1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện Đại] SỐNG LẠI BẢO VỆ HẠNH PHÚC

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 55: Ngoại truyện 2

      [Lý Hướng Dương]

      Editor: demcodon


      "Cái gì?" Mẹ Tô gọi điện thoại hỏi tại sao người còn chưa tới, đột nhiên mở to hai mắt kêu tiếng sau đó té xỉu.

      Mọi người mảnh kinh hoảng, Lâm Diêu em họ Tô Thiên Triết cầm lấy điện thoại sau khi hai câu sắc mặt nhất thời cũng thay đổi lớn, nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn nên thưa dạ : "Lý Lạc... dâu... đột nhiên phát ở... ở... trong phòng bất ngờ chết..."

      Lý Hướng Dương mở to hai mắt nhìn Lâm Diêu : " cái gì vậy?" Đây nhất định phải là . Lạc Lạc ngày hôm qua còn chuyện điện thoại với ông mà, mình hôm nay trang điểm với bạn, sau đó tự mình đến tiệc cưới. Đây phải , phải...

      "Là phụ dâu ở chỗ trang điểm đợi thấy chị Lạc gọi điện thoại cho Thiên Triết. Thiên Triết biết chị Lạc làm sao nên cùng phụ rể chạy đến nhà trọ của chị ấy xem. Kết quả phát ... chị Lạc ... ... bây giờ đưa đến bệnh viện 312. Thiên Triết cũng té xỉu..." Lâm Diêu gập ghềnh , bản thân khi biết được cũng rất kinh ngạc, hôn lễ tốt như vậy tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy.

      Lý Hướng Dương nhìn mọi người mở miệng rồi đóng lại nghe được bọn họ cái gì. Bọn họ nhất định dối, Lạc Lạc của mình từ ngoan ngoãn nhất định có chuyện gì, có chuyện gì. Mọi người lừa ông, nhất định là Lạc Lạc tức giận, nó muốn gả cho Tô Thiên Triết nhưng mà mình muốn nó gả, nó tức giận, tức giận mình nên trốn , nhất định là... Ông hất tay vợ nâng tay mình với vẻ mặt hoảng hốt ra ngoài. Ông muốn tìm con của ông, ông muốn cho nó biết muốn gả cần gả, cha ép con, bao giờ ép con nữa, thích Trương Nguyệt Kỳ cứ thích là được, muốn gọi Lưu Nhã là mẹ cần trầm trồ khen ngợi, cha bao giờ ép con làm chuyện con thích nữa, Lạc Lạc ngoan đừng trốn, cha ép con...

      Lý Hướng Dương gập ghềnh chạy về phía nhà trọ của Lý Lạc, mặt giọt nước mắt cũng có. Ông dùng sức chạy, nhìn thấy cũng nghe được thanh gì. Đến dưới lầu nhà trọ thấy trong thang máy người hơi nhiều nên Lý Hướng Dương trực tiếp bắt đầu chạy thang bộ, ông rất nhanh, bao lâu đến trước cửa nhà con , sao lại có nhiều cảnh sát như vậy? Lý Hướng Dương vòng qua đám người gọi tên Lý Lạc.

      "Lạc Lạc ngoan! Cha là cha con nè! Con ra được ? Lạc Lạc... Lạc Lạc..."

      "Lạc Lạc ngoan, cha sai rồi, Lạc Lạc ……… đừng tức giận...."

      "Lạc Lạc... Lạc Lạc của tôi ở đâu? Mấy người có ai thấy Lạc Lạc của tôi..."

      "Lạc Lạc là con ngoan nhất của tôi... mấy người có ai thấy..."

      ...

      Lý Hướng Dương ngừng kêu, tất cả mọi người mang theo ánh mắt thương hại nhìn ông, biết nên trả lời như thế nào.

      "Chú, xin nén đau buồn!" mặc váy trắng cúp ngực khóc với Lý Hướng Dương.

      Lý Hướng Dương nhìn , mình biết người này, đây là phụ dâu của Lạc Lạc. Lý Hướng Dương khó khăn kéo ra nụ cười : "Lâm Lâm à! Chuyện đó... Lạc Lạc của chú muốn lập gia đình, nó muốn lấy chồng, cháu có thể thay quần áo rồi!"

      "Chú, Lạc Lạc ấy... ấy chết..." Lâm Lâm khóc kêu lên.

      Lý Hướng Dương lắc đầu cái giữ chặt : "Đừng gạt tôi, tôi biết tôi phải là người cha tốt! đừng gạt tôi, về sau tôi làm người cha tốt, với Lạc Lạc nó muốn làm cái gì cũng được, đừng dọa tôi, Lạc Lạc của tôi rất tốt, muốn lấy chồng lấy chồng ..."

      Lâm Lâm đành lòng : "Chú..."

      "Lạc Lạc ở đâu? biết ? Lạc Lạc của tôi ở đâu?" Lý Hướng Dương lại hỏi.

      "Bệnh viện 312..." Lâm Lâm trả lời.

      Lý Hướng Dương vỗ vỗ đầu : " là người cha ngốc, Lạc Lạc của tôi bị bệnh mà cũng biết, là người cha hư... cha quá tệ..." Lý Hướng Dương xong lại ra ngoài...

      Lý Minh Ngọc vẫn theo ba mình từ nhà hàng đến trường. Lý Minh Ngọc nghe được chị qua đời cũng kinh ngạc vạn phần thể tin được, nhưng mà trạng thái bây giờ của ba ràng đúng. Lý Minh Ngọc cố nén đau buồn, vài lần muốn kéo ba nhưng đều bị ông né tránh. Lý Hướng Dương miệng càng ngừng nhớ kỹ Lạc Lạc ngoan, con ngoan... thậm chí có nhìn thấy con trai bên cạnh.

      Lý Hướng Dương xuống lầu cản chiếc xe taxi, vừa ngồi lên lại lẩm bẩm : "Con của tôi bị bệnh, tôi xứng với chức cha này, tôi có lương tâm, tôi có trách nhiệm... Con của tôi bị bệnh mà tôi lại biết..."

      Lý Minh Ngọc cũng ngồi vào xe với tài xế: "Bệnh viện 312."

      Tài xế vừa thấy vội vàng đạp chân ga, đường bão táp muốn chạy nhanh chút đưa người cha này muốn đến bệnh viện gặp con .

      * * *
      Đến bệnh viện, Lý Hướng Dương trực tiếp ném ví tiền của mình ra rồi mở cửa ra ngoài. Lý Minh Ngọc vội vàng thanh toán tiền xe rồi lấy ví tiền của ba. Lý Hướng Dương vào bệnh viện có người đưa ông đến chỗ thi thể Lý Lạc. Bên cạnh thi thể còn có Tô Thiên Triết tự đánh mình điên cuồng bị Giang Lâm sắc mặt dữ tợn giữ lại còn khóc đau khổ hơn Tô Thiên Triết.

      Tầm mắt của Lý Minh Ngọc dời về phía khác, giờ khắc này để ý đến ba nữa, đây là chị mà mình từ thích, nghĩ chị ấy đến phá hủy gia đình của mình. Sau đó bởi vì biết mẹ mình là người phá hủy gia đình của chị ấy nên biết đối mặt với chị ấy như thế nào. Đây là người chị bị mọi người thua thiệt, chị ấy làm sao có thể… làm sao có thể cứ rời như vậy chứ... mình còn chưa xin lỗi, còn chưa có kêu tiếng chị... chị ấy làm sao có thể... cứ rời như vậy chứ...

      Lý Minh Ngọc bịch tiếng quỳ mặt đất, rốt cuộc nhịn được khóc rống lên: “... Chị... đừng ... “

      Lý Hướng Dương lúc này cũng có chút tỉnh táo, ông run rẩy vươn tay sờ sờ lên gò má lạnh lẽo của Lý Lạc, giọt nước mắt chảy xuống...

      Giang Lâm tránh khỏi trói buộc phen đẩy tay Lý Hướng Dương vuốt mặt chị, khóc kêu lên: "Lấy bàn tay bẩn thỉu của ông ra... đừng giả bộ ... cả nhà các người đều là người hại chết chị tôi, quân giết người... là các người... các người bức chết chị ấy... các người đều là người nên xuống địa ngục... có tư cách... các người có tư cách chạm vào chị ấy... các người có tư cách..."

      Lý Hướng Dương đưa thêm tay ra lẩm bẩm : "Đúng... tôi có tư cách... có tư cách chạm vào nó, tôi bức chết con của mình... tôi bức chết nó... tôi nên xuống địa ngục... tôi phải là người… phải..."

      * * *
      Thi thể Lý Lạc sau khi bị hoả tang tiểu Hổ mang theo về quê nhà, mang tro cốt của mai táng bên mộ phần của ba mẹ, giọng : "Chị ... chúng ta về nhà ..."

      Cậu mở ra sách học thi mà chị mua cho mình, mở ra kế hoạch học tập chị ấy sắp xếp cho mình, Giang Lâm rơi nước mắt đầy mặt. Cho dù tiểu học cũng học xong như chị vẫn như trước có bỏ rơi mình. Ba rất đúng, mẹ và chị là tốt nhất đời này...

      --- --- ---
      [Tô Thiên Triết]


      Sau khi Lý Lạc chết Tô Thiên Triết cũng có cưới Trương Nguyệt Kỳ, thậm chí ngay cả mặt con trai cũng gặp chỉ rời mình. trở về nơi lúc trước cùng Lý Lạc trải qua cuộc sống du học, dùng cuộc đời còn lại của mình lần nữa trở về chỗ bọn họ quen biết mến nhau.

      Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy mình kìm lòng được thích im lặng này, thích nhìn lẳng lặng đánh đàn, thích nhìn bởi vì mình sống chết cứ dây dưa mà bất đắc dĩ nhíu mày và thể làm gì, thích nhìn dáng vẻ của mình, thích nằm ở bên cạnh mình thản nhiên hít thở...

      Nhưng mà mình lại làm hỏng tất cả, ở chung chỗ với Lý Lạc Tô Thiên Triết chỉ biết người nhất đời này chính là , nhưng mà mình lại... vĩnh viễn mất ... tự nhiên chết... mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn chưa đến 30 tuổi, 20 mấy tuổi chính là cuộc sống đẹp nhất ... lại giống như người già cứ như thế tự nhiên chết ... mình cho nhiều tổn thương... ép đến mức như thế...

      Người đáng chết nhất hẳn là mình, nếu có người vì sao còn muốn trêu chọc khác? Rất kích thích, rất mới mẻ ư? Mình dựa vào cái gì nghĩ là Lạc Lạc vô điều kiện bao dung mình... dựa vào cái gì nghĩ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh mình...

      Trương Nguyệt Kỳ lớn lên trông thế nào Tô Thiên Triết chưa bao giờ nhớ, chỉ là vì và Lạc Lạc hoàn toàn khác nhau cho nên mình mới có thể cảm thấy nhất thời mới mẻ... ha ha... bây giờ nhớ lại những chuyện này còn có tác dụng sao? Đều là lấy cớ, tất cả đều là lấy cớ... mình tổn thương Lạc Lạc, làm tổn thương duy nhất mình ... Kết quả là... cái gì cũng có ... cái gì cũng có...

      Tô Thiên Triết nằm ở giường vẫn nhúc nhích... Đời này bao giờ người khác nữa... Lạc Lạc, kiếp sau cần quen tên khốn kiếp này, cần đau lòng, có cuộc sống tốt... gặp được người em, toàn tâm toàn ý cho em cuộc sống hạnh phúc...

      Tận cùng đời Tô Thiên Triết còn gặp Trương Nguyệt Kỳ nữa, đương nhiên cũng có gặp con trai của mình. vẫn mình sinh hoạt ở nước Mĩ và trải qua những nơi có Lý Lạc, lẳng lặng chuộc tội...

      --- --- ---
      [Lưu Nhã]


      Lưu Nhã biết mình khi còn sống rốt cuộc có tính là thành công hay , mỗi người đều mình có gia đình hạnh phúc, có chồng mình, có con trai thông minh hiếu thảo. Nhưng mà từ sau khi con bé kia chết mặt chồng còn tươi cười, về sau rảnh rỗi lẩm bẩm nhìn về hình con bé kia...

      Bà rất sớm biết Lý Hướng Dương, đại khái là lên tiểu học biết, ông là nam sinh đẹp trai nhất trong trường học. Lưu Nhã vẫn lén lút nhìn ông, biết ông từ trung học cơ sở đến khi ông lên trung học phổ thông, sau đó xuống nông thôn...

      Lưu Nhã mực yên lặng mặc nhìn ông, hơn nữa nghĩ vẫn như vậy từ xa nhìn ông. Cách mạng văn hóa xong, bởi vì bản lĩnh tệ nên hơn năm sau Lưu Nhã thi đậu đại học. Ở trong trường này bà lại gặp được ông, lần này bọn họ là bạn học cùng khoa!

      Bởi vì thi lên đại học nên có khuyến khích bà từ từ tiếp cận người đàn ông này, cho dù biết ông lập gia đình, cho dù biết ông có vợ. Lưu Nhã trước sau vẫn cảm thấy tên Lâm Phương kia xứng với người đàn ông xuất sắc như Lý Hướng Dương vậy. Trải qua thời gian ở chung Lưu Nhã biết người có ý tưởng giống mình chính là mẹ Lý Hướng Dương, bà lại thích mình còn hơn thích con dâu của bà.

      Từ từ mẹ của ông cuối cùng ở bên tai ông con dâu tốt, con dâu ngốc, chịu nổi, vv... Lâm Phương cũng bắt đầu bất mãn với mẹ chồng mình. Dần dần Lý Hướng Dương rơi vào thế khó xử...

      Lưu Nhã vẫn đảm đương lắng nghe, bà luôn lẳng lặng ở bên nghe buồn bực của Lý Hướng Dương, tùy lúc còn hỏi ông về vấn đề môn học... từ từ bọn họ càng chạy càng gần... càng chạy càng gần... Mặc dù cảm thấy rất xin lỗi kia nhưng mà Lưu Nhã khống chế được mình. Trong lúc bà nghĩ đến vẫn cứ như vậy lại phát ngay cả ba Lý Hướng Dương cũng ủng hộ mình. Lưu Nhã nhất thời hưng phấn cực kỳ, tất cả mọi người đều đứng về phía mình.

      Xác nhận Lý Hướng Dương có tình với mình Lưu Nhã lén lút bọn họ mang mọi chuyện tiết lộ cho kia... Càng làm cho Lưu Nhã ngờ chính là Lâm Phương lại quyết liệt như thế. ta có cướp lại tình của Lý Hướng Dương, chẳng qua là bình tĩnh tiếp nhận này rồi chủ động chia tay, hơn nữa lén lút rời .

      Biết được Lâm Phương thức thời như thế Lưu Nhã cao hứng thôi, bà xem áy náy trong ánh mắt Lý Hướng Dương, hơn nữa dụ dỗ ông. Bà muốn đợi nữa, muốn lại xuất người phá hư hạnh phúc của mình.

      Ở trong ánh mắt phức tạp của mọi người Lưu Nhã mang thai rốt cục gả cho ông. Cho dù mọi người trong dòng họ thể tha thứ cho mình, cho dù Lý Hướng Dương ngẫu nhiên vẫn nhìn xa xa trầm tư Lưu Nhã vẫn cảm thấy hạnh phúc cực kỳ. Mỗi ngày đều hạnh phúc cực kỳ. Mặc dù sau đó đứa bé mất nhưng mà Lưu Nhã chiếm được Lý Hướng Dương càng thêm trìu mến, bà cũng hối hận. Cuối cùng bà lại có đứa bé.

      Cuộc sống hạnh phúc mười năm Lưu Nhã cảm thấy mình chiếm được toàn thế giới. Nhưng lúc này biết được người phụ nữ kia chết, chồng uống rượu say mèm lại khóc thít thít làm cho Lưu Nhã rất bất an, chẳng lẽ ông còn ta? Lưu Nhã dần dần bất an.

      Sau đó lại biết kia còn để lại đứa con cho chồng. Lưu Nhã khó chịu giống như nuốt ruồi bọ, bà muốn nhận đứa bé này. Nhưng mà điều đó có khả năng, ba mẹ chồng, ngay cả chồng cũng đồng ý. Cuối cùng bà lợi lợi dụng yếu ớt và nước mắt của phụ nữ để cho chồng đồng ý với mình mang con bé trở về nuôi với thân phận con nuôi.

      Vốn định làm mẹ hiền, vốn định đối xử tốt với con bé, nhưng mà con bé rất nhớ mẹ nó. Lưu Nhã nhìn thấy chồng, ba chồng nhìn về phía con bé với ánh mắt áy náy, bà thể đối mặt với con bé này. Vì tỏ vẻ mình rộng lượng làm cho chồng thất vọng nên Lưu Nhã cắn răng nhận con bé này. Nhưng mà trong lúc đó bà có lòng tốt nhận con người giúp việc là Trương Nguyệt Kỳ làm con nuôi, cho con bé tất cả đãi ngộ mà Lý Lạc có thể hưởng thụ được, cũng thầm khơi mào lòng ghen tỵ trong lòng Trương Nguyệt Kỳ. Sau đó ở bên lẳng lặng nhìn...

      Bà còn cố ý mấy lần để cho con trai chán ghét con bé, cố ý bỏ mặc con bé, làm cho con bé như tồn tại Lưu Nhã mới cảm thấy mình dễ chịu hơn.

      Nhưng mà con bé này tại sao lại có tiền đồ như vậy, con bé thi đậu vào Bắc Đại, con bé còn ra nước ngoài du học, con bé có bạn trai rất ưu tú. Bạn trai của con bé lại còn chân tướng năm đó cho con trai mình biết. Lưu Nhã thể chịu đựng được, nhìn con trai bởi vì từng bắt nạt con bé mà hối hận, nhìn thấy con trai lên án mình Lưu Nhã cảm thấy tim mình bị tổn thương. Dựa vào cái gì mình phải bị trừng phạt như vậy? Dựa vào cái gì mình bị đối xử như thế? Dựa vào cái gì?

      Lòng ghen tỵ làm cho bà chuyện cũng thể bù lại lỗi, bà khen Tô Thiên Triết ưu tú, bà mang tất cả mọi chuyện của nhà họ Lâm cho Trương Nguyệt Kỳ biết, cũng tạo cơ hội cho con bé. Bà nhìn thấy Lý Lạc ngốc nghếch chuẩn bị hôn lễ, nhìn chồng ngầm tính cho Lý Lạc bao nhiêu của hồi môn, nhìn ba chồng lộ ra sổ tiết kiệm vốn thuộc về con trai mình lén lút thay đổi tên, nhìn Trương Nguyệt Kỳ mỗi ngày bụng càng lớn. Lưu Nhã cảm thấy cực kỳ sảng khoái, có cái gì đả kích hơn chồng mình có con với khác chứ? Bà quên chuyện mình là người thứ ba, bà vội vàng muốn nhìn gương mặt ra tuyệt vọng của Lý Lạc có giống như mẹ con bé hay .

      Mình ràng thành công. ràng Trương Nguyệt Kỳ sinh ra con trai của Tô Thiên Triết, ràng làm cho Lý Lạc đau lòng. Nhưng mà tiền đồ của con trai ở quân đội vẫn cần nhà họ Lâm giúp đỡ. Tô Thiên Triết lại muốn chia tay, cuối cùng bức chết con bé kia.

      Nhìn vẻ mặt chồng hoảng hốt tuyệt vọng Lưu Nhã có chút sợ hãi, quả nhiên tro cốt Lý Lạc bị em trai khác của con bé mang . Tô Thiên Triết có chết cũng cưới Trương Nguyệt Kỳ. Trương Nguyệt Kỳ khai ra mình... Từ nay về sau tình của chồng thể lần nữa liếc mắt nhìn mình cái, con trai tuyệt vọng hỏi mình vì sao? Ba chồng ôm nỗi hận nhắm mắt lại, trước khi chết cũng muốn gặp lại mình.

      Vì sao? Mình chỉ là muốn có hạnh phúc mà thôi mà? Mình chỉ là người đàn ông mà thôi... Vì sao tất cả mọi người đều nghĩ đến mình...

      Cả đời say đắm, cả đời tính kế, chờ đến cũng là: "Đời này chuyện sai lầm lớn nhất của tôi đó là biết bà... người tôi hận nhất là chính mình, tôi hận tôi biết bà, cưới bà... tôi chưa bao giờ bà... chúng ta ly hôn !" Tuyệt tình như vậy. Cho dù có chết ông cũng nhìn mình cái, rời xa cái nhà từng làm cho mình vô vàn hạnh phúc, đến chết cũng muốn với mình câu gì nữa...

      * * *
      Sau khi Lý Lạc qua đời được năm, tiểu Hổ ngồi ở trước mộ phần của Lý Lạc chậm rãi : "Chị, em đến ở nhà của chị, đó là chị để lại cho em. Chị, chị mua bảo hiểm người được lợi là em, em đời này cũng buồn có tiền. Chị, em đăng ký lớp học ban đêm, em biết mình có thể học được bao nhiêu nhưng mà em cố gắng. Em để cho người khác cười em, chị, em sống tốt, em là đứa con trai duy nhất trong nhà chúng ta, em sống tốt. Nhất định sống tốt... chị... ba mẹ ở bên chị, chị cũng phải sống tốt đó..."


      (Tác giả ra suy nghĩ của mình: kiếp trước những người đó cuối cùng cũng có kết cục như vậy. Con người khi còn sống cho dù thể sống đường đường chính chính cũng nên tổn thương người khác để có được hạnh phúc của mình như vậy, bởi vì hạnh phúc này đều là giả. Làm người có thể thẹn mà phóng khoáng ở dưới ánh mặt trời mới là ôm và bảo vệ cuộc sống hạnh phúc của mình, mới là hạnh phúc. Tất cả những thứ hạnh phúc đoạt từ tay người khác cũng là hạnh phúc .

      Hiểu được quý trọng, hiểu được bảo vệ, hiểu được thấy đủ... chúng ta mới có thể có cuộc sống hạnh phúc!)

      (đêm: cầm được nước mắt. :cry: )

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 56: Ngoại truyện 3

      Editor: demcodon


      Lưu Nhã nhìn thấy con trai vừa trở về nhà nhận cuộc điện thoại lại chuẩn bị ra cửa vội hỏi: "Minh Ngọc, cơm tốt cũng nấu xong rồi, ăn cơm rồi !"

      Lý Minh Ngọc lắc đầu cái : " được, con đồng ý với Nhiên Nhiên và Thần Thần thi đạt hạng 3 dẫn bọn nó chơi." xong cũng mở cửa ra ngoài.

      Lý Minh Ngọc trước sau vẫn hiểu tại sao chuyện năm đó ràng là mẹ làm sai, tại sao mẹ ở trước mặt mình trước sau lại bày ra như người bị hại vậy? phải là cũng càng thêm quan tâm chị, gần gũi với chị sao? Tại sao mỗi lần mình muốn gặp chị mẹ vẫn luôn chống chọi như vậy, ngay từ đầu cũng chân tướng cho mình biết, có thể là sợ mình biết hành vi năm đó của mẹ làm mình oán giận mẹ. Nhưng mà bây giờ mình suy nghĩ ràng, dù thế nào nữa mẹ cũng là mẹ của mình, mình cố gắng bù đắp lại cho chị. Mẹ phải nên hiểu bản thân mình hay sao? ràng là mẹ phá hủy gia đình hòa thuận hạnh phúc vốn là của chị mà?

      Lý Minh Ngọc lắc lắc đầu muốn nghĩ những chuyện này nữa, đột nhiên nghĩ đến Thần Thần cho mình biết thành tích của nó và Nhiên Nhiên, vừa nghe thấy thanh đắc ý của tên nhóc kia Lý Minh Ngọc cũng biết bọn nó thi tệ, nên mình thực hứa hẹn. Nhìn lại chút bề ngoài, thời gian vừa đến, cũng biết hôm nay chị lại nấu món gì nữa? Trước kia mình rất hâm mộ tên nhóc Giang Lâm kia có thể ăn được món ăn chị nấu. Sau khi ăn rồi càng thêm hâm mộ, những món này ăn ngon như thế tên nhóc kia được ăn nhiều năm như vậy mà còn muốn giành với mình? là coi trọng tên cướp!

      Nghĩ tới đây Lý Minh Ngọc lại bước nhanh hơn, muốn vội vàng xuất ở trước bàn cơm!

      "Tô Thiên Triết, là có ý gì? Tại sao chia tay chia tay, cho tôi là cái gì?" giọng cao vút hơi quen thuộc hấp dẫn chú ý của Lý Minh Ngọc.

      Lý Minh Ngọc quay đầu nhìn lại chỉ thấy trang điểm xinh đẹp lôi kéo tay Tô Thiên Triết, người này từng thích qua chị mình. Lý Minh Ngọc bĩu môi, thầm là đào hoa, cũng may chị có xem trọng !

      Đột nhiên Tô Thiên Triết hung hăng hất tay kia ra : "Trương Nguyệt Kỳ, dễ đến dễ chia tay, lúc mới bắt đầu cũng biết chúng ta chẳng qua là vui đùa chút mà thôi, ầm ĩ như vậy cho ai xem chứ?"

      Trương Nguyệt Kỳ? Lý Minh Ngọc nghĩ tới, hình như là con tài xế trước kia của ba phải? Khi còn cũng có gặp qua, có điều là rất thanh tú, sao lại ăn mặc như vậy?

      "Vui đùa chút…. Tô Thiên Triết, muốn chia tay nhưng tôi đồng ý, tuyệt đối !" Trương Nguyệt Kỳ hét lớn.

      Tô Thiên Triết cười lạnh : "Ngay từ đầu tôi tôi cho tới bây giờ cũng có thích , cũng vĩnh viễn thích , chút cũng có. Nếu như thế còn đeo bám, cho dù muốn hiểu cũng sao, tại sao lại cảm thấy tôi nghe lời chứ?"

      Trương Nguyệt Kỳ nức nở : " phải phụ trách, em là người phụ nữ của . phải phụ trách..."

      "Phụ trách? Nếu như mỗi người phụ nữ tôi đều phải phụ trách như vậy đoán chừng tôi phụ trách từ 80 năm về trước rồi, chỗ nào đến lượt chứ?" Tô Thiên Triết khinh thường .

      Trương Nguyệt Kỳ khẽ cắn răng : "Em... em.... em mang thai con của !"

      Tô Thiên Triết híp mắt kéo Trương Nguyệt Kỳ ra bên ngoài. Trương Nguyệt Kỳ vội vàng : " muốn làm gì?"

      "Làm gì? Đương nhiên là phá thai! cho rằng tôi để sinh ra con của tôi hả? Tôi cho biết, xứng." Tô Thiên Triết vô tình .

      Trương Nguyệt Kỳ dùng sức giãy giụa cũng tránh được tay của , vội vàng khóc ròng : "Em sai rồi, bỏ qua cho nó ! Nó vô tội!"

      "Cũng bởi vì nó vô tội cho nên mới nên tới cái thế giới này, bị mọi người cười nhạo! Tôi cho biết, cho dù là phá thai tôi cũng nhận nó, càng cần nó!" Tô Thiên Triết trả lời. Lý Minh Ngọc nhìn bọn họ xa cảm giác mình giống như xem chuyện cười, lấy lại tinh thần tiếp tục lên đường của mình.

      * * *
      Đến nhà chị, Lý Minh Ngọc sau khi ăn cơm xong mang chuyện vừa mới xảy ra cười cho chị biết, nghĩ tới chị sửng sốt hỏi: "Tô Thiên Triết mình có rất nhiều phụ nữ?"

      Lý Minh Ngọc gật đầu trả lời: "Đúng vậy! ở trong khu nhà chúng ta nổi danh là người đào hoa!"

      Tiểu Hoa kinh ngạc, kiếp trước ngoại trừ Trương Nguyệt Kỳ cũng có đào hoa như đời này vậy.

      "Nghĩ cái gì đó?" Cao Giang Cảnh nhìn thấy vợ cúi đầu biết suy nghĩ gì nên hỏi.

      Tiểu Hoa quay đầu lại : "A! có gì? Chẳng qua là nghĩ tới năm đó Tô Thiên Triết còn giữ mình trong sạch, nhưng bây giờ lại phóng đãng kiềm chế được có chút kinh ngạc!"

      Cao Giang Cảnh híp mắt im lặng hồi : "Bản chất chính là loại người này, năm đó chẳng qua là bị em mê hoặc mà thôi!" Tiểu Hoa cười cười gì nữa!

      * * *
      Qua lâu Tiểu Hoa quên chuyện này ngày vô ý bị người chặn ở đường . Ngẩng đầu nhìn lên thấy Tô Thiên Triết lâu chưa từng thấy qua, Tiểu Hoa gật đầu cái với chuẩn bị vòng qua về phía trước.

      "Học muội Giang, lâu gặp!" Tô Thiên Triết mở miệng.

      Tiểu Hoa sửng sốt chút : "Chính xác là rất lâu gặp, học trưởng Tô!"

      "Gần đây thế nào? Vẫn khỏe chứ? Nghe họ em sinh hai đứa con trai, vừa xinh đẹp vừa thông minh, làm cho người ta hâm mộ đó!" Tô Thiên Triết nhìn Tiểu Hoa hỏi.

      Tiểu Hoa lắc đầu : "Cũng nghịch ngợm lắm, có cái gì tốt mà hâm mộ?"

      Tô Thiên Triết im lặng hồi nhìn Tiểu Hoa, vừa chuẩn bị rời đột nhiên hỏi: "Năm đó tại sao cho cơ hội?"

      Tiểu Hoa nghĩ tới hỏi chuyện này, nhưng cũng có chần chờ ra bất mãn của mình đối với : "Bởi vì em thích người đàn ông đào hoa."

      "Nhưng lúc đầu trừ em ra có thích người khác mà? Cũng có mập mờ với người khác?" Tô Thiên Triết lại hỏi.

      Tiểu Hoa nhìn cười cười: "Coi như là em có năng lực biết trước ! ra phụ nữ muốn rất đơn giản, bả vai để cho mình dựa vào, bả vai vĩnh viễn chỉ thuộc về mình mà thôi. Em rất may mắn lúc đầu chọn chồng em, nhiều năm như vậy vẫn chung thủy làm em rất hạnh phúc."

      Tiểu Hoa xong cũng rời nên có nghe được những lời Tô Thiên Triết thầm ở phía sau: " cũng có thể làm như vậy, lần này .... có thể chỉ đưa bả vai này cho mình em.... Nếu như.... em có thể cho thêm cơ hội...." Sau khi xong Tô Thiên Triết cũng sửng sốt biết mình tại sao phải những lời này. Lắc đầu cái cảm giác mình nhất định là bị Trương Nguyệt Kỳ quậy đến có chút choáng váng. nghĩ đến lần trước đến bệnh viện kiểm tra cũng có mang thai Tô Thiên Triết giễu cợt cười cười, quả đời này hấp dẫn mình nhất chỉ có thể là Giang Hiểu Hoa thôi! Chẳng qua là người mang lại hạnh phúc cho Giang Hiểu Hoa cũng phải mình. Trong lúc bất chợt Tô Thiên Triết cảm giác mình rất nhàm chán, tìm nhiều như vậy nhưng người hợp ý mình. Thôi, cứ như vậy thôi, mình ở trong mắt càng thêm chịu nổi.... Là lúc nên kết thúc cuộc sống hoang đường này rồi.


      _ HẾT _

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :