1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện Đại - Sắc]Truy nã vị hôn thê - An Tĩnh (10/10 Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 7.1:

      Trong biệt thự, có thêm người chăm sóc , mà ngay cả bóng dáng cũng thấy. nơi nào? Có phải muốn nhìn thấy , chán ghét cho nên muốn gặp lại nữa?

      Trông về phía xa, con ngươi đong đầy nước lên tầng u sầu.

      , phải giữ vững tâm tình vui vẻ, như vậy cục cưng mới có thể khỏe mạnh, để con phải chịu đau khổ như mình, khóe môi chậm rãi nâng lên nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, nhưng đáy mắt nỗi buồn thể nào tan.

      “Cục cưng, mẹ , con...con phải khỏe mạnh lớn lên đó!” Dịu dàng thầm với đứa bé trong bụng, lần nữa ngẩng đầu, nhìn về cảnh sắc phía xa kia.

      Bỗng dưng, trong đáy mắt chợt lên tia mong đợi cùng vui mừng.

      “Phu nhân, đừng ngồi đây hóng gió nữa, nếu cảm lạnh phải làm sao bây giờ?” Bà dì này là người rất tận tâm, nhưng có đôi khi quá lố mà la om sòm.

      Mùa đông năm nay, hình như lạnh hơn năm trước.

      “Tôi mặc đủ ấm, cảm lạnh.” Hàn Bích La quay đầu lại, cho bà dì nụ cười nhàn nhạt, rồi sau đó lại tựa trở lại ghế dựa, đôi tay bé êm ái đặt tại bụng, dịu dàng vuốt ve, vui vẻ trong đáy mắt tiêu tan.

      Bà dì nhìn được, vội vã từ trong phòng lấy ra cái mền đem đến ban công, đem bao bọc chặt từ đầu đến chân.

      “Người trẻ tuổi chính là như vậy, nếu bị lạnh đến lúc đó thuốc cũng thể uống lung tung, lúc đó thảm!” Bà luôn miệng lẩm bẩm nhưng động tác tay cũng vì thế mà dừng lại.

      Hàn Bích La bởi vì nhớ tới mình mang thai nên chút phản kháng cũng có, vì vậy bà dì om sòm cứ om sòm, nhưng cũng rất săn sóc, rất quan tâm .

      Thế này làm bà khỏi có cảm giác uất ức.

      Bà dì nhớ tới, đến cuối cùng mới phát , vị phu nhân này như vào cõi thần tiên nào vậy, thể làm gì khác hơn là than tiếng, rồi sau đó thay chuẩn bị điểm tâm cùng thuốc bổ.

      Ra khỏi phòng bị bóng dáng cao lớn đứng cạnh cửa dọa sợ thiếu chút nữa phải phát ra tiếng thét chói tai.

      “Ông chủ!” Bà gọi Long Tĩnh, dù có giận cũng dám ra.

      ấy hôm nay như thế nào?” Long Tĩnh hỏi, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi bóng dáng ngồi ban công kia.

      “Phu nhân hôm nay khẩu vị tốt lắm, ăn bữa sáng, bữa trưa chỉ ăn chút rồi ăn nữa.” Bà dì mặc dù cảm thấy cổ quái, nhưng vẫn lòng cho biết.

      Muốn xem vợ mình, tại sao quang minh chánh đại vào xem mà muốn đứng ở chỗ này, giống như tên trộm vặt len lén nhìn? Cặp vợ chồng là cực kỳ quái.

      “Có ói ? Ói nhiều ?” Nhớ lại mỗi sáng sớm nghe được thanh nôn mửa của , tim liền nhói đau như bị ai đó đâm vào.

      Bọn họ hề ở cùng phòng nữa, đem đến căn phòng cách vách, căn phòng này cách tệ, nhưng mỗi buổi sáng sớm, thanh nôn ói vẫn truyền vào tai .

      Bà dì dùng sức gật đầu cái: “Tôi có cho ấy uống chút sữa tươi nôn nghén có đỡ chút.”

      Dừng chút, Long Tĩnh mới mở miệng nữa: “ ấy tình nguyện uống ?”

      Bà dì buồn bực: “Tại sao uống? Tôi nghe phu nhân , uống chút sữa tươi đối với ấy và đứa bé đều tốt, ấy hai lời liền đem cả ly sữa tươi uống sạch.” Lại cũng kỳ quái, phu nhân uống sữa tươi giống như muốn lấy mạng của vậy, mặt rất khổ sở.

      Đó là đương nhiên, bởi vì Hàn Bích La từ đối với sữa tươi có kháng cự, dường như căm thù đến tận xương tuỷ, mà lại nguyện ý uống xong cả ly sữa bò, vì cái gì? phải vì mà là vì đứa bé trong bụng .

      tình nguyện vì đứa bé mà làm vậy chuyện này khiến vui mừng ít, ít nhất nguyện ý dùng cái này mấy ngày nay, chứng tỏ rất đứa bé này, ít nhất có thể để cho đứa bé cảm thụ qua tình cảm từ .

      ấy có ngủ trưa ?”

      “Có ạ, vừa mới tỉnh ngủ.” Càng hỏi bà dì càng thấy kỳ quái, tại sao cậu ấy khộng tự vào hỏi vợ của mình, mà phải hỏi đáp án từ miệng bà? Tựa như bà già tiết kiệm, len lén hỏi bác sĩ, vợ mình là thế nào mang thai là con trai hay là con . (chỗ này cũng @@)

      Hỏi bà vì muốn biết, giờ biết, cũng ràng, ánh mắt Long Tĩnh sâu còn sâu hơn, liếc nhìn ban công, thấy người kia cứ mãi ngắm cảnh sắc phương xa, liền xoay người rời .

      “Ông chủ, cậu vào xem phu nhân chút sao?” Bà dì bị hành động bất ngờ của làm cho choáng váng, nhắm mắt theo sát phía sau hỏi tới.

      “Cẩn thận chút, đừng làm cho ấy cảm lạnh là được rồi.” Sau khi dặn dò, bước nhanh hơn, rời khỏi biệt thự.

      Chỉ có trời mới biết, nhớ bao nhiêu cảm giác khi đem thân thể ôm vào lòng ngực, dùng nhiệt độ của mình bọc chặt lại, nhưng mà phải muốn gặp sao?

      để cho tâm tình quá xúc động, đành phải tránh , nếu muốn biết tình trạng của chỉ có thể biết qua miệng của bà dì, cũng chỉ có buổi tối khi ngủ say mới có thể tiến vào gi¬an phòng của , nhìn gương mặt khi ngủ của .

      Bà dì ở tại chỗ gãi gãi đầu, đối với cặp vợ chồng quái dị này, có cách nào lý giải nổi.

      Nào có người vợ nào đối với chồng mình chẳng quan tâm chút nào, cả ngày lẫn đêm, trừ vào vườn hoa lại, bên ngoài dạo chút, cũng chỉ tựa vào ghế dựa ban công nhìn phong cảnh bên ngoài?

      Và có người chồng nào, ràng rất vợ mình, bộ dạng như rất muốn đem ấy ôm chặt trong lòng, nhưng lại chỉ biết núp ở góc, len lén nhìn ấy, giống như nếu bị ấy nhìn thấy chết bằng? Nếu như chồng bà dám làm như vậy với bà, bà nhất định hai lời, đem ông ấy nhốt lại, còn có gì sau.

      Có thể, mỗi nhà đều có khuất mắc của nó !

      tại ý tưởng của người trẻ tuổi, rất nhiều thứ cái đầu của bà thể lý giải nổi.

      Quay đầu lại, liếc nhìn cái mềm vẫn như cũ bao quanh cơ thể nhắn của Hàn Bích La, bà bỏ lại những suy nghĩ dư thừa của mình, dạo bước đến phòng bếp, vì Hàn Bích La chuẩn bị thuốc bổ.

      Thế nhưng bà dì lại biết, nguyên nhân Hàn Bích La thường xuyên tựa vào ghế dựa.

      Bởi vì, nơi đó là nơi thứ hai có thể nhìn thấy xe Long Tĩnh ra vào nơi này.

      “Cục cưng, kia là ba đó!” Khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chạy qua, vô thức vuốt bụng, cùng đứa bé trong bụng chuyện.

      Thời tiết càng ngày càng rét lạnh rồi, cho dù mặc nhiều hơn, quần áo dày hơn, vẫn cảm thấy có tia lạnh thổi vào, nhưng mỗi ngày đều như cũ ngồi chiếc ghế dựa đó, mong đợi có thể trông thấy bóng dáng cao lớn kia.

      Mỗi khi trở về, đều mong đợi đến nhìn chút, nhưng khi trở về, cũng mang cho ít thất vọng.

      Bởi vì đối với sinh ra chán ghét nên muốn gặp lại sao? Hay là bởi vì mang thai cơ thể biến dạng mà muốn thấy bộ dạng bây giờ của ?

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 7.2

      Đêm nay, trong phòng có mở hệ thống sưởi nên vốn bị lạnh, nhưng biết vì sao vẫn cảm thấy lạnh quá, quá lạnh, nặng nề co rúc trong tấm chăn dày cộm cách nào ngủ được, từ lúc mang thai trở nên đặc biệt thích ngủ và đây cũng là lần đầu tiên muộn đến vậy mà vẫn chưa ngủ.

      Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được ràng, cho nên khi cửa phòng bị người ta đẩy bật ra liền dừng ngay hành động trằn trọc của mình, lập tức đưa lưng về phía người tới, làm bộ ngủ.

      Tiếng bước chân trầm ổn, biểu thị ràng người vào phòng là ai, nhịp tim thoáng tăng nhanh, bởi vì đến. Chỉ là, biết nguyên nhân vào đây là cái gì? Đến xem , hay là đứa con trong bụng ?

      Là đứa con? Nếu phải vì muốn nhìn đứa bé, làm sao lại đợi khi ngủ mới tiến vào? Mục đích phải là muốn gặp sao?

      là khờ! thầm mắng mình, chửi mình vọng tưởng.

      Long Tĩnh im lặng đứng bên giường , nhìn thấy vì rét lạnh mà co rúc, thân thể khẽ phát run, muốn tiến lên, nằm vào trong chăn, ôm lấy , dùng thân thể mình cho ấm áp, nhưng nếu làm vậy, sợ mình ầm ĩ làm tỉnh giấc, mà sau khi tỉnh lại phát ở đây, nhất định mất hứng.

      Chỉ là sau khi mang thai trở nên rất thích ngủ, hơn nữa giấc ngủ rất sâu, dễ dàng bị đánh thức, nếu như chân tay nhanh , có lẽ đánh thức .

      Cảm giác người phía sau nghiêm nghị đứng như bức tượng, lâu hề cử động, Hàn Bích La bắt đầu nghi ngờ nhưng mở miệng hỏi, biết, nếu như phát vẫn chưa ngủ, lập tức rời , trở lại gi-an phòng kia, lại tiếp tục trốn tránh cho thấy mặt.

      làm gì, tiếp tục giả vờ, cho nên cứ thế tiếp tục trầm mặc.

      Trong lúc này, lại suy nghĩ về khoảng thời gi¬an trước đây, tám năm trước, thương , cũng từ bỏ , bởi vì bị người ta cười nhạo, làm từ thiên đường hạnh phúc rơi thẳng xuống địa ngục khổ sở, nhưng tám năm sau, làm ra chuyện gì khiến tổn thương, sau khi chiếm được thân thể cũng hung hăng vứt bỏ.

      giữ vững lời hứa của mình, bỏ qua cho ba cùng với đám em trong Viêm bang, về phần tại sao lại gi¬am lỏng ba , làm con Hàn Viêm hai mươi mấy năm qua, tính tình của ba, chẳng lẽ nắm ? Trừ khi ba lại lần nữa vọng tưởng Viêm bang lớn mạnh như xưa, hoặc vì chuyện thế lực mà dùng sai phương pháp, dùng đúng người bên ngoài, nghĩ ra còn lý do nào khác mà Long Tĩnh phải gi¬am lỏng ba .

      Hơn nữa, trong lúc dịu dàng tiếng động, hơn nữa còn giống với phần ký ức khắc ghi trong , khiến trái tim khẽ lệch nhịp, so sánh với tám năm trước, mấy ngày qua là dùng thân phận người tình, là người chồng thương , cưng chiều , chứ phải là phương thức của người thương em mình, như vậy, càng làm cho cách nào kháng cự, càng làm thêm .

      Sau khi sinh con, có thể rời sao? được sao?

      Trong lòng nảy sinh ít u sầu, chịu đựng sóng mũi cay cay, chịu đựng khiến mình rơi nước mắt, cho biết vẫn còn tỉnh, vẫn chưa ngủ.

      Bỗng dưng, chăn mền người góc bị vén lên, khí lạnh chưa kịp tràn vào đôi cánh tay, kéo vào lòng ngực đầy hơi ấm, nhiệt độ mạnh mẽ từ phái nam đem bao bọc chặc chẽ, đem khí lạnh đuổi xa xót lại tia.

      im lặng than , cảm giác lạnh lẽo ở chân tay, bởi vì nhiệt độ người mà dần ấm áp, cơn buồn ngủ chậm chạp chưa tới lúc này cũng đột ngột kéo đến. theo bản năng nhích sát lại , hút lấy nhiều hơi ấm hơn, cảm nhận được đây là lòng ngực mình luôn mong đợi, mà đôi cánh tay kia cũng chậm rãi buộc chặt lại, ôm càng chặt hơn.

      Kìm lòng được liền kéo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười mang theo hạnh phúc, dùng mặt mè nheo mấy cái vào lồng ngực , sau đó liền trầm ổn vào giấc mộng ngọt ngào.

      Chỉ có khi vào mộng đẹp mới có thể cùng với làm ra hành động thân mật cùng cử chỉ nũng nịu này sao?

      Nhìn gương mặt khi ngủ say của , Long Tĩnh thể làm gì hơn ngoài việc gợi lên nụ cười khổ sở.

      , còn cách nào ở lại, cách thương nữa sao? Là như vậy sao Xuân Nhi? Nếu quả như như thế, cho phép đựơc đến đây ôm em khi em ngủ say, cho phép lưu lại chút hạnh phúc ngắn ngủi này. Nụ cười đầy khổ sở khuôn mặt, nhưng tay của từ đầu đến cuối chưa từng buông ra, thủy chung chặt chẽ ôm lấy và đứa bé trong bụng.

      Tỉnh lại, là bởi vì khí lạnh lần nữa đánh úp đến, Hàn Bích La chậm rãi mở mắt, nhìn về phía bên cạnh, bên đó bóng người.

      luôn đến vào lúc nửa đêm, im lặng vào gi¬an phòng của , đem thân thể ôm trong lồng ngực, rồi lại dùng thân nhiệt của chính mình, sưởi ấm , mà lúc sắp tỉnh dậy, lần nữa lại tiếng động mà rời , làm bộ như chưa từng vào nơi này.

      Nhưng mà biết, mỗi đêm đều đợi , cũng ngủ, cho đến khi từ phía sau ôm lấy , khi đó mới có thể an tâm ngủ và đứa bé trong bụng cũng chịu ngoan ngoan ngủ, khi ở đây đứa bé trong bụng nhốn nháo.

      “Cục cưng, con rất thích ba đó, mỗi lần vào lúc ba ở đây, con mới có thể an phận, còn sau khi ba rời khỏi con liền làm loạn trong bụng mẹ, cục cưng, con phải mẹ sao?” cố làm ra vẻ tức giận hướng về phía đứa trong bụng, , tay lại vuốt ve bụng, giống như làm như vậy là có thể sờ tới đứa bé.

      Đáp lại , là cục cưng khẽ hạ xuống quả đấm.

      “Tốt tốt tốt, mẹ biết cục cưng thiên vị, được chưa?” Dùng tay sờ sờ bụng, toàn tâm toàn ý với tiểu bá vương trong bụng.

      Nằm thêm lát, khi , tấm chăn như mất sức hút, còn có thể hấp dẫn tiếp tục ở lại trong đó, nâng cao cái bụng càng ngày càng tròn, cũng càng ngày càng khổng lồ, chậm rãi xuống giường, nhàng tới phòng tắm rửa mặt phen, sau mới tới phòng ăn.

      bàn ăn, bà dì chuẩn bị tốt bữa ăn sáng đầy đủ dinh dưỡng, cùng với chén thuốc bổ mùi nồng đậm.

      Dù có thích, muốn kháng cự, nhưng dưới ánh mắt của bà dì, đành nhắm mắt, đem chén thuốc bổ nghe rất tốt cho thân thể cục cưng, toàn bộ uống vào trong bụng.

      Rồi sau đó, sợ bà dì ngại thiếu bưng tiếp chén đút cho , nghe đến thuốc bổ da đầu tê dại, lập tức nâng cao cái bụng căng căng, từ từ tới vườn hoa tản bộ.

      Từ sau khi lấy đứa bé làm điều kiện cho tự do của , còn hạn chế phạm vi hoạt động của trong căn phòng kia, có thể tùy ý lại trong biệt thự, nhưng vẫn cho phép bước khỏi phạm vi của căn biệt thự, dù chỉ vậy, nhưng đối với , quá đủ rồi.

      Bác sĩ đến biệt thự khám thai cho , hoạt động nhiều đối với cục cưng và đều tốt, cho nên mỗi ngày, đều tới vườn hoa này tản bộ, làm chút hoạt động mở rộng đơn giản.

      , , dần dần rời hoa viên, tới cửa chính biệt thự.

      Đứa bé trong bụng hưng phấn hoạt động tứ chi, giống như cổ vũ ra cánh cửa này, chưa bao giờ dạo bên này, có chút ngạc nhiên mở cửa, ra ngoài.

      chỉ từng nhìn qua từ trong phòng, cũng chưa bao giờ từ cửa vào trong rừng cây, mặc dù Long Tĩnh cho rời khỏi biệt thự, nhưng chỉ là nơi phụ cận của biệt thự chút thôi, có vấn đề gì chứ?

      Thời tiết mùa đông lạnh lẽo, cây trong rừng cư nhiên số còn có hoa nở.

      Đóa hoa trắng trắng nho , nhắn thuần khiết, khiến vừa thấy liền vui vẻ, nhịn được liền hái mấy đóa, tính toán giữ lại trong phòng để thưởng thức.

      dạo đủ rồi, cũng đến mệt mỏi, mang theo mấy đóa hoa, chuẩn bị trở về tiếng xe hoàn toàn xa lạ, thình lình hướng theo hướng của , lấy tốc độ bỏ mạng mà lái tới.

      Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, người bảo hộ trong bóng tối theo bảo vệ cũng kịp phản ứng, chỉ có thể hướng theo hướng mà chạy như điên, chờ mong có thể ở sườn xe cứu ra trước khi bị chiếc xe đụng phải.

      Nhưng quá muộn, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của người khác nhanh hơn ta, kịp thời đẩy ra, mà người nọ, lại kịp né, cứ như thế bị xe mạnh mẽ đâm phải, rồi nặng nề rớt xuống đất.

      Thời gi¬an, giống như trong khoảnh khắc đó dừng lại.

      Hàn Bích La nằm ngã mặt đất, hoàn toàn dám tin nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm bất động bên kia.

      Dòng máu đỏ tươi, dùng tốc độ kỳ lạ ào ạt chảy ra từ thân thể , nhiễm đỏ mặt đất, cũng nhiễm đỏ những đóa hoa trắng noãn mặt đất.

      Bụng giống như bị người ta nặng nề đập cho quyền, đau đớn làm cho thân thể co quắp, đứng thẳng lên được, nhưng thể nào ngây ngốc nằm đợi tại tại chỗ, khó khăn chậm chạp dùng cả tay chân bò đến cạnh , run rẩy vươn tay, cuối cùng, vẫn đụng được vào .

      Thân thể của bị va chạm nghiêm trọng, có khả năng xuất huyết bên trong, nếu đụng chạm lung tung người , chỉ sợ gia tăng thương thế cho .

      Có ai có thể cứu ?

      hé miệng, muốn cầu cứu, lại phát mình cư nhiên phát ra được bất cứ tiếng vang nào, nước mắt vô dụng rơi, lần nữa hận cái đầu ngu ngốc của mình giúp ích được gì.

      Mấy bóng dáng quỷ dị xuất , cảnh giác ngẩng đầu, sợ bọn họ lại làm hại đến .

      “Hàn tiểu thư, chúng tôi là thuộc hạ của cậu Hai.”

      Là người của Long Môn? Cả người run rẩy, ngón tay chỉ về hướng người đàn ông vẫn chảy máu ngừng.

      Cứu . . . . . .

      xong, im lặng, nơi cổ họng khô khốc dường như còn nếm được vị tanh của máu.

      “Xin yên tâm.” Ý bảo bên cạnh có người thay Long Tĩnh làm cấp cứu đơn giản, lập tức đưa đến bệnh viện phụ thuộc của Long Môn, người trong đó, nhàng đỡ vẫn quỳ mặt đất dậy: “Hàn tiểu thư, phải tỉnh táo, tâm tình quá mức kích động, tốt cho cùng đứa bé trong bụng.”

      biết, nhưng cách nào làm tâm tình của mình bình phục.

      Bụng thình lình truyền đến hồi co rút đau đớn, mặt tái , vội vàng ôm lấy bụng, lần nữa quỳ xuống.

      , cục cưng bị làm sao!

      “Hàn tiểu thư!”

      thể. . . . . . thể mất Long Tĩnh, cũng thể mất cục cưng. . . . . . Nâng lên đôi mắt đẫm lệ, im lặng cầu cứu, cứu cứu đứa bé. . . . . . Tiếp sau đó, trước mắt là mảnh mờ ảo, vô cùng đen tối.

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 7.3:

      Bên tai truyền đến tiếng thở dài, gọi Hàn Bích La tỉnh lại từ trong bóng tối.

      quay sang, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp giống như từng quen biết, vẻ mặt này là của bà chủ tám năm trước, lúc nào cũng là vẻ mặt từ ái, thường thương như con ruột thịt của bà, để cho cảm nhận được tình thương của mẹ sau khi mẹ rời , nhưng lúc này, còn nụ cười ôn hoà mặt, có chỉ là vẻ mặt cau có.

      Ký ức giống như thuỷ triều vọt tới phía , mặt của tái lần nữa , hai tay lập tức xoa bụng.

      Cái bụng cao cao hở ra , với cục cưng yên ổn sao, vẫn phát triển tốt ở trong bụng của , thoáng trấn an cảm xúc của bây giờ, mà lúc này cục cưng đá cước, giống như đáp lại lo lắng của , để xuống nửa tâm tình treo lơ lửng, cục cưng có chuyện gì.

      Nhưng, ba cục cưng đâu?

      Bóng dáng khắp người đầy máu tươi lên, làm cho lòng của đau đến dường như sắp bể nát, còn đau đớn hơn khi bị vứt bỏ lúc trước, gần như có cách nào hô hấp, bụng truyền đến khẽ đau, vội vàng hít sâu mấy hơi, chậm rãi điều chỉnh tâm tình suýt hỏng mất của mình.

      hồi lâu, đau đớn còn nữa, đứng thẳng người dậy, ngồi ở giường, khẩn trương mà đưa tay hướng về phía phu nhân xinh đẹp kia, có lẽ nên gọi bà ấy là bác , mẹ của Long Tĩnh.

      “Tiểu La, con tỉnh lại quá tốt.” Long phu nhân nghe được thanh, quay đầu lại, sau đó mừng rỡ mà nắm tay lên, thương mà nhìn : “Cảm giác như thế nào? Vẫn còn choáng sao? ”

      “Bác …..” lắc đầu, sau đó lưu loát mà mở miệng, cổ họng khàn khàn truyền đến cơn đau: “ ấy…..Long Tĩnh…..” để ý nơi cổ họng đau đớn, vội vàng truy hỏi.

      Vẻ mặt vui mừng rút , giữa lông mày Long phu nhân nổi lên chút khó xử và vẻ buồn rầu. Tâm phút chốc trầm xuống, đầu của trống rỗng giống như mất sức lực, chậm rãi quay về nằm gối, mặt tái nhợt chút huyết sắc.

      Ông trời, xin đừng tàn nhẫn với như vậy! Xin cần cho nếm đến tư vị hạnh phúc trước, sau đó lại tiếp tục cướp , làm cho rơi vào trong vực sâu đen tối đáng sợ lần nữa.

      “Tiều La, đừng như vậy, A Tĩnh nó có chết!” Long phu nhân vội vàng đỡ .

      ấy chết! Trong mắt dấy lên chút ánh sáng, Hàn Bích La giãy giụa suy nghĩ.

      , nghe bác , La, tại con thể nhìn nó.” Long phu nhân đưa tay ngăn chặn rục rịch thân thể, cho phép xuống giường: “Bác sĩ muốn con nghỉ ngơi tốt, để cho cơ thể khôi phục như cũ, trừ khi con cần đứa bé, con có thể tuỳ ý xuống giường.”

      “Bác , con muốn gặp ấy……” Nghe vậy, Hàn Bích La lập tức dừng lại động tác, quay về nằm giường: “ thấy ấy, con có cách nào an tâm, van cầu người, để cho con gặp ấy lần là tốt rồi, sau khi xem xong, con lập tức quay lại nghỉ ngơi, người muốn con bao lâu xuống giường, con xuống giường.”

      Long phu nhân khó xử nhìn cái: “, La, con thể gặp nó.”

      “Tại sao? Con cẩn thận.” Hơn nữa, cục cưng cũng rất muốn gặp ba của nó.

      “Tiểu La, con tỉnh táo lại mà hãy nghe ta được ?” Thấy cử động, kiên trì muốn gặp Long Tỉnh, Long phu nhân thể làm gì khác hơn, than tiếng: “Tiểu La, mặc dù A Tỉnh có chết, nhưng nó bị thương rất nghiêm trọng, não bộ nó bị trọng thương, đến bây giờ vẫn còn hôn mê, bác sĩ nó có thể tỉnh lại hay , phải xem ý chí muốn sống của chính bản thân nó.”

      Hàn Bích La thể tin những gì chính mình nghe được, cách khác, Long Tĩnh có thể vĩnh viễn tỉnh lại?

      Đều trách , nếu như phải bướng bỉnh mà ra biệt thự, nếu như phải sơ suất như thế, có phát ra chiếc xe hơi khả nghi, nếu như……Nếu như phải vì cứu , ấy liền chịu đả thương nghiêm trọng như vậy, lại càng phải trở thành người sống đời sống thực vật!

      “Tiểu La, đây phải là lỗi của con.” Long phu nhân nâng tay của lên, từ ái mà : “Con thể đều đổ tất cả trách lên đầu chính mình, Long Tỉnh con, cho nên nó tình nguyện mình bị thương, cũng tuyệt đối làm cho con bị thương.”

      , ấy con, ấy chẳng qua là, chẳng qua là……” ! Đến lúc này, Hàn Bích La mới hoàn toàn thấy tim của , ý của .

      Nếu , ở tình thế bị thương, mỗi ngày tự mình thay đổi thuốc, những thứ này ràng có thể cho những người khác làm giúp sao?

      Nếu , giữa hai người kịch liệt hoan ái, cùng với những cử chỉ dịu dàng đó, còn có ban đêm ấm áp mà ôm nhau lại đại biểu cho cái gì?

      Nếu , bất chấp tánh mạng của mình, đẩy ra khỏi trước Quỷ Môn quan, mà tình nguyện chính mình xông vào sao?

      Hàn Bích La vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay, có cách nào tha thứ cho trì độn của mình, và tín nhiệm đối với .

      lại có thể ra những lời tàn nhẫn kia đối với .

      Chuyện tám năm trước, lại xuất làm tổn thương người, lại tiếp tục đau lòng, cũng thành quá khứ, hoàn toàn đáng giá để lật ra cãi vã với , gi¬am lỏng cha , cũng nhất định có nguyên nhân mà lại để cho tức giận che hai mắt của mình, ra loại lời tàn nhẫn lại vô tình, nặng nề đến thế.

      Làm tổn thương tim của !

      như vậy, càng ghê tởm, càng đáng hận hơn tám năm trước! Ông trời….. có thể nào làm ra chuyện như vậy để tổn thương ?

    4. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 8.1

      “Tiểu La. . . . . .” Long phu nhân vuốt đầu của , thở dài tìm lời an ủi đứa con dâu thứ hai của mình, bất chợt cánh cửa khép chặt bị đạp mở, cắt đứt suy nghĩ của bà.

      “Hàn Bích La, còn mặt mũi để thốt ra những lời tim phổi này sao? hai của tôi dĩ nhiên là !” Long Hồ lo lắng cùng với đứa , vừa tới ngoài cửa, liền nghe Hàn Bích La lọt tai, tức giận đẩy cửa ra, xông đến trước mặt Hàn Bích La, quát.

      “Tiểu Hồ!” Long phu nhân giật mình, vội vàng kéo con hung hăng như muốn đánh Hàn Bích La trận, “Con ở đây làm gì? Ý Tiểu La phải như thế.”

      Hàn Bích La cúi đầu xuống, khuôn mặt sớm nhòe nước mắt, phản bác lại.

      Thấy có trả lời, Long Hồ càng cách nào ngăn nổi tức giận , “ biết tại sao hai tôi muốn đưa cha gi¬am lỏng ở Hàn trạch ? Bởi vì cha , lại có thể phái người tới, muốn bắt , dùng để uy hiếp hai, để cho ông ta có thể nắm giữ Viêm bang lần nữa, hai sợ gặp chuyện may cho nên mới phải hạ lệnh gi¬am Hàn Viêm lại!”

      Cái gì? Cha của , sao lại làm chuyện như vậy? Hàn Bích La níu chặt cổ áo, thể tin được.

      lại biết vì sao, hai muốn đưa tới biệt thự kia, trăm phương ngàn kế đều cho rời ?” Long Hồ tiếp tục hậm hừ, vì hai trong lòng cực kì bất bình, “Mặc dù cả cùng với hai cũng có ý muốn bỏ qua cho Viêm bang, nhưng việc làm của cha phản bội Long Môn, tất cả bang phái cũng hận thể nhổ cỏ tận gốc Viêm bang, mà người này còn phản bội con của mình, càng là cái gai trong mắt mọi người! hai dẫn đến biệt thự kia, phái người bảo vệ 24h, đồng thời vừa diệt trừ tất cả những người do Viêm bang phái đến muốn gây hại cho ! ấy vì làm tất cả, hiểu được sao?”

      Khó trách khi muốn rời khỏi cho dù có đối xử tàn nhẫn với , những lọt tai, đều để cơ rời khỏi mình , thậm chí gi¬am ở trong phòng đó, vì cái gì, cũng chỉ là để bảo vệ .

      Nhưng, đáp lại , là cái gì?

      hận hai tám năm trước vứt bỏ , nhưng có biết, hai ôm tâm tình gì ra quyết định này sao?” Tức giận làm cho Long Hồ mất lý trí, cũng giữ được lời hứa của mình nữa, nếu như lúc này ra, như vậy uổng công làm người em .

      Cho nên năm đó Long Tĩnh vứt bỏ , là có nguyên nhân hay sao? Hàn Bích La ngước đôi mắt đẫm lệ lên, cho là mình nghe lầm.

      Lúc này Long Hồ rốt cuộc nhìn thấy nước mắt của Hàn Bích La, nhất thời cứng họng, nhưng chuyện tới nước này, thể tiếp tục giấu giếm ấy nữa: "Tám năm trước, ông nội đột nhiên qua đời, xa cách chúng tôi, mà nguyên nhân ông qua đời, là mệt mỏi quá độ mà dẫn tới bệnh tim tái phát, lúc ấy cả bị đả kích, nhưng vẫn thể đồng thời đưa tập đoàn Long thị cùng với Long Môn lên , bởi vì đây là trách nhiệm của ấy.

      Sau khi thừa kế chức môn chủ Long Môn lâu, sau lần hội nghị nhân viên, cả gặp tập kích, mà hai vừa lúc ở nơi đó, cả vì cứu hai, nổ súng giết người dẫn đầu nhân viên phản bội trong đó, bởi vì tự trách, cùng với đau lòng, cho nên hai dứt khoát gánh vác trọng trách của Long Môn, xử lý tất cả máu tanh và đen tối của Long Môn.

      hai rất ràng, sau khi chống đỡ Long Môn, tình cảnh của ấy là nguy hiểm cỡ nào, ấy nghĩ, lại càng nguyện ý để cho theo ấy trải qua ngày ngày nguy hiểm, nhưng nếu như ấy chân tướng cho , nhất định chịu rời khỏi ấy, vào lúc đó, vừa lúc trúng bẫy Trần Hoàng, hai liền thuận thế giải trừ hôn ước cùng , tuyên cáo người đời, ấy từ bỏ .

      chỉ biết là hai từ bỏ , nhưng có biết, vào ban đêm người nào phát hai luôn tự mình ngồi ở trong thư phòng của hai người thường đợi nhớ sao? cũng có biết, hai luôn nhìn quà tặng của cho ấy, nhớ lại quá khứ của hai người sao? có biết, lúc hai bị thương luôn gọi tên trong miệng sao? Nếu như lời này gọi là , vậy cho tôi biết, cái này gọi là cái gì?"

      Long Hồ khóc đỏ mắt, nhưng đối diện khuôn mặt Hàn Bích La loang lổ nước mắt, đến cuối cùng, giọng của trở nên bất đắc dĩ, hề hung ác nữa.

      Đầu Hàn Bích La trống rỗng, chỉ còn lại buổi chuyện cùng với lời của Long Hồ.

      Tám năm trước, tàn nhẫn vứt bỏ , là vì , tám năm sau, vô tình nhốt cha , cũng là vì .

      Tại sao? Tại sao ấy luôn mình quyết định việc làm là vì tốt cho ? có biết hay , rời , mỗi ngày thân mình, so với mỗi ngày liếm máu ở mũi đao còn khổ hơn? Ngày ấy ở bên cạnh, so với việc thường xuyên phải lo lắng cho mình, còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay ?

      Nhưng, còn ngốc như vậy.

      “A Tĩnh là con, điểm này, bác có thể làm chứng.” Long phu nhân vẫn tiếng nào, chậm rãi lên trước, kéo Hàn Bích La khóc thành tiếng vào trong ngực, dịu dàng .

      Nằm ở trong lòng Long phu nhân, bản thân Hàn Bích La khóc đến bất lực. Long phu nhân thở dài tiếng, khẽ vuốt ve khóc giống như đứa bé vô dụng, trong lòng rối rắm thành đoàn.

      Ông trời, xin đừng khiến cho người trẻ tuổi nhau ăn khổ nhiều như vậy, xin hãy làm cho Long Tĩnh sớm tỉnh lại chút!

      Long phu nhân im lặng van xin .

    5. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 8.2:

      Long Tĩnh tỉnh lại, ông trời giống như có nghe được lời van xin của Long phu nhân, Long Tĩnh vẫn còn hôn mê, giống như luôn ngủ say, bao giờ tỉnh nữa.

      Hàn Bích La ngồi ghế ở bên mép giường, cầm tay của .

      Nằm giường gần hai tuần lễ, cho đến bác sĩ rốt cuộc có thể xuống giường, có thể lại, liền đến phòng bệnh Long Tĩnh đầu tiên, hướng về phía người đàn ông còn hôn mê bất tỉnh, tựa vào bên tai của : “A Tĩnh, em .”

      Mặc kệ có nghe hay mặc kệ thể hồi tỉnh, làm quyết định, vì người nào mà thay đổi quyết định này.

      “Em rời khỏi , A Tĩnh, mặc kệ là nơi nào, em đều theo , để cho thân mình.” nhàng khẽ hôn lên cánh môi tái nhợt, giống như in con dấu: “Cho nên, phải chờ em, thể để em mình, biết ?” Bàn tay mềm mại vuốt tóc , dịu dàng mà thâm tình .

      Lúc này, cánh cửa vốn khép chặt bỗng bị người gõ mấy cái, sau đó liền bị đẩy ra.

      “Chị Bích La, trước chị uống chút thuốc bổ , đây là dì mới vừa đưa tới, dì ấy còn , uống thuốc bổ này lúc còn nóng mới có tác dụng.”

      Long Hồ mang theo cái bình nước tới, gọi người phụ nữ luôn luôn ngồi ở bên giường, bầu bạn với hai mình.

      “Được.” Hàn Bích La gật đầu cái, thản nhiên lộ ra nét mỉm cười nhàn nhạt, nhận lấy chén thuốc bổ Long Hồ đưa cho , nghe lời uống hơi cạn sạch.

      Long Hồ nhìn uống thuốc bổ nhăn mày lại, người phụ nữ này nghe lời gọi ăn liền ăn, gọi nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, nhưng biết vì cái gì, bên ngoài trừ bụng của càng ngày càng lớn, thân thể của lại càng ngày càng mảnh mai hơn, mảnh mai đến nỗi giống như gió lớn chút, là có thể thổi .

      Tình huống như thế này, cũng lạc quan.

      Dinh dưỡng toàn thân đều đưa hết cho đứa bé trong bụng, đứa bé phát triển tốt, nhưng có thể chống nỗi đau đớn khi sinh con hay , chỉ cần hơi vô ý chút, đứa bé có thể giữ được, cũng có thể giữ được người lớn.

      “Tiểu Hồ, tại sao nhìn chị như vậy?” Hàn Bích La nghiêng mặt sang bên, nhìn vẫn còn ngây người “Có phải muốn chị nghỉ ngơi hay ?”

      nhớ, hình như ngủ trưa, nhanh như vậy lại phải ngủ nữa sao? Nhưng mà, vẫn còn muốn ngồi với Long Tĩnh hồi.

      , phải vậy, em chỉ ngẩn người mà thôi.” Long Hồ liền vội vàng lắc đầu.

      Hàn Bích La nhàn nhạt cười tiếng, bàn tay bé xoa bụng to.

      Gần đây, hình như cục cưng động càng ngày càng lợi hại, hơn nữa cục cưng phát triển cũng rất tốt, hơi lớn, thẳng đến dạ dày của ra ăn cái gì đối với , là việc hết sức khó khăn, mỗi lần ăn cơm, đều phải dùng hơi sức rất lớn, mới có thể nuốt thức ăn vào trong miệng.

      Nhưng nếu ăn những thứ đồ này, cục cưng thể có được đầy đủ dinh dưỡng để phát triển cơ thể, cho nên dù có đau khổ thế nào, khó khăn hơn nữa, cũng buộc chính mình ăn hết tất cả mọi thứ cũng ép mình nghỉ ngơi tốt, như vậy mệt mỏi, còn muốn ở bên người Long Tĩnh lát.

      Chỉ cần tất cả mọi chuyện đối với cục cưng tốt, đều làm, bởi vì, sinh cục cưng khỏe mạnh, cũng là việc duy nhất có thể làm vì Long Tĩnh.

      Nhìn như vậy, tâm Long Hồ cũng đau, trách lầm chị Bích La, bởi vì ấy hai như thế, đến nỗi nếu như hai tỉnh lại nữa, ấy cũng theo cùng . . . . . .

      Cùng ấy?

      Long Hồ trợn to mắt, nhìn Hàn Bích La cầm tay hai chặt, dám mở miệng hỏi, nếu như chị Bích La có tính toán như vậy, nên làm thế nào bây giờ?

      “Tiểu Hồ, em nghỉ ngơi chút ! Chị coi em giống như mệt chết .” Mày đẹp cau lại, mở miệng chút, thấy Tiểu Hồ đều thay mình khổ cực, Hàn Bích La nhịn được .

      “Đó. . . . . . Oh!” Vẻ mặt Long Hồ lo lắng rời , trong phòng to như vậy, chỉ còn lại Hàn Bích La cùng với Long Tĩnh vẫn chưa tỉnh lại.

      “A Tĩnh, mấy tháng nữa, cục cưng ra đời.” nâng tay của lên, đặt bụng nhô ra cao, dịu dàng .

      Cục cưng ở trong bụng , giống như cảm thấy thấy tay của ba nó, liền đá cước, hưng phấn thôi.

      “A Tĩnh, cục cưng biết là tay của , cho nên cao hứng đá chân đó!” cười yếu ớt mà giải thích: “Em đây nghi ngờ so với em mang thai nó mười tháng, cục cưng hình như rất ưa thích , nó luôn ở thời điểm có , mới có thể ngoan chút, có ở đây liền đá chân ở trong bụng em, nếu như có nhìn thấy , cục cưng rất tức giận, ngừng đá chân, làm cho em hoàn toàn ngủ được.” Trong miệng oán trách, nhưng giọng của chút bất mãn cũng có.

      “Ngày hôm qua, em khám thai, bác sĩ chụp giúp tấm hình, muốn nhìn hay ?” Từ trong túi tiền móc ra hình ngày hôm qua bác sĩ đưa cho , chỉ chỗ trong hình: “Bác sĩ , đây là tay của cục cưng, đây là chân của nó, còn có thân thể bé này, bác sĩ còn , cục cưng rất khỏe mạnh, phát triển rất tốt, tuyệt đối là đứa kháu khỉnh.”

      nghe được tiếng đáp lại, rũ con mắt xuống, đem hình thu hồi vào trong túi, chút dấu hiệu Long Tĩnh tỉnh lại cũng có, lòng của chút buồn bã.

      “A Tĩnh, phải muốn gặp cục cưng của chúng ta sao?” Tựa vào bên tai của , hỏi, nhưng thủy chung vẫn nghe được câu trả lời.

      “A Tĩnh, van cầu mau tỉnh lại, được ?” Tay đặt lên khuôn mặt tiều tụy của , giọng cầu khẩn: “Em hiểu , lời của em để cho khổ sở rất nhiều, làm cho đau lòng, em cũng biết muốn tha thứ em, là việc rất khó khăn, chỉ cần ngủ nữa, nếu như muốn gặp em..., em bảo đảm, sau khi sinh cục cưng, em lập tức liền rời , ở trước mặt nữa. . . . . .” Lời còn chưa xong, đầu ngón tay truyền tới động tĩnh, làm cho toàn thân chấn động.

      dám đưa mắt nhìn , sợ tất cả chỉ là ảo giác của mình, mới có thể nghe được thanh của , nếu như cuối cùng tất cả chỉ là ảo giác của , tuyệt đối chịu được, bây giờ, nên kích động quá mức.

      hít sâu mấy hơi, thử hạ chậm lại nhịp tim đập nhanh.

      . . . . . .”

      lại chấn động lần nữa, nhưng lần này, nghe được tiếng của !

      Giọng khàn khàn, khô khốc đến nổi khiến cho biết gì, nhưng lọt vào tai Hàn Bích La, lại như tiếng trời, giống như nốt nhạc, hơn tất thảy mọi thứ thanh đẹp đẽ đời này.

      dời tầm mắt, nhìn về phía ; vẫn nhắm mắt, nhưng lại có thể nhìn thấy mí mắt rung động .

      nín thở, kiềm nén để bật ra tiếng khóc nức nở, sống mũi cay cay cùng nỗi chua xót, khiến cho hốc mắt ngấn nước như trực trào, chỉ nhìn , nhưng dường như lại rút cạn mọi sức lực của , mở ra đôi mắt đen giống như bị ngàn cân cốt thép trói lại. Lúc này thời gi¬an giống như là cái chớp mắt, lại dài giống như là cả thế kỷ, đôi mắt đen nhắm nghiền, rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra!

      im lặng, những giọt nước mắt bị kiềm nén quá lâu, cũng ngăn nổi nữa mà rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây, thấm đẫm gương mặt .

      hé mở môi, cổ họng khô khốc, cố gắng muốn gì đó, thấy thế, cầm lấy ống hút, lấy nước trong cốc, từng chút từng chút làm dịu cổ họng của .

      cho phép. . . . . . cho phép em rời . . . . . .” Sau khi vừa tỉnh dậy điều đầu tiên quan tâm, phải chuyện nào khác chính là .

      Nghe vậy, nước mắt càng rơi dữ dội hơn .

      “Đồng ý tôi. . . . . . được rời khỏi. . . . . .” Đem hết tất cả sức lực, đưa bàn tay lên, năm ngón tay chậm rãi nắm lấy tay , bao bọc trong lòng bàn tay của mình, tiếp tục cất giọng khàn đục.

      Hàn Bích La khẽ cắn môi, tỉnh lại, chờ ngày này bao lâu rồi, rốt cuộc cũng tỉnh lại!

      vội lắc đầu, buông cốc nước cùng ống hút tay xuống, bàn tay bé còn lại bị cầm, đặt lên gương mặt của : “, em .” cố gắng nuốt xuống tiếng nức nở nghẹn ngào vào trong, cho phép mình lại khóc ở thời điểm đáng vui mừng như thế này.

      “Đừng khóc. . . . . .” Đầu ngón tay cố hết sức thay lau những giọt nước mắt ngừng rơi xuống, nghĩ đến lý do tại sao lại muốn khóc, bởi vì lòng của , vì những giọt nước mắt rơi xuống của làm cho đau.

      Tay của áp lên bàn tay lau nước mắt cho , đôi môi run rẩy : “Em , sau khi sinh bảo bảo, em cũng rời , A Tĩnh , em .”

      Là bởi vì quá hy vọng mà sinh ra ảo giác sao? Hình như nghe được thương ?

      có nghe lầm, Long Tĩnh, em .” nhìn thấy, trong mắt dám tin, làm lòng vừa thương vùa đau, cho là, sao?

      Trước khi biết hết mọi việc, có chút năng lực nào phản kháng lại tình đối với sau này khi biết tất cả, sao lại có thể thương được?

      “Xuân Nhi. . . . . .” có chút kích động khép mi mắt, nghiêng mặt, nhàng vuốt ve lòng bàn tay của : “Đừng khóc. . . . . ”

      lại kêu em Xuân Nhi rồi.” nở nụ cười đẹp, nhớ lại quá khứ.

      Tận đáy lòng của vẫn luôn tồn tại cái tên “Xuân Nhi” này, mỗi đêm đều ở trong miệng của lật ngược nhớ tới.

      , , thương , cho nên, có thể mong đợi cả đời này, luôn ở bên cạnh , bao giờ rời nữa. Nhu tình nhè , giữ chặt tim của , để cho đau đớn cơ thể thoáng chậm lại.

      thề, bảo vệ tốt, vĩnh viễn.

      Cả đời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :