1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện Đại] Cực phẩm thảo căn Thái Tử - Tặc Mi Thử Nhãn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 51: BÍ QUÁ HÓA LIỀU (PHẦN ĐẦU)


      NGUỒN: BACHNGOCSACH
      DỊCH: VÔHƯKHÔNG
      BIÊN: CỎ


      Liễu Mi tức điên lên rồi.

      Nhân viên có lòng trung thành với Công ty Hồng Hổ nàng cũng gặp rồi nhưng chưa từng thấy kẻ nào ăn cây táo, rào cây sung trắng trợn như thế.

      biết Diệp Hoan khốn nạn từ lâu nhưng trình độ khốn nạn của vẫn làm cho Liễu Mi cảm thấy kinh ngạc.

      Lời ông Liễu Trạch của nàng mới trong điện thoại là đúng, loại khốn nạn này phải bảo các em thủ hạ nửa đêm trùm đầu , buộc cho cục đá to rồi hất xuống nước. Đúng là uổng công mình mới vừa rồi còn ra sức che chở cho .

      Diệp Hoan bị Liễu Mi ngắt lỗ tai, đau đến phải kêu á á thảm thiết, Chu Mị nhìn nỡ phải vội vàng hòa giải: "Được rồi, Liễu Mi, là chủ tịch công ty, ăn của bữa hải sản có sao? Sao lại bực tức thế?"

      Liễu Mi cả giận: "Đừng ăn hải sản, dù là gan trời phổi muỗi tôi cũng mời được, vấn đề là tên khốn này dám ăn cây táo, rào cây sung, quá đáng ghét!"

      Diệp Hoan đau đến hít vào hơi lạnh, cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, Liễu tổng, tôi còn non trẻ hiểu chuyện, hãy tha cho tôi ..."

      Chu Mị thấy Diệp Hoan đau đến thành ra như vậy trong lòng thấy thương xót, tiến tới kéo cánh tay Liễu Mi nhéo tai ra rồi đứng ngăn giữa hai người, cười : "Được rồi được rồi, đừng tức nữa, chiều nay tan tầm tôi mời hai người ăn bữa tiệc hải sản, được ? Đỡ cho trợ lý của xấu tôi tới đây ăn nhờ ở đậu..."

      Liễu mi kinh ngạc : " ta đến đây... Ăn nhờ ở đậu?"

      Chu Mị liếc mắt về Diệp Hoan đầy quyến rũ rồi che miệng cười khanh khách.

      Gương mặt Liễu Mi liền tái .

      Đường đường con nuôi của chủ tịch Tập đoàn Đằng Long, sau lưng có bối cảnh chính phủ sâu lường được, người khác nịnh nọt chào mời còn thèm đến mà tên khốn này lại bảo người ta tới ăn bám.

      Ánh mắt của Liễu Mi đảo khắp phòng làm việc, Diệp Hoan thấy thế sợ hết hồn. biết Liễu Mi tìm dao nhíp, nếu có gì khác hẳn là muốn đâm vài nhát.

      "Liễu tổng, tiểu thư Chu mời chúng ta ăn hải sản, tôi xuống dưới chuẩn bị xe cho hai người." Diệp Hoan rất thức thời, sát khí quá nặng, chỗ này tuyệt đối được ở lại nữa.

      xong Diệp hoan "Vèo" cái, biến mất khỏi văn phòng.

      Hai liếc nhìn cái rồi cùng cười khúc khích.

      Liễu Mi vừa cười vừa bực tức : "Tên này đúng là tên siêu khốn khiếp."

      Chu Mị cười đầy thâm ý: "Từ từ rồi nhận ra ta chỉ là tên khốn đâu..."

      Liễu Mi nghe ra trong lời của nàng có ý, khẽ giật mình nhớ đến mối quan hệ bí giữa Diệp Hoan và Tập đoàn Đằng Long, bèn hỏi dò: "Ngoại trừ là tên khốn ra ta còn có thân phận khác ư?"

      Chu Mị lắc đầu cười mà .

      Bạn của bà chủ tan tầm mời ăn hải sản nên dĩ nhiên trợ lý Diệp phải sớm sắp xếp cùng bồi tiếp, thuận tiện ăn ké chút. biết người bị bệnh máu trắng có ăn được đồ biển , Diệp Hoan định gói vài con bào ngư về cho em Ái. Tiểu thư Chu là người có tiền khẳng định để tâm, còn Liễu Mi ư, cần để ý ta, bất chấp thái độ của nàng .

      Thế nên Diệp Hoan gọi cho trưởng phòng Trần, ông ta liền nhanh chóng thu xếp chiếc Mercedes Benz cùng lái xe.

      Diệp Hoan xuống trước, đợi các nàng ở bãi xe ngầm.

      Khi Diệp Hoan mới đến bãi đỗ xe ở tầng thứ nhất điện thoại vang lên.

      Giọng Nam Kiều Mộc vang lên đầy mệt mỏi, khàn giọng : "Diệp Hoan... tan sở chưa?"

      Diệp Hoan ngẩn người, Nam Kiều Mộc rất ít khi chủ động gọi cho mình, hôm nay gọi nhẽ bệnh viện...

      "Kiều Mộc, em ở đâu đấy? Có phải bệnh tình bé Ái chuyển biến xấu ?"

      "Em ở bệnh viện, bệnh bé Ái coi như ổn định, nhưng mà..." Nam Kiều Mộc xong chợt nghẹn ngào: "Diệp Hoan, em biết phải với thế nào, áp lực phải chịu quá lớn, em muốn đè thêm gánh nặng cho nhưng... Em thực tìm ra cách nào..."

      Diệp Hoan cảm thấy căng thẳng, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? mau!"

      Nam Kiều Mộc khóc thút thít mà : "Hôm nay bệnh viện thông báo là tạm ứng viện phí chúng ta nộp chưa đủ..."

      Diệp Hoan ngẩn người, : " phải hôm qua vừa nộp bốn chục ngàn rồi sao?"

      "Vẫn chưa đủ, bệnh bạch cầu rất tốn tiền. Lần hóa trị đầu hơn hai chục rồi, càng đừng đến thuốc men phụ trợ trị liệu. Em xem kê đơn thuốc thấy đều là thuốc nhập khẩu, mỗi lọ hộp đều có giá trời. Bệnh viện bảo muốn chúng ta nộp tạm ứng trước trăm ngàn, nếu chỉ có thể đình chỉ trị liệu cho bé Ái..."

      Diệp Hoan ngây dại.

      "Thực ra bệnh viện thông báo từ sáng qua. Hôm qua đến đây, thấy và em Ái vui vẻ như thế, em và ông viện trưởng cũng ra chuyện này. Nhưng giờ em thực nhịn được nữa, Trương Tam hôm qua thấy tờ thông báo thúc dục đóng tiền của bệnh viện cũng gì nên lúc đó bọn em cũng để ý, kết quả tối đó Trương Tam nạy cửa nhà người ta bị bảo vệ họ phát và báo cảnh sát. ấy bị bắt đưa vào đồn công an tạm giữ rồi. Bé Ái nghe thấy chuyện bệnh viện thúc dục nộp tiền sống chết đòi ra khỏi viện, tuyệt thực cả ngày. Ông viện trưởng vừa bực vừa lo nên cũng ngã bệnh. Em đem tất cả để dành bấy lâu lại, còn có dây chuyền vàng, cái vòng ngọc đến hiệu cầm đồ, gom lại cũng chỉ mới hơn chục ngàn. Diệp Hoan, người bên cạnh hết gặp chuyện may lại ngã bệnh, em thực làm gì được..."

      Nam Kiều Mộc khóc thút thít trong điện thoại.

      Diệp Hoan nhắm mắt lại sau đó từ từ mở ra, trong mắt ngập tràn vẻ quyết tâm.

      "Kiều Mộc, đừng khóc. Chúng ta đều phải tiếp tục sống cho tốt, chuyện tiền nghĩ cách, mọi chuyện !"

      "Diệp Hoan, xin lỗi... Diệp Hoan, em thực làm gì được... Xin lỗi ." Lòng Nam Kiều Mộc đau nhói, Diệp Hoan phải gánh quá nhiều trách nhiệm, ấy mệt mỏi lắm rồi, muốn lại tăng thêm chút gánh nặng nào cho nhưng thực tàn khốc lại khiến thể gọi cú điện thoại này cho Diệp Hoan.

      Diệp Hoan vỗ ngực đầy khí phách, cười to : " người đàn ông, kiếm ít tiền còn quá đơn giản sao. Em đừng lo lắng, sáng mai mang tiền tới, bảo bé Ái ngoan ngoãn nghe lời chữa bệnh bằng ngày mai phát mông em ý đấy."

      Cúp điện thoại, ánh mắt quyết tâm của Diệp Hoan dần trở nên điên cuồng.

      dân đen phố thị chỉ như cỏ rác lúc bị ép đến đường cùng có thể làm gì?

      Ngoại trừ bí quá hóa liều có thể làm gì khác?

      Pháp luật, đạo đức, thiện lương...vv Những thứ đâu vào đâu này giờ trước mắt chỉ là đống crứt chó thôi!

      thực dồn đến bờ vực, lui lại được nữa.

      thế liều mạng thôi!

      Móc thuốc ra châm, Diệp Hoan rít hơi sâu, thần sắc đầy kiên quyết!

      vừa hút thuốc vừa suy tính, quay đầu lại nhìn chiếc Mercedes Benz lẳng lặng đỗ cách đó xa, Diệp Hoan lập tức có ý tưởng.

      Diệp Hoan lấy điện thoại ra bấm số, cuộc gọi vừa được nhận liền hỏi: "Hầu Tử, làm gì thế?"

      Giọng uể oải của Hầu Tử vang lên: " Hoan à, hôm qua em bán toàn bộ tài khoản và trang bị trong game, gom góp cả ngày được gần chục đồng, tối về em đưa qua bệnh viện..."

      Trong lòng Diệp Hoan dâng lên cảm giác ấm áp, đều là những đứa trẻ xuất thân từ cùng trại, bọn họ ai cũng quý trùng sinh mạng của lũ em thơ, có táng gia bại sản cũng tiếc.

      Hít sâu vào hơi, giọng Diệp Hoan lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Hầu Tử, tiền trị bệnh cho em Ái đủ, có dám làm chuyện ăn cơm tù với tao ?"

      Hầu Tử hề do dự hỏi: " Hoan làm thế nào, em nghe !"

      ... .... Nguồn: www.bachngocsach.com

      Cúp điện thoại, Diệp Hoan che kín quần áo, đến siêu thị sát bãi đỗ xe mua hai con dao gọt trái cây sắc ngọt.

      lâu sau Hầu Tử vội vã chạy đến bãi đỗ xe, Diệp Hoan ra đón, hai người thầm thương lượng trong chốc lát, sau đó đều tự tách ra núp .

      Lúc tan việc, Liễu Mi và Chu Mị cùng thang máy xuống bãi đỗ xe. Trong bãi yên tĩnh bóng người.

      Liễu Mi tìm xung quanh vòng, khỏi lẩm bẩm: "Tên khốn này, làm chuyện gì cũng đáng tin được..."

      xong nàng liền gọi điện cho Diệp Hoan.

      Trong bãi đỗ xe yên tĩnh bỗng vang lên khúc nhạc chuông kì quái.

      "Ông ơi, cháu nó gọi kìa... Ông ơi, cháu nó gọi kìa.."

      Kế đó, gương mặt đầy vẻ tươi cười của Diệp Hoan xuất trước mặt hai .

      Cả hai cùng thất thần.

      Chu Mị ngây ra lúc rồi sau đó cười khúc khích, cười nghiêng cười ngả.

      Còn Liễu Mi lại tức đến phát run.

      "Diệp Hoan, lập tức đổi cái nhạc chuông chết tiệt đó ngay cho tôi!"

      Diệp Hoan tỏ vẻ vui: "Dựa vào gì chứ? Chuông di động của tôi chọc tức à?"

      " đổi bà đánh mày cho xem!"

      "..."

      Chu Mị vừa cười vừa tiến lên hòa giải. Ba người ồn ã hồi mới về phía chiếc xe Mercedes Benz do trưởng phòng Trần chuẩn bị sẵn.

      Tới trước chiếc Merc, lửa giận của Liễu Mi lại bắt đầu bốc lên.

      "Diệp Hoan, lái xe đâu hả?" Liễu Mi lạnh lùng hỏi.

      Diệp Hoan hít hơi thuốc, nhìn hai với ánh mắt xen lẫn mấy phần áy náy.

      "Lái xe... Tôi cho ta về rồi." Diệp Hoan uể oải .

      "Diệp Hoan, cố tình chọc tức tôi hả? Sao lại cho ta về?"

      Diệp Hoan thở dài, ném tàn thuốc trong tay , dùng chân dụi tắt, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Mi, cách từ từ: "Bởi vì tôi phải làm chuyện phi phá, có nhiều người tham dự hay."

      " có ý gì?"

      Liễu Mi vừa dứt lời hai lưỡi dao sắc lẻm kề lên cổ hai . Hầu Tử mới xông ra từ sau cột nhà cùng Diệp Hoan mỗi người giữ , ép các nàng đến bên cạnh cửa xe.

      Diệp Hoan nhìn lướt qua hai người, khẽ : "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi thực bất đắc dĩ..."

      Biến cố đột ngột xảy ra, Liễu Mi giận đến lạc giọng: "Diệp Hoan, muốn làm gì? muốn sống nữa hử?"

      Chu Mị làm như thấy con dao kề cổ, đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào Diệp Hoan, hỏi với vẻ rất quan tâm: "Diệp Hoan, có phải xảy ra chuyện gì rồi ? Hay là gặp chuyện gì khó xử? cho tôi biết, tôi giúp giải quyết."

      Diệp Hoan cau có nắm tóc rồi chợt quát lên: "Đừng có hỏi quái gì nữa! Hôm nay ông nổi hứng muốn làm cướp lúc có được hay ?"

      xong Diệp Hoan vỗ ngực cái, hung tợn : "Giờ ông tuyên bố, mấy mụ thành con tin của ông. Nhanh chóng lên xe cho ông, chờ người nhà mấy mụ đem tiền chuộc! đưa ông giết con tin..."

      rồi Diệp Hoan ngừng lại, ngắm khuôn mặt cùng dáng người tuyệt vời của hai rồi nghiêm nghị bổ sung thêm: "Ừm, sửa lại tí, trước hiếp sau giết con tin."

      gương mặt hai hề có vẻ gì sợ hãi, nghe thế cùng đỏ bừng lên. Liễu Mi chẳng sợ dao kề cổ, đá mạnh vào Diệp Hoan cái rồi mắng: "Phi! Như mi mà đòi làm cướp hả, quá mất mặt! Còn dám hươu vượn, bà đây đạp phát nát thằng em mi luôn!"
      1620thuy thích bài này.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 52: BÍ QUÁ HÓA LIỀU (PHẦN CUỐI)


      NGUỒN: BACHNGOCSACH
      DỊCH: VÔHƯKHÔNG
      BIÊN: CỎ


      Chuyện thương tâm nhất đời chưa ai từng trải qua... Con tin lại dám đánh cả cướp.

      Diệp Hoan cảm thấy mình sắm vai cướp này quá thất bại, ít nhất là trong việc ra vẻ đe hăm làm chưa đến nơi.

      Nhưng chuyện đó có thể bỏ qua được, dù sao đây cũng là lần đầu Diệp Hoan làm cướp, có câu quen tay hay việc, lại có câu thất bại là mẹ thành công...

      Hai vị mỹ nữ xinh đẹp vô cùng trước mắt đây hề sợ ra chút sợ hãi nào, Liễu Mi tức giận đến bỏ bừng cả mặt, đôi chân thon dài rục rịch tựa như sẵn sàng đạp cho phát bất cứ lúc nào.

      Còn Chu Mị vẻ mặt già dặn khoanh tay đứng bên, bộ như liên quan đến mình, hề giác ngộ trở thành con tin chút nào, ngược lại còn nghiêng đầu sang với Hầu Tử hồi hộp lo lắng rằng: "Để dao xa cổ tôi tí, đừng làm xước da chị, nếu hậu quả rất nghiêm trọng."

      Hầu Tử vội vàng xê con dao gác cổ nàng ra xa vài cen-ti-mét.

      Diệp Hoan biết gì với tình cảnh trước mắt này...

      Đời này quá thất bại mất, ngay cả làm chuyện phạm pháp cũng cẩu thả như thế, Diệp Hoan bi ai cả thấy bản thân mình sống đời này dường như quá thừa...

      Giận quá mất khôn, cái gì cũng có thể làm được, Diệp Hoan quyết định làm gì hung ác tí để nhắc nhở cho hai người đẹp hiểu rằng mình là con tin.

      Ngó nghiêng xung quanh cái rồi Diệp Hoan chợt giơ cao dao lên, tiếp đó phì phò rống lên thảm thiết như thánh đấu sĩ tung ra tuyệt chiêu: "Thức tỉnh ! Con tin!"

      Sau đó bổ thẳng dao lên sườn chiếc xe Mercedes Benz.

      COO..ONG!

      thanh kim loại va chạm vang lên giòn vang, chiếc xe Mercedes Benz soi bóng người bị con dao gọt trái cây vạch vết.

      Diệp Hoan nhe răng trợn mắt cả lên, cánh tay cầm dao thoáng run rẩy, trong lòng quặn xót như bị axit.

      Sai lầm rồi, đáng nhẽ phải tìm đoạn gỗ nào mà chém dọa cái là được, sao lại sai lầm trút giận lên khối thép thể chiến thắng này chứ?

      Thế nhưng đe dọa của Diệp hoan vẫn rất có hiệu quả, Liễu Mi và Chu Mị giống như bị dọa, khẽ giật mình nhìn vào vết xước nhàn nhạt xe Mer-Benz, hai che miệng lại, đôi mắt mở to ra, chẳng gì được lúc lâu.

      Diệp Hoan chưa kịp đắc ý tình hình phát triển sang hướng khác.

      Liễu Mi lấy lại tinh thần, vừa hầm hầm đạp phát mạnh vào Diệp Hoan vừa tức tối : "Khốn khiếp! có biết sơn lại xe Mer-Benz tốn thế nào ? Khốn khiếp! Khốn khiếp! Phá hoại tài sản công ty, tôi trừ ba tháng lương của !"

      Diệp Hoan vô ý thức thốt lên: " dám! Trừ lương tôi tôi đu dậy điện cao thế chết cho xem!"

      " chết tôi phi tang xác!"

      "Sở lao động tố cáo !"

      "... ..."

      Hầu Tử đứng bên cất giọng vô cùng yếu ớt vô lực: "Tất cả nghiêm túc chút , chúng ta bắt cóc tống tiền mà..."

      "... ..."

      "... ..."

      Đấu võ mồm tung tóe hồi lâu, cuối dùng Diệp Hoan chịu được tiếng hét của bà lắm mồm này nữa nên kề dao vào cổ họng nàng, cách hung tợn: "Câm miệng! Giờ là con tin chứ phải bà chủ, thành chút nếu tôi giết !"

      Liễu Mi mắng hồi lâu rốt cuộc cũng hiểu mắng chả có ích gì, hậm hực khẽ hừ tiếng rồi : "Đừng có con tin gì với tôi, khó nghe muốn chết. , định bắt cóc chúng tôi thế nào?"

      Diệp Hoan nghĩ chút rồi : "Ở đây an toàn, lên xe cả , trước tìm chỗ nào kín đáo lánh . cho phép các kêu cứu, đưa điện thoại của mình giao hết cho tôi, lát nữa tôi còn phải gọi điện đòi tiền chuộc."

      Hai liếc nhìn nhau, nhún vai vẻ sao cả rồi ngồi lên ghế sau của xe. Diệp Hoan và Hầu Tử cũng ngồi xuống giữ ở hai bên cửa xe đề phòng các nàng chạy trốn mất. Băng ghế sau rộng rãi của chiếc xe Mer-Benz phải chứa đồng thời cả bốn người nên có vẻ khá chật chột.

      Ngay sau đó, cả bốn người đều ngẩn cả người ra.

      Trầm mặc mất lúc, Hầu Tử mới dè dặt mở miệng: " Hoan, có nhận ra điều gì ổn ?"

      Diệp Hoan trầm gật đầu: "Phía trước quá trống vắng."

      Liễu Mi lạnh lùng hừ cái rồi : "Dĩ nhiên là ổn, cả bốn chúng ta ngồi ở sau này ai lái xe?" :cuoichet:

      Diệp Hoan nhìn về phía Hầu Tử. Hầu Tử vội vàng lắc đầu: " đừng mong vào em, em chỉ chơi Siêu Phi Xa chứ đồ thiệt em chưa từng mó vào..."

      Diệp Hoan buồn buồn : "Ông mày ngay cả Siêu Phi Xa cũng chưa từng chơi."

      Chu Mị và Liễu Mị bốn mắt nhìn nhau rồi cười ha hả.

      Liễu Mi vừa cười vừa đả kích bọn : "Ngu xuẩn, đần độn, sống đến từng này tuổi đây là lần đầu tôi thấy loại cướp vừa ngu vừa dốt như mấy ! Xe cũng biết lái còn đòi học đòi cướp với chả bóc theo người ta cái gì."

      Chu Mị thấy Diệp Hoan tái cả mặt, vội vàng ngừng cười lại, khẽ huých Liễu Mi, rồi cười : "Hay là để tôi lái xe giúp các nhé, hai quý ông cướp đây thấy thế nào?"

      Diệp Hoan và Hầu Tử cùng thở phào nhõm. Diệp Hoan với vẻ đầy cảm kích: "Cảm ơn tiểu thư Chu, giúp tôi giải quyết rắc rối rồi. Tôi vốn định dẫn các chặn xe taxi đấy nhưng như thế tốt rồi. Nếu tất cả con tin thế giới đều thấu tình đạt lý như giảm được bao nhiêu phiền toái cho lũ cướp chúng tôi rồi..."

      Chu Mị bật cười, lắc đầu thở dài: "Diệp Hoan, phải tôi với cho dù có muốn làm cướp trước đó cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới được."

      Diệp Hoan cười nhạt: "Để chê cười rồi, là do nhất thời bột phát ra ý tưởng, nhất định lần sau tốt hơn."

      Chiếc xe Mer-Benz chạy ra khỏi bãi đỗ, bon bon hướng về phía ngoại ô.

      Nửa giờ sau.

      Trụ sở Tập đoàn Đằng Long tại kinh đô.

      Tiếng chuông điện thoại chói tai cắt đứt công việc của chủ tịch Chu Dung của Tập đoàn Đằng Long.

      Chu Dung hơn bốn mươi tuổi, là nữ doanh nhân nổi tiếng lẫy lừng trong giới kinh doanh kinh đô. Hai mươi năm trước, nàng đổ vào khoản tiền vào lúc thị trường chứng khoán Trung Quốc còn non nớt hỗn loạn, chỉ trong vòng năm thu lãi mấy chục lần. Ngay sau đó Công ty Đằng Long được thành lập, lăn lộn trong thương trường hai mươi năm, Công ty Đằng Long phát triển thành Tập đoàn Đằng Long, lĩnh vực bao gồm cả các ngành sản xuất truyền thống và tân tiến. Hôm nay, Tập đoàn Đằng Long được xếp vào top 500 doanh nghiệp hùng mạnh nhất thế giới, mà tài sản cá nhân của Chu Dung cũng đứng vào top 10 những người giàu có của Forbes, là trong những nữ tài phiệt hiếm hoi thế giới.

      Giờ vị nữ tài phiệt nức danh toàn cầu này bị chuông điện thoại làm cho nhíu chặt lông mày lại.

      Bà thoáng bực bội ấn nút xuống, giọng dịu dàng của thư ký vang lên: "Chủ tịch, cuộc gọi từ thành phố Ninh Hải do vệ sĩ của đại tiểu thư gọi tới, bà có nhận ?"

      Chu Dung rùng mình, phải do Chu Mị gọi mà lại là vệ sĩ của nàng, điều này chứng tỏ thành phố Ninh Hải xảy ra biến cố.

      "Nhận." Chu Dung hề do dự.

      Giọng khá hoảng hốt của người vệ sĩ trong điện thoại vang vọng trong văn phòng chủ tịch.

      "Chủ tịch, lúc chiều đại tiểu thư đến Công ty Hồng Hổ gặp Liễu tổng chuyện, bảo bọn tôi chờ ở quán cà phê đối diện. Nhưng quá giờ tan sở mà đại tiểu thư và Liễu tổng đều chưa ra, di dộng của các ấy cũng tắt máy. Bọn tôi khởi động máy phát tín hiệu khẩn cấp tùy thân của đại tiểu thư phát ra tín hiệu của đại tiểu thư đường ra ngoại ô Ninh Hải..."

      Chu Dung trầm giọng hỏi: "Ý của là đại tiểu thư cắt liên lạc với các ?"

      "Vâng, thưa chủ tịch, về phần là do đại tiểu thư chủ động cắt liên lạc hay là bị bắt cóc tại chúng tôi chưa dám chắc."

      Chu Dung suy tư lúc, sắc mặt lên vẻ kinh hoảng: "Nam trợ lý bên cạnh chủ tịch Công ty Hồng Hổ giờ ở đâu?"

      "Chủ tịch, vị trợ lý họ Diệp kia cũng thấy nữa."

      "Lập tức báo cảnh sát, các tiếp tục lần tìm theo máy phát tín hiệu của đại tiểu thư , nhất định phải tìm được đại tiểu thư... và cả nam trợ lý họ Diệp kia!"

      "Vâng."

      Chu Dung cúp điện thoại lại, lẳng lặng ngồi ghế, hai mắt nhìn xuất thần ra ngoài bầu trời tối tăm mờ mịt ngoài cửa sổ. biết qua bao lâu, cả người Chu Dung chợt bừng tỉnh, suy tư hồi lâu bà mới cắn răng bấm số điện thoại.

      "Diệp Hoan và Chu Mị... Chúng mất tích rồi." Chu Dung khẽ thổn thức khóc, rồi giọng bà chợt trở nên cay độc: "Nếu như có đứa nào xảy ra chuyện hay, tôi... Tôi có liều mạng cũng phải đốt rụi nhà các !"

      Đầu bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc hồi lâu, rồi giọng đàn ông mạnh mẽ chậm rãi cất lời: "Dung, em hãy gắng giữ tỉnh táo, chuyện này lo."
      1620thuy thích bài này.

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 53: TRANH CÃI VỀ TIỀN CHUỘC


      NGUỒN: BACHNGOCSACH
      DỊCH: VÔHƯKHÔNG
      BIÊN: CỎ


      Chu Mị cầm lái chiếc Merc-Benz theo chỉ dẫn của Diệp Hoan, ung dung ra khỏi thành phố Ninh Hải hướng về vùng ngoại ô.

      Xe chạy rất êm, kỹ thuật lái của Chu Mị rất khá. Diệp Hoan dám khẳng định nàng chắc chắn xem qua Initial D rồi mà còn phải chỉ lần, ngày nào đó nàng làm trợ lý nữa lái xe giao tào phớ cũng rất có tiền đồ.

      Ngồi kế bên chỗ tài xế, Diệp Hoan vô thức mân mê con dao gọt trái cây trong tay, trong lòng rối bời.

      Bắt cóc hai là quyết định tính toán đưa ra khi còn tỉnh táo, tuyệt đối phải bộc phát nhất thời, với lại cũng hối hận vì quyết định này. Muốn trong thời gian ngắn gom đủ trăm nghìn tiền chữa bệnh cho em Ái ngoại trừ bắt cóc tống tiền cũng chỉ có cướp ngân hàng thôi. Cẩn thận cân nhắc lợi hại chút độ nguy hiểm của bắt cóc tống tiền thể nghi ngờ là thấp hơn rất nhiều.

      Giờ chuyện Diệp Hoan lo nhất là có thể thuận lợi lấy tiền chuộc vào tay hay , lấy được rồi khi mình bị cảnh sát tóm, ai mang tiền đến bệnh viện? Rồi sau này mình ngồi tù khi các em ở trại mồ côi thiếu ăn thiếu mặc, ai tới lo đây?

      Đây đều là những vấn đề cần giải quyết ổn thỏa ngay trước mắt, chỉ tiếc là chuyện đến nước này, cũng bất chấp tất cả, tiền chữa bệnh cho em Ái mới là cấp bách nhất.

      Diệp Hoan chuẩn bị sẵn tâm lý ngồi bóc lịch trong nhà đá, chẳng qua rất muốn xin lỗi đàn em thơ, những năm sau này chỉ có thể...

      Mạch suy nghĩ của Diệp Hoan bỗng đứt rời, quay đầu hỏi Chu Mị: "Tội bắt cóc phải ngồi bao nhiêu năm tù?"

      Chu Mị liếc nhanh qua cái rồi ánh mắt lại nhìn về con đường phía trước, chậm rãi : "Khoản 1, Điều 239 luật hình nước ta quy định: 'Phạm tội bắt cóc xử tù có thời hạn từ mười năm trở lên hoặc tù chung thân, đồng thời phạt tiền hoặc tịch thu tài sản; Làm người bị bắt cóc chết hoặc giết người bị bắt cóc xử tử hình, đồng thời tịch thu tài sản."

      Hai mắt Diệp Hoan thoáng trợn trừng, con dao nắm trong tay lúc này chợt cảm thấy rất nóng bỏng, có cảm giác xúc động muốn cầm nó ném ra khỏi cửa sổ xe, trán bất tri bất giác toát ra mồ hôi lạnh.

      Chu Mị lướt mắt liếc nhìn , khe khẽ: " sợ?"

      Diệp Hoan vỗ đùi ảo não: "Sao bắt cóc lại bị xử nặng vậy? Vừa rồi tôi bị con tin đánh cũng có gì đâu, dựa vào đâu mà chỉ xử cướp?"

      Liễu Mi ngồi sát sau nhếch miệng, khẽ : "Đó là do cần ăn đòn! Công việc đứng đắn, nghiêm chỉnh lo mà làm cho tốt, muốn làm cướp làm gì. cũng nghe ngóng chút xem Hồng Hổ bọn tôi dễ chọc lắm sao? dám bắt cóc người đứng đầu Hồng Hổ về sau đừng chui rúc ở Ninh Hải nữa, cẩn thận ngày nào đó chẳng biết làm sao lại chết đường cái."

      Chu Mị khẽ nhíu mày, nàng thích việc rủa Diệp Hoan như thế cho lắm.

      "Diệp Hoan, đừng lo, tin tôi , mặc kệ có làm gì cũng , đấy." Chu Mị dịu dàng với Diệp Hoan.

      Dĩ nhiên Diệp Hoan tin nàng, bất kể giờ con tin bị bắt cóc cái gì trong mắt Diệp Hoan đều là kế sách để bảo đảm tính mạng mà thôi, dù giờ con tin có gì cũng khó có khả năng thực .

      Có điều thái độ chân thành của Chu Mị vẫn khiến cho Diệp Hoan khá cảm động.

      Thời nay tìm cho được con tin tốt như thế quả thực còn khó hơn tìm vợ hiền.

      Vì thế Diệp Hoan với Chu Mị đầy cảm kích: "Tiểu thư Chu, là người tốt, yên tâm , tôi làm bị thương. Nếu như quả thực tôi nổi thú tính người đầu tiên cưỡng hiếp nhất định phải là mà là mụ lắm miệng kia."

      Chu Mị vẫn tập trung lái xe nhưng gương mặt khẽ giật giật khó mà nhận ra: "..."

      Liễu Mi ngồi kế bên thoáng ngẩn ra rồi giận tím mặt: "Họ Diệp, mi thử động vào ta xem, bà đánh cho mặt nở hoa luôn, mà tên khốn mi chửi ai là lắm miệng hả?"

      "..."

      Dưới chỉ dẫn của Diệp Hoan, chiếc Merc-Benz lặng lẽ chạy nhanh đến nhà xưởng bị bỏ hoang ở ngoại ô. Nhà xưởng này Diệp Hoan đến trước đây, nó từng là nhà máy cơ giới của Ninh Hải nhưng về sau bị đóng cửa, máy móc gì bị bán hết, nhà xưởng để chẳng ai dùng. Bọn Diệp Hoan, Hầu Tử và Trương Tam thường đến đây chôm chỉa phế liệu bị dỡ và cốt thép trong bê tông, chở đến bán cho trạm thu mua phế liệu, ít nhiều cũng có thể kiếm thêm , hai trăm tiền.

      Diệp Hoan rất quen thuộc với địa hình của nhà xưởng này, thực nghĩ ra chỗ trú nào thích hợp hơn nơi này.

      Lái xe thẳng vào, bốn người xuống xe. Nhìn sắc trời muốn tối rồi.

      Ở bên trong nhà xưởng tối đen như mực, đưa tay thấy được năm ngón. Diệp Hoan ở đầu, lần lần mò mò bước từng bước về phía trước.

      Hầu Tử tuy cầm dao trong tay nhưng cả người lại nhịn được lẩy bẩy phát run, rung giọng hỏi: " Hoan, ở đây ghê quá, có quỷ thế? Sao chọn chỗ quỷ quái thế này?"

      Diệp Hoan quay đầu lại mà khẽ : "Để tao tìm khách sạn năm sao cho mày nhá? Chút cực khổ đó mà cũng chịu được mai sau sao mà phát tài làm giàu được hử? Việc bắt cóc tống tiền này nhất định chỉ có thể trước khổ sau sướng, quên trước kia tao với mày thế nào rồi đúng ?"

      Hầu Tử gật đầu lia lịa: "Chưa quên, càng khổ càng sướng."

      Liễu Mi chính giữa dở khóc dở cười : "Lời quả là hay, nghe đầy chí tiến thủ, rạng rỡ tươi sáng nhưng dùng vào việc bắt cóc tống tiền này nghe thế nào cũng được tự nhiên."

      Diệp Hoan trừng mắt lườm nàng cái. Mặc dù trong bóng tối Liễu Mi chẳng thể nhìn thấy ánh mắt bất mãn của nhưng Diệp Hoan vẫn cảm thấy mình phải thể ra thái độ bất mãn thử xem.

      " đừng nhiều chuyện ! tại còn là bà chủ nữa mà là con tin của tôi." Lúc câu này tâm trạng Diệp Hoan cực kỳ sảng khoái, cảm giác sảng khoái như người vô sản giãy thoát khỏi gông xiềng của nhà tư bản.

      Có điều ràng nhà tư bản này muốn buông tha cho .

      Liễu Mi nhếch miệng, khẽ : "Sao tôi phải là bà chủ được? Hợp đồng lao động vẫn còn lưu ở hồ sơ phòng nhân quên rồi hả?"

      "Ông nghỉ việc!" Diệp Hoan bặm trợn .

      "Nghỉ việc cũng phải theo trình tự, nộp đơn thôi việc cho tôi chưa? bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho công ty chưa? bàn giao hoàn tất cho trợ lý mới chưa? Thẻ nhân viên, phiếu cơm, thẻ tiền lương của cũng định trả lại chứ? Việc kết thúc hợp đồng giữa và công ty được phòng nhân thông qua chưa?" Liễu Mi bắn liên thanh ra vô số vấn đề.

      Diệp Hoan: "..."

      Liễu Mi đắc ý nhíu mũi lại, cười : "Giờ là thời đại xã hội pháp chế, chưa xử lý thủ tục gì muốn bỏ việc, đơn giản thế đâu! nghĩ hợp đồng lao động với công ty là để trang trí hả? cho biết, ngày chưa giải quyết thủ tục triệt để vẫn là nhân viên của Công ty Hồng Hổ nhà tôi, tòa án xử !"

      Ngây ra hồi lâu Diệp Hoan mới buồn đau : "Lũ tư bản các ngươi chuyện có xét lý lẽ ư? Tôi dốc sứ cho các người như thế nào? Mỗi ngày đều vất vả quét thẻ làm, hào tiền công cũng có thế mà tôi còn nợ các tiền ư?"

      Liễu Mi đắc ý gật đầu, hiểu sao nàng rất thích dáng vẻ bi phẫn như giờ của Diệp Hoan, lúc này tâm tình của nàng vui sướng như bay.

      Hầu Tử đồng tình: " Hoan, bị người ta lừa rồi..."

      Diệp Hoan chán nản : "Hầu Tử, chúng ta chọn nhầm cách rồi, lập công ty còn có tiền đồ hơn bắt cóc tống tiền."

      Hầu Tử âu sầu gật đầu.

      ...

      ...

      Bước đến giữa nhà xưởng, Hầu Tử tìm ít gỗ vụn và lá khô, nhanh chóng thắp lên đống lửa.

      Ánh lửa nhảy nhót bất định chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ thoát tục của hai mỹ nữ, trong con ngươi trong suốt phản chiếu ra ánh lửa đỏ hồng, làn da trắng nõn bị ánh lửa chiếu lên bừng sáng hồng hào, kiều diễm ướt át.

      Diệp Hoan tiện tay lôi mấy tờ báo hư sang, lót lên mặt đất. Hai mỹ nữ quen sống an nhàn sung sướng quen ngồi chỗ bẩn như thế, các nàng đồng thời nhíu nhíu mày. Nhưng Chu Mị nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, để ý gì ngồi lên báo loại. Thấy Chu Mị ngồi xuống, Liễu Mi khẽ nhếch khóe miệng, cũng tình nguyện ngồi xuống.

      Diệp Hoan xoi đống lửa, lẳng lặng : "Hai người đẹp, rất xin lỗi bắt cóc hai đem đến đây. Yên tâm, tôi làm bị thương các , thực ra các tôi cũng đường từ bãi đỗ xe đến đây, các có rất nhiều cơ hội trốn thoát, nhưng vì sao các làm? người là trợ lý chủ tịch Tập đoàn Đăng Long, người khác là chị cả cầm lái Công ty Hồng Hổ, đều là người từng trải sóng gió, tôi tin là vì các nhát gan sợ chết."

      Chu Mị thất thần nhìn vào đống lửa mà : "Diệp Hoan, tôi căn bản là muốn chạy trốn, tôi biết là gặp chuyện khó xử nên muốn theo mới yên lòng. Chỉ cần có tôi ở đây có làm ra chuyện gì tôi cũng xử lý cho ."

      Liễu Mi nén nổi tò mò nhìn sang Chu Mị, trong lòng tránh khỏi có chút kinh ngạc.

      Chu Mị lời này có vẻ như có gì đặc biệt nhưng ý tứ trong lời lại tương đương cho Diệp Hoan lời hứa. Hơn nữa trong lời của Chu Mị phảng phất như biết Diệp Hoan rất lâu rồi. Có điều thái độ của Diệp Hoan với Chu Mị cũng rất xa lạ khách khí, ràng là kiểu mới quen.

      Hai người này... Rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?

      Bốn người đều có suy tư, nhìn vào đống lửa xuất thần trầm mặc.

      Cuối cùng Hầu Tử cất tiếng phá vỡ trầm mặc: " Hoan, bọn mình phải làm việc thôi."

      Diệp Hoan lúc này mới tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn hai , Diệp Hoan có chút chán nản : "Hai mỹ nữ, xấu hổ, gần đây tôi thiếu rất nhiều tiền, bắt cóc các cũng là vì tiền, cho nên..."

      Liễu Mi lạnh lùng : "Cho nên giờ muốn điện thoại tống tiền?"

      Diệp Hoan gượng cười hắc hắc nhưng do dự gật đầu xuống.

      Liễu Mi hỏi: " định tống tiền người nhà tôi bao nhiêu?"

      Diệp Hoan nhìn thoáng qua Hầu Tử, ánh mắt hai người giao nhau, ngay sau đó Diệp Hoan xoa xoa tay, khúm núm : "Liễu tổng thấy hai trăm ngàn thế nào?"

      Liễu Mi vốn mang vẻ mặt bình tĩnh nghe thấy mấy chữ "Hai trăm ngàn" liền xụ mặt xuống, nhảy lên như mèo bị dẫm phải đuôi, kêu lên the thé: "Hai trăm ngàn! Hai trăm ngàn?"

      Diệp Hoan sợ tới mức khẽ run run, vội vàng : "Giảm 20%, giảm 20%! Có thể thương lượng mà..."

      Liễu Mi càng tức thêm: "Còn giảm giá 20%? Tên khốn nhà ! Ngu si! Chó chết! Vất vả bắt bọn tôi đến chỗ hoang vu này chỉ vì hai trăm ngàn à?"

      Diệp Hoan há to miệng, vẻ mặt có chút kinh ngạc. hiểu mình báo giá sao lại chọc tới vị đại tiểu thư này rồi, nghe khẩu khí của nàng có vẻ rất hài lòng... Bà tám này rốt cuộc là thấy nhiều quá hay chê ít đây?

      Liễu Mi hằm hằm nắm chặt áo Diệp Hoan, rít lên: " có biết phòng nghiệp vụ Công ty Hồng Hổ mỗi lần tìm được khách lớn tiền quan hệ tiếp đãi cũng chỉ có hai trăm ngàn hả? có biết tôi mua cái túi da Hermes bao tiền ? có biết dù có làm chuyện gì độ nguy hiểm và tiền lời cũng phải tương ứng với nhau mới phù hợp tôn chỉ kinh doanh ?"

      Giờ Diệp Hoan hiểu ý rồi.

      ra là nàng vừa ý mình tống tiền ít quá, mất mặt nàng .

      Đúng là con mẹ điên...

      Diệp Hoan ngay lập tức sửa lại: "Bốn trăm ngàn, giảm, chắc giá!"

      Liễu Mi còn muốn nhảm với , dứt khoát quơ lấy khúc gỗ dùng để nhen lửa cạnh đó, nhắm vào Diệp Hoan đập xuống, vừa đập vừa hét: "Thiển cận! Thiển cận quá tên khốn! Bà đây trong mắt mi rẻ thế sao? Chỉ có giá bốn trăm ngàn? Tên khốn! Dám bắt cóc tống tiền mà dám hét giá, sao tôi lại bị hai tên ngốc các bắt chứ? Mai này đến chuyện bà bị bắt cóc tống tiền, bọn cướp chỉ đòi có bốn trăm ngàn, còn chưa đủ bữa cơm cho lũ phá gia chi tử kia, truyền bà chẳng mặt mũi nào nhìn người nữa, sau này lăn lộn trong giang hồ thế nào đây?"

      Diệp Hoan bị Liễu Mi đuổi giết ôm đầu chạy loạn kêu gào khắp nhà xưởng, cuối cùng dứt khoát hét lớn: "Đừng đánh nữa! Con mụ thối này! Ông đòi nhà của mi hai triệu, ! Bốn triệu! Thiếu cắc ông liền giết con tin! Thế được chưa? Dừng tay con mụ thối tha!"

      Liễu Mi rốt cục cũng cả thấy hài lòng với cái giá Diệp Hoan vừa đưa ra, vì thế quẳng khúc gỗ , phủi tay rồi vô tình hay hữu ý liếc cái sang Chu Mị hé miệng mỉm cười, khẽ : "Thế vẫn còn kém lắm, đòi ít quá bà đây ra ngoài cũng phải xấu hổ dám chào người ta."

      Hầu Tử sợ run nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan bị đánh cho đầu sưng vù, sắc mặt tái nhợt run run : " Hoan... Hay là mình coi như xong rồi, thả các cổ ra . Con tin còn ác hơn cướp, miếng ăn này nguy hiểm quá thể, cơ thể chúng ta được bảo vệ..."

      Diệp Hoan ôm đầu hừ hừ: " thả được, người có chí việc ắt thành. Úi, đệch mịa! Đau chết ông rồi!"

      "Được rồi, ta mà còn dám đánh em báo cảnh sát cho..."
      1620thuy thích bài này.

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 54: QUAN TRƯỜNG CHẤN ĐỘNG


      Dịch: Shiningstar193
      Biên: VôHưKhông
      Nguồn: bachngocsach


      Giữa đêm khuya, điện thoại của phó cục công an thành phố Ninh Hải Triệu Đại Phong vang lên chói tai.

      Triệu Đại Phong vỗ trấn an vợ hiền, sau đó nghe điện thoại, buồn ngủ mơ màng : "Tôi là Triệu Đại Phong đây, có chuyện gì vậy?"

      Cục công an cầu từ cả cục trưởng cho đến cảnh sát thường điện thoại đều phải mở 24/24 được phép tắt mắt để thể có thể gọi tới bất cứ lúc nào. Nửa đêm gọi đến cần phải cũng biết chắc chắn lại có vụ trọng án nào đó.

      Đầu kia vừa được vài câu, đôi mắt ngái ngủ ríu lại Triệu Đại Phong nhất thời trợn tròn, sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên tái nhợt.

      "Cậu là... Chu Mị trợ lý của chủ tịch tập đoàn Đằng Long, đội trưởng đội khảo sát Ninh Hải lần này mất tích? Là Chu Mị đó sao?"

      "Đúng vậy, cục trưởng Triệu, cùng mất tích còn có Liễu Mi chủ tịch công ty Hồng Hổ và trợ lý của ấy. Tối nay chủ tịch Chu của tập đoàn Đằng Long đích thân gọi điện đến thị ủy thành phố tỏ vẻ cực kỳ quan tâm đến chuyện này."

      Nhất thời trán Triệu Đại Phong mồ hôi lạnh túa ra.

      Việc tổng bộ tập đoàn Đằng Long di chuyển sớm gây ồn ào huyên náo. Chính quyền thị ủy hết sức chú ý về vấn đề này, thậm chí bí thư thị ủy Trương Thành Thái tự mình lập ra ban dẹp bỏ hết mọi chướng ngại cho tập đoàn Đằng Long. Vô luận là thuế, đất giải tỏa, giao thông cùng với các hạng mục phụ đều được an bài cách chu đáo kín kẽ. Ai cũng việc tập đoàn Đằng Long đến Ninh Hải có ý nghĩa như thế nào, nó đại biểu cho nguồn tài chính từ thu thuế tăng lên, GDP tăng trưởng, thất nghiệp giảm, quan trọng nhất là nó khiến thành tích của giới quan chức trở nên rực rỡ hơn. Đằng Long dời đến Ninh Hải tác động tới lợi ích của vô số người.

      giờ, Chu Mị người đại diện khảo sát do Tập đoàn Đằng Long phái tới lại mất tích, đối với chính quyền quan viên các cấp của Ninh Hải mà khác gì sét đánh ngang trời. Chuyện lần này quả dọa chết người, đại diện khảo sát người ta cử tới mất tích cách bí trong địa bàn Ninh Hải các ông, các ông để Chủ tịch Tập đoàn Đằng Long suy nghĩ ra sao đây? Bà ấy còn tin tưởng tình hình trị an ở Ninh Hải sao? Bà ấy còn muốn chuyển trụ sở chính tới đây sao?

      Lúc này Triệu Đại Phong miệng khô chát đắng, ông ta gần như có thể khẳng định các cấp quan chức thị ủy vỗ bàn chửi "Mẹ nó chứ!". Đứng mũi chịu sào dĩ nhiên là những cảnh sát nhân dân bảo vệ cho phát triển kinh tế như ông ta.

      Mà xui xẻo nhất ai khác là ông ta, phó cục trưởng phụ trách án hình .

      Triệu Đại Phong lau mồ hôi, liếm môi khô khốc rồi ra mệnh lệnh qua điện thoại: "Hủy bỏ nghỉ phép của tất cả cảnh sát trong cục, tất cả mọi người hỏa tốc về đơn vị, triển khai mạng lưới điều tra, tìm kiếm với thành phố chúng ta, nhất định phải tìm ra tiểu thư Chu!"

      "!"

      Vừa dứt cuộc gọi, di động Triệu Đại Phong lại vang lên.

      Triệu Đại Phong nhìn dãy số màn hình khỏi cười khổ nhưng ông ta cũng dám nghe.

      Vừa mới nghe, đầu bên kia truyền đến tiếng gào thét rít gào đúng như dự liệu.

      "Triệu Đại Phong, làm cục phó như thế đấy à? Hay nhỉ, người sống sờ sờ tự nhiên lại mất tích, an ninh của Ninh Hải chúng ta kém đến như vậy sao? Tôi cho biết Triệu Đại Phong, nhất định phải tổ chức lực lượng cảnh sát, dùng thời gian ngắn nhất tìm được người cho tôi! Nếu , chức bí thư thị ủy này tôi mà giữ được và Trương Quốc Minh hai vị cục trưởng cũng chẳng làm nổi nữa, tôi trước tiên lột mũ quan của các xuống!"

      Triệu Đại Phong ngồi dường, theo thói quen đứng thẳng dậy, trầm giọng : " thưa bí thư Trương, chúng tôi nhất định trong thời gian ngắn nhất tìm được người! Tôi đảm báo với trong vòng hai tư giờ mà tìm thấy người, tôi tự mình cuốn xéo ."

      "Cái gì? Hai tư tiếng á? phải tìm được trong vòng mười hai tiếng! Nếu và Trương Quốc Minh đừng làm nữa, lột đồng phục ngành về nhà trông con ! Còn nữa, cùng mất tích với Chu tiểu thư còn có trợ lý của chủ tịch Công ty Hồng Hổ, người họ Diệp kia cũng phải tìm cho được ta mà tổn thương cọng lông nào. Nếu chỉ tìm được Chu tiểu thư tôi cũng tính các thất trách, nghe chưa?"

      Vừa đặt máy xuống, Triệu Đại Phong còn chưa kịp nghĩ tại sao trợ lý nho lại được bí thư thị ủy đặc biệt đề cập điện thoại của ông ta lại vang lên.

      Triệu Đại Phong cười khổ, tiếp tục nghe điện thoại: "Cục trưởng Cao khỏe chứ... Vâng, chúng tôi toàn lực tìm kiếm ra vị trí của tiểu thư Chu..."

      ************************************************

      Tại nhà xưởng bỏ hoang ngoại ô Ninh Hải.

      Trăng mờ sao vắng, gió bấc thét gào.

      Bốn người Diệp Phong ngồi vây quanh đống lửa, bọn họ hồn nhiên biệt việc bắt cóc lần này khiến cả thành phố Ninh Hải, thậm chí cả quan trường tỉnh ủy Giang Nam cũng chấn động.

      Xuyên qua ánh lửa bập bùng lập lòe, Diệp Hoan vuốt trán đầy khối u, nhìn Liễu Mi thở dài: "Liễu tổng... đánh người là đúng."

      Liễu Mi liếc cái, hừ tiếng với đầy hung tợn rồi xoay người thèm để ý.

      Diệp Hoan có ý đồ hòa hợp với con tin.

      "Liểu tổng à, xem , từ lúc tôi bắt cóc hai người cho đến giờ, tôi đối với các đều nho nhã lễ phép, có làm thương tổn gì đến các , đúng ? Từ góc độ của cướp mà , tôi thực có thể được xem là cướp có tố chất cao rồi. Các cụ có có qua có lại, tôi đối với các khách khí như vậy, Liễu tổng, đối với việc bản thân là con tin chút giác ngộ hay sao? cần nhẫn nhục chịu đựng tôi, có thể ..."

      Diệp Hoan đến đó khóe miệng thoáng run rẩy cái, nhất thời đau xót tuôn ra: "Nhưng cũng nên tàn bạo với tôi như vậy chứ! xem này đầu tôi nổi đầy cục u, con mẹ nó nhìn giống như là Như Lai Phật Tổ vậy, tôi trêu chọc gì mà sao nỡ lòng làm tổn thương tôi?"

      Liễu Mi trả lời, cái miệng mím chặt, khóe môi nàng lặng lẽ nhếch lên.

      Diệp Hoan xoay qua chỗ khác, ý đồ tìm kiếm đồng minh, ôn tồn : "Hầu tử, mày xem có đúng ? Chúng ta đều là người lý lẽ..."

      Hầu Tử thở dài: " Hoan, đừng nữa, câu nào cũng đều khiến lòng em chua xót..."

      Diệp Hoan bi thương thở dài, quay lại thấy bộ dạng Liễu Mi nhịn cười, trong lòng càng cảm thấy bực bội: "Các người xem, các người xem, ta chút biểu áy náy cũng có..."

      "Phi! Đáng đời ! Ai bảo bắt cóc tống tiền? Dám làm ra loại chuyện này cũng phải dám chấp nhận nguy hiểm của nó chứ." Liễu Mi chút khách khí .

      Diệp Hoan ngẫm cũng thấy đúng, người ta bị mình bắt cóc, đánh bọn chút, phát tiết chúc buồn bực cũng có thể lý giải được.

      Diệp Hoan dù gì cũng phải là loại cướp cùng hung cực ác, thực thể hạ độc thủ đối với con tin. Huống hồ đối mặt với hai vị con tin thiên kiều bá mị mỹ nữ này, cũng chỉ có thể làm hùng nhụt chí mà thôi.

      Cho nên, lần bắt cóc tống tiền này ầm ĩ cho đến giờ lại càng giống như trò vui đùa khôi hài đứng đắn mà thôi. Cướp có cái oai của cướp, con tin có giác ngộ, vị trí mọi người thực là rối tung rối mù lên.

      Đương nhiên, cũng có thể quy tội vì Diệp Hoan có năng lực tổ chức lãnh đạo, thể khống chế được tình hình.

      hồi trầm mặc qua , Diệp Hoan lấy điện thoại động ra.

      "Hai vị tiểu thư, phải, giờ cũng muộn rồi, tôi nghĩ là phải gọi điện thoại về cho người nhà hai người đòi tiền chuộc. Yên tâm, tôi chỉ cần tiền, làm các bị thương..."

      cố ý liếc Liễu Mi cái rồi bổ sung: "Cho nên các cũng đừng làm tôi bị thương."

      Ánh mắt Chu Mị rất nhanh lóe lên vào cái, rồi nàng bỗng nhiên : "Diệp Hoan, tôi đem số người thân nhà tôi cho , tìm bà ấy đòi tiền chuộc , chuyện phiền tới hai chủ, cần bao nhiêu trực tiếp cùng bà ấy là được."

      xong Chu Mị đưa ra dãy số điện thoại.

      Diệp Hoan bấm dãy số, tranh thủ thời gia trừng mắt liếc Liễu Mi cái: "Nhìn thấy chưa Chu tiểu thư giác ngộ như vậy! có cảm thấy xấu hổ ?"

      Liễu Mi tức giận hai răng nghiến kèn kẹt "..."

      kết nối được, đầu bên kia còn chưa giọng Diệp Hoan trở nên dữ tợn, để lộ ra mùi của dân liều mạng.

      "Bà nghe tôi đây, người thân của bà - Chu Mị ở trong tay tôi, lập tức chuẩn bị bốn triệu tiền mặt chuộc người, nếu tôi liền..."

      Mới được nửa, đầu bên kia biết cái gì, Diệp Hoan bỗng nhiên thất thần. ngây người lúc lâu, sau đó giận tím mặt, gào rít qua điện thoại: "Tao là cha mày!"

      Rồi sau đó hung hăng cắt đứt cuộc gọi, tức giận đến đỏ bừng mặt.

      Chu Mị hiếu kỳ : "Làm sao thế?"

      Diệp Hoan cả giận: "Đầu bên kia điện thoại là gì của hả? Sao lại có ý tứ gì vậy? Tôi còn chưa xong bà ta khóc lóc bả là mẹ của tôi, móa! Có loại ăn hời như thế à? Tôi và mấy kẻ có tiền các thực rất khó mà hòa hợp được!"








      1620thuy thích bài này.

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 55: Bão táp nổi lên.


      Dịch: Shiningstar193
      Nguồn: Bạch Ngọc Sách


      Rạng sáng, văn phòng bí thư thành phố Ninh Hải đèn đuốc sáng trưng.

      Trương Thành Thái và Từ Thắng Trì hai người ngồi đối diện nhau. Cả hai mắt đều đỏ bừng. điếu lại điếu thuốc được rút ra, trong phòng khói thuốc lượn lờ, khí trầm mặc mà áp lực.

      Dụi tàn thuốc, Từ Thắng Trì ngồi thẳng người lên, : "Lão Trương, ta cảm thấy chuyện Chu tiểu thư mất tích lần này đơn giản, có thể là bị người ta bắt cóc. Nếu với tính cách của Chu tiểu thư, ta tin rằng ấy tùy hứng như vậy ngay cả lời cũng liền mất tích. Ta cho rằng ấy bị khống chế, mất tự do, lão Trương a, chuyện này quả rất nghiêm trọng."

      Trương Thành Thái chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn Từ Thắng Trì có vài phần tán thưởng.

      Từ trước tới nay, quan trường, thị ủy và thị chính hai ban bộ này rất khó đồng lòng, thường xuyên xảy tranh đấu gay gắt khắp nơi. Mà cuộc đấu lợi hại nhất tất nhiên phải kể tới người đứng đầu của hai ban bộ này là bí thư thị ủy và thị trưởng. Thực ra, điều này cũng phù hợp với quan trường Trung Quốc từ xưa đến nay nhằm mục đích cân bằng cán cân quyền lực, quyền lực tả hữu phân chia đều, nó cũng đem lại lợi ích cho chính quyền lãnh đạo tỉnh ủy. Ai ở lâu trong giới quan trường đều biết, cục diện hòa hợp êm ấm phát triển dễ dàng khiến cho quyền lực và lời của lãnh đạo cấp suy yếu. Nước giội tới tiểu triều đình, cái thành phố nho mà hòa hợp còn cần Tỉnh ủy làm cái gì nữa?

      Thế nhưng quan trường thành phố Ninh Hải có chút khác biệt, thị ủy và thị chính hai ban bộ này phi thường đoàn kết, tất nhiên phải là có tranh đấu nhưng nó rất ít xảy ra. Cái này chủ yếu là do công của bí thư thị ủy Trương Thành Thái là người có tham vọng cũng do thị trưởng Từ Thắng Trì làm giữ mình an phận thủ thường, hơn nữa các biện pháp phương hướng chính trị của hai người mưu mà hợp. Bầu chính trị hài hòa giữa thị ủy và thị chính Ninh Hải thực là hiếm thấy trăm năm khó gặp trong giới quan trường Trung Quốc.

      Trước kia từng có vị đại lão tỉnh ủy rất vừa lòng với lãnh đạo các ban ngành thành phố Ninh Hải. Vốn tưởng ông ta điều chỉnh lại lãnh đạo các ban ngành đó, nhưng biết tại sao ý kiến đó lại bị cao tầng phủ quyết, vị đại lão tỉnh ủy kia cũng lập tức bị điều làm đại biểu đại hội đồng nhân dân, rồi được gắn cho cái danh hiệu phó chủ nhiệm nhàn rỗi.

      Sau đó, tình phát sinh bình thường này dẫn đến hồi chấn động cho tỉnh ủy Giang Nam. Mỗi người đều vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ về vũng nước đục Ninh Hải này, họ cũng vì sao cao tầng đối với cái thành phố bé tẹo Ninh Hải lại chú ý như vậy. Từ sau việc này, tỉnh ủy Giang Nam cũng dám khoa tay múa chân với thành phố Ninh Hải nữa.

      Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh thông quan chuyện này cũng nhạy cảm phát được: cao tầng vượt cấp mà xuống can thiệp vào việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan chức thành phố Ninh Hải, e rằng việc hề đơn giản. Có thể khẳng định rằng, cao tầng hy vọng được thấy khí an bình ở Ninh Hải, xuất cục diện tranh đấu chính trị. Bất cứ ai mà phá bỏ cục diện này, đùa bỡn cái gọi là cân bằng quyền lực, cuối cùng chắc chắn giống như vị lão đại tỉnh ủy kia bị cao tầng nhẫn tâm đá .

      Quan trường Ninh Hải trở thành cái chủ đề thần bí thâm sâu trong giới quan chức tỉnh ủy Giang Nam.

      Tại trung tâm vòng xoáy thần bí này trong hai người, Trương Thành Thái miễn cưỡng được xem là tay chân bên ngoài của gia tộc hiển hách ở kinh thành, cho nên đối với hành động của cao tầng có chút lĩnh ngộ mơ hồ. Mà Từ Thắng Trì lại cùng phe với vị phó bí thư thường vụ tỉnh ủy Giang Nam kia cho nên cũng có nghe về gia tộc hiển hách ở kinh thành kia nhưng làm mất quan hệ, vẫn cùng với Trương Thành Thái hợp tác ăn ý bởi vì do năng lực cá nhân cùng với tính cách xuất chúng của Trương Thành Thái. Tuy rằng, Từ Thắng Trì biết cao tầng có ý gì nhưng cũng phải là người ngu ngốc. hiểu rằng có lẽ cao tầng hy vọng nhìn thấy cục diện và Trương Thành Thái hợp tác ăn ý do đó cũng lo sợ nên quan hệ giữa và Trương Thành Thái cũng ngày càng trở nên khăng khít.

      có ý tốt, tất nhiên phải thực , tất nhiên phải làm theo, quan trường từ xưa đến nay quả vẫn luôn là như vậy.

      Dập tắt điếu thuốc, Từ Thằng Trì lại hút điếu nữa, hít hơi sâu, : "Lão Trương, Chu tiểu thư mất tích, chuyện này lớn cũng lớn, cũng . Ta nghe Tập đoàn Đằng Long có bối cảnh rất sâu, nếu như ấy xảy ra bất trắc ở Ninh Hải, sợ rằng bên giận cá chém thớt mà trút hết lên đầu chúng ta..."

      Tâm tình Trương Thành Thái còn nặng nề hơn so với Từ Thắng Trì, bởi vì biết trong đám người mất tích còn vị thanh niên vô cùng bí , lai lịch tuyệt đối còn hơn so với Chu Mị. Chu Mị mất tích có thể dễ dàng từ chức, nhưng nếu người trẻ tuổi kia xảy ra chuyện gì hay, sợ rằng bên nổi trận lôi đình, thiên uy quá lớn, sấm sét vang dội, hai người bọn bí thư thị ủy và thị trưởng tuyệt đối thể chống đỡ được.

      Hít hơi thuốc, Trương Thành Thái chậm rãi :"Lão Từ, ta cho rằng mục tiêu tìm kiếm quan trọng trước mắt phải là trợ lý của chủ tịch công ty Hồng Hổ, chính là người thanh niên hai mươi tuổi đó."

      Từ Thắng Trì nghe xong đờ ra, kinh ngạc nhìn Trương Thành Thái. Mấy năm hợp tác với nhau nhưng đây là lần đầu tiên lộ ra biểu kinh ngạc nghi hoặc đến vậy.

      Trương Thành Thái cười khổ, nhưng nguyên do trong đó có cách để với người khác.

      "Lão Từ, cộng tác với nhau hơn hai năm, ông phải tin tưởng tôi." Hai con mắt Trương Thành Thái nhìn chằm chằm Từ Thắng Trì, gằn từng chữ .

      *

      Chu Mị mất tích, tất cả cảnh sát Ninh Hải cấp tốc trở về đơn vị, đống nhiệm vụ được phân công xuống dưới, lục soát tìm kiếm đặt trọng điểm ở nội thành và toàn bộ các sân bay nhà ga bến tàu lớn ở Ninh Hải.

      Cao Thắng Nam cũng bị điện thoại khẩn cấp triệu về cục công an. Sau khi biết được trong danh sách mất tích có tên của Diệp Hoan, Cao Thằng Nam cảm thấy bất an trong lòng, loại cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt.

      quãng thời gian chưa có gặp Diệp Hoan, giữa hai người cũng có liên lạc qua điện thoại lần, mặn nhạt chuyện với nhau vài câu. Cao Thắng Nam biết tại Diệp Hoang làm công việc đứng đắn nghiêm chỉnh, cũng chinh vì vậy mà cảm thấy vui mừng, mới được có mấy ngày mà sao lại mất tích?

      loại trực giác kỳ lạ với Cao Thắng Nam rằng vụ án mất tích khiến cao tầng Ninh Hải khiếp sợ lần này sợ rằng có quan hệ tới Diệp Hoan. Tuy rằng hề có căn cứ, hề có lý do nhưng chính lại cảm thấy như vậy.

      Trong vụ án mất tích lần này, rốt cuộc Diệp Hoai đóng vai nhân vật nào? Là người bị hại hay là tội phạm bị tình nghi? Cao Thằng Nam muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa.

      Cắn răng, lời nào, lái xe tới nơi tòa nhà Diệp Hoan cư ngụ trong khu ngõ hẻm cũ kĩ.

      Chân tướng, nhất định phải nắm trong tay mình, Cao Thắng Nam nhất định phải chính mắt nhìn thấy , mặc kệ chân tướng việc này là tốt hay xấu, mặc kệ có mong muốn chứng kiến hay , vẫn phải đem phơi bày ra bởi vì là cảnh sát, đỉnh đầu của được đính huy hiệu của cảnh sát, tinh thần hiệp nghĩa và ý thức trách nhiệm cho phép vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.

      Cao Thằng Nam nhanh chóng tìm được phòng của Diệp Hoan, gõ cửa, rất nhanh cánh cửa được mở ra, gương mặt mảnh khảnh hơi tiều tùy mỹ lệ ra trước mắt Cao Thắng Nam.

      Cao Thắng Nam híp híp mắt, rất nhanh nhận ra này.

      Ngày đó, khi đưa Diệp Hoan ra khỏi cửa lớn của cục cảnh sát, chính là người con trước mắt này đến đón . Xem ra bọn ở chung, ta cùng với Diệp Hoan rất thân thuộc.

      Ừm, quả rất thân thuộc, thậm chí còn ở cùng phòng rồi cơ mà.

      "Xin hỏi, Diệp Hoan có phải ở nơi này hay ?" Hai mắt Cao Thắng Nam nhìn chằm chằm Nam Kiều Mộc .

      Nam Kiều Mộc ngẩn người, nhưng sau đó nàng cũng nhận ra Cao Thắng Nam, chính là nữ cảnh sát có chút thái độ thân mật đối với Diệp Hoan.

      Nam Kiều Mộc gật đầu, vẻ mặt có chút lo lằng: " ấy ở nơi này, nhưng có ở nhà, từ sau khi tan tầm ấy có trở về, gọi điện điện thoại của ấy tắt máy."

      ...
      ...

      Nửa giờ sau, từ trong miệng của Nam Kiều Mộc, Cao Thắng Nam hiểu được hết thảy mọi chuyện xảy ra gần đây với Diệp Hoan. bước nhanh ra khỏi tòa nhà già cũ kĩ.

      Lòng phảng phất chìm vào đáy cốc.

      Diệp Hoan, là do ngươi làm sao? Có khó khăn sao với tôi, nên làm loại chuyện mất đầu thế này chứ?

      ... Mình nên làm cái gì bây giờ? Giả bộ biết sao? Nếu như kịp ngăn lại, phạm phải tội cách nào đền bù được phải làm sao? tại ngăn cản còn kịp ?

      Tâm trạng của lẫn lộn như năm lọ gia vị trộn lẫn vào nhau, đứng ở đầu con hẻm trong gió lạnh, thân hình thon dài cao ngất chịu được lạnh run.

      Cao Thắng Nam khó chịu nhắm mắt lại, ngửa đầu, lát sau mở mắt, hàm răng trắng noãn gắt gao cắn xuống môi dưới, rồi do dự bấm điện thoại cho Triệu Đại Phong.

      "Chú Triệu, vụ án có tiến triển mới, ...Diệp Hoan trợ lý của chủ tịch công ty Hồng Hồ là đối tượng bị tình nghi lớn nhất, Chu tiểu thư và Liễu tiểu thư rất có thể là do bắt cóc..."

      Cao Thắng Nam cúp điện thoại, đột nhiên ngồi xổm trước cửa ngõ, si ngốc nhìn vào phía sau tòa nhà nơi ở của Diệp Hoan, nước mắt hiểu sao rơi xuống.

      Mười phút sau, cục công an thành phố Ninh Hải khẩn cấp hành động, chân dung của Diệp Hoan và Hầu Tử cũng từng cái được chuyển đến các đồn công an cơ sở, các đội liên phòng ở nhà ga, sân bay, bến cảng.

      Cùng lúc đó, bí thư thị ủy Trương Thành Thái biết được tin tức việc khiếp sợ này, ngơ ngác ngồi trong phòng làm việc, im lặng hồi. Rất lâu sau, rốt cục run rẩy bấm điện thoại mà mãi xong như thể chưa từng dùng qua điện thoại ...

      bình yên của thành phố Ninh Hải ngờ do tên côn đồ phá vỡ. Bão táp nổi lên...
      1620thuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :