1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện Đại] Cực phẩm thảo căn Thái Tử - Tặc Mi Thử Nhãn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 46: ỨNG CỬ


      NGUỒN: BACHNGOCSACH
      DỊCH: VÔHƯKHÔNG


      Diệp Hoan cảm thấy khả năng uống rượu của mình rất tốt, uống nhiều chút cũng say khướt. Cho nên biết mình lại có mặt đáng chán như vậy. Ban đêm gọi điện mắng sếp? Xem ra hôm qua uống ít nhất cũng nửa lít.


      “Liễu tổng, tôi gọi điện cho hơn tiếng đồng hồ ư?” Diệp Hoan vẫn dám tin, mở to đôi mắt, ấp úng : “Tôi... chắc là đâu có nhiều chuyện để tâm với thế chứ?”


      Cơn giận trong bụng Liễu Mi chưa tan, nàng nghiến răng tức giận quát: “ nghe cho , phải là tâm , tên khốn nhà thao thao bất tuyệt mắng tôi hơn tiếng đồng hồ. Diệp Hoan, ra biết ra là có nhiều bất mãn với tôi như thế.”


      Diệp Hoan mồ hôi lạnh rơi như mưa, khó khăn nuốt nước bọt, mắt đảo tròn, cười khổ : “Thế á... Liễu tổng, tôi chợt nhớ ra hôm qua giao cho tôi xử lý rắc rối ở công ty trang phục. Bây giờ còn sớm nữa, tôi phải xử lý gấp đây, nhân viên cần mẫn sếp mới vui chứ, đúng ?”


      xong Diệp Hoan lùi về phía sau, vèo cái biến mất.


      Liễu Mi nhìn chằm chằm vào cửa ra vào trống trơn của phòng làm việc, biết qua bao nhiêu lâu lại bỗng nhiên cười khúc khích?


      Tại sao giận? Tại sao giận xong lại cười? Nàng cũng biết, cái tên này luôn khiến cho nàng biết nên khóc hay nên cười.


      Diệp Hoan kẹp tập hồ sơ chán chường về phía công ty thời trang dưới trướng công ty Hồng Hổ.


      Danh nghĩa trợ lý chủ tịch tạo thuận lợi cho , chánh văn phòng Trần rất nhiệt tình gọi chiếc xe cho . Xe này rất bình thường, chỉ là chiếc Jetta nhưng tốt xấu gì cũng đỡ tốn hai đồng tiền xe buýt, tâm trạng ưu buồn của Diệp Hoan cũng vì thế mà tươi sáng lên ít.


      Công ty thời trang dưới trướng Hồng Hổ vẫn lấy tên là Công ty Thời trang Hồng Hổ, từ cách đặt tên có thể thấy lão chủ tịch Liễu Tứ Hải là người rất thô tục. Cứ xem cái tên ông ta đặt, phải “Hồng” là “Hổ”, "Hồng" đại diện cho chuyện vui, "Hổ" đại diện cho uy phong, vừa chúc mừng vừa ra oai chính là phương pháp điển hình của băng đảng giang hồ.


      Công ty mẹ phái người đến mà còn là trợ lý của chủ tịch, dĩ nhiên tổng giám đốc công ty thời trang và giám đốc kinh doanh dám chậm trễ. Xem ra chuyện hôm qua quay quảng cáo xảy ra tranh chấp kinh động đến chủ tịch, nàng đích thân phái trợ lý thân tín xuống xử lý chuyện này cho thấy chuyện này được chủ tịch khá coi trọng.


      Sau khi tới, Diệp Hoan nghe hai người kia lời qua tiếng lại, có cả đùn đẩy trách nhiệm và ngầm chỉ trích lẫn nhau. Nghe hồi, Diệp Hoan hiểu được đại khái nguyên nhân của việc.


      ra chuyện rất đơn giản, hôm qua tổ chức chụp hình mẫu quần áo lót mới để mùa xuân tới quảng cáo ra thị trường, mời ba người mẫu nữ tương đối nổi tiếng làm người đại diện, đồng thời còn đưa ra mấy mẫu quần lót nam. Nữ người mẫu rất chuyên nghiệp, đến rất đúng giờ theo cầu của hợp đồng, vấn đề xảy ra ở phần quảng cáo quần lót nam.


      Vốn dĩ dự án là người mẫu nam và nữ mỗi người đều mặc sản phẩm của công ty, tạo dáng chụp ảnh chung nhưng hôm qua người mẫu nam được mời đột ngột bị ốm phải vào bệnh viện, nhất thời tìm được người thay thế. Người mẫu nữ phải chạy xô ít, căn cứ vào điều khoản hợp đồng, ngày quay quảng cáo chỉ có hai ngày, thời gian quá gấp rút căn bản chẳng thể tìm người mẫu nam khác thay thế.


      Thế là xảy ra xung đột, tổng giám đốc thấy nên tìm người mẫu nam có thân hình tương đối để thay thế, như vậy tiết kiệm được những chi phí phát sinh đáng có và tiền vi phạm hơp đồng của công ty, nhưng giám đốc kinh doanh lại có cầu rất cao về chất lượng quảng cáo, ông ta kiên quyết cho rằng nam người mẫu phải là những minh tinh nổi tiếng như vậy sản phẩm công ty mới tiêu thụ được nhanh chóng, về phần công ty tốn bao nhiêu chi phí nằm trong tính toán của ông ta, ông ta chỉ cầu làm chuyện này cho hoàn mỹ.


      Diệp Hoan đâu có kinh nghiệm giải quyết tranh chấp như thế này. Nhìn hai người cãi nhau ngừng, Diệp Hoan thở dài hỏi : “ tóm lại vấn đề bây giờ là mời người mẫu nam nổi tiếng tốn tiền tốn thời gian nhưng đối với tiêu thụ sản phẩm rất có lợi, mời người mẫu nam có danh tiếng tiết kiệm tiền nhưng đầu ra ít. Có đúng thế ?”


      Hai người gật đầu, nhìn Diệp Hoan đầy trông chờ, đợi ra quyết định.


      Diệp Hoan bực bội dùng sức gãi đầu.


      Bé Ái còn nằm trong bệnh viện đợi gom tiền chữa bệnh mà lại phải ở đây giúp Liễu Mi xử lý những chuyện chó má xúi quẩy này.


      “Đáng làm làm”, “Làm mấy thứ vớ vẩn” chính là về người như mình.


      Diệp Hoan giờ sưng cả đầu tính xin nghỉ việc, hơn chục triệu cần thu xếp, sao có tâm trạng để lo những chuyện chó má này !


      Vô cảm nhìn hai người ngừng tranh luận trước mặt, trong đầu Diệp Hoan tính toán đến chuyện từ chức.


      Gánh nặng quá lớn, mình có thời gian để phí phạm tại đây, dù sao công việc này cũng có cách ràng, với lại mình sinh ra phải là để làm những việc này, từ chức thôi, kệ bà mày, nhanh chóng tìm cách kiếm tiền.


      Chủ ý quyết, cả người Diệp Hoan nhõm hẳn ra, vỗ vai hai người kia cười : “ ra mâu thuẫn phải nhất định phải chọn ra bên, phủ định bên còn lại, ý kiến của các ông hoàn toàn có thể thử trung hòa xem sao.”


      Hai người sững người ra: “Trung hòa thế nào?”


      Diệp Hoan cười ha hả, : " phải chúng ta có thời gian mời người mẫu nam nổi tiếng sao? Rất đơn giản, các ông cứ kiếm đại lấy người chụp chung với người mẫu nữ để vi phạm thời gian kí với họ. Chụp xong, khi các người mẫu nữ rồi, chúng ta tiếp tục liên lạc với người mẫu nam nổi tiếng khác, thỏa thuận giá cả, xóa khuôn mặt người tên tuổi kia, dùng vi tính photoshop lại, muốn sửa thành ai sửa, chỉ cần ông muốn, cho dù là mặt của người cơ bắp sửa thành Lý Vũ Xuân cũng thành vấn đề gì...”


      Hai người kinh hãi, ấp úng : “Trợ lý Diệp, đây… phải là đùa chứ?”


      Diệp Hoan quyết định nghỉ việc nên cũng chẳng để ý có thể gây ra tổn thất cho Hồng Hổ hay , nghe thế trợn mắt : “Đùa cái gì hả? Cách của tôi vừa có thể tiết kiệm thời gian vừa có thể đảm bảo sản phẩm bán chạy, vẹn cả đôi đường rồi còn gì. Được rồi, cứ theo cách của tôi mà làm! Còn nữa, sao này có vấn đề gì cố gắng tự mình giải quyết đấy, đừng đem những chuyện nhặt này gây phiền phức cho công ty mẹ.


      Hai người kia: “…”


      Phủi phủi mông, Diệp Hoan liền đứng dậy ra ngoài, bây giờ tính về công ty mẹ gặp Liễu Mi để từ chức.


      Vẫy tay từ biệt là sau này có thể chuyên tâm kiếm tiền rồi, tốt quá…


      Tổng giám đốc công ty thời trang và giám đốc kinh doanh đứng phía sau xì xào với nhau: “Tên này là do công ty mẹ phái đến à? Có chắc phải giả mạo ? Nghĩ ra cách cùi bắp như thế phải là muốn phá hoại chúng ta sao? Gọi điện thoại qua công ty mẹ kiểm tra lại…”


      Tổng giám đốc thở dài: “Mời người mẫu nam nổi tiếng phải tốn hơn chục triệu, cho dù người có danh tiếng ít nhất cũng tốn hai ba chục ngàn. Vốn dĩ định cắt giảm chi tiêu nhưng bây giờ hay rồi, hai phía đều tiết kiệm được, chi phí càng lớn…”


      Lỗ tai Diệp Hoan dựng đứng lên, chân bước ra lại cứng ngắc bất động...


      Hai người phía sau cũng im miệng lại, kinh ngạc nhìn thân hình bất động như tượng trước cửa của Diệp Hoan.


      Trong im lặng đến kì lạ, Diệp Hoan từ từ xoay người lại, hai mắt ra kí hiệu tiền nhân dân tệ, trong mắt tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, thậm chí hai người còn thấy được tiếng pháo hoa nở trong trung...


      “Người mẫu nam danh tiếng... Hai ba mươi ngàn?” Diệp Hoan vội hỏi.


      Tổng giám đốc bị ánh mắt nóng bỏng của dọa cho đến nỗi kìm được phải lùi về phía sau bước, lắp bắp : “Vâng... Đúng vậy.”


      “Hai mươi ngàn hay ba mươi ngàn ?” Diệp Hoan hỏi dồn.


      “Hai… Hai mươi ngàn.” Tổng giám đốc rất biết tiết kiệm cho công ty.


      “Hử?” Hai mắt Diệp Hoan đằng đằng sát khí.


      “Ba mươi ngàn!” Tổng giám đốc lập tức sửa lại.


      “Bốn mươi ngàn ông thấy sao?” Hai mắt Diệp Hoan phát ra ánh sáng lấp lánh.


      Mặt tổng giám đốc đỏ bừng lên, biết cấp phái tới vị trợ lý này là có ý gì, nín hơn nửa ngày đành phải theo ý : “Được”


      Diệp Hoan cười ha hả, ý định từ chức nhanh chóng biến mất, vỗ ngực bước ra: “Tôi chụp cho!”


      “Hả?” Hai người thất kinh


      được sao? Thân hình của tôi tệ, có đủ các loại cơ bắp và cũng tiếng tăm gì, phù hợp hết mọi cầu của các ông. Điều quan trọng là tôi rất thoải mái, có thể cởi mà cũng có thể lộ hàng. Cứ như vậy ! Chụp xong lập tức trả tiền, tôi cần tiền mặt, dám thiếu tôi thiêu rụi công ty các ông!” Vẻ mặt Diệp Hoan vô cùng hung hăng như cướp.


      Hai người nhìn nhau, tổng giám đốc lúng ta lung túng : “Trợ lý Diệp, đây là mệnh lệnh hành chính của cấp , hay là tự đề cử mình?”


      “Mệnh lệnh hành chính!” Diệp Hoan hề do dự nhưng tiếp đó bổ sung thêm câu: "Thiêu rụi công ty các ông là ý của cá nhân tôi.”


      Hai người lau mồ hôi: “…”
      1620thuy thích bài này.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 47: CO LẠI CỰC KỲ KHỦNG KHIẾP


      NGUỒN: BACHNGOCSACH.COM
      DỊCH: VÔHƯKHÔNG



      Ba người trầm mặc rất lâu trong văn phòng tổng giám đốc.


      Tổng giám đốc lau mồ hôi, lén nhìn qua giám đốc kinh doanh thấy ông ta cũng đàm đìa mồ hôi. Hai người nhìn nhau cười khổ.


      vấn đề người mẫu nho lại bị người của tổng phái xuống làm rối lên, chuyện thành ra phức tạp.


      biết tên trợ lý này uống nhầm thuốc gì mà lại tự chụp quảng cáo. Hay là đầu bị cửa phòng chủ tịch kẹp phải?


      "Trợ lý Diệp... Là thế này, chúng ta chọn người mẫu nam đóng quảng cáo, cái đó... có quá trình tuyển chọn rất nghiêm ngặt. ..."


      Diệp Hoan mất hứng: "Tôi đủ tư cách à? Tôi xấu quá hay dáng người đạt hử?"


      " hơi gầy tí..." Tổng giám đốc giải thích cách yếu ớt.


      "Gầy chút làm sao? Gầy mới dẻo dai, xài mới bền! Các ông tìm người mẫu nữ đều là người gầy sao người mẫu nam gầy được? Muốn béo sao tìm con lợn cho nó mặc đồ lót mà chụp quảng cáo?" Diệp Hoan với vẻ rất ngang ngược.


      Tổng giám đốc lau mồ hôi cười bồi, nếu đổi là người khác lão sớm đạp bay rồi, tiếc rằng kẻ trước mắt này chính là trợ lý bên cạnh Liễu tổng, quan dù lớn nhưng vị trí cũng rất quan trọng. Bát cơm của tổng giám đốc và giám đốc kinh doanh phải nhìn sắc mặt của Liễu Mi, nếu đắc tội Diệp Hoan, vị trợ lý này bình thường có việc gì làm xấu bọn họ với Liễu tổng vài câu...


      Thà trêu quân tử chứ đừng chọc tiểu nhân, mà vị Trợ lý Diệp này theo tướng mạo mà xét tuyệt đối là tiểu nhân điển hình.


      "Trợ lý Diệp, nếu như nhất định muốn đóng quảng cáo này cũng sao, chúng ta trước hết hãy ký hợp đồng về thù lao, quyền sử dụng hình ảnh vân vân..." Tổng giám đốc quyết định thỏa hiệp.


      Diệp Hoan vung tay, cách phóng khoáng: " cần ký hợp đồng, chụp xong là tôi luôn, ảnh chụp ra các ông muốn làm thế nào làm..."


      "..."


      Tổng giám đốc muốn khóc rồi.


      "Nhớ đây, tùy các ông thích ra sao, tôi cũng hoàn toàn phối hợp, mấu chốt là chụp xong phải trả tiền ngay tại chỗ luôn, chỉ cần tiền mặt, nhận chi phiếu!"


      Tổng giám đốc chán nản thở dài đáp ứng.


      Người tổng công ty phái tới chính là khâm sai mà, cái gì chính là thế chứ sao.


      Tầng hai công ty thời trang được bố trí thành nơi triển lãm và phòng chụp ảnh chuyên nghiệp, hai người than thở dẫn Diệp Hoan lên phòng chụp ảnh ở lầu hai, giới thiệu với người mẫu nữ đại diện và nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong nước.


      Ba người mẫu nữ rất đẹp, hơn nữa vóc dáng rất cao ráo, có lẽ tầm 1m78, đứng cùng Diệp Hoan chênh lệch nhiều, dáng người cũng cực kỳ lả lướt đều đặn, sinh ra có vốn liếng làm người mẫu rồi.


      Ba ngờ người cộng tác do công ty thời trang mời tới là người đàn ông thoạt nhìn gầy tòng teo này khỏi rất kinh ngạc, nhưng các nàng đều từng trải, chỉ cần bên thuê ý kiến gì dĩ nhiên các nàng cũng phản đối.


      Vì thế ba bèn lễ phép gật đầu mỉm cưới với Diệp Hoan, Diệp Hoan cũng khẽ cười chào các nàng.


      Nếu là bình thường, với tính tình của Diệp Hoan, thế nào cũng phải xông lên cầm tay làm quen, thân mật với các nàng, nếu mà may khéo còn có thể câu được em người mẫu, tình đêm tình nhiều đêm đại loại thế.


      Tiếc là giờ Diệp Hoan gánh nặng như núi, thực tâm tình cua .


      Nhiếp ảnh gia thoáng kinh ngạc đánh giá Diệp Hoan vài lần, sau đó kéo tổng giám đốc sang khẽ hỏi: "Ông chắc chắn ta đến để chụp quảng cáo chứ?"


      Gương mặt tổng giám đốc cứng ngắc gật đầu: "Chắc chắn."


      "Tôi nhìn ngang nhìn dọc thấy dáng này như thế nào cũng giống người mẫu đâu... Các ông chắc chắn là ta chứ?"


      Tổng giám đốc cắn răng hạ giọng cả giận : "Bảo chụp chụp , để ý nhiều thế làm gì?"


      Nhiếp ảnh gia hậm hực lẩm bẩm vài câu rồi bắt đầu sửa sang, chuẩn bị thiết bị.


      Các người mẫu nữ cùng cười đùa vào phòng thay quần áo, Diệp Hoan ngồi lên đạo cụ trong phòng chụp ảnh, rút thuốc ra, nhíu mày rít thuốc, bộ dạng rất chi là đau xót.


      Rốt cuộc...


      Rốt cuộc phải bán thân rồi!


      Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn trần nhà, đáy lòng dâng lên nỗi buồn mênh mang, nỗi đau xót tên bất chợt sinh ra.


      Xã hội đúng là thùng thuốc nhuộm lớn, Diệp Hoan vẫn luôn tự nhủ bản thân cố thuần khiết, nào có ngờ cẩn thận rơi vào đó, trước cởi, sau lộ, từng bước rơi vào tay giặc, cuối cùng... chỉ sợ làm trai bao à nha.


      Có lẽ sau này ngủ với ta phú bà nặng đến ba trăm cân, ta phải giãy dụa, kêu gào dưới khuôn mặt mập ú đó cho đến tuyệt vọng, cuối cùng chết lặng...


      Nếu có ngày ta biến thành thằng phi công liêm sỉ, có ai biết ta từng thuần khiết...


      Diệp Hoan đắm chìm trong tưởng tượng đau thương của chính mình thể thoát ra, mãi cho đến khi nhiếp ảnh gia hô với chuẩn bị chụp ảnh rồi, mới hồi phục lại tinh thần.


      " kia... Diệp, chuẩn bị bắt đầu, để chúng tôi nhìn cơ thể cường tráng của cái nào!" Nhiếp ảnh gia rất chuyên nghiệp, biết cách thay đổi cảm xúc của người mẫu, giọng vui vẻ dễ dàng khiến người mẫu nhanh chóng tiến vào trạng thái chụp hình.


      Rít mạnh hơi thuốc cuối cùng, Diệp Hoan đứng dậy với vẻ mặt bi tráng, dứt khoát thẳng về phía chỗ bố trí chụp ảnh.


      Cởi cởi, lộ lộ, đàn ông đường đường như quyết để ý sỉ diện còn sợ gì? gì sánh được.


      Thản nhiên đón lấy ống kính chụp ảnh, gương mặt Diệp Hoan run rẩy vài cái, xoay người với vẻ mặt đau xót, từ từ cởi quần xuống...


      mảng da trắng bóc lộ ra, tât cả ngây người ra, trường lặng ngắt như tờ...


      Rất lâu sau...


      Nhiếp ảnh gia với giọng phát run: "Vị tiên sinh này, xin văn minh chút, chúng ta phải chụp ảnh khiêu dâm, caafnn mảnh vải che thân..."


      Diệp Hoan thoáng trầm mặc, : " phải ông muốn nhìn cơ thể cường tráng của tôi sao?"


      "...Thế cũng cần cởi sạch như vậy, ít nhất cũng phải mặc quần lót chứ?" Nhiếp ảnh gia vô lực , ông ta cảm thấy chuyến này có lẽ tiến hành rất gian nan.


      Diệp Hoan thở dài tiu nghỉu, ném quần dài sang bên, yên lặng xoay người mặc quần lót lên.


      Trong studio lại chết lặng.


      " Diệp, có thể mặc quần lót màu hồng phấn như thế hay ?" Nhiếp ảnh gia cảm giác mệt lả, khô khốc: "Đây là mẫu đồ lót nam quảng cáo của quý công ty, hẳn là nên mặc sản phảm của các vào mà chụp..."


      Tổng giám đốc và giám đốc ngán ngẩm thở dài gì.


      Ba người mẫu nữ đứng bên cạnh cười run rẩy hết cả người, víu vào nhau thành cục.


      Diệp Hoan hung hăng trừng mắt nhiếp ảnh gia, bất mãn : "Sao mà ông lắm chuyện thế?"


      Khuôn mặt nhiếp ảnh gia co lại, cầu khẩn: "Xin , đây là chụp quảng cáo, mặc cái quần lót hồng phấn mà đứng giữa đó chuyện gì xảy ra đây?"


      Diệp Hoan nghĩ cũng phải, nếu lộ phải lộ chuyên nghiệp chút, cầm tiền của người ta cũng ngượng.


      Vì thế Diệp Hoan đành xoay người vào phòng thay đồ đổi lại đồ lót.


      lâu sau, Diệp Hoan mặc chiếc quần lót màu lam nhạt bước ra.


      Nhiếp ảnh gia rốt cuộc vừa lòng, chỉ tay : "Tốt lắm, ba người đẹp làm ơn đến gần chàng đẹp dai ở giữa kia, mặt mỉm cười, sống động chút, đúng, cứ thế..."


      Mới rồi Diệp Hoan vẫn chìm đắm trong cảm giác đau buồn, giờ ngoảnh đầu mới phát ra ba người mẫu nữ này tại chỉ mặc áo ngực và quần lót, hai người vịn vai, người ôm eo , tươi cười tự nhiên trước ống kính, bốn cơ thể trắng bóng như quấn lấy nhau, khung cảnh kiều diễm mập mờ, hệt như cảnh trong phim xxx 3D.


      Con mắt Diệp Hoan lập tức trợn ra như lục lạc. "Thế này con mẹ nó khác gì chụp ảnh khiêu dâm đâu?"


      Bên này, nhiếp ảnh gia chỉ dẫn cảm xúc, điều chỉnh góc, khoảng cách của máy để lấy ảnh: "Tốt, đúng, các người đẹp cười tươi tí, tình cảm hơn chút..."


      Kế đó, động tác của nhiếp ảnh gia lại cứng ngắc...


      " Diệp..." Nhiếp ảnh gia thở dài.


      Diệp Hoan bất mãn nhíu mày: " phải tôi cười đây sao? Ông cố tình kiếm chuyện với tôi hả?"


      Nhiếp ảnh gia bất lực chỉ vào thân dưới của .


      Mọi người nhìn theo hướng của ngón tay thấy dưới người của Diệp Hoan căng phồng, ràng thằng em an phận bật dậy, lại còn chọc lên, chiếc quần lót lam nhạt dựng lên thành cái lều .


      Ba tò mò liếc nhìn cái, sau đó bật cười ha hả.


      Diệp Hoan chẳng đổi sắc mặt nhưng dái tai dần đỏ lên.


      "Cho tôi thời gian điếu thuốc!" Diệp Hoan chạy đến góc trong studio, châm điếu thuốc, thằng em rốt cuộc ổn định lại.


      quay lại chỗ phông tiếp tục chụp. Trong studio chỉ còn lại tiếng cửa chớp xoẹt xoẹt dứt.


      Nhiếp ảnh gia chụp được mấy bức lại thể dừng lại lần nữa.


      " Diệp, nét mặt của làm ơn đừng có vẻ tủi nhục như thế được ? Còn nữa, ... chỗ đó, làm ơn khắc chế thử thú tính, bảo trì lý tính của cái."


      Diệp Hoan cúi đầu, với vẻ hiểu: "Nó ổn định rồi mà."


      "Thế sao nó vẫn to vậy? Căng phồng..."


      "Sao mà to thế á?" Diệp Hoan ưỡn ngực, chậm rãi nhìn quanh mọi người trong studio, nét mặt tủi nhục mang theo chút đắc ý: "Vì nó vốn là to như thế."


      Vẻ đắc ý mặt Diệp Hoan khiến cánh đàn ông trong studio hận nghiến răng nghiến lợi.


      Nhiếp ảnh gia tức đến mức quay đầu bước : " chụp nữa, chuyện này sao làm được."


      Tổng giám đốc vội vàng chạy đến trấn an ông ta.


      Tổng giám đốc tức đến trước mặt Diệp Hoan, với vẻ khó xử: "Trợ lý Diệp..."


      Diệp Hoan ảm đạm thở dài: "Ông tôi biết làm sao đây? Tư chất trời cho mà, tôi đâu có thể vì bốn chục nghìn mà cắt thằng em chứ hả?"


      Tổng giám đốc thương lượng: " thể co lại thêm chút nữa sao?"


      Diệp Hoan cúi đầu liếc nhìn thằng em cái, lại đắc chí khẽ : "Co lại cực kỳ khủng khiếp, muốn co đến mức nhất rồi, thực co lại khủng khiếp lắm rồi..."
      1620thuy thích bài này.

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 48: THẦM SỬA CHỮA

      NGUỒN: BACHNGOCSACH.COM
      DỊCH: VÔHƯKHÔNG


      [J]Nhiếp ảnh gia được khuyên giải quay lại, còn Diệp Hoan cũng tiếp tục chụp cách tình nguyện. Thực tế cũng thích công việc mới lừa được vào tay này, chỉ là nể mặt tiền mới thể chụp, làm được thôi. Thế nên trong quá trình chụp ảnh nét mặt vẫn rất nhăn nhó, dáng vẻ chẳng khác gì vay nặng lãi bị xã hội đen buộc chụp ảnh.

      Suốt buổi sáng, việc chụp ảnh được tiến hành nhanh chậm, ba người mẫu nữ cộng tác với Diệp hoan biểu ra rất chuyên nghiệp, biểu lộ các vẻ quyến rũ, bày ra các tư thế mê người trước ống kính, nếu tính đến Diệp Hoan ôm vẻ mặt tủi nhục ở giữa lần chụp ảnh này có thể tính là tốt đẹp.

      Nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ đành phải đau khổ cầu xin Diệp Hoan cười tươi tắn, rạng rỡ chút, gần như là quỳ gối với . Lúc đó Diệp Hoan mới cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười, phối hợp làm việc với nhiếp ảnh gia.

      Cho tới quá trưa, việc chụp ảnh hoàn thành, nhiếp ảnh gia thu hồi thiết bị lại, đùng đùng tức giận rời , ngay cả chào cũng .

      Diệp Hoan nhìn bóng lưng nhiếp ảnh gia, thở dài buồn bã: "Vì nghệ thuật ta thậm chí bằng lòng cởi quần lót rồi mà ông ấy còn muốn thế nào chứ?"

      Tổng giám đốc và giám đốc kinh doanh đứng bên khóc ra nước mắt.

      bằng lòng cởi quần lót là chuyện của , đừng có hại chúng tôi chớ...

      Diệp Hoan xoay người nhìn vào bọn họ, ánh mắt vốn trầm lắng u ám lúc chụp ảnh giờ trở nên nóng bỏng sáng chói.

      "Hai vị giám đốc, chụp quảng cáo xong rồi..."

      "Đúng thế, đúng thế, vất vả cho trợ lý Diệp rồi..."

      "Thế tiền đâu?"

      "Hả?"

      "Bốn chục nghìn, chụp xong liền giao, quên rồi hả?" Diệp Hoan tươi cười nhắc nhở nhưng trong mắt tỏa ra ùn ùn sát khí, phảng phất chỉ cần hai người dám nửa chữ , Diệp Hoan khiến bọn họ hộc máu tại chỗ.

      Hai giám đốc đương nhiên dám .

      "Giao! Lập tức giao! Thông báo tài vụ, gọi lên giao tiền..." Giờ tổng giám đốc cũng bất chấp chế độ tài chính công ty gì nữa, đáp ứng rất sảng khoái.

      Sát khí bất tận trong mắt Diệp Hoan biến mất, vỗ vai tổng giám đốc cười tươi như hoa, so với khuôn mặt cười cứng ngắc lúc chụp ảnh vừa rồi khác trời vực.

      Bốn tệp tiền mặt dày vào tay, trong lòng Diệp Hoan nhất thời buông lỏng tâm . Rốt cuộc thu xếp được phần tiền chữa bệnh cho bé Ái rồi, tiền này có được đều nhờ may mắn, xem ra bản thân mình tạm thời chưa thể từ chức, đeo cái biển trợ lý chủ tịch Hồng Hổ đến phía dưới lại ngó ngàng tí lại khiến mình phát ra đường tiền tài.

      Vỗ vỗ túi áo căng phồng, Diệp Hoan ôm cõi lòng đầy hy vọng hỏi giám đốc kinh doanh: "Lần sau chụp quảng cáo lúc nào? Có cần người mẫu nam ? Tôi chấp nhận mọi cầu, bị bao cũng phải là thương lượng được..."

      Giám đốc kinh doanh nheo mắt, trợn trắng tròng bấm ngón tay tính toán trong chốc lát rồi lắc đầu : "Mấy năm tới đều có quảng cáo đâu..."

      xong, lão quay đầu hỏi tổng giám đốc: "Đúng nhỉ?"

      Tổng giám đốc lộ ra vẻ nghiêm nghị, cách quả quyết: "Mấy năm gần đây kinh tế đình trệ, ước chừng công ty chúng ta đổ thêm tiền bạc vào chuyện quảng cáo."

      Diệp Hoan thở dài chán nản, xem ra đường tiền tài này bị chặt đứt rồi, vốn cho rằng đây là lần đóng quảng cáo đầu tiên của mình, tốt xấu gì cũng coi như tiểu ngôi sao, lần sau chụp tiếp có thể thừa cơ nâng giá...

      " có hả?" Diệp Hoan chưa từ bỏ ý định.

      Ánh mắt của giám đốc kinh doanh và tổng giám đốc tràn đầy vẻ cầu xin: " có!"

      Diệp Hoan buồn bã mất mát, phủi phủi đít rời .

      Nhìn bóng lưng mất mát đìu hiu của , hai vị giám đốc hẹn mà cùng thở phào nhõm.

      "Sao mà tôi cảm thấy chuyện hôm nay có gì ổn." Giám đốc kinh doanh có ý dè bỉu.

      "Tôi cũng thấy thế, tổng công ty phái người xuống giải quyết vấn đề nhưng vị trợ lý Diệp này lại gây rắc rối cho chúng ta."

      "Tên này vừa nghe đến tiền hai mắt liền tỏa sáng, phải là lừa đảo chúng ta chứ?"

      Tổng giám đốc lắc đầu: "Chiều nay ảnh in ra, bất kể hậu quả thế nào cứ đưa nó đến tổng công ty mời Liễu tổng xem thử, chúng ta đừng gì cả, để cho Liễu tổng tự thân xem, nếu ấy có vấn đề gì kế hoạch quảng cáo lần này tôi cố mà gánh."

      Buổi chiều Diệp Hoan lại tiếp tục bỏ việc nữa.

      Trong ngực cất bốn chục nghìn vừa kiếm được, hào hứng đến bệnh viện, nộp tiền đặt cọc chữa bệnh.

      Hai tay nắm chặt lấy tờ đặt cọc chi phí thuốc men, cuối cùng Diệp Hoan cũng nở ra nụ cười xuất phát từ đáy lòng, bốn chục nghìn nhiều nhiều nhưng dù sao khoảng cách đến hai trăm nghìn hóa trị càng gần thêm bước.

      Cả buổi chiều Diệp Hoan đều ở bệnh viện với bé Ái, trêu đùa khiến em vui vẻ, về phần chuyện làm Diệp Hoan sớm quăng ra ngoài chín tầng mây.

      Nhìn khuôn mặt nhắn xán lạn vô lo của bé Ái, trong lòng Diệp Hoan tràn đầy dịu dàng.

      Văn hóa Diệp Hoan cao, hiểu nhiều đạo lý lớn, bên ngoài cực khổ kiếm tiền thế nào cũng nề hà, chỉ cần có thể kiếm được tiền, quỳ xuống giả làm chó cũng có thể được, chỉ cần người thân bên cạnh xem là người, coi là nơi nương tựa và gửi gắm, có thể dám vì người thân giết người đốt nhà.

      Tầng cùng trụ sở Hồng Hổ, văn phòng chủ tịch.

      Hôm nay Chu Mị lại tới, vừa vào cửa theo thói quen thóng nhìn qua bàn làm việc của Diệp Hoan nhưng thấy ai, Chu Mị khỏi khá bất ngờ. Liễu Mi tươi cười duyên dáng ra đón, Chu Mị tiện hỏi, vì thế hai nồng nhiệt kéo tay, thân mật trò chuyện đủ thứ trời. Dĩ nhiên nội dung chuyện phiếm của hai người liên quan đến việc kinh doanh, chủ đề rất thông thường, đơn giản chỉ là quần áo, giầy dép, mỹ phẩm, đồ trang điểm của phụ nữ...vv

      Đối với việc trợ lý Chu Mị chủ tịch Tập đoàn Đằng Long, hơn nữa còn nghe là con nuôi của chủ tịch có thể thân mật với nàng như thế, mấy ngày qua hai người tựa như những người bạn chốn khuê phòng lâu năm, Liễu Mi kỳ thực vẫn rất có cảm giác được mà sợ.

      Xã hội này rất thực tế, với địa vị dẫn đầu giới kinh doanh cả nước cao chót vót của Tập đoàn Đằng Long ngờ lại xem trọng chủ tịch công ty cỡ vừa lôm côm chỉ dừng chân tại thành phố Ninh Hải bé như nàng đến thế. Liễu Mi nghĩ cho nứt đầu cũng chưa tìm ra nguyên nhân.

      Nhưng có thể khẳng định Chu Mị ra sức gần gũi với nàng tuyệt đối là tín hiệu thiện ý của Tập đoàn Đằng Long đối với Hồng Hổ, Liễu Mi tất nhiên mừng rỡ tiếp nhận.

      Khi hai vui vẻ trò chuyện bên ngoài có người gõ cửa, nhân viên quảng bá nam đem tập mẫu áp phích đặt lên bàn làm việc Liễu Mi rồi kính cẩn lui ra.

      Liễu Mi vừa cười với Chu Mị vừa thờ ơ mở bản mẫu ra, mới nhìn thoáng qua cả khuôn mặt tươi cười lập tức sượng lại.

      "Đây... Đây là..."

      Thấy thần sắc khác thường của Liễu Mi, Chu Mị nén nổi tò mò cũng ngoảnh đầu vào xem. Quan hệ giữa hai người giờ cực kỳ thân mật, Liễu Mi che dấu nàng bí mật kinh doanh gì của Công ty Hồng Hổ. Cái gọi là bí mật kinh doanh của công ty cỡ vừa như Hồng Hổ cũng chỉ là trò cười trong mắt Tập đoàn Đằng Long khổng lồ mà thôi, Liễu Mi là người phụ nữ rất sĩ diện nên dĩ nhiên làm chuyện hẹp hòi như thế.

      Dù chỉ là hàng mẫu nhưng cuốn ảnh lại được làm rất cẩn thận, Chu Mị liếc quan liền sợ ngây người, bụm lấy chiếc miệng nhắn hít vào hơi, cặp mắt quyến rũ cũng trợn trừng ra.

      "Đây là... trợ lý Diệp của quý công ty sao?" Chu Mị tưởng như mình hoa mắt, vội vàng quay đầu hỏi Liễu Mi.

      Gương mặt thanh tú trắng nõn của Liễu Mi thoáng run rẩy cái, mặt hoa u ám chậm rãi gật đầu.

      cuốn ảnh còn tỏa ra mùi mực là ba người mẫu xinh đẹp chỉ mặc đồ lót, cười tươi duyên dáng vây lấy Diệp Hoan vào giữa, còn Diệp Hoan cả người chỉ mặc cái quần lót, gương mặt tươi cười cứng ngắc mang theo vài phần tủi hổ, phảng phất tình nguyện ngượng ngùng bụm lấy hạ thân, mỗi cái tư thế bày ra đều khiến người ta muốn đánh cho nằm viện.

      Liễu Mi lật vài tờ, càng lật càng bốc lửa, thằng khốn kia xuống công ty trang phục, rốt cuộc làm những gì? Thế nào lại chạy làm người mẫu chứ? Lại còn bày ra tư thế dâm tiện như thế...

      Liễu Mi chút do dự bấm số của giám đốc kinh doanh công ty thời trang, biết giám đốc kinh doanh gì trong điện thoại mà càng nghe sắc mặt Liễu Mi càng đen lại, trong mắt tỏa ra từng luồng ánh sáng như muốn ăn thịt người.

      Cúp điện thoại, Liễu Mi tựa lưng vào ghế, bộ ngực sữa kiêu hãng nhấp nhô gấp rút bất định, nàng nhắm mắt lại hít sâu.

      ... Rốt cuộc làm cái gì?

      "Liễu Mi, cuốn ảnh này là catologue quảng bá của công ty thời trang dưới trướng của à?"

      Liễu Mi vô lực gật đầu.

      Ánh mắt Chu Mị lên vẻ lo lắng.

      Nàng chẳng muốn quan tâm truy cứu xem chuyện sao mà xảy ra nhưng nàng biết cuốn sách catalogue này tuyệt đối thể chảy vào thị trường, nếu ủ họa ngầm cho tương lai. Ông chủ còn được, mấu chốt là những người trong nhà và thái độ của cụ chủ. Người kế nghiệp tương lai của gia tộc hiển hách Trung Quốc lại chụp ảnh quảng cáo đồ lót thành trò cười cho giới thượng lưu trong kinh, dĩ nhiên là đả kích nặng nề với danh dự của gia tộc và uy tín của chủ nhà tương lai.

      Tập catalogue này quá nguy hiểm.

      Lấy lại bình tĩnh, Chu Mị cười với giọng điệu thoải mái: "Chụp tệ đâu. Liễu Mi, gần đây Tập đoàn Đằng Long chúng ta vừa khéo có chút hứng thú với việc kinh doanh trang phục ở Ninh Hải, muốn mua công ty để kinh doanh, biết Liễu tổng có thể bằng lòng bỏ thứ mình thích hay ?"

      Liễu Mi mở mắt ra, tò mò nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười như hoa của Chu Mị, kinh ngạc : " muốn mua công ty thời trang của tôi sao?"

      Chu Mi gật đầu rất nghiêm túc: "Đúng, mua nó. Tập đoàn Đằng Long nguyện ý trả giá toàn bộ công ty thời trang gấp đôi. Nếu như đồng ý, chiều nay chúng ta có thể hoàn thành hợp đồng mua bán luôn."

      Liễu Mi mở to hai mắt, nhìn chằm chằm nàng dám tin, hồi lâu gì.

      Chu Mị đầy kinh nghiệm thương trường lúc này lại có phần giữ được bình tĩnh, nàng biết việc này thể dây dưa. Nếu Liễu Mi thực ký tên cho phát hành quảng cáo ngay ngày mai tập ảnh này được truyền khắp ngóc ngách thành phố Ninh Hải, bộ dạng trần truồng này của Diệp Hoan in sâu vào lòng người, khi đó tình thế thể vãn hồi nữa.

      "Gấp ba." Chu Mị lần nữa ra giá.

      Liễu Mi trầm mặc lúc, hỏi: "Sao phải mua nó thế? Ngay cả giá trị tổng thể của nó, nền tảng hoạt động, lời lỗ hằng năm còn chưa hề biết, với thân phận của mình đâu giống là dạng qua loa như vậy."

      Đôi mắt xinh đẹp của Chu Mị lại quét lên cuốn ảnh lần nữa, hình ảnh Diệp Hoan thẹn thùng bụm lấy hạ thân đập vào mi mắt, da đầu Chu Mị tê rần, chịu nổi phải nghiêng đầu sang bên, thở dài thườn thượt: "Tôi thấy các dùng người mẫu rất chuyên nghiệp, lý do đó là đủ."

      Liễu Mi cũng liếc cuốn ảnh, rồi quay đầu rồi, trừng mắt nhìn Chu Mi oán trách, học theo Chu Mị thở dài: "Quả nhiên là người của công ty lớn, bịa chuyện dối ghê hơn tôi nhiều..."
      1620thuy thích bài này.

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 49: CHỘT DẠ


      NGUỒN: BACHNGOCSACH
      DỊCH: VÔHƯKHÔNG


      Xế chiều hôm đó, giới kinh doanh thành phố Ninh Hải lại truyền ra tin tức khiến người ta kinh ngạc.

      Sau hai động thái lớn di chuyển trụ sở và hợp tác với Công ty Hồng Hổ, Tập đoàn Đằng Long lại thầm thu mua công ty thời trang dưới trướng công ty Hồng Hổ.

      Người trong nghề đều hiểu rất , Công ty Thời trang Hồng Hổ chỉ là công ty loại hai, tình hình hoạt động quá tốt, có nhãn hiệu riêng trong thị trường trong nước, chất lượng tốt hơn hàng nhái chính hiệu chút, tài sản cố định và tài sản vô hình cộng lại cũng khả quan lắm.

      Thế nhưng tin tức từ Công ty Hồng Hổ truyền ra cho thấy trợ lý tổng giám đốc Tập đoàn Đằng Long Chu Mị hề tiến hành bất cứ khảo sát hay đánh giá nào liền định giá ba mươi triệu đôla, mua lại trăm phần trăm cổ phần Công ty Thời trang Hồng Hổ, đưa vào dưới trướng Tập đoàn Đằng Long.

      Ba mươi triệu đôla để mua công ty thời trang loại hai, giá tiền này phải hơn gấp ba giá trị thực của nó.

      Các trùm phiệt giới kinh doanh Ninh Hải nghĩ mãi ra rốt cuộc Tập đoàn Đằng Long nghĩ gì? Dùng giá gấp ba mua công ty loại hai nổi bật, bọn họ muốn làm gì?

      Mọi người chẳng thể nào hiểu được cách làm của Chu Mị, trong lòng bọn họ khỏi ầm thầm than thở người của tập đoàn lớn làm việc quả nhiên siêu thoát huyền diệu, chẳng biết đâu mà lần, khiến người ta mờ mịt.

      Trái lại, Liễu Mi vẫn lờ mờ hiểu được đôi chút lý do của Chu Mị.

      Từ quyết định hợp tác với Hồng Hổ khó hiểu ban đầu của Chu Mị, trong đầu Liễu Mi thường xuyên ra ý nghĩ như hiểu mà hiểu, cho đến sau khi Chu Mị nhìn thấy ảnh quảng cáo đồ lót của Diệp Hoan lập tức hề do dự, thậm chí có thể là cực kỳ vội vàng thu mua công ty thời trang dưới trướng mình Liễu Mi rốt cuộc nghĩ thông suốt chuyện này.

      Toàn bộ đều có liên quan tới Diệp Hoan!

      Chu Mị định dựa vào ảnh hưởng của Tập đoàn Đằng Long xây dựng vòng bảo vệ chặt chẽ cực lớn cho cái tên lưu manh hạng bét có vẻ thu hút này, hơn nữa quá trình xây dựng cực kỳ bí mật, hết thảy để lại dấu vết, điều kiện tiên quyết là nhìn như vô tình lặng lẽ tiến hành.

      Trụ sở Hồng Hổ, phòng họp tầng thượng.

      Đại diện kinh doanh và định giá viên hai bên hoàn thành bản định giá tài sản cơ bản, các luật sư cẩn thận kiểm tra đối chiếu từng điều khoản hợp đồng mua bán, Liễu Mi và Chu Mị trịnh trọng ký tên đóng dấu lên hợp đồng mua bán. Công ty Thời trang Hồng Hổ từ nay về sau chính thức về dưới trướng Tập đoàn Đằng Long.

      Liễu Mi nâng cao ly Champagne, nhàng cụng ly với Chu Mị, đôi mắt đẹp lấp lánh, nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng : "Chu Mị, tôi thực nghĩ ra vì sao muốn mua công ty này. công ty thời trang đứng tên quý tập đoàn rồi, xin mạo muội hỏi câu tế nhị đợt hình ảnh quảng bá này vẫn đưa ra thị trường theo kế hoạch chứ?"

      Chu Mị nghĩ gì đó, ánh mắt nhiều lần tránh né, cuối cùng khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt, thản nhiên : "Đợt hình ảnh quảng bá này có rất nhiều khiếm khuyết , tôi nghĩ nên cho chụp lại. Hơn nữa, trước mắt việc quan trọng nhất ở công ty thời trang là điều chỉnh thích hợp nhân và chức vị trong công ty, vấn đề quảng bá sản phẩm có thể để đó , sau này với giúp đỡ toàn lực của Tập đoàn Đằng Long có thể tiến hành lại."

      Trong lòng Liễu Mi run lên, mí mắt bất chợt nhảy lên.

      Thử hỏi thăm dò câu quả nhiên đúng như nàng dự tính, hình ảnh quảng bá bị hủy bỏ, xem ra các kiện gần đây của Tập đoàn Đằng Long đều có liên quan rất lớn tới Diệp Hoan.

      Diệp Hoan.... Rốt cuộc là ai?

      Liên tưởng đến việc Tập đoàn Đằng Long tuyên bố di chuyển trụ sở gần đây, cả người Liễu Mi đột nhiên run lên, phải cũng là vì...

      Lắc đầu, Liễu Mi dám nghĩ tiếp nữa.

      Chu Mị khẽ nhấp ngụm Champagne, nhìn Liễu Mi nhíu mày trầm tư, khóe miệng nàng cũng vểnh lên thành nụ cười bí .

      Người dày dặn thương trường như Chu Mị tất nhiên nghe ra được ý thăm dò trong lời của Liễu Mi, vì thế nàng cũng tung ra tín hiệu nửa nửa giả.

      Tranh đấu trong gia tộc có xu hướng căng thẳng, trước mắt nên đẩy lên sân khấu nếu dẫn tới công kích của kẻ thù trong nhà. Với năng lực của Chu Mị và Tập đoàn Đằng Long cũng chưa thể bảo vệ chu toàn, thế nhưng nếu vào làm tại cái công ty nho này, thân là người thừa kế chủ nhà tương lai cũng thể để chịu quá nhiều ủy khuất. Vừa khéo tung ít hỏa mù cho Liễu Mi khiến nàng sinh ra kiêng kỵ với thân phận của Diệp Hoan nhưng thể hiểu tường tận, dù sau này có gây ra họa gì nữa Liễu Mi cũng khiến khó thở. Dùng điều đó tạo thành cân bằng tinh tế ngắn hạn là kết quả mà Chu Mị hy vọng đạt được.

      Hai mỹ nhân thông minh đều có tâm tư, khẽ chạm ly rượu và nhìn nhau cười, chẳng ai lời nào.

      **

      Sáng hôm sau ngày Tập đoàn Đằng Long mua Công ty Thời trang Hồng Hổ, Diệp Hoan mới lững thững tới làm.

      Hôm nay Diệp Hoan đến rất sớm, quét thẻ xong, khe khẽ đẩy cửa văn phòng, bên trong bóng người.

      Lấy chổi lau nhà từ phòng vệ sinh lại xách thêm thùng nước, ngờ lần đầu tiên Diệp Hoan lau chùi vệ sinh cho văn phòng chủ tịch.

      Có câu lợi làm, lại có câu bỗng dưng tốt lạ...

      Diệp Hoan bỗng chịu khó như vậy là có nỗi khổ tâm riêng của .

      Hôm qua, chụp xong hình ảnh quảng cáo, Diệp Hoan lại đến bệnh viện với bé Ái đến quá trưa, tối về nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình làm có chút quá đáng, hơi có phần ép người. Nhỡ đâu giám đốc kinh doanh công ty thời trang chạy đến tố cáo với Liễu Mi bốn chục nghìn mình cầm có phải trả lại ?

      Diệp Hoan là người rất khôn khéo, loại khôn khéo này là biểu đặc trưng cho tính giảo hoạt của dân phố chợ, làm chuyện xấu tất nhiên phải làm ít chuyện tốt để đền bù, mặc dù cách đền bù này có xác suất mang lại tác dụng gì rất lớn.

      Sắp tới chín giờ rồi, các nhân viên lần lượt làm. Diệp Hoan trốn ở trong cầu thang cách xa thang máy hút thuốc lá, đôi mắt gian tà thỉnh thoảng đảo về phía cửa thang máy.

      tiếng "Đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra, Liễu Mi và Chu Mị mặc đồ công sở đơn giản mà quý phái cùng từ bên trong bước ra.

      Diệp Hoan sáng ngời hai mắt, vội vàng bóp tắt điếu thuốc. Thừa dịp hai mỉm cười chào hỏi với nữ tiếp tân ở sảnh chính, cả người Diệp Hoan biến thành luồng khói đen nhanh chóng lủi vào trong văn phòng, sau đó... Vung vẩy chổi lau nhà lên, thuận tiện hất vài giọt nước từ trong thùng lên sàn, làm ra bộ cần cù vất vả quét dọn, chăm chỉ mồ hôi đầm đìa.

      Thứ Liễu Mi và Chu Mị nhìn thấy lúc bước vào phòng chính là cảnh tượng khí thế ngút trời này.

      Hai cùng ngẩn người.

      Liễu Mi liếc nhìn Diệp Hoan, đôi mi thanh tú nhíu lại chỉ chờ phát hỏa, nhưng nghĩ đến quan hệ bí khó đoán giữa Diệp hoan và Tập đoàn Đằng Long, Liễu Mi lại cố gắng đè nén được lửa giận sắp phun trào. Nàng lạnh lùng nhìn sang phí Diệp Hoan : "Hôm nay amwtj trời mcoj đằng Tây à nha, ngờ trợ lý Diệp lại trở nên chịu khó như vậy, hiếm có ."

      Diệp Hoan buông chổi lau nhà trong tay xuống, làm ra vẻ lau mồ hôi lao động, gượng cười ha hả: "Cù cù bù thông minh, người chậm cần làm sớm, các ông chủ hào phóng sáng suốt đều thích nhân viên cần cù, đúng ?"

      Chu Mi thấy bộ dạng chột dạ của Diệp Hoan, vốn tâm tư linh hoạt nàng biết ngay lý do chột dạ, vì thế che miệng cười khúc khích, dáng cười như gió xuân thoảng qua mặt, đẹp như bức tranh.

      Nhìn thấy nụ cười của nàng, trong lòng Diệp Hoan tránh được trận kích động, nàng này đẹp, mầm non xanh tươi mơn mởn đầy nước, biết tương lai bị con lợn ú nào thúc đây, đáng tiếc...

      "Tiểu thư Chu, lại tự mình đến thăm công ty chúng tôi à? Tôi xin thay mặt Liễu tổng chào đón , phải tôi khoác mà cũng tận mắt thấy rồi đấy, công ty Hồng Hổ chúng tôi là tập thể cần cù, đoàn kết, quan trọng nhất là có bà chủ rất tốt trăm năm khó gặp. Bà chủ đây tốt ở mọi mặt, đặc biệt nhất chính là nhân viên có làm sai ấy cũng bao giờ trách mắng hay truy cứu, rất chi alf rộng lượng..."

      Diệp Hoan thao thao bất tuyệt nịnh nọt phát ói, gần xa để lót đệm cho sai phạm của mình. Liễu Mi chỉ cảm thấy cả người nổi từng lớp da gà, tự chủ được rùng mình cái.

      Chu Mị bị trận phét của Diệp Hoan chọc cho cười ngặt nghẽo, cười to với Liễu Mi: "Bà chủ đây có tốt tôi lắm nhưng nhân viên này tuyệt đối là nhân viên tốt. Xem ta tâng bốc hay chưa, ha ha.."

      Liễu Mi xạm mặt , lạnh lùng : "Tên này ngay cả ninh nọt cũng tệ như thế, thực nhìn ra ta giống nhân viên tốt ở điểm nào..."

      Diệp Hoan bận rộn từ sáng sớm có chút khó hiểu, hôm qua ở công ty thời trang đe dọa lừa được bốn chục nghìn, chuyện này lẽ ra Liễu Mi hẳn biết từ lâu, cứ tưởng rằng nàng vừa nhìn thấy mình nổi tam bành, có điều cho tới giờ ta vẫn tỏ vẻ gì, chẳng lẽ quả như lời mình , ấy là người khoan hồng độ lượng sao?

      Bẽn lẽn cười hai tiếng, Diệp Hoan thử hỏi dò: "Liễu tổng, ... Có gì sai bảo nữa ?"

      Liễu Mi điềm đạm : "Tôi cần gì, làm việc của mình cho tốt ."

      Diệp Hoan kinh ngạc liếc mắt dò xét nàng cái, khối nặng treo trong lòng lâu từ từ hạ xuống.

      Quá tốt, nàng này nhất định là vừa hết tháng nên tâm tình rất vui vẻ, so đo chút chuyện với ta. Sớm biết như thế hôm qua ông lừa hẳn trăm nghìn rồi.

      Cho tới trưa, mọi thứ cứ trôi qua êm đềm sóng như vậy.

      Giữa trưa ăn cơm xong, Diệp Hoan chui vào nhà vệ sinh của công ty, vừa ngoài vừa hút thuốc, đồng thời đau khổ suy tư tìm biện pháp kiếm tiền.

      Bốn chục nghìn hiển nhiên đủ cho bé Ái chữa bệnh, lỗ hổng tài chính vẫn còn rất lớn, biết đâu mà kiếm tiền đây?

      Diệp Hoan thấm thía được gian khổ của việc kiếm tiền, đặc biệt gom góp mấy trăm nghìn tiền chữa trị trong thời gian ngắn lại càng như nhiệm vụ thể hoàn thành. Nhưng mà bệnh tình bé Ái nguy cấp lắm rồi, nhất định phải có nhiều tiền như thế mới trị bệnh cho tốt được, làm sao bây giờ?

      Con số trời nặng nề đặt trong lòng Diệp Hoan, cảm thấy có phần thở nổi.

      Lúc này, ngoài cửa nhà vệ sinh truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Tiếng chân từ xa bước lại, vào trong ô bên cạnh Diệp Hoan, sau đó là thanh sột sột soạt soạt cởi thắt lưng, kéo khóa. Tiếp đó là cái rắm rung trời, cuối cùng là trận mưa sa bão đổ rầm rầm ào ào.

      Diệp Hoan rít hơi thuốc, điềm tĩnh : "Là Trần chánh văn phòng hả?"

      Người bên cạnh chững lại, buồn bực : "Sao biết là tôi vậy?"

      "Vừa nghe tiếng biết là rồi."

      "Thế mà cũng nghe ra hả?" Trưởng phòng Trần buồn bực. (Trước mình dùng "Trần chủ nhiệm/Chủ nhiệm Trần", giờ ngẫm lại thấy trong tiếng Việt mình có gọi thế, đổi. mà ra làm gì nhỉ, có ai góp ý đâu )

      Diệp Hoan cười tràn đầy tự tin: "tôi còn nghe được phải là người bản địa, Quảng Đông ha?"

      Trưởng phòng Trần: "..."
      1620thuy thích bài này.

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 50: ĐỒNG NGHIỆP TRỢ LÝ


      NGUỒN: BACHNGOCSACH
      DỊCH: VÔHƯKHÔNG
      BIÊN: CỎ


      Rồi ta gặp nhau trong đời, vệ sinh gặp nhau âu cũng là duyên phận.

      Diệp Hoan và trưởng phòng Trần cùng ngồi trong nhà vệ sinh trò chuyện đủ thứ.

      Với tư cách nhân viên mới, Diệp Hoan tạm thời bỏ qua phiền muộn trong lòng, thỉnh giáo trưởng phòng Trần vài tin tức giai thoại trong công ty.

      Trưởng phòng Trần rất rộng rãi, chẳng dấu Diệp Hoan điều gì, chỉ từ cái rắm nghe ra phải là người ở đây, nhân tài như thế thể coi trọng.

      Từ lời của trưởng phòng Trần, Diệp Hoan mới biết ra Liễu Mi còn có người nữa, có điều lại là loại công tử ăn chơi điển hình, chỉ biết sống phóng túng, đốt tiền khắp nơi, hơn nữa hành vi khá kiêu ngạo. Vì chuyện quản lý Công ty Hồng Hổ nên quan hệ giữa hai em khá căng thẳng, Liễu Mi luôn đau đầu vì người này.

      Diệp Hoan lẳng lặng lắng nghe trưởng phòng Trần kể vanh vách ra bí mật của lãnh đạo công ty, trong lòng khỏi than thở thực ra cuộc sống của người có tiền cũng hẳn là vô sầu vô lo, có biết bao nhiêu âu lo dưới vẻ ngoài rạng rỡ, sống cũng thoải mái gì.

      Khi trở lại văn phòng, Liễu Mi nghe điện, mày nhíu chặt lại có vẻ rất bực bội, Chu Mị ngồi nghỉ ngơi ghế salon, lặng lẽ độc tạp chí.

      Thấy Diệp Hoan bước vào, Liễu Mi lạnh lùng với người trong điện thoại: "Liễu Trạch, cần vin vào chuyện này để lái sang chuyện mình. Trong bụng ôm chủ ý quỷ quái gì tôi rất , thẳng cho biết Hồng Hổ do ai quản lý là do cha quyết định, phục có thể về tìm ông ấy. Chỉ cần cha để quản lý tôi tuyệt đối nửa câu, lập tức rời , tưởng tôi thích cái chức chủ tịch này lắm sao? Về phần Vương Sạn, giết người đền mạng là đúng luật, đừng dùng chuyện này làm mưa làm gió. Nếu các em ở dưới phục cứ bảo họ tìm tôi, đừng liên lụy đến người vô tội!"

      xong Liễu Mi cúp điện thoại, sau đó nhìn Diệp Hoan với ánh mắt phức tạp và thở dài.

      Chu Mị ngồ ở chỗ tiếp khách lúc này cũng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp lơ đãng đảo qua hai người, ánh mắt lộ ra mấy phần lạnh lùng.

      Lúc Diệp Hoan bước vào nghe được hai em cãi nhau qua điện thoại, biết là trưởng phòng Trần dối, quả thực quan hệ giữa hai em họ rất căng thẳng. Có điều ấy nhắc đến Vương Sạn, cái tên này... Nghe quen .

      Thời gian nghỉ trưa trôi qua, đến giờ làm việc buổi chiều rồi.

      Diệp Hoan làm có phần vô nghĩa, là người trợ lý biết nên làm những gì. Cũng may là Liễu Mi chẳng để ý, đơn giản coi như vô hình, chuyện gì cũng tự thân vận động. Diệp Hoan đành phải ngồi an phận sau bàn, miệt mài chơi tú lơ khơ máy tính, thỉnh thoảng chơi mệt ngẩng đầu lên quay về phía Liễu Mi cười tỏ vẻ áy náy, sau dó... Tiếp tục vùi đầu vào chơi.

      Liễu Mi muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Hoan lắm rồi, nhưng chẳng biết thế nào nhìn chỉ như tên côn đồ mà đằng sau chẳng những có cha nàng, lại còn có cả Chu Mị của Tập đoàn Đằng Long, cả hai bên Liễu Mi đều đắc tội được nên đành bấm bụng chịu đựng cơn tức, nuôi kẻ báo trong phòng làm việc của mình như thế.

      Diệp Hoan càng chơi bài tú lơ khơ càng cảm thấy ngường ngượng. Dù sao nhìn bà chủ loay hoay chẳng phút nghỉ ngơi còn trợ lý như mình lại nhàn đến phát chán, quả hơi hơi quá đáng, người ngoài nhìn vào chẳng biết rốt cuộc ai mới là chủ.

      Diệp Hoan hết hứng đứng dậy, bẽn lẽn đến chỗ tiếp khách, ngồi xuống đối diện với Chu Mị, cầm tờ giấy cái bút giả vờ giả vịt ghi lung tung vài chữ. Viết cái gì quan trọng, quan trọng là để cho bà chủ thấy mình làm việc, làm bộ cũng được chứ đừng ngồi chơi, đó là vấn đề về thái độ. Mới làm vài ngày nhưng Diệp Hoan hiểu rất nguyên tắc này.

      Chu Mị ngồi phía đối diện thấy Diệp Hoan viết gì đó, nén nổi tò mò ngó đầu qua nhìn, chỉ thấy tờ giấy trắng có viết mấy chữ ngay ngắn "Kế hoạch sắp xếp công việc đầu năm". Chu Mị che miệng cười duyên : "Trợ lý Diệp là chuyên nghiệp, bây giờ mới là cuối năm mà bắt đầu tính đến kế hoạch làm việc sang năm rồi ư?"

      Diệp Hoan gượng cười: "Làm gì cũng phải nhìn xa trông rộng tí..."

      Chu Mị cười hì hì : "Vậy trợ lý Diệp định an bài công việc năm tới thế nào đây?"

      Diệp Hoan trầm tư rất lâu, liếc trộm Liễu Mi bề bộn công việc rồi ngửa mặt lên trời thở dài não ruột: "Ngoại trừ chờ ăn với chờ chết, thực tôi nghĩ ra kế hoạch làm gì khác..."

      Chu Mị ngẩn người rồi che miệng xinh khẽ cười, đôi mắt trong veo xinh tươi híp lại thành hai vầng trăng lưỡi liềm hút hồn người.

      Diệp Hoan tò mò nhìn Chu Mị, nhịn được hỏi: "Tiểu thư Chu, là trợ lý của Tập đoàn Đằng Long, tôi là trợ lý của Công ty Hồng Hổ, chúng ta xem như là đồng nghiệp nhỉ?"

      "Đồng nghiệp?" Chu Mị thoáng ngơ ngác trong giây lát rồi cười và gật đầu : "Xem như là đồng nghiệp, chúng ta đều là trợ lý mà."

      Diệp Hoan đương nhiên biết thân phận của vị trợ lý xinh đẹp này đáng giá cao như thế nào, vì thế do dự hỏi: "Có mọt vấn đề biết tôi có nên hỏi , có phải các trợ lý như chúng ta đều vô công rỗi nghề, ngồi đến phát chán ?"

      Chu Mị ngạc nhiên: "Sao lại hỏi thế?"

      " xem, là trợ lý, tôi cũng là trợ lý. Tôi mỗi ngày đều ngồi vào bàn chơi bài mà còn quá đáng hơn, ngày nào cũng chạy đến công ty người khác đọc báo, đều quá ư là rảnh, đúng ?"

      Chu Mị nhịn cười, gật đầu : " tôi nhận ra, đúng là thế . Mấy người chủ này trả lương hàng tháng cho chúng ta thực là phí phạm."

      Diệp Hoan ngạc nhiên : "Tôi mỗi ngày chơi game còn được, ít ra vẫn ở trong công ty mình, đúng giờ đến quét thẻ làm. Tiểu thư Chu, vì sao mỗi ngày đều đến công ty người khác thế? Sếp mắng nhiếc gì à?"

      Chu Mị cố gắng nín cười đỏ bừng cả mặt, : "Tôi cũng biết nên làm gì, đành phải dạo chơi khắp nơi, gần đây cảm thấy Công ty Hồng Hổ rất thú vị nên hằng ngày đều đến đây ngồi chơi chút, chí ít cà phê ở đây rất ngon."

      Diệp Hoan nhìn Chu Mị, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, thở dài : "Sếp của tốt quá, trả lương công còn cho chơi thoải mái khắp nơi. Mặc dù tôi cũng nhận lương công nhưng vẫn tính về độ nhàn rỗi vẫn thua chỉ bậc đâu. Làm cái so sánh giống như điện thoại di động ấy, điểm khác biệt là là di động có thể tản mát khắp thị trường quốc tế, còn tôi chỉ là điện thoại bàn, ngoài trong nhà ra đừng nghĩ đến chỗ nào khác..."

      " ví von rất thú vị..." Chu Mị để ý gì dáng vẻ thục nữ, cười lên ha hả.

      Diệp Hoan nghĩ gì đó, đột nhiên vỗ mạnh đùi : "Tôi biết vì sao cứ nấn ná ở đây mãi chịu rồi."

      Chu Mị ngừng cười, tò mò hỏi: "Vì sao?"

      Diệp Hoan cẩn thận liếc Liễu Mi ở cách đó xa, hạ giọng khẽ: "Tiểu thư Chu, phải là các chịu chút thiệt thòi gì trong điều khoản hợp tác với Công ty Hồng Hổ chứ?"

      Chu Mị mở to mắt: "Sao lại thế?"

      Diệp Hoan nhìn nàng với vẻ "Tôi hiểu mà" và : "Nhất định là sếp thấy hợp tác bị thiệt nhưng ký hợp đồng chẳng thể làm khác nên mới phái đến Công ty Hồng Hổ, mỗi ngày đều ăn của Liễu tổng, uống của Liễu tổng, cố ăn cố uống để lấy lại được chút gì lấy, đúng ?"

      Cái miệng xinh của Chu Mị mở to kinh ngạc: "..."

      Diệp Hoan nháy nháy mắt với Chu Mị, cười : "Sếp quá khôn, cũng đúng thôi, có lợi mà lấy đúng là ngu. Suy nghĩ của tôi cũng giống như sếp vậy. Hay là như vậy, tan việc ta xúi Liễu tổng mời chúng ta ăn tiệc hải sản, nhất định vơ vét đủ, thuận tiện cho tôi đổi món tươi luôn..."

      Chu Mị nhìn về sau lưng Diệp Hoan đầy kỳ lạ, khẽ cười : "E là... thể được."

      Diệp Hoan thắc mắc: "Vì sao chứ?"

      Lúc này, giọng lạnh như băng từ sau lưng Diệp Hoan vang lên: "Bởi vì bà đây đồng ý!"

      Tiếp đó bên tai Diệp Hoan truyền đến cảm giác đau nhói, cả người bị xách lên như con lợn.

      Liễu Mi tái cả mặt, dùng sức ngắt lỗ tai Diệp Hoan, rít gào: "Dám ăn cây táo rào cây sung ngay trước mặt bà, mi đúng là tên khốn khiến người ta giật mình."
      1620thuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :