1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện Đại] Cực phẩm thảo căn Thái Tử - Tặc Mi Thử Nhãn ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 76: BÀN GIẢI PHẪU


      NGUỒN: BACHNGOCSACH
      DỊCH: LIÊU DOANH


      Diệp Hoan và lão Vương được đưa đến bệnh viện.

      Chu Dung và Chu Mị đợi được xe cứu thương, lập tức dùng xe riêng đưa hai người đến bệnh viện lớn nhất thành phố Ninh Hải. đường , hai người phụ nữ chốc chốc lại đưa mắt nhìn nhau, lên trong mắt đối phương là gương mặt hoảng hốt, lớp trang điểm nhòe nhoẹt bởi những vệt nước mắt. Nhưng giờ phút này ai còn lo nghĩ đến nhan sắc của mình.

      Diệp Hoan chỉ bị trúng viên đạn vào đùi nhưng mẫu tử liền tâm. Sắc mặt Chu Dung cũng trở nên trắng bệch lạ thường. Bà nắm chặt lấy tay Diệp Hoan, sống chết chịu buông ra. Chu Dung thấy con mình hàng lông mày nhíu chặt, môi mím lại nén chịu đau đớn, nước mặt bà lại rơi như mưa.

      Bà quay lại, thấy mặt lão Vương cũng tái nhợt như tờ giấy, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

      Vương, những năm qua…cám ơn ! Thẩm gia cám ơn !”

      Lão Vương hốc mắt hoen nước, nghẹn ngào “Phu nhân, mẹ con hai người nhận mặt nhau, tôi…nhiệm vụ của tôi hoàn thành. Thực xin lỗi! Phu nhân…đến giờ phút cuối cùng, vẫn thể bảo vệ thiếu gia chu toàn…”

      Chu Dung vẫn nắm tay Diệp Hoan, cảm động làm rất tốt rồi. Đây là việc ngoài ý muốn, ai cũng thể ngờ tới. Vương, vì Thẩm gia mà cống hiến cả đời, Thẩm gia nhất định bù đắp cho , để an dưỡng tuổi già an nhàn, yên vui”

      Diệp Hoan mơ mơ hồ hồ nghe được cuộc chuyện của hai người, gắng gượng mở mắt hỏi “Hai người gì vậy? Hai người quen nhau sao?”

      Chu Dung khóc ra tiếng, bi thương nhìn Diệp Hoan “Diệp Hoan, bao năm qua ta và ba con có nỗi khổ riêng. Sau này ta từ từ kể cho con nghe. Chú Vương bấy lâu nay nhận lệnh ba con thầm bảo vệ chăm sóc cho con. Suốt hai mươi năm dài đó Diệp Hoan. Sau này con nhất định phải đối tốt với chú ấy. Chú Vương khi ở đỉnh cao nghiệp vẫn tình nguyện mai danh tích, nấp trong thành phố Ninh Hải này, hoàn toàn là vì con…”

      Lão Vương suy yếu khoát tay “Đại trượng phu lời hứa đáng giá nghìn vàng. Hai mươi năm này chưa coi là gì…”

      Diệp Hoan kinh ngạc, ngây ngốc nhìn chăm chăm lão Vương. thể tưởng tượng được lão già mập mạp, mặt mũi hiền lành phúc hậu này lại là vệ sĩ riêng của . Khó trách lúc trước lão Vương hai đòi đem phòng cho thuê, khó trách lão Vương luôn tỏ ra quan tâm chăm sóc , ánh mắt lão Vương nhìn trìu mến như nhìn con cháu ruột thịt của chính mình…

      Hết thảy thắc mắc đến nay được giải đáp

      “Chú…luôn thầm bảo vệ cháu sao?” Diệp Hoan vẫn nghi ngờ hỏi

      Lão Vương ho khan, chậm rãi gật đầu.

      Diệp Hoan ngây ngẩn thêm lúc rồi sau đó giận tím mặt, ngồi bật dậy nắm chặt vạt áo lão Vương quát to “Lão già chết tiệt này! Nếu là bảo vệ tôi, vì cái gì mà mỗi tháng còn thu tiền thuê nhà của tôi? 500 đồng đấy! Ông rốt cuộc là bảo vệ tôi hay là hại tôi hả? Ông có biết mấy năm nay tôi hễ thấy mặt ông đều như thấy Diêm vương đến đòi mạng ? Trả tiền thuê nhà lại cho tôi!!”

      Chu Dung vội vàng kéo lại “Diệp Hoan, chú Vương bị thương đó, con đừng động vào chú ấy…”

      Diệp Hoan hậm hực buông tay. Lão Vương ho khùng khục hồi, suy yếu cười “Người trẻ tuổi vẫn nên rèn luyện nhiều mới tốt. Ta nếu như cho cháu ở miễn phí hình thành thói quen xấu với trưởng thành của cháu. Ta sao có thể phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ cháu?”

      Diệp Hoan bi phẫn “Vậy chú cũng nên thu những 500 đồng tháng chứ. Chú còn biết là cháu rất nghèo sao?”

      Lão Vương vô tội nhìn “Cái giá này là do chính cháu đưa ra, ta hai lời đáp ứng luôn. Khi đó trông cháu như trúng giải độc đắc, mừng mừng rỡ rỡ nhanh như chớp dọn vào ở , cháu quên rồi sao?”

      Diệp Hoan “…”

      Con người, chính là ngu xuẩn thế đấy. Cứ luôn tự làm khó bản thân.

      ***

      Chiếc xe nhanh như chớp lao đến trước cửa phòng cấp cứu. đám bác sĩ, y tá nhận được thông báo, sớm chờ sẵn ngoài cửa, dùng cáng cứu thương khiêng hai người tới ngay phòng phẫu thuật.

      Cho đến khi đèn hiệu cả hai phòng mổ đều sáng lên ánh sáng đỏ, Chu Dung mới thở dài hơi, thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng mổ. Chu Mị dìu bà ngồi xuống băng ghế đợi ở sát tường, thấp giọng an ủi.

      Trong phòng mổ, y tá lột bỏ quần của Diệp Hoan, đặt nằm ngửa bàn giải phẫu. Diệp Hoan mất máu nhiều nên đầu óc hơi choáng váng, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo. nằm im nghiến răng chịu đựng đau đớn. Ánh đèn pha sáng rực chiếu vào làm lóa mắt, đành nhắm mắt lại. Bác sĩ, y tá bên cạnh qua lại bận rộn.

      Diệp Hoan nằm được lúc đột nhiên mở bừng mắt ra, phảng phất nhớ ra điều gì đó. cắn răng từ từ nhỏm dậy. Ê-kip mổ giật mình kinh hãi “ làm gì thế? Mau mau nằm xuống!”

      Diệp Hoan để ý đến lời can ngăn, cúi đầu xem xét vết thương của mình….

      Đám bác sĩ gấp đến độ dậm chân mắng “ mau nằm xuống ! Nếu chậm trễ việc phẫu thuật tự chịu trách nhiệm đấy nhé!”

      đùi Diệp Hoan có lỗ máu rất chướng mắt, máu đông lại đỏ thẫm nhuộm đầy cả chân. Khóe miệng Diệp Hoan run rẩy, thần sắc bi thương, đưa mắt nhìn đám bác sĩ y tá lượt rồi nức nở “…Mịa, đùi nham nhở hết rồi!”

      Tập thể y tá, bác sĩ “….”

      “Nham nhở hết cả rồi! Lúc trước vừa trắng lại vừa mịn…”

      “…”

      Diệp Hoan mặc kệ phòng đầy người, đưa tay khẽ khàng gẩy gẩy nhị đệ của mình, thấp thỏm hỏi “…nhị đệ bị trúng đạn chứ?”

      “…”

      dùng tay vỗ về chơi đùa lát, nhị đệ liền ngóc đầu dậy, oai phong lẫm liệt. Diệp Hoan nhìn đệ đệ đầy thương “Làm nhị đệ sợ hãi rồi, đại ca thực xin lỗi…”

      Cả phòng “…”

      Vài nữ y tá mặt đeo khẩu trang kín mít, thẹn thùng nghiêng đầu , đành lòng nhìn tình huống đầy tính biếm họa này.

      Trưởng khoa Ngoại thở dài, quay đầu với bác sĩ gây mê “Tiêm cho mũi để ngậm miệng lại”

      Bác sĩ gây mê vừa định tiêm xuống, nữ y tá bỗng nhiên la hoảng lên “Nguy rồi! Người bệnh có nhịp tim, có huyết áp cũng có mạch đập! Tình huống nguy hiểm!”

      Diệp Hoan ngồi ở bàn giải phẫu nghe như sét đánh ngang tai, kinh hãi thốt lên “ đùa gì vậy! Lão tử bây giờ chẳng lẽ là cương thi!?”

      y tá lớn tuổi trong nhóm trách mắng “Sở Tuyết, ống đo tuột khỏi người bệnh nhân rồi làm sao hiển thị chỉ số được. la lên như thế dọa bệnh nhân sợ”

      Diệp Hoan lung lay sắp đổ, sắc mặt càng thêm tái nhợt “…Các người đều hù tôi sắp chết rồi!”

      Y tá tên Sở Tuyết cúi gằm mặt, xấu hổ với Diệp Hoan “Thực xin lỗi! Tôi là y tá thực tập bên nội trú vừa được điều chuyển tới, thực xin lỗi…”

      biết là do vừa trải qua nhiều biến cố bất ngờ hay vì mất máu quá nhiều, Diệp Hoan cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể lung lay rồi đổ gục xuống bàn giải phẫu, hoàn toàn ngất .

      Đám bác sĩ y tá trong phòng hận thể vỗ tay nhiệt liệt ăn mừng tiện nhân kia cuối cùng chịu nằm yên.

      Bác sĩ gây mê cười cười hỏi đùa vị trưởng khoa “Trưởng khoa, còn cần gây mê nữa ? Hay là thôi nhỉ”

      Vị trưởng khoa thở dài “Vẫn cứ tiêm cho mũi . Chẳng may đau quá tỉnh dậy, lại cầm nhị đệ kiểm tra cả buổi, ai chịu nổi?”

      Kíp mổ nghe đến đây đều nhất loạt gật đầu đồng ý.
      1620thuy thích bài này.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 77: HẬU PHẪU


      NGUỒN: BACHNGOCSACH
      DỊCH: LIÊU DOANH


      Đèn phòng mổ vẫn sáng rực màu đỏ chói mắt

      Bên ngoài, đám vệ sĩ phong tỏa toàn bộ tầng lầu này, Chu Dung và Chu Mị được đặt trong tầm bảo vệ nghiêm ngặt nhất.

      Thành phố Ninh Hải xảy ra kiện đấu súng đương nhiên kinh động đến cảnh sát. Trưởng cục công an Trương Quốc Minh như kiến bò chảo nóng. Dạo này làm sao vậy? Hết vụ án lớn này đến vụ án lớn khác thi nhau xảy ra, tất cả đều dính líu đến tập đoàn Đằng Long. Cứ thế này về sau phải sống ra sao đây?

      Tâm tình Chu Dung rất tồi tệ. Bà lệnh cho vệ sĩ ngăn hết đám cảnh sát điều tra ở dưới lầu. Lòng bà lúc này chỉ có Diệp Hoan, sao còn tâm trí cho mấy việc vặt vãnh kia. việc cũng xảy ra rồi, ghi chép nhiều thêm nữa có tác dụng gì? Có thể làm cho đùi con bà lành lại sao?

      lâu sau, người đàn ông cao lớn mặc trang phục rằn ri, vai đeo quân hàm, chậm rãi bước đến trước mặt đám vệ sĩ. Từ trong túi áo ngực lấy ra tấm thẻ ngành, vệ sĩ chần chờ chút rồi chạy đến xin chỉ thị. Chu Dung suy nghĩ rồi nhàng gật đầu.

      Người đàn ông lấy lại thẻ ngành, đến trước mặt Chu Dung, điềm tĩnh nhìn thằng bà rồi Ba~~ tiếng, đưa tay lên trán, thực nghi thức chào theo kiểu quân đội “La Nghị, cấp bậc thượng úy, đại đội trưởng bộ đội đặc chủng thuộc cánh quân Giải Phóng Nhân Dân Trung Hoa, nhận mật lệnh của ngài Thẩm Trung thực nhiệm vụ bảo vệ ngài Diệp Hoan. Mời phu nhân ra chỉ thị!”

      Chu Dung ngẩng đầu nhìn , ngạc nhiên hỏi “Thẩm Trung? Là chú năm ra lệnh sao?”

      “Báo cáo phu nhân, đúng là vậy”

      “Vừa rồi ở trong ngõ, người đơn đấu với sát thủ là sao?”

      Khuôn mặt La Nghị lên vẻ xấu hổ “Đúng vậy, sát thủ rất am hiểu địa hình nơi đây. Tôi vốn định bắt sống nhưng lại để cho hạy chạy thoát. Thực xin lỗi phu nhân!”

      Chu Dung lộ ra vẻ cảm kích “ hổ là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thân thủ rất xuất sắc. Tình huống lúc đó tôi đều nhìn thấy ràng, làm rất tốt. Nếu như kịp thời ngăn cản sát thủ chắc chắn nổ súng, tính mạng Diệp Hoan ắt gặp nguy hiểm. Rất cảm ơn , thượng úy La”

      La Nghị nghiêm người “Đó là sứ mạng của tôi, phu nhân cần cám ơn”

      Chu Dung quay đầu với Chu Mị vẫn ngồi cạnh “Hãy tặng thượng úy La tấm chi phiếu 200 vạn để tỏ lòng cảm tạ”

      “Thực xin lỗi phu nhân. Tôi chỉ chấp hành nhiệm vụ được giao. Tôi là quân nhân, thể tùy tiện nhận ban thưởng ngoài. Mong phu nhân thông cảm”

      Chu Dung cười “Là tôi sơ sót, xin lỗi! Diệp Hoan được phẫu thuật ở bên trong. Thời gian tới nhờ tiếp tục bảo vệ nó. Sát thủ chạy thoát nhưng rất có thể quay lại ám sát Diệp Hoan. Tình huống giờ rất nguy hiểm, mong thượng úy La nên chủ quan”

      “Vâng, phu nhân!..Phu nhân, vừa rồi tôi cùng sát thủ so đấu, có vẻ phải người bản quốc. Từ động tác đón đỡ xem ra hẳn là lính đánh thuê Việt Nam

      Lông mày Chu Dung nhíu lại, lẩm bẩm “Lính đánh thuê Việt Nam…”

      Bà cười lạnh cái, cầm điện thoại gọi cho Thẩm Đốc Lễ, giọng điệu lập tức trở nên lạnh băng, cáu kỉnh…

      ***

      Nửa tiếng sau, Thẩm gia ở Bắc Kinh

      Thẩm Đốc Lễ đặt điện thoại xuống bàn, xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi, cười khổ

      Mắng nhiếc suốt nửa giờ đồng hồ, tính tình Dung nhi vẫn hệt như trước. Đất nước này người dám mắng miệng như vậy cũng chỉ có mình nàng.

      Tin tức Diệp Hoan bị thương làm tim Thẩm Đốc Lễ đau nhói, làm cha làm mẹ có ai đau xót con mình.

      ....Đến lúc phải Ninh Hải chuyến rồi, nhìn xem thằng con trai hai mươi năm gặp lớn lên thế nào.

      Việc lính đánh thuê Việt Nam hai lần ám sát khiến Thẩm Đốc Lễ nhận ra rằng thân phận của Diệp Hoan bại lội. Thế cân bằng ở Thẩm gia sắp bị phá vỡ khiến nhiều kẻ đứng ngồi yên, bởi vậy mới đưa tới họa sát thân cho Diệp Hoan.

      Đây chính là nguyên nhân lớn nhất mà bao năm qua Thẩm Đốc Lễ dám nhận lại Diệp Hoan. Nếu như bại lộ công khai cho tất cả cùng biết.

      Thẩm Đốc Lễ khẽ nhếch môi, trong mắt tỏa ra hàn ý. Lần Ninh Hải này, trước hết muốn cho những kẻ khác lời cảnh cáo, sau là công bố thân phận của Diệp Hoan.

      Sau khi có danh phận, Diệp Hoan mới có thể an toàn hơn. Bọn họ có thể tùy tiện giết Diệp Hoan lang thang đường phố, nhưng phải cố kỵ ra tay với thái tử Diệp Hoan cao quý của Thẩm gia.

      ***

      biết đợi bao lâu, đèn phòng phẫu vụt tắt. Diệp Hoan nằm yên lặng giường bệnh được các y tá đẩy ra. Chu Dung và Chu Mị vội vàng nhào tới, khẩn trương hỏi han “Bác sĩ, thằng bé sao chứ?”

      Vị trưởng khoa chậm rãi tháo khẩu trang xuống, thái độ vô cùng khách khí. Hơn nửa đêm, viện trưởng đột ngột gọi tới đánh thức, cầu trưởng khoa Ngoại như tự mình chủ trì phẫu thuật, cho thấy bệnh nhân này thân phận tầm thường.

      còn việc gì nữa rồi. Viên đạn găm sâu vào đùi 2 cm, đầu đạn được lấy ra. May mắn viên đạn cắt đứt tĩnh mạch, nếu rất phiền toái cho việc vận động sau này. Bệnh nhân chỉ cần nằm điều trị khoảng tháng là có thể khôi phục như thường”

      “Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!” Chu Dung nức nở

      Diệp Hoan được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, Chu Dung và Chu Mị cả đêm săn sóc .

      Cho đến khi trời sáng, Diệp Hoan mới ung dung tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết lúc. Nửa ngày sau, bỗng nhiên cả kinh, hai tay lần vào trong đũng quần sờ sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt an tâm, thở dài hơi.

      Nhị đệ vẫn còn, may quá!

      Chu Mị ngồi chếch bên giường bệnh, biết Diệp Hoan vừa làm gì, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, tức giận lườm cái.

      “Diệp Hoan, có việc gì chứ? Có chỗ nào thoải mái cho tôi biết” Chu Mị ân cần hỏi han

      Diệp Hoan lắc dầu “Ổn cả rồi, ở đây chăm sóc tôi suốt đêm sao? Cám ơn !”

      Chu Mị hé miệng cười “Chăm sóc cả đêm, ngoài tôi ra còn người khác nữa. có phải cũng nên cảm ơn bà ấy ?”

      , cửa mở ra, Chu Dung bưng hộp cơm bằng gỗ trạm trổ tinh xảo vào phòng bệnh, thấy Diệp Hoan nhìn nàng, liền mừng rỡ “Con cuối cùng tỉnh rồi, có chỗ nào thoải mái ? Có muốn mẹ gọi bác sĩ tới ?”

      Diệp Hoan lắc đầu, phức tạp nhìn Chu Dung…

      Chu Dung mở hộp cơm ra, dịu dàng “Diệp Hoan, mẹ biết con thích ăn cay. Nhưng bây giờ con bị thương, bác sĩ dặn thể ăn đồ cay nóng. Mẹ vừa rồi mượn phòng bếp bệnh viện tự tay nấu cho con bát cháo gà. Nhiều năm rồi mẹ chưa xuống bếp, biết mùi vị thế nào. Con ăn chút nhé, có được con?” xong lời cuối cùng, ánh mắt Chu Dung nhìn Diệp Hoan vừa thương, lại mang vài phần cầu khẩn.

      Diệp Hoan thầm than. Tha thứ hay tha thứ? Vấn đề này vẫn luôn giày vò . Đón nhận ánh mắt van nài của Chu Dung, lòng Diệp Hoan mềm nhũn, khe khẽ thở dài, nhàng gật đầu.

      Chu Dung cực kỳ vui mừng, cẩn thận bưng chén lên, dùng thìa bạc nhàng quấy quấy rồi thổi thổi, múc thìa cẩn thận đưa tới bên miệng Diệp Hoan.

      Diệp Hoan há miệng nuốt miếng cháo, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

      Hai mươi năm rồi mới được ăn đồ mẹ ruột nấu cho. Mùi vị của mẹ, hóa ra lại thơm ngon như vậy.

      loạt tiếng bước chân ầm ĩ vang lên bên ngoài phòng bệnh giải cứu nỗ lực duy trì khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hoan. Nam Kiều Mộc, Hầu Tử, Trương Tam cùng nhau bước vào.

      “Diệp Hoan, sao rồi? Sao lại vào bệnh viện?” Nam Kiều Mộc nước mắt nước mũi tèm lem, gấp gáp hỏi

      Hầu Tử cùng Trương Tam cũng nôn nóng “ Hoan, gần đây gặp vận rủi gì vậy chứ, sao hết đồn cảnh sát lại đến bệnh viện thế này? Chẳng lẽ ra ngoài chơi bời với phụ nữ gặp đúng nàng nào đến tháng sao?”

      Diệp Hoan phì cười “Tên chó hoang này, mày mới đến tháng ấy, thấy lão tử bị thương cũng biết câu nào may mắn chút”

      Hầu Tử ngó nghiêng liền nhìn thấy Chu Dung ngồi cạnh giường bệnh mỉm cười nhìn bọn họ, kinh ngạc “Vị này chính là…”

      Trương Tam nghi ngờ “Chẳng lẽ là dì cả?” (Đây là kiểu chơi chữ. Ở Trung Quốc, dì cả là tiếng lóng của “đến tháng”)

      Hầu Tử đạp cái, cả giận “Câm miệng!”

      Thấy Diệp Hoan sắc mặt thờ ơ, có ý giải thích, Chu Dung thầm thở dài, thần sắc ảm đạm. Chu Mị rất biết ý, cười giải vây “Vị này chính là…người thân của Diệp Hoan”

      Hầu Tử, Trương Tam giật mình ngoảnh lại, sau đó nhìn Diệp Hoan vừa hâm mộ vừa đố kị. Diệp Hoan lúng túng, mấp máy môi định lại thôi. Chu Dung mặt mày tươi tỉnh, phủ nhận cũng coi như chấp nhận. Đây là dấu hiệu tốt.

      ***

      Ba người Nam Kiều Mộc sau hồi hỏi han kỹ lưỡng về thương thế của Diệp Hoan, cuối cùng thở phào cái, đem tim nhét lại vào trong ngực. Trương Tam vỗ vỗ vai Diệp Hoan an ủi “ Hoan, được đó nha! Lần này bị thương là do trúng đạn, oai phong!”

      Diệp Hoan che mặt thở dài”Trương Tam, lúc rảnh rỗi theo học hỏi Hầu Tử với Nam Kiều Mộc chút . biết an ủi người khác dứt khoát câm miệng , cũng trách mày”

      Hầu Tử cười hì hì “ Hoan, ba chúng em vừa nhận được tin của Chu tiểu thư liền vội vàng chạy đến. Mọi người đều tới thăm , xem có cảm động ?”

      Diệp Hoan khóe miệng co quắp, thống khổ “..Cảm động..”
      1620thuy thích bài này.

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 78: CHUYỆN MẸ CHỒNG VÀ HAI NÀNG DÂU


      NGUỒN: BACHNGOCSACH
      DỊCH: LIÊU DOANH


      Ba tên đàn ông tán gẫu cười đùa giường. Đầu bên kia phòng bệnh, mấy phụ nữ cũng chuyện trò rất vui vẻ.

      Chu Dung và Chu Mị ngừng đánh giá Nam Kiều Mộc, bốn con mắt tỉ mỉ nghiền ngẫm từ đỉnh đầu đến ngón chân chừa phân tấc nào. Nam Kiều Mộc da đầu run lên, đứng ngồi yên. biết người phụ nữ trung niên trước mặt này chắc hẳn là mẹ ruột của Diệp Hoan. Theo lẽ thường mà hôm nay chẳng khác nào con dâu ra mắt mẹ chồng.

      Nàng dâu này giờ rất xấu hổ cũng rất hối hận.

      Sớm biết gặp tình huống này lúc ở nhà, Nam Kiều Mộc trang điểm cẩn thận, mặc bộ đồ đẹp nhất mới đến đây. giờ mặc bộ đồ ngủ nhăn nhúm, chân xỏ đôi dép bông phía thêu hình hai con thỏ trắng, tóc tai rối loạn. Sớm nay nhận được điện thoại của Chu Mị, hoảng hốt bật dậy, chạy mạch đến đây.

      Nam Kiều Mộc trong lòng thấp thỏm, sống mũi rịn mồ hôi, tay chân biết để chỗ nào, chốc lại giơ tay vén tóc, chốc lại hạ tay vân vê góc áo.

      Ba người phụ nữ hẹn mà cùng im lặng. biết qua bao lâu, Chu Dung vui vẻ mở lời:

      “Cháu là Nam Kiều Mộc, bạn thanh mai trúc mã của Diệp Hoan phải ? Nghe cháu từ là nữ thần đồng của viện phúc lợi, có hai bằng thạc sĩ vật lý và y khoa, giờ làm giảng viên ở đại học Ninh Hải. Cháu sống cùng Diệp Hoan ở khu nhà cũ nhỉ?”

      Nam Kiều Mộc lại càng khẩn trương. Dường như Chu Dung biết hết mọi thứ về . giống như đứa bé trần trụi trước mặt bà ấy.

      Chu Dung biết Nam Kiều Mộc bối rối, tiến lên lôi kéo tay . Bà rút chiếc vòng ngọc phỉ thúy đế vương tinh xảo đeo cổ tay, thản nhiên đeo vào tay Nam Kiều Mộc.

      Nam Kiều Mộc cả kinh. tuy rằng cũng thuộc tầng lớp bình dân như Diệp Hoan nhưng biết giá trị chiếc vòng ngọc này tối thiểu cũng vài trăm vạn đồng. Lễ vật xa xỉ như thế này nhận nổi. giờ và Diệp Hoan lại danh phận, càng thể thu nhận.

      Nam Kiều Mộc định từ chối, lại bị Chu Dung nắm tay buông. Bà tươi cười với Nam Kiều Mộc, trong nụ cười lộ ra ý tứ cho phép cự tuyệt “Cầm ! Những năm qua cháu chăm sóc Diệp Hoan, hi sinh vì nó nhiều như vậy. Nó có thể tim phổi nhưng ta thể coi như biết. Đây là quà gặp mặt cho cháu, cho dù giá trị nhiều hay ít, hãy trân trọng tâm ý của ta”

      Chu Dung hổ là người lèo lái cả tập đoàn lớn. Lời này ra vừa thân mật mà mất uy nghiêm của trưởng bối, lại như có như đem Diệp Hoan thu về dưới tay.

      Nam Kiều Mộc rất nhanh bị thu phục. vừa cảm động vừa chua xót, vành mắt lóng lánh ánh lệ.

      Chu Dung chỉ chỉ Chu Mị, cười “Vòng tay này vốn có đôi đấy. Chiếc còn lại là tặng cho Chu Mị. Từ giờ hai đứa mỗi người giữ chiếc. Diệp Hoan là đàn ông. Đàn ông lúc rất sâu sắc nhưng đôi khi rất hiểu chuyện. Từ thằng bé tám tuổi đến ông già tám mươi đều ngoại lệ. Cho nên, hai đứa sau này hãy giúp ta chăm sóc nó, khi nó hiểu chuyện giúp ta khuyên bảo nó nhé, được nào?”

      Lời này ra lại càng phải nghiền ngẫm rồi.

      Chu Mị và Nam Kiều Mộc đều hiểu được ý nghĩa của đôi vòng tay. Hai bên ngoài cười ưu nhã nhưng sâu trong mắt lại ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Chu Dung như nhận ra điều đó, liếc Nam Kiều Mộc, thân mật trách “Nhìn cháu này! Cháu nhất định là lo lắng cho Diệp Hoan quá nên vội vàng hấp tấp chạy đến đây, chẳng kịp sửa sang gì phải ? Kiều Mộc, phụ nữ chúng ta nên quá chú tâm đến đàn ông. Lũ đàn ông đều là kẻ vô tâm, quá quan tâm đến họ khiến họ biết quý trọng chúng ta. Phụ nữ phải khiến cho đám đàn ông vì chúng ta mà lo đứng lo ngồi, đấy mới là bản lĩnh của phụ nữ… nào, ta đưa cháu ra ngoài mua vài bộ quần áo. được từ chối! Cháu cứ coi như cùng ta ra ngoài dạo chơi”

      Chu Dung quay sang Chu Mị, vẫn bộ dáng tươi cười như cũ “Tiểu Mị, ta cũng lâu rồi chưa mua quần áo cho con. Ba người chúng ta cùng dạo phố . Để cánh đàn ông ở đây chuyện trò”

      Ba người phụ nữ cứ như vậy ríu rít kéo nhau . Nam Kiều Mộc hoàn toàn bị thu phục, cung kính đỡ tay Chu Dung. Chu Mị quàng tay bên kia. Mà Chu Dung nghiễm nhiên coi mình là thái hậu, mặc người dưới cung kính rước

      Đoạt quyền, phân hóa, lôi kéo, thu phục. Các phương pháp này đều được nhà mưu lược đại tài Chu Dung phát huy vô cùng tinh tế, nhuần nhuyễn.

      Ba gã đàn ông ngồi giường bệnh sớm ngưng cười đùa, trợn mắt há mồm xem đám phụ nữ đưa đưa đẩy đẩy …

      Hầu Tử gian nan nuốt nước miếng, cảm khái Hoan, em đừng mắng, mẹ ruột này của đúng là nghiệt!”

      Trương Tam ra sức gật đầu ủng hộ. Diệp Hoan cũng gật gù vài cái, ngẫm lại cảm thấy đúng liền trừng mắt nhìn Hầu Tử “Có mày nghiệt ấy. Cả nhà mày đều nghiệt”

      Huyên náo hồi, ba người quay mặt nhìn nhau. Hai ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, cuộc sống của Diệp hoan bị đảo lộn hoàn toàn, Hầu Tử và Trương tam cũng tránh khỏi liên lụy. Cuộc sống của cả bọn từ nay về sau còn như xưa được nữa.

      Diệp hoan ủ rũ đem những chuyện xảy ra kể lại lần. Bọn Hầu Tử trợn mắt há mồm, tin nổi tai mình

      “Mẹ ruột là chủ tịch Chu của tập đoàn Đằng Long á? ĐCM! Lão tử vẫn nghĩ loại tình huống này chỉ có trong phim thần tượng Hong Kong thôi chứ, ngờ lại xảy ra với người nhà mình. Hoan, sau này có thể mua bánh quẩy rồi ăn cái, ném cái rồi…” Trương Tam hâm mộ .

      Diệp Hoan mắt lạnh liếc “Mày cảm thấy nên nhận người mẹ giàu có này, sau đó vui vui vẻ vẻ làm tên quý tử tiêu tiền như nước à?”

      Trương Tam nhún vai “ tình đến nước này, còn có thể làm gì? Mắng bà ấy, đánh bà ấy… ra tay nổi ? Lại càng thể chối bỏ bà ấy. là con trai nhà giàu. Đây là . Sau này cuộc sống của cũng quay lại như trước kia được nữa”

      Diệp Hoan gằn giọng “Hai mươi năm trước bọn họ vứt liền vứt, hai mươi năm sau họ nhặt liền nhặt. Họ xem mày là cái gì? Họ có thèm bận tâm đến cảm giác của tao ?”

      Hầu Tử nãy giờ vẫn im lặng suy tư, chợt lên tiếng “Có vấn đề rất quan trọng còn chưa . Hai mươi năm trước họ vì sao lại vứt bỏ ? Biết đâu họ có nỗi khổ tâm gì đó chăng?’

      Diệp Hoan ngây ngẩn rồi lập tức khùng lên “Tao mặc xác họ có uẩn tình gì! Dù sao tao cũng phải đồ chơi của họ, cần tìm, chán lại vứt”

      Hầu Tử guốc trong bụng Diệp Hoan.

      quên hỏi chứ gì?”

      Diệp Hoan cả giận “ĐM, đùi trúng đạn còn có tâm tư hỏi chuyện hai mươi năm trước sao?”

      “Vậy giờ định làm thế nào?” Hầu Tử nhàn nhã ngoáy tai.

      nhận! Kiên quyết nhận!”

      Oán giận tích tụ suốt ngần ấy năm đâu thể lập tức tiêu trừ. Diệp Hoan vẫn cảm thấy cách nào tha thứ cho Chu Dung. hổn hển lúc rồi nghiến răng nghiến lợi “Phản đồ Nam Kiều Mộc kia! chiếc vòng tay mua chuộc được ta. Đáng xấu hổ!”

      Diệp Hoan nổi giận đùng đùng, ác liệt nhìn Hầu Tử, Trương Tam “Tụi mày được học ta! Nghe chưa! Nếu đừng trách tao coi tụi mày là em!”

      Hai người gật như mổ thóc.

      muốn nhận bà ấy, em trả lại mấy tấm chi phiếu hôm trước bà ấy tặng em” Trương Tam vỗ ngực, nghĩa khí .

      Diệp Hoan hài lòng gật đầu.

      Hầu Tử thở dài muốn nhận chắc chắn dùng tiền của bà ấy. tại có vấn đề, có muốn biết ?”

      “Vấn đề gì?”

      bây giờ an nhàn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, có y tá riêng hầu hạ cả ngày. Lúc xuất viện, định chi trả khoản tiền thuốc men này thế nào? Em đoán , hai chục vạn đừng hòng bước ra khỏi cửa bệnh viện”

      Diệp Hoan câm nín. Ba người nhìn nhau rồi thở dài hơi. Tên lưu manh vất vả lắm mới biểu ra chút tiết khí, lại bị đồng tiền bức tử hùng hảo hán. Kết quả là hùng ngã ngựa, hảo hán vùi thây.

      Trương Tam nghĩ ngợi rồi hung ác Hoan, nếu chúng ta nghĩ biện pháp bắt cóc tống tiền mẹ ruột . Bắt bà ấy giao ra ít tiền. Tiền đó coi như chúng ta lao động kiếm ra. lấy tiền đó thanh toán viện phí”

      Hầu Tử chậm rãi cho ý kiến “Phương pháp giải quyết tệ, rất sáng tạo. Nhưng mà quá con mẹ nó cầm thú rồi. Heo chó bằng, có hơi thiếu đạo đức …”

      Diệp Hoan hai lời, giơ tay đập Trương Tam trận. Ngẫm lại cảm thấy chưa hết giận, lại hung hăng cho Hầu Tử mấy đấm.



      Cả bọn đánh đấm, cười đùa hồi. Hầu Tử, Trương Tam muốn về nhà. Hai người vừa mở cửa, thấy Diệp Hoan cầm chiếc khăn tay biết móc đâu ra, bắt chước động tác của kỹ nữ thanh lâu trong phim, vẻ mặt thẹn thùng, uốn éo vẫy vẫy chiếc khăn.

      “Hai vị đại gia nhé! Lần sau lại đến chơi nha…”

      Trương Tam rất phối hợp, nháy mắt với Diệp Hoan cái, giọng điệu dâm đãng “Tiểu Lãng hàng họ ngon lắm. Lần sau ta lại tới tìm nàng”

      Em y tá Sở Tuyết tay bưng khay dụng cụ vừa hay bước tới cửa, nghe thấy màn này liền nổi hết gai ốc

      Bịch!

      Kim tiêm, thuốc nước rơi vỡ tan tành.
      1620thuy thích bài này.

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 79: TÊN NÓ LÀ DIỆP HOAN!


      NGUỒN: BACHNGOCSACH
      DỊCH: ARCHNGUYEN1984
      BIÊN TẬP: VÔHƯKHÔNG


      “Dâm tặc!” Sở Tuyết phẫn nộ kêu lên khiến động tác của ba người khựng lại…

      “Các ngươi…, các ngươi vô sỉ! Các ngươi làm gì đó?”

      Hầu Tử chẳng chẳng rằng kéo Trương Tam mất. Trong phòng bệnh, Sở Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan. Hai mắt Diệp Hoan như phát sáng thầm nhủ “Con em này lớn lên xinh đẹp!”. Hai mắt đen láy, sống mũi thẳng, bờ môi đỏ mọng xinh xắn, lúc cười làm hai lúm đồng tiền sâu.

      “Ngọt!” Sau hồi đánh giá, Diệp Hoan kết luận. Thân thể nàng tỏa ra khí chất ngọt ngào như cái bánh vừa mới ra lò. Y phục màu trắng vừa vặn ôm lấy người càng tôn lên những điểm lồi lõm gợi cảm cơ thể. Đôi chân ngọc ngà dưới đôi tất chân màu sữa ngà, cặp đùi thon dài lấp ló đầy mê hoặc.

      Diệp Hoan nuốt nước miếng đánh ực, khép chặt hai chân giường, hướng mắt nhìn nhị đệ như muốn lễ phép đứng dậy chào hỏi y tá.

      “Các ngươi vừa mới làm gì đó?”

      Diệp Hoan gượng cười đáp: “Diễn kịch.”

      “Các ngươi tính mưu chuyện gì?”

      “Chúng ta vừa diễn cảnh Càn Long dạo quanh kỹ viện ấy mà.”

      hay giả đó? Vì sao lại phải diễn kịch?” Sở Tuyết nghi ngờ hỏi.

      Diệp Hoan trầm ngâm lúc mới làm mặt nghiêm túc đáp: “Vì muốn hun đúc tình cảm sâu đậm nên tham gia biểu diễn văn nghệ thanh niên đó.”

      Sắc mặt Sở Tuyết lạnh như băng liền tan chảy, khuôn mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.

      nghĩ ngươi lại bỏ công bỏ sức như vậy. Rốt cuộc ngươi làm gì? Viết kịch bản, làm đạo diễn hay diễn viên?”

      Diệp Hoan im lặng biết gì, trong đầu than thở “ nàng này xinh đẹp nhưng chỉ số thông minh … Ông trời khéo toan tính, chẳng để cho nàng hoàn mỹ cả đôi đường”.

      Sau vài câu hàn huyên qua lại, Sở Tuyết quay lưng lại chỗ y tá đứng, cầm chổi bắt đầu quét dọn sàn nhà bị vương bẩn lúc bôi thuốc và tiêm, sau đó đổi mới nước thuốc, bưng chén đĩa vào phòng bệnh.

      “Quý ông này được tiêm rồi.” Sở Tuyết mỉm cười.

      Diệp Hoan nhìn chằm chằm từ mặt đến ngực nàng.

      “Ngươi nhìn cái gì đó?” Sở Tuyết lấy tay che ngực, ánh mắt bối rối nhìn Diệp Hoan.

      Diệp Hoan nheo mắt, nhìn bảng tên ngực nàng thầm: “Sở Tuyết…” sau đó nở nụ cười tươi, chậm rãi : “Càng nhìn càng thấy quen thuộc. Tối hôm qua, người dọa tôi khiến tôi suýt ngất khi làm giải phẫu là đúng ?”

      Sở Tuyết trầm mặc đáp, hai gò má càng lúc càng thêm ửng hồng.

      Diệp Hoan thấy vậy ung dung bảo: “Y tá Sở này, đem bệnh nhân dọa muốn ngất xỉu dù gì cũng nên xin lỗi câu chứ?”

      Sở Tuyết đỏ mặt, hướng Diệp Hoan khom người: “Thực xin lỗi! Lúc ấy là tôi sơ sót, mong bỏ qua cho”. Sau đó rất nhanh thay đổi thái độ, nhếch miệng cao giọng: “Chỉ dọa chút xíu ngất xỉu, đàn ông như vậy quá vô dụng!”

      Diệp Hoan ngẫm nghĩ thấy nàng ta cũng có lý nên bảo: “Được rồi, chuyện đó bỏ qua , tôi cũng truy cứu nữa.”

      Sở Tuyết chun mũi chu mỏ, đôi má lúm đồng tiền ra càng thêm mê người. Đột nhiên, Diệp Hoan nhăn nhó, ngọ nguậy yên. Sở Tuyết thấy vậy quan tâm hỏi. “ làm sao vậy? Vết thương đau trở lại hay thoải mái ở đâu?”

      Diệp Hoan ngượng nghịu: “Là tôi… muốn tiểu!”

      Sở Tuyết đỏ mặt, ngồi xuống lôi từ gầm giường ra bình đựng nước tiểu đưa cho Diệp Hoan. Diệp Hoan nhận lấy nhưng ngoáy ngó trong chăn cả buổi mà xong đành phải cười khổ nhìn Sở Tuyết: “Tôi chưa dùng thứ này bao giờ, nằm thế này thể tiểu được a…”

      Nữ y tá khẩn khoản: “Tôi dìu tới toa lét nhé? May là ở phòng tự chọn nên có nhà vệ sinh riêng đó”. rồi tiến tới nâng người Diệp Hoan dậy và đỡ xuống giường. Diệp Hoan thả chân xuống đất rồi cứ thế tập tễnh vào toa lét. Cánh cừa từ từ đóng lại phía sau.

      lúc lâu sau.

      “Sao vẫn chưa tiểu xong vậy?”

      “Tay tôi bị đau… giúp ta đưa ‘nó’ ra khỏi quần !”

      …”

      “Nhanh lên, tôi sắp tiểu ra quần rồi…”

      là đồ vô lại!”

      lát sau, trong toa lét vang lên tiếng nước chảy xiết.

      Qua lúc lâu nữa…

      “Y tá…”

      “Tôi là Sở Tuyết.”

      “Em Sở, em cảm thấy ‘nó’thế nào? Hoành tráng? Uy vũ? A…đừng…”

      *

      Tại Thẩm gia ở kinh thành, hôm nay khí vô cùng nào nhiệt. Toàn bộ nam nữ của Thẩm gia cùng tề tựu, ngay cả ông cụ lâu xuất cũng được Thẩm Đốc Lễ mời ra.

      “Đốc Lễ, cho tôi hỏi: đứa Thẩm Duệ nhà lão hai sao lại bị điều chuyển từ văn phòng tới tận cái huyện nghèo khó ở Tây Bắc? làm vậy là có ý gì?” Ông cụ Thẩm gần chín mươi tuổi nhưng lưng eo thẳng tắp, toàn thân vẫn tỏa ra khí thế của bậc tướng quân uy vũ hơn người.

      Trong phòng khách được bài trí theo hơi hướng cổ điển, mọi người trong Thẩm gia đều ngước nhìn Đốc Lễ.

      Những người có tư cách cùng ngồi với người của Thẩm gia nhiều, có người nào mà phải là chấp chưởng lưỡng giới quân chính, cũng là những nhân vật kiệt xuất. Hội nghị quan trọng đưa ra nhiều quyết sách quan trong thế này, chỉ có những nhân vật cốt cán của Thẩm gia mới được góp mặt, những thành viên trọng yếu nhưng khác họ cũng đủ tư cách.

      Thẩm Đốc Lễ chậm rãi nhìn mọi người, khí thế lẫm liệt. “Cha à, con bố trí như vậy là có tính toán cả đó. Hôm nay gọi mọi người về là có hai việc muốn tuyên bố và xin ý kiến.”

      Mọi người trong phòng nghe được nhất thời đều trở nên trang nghiêm, hơi cúi người về phía trước lắng nghe. Chuyện có thể làm cho gia chủ của Thẩm gia phải trịnh trọng rào đón như thế nào phải chuyện đùa? Nhất định phải là chuyện gì đó kinh thiên động địa!

      “Chuyện thứ nhất, mấy năm gần đây, nước ta chuyển hướng tập trung về cùng Tây Bắc. Chuyện này là do ta cùng đồng chí chủ tịch trong hội đồng thường trực cùng nghiên cứu dưới tham vấn của các chuyên gia về mọi lĩnh vực, từ kinh tế, địa lý tới lịch sử… Thẩm Duệ bị tôi đưa tới Tây Bắc làm huyện trưởng cũng là có ý cả. còn trẻ tuổi, nhất định phải rèn luyện qua thực tế, trải qua khó khăn của người dân mới có thể vì dân mà ra sức. Quan trọng hơn là, chỉ có trải qua thực tế rèn luyện mới biết làm việc tới nơi tới chốn, tránh được sai sót về sau.”

      Mọi người nhìn ông cụ vẫn giữ bộ dạng trầm mặc thay đổi gì liền nhao nhao gật đầu đồng ý, nhưng cũng có ít người lại thầm cười đầy ý tứ.

      Dù Thẩm Đốc Lễ thẳng ra nhưng ai cũng biết, chuyện trọng đại như vậy thể vô duyên vô cớ mà diễn ra được. Bên trong nhất định có uẩn khúc. Thẩm Duệ nhất định làm sai chuyện gì đó nên mới bị chủ nhà lưu đầy đến cái huyện nghèo khó kia.

      Trong mắt lão ba Thẩm Đốc Nghĩa lóe lên tia hào quang rồi lập tức trở lại bình thường.

      cả nghĩ thế có đạo lý, em tán thành cả hai tay. Đứa Thẩm Duệ này mồ côi cha từ sớm nhưng rất có ý chí, tuổi còn có tâm tư , là người thông minh lanh lợi, chính là nên đưa tới địa phương như vậy để tôi luyện thêm…” Thẩm Đốc Nghĩa mỉm cười hiền lành bảo.

      Thẩm Đốc Lễ bưng ly trà rồi chậm rãi nhấp ngụm.

      Mọi người đều thấy được, Thẩm Đốc Nghĩa ngoài mặt đồng ý nhưng bên trong chỉ sợ lại có ý khác. ràng Thẩm Duệ mồ côi cha mẹ mà chủ nhà lại giáng chức đưa tới địa phương xa xôi nghèo khó như vậy, việc này có hậu.

      Trong nội đường, khí nhất thời bỗng trở nên lạnh lẽo. Ông cụ Thẩm hơi nhăn hàng mi trắng liếc nhìn Thẩm Đốc Nghĩa biểu lộ gì, rồi lại nhìn Thẩm Đốc Lễ: “Đốc Lễ, tiếp chuyện thứ hai .”

      Thẩm Đốc Lễ liền đứng thẳng người, nhìn qua lượt mọi người trong Thẩm gia có mặt ở đây rồi chậm rãi . “Chuyện thứ hai chính là, con trai của tôi vẫn còn sống. Nó lưu lạc trong nhân gian hai mươi năm qua, tên nó là Diệp Hoan!”

      Nhìn lượt những gương mặt sững sờ xung quanh, Thẩm Đốc Lễ gằn từng chữ: “Ngày mai, tôi muốn thành phố Ninh Hải rồi đón nó trở lại Thẩm gia!”.
      1620thuy thích bài này.

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 80: CHA CON LẦN ĐẦU GẶP MẶT!


      NGUỒN: BACHNGOCSACH.COM
      DỊCH: VÔHƯKHÔNG


      Ba người Diệp Hoan, Hầu Tử, Trương Tam ngồi ở mặt cỏ ở dưới khu nhà nội trú bệnh viện.

      Hầu Tử rút ra điếu Cát Trắng mềm định đưa cho Diệp Hoan nhưng lại ngần ngừ.

      " Hoan, bị thương hút thuốc được ?"

      Diệp Hoan vươn tay giật lấy điếu thuốc ngậm lên môi mắng: "Mồm ông đâu có bị thương, sao hút thuốc được? Thằng Tam, châm!"

      Vì thế ba người ngồi ở bãi cỏ phun mây nhả khói, chẳng thèm để ánh mắt trách cứ của bác sĩ, y tá qua lại.

      " Hoan, vô duyên vô cớ lại bị thương, chuyện này có nghĩ qua chưa? Đứa nào có thù lớn với thế nhể?" Hầu Tử hỏi.

      Diệp Hoan ngu ngốc, chuyện trúng đạn lần này sớm đoán được tám, chín phần mười, cộng với chuyện bị tấn công trong ngõ đối diện Công ty Hồng Hổ và việc mới đây mẹ đẻ tìm đến nhận , những chuyện này xâu chuỗi lại quá ngốc cũng có thể nghĩ ra đáp án.

      "Mẹ tao là người có tiền, lai lịch cha tao phỏng chừng cũng . Có lẽ xuất của tao phá vỡ cân bằng vòng tròn lợi ích của bọn kia, cho nên có người nhất định phải giết tao." Diệp Hoan thâm trầm .

      Hầu Tử cuống lên: "Thế nguy rồi! Hoan, nghe thằng sát thủ lần trước trốn thoát rồi, phải cẩn thận chút đấy, như kiểu dù có cơ thể Chấn Hổ cũng xua được số xui xẻo. Dù giờ thân thế rất khủng nhưng vẫn chưa có chút xíu khí chất của nhân vật chính gì cả. Em cũng đừng giận, loại như trong phim nhiều nhất chỉ có thể sống hai tập..."

      Diệp Hoan thở dài: "Tao chưa bao giờ biết đến loại chó dại sủa ra tiếng người!"

      Trương Tam lúng ba lúng búng : " Hoan, em cảm thấy... Hay là mình cứ chạy trốn . Ba người chúng ta cùng với Nam Kiều Mộc chạy đến chốn ai biết lần nữa bắt đầu lại cuộc sống. Hoan, nhận mẹ đẻ rồi chính là người có tiền, nhưng mà trong nhà giàu lắm ân oán thị phi, có tiền cũng phải có mạng mà xài mới được..."

      Hầu Tử ngẫm nghĩ mất lúc mới gật đầu : "Trương Tam có lý đấy. Hoan, suy nghĩ cho kỹ , bọn em nghe theo ."

      Diệp Hoan im lặng.

      có thể tưởng tượng nếu quả sau khi nhận cha mẹ rồi, về sau trong cuộc sống gặp phải biết bao nhiêu chuyện gây hại ám sát. Dẫu thế thứ để tâm cũng phải chuyện này, đấu tranh có muốn tha thứ cho cha mẹ hay . Lòng thù hận nhiều năm như vậy vẫn chống lại được khát vọng máu mủ tình thâm bên trong xương tủy.

      Dù hận cha mẹ mình như thế nào Diệp Hoan cũng thể thừa nhận rằng quá cần tình thân.

      Dùng sức lắc lắc đầu, Diệp Hoan : "Tao trước tiên phải biết vì sao hai mươi năm trước bọn họ lại vứt bỏ tao, hiểu chuyện này rồi tao lại quyết định có nhận họ hay , giờ chúng ta quan trọng nhất là kiếm tiền."

      Hai người ngẫm nghĩ, cảm thấy lời Diệp Hoan rất có lý

      "Kiếm bằng cách gì?"

      Diệp Hoan nhìn xung quanh bãi cỏ : "Chọn ngày bằng đụng độ*, làm ngay ở đây , biện pháp cũ, đụng đòi**!... Nhóc Tam, tìm cây gậy đập cho chân Hầu Tử cà nhắc, như thế mới ..."

      *Nguyên văn là 拣日不如撞日 (Giản nhật bất như chàng nhật), nghĩa là "Chọn ngày bằng ngày tình cờ". Chàng nhật còn có nghĩa là xung đột, đụng độ.

      **Nguyên văn là 碰瓷, nghĩa là giả vờ đụng xe để ăn vạ đòi tiền.

      Hầu Tử sợ quá : " Hoan, vốn cà nhắc rồi còn đập chân em làm gì chớ?"

      **

      Thẩm Đốc Lễ cuối cùng đáp chuyên cơ tới Ninh Hải.

      Cũng giống như Chu Dung, Thẩm Đốc Lễ đến cực kỳ bí mật, ngoại trừ thủ hạ cũ Trương Thành Thái cũng thông báo cho các quan chức khác. cùng với ông là thư ký riêng Lưu Tư Thành và mười mấy người cảnh vệ*** thuộc Cục Cảnh vệ trung ương được gọi là "Bảo vệ Trung Nam Hải"

      *** Lực lượng cảnh sát làm nhiệm vụ bảo vệ các quan chức, nhân vật quan trọng của chính phủ.

      Sân bay Ninh Hải được quân đội phong tỏa cẩn thận, bất kể ai cũng thể xuất nhập. Những nơi có vị trí cao và dễ dàng mai phục xung quanh sân bay cũng bị cảnh sát tiếp quản. Sân bay Ninh Hải hôm nay có thể là ngay cả con ruồi lạ cũng bay vào được.

      Bí thư thị ủy Ninh Hải Trương Thành Thái đứng ở giữa sân bay lớn nhìn chuyên cơ của lãnh đạo từ từ đáp xuống, trong lòng kích động khó có thể nên lời.

      Người trong máy bay kia chính là chỗ dựa lớn nhất của ông ta trong quan trường, cũng là người cầm đầu vòng tròn quyền lực thần bí kia. Vinh nhục cả đời Trương Thành Thái đều phụ thuộc vào lời của lão lãnh đạo. Ông ta khát vọng gần gũi lãnh đạo, càng khát vọng sải bước bước vào vòng tròn quyền lực thần bí kia, chứ chỉ là con tốt tên ở ngoài vòng tròn đó.

      Máy bay đáp xuống, cảnh vệ mở cửa khoang ra. Mấy người cảnh vệ bước xuống phi cơ trước, cẩn thận kiểm tra lần bốn phía xung quanh xác nhận bảo đảm an toàn, lúc này Thẩm Đốc Lễ mặc bộ áo khoác đen mới nghiêm nghị từ từ ra khỏi khoang máy bay.

      Trương Thành Thái sớm chờ dưới chân cầu thang. Thấy Thẩm Đốc Lễ xuống, gương mặt ông ta lộ vẻ tươi cười, bước nhanh đến vươn hai tay.

      "Lão lãnh đạo, chào mừng ngài đến Ninh Hải thị sát chỉ đạo, đường vất vả."

      Thẩm Đốc Lễ gật gật đầu, khá thâm ý: "Thành Thái, hai năm qua cũng vất vả cho rồi."

      "Hẳn phải thế, hẳn phải thế. Tôi làm chưa được trọn vẹn, xin lão lãnh đạo phê bình." Trương Thành Thái có phần sợ hãi .

      Thẩm Đốc Lễ nhìn xa xăm, thản nhiên : "Dụng tâm làm việc là tốt rồi."

      câu thản nhiên lại khiến Trương Thành Thái cả người ứa mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu xưng phải.

      " thôi, Bệnh viện Nhân dân số xem xem." Thẩm Đốc Lễ bước thẳng lên xe.

      **

      Đoàn xe chạy nhanh chậm, nối đuôi kéo dài về hướng Bệnh viện Nhân dân số .

      giờ sau, đoàn xe tới trước cửa bệnh viện. Cảnh vệ xuống xe, phối hợp với cảnh sát địa phương phong tỏa bệnh viện chu đáo.

      Thẩm Đốc Lễ xuống xe đứng ở cửa bệnh viện, lòng vốn thành giếng cạn nay lại cuộn sóng như biển động.

      Hai mươi năm rồi, ông vẫn cứng rắn dằn lòng, chẳng đoái hoài đến con nhưng mỗi ngày mỗi đêm, khắc nào nhớ đến nó. Hôm nay sắp gặp lại, biết sao người quen đối mặt chuyện lớn như ông lúc này lại e sợ, đứng ở cửa bệnh viện chần chừ dám bước vào.

      Trương Thành Thái cung kính : " ta ở phòng cao cấp ở khu nội trú", rồi lặng lẽ lui bước, cần nhiều lời nữa.

      Thẩm Đốc Lễ trầm mặc, cố gắng áp chế trái tim phảng phất sắp nhảy ra khỏi lồng ngực này, có điều hô hấp bất giác thoáng dồn dập lên, hốc mắt cũng dần trở nên ướt át.

      bước này ông ta có phần sợ phải bước ra.

      Trầm mặc biết bao lâu, Thẩm Đốc Lễ phất tay giãn cảnh vệ bên người và thư ký riêng ra, quay đầu với Trương Thành Thái: "Thành Thái này, trước với tôi chút, chút về kết quả và khó khăn công việc gặp phải trong hai năm qua ở Ninh Hải . Ừm, dạo ở sân cỏ bên ngoài khu nội trú ."

      Trương Thành Thái ngẩn người rồi lập tức gật đầu: "Vâng. Lão lãnh đạo, trong hai năm qua, kinh tế của thành phố Ninh Hải có thể là phát triển vượt bậc, điều này người dân cả thành phố đều như ban ngày..."

      Thẩm Đốc Lễ chỉ về phía trước : "Vừa vừa chuyện."

      "Vâng, thành phố Ninh Hải hai năm gần đây kinh tế bình quân hàng năm đều giữ vững tăng trưởng ổn định. Đây là nhờ có ủy ban nhân dân ra sức nâng đỡ doanh nghiệp địa phương, hơn nữa tích cực mời gọi đầu tư..."

      Hai người vừa vừa trò chuyện, Thẩm Đốc Lễ thỉnh thoảng gật gù, buông vài lời chỉ thị phù hợp, Trương Thành Thái vội vàng gật đầu ghi nhớ.

      Bất tri bất giác hai người tới con đường trải đá vụn trong bãi cỏ khu nội trú.

      Lúc này, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

      Trước mặt nhoáng lên bóng người, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

      "Ôi trời ơi, chân của tôi! Gãy chân tôi rồi!" gã trẻ tuổi mặc quần áo bệnh nhân ôm lấy cái chân quấn đầy băng bông kêu la váng trời váng đất.

      Trương Thành Thái nheo mắt lại chợt cảm thấy ổn. Lão lãnh đạo và ông ta cùng trò chuyện bảo cảnh vệ xung quanh lui ra, giờ đột nhiên xảy ra việc, Trương Thành Thái chẳng cần nghĩ ngợi gì vội bước lên trước, cản ở trước mặt Thẩm Đốc Lễ.

      Vẻ mặt Thẩm Đốc Lễ thay đổi, ông ta bước nhanh sang bên.

      Người mặc quần áo bệnh nhân chính là Diệp Hoan. Thấy con dê béo muốn chạy , sốt ruột quá nên xông nhào lên phía trước, ôm chặt lấy đùi Thẩm Đốc Lễ kêu gào: "Ông đụng tôi bị thương còn muốn chạy à? có cửa đâu! Bồi tiền đây! bồi tôi chết ở đây cho xem!"

      Trương Thành Thái hoảng lên, cất giọng gọi lớn: "Cảnh vệ!"

      Hầu Tử và Trương Tam đúng lúc chạy đến khuyên can. Thái độ hai người hiền lành, miệng liên tục : "Được rồi, được rồi, nể mặt tôi ..."

      Trương Thành Thái bực bội dùng sức hất ra cánh tay lôi kéo của Trương Tam, cả giận : "Lôi lôi kéo kéo cái gì? Đừng đụng vào tôi!"

      ...

      Trong cảnh hò hét la gào om sòm, ví tiền của Thẩm Đốc Lễ và Trương Thành Thái bị Trương Tam đút vào trong túi quần của mình.

      Còn Diệp Hoan ôm đùi Thẩm Đốc Lễ khóc đến đen trời tối đất.
      1620thuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :