1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hiền tri Thiên Lý - Cánh Đồng Tuyết U Linh (76/190)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 79: Hữu Vọng và Vô Ảnh

      Edit + beta: Ngân Lam


      Nhóm người Ô Lạc nín thở chờ đợi. ra thú Nghịch Quang đáng sợ ở chỗ là: trong đêm tối, dù chỉ là đốm sáng cũng có thể trở thành vũ khí của chúng, kể cả toàn bộ những chế phẩm kim loại phản chiếu ánh sáng người họ và cả dị năng năng lượng ánh sáng.

      , hai, ba… những năm con thú Nghịch Quang. Nghe có vẻ nhiều, phân bố cũng khá lác đác, mỗi con cách nhau độ 8 – 9m. Hiển nhiên là pháo sáng của nhóm Ô Lạc đủ để giải quyết tất bọn chúng trong vòng lần, phương pháp tốt nhất trước mắt là cận chiến.

      Ô Lạc phát tín hiệu chuẩn bị chiến đấu cho đồng bạn…

      Năm con? No ~ phải là sáu con chứ.

      Thiên Lý nhìn sang hướng khác, sườn núi cách nơi của nhóm Ô Lạc và năm con thú Nghịch Quang khoảng 200 – 300m, có con thú Nghịch Quang khác. Nó lẳng lặng quỳ đất, quan sát trận chiến trước mặt, và chẳng có vẻ là tham chiến.

      Nhưng theo hiểu biết của Thiên Lý, thú Nghịch Quang là loài động vật rất có ý thức về bầy đàn : mỗi lần săn đều phải có thủ lĩnh dẫn đầu, thành viên khác tuyệt đối tuân theo chỉ huy ; khi bước vào trận chiến tuyệt chùn chân. Nếu thủ lĩnh tham chiến, mất uy rất nhanh ; thành viên tham chiến cũng bị đuổi ra khỏi lãnh địa của bầy đàn.

      Chẳng lẽ con thú Nghịch Quang sườn núi kia là thành viên bị tộc đàn đuổi ư ?



      Trận chiến giữa nhóm Ô Lạc và đàn thú Nghịch Quang diễn ra gần giờ, cuối cùng giành thắng lợi hoàn toàn ; song họ cũng sắp chịu nổi nữa. Phương thức công kích của thú Nghịch Quang quá biến thái : tư vị bị mấy trăm tia xung điện (châm điện) đâm vào da thịt quả khiến người ta như – bay – lên – tiên vậy. May mắn duy nhất đó là mấy con thú Nghịch Quang này vẫn còn là linh thú, cần lo lắng bị trọc khí ăn mòn.

      " Lão đại, thấy bọn họ đâu hết. " Diêu Tử giọng với Ô Lạc.

      Ô Lạc sững sờ, hỏi : " Biết họ lúc nào ? "

      " biết. " Diêu Tử lắc đầu đáp, " Vừa rồi chỉ chăm chăm vào mấy con thú Nghịch Quang thôi. "

      Hồng Phong chui vào trong rừng, được lát lại chui ra, cười : " Phiêu phù xa của họ vẫn ở đây, chắc chưa xa lắm đâu. "

      Ô Lạc xoa xoa tay, lầm bầm : " Cao thủ cơ đấy, đồng bào gặp nạn cũng ra tay hỗ trợ tý. Phóng lĩnh vực ra cái, phải chớp mắt giết được mấy con thú Nghịch Quang à ? "

      Hồng Phong cười ha hả, chỉ vào Ô Lạc : " Lão đại, ra là cắm trại gần chỗ cao thủ là để người ta cứu giúp à ? "

      Những người khác cũng nhao nhao cười nhạo.

      Ô Lạc xùy bọn họ mấy tiếng, thô lỗ : " Được rồi, tranh thủ thời gian , cần bôi thuốc bôi, cần nghỉ ngơi nghỉ, chứ ngày mai còn phải đến khu trọc hóa đấy. Ổn định tinh thần tốt vào cho tôi, tên nào dám ‘dở chứng’ đường là bố đây quất chết đấy. "

      Mọi người lập tức tan tác như chim vỡ tổ.

      Ô Lạc thu lại nét vui cười, quay đầu nhìn hướng hai người kia đặt chân – họ đâu ?

      +++

      Xem xong trận chiến, con thú Nghịch Quang kia liền xoay người, ung dung rời .

      Vẻ mặt Thiên Lý hơi thay đổi, nằm lưng Tra Nhĩ, lặng lẽ theo đuôi.

      phát con thú Nghịch Quang này phải là bị đuổi đơn giản, bởi đuôi của nó có khảm chiếc vòng kim loại : vòng kim loại hình như còn khắc chữ, có vẻ là dấu hiệu dành cho sủng vật.

      Thiên Lý biết thế giới này có nhà thuần thú, nhưng khá hiếm, hơn nữa hơn nửa trong số họ đều sinh sống gần dãy núi Tạp Cơ Nhĩ. Pháp luật mới hạn chế những nhà thuần thú khá nghiêm ngặt : họ được phép mang linh thú cấp trung – cao vào những thành thị lớn ; nếu là linh thú cấp thấp cũng phải là loại hình có sức công kích mới được cho vào.

      Mấy trăm năm trước, những nhà thuần thú là những chiến sĩ tắm máu chiến trường ; nhưng giờ, chức nghiệp của họ lại dành cho giải trí, họ chuyên biểu diễn các võ đài. Linh thú có cấp cao hơn nữa cũng chẳng xâm nhập được vào vùng trọc hóa, bởi khi bị trọc hóa linh thú biến thành thú trọc hóa, tốc độ tiến hóa tăng lên gấp mấy lần. Có thể , linh thú có cấp càng cao khi bị trọc hóa lại càng nguy hiểm.

      Chính vì nguyên nhân như vậy, những nhà thuần thú dần mất tư cách làm chiến sĩ. Dù họ có được đồng bạn lợi hại nhất thế giới – linh thú, nhưng cũng chỉ có thể co đầu rụt cổ tại vùng đất linh khí.

      Từ lúc phát cái vòng kim loại đuôi của con thú Nghịch Quang vừa rồi, Thiên Lý bắt đầu nghi nó là đồng bạn của nhà thuần thú nào đó. Đối với nhà thuần thú lựa chọn linh thú cấp cao làm đồng bạn này, cũng khá là tò mò. Mặt khác, cũng muốn biết xem năm con thú Nghịch Quang kia được cố ý đưa tới, hay hoàn toàn là trùng hợp ?

      Sau mấy chục phút, thú Nghịch Quang bỗng tiến vào hang núi.

      Trong hang núi có người đàn ông quần áo tả tơi, ta vừa nấu canh thịt, vừa lẩm bẩm.

      Thiên Lý và Tra Nhĩ lặng lẽ tới gần, bỗng nghe thấy người bên trong lên tiếng, " Vô Ảnh à, sao về nhanh vậy ? Bên ngoài có gì chơi sao ? "

      Thú Nghịch Quang gầm , có vẻ như hơi ỉu xìu.

      Người nọ lại tiếp : " Ồ ? Hình như vui rồi hả ? Mày thấy gì ư ? "

      Thú Nghịch Quang cào cào mặt đất vài cái.

      " Chà, chẳng có gì lớn cả, sau này tao chắc chắn để mày có cơ hội thể bản lĩnh, mấy trò trẻ con này sao sánh được chứ ?! "

      Thú Nghịch Quang miễn cưỡng lăn đất vòng, lộ ra cái bụng phình (u hu bé thú đáng quá T_T)

      Đột nhiên, nó nhảy dựng lên, trong họng rống lên tiếng báo động.

      " Thằng khốn kiếp nào ngoài đó đấy, lăn vô đây, dám rình coi bố mày, muốn chết à ! " Người đàn ông quát lớn ra bên ngoài.

      Thiên Lý thầm nghĩ : xem ra tính tình cũng nhà thuần thú này khá là nóng nảy đây.

      vỗ bả vai Tra Nhĩ, hai người tung mình nhảy mấy cái xuất trong hang núi.

      Người đàn ông trừng họ cái, vừa trấn an thú Nghịch Quang, vừa : " Hai người là người Tạp Cơ Nhĩ ? "

      "
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 80: Sắc màu rực rỡ

      Edit: Niệm Vũ

      Beta: Ngân Lam


      Sáng sớm, khi Thiên Lý và Tra Nhĩ trở lại chỗ cắm trại nhóm Ô Lạc rời khỏi.

      vào lều vải ngủ bù, hôm qua trông thú Nghịch Quang cả đêm, mãi đến sáng nay nó mới vượt qua cơn nguy hiểm, tiến hóa thành công, hơn nữa còn thăng cấp liên tiếp.

      Tra Nhĩ ngược lại, tinh thần khá tốt, nằm nghiêng cạnh Thiên Lý, chăm chú nhìn rời mắt, thấy chau mày, dường như ngủ ngon, lặng lẽ đưa tay định vuốt lên mi tâm* nhăn của kia, song lại thả xuống, nếp nhăn vẫn còn đó. Tra Nhĩ dứt khoát chống tay ở động đậy, song chỉ lúc, lại hài lòng.

      (*) mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày

      Đột nhiên, mắt sáng lên, xoay người, tay lấy thứ trong ba lô ra, đúng là linh khí Loan mà Thiên Lý vừa chế tác hoàn thành hôm qua.

      vuốt vuốt hồi lâu, nhớ lại động tác của Thiên Lý, đưa Loan tới miệng, nhắm mắt, hít hơi, thổi -

      "Hu -----" điệu khàn khàn khủng bố vang lên, xung quanh tức xám xịt, khí u xuyên vào sâu trong đáy lòng.

      Thiên Lý bừng tỉnh từ trong giấc ngủ say, toàn thân sợ run, giống như rơi xuống vực sâu lạnh thấu xương. Sau đó linh khí trong cơ thể tự động vận chuyển mới xua được hết hơi lạnh làm người ta sợ hãi.

      Tra Nhĩ giữ nguyên động tác thổi, sững sờ nhìn Thiên Lý, mặt đầy vẻ hoang mang.

      "Tra Nhĩ, làm gì thế?" Thiên Lý chưa hết hoảng hồn, xoa xoa thái dương hơi hơi đau nhức.

      Tra Nhĩ nhanh chóng giấu Loan , đặt cằm lên đầu gối, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ.

      Thiên Lý thở dài, ghé vào chăn đệm được trải dưới đất cố gắng bình phục hoảng sợ vừa nãy. biết vì sao đột nhiên Tra Nhĩ lại có hứng thú với Loan , món linh khí này vào tay chẳng khác nào vũ khí giết chóc. có thể chuyển hóa năng lượng tốt bên trong thành năng lượng xấu, tạo ảo cảnh vẩn đục, u, lạnh băng, tràn ngập hơi thở chết chóc.

      Cũng có thể , Tra Nhĩ chỉ tái tạo lại thế giới trọc hóa từng trải qua...

      Thiên Lý khó có thể tưởng tượng đến tột cùng là Tra Nhĩ bỏ ra bao nhiêu cố gắng, mới để cho lí trí chiến thắng lực lượng trọc hóa, bị trọc khí khống chế, luôn giữ vững niềm tin kiên định ấy. Hơi thở lạnh lẽo này giống như con ác ma vậy, luôn luôn chờ lúc để kéo xuống địa ngục. Chỉ , hai giây ngắn ngủi xúc động kia, khiến tâm hồn Thiên Lý đều rung động, nhưng Tra Nhĩ chống chọi với nó mấy năm liền.

      "Tra Nhĩ, sợ ?" Thiên Lý giọng hỏi.

      Tra Nhĩ nằm xuống bên cạnh, cầm chặt tay , yên tĩnh chờ tiếp.

      Cảm nhận được năng lượng giao chuyển giữa hai tay, đột nhiên Thiên Lý nhận ra tại sao Tra Nhĩ theo mình, bởi vì linh khí trong cơ thể có thể xua hàn trong . Cái lực lượng vẩn đục mang cảm giác tuyệt vọng, khát máu làm biết thế nào ấy vẫn luôn ngừng ăn mòn linh hồn , vặn vẹo trái tim vốn lương thiện lúc ban sơ của .

      , là tia sáng ở trong con đường lối thoát của Tra Nhĩ.

      "Tra Nhĩ, mình sợ hãi, nhưng hai người cần sợ. là lòng dũng cảm của tôi, tôi là niềm hi vọng của . Người có niềm hi vọng và lòng dũng cảm như chúng ta, luôn mạnh nhất."

      Tra Nhĩ tựa vào trán Thiên Lý, hầu kết khẽ nhúc nhích, với giọng khàn khàn: "Chúng ta, luôn mạnh nhất."

      Thiên Lý khẽ run lên, cười : "Tra Nhĩ, tiếp ."

      "Thiên Lý, chuyện." Tra Nhĩ cọ cọ .

      "Ừm, tôi tên gì?"

      "Tra Nhĩ."

      "Từ đâu tới đây?"

      "...Nhà Thiên Lý."

      Trong lòng Thiên Lý đau xót, tiếp tục hỏi: "Định đâu?"

      "Nơi Thiên Lý muốn đến."

      "..."

      thể hỏi nổi nữa, ôm cổ Tra Nhĩ.

      Xin đừng ỷ lại như thế, bởi vì... khi quen, sợ... bao giờ muốn mất .

      "Thiên Lý?" Tra Nhĩ khẽ gọi tiếng.

      "Ừm, chúng ta tiếp." Thiên Lý thu lại cảm xúc, tiếp tục dùng cách hỏi đáp dụ Tra Nhĩ chuyện.

      Bất tri bất giác tới buổi chiều, Tra Nhĩ ôm bụng, trong cổ họng phát ra vài tiếng thầm, chịu tiếp.

      Thiên Lý buồn cười lắc đầu, sau khi rửa mặt xong, bắt đầu chuản bị ăn.

      Hôm nay Tra Nhĩ có thể nhịn đói chịu khát, giống như trước, mới đói chút xíu xồng xộc săn mồi.

      Hai người nhét đầy bao tử, Tra Nhĩ thỏa mãn nằm dưới bóng cây, Thiên Lý bắt đầu thu dọn lều. vốn định tiến vào vùng đất trọc hóa từ sáng, giờ kế hoạch bị lùi mấy giờ, thể tiếp tục chậm trễ nữa.

      Vừa cất kĩ lều vài, bóng dáng Hữu Vọng liền xuất trong cảm giác.

      Thiên Lý quá để ý, vừa tiếp tục việc dở, vừa đợi họ đến.

      " may quá, mấy người vẫn còn." Giọng ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ của Hữu Vọng vọng ra từ trong rừng.

      Thiên Lý cũng quay đầu lại, Tra Nhĩ càng chẳng thèm phản ứng. (nghệ thuật bơ đấy)

      "Tạp Môn, Tạp Nhĩ." Hữu Vọng kích động chạy tới, vui sướng , “Vô Ảnh tiến hóa thành thú tinh linh!"

      "Ừ, chúng ta biết rồi." Thiên Lý nhàn nhạt trả lời câu.

      "Tôi biết mấy người biết rồi." Hữu Vọng phiền muộn , " thể chia sẻ niềm vui với tôi chút à?"

      Thiên Lý gật đầu: "Chúc mừng ."

      Thái độ này quá lạnh lùng. Hữu Vọng vốn đầy nhiệt huyết bị làm lạnh nhanh chóng, nhưng chỉ chốc lát ta lấy lại tinh thần, hỏi: "Đúng rồi, có cách để Vô Ảnh vào vùng đất trọc hóa, là cách gì?"

      "Giờ có thời gian, chờ chúng ta ra khỏi vùng trọc hóa rồi ."

      "Ấy đừng, mấy người muốn bao lâu, có thể cho tôi gia nhập ?"

      Thiên Lý trả lời, "Thú Nghịch Quang của thích hợp hoạt động vào ban ngày, mang như thế nào?"

      "Cái này đơn giản." Hữu Vọng đặt ngón tay vào miệng, huýt tiếng sáo vào trong rừng.

      Chẳng bao lâu sau, con vật kì dị nhanh chóng tới gần, nhảy mấy bước xuất trước mặt nhóm Thiên Lý.

      Sở dĩ nó kì dị, là vì con vật này bị cái áo choàng rộng thùng thình bao bọc, bốn chân và đuôi đều được phủ vải mềm, mặt còn đeo cái mặt nạ, đôi mắt được khảm kính bảo vệ cực lớn, nhìn qua y như sinh vật ngoài hành tinh.

      "Đây là. . ." Thiên Lý có chút chần chờ.

      "Là Vô Ảnh." Hữu Vọng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu của nó, hơi tự hào , "Đây chính là biện pháp tôi vất vả lắm mới nghĩ ra đó, chỉ cần có thân trang bị này, nó
      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 81: Tử ô

      Edit + beta: Ngân Lam


      Nhóm Ô Lạc dừng lại, xoay người nhìn bầy chồn sóc quỷ đuổi theo họ, với đám Thiên Lý cách đó xa: “Mấy vị, xin lỗi dẫn mấy con quỷ này tới, lát nữa làm phiền mấy vị ra tay cứu giúp vậy.”

      Dong binh đoàn áo xám bên kia thấy thế, cũng khỏi dừng lại. Họ hơi kinh ngạc nhìn tổ hợp ba người thú kỳ quái kia, nghe giọng điệu của Ô Lạc, họ đều là cao thủ ư? thân hai người trong đó hoàn toàn có bất kỳ dao động nào của dị năng, mà cổ người khác lại có dấu hiệu của nhà thuần thú. nhà thuần thú lại dám dẫn đồng bạn linh thú của mình vào vùng đất trọc hóa, định tự tìm chết sao?

      Ngoại trừ dàn sắc màu rực rỡ có thể làm người ta hoảng sợ kia ra, hoàn toàn nhìn ra họ có gì lợi hại.

      Nhưng Ô Lạc lại rất nổi tiếng ở khu vực này, kẻ cầm đầu áo xám dù thích ta, nhưng cho rằng ta đùa với tính mạng của đội viên mình. Nếu ta dám ở lại, nhóm của mình đương nhiên thể chạy trốn, nếu sau này làm sao lăn lộn được ở giới dong binh nữa?

      Hạ quyết tâm, kẻ cầm đầu áo xám cũng ra lệnh cho đội viên chuẩn bị chiến đấu.

      Vừa chuẩn bị xong, họ nhìn thấy màn kinh người: bầy chồn sóc quỷ kia đột ngột dừng lại tại nơi cách mọi người tới 50m, dường như bị làm phép cố định vậy, chốc chốc lại rống lên, lông bờm mình rung rung rồi lại dựng thẳng lên, thân thể lại thể di chuyển nổi bước.

      Nhìn theo ánh mắt căm thù của chúng, thấy người đàn ông giống như quỷ đỏ kia đưa tay phải ra, ánh mắt lạnh thấu xương, ánh sáng chiếc nhẫn màu đen kia trở nên chói lòa dưới ánh mặt trời.

      “Lĩnh vực!” Con ngươi của kẻ cầm đầu áo xám co rụt lại, mặt tràn đầy vẻ thể tin. Nhưng được lát gã ta lại hơi nghi ngờ, nếu là lĩnh vực, vậy sao ngay cả dao động năng lượng tối thiểu cũng có? Hoàn toàn có dấu vết, tựa như tồn tại vốn có vậy. Nếu nhìn thấy động tác của người đàn ông kia, gã gần như biết người rat ay là ai.

      đời này có kết giới lĩnh vực quái dị như thế ư?

      Ô Lạc nhìn thấy lĩnh vực lần nữa, trong lòng vẫn vô cùng rung động, ta hít sâu hơi, hỏi: “Mấy vị, chồn sóc quỷ có thể hấp thu năng lượng của dị năng giả để phản công, trước khi chúng tụ lực chúng ta cần phải…”

      “Mấy người có thể được rồi.” giọng bỗng truyền tới từ trong áo choàng màu đen.

      Ô Lạc sững sờ.

      Người áo đen quay đầu nhìn , dưới mũ là bóng mờ nặng nề, thấy được phần nào đôi tròng mắt trắng lộ ra hơi thở kỳ dị kia.

      “Cần tôi lại ?” Người áo đen lên tiếng lần nữa.

      mặt vài người lộ ra sắc giận dữ, Ô Lạc khoát khoát tay, gật đầu với họ, sau đó khẽ quát tiếng, “.” Rồi dẫn đồng đội rời , quay đầu lại.

      Đoàn áo xám thấy vậy, đương nhiên cũng vô cùng thức thời, rời theo sát bước.

      Nhưng đội ngũ hai bên cũng muốn bỏ qua cơ hội quan sát cao thủ chiến đấu, chạy ra được khoảng cách, họ hẹn mà cùng dừng lại, nhìn về hướng đó…

      “Vô Ảnh.” Hữu Vọng thấy những người đó rời rồi, vỗ tay phát với đồng bạn của mình.

      Thú nghịch quang Vô Ảnh gầm tiếng, bốn phía lập tức xuất ngàn vạn xung điện, vù vù đâm về phía bầy chồn sóc quỷ.

      Ai ngờ phần lớn xung điện tiến vào lĩnh vực của Tra Nhĩ rồi lại lần lượt biến mất. Chồn sóc quỷ tru tréo thảm thiết hồi, nhưng lại chỉ có vẻn vẹn vài chục con bị thương.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Hữu Vọng kinh ngạc, để cho Vô Ảnh tấn công mấy lượt nữa, kết quả vẫn như ý muốn, hơn nữa tốc độ xung điện biến mất còn nhanh hơn trước.

      Thiên Lý thản nhiên : “Chồn sóc quỷ hấp thu năng lượng của lĩnh vực.”

      Hữu Vọng hít hơi: “Đừng với tôi là chúng hấp thu lĩnh vực rồi có thể chế tạo lĩnh vực đấy nhé.”

      phải, chúng chỉ hấp thu năng lượng của lĩnh vực, mà còn hấp thu cả năng lượng của xung điện.”

      Hữu Vọng nheo mắt lại, cười : “ vậy dùng dị năng nữa, trực tiếp vật lộn .”

      Thiên Lý chưa gì, ta rút vũ khí ra, mang theo Vô Ảnh tiến về chỗ bầy chồn sóc quỷ.

      Thiên Lý ngầm trợn mắt, tên này đúng là kẻ cuồng chiến đấu trời sinh.

      Tra Nhĩ nhìn Thiên Lý, dường như trưng cầu ý kiến. chỉ dùng lực lượng lĩnh vực để hạn chế tạm tốc độ của lũ chồn sóc quỷ này, còn chưa tấn công.

      Thiên Lý nghĩ lát, lấy linh khí Loan từ trong túi ra, kề lên miệng từ từ thổi ra khúc sóng cuồn cuộn, trầm bổng liên tiếp, cấu thành từng vòng sóng gợn màu nhạt, xẹt qua khí, nhiễu loạn sóng mà chồn sóc quỷ vất vả phát ra, chúng trở nên xôn xao hỗn loạn.

      Tra Nhĩ tạm ngừng trói buộc thân thế chúng, chúng bắt đầu gặm cắn chém giết lẫn nhau. Sóng là thủ đoạn tấn công của chúng, cũng là cách giao lưu và thống nhất hành động của chúng.

      Hữu Vọng và Vô Ảnh thấy cảnh này, đều sáng suốt lùi về.

      ta phiền muộn : “Tôi này, hai người đừng lợi hại thế được , phải cho người ta đường sống chứ?”

      Vô Ảnh cũng khó chịu, nó nhảy vài cái lên trước, hùng hổ tấn công bầy chồn sóc quỷ, số xung điện tính bằng đơn vị hàng nghìn vù vù xuất . Lúc này xung điện
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 82: Thung lũng Ma Lâm (1)

      Edit + beta: Ngân Lam


      Trở lại chỗ cắm trại hơn hai giờ sáng, Thiên Lý và Tra Nhĩ cũng vội chạy , ngủ đến hơn mười giờ sáng mới nhổ trại lên đường.

      Đó khiến hai đội người kia phiền muộn chết mất, bình thường bảy giờ , giờ hay rồi, kéo thêm ba giờ nữa. Tại vùng đất trọc hóa, thời gian của tất cả mọi người đều rất quý giá, dù có thuốc tinh lọc, cũng thể cam đoan vì ở quá lâu mà bị trọc khí ăn mòn.

      Đám Thiên Lý tiếp tục về phía nam, đường chỉ gặp số thú trọc hóa rải rác. Nhóm người Ô Lạc ngược lại, ràng cách họ chỉ có 1000 – 2000m thôi, lại thỉnh thoảng gặp được rất nhiều đàn thú trọc hóa. Lần lần hai có thể là trùng hợp, nhưng lần bốn lần năm thể khiến người ta nghi ngờ.

      cả, chúng ta vẫn tiếp tục ở lại ư?” Diêu Tử uống hớp thuốc tinh lọc , hổn hển , “Phương hướng của họ rất , tuy rằng lo mất dấu, nhưng với tốc độ này, ngày mai họ đến mảnh đất cấm kia.”

      Ô Lạc gật đầu, suy tư hồi, : “Chạy tới đây rồi, cũng nhân cơ hội xem thôi. Thung lũng Ma Lâm vẫn luôn là nỗi lo ngầm của chúng ta lâu nay, dù họ xuất chúng ta cũng phải lưu ý nhiều hơn.”

      Mảnh đất cấm trong miệng Diêu Tử là thung lũng Ma Lâm. Mấy trăm năm trước, nơi đây phát sinh trận động đất, tạo thành thung lũng hẹp dài và sâu tối. Trong lòng thung lũng dày đặc trọc khí, chỉ mấy năm ngắn ngủi hoàn toàn trọc hóa tất cả thực vật vốn nửa trọc hóa, chỉ để lại rễ cây mất linh khí. Được trọc khí thai nghén, chúng lại sinh trưởng thành thực vật biến dị - thực vật ma. Chúng có thể sinh ra rất nhiều trọc khí, xúc tiến tiến hóa của sinh vật trọc hóa.

      khi thực vật ma mọc thành rừng, có nghĩa là vùng sinh thái với cơ sở là trọc khí thành hình: từ như các loại vi sinh vật, côn trùng; đến lớn như các loài bò sát, động vật có vú… đều biến thành những sinh vật mang hình thái khác, có loại bị trọc hóa sau sinh, cũng có loại bẩm sinh bị trọc hóa.

      nguy hại của cánh rừng ma còn lớn hơn gấp trăm lần vùng đất trọc hóa bình thường.

      Cánh rừng ma lớn nhất, đáng sợ nhất tinh cầu Áo Lạc chính là gốc rễ của ô nhiễm – vực tối gần Hắc Tuyền. Diện tích thực vật ma ở đó chiếm khoảng hơn 13000 nghìn 〖km〗^2, kéo dài từ đông sang tây, ngăn khối đất nổi lớn nhất của tinh cầu thành hai khu Nam và Bắc. Nồng độ trọc khí ở đó đủ làm cho người bình thường lập tức tử vong, khiến dị năng giả cũng phải chùn bước; những người có can đảm đặt chân vào nơi đó đều thuộc loại siêu mạnh trong các dị năng giả.

      Mặt khác khu vực trọc hóa cũng có những cánh rừng ma rải rác, có bị đốt hoàn toàn, có vẫn được giữ lại. Thung lũng Ma Lâm mà đám Thiên Lý sắp đặt chân tới cũng chỉ có diện tích rừng ma khoảng hơn 400 〖km〗^2; nhưng do địa hình hẹp dài, lại sâu thấy đáy, cộng thêm hướng gió thổi loạn quanh năm, dị năng giả hệ lửa phổ thông còn chẳng thế khống chế được ngọn lửa, càng đừng là thiêu cháy rừng ma.

      “Lạnh quá!” Hữu Vọng đứng ở sườn dốc, đón gió loạn mà nhìn cánh rừng ma u nơi xa kia, nhịn được mà rùng mình cái, hỏi, “Phía trước chính là thung lũng Ma Lâm, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

      “Cắm trại, thí nghiệm.” Thiên Lý ngẩng đầu lên, đáp.

      “Thí nghiệm gì?” Hữu Vọng nhảy đến bên người , khó hiểu hỏi.

      Thiên Lý gì, lấy từ trong túi ra cái rương xếp* , mở ra, rồi lấy ra hai kiện linh khí hình la bàn giống nhau như đúc, lần lượt đặt tại góc đông và nam của nơi cắm trại, sau đó điều chỉnh trục xoay của trong hai cái “la bàn”, để dẫn dắt cái còn lại. Cho đến khi nghe được tiếng ‘keng’, Thiên Lý thu tay lại.

      (*) rương xếp: loại rương có thể gấp gọn lại

      Hữu Vọng trừng to mắt, tinh tế cảm nhận được trọc khí bốn phía dần nhạt hơn, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nhưng gió bẩn nổi lên, lại có trọc khí mới tiến vào, sau đó lại bị tinh lọc biến mất. Cứ thế lặp lại, trong phạm vi tác dụng của “la bàn” tạo thành gian tương đối sạch .

      Thiên Lý gật đầu, khá thỏa mãn với hiệu quả của tổ hợp linh khí này.

      “Hữu Vọng, đưa linh khí mà tôi đưa cho Vô Ảnh đây.”

      Hữu Vọng vốn ngẩn người, nghe được câu này, rống lên tiếng thê lương như heo bị chọc tiết: “A, đừng mà, đừng có tàn nhẫn như vậy chứ!”

      ôm cổ Vô Ảnh, đau đớn : “ cho tôi hy vọng rồi, đừng cho tôi tuyệt vọng chứ.”

      Thiên Lý bỏ qua phản kháng của ta, : “Ít lải nhải thôi, lấy ra.”

      Hữu Vọng thấy năn nỉ có hiệu quả, đành run rẩy gỡ linh khí xuống, lại run rẩy đưa tới, giống như đưa gốc rễ* của mình vậy. Vô Ảnh cũng phối hợp phát ra thanh nức nở nghẹn ngào đáng thương, ngã vào trong lòng Hữu Vọng mà cọ (êu ôi bé đáng chết mất T_T)

      (*) gốc rễ: ờm, hơi bậy, nhưng mà nó là cái ở dưới của đàn ông ấy (bợn nào sắc nữ chắc biết lâu rồi nhỉ :v)

      Thiên Lý vẫn bỏ qua, tiếp lấy dùng cảm giác thẩm tách kỹ càng. Linh khí này có thể ngừng tinh lọc trọc khí ăn mòn Vô Ảnh, chỉ cần bị thương quá nặng, hoặc ở trong hoàn cảnh như rừng ma, trong thời gian ngắn có nguy cơ bị trọc hóa. Nhưng Thiên Lý vẫn luôn cảm thấy có gì đó đúng, linh khí này thể chỉ có tác dụng
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :