1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hiền tri Thiên Lý - Cánh Đồng Tuyết U Linh (76/190)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73: Bước đầu tiến hành xây dựng 5D09

      Edit: Niệm Vũ
      Beta: Ngân


      Thiên Lý vươn vai, sau đó cất kĩ linh khí vừa khắc .

      Xin phép quy hoạch 5D09 được ít lâu, lại bắt đầu công tác khắc quy tắc. tại, trong tay còn hơn ba mươi món chưa khắc, hi vọng trước khi hoàn thành, có thể thuận lợi lấy được cái danh 'người chuyên trách'. Như vậy, có thể an tâm ra ngoài vào đầu xuân năm sau rồi.

      Trong thành có các chú trấn thủ, lo về việc an toàn. Gần đây, họ thường xuyên thay phiên nhau rời thành hoạt động, có khi là vài ngày, đôi lúc lại hai tháng, chia ra ba hoặc bốn người tổ, dù thế nào cũng để lại hai ba người trông thành.

      Thiên Lý chưa bao giờ hỏi họ đâu, trước giờ họ cũng với . Nhưng cảm nhận được, họ coi đây là nơi an cư, dù nơi nào cũng trở về.

      Chỉ cần điều này là đủ rồi.

      Thiên Lý vào phòng ngủ, định tắm rửa sạch cho thư giãn tí. vài bước về phía phòng tắm, đột nhiên dừng lại, đưa tay bắt thứ gì đó trong khí, sau đó giống như kéo ai đó ra cửa.

      Mở cửa phòng tắm, làm động tác đẩy người, sau đó đóng cửa.

      Cửa phòng vừa khép lại, ngoài cửa lập tức xuất bóng dáng cao lớn - đúng là Tra Nhĩ vừa “ hình”, ủ rũ cụp đầu ngồi xổm cạnh cửa, phiền muộn vẽ vòng tròn.

      Thiên Lý sắp tròn mười ba tuổi, cơ thể bắt đầu dậy , thể tiếp tục cùng tắm cùng ngủ với Tra Nhĩ nữa.

      Ngâm cơ thể vào nước ấm, Thiên Lý thở phào nhõm. đột nhiên nghĩ tới vấn đề, theo tình huống sinh lý bình thường, khi con lên mười ba, có kinh lần đầu. Nhưng Thiên Lý thấy, tạm thời có thể có, bởi vì - vẫn ở trạng thái "có thai". Tuy phải "mang thai" như những người phụ nữ bình thường, nhưng lòng bàn tay sinh mạng cư ngụ.

      Nếu đoán đúng, vậy đây tuyệt đối là chuyện đáng để ăn mừng. Con người cũng tiến hóa, vì sao phương diện này của phụ nữ lại thể tiến hóa chứ?

      Thiên Lý lắc đầu cười, bỏ qua suy nghĩ nhàm chán, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

      Ngâm tắm xong, Thiên Lý đổi bộ áo ngủ hồng nhạt in hình thỏ tai dài khổng lồ, đây là đồ mua ở mạng, đến giờ cũng biết quần áo có hình vẽ gì. Lúc ấy, sau khi chủ cửa hàng biết tuổi nhiệt tình đề cử bộ này. Thiên Lý cầu cao với quần áo ở nhà, đương nhiên mua chút do dự.

      Tính cả áo ngủ, còn vài chục bộ đồ khác. Thiên Lý đều cầu loại tiện cho hoạt động dã ngoại, chất lượng bền, dễ hỏng. Cho nên quần áo chủ cửa hàng chọn cho đều có phong cách cá tính riêng, tổng kết lại chỉ có chữ - soái!

      Thiên Lý sắp xếp lại tủ quần áo của mình, phát khá nhiều quần áo mặc vừa. lấy cái quần lót chưa từng mặc, kéo kéo, co dãn tệ, vừa chuẩn bị mặc, cảm thấy xung quanh đột nhiên xuất dao động năng lượng quen thuộc.

      Đợi lấy lại tinh thần, người xuất trong phòng huấn luyện, còn giữ nguyên tư thế kéo quần lót.

      "Thiên Lý." Vệ vui sướng bổ nhào về phía trước, ôm cổ, cọ cọ bên tai . cần , động tác này chắc chắn học từ Tra Nhĩ.

      Khóe miệng Thiên Lý co giật, sao lại quên nhỉ, mấy viên nhung tinh thạch gian vẫn còn ở chỗ , chỉ cần Vệ muốn, cậu có thể "triệu hoán" tới bất cứ lúc nào.

      Thiên Lý dùng sức gõ trán của cậu, trách cứ: "Ai cho cậu tùy tiện sử dụng dị năng hả?"

      Vệ xoa xoa nơi bị đập, đáng thương : "Thiên Lý, ác quá."

      "Sao ác được!" nhanh chóng giấu quần lót vào tay áo, may lúc này trong phòng huấn luyện có ai, nếu bị chơi khăm rồi, tại còn chưa mặc cả quần lót, dưới áo ngủ rỗng tuếch.

      nghiêm mặt hỏi: “Cậu hoàn thành chương trình học hôm nay rồi à?”

      “Hoàn thành.” Mắt Vệ lóe sáng, hớn hở gật đầu.

      “Vậy sao trực tiếp về nhà, mà truyền tôi tới đây?”

      “Tôi muốn về cùng .” Vệ với giọng đầy chờ mong.

      Ặc, Thiên Lý xoa trán, thấm thía dạy dỗ : “Vệ , lần sau được tùy tiện tiến hành dịch chuyển gian, nhớ kỹ chưa?”

      Vệ gật đầu liên tiếp.

      “Vậy được, chúng ta về .”

      Vệ lập tức lôi kéo tay Thiên Lý, cười hì hì nhìn .

      thôi.” Thiên Lý thúc giục.

      “Được.” xong, nhanh chân bước ra ngoài.

      Thiên Lý vội vàng ngăn cản: “Sao trực tiếp truyền tống?”

      Vệ nghi ngờ : “ phải Thiên Lý vừa được tùy tiện tiến hành di chuyển gian ư?”

      “…” Im lặng.

      vất vả mới thuyết phục Vệ sử dụng dị năng, cuối cùng Thiên Lý thuận lợi trở lại gian phòng của mình.

      Tra Nhĩ còn ngồi xổm ở ngoài cửa thấy tên nhóc Vệ ra từ phòng của Thiên Lý, tập tức nổi giận, xách cổ áo cậu ném ra ngoài cửa sổ. Vệ quen, trong nháy mắt tránh được, tiến vào ổ của mình.

      Sau đó, tiếng bùm bùm hỗn loạn ngừng vang khắp đại sảnh.

      Thiên Lý thầm nghĩ, ngày mai lại phải thu dọn lại rồi. tinh tường ý thức được, đối mặt với dã thú chưa hẳn phiền toái bằng đối mặt với hai con dã thú.

      Thời gian sau đó là thời gian Thiên Lý thư thái kể từ sau lần thú triều nọ. Sáng tới rừng rậm phía trước tìm quy tắc, tối chế tạo linh khí, hoặc nghiên cứu trái tim Long Ngữ.

      Năng lượng dự trữ của trái tim Long Ngữ rất lớn, có thể duy trì máy móc vận hành ba năm, nhưng Thiên Lý tìm được nguồn năng lượng giống loại này, tức là, thể bổ sung năng lượng cho mấy hạt trái tim Long Ngữ, khi năng lượng cạn, trở nên vô dụng.

      Lúc này, Thiên Lý cố gắng phân tích năng lượng tạo nên trái tim Long Ngữ, nếu chiết xuất được năng lượng từ trong khoáng chất khác có thể dung hợp được với năng lượng trong trái tim Long Ngữ tốt quá.

      Trừ lần đso ra, cần quan tâm tới mấy việc lặt vặt trong cuộc sống.

      Phương diện ăn uống có chú Thủy, sở trường của ông là nấu nướng, lúc vừa vào thành chiếm nhà hàng lớn nhất trong thành này. Bình thường, khi ra ngoài,thức ăn của mọi người đều do ông chuẩn bị.

      Việc trồng cây, xây dựng có chú Thổ và chú Mộc lo.

      Tân trang thành có chú Kim.

      Canh gác có chú và chú Linh.

      Hơn nữa, Vệ cũng do bọn họ thay phiên dạy bảo.

      Ban ngày, thường thấy chú Kim nhặt ve chai trong kiến trúc bị tàn phá, hoặc bắt gặp chú Mộc nhổ cỏ trong góc, thấy chú và chú Linh rảnh rỗi dạo. Trừ lúc dọn rác ra, chú Thổ thích nhất là mở xe tưới nước loanh quanh khắp nơi. Thiên Lý đưa linh khí hồ lô cho ông, sau khi ông đựng lượng nước được tinh lọc nhất định bắt đầu tưới nước cho thực vật. Nhưng ông toàn lái chiếc xe tưới nước hình cái ấm dành cho người, vòi phun trước xe có thể co duỗi và xoay tròn, bởi vì bề ngoài xe quá tục, nên bị vứt nhiều năm trước, biết chú Đất lôi được từ kho hàng nào ra…

      Cảnh tượng như vậy khiến cho các dong binh (lính đánh thuê) ngang qua thấy vui mừng, lại có mấy người xem thường. Năng lượng trong cơ thể họ (các chú Thổ, , Linh, Mộc) lắng dưới đáy, người ngoài nhìn thấy dao động ràng, hơn nữa vẻ ngoài y hệt dân tị nạn, nhóm dong binh càng để vào mắt. Nhưng, đám chú từng chịu hết áp bức và lăng nhục ở thành thị dưới lòng đất làm sao lại để ý quan điểm của nhóm dong binh?

      Mặt khác, công trình xanh hóa 5D09 cũng khiến ít dong binh thầm cười nhạo, ai cũng biết chỉ dựa vào sức người trồng cây thể ngăn cản ăn mòn của trọc khí, biết ai lại làm chuyện chút lợi ích nào như thế này.

      giờ, ai biết, lâu nữa, tòa thành gần như hoang tàn này, làm cho tất cả mọi người chấn động…

      Qua khoảng thời gian thảnh thơi ngắn, công văn phê chuẩn Thiên Lý đợi lâu cũng được chuyển đến. Từ nay trở , chính thức trở thành người chuyên trách của 5D09.

      Vì thế, chú Thủy còn đặc biệt làm bữa tiệc lớn. Vừa khéo, hôm nay tất cả các chú về thành, có đủ tất cả mọi người.

      Mọi người vây quanh, ngồi cùng chỗ, tựa như người nhà, ăn uống rất thư thái. Duy chỉ có Tra Nhĩ và Vệ hài hòa, người tướng ăn hung mãnh, người còn lại động tác chậm chạp. Giống nhau ở chỗ, hai người đều ăn lung tung…

      Cơm nước xong, đột nhiên Thiên Lý quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

      Chú Mộc thản nhiên : “Tối nay gió lớn quá.”

      Thân hình chú Linh bất động nhưng trong mắt lại lóe sáng. Chú im lặng, chậm rãi uống rượu.

      Chú Thổ đứng lên, đấm đấm lưng, cười : “Tôi ngồi đến đau cả xương sống thắt lưng, phần còn lại giao cho mọi người.” xong, chắp tay sau lưng thảnh thơi ra ngoài.

      “Tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, trước nhé.” Dứt lời, chú Kim tiếp bước chú Thổ rời nhà hàng.

      “Thiên Lý, ăn no chưa?” Chú Thủy cười hỏi.

      Thiên Lý gật gật đầu, lướt qua Tra Nhĩ, uống rượu, tỏ vẻ rất thỏa mãn.

      Liên hoan kết thúc, Thiên Lý mang theo Tra Nhĩ và Vệ cùng rời khỏi nhà hàng, đạp bóng tối, chậm rãi .

      Xung quanh yên tĩnh im ắng, chỉ có gió mát hiu hiu.

      Chỗ tối, hai bóng đen trong bụi cây, lạnh lùng nhìn bóng dáng nhóm Thiên Lý. Chúng hợp thành thể với hoàn cảnh xung quanh, dù cho có người tới gần cũng rất khó phát dấu vết của chúng.

      Đột nhiên, nhánh cây ở cạnh chúng khẽ đung đưa, trong gió cũng lộ . Cho đến khi mặt đất chấn động, mấy cái rễ cây chui từ đất lên, nhanh chóng cuốn lấy hai gã.

      Hai gã đều hoảng sợ, dùng tốc độ cực nhanh thoát khỏi rừng cây. Bóng dáng vừa nhảy lên trung lại rơi mạnh xuống, năng lượng của chúng bị sóng im lặng quật vào, làm cho năng lượng hỗn loạn. Theo tấn công ngày càng dày đặc của sóng , chúng đau đớn kêu ra tiếng, lăn lộn mặt đất.

      Hai nhánh cây chọc trời đâm xuống, xuyên mạnh qua cơ thể hai gã, chỉ trong chốc lát, chúng hết hơi tàn.

      “Là đám người kia sao?” Chú Mộc hỏi.

      Chú kiểm tra thi thể chút, gật đầu : “Ừ.”

      “Mục tiêu của chúng là Thiên Lý, xem ra tra được chuyện thành thị dưới lòng đất bị phá hủy rồi.”

      Chú cười lạnh: “Có bản lĩnh phái đội binh lính tới, dựa vào hai tên trộm cắp cũng muốn ám sát ư?”

      Mặt chú Mộc cảm xúc, thản nhiên : “Quăng vào xó này , để mai cho Thổ xử lý.”

      Chú gật đầu, xoay người cùng chú Mộc.

      thực tế, tháng trước có thám tử hoạt động ở gần khu vực này,nhưng hơn phân nửa trong số đó chưa kịp dò xét bị mấy chú giết chết. giờ, đối phương trực tiếp phái sát thủ, mục tiêu của chúng lộ , chính là ám sát Thiên Lý.

      Đáng tiếc chúng đánh giá sai lực lượng bên cạnh Thiên Lý. Tuy trông bề ngoài các chú đều có vẻ tuổi già sức yếu, nhưng mỗi người đều là cao thủ giấu tài. Huống chi, cho dù các chú ra tay hành động của chúng có khả năng thành công. Dù cho là sát thủ có bản lĩnh cao tới đâu trong việc giấu cũng thoát khỏi cảm giác của Thiên Lý.

      Muốn ám sát Thiên Lý, trước tiên phải tới gần , trừ phi thế giới xuất nhân vật có thể giết người trong vô hình khi cách xa mục tiêu nghìn dặm.

      Chương 74: Trong rừng trọc hóa


      Edit + beta: Ngân Lam

      5D09 chính thức đổi tên là thành Minh. Ở tinh cầu này, thành thị đều dùng số để làm tên; những thành có tên cụ thể đều là mấy chủ thành lớn, hoặc là những thành thị biên cảnh: thí dụ như những thành Vệ di động, thành Tạp Sắt, thành Nguyệt Hoa, thành Tây Ma mà Thiên Lý qua, đều tiếp giáp với vùng đất trọc hóa, đều thuộc về điểm phòng thủ quan trọng tại biên cảnh.

      Vào mùa đông, phần lớn dong binh đoàn cũng bắt đầu trở lại thành, vào mùa này sinh vật trọc hóa đều dần tiến vào thời kỳ ngủ đông, đều lui về cư trú ở sâu trong vùng đất trọc hóa, rất ít con còn hoạt động bên ngoài. Dưới điều kiện nhiệt độ thấp, độ sinh sôi của trọc khí cũng giảm xuống tương đối; mặt khác, phần lớn thực vật cũng héo tàn, hàm lượng linh khí cũng bị giảm bớt.

      Khác những ngày trước, bởi có đám người Thiên Lý đến, mùa đông năm nay ngôi thành 5D09 được đổi tên là “thành Minh” này lại náo nhiệt hơn khá nhiều, chỉ mỗi tay nghề của chú Thủy thôi kéo được mấy dong binh đoàn ở lại. Tuy nơi đây vắng vẻ hoang tàn, nhưng vẫn đầy đủ các công trình và cơ sở vật chất, hoàn toàn khác với vùng đất nửa trọc hóa trong tưởng tượng, những người ở đây hề cảm thấy khỏe chút nào.

      Những dong binh này cũng nghĩ nhiều thêm, chỉ cho là trình độ trọc hóa còn chưa vượt mức tiêu chuẩn. là, dưới ảnh hưởng của “Hiên Viên Bách số 2” (cổ thụ trăm năm được vẽ quy tắc của Hiên Viên Bách) và nước của hồ lô, rừng nhân tạo dùng tốc độ cực nhanh cắm rễ sinh sôi, tuy còn chưa diễn sinh được linh khí, nhưng cũng dễ bị trọc khí ăn mòn nữa.

      Song lúc này, Thiên Lý và Tra Nhĩ cũng ở trong thành, mà về phía nam.

      Vốn Thiên Lý định ra ngoài vào mùa đông, bởi thể ưa nổi vùng đất trọc hóa khô hạn đầy gió lạnh. Nhưng sở dĩ đổi ý, là vì bất chợt nghe thấy dong binh ở thành Minh nhắc tới, ở vùng trọc hóa cách thành Minh hơn 500km về phía nam có mảnh rừng trọc hóa. Rừng trọc hóa – chính là loại rừng chỉ tồn tại ở vùng đất trọc hóa, giống như ốc đảo trong sa mạc. Rừng trọc hóa cực kỳ hiếm, có thể tồn tại trong vùng đất trọc hóa, đồng nghĩa là ở đó chắc chắn phải xuất quy tắc khổng lồ như Hiên Viên Bách, tự hình thành kết giới*.

      (*) Kết giới, hay vòng tròn ma thuật, là gian (tiếng Hán là giới) được bảo vệ mang tính tâm linh, pháp thuật. Kết giới được lập bởi các pháp sư (hay kết giới sư), thuật sĩ, phù thủy cao tay ấn và thường dùng để bảo vệ người đó hoặc những người đặc biệt, những bảo vật bị dòm ngó bởi tà ma. Ngoài ra kết giới còn do tự bản thân vật có tính pháp thuật tiết ra để bảo vệ chính nó

      Mục tiêu của Thiên Lý đúng là quy tắc này. Nhân lúc sinh vật trọc hóa rút , lập tức quyết định tiến vào rừng trọc hóa chuyến. Nếu thuận lợi, với tốc độ của họ, chỉ cần 10 – 20 ngày là có thể trở về.

      “Ngay phía trước.” Thiên Lý nằm lưng Tra Nhĩ, rạo rực .

      Tra Nhĩ tăng tốc, gió lạnh thổi vù vù bên tai. Thiên Lý mặc cái áo khoác dày, cái mũ lông nhung ấm áp cũng ngăn được gió lạnh thi thoảng lách vào từ khe hở. Theo bản năng, run , Tra Nhĩ lập tức kìm tốc độ lại, quay đầu nhìn .

      sao, chỉ hơn cây số thôi, tăng tốc .” May mắn tố chất thân thể của người bình thường tinh cầu này cũng rất tốt, có thể thoải mái ở trong mọi hoàn cảnh ác liệt nào.

      Hai người lại chạy lúc lâu, rốt cuộc cũng đến mục tiêu.

      Mảnh rừng trọc hóa này cũng chỉ có diện tích khoảng 500 héc-ta (tức 5km vuông), chủ yếu là cây sam đỏ*, nhưng cũng có vài thực vật khác sinh trưởng. Thân cây sam đỏ thẳng tắp, giống như cọc tiêu**, cây cao nhất khoảng hơn 60m, nhìn vòng tuổi của cây, 20 năm cũng có mà 300 năm cũng nhiều. Còn kém xa Hiên Viên Bách, nhưng phần lớn chúng đều diễn sinh ra quy tắc. Trong đó quy tắc của các cây sam đỏ ở bốn phía đông tây nam bắc lại càng sống động ngoài sức tưởng tượng. Nhưng với kinh nghiệm của , quy tắc như thế vẫn còn chưa đạt được cầu để chế tạo kết giới.

      (*) sam đỏ: có thể là loài cây sam núi thường để chơi cây cảnh (sam bonsai)

      (**) cọc tiêu: cây chỉ đường cho thuyền cập bờ

      Thiên Lý đến gần gốc cây, áp tay trái lên thân cây, viên ngọc trong lòng bàn tay lập tức phản ứng, linh khí chậm rãi chảy xuôi theo văn lộ quy tắc. Cùng lúc đó, những gốc sam đỏ ở ba phía khác cũng sản sinh ra biến hóa, tựa như gọi đáp với nhau. Lấy chúng làm trung tâm, linh khí như sóng gợn lan ra bốn phía, vừa đến ven rừng dừng lại.

      Thiên Lý hiểu, ra đây là tổ hợp quy tắc, giống như khí cơ châm của , vừa có thể dùng riêng vừa có thể hỗ trợ lẫn nhau. Có lẽ lực lượng của gốc cây chưa đủ mạnh, nhưng sau khi tổ hợp lại có thể sinh ra biến hóa. Tuy mạnh mẽ và lâu đời như Hiên Viên Bách, nhưng tràn đầy sức sống và tính bền bỉ.

      Ngoài ra, dưới ảnh hưởng của bốn gốc sam ở bốn phía cánh rừng mà các gốc khác cũng sinh ra quy tắc, có lớn có , tất cả đều là hình thức tổ hợp thành bộ phận, phần lớn đều hình thành ngọn cây.

      Thiên Lý bảo Tra Nhĩ lấy mỗi gốc cành về, cất kỹ. Cánh rừng này có khoảng hơn nghìn gốc sam đỏ, chỉ cần bốn gốc sam quan trọng nhất kia tổn hao gì, kết giới cũng biến mất. Nhưng trong rừng vẫn thiếu chút sức sống, đa số côn trùng và động vật đều chết hết. hệ thống sinh thái hoàn chỉnh, Thiên Lý rất nghi rằng nó có thể sống được qua trăm năm .

      sục sạo cả buổi ở cánh rừng này, phát thứ nào hữu dụng nữa, lập tức quyết định trở về.

      Vừa xoay người, đột nhiên phát gốc sam đỏ cách đó xa có sinh vật nằm sấp, dài khoảng 16 – 17cm, mình dẹt, đuôi dài . Hẳn đó là con tị dịch*, cũng chính là tắc kè hoa mà mọi người thường .

      (*)tị dịch: có thể là cách gọi nữa của tắc kè hoa ở bên TQ.

      Sở dĩ Thiên Lý chú ý nó, chỉ vì nó là trong số ít những động vật còn sống trong rừng, mà còn là vì dao động năng lượng người nó có thể so với linh thú cấp cao, hơn nữa còn bị ảnh hưởng chút nào trong điều kiện nhiệt độ thấp như vậy.

      Theo biết, tắc kè hoa là loài động vật ưa lạnh, nhiệt độ quá thấp dễ dàng bị bệnh và chết. Nhưng trạng thái lúc này của nó có vẻ tốt lắm, có lẽ là do có đồ ăn trong thời gian dài, cho nên nhịp tim rất chậm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở vậy.

      Thiên Lý lẩm bẩm: “Nên bắt nó về thành đây? Dù sao cũng là con linh thú cấp cao, còn sống sót được qua cả thời kỳ nhiều trọc khí nhất, khá tuyệt đấy.”

      Vừa dứt lời, tắc kè hoa lại bất ngờ quay đầu lại, con ngươi từ từ chuyển động, phản xạ lại bóng dáng của Thiên Lý.

      “Mày nghe hiểu sao?” Thiên Lý hơi kinh ngạc, lại tham dò thêm câu, “Mày bằng lòng theo tao sao?”

      Tắc kè hoa vẫn nhúc nhích, giữ nguyên động tác quay đầu, giống như cái tiêu bản* vậy.

      (*)tiêu bản: vật sống được ép khô để giữ làm tài liệu nghiên cứu, học tập.

      Thiên Lý buồn cười lắc đầu: “Được rồi, mày có thể tiến hóa thành linh thú cấp cao, chắc là do trọc khí kích phát, tiếp tục trong hoàn cảnh như vậy mới càng xúc tiến được phát triển của mày, tao nên xen vào. Cậu bạn , cố gắng sống sót , sau này nhất định mày có thể trở thành sinh mệnh thể tuyệt vời. Hẹn gặp lại.”

      xong, xoay người, chuẩn bị rời . Ai ngờ, đầu lưỡi của tắc kè hoa lại thè ra, dính vào cái ba lô lưng , thân thể rơi lên đó trong nháy mắt. Làn da toàn thân vốn là màu xám dần dần biến thành màu như cái ba lô, chỉ nhìn bằng mắt thường, gần như thể phân biệt được.

      Thiên Lý kinh ngạc quay đầu, phát tắc kè hoa lại đờ đẫn như giả chết, dường như sinh vật vừa vọt như chớp đến phải nó vậy.

      cười: “Được, vậy chúng ta cùng . Ừm, mày giỏi ngụy trang, thế sau này gọi mày là… Tiện Y vậy.”

      Dường như là thú vui ác độc….

      Xử lý xong, Thiên Lý và Tra Nhĩ thuận lợi về thành Minh trước năm mới.

      Vừa vào thành thấy chú Mộc vội tới, thở dài hơi nhõm, với : “Cuối cùng con cũng về rồi.”

      Thiên Lý hơi ngạc nhiên: “Sao vậy? Trong lúc con ra ngoài, trong thành xảy ra chuyện gì sao?”

      ra cũng có chuyện lớn gì, nhưng phiền toái có.” Khóe miệng chú Mộc hơi run rẩy.

      “Là gì ạ?”

      “Thằng nhóc Vệ kia chứ ai vào đây nữa.” Chú Mộc hơi nghiến răng nghiến lợi.

      “Cậu ấy sao ạ?”

      “Từ lúc các con ra ngoài, nó bắt đầu tạo phản, ăn uống ngon, ngủ ngáy yên, quấy rối khắp nơi. Quan trọng nhất là, nó - tắm hai mươi mấy ngày rồi!”

      Thiên Lý im lặng.

      Chú Mộc tiếp tục lên án: “Con phải biết là, bây giờ tâm trí thằng nhóc kia giống như thằng bé bảy, tám tuổi, đúng là lúc mà ai ai cũng ghét, để ý cái liền như thằng người rừng. Mà hận nhất là nó khống chế dị năng gian càng lúc càng thành thạo, các chú cũng bắt được nó nữa!”

      Vừa dứt lời liền cảm thấy gian gợn sóng, bóng dáng của Vệ - kẻ mà “ai ai cũng ghét” lập tức xuất bên Thiên Lý. Tra Nhĩ lanh tay lanh mắt lập tức túm được cậu ta, ngăn động tác “tập kích” Thiên Lý của cậu.

      Tứ chi của Vệ vung vẩy trung, uất ức kêu lên: “Thiên Lý, Thiên Lý, Vệ nhớ chị lắm…”

      Thiên Lý liếc cậu cái, phát tóc của thằng nhóc này rối như tổ quạ, quần áo vẫn là cái bộ mà giúp cậu ta thay trước khi , chẳng qua là giống như dưa muối, đầy nếp nhăn, đó còn là quần áo à? Có thể mặc quần áo chất lượng tốt thành như thế, chắc là chỉ có cậu ta --- khoan, phải, còn có Tra Nhĩ nữa.

      Thiên Lý xoa thái dương, với Tra Nhĩ: “Tra Nhĩ, mang Vệ tắm .”

      Gương mặt Tra Nhĩ tràn đầy vẻ tình nguyện, rất khó chịu liếc Vệ .

      Vệ buông tứ chi xuống, buồn bã treo nhìn Thiên Lý, yếu ớt : “Thiên Lý giúp tôi tắm…”

      Chưa hết lời bị Tra Nhĩ đánh phát, sau đó bí mật biến mất ngay tại chỗ.

      Thiên Lý nhìn sang chú Mộc, bình tĩnh : “Để hai người đó tắm với nhau ạ.”

      “Chú biết rồi.” Vẻ mặt chú Mộc quái dị : “ sao đó chứ?”

      “…Rất khó ạ.”

      “…”

      Do đó, Thiên Lý đành phải rình coi, sau khi về nhà dùng cảm giác cẩn thận lưu ý tình huống trong phòng tắm.

      Tra Nhĩ vẫn kiên nhẫn như cũ, vung tay vài cái cắt quần áo của Vệ thành mấy mảnh, sau đó ném cậu vào bồn tắm, cầm vòi sen phun ào ào.

      “Á…” Chốc lát nhìn kỹ, Vệ phải uống mấy ngụm nước, sau đó liền xuất màn vô cùng kỳ quái: nước từ vòi sen phun ra vừa đến gần người Vệ biến mất cách kỳ lạ, quanh người cậu xuất vòng chân , mà bản thân cậu ta lại bình yên vô ngồi trong đó, dính giọt nước nào.

      Tra Nhĩ rất nhanh phát ra điều khác thường, xả cả buổi mà bồn vẫn chưa đầy, hiển nhiên là Vệ giở trò.

      nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên trầm…

      Bên kia, Thiên Lý cất ba lô , vừa mới quan sát được hai người kia có hai phút, đỉnh đầu đột nhiên xuất dòng nước rơi xuống từ cao, lập tức xối ướt đẫm.

      Lại còn là nước lạnh nữa! Thiên Lý rùng mình cái, xanh mặt, thái dương nổi lên mấy cái gân xanh. Càng điên hơn là, vừa di chuyển, dòng nước kia cũng di chuyển theo, xối suốt hai mươi mấy giây!

      “Vệ !” Thiên Lý phẫn nộ thét lên.

      Vèo cái, thân thể trắng bóng của Vệ lập tức xuất bên người , vươn tay muốn ôm, kết quả bị người ở phía sau véo nhát, lại biến mất, cả quá trình chỉ có 1 giây.

      Thiên Lý vốn tưởng rằng Vệ còn có thể lặp lại chiêu cũ thuấn di* ra, vậy mà có động tĩnh gì. Dùng cảm giác quét qua, mới giật mình phát , Vệ giống như bị định thân**, ngồi yên trong bồn tắm, ngoại trừ mặt còn hơi run rẩy được hoàn toàn nhúc nhích được tý nào.

      (*)thuấn di: di chuyển trong nháy mắt.

      (**)định thân: khóa thân thể tại chỗ.

      người Tra Nhĩ xuất dao động năng lượng, ------ vận dụng dị năng!

      Dị năng chứa trọc khí bao phủ phòng tắm, dường như tạo thành tầng kết giới. Kỳ quái là, Thiên Lý cảm giác được đám trọc khí này dày đặc như trong tưởng tượng, ít nhất cũng ảnh hưởng gì đến Vệ .

      Chẳng lẽ Tra Nhĩ có thể khống chế năng lượng trọc khí trong cơ thể rồi sao?

      Thiên Lý hơi kích động, nếu như vậy, có thể Tra Nhĩ tiến hóa lần nữa, như thế, có thể chế tạo vũ khí dành riêng cho . Găng tay khu trọc lúc trước chỉ là khí giới phụ trợ mà thôi, cũng có tác dụng lớn gì cho việc phát huy thực lực của . Nhưng khi có được vũ khí của riêng mình, Tra Nhĩ rất có thể trở thành cường giả mạnh nhất tinh cầu này.

      Mặt khác, cũng muốn xem kết cấu dị năng của Tra Nhĩ có thể chế tạo vũ khí như thế nào? Chắc chắn thể là dạng vừa rồi.

      , phải là phải dạng vừa, mà là có hai…
      Last edited: 2/12/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75: “Tứ duy tôn” và “Tâm giới”
      (“Bốn trong ” và “Chiếc nhẫn của tâm hồn”)

      Edit + beta: Ngân

      Thiên Lý thu xếp lại đống linh khí tồn kho tại, khoảng chừng ba mươi mấy kiện, đều là số còn dư sau khi sàng lọc tuyển chọn cho khách hàng của số 108. Bởi có người mua thích hợp với chúng, nên cũng tùy tiện bán ra, mà tạm thời giữ lại trong kho.

      Chỉ còn mười mấy kiện chưa khắc, Thiên Lý quyết định xử lý quy tắc sam đỏ tìm được từ rừng trọc hóa trước. Đây là tổ hợp quy tắc thứ hai mà tìm được, hết sức tò mò với tác dụng của nó.

      Dùng cảm giác thẩm tách qua quy luật của nó, Thiên Lý nghĩ gì khác nữa, bắt đầu ra tay…

      Ngoài phòng làm việc, Tra Nhĩ hung ác nhìn chằm chằm Vệ , đề phòng cậu ta vào quấy rầy. Sau khi bị Tra Nhĩ áp chế mấy lần, rốt cuộc thằng nhóc này cũng bớt kiêu ngạo , ngoan ngoãn ngồi xổm ở góc tường tựa như con chó cỡ lớn chờ chủ nhân ban phát tình thương vậy.

      biết qua bao lâu, vẻ mặt Tra Nhĩ khẽ biến đổi, nhìn thẳng vào cửa phòng làm việc.

      Vệ thấy tầm nhìn của Tra Nhĩ dời , ánh mắt lập tức sáng ngời, thân hình nhanh chóng biến mất. Ai ngờ Tra Nhĩ đột nhiên thuận tay vút qua trảo, túm được cổ Vệ , kéo cậu ta từ trong gian ra.

      (Vâng, cuối cùng dưới dâm – uy của đại khuyển Tra Nhĩ, tiểu khuyển Vệ đành ngậm bồ hòn làm ngọt ạ!)

      “A…” Vệ bĩu môi, ủ rũ buông tứ chi xuống, người lắc lư tay Tra Nhĩ. Cậu hiểu ra, trò cũ của mình còn tác dụng nữa rồi, chỉ cần khoảng cách quá mười mét, thuấn di của cậu chắc chắn thất bại, dù giãy dụa thế nào cũng trốn được ngũ chỉ sơn* của “ông bố hời” này.

      (*) ngũ chỉ sơn: bàn tay năm ngón, ý như kiểu bàn tay của Như Lai Phật Tổ lúc đè lên Tôn Ngộ tạo thành Ngũ Hành Sơn

      Tra Nhĩ hất Vệ ra, mở cửa vào phòng làm việc, nhìn thấy Thiên Lý chăm chú vuốt vẻ mấy vật giống như cái dùi bàn.

      “Tra Nhĩ, có vẻ tôi tìm ra thứ tốt rồi!” Thiên Lý quay đầu cười với Tra Nhĩ, “Bộ tổ hợp quy tắc này có thể tự hình thành thế giới linh khí, ở trong đó có thể ổn định năng lượng, tiến hóa nhanh hơn.”

      Tra Nhĩ quay đầu, lẳng lặng nhìn .

      Thiên Lý lại : “Khác với quy tắc của Hiên Viên Bách, quy tắc này tạo thành hoàn cảnh đặc thù có ích cho sinh vật. Tôi muốn đặt nó ở phòng huấn luyện, giờ thử luôn .”

      xong, Thiên Lý liền ra ngoài.

      Tra Nhĩ nhanh chậm theo sát sau lưng . Vệ nhìn thấy Thiên Lý muốn nhào lên, Tra Nhĩ vừa liếc qua phát khiến cậu co vòi về, học quy quy củ củ mà .

      Chú ngang qua, thấy cái dáng xếp thành hàng đường của họ, buồn cười : “Các con đâu vậy?”

      Thiên Lý đáp: “Con định phòng huấn luyện, hay chú cũng , con muốn làm thí nghiệm.”

      “Được.”

      Mấy người vào phòng huấn luyện. Đây là kiến trúc lớn nhất của tòa thành này, tuy thể so với những thành thị cỡ lớn, nhưng cũng đầy đủ cơ sở vật chất, chỉ cần có phương pháp huấn luyện phù hợp, dù có là dị năng giả cấp cao cũng có thể huấn luyện tốt.

      Thiên Lý ra giữa phòng huấn luyện, lấy tổ hợp linh khí ra, bảo Tra Nhĩ đặt lần lượt theo thứ tự ở bốn phía đông tây nam bắc.

      Sau khi Tra Nhĩ đặt kiện cuối cùng xuống, trong phòng huấn luyện đột nhiên vang lên thanh rất . Sau đó, mọi người liền cảm thấy tựa như có ngọn gió mát phất qua, dường như năng lượng sinh ra cảm ứng nào đó, nhàng dao động. Những người khác nhìn thấy, Thiên Lý lại cảm giác được rệt giữa bốn kiện linh khí xuất mấy dòng linh văn đan xen uốn lượn lẫn nhau. Lúc linh văn chạm vào nhau, kết giới linh khí hình thành, bao phủ trọn tòa cao ốc huấn luyện, phạm vi đường kính khoảng 300m.

      “Đây là gì?” Chú lộ vẻ kinh ngạc, cẩn thận cảm nhận biến hóa của năng lượng trong cơ thể, dường như có nguyên tố đặc thù nào đó dung nhập vào, từ từ phân giải ngưng luyện. Tuy tốc độ chậm, nhưng chỗ tốt cần cũng biết. Nếu huấn luyện thời gian dài trong hoàn cảnh như thế này, năng lượng có thể được tinh luyện và tích lũy gấp mấy lần bình thường.

      Thiên Lý gật đầu, xem ra đoán sai, đây đúng là thứ tốt để chế tạo gian huấn luyện.

      với chú : “Chú , sau này cố gắng đừng cho người có phận tiến vào phòng huấn luyện, chỉ cho phép những người chúng ta có thể tin tưởng vào thôi.”

      Tiếp theo, cần phải ngụy trang cho bốn kiện linh khí này chút.

      Chú thận trọng gật đầu.

      Ở chung lâu như vậy, ông và mấy người khác cũng biết Thiên Lý phải người bình thường. Mấy thứ bé hay chế tạo kia, đều rất khác thường. Tuy bọn họ hay lên mạng, nhưng cũng biết linh khí của số 108 tại rất “hot”. Ai cũng biết, Linh văn sư mà họ truy đuổi, chỉ là đứa bé.

      Nhưng đối với những người khám phá đời như họ, thân phận của Thiên Lý là gì cũng chẳng sao cả, giờ họ chỉ thầm muốn trải qua cuộc sống bình thường, sau đó rảnh rỗi tìm cái thế lực ngầm kia quấy rối.

      Thiên Lý lại : “Chú , chú có phương pháp huấn luyện thích hợp dành cho con ?”

      “Con ư?” Chú , “Thể chất của con kém hơn dị năng giả rất nhiều, chỉ có tố chất của người bình thường, chắc chắn thể chịu được huấn luyện có cường độ quá cao, con phải bắt đầu từ cơ bản, tiến hành huấn luyện thể năng trước.”

      Thiên Lý cũng biết điểm yếu của mình, phải là dị năng giả, thể chất của chưa từng được đề cao. Nhưng thể dựa vào vũ khí để bảo vệ mình mãi, nếu lại gặp tình huống như ở dưới thành thị ngầm, tất cả những gì người đều bị lấy , chỉ có thể dựa vào khí cơ châm để lợi dụng lúc người khác đề phòng mà thành công. Nếu tên đó có đẳng cấp cao hơn chút, e là khí cơ châm cũng vô ích.

      Nhưng bắt đầu huấn luyện từ cơ bản, chẳng những tốn thời gian, hơn nữa còn tiến triển rất chậm. Quan trọng hơn, tổ hợp linh khí mới chế tạo hoàn toàn dùng được với người có năng lượng như .

      Aiz, xem ra phải nghĩ biện pháp khác, nhưng kiên trì huấn luyện mỗi ngày vẫn phải làm.

      Trở về nhà, Thiên Lý lập tức bổ sung tư liệu về tổ hợp linh khí, chính thức đặt tên chúng là “Tứ duy tôn” (bốn trong ).

      lâu sau đó, phòng huấn luyện trong kết giới của Tứ duy tôn trở thành trụ sở huấn luyện trung tâm của thành viên trong thành Minh, bồi dưỡng ra những dị năng giả xuất sắc vượt trội. Nhưng dường như Thiên Lý có thể chất hấp dẫn kỳ nhân dị sĩ*, thành Minh trong tương lai, hẳn thành trại tập trung những quái thai đáng sợ…

      (*)kỳ nhân dị sĩ: những người có khác biệt so với người bình thường.

      Khắc hết những quy tắc trong tay, Thiên Lý chuyển trọng tâm sang nghiên cứu vũ khí.

      Trước đó save lại văn lộ dị năng của Tra Nhĩ trong máy tính, cũng thử khắc quy tắc của vũ khí kim loại, nhưng vẫn chưa thành công lần nào.

      Lần này Thiên Lý lựa ra mấy trăm loại kim loại, dựa theo tỉ lệ khác nhau mà chế tạo ra phôi của hơn mười loại vũ khí, sau đó thí nghiệm từng cái . Kết quả là toàn quân bị diệt vũ khí nào có thể thừa nhận quy tắc năng lượng biến dị của Tra Nhĩ.

      Cuối cùng, chỉ có thể đặt hy vọng lên kim loại Long Ngữ. Đây là khối cuối cùng còn lại tay , định thử xem hiệu quả, dù thất bại cũng có thể thu thập được số liệu mới, cung cấp tham khảo để tiến hành chế tạo vũ khí sau này.

      Nhưng tuyệt đối ngờ, lần này lại thành công.

      Trong quá trình ngừng phân giải và dung hợp, kim loại Long Ngữ dần dần tinh luyện . Sau khi hoàn thành lần dị biến cuối cùng, từ khối kim loại nửa mét vuông, nó lại biến thành chiếc nhẫn màu đen cực kỳ bình thường.

      Cùng lúc đó, tinh thần Tra Nhĩ hơi dao động, năng lượng trong cơ thể dường như thu được lời triệu hoán nào đó, nhàng rung động.

      lách mình tiến vào phòng làm việc, liếc mắt cái nhìn thấy cái nhẫn bàn kia, nhìn Thiên Lý, thấy ra hiệu vươn tay lấy. Thoáng chốc, khí rung động, “rắc” tiếng, Kim tiễn hoàn cổ Tra Nhĩ vỡ vụn. Sau đó, lấy làm trung tâm, năng lượng kỳ lạ nhanh chóng lan ra khắp nơi, tất cả những người ở thành Minh đều đồng loạt hoảng sợ! Trong nháy mắt khi tiếp xúc với làn sóng năng lượng kia, hiểu sao người ta lại sinh ra cảm giác sợ hãi, dường như quân lâm thiên hạ*, uy hiếp tỏa ra.

      (*)quân lâm thiên hạ: đức vua giá lâm.

      Nhưng cảm giác này lập tức tan , mọi người còn chưa phản ứng kịp biến mất dấu vết, chỉ để lại cảm xúc rất .

      Tra Nhĩ thích, vuốt ve chiếc nhẫn muốn rời tay. Dưới khống chế của , năng lượng thoắt thoắt , cuối cùng biến mất dấu tích.

      Mất công hiệu nấp của Kim tiễn hoàn, trọc khí người lại hề tràn ra ngoài chút nào. cách khác, chỉ cần Tra Nhĩ muốn, có thể hoàn toàn thoải mái lại trong chốn đông người. Dù vận dụng dị năng, cũng xuất bất cứ gì bất thường, bất kể là dao động năng lượng hay trọc khí cũng đều để lại dấu vết gì.

      Dị năng của Tra Nhĩ, chính thức trở thành dị năng có dao động năng lượng. Được nhẫn hỗ trợ, có thể gây dựng lĩnh vực chút sơ hở.

      Đúng vậy, lĩnh vực. Rốt cuộc cũng biết chủng loại dị năng của Tra Nhĩ rồi. Phương hướng phát triển cuối cùng của dị năng chính là lĩnh vực, trước mắt, dị năng giả có lĩnh vực mà gặp chỉ có A Nhĩ Đế Tư; nhưng lĩnh vực của ta vốn hình thành sau khi có Trí châu, mà dị năng của bản thân Tra Nhĩ chính là lĩnh vực, hơn nữa là lĩnh vực vô tận có giới hạn.

      Nếu lĩnh vực ảo giác của A Nhĩ Đế Tư gặp phải lĩnh vực vô tận của Tra Nhĩ, rất có thể người chế tạo ảo giác bị ảo giác mê hoặc. Trong lĩnh vực, chính là thần. Đây mới là điểm mạnh chân chính của chiếc nhẫn này.

      Có lẽ qua mười năm nữa, với tốc độ tiến hóa của Tra Nhĩ, có thể thoát ly chiếc nhẫn, chân chính đạt tới cảnh giới tối cao.

      Làm vũ khí, đương nhiên chiếc nhẫn này chỉ có mỗi công hiệu ấy, bao lâu nữa, Thiên Lý phát , chiếc nhẫn có thể hình thành từ đến vài thanh đao xuyên qua năng lượng, chỉ cần đủ năng lượng, muốn có vạn thanh đao phóng ra cùng lúc cũng phải là có khả năng…

      Có chiếc nhẫn này, Tra Nhĩ đạt tới giai đoạn tiến hóa cao nhất của thời kỳ đầu, đạt đến đỉnh cao trước bước, thành tựu sau này cũng đồng bộ với tốc độ tiến hóa của .

      Lúc này, Tra Nhĩ đột nhiên đưa chiếc nhẫn tới trước mặt Thiên Lý, Thiên Lý kỳ quái hỏi: “Tra Nhĩ, làm gì vậy?”

      Tra Nhĩ duỗi móng ra, làm động tác đeo.

      Thiên Lý do dự lát, sau đó nhận lấy nhẫn, nhàng nâng ngón giữa của lên, từ từ đeo nhẫn vào.

      Nghe , đeo nhẫn vào ngón giữa, có ý là ------ “hoa có chủ”.

      Khóe miệng Thiên Lý mỉm cười.

      Tra Nhĩ vui sướng xem chiếc nhẫn của mình, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, đột nhiên ấn nụ hôn lên gò má của Thiên Lý,kêu bên tai : “Thiên Lý.”

      Giọng đến mức thể nghe thấy, Thiên Lý suýt nữa cho là mình nghe lầm, lòng còn khiếp sợ với việc Tra Nhĩ đột nhiên chuyện hơn xa nụ hôn vừa rồi.

      bưng mặt Tra Nhĩ lên, kinh hỉ* : “Tra Nhĩ, có thể chuyện rồi sao? Gọi lần nữa .”

      (*)kinh hỉ: kinh ngạc và vui mừng.

      Tra Nhĩ chỉ im lặng nhìn chăm chú vào .

      “Gọi lần nữa , lần thôi.” Thiên Lý lộ vẻ được cưng chiều hiếm thấy của bé.

      Tra Nhĩ nhếch môi cười, nhưng lên tiếng nữa.

      Thiên Lý nhụt chí, thầm nghĩ: Chẳng lẽ vừa rồi mình nghe lầm? Hay là Tra Nhĩ vẫn chỉ ngẫu nhiên mới được thôi?

      “Được rồi, Tra Nhĩ, tôi đặt tên cho chiếc nhẫn này là ‘Tâm giới’ được ? Tủy tâm sở dục, duy ngã độc tôn*.”

      (*)tùy tâm sở dục: làm tùy cảm xúc; duy ngã độc tôn: mình tối cao.

      Tra Nhĩ gật đầu liên tục.

      Vũ khí được người đời đặt ở cảnh giới tối cao trong tương lai, chính thức được đặt tên là ------- Tâm giới.

      +++

      Tác giả bày tỏ: Sắp tới cho con hàng lười Tiện Y này lên sân khấu tý, là linh thú cấp cao, dị năng của nó rất thú vị nha~


      Chương 76: Song Sát

      Edit + beta: Ngân


      Mùa đông trôi qua trong cuộc sống vừa bận rộn vừa rảnh rỗi của Thiên Lý. Xếp lại bọc hành lý, chuẩn bị lên đường.

      Giờ và Tra Nhĩ bị vài thế lực nhìn chằm chằm, ra ngoài cũng thể tùy tiện như trước nữa. Tuy Tra Nhĩ rất lợi hại, nhưng chuyện gì cũng có cái ngoài ý muốn, cho nên che giấu tung tích thành việc cần làm nhất trước mắt.

      Chú Thủy điều chế nước thay da cho và Tra Nhĩ, nghe đây là phương thuốc gia truyền của nhà ông, có thể thay đổi màu sắc của làn da, mỗi lần có thể bảo trì được 20 – 30 ngày.

      Đó là kinh hỉ* lớn. Người của tinh cầu Áo Lạc có năm màu da: trắng, vàng, nâu, đen, đỏ. Thiên Lý và Tra Nhĩ đều là người da vàng, nếu đổi màu da, ít nhất có thể lừa được người khác qua chủng tộc. Lại dùng thêm chút kỹ xảo trang điểm, cố gắng thay đổi gương mặt vốn có, vậy nếu có người quen, chắc chắn rất khó nhận ra. Huống hồ Thiên Lý còn trong thời kỳ trưởng thành, dáng người thay đổi mỗi năm, chỉ cần làm việc điệu thấp* chút, cũng cần quá lo lắng bị người nhận ra.

      (*) kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng

      (*) điệu thấp: im hơi lặng tiếng, rêu rao, khoe khoang

      Lần này lên đường, Thiên Lý chuẩn bị vô cùng đầy đủ. muốn thăm dò xa hơn, nếu đường có thời gian khắc quy tắc có thể gửi về, dù sao chú Thủy vẫn luôn đóng giữ trong thành. Thành Minh cũng hoàn thành cơ sở quy hoạch, chỉ cần bị phá hoại quy mô lớn có thể phát triển thuận lợi.

      Đáng tiếc dùng hết trái tim Long Ngữ và kim loại Long Ngữ, nếu Thiên Lý còn có thể chế tạo ra vài máy móc hữu dụng khác. Giờ cũng nên hợp tác với Bách Chiến, muốn giao đồ trong tay cho Bách Chiến, ít nhất phải chờ có căn cứ chân chính hẵng.

      Trước khi còn xảy ra phiền toái, thằng nhóc Vệ vừa thấy Thiên Lý và Tra Nhĩ phải ra ngoài, sống chết muốn bám theo, ầm ĩ giống như con khỉ ăn ớt. Tra Nhĩ lườm đánh thế nào cũng có tác dụng, đám chú Thủy lại rất che chở thằng nhóc này, cho Tra Nhĩ xuống tay nặng.

      Thực tế, là dị năng giả gian, Vệ có tác dụng cực lớn ở phương diện khác. Song giờ cậu vẫn còn quá đơn thuần, hơn nữa ngoài thuấn di* gian, vẫn chưa có bất cứ thủ đoạn công kích nào.

      (*) thuấn di: di chuyển trong nháy mắt

      Tra Nhĩ đột nhiên xòe tay ra với Vệ , quơ quơ trung, ý bảo cậu cũng xòe tay ra. Vệ do dự xòe tay ra, Tra Nhĩ xoẹt vuốt lên ba lô của Thiên Lý, rồi đặt vật gì đó vào tay cậu.

      Mềm mềm, ngưa ngứa. Vệ nhìn kỹ, sinh vật bốn chân lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cậu, làn da vốn màu nâu xanh từ từ biến thành màu da người, trong chốc lát biến mất trong tầm mắt, nhưng xúc cảm kia vẫn tồn tại như cũ.

      “A!” Vệ hất mạnh tay lên, vứt sinh vật ra, nhanh chóng vọt ra sau lưng chú Thổ.

      Tra Nhĩ liếc cậu bằng ánh mắt khinh thường, ý là, ngay cả loài vật này cũng sợ, còn muốn theo họ ra ngoài?

      Thiên Lý vội vàng tiếp Tiện Y rơi từ xuống. Tên nhóc này, sắp rớt não rồi mà vẫn cứ cái dáng bình tĩnh, sừng sững bất động. Bị ném ra ngoài ở tư thế nào, rơi xuống vẫn là tư thế ấy, đặt nó lên ba lô lần nữa vẫn là tư thế ấy.

      Thiên Lý vỗ về: “Vệ , chúng tôi trở về nhanh thôi, cậu phải ngoan ngoãn đó, chờ cậu học được bản lĩnh giỏi, chúng tôi mang cậu cùng thám hiểm.”

      Cái cổ rụt sau bả vai chú Thổ của Vệ lại thò ra, đôi mắt trong suốt tràn đầy uất ức.

      Cuối cùng, cậu vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời . Nhìn chăm chú hình bóng quấn quýt của họ biến mất trong bóng đêm, suy nghĩ muốn trở nên mạnh mẽ cắm rễ vào đáy lòng cậu. Cậu, rất muốn cùng với họ…

      Điểm đến lần này của Thiên Lý là dãy núi Tạp Cơ Nhĩ. Đây là dãy núi cực lớn chạy dọc hai phía nam bắc ở biên giới Đông Nam; mấy trăm năm trước bị trọc khí chia đôi, trở thành hai dãy Tạp Cơ Nhĩ Bắc và Tạp Cơ Nhĩ Nam ngày nay. Tạp Cơ Nhĩ Bắc tiếp giáp với rừng rậm Duy Cam của khu 21 cấp D; Tạp Cơ Nhĩ Nam bị lập trong vùng đất trọc hóa, trở thành dãy núi trọc hóa lớn nhất tinh cầu này.

      Sống chủ yếu ở dãy núi này là người da đỏ và người da nâu. Trong Tạp Cơ Nhĩ Bắc vẫn còn hơn ba triệu người sống, họ muốn vào Tạp Cơ Nhĩ Nam, nhất định phải vượt qua khe núi trọc hóa nguy hiểm ở giữa. Hằng năm, để vận chuyển vật tư và săn giết sinh vật trọc hóa, rất nhiều người chôn xương ở chốn này.

      Thiên Lý dự tính cần khoảng hơn bốn tháng mới đến được dãy Tạp Cơ Nhĩ, đường còn phải qua khá nhiều thành thị.

      Ngày thứ năm sau khi và Tra Nhĩ rời , dừng lại tại nơi cách tòa thành biên giới tên là Dạ Huân khoảng gần 3km.

      lấy nước thay da ra, do dự chút. Trước đó chưa thử qua, hiệu quả. Song hiểu chú Thủy, “tay nghề” của ông vẫn rất đáng tin cậy. Nghĩ vậy, Thiên Lý ngửa đầu uống hớp .

      Tra Nhĩ ngồi xổm bên cạnh, tò mò nhìn.

      bao lâu, Thiên Lý cảm thấy da mình hơi nóng lên. Khoảng hai ba phút sau ngừng nóng. Tra Nhĩ đột nhiên thò tay sờ sờ mặt Thiên Lý, dường như lau cái gì. Động tác này cho thấy, màu da của chắc chắn thay đổi.

      Tra Nhĩ lau lúc dừng lại, ngoại trừ hơi khó hiểu, vẻ mặt cũng có gì khác thường. có quan niệm đẹp hay xấu, chỉ cần hơi thở quen thuộc này thay đổi, cho dù Thiên Lý có biến thành “màu sắc” nào cũng có gì thay đổi đối với .

      Thiên Lý đưa nước thay da cho Tra Nhĩ, ý bảo cũng uống hớp, Tra Nhĩ chút do dự nghe theo. Rất nhanh, làn da của cũng xuất biến hóa.

      Lúc này, có lẽ Thiên Lý nên cảm thấy may mắn vì mình nhìn thấy. Tay nghề của chú Thủy đương nhiên thể chê vào đâu được, nhưng ông chưa cho Thiên Lý, công dụng của nước thay da cũng chịu ảnh hưởng của các nhân tố như thể chất, giới tính, dị năng, .v.v… của từng người.

      Thiên Lý uống xong, màu da từ vàng biến thành đen. Điều này sao, nhưng lại mặc bộ trang phục màu xanh nâu, bên ngoài còn khoác cái áo choàng màu đen. Đội thêm cái mũ, đến tối tầm nhìn gần như bằng … Cả người gây cho người ta cảm giác chỉ có chữ ---- đen!

      Khác với Thiên Lý, làn da Tra Nhĩ biến thành màu đỏ, tóc còn xơ lên, rối tung như cành khô, ra ánh sáng xanh mờ mờ ảo ảo dưới ánh mặt trời. Sắc da đỏ thẫm phối với mái tóc xơ rối giương nanh múa vuốt, thêm cả đôi mắt hung ác kia, quả thực tựa như con ma đỏ đến từ địa ngục, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ hãi.

      Vốn nếu chỉ có mình Thiên Lý, người ta chỉ thấy cùng lắm là người hơi trầm thôi. Nhưng và Tra Nhĩ đứng cùng nhau, hiệu quả liền hoàn toàn khác. người như u linh* trong đêm tối, kẻ như ác quỷ từ địa ngục, tổ hợp đen và đỏ, trở thành đời “Hắc Hồng Song Sát”* mới.

      (*)u linh: linh hồn người chết.

      (*)Hắc Hồng Song Sát: hai sát thủ đen và đỏ.

      Có lẽ Thiên Lý đạt được mục đích mê hoặc kẻ địch, nhưng dáng vẻ này mà muốn điệu thấp*, trừ phi những người khác đều bị mù màu.

      (*)điệu thấp: im hơi lặng tiếng, rêu rao.

      Nếu nhìn thấy được tình nguyện trốn trong rừng sâu núi thẳm hai mươi mấy ngày cũng muốn dùng dáng vẻ này xuất trước mặt người khác.

      Nhưng cũng vì thể nhìn thấy, nên rất bình tĩnh.

      Lúc Thiên Lý và Tra Nhĩ đến thành Dạ Huân, đêm khuya.

      Đến khách sạn, Thiên Lý với phục vụ buồn ngủ: “Còn phòng trống ?”

      “Nhìn màn hình, tất cả những phòng màu xám đều là phòng trống, mời ngài tự chọn vị trí ưa thích.” Phục vụ miễn cưỡng dáp câu.

      Thiên Lý đưa tay đặt lên màn hình tường, điểm chọn số 602, sau đó lấy thẻ tiền ra quẹt cái qua rãnh.

      Phục vụ nghe tiếng nhắc phòng đặt, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn khách mới đến, kết quả thấy bóng người.

      “Cảm ơn.” Bên tai truyền tới giọng kia, vẻ mặt phục vụ quái dị nhìn khắp nơi, cố gắng muốn tìm ra người chuyện.

      Thiên Lý gõ bàn, thản nhiên : “Làm phiền, xin dẫn chúng tôi đến phòng.”

      Phục vụ nhìn qua theo tiếng động, hồi lâu mới phát … bóng ma đứng ở đó.

      “A…Vị khách này, xin hỏi ngài vừa gì vậy?”

      “Dẫn chúng tôi đến phòng.” Thiên Lý lặp lại lần nữa.

      “A a, vâng, xin chờ chút.” Phục vụ luống cuống lấy thẻ phòng, ánh mắt vẫn quên liếc qua dò xét “ ta”, đôi tròng mắt trắng dưới cái mũ màu đen kia rất kinh người, đặc biệt là trong ban đêm yên tĩnh như thế này, lại càng thêm vài phần ý lạnh.

      “Xin mời, bên này.” Phục vụ dẫn người vào cầu thang ánh sáng, ấn phím số 6.

      màn hình của cầu thang ánh sáng có máy đo cân nặng của khách, phục vụ vừa liếc cái, phát con số là 179kg.

      179… trong lòng phục vụ rùng mình, cách đây lâu cậu mới cân chỉ có 72kg. Mà người áo đen bên cạnh này cùng lắm cũng chỉ 37kg thôi chứ, vậy gần trăm kg kia ở đâu ra vậy? Trong cầu thang ánh sáng còn có người khác sao…

      Hai người đều gì, trong gian khép kín yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hít thở, tốc độ bay lên dường như cũng vô cùng chậm chạp.

      Phục vụ ra vẻ tùy ý hỏi thăm: “Ngài còn có người bạn khác sao? Vừa rồi hình như ngài là dẫn ‘chúng tôi’ đến phòng?”

      Thiên Lý nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”

      “Vậy bạn của ngài đâu? ở cùng chỗ với ngài sao?”

      “…”Thiên Lý từ từ quay đầu, dùng đôi tròng mắt trắng kinh người dưới chiếc mũ nhìn chằm chằm cậu ta, kỳ quái hỏi: “ phải ấy đứng ngay sau cậu sao?”

      Người phục vụ cứng đờ, cảm giác lạnh từ xương sống chạy thẳng lên đại não. Cậu nuốt nước miếng, từ từ quay đầu lại cách máy móc, bất ngờ thấy gương mặt đỏ sẫm như quái, lạnh lùng như ác quỷ dần dần ra trong trung, thân thể vẫn trong trạng thái tàng hình. Phục vụ đáng thương chỉ thấy cái đầu lơ lửng nhếch môi cười với cậu…

      “A a a…”

      Cầu thang ánh sáng vừa mở, phục vụ lảo đảo chạy ra, thét chói tai chạy trốn.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Thiên Lý hiểu ra sao, Tra Nhĩ mang vẻ mặt vô tội.

      Thiên Lý hoàn toàn muốn dọa người, vừa rồi biết Tra Nhĩ tàng hình, nên trả lời cũng khá tùy ý, thế nên phục vụ thấy Tra Nhĩ đột nhiên hình, lập tức bị dọa cho hồn phi phách tán, huống chi Tra Nhĩ còn đùa dai, chỉ lộ ra mỗi cái đầu… Thực tế, dù tàng hình, đoán chừng phục vụ cũng vẫn sợ hãi, với bề ngoài của bây giờ, cần ra tay cũng sinh ra lực uy hiếp đáng sợ.

      Hôm sau, người của cả thành Dạ Huân đều biết đêm qua có hai con quỷ đến thành, qua lời “thêm mắm thêm muối” của phục vụ, “Hắc Sát” Thiên Lý và “Xích Quỷ” Tra Nhĩ còn chưa lộ mặt “tiếng quỷ lan xa”, mọi người đều muốn trông chờ vây xem…
      Last edited: 2/12/16

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 76: Song Sát

      Edit + beta: Ngân


      Mùa đông trôi qua trong cuộc sống vừa bận rộn vừa rảnh rỗi của Thiên Lý. Xếp lại bọc hành lý, chuẩn bị lên đường.

      Giờ và Tra Nhĩ bị vài thế lực nhìn chằm chằm, ra ngoài cũng thể tùy tiện như trước nữa. Tuy Tra Nhĩ rất lợi hại, nhưng chuyện gì cũng có cái ngoài ý muốn, cho nên che giấu tung tích thành việc cần làm nhất trước mắt.

      Chú Thủy điều chế nước thay da cho và Tra Nhĩ, nghe đây là phương thuốc gia truyền của nhà ông, có thể thay đổi màu sắc của làn da, mỗi lần có thể bảo trì được 20 – 30 ngày.

      Đó là kinh hỉ* lớn. Người của tinh cầu Áo Lạc có năm màu da: trắng, vàng, nâu, đen, đỏ. Thiên Lý và Tra Nhĩ đều là người da vàng, nếu đổi màu da, ít nhất có thể lừa được người khác qua chủng tộc. Lại dùng thêm chút kỹ xảo trang điểm, cố gắng thay đổi gương mặt vốn có, vậy nếu có người quen, chắc chắn rất khó nhận ra. Huống hồ Thiên Lý còn trong thời kỳ trưởng thành, dáng người thay đổi mỗi năm, chỉ cần làm việc điệu thấp* chút, cũng cần quá lo lắng bị người nhận ra.

      (*) kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng

      (*) điệu thấp: im hơi lặng tiếng, rêu rao, khoe khoang

      Lần này lên đường, Thiên Lý chuẩn bị vô cùng đầy đủ. muốn thăm dò xa hơn, nếu đường có thời gian khắc quy tắc có thể gửi về, dù sao chú Thủy vẫn luôn đóng giữ trong thành. Thành Minh cũng hoàn thành cơ sở quy hoạch, chỉ cần bị phá hoại quy mô lớn có thể phát triển thuận lợi.

      Đáng tiếc dùng hết trái tim Long Ngữ và kim loại Long Ngữ, nếu Thiên Lý còn có thể chế tạo ra vài máy móc hữu dụng khác. Giờ cũng nên hợp tác với Bách Chiến, muốn giao đồ trong tay cho Bách Chiến, ít nhất phải chờ có căn cứ chân chính hẵng.

      Trước khi còn xảy ra phiền toái, thằng nhóc Vệ vừa thấy Thiên Lý và Tra Nhĩ phải ra ngoài, sống chết muốn bám theo, ầm ĩ giống như con khỉ ăn ớt. Tra Nhĩ lườm đánh thế nào cũng có tác dụng, đám chú Thủy lại rất che chở thằng nhóc này, cho Tra Nhĩ xuống tay nặng.

      Thực tế, là dị năng giả gian, Vệ có tác dụng cực lớn ở phương diện khác. Song giờ cậu vẫn còn quá đơn thuần, hơn nữa ngoài thuấn di* gian, vẫn chưa có bất cứ thủ đoạn công kích nào.

      (*) thuấn di: di chuyển trong nháy mắt

      Tra Nhĩ đột nhiên xòe tay ra với Vệ , quơ quơ trung, ý bảo cậu cũng xòe tay ra. Vệ do dự xòe tay ra, Tra Nhĩ xoẹt vuốt lên ba lô của Thiên Lý, rồi đặt vật gì đó vào tay cậu.

      Mềm mềm, ngưa ngứa. Vệ nhìn kỹ, sinh vật bốn chân lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cậu, làn da vốn màu nâu xanh từ từ biến thành màu da người, trong chốc lát biến mất trong tầm mắt, nhưng xúc cảm kia vẫn tồn tại như cũ.

      “A!” Vệ hất mạnh tay lên, vứt sinh vật ra, nhanh chóng vọt ra sau lưng chú Thổ.

      Tra Nhĩ liếc cậu bằng ánh mắt khinh thường, ý là, ngay cả loài vật này cũng sợ, còn muốn theo họ ra ngoài?

      Thiên Lý vội vàng tiếp Tiện Y rơi từ xuống. Tên nhóc này, sắp rớt não rồi mà vẫn cứ cái dáng bình tĩnh, sừng sững bất động. Bị ném ra ngoài ở tư thế nào, rơi xuống vẫn là tư thế ấy, đặt nó lên ba lô lần nữa vẫn là tư thế ấy.

      Thiên Lý vỗ về: “Vệ , chúng tôi trở về nhanh thôi, cậu phải ngoan ngoãn đó, chờ cậu học được bản lĩnh giỏi, chúng tôi mang cậu cùng thám hiểm.”

      Cái cổ rụt sau bả vai chú Thổ của Vệ lại thò ra, đôi mắt trong suốt tràn đầy uất ức.

      Cuối cùng, cậu vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời . Nhìn chăm chú hình bóng quấn quýt của họ biến mất trong bóng đêm, suy nghĩ muốn trở nên mạnh mẽ cắm rễ vào đáy lòng cậu. Cậu, rất muốn cùng với họ…

      Điểm đến lần này của Thiên Lý là dãy núi Tạp Cơ Nhĩ. Đây là dãy núi cực lớn chạy dọc hai phía nam bắc ở biên giới Đông Nam; mấy trăm năm trước bị trọc khí chia đôi, trở thành hai dãy Tạp Cơ Nhĩ Bắc và Tạp Cơ Nhĩ Nam ngày nay. Tạp Cơ Nhĩ Bắc tiếp giáp với rừng rậm Duy Cam của khu 21 cấp D; Tạp Cơ Nhĩ Nam bị lập trong vùng đất trọc hóa, trở thành dãy núi trọc hóa lớn nhất tinh cầu này.

      Sống chủ yếu ở dãy núi này là người da đỏ và người da nâu. Trong Tạp Cơ Nhĩ Bắc vẫn còn hơn ba triệu người sống, họ muốn vào Tạp Cơ Nhĩ Nam, nhất định phải vượt qua khe núi trọc hóa nguy hiểm ở giữa. Hằng năm, để vận chuyển vật tư và săn giết sinh vật trọc hóa, rất nhiều người chôn xương ở chốn này.

      Thiên Lý dự tính cần khoảng hơn bốn tháng mới đến được dãy Tạp Cơ Nhĩ, đường còn phải qua khá nhiều thành thị.

      Ngày thứ năm sau khi và Tra Nhĩ rời , dừng lại tại nơi cách tòa thành biên giới tên là Dạ Huân khoảng gần 3km.

      lấy nước thay da ra, do dự chút. Trước đó chưa thử qua, hiệu quả. Song hiểu chú Thủy, “tay nghề” của ông vẫn rất đáng tin cậy. Nghĩ vậy, Thiên Lý ngửa đầu uống hớp .

      Tra Nhĩ ngồi xổm bên cạnh, tò mò nhìn.

      bao lâu, Thiên Lý cảm thấy da mình hơi nóng lên. Khoảng hai ba phút sau ngừng nóng. Tra Nhĩ đột nhiên thò tay sờ sờ mặt Thiên Lý, dường như lau cái gì. Động tác này cho thấy, màu da của chắc chắn thay đổi.

      Tra Nhĩ lau lúc dừng lại, ngoại trừ hơi khó hiểu, vẻ mặt cũng có gì khác thường. có quan niệm đẹp hay xấu, chỉ cần hơi thở quen thuộc này thay đổi, cho dù Thiên Lý có biến thành “màu sắc” nào cũng có gì thay đổi đối với .

      Thiên Lý đưa nước thay da cho Tra Nhĩ, ý bảo cũng uống hớp. Tra Nhĩ chút do dự nghe theo. Rất nhanh, làn da của cũng xuất biến hóa.

      Lúc này, có lẽ Thiên Lý nên cảm thấy may mắn vì mình nhìn thấy. Tay nghề của chú Thủy đương nhiên thể chê vào đâu được, nhưng ông chưa cho Thiên Lý, công hiệu của nước thay da cũng chịu ảnh hưởng của các nhân tố như thể chất, giới tính, dị năng, v.v… của từng người.

      Thiên Lý uống xong, màu da từ vàng biến thành đen. Điều này sao, nhưng lại mặc bộ trang phục màu xanh nâu, bên ngoài còn khoác cái áo choàng màu đen. Đội thêm cái mũ, nhìn chính diện chỉ có thể thấy phần lòng trắng mắt, đến tối tầm nhìn gần như bằng … Cả người gây cho người ta cảm giác chỉ có chữ ---- đen!

      Khác với Thiên Lý, làn da Tra Nhĩ biến thành màu đỏ, tóc còn xơ lên, rối tung như cành khô, ra ánh sáng xanh mờ mờ ảo ảo dưới ánh mặt trời. Sắc da đỏ thẫm phối với mái tóc xơ rối giương nanh múa vuốt, thêm cả đôi mắt hung ác kia, quả thực tựa như con ma đỏ đến từ địa ngục, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ hãi.

      Vốn nếu chỉ có mình Thiên Lý, người ta chỉ thấy cùng lắm là người hơi trầm thôi. Nhưng và Tra Nhĩ đứng cùng nhau, hiệu quả liền hoàn toàn khác. người như u linh* trong đêm tối, kẻ như ác quỷ từ địa ngục, tổ hợp đen và đỏ, trở thành đời “Hắc Hồng Song Sát”* mới.

      (*) u linh: linh hồn người chết

      (*) Hắc Hồng Song Sát: hai sát thủ đen và đỏ

      Có lẽ Thiên Lý đạt được mục đích mê hoặc kẻ địch, nhưng dáng vẻ này mà muốn điệu thấp*, trừ phi những người khác đều bị mù màu.

      (*) điệu thấp: im hơi lặng tiếng, rêu rao

      Nếu nhìn thấy được, hẳn tình nguyện trốn trong rừng sâu núi thẳm hai mươi mấy ngày cũng muốn dùng dáng vẻ này xuất trước mặt người khác.

      Nhưng cũng vì thể nhìn thấy, nên rất bình tĩnh.

      Lúc Thiên Lý và Tra Nhĩ đến thành Dạ Huân, đêm khuya.

      Đến khách sạn, Thiên Lý với phục vụ buồn ngủ: “Còn phòng trống ?”

      “Nhìn màn hình, tất cả những phòng màu xám đều là phòng trống, mời ngài tự chọn vị trí ưa thích.” Phục vụ miễn cưỡng đáp câu.

      Thiên Lý đưa tay đặt lên màn hình tường, điểm chọn số 602, sau đó lấy thẻ tiền ra quẹt cái qua rãnh.

      Phục vụ nghe thấy tiếng nhắc phòng đặt, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn khách mới đến, kết quả thấy bóng người.

      “Cảm ơn.” Bên tai truyền tới giọng kia, vẻ mặt phục vụ quái dị nhìn khắp nơi, cố gắng muốn tìm ra người chuyện.

      Thiên Lý gõ bàn, thản nhiên : “Làm phiền, xin dẫn chúng tôi đến phòng.”

      Phục vụ nhìn qua theo tiếng, hồi lâu mới phát … bóng ma đứng ở đó.

      “A… Vị khách này, xin hỏi ngài vừa gì vậy?”

      “Dẫn chúng tôi đến phòng.” Thiên Lý lặp lại lần nữa.

      “A a, vâng, xin chờ chút.” Phục vụ luống cuống lấy thẻ phòng, ánh mắt vẫn quên liếc qua dò xét “ ta”, đôi tròng mắt trắng dưới cái mũ màu đen kia rất kinh người, đặc biệt là trong ban đêm yên tĩnh như thế này, lại càng thêm vài phần ý lạnh.

      “Xin mời, bên này.” Phục vụ dẫn người vào cầu thang ánh sáng, ấn phím số 6.

      màn hình của cầu thang ánh sáng có máy đo cân nặng của khách, phục vụ vừa liếc cái, phát con số là 179kg.

      179… Trong lòng phục vụ rùng mình, cách đây lâu cậu mới cân, chỉ có 72kg. Mà người áo đen bên cạnh này cùng lắm cũng chỉ 37kg thôi chứ, vậy gần trăm kg kia ở đâu ra vậy? Trong cầu thang ánh sáng còn có người khác sao…

      Hai người đều gì, trong gian khép kín yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hít thở, tốc độ bay lên dường như cũng vô cùng chậm chạp.

      Phục vụ ra vẻ tùy ý hỏi thăm: “Ngài còn có người bạn khác sao? Vừa rồi hình như ngài là dẫn ‘chúng tôi’ đến phòng?”

      Thiên Lý nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”

      “Vậy bạn của ngài đâu? ở cùng chỗ với ngài sao?”

      “…” Thiên Lý từ từ quay đầu, dùng đôi tròng mắt trắng kinh người dưới chiếc mũ nhìn chằm chằm cậu ta, kỳ quái hỏi: “ phải ấy đứng ngay sau cậu sao?”

      Người phục vụ cứng đờ, cảm giác lạnh từ xương sống chạy thẳng lên đại não. Cậu nuốt nước miếng, từ từ quay đầu lại cách máy móc, bất ngờ thấy gương mặt đỏ sẫm như quái, lạnh lùng như ác quỷ dần dần ra trong trung, thân thể vẫn trong trạng thái tàng hình. Phục vụ đáng thương chỉ thấy cái đầu lơ lửng nhếch môi cười với cậu…

      “A a a…”

      Cầu thang ánh sáng vừa mở, phục vụ lảo đảo chạy ra, thét chói tai chạy trốn.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Thiên Lý hiểu ra sao, Tra Nhĩ cũng vẻ mặt vô tội (phụt!)

      Thiên Lý hoàn toàn muốn dọa người, vừa rồi biết Tra Nhĩ tàng hành, nên trả lời cũng khá tùy ý, thế nên phục vụ thấy Tra Nhĩ đột nhiên hình, lập tức bị dọa cho hồn phi phách tán, huống chi Tra Nhĩ còn đùa dai, chỉ lộ ra mỗi cái đầu… Thực tế, dù tàng hình, đoán chừng phục vụ cũng vẫn sợ hãi, với bề ngoài của bây giờ, cần ra tay cũng sinh ra lực uy hiếp đáng sợ.

      Hôm sau, người của cả thành Dạ Huân đều biết đêm qua có hai con quỷ đến thành, qua lời “thêm mắm thêm muối” của phục vụ, “Hắc Sát” Thiên Lý và “Xích Quỷ” Tra Nhĩ còn chưa lộ mặt “tiếng quỷ lan xa”, mọi người đều muốn trông chờ vây xem…

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 77: Tài năng hiển lộ

      Edit: Niệm Xinh - Đẹp

      Beta: Ngân


      "Mọi người làm gì thế?"

      Ô Lạc vác xâu thỏ về khách sạn, trước cửa có mấy chục người, kẻ ngồi gã đứng, nhìn họ như ngồi 'tám chuyện trời đất', có gì đặc biệt, nhưng quan sát kĩ phát , tầm mắt của ai cũng cố ý hoặc tình cờ nhìn về phía cửa khách sạn.

      "Này, Ô Lạc, về rồi, lần này thu hoạch tốt ?" Trong đám đông ít người chào hỏi ta.

      "Khá ổn." Mắt Ô Lạc quét qua họ, , "Trở về có thể làm được nhiều thức ăn, đêm nay chúng ta làm tiệc tối."

      "Yeah." Mọi người hoan hô nhiệt tình.

      "Giờ ai có thể cho tôi biết, mới sáng sớm mọi người tụ tập ở đây làm gì?" Ô Lạc ném thỏ cho bạn cùng mình, lại dò hỏi.

      người sáp lại gần, giọng : "Tối qua, khách sạn ở có hai người kì quái đến đó."

      "Người kì quái?"

      "Đúng thế đấy, nghe người như u linh, cả người đen sì, ngay cả ngũ quan cũng có; người còn lại mặt đỏ quạch, miệng có răng nanh, đầu còn có sừng."

      Ô Lạc liếc nhìn người chuyện, kỳ dị : "Mọi người nghe ai thế? đời này làm gì có ai mang bộ dạng ấy, chẳng nhẽ gặp quỷ à?"

      "CMN, nhạy cảm quá đấy, vừa đoán trúng, tối qua phục vụ tiếp đãi bị dọa đến mất mật."

      "..." Ô Lạc im lặng, tỏ vẻ khinh khỉnh, chuẩn bị rời khỏi chỗ toàn người rảnh rỗi nhàm chán này, lại bất ngờ dừng lại.

      Hóa ra trong khi chuyện, gã ''người đen'' vóc người thấp bé ra từ khách sạn, "" lặng thinh phát ra hơi thở qua các lính đánh thuê, chậm rãi dọc theo bóng cây ven đường, vậy mà có mấy ai chú ý.

      Ô Lạc duỗi ngón tay ra, chần chờ : "Mọi người vừa trong hai người họ, có phải là "" hay ?"

      Mọi người đồng loạt nhìn lại, quả nhiên thấy gã toàn thân bị cái áo choàng đen che kín.

      Dường như "" hoàn toàn chú ý tới ánh mắt của mọi người, vẫn với tốc độ nhanh chậm.

      "Trời ạ, ra chỉ có thế." người thất vọng . "Thế mà tên nhóc kia ba hoa chích chòe, còn tưởng có người kì dị như thế đời chứ."

      Ô Lạc thầm nghĩ: Mấy người mới kì quái ấy! đúng là ăn no rửng mỡ!

      ít người ở quanh đó la hét muốn cho tên nhóc rảnh rỗi sinh kia bài học.

      Đúng lúc ấy, người áo đen có vóc dáng nhắn bất ngờ dừng chân, chậm rãi quay về phía đám đông, áo choàng rộng thùng thình che hết ánh mặt trời, để lộ hoàn toàn khuôn mặt độc màu đen, chỉ có đôi tròng mắt... màu trắng.

      Người thấy khỏi rụt vai.

      Trời ạ! đời có người có ngũ quan!

      Tiếp đó, người áo đen chỉ ngón tay về phía họ, ống tay áo rộng thùng thình bay múa trong gió, như muốn phát động lời nguyền.

      "A, chẳng nhẽ là pháp sư kì quái?" người khoa trương gào to.

      Ô Lạc lại tỏ ra nghiêm túc, mạnh mẽ xoay người, ta chưa kịp lên tiếng sau lưng có tiếng hô trong trẻo: "Coi chừng trời!"

      Mọi người cùng lúc nhìn về phía tây , chỉ thấy đàn chim bay vọt về phía này với tốc độ cực lớn, ít nhất cũng khoảng nghìn con, dày đặc như đám mây đen.

      Các dong binh nhanh chóng rút vũ khí của mình ra, đồng thời hô: "Nhanh, chuẩn bị chiến đấu, thú bay trọc hóa tập kích thành!"

      Tiếng rít liên tiếp vang lên, giống như phóng xạ công kích mọi người. ít người lộ ra vẻ đau đớn, vừa mở vòng bảo vệ, đồng thời ôm lấy trán.

      Cùng lúc đó, tiếng cảnh báo trong thành cũng vang lên, lưới năng lượng khổng lồ xuất giữa trung, nhưng tốc độ của thú bay quá nhanh, đa số xông qua vòng phòng ngự, trực tiếp giao chiến với dong binh trong thành.

      Tiếng vỗ cánh phành phạch rối loạn ngừng, xen lẫn tiếng rít chói tai tạo thành những tầng sóng chấn động đáng sợ, liên tục dâng trào, phá hư vòng năng lượng của dị năng giả.

      Sinh vật bị trọc hóa sợ tử vong, khi bắt đầu giết chóc là chết thôi: chúng ngừng dùng thân thể đánh vào; chỉ trong chốc lát, vòng bảo vệ của mấy dong binh bị phá vỡ, ai phản ứng kịp tránh thoát đòn trí mạng đồng thời bắt đầu phản kích, ai phản ứng chậm bị thú bay xuyên qua cơ thể mà chêt.

      Chỉ trong vài phút đồng hồ, có năm, sáu dong binh tử vong ngay tại chỗ, trong đó còn có hơn chục người bình thường may chưa thoát được.

      Viện binh còn chưa tới, trường chỉ có hơn mười dị năng giả có thể hãm chân
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 78: “Loan ” và thú Nghịch Quang

      Edit + beta: Ngân Lam


      Bổ sung vật tư xong, đêm đó, Thiên Lý và Tra Nhĩ rời khỏi thành Dạ Huân. phải là vì tránh “nhiệt tình” của các dong binh, mà do họ vốn chỉ định dừng chân hai ngày ở đó. Còn phần lớn hành trình bọn họ đều trong núi rừng hoặc vùng đất trọc hóa.

      Suốt quãng đường, tốc độ cũng nhanh lắm. Thiên Lý vừa khảo sát hoàn cảnh địa lý, đánh dấu đường ; vừa thu thập quy tắc. Rừng càng ít ai lui tới càng nhiều quy tắc; càng gần biên giới linh khí càng mỏng manh. Cho nên đường mà Thiên Lý luôn vòng vèo uốn lượn, rất nhiều lần ngay cả Phiêu phù xa (xe bay) cũng thể được, chỉ có thể bộ qua.

      Song Thiên Lý lại thu hoạch được khá nhiều trong hành trình này: sưu tầm được thêm rất nhiều quy tắc mới.

      Trong đó có quy tắc linh mộc hình thành từ cây “Chim loan* bảy màu”, được khắc xong biến thành nhạc cụ thiên nhiên giống như vỏ sò. Tuy Thiên Lý am hiểu luật lắm, nhưng vẫn có thể coi nó như kèn và thổi bài đơn giản.

      (*) chim loan: theo truyền thuyết là loài chim thần tiên, cùng nòi phượng hoàng, đẹp và hót hay

      Giai điệu êm tai du dương trong rừng thẳm, đùa cùng gió xuân, lá bay múa. Khúc nhạc dần vang, linh khí xung quanh dần trở nên nồng đậm, dường như có hương thơm quanh quẩn trong khí. Thiên Lý cảm thấy mình như ở giữa biển hoa, tắm mình trong nắng ấm.

      Thực tế, quả thực đắm mình trong biển hoa, nhưng cảm giác của tài nào khắc sâu được hình ảnh xinh đẹp này vào trong đại não. Trong mắt Tra Nhĩ, giữa rừng cây tươi xanh, từ từ nở rộ những đóa hoa rực rỡ, ngũ sắc lung linh, đẹp như trong mơ.

      Tra Nhĩ vừa vuốt vuốt hộp ký ức, vừa lẳng lặng nhìn Thiên Lý trong biển hoa, trong mắt phản chiếu ra ánh sáng chói lóa.

      Khúc nhạc dần dừng lại, ảo cảnh cũng dần biến mất, những đóa hoa dần biến thành những đốm sáng tan biến trong trung.

      Linh khí này có thể chế tạo ra những ảo cảnh khác nhau dựa vào tâm thức (dòng ý thức), lực lượng và nhạc của người sử dụng. Giờ Thiên Lý mới chỉ thử được hai loại linh khí bảo vệ và phòng ngự năng lượng, có dị năng, thể đạt được hiệu quả tốt nhất, nhưng vẫn gây trở ngại cho thanh linh khí xuất sắc này.

      đặt tên nó là “Loan ”, tạm thời cất vào kho của mình. Nghiên cứu được kha khá rồi định đưa nó cho chú . Nếu chú sử dụng “Loan ”, cảm giác nhạc vượt trội phối hợp với sóng uyển chuyển mạnh mẽ, chắc chắn có thể phát huy được tác dụng kinh người.

      Chỉnh sửa tư liệu của “Loan ” xong, Thiên Lý tiến vào số 108, bắt đầu thu dọn lại tiệm. Đơn mua hàng càng nhiều, tìm người mua phù hợp trong ngàn vạn người cũng càng khó; Thiên Lý muốn lãng phí quá nhiều thời gian để tìm, nên quyết định sắp xếp lại toàn bộ: dựa vào loại dị năng mà chia ra nhiều page, cũng công khai thiết lập black list và white list.

      Người ở black list chỉ mua linh khí, nhưng cung cấp tâm đắc khi sử dụng theo thỏa thuận bí mất. Thiên Lý vẫn dành ba tháng cho họ, nếu sau ba tháng chưa có câu trả lời thuyết phục, vậy xin trí não xếp đối phương vào black list, sau này giao dịch với họ nữa. Đương nhiên, như vậy cũng thể ngăn người mua đó dùng computer của người khác để đặt, nhưng ít nhất là computer của ta thể tiến vào số 108 nữa.

      Về phần white list, chủ yếu là các khách quen, mua hàng từ 2 lần trở lên, cũng tuân thủ nghiêm túc thỏa thuận bí mật, Thiên Lý ưu tiên cung cấp linh khí cho họ.

      Ngoài những thứ đó, Thiên Lý còn cài đặt page , trong page này chỉ có list những dị năng giả đặc thù, tư liệu của page đó đều là tuyệt mật.

      Trong những page này, có page vô cùng đặc biệt, tên là “vũ khí khắc văn”. Trong page chỉ có câu: “Khí linh chuyên dụng, chỉ tâm hồn.”

      có hình ảnh, có dòng giới thiệu, có bảng giá, nhận đơn đặt hàng, cung cấp phương thức giao dịch… Chỉ xem qua, quả thực có bất kỳ ý nghĩa gì.

      Nhưng ít người chú ý tới hai chữ “chuyên dụng”. “Chuyên dụng” là như thế nào, nghĩa là chỉ dành riêng cho người, là có hai. nay vũ khí gần như đều chế tạo từ kim loại thuộc tính, rất ít người có thể mời bậc thầy chế tạo vũ khí thuộc tính riêng theo cầu. Nhưng loại vũ khí này cũng đạt được trình độ “chuyên dụng”, chỉ cần thuộc tính giống nhau đều có thể sử dụng.

      Vậy, vũ khí “khắc văn” đó có thể “chuyên dụng” được ? Đại đa số đều xì mũi coi thường.

      Nhưng đăng page này lại là Linh văn sư, là Linh văn sư nay danh tiếng lan xa, ta có lý do gì để dối. Hơn nữa bố trí của page vũ khí khắc văn quá kỳ quái, ngay cả phương thức giao dịch cũng có, ai có thể đạt được loại vũ khí này?

      Bên ngoài qua bàn lại, nhưng vẫn luôn có đầu mối, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Cho đến khi “Tẫn viêm” của Lôi Liệt và “Tâm giới” của Tra Nhĩ tỏa sáng kinh người, vũ khí khắc văn mới được người đời biết đến, “khí linh chuyên dụng, chỉ tâm hồn” ra sao…

      Thiên Lý cũng để ý cách nhìn của người ngoài. Sở dĩ thiết lập ra page này, phải để giao dịch, mà để dành chỗ cho vũ khí khắc văn. từng dùng danh nghĩa R Quân gửi thanh vũ khí khắc văn đầu tiên – “Tẫn viêm” cho Lôi Liệt – thành viên Ngu Giả. Mà thân phận R Quân, thành viên cầm đầu nội bộ như A Nhĩ Đế Tư đều có thể nhìn thấy hết. Cho nên R Quân thể xuất như người chế tạo ra vũ khí khắc văn được. Tuy
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :