1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 102

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar

      “Vài ngày nữa, A Trần trở lại.”

      rửa chân cho con trai, A Manh nghe như thế, bình tĩnh đáp lời, sau đó tiếp tục rửa chân cho con, chờ sau khi tắm rửa sạch cho con trai, A Manh nhận khăn to do nha hoàn đưa đến, thấm hết nước người con trai, rồi ôm con lên giường.

      Tay con trai còn bé, khua khua trong trung. A Manh nhàng bắt lấy, sau đó hôn lên tay bóng loáng non mềm của bé cái, rồi mới nhận quần áo nha hoàn mang lên để mặc cho con trai.

      “Nàng hôn con?”

      Nghe câu cảm xúc gì vang lên phía sau, A Manh cứng ngắc chút, sau đó như có việc gì, tiếp tục làm việc của mình, làm như có phát ra nam nhân nào đó đứng phía sau.

      Dù sao nàng ở tình huống đặc thù, nam nhân này muốn làm gì cũng được, cho nên nàng thực bình tĩnh.

      Mà vì nàng thực bình tĩnh, nên Ngu Nguyệt Trác cũng thực bình tĩnh, loại bình tĩnh này chính là dấu tức giận.

      Sau khi tắm sạch cho bé con đái dầm, A Manh vốn muốn cho con bú, nhưng nhìn nam nhân trưng đôi con ngươi ra nhìn chằm chằm mình, A Manh cảm thấy nàng thực hay ho, sao lại chọc giận làm gì.

      Chờ khi A Manh giao con cho bà vú, rốt cuộc quay lại nhìn nam nhân phía sau, ngoài ý muốn bị thân hình cường ngạnh áp đảo lên giường.

      Nhìn ánh mắt sâu đến quỷ dị, A Manh đột nhiên khẩn trương, vì nàng chợt nhớ đên nam nhân này có thể ép buộc nàng, cho dù tại thân thể nàng khoẻ, thể làm đến cuối cùng, nhưng quá trình tuyệt đối quá nhàng. Cho nên A Manh lập tức thức thời nhận sai: “Ta sai lầm rồi…”

      Ngu Nguyệt Trác hứng thú nhướn mi, cười đến vô cùng ôn nhã, hỏi: “ biết nương tử sai gì đây?”

      “…Ta nên nhìn chàng, nên hôn con, nên bỏ ngoài tai lời của chàng, nên nghi ngờ quyền uy đứng đầu của chàng.” Thái độ nhận sai của A Manh thập phần đoan chính.

      Ngu Nguyệt Trác cười rộ lên, xoa mặt nàng, : “A, rất thông minh!”

      A Manh giận, ngửa cổ lên cắn cổ cái, : “Ta phải là đần, chỉ là lười nghĩ thôi.”

      Yết hầu co rúm, Ngu Nguyệt Trác đè nén xúc động muốn đè người nào xuống, lười biếng cười : “ phải vì quá ngu ngốc mới lười nghĩ sao? Uhm, nhưng thế cũng tốt, cùng ta ở chỗ, đầu cũng cần nghĩ nhiều.”

      Đến đây A Manh thực tức giận nha, lại cắn thêm mấy cái, thẳng đến khi bị áp đảo từ chủ thành khách, bị người nào đó ép giường ép buộc.

      Đến khi A Manh thoát khỏi được vị mỗ tướng quân sắp phát tình, bên ngoài vang lên thanh của Tri Hạ: “Tướng quân, phu nhân, Tam phu nhân cùng Nguyệt Thiền tiểu thư đến.”

      Nghe vậy, A Manh chần chứ chút, nháy mắt lại bị tên biến thái kia tha trở về, lại lần nữa đặt dưới thân.

      A Manh oán hận , kêu lên: “Tam bá mẫu phỏng chừng lại đến làm mai cho Nguyệt Quyên, chàng cự tuyệt bà ta ! Bằng em chàng tức giận!” A Manh muốn đối mặt với Tam bá mẫu, cũng muốn đối mặt với kẻ trước mặt và sau lưng đối lập – Ngu Nguyệt Thiền, cho nên đem tướng quân có sức chiến đấu vô biên đẩy ra ngoài. Khó có được ngày làm, nàng phát huy sức chiến đấu của .

      Nga, đúng rồi, tại nàng trúng độc, cho nên Ngu Nguyệt Trác quản nàng rất nghiêm, cho nên việc đối ngoại đều lấy lý do thân thể nàng khoẻ, để khách khứa xã giao cho quản gia lo, cho nên nàng tại gặp khách cũng sao. Chỉ là việc này liên quan đến Ngu Nguyệt Quyên, dù sao Tam bá mẫu cũng là thân thích, da mặt dày đến cửa, gặp được.

      Dưới thúc dục của A Manh, rốt cuộc Ngu Nguyệt Trác cũng chậm rãi đứng dậy, sau đó đỡ A Manh dậy, rồi như lão đại để A Manh sửa sang lại quần áo hỗn độn cho . Vì để tiêu diệt cực phẩm, A Manh hầu hạ vô cùng, thuận tiện hỏi thăm.

      “Tam bá mẫu làm thế, khiến cho tâm tình của Nguyệt Quyên tốt, chàng…” A Manh lén lút nhìn , “Chàng có tính toán gì ?”

      Nhìn bộ dáng đáng của nàng, Ngu Nguyệt Trác hé miệng cười, đem nàng ôm vào lòng, cắn cắn vành tai mềm mại của nàng, khàn khàn : “ cần ta phải , nhiều nhất là ba ngày nữa, là có thể giải quyết xong chuyện của Nguyệt Quyên. Ân, dù sao cũng cần cho đối phương thời gian để chuẩn bị, được chứ?”

      A Manh kinh hỷ trừng to mắt, “ sao?” tốt quá, nàng cần đối mặt với tính khí dương bất định của em chồng. Hơn nữa, tiểu nương bộ dáng xinh đẹp như vậy, luôn tức giận cũng thực ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.

      “Sao nàng lại cao hứng?” Ngu Nguyệt Trác nắm cằm nàng, cúi đầu nhìn kỹ nàng.

      Khoé miệng A Manh kéo lên, nam nhân này phải ăn cả giấm chua với muội muội mình chứ? Rất nhanh, nàng phát mình sai lầm rồi, nam nhân này ‘tam quan’ bình thường, ghen với muội muội là gì, phàm là sinh vật, đều có thể ghen a.

      “Được cầu hôn là Nguyệt Quyên chứ phải là nàng, cười đến sáng lạn như vậy làm gì? Còn có, về sau được phép nhìn chằm chằm Nguyệt Quyên, đừng cho là ta biết nàng có chủ ý gì.” Ánh mắt trầm quét lên thân thể nàng.

      “…Ta có thể có chủ ý gì?” A Manh đờ đẫn hỏi.

      "Trong lòng nàng biết ."

      "..."

      Nhìn vị mỗ tướng quân nhàn nhã bước ra ngoài, A Manh vẫn nghiêm mặt, sau lúc lâu, rốt cuộc oán hận : “Ta biết mà!”

      lát sau, Ngu Nguyệt Trác trở lại.

      A Manh ôm con tản bộ trong đình viện, nắng tháng ba nhu hoà vừa phải, dưới ánh mặt trời, cả người lười biếng, khiến cho tâm tình người ta thoải mái. Từ sau khi trúng độc, A Manh đột nhiên thích cảm giác được phơi nắng, chỉ cảm thấy cả người đều ấm áp, thoải mái cực kỳ.

      A Manh nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác vừa trở về, lại nhìn thấy người đối phương lộ ra cao nhã, hạ mắt nhìn, liền biết tâm tình của người này tốt, đoán là Tam bá mẫu bị nam nhân vô sỉ này làm cho tức giận quá mức rồi.

      Khỏi , Ngu Nguyệt Trác quả thực khiến cho Tam bá mẫu tức đến suýt ngất.

      Từ sau khi bên ngoài truyền tin Tam công tử kia bị bệnh hoa liễu khiến cho danh dự phủ Thái Phó bị ảnh hưởng, trở thành trò cười của thiên hạ, trong lòng A Manh có khái niệm về thủ đoạn vô sỉ của Ngu Nguyệt Trác, người này chính là lòng dạ đen tối, hẹp hòi nha, ai dám cản đường , cho dù là thân thích cũng nể mặt, trực tiếp chỉnh lý, hơn nữa còn đặc biệt lấy người đền người. Nếu lúc trước Hà Chiêu Vũ vì trả thù Ngu Nguyệt Trác mà tính kế phá hư danh dự của Ngu Nguyệt Quyên, Ngu Nguyệt Trác cũng để cho nếm mùi vị thân bại danh liệt là như thế nào, hơn nữa, nếu so chiêu thủ đoạn của người kia còn độc hơn Hà Chiêu Vũ, ít nhất, việc Ngu Nguyệt Quyên trong sạch có thể chứng minh, nhưng mà trong sạch của Hà Chiêu Vũ phải chứng minh kiểu gì? Chỉ cần Hoa Nhi đưa giải dược, cả đời phải chịu đựng bệnh hoa liễu này, ngay cả cưới vợ cũng khó khăn.

      Cho nên, Tam bá mẫu tại đem chủ ý đặt lên người Ngu Nguyệt Quyên, làm sao có thể để cho đối phương có cơ hội, vừa gặp mặt liền hé ra gương mặt tươi cười, lại dùng ngôn ngữ sắc bén đem tâm tư đối phương ra, sau đó thừa dịp đối phương thẹn quá hoá giận, lại đưa ra đả kích nặng nề nhất, đem số việc mà Ngu Nguyệt Thiền làm loạn ra, khiến cho Tam bá mẫu chỉ có thể mang nữ nhi rời , phỏng chừng thời gian tới dám lên kinh thành.

      A Manh nghe Ngu Nguyệt Trác nhàng mà bâng quơ kể lại quá trình đối phó với Tam bá mẫu, chỉ có thể trưng ra biểu tình =_=, sau đó thầm quyết định, về sau chỉ cần quá mức thối, muốn thế nào nàng cũng chiều theo.

      “Chàng để cho Tam bá mẫu mặt mũi, sợ bà ta về khóc lóc kể lể với trưởng bối Ngu gia sao?” A Manh nhíu mi, có chút lo lắng tính tình bảo thủ của dòng họ Ngu gia phát tác, thời đại này lễ giáo nghiêm ngặt, tội danh bất kính với trưởng bối mà áp xuống, đủ để khiến bọn họ chịu khổ.

      Ngu Nguyệt Trác lại trưng ra biểu tình gà chết sợ nước sôi, “Sợ gì chứ, tệ nhất là để chúng ta tự phân chi ra thôi. Với tình huống tại, có khác gì ở riêng? Có điều, thanh danh mà phủ tướng quân mang lại phải là quá lớn . Nếu ta phải là tướng quân, đoán chừng chúng ta tại ở riêng với Ngu gia, Tam bá mẫu cũng dày mặt mà đánh chủ ý lên Nguyệt Quyên đâu.”

      A Manh nga tiếng, gật đầu, sau đó lại hỏi: “Cái kia… việc của Ngu Nguyệt Quyên, chàng đối phó với Hà gia có thể gặp phiền toái hay ? Sau lưng Hà Tiêm Hoa là thế lực của Thanh môn, chàng lại chỉ có mình, được ?”

      “Nàng tin tướng công nhà nàng sao?” Ngu Nguyệt Trác cười cười nhìn nàng.

      A Manh vội lắc đầu, có chút lắp bắp : “Ta chỉ lo lắng cho chàng thôi, chàng chỉ có mình, đối phương là môn phái, mỗi người phun ngụm nước miếng cũng đủ tưới ướt toàn thân chàng. Hơn nữa, ta nghe , triều đình và giang hồ liên quan, chàng phải lấy thân phận tại mà áp chế bọn họ chứ?”

      Ngu Nguyệt Trác đương nhiên là hưởng thụ cảm giác được A Manh quan tâm, nhưng với việc nàng nghi ngờ năng lực của mình, hài lòng, là nam nhân đều hy vọng nữ nhân của mình lại hoài nghi năng lực của mình. Cho nên, Ngu Nguyệt Trác lập tức ra việc vượt quá suy nghĩ của A Manh.

      “Nàng nghĩ ta và nàng ở nhà để làm gì? phải cứ phải ra khỏi kinh thành mới có thể giải quyết người xấu đâu.” Ngu Nguyệt Trác cắn cái lên bả vai nàng.

      A Manh đờ đẫn, thầm nghĩ, nếu “người xấu”, còn có ai dám “xấu” hơn ? Tâm địa của đen tối thế nào, nàng còn sao?

      “Năm đó khi A Trần bắt ta gia nhập giang hồ với , chỉ trong ba năm, rất nhiều người nợ ân tình của chúng ta, hắc bạch đều có, cho nên, cho dù lần này chỉ cần bọn họ trả ân tình, là làm Thanh Môn tàn tạ, khiến cho Nhị tiểu thư Hà gia thể trở mình rồi. Nhưng nghĩ đến, mới có mười ngày thôi, Thanh Môn chết vài tên trưởng lão đức cao vọng trọng, chưởng môn cũng bị trọng thương, ít đệ tử bỏ trốn, giờ Thanh Môn cái xác hồn.”

      Ngu Nguyệt Trác bưng tách trà lên, thổi nhàng vào mấy lá trà, tươi cười : “Hà Tiêm Hoa vốn bị trọng thương, thời gian dưỡng thương còn cần ba năm nữa, dù nàng ta có tâm muốn cứu Thanh Môn cũng có cách nào, hơn nữa, bên ngoài kinh thành cũng có vài thế lực thù địch với Thanh Môn, chờ đợi, tìm thời điểm thích hợp xuống tay với nàng ta…”

      Nghe nhàng kể loạt chuyện, A Manh chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, nam nhân này chỉ cần mở miệng, cần ra tay, có thể giải quyết nguy hiểm, khiến nàng có cảm giác chân thực cho lắm.

      “Cho nên… hôm kia, Hà Tiêm Hoa bị Hoa Nhi đến tức hộc máu cũng là nguyên nhân này sao?”

      A Manh lẩm bẩm , đột nhiên hiểu được vì sao khi đó Hà Tiêm Hoa lại với nàng: “Nam nhân của ngươi, tại ta muốn nữa. Lãnh khốc vô tình như vậy, Hà Tiêm Hoa ta cần hạ mình làm thiếp cho .” Khi đó, giọng của nàng ta nửa tuyệt vọng, nửa oán hận, hẳn nhằm vào loạt hành động trả thù của Ngu Nguyệt Trác gần đây.

      Bởi vì quá , cho nên thể chịu đựng được nam nhân mình thích ra tay với sư môn của mình, tình cảm bị tiêu tan. Nếu hành động tuyệt tình này của Ngu Nguyệt Trác còn làm cho Hà Tiêm Hoa tỉnh lại, như vậy nàng ta có khác gì kẻ ngu ngốc.

      Đối địch với nam nhân này thực đáng sợ.

      A Manh thầm nghĩ, khi cười cười ôm lấy mình, nàng nhu thuận lăn vào trong lòng , tỏ vẻ nàng rất là ngoan ngoãn và nghe lời, tuyệt đối đối địch với . Đương nhiên, vì vậy mà nam nhân này giận nàng, cỗ ngọt ngào trong lòng như thế nào cũng giấu được, thậm chí còn cảm thấy ôm nàng chặt hơn.

      A Manh囧, chẳng lẽ nàng ở trong khung cũng tránh được tà ác sao?

      Ngu Nguyệt Trác sờ sờ đầu nàng, tươi cười mãn nguyện!

    2. Pham Trang

      Pham Trang Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      412
      Đọc lại mà thấy Trác nhà mình lắm cơ ý! Dễ thương đỡ được!

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      vừa tà ác vừa dễ thương

    4. Niwatorijannie

      Niwatorijannie Well-Known Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      341
      theo Ngu mặt dày và Trần vô sỉ, tâm lý chịu đựng của A Manh đạt đẳng cấp mới :025:

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Hự hự, thương thay cho cs của A Manh

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :