1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 98

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar

      lần nữa bị Ngu Nguyệt Trác làm tức giận, Hoa Nhi cam tâm tình nguyện trở thành nha hoàn của A Manh, hơn nữa còn là nha hoàn nhất định phải hiến thân vì chủ khi có nguy hiểm, khiến cho Hoa Nhi cảm thấy tâm địa của Ngu Nguyệt Trác thực rất đen tối, hoàn toàn tương xứng với vẻ bề ngoài của , sớm biết thế này thà nàng chết già ở nhà giam còn hơn.

      Sau khi Dung Nhan băng bó miệng vết thương cho A Manh xong, lại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời .

      Hoa Nhi nhìn nàng chằm chằm, trong lòng có chút do dự, vì nàng nhớ khi ở trong chùa Mục Liên, Trần Diêm Ly cũng từng vì cứu nữ tử này mà giết tiểu kim xà của nàng, khiến cho nàng tổn hại mấy phần công lực, có thể thấy được Trần Diêm Ly có bao nhiêu để ý với nữ tử này. Nhưng Hoa Nhi cũng nhớ sư tôn của mình đối với Trần Diêm Ly có bao nhiêu thâm tình, cho nên trong lòng cũng muốn gặp Dung Nhan, cảm thấy nữ tử này cái gì cũng xứng với Trần công tử. Nhưng nghĩ lại, nàng thấy rằng nữ tử này lại am hiểu về độc của Thiêm cung các nàng, thậm chí so với nàng là đệ tử chính thống còn có phần biết nhiều hơn…

      Nhất thời Hoa Nhi biết đối phó với Dung Nhan thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng trơ mắt nhìn Dung Nhan rời .

      Nhưng nghĩ lại, Hoa Nhi quyết định đuổi theo hỏi cho ràng.

      Hoa Nhi ngăn Dung Nhan lại ở trước cửa Tỏa Lan viện.

      Mưa xuân rơi như bụi, nhàng nhưng khiến cho người ta có cảm giác lạnh như băng, nữ tử thanh đạm đứng che dù giữa mưa, đôi mắt trầm tĩnh nhưng lạnh lùng nhìn nàng.

      Rất nhanh, Hoa Nhi có thể phân biệt được nữ tử này giống như Trần Diêm Ly. Tuy là đều trong trẻo lạnh lùng, nhưng Trần Diêm Ly là loại lạnh vô tình, chuyện gì cũng dùng ánh mắt như xem kịch mà nhìn, có vẻ cao cao tại thượng, chúng sinh trong mắt đều là những con kiến yếu hèn mọn. Mà nữ tử này, tuy trong trẻo, lạnh lùng nhưng có gì lạnh cả, giống như vạn vật thế gian này còn gì để nàng để tâm đến.

      “Ngươi có quan hệ gì với Thiêm cung?” Hoa Nhi hỏi.

      Dung Nhan giơ ô ra phía trước, thản nhiên ngăn tầm nhìn của nàng, thanh nhàng: “ quan hệ.”

      Hoa Nhi tin, “Hôm nay nếu ngươi , ta cho ngươi rời .”

      Dung Nhan lạnh nhạt .

      Trong lòng Hoa Nhi có chút thất bại, bởi nàng ta biết Dung Nhan hiểu tại nàng ta có cách nào, mạng của nàng ta còn nằm trong tay Ngu Nguyệt Trác, lại dám động thủ với khách của phủ tướng quân. Hơn nữa, cho dù là hạ độc, nàng ta cảm thấy ngay cả độc hồng nhan triền của sư tỷ, nữ tử này cũng có cách kiềm chế, đoán là nàng cũng sợ độc của nàng ta…

      Cho nên, Hoa Nhi thực có cách nào.

      “Được rồi, ta đổi chủ đề, ngươi cùng … Trần Diêm Ly có quan hệ gì?”

      " quan hệ."

      “Ta tin!” Hoa Nhi đột nhiên có chút quen nhìn Dung Nhan lãnh đạm thế, quyết định dùng cách gì đó đối phó, “Ngươi biết , Trần công tử họ Trần, xuất thân từ gia tộc Trần thị thần bí, gia tộc này ngay cả ít bộ tộc lớn của Bắc Việt cũng dám chống lại, bằng Cổ Đạt cũng thể bị Ngu Nguyệt Trác bắt được. Nhưng, từ khi ta biết con người Trần Diêm Ly, ta nghe mười mấy năm qua luôn tìm người giữa hồng trần. Tôn sư của ta từng , muốn tìm người mà nhất, nghe người đó cẩn thận mà đánh mất, cho nên tình nguyện đến khi bạc đầu cũng muốn tìm được người đó. Các bộ lạc thần bí thảo nguyên đều bị thăm qua…”

      Dung Nhan bình tĩnh nghe, gì. Đến khi Hoa Nhi xong, mới đem ô hạ thấp, lướt qua người nàng ta.

      Hoa Nhi nhìn bóng dáng nàng rời , khóe môi nhếch lên, ánh mắt lạnh như băng.

      ****************

      Chờ khi mọi người đều lui xuống, A Manh bảo bà vú ôm con lại, sau đó hỏi Ngu Nguyệt Trác: “Trần công tử Thiêm cung giúp ta lấy tam diệp lan sao?”

      phải, tâm địa có tốt như vậy!” Ngu Nguyệt Trác chút khách khí phủ quyết.

      "Kia..."

      Ngu Nguyệt Trác đón con từ tay A Manh, đưa ngón tay cho bé con nắm lấy, tiếp tục : “Vốn dĩ ta muốn tự mình đến chỗ Hoa Tự Ngọc lấy thuốc giải, thuận tiện dạy cho nàng ta bài học. Ai ngờ, A Trần lại chạy đến với ta, muốn tự mình Thiêm cung chuyến, dù sao cũng là tiện đường, ta bảo thuận tiện lấy giải dược trong Thiêm cung mang về, cũng đỡ để Dung nương vất vả.”

      Cái loại tiện đường này ra làm sao lại khiến cho người ta cảm thấy khó chịu vậy? A Manh hết chỗ , vẫn nghĩ ra, hỏi: “ vì sao lại Thiêm cung? phải giúp chúng ta sao?”

      Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng cái, thương hại đưa bàn tay sờ sờ đầu nàng, : “Nàng thực dễ lừa a, A Trần là kẻ vô sỉ hạ lưu, làm sao có thể có lòng tốt? Ta đoán tất nhiên gặp khó khăn gì đó – ví dụ như nếm mùi thất bại từ Dung nương, cho nên mới tùy hứng chạy . biết Dung nương làm gì khiến cho thay đổi cảm xúc lớn như vậy.”

      Tuy bị châm chọc chỉ số thông minh cao, A Manh có phần mất hứng, nhưng nghe vế sau, tâm A Manh lại bị hấp dẫn, “Chẳng lẽ, cãi nhau với A Nhan? Bọn họ giận nhau sao? Chàng nhìn bộ dáng của tùy ý lại lãnh đạm, A Nhan cũng là người như vậy, làm sao lại có thể giận nhau? Là sao?”

      Ngu Nguyệt Trác mỉm cười gật đầu, mặt là biểu tình đồng ý với lời của nàng, về phần nghĩ thế nào, chỉ có mới biết. Nhưng nhìn A Manh vì phụ họa của mà biểu tình rạo rực, Ngu Nguyệt Trác lại muốn đả kích nàng thêm, dù sao cũng là vợ của mình, thỉnh thoảng khoan dung chút vẫn tốt.

      “Kỳ , có Thiêm cung cũng tốt, tuy thể tự mình xả giận cho nàng cũng thực đáng tiếc, nhưng khi độc người nàng phát tác, ta có thể chăm sóc bên cạnh nàng. Như vậy cũng tốt!”

      Nghe , trong lòng A Manh lại ấm áp, đột nhiên xúc động muốn bổ nhào vào lòng .

      *********

      Vì A Manh và Ngu Nguyệt Quyên đều bị thương nên hai người đều ở nhà ra đường, cũng có khách đến quấy rầy. Mà Nhị Thúy nương ở cách vách cũng như trước kia ba ngày hai bữa lại đến chơi với bé con, nghe Ngu Nguyệt Trác , phản ứng của Ôn Lương sau khi biết Như Thúy mang thai rất lớn, ép nàng phải tĩnh dưỡng trong phủ, còn bị Hồ thái y cấm cửa canh chừng nàng nữa.

      Mấy ngày kế tiếp, Ngu Nguyệt Trác cũng giảm bớt thời gian ra ngoài, phần lớn công vụ đều được xử lý tại nhà, có đôi khi Ôn Lương cũng trực tiếp qua phủ cùng thương nghị tình.

      Chuyện nam nhân đương nhiên với nữ nhân, như câu tục ngữ: chiến tranh nữ nhân tránh ra. Cho nên với số việc, A Manh chỉ có thể thăm dò qua nét mặt của Ngu Nguyệt Trác. Hai ngày sau, đột nhiên Ngu Nguyệt Trác lại bận rộn công việc, A Manh biết bận gì, mà hỏi , lại chỉ cười cười, bảo nàng cần lo lắng.

      Trực giác cho biết là có chuyện nên mới bảo mình cần lo lắng. Đến khi Diêu Thanh Thanh đến chơi, A Manh mới biết được Ngu Nguyệt Trác bận việc gì.

      Diêu Thanh Thanh gả cho người ta nên thể như trước kia tùy ý đến tìm A Manh chơi, có đôi khi là mười ngày nửa tháng mới đến lần, nhưng cũng có khi, tháng cũng thấy mặt mũi đâu.

      Hôm nay, Diêu Thanh Thanh đến là để thăm bé con, mà cũng vì chuyện xảy ra vài ngày gần đây mà lo lắng cho A Manh, cho nên mới đến. Ai ngờ, khi nhìn thấy A Manh, lại khiến Diêu Thanh Thanh giật mình, A Manh lại bị thương ở Tiết Thượng Tị.

      Trong khi Diêu Thanh Thanh lo lắng hỏi thăm thương thế của A Manh, Hoa Nhi bưng trà bánh lên. Hoa Nhi tuy là nữ tử dùng độc, nhưng tay nghề pha trà cũng có phong cách, lại có hương vị, khiến cho A Manh thực thích uống.

      Diêu Thanh Thanh đầu tiên là ngửi được hương trà, đến khi nhìn thấy Hoa Nhi tuy ăn mặc mộc mạc nhưng vẫn mang bộ dáng khí, đột nhiên hừ tiếng, với A Manh: “Ngươi tìm đâu ra tiểu tinh này vậy? Nhìn nàng ta giống con đàng hoàng, phải là thanh lâu chứ?”

      A Manh nhìn Diêu Thanh Thanh, hiểu Diêu Thanh Thanh thuần lương như vậy sao lại biết “Thanh lâu” này nọ. Nhưng mà Diêu Thanh Thanh cũng đúng, Hoa Nhi đương nhiên phải là con đàng hoàng, thậm chí còn là nữ ma giáo, so với nữ tử thanh lâu, còn khiến nàng đau đầu hơn. Hơn nữa nữ tử thanh lâu phần lớn là cam tâm, còn nàng ta là tình nguyện.

      Đôi mắt quyến rũ của Hoa Nhi vừa chuyển, dùng ánh mắt long lanh như sắp chảy ra nước nhìn Diêu Thanh Thanh, dịu dàng : “Sở Tam phu nhân sao lại có thể Nhi như vậy? Nhi cực ngưỡng mộ Sở Tam phu nhân, dù sao Sở Tam phu nhân dám trực tiếp đuổi hoa khôi Tô Thủy Khiết ra khỏi phủ, điều này khiến Nhi kính nể.”

      Nghe nàng ta , sắc mặt Diêu Thanh Thanh hơi biến, nhưng vẫn : “Ta chính là chán ghét loại thanh lâu mơ ước trượng phu người khác, làm người, nên biết thức thời chút mới tốt.” Cho nên vì giống nữ tử thanh lâu mà Hoa Nhi mới bị nàng khách khí .

      A Manh trừng to mắt, kinh ngạc hỏi: “Khoan ! Thanh Thanh, có nữ tử thanh lâu quyến rũ nam nhân của ngươi?”

      đến việc này, Diêu Thanh Thanh liền đen mặt, với A Manh: “Còn phải do công tử thượng thư Lô Văn Tổ! Trước kia, Lô Văn Tổ muốn A Huyền cưới em , nhưng A Huyền phụng mệnh cha mẹ cưới ta, cho nên tuyệt giao với bọn Lô Văn Tổ. Cái này chưa , tháng trước, Lô Văn Tổ cho người mang nữ nhân đến phủ, cái gì mà vật về nguyên chủ.”

      đến đây, Diêu Thanh Thanh tức run lên, đến khi A Manh phải vỗ ngực cho mới hạ xuống, tiếp: “Ta vốn hiểu chuyện gì, sau mới nghe nha hoàn , nữ tử mà Lô Văn Tổ mang về từng là hoa khôi thanh lâu, vì chọc phải thế tử An Dương Vương mà suýt mất mạng, may mà được A Huyền cứu. A Huyền với ta, với Tô Thủy Khiết có gì cả, chỉ là thế tử kia phá hư chuyện tốt của , nên mới cứu Tô Thủy Khiết, vốn định chờ sau khi mọi việc xong xuôi, tiễn bước Tô Thủy Khiết. Ai biết được tên Lô Văn Tổ này lại đến phủ Tĩnh vương dự tiệc sinh con của thái phi, gặp Tô Thủy Khiết liền coi trọng ả ta, lại biết, A Huyền từng cứu Tô Thủy Khiết, nên muốn nạp ả ta về làm thiếp. Ngươi biết chứ, lúc bấy giờ, Lô thượng thư tức đến suýt trúng gió, sau lại vì chuyện quá lớn, nên Lô Văn Tổ mới đem Tô Thủy Khiết về Lô gia mà đem nuôi làm tình nhân bên ngoài.”

      A Manh lẳng lặng nghe, khi Diêu Thanh Thanh đến khát kho cả họng rót cho nàng chén trà. Hoa Nhi ngồi bên nhìn các nàng, như nghe kể chuyện xưa.

      “Sau khi ta và A Huyền thành thân, có vài lần gặp Lô Văn Tổ cùng muội muội - Lô tiểu thư, mọi người đều thoải mái, A Huyền từng có chút giao tình với Lô Văn Tổ, tại gặp nhau lại như kẻ thù, mấy người kia luôn muốn làm cho A Huyền xấu mặt. Ta đoán chuyện của Tô Thủy Khiết cũng là Lô Văn Tổ nghĩ ra, muốn cho A Huyền mất mặt, thuận tiện ly gián tình cảm vợ chồng ta. Mà càng tức hơn là, Tô Thủy Khiết kia lại đem bộ dáng băng thanh ngọc khiết ra ả ta chấp nhận chịu ủy khuất, chỉ cần A Huyền cho ả ta ở lại. Ta đương nhiên là tức giận, trực tiếp sai người đuổi ả ta ra khỏi phủ, ai biết Lô Văn Tổ sắp xếp người đứng ở cửa chờ, đem chuyện này kể cho mọi người, còn A Huyền nhớ tình bạn cũ, là người vô lươn tâm…”

      A Manh nhớ khi ở phủ Túc Vương nghe lén cuộc chuyện của Sở Quân Huyền cùng đám người Lô Văn Tổ, trong lòng nhất thời lại thấy ghê tởm con của Lô thượng thư.

      “Thanh Thanh, ngươi đừng vì tiểu nhân mà tức giận. đáng!” A Manh vội xoa ngực cho hảo tỷ muội, an ủi nàng.

      Diêu Thanh Thanh đỡ tức, cười cười với A Manh, khóe mắt nhìn Hoa Nhi tuy mặc quần áo tỳ nữ nhưng lại giống tỳ nữ, trong lòng có chút lo lắng, tiến đến bên người A Manh giọng : “Tiểu tinh này là sao? Ngươi sao lại có thể để nữ như vậy hầu hạ bên người? Nếu nàng ta có ý đồ với Ngu biểu ca làm sao bây giờ? Ngươi có thể đề phòng được sao? là hồ đồ, sao có thể tự tìm phiền phức cho mình vậy?”

      "... phải ta tìm." A Manh nghiêm mặt .

      Nam nhân của ta đâu hiếm, cần gì phải vừa mắt nam nhân tâm địa xấu xa kia – trong lòng Hoa Nhi cũng vụng trộm .

      “Chẳng lẽ là Ngu biểu ca?” Diêu Thanh Thanh trừng mắt, kinh ngạc , sau đó sắc bén nhìn Hoa Nhi, lại với A Manh: “Nhanh, thừa dịp biểu ca ở đây, tìm cớ bán nàng ta xa, bán được càng xa càng tốt, khiến cho nàng ta cả đời thể quay lại.”

      "..."

      A Manh thiếu chút nữa dậy nổi: =_= rốt cuộc là ai dạy hỏng Diêu Thanh Thanh của nàng?

      Tuy thực muốn nghe nhưng mà thính giác của người học võ vốn cao, nên khi Hoa Nhi nghe được câu của Diêu Thanh Thanh, cũng thực dậy nổi, yên lặng nghĩ, nàng ta là nữ tử giang hồ, căn bản có cừu hận gì với tam thiếu phu nhân phủ Tĩnh vương chứ? Nàng sao có thể độc ác với mình như vậy? Lại muốn bán mình càng xa càng tốt là sao?

      “Được rồi, Thanh Thanh, chuyện này ngươi cần lo lắng, nàng ta có lá gian câu dẫn nam nhân của ta, vì kẻ nào dám câu dẫn nam nhân của ta, ta nguyền rủa nàng sống yên ổn!” A Manh nghiêm mặt trấn an Thanh Thanh, thấy vẻ mặt nàng lơ đễnh, đành phải sang chuyện khác, “Phải rồi, hôm nay đến tìm ta là có chuyện gì sao?”

      Quả nhiên, nghe thế, Diêu Thanh Thanh gạt chủ đề trước sang bên, lại với A Manh: “A Manh, em chồng ngươi sao vậy? nương tốt như thế nhưng sao lại kiềm chế mà tự mình đính ước với người ta! Bên ngoài mọi người đều , ngươi là đại tẩu quản giáo nghiêm, có lẽ phải là tốt….”

      "Cái gì?!"

      A Manh giật mình nhìn nàng, kéo cao thanh đánh gãy lời nàng.

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Ah......tem tem .:yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Chà chà lần này hông biết ạn trác sử dụ này sao ta:yoyo36::yoyo36::yoyo36:

    3. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      Có vẻ ng dạy hư Thanh Thanh là SQH r, cặp này có vẻ vui phết đấy chứ

    4. Amibm

      Amibm Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      24
      nhắc đến Sở tam thiếu lại nhớ đến Sở Thiếu Khiêm ah...k biết chú cháu nhà này giờ còn đánh lộn ta

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 99

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar

      Nghe như thế, A Manh nâng cao thanh đánh gãy lời của nàng, nghiến răng hỏi: “Thanh Thanh, là ai ? Sao lại như thế, làm sao em chồng nhà ta lại cùng nam nhân khác tự đính ước chứ?” Ngu Nguyệt Quyên tại bị thương ngoài da còn nghiêm trọng hơn nàng, làm sao có thể cùng nam nhân khác đính ước?

      Diêu Thanh Thanh nhướn mi, cũng kinh ngạc hỏi: “Việc này bên ngoài đồn đại lâu, ngươi biết sao? Mà em chồng ngươi đâu? Nàng cũng biết sao?”

      A Manh bình tĩnh , “Nguyệt Quyên bị thương ở chân, ở trong viện của mình dưỡng thương.”

      Diêu Thanh Thanh gật đầu, cảm thấy hiểu, sau đó có chút đồng tình : “Xem ra nàng thực đáng thương, bị người khác hãm hại như vậy, nên quan tâm nàng chút. Nhưng ngươi yên tâm , Ngu biểu ca phái người tìm kẻ dựng chuyện, chắc chắn kẻ đó bị trừng phạt. Chỉ là việc này có chút di chứng, dù sao vô luận thế nào, vẫn làm vẩn đục thanh danh của nàng ấy và ngươi. Đặc biệt là với Ngu Nguyệt Quyên, nàng vốn tâm cao khí ngạo, lần này chắc tức đến khóc .”

      xong, Diêu Thanh Thanh quả thực có chút vui sướng khi người gặp họa, dù sao từ đến lớn, Ngu Nguyệt Quyên cũng hay tìm phiền toái đến cho nàng, nàng đương nhiên phải là người thiện lương, tình cảm cũng tốt, đương nhiên vui vẻ khi nàng ấy gặp họa. Chỉ là nếu liên quan tới đến A Manh, Diêu Thanh Thanh cũng mặc kệ, đó là vì nàng đến chỗ A Manh tìm nguyên nhân.

      Nhìn Diêu Thanh Thanh tự quyết định, A Manh căn bản có được an ủi chút nào, có chút gấp gáp, kéo áo nàng : “Ta biết gì cả, ngươi cẩn thận cho ta nghe .”

      Diêu Thanh Thanh cũng nóng nảy, vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng đừng gấp, sau đó chậm rãi kể chuyện gần đây xảy ra trong kinh thành.

      Vài ngày trước, trong kinh bỗng truyền lời đồn đãi rằng, nghe có người nhìn thấy trong Tiết Thượng Tị ngày đó, muội muội Tĩnh Viễn tướng quân cùng nam nhân xa lạ gặp mặt trong phòng khách của chùa Mục Liên, thậm chí đưa khăn tay của mình tặng cho đối phương, sau đó, đối phương cẩn thận làm mất, bị người khác nhặt được.

      Lời đồn được sắp xếp có trình tự, có căn cứ. Vốn Tiết Thượng Tị ngày đó đúng là xảy ra chút chuyện, có nhiều người chính mắt nhìn thấy muội muội Ngu tướng quân mình đến phòng khách trong chùa nghỉ ngơi, mà trước khi , nam nhân vào trong khách viện. Vì thế ai nghi ngờ tính chân của lời đồn, thậm chí có nữ nhân khi đó cũng du hồ còn bổ sung thêm chút, khiến cho lời đồn lập tức biến thành chuyện xác thực vô cùng.

      Vì thế, đến ngày, việc này truyền khắp kinh thành, khiến cho những gia đình vốn muốn làm thông gia với phủ tướng quân cũng tắt ngấm hy vọng, phái bà mối đến phủ tướng quân nữa. Sau đó lời đồn càng lớn, thậm chí có người hoài nghi nữ chủ nhân của phủ tướng quân có năng lực quản lý, mới có thể để em chồng mình làm ra chuyện mất mặt như vậy…

      Việc này cực lớn, Ngu gia bị kinh động, cũng rất nhanh đến tai Ngu Nguyệt Trác.

      Mấy ngày qua, tuy Ngu Nguyệt Trác chú ý đến chuyện phía Bắc Việt, cũng từ phía Cổ Đạt mà tìm hiểu được mưu của số bộ lạc liên minh với nhau ở thảo nguyên Bắc Việt, nhưng người ở kinh thành, cho nên những kẻ Bắc Việt muốn gây bất lợi cho cũng có bản lĩnh. Cho nên Ngu Nguyệt Trác căn bản để chuyện đó trong lòng, ngược lại bắt đầu phóng mắt đến những kẻ thù của , cân nhắc xử lý như thế nào.

      Đến khi Ngu Nguyệt Trác biết được tin đồn bất lợi đối với em cùng thê tử của mình, nhất thời tức giận đập nát cái bàn trong quân doanh của mình. Ngu Nguyệt Trác đương nhiên chấp nhận để người khác xấu thê tử của , lập tức cho người tìm hiểu tình ràng.

      Lại qua hai ngày nữa, trong kinh lại có người truyền tin đồn việc này thuần túy là muốn bôi xấu phủ tướng quân, là đám người có thù với Tĩnh Viễn tướng quân thiết kế ra mưu này.

      Vì lấy lại thanh danh, Tĩnh Viễn tướng quân cũng đưa ra chứng cớ, đem người tung tin đồn đến trước nha môn thẩm tra, tra ra người này đúng là bị người thu mua để xấu em tướng quân, nhằm đả kích tướng quân, mới xảy ra loạt chuyện tình như vậy. Thậm chí người phủ tướng quân còn tra ra, ngày đó, khi em tướng quân du hồ, bị người cướp mất khăn tay, nên chuyện khăn tay đó cũng là có người bịa đặt.

      Đương nhiên, chuyện cũng chấm dứt ở đó, người này là bị người khác sai khiến, còn người chủ mưu phía sau nữa, nhưng đáng tiếc là, người kia lại tự sát trong lao, kết quả tra ra được người đứng phía sau, đương nhiên cũng biết kẻ nào có thù oán với phủ tướng quân mà làm ra chuyện này.

      Chỉ là, trải qua chuyện này, thanh danh của phủ tướng quân vẫn bị ảnh hưởng. Có nhiều người cảm thấy, có phải là người ở phủ tướng quân vì muốn rửa sạch thanh danh cho Ngu tiểu thư mà tìm người chịu tội? Có hay còn uẩn khúc gì khác? Đối với chuyện này có nhiều phỏng đoán, vốn là ngày thái bình vô nên con người thích bát quái, cho nên rất nhiều chuyện được dựng lên, đương dù có vô tội thế nào cũng bị ảnh hưởng đến thanh danh.

      trong thời điểm này, còn xảy ra chuyện còn độc đáo hơn.

      Tam công tử Phó gia Hà Chiêu Vũ dám ở đường ngăn cản Tĩnh Viễn tướng quân hồi phủ, thành khẩn với tướng quân, với Ngu tiểu thư là trong sạch vô tội, hơn nữa, vì để chứng minh Ngu tiểu thư trong sạch, nguyện ý cưới Ngu tiểu thư làm vợ…

      Lúc này, dân chúng quan viên vây xem đều ồ lên, chỉ có Ngu Nguyệt Trác cao cao tại thượng ngồi lưng ngựa nhìn Hà Chiêu Vũ thành khẩn, đột nhiên nhoẻn miệng cười, mặt mày tuấn nhã, chút do dự cự tuyệt lời cầu hôn này, hơn nữa với Hà Chiêu Vũ, phủ tướng quân khinh thường hạng tiểu nhân ti bỏ vô sỉ, lại càng muốn đem muội muội gả cho kẻ tiểu nhân mặt người dạ thú.

      Vừa xong, mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt nhìn cái người vừa chuyện còn cười đến tao nhã kia, khiến cho người ta có chút dám tin.

      Chỉ có sắc mặt của Hà Chiêu Vũ là trầm đáng sợ, cũng câu: “Lời của tướng quân là sao? Chứ phải vì muội muội bị làm bẩn thanh danh, nên hoài nghi Hà mỗ sao? Nếu phải gặp qua Ngu tiểu thư, biết Ngu tiểu thư là nữ tử cao thượng, ta nghĩ tướng quân cũng vu oan cho người khác.”

      Lời này tuy là khen ngợi, nhưng lại phản hiệu quả, vì thế, lại lần nữa khiến mọi người nghi ngờ bàn tán xôn xao.

      Mà cũng nhân kiện này, phủ tướng quân hoàn toàn trở mặt với Hà thái phó.

      ********

      “Tam công tử phủ Thái Phó?” A Manh vuốt cằm, sau đó nhịn được nhìn về phía Hoa Nhi như rắn xương ghé lên bàn, thấy nàng nhìn lại đây, Hoa Nhi lộ ra tươi cười hết sức diễm, A Manh chỉ có thể yên lặng thu hồi ánh mắt.

      Diêu Thanh Thanh nhìn màn này, đương nhiên lại thêm chán ghét.

      “Tam công tư phủ Thái Phó muốn cưới Nguyệt Quyên sao?” A Manh hỏi Diêu Thanh Thanh.

      nhiều như vậy, Diêu Thanh Thanh cũng khát nước, uống ngụm trà, mới gật đầu : “Phải, lúc ấy ở đường cái Đông Thành, nhiều người thấy được, mà cũng nhiều người nghe được câu trả lời.” xong, Diêu Thanh Thanh ghé sát vào A Manh, đột nhiên : “Tam công tử ta cũng là người kiệt xuất, nghe nhiều quý nữ trong kinh thành cũng có tâm với , hận thể lập tức gả cho làm vợ. Nhưng biểu ca lại tuyệt đem muội muội gả cho đồ ti bỉ vô sỉ này. A Manh, vì sao biểu ca lại vậy?”

      Kỳ , chỉ Diêu Thanh Thanh nghi hoặc, mà nhiều người trong kinh thành cũng rất nghi hoặc, có thể ai tin được.

      Trong mắt nhiều người, Hà phủ thuộc dòng dõi thư hương, nhiều thế hệ trong nhà làm quan trong triều, thậm chí người Hà phủ vì gia phong nghiêm cẩn mà phụ tá mấy đời đế vương. Hà Chiêu Vũ xuất thân từ thế gia, đường đường là nam tử từ có thanh danh tốt, có thể lan xa, khiến cho người ta cảm giác chính là chính phái.

      Còn Ngu Nguyệt Trác chỉ là hùng là tất cả mọi người ở Đại Sở ngưỡng mộ, mà từ đời xưa, Ngu gia so với Hà gia còn quý trọng hơn chút, thậm chí còn là sủng thần của thiên tử. Ngoại trừ điều kiện này, nhìn Ngu Nguyệt Trác, mọi người đều cho quân tử tài ba, tuấn nhã vô cùng, dung nhan lại cao nhã, khẩu khí cao thượng, tuyệt đối là vô song.

      Cho nên hai nam nhân thanh danh tốt như thế, ai lại đem bốn chữ “ti bỉ vô sỉ” đặt người họ. Nhưng khi cố tình cầu thân đường cái, hai người đều khắc khẩu, khiến cho người vây xem đều mê man, biết nên tin ai.

      A Manh trừng mắt nhìn, sau đó bình tĩnh : “Đương nhiên là tướng công nhà ta đúng, với nhân phẩm ai có thể hoài nghi của tướng công nhà ta, đương nhiên, công tử Hà phủ là người ti bỉ vô sỉ, cho nên ta thấy tướng công ta từ chối cầu hôn của là đúng. Hơn nữa, ta cảm thấy, tướng công ta cũng đúng, người Hà phủ phải là người tốt, ta với Nguyệt Quyên bị thương lần này cũng là bị bọn họ hại.”

      Diêu Thanh Thanh mở to mắt nhìn, “Gì cơ?”

      Hoa Nhi đen mặt nhìn A Manh dối đổi sắc mặt, trong lòng yên lặng phun trào: phu nhân tướng quân quả thực là biết dối chớp mắt. Nhưng nàng ta cảm thấy hai bên cũng phải là thứ tốt gì cả.

      A Manh thoáng nhìn qua Hoa Nhi oán thầm, Hoa Nhi lập tức dời ánh mắt, chuyên chú nhìn hoa văn cây cột.

      Tiếp theo, A Manh kể cách vắn tắt chuyện xảy ra ở chùa hôm đó, quả nhiên, Diêu Thanh Thanh cũng bắt đầu chán ghét người Hà gia, hơn nữa, cho rằng kẻ dám xấu Ngu biểu ca cũng phải là thứ gì tốt, Hà thái phó cũng thực vô năng, thế nào lại sinh ra vài kẻ tiểu nhân biết xấu hổ…

      tại bên ngoài đồn đãi thế nào?” A Manh cần xác nhận lời đồn bên ngoài phát triển đến đâu, mới có thể an ủi em chồng nằm nhà cũng trúng đạn.

      “Ngu biểu ca xuất , lời đồn đương nhiên phát triển, chỉ là các ngươi cũng nổi danh, tuy dư luận đứng về phía các ngươi, nhiều người đồng tình vì các ngươi bị liên lụy, nhưng vẫn có kẻ ác muốn hại người.” Diêu Thanh Thanh thở dài, cho dù là vô tội, nhưng vẫn bị ảnh hưởng a. Cho nên nàng mới như lửa đốt đến xem A Manh thế nào, ai biết nha đầu này lại bị gạt, người phủ tướng quân giấu giếm với nàng.

      Đối với việc mình bị giấu giếm, nghĩ cũng biết là công lao của tướng công. A Manh cảm thấy gì, nàng ngày ngày bị độc tra tấn muốn chết, nào có tâm tư để ý đến chuyện khác? Đoán là Ngu Nguyệt Trác cũng lo lắng cho nàng, nên mới đem tin tức phong tỏa như vậy.

      Thấy A Manh bị ảnh hưởng gì, Diêu Thanh Thanh ở lại thêm lát, bế bé con lát, rồi cáo từ rời .

      Nhưng trước khi rời , Diêu Thanh Thanh lại nhìn thoáng qua Hoa Nhi, lại lần nữa xác nhận với A Manh: “Ngươi muốn xử lý tiểu tinh này trước khi Ngu biểu ca trở về sao? Nếu ngươi muốn bán nàng ta , ta có thể giúp ngươi liên hệ với người tin cậy, cam đoan ai tìm ra được nàng ta nữa, gây khó xử cho ngươi.”

      A Manh nghiêm mặt trả lời: “Yên tâm, nàng ta phải là vấn đề.” Nàng ta là lá chắn nguy hiểm a, tình thể bán đâu.

      Hoa Nhi tái xanh mặt, tức đến cứng ót, cũng nhìn chằm chằm Diêu Thanh Thanh.

      Vì thế, Diêu Thanh Thanh khuyên bảo A Manh thành, chỉ có thể trưng ra biểu tình rèn sắt thành thép mà rời .

      *********

      Buổi chiều, trước khi Ngu Nguyệt Trác trở về.

      A Manh tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, nghe được tin Ngu Nguyệt Trác trở về, ngay cả tóc cũng chải, vội bổ nhào vào ngực nam nhân bước vào cửa phòng.

      “Sao thế?” Ngu Nguyệt Trác nhíu mày, hai tay ôm eo nàng, đôi mắt ôn nhã như nguyệt, nhìn Hoa Nhi đứng bên.

      Hoa Nhi méo miệng, trong lòng cảm thấy mình chịu đủ ác liệt của tên nam nhân thích ăn dấm chua này – ngay cả việc nàng ta nhìn A Manh nhiều chút cũng trầm nhìn nàng ta chằm chằm, có cách nào thực muốn hạ độc người này – nhưng vì mạng của mình, vẫn là thức thời hơn.

      “Lời đồn bên ngoài là thế nào? Làm sao lại phát sinh?”

      Nghe câu hỏi của nàng, Ngu Nguyệt Trác liền hiểu giấu giếm được. Nhưng khi về nghe quản gia báo cáo hôm nay tam thiếu phu nhân Tĩnh vương phủ đến thăm, Ngu Nguyệt Trác liền hiểu Diêu Thanh Thanh đương nhiên cho A Manh tin này.

      Ngu Nguyệt Trác ôm A Manh vào bên trong, cũng gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ, ngược lại đem đẩy ấm trà đến trước mặt A Manh, ý bảo A Manh châm trà cho . A Manh đen mặt, ấm trà trước mặt , còn muốn nàng châm trà cho , là thói quen làm hư, phu quân lười. Nhưng tại nàng có việc muốn hỏi , cho nên thực nghe lời hầu hạ .

      Sau khi Ngu Nguyệt Trác uống ly trà, mới giải thích nghi hoặc của A Manh: “Tên điên kia muốn kết hôn với Nguyệt Quyên mà làm ra chuyện này, muốn đem thanh danh của Nguyệt Quyên phá hỏng, sau đó lại tỏ vẻ cao thượng xuất muốn cưới Nguyệt Quyên, nghĩ rằng ta đáp ứng sao? Tiểu tử kia biết nghĩ, nhưng quá non, để đắc ý hai ngày là được rồi.”

      A Manh nhìn nhìn, thấy ác ý trong mắt sao giấu được, liền hiểu chỉnh lý Hà Chiêu Vũ.

      “Cái kia… ta sao có thể muốn kết hôn với Nguyệt Quyên? Chẳng lẽ như lần trước ta với Nguyệt Quyên, ta thương Nguyệt Quyên?” A Manh có chút tà ác hỏi.

      Điểm này, Ngu Nguyệt Trác ràng, nghiêm mặt thản nhiên : “Đoán chừng là ta muốn báo thù cho muội muội Hà Tiêm Hoa thôi. Lần trước ta đánh Hà Tiêm Hoa xuống núi, vốn muốn đem nàng ta phế , ai ngờ môn chủ Thanh Môn lại tiếc mười năm công lực mà cứu nàng ta. Nhưng mà có cứu về, Hà Tiêm Hoa cũng phải dưỡng thương vài ba năm, cũng khó khôi phục lại như trước. Cho nên Hà Chiêu Vũ mới ra tay với Nguyệt Quyên, chắc là cũng muốn ta nếm mùi muội muội bị tổn thương .”

      A Manh: =_=! Quả nhiên, nam nhân này phải là người tốt. Chẳng trách, Hà Chiêu Vũ lại tìm bọn họ gây phiền toái…

      lát sau, A Manh lại hỏi: “Chàng tính làm gì? Đối phó ta thế nào?”

      Ngu Nguyệt Trác sờ sờ đầu nàng, ôn nhu : “ cần nghĩ, cũng đừng lo lắng, ta xử lý.”

      “Nhưng Nguyệt Quyên bên kia…” A Manh có chút âu sầu, “Tuy rằng nhanh chóng chứng thực Nguyệt Quyên trong sạch, nhưng bị người xấu như vậy, tiểu nương sao có thể chịu được? Cho dù chúng ta giấu muội ấy, cũng có khả năng giấu cả đời a!”

      Mấy ngày qua nàng còn thấy kỳ quái sao thấy người Hình gia đến cửa, ra là có chuyện này, Hình gia mới có thái độ thế.

      Ngu Nguyệt Trác lại nóng nảy, cười : “Chờ khi Nguyệt Quyên dưỡng thương tốt, có người đến cửa cầu thân, đến lúc đó định hôn cho muội ấy, cũng miễn cho chút chó mèo đến nhìn chằm chằm muội ấy.”

      Nghe người muốn có quan hệ với phủ tướng quân thành “chó mèo”, A Manh nhịn được mà cười phì tiếng.

      Tâm xong, A Manh cũng đứng lên, cầm tay áo hỏi: “Vậy chàng muốn xử lý tam công tử kia thế nào? Có thể với ta được ?”

      Ngu Nguyệt Trác ôm nàng vào lòng, cắn khuyên tai của nàng, xấu xa nhướn mi, hỏi: “Nàng xác định muốn biết sao?”

      "Ách..."

      Vì sao nàng cảm thấy đột nhiên rất lạnh vậy nhỉ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :