1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Chị lại trúng độc a. đúng là Hiền thê xui xẻo mà>.<
      Ishtar thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 95

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar

      Giơ tay nhìn năm ngón, cảm nhận được mốc meo trong khí, thậm chí chỉ nghe được tiếng tim mình đập, cảm giác tra tấn tinh thần.

      Hai tay Ngu Nguyệt Quyên ôm chặt chính mình, cuộn tròn thân thể ngồi mặt đất, dám tự ý di chuyển, dù giờ phút này nàng sợ muốn khóc lên, nhưng cũng dám phát ra thanh nào. Bởi khi nàng tỉnh dậy ở nơi đáng sợ thế này, vừa nhích thân di chuyển, biết có cái gì phá mình, như chui sâu vào lòng bàn chân trái, đau đớn khiến nàng thét chói tai, nhưng rất nhanh sau đó, rất nhiều tiếng sắc bén xé gió bay vào khiến cho thở nàng cũng dám thở mạnh, thanh leng keng, đinh vọng vào từ nơi xa, khiến nàng dám động đậy gì cả.

      Thân thể mệt mỏi, chân trái lại đau, cảm giác tuyệt vọng bao bọc lấy nàng, khiến nàng cảm giác mình chết rất nhanh ở cái nơi hắc ám này, được gặp lại nương cùng ca ca, à, còn cả vị đại tẩu đến nỗi chán ghét nữa…

      biết qua bao lâu, hai tay ôm đầu dẫn thả lỏng, cả người vô lực ngả lên sàn lạnh như băng. Giờ còn lại chút ấm áp của mùa xuân, nếu khí hậu có ấm áp, chỗ này khiến nàng thấy lạnh như thời tiết tháng rồi, phỏng chừng sau khi nàng chết, thi thể cũng thối rữa nhanh, hẳn có thể chờ đến khi ca ca tìm thấy nàng…

      Gần đến lúc cận kề cái chết, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng quan trọng, cái gì mà tình thể với đến, cái gì mà tranh cường, háo thắng, đều biến thành việc hết, giờ khắc này, nàng ra , cần thống khổ nữa, bởi trước khi chết, chúng trở thành những thứ quan trọng rồi…

      Khi ý thức nàng sắp lâm vào hôn mê, đột nhiên thanh ma sát với đá vang lên, mùi hương thanh tân nhập vào mũi, ánh sáng bất ngờ rốt cuộc cũng đem bài trừ hắc ám nơi đây.

      Mí mắt bị nhói đau, nhưng nàng vẫn cố gắng mở to hai mắt, ngóng chờ nhìn cửa đá mở ra, nơi đó xuất thân ảnh cao lớn, hơi thở trầm ổn làm nàng được an tâm, khóe môi nhu động, nhàng mà nỉ non: “Ca ca…”

      Tề Lẫm nhìn người nằm mặt đất, khứu giác mẫn cảm ngửi được mùi máu tươi trong khí, sắc mặt khẽ biến, nhưng hành động thiếu suy nghĩ. Bởi trước khi , Trần Diêm Ly , cơ sở trong mật thất vô cùng hung hiểm, cho dù đứng trước cửa nhưng cũng bỏ qua các nhân tố nguy hiểm đó.

      Ở cửa có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng sâu vào chút lại nhìn gì cả. Đánh giá cửa nghiêm túc lần, Tề Lẫm trầm mặc tự hỏi vài giây, sau đó rốt cuộc bước lên bước .

      Sát sát sát!

      loạt tiếng xé gió vang lên, thân thể Tề Lẫm tránh được ám khí, loạt tiếng binh đao vang lên ở phía sau , rơi xuống ba phần, ánh đao lấp loáng, sắc bén phi thường.

      Bước thứ hai vừa nhấc, từ bên trái lại có loạt đao đánh úp lại, thân thể Tề Lẫm rời sang phải.

      Vài bước như thế, mỗi bước đều có ám khi theo các hướng quỷ dị tiến đến, mà người đứng ở giữa, Tề Lẫm cũng rút ra được rằng, ở đây, mỗi bước đều là giết người, cần hỏi nữa. Tề Lẫm tới trước vô cùng cẩn thận, được mười lăm bước, rốt cuộc, Tề Lẫm cũng đến trước mặt Ngu Nguyệt Quyên, tuy người bị thương, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều tinh thần, so với hành quân đánh giặc còn gấp mấy lần.

      Tề Lẫm nhìn chân trái Ngu Nguyệt Quyên có phi tiêu cắm vào, nhìn vết máu thấm ướt cả váy xanh. Sắc mặt nàng thực tái nhợt, khuôn mặt xinh đẹp lúc này có chút nhu nhược, nhưng đôi mắt sáng sủa lại tỏa sáng theo dõi từng bước đến.

      “Ngu nương, có lỗi, tại hạ đến chậm.” Tề Lẫm xong, cẩn thận nâng nàng dậy, sau đó nhanh chóng rút đao đùi nàng ra, điểm huyệt cầm máu, hào phóng xé ống tay áo mình để băng vết thương cho nàng, phòng ngừa nó lại chảy ra.

      Khuôn mặt Ngu Nguyệt Quyên vì mất máu mà có chút tái nhợt, nhưng khóc lóc như những tiểu thư nhu nhược, điểm ấy khiến Tề Lẫm nhàng thở ra, dù sao đại đa số nam nhân ở tình huống này đều muốn đối mặt với nữ nhân yếu đuối, như vậy khiến họ cảm thấy phiền lòng. Đặc biệt là ở nơi nguy hiểm này, hy vọng đối mặt với thiên kim tiểu thư chỉ biết khóc.

      "Ngươi là ai?"

      Nàng suy yếu hỏi, yết hầu khô rát nên thanh cũng có vài phần khàn khàn. Ngu Nguyệt Quyên đánh giá nam nhân xa lạ này, tuy phải là ca ca khiến nàng có chút thất vọng, nhưng tìm được đường sống từ chỗ chết quá tuyệt vời, khiến nàng muốn so đo nhiều. Nam nhân này tuấn mỹ như ca ca nàng, nhưng có vẻ đoan chính, ngũ quan cứng rắn, nhìn cũng thấy là người kiên định.

      “Tề Lẫm, tướng quân mệnh ta tới mang nương ra ngoài. Ngu nương, đắc tội, tại ta mang rời .” Tề Lẫm khách khí , xong ôm lấy nàng.

      Nghe là người mà ca ca phái đến, trong lòng Ngu Nguyệt Quyên đau xót, thiếu chút nữa bật khóc, cho nên đối với hành vi ôm lấy mình của nam nhân xa lạ cũng để ý nhiều – mà nàng cũng biết, mình bị thương, hành động bất tiện, làm vậy cũng tốt. Vừa rồi, khi tiến vào, mỗi bước của nàng đều nhìn thấy, cũng biết, nếu bản thân mình tự , có khả năng rời khỏi đây.

      Quả nhiên, đường ra, vẫn là mỗi bước nguy hiểm. Tề Lẫm tuy thân thủ tốt, nhưng vì phải bảo vệ Ngu Nguyệt Quyên, cho nên khó tránh khỏi rắc rối, thêm vào đó, mỗi lần ám khí bay đến phương hướng cũng giống nhau, khiến hơi vất vả chút.

      nhát đao phi vào cánh tay Tề Lẫm, khiến cho sắc mặt Ngu Nguyệt Quyên vốn tái nhợt lại trắng thêm vài phần. Nếu phải có Tề Lẫm bảo vệ, tin tưởng đao kia trực tiếp phi vào đầu nàng. Điều này khiến Ngu Nguyệt Quyên có chút áy náy, mím môi ngoan ngoãn ở yên trong lòng Tề Lẫm, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, cản trở đối phương.

      Chờ sau khi rời khỏi, Ngu Nguyệt Quyên nhìn quang cảnh xung quanh, là rừng cây. Cửa đá phía sau chậm rãi khép lại, quay đầu nhìn, trừ bỏ vách núi cao, còn nhìn thấy cánh cửa suýt giết chết nàng đâu nữa, điều này khiến nàng cảm thấy thực thần kỳ.

      Sắc mặt Tề Lẫm bình tĩnh, ôm Ngu Nguyệt Quyên rời khỏi rừng cây, mỗi bước càng thêm cẩn thận.

      Ban đầu, Ngu Nguyệt Quyên còn chút nghi hoặc, sao luôn đổi phương hướng , hướng này vài bước, bước tiếp lại hướng khác, rồi lại lui về vài bước, chẳng lẽ lạc đường? Đến khi nghe được thanh trầm tĩnh Tề Lẫm giải thích: “Đây là trận pháp trong rừng cây!” nàng mới hiểu được nguyên nhân, khỏi đỏ mặt vì suy nghĩ hiểu lầm của mình vừa rồi.

      Tề Lẫm nhìn nàng cái, hiểu vì sao mặt nàng đột nhiên đỏ, nhưng cũng nghĩ nhiều, tiếp tục theo bản đồ mà thoát khỏi rừng cây.

      ***********

      Sau nửa canh giờ, Tề Lẫm cũng đưa được Ngu Nguyệt Quyên đến khách phòng của chùa.

      Ngu Nguyệt Trác tiếp nhận muội muội bị thương, gật đầu với Tề Lẫm : “A Lẫm, vất vả rồi.”

      Tề Lẫm gật đàu, muốn lui xuống, đột nhiên Ngu Nguyệt Quyên mở miệng : “Ca, Tề công tử cũng bị thương.”

      Ngu Nguyệt Trác nhìn chân mày mang lo lắng của muội muội, với Tề Lẫm: “Nếu thế, A Lẫm, lại đây để Dung nương xử lý vết thương cho ngươi.” xong, ôm muội muội vào.

      Tề Lẫm nhíu mày, tuy cảm thấy tướng quân làm việc thừa, nhưng là cấp dưới, gì, cũng theo vào.

      vào phòng, Ngu Nguyệt Quyên liếc mắt liền nhìn thấy A Manh ngồi uống trà ghế, hai gò má ửng hồng, vừa nhìn là đoán ra người khỏe mạnh, khiến cho người vừa bị tổn thương về thể xác và tinh thần như Ngu Nguyệt Quyên có cảm giác gì đó. Nhưng vừa rồi trải qua quỷ môn quan, tính tình Ngu Nguyệt Quyên ôn hòa rất nhiều, nóng nảy như trước kia.

      Dung Nhan rất nhanh lại xử lý vết thương cho Ngu Nguyệt Quyên, xé váy nàng ra, lộ ra vết thương đùi, A Manh hít vào hơi, nhất thời thương tiếc thôi với tiểu nương.

      Em chồng đáng thương, chân vừa bị thương, giờ lại thêm vết thương mới, so với nàng còn đen đủi hơn, cũng biết khi nào mới có thể được bình thường. Nhưng kỳ thực, so với em chồng, nàng còn kém may hơn, trúng phải loại độc cổ quái, nếu tháng sau có thuốc giải, nàng tìm Diêm La Vương ở Địa Phủ uống trà chơi.

      May mắn cho Ngu Nguyệt Quyên, dù thị thương, miệng vết thương tuy sâu, nhưng trúng độc, tính mạng bảo đảm. Cho nên sau khi Dung Nhan xử lý tốt miệng vết thương cho nàng, lại ra ngoài xử lý cho Tề Lẫm.

      “Nguyệt Quyên, muội sao chứ? Thực có lỗi để muội gặp phải nguy hiểm.” A Manh thực lòng hỏi han, nếu phải là nàng đáp ứng Như Thúy mang nàng ấy hội chùa, nàng ấy gặp loại chuyện này.

      Ngu Nguyệt Quyên nhìn nàng cái: “ ta sao lại ở đây?”

      Nhìn tiểu nương, A Manh cũng giấu nàng, dùng hai ba câu hết mọi chuyện ra, khi đến việc Ngu Nguyệt Trác bắt được bọn Cổ Đạt, Ngu Nguyệt Quyên nhớ đến chuyện trước khi bị bắt, nhất thời khống chế được nhiệt độ mặt, cảm thấy thực ghê tởm.

      “Tẩu cũng bị thương, quên , dù sao cũng phải là tẩu hại ta.” Ngu Nguyệt Quyên rộng rãi , như trước kia, chỉ cần A Manh mắc sai, lập tức để yên, thực làm A Manh kinh ngạc. Thấy biểu của A Manh, Ngu Nguyệt Quyên cũng được tự nhiên, dùng ngữ khí để ý : “Ta phải người phân phải trái, tùy tiện đổ trách nhiệm lên người khác.”

      Nghe xong, A Manh vui mừng, thâm tình : “Ta cao hứng, muội trưởng thành rồi a~~”

      "..."

      Lập tức mặt đỏ chuyển thành đen, Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy A Manh chính là cái cột, nàng thực nên mềm lòng.

      Chốc lát sau, Ngu Nguyệt Trác vào, theo sau còn có nữ nhân dáng người như cây ngô.

      Ngu Nguyệt Quyên vốn muốn gặp ca ca chuyện, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân kia lập tức ngậm miệng, thăm dò xem xét, có nhìn thấy thân ảnh Tề Lẫm, khỏi thất vọng.

      “Hôm nay các nàng bị dọa rồi, chúng ta về thôi.” Ngu Nguyệt Trác , tiến lên ôm lấy A Manh, còn nữ nhân như cây ngô kia ôm lấy Ngu Nguyệt Quyên.

      Vẻ mặt A Manh nghệt ra, nhìn : “Chân ta bị thương, chàng ôm ta làm gì? Chàng cần ôm Nguyệt Quyên về nha!”

      Ngu Nguyệt Trác cúi đầu nhìn nàng, cười : “ tại, nàng… còn khí lực sao?”

      Nghe thế, sắc mặt A Manh càng nghệt ra hơn.

      Nàng quả thực còn khí lực, cũng biết vì sao độc của Thiêm cung lại biến thái như vậy, tại bệnh của nàng như lúc trước, biểu của nó giống như làm việc đạo đức ba ngày ba đêm liền, toàn thân lười biếng, căn bản còn khí lực, hai chân cũng mềm như bông, biến thái. Hơn nữa, nghe Dung Nhan , trước khi có giải dược, mỗi ngày nàng phát độc lần, chỉ có thống khổ đau đớn, mà còn thể nghiệm cảm giác mệt mỏi sau XXOO… này, quả thực là có cách nào khác để a!

      Vì thế A Manh chỉ có thể ủ rũ làm người tàn tật để tướng quân ôm.

      Ngu Nguyệt Quyên chú ý đến ca ca cùng A Manh, đến khi ra cửa, vẫn thấy thân ảnh Tề Lẫm, rốt cuộc nhịn được mà kêu lên: “Ca ca…”

      “Chuyện gì?” Ngu Nguyệt Trác quay đầu nhìn, thấy hai gò má muội muộ đỏ lên, thậm chí còn dám nhìn thẳng vào mắt mình.

      “Cái kia… Tề công tử sao chứ?”

      Ngu Nguyệt Trác cười : “ sao, chỉ bị thương ngoài da.” Sau đó gì nữa.

      Tuy là Ngu Nguyệt Quyên còn muốn hỏi thêm, nhưng trước trai, nàng luôn là tiểu nương nhát gan, chỉ có thể để mặc cho nữ nhân như cây ngô ôm đên cửa sau chùa, bọn họ muốn tìm chỗ vắng người rời .

      Vừa ra khỏi cửa, liền gặp được Như Thúy cũng ở phòng khách ra. So sánh với vết thương của Ngu Nguyệt Quyên và A Manh, sắc mặt của Nhị Thúy nương hồng hào, khỏe mạnh vô cùng, khiến trong lòng A Manh và Ngu Nguyệt Quyên có chút ê ẩm.

      “Nguyệt Quyên, ngươi sao chứ? Biết ngươi mất tích, ta thực lo lắng…”

      Như Thúy nương biểu đạt lo lắng của mình đối với Ngu Nguyệt Quyên, lúc trước nàng ở trong phòng khác, cho nên biết chuyện Ngu Nguyệt Quyên mất tích, mà A Manh cũng vội vã tìm em chồng, kịp cho nàng. Đến khi nàng biết tin, Ngu Nguyệt Quyên được tìm trở về, cho nên, căn bản là Nhị Thúy nương có cơ hội trải nghiệm quá trình lo lắng…

      Mấy người trò chuyện thêm chốc lát, rốt cuộc rời nơi làm cho các nàng bị dọa chấn kinh.

      đến cửa sau của chùa, có hai xe ngựa đứng đó, chiếc là của phủ tướng quân, chiếc là của phủ thái sư. Ngu Nguyệt Trác để A Manh và muội muội lên xe ngựa, quay lại thấy Ôn phu nhân cũng bỏ qua xe ngựa Ôn phủ, cười cười với , rồi cũng leo lên xe ngựa phủ tướng quân.

      Ngu Nguyệt Trác đành phải đồng ý, cái gì cũng , xoay người leo lên xe ngựa, hộ tống các nữ quyến về nhà.

      *********

      "Ngu tướng quân."

      Khi xe ngựa rời khỏi nơi náo nhiệt, thanh vui sướng vang lên.

      Ngu Nguyệt Trác dừng ngựa, chỉ thích cách đó xa, ở ngã tư đường, nam tử mặc quần áo xanh ngọc tuấn mỹ, vô cùng đơn giản đứng ở đó, khiến cho góc ngã tư bỗng đẹp hơn ba góc kia, hấp dẫn người đường hơn ba góc kia.

      Ngu Nguyệt Trác gật đầu với , chắp tay : “Tử Tu, đến đón phu nhân sao?”

      Ôn Lương mỉm cười gật đầu, đến xe ngựa nhà mình, gọi vào trong xe: “Nha đầu.”

      Lúc này từ cửa sổ xe ngựa phủ tướng quân lộ ra cái đầu, tươi cười vẫy tay với : “Ôn đại nhân, ta ở đây.”

      Ôn Lương đen mặt, đột nhiên cảm thấy vừa rồi thể chân thành với chiếc xe ngựa trống đúng là mất mặt, mà nha đầu nhà mình, xe ngựa nhà dùng, lại leo lên xe ngựa nhà người ta, về cần phải đánh mông nàng.

      Như Thúy leo từ xe xuống, chạy đến chỗ Ôn Lương, chui đầu vào lòng , vui tươi hớn hở : “Ôn đại nhân, tại chàng rãnh ? hội chùa với ta!”

      Ôn Lương nghiêm túc : " rãnh."

      "Là sao?" Như Thúy khó hiểu.

      "Bởi vì ta phải về nhà..." vào tai nàng câu.

      Mặt Như Thúy thành cái bánh bao, có chút ủy khuất trừng , muốn gì đó, đột nhiên nhíu mày, ôm bụng.

      "Nha đầu? Nàng làm sao vậy?" Ôn Lương bị nàng làm hoảng sợ.

      Sắc mặt Như Thúy trắng bệch, cắn răng với : “Ôn đại nhân, ta đau bụng.”

      Ôn Lương lo lắng, tay ôm lấy Như Thúy, đem nàng đặt lên xe ngựa, sau đó cho người đánh xe về nhà.

      Mà đám người Ngu Nguyệt Trác vây xem, thấy thế, cũng rời theo.

      p/s: Như Thúy bị gì vậy ta? có nàng nào đoán ra được ko? :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      nkhanh3324, duongduong, lionlemon12 others thích bài này.

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      chắc là chị ấy mang thai rồi. he he
      Ishtar thích bài này.

    4. Amibm

      Amibm Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      24
      K biết nhà này phải có tiểu bánh bao dễ thương ah:yoyo26::yoyo26::yoyo26:...

    5. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      NT mang thai?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :