1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quynhanh

      quynhanh New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      3
      hix,sao ta đọc mà cứ thấy thiếu từ sao ấy,đọc nó cứ k xuôi.

    2. xiu lão gia

      xiu lão gia Well-Known Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      391
      ta có chút lo lắng cho tương lai của Tể Tể rùi, hai chị đều vặn vẹo như nhau cùng đòi giáo dục con :yoyo60:
      tks nàng

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Ngày đó Như Thúy ở phủ tướng quân cũng nghe được chuyện tiểu thư của tướng quân phủ cẩn thận bị thương – đây là cách của phủ tướng quân với bên ngoài – Như Thúy biết thương ở chân là chuyện phiền toái nhất, hành động tiện, thể di chuyển, chỉ có thể ngồi ngốc chỗ vô cùng nhàm chán, cho nên khi thương thế của Ngu Nguyệt Quyên tốt lên, nàng xuất phát từ thiện tâm mời Ngu Nguyệt Quyên hội chùa.

      "A, ta..."

      Ngu Nguyệt Quyên muốn cự tuyệt, ai ngờ, A Manh lại : “Nguyệt Quyên cũng , hay là có người khác mời muội rồi?”

      Đương nhiên là có!

      Trước kia nàng cũng quen biết với nhiều người, nhưng vì thân phận trai thay đổi, biết có phải vì ghen tị mà dần dần đều rời xa nàng. Mà đặc biệt sau khi thân phận của trai được nâng lên, nhiều nam nhân đến trước mặt nàng thể , điều này càng kích thích những tiểu thư vốn cao cao tại thượng kia, vì thế làm sao có thể cùng nàng kết giao nữa, do đó bất tri bất giác hình thành loại hình thái lúng túng, nàng cùng những người đó chỉ có thể ‘bằng mặt’ mà thôi. Cho nên, nàng cảm thấy, những ngày này, mấy người đó hẳn mời nàng xem hội chùa đâu.

      Nhìn hai người kia nhìn chằm chằm mình, là ngốc nghếch, là nhị thiếu, áp lực của Ngu Nguyệt Quyên lớn, cẩn thận liền gật đầu đồng ý. Sau đó khi hai người kia thảo luận khí thế ngất trời, Ngu Nguyệt Quyên trong lòng lại hối hận, nàng vì sao lại đáp ứng lời mời của tình địch a?

      ai để ý đến, bé con ở bên kêu i ô, Ngu Nguyệt Quyên thấy thế, đột nhiên thấy bé con cũng như mình đáng thương, đột nhiên sinh ra cảm giác tương liên, ôm lấy cháu ngoan, xoa nắn bàn tay nhắn của bé, trong lòng bỗng thấy mềm mại.

      Như Thúy cùng A Manh thương lượng xong, Nhị Thúy nương mới hài lòng rời .

      Ngu Nguyệt Quyên nhàng thở ra, nàng biết Ôn Lương thích mình phải là lỗi của Như Thúy, nhưng tại làm cho nàng thể ái mộ nam nhân khác là – nàng vẫn ái mộ nam nhân kia – mà thê tử của lại khảo nghiệm lý trí của nàng. Đặc biệt tình địch của nàng lại có thể chỉ bằng hai ba câu làm nghẹn khuất người khác, Ngu Nguyệt Quyên lại càng muốn ở cùng chỗ, rối rắm.

      Chờ Như Thúy rời , A Manh đem bé con túm tóc ôm lại, ai biết bé con nghịch chịu buông tay, mà Ngu Nguyệt Quyên sợ bé bị thương, chỉ có thể chật vật hùa theo, cuối cùng vẫn là được A Manh hỗ trợ mới tháo được ra.

      “Kỳ , Ôn phu nhân đúng, ra ngoài giải sầu cũng tốt, chừng tâm tình muội cũng tốt hơn.” A Manh xong, lại ôm mặt bé con, nắn nắn, bóp bóp về nhiều hình dáng, đến khi bé con hai mắt rưng rưng mới thân thiết trấn an bé.

      Nhìn A Manh dám ngang nhiên bắt nạt cháu mình, Ngu Nguyệt Quyên tức giận trừng mắt nhìn nàng, ôm bé con lại, : “Tẩu dám khinh dễ cháu ta, cẩn thận ta báo với ta.”

      A Manh nhún nhún vai, bộ dáng lợn chết sợ nước nóng, khiến Ngu Nguyệt Quyên chỉ có thể bất đắc dĩ mà thôi.

      ***************

      Buổi tối, A Manh dỗ bé con ngủ xong, mới chầm chậm về phòng.

      Kỳ , nếu phải sợ vị mỗ tướng quân buổi tối đột nhiên trở về, nàng muốn ngủ cùng con. Mà nàng biết, Ngu Nguyệt Trác tuy là sủng con, nhưng tuyệt tán thành việc cưng chiều đứa , giống như việc ngủ cùng đứa là việc cho là loại cưng chiều, kiên quyết cho phép. A Manh dám can đảm kêu gào với tướng quân biến thái đành phải nhượng bộ chuyện này.

      Vừa mới vào cửa, trong phòng truyền đến tiếng nước.

      Nghe thanh , A Manh biết là Ngu Nguyệt Trác trở lại, dù trong tâm trí bảo là muốn về, nhưng ý thức việc nam nhân kia trở về, nhất thời ý chí khống chế được phản ứng của thân thể, liền chạy vào.

      Vì thế ——

      Trong mờ mịt hơi nước, thân thể nam tính lõa thể ra trước mặt nàng, màu da gợi cảm dưới ánh nến, thân hình rắn chắc dính bọt nước. Khi nàng vào, mới bước ra từ thùng nước, từ góc độ của nàng, còn nhìn thấy được thắt lưng rắn chắc, còn có quái vật nằm giữa hai chân thẳng tắp nữa…

      nâng mặt lên, nhìn nàng đứng ở cửa, khuôn mặt tuấn nhã mang theo ý cười quen thuộc, ngay cả đôi mắt cũng đầy ý cười, dưới màn sương khói càng tuấn mỹ mê người.

      A Manh cảm thấy mũi mình nóng nóng, dường như có cái gì muốn chảy ra, vội nắm mũi, chết cũng để bản thân xấu hổ ở trước mặt , mà trong quá trình này, nàng có chút chần chờ là mình nên ra ngoài hay tiếp tục nhìn xuống dưới, phong cảnh này mê người nha….

      Nàng chỉ thất thần trong nháy mắt, bị vị tướng quân biết thẹn kéo lại, ôm nàng vào lòng.

      “Gấp như vậy, là muốn vi phu?” cúi đầu, khàn khàn bên tai nàng, thậm chí còn ái muội, cắn khuyên tai nàng cái.

      A Manh hoảng sợ, muốn nhảy ra, nhưng tay bên hông nhanh hơn, khi cúi đầu, đương nhiên nhìn thấy này nọ dưới thân , cứ như vậy lên trước mắt nàng – quả thực như người biết thẹn đem ‘chim’ dạo.

      “Chàng mặc quần áo vào …” A Manh đen mặt đề nghị.

      Ngu Nguyệt Trác lơ đễnh: “Ta ngại nàng nhìn, khẩn trương làm gì? Nàng cũng muốn tắm sao? Đến, ta giúp nàng…”

      ", cần, ta tắm sạch —— uy !"

      A Manh luống cuống túm quần áo mình, kiên quyết để cởi thắt lưng – với thân thể này, nàng cần để bản thân mình lộ ra cho nhìn! Dù sao, trước khi giảm béo thành công, nàng cũng muốn cho nhìn đến dáng người mình, trừ khi trong bóng đêm có đèn.

      Cuối cùng, thấy nàng giãy dụa quyết liệt, người nào đó trực tiếp điểm huyệt, đem thoát quần áo của nàng ra khiến A Manh thiếu chút rơi lệ, nhìn đáng thương, Ngu Nguyệt Trác chỉ có thể thương tiếc ôm nàng vào lòng, nhìn mặt nàng bị hơi nước làm ẩm ướt, cười hỏi: “Nàng sợ cái gì?”

      Trong lòng A Manh vừa ủy khuất, vừa giận, chỉ có thể rầu rĩ , “Chẳng lẽ chàng thấy cảm giác đúng sao?”

      Ngu Nguyệt Trác nhíu mày, sờ sờ bụng nàng, cười : “Sờ thấy thịt mềm, cảm giác tệ.”

      A Manh thiếu chút nữa đỏ mặt, nam nhân này … muốn cắn a!

      Ngu Nguyệt Trác chớp mắt, đột nhiên cười hỏi: “Được rồi, nàng để ý, ta đây đem thổi hết đèn, có thể được chưa?”

      Phản ứng của làm nàng theo kịp, có chút ngốc ngốc, : “Nga, có thể a…”

      Có thể cái gì?

      Như có trận gió thổi đến, trong phòng liền tối đen như mực.

      Đến khi nàng thoát hết quần áo, ngâm mình trong nước, A Manh vẫn còn ngây ngốc, hiểu sao mọi việc lại phát triển quỷ dị như vậy…

      đúng, nghe người tập võ khi đạt đến tu vi cao, cho dù trong bóng đêm cũng nhìn mọi vật.

      A Manh thiếu chút nữa tức đỏ mắt: cho nên bộ dáng tại của nàng, xem như bị nam nhân kia xem hết sao?

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng:th_82::th_82::th_82:,A Manh đúng là bà mẹ cực phẩm a, ko là gì được chàng ta khi dễ con chàng:th_125::th_125::th_125:
      Trác ca lúc nào cũng là sói cả:th_75::th_75::th_75:

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]

      Diêu thị nghe xong, nghĩ con chưa chọn được người, ánh mắt lại càng lo, thở dài : “Lần trước về Diêu gia, lão thái thái với ta, khích lệ chuyện của Nguyệt Quyên, lại cùng ta tên của vài thiếu gia. Ta đoán, lão thái thái muốn Nguyệt Quyên gả đến Diêu gia…”

      A Manh im lặng nghe, nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi: “Nương, ý của ngài là tán thành chuyện Nguyệt Quyên gả về Diêu gia sao?”

      Diêu thị gật đầu, có số việc bà muốn với con , con trai lại luôn ở bên ngoài, cho nên chỉ có thể với con dâu: “Ta là từ Diêu gia mà gả , ta cũng muốn Nguyệt Quyên gả về Diêu gia, tính tình Nguyệt Quyên thích hợp ở Diêu gia”

      “Nương, con dâu biết, chờ tướng công trở về, con dâu với tướng công.”

      Diêu thị mỉm cười, yên tâm mà vỗ vỗ tay A Manh.

      ********

      Trước Tiết Thượng Tị vài ngày, phủ tướng quân nhận được vài người đưa thiếp đến, đều là mời nàng cùng Nguyệt Quyên cùng xem kịch hoặc thuyền ngắm hoa, nhưng đều bị A Manh cự tuyệt. Nhìn những thiếp mời này, trong nhà đều có thanh niên vừa tuổi, cần cũng hiểu mục đích của họ, nếu trong lòng Ngu Nguyệt Trác chọn được người, nàng làm chuyện vô ích nữa.

      Đến Tiết Thượng Tị, sáng sớm bận rộn, chờ khi việc ổn chút, A Manh mới đem bé con được ăn uống no đủ đến chỗ Diêu thị, sau đó, dưới cẩn thận dặn dò của Diêu thị, mang theo Ngu Nguyệt Quyên đến Ôn phủ bên cạnh.

      "A Manh, Nguyệt Quyên, các ngươi tới đúng lúc, bên này ~~ "

      Như Thúy đứng ở cửa Ôn phủ ngoắc tay với các nàng, khuôn mặt đáng tươi cười như mặt trời chói nắng tháng ba. Nhưng điều làm cho người ta chói mắt hơn là nam tử bên cạnh Như Thúy, gương mặt ý cười, khi mỉm cười, tựa như hoa nở đầy trời, nở rộ trong lòng mọi người, khiến cho người khác bất tri bất giác mà si mê.

      “Ôn đại nhân, Ôn phu nhân.” A Manh dẫn theo em chồng tiến lên thi lễ với Ôn Lương, đồng thời liếc nhìn em chồng, thấy bộ dáng nàng bình thường, hết sức thong dong dịu dàng, trong lòng mới nhàng thở ra.

      “Phu nhân tướng quân, Ngu nương.” Ôn Lương chắp tay đáp lễ, sau đó với thê tử: “Ta bận việc thể cùng, các nàng chơi vui vẻ. Còn có, hôm nay đường nhiều người, cẩn thận chút.” Dặn dò cẩn thận, trong giọng bao hàm mến thê tử.

      Như Thúy thực hào sảng vỗ ngực: “Ôn đại nhân yên tâm, ta bảo hộ A Manh! Ân, cũng mang đồ ăn ngon về cho chàng.”

      “Các nàng cần nàng chăm, nàng cũng đừng phí tâm.” Ôn Lương trước khi cùng thê thử gì đó, rồi quay người dặn dò thị vệ vài câu, rất nhanh mang theo tùy tùng rời .

      Nhìn Ôn Lương rời , A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên yên lặng nhìn Ôn phu nhân, Nhị Thúy nương ôm khuôn mặt đáng tươi cười.

      Ngu Nguyệt Quyên đột nhiên cảm thấy hôm nay cùng hai người này phải là quyết định sáng suốt.

      "Khụ, chúng ta xuất phát thôi."

      Như Thúy tươi cười cùng bọn A Manh lên xe, ngựa chậm rãi hướng về ngôi chùa ở hướng nam.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :