1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lnmt131

      Lnmt131 Active Member

      Bài viết:
      174
      Được thích:
      221
      NNT :021:

    2. Amibm

      Amibm Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      24
      I..ZA.. BÓ TAY VỚI TRÁC CA RỒI...k biết chỉnh cái tên kia thảm kiểu gì ah
      A fang thích bài này.

    3. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      NNT đòi thư tình cơ, tks nàng

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 86

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar


      Mặt trời ngả về Tây, trong phủ Hoa Vũ Các, người quần áo hoa lệ ngồi lầu cao nhìn ra xa, tịch dương màu vàng nhạt nhẽo chiếu người nàng, trong nháy mắt có cảm giác như người nọ bỗng trở nên tinh xảo.

      Hà Chiêu Vũ đến dưới lầu, ngẩng lên nhìn người lầu, trong lòng khỏi đau xót, gọi tiếng: “Nhị muội.”

      Trong nhát mắt, như được gió thổi tỉnh, người lầu yên tĩnh phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn nam tử phía dưới, thấp giọng: “Tam ca.”

      Hà Chiêu Vũ mỉm cười, nhấc trường bào bước lên.

      Lên lầu, Hà Chiêu Vũ thấy gió này lạnh hơn, mà nhìn dáng người gầy yếu nhợt nhạt của thiếu nữ vịn lan can kia, khiến khỏi đau xót, “Nhị muội, thân thể chưa khỏe, sao lại ra đây? Nha hoàn làm gì biết, sao lại khuyên nhủ chủ tử!” xong lập tức cởi áo choàng khoác lên người muội muội.

      Hà Tiêm Hoa miễn cưỡng nở nụ cười, liên quan đến các nàng, sau đó nhìn , cẩn thận hỏi: “Tam ca, huynh hôm nay…”

      “Ta hôm nay gặp em tướng quân, là người xinh đẹp lại tú lệ.” cười .

      “Tam ca thực muốn…” Hà Tiêm Hoa hỏi, thần sắc bình thản.

      “Ha ha, Ngu Nguyệt Trác có thể vũ nhục muội muội ta, làm sao ta lại thể vũ nhục muội muội .” Hà Chiêu Vũ cười cười, sờ đầu muội muội, khuôn mặt tuấn tú như ngọc khẽ : “Nhị muội đừng thương tâm, Tam ca để muội phải thiệt.”

      Hà Tiêm Hoa nhìn , lúc sau mới : “Tam ca, ta muốn huynh bị thương, phụ thân và nương lo lắng.”

      Hà Chiêu Vũ vỗ vỗ đầu nàng: “Yên tâm, ta tự có chừng mực.” Nhớ tới hồi tháng bảy năm ngoái, nhận được thư của Thanh Môn, khi đến nhìn thấy muội muội nằm bẹp giường, trong lòng khỏi tức giận. Muội muội từ nhiều bệnh, người nhà luôn lo lắng. Sau lại được môn chủ Thanh Môn ra tay cứu giúp mới giữ được mạng, lại là kỳ tài võ học, được môn chủ Thanh Môn nhận làm đồ đệ, cùng người nhà chung đụng ít mà xa cách nhiều, khiến bọn họ đối với nàng vừa áy náy lại quý trọng. Mà người bọn họ trân trọng như vậy, lại bị người đánh bị thương như thế, bảo sao tức giận?

      Hà gia có bốn nam ba nữ, trong đó, con cả cùng con thứ ba là nữ nhi đều là con vợ cả, Hà Chiêu Vũ cùng hai tỷ muội sinh đôi này tuổi tác cũng gần, tình cảm cũng tốt, cho nên hiểu được tâm tư muội muội.

      Cái gì mà đại tướng quân đương triều, phải chỉ là kẻ thô kệch sao, có thể có lịch sử thâm lâu bằng Hà gia sao? ta dám xem thường muội muội của sao?

      “Tam ca, Ngu Nguyệt Trác… là kẻ khó chơi, huynh phải cẩn thận.”

      “Được!” Hà Chiêu Vũ tao nhã cười.

      Hà Tiêm Hoa hiểu suy nghĩ của , khỏi kêu lên: “Tam ca, ta , chính ta khi còn tốt cũng phải là đối thủ của .”

      “Nhị muội, ta là văn nhân, chấp nhặt với vũ phu.”

      phải vũ phu, Hà Tiêm Hoa phản bác trong lòng, nhưng nhìn bộ dáng của huynh trưởng, chỉ có thể thở dài nuốt xuống. Nàng biết, vô luận thế nào, muội muội cùng hai ca ca đều cho rằng Ngu Nguyệt Trác vũ nhục nàng, hại nàng bị thương. Tuy là là như thế, nhưng tình bên trong rất rắc rối và phức tạp.

      “Tiểu nha đầu, làm gì mà nhăn mặt vậy? Vui lên nào.” Hà Chiêu Vũ ôm muội muội vào trong lòng, xoa gương mặt lạnh như băng của nàng, dụ dỗ: “Thân thể muội chưa khỏe, nên ở đây lâu, xuống cùng Tam ca nhé!”

      Hà Tiêm Hoa quay lại nhìn hướng xa xa nàng vừa nhìn – phủ tướng quân, gật đầu.

      *********

      Buổi tối, A Manh thuần thục thay tã cho bé con, cởi bỏ vạt áo, bắt đầu cho bé con măm.

      Mặc dù có bà vú, nhưng chuyện này A Manh vẫn muốn tự mình làm, ngay cả đồ ăn của bé con nàng cũng muốn lo. Đại để đây là lần đầu làm mẹ, A Manh hận thể để đứa cho mình mình chăm. Cho nên qua tháng, thừa dịp tướng quân nhà nàng bận việc, A Manh đoạt công việc của nha hoàn và bà vú, ngày ngày ở bên chăm bé con, thập phần thỏa mãn.

      Nhìn tiểu tử vươn quai hàm cố gắng hút sữa, khuôn mặt trắng nhắn cực đáng . Nhìn bé con có đôi mắt giống y như mình, càng nhìn lại càng có nét giống cha bé. A Manh nhớ đến lúc chạng vạng, vị tướng quân kia ép nàng phải viết thơ tình, nhịn được giơ tay chọc chọc mặt bé con.

      Hừ, nàng bắt nạt lớn được, chả nhẽ lại bắt nạt được sao? Dám khinh dễ nàng, nàng liền bắt nạt con của !

      Bị làm phiền, tiểu tử bắt đầu nhíu mi kháng nghị, sau đó dưới quấy nhiễu của người mẹ bất lương kia, bắt đầu nổi nóng, cố gắng vừa ăn vừa phát ra thanh kháng nghị.

      A Manh chợt cười, vội buông tay ra vỗ vỗ mông con mà dỗ dành.

      Tri Hạ ở bên cạnh thu thập quần áo nhìn hành vi bất lương của A Manh, chỉ có thể trợn trắng mắt. Với Tri Hạ, hành động của tiểu thư nhà mình có ý nghĩa gì, phản kháng lại tướng quân ra tay với bé con giống tướng quân, này là … rất vô sỉ a! Hơn nữa, nhìn tình hình này, nàng lo lắng tiểu chủ tử bị mẫu thân bắt nạt chọc ghẹo, chỉ mong tướng quân có thể giáo dục tốt cho tiểu chủ tử.

      A Manh đương nhiên là thương con, sau khi phát tiết xong, vội buông tha, để cho bé con được tự do ăn no.

      Trong khi bé con được ăn, cửa bị đẩy ra, Ngu Nguyệt Trác vào, mang theo cả gió lạnh đầu xuân.

      “Mau đóng cửa lại, lạnh con bây giờ!” A Manh sẵng giọng.

      Ngu Nguyệt Trác vẫn đứng ở cửa, bên mi mắt nhướn lên, hỏi: “Nàng đây là… làm gì?”

      “Chàng thấy sao?” A Manh thuận miệng , tầm mắt rơi vào bé con nằm trong lòng, đột nhiên giật mình, khỏi hoảng sợ, vội : “Ta cùng con… bồi dưỡng tình cảm!” xong, cười cười lấy lòng.

      Tri Hạ hiển nhiên phát khí trong phòng quái dị, cho nên thức thời lui chân , sau đó còn cẩn thận khép cửa lại.

      Ngu Nguyệt Trác tới, vạt áo khẽ nhấc lên, hình thêu khóm trúc áo cũng theo đó mà lay động. Ngu Nguyệt Trác tiến đến trước mặt hai mẹ con, cao cao nhìn xuống hai mẹ con ngồi dưới giường, ở góc độ này khiến nhìn sâu và , mà A Manh cũng chịu áp lực nhiều hơn.

      “Ha ha, hôm nay sao về sớm vậy?” A Manh tận lực đổi đề tài, tay khẩn trương vỗ về bé con. Tuy là nàng hiểu lý do sao mình lại khẩn trương, nhưng dưới cái nhìn này của , nàng chỉ theo bản năng cảm giác như mình làm sai điều gì đó.

      “Trở về với nàng.” Ngu Nguyệt Trác có chút để ý trả lời, ở góc độ nhìn của , đương nhiên chỉ cần nhìn là hiểu, đột nhiên miệng lưỡi có chút khô, ngay cả hạ thân cũng nổi lên phản ứng, vội dời tầm mắt . Nhưng rất nhanh, lại đem tầm mắt trở về, lại trừng mắt nhìn bé con dùng sức hút sữa của vợ mình.

      Nghe câu trả lời của , khóe mắt A Manh hơi nheo mỉm cười, nhưng vẫn trả lời: “ cần, nếu có việc cứ , chàng cũng biết ta có yếu ớt mà, người cũng ổn, cần có người khác chăm.”

      Nhưng thông cảm của nàng được nam nhân này tán thưởng, ngược lại hừ tiếng, “Nàng thông tình đạt lý.” Vươn tay xoa xoa má bé con vì uống sữa mà phồng lên, hỏi: “Nàng sao lại chăm con? phải có bà vú sao?”

      A Manh hiểu ý của , nghĩ hồi, vẫn thành khẩn : “Ta nghe người ta , con cần uống sữa mẹ mới khỏe mạnh. Vì để con chúng ta được khỏe, cho nên ta muốn cho con bú, nhưng buổi tối vẫn để cho bà vú chăm.”

      “Có câu đó sao? Sao ta chưa từng nghe qua?” Ngu Nguyệt Trác kinh ngạc hỏi.

      “Đương nhiên là có, chàng chưa nghe là do kiến thức của chàng hạn hẹp.” A Manh thành đáp.

      “Kiến thức của ta hạn hẹp?” Nhíu mày, nam nhân cũng thực thành khẩn hỏi lại.

      , là ta sai, là kiến thức của ta hạn hẹp.” A Manh quay đầu, trong lòng thầm ức, nàng vẫn có cách nào phản kháng lại được.

      Ngu Nguyệt Trác thực vừa lòng, lập tức : “Về sau để bà vú chăm con, chờ khi con có thể , ta cho con học tập, con trai phải do cha dạy.” Đây hoàn toàn là thái độ áp đặt của chủ nghĩa nam nhân.

      "..."

      A Manh cảm thấy mình bị bỏ rơi, mày dựng lên, muốn kháng nghị với , bé con được ăn no, A Manh vội cho con đứng lên, làm như vậy tránh con khỏi bị phun sữa. Thấy thế, Ngu Nguyệt Trác vội gọi bà vú đến, để mang bé con nghỉ.

      A Manh định gì, nam nhân bỗng ôm nàng từ phía sau, dùng thân thể cọ cọ nàng, ý tứ cần cũng biết.

      “Đừng, nương phải hết tháng, đối với thân thể ta mới tốt.” A Manh khẩn trương ngăn lại động tác của , thầm nuốt nước miếng.

      Nghe vậy, Ngu Nguyệt Trác giấu được thất vọng. Nếu là tốt cho nàng, cho dù nhẫn nhịn rất khó chịu, cũng vì thỏa mãn mình mà làm. Từ điểm này, có thể nhìn ra trân trọng của với nàng, cũng là điều khiến A Manh mềm lòng với .

      “Được rồi, khuya rồi, nàng cũng nên nghỉ ngơi .” Ngu Nguyệt Trác đặt nàng lên giường, an phận ôm nàng cùng nằm xuống.

      Tuy là hôm nay rất mệt, nhưng A Manh lại ngủ được, ôm lấy , đặt cằm ngực , kéo kéo cằm , : “Ta muốn tự mình chăm con, thể cứ quăng con cho bà vú được, đây là trách nhiệm của người mẹ.”

      "Ân."

      Nhìn bộ dáng nhắm mắt có chút quan tâm – tuy là A Manh cảm thấy ép được nàng nên thất vọng dẫn đến muốn chuyện với nàng – A Manh cảm thấy có chút oán hận, “Chàng để bà vú mang con , về sau con thân với ta phải làm sao giờ? đúng, ý của ta là, con nên xa mẹ, chẳng lẽ chàng muốn cướp thú vui làm mẹ của ta?”

      Thấy nàng dám kêu gào với mình, trong lòng Ngu Nguyệt Trác lại có chút vui vẻ, nâng mông nàng lên, để nàng nằm trọn trong lòng mình, cúi đầu hôn lên cái miệng lải nhải kia. lúc lâu sau, mới buông nàng ra, thanh khàn khàn: “Ta cướp niềm vui làm mẹ của nàng, nhưng mấy đứa khác trong kinh đều là do bà vú nuôi, nàng chỉ cần an tâm lo việc của nàng, đừng nghĩ nhiều, cũng đừng chuyện gì cũng quản, nàng chỉ cần chú ý đến ta là được rồi!”

      Chỉ sợ rằng câu cuối cùng mới là mục đích của a!

      A Manh thở hồng hộc trừng mắt nhìn , lúc sau, mới : “Ngu Nguyệt Trác, có phải chàng lại ghen tỵ phải ?”

      thực nghiêm túc: “Ta ăn cái loại đồ ăn khó ăn đó, tin nàng ngửi thử biết!” xong, há mồm hà hơi, trừ mùi hương của trà Quân Sơn còn mùi gì khác nữa.

      A Manh dở khóc dở cười, quyết định cùng ba hoa nữa, chuyển vào chủ đề chính, nghiêm túc : “Ta mặc kệ chàng nghĩ thế nào, dù sao đứa là ta tự sinh tự nuôi. Chờ khi con lớn, chàng có thể dạy bé đạo lý, ta cũng phản đối niềm vui làm cha của chàng, đồng thời, chàng cũng thể cướp niềm vui làm mẹ của ta.”

      Hai người đối mặt, bốn mắt đối diện, tuy trong bóng đêm, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng A Manh vẫn trừng to mắt, cố gắng để hiểu tâm tư của mình.

      lúc lâu sau, Ngu Nguyệt Trác nâng tay chế trụ ót của nàng, hung cắn môi nàng cái, khiến nàng kêu lên thành tiếng: “Nàng có quên ta là tướng công của nàng ? Làm vợ phải nhất nhất đều nghe chồng như trời sao? Nàng có vẻ lẫn lộn phải, chỉ quan tâm Tể Tể mà quan tâm đến ta!”

      “Chàng nghĩ nhiều quá!” khóe miệng A Manh run rẩy, nàng biết với cách suy nghĩ vặn vẹo của nam nhân này, nghĩ đến vì sao hôm nay lại về sớm như vậy, cảm giác khẩn trương. tháng qua, trừ mấy ngày nàng sinh, đều sớm về trễ, đương nhiên biết chuyện nàng khuyên mấy bà vú để con cho mình tự nuôi. Nàng cảm thấy với tính cách biến thái của , chừng vui khi nàng gần gũi con.

      Quả nhiên nàng đoán đúng!

      Ngu Nguyệt Trác xoay người đem đặt nàng dưới thân, ác ý trong thanh thể che giấu được, “Ta làm sao có thể nghĩ thế? Xem ra, ta cần cho nàng biết ai mới là tướng công của nàng mới được.”

      A Manh kinh hãi: “Chàng làm gì – ngô ngô ngô…”

      Qua lâu sau, trong phòng mới bình tĩnh trở lại, A Manh chỉ có thể nằm ngực nam nhân mà thở dốc, sức lực để nâng ngón tay cũng có.

      Tuy làm đến bước cuối cùng, nhưng là – cái này so với việc đó còn tà ác hơn, xem nam nhân này chọn tư thế gì vậy? phải lại học ở trong tị hỏa đồ chứ?

      Nghĩ như thế, A Manh hậm hực cắn khuôn ngực ẩm ướt mồ hôi của cái, trong lòng quyết định ngày mai tìm tị hỏa đồ của thiêu hết.

      Tinh thần và thể xác của Ngu Nguyệt Trác đều thỏa mãn, ôm nàng trong lòng, thanh giấu thỏa mãn: “Ngủ , hôm nay cả ngày nàng làm việc cũng mệt mỏi rồi a!”

      A Manh oán khí tận trời: “Ta như vậy là ai hại hử?”

      “Ai hại?” Thanh của tràn đầy ý cười.

      “…” A Manh cảm thấy mình là người bình thường đấu lại được với biến thái vô sỉ.

      Quên , A Manh cảm thấy nếu chính mình lại thảo luận vấn đề con cái với , tuyệt đối là tìm khổ, cho nên tự động quyết định, dù sao thời gian gần đây cũng bận việc, có cách nào ngày nào cũng bám lấy mình được, phủ tướng quân còn phải do nàng làm chủ sao?

      Vì thế, A Manh thực ôn thuần ngủ trong ngực .

      Nhưng chỉ lúc sau, A Manh lại nhớ ra gì đó, nhảy dựng lên: “Phải rồi, Ngu Nguyệt Trác, Nguyệt Quyên cũng mười sáu rồi, chàng rốt cuộc chọn ra người nào chưa? cho chàng a, hôm nay nương ta đến thăm ta, chuyện, Biểu ca Hình gia Hình Tu Văn cũng xem trọng Nguyệt Quyên, muốn ta tìm biện pháp hỗ trợ…” Lập tức, A Manh đem cuộc chuyện với Hình thị thuật lại lần.

      Ngu Nguyệt Trác im lặng nghe, đến khi A Manh kể xong, xoa xoa đầu nàng, cười : “Nàng làm tốt lắn. Nguyệt Quyên cần nàng lo, ta chọn được người. Chờ khi ta giải quyết xong chuyện trong quân, ta cho đối phương đến phủ. Về phần Hình Tu Văn,… có ấn tượng.”

      sao? Là công tử nhà nào a?” A Manh tò mò muốn chết, quấn lấy Ngu Nguyệt Trác hỏi. Đương nhiên điều nàng tò mò chính là nam nhân nào có thể lợi hại thông qua khảo nghiệm biến thái của Ngu Nguyệt Trác.

      Ngu Nguyệt Trác cúi đầu cười rộ lên, cắn cắn tai nàng, : “Buổi sáng, A Trần có mang tặng chút lễ vật, nếu nàng có thể làm ta vừa lòng…”

      “Quên , ta muốn biết.” A Manh đen mặt chặn lời , trong lòng nguyền rủa Trần Diêm Ly kia ngớt. cần phải , lễ vật là cái gì A Manh dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, đoán chừng là tị hỏa đồ mới xuất bản trong dân gian a.

      Sùng Đức hoàng đế lên ngôi mười mấy năm, chính trị triều đình ổn định, quốc gia hòa bình lâu dài, kinh tế phát triển, các ngành sản xuất mọc lên như nấm, có thể là trăm nhà cùng phát, hấp dẫn nhiều quốc gia láng giếng lui tới. cần nghi ngờ, Sùng Đức hoàng đế là có đủ tư cách làm vua, từ khi lên ngôi, thi hành rất nhiều chính sách, thời gian trôi qua, đều là thành công cả. Điều này khiến cho hoàng triều này càng phát triển phồn vinh.

      Chỉ là A Manh nghĩ đến, trong dân gian còn có người chuyên vẽ tị hỏa đồ, chuyên xuất bản tiểu thuyết cùng tị hỏa đồ, mà nam nhân này thích nhất là cầm tay bản tị hỏa đồ mới nhất cùng nàng thí nghiệm vài động tác mới…

      “Ai, phải nàng tò mò sao? Nghe , ta cho, đừng trốn a…”

      A Manh che lỗ tai lại, nghĩ đến nam nhân này lại dám làm chuyện xấu này mà còn dùng bộ dáng cao thượng như vậy – khiến người ta thể được gì!!!

      Hai vợ chồng lại náo thêm trận mới ngủ.

      Đêm dài yên tĩnh, ngửi mùi hoa tỏa ra từ người trong lòng, ánh mắt Ngu Nguyệt Trác có phần trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Sao mình có cảm giác các từ "" trong chương này bị mất editor ơi (>.<)
      Bạn Manh nhà mình ngày càng vô lực với độ vô sỉ của Trác ca, sau này thêm cả Tể Tể vất vả rùi ^.^
      Ledoan2099 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :