1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 17
      Edit: Bear


      Nụ cười mặt Hình thị thay đổi, với A Manh: "Ngu gia có thế lực ở thành Ngu Châu, nghe đại gia tộc họ Ngu là ở kinh lý Ngu Phủ, nhưng may mắn Hoàng Thượng ban thưởng cho phủ tướng quân, khi con gả rồi cũng cần cùng người nhà Ngu gia chung đụng với nhau. Đương nhiên, phủ tướng quân tuy trưởng bối nhiều lắm, nhưng con gả tới đó cũng là tân nương mới, rất nhiều chuyện nên nhúng tay vào, bốn nha hoàn này là ta nha hoàn chọn làm hồi môn cho con, cho con có tay chân sai bảo, con xem xem có hài lòng hay ."

      Lời tuy là như vậy, nhưng có thứ gọi là quy định bất thành văn, nha hoàn hồi môn bình thường phải chỉ giúp đỡ chủ tử ở nhà chồng thăm dò tình huống, mà còn vào lúc thân thể chủ tử tiện mà hầu hạ gia thay cho chủ nhân, sau đó nếu may mắn, được nâng lên thành thiếp, thành di thái thái (vợ bé), coi như là hết khổ. Tục ngữ , dùng nha hoàn của mình hầu hạ trượng phu, cũng có thể hiểu tương lai sợ nàng ta phản mình, việc tìm nữ nhân bên ngoài đưa vào phủ để cùng mình tranh thủ tình cảm hay chút nào...

      Đối với việc này, A Manh cười nhạt. Mẹ nàng là Diêu thị chưa từng làm loại chuyện "Hiền thục " này bao giờ, cho dù thân thể tiện, bà cũng có cách làm cha nàng thể tìm nữ nhân khác, mà còn đau lòng vây quanh thê tử lo lắng nào có tâm tư suy nghĩ đến chuyện khác? Nếu mẫu thân nàng sớm như vậy, A Manh tin rằng, cha nàng tại chắc chắn là thê nô chính cống rồi.

      Hơn nữa, nàng tuy rằng muốn gả cho cái tên ác nam kia, thậm chí nghĩ đến về sau phải đồng giường cộng chẩm với khuôn mặt nàng liền xám ngắt, nhưng cái đó cũng có nghĩa là nàng nguyện ý cho nữ nhân khác trèo lên giường nam nhân của mình, nghĩ đến là thấy cực kỳ ghê tởm. Ngu Nguyệt Trác người này về sau thế nào nàng biết, nhưng nếu dám đụng vào nàng rồi lại chạm vào nữ nhân khác, nàng tình nguyện về sau làm quả phụ, cũng phải nguyền rủa cứng nổi.

      Hình thị ngoài miệng rất tốt đẹp, nhưng A Manh làm thế nào mà biết ý bà ta muốn cho mình bực bội. Nhưng tại cùng bà ta phát sinh xung đột cũng phải chuyện khôn ngoan, làm tốt còn bị bà ấy trả đũa, cho cha nàng rằng nàng làm nữ nhi mà muốn chống đối mẫu thân.

      Nuốt xuống khẩu khí trong lòng, A Manh nghiêm túc quan sát bốn nữ nhân kia, bốn nữ nhân tuy rằng cực lực áp chế biểu tình mặt mình, nhưng có hai người mặt muốn lên chút vui vẻ, vì biết người đại tiểu thư phải gả là đại tướng quân đương triều tiếng tăm lừng lẫy, nên nếu theo đại tiểu thư làm nha hoàn hồi môn, chừng được tướng quân coi trọng cho danh phận thị thiếp. Mặc dù là thiếp, nhưng là thiếp của tướng quân vẫn làm cho người ta cảm thấy vô cùng vinh dự.

      Cuối cùng, A Manh chỉ chọn ra hai nha hoàn có vẻ trầm ổn trong đó, diện mạo cũng tự nhiên bình thường, đều là dáng người kiều, người biết còn tưởng rằng Hình thị chọn nha hoàn thông phòng hầu hạ giường cho nàng nữa chứ. Bất quá, ít nhất này hai nàng biểu tình lỗ mãng như hai người kia, các nàng sau khi nghe mình được chọn lựa, tuy rằng cực kì cao hứng, nhưng rất nhanh tiến lên cung kính tạ ơn.

      "Mẫu thân, nha hoàn bên người con có Tri Xuân cùng Tri Hạ, hai nha hoàn này con mang theo. Mà hai nha hoàn kia gọi là Tri Thu cùng Tri Đông, vừa vặn hợp lại thành xuân hạ thu đông." A Manh nhu hòa với Hình thị, bộ dạng nàng tinh xảo đáng , thanh cũng tinh tế, làm cho người ta liên tưởng đến bé búp bê bằng gốm sứ, mà vì nguyên do này nên A Manh cũng thích chuyện nhiều, nàng cảm thấy thanh của mình rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy nàng dễ bắt nạt.

      Về phần hai nha hoàn kia, nàng để bên người quan sát chút trước, nếu là có cái gì nàng điều ra ngoài là được.

      Hình thị nghĩ nghĩ, liền gật đầu, "Như thế cũng được, con chọn các nàng, vậy mang theo ."

      Tiếp theo, Hình thị lại cùng A Manh chuyện về ít của hồi môn, cuối cùng đưa cho A Manh cái tráp, hướng A Manh : "Mấy thứ này con có rảnh xem chút , cũng nên hiểu biết thêm... Khụ, có cái gì hiểu... Tự con cân nhắc suy nghĩ ."

      A Manh hồ nghi nhìn bà ấy cái,rồi bảo Tri Xuân tiến lên tiếp nhận.

      Hình thị hết những việc cần rồi liền phất tay cho A Manh rời , A Manh lại nhìn vẻ mặt khó nén châm chọc của Hình thị, sau đó nàng giống như bị gió thổi đến, dùng khăn tay che miệng ho khan chút, rồi hành lễ ly khai.

      Chờ A Manh rời xong, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến trận ho khan như tê tâm liệt phế, nha hoàn vội vàng chạy đến, lo lắng kêu người mời đại phu, phu nhân uống nước bị sặc gì đó rồi...

      A Manh bình tĩnh nhìn thoáng qua, dư quang nơi khóe mắt ngắm nhìn biểu tình hốt hoảng của vài nha hoàn, rồi liền mang theo các nàng rời .

      Xứng đáng!

      **********

      Trở lại Linh Tê Viện, A Manh cho Tri Hạ an bài cho hai nha hoàn kia xong liền nhào vào tháp dài phía trước cửa sổ bất động.

      Tiếp qua vài ngày nữa, nàng phải lập gia đình.

      Mười tám tuổi mới lập gia đình, tại thời đại này, quả là bị người ta thành già, có thể tự tại sống đến mười tám tuổi mới lập gia đình, kỳ trong lòng nàng cũng rất cảm kích phụ thân, nếu nhờ ông che chắn áp lực bên ngoài, nàng sớm bị lão thái quân La gia ép gả cho người ta rồi, bà ấy mới giữ nàng lại làm già để làm bại hoại danh dự La gia đâu.

      Nghĩ vậy, A Manh khỏi có chút buồn cười. Mấy ngày hôm trước có vài chị em họ La phủ tự mình tới cửa thăm nàng, họ muốn cùng nàng xây dựng tình chị em, thái độ thân thiết như vậy cùng mọi châm chọc khiêu khích trước kia thể so sánh nổi, thậm chí còn lôi kéo tay nàng, vẻ mặt hâm mộ nàng vận khí tốt có thể gả cho Tĩnh Viễn Đại Tướơng Quân —— nàng nhớ trước kia các nàng đều nàng là người có duyên, nên mới gả ra ngoài được...

      Suy nghĩ lát, A Manh đột nhiên nhớ tới cái tráp mà Hình thị vừa đưa, nàng bảo Tri Xuân lấy đến xem.

      A Manh ngồi ở tháp dài, đem tráp mở ra, lật sơ phát bên trong có mấy hình vẽ, màu giấy có chút ố vàng. Bất quá nhìn cũng còn rất đẹp. A Manh lật tờ giấy mở ra xem kĩ, chờ đến khi nàng thấy ràng tất cả hình ảnh, A Manh thiếu chút nữa dậy nổi.

      Đây là Xuân – Cung - Đồ cổ đại...

      Được rồi, văn nhã chút, hẳn nên gọi là Tị Hỏa Đồ.

      A Manh trừng mắt nhìn vài giây, sau đó có chút đen mặt đem nó khép lại. Nàng phải người hay ngượng ngùng, nhưng cũng cảm thấy... Có chút ngượng ngùng, giống như mình thủ dâm vậy. Hơn nữa, nhìn hình kia xong, nàng hoài nghi mấy họa sư ở cổ đại này, vì sao họ có thể đem tỉ lệ lông người vẽ đến khoa trương như vậy chứ ? Cho nên nhìn loại tị hỏa đồ này, nàng chút cũng thấy cảm giác ám muội gì đó, mà chỉ có đen mặt, cũng biết có phải vẽ thiếu cân đối hay mà tư thế nam nữ trong hình nhìn thế nào cũng quái dị, được tự nhiên, thậm chí nàng còn hoài nghi, nữ nhân làm loại tư thế này thắt lưng đau sao? Mà nam nhân kia thích như vậy sao?

      Bất quá, nếu có ngày A Manh biết được xuân cung đồ bị mình cười nhạo này làm hại nàng thảm như thế, nàng nhất định dám cười nhạo chúng nó thiếu cân đối cái gì nữa đâu. Mà tại cái gì nàng cũng biết, cho nên bây giờ nàng thấy vui vẻ ~~

      Xem chút nàng thấy hứng thú gì nữa mà quăng cho Tri Xuân mang .

      Sau đó nàng lại bắt đầu ngẩn người.

      A Manh ở tháp dài ngẩn người nhưng trong lúc vô ý thức xoay mình cái, chút cẩn thận —— "Đùng" tiếng vang lên.

      "Tiểu thư! !"

      Tri Xuân nghe thấy thanh vào, nhìn thấy nữ nhân nằm rạp mặt đất, nhất thời hốc mắt đỏ lên, rơi lệ.

      Chờ A Manh nhe răng nhếch miệng được người đỡ dậy, còn chưa kịp an ủi bản thân bị ngã đau chút, nhìn thấy nước mắt của Tri Xuân xoạch xoạch rơi xuống, sau đó... Lại trở thành nức nở nghẹn ngào, nàng liền có cảm giác bất lực. Nàng còn chưa kêu đau, nha đầu kia khóc cái gì chứ?

      A Manh nhìn trời: >__
      Last edited by a moderator: 7/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 18
      Edit: Bear


      Từ đây đến lúc xuất giá chỉ còn ba ngày nữa, La phủ hân hoan vui sướng, nơi nơi đều treo đầy đèn lồng đỏ.

      Tuy rằng thời gian có hơi cấp bách chút, nhưng người ở hai phủ đều có nửa câu oán hận, dù sao mối hôn này sớm nên tổ chức, nếu vì Ngu Nguyệt Trác hàng năm phải bôn ba bên ngoài chắc hẳn bây giờ ngay cả đứa cũng có rồi.

      Mà A Manh vẫn là người rảnh rỗi như cũ, trừ bỏ phải thử giá y (áo cưới ) ra mấy việc còn lại điều do người khác an bài dùm. Từ khi việc hôn này được định ra xong, bà vú của A Manh cũng bắt đầu có mục đích muốn điều dưỡng thân thể cho A Manh,bà rất có lợi cho tương lai, phải chịu nhiều khổ sở.

      A Manh nghe xong, chỉ có thể làm biểu tình: = …. =.

      Khi La Ngọc Sa lại đến gây phiền phức cho A Manh, A Manh đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi liền : "Ngọc Sa, Nghị đệ hôm nay khi nào tan học về nhà?"

      "Ngươi muốn làm gì?" La Ngọc Sa làm vẻ mặt phòng bị hỏi, sau đó trực nhớ rằng mình phản ứng quá lớn nên liền nhanh bày ra cái tươi cười, "Tỷ tỷ muốn tìm Nghị đệ làm gì?" La Ngọc Sa cảm thấy, vị đại tiểu thư này bình thường có việc gì cũng đâu có tìm bọn họ, bọn họ cũng muốn cùng cái người xui xẻo này,ai biết loại vận khí xui xẻo đầy mình như nàng ta có lây cho người bên cạnh .

      A Manh lộ ra nụ cười trấn an, thoạt nhìn thập phần vô hại, " có gì, chỉ là ta sắp xuất giá, tỷ đệ chúng ta cho đến giờ cũng chưa gì nhiều với nhau nên ta muốn cùng các ngươi trò chuyện, tán gẫu chút ấy mà."

      A Manh cố ý bày ra biểu tình thành khẩn, nhưng trong mắt mọi người xung quanh, bộ dáng này lại đặc biệt ngây ngốc, xứng với khuôn mặt búp bê đáng đến nên lời kia, nhưng vẻ mặt của nàng lại làm cho La Ngọc Sa nhất thời nên lời, nàng ta lập tức : "Nghị đệ còn chưa học xong, hơn nữa lúc trở về, phụ thân còn muốn khảo hạch học tập của , làm sao mà có giờ rãnh rỗi cùng người nhàn hạ trò chuyện gì chứ."

      "À, ?" A Manh như vô tình đáp, sau đó trầm tư hồi, : "Vậy được rồi, có số việc muốn với hai người. Ừ, các ngươi cũng biết đó, tỷ tỷ rất nhanh phải lập gia đình rồi,nên tự nhiên cũng thấy luyến tiếc các ngươi..." A Manh đống lời lẽ phiến tình xong, lại qua chuyện sau khi mình lập gia đình, dùng từ ngữ uyển chuyển biểu đạt chính mình đối với nơi ở mới sắp gả này có bao nhiêu thẹn thùng lo sợ cùng nghi hoặc, La Ngọc Sa nghe vậy trong bụng cười nhạo thầm vui sướng khi người gặp họa, sau đó A Manh liền chuyển tới chủ đề chính: "Cho nên, cha hứa với ta, đem Phi Vân cho ta mang theo cùng về phủ tướng quân, chuyện này ngươi với Nghị đệ tiếng , sau đó sai người đem Phi Vân đưa đến trong viện của ta."

      "..."

      La Ngọc Sa nghe lời A Manh "Luyến tiếc các ngươi" gì đó, trong lòng cười lạnh liên tục, chỉ sợ nàng ước gì thấy được bọn họ mới tốt nhất ấy chứ, làm sao có chuyện luyến tiếc gì ở đây? Mà sau đó nghe thấy nàng dùng loại biểu tình e ngại biểu đạt mình đối với cuộc sống gia đình sắp tới cảm thấy sợ hãi gì gì đó,trong lòng La Ngọc Sa vui sướng khi người gặp họa. Nhưng mà, nghe tới ý định cuối cùng của nàng rồi,mày liễu của La Ngọc Sa liền dựng thẳng lên.

      "Cái gì? Tỷ tỷ muốn dẫn Phi Vân cùng gả à? Phi Vân là con chó Nghị đệ thích nhất, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy..." La Ngọc Sa tức giận đến bộ ngực cũng muốn vỡ ra, lúc này nàng ta chỉ cảm thấy tức giận với cái người trước mắt này càng lúc càng tăng lên.

      "Muội muội có phải quên rồi , lúc trước Phi Vân là do ta mang về, sau đó cha cho rằng Phi Vân là giống chó săn,nên để con trai nuôi dưỡng có vẻ tốt hơn, cho nên ta mới cho Nghị đệ thay ta nuôi dưỡng, chứ ta chưa từng là cho Nghị đệ luôn. tại ta phải lập gia đình, đương nhiên cũng phải mang Phi Vân theo, ta có thể nhờ tướng quân giúp ta nuôi dưỡng nó."(bear :tỷ chắc là nuôi chứ o phải là đày đọa em ấy chứ haiz tội cho tương lai của em cún quá )

      A Manh cười đến ngọt ngào như mật, giống như lúc này nàng cùng vị hôn phu tương lai nào đó là ân ái, nhìn vẻ mặt La Ngọc Sa tức đến thiếu chút nữa hộc máu dậy nổi, ghen tị đến mức muốn nhào qua cắn nàng.

      Cuối cùng, vẫn phải theo ý của A Manh, La Ngọc Sa thầm ngậm đắng nuốt cay mà nhịn xuống.

      A Manh cười tủm tỉm cảm tạ đệ đệ cùng muội muội khẳng khái, trong lòng sảng khoái mười phần, trêu tức người khác cảm giác quả nhiên thực thích, chẳng trách từ đến lớn hai tỷ đệ này vẫn luôn thích gây với nàng ~~

      Hơn nữa, nàng sở dĩ muốn mang theo chú chó săn này, cũng phải muốn cho bạn tướng quân nào đó nuôi dưỡng dùm mình, mà là dùng để đối phó cái bạn ác nam nào đó!

      Hừ hừ hừ, Ngu Nguyệt Trác dám khi dễ nàng, nàng thả Phi Vân cắn ! (Bear : khổ thân Phi Vân em ấy phải chịu bao nhiêu cú đá của nữa đây )

      *******

      Sau đó, La Ngọc Sa quả nhiên đến tìm Hình thị khóc lóc kể lể việc ác của A Manh. Hình thị nghe xong trong lòng cũng thấy thoải mái, vị đại tiểu thư này cũng sắp thành bát nước hắt ra ngoài rồi mà còn muốn chọc tức bọn họ, là ghê tởm. Nhưng mà, nghe việc này La Hoằng Xương đáp ứng,tuy trong lòng Hình thị thoải mái nhưng cũng chỉ có thể mang theo chút oán hận mà im lặng.

      Trượng phu là quá bất công, ông ta sủng nàng cũng được nhưng cũng cần ngay cả con chó cũng đem cho nàng luôn chứ, nữ nhân nuôi dưỡng chó săn xem sao được ? ! Tuy rằng đây là việc , nhưng bà ta thấy thoải mái. Hơn nữa, người tranh hơi thở, phật còn tranh nén hương, nếu cứ nhẫn nữa, Hình thị cảm thấy mình nổ tung mất.

      Hình thị an ủi nữ nhi xong, đến buổi tối lúc ngủ, Hình thị liền với La Hoằng Xương vài việc,bà ta xa gần A Manh dù gì cũng là nữ hài tử mà nuôi dưỡng chó săn phải làm cho người ta chê cười sao ? Đến lúc đó tướng quân phủ nhìn nàng thế nào ? Rồi nhìn La phủ bọn họ như thế nào?

      La Hoằng Xương vốn cười nhưng nghe được hàm ý trong lời của Hình thị xong, khóe miệng mím chặt thành đường, sau đó ông thản nhiên liếc nhìn Hình thị cái, rồi : "Con bé để cho tướng quân nuôi dưỡng, cũng phải chính tay nó tự mình nuôi, bà quan tâm làm gì ? Thích quan tâm nữ nhi như vậy, còn bằng giành thời gian quan tâm cho Sa nha đầu cùng Nghị nhi nhiều chút , tuổi Sa nha đầu cũng còn gì, bà cứ để cho nó có việc gì cứ chạy đến phủ Trần Ngự Sử chơi, người ta nhìn vào biết còn tưởng rằng nữ nhi La phủ thầm thương trộm nhớ công tử của Trần phủ đó chứ."

      "Lão gia, ông..."

      Hình thị còn chưa xong thấy trượng phu lấy ngoại bào vừa cởi ra mặc vào lại, sau đó "Tôi có việc thư phòng, bà ngủ trước " rồi bước , bà lập tức tức giận đến thiếu chút nữa muốn đập đồ trong phòng.

      Bên kia, trong viện của La Nghị, nghe chuyện tỷ tỷ thuật lại xong mặt liền trở nên méo mó, oán hận : "Nàng ta sắp phải gả , còn muốn gây chuyện với chúng ta, là cái..." Từ hình dung cuối cùng bởi vì có chút bất nhã nên nuốt xuống.

      Hốc mắt La Ngọc Sa cũng có chút đỏ lên, : "Nghị đệ, ngươi thế giới này sao lại có người đáng ghét như vậy chứ ? vậy cha còn sủng nàng ta như vậy nữa, cha bất công." xong, nàng ta nhớ tới chuyện từ đến lớn phụ thân vẫn luôn bất công, bất giác lại thấy ủy khuất trận

      Hai tỷ đệ oán trách A Manh, nghe được tin từ thượng phòng truyền đến, lão gia đến thư phòng làm việc, tỷ đệ liền ngầm hiểu cha mẹ lại bất hòa, chắc chắn là vì chuyện con chó săn rồi, loại chuyện này bọn họ từ đến lớn gặp qua rất nhiều lần, mỗi lần cha mẹ cãi nhau, chỉ có nguyên nhân duy nhất đó chính là việc liên quan đến vị đại tiểu thư kia, hai người nghĩ tới lập tức lại càng căm hận.

      Vì thế, hai tỷ đệ cùng ra quyết định,trong ba ngày trước khi A Manh xuất giá, bọn họ tuyệt đối cho nàng ta ngột ngạt, làm cho nàng ta thể nghiệm chút cảm giác tức giận đến ngực cũng đau là như thế nào.

      Vì thế, ba ngày này Hình thị cùng hai đứa con đến gây với A Manh, làm cho A Manh sống thoải mái. Tất nhiên, việc này đều là lén La Hoằng Xương mà tiến hành, trong mắt người ở bên ngoài, toàn gia vẫn là hoà thuận vui vẻ hoà thuận vui vẻ.

      Hôm nay ngày đầu tháng ba, già A Manh mười tám tuổi rốt cục xuất giá.
      Last edited by a moderator: 7/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 19
      Edit: Bear

      A Manh ngồi ở trước bàn trang điểm, mắt nàng khép hờ để mặc bà vú trang điểm, mà trong đầu nàng khỏi nhớ tới lời tối hôm qua phụ thân với nàng.

      Hình thị phải mẹ ruột A Manh, nên có vài chuyện Hình thị tỉ mỉ cho A Manh biết. Kỳ La Hoằng Xương trong lòng cũng hiểu tuy Hình thị ngoài mặt đối với A Manh hòa nhã, nhưng vài việc bà ấy dấu trong lòng ông cũng phải biết. Vì vậy, trước ngày hôn diễn ra, La Hoằng Xương đem vài lời vốn dĩ nên do mẫu thân dặn dò nữ nhi sắp lấy chồng với nàng.

      "A Manh à, nữ nhân gả cho người ta, đều phải lấy phu quân làm trọng, có số việc đừng nên cứng rắn quá. Tục ngữ , phu vinh thê quý, vị hôn phu vinh, thê tử cũng được vinh. Ngu tướng quân tuy rằng là đại tướng quân do Hoàng Thượng ngự phong, cũng lập được chiến công, nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi, ở trong triều căn cơ sâu, phỏng chừng bên ngoài có rất nhiều người theo dõi nhất cử nhất động của mà tìm ra sai lầm để cáo trạng. Con gả qua đó rồi, làm việc phải cẩn thận, hiếu thuận với trưởng bối, cùng em của chồng chung sống hòa thuận... Vi phụ lo Nguyệt Trác đối đãi với con tốt, Nguyệt Trác là người chí tình chí nghĩa, tất nhiên bạc đãi con... Nhưng nếu bị ai bắt nạt cũng cần phải ngậm chặt miệng, nên phản kích phản kích, thể để cho người ta xem thường nữ nhi La phủ ta được..."

      Ông lải nhải hồi lâu, lúc đầu A Manh còn lắng tai nghe, thậm chí La Hoằng Xương khuyên bảo nàng phải tận tâm hết sức hầu hạ vị hôn phu như thế nào, nàng cũng điều nhịn xuống, cho đến cuối cùng, nghe được ông lải nhải về sau phải sinh vài đứa , A Manh thống khổ đến ù cả lỗ tai, cuối cùng nàng chỉ có thể làm như chạy xe đầu, nghe bên trái ra bên phải.

      Người ta , đêm trước khi nữ hài tử lấy chồng, đều có những trưởng bối là phụ nữ dặn dò số việc, nhưng đến phiên nàng lại được nghe mấy lời đó từ phụ thân, nàng cảm thấy có chút biết nên khóc hay nên cười nữa.

      Nhưng mà, bây giờ đột nhiên cảm thấy được rằng mình phải rời khỏi nhà rồi, tối hôm qua nàng còn thấy có chút biết nên khóc hay nên cười mà tại nàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp mà lòng lại chua xót khổ sở.

      Cảm xúc tràn đầy, đột nhiên nàng nghe thấy nha hoàn , vài tỷ muội họ hàng La phủ đến đây tiễn nàng gả .

      A Manh mở to mắt nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy vài thiếu nữ ăn mặc rực rỡ vui mừng tiến vào, mặt các nàng tràn đầy ý cười, thân thiết cùng A Manh chuyện rồi tặng chút lễ vật , sau đó họ thêm vài câu chúc mừng,bọn họ nhiệt tình đến mức A Manh còn tưởng rằng mình cùng mấy đường tỷ đường muội này cảm tình tốt lắm chứ.

      A Manh cười đáp tạ, thái độ nàng tự nhiên hào phóng, nhìn có gì giống như tân nương mới gả hay thẹn thùng.

      còn cách nào khác, nàng thẹn thùng nỗi, cũng có cảm giác chờ mong gì.

      Chờ A Manh sửa soạn xong hết, mọi người trong phòng cũng đều ra ngoài, A Manh ngồi ở trong khuê phòng của mình chờ đợi giờ lành đến. Lúc này qua buổi trưa, A Manh bắt đầu cảm thấy đói bụng, sau đó vụng trộm sai Tri Hạ đem chút đồ cho nàng ăn. Tân nương tử vì may mắn gì đó mà trừ bỏ buổi sáng ra được ăn, cho đến buổi tối mới có thể ăn chút đồ. A Manh chịu đói nổi, mà nàng cũng tin ba cái truyền thống này, vì vậy nàng mới bắt Tri Hạ đem thức ăn tới cho nàng.

      bên Tri Xuân nhìn thấy A Manh làm loại chuyện này liền khóc ròng, ô ô : "Tiểu thư, sao người có thể làm loại chuyện này... Nếu như gặp điềm xấu, người còn sống nỗi sao... Ô ô ô... Là lỗi của nô tỳ, biết khuyên ngăn tiểu thư..."

      A Manh bỏ dĩa điểm tâm sạch trơn của Tri Hạ mang tới xuống,rồi lại uống chén trà nhuận nhuận hầu, sau đó nàng mới lộ ra vẻ mặt thống khổ, : "Hôm nay là ngày vui của ta, em còn làm vẻ mặt này, cũng là điềm xấu đó nha, tương lai của ta nếu tốt..."

      Nghe thế Tri Xuân sợ tới mức nước mắt cũng giữ yên trong hốc mắt, dám rơi xuống.

      Tri Hạ hết biết : Hai người này là... người ăn xong đe dọa cái bánh bao khóc, hai kẻ làm cho người ta được lời nào.

      Giải quyết nha hoàn Tri Xuân xong, nhóm ma ma cầm hỉ phục cũng tiến vào, ma ma lo trang phục nhìn lớp son mặt A Manh có chút nhạt liền lấy thêm son bôi lên cho nàng, mặc dù gương bằng đồng thau soi được ràng,nhưng A Manh cũng có thể thấy ràng mặt mình tấm kính được tô vẽ diễm lệ y như mông con khỉ 囧... May mắn bây giờ còn là mùa xuân, son phấn tô nhiều như vậy, cũng sợ bị nóng chảy trôi mất.

      Chờ đến khi mặc hỉ phục vào xong, lại phũ thêm chiếc khăn voan hồng, bên ngoài muốn huyên nháo cả lên, lẫn trong đó có giọng kêu lớn,đội ngũ đón dâu của tướng quân phủ đến cách La phủ con phố, phỏng chừng khắc nữa đến đây.

      Lúc này, Hình thị cũng vội vàng đến đây, kêu nhóm nha hoàn mau đỡ tân nương tử xuất môn linh tinh gì đó, trong thanh bà ta nghe ra có bao nhiêu là đắc ý nên lời, người bên ngoài nghe vậy chỉ cảm thấy Hình thị tình vì A Manh có mối hôn nhân tốt như vậy mà cao hứng, nhưng chỉ có A Manh biết bà ta cao hứng là do rốt cục cũng có thể đá nàng ra khỏi nhà rồi, từ nay về sau còn ai chướng mắt bà ta nữa.

      A Manh cũng để ý,nàng giống con rối gỗ để mặc cho người ta dìu nàng ra khỏi cửa. Mà còn chưa tới trước cửa La phủ, nàng nghe được thanh của phụ thân, A Manh đau xót trong lòng, cầm lấy tay La Hoằng Xương mà thiếu chút nữa rớt nước mắt.

      "A Manh, mạnh giỏi." La Hoằng Xương vỗ vỗ tay A Manh.

      Nhìn cảnh tân nương tử cầm lấy tay phụ thân chào từ biệt, phản ứng của mọi người chung quanh ai giống ai, mặt Hình thị vốn vô cùng cao hứng chợt cứng đờ, tươi cười cũng bắt đầu trở nên miễn cưỡng, trong lòng giận dữ: Con đại tiểu thư này trước mặt mọi người biểu diễn màn lâm li bi đát như vậy cho ai coi chứ ? Chẳng lẽ muốn cho người ta biết kế mẫu này ngược đãi nó tốt sao? là bát nước hắt ra ngoài, còn muốn làm ra chuyện ghê tởm này!

      Lúc này cửa La phủ vang lên tiếng pháo gầm trời, tiếng nhạc huyên trời, vô cùng náo nhiệt.

      "Giờ lành đến, thỉnh tân nương tử lên kiệu hoa!" Người đưa dâu to cơ hồ thanh còn muốn át cả tiếng pháo.

      Nghe được tiếng này, A Manh ngu ngơ bị người đưa lên kiệu hoa, chờ ngồi yên ở trong kiệu hoa lắc lắc di chuyển, nghe đường tiếng kèn nhạc nữa, sau đó biểu tình nàng lại bắt đầu biến thành như vậy: = >.< =, phải gả cho tên ác nam rồi sao ? Mà sao nàng lại cảm giác như cơn ác mộng chân vậy chứ ?

      Da đầu nàng run lên tâm tình kì lạ, A Manh rảnh mà nguyền rủa cái gì, kiệu hoa rốt cục cũng đến phủ tướng quân, A Manh còn chưa phản ứng kịp cảm thấy được cỗ kiệu bị người nào đó đạp cho cước —— tựa hồ như chú rể nào đó đá cỗ kiệu để thị uy với tân nương vậy... =__=!
      Ra oai phủ đầu, thực là thói hư tật xấu của nam nhân, nàng cũng muốn cấp cho tên nam nhân kia màn thị uy, để cho biết nữ nhân cũng phải dễ bắt nạt.

      Bất quá, A Manh còn chưa kịp mở miệng nguyền rủa câu gì, bị người ta hạ cỗ kiệu xuống, thanh đặc trưng kỳ lạ của nam nhân kia ở bên tai nàng : "A Manh, hôm nay là ngày vui của chúng ta, cẩn thận họa là từ miệng mà ra đó nha..."

      Thanh kia trực tiếp xuyên qua lỗ tai nàng mà oanh tạc làm cho nàng choáng váng ù tai, cả người rét run.

      Sao biết được chứ ? !

      Trong lúc A Manh cứng ngắc, nam nhân liền cười khẽ ôm A Manh vào tướng quân phủ, mặc dù có chút hợp quy củ, nhưng người ở đây vẫn phát ra tiếng cười vui vẻ, thậm chí còn có người cười vang trêu chọc, nhưng ai ác ý châm chọc hợp quy củ gì cả.

      A Manh nhìn thấy, nên cũng thấy khuôn mặt tuấn nhã của tân lang nào đó, khóe môi mỉm cười, quả nhiên dáng vẻ đường đường, phong thần tuấn lãng, giơ tay nhấc chân điều là phong thái con nhà danh gia, làm người ta khó có thể dùng ngôn ngữ ác ý công kích.

      Những thứ tốt đẹp cùng khí chất tốt vĩnh viễn đều được ưu đãi, thế nhân đều thích chiêm ngưỡng đồ tốt vật đẹp, nên đương nhiên cũng có vẻ khoan dung hơn.

      Kế tiếp, A Manh muốn có phản ứng, lại lần nữa ngây ngốc mặc người bài bố, lạy rồi ngừng rồi lại lạy, A Manh rốt cục bị đưa vào động phòng.

      Thẳng đến khi ngồi vào tân phòng, đỉnh đầu mang mũ phượng nặng nề, A Manh lúc này mới có phản ứng, sau đó... Da đầu nàng lại run lên.

      Bây giờ nàng là tân nương tử bị đưa vào động phòng, nàng cũng có tâm tình thẹn thùng chờ mong gì mà chỉ thấy da đầu run lên, có phải quá bình thường rồi ?

      "A Manh."

      Nghe được thanh quen thuộc, A Manh theo thói quen muốn nhấc lên khăn che, nhưng rất nhanh bị người khác ngăn lại. A Manh bất đắc dĩ, đành phải kéo tay người đứng trước mắt, dùng loại thanh nhàng thở ra hỏi: "Thanh Thanh, sao ngươi lại ở trong này?"

      Mắt Diêu Thanh Thanh nhìn như hổ rình mồi, đây là ma ma quản của Ngu phủ, thoạt nhìn thực nghiêm túc, bà ta giống như ngọn nến cháy phừng phừng khí huyết sôi trào, dường như chỉ cần nàng với A Manh cái gì nên , vị ma ma này nhất định đứng lên giáo huấn hợp quy củ cái gì đó, bà ấy đúng là ác mộng của các thiếu nữ mà.

      "A Manh, hôm nay là ngày vui của ngươi, ta sợ ngươi khẩn trương, cho nên đến đây bồi ngươi." Diêu Thanh Thanh xong, còn thêm câu nữa : " Mẫu thân ta cũng đến đây, nguyên bản bà cũng muốn đến xem ngươi, nhưng người ở đây nhiều quá, cho nên ở bên ngoài bồi mẫu thân của Ngu tướng quân chuyện."

      Nghe Diêu Thanh Thanh xong, cảm giác da đầu run lên của A Manh cũng giảm ít, bàn tay giữ chặt tay Diêu Thanh Thanh cũng nới lỏng vài phần.

      Diêu Thanh Thanh lại cười khẽ tiếng, vỗ vỗ tay A Manh trấn an. Lúc này trong lòng Diêu Thanh Thanh tràn đầy thương tiếc với A Manh, tuy rằng tuổi A Manh lớn hơn nàng, nhưng mẹ đẻ nàng mất sớm, kế mẫu thương, khiến cho tính tình nàng có vẻ trầm lặng. Hơn nữa xương cốt A Manh , thoạt nhìn mảnh mai nho làm cho người ta có loại cảm giác thương, vì vậy Diêu Thanh Thanh mới luôn tự xem mình là tỷ tỷ mà chiếu cố săn sóc cho A Manh. tại, A Manh mặc thân giá y màu hồng, đầu mang mũ phượng ngồi đó, thoạt nhìn vẫn thực nhắn mảnh mai, làm người ta thương, đặc biệt A Manh lại có vẻ khẩn trương như vậy làm Diêu Thanh Thanh cảm thấy rằng mình phải chăm sóc A Manh nhiều hơn nữa.

      "A Manh quả nhiên khẩn trương, đừng sợ đừng sợ, mẫu thân , nữ nhân đều phải trải qua lần như vậy trong đời, qua được là tốt rồi." Diêu Thanh Thanh bắt đầu an ủi A Manh, "Hơn nữa Ngu biểu ca tốt như vậy, đương nhiên đối xử tốt với ngươi, ngươi thấy đâu lúc Ngu biểu ca ôm ngươi xuống cỗ kiệu, chung quanh có nhiều nữ nhân cực kỳ hâm mộ, biểu ca là người thương thê tử..."

      "..."

      A Manh vốn có bao nhiêu cảm kích với Diêu Thanh Thanh bây giờ biến thành vô lực hết rồi, nhất thời trong lòng nàng lên loại dự cảm tang thương "Thế nhân đều say duy chỉ mình ta tỉnh".

      Theo như lời Diêu Thanh Thanh vừa vang lên, sau đó trong phòng cũng vang lên vài thanh cười phụ họa, hình như là tiếng của vài nương trẻ, A Manh lúc này mới phát tân phòng chỉ có ma ma hầu hạ mà còn có vài nữ quyến quan gia. Phỏng chừng những người này đều là đến xem tân nương tử, muốn nhìn xem người cùng Ngu Nguyệt Trác đính hôn có hình dạng gì. Bất quá đáng tiếc, chú rể chưa mở khăn voan lên, nàng cũng thể tự vén khăn voan nhìn mọi người.

      " đó, thiên kim Ngự Sử, cũng có thể trèo cao lấy tướng quân, biết là tu mấy kiếp nữa." thanh chua chát vang lên, " đó, làm cho tướng quân ngay cả trưởng công chúa cũng cự tuyệt. Trưởng công chúa vì chuyện này mà thương tâm, mỗi ngày điều tới chỗ thái hậu khóc kể."

      "Tiêm Ngữ, ngươi ít vài câu !" thanh khác nhanh ngăn lại lời người nọ.

      Diêu Thanh Thanh nghe được có người như vậy về A Manh, nuốt trôi cục tức đó , "Ta này, Hà Tiêm Ngữ,mắt ngươi cũng quá kém rồi. Có bản lĩnh kêu cha ngươi đính hôn cho ngươi cùng biểu ca ta từ bé , tại tới đây linh tinh làm cái gì?"

      "Ngươi... Diêu Thanh Thanh, mỏ ngươi nhọn quái, ta muốn cãi nhau với ngươi!"

      "Ai muốn ầm ỹ với ngươi chứ, ta chỉ là nhìn thuận mắt bộ dạng ghen tị của người nào đó thôi, khó xem!"

      ......

      Mắt thấy các nương sắp ầm ỹ cả lên, A Manh thầm nhíu mày, lúc này vị ma ma nghiêm túc ở trong tân phòng mới ho tiếng, sau đó cứng rắn đem tất cả mọi người trong tân phòng mời hết ra ngoài.

      Diêu Thanh Thanh vốn muốn , nhưng ánh mắt vị ma ma này quá lợi hại, vẻ mặt nghiêm túc nghiêm nghị làm cho nàng có chút chịu nổi, nên chỉ đành bên tai A Manh vài câu rồi rời khỏi tân phòng.

      Uy, đừng mà! !

      Trong lòng A Manh hò hét, nhưng nên lời, đặc biệt các nương kia vừa rời , bên ngoài lại vang lên tiếng tân lang vào cửa, da đầu A Manh nhất thời lại run lên lợi hại.
      Last edited by a moderator: 7/8/14
      nkhanh3324, Hale205, midnight2 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 20
      Edit :Bear
      Beta: Quảng Hằng



      Lúc khăn voan được vén lên, biểu tình của A Manh thực kì lạ, kì lạ đến mức làm cho trong lòng tân lang nào đó thực biết là cảm giác gì.

      Ngu Nguyệt Trác sờ sờ cằm nhìn kỹ tân nương tử giống như đầu gỗ của mình ngồi ở đó, sau đó nhàng nở nụ cười, "Ta từng suy nghĩ rất nhiều lần, nhưng ngờ là loại tâm tình này..." loại tâm tình được đối phương chờ mong.

      Bất quá, cũng rất thú vị ~~

      Nghe được thanh tuyến kỳ dị kia vang lên, xông thẳng vào dây thần kinh làm cho đầu óc thác loạn của A Manh lập tức khôi phục, sau đó —— trực tiếp nhảy lên, cướp đường mà chạy. Nhưng trớ trêu phía trước là tên nam nhân khủng bố cản đường, nàng theo bản năng lui về giường, sau đó dán sát người vào chân tường, vẻ mặt hoảng sợ mà phòng bị nhìn tân lang thân áo đỏ như lửa trước mặt.

      Vào thời điểm này, A Manh mới phát mấy ma ma trong tân phòng rời khỏi lúc nào biết,giờ trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ, tình huống thực nguy hiểm.

      "Nương tử, phản ứng này của nàng làm vi phu rất thương tâm nha?" Ngu Nguyệt Trác thưởng thức cái khăn voan hồng đòn cân ( cái cây để vén khăn của dâu ), có chút chế nhạo trêu chọc.

      A Manh lúc này cũng phát giác ra mình phản ứng quá nhu nhược, điều này phải trực tiếp cho đối phương biết nàng sợ sao? Vì thế, nàng liền thẳng lưng, cổ cũng trực tiếp cứng đờ. Nhưng A Manh nhất thời quên mất đầu mình còn đội mũ phượng nặng nề, phút cẩn thận, sức nặng ép tới nàng đổ nhào ra phía trước, bốn chân vấp vào nhau, mũ phượng rốt cục cũng văng ra khỏi đầu, nó lăn lóc ở giường vài vòng rồi rơi xuống dưới giường sau đó được đôi tay tiếp được.

      A Manh ngẩng mặt lên, nàng nhìn thấy vẻ mặt nam nhân kia đau lòng đón lấymũ phượng, trong lòng nàng như nghẹn khuất, nhưng nàng cũng giống như mấy nương khuê các cổ đại bình thường, té ngã liền yếu đuối nhu nhược kêu đau làm cho người ta thương tiếc, nàng thậm chí ngay cả tiếng kinh hô cũng thốt lên mà là tự mình lăn lông lốc bò dậy, gập đầu gối, bầy ra loại tư thế nửa quỳ phòng bị nhìn chằm chằm bạn nam nhân trước giường.

      "..."

      Loại nữ nhân ngay cả làm nũng cũng muốn làm thực đáng chút nào. Nhưng trong mắt bạn tướng quân nào đó bộ dáng này của nàng lại đáng cực kỳ, làm cho người ta muốn bắt nạt.

      Ngu Nguyệt Trác khẽ mím môi, rốt cục cũng nhịn được cười rộ lên, "A Manh, tư thế của nàng là gì đây, phòng bị ta sao? Ngoan , ta tại là phu quân của nàng, ta rất rất thương nàng mà." tươi cười tuấn, thân nho nhã lễ độ, nhưng ánh mắt lại lợi hại như chim ưng mạnh mẽ thảo nguyên vồ mồi, làm cho người ta rét mà run.

      Tin ngươi mới có quỷ!

      Trong lòng A Manh oán thầm, nhưng nàng cũng hiểu tư thế tại của mình hợp cho lắm, nếu là nam nhân bình thường ở cổ đại sớm tức giận đến có ý nghĩ muốn hưu thê rồi. Nhưng bạn tướng quân nào đó trước mắt nàng đây phải nam nhân cổ đại bình thường, A Manh còn cách nào khác khống chế phản ứng của chính mình.

      Ngu Nguyệt Trác cầm mũ phượng đặt vào tủ, sau đó lại cười tủm tỉm gật gù đánh giá nữ nhân giường bày ra bộ tư thế phòng thủ, gương mặt búp bê đáng cùng dáng người mà lại dám bày ra loại tư thế này, nhìn thế nào cũng làm cho người ta muốn bật cười.

      A Manh bị nhìn sợ đến nổi cả da gà, biểu tình đó của giống như đánh giá con mồi, có vẻ như suy tính xem nên xuống tay ăn từ nơi nào làm cho lông tơ cả người nàng đều dựng thẳng cả lên.

      "A Manh, lại đây ~~" Ngu Nguyệt Trác tâm tình tốt ngoắc ngoắc ngón tay.

      "..."

      A Manh trừng mắt nhìn , rất muốn cắn ngón tay kia phác. Nghĩ nghĩ, , "Ngươi lui về phía sau năm bước, , mười bước !"

      " được!" Ngu Nguyệt Trác lắc đầu, thưởng thức nữ tử nghẹn khuất đến biến sắc ở giường, rộng rãi : "Ba bước." Sau đó thực sảng khoái lui về phía sau ba bước, rồi cười khanh khách nhìn nàng, đôi mắt kiêng nể quét khắp người nàng.

      Có thể làm cho bạn ác nam nào đó chưa bao giờ để ý tới ý kiến người khác chịu lui ba bước là cực hạn của rồi, A Manh cũng hiểu thể được tấc lại muốn tiến thêm thước, nàng theo dõi cẩn thận, thấy rất phong độ bảo trì khoảng cách, nàng cũng yên lòng hơn sau đó xuống giường tới bàn trang điểm, cẩn thận tháo những trang sức đầu xuống.

      biết như thế nào, nhưng có lẽ do ấn tượng ngày bé quá sâu sắc, cho nên A Manh thể tưởng tượng ra dáng vẻ mình hướng nam nhân này yếu đuối làm nũng, vì vậy tại việc này cũng do chính nàng tự tay hoàn thành, nàng căn bản nghĩ tới chuyện kêu bạn ác nam nào đó đến hỗ trợ.

      A Manh tranh thủ thời gian, đem đống suy nghĩ ngổn ngang suy xét lại ràng. Tuy rằng ván đống thuyền, nhưng thói xấu của con người là thường sắp ngáp ngáp đến nơi cũng vẫn muốn giãy dụa chút, bằng cam lòng nhắm mắt. A Manh cảm thấy chính mình là quá xui xẻo rồi, cho nên mới có thể biết mình nhất định chỉ có thể gả cho , mà trong lúc hay biết, còn phát ra cái loại nguyền rủa kia, bây giờ có muốn vãn hồi cũng kịp rồi.

      Nguyền rủa hai nữ nhân may mắn, trù cho các nàng cả đời điều bị người ta đè!

      Có ai làm ra chuyện ngốc nghếch hơn nàng , tự mình nguyền rủa mình... Nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt A Manh liền biến xanh, nàng cảm thấy loại nghẹn khuất nên lời.

      Ngay lúc A Manh tháo xong hết trâm cài đầu, nàng đột nhiên cảm giác lông tơ cần cổ mình dựng thẳng lên nhưng chưa kịp kinh sợ lưng nàng được cái ôm ấm áp bao lấy, sau đó đôi tay vòng quanh eo nàng, đem nàng ôm ra khỏi ghế.

      "A ——" tiếng thét chói tai của nàng bị bàn tay to che lại.

      A Manh hoảng sợ nhìn bạn tướng quân nào đó ôm nàng đến chiếc giường kia, đôi mắt trắng đen phân minh mở to tràn đầy cự tuyệt, sau đó phát chính mình bị ôm sát vào người nam nhân kia mà bạn nam nào đó còn chẳng biết xấu hổ dùng cằm cọ tới cọ lui cổ nàng.

      "Quả nhiên là trang điểm đẹp mặt hơn, sao lúc nãy nàng bôi cái mặt như mông khỉ vậy, vừa thối lại khó coi." Ngu Nguyệt Trác cười đến tao nhã, nhưng miệng lại phun ra lời ác độc như vậy.

      A Manh hối hận, sớm biết chán ghét mùi son, nàng tình nguyện để lớp trang điểm dầy cộm ngủ cũng tuyệt đối xóa !

      Ngay lúc A Manh bị bạn nam nhân nào đó sỗ sàng ôm lấy, đột nhiên trận tiếng lỗ lỗ vang lên, động tác hai người liền đồng thời cứng lại.

      A Manh cứng ngắc giật khóe môi, sau đó nhịn được kêu lên: "Nhìn cái gì, chưa thấy qua người đói bụng sao ?"

      "Gặp qua rồi, nhưng chưa gặp qua nữ nhân giống như nàng vậy, thực dũng cảm." mặt Ngu Nguyệt Trác vẫn duy trì loại tươi cười nhã nhặn, nhưng trong mắt lại tràn đầy bỡn cợt, nhìn dáng vẻ nữ tử trong lòng giận mà dám lại nhịn được cắn lên môi nàng chút, cho đến khi cắn đau nàng mới rộng rãi buông nàng ra.

      Ngu Nguyệt Trác để ý tới vẻ mặt cự tuyệt của A Manh, ôm nàng đến cạnh bàn rồi ngồi xuống, dáng vẻ ôn nhu săn sóc : "Đến đây, muốn ăn cái gì, ta gắp cho nàng, phải ăn cho no mới được nha."

      A Manh thèm ăn thoáng chốc bị câu của biến thành có cảm giác gì, nàng chỉ có thể cúi đầu, lấy tốc độ của ốc sên mà ăn cơm.

      Ngu Nguyệt Trác cũng thúc giục nàng, như thưởng thức cái gì mà nhìn nàng,bị nhìn chằm chằm đến mức biểu tình A Manh càng ngày càng khó coi.

      "Sao ăn nhiều chút? Xem nàng kìa, gầy thành bộ dáng này, biết còn tưởng rằng nhạc phụ ngược đãi nàng nữa." Ngu Nguyệt Trác xong, đưa tay vuốt mu bàn tay nàng rồi ngừng di chuyển lên , sau đó tà ác cân nhắc bộ ngực nàng lớn .

      "Đừng động tay động chân !" A Manh chụp được tay , cố nén giận: "Cha ta có ngược đãi ta, ngươi đừng lung tung."

      "À, như vậy là do kế mẫu ngược đãi nàng rồi." Ngu Nguyệt Trác nheo lại ánh mắt, khóe môi khơi mào lên cái tươi cười tuyệt đối tà ác, " có việc gì, lần khác vi phu báo thù cho nàng."

      "..."

      Ngươi bắt nạt ta là tốt lắm rồi ! A Manh oán thầm trong lòng, sau đó để ý tới nữa mà tiếp tục chậm rãi ăn.

      Tuy tốc độ nàng chậm, nhưng nàng muốn cố ăn no. A Manh vốn dĩ là muốn lấy cớ ăn để chống đỡ, sau đó thân thể khoẻ tránh thoát đêm động phòng hoa chúc, nhưng lúc nàng ăn no bạn mỗ nam nào đó lại ngăn động tác của nàng lại, còn hoa mỹ gì mà vì thân thể khỏe mạnh của nàng mà suy nghĩ gì gì đó.

      Ăn xong này nọ, nàng lại súc miệng thay quần áo, A Manh chậm chậm thay xong quay trở lại liền nhìn thấy bạn tướng quân nào đó mặc bộ y phục màu trắng giống như nàng ngồi ở giường nhìn nàng cười đến thực ôn nhu, khuôn mặt tuấn nhã, vạt áo nửa mở, hình ảnh này nhìn thế nào cũng đều cực kỳ mê người, bạn sói nữ nào đó sớm nhiệt huyết sôi trào.

      Nhưng mà, biết như thế nào, A Manh cứ cảm thấy con mồi ngồi giường kia giống như lòi ra cái đuôi to có hảo ý phe phẩy với nàng, lông tơ nàng lại lần nữa dựng thẳng lên.

      "A Manh, lại đây, xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng, đừng nên lãng phí thời gian tốt đẹp này." Nam nhân dùng thanh tuyến kỳ lạ .

      Câu này còn đáng sợ hơn, A Manh lại càng dám đến gần,nàng chỉ kém là chưa tông cửa sổ mà chạy thôi.

      Ngu Nguyệt Trác tự nhận bản thân là trượng phu rộng rãi, thê tử tới, để tự qua vậy.

      Vì thế A Manh còn chưa có chạy trốn tới bên cửa sổ bị bắt trở lại, sau đó cả người bị đè lên giường.

      "Ngươi..."

      Thanh của A Manh bị nam nhân lấy môi che lại, sau đó chính là màn hôn nóng bỏng, đầu lưỡi cực nóng của nam nhân liếm khắp mọi nơi trong khoang miệng nàng, so với nụ hôn thô lỗ lần trước, nụ hôn này có vẻ ôn hòa hơn, nhưng vẫn làm người ta thở nỗi.

      lúc nàng bị hôn đến hô hấp hỗn loạn khó thông, nam nhân di chuyển môi đến bên tai nàng,dùng thanh khàn khàn : " A Manh ngoan, nàng nguyền rủa vi phu cứng được chứ ?" xong, răng dùng chút lực, vành tai A Manh liền xuất dấu răng đỏ ửng.

      "..."

      Thanh khàn khàn mà kỳ lạ vang lên bên tai làm cho lí trí A Manh mơ hồ, nàng hoảng sợ trừng to mắt nhìn nam nhân người mình.

      Ngu Nguyệt Trác cười đến thực ấm áp, nhưng trong mắt lại thực tà ác, " A Manh ngoan,ta tin nàng cũng muốn nếm thử cái gì gọi là họa từ miệng mà ra chứ? Ngoan, nàng muốn nguyền rủa ai cũng được, vi phu bảo kê cho nàng, nhưng tuyệt đối được sử dụng người vi phu nha, bằng A Manh chịu nổi cảm giác bị phạt đâu." xong, lại ngắm ngắm nàng, trong mắt lộ ra mảnh tà ác.

      "..."

      A Manh chỉ cảm thấy luồng khí lạnh từ lòng bàn chân hướng lên làm cho lòng của nàng lạnh lẽo.

      Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, trái tim A Manh cũng theo tiếng đập cửa thùng thùng nhảy lên.

      "Chuyện gì?" Ngu Nguyệt Trác nhướng mi, vui hỏi.

      Người bên ngoài hình như cũng biết mình quấy rầy chuyện tốt trong tân phòng, nhưng bởi vì có chuyện gấp, nên vẫn kiên trì trả lời: "Tướng quân, là Diêm công tử đưa tới lễ vật tân hôn cho ngài, ngài ấy ngài nhất định thích, lệnh cho thuộc hạ đưa lại đây cho ngài ngay."

      Ngu Nguyệt Trác nghe xong, cúi đầu nhìn biểu tình người nào đó dại ra, sau đó mím môi cười, chầm chập từ người nàng đứng dậy, nhưng trong suốt quá trình này, bạn ác nam nào đó còn làm như vô tình cọ lên người nàng, động tác cực kỳ ái muội, khiến cho A Manh thở cũng dám thở mạnh.
      Last edited by a moderator: 7/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương21
      Edit: Bear
      Beta: Quảng Hằng


      Ngu Nguyệt Trác đứng dậy xuống giường, đem y phục người cởi ra, chẳng cha chỉ là động tác đơn giản nhưng cảnh tượng mờ ám này của lại làm cho người ta thấy nho nhã đầy khí chất của con nhà thế gia, giống như chuyện làm rất cao nhã vậy, chút cũng giống với cái tên tà ác nào đó có vừa mới áp đảo người khác.

      Biểu tình A Manh thực dại ra, nàng biết nam nhân này trong ngoài đồng nhất, nhưng công lực thâm hậu đến trình độ này vẫn làm cho nàng muốn nhào tới đá cước.

      Phù Cữu ở ngoài cửa đứng cầm hộp gỗ Tử Đàn, nhìn thấy nam nhân ra mở cửa, mặc kệ lúc này có biểu vui như thế nào, Phù Cửu vẫn như cũ dám có chút biểu tình khác thường mà cung kính : "Tướng quân, đây là quà tân hôn của Diêm công tử tặng cho ngài."

      Ngu Nguyệt Trác tiếp nhận ngay mà hỏi ngược lại : " tự mình đưa tới à?"

      Nghe vậy, nét mặt Phù Cửu có chút cứng lại, đờ đẫn : "Ngài ấy trèo tường vào, nhìn thấy thuộc hạ, rồi liền bảo thuộc hạ mang lễ vật giao cho người."

      Trong nháy mắt, Phù Cửu giống như nghe được vị tướng quân hình tượng chuẩn mực nhà mình thấp giọng rủa vài câu, điều này lại càng làm cho dám ngẩng đầu lên.

      Ngu Nguyệt Trác tiếp nhận cái hộp trong tay Phù Cửu, sau đó nhìn nhìn gã sai vặt, : "Phù Cửu, canh cửa."

      "Dạ."

      Tuy rằng chỉ câu ngắn ngủn, nhưng sớm hiểu đức hạnh của chủ tử nhà mình là dạng gì,cho nên dù biết kế tiếp vô luận phát sinh ra tình gì cũng thể để cho người nào đến quấy rầy đêm động phòng hoa chúc của tướng quân. Nghĩ đến đây, Phù Cửu khỏi lại bắt đầu thấy đồng tình với thiên kim La phủ, người từ giờ trở thành tướng quân phu nhân.

      Khi Ngu Nguyệt Trác trở lại trong phòng, chỉ thấy nữ nhân vốn nên ở giường ngoan ngoãn nằm chờ trở về tiếp tục áp đảo cầm quần áo mặc vào lần nữa, thậm chí vị tân nương nào đó còn cảm thấy đủ đem cái chăn đỏ thẫm cuốn vào người, sau đó vẻ mặt cảnh giác tràn đầy phòng bị trừng mắt nhìn . Quất sắc chúc Quang Trung, gương mặt như búp bê cùng hai má ửng hồng càng trở nên tinh xảo đáng , nàng chỉ lộ khuôn mặt ra bên ngoài, tinh tế nho làm cho người ta rất muốn nâng niu trong lòng bàn tay mà che chở, đồng thời cũng rất muốn trực tiếp bắt nạt đôi mắt hắc bạch phân minh to tròn nước mắt lưng tròng kia...

      tự nhủ với chính mình, đợi nhiều năm như vậy, muốn quá vội vàng làm cho nàng sợ. Nhưng nhìn thấy bộ dạng nàng đáng chọc người thương như vậy, lý trí liền trực tiếp bị cắt đứt.

      A Manh thấy đứng ở trước giường, dùng loại ánh mắt nóng bỏng như nhìn đồ ăn mà nhìn chằm chằm vào mình, trái tim nàng liền chịu thua kém điên cuồng nhảy lên, lông tơ dựng thẳng, làm cho nàng theo phản xạ muốn bày ra loại tư thế phòng thủ để ứng đối.

      Nàng rất muốn kêu đừng dùng loại ánh mắt như nhìn con mồi này nhìn chằm chằm nàng nữa, nhưng lại sợ khi trắng ra, biết xuyên tạc lời nàng nơi nào, kết quả vẫn là nàng xui xẻo thôi.

      Kỳ nàng cũng phải là biết gì, nàng tất nhiên biết đêm nay là đêm tân hôn, cái loại chuyện kia ắt là thể thiếu, cho dù nàng chịu, cũng ngăn cản được nam nhân này, cho nên nàng sớm tự nhủ với mình nhận mệnh cam chịu bị đối phương đè ép rồi —— Tuy rằng nàng cũng nghĩ muốn nguyền rủa ‘cứng’ nổi, nhưng đành phải quên gấp, lời ôn nhu uy hiếp của vừa rồi ở bên tai nàng quả dọa nàng sợ, nàng biết nếu ‘cứng’ hay ‘cứng’ kết quả của mình tuyệt đối cũng hay ho gì, nàng dám nếm thử cái loại hậu quả cực kỳ bi thảm kia.

      May mắn, rất nhanh nam nhân thu hồi tầm mắt, đem lực chú ý chuyển dời đến hộp gỗ Tử Đàn trong tay. A Manh đột nhiên thấy cảm kích cái người gọi là "Diêm công tử" kia, bởi vì lễ vật tân hôn của rốt cục mới có thể khiến cho nam nhân khủng bố này di dời lực chú ý.

      Nhưng mà, A Manh rất nhanh phát giác ra mình quá thiện lương rồi, nàng cảm kích sai đối tượng, thậm chí nàng hẳn là phải nên nguyền rủa cái tên "Diêm công tử" kia cả đời chỉ có thể động dục với nữ nhân xấu xí mới đúng!

      Ngu Nguyệt Trác nhìn vào trong cái hộp, sau đó khóe môi nhếch lên, khi ánh mắt chuyển tới người nàng nụ cười đúng là vạn phần tà ác.

      "A Manh, ngoan, lại đây." Ngu Nguyệt Trác lại vẫy tay với A Manh.

      "Làm gì?" A Manh nhăn mi lại, trong lòng có loại dự cảm bất hảo.

      "Tất nhiên là bắt đầu động phòng rồi." Ngu Nguyệt Trác nhướng mày, "Chẳng lẽ A Manh biết cái gì là đêm động phòng hoa chúc sao? A, đúng rồi, nhạc mẫu rời sớm, mà kế mẫu của nàng thoạt nhìn cũng phải người lương thiện gì, đương nhiên phí tâm tư dạy nàng chút việc đời rồi. cần lo lắng, hết thảy giao cho vi phu là được rồi, ta làm đau nàng."

      Nhìn bạn ác nam nào đó tự tiện quyết định, A Manh thiếu chút nữa nhào tới cắn ngụm, nàng nghẹn khuất : "Ta biết."

      Ngu Nguyệt Trác hơi hơi khép mắt, sau đó ngồi ở bên giường, rồi lại : " khi như vậy, đừng lãng phí thời gian nữa." xong, nắm lấy chăn người nàng, đem nàng kéo tới trước mặt rồi trực tiếp xốc cái chăn chướng mắt kia ra đem nàng ôm vào trong lòng.

      Hơi thở đặc trưng người của nam nhân làm cho tim nàng hỗn loạn, sau đó theo bản năng muốn giãy dụa đứng lên, nhưng dù nàng có khoa chân múa tay như thế nào cũng thoát được mà dễ dàng bị đối phương chế trụ.

      Quần áo vốn dĩ người nàng lại nam nhân kia trong hai ba động tác lột xuống, nháy mắt người nàng chỉ còn cái yếm cùng tiết khố, thân thể nàng cứ trần trụi như thế ra ở trong mắt nam nhân, làm cho mặt nàng bắt đầu trở nên tái nhợt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

      Đại khái là do vẻ mặt của nàng quá tổn thương lòng tự trọng của nam nhân, Ngu Nguyệt Trác nhíu mi lại, cúi đầu thân ái nhìn vào ánh mắt của nàng, mang theo đôi tay vỗ về tấm lưng trần bóng loáng của nàng mà trấn an : "Đừng sợ, đây là chuyện vợ chồng, nàng phát cảm giác đó rất tuyệt vời ngay thôi."

      A Manh vẫn cương cứng cả người, nhưng sau đó giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn nhã của , thấp giọng hỏi: "Chàng làm sao mà biết? Chàng cùng nữ nhân khác làm qua rồi?"

      "Tất nhiên có." Ngu Nguyệt Trác mỉm cười trả lời.

      A Manh trừng lớn mắt, nghĩ tới lại thành thực như vậy, hoặc là có lẽ là dối gạt người, nhưng nàng ngờ còn có câu kế tiếp nữa, "Cho nên nàng phải bồi thường cho ta, cho phép cự tuyệt ta, biết ?"

      Thiếu chút nữa nàng ngã xuống đất dậy nổi.

      Ngay lúc A Manh sắp chấp nhận số mệnh bị đè thấy nam nhân kia biết từ nơi nào lấy ra cuốn sách, sau đó mở ra tờ, với A Manh : "Chúng ta đêm nay thử động tác này , thoạt nhìn thực thoải mái nha..."

      Chờ A Manh buồn bực đưa mắt liếc nhìn xong, gần như muốn hộc máu ngã xuống đất dậy nổi.

      Đây là quyển xuân cung đồ.

      Hơn nữa bản này so với bản Hình thị cho nàng hình vẽ càng thêm ràng hơn, nhân vật hay tỉ lệ tiếp cận đều chân , thậm chí ngay cả vẻ mặt vui thích thống khổ trong đó cũng họa rất sống động, làm cho người ta liếc mắt cái nhiệt huyết liền sôi trào. Chỉ có điều, vì sao các động tác hoan ái này vẫn cứ khoa trương chịu được như vậy chứ? Chẳng lẽ tinh thần sáng tạo của cổ nhân so với đại còn lợi hại hơn sao? Nếu có người làm theo tư thế trong đó để làm chuyện đó mà vẫn còn sống tốt, nàng tuyệt đối tin rằng cấu tạo thân thể người đó vô cùng phi thường, thậm chí là người ngoài hành tinh phái xuống.

      A Manh nghiêm mặt, hoài nghi chính mình nếu làm ra cái động tác khiêu chiến cực hạn nhân loại kia, nàng chắc là siêu nhân rồi ——chết sớm siêu sinh sớm!

      "Ta nhớ trước kia nàng từng qua, nàng hy vọng tương lai có thể gả cho trượng phu biết tôn trọng nàng. Ừ, ta tất nhiên tôn trọng ý kiến của nàng, vì biểu lộ tôn trọng của ta, A Manh nàng có thể tự lựa tư thế bên trong sách mà nàng thích nhất, nàng hy vọng chúng ta dùng tư thế nào để động phòng?" Nam nhân nào đó thập phần săn sóc hỏi han.

      Bộ dạng tỉ mỉ săn sóc làm cho A Manh thiếu chút nữa muốn phun ngụm máu lên mặt , nàng là hy vọng nam nhân tôn trọng nữ nhân, nhưng phải loại tôn trọng này của !

      Yên lặng nhịn xuống nội thương, A Manh kiên trì hỏi: "Thứ này làm sao mà chàng có?" Nàng tuyệt đối phải tra cho ngọn nguồn!

      "Là lễ vật vừa rồi đưa tới, quả nhiên là hợp ý của bản tướng quân." Ngu Nguyệt Trác xong, cúi đầu ở vai nàng hạ xuống nụ hôn.

      A Manh co rúm lại chút, sau đó thầm ngjiến răng nghiến lợi, cái tên "Diêm công tử" gì đó, nàng tuyệt đối phải nguyền rủa chỉ động dục với tuyệt thế xấu nữ người đời nhìn vào sợ tới mức cả đời dậy nổi!!!

      "Đến đây nào, A Manh, chọn tư thế , vi phu thực ôn nhu với nàng." Ngu Nguyệt Trác thổi hơi nóng ở bên tai nàng , mà bàn tay cũng lặng lẽ tiếng động phủ đến trước ngực nàng.

      "Chọn cái đầu chàng, ta cái cũng chọn!" A Manh căm hận , giãy dụa muốn đứng dậy.

      Ngu Nguyệt Trác thoải mái đem nàng đè lại giường, cánh môi nàng hôn cái, giống như hảo tâm : "Nếu A Manh ngượng ngùng, vậy vi phu chọn giúp nhé. Ừ, chọn cái này ."

      Bản xuân cung đồ cũng được đưa đến trước mặt nàng, cưỡng chế nàng nhìn qua, vừa nhìn luồng khí lạnh nhắm thẳng ót nhảy lên, A Manh muốn khóc, " muốn muốn, chết người, tuyệt đối muốn!!! Ngu Nguyệt Trác, chàng là tên khốn kiếp! Cút ngay! Ta tuyệt đối thử cái loại động tác giết người này! Cút ngay!" Cái gì ngượng ngùng cái gì rụt rè đều bị nàng quăng qua bên cả rồi, tại nàng chỉ thầm nghĩ muốn hung hăng đá cái tên nam nhân ác liệt này.

      "Làm sao có thể chết được, ngoan, chúng ta thử lần là biết."

      Cùng với tiếng thét chói tai, nàng rất nhanh bị bạn nam ác liệt nào đó nuốt lấy hết, màn giường bị hạ xuống, cách trở ánh nến bên ngoài, gian giường cũng trở nên hẹp lại vô cùngmờ ám .

      Thân hình nam nhân trần trụi tráng kiện đặt ở người nàng, mềm mại cùng cứng rắn hình thành đối lập mãnh liệt, tóc dài của rối tung mềm mại chảy xuống ở người nàng, mang đến loại ma sát ngứa ngáy.

      Nàng cắn răng cho thanh xấu hổ chết người kia thoát ra khỏi miệng, hai mắt hung hăng trừng , dáng vẻ nam nhân lâm vào tình dục lại càng tà ác hơn, mà càng tà ác chính là, là chuyện tại làm với nàng.

      Quả nhiên là cái... Tên ác ôn thích bắt nạt nàng mà.
      Last edited by a moderator: 7/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :