1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 69

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar

      A Manh nhìn tiểu nha hoàn khóc đến thương tâm, trong lòng lại thấy ổn, tuy rằng khóc cũng rất đẹp, nhưng nếu khóc đến sưng cả mắt cũng rất ảnh hưởng đến mỹ quan nha.

      “Được rồi, đừng khóc, có lẽ là em nghe lầm. Cho dù tướng quân đồng ý, ta cũng đồng ý.” A Manh an ủi.

      sao?” Nước mắt trong suốt lăn dài, kết hợp với gương mặt khiến người thương tâm.

      ra, A Manh rất muốn ôm tiểu nha hoàn này vào ngực. Có điều nghĩ đến vị tướng quân rất ghét nàng làm như vậy, mang đến nhiều phiền toái cho Tri Xuân, nàng mới cố gắng áp chế xúc động, chỉ sờ sờ đầu nha hoàn, gật đầu khẳng định.

      "Là ."

      "Cảm tạ tiểu thư."

      "Ngoan ~~ "

      Tri Hạ ở bên nhìn trời, nhìn cảnh như chủ nhân và sủng vật ở chung, chẳng trách tướng quân lại hiểu lầm, ngay cả nàng cũng thấy tiểu thư nhà mình đối xử với nha hoàn rất tốt. Nên may là Tri Xuân đơn thuần nên ý tưởng bắt nạt cũng có sao?

      Trấn an Tri Xuân xong, A Manh tản bộ, để cho Tri Xuân nghỉ ngơi, sau đó gọi nha hoàn hỏi Tần ma ma là có chuyện gì xảy ra.

      Lúc này Tần ma ma ở tiền viện cùng số người lựa chọn nha hoàn. A Manh tiện trực tiếp đến tìm bà, nên sai nha hoàn qua. Rất nhanh, nha hoàn trở lại, hơn nữa, Tần ma ma cũng cùng theo.

      Tần ma ma cũng là người ngoài bốn mươi tuổi, ở cổ đại, với tuổi này mà , được cho là lão nhân tôn kính. Mà Tần ma ma lại là tâm phúc của Ngu Nguyệt Trác, năng lực có thừa, A Manh là phu nhân tướng quân mà cũng kính trọng bà vài phần. Thấy bà lại, vội cho người mang ghế cho bà.

      “Tần ma ma, hôm nay việc tuyển chọn người phiền bà rồi!” A Manh ôn hòa chuyện.

      Tần ma ma nghiêm túc cung kính: “Bẩm phu nhân. Đây là trách nhiệm của nô tỳ. Mới có nhóm người tới tuyển, tự tay nô tỳ tuyển chọn, chỉ là cần chút thời gian để cẩn thận tuyển chọn thôi ạ!”

      A Manh biết việc chọn nha hoàn cần có kỹ thuật, bản thân có kinh nghiệm, cho nên Tần ma ma chọn người nàng rất an tâm. Lại hỏi thêm chút, A Manh rốt cuộc dẫn đến đề tài: “Tần ma ma, tướng quân có đem nha hoàn nào hợp bán sao?”

      Nghe như thế, Tần ma ma liếc A Manh cái, cái liếc mắt này khiến A Manh cảm thấy bản thân mình có chút bị thúc dục. Bởi với tính cách của Tần ma ma, chỉ có tình huống đồng tình mới trưng ra ánh mắt như này. Nàng cảm thấy, tướng quân đại nhân gì đó mới có thể khiến cho Tần ma ma đồng tình với nàng.

      Quả nhiên, Tần ma ma : “Phu nhân, tướng quân , Tri Xuân, Tri Thu, Tri Đông đều là ba kẻ ngốc, hầu hạ ngài tốt. Ngoài ra, còn có Thu Lan, Thu Cúc, Thu Sương, cũng đủ lanh lợi…”

      Nghe thế, trong lòng A Manh hiểu , cực kỳ phẫn nộ với vị tướng quân kia. Tần ma ma liệt kê ra toàn những nha hoàn có diện mạo xinh xắn, hẳn đều là những người nàng tín nhiệm, nhưng để bên người nhìn cũng thực thích a. Hơn nữa, với khách khứa, diện mạo nha hoàn tốt cũng là giữ thể diện a, cũng là mặt mũi a!!! Ngươi bán các nàng , phải người ngoài phủ tướng quân chúng ta có mắt thẩm mĩ sao?

      Mà Tần ma ma cũng biết, nàng quản phủ tướng quân, đương nhiên biết mấy nha hoàn Thu Lan, Thu Dung, Thu Cúc, Thu Sương là những kẻ rắp tâm hại người, cho các nàng cũng tốt. Còn các nha hoàn bên người phu nhân, có chút đáng thương, tướng quân bỏ những người này khiến bà cảm thấy phu nhân có điểm đáng thương a.

      “Xem ra bên người ta chỉ còn lại Tri Hạ…” A Manh thầm .

      Tri Hạ cùng Tần ma ma đồng thời nhìn về phía A Manh, Tần ma ma trong lòng có chút đồng tình, nhưng bà cũng hiểu tính tình tướng quân, mặt tỏ vẻ gì. Tri Hạ hiểu bản thân mình đẹp như Tri Xuân, lại tạo phản làm tâm phúc của tướng quân, cho nên tướng quân đối phó với nàng như với Tri Xuân, khiến nàng biết gì, đành nhìn trời.

      “Tần ma ma, Tri Xuân giữ lại, còn nữa, ngươi tìm cho ta hai nha hoàn lanh lợi lại đây.” A Manh phân phó, “ cần lo lắng, bên tướng quân, ta .”

      Nghe xong, Tần ma ma cũng hiểu phu nhân muốn lưu lại Tri Xuân, nếu phu nhân muốn, tin tưởng tướng quân cũng phản đối nhiều, đoán chừng cuối cùng vẫn đáp ứng. Mà các nha hoàn khác, A Manh đến, chắc là vẫn theo ý tướng quân.

      Sau khi Tần ma ma rời , A Manh cũng đứng lên, hỏi hạ nhân mới biết tại Ngu Nguyệt Trác ở thư phòng, A Manh phủi phủi tay áo, nhấc chân về phía thư phòng.

      Khi A Manh đến, thấy Phù Cửu đứng ở cạnh cửa, nhìn từ cửa sổ vào, có thể thấy nam nhân ngồi phê duyệt văn kiện trong kia, mặt mày nghiêm túc, khiến cho A Manh nhớ đến câu kinh điển: Nam nhân lúc bận rộn xinh đẹp nhất!

      Nghe tiếng bước chân từ xa, Ngu Nguyệt Trác liền biết người đến có võ công, chờ đến gần, liền đoán được là bước chân người nào, trong lòng đương nhiên biết nàng đến là vì việc gì, cho nên cố ý để ý đến, chờ nàng mở miệng. Ai ngờ, chờ lát lại có thanh nào, rốt cuộc nhịn được nghi hoặc nhìn lên, liền thấy người nào đó đứng ngẩn người ở cửa sổ mà nhìn . ( này chết được, giả bộ, hí hí~~)

      Ngu Nguyệt Trác bất đắc dĩ cười cười, chỉ cần chú ý chút, nàng lại biến thành bộ dáng ngơ ngác, đây cũng là lý do tại sao ngày bé lại thích bắt nạt nàng. Khi ai để ý đến, nàng thích ngẩn người, tựa như ai có thể tham gia vào thế giới của nàng, thể chạm vào tư tưởng của nàng, khiến cho người ta cảm thấy thực, chỉ có khi chọc tức nàng, khiến nàng tức đến đỏ bừng mặt, mới cảm thấy chân .

      Ngu Nguyệt Trác đứng dậy đến cửa sổ, trực tiếp ôm người ngẩn người ngoài cửa sổ vào phòng.

      "A..."

      A Manh hô tiếng, vội ôm cổ nam nhân, gắt gao bám vào người , chỉ sợ cẩn thận mà ngã xuống. Cảm giác bất thình lình bay lên khiến cho nàng bị dọa sợ, vội ôm người quen thuộc.

      “Sao lại đến?” Ngu Nguyệt Trác ôm nàng ngồi lên ghế, để nàng ngồi đùi mình.

      A Manh trước tiên nhìn đến Phù Cửu cùng nha hoàn ngoài cửa, thấy bọn họ nhìn về phía này, liền rộng rãi nhào vào lòng . Nếu có người nhìn, nàng ngượng ngùng, nhưng khi người khác nhìn đến, nàng còn ngượng ngùng gì nữa.

      “Biết còn cố hỏi!” A Manh kéo kéo vài sợi tóc của rơi xuống trước ngực, ngước mặt nhìn , “Vì sao phải bán Tri Xuân ? Nàng là nha hoàn bên người ta mà!”

      Ánh mắt Ngu Nguyệt Trác lóe lên, : “Nàng nhìn vừa xấu lại lanh lợi, còn hay khóc, nàng thấy loại nha hoàn này hợp sao?”

      “Ai ? Tri Xuân lanh lợi, từ đến lớn, ta bị thương đều nhờ nàng băng bó!” A Manh phản bác hợp tình hợp lý.

      “Về sau cần!” Hay tay ôm thắt lưng nàng, nam nhân cúi đầu thân thiết cọ cọ má nàng, ôn hòa : “Có ta ở cạnh, nàng bị thương nữa!”

      Biểu ôn hòa của khiến nàng có chút đỏ mặt, A Manh cắn cắn môi, nhịn được hôn lên mặt cái, ngượng ngùng : “Nhưng Tri Xuân là nha hoàn theo ta lâu nhất, ta quen dùng nàng rồi!”

      Đây mới chính là lý do khiến muốn bán nha hoàn đó nhất! Vì nha hoàn kia tồn tại cạnh nàng quá lâu, đến mức trọng yếu siêu việt, khiến thể chịu được mà phải dùng kế đem đá nha hoàn kia ra khỏi tầm mắt của nàng.

      Có điều, nhìn bộ dáng của nàng, nếu thực đá nha hoàn kia , đoán là nữ nhân này nổi giận với .

      biết như thế nào, nhưng thể chịu đựng được khi nhìn thấy nàng thất vọng, Ngu Nguyệt Trác đành : “Được rồi, giữ lại nàng.”

      A Manh nghe xong, cao hứng ôm cổ , chủ động hôn môi cái, cười cười : “Ngu Nguyệt Trác, ta thích chàng nhất!”

      Trong nháy mắt, nam nhân cười tươi đến độ ánh mặt trời ngoài kia cũng thể tỏa sáng bằng, hai tròng mắt dường như cũng tỏa sáng lấp lánh theo.

      Đạt được mục đích, A Manh cũng muốn lưu lại quấy rầy làm việc, muốn dời , lại bị ôm vào ngực.

      “Làm gì?”

      “Nếu đến, ở lại giúp ta chút !”

      A Manh nhìn đám văn kiện bàn, nếu ngại cho mình xem, có áp lực tâm lý gì cả.

      Vì thế thoải mái ngồi trong lòng , cùng xem văn kiện.

      Chưa đầy khắc, A Manh dựa vào lòng ngủ thiếp .

      Khi Phù Cửu bị gọi vào mài mực, nhìn thấy cảnh phu nhân như oa nhi nhắn như gốm sứ ngủ trong lòng tướng quân, nhịn được mà đen mặt. Hơn nữa, biết có phải hoa mắt hay , hình như phu nhân còn chảy nước miếng…

      Thực tế Phù Cửu có hoa mắt, vì ngay lúc đó có thiếu niên khách khí tiến vào câu: “Tướng ngủ quá xấu!”

      Ngu Nguyệt Trác dùng ống đựng bút làm ám khí đánh úp về phía người , thấp giọng : “Cấm đánh thức nàng, bằng …”

      Uy hiếp cần cũng biết.

      Trần Diêm Ly tiếp được ống đựng bút, yên lặng nhìn hành động của Ngu Nguyệt Trác, đột nhiên : “Có vợ quên trưởng bối, ngươi chính là ví dụ, quá bất hiếu!”

      “Ngươi phải là sư phụ của ta, lại càng phải là cha ta!” Ngu Nguyệt Trác hừ tiếng, đến khi Phù Cửu rời , hỏi: “Ngươi đến làm gì?”

      Trần Diêm Ly kéo ghế dựa ngồi xuống, ngón tay thon dài chống cằm, lười biếng : “Phòng ốc chưa sửa xong, rất ầm ỹ!”

      “Cho nên ngươi đến đây tìm chỗ nghỉ?” xong, phát người trong lòng ngủ thoải mái, vội đổi tư thế, động tác vô cùng cẩn thận.

      “Uh…” Tùy tiện đáp lời, nhìn người nào đó hành động cẩn thận như ôm trân bảo, trong lòng lướt qua vài phần cảm xúc khác thường, : “Vừa rồi ta mới nhìn thấy mấy nha hoàn của nhà ngươi, bộ dáng quá xấu, làm sao ngươi lại chọn toàn người xấu vào phủ vậy? Ta nhớ có dạy ngươi ánh mắt thưởng thức kém như thế đâu? Hay là… A, ta biết, ngươi làm vậy để đệ muội được nhìn người ngoài nữa, khiến cho nàng về sau có ai ngoài ngươi! vô sỉ! Tốt lắm, xem ra ngươi học rất tốt!” Lời mang ý khen ngợi!

      Phù Cửu ngoài cửa nghe thế, thiếu chút nữa ngã nhào, trong lòng rít gào: Tướng quân như vậy là do nam nhân này dạy sao?!?

      Ngu Nguyệt Trác mặc kệ , muốn thay đổi thẩm mỹ của A Manh, muốn A Manh nhìn ai khác ngoài , làm sao?

      Trần Diêm Ly gì nữa, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, biết suy nghĩ cái gì.

      ********

      Nhị bá mẫu ở phủ tướng quân năm ngày, đến sáng ngày thứ sáu, rốt cuộc quyết định rời .

      Ngu Nguyệt Trác đến quân trại, cho nên trong đại sảnh từ biệt Nhị bá mẫu chỉ còn Diêu thị, A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên.

      Nhị bá mẫu, làm sao ngài có thể biến thành như vậy?” Ngu Nguyệt Quyên giật mình hỏi.

      Nghe lời của nàng, mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía Nhị bá mẫu – nửa gương mặt phù thũng như bánh bao, miệng bị méo chút, nhìn rất là … hài.

      Lúc này, Ngu Nguyệt Thiền nhịn được đỏ mắt lên, : “Tối hôm qua, nương ta cẩn thận bị ngã… ô ô …”

      Diêu thị có chút lo lắng, Ngu Nguyệt Quyên trong lòng rất muốn hoan hô to lên, hận thể để cho Nhị bá mẫu gặp nhiều chuyện hơn nữa! Mà Ngu Nguyệt Quyên nhất định cho rằng, vì Nhị bá mẫu làm chuyện xấu, dám xúi dục nương tặng người cho trai, nên mới vấp ngã đến như vậy!

      Chỉ có A Manh nhìn trời, làm bộ cái gì cũng biết.

      Nhị bá mẫu rốt cuộc còn cảm thấy chút thẹn, bị mọi người nhìn mà xấu hổ, hận thể chui xuống đất. Nguyên lại là định hôm nay trở về thành Ngu Châu, nhưng ai biết tối hôm qua lại ngã cái, nữa bên mặt bị sưng lên, là đau chết, hành trình hôm nay cũng thể nào hủy bỏ được, chỉ có thể kiên trì gặp người khác.

      Mà khiến cho Nhị bá mẫu bất đắc dĩ hơn là, ngày hôm qua, phủ tướng quân có mua bán nha hoàn, nhìn đến các nha hoàn chân tay lanh lợi, hầu hạ chủ tử tốt mà Ngu gia đưa đến bị bán ra khỏi cửa, thiếu chút nữa làm Nhị bá mẫu phun huyết. Cảm thấy chất nhi nể mặt mình, biện pháp thô thiển bài trừ này là do Ngu Nguyệt Trác làm sao? Bỏ qua hành vi đối nghịch với Ngu gia, phải cho mọi người biết cùng Ngu gia hợp sao?

      Trong lòng Nhị bá mẫu có chút lo lắng, biết Ngu Nguyệt Trác rốt cuộc nghĩ gì, bà ta vẫn nên mau chóng quay về thành Ngu Châu báo cáo với lão thái quân, để lão thái quân định đoạt mọi chuyện hơn.

      Chờ tiễn Nhị bá mẫu cùng Ngu Nguyệt Thiền lưu luyến rời xong, A Manh muốn cùng nha hoàn về Tỏa Lan viện, bị Diêu thị gọi lại.

      “Ngọc Nhân, mấy nha hoàn kia…” Diêu thị ấp úng, thủy chung thể nên lời.

      Nhìn bộ dáng này của Diêu thị, quả thấy dễ dàng. Trong lòng A Manh biết bản thân mình vận số tốt, cho nên muốn tính toán với Diêu thị, bà chỉ là có chủ kiến, tính tình lại yếu đuối chút, khó tránh khỏi bị người xúi giục. Nàng thấy may mắn là Ngu Nguyệt Trác cùng Ngu Nguyệt Quyên giống như vậy.

      A Manh cười : “Nương, những nha hoàn đó trẻ quá, hầu hạ tốt, tại bụng con lớn, phu quân lo lắng các nàng hầu hạ tốt, nên cho Tần ma ma tuyển mấy người lanh lợi về. Qua hai ngày nữa, có hai nha hoàn được đưa đến Bích Tâm viện hầu hạ nương.”

      Diêu thị nhìn A Manh cười tủm tỉm, chỉ có thể gật đầu, để A Manh rời .

      có việc gì, A Man liền cùng Ngu Nguyệt Quyên rời .

      A Manh trở về Tỏa Lan viện, Ngu Nguyệt Quyên cũng trở về viện của mình, đột nhiên nhìn thấy người đến, đến khi nhìn bộ dáng người nọ, khỏi giật mình.

      “Trần, Trần công tử, ngài làm sao vậy? Chẳng lẽ ngài đánh nhau với người ta sao?” Ngu Nguyệt Quyên nghĩ rằng, biết hôm nay là ngày gì, làm sao lại có hai người bị thương đáng sợ như vậy, chẳng lẽ họ làm chuyện xấu bị người trừng phạt?

      Trần Diêm Ly ôm tay, mặt mũi có chỗ sưng lên, xanh xanh tím tím, nếu phải có dấu hiệu là quần áo của , nàng nhận ra người này là Trần Diêm Ly – có điều, thần khí từ người vẫn xuất thần, cái này được coi như trời sinh sao?

      , đây là ta bị ngã từ tường xuống.” Trần Diêm Ly nhìn nàng cái, sau đó bổ sung: “Bởi ta đem tặng lễ vật cho trai ngươi, nên bị người nguyền rủa.”

      “Gì cơ?” Ngu Nguyệt Quyên ngạc nhiên, thầm nghĩ phải Trần Diêm Ly võ công cực cao sao? Làm sao có thể ngã từ tường xuống? Bị nguyền rủa là có ý gì?

      Trần Diêm Ly nhìn Tỏa Lan viện, sau đó phất tay áo rời .

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      ÔI A Manh như có vũ khí lợi hại,
      cỡ như Trần Công tử võ công đầy mình cũng thành mây bay
      Thanks nàng nhiều:pheo::phut::phut:

    3. Lnmt131

      Lnmt131 Active Member

      Bài viết:
      174
      Được thích:
      221
      Ha ha ha. Truyện hài quá, kh thể nào theo kịp tư tưởng của mấy chị này....thaks nàg <3<3<3

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      hahaha trần diêm ly đúng là rất.....:yoyo42:

    5. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      tks nàng, hài quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :