1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 64
      Edit: Trang Phạm
      Beta: Ishtar

      Nhị bá mẫu đến chơi, phủ tướng quân vẫn như bình thường, có gì thay đổi vì hai vị khách này cả.

      Ngu Nguyệt Trác biết tin Nhị bá mẫu đến, chỉ phân phó hạ nhân chú ý, có phản ứng gì khác, trừ bỏ buổi tối, phòng bếp chuẩn bị chút rượu ngon cùng thức ăn để cho bọn họ đón gió tẩy trần, còn lại rất nhanh gạt các nàng sang bên, để A Manh quan tâm.

      Ý đồ của Ngu Nguyệt Trác là để cho A Manh mang thai phải lo lắng gì, chỉ cần dưỡng thai mà thôi, có chuyện gì có hạ nhân lo, nhưng chuyện này vào tai người khác, mấy thích thú.

      Nhị bá mẫu nghe Ngu Nguyệt Trác xử lý như thế, cười đến suýt dừng lại.

      Khi ở tổ trạch, bà chỉ biết Ngu Nguyệt Trác phục tùng thê tử, thậm chí ngại thể trước mặt người khác, làm cho những nữ nhân được trượng phu đối xử như thế sinh lòng đố kỵ ghen ghét. Nhưng bà cũng quan tâm, dù sao cũng là nam nhân, có khả năng chỉ có nữ nhân cả đời. Nhưng nhìn tại, xem ra là Ngu Nguyệt Trác quá sủng ái thê tử rồi, là quá mức luôn. Bà thân là trưởng bối, vậy mà con cháu cái gì mà, cho chủ mẫu phủ tướng quân chiêu đãi các nàng, còn các nàng muốn là gì làm, nhưng được động vào người phụ nữ mang thai…

      Ngu Nguyệt Trác đương nhiên thẳng ra, nhưng hành động lại thực đả thương người a. Cho dù là phụ nữ có thai, cũng cần phải bảo hộ như vậy chứ? Nhị bá mẫu cảm thấy phản ứng của Ngu Nguyệt Trác hơi thái quá, trong lòng thầm tức tối.

      Bất đắc dĩ, Nhị bá mẫu đành phải tìm kiếm đồng tình từ nơi Diêu thị, trong lòng nghĩ rằng Diêu thị thân làm mẹ đẻ muốn con trai mình sủng ái con dâu như vậy, là khiêu chiến uy nghiêm người mẹ chồng a. Từ xưa đến nay, mẹ chồng nàng dâu chính là vấn đề lớn, chưa bao giờ được cân bằng cả, thậm chí chỉ cần người bên ngoài chút, lập tức có đại chiến a.

      Chỉ là nhìn phản ứng của Diêu thị, thiếu chút nữa Nhị bá mẫu tức phun máu, cảm thấy Diêu thị đặc biệt kỳ lạ.

      Bởi vì theo quan điểm của Diêu thị, đây là chuyện bình thương, con dâu mang thai đứa của Ngu gia, bà muốn gì hơn là cháu nội được bình an sinh ra, cho dù con dâu muốn thế nào cũng được, bà ngại gì cả…

      Nhị bá mẫu đột nhiên cảm thấy Diêu thị có ngày hôm nay là xứng đáng, chẳng trách sau khi trượng phu qua đời, thể ở lại tổ trạch nữa, chỉ có thể mang theo đứa con về nhà mẹ đẻ ăn nhờ ở đậu. Chẳng thể trách Ngu Nguyệt Trác lấy tiểu thiếp, này phải là khiến người khác cười thê tử nhen sao? Hơn nữa, tại, vợ mang thai mà hai vợ chồng vẫn ngủ chung phòng…..

      Nhị bá mẫu càng nghĩ, càng cảm thấy bà càng nên đả thông tư tưởng cho Diêu thị, tránh cho tư tưởng càng ngày càng lệch lạc.

      Nhị bá mẫu đến Bích Tâm viện cùng Diêu thị ôn chuyện cũ, đến việc ở Ngu gia, lại thêm ít việc nhà, cuối cùng, rốt cuộc cũng đến việc chính a.

      “Ai nha, con thứ hai của ta năm trước thành thân, con dâu Lưu thị cũng mang thai tám tháng, cũng sắp sinh, còn chưa biết là nam hay nữ, trong lòng con ta cũng rất lo lắng, đây chính là đứa đầu tiên của nó, tin tưởng sau này Cửu ca nhi cũng như thế… Sau khi Lưu thị mang thai, nàng thể nào hầu hạ chồng, nên nhờ ta đưa cho hai nha hoàn nhu thuận tri kỉ hầu hạ chồng, còn chưa đến hai tháng, trong hai nha hoàn có thai, nghe như thế, con trai ta cũng cao hứng…”

      Diệu thị cười vui vẻ nhìn Nhị bá mẫu, hồi, cũng mím môi : “Nhị tẩu vốn có phúc khí, con dâu lại hiếu thuận, mà cháu trai cũng có tiền đồ, tại con cháu đầy đàn.”

      Nhị bá mẫu uống ngụm trà tiếp tục : “Ha ha, sống đến từng này tuổi, con cái lớn, đều mong như vậy. Nữ nhân hiền lành hiểu , hiếu thuận cha mẹ chồng, hầu hạ trượng phu, nuôi nấng con cái. Nam nhân vì nữ nhân mà xây dựng mảng trời, chúng ta trừ bỏ để ý bản thân mình, còn phải hầu hạ tốt cho họ. Chỉ là đôi khi nữ nhân chúng ta, dù muốn nhưng cũng phải để cho nữ nhân khác hầu hạ thay, đây cùng là tốt cho gia đình…”

      Diêu thị lắng nghe, chờ Nhị bá mẫu xong, bà cũng hiểu được ý tử Nhị bá mẫu. Diêu thị cũng là nữ nhân truyền thống, trong lòng cũng đồng ý với lời của bà ấy, chỉ là con trai bà rất có chủ kiến, lại thích người khác nhúng tay vào chuyện của nó, nên sau khi con dâu mang thai, bà cũng nghĩ ban thưởng mấy nha hoàn đến Tỏa Lan viện hầu hạ.

      Nhưng là, có lẽ bà nên hỏi ý tứ con dâu, an bài vài nha hoàn qua giúp đỡ chút? Dù sao nữ nhân có thai quả thể hầu hạ trượng phu, cũng thể để con mình vất vả nhịn được!

      *********

      Bên này, hai trưởng bối tính toán việc nhà, Ngu Nguyệt Quyên cả ngày nhàn nhã, có việc gì, vì muốn bản thân lại buồn rầu vì chuyện thất tình, quyết định lại tìm A Manh kiếm chuyện chơi.

      Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy, từ sau khi A Manh mang thai, dường như đặc biệt ngốc. Có điều, nàng coi trọng đứa trong bụng A Manh, nên thể trách móc nặng nề. Nàng phải quan tâm A Manh, chỉ là vì đứa , nên mới đến thăm A Manh, huống hồ, tại trong nhà còn có hai người dư thừa, tuy sợ các nàng làm gì, nhưng vẫn nên đề phòng chút tốt hơn.

      Ngu Nguyệt Quyên mới đến Đông viện, liền nhìn thấy ở cửa Tây viện, người đứng ngây ngốc, nhìn bộ dáng kia lộ ra vẻ đẹp cổ điển, khiến người nhìn có cảm giác mộng ảo.

      Là Ngu Nguyệt Thiền.

      Trong mắt Ngu Nguyệt Quyên lộ ra vài phần chán ghét, nàng thích Ngu Nguyệt Thiền, so với việc ghét Diêu Thanh Thanh còn có phần hơn. Nàng ghét Diêu Thanh Thanh vì thân phận trưởng nữ cao cao tại thượng của Diêu Thanh Thanh khiến nàng hâm mộ và ghen tỵ, còn với Ngu Nguyệt Thiền, hành động của Ngu Nguyệt Thiền làm nàng cảm thấy ghê tởm từ trong lòng.

      Ngu Nguyệt Thiền là tiêu biểu của kẻ hai mặt, nhìn bề ngoài người hòa ái lại lương thiện, bên trong lại ngầm hãm hại người cần lý do. Ngu Nguyệt Quyên bị nàng ta hãm hại vài lần, chịu khổ vài lần, rốt cuộc nhìn phẩm chất của Ngu Nguyệt Thiền. Mà mỗi lần nhìn Ngu Nguyệt Thiền ở trước mặt trưởng bối ra vẻ tỷ muội tốt, nàng đều cảm thấy ghê tởm.

      "Ngươi ở trong này làm cái gì?"

      Ngu Nguyệt Quyên qua, khách khí hỏi.

      Ngu Nguyệt Thiền để ý đến nàng, vẫn là si ngốc nhìn về phía Tây viện, ánh mắt si mê.

      Ngu Nguyệt Quyên nhíu mi, trong lòng tò mò lý do gì khiến nàng ta thất thố, đến khi nàng nhìn được thiếu niên đứng nóc nha cách đó xa, trong lòng có vài phần rung động, cũng hiểu được phản ứng của Ngu Nguyệt Thiền. (cái này thích đứng nóc nhà nhỉ ~o~)

      Thiếu niên kia đúng là tựa như thần tiên xuất thần thoát tục, ai có thể bỏ qua. Ngu Nguyệt Quyên cũng là lần đầu được nhìn thấy thiếu niên đẹp như vậy ở trong nhà mình chắp tay sau lưng ngắm hoa, trong lòng thầm đoán, đây hẳn là người mà tất cả nha hoàn trong nội phủ đều tôn sùng – Trần Diêm Ly? có ngôn từ nào tả nổi hoàn mỹ của người này, đến hơi thở cũng giống người bình thường, mặc dù chỉ ngắm nhìn từ xa, cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác xấu hổ.

      Nếu phải trong lòng mình có người mến mộ, nàng tin rằng bản thân khi nhìn thấy người kia, cũng có bộ dáng thất thố như Ngu Nguyệt Thiền tại.

      “Uy, đừng nhìn nữa!” Thanh lạnh lùng của Ngu Nguyệt Quyên vang lên: “ nương lại thất thố nhìn chằm chằm nam nhân còn ra thể thống gì nữa!”

      Nghe lời nàng, Ngu Nguyệt Thiền đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, hai tay nắm vạt áo mình, : “Nguyệt Quyên, ta phải thế…”

      Ngu Nguyệt Quyên trề môi, cũng muốn buông tha cơ hội đả kích kẻ thù, tao nhã cười : “Ta biết, có điều, người này là khách, cũng phân phó, cho người khác tùy tiện quấy rầy. Hơn nữa nam nữ khác biệt, ta hy vọng ngươi đừng làm tổn hại danh dự Ngu gia!”

      Ngu Nguyệt Thiền trừng mắt, khuôn mặt vẫn mang theo đỏ ửng ngượng ngùng, khiến khuôn mặt vốn là tú mỹ lại nhìn thấy có nét giống bé con nhà bên.

      “Nguyệt Quyên, thể như vậy! Ta … Nếu là khách của Cửu ca, biết là…”

      Ngu Nguyệt Quyên để ý đến, ngươi càng muốn biết, ta càng cho ngươi.

      muốn rời , thấy cách đó xa, vài nha hoàn tới, Ngu Nguyệt Quyên nhíu mày nhìn, lại nhìn qua Ngu Nguyệt Thiền ngượng ngùng, gì cả.

      “Nguyệt Quyên, Nguyệt Thiền, bọn muội ở đây làm gì?” A Manh đến, cười hỏi, gương mặt nhìn đáng , được Ngu Nguyệt Trác nuôi bắt đầu có da có thịt.

      “Ta muốn tìm tẩu để chút chuyện.” Ngu Nguyệt Quyên đáp.

      “Ta chỉ tùy tiện chút, đến đây…” Ngu Nguyệt Thiền ngập ngừng .

      A Manh nhìn hai , người thản nhiên tự tại, người ngượng ngùng, đều là hai xinh đẹp, là mở rộng tầm mắt, khiến cho tâm tình nàng thập phần tốt. Quản nhiên người ta sai, phụ nữ có thai, nhìn nhiều vật tốt đẹp mới có thể bảo trì tâm tình tốt, nàng quyết định về sau nhìn nhiều nương xinh đẹp hơn ~~

      “Đại tẩu, tẩu đến đây làm gì?” Ngu Nguyệt Quyên hỏi, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng đến Tây viện tìm người?

      A Manh cười cười, “Thái y , phụ nữ có thai mỗi ngày cần vận động chút, tại ta tản bộ vận động. Phải rồi, nếu bận gì, hay đến Tỏa Lan viện chút!” A Manh khách khí mời mọc.

      Ngu Nguyệt Thiền hướng A Manh cười cười, muốn gì đó, đột nhiên làn gió phất qua, thổi bay vài sợi tóc của nàng lên, đến khi nàng kịp phản ứng, tầm mắt bị người che khuất.

      "Đệ muội, ta đói bụng."

      Thanh nhàng của nam nhân vang lên, trong trẻo lại lạnh lùng.

      Tất cả mọi người trầm mặc nhìn thiếu niên đột nhiên xuất , mặt chút thay đổi ra câu khiến người ta đổ máu.

      Khóe miệng A Manh run rẩy, nghiêm mặt : “Nếu Trần công tử đói bụng, cho hạ nhân chuẩn bị đồ ăn…” Trần Diêm Ly này quả thực là tính đế vương, lại rất soi mói, đòi hỏi chất lượng tinh xảo, lại còn muốn nhiều, như vậy mới có thể thỏa mãn cái bụng của nghiệt này.

      !” Trần Diêm Ly cắt lời A Manh, ngữ khí bình thản đem ra những đồ mình muốn ăn: “Ta muốn uống rượu của “Túy Vân Lâu”, giò trắng của “Phượng Vũ Lâu”, canh vịt hầm, bánh trẻo 3 nhân của lão Ly, cua hấp….”

      "..."

      Gân xanh thái dương A Manh giật giật mấy cái: “Ăn đá ấy! Hơn nữa, tại mới tháng bảy, làm gì có cua mà hấp!!!!

      Ngu Nguyệt Quyên cùng Ngu Nguyệt Thiền ngây mặt ra, mộng ảo liền tan biến hết!

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      đúng là Trần công tử quá vô sỉ
      thanks nàng:p:p:p:p

    3. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      thank nàng

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 65
      Edit: Trang Phạm
      Beta: Ishtar

      A Manh có cảm giác, Trần Diêm Ly giống như bồ tát, khiến cho người người trong phủ đều cố gắng phục vụ. Mà còn là bồ tát phiền toái, ăn đến là nhiệt tình, mà chết người hơn là toàn ăn sơn hào hải vị, nếu phải là phủ tướng quân nhiều tiền, có lẽ cung cấp đủ đồ ăn cho vị bồ tát sông này mất.

      nhìn biểu tình thất vọng của hai thiếu nữ, A Manh oán thầm, sau đó phân phó người tìm quản gia, cho về cầu của Trần Diêm Ly, để quản gia chuẩn bị.

      Trần Diêm Ly nhìn chằm chằm A Manh đến khi nha hoàn nhận lệnh chuẩn bị mới thu hồi tầm mắt. Nhưng mà vẫn chưa chịu rời , lại nhìn biểu tình đờ đẫn của hai .

      Bị ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lướt qua, hai người đồng loạt hoàn hồn.

      Ngu Nguyệt Quyên cúi đầu, biết làm thế nào, cũng dám đối diện với hai tròng mắt quá mức lãnh đạm kia.

      Bộ dáng của Trần Diêm Ly đủ khí chất để lừa gạt cả thế giới, cho nên, Ngu Nguyệt Thiền rất nhanh mất cảm giác hài lòng vừa rồi, dễ dàng bị biểu bề ngoài của Trần Diêm Ly đánh lừa, lại lần nữa si mê đến quên cả hô hấp.

      A Manh thấy nhìn chằm chằm hai thiếu nữ nghĩ có lẽ biết, muốn giới thiệu thân phận Ngu Nguyệt Thiền, ai ngờ lại chậm rãi quay lại nhìn nàng cái, cái liếc mắt đó hiểu tại sao lại khiến nàng thấy chứa cảm xúc trong đó, đồng thời thanh trong suốt vang lên.

      “Đệ muội, đây là nữ nhân mà Ngu Nguyệt Trác trốn muội tìm về sao? sao, Nguyệt Trác làm việc có lỗi với ngươi, thân là trưởng bối, ta thay ngươi đòi công đạo, phế có được ?”

      “Hả?” A Manh chớp mắt, rất muốn ngoáy lỗ tai xác nhận lại chút: “Trần công tử, ngươi gì cơ?”

      Trần Diêm Ly cúi mắt nhìn bụng nàng, chắp tay sau lưng, chút để ý : “Ngươi mang thai tiểu tử thối, Nguyệt Trác là nam nhân đương nhiên nhịn được mà tìm nữ nhân khác, đây là có thể chấp nhận được. Có điều, ta chưa từng dạy loại chuyện này, xem ra học tật xấu rồi. Có điều, nữ nhân này là tiểu thiếp, ngươi là chính thê, cần nhẫn nhịn, cần để ý đến Nguyệt Trác, cứ việc gây rối…”

      "..."

      Mọi người ngây ra nhìn vị thiếu niên kia cách nghiêm trang, ràng là bộ dáng chút khói lửa nhân gian, vì sao lời của ra lại đầy bạo lực, khiến cho người ta trợn mắt!

      “Ta ra tay với nữ nhân! Nhưng ta làm cho Nguyệt Trác đuổi nàng , được ?” Trần Diêm Ly đặc biệt thân thiết hỏi A Manh, tuy rằng vẻ mặt thay đổi, ngữ khí cũng thay đổi, nhưng lại cho người ta cảm thấy được khí thái của .

      Khóe miệng A Manh run rẩy, nàng có thể cho rằng Trần Diêm Ly lấy lòng mình ? Bởi vì Ngu Nguyệt Trác ban ngày đều ở nhà, cho nên khi Trần Diêm Ly đói đều đến tìm nàng, đưa ra các cầu, mà nàng lại được Ngu Nguyệt Trác phân phó, đều thỏa mãn cầu của , khiến cho nàng biến thành người lo cơm áo thay cha mẹ, cho nên Trần Diêm Ly đối tốt với nàng là phải. Chuyện này thực làm cho nàng biết gì a…

      “À cái này, Trần công tử, hình như ngươi có hiểu lầm?!? A Manh cẩn thận liếc vị “tiểu tam” bị Trần Diêm Ly hiểu lầm – Ngu Nguyệt Thiền, tiểu nương đờ đẫn ra, ánh mắt như muốn khóc. Ngược lại, khuôn mặt Ngu Nguyệt Quyên quay , vai run run.

      Trần Diêm Ly chỉ dùng cặp mắt có tình cảm nhìn nàng.

      A Manh xấu hổ : “Diêm công tử, đây là muội muội của phu quân ta, phải là…” nữ nhân của Ngu Nguyệt Trác.

      "..."

      Sau hồi lâu, Trần Diêm Ly chỉ nhìn nàng, sau đó “Nga” tiếng, tỏ vẻ gì với con người chờ xin lỗi, thuận tiện để nhìn mình cái – Ngu Nguyệt Thiền nghẹn ngào, che mặt chạy .

      Ngu Nguyệt Quyên ngẩng đầu nhìn Trần Diêm Ly, thấy bộ dáng vẫn như thần tiên như vậy, rốt cuộc nhịn được, tiếng: “Trần công tử, đại tẩu, ta xem nàng.” Cũng quay đầu lại nhấc váy bước nhanh .

      được, ra bản chất của Trần công tử là như vậy, nàng cần tìm chỗ nào đó cười trận sảng khoái mới được!

      Kỳ , A Manh cũng muốn cười, nhưng nàng dám đứng trước mặt Trần Diêm Ly mà cười, sợ mình chọc giận . Đừng nhìn bộ dáng cái gì cũng thèm để ý, lãnh đạm như vậy, ai biết, trong lòng nghĩ gì, nếu mà chọc giận , lại ở sau lưng mình làm chuyện gì khiến người ta chê cười sao? Nàng muốn mất mặt đâu!

      Cho nên, A Manh nhịn cười thực vất vả, bụng có chút đau.

      “Người này phải, nhưng có thể có người khác.” Trần Diêm Ly thản nhiên : “Nghe giang hồ đồn, thiếu chủ Thanh Môn quyến luyến Cửu Kiếm công tử, tiếc lòng làm phản.” Nhìn biểu tình mờ mịt của A Manh, giải thích: “Năm đó, Nguyệt Trác gia nhập giang hồ, với kiếm pháp của , được giang hồ tôn xưng là “Cửu Kiếm công tử.””

      A Manh nghĩ nghĩ, sau đó mím môi cười với Trần Diêm Ly, “Đa tạ, Trần công tử báo!”

      Trần Diêm Ly nhìn nàng vài cái, sau đó : “ cần khách khí, đây là báo đáp.”

      "Cái gì?"

      Trần Diêm Ly nhíu mày, dường như cảm thấy nên, nhưng vẫn trả lời tiếp: “Báo đáp chiêu đãi của ngươi.”

      Sau đó phiêu nhiên rời , lại đến đầu tường tưởng tượng nhìn xa xa.

      A Manh đơ chút, đột nhiên cảm thấy Trần Diêm Ly mua bán lỗ vốn, nàng chỉ phân phó tiếng xuống thôi, người phía dưới mới là bận rộn chuẩn bị, nàng ra có phí nửa điểm tế bào.

      Cuối cùng, A Manh nhún vai, sau đó tiếp tục dạo, thản nhiên tự đắc, rất nhanh đem chuyện này vất ra sau đầu.

      Cho đến khi chạng vạng, Ngu Nguyệt Trác trở về, A Manh lại chuẩn bị như bình thường, chuẩn bị đợi Ngu Nguyệt Trác trở về cùng đến đại sảnh cùng nhóm Diêu thị ăn bữa tối. Nhưng ai biết, qua nửa canh giờ mà vẫn chưa nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác trở về, lại thấy Phù Cửu lảo đảo chạy vào, A Manh mới biết xảy ra chuyện

      “Phu nhân, tướng quân đánh nhau với Trần công tử.” Phù Cửu lo lắng .

      A Manh nghe được theo bản năng đứng dậy, nhưng lại rất nhanh ngồi xuống.

      “Phu nhân?” Phù Cửu ngạc nhiên nhìn nàng, trong lòng buồn bực, vì sao nàng lại lo lắng?

      A Manh sai người mang cho gã sai vặt đáng thương chén trà, hỏi: “Ngươi theo tướng quân bao nhiêu năm?”

      “Mười năm.” Phù Cửu thành thực trả lời.

      “Mười năm liền, rời chứ?”

      “Từ khi tướng quân mười bảy tuổi, Phù Cửu vẫn theo tướng quân.”

      Trong lòng A Manh hiểu , cười : “Cho nên cần lo lắng, bọn họ tự có chừng mực, chỉ là thư giãn gân cốt chút, làm đối phương bị thương.”

      Phù Cửu lo lắng nhìn nàng, giọng : “Nhưng họ phá hủy nửa Tây viện …”

      "..."

      A Manh thể bình tĩnh được nữa, lập tức đứng lên, : “, ngăn cản bọn họ!”

      Sắc mặc A Manh dữ tợn, trong lòng rít gào: “Tức chết ta! Bọn họ nghĩ phủ tướng quân tiền nhiều đáy sao? Có thể lấy tiêu thả ga sao? Sửa lại phòng cần có tiền!!! Ai cũng cần tiền để nuôi sống bản thân, lãng phí như thế, là lãng phí a a a!!!”

      A Manh hùng dũng khí phí phách , đến Tây viện, hai nam nhân ngưng chiến đứng đối mặt nhau, xung quanh bọn họ bị phá hư còn gì nữa!

      “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ngu Nguyệt Trác nghiêm mặt hỏi.

      "Phế ngươi."

      "Vì sao?" Muốn chết cũng cần có nguyên nhân .

      Trần Diêm Ly cúi đầu nhìn dưới thân , lãnh đạm : “Ta đột nhiên phát mình dạy thiếu ngươi vài thứ, vì hạnh phúc của ngươi suy nghĩ, trước tiên phế ngươi , chờ thê tử ngươi bình an sinh hạ tiểu tử thối, ta khôi phục giúp ngươi!” (Á á, bằng cách nào? Bằng cách nào? Em tò mò a! Có bạn nào tò mò như mình ?)

      “…”Ngu Nguyệt Trác duy trì được bình tĩnh, tức giận : “Cái đầu ngươi! Vì sao phế ngươi trước ?”

      “Ai ta ?”

      "..."

      Ngu Nguyệt Trác hạ mắt nhìn, đột nhiên cân bằng trong lòng, kiểu nam nhân hiểu cảm giác tự hào này, cảm thấy bản thân là nam nhân khỏe mạnh bình thường, mỉm cười : “Ta có vợ có con, hạnh phúc mỹ mãn, là nam nhân đường đường chính chính, tuyệt đối làm nam nhân thiếu sót.”

      “Có thể khôi phục.” Trần Diêm Ly cắt lời , kiêu ngạo , “ tại đệ muội mang thai, ngươi làm hành động tổn thương nàng sao? Nữ nhân là loại sinh vật cực để ý nam nhân của mình chạm vào người khác, vô luận là nam hay nữ đều chán ghét, ngươi muốn nàng tâm tình tốt sau đó khó sinh sao?”

      Ngu Nguyệt Trác vội lui về phía sau cách chút, “Vậy ngươi cách xa ta chút, tránh cho A Manh hiểu lầm ta.” Sau đó lại nhíu mày, “Ngươi lo lắng nhiều rồi, ta cưới thê tử, phụ trách với thê tử mình, quả quyết làm tổn thương A Manh. Nhưng ra, làm sao ngươi lại quan tâm nàng như thế?” Ánh mắt nheo lại, có chút nguy hiểm.

      “Nàng cho người chuẩn bị đồ ăn ngon cho ta.”

      “Chết tiệt, ngươi tại ăn ở đều là dùng tiền của ta!” Ngu Nguyệt Trác nhịn được mà bậy.

      “Nhưng đệ muội chưa từng cự tuyệt cầu của ta, nàng là nữ nhân tốt.” Trần DIêm Ly kiên trì .

      Ngu Nguyệt Trác để ý câu trả lời của , nhìn xung quanh mình bị phá hư, lại nhìn nam nhân như thiếu niên trẻ tuổi, trong lòng thở dài, tại sao trước kia mình lại theo nam nhân nghiệt này? Đặc biệt, còn là loại nghiệt đến nhà người quậy yên.

      Trần Diêm Ly vẫn : “Yên tâm, có di chứng, chờ đệ muội sinh tiểu tử thối, ta lại khôi phục cho ngươi, buổi tối ngươi lại tiếp tục cùng nàng được.”

      “Câm miệng, ta cần! Ta muốn làm nam nhân bình thường, như ngươi biến thành loại nam nhân biến thái trọn vẹn.”

      ... ...

      ... ... ...

      Khi A Manh đến, nhìn thấy hai nam nhân giằng co, khí vô cùng nghiêm túc, điều này khiến cho nàng hoài nghi nhận thức của mình lúc trước là sai sao, chẳng lẽ hai người đàn ông này giao tình tốt như vậy, cho nên ra tay nặng như thế?

      “Phu quân, Trần công tử, các ngươi làm gì?” A Manh nhìn chằm chằm nửa căn phòng bị phá hủy, trong lòng lại đau đớn, đều là tiền a! Cho dù phủ tướng quân có chút tích tụ, nhưng cũng nàng lòng được.

      có gì, chúng ta bàn việc.” Ngu Nguyệt Trác mở miệng trước Trần Diêm Ly, tươi cười thản nhiên cao nhã, khiến cho người ta thể hoài nghi .

      A Manh nhìn chằm chằm hai người lúc, có cách nào phân biệt giả trong lời của , nhưng vẫn có chút tức giận, nhẫn nại : “Về sau, nếu muốn bàn luận, mời đến nơi có người, các ngươi phá hư cái gì cũng được. Tôn tạo đều cần tiền a, tiền tôn tạo ở Tây viện có thể mua hơn mười bàn rượu ngon ở Phượng Vũ Lâu!”

      Lời này quả thực đánh trúng tâm Trần Diêm Ly, khiến vẻ mặt buồn rầu, sau đó : “Thực xin lỗi, lần sau như vậy nữa!”

      A Manh nhìn , thầm nghĩ, ngươi chẳng lẽ có ý tưởng bồi thường sao? Có điều nghĩ Trần Diêm Ly tiền của bị người cướp, ngay cả quần áo cũng còn, phỏng chừng cũng có tiền … Nhưng là, lời kể này có cảm giác như nghe ở đâu, cảm giác sao lại quen thuộc như vậy a….

      A Manh trầm tư suy nghĩ, Ngu Nguyệt Trác lại giật mình khi nam nhân vô sỉ vô địch như Trần Diêm Ly lại xin lỗi, sau đó, ngẫm đến lời của A Manh, vẻ mặt đen lại mà phát , ra nhược điểm của Trần Diêm Ly lại đơn giản như vậy, sao trước kia chưa từng phát ? Nhất là khi bọn họ chưa từng thiếu tiền, cũng có cẩn thận chú ý đến tiền tài, khiến bọn họ cũng có xác định khái niệm tiền tài….

      A Manh thấy hai nam nhân đều nhận lỗi, tuy rằng nửa Tây viện bị hủy, nhưng còn có phòng có thể ở, liền cho Trần Diêm Ly đến đó ở.

      Ngu Nguyệt Trác cũng muốn A Manh phải lo lắng, đem chuyện này giao cho quản gia, liền nắm tay A Manh hồi Tỏa Lan viện. Ngu Nguyệt Trác dọc đường cẩn thận cân nhắc về Trần Diêm Ly, lại nhìn A Manh vì mang thai mà mập lên ít, tâm tình thập phần khoái trá.

      ra A Manh thương đến độ muốn chạm vào nữ nhân khác a… Được rồi, là nam nhân tôn trọng thê tử, nếu là A Manh hy vọng, chạm vào ai, dù sao cũng muốn chạm vào ai ngoài A Manh.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :