1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 61

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar


      Làm phụ nữ có thai quá mức bình thường, cuộc sống của A Manh dễ chịu, người xung quanh cũng thực vừa lòng, ít nhất người phụ nữ này cũng có phản ứng gì, khiến cho người ta yên tâm.

      Có điều, mỗi sáng khi thức dậy, A Manh mơ màng đầu tóc rối xù bay phất phơ, mắt buồn ngủ, bị vị tướng quân ôm lấy vỗ vỗ, câu: “Mập lên rồi!” Khiến A Manh bị đả kích thôi.

      Chờ khi vị tướng quân xuất phát khỏi cửa, A Manh lập tức ngồi trước gương sờ sờ cằm, buồn bực nhận ra hình như mình mập lên, lại cẩn thận nhìn gần lại xem xem xét xét, có chút đả kích, quay đầu hỏi nha hoàn bên cạnh: “Tri Xuân, em cảm thấy ta có béo lên hay ?”

      Tri Xuân nghiêng đầu, cẩn thận xem xét A Manh, sau đó dưới ánh mắt chờ đợi của A Manh, gật gật đầu : “Quả là có chút mập hơn.” Lại nhìn thấy biểu tình bị đả kích của A Manh, thêm: “Có điều, tiểu thư gầy, béo lên mới tốt, mới đáng , Tri Xuân thực thích.”

      Nhìn nha hoàn xinh đẹp mở to mắt nhìn mình, vẻ mặt mộng ảo, A Manh còn nghĩ đến mập béo gì nữa, gọi nha hoàn lại sờ sờ đầu, sau đó nha hoàn cũng trưng ra vẻ mặt đáng dùng đầu cọ cọ tay nàng, giống như con thỏ vô hại nhu thuận.

      đáng ~~

      Nhìn chủ tớ hòa thuận vui vẻ, Tri Hạ nhìn mà trợn mắt, đành lòng thầm nghĩ nếu tướng quân biết chuyện này, phỏng chừng tức giận, sau đó… cho dù là phụ nữ có thai cũng gặp chuyện a.

      Tuy rằng biết mình béo lên, nhưng rất nhanh A Manh liền hiểu, là phụ nữ có thai, ai là mập lên, chỉ mập mới khiến người ta lo lắng. Nàng phải làm thai phụ khỏe mạnh, để còn sinh ra tiểu tử thối khỏe mạnh, à , là bé con, thôi, cần so đo chuyện này nữa.

      Vì thế, để người khác chú ý đến mình, mặc lên bộ quần áo rộng thùng thình, sau đó mang theo nha hoàn đến Bích Tâm viện thăm Diêu thị.

      Tháng năm trời nóng rát, cho dù là buổi sáng, nhiệt độ vẫn hơi cao. tại A Manh lại là phụ nữ có thai, nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường, mới được chốc lát, vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng khỏi phiền não, mùa hè mới bắt đầu nóng như vậy, có thể hiểu được mùa hè này khó chịu ra sao.

      Đến Bích Tâm viện, nha hoàn ra đón, với A Manh, lão phu nhân mời nàng qua đại sảnh. A Manh có chút hiểu, bởi vì thời điểm này bình thường Diêu thị thường đến phật đường lễ phật, hôm nay lại sửa lại hành trình. Nhưng nàng cũng hỏi nhiều, dưới trợ giúp của nha hoàn, chậm rãi tiến đến đại sảnh.

      Trong đại sảnh, Diêu thị ngồi ghế, tay còn xem quyển sách, thấy nàng tiến đến, mặt lộ ra tươi cười hòa ái, vội chạy lại đỡ nàng, bắt đầu ôn nhu hỏi thăm thân thể nàng cùng việc ăn uống ngủ nghỉ, đối với đứa trong bụng nàng cực coi trọng.

      Hai người ngồi cùng chỗ, hỏi đáp, khí cực hòa thuận. Nha hoàn sớm đem trà bánh A Manh thích ăn dâng lên, đặt bên phải tay A Manh, để nàng có thể dễ dàng cầm lấy.

      Sau khi hỏi han thân thể nàng xong, Diêu thị đưa quyển sách lại, với A Manh: “Ngọc Nhân, con cũng xem .”

      Diêu thị là cái gì, A Manh tò mò nhận lấy, nhìn lên cái, ra bên trong để là các công tử trẻ tuổi của các gia tộc trong kinh, từng cái tên đều có ghi sơ lược lý lịch, ghi xuất thân, còn có quan hệ trong gia tộc, thực ràng khiến ai xem cũng có thể hiểu. A Manh nghĩ chút, liền hiểu được mục đích của Diêu thị.

      “Nguyệt Quyên cũng lớn, cũng nên định hôn cho nàng.” Diêu thị biết nghĩ điều gì, đột nhiên có chút thương cảm : “Cha Trác Nhi qua đời sớm, khiến hôn nhân của hai đứa có ai làm chủ, ta lại là nữ nhân, hiểu tình hình bên ngoài, biết người nào tốt, dám sớm gả Nguyệt Quyên, sợ gả lầm. Trác Nhi tốt hơn, ít nhất thời điểm lão gia còn, sớm định thân cho nó rồi. Nhưng khi Nguyệt Quyên còn , lão gia qua đời, kịp an bài gì cả, sau lại….”

      Diêu thị cũng tiếp, nhưng A Manh hiểu được ý của bà. Có điều, tại, với thân phận của Ngu Nguyệt Trác, Ngu Nguyệt Quyên lại là muội muội của Tĩnh Viễn đại tướng quân, nhiều người muốn làm em rể , việc hôn nhân của Ngu Nguyệt Quyên cần lo lắng, tại Diêu thị buồn rầu như vậy, có lẽ Ngu Nguyệt Trác gì đó với Diêu thị, khiến bà lo lắng nên mới sốt ruột việc hôn nhân của Ngu Nguyệt Quyên.

      “Nương, Nguyệt Quyên là nữ nhi duy nhất trong nhà, chúng ta cần phải chú ý lựa chọn chút.” A Manh cười , chậm rãi mở quyển sách, cũng ai biên soạn, bên trong là chi tiết và tỉ mỉ.

      Diêu thị cũng cười cười: “Đây là Trác nhi đưa cho ta, để ta tự mình chọn, ta lại biết ai cả, nên muốn hỏi ý kiến con.”

      Để nàng chọn đối tượng cho nha đầu Ngu Nguyệt Quyên? A Manh có thể đoán được sau khi Ngu Nguyệt Quyên biết, tức giận thế nào. Đặc biệt bây giờ Ngu Nguyệt Quyên còn thất tình sau vụ tỏ tình với Ôn Lương, nếu biết ca ca và mẫu thân tính toán gả mình , thương tâm dường nào a. Cho nên, việc này nàng vẫn nên đưa ra chủ ý gì, cứ theo chủ ý của Ngu Nguyệt Trác cùng Diêu thị là được.

      Nhưng, tại A Manh lại là nữ chủ nhân của phủ tướng quân, lại là trưởng tẩu của Ngu Nguyệt Quyên, cũng cần có ý kiến, cuối cùng nàng quyết định vẫn theo Ngu Nguyệt Trác cùng Diêu thị. Như vậy vẫn là tốt hơn cả.

      A Manh và Diêu thị cùng bình luận về số người trong danh sách, cuối cùng, Diêu thị cũng chọn ra vài người, muốn đợi Ngu Nguyệt Trác trở về cho xem, sau đó cùng thảo luận chút về nhân phẩm để quyết định.

      Ngu Nguyệt Quyên vừa tròn mười lăm, Diêu thị vốn muốn từ từ mới quyết định việc hôn nhân cho nàng, chờ đến khi nàng mười sáu gả . Ai ngờ, Ngu Nguyệt Quyên lại có tình cảm nên có với Ôn Lương, bị Ngu Nguyệt Trác sớm nhìn lòng nàng, nên mới quyết định định chuyện hôn cho nàng, tránh để phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Diêu thị từ khi biết tâm tư của nữ nhi, kinh hoảng thôi, chỉ sợ nữ nhi vừa quật cường lại có chủ kiến hành động ngốc nghếch, đương nhiên cũng đồng ý với con trai. Mà A Manh cũng đoán được chút, đương nhiên phối hợp.

      Sau khi hai người xem xong danh sách, A Manh lại chuyện với Diêu thị lát, sau đó, Diêu thị đưa ra ý muốn chuyển Ngu Nguyệt Quyên ra khỏi Lạc Nguyệt hiên.

      Lần trước ở tiệc đầy tháng ở phủ Túc vương trở về, Ngu Nguyệt Quyên liền bị Ngu Nguyệt Trác cấm túc. Ngu Nguyệt Trác thân làm huynh trưởng, muốn cho muội muội tĩnh tâm mấy ngày, lại biến thành cấm túc. Sau đó, vẫn là Diêu thị đành lòng nhìn con bị như vậy, liền bảo A Manh thay Ngu Nguyệt Quyên xin xỏ Ngu Nguyệt Trác, xin thời hạn cấm túc giảm xuống còn tháng. tại, chỉ còn hai ngày nữa là hết thời hạn lệnh cấm.

      Ngu Nguyệt Quyên dường như rất sợ huynh trưởng từ mấy gần gũi của nàng, sau khi bị hạ lệnh cấm túc, cũng an phận ở Lạc Nguyệt hiên, ra ngoài. Có điều, tuy rằng bị cấm túc, nhưng nàng cũng là nữ nhi Diêu thị thương, thường xuyên có người mang chăn ấm, đồ ăn ngon qua. Hơn nữa người đại tẩu là A Manh cũng rất rộng rãi, nàng có gì cũng cho người đem phần qua cho em chồng. Do đó, trừ bỏ việc ra ngoài, Ngu Nguyệt Quyên cũng thiếu gì cả, thậm chí khi A Manh ngẫu nhiên qua thăm, còn có hơi sức kêu gào với A Manh, nhìn có tinh thần nha.

      Rất nhanh đến Lạc Nguyệt hiên, A Manh cho người thông báo, sau đó tiến vào Lạc Nguyệt hiên.

      Ngu Nguyệt Quyên ở trong phòng may quần áo , A Manh mỉm cười, đương nhiên biết Ngu Nguyệt Quyên may quần áo cho đứa trong bụng mình. Tuy là Ngu Nguyệt Quyên luôn chán ghét thậm chí khinh bỉ mình, nhưng trong bụng nàng là đứa của ca ca nàng ấy, tương lai là chất nhi của nàng, nàng là tâm thích đứa này.

      Nhìn thấy nàng, Ngu Nguyệt Quyên nhướn mi, khách khí : “Tẩu đến đây làm gì?”

      A Manh tự động coi đó là quan tâm, để ý, thầm nghĩ lời kia đại khái là: “Phụ nữ có thai nghỉ ngơi , chạy loạn khắp nơi làm gì?”

      Nha hoàn Lạc Nguyệt hiên mang trà bánh cho A Manh, thậm chí còn chuẩn bị cái đệm tựa cho A Manh ngồi, để nàng được thoải mái.

      Ngu Nguyệt Quyên vẫn lạnh mặt may quần áo, ngăn cản động tác của nha hoàn. Thực ra từ lần trước ở phủ Túc vương thổ lộ bị thất bại, bị A Manh nhìn thấy, Ngu Nguyệt Quyên còn ác cảm với A Manh, hơn nữa sau khi bị cấm túc, A Manh thường xuyên đến thăm nàng, sinh ra nhiều tình cảm tốt, đặc biệt tại nàng còn mang thai con của ca ca nữa.

      A Manh chậm rãi uống trà, chờ Ngu Nguyệt Quyên may xong, cười : “Hai ngày nữa được bỏ lệnh cấm, có muốn dâng hương cùng ta ?”

      !” Sau đó lại ngắm bụng nàng, lộ ra biểu tình tự nhiên, “Tẩu cẩn thận chút , đừng làm đau cháu ta!”

      “Yên tâm yên tâm, đó là tiểu tử thối của ta… à , bé con của ta!” A Manh dừng chút, vì cẩn thận lại ra ba chữ “tiểu tử thối” đều là do Trần Diêm Ly cùng Ngu Nguyệt Trác đồng hóa nàng, luôn luôn gọi “tiểu tử thối”, hại nàng dần dần cũng học theo. thế giới này, chuyện đáng sợ nhất là nhận thức ràng, giả lẫn lộn, tại, nàng bị ảnh hưởng từ hai nam nhân kia.

      “Tiểu tử thối?” Ngu Nguyệt Quyên thầm tiếng, sau đó lớn tiếng mắng: “Tẩu làm sao có thể gọi chất nhi của ta là tiểu tử thối? có kiến thức!”

      liên quan đến ta, là ca ca muội kêu như thế!” A Manh để ý đến tức giận của nàng, thản nhiên : “Ca ca muội mỗi ngày đều ở bên tai ta nhắc nhắc lại, ta chỉ là bị ảnh hưởng mà thôi.”

      Nghe vậy, vẻ mặt Ngu Nguyệt Quyên dám tin, sau đó cho rằng A Manh cố ý làm hại hình tượng huynh trưởng của nàng, cười nhạt với dụng tâm hiểm ác của A Manh.

      Hai người đấu khẩu thêm lúc, A Manh đấu đến nơi đến chốn, nhưng ra vẫn là Ngu Nguyệt Quyên bị thua, chỉ vào nàng run run nên lời.

      Đến khi A Manh cảm giác bàng quang có chút trướng, thập phần văn nhã chạy tìm chỗ giải quyết, lại trở về cùng Ngu Nguyệt Quyên giải trí tiếp, vô cùng thản nhiên tự đắc, lại nhìn Ngu Nguyệt Quyên khinh bỉ mình, cảm thấy người nào đó từ khi mang thai càng ngày càng thô tục.

      Ngu Nguyệt Quyên lại lần nữa bị A Manh chọc tức, rốt cuộc hỏi: “ , hôm nay tẩu đến làm gì? Có phải nương bảo tẩu đến?”

      A Manh nhìn nàng, vẻ mặt muốn “Muội còn rất thông minh”, khiến cho tiểu nương kia kiêu ngạo nâng cằm hừ tiếng. Trong lòng A Manh cười thầm, nhưng cũng hiểu nếu nàng ra, tiểu nương chắc chắn chịu nổi.

      “Nương bảo ta đến với muội, đoán chừng mau chóng định hôn cho muội!”

      Quả nhiên, Ngu Nguyệt Quyên vừa nghe, gương mặt còn hồng thuận trở nên trắng bệch, thậm chí còn lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      thanks nàng:-Oops::-Oops::-Oops:

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Thank nàng;)

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 62

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar


      Buổi tối, khi Ngu Nguyệt Trác trở về, A Manh kể cho nghe chuyện Diêu thị đưa tập sách cho nàng, rồi chuyện bản thân nàng xử lý như thế nào.

      Khi nàng tắm rửa ra, liền thấy Ngu Nguyệt Trác ngồi trước bàn suy tư, ngón tay chút để ý gõ nhịp nhịp bàn, có quyển tập đặt bàn. Bàn chúc sáng ngời, khuôn mặt tuấn nhã của như được bao phủ tầng ánh sáng, ôn nhu như ngọc, thoạt nhìn như tác phẩm nghệ thuật đúc thành.

      A Manh ngồi xuống đối diện , hỏi: “Những cái tên này là người mà nương và ta cùng chọn, chàng có ý kiến gì ?”

      Ngu Nguyệt Trác giương mắt nhìn nàng, thấy tóc mai nàng dính nước ẩm ướt, hơi nhíu mi, hờn giận ôm nàng lại gần, cầm lấy khăn mặt, cẩn thận lau tóc cho nàng.

      Khác với cẩn thận của , người nào đó lại có vẻ tùy tiện, để ý : “Để lát gió thổi tự khô, cần phiền toái quá.” tại thời tiết ban đêm nóng, A Manh rất thích tản bộ trong việc, sau đó ngồi ở đình hưởng gió đêm mát mẻ, ăn hoa quả, nhìn ánh trăng, thản nhiên lại tự tại.

      Ngu Nguyệt Trác nhìn thai phụ tự giác này, trong lòng có phần thất bại. Nhìn nàng mỗi ngày đều nhàn nhã tự tại, trong lòng đương nhiên cao hứng, chỉ là nhìn nàng như vậy, lại muốn bỏ hết tất cả, muốn cùng nàng hưởng thụ cuộc sống thản nhiên, tự do, đây cũng là nguyên nhân mà Trần Diêm Ly vừa mắt với A Manh. Cũng biết từ khi nào, đối với phụ nữ mang thai có sợ hãi, đều cảm thấy thai phụ đều là người yếu ớt, phải cẩn thận đối đãi, nếu phát sinh chuyện ân hận. Nếu nữ nhân của mang thai, đặc biệt cẩn thận như vậy, nhưng kia là A Manh… Đặc biệt có những lời của Trần Diêm Ly, trong lòng lại cảm thấy an tâm.

      Chỉ là khi nhìn thấy nàng thích làm như vậy, lại có chút đành lòng phá hư tâm tình của nàng, để nàng cứ bảo trì tâm tình tốt mà bình an sinh đứa , mọi lo lắng cứ để gánh vác. (nghe đoạn này có vẻ giống câu: Em cứ việc ăn và đẻ, thế giới để lo!)

      Cho nên nhiều khi, tính nhát gan của A Manh lại giúp được nhiều việc, chỉ cần Ngu Nguyệt Trác bảo trì thái độ này, làm gì quỷ dị dọa đến nàng, nàng thực thỏa mãn.

      Chờ sau khi lau khô đầu, A Manh lại hỏi chuyện vừa nãy, hỏi trong lòng chọn ai chưa. Ngu Nguyệt Trác đương nhiên lừa dối nàng, nêu ra vài người chọn, thuận tiện bình luận chút.

      Góc độ nhìn của nam nhân và nữ nhân giống nhau, có đôi khi lại là khác biệt lớn. Ngu Nguyệt Trác lực chọn ra những người giống với Diêu thị chọn. Diêu thị chọn ra vài người danh gia vọng tộc, là con vợ cả được sủng ái, có chút công danh, thanh danh bên ngoài, hoặc được gia tộc an bài làm chức quan lớn trong triều. Diêu thị cho rằng, nam nhân như vậy là có tiền đồ, Ngu Nguyệt Quyên gả cho , chỉ có địa vị được đảm bảo, mà về già cũng lo cơm áo.

      Ngu Nguyệt Trác lại có phần xem thường những kẻ như thế, trưởng bối thích như thế nào, gia tộc cường thịnh làm sao, phải do hai bàn tay mình làm ra, tất cả đều là hư ảo, nam nhân phải dựa vào gia tộc mà lên đều là đồ vô dụng, đều xem thường. Là nam nhân, nên bằng bản lĩnh của chính mình tạo nên mảnh thiên địa của bản thân. Thêm đó, đại gia tộc nhiều quy củ, cũng sợ muội muội gả qua bị trưởng bối bắt nạt, gia đình cần phải đơn giản chút.

      Mà những người mà Ngu Nguyệt Trác chọn ra, trừ bỏ Hà gia là con vợ cả, còn lại đều là nam tử gia tộc hiển hách, những người này tuy rằng tại có địa vị lớn, xứng với muội muội đại tướng quân, nhưng bọn họ có bản lĩnh, nếu cho bọn họ cơ hội và thời gian, thành tựu đạt được kém con trai trưởng của các đại gia tộc. Ngu Nguyệt Trác nhìn nhận nam nhân như vậy mới xứng với muội muội của mình.

      Về phần muội muội có đồng ý hay , Ngu Nguyệt Trác chưa bao giờ để tâm, thời gian trả lời cho rất nhiều câu hỏi.

      A Manh nhìn nhìn, trong lòng cũng hiểu ý tưởng hai mẹ con gặp nhau rồi, biết ai thỏa hiệp đây. Bất quá, với tính cách lấy con làm trọng của Diêu thị, hẳn là nghe theo an bài của Ngu Nguyệt Trác.

      Chọn ra những người vừa mắt, còn phải chọn ra người nữa.

      A Manh nhìn , lại nghe chút đánh giá của với những người đó. Ngu Nguyệt Trác bản tính là nam nhân ác liệt, tuy bề ngoài thiện lương trong sáng, nhưng dưới bộ mặt đó là tâm tư ác liệt khiến người ta tức giận. Ví dụ như giờ phút này, nhìn những người kia, phần lớn đều khen được câu nào, khiến cho người ta cảm thấy bọn họ lớn lên tốn cơm gạo, ô nhiễm khí. Cho dù là người vừa lòng, cũng thoát khỏi phê bình ác ngôn của .

      A Manh nhìn mỉm cười, trước kia nàng sao lại phát ra miệng lưỡi của nam nhân này nhỉ, nếu các công tử kia biết những lời phê bình này của , tuyệt đối xấu hổ vô cùng, cảm thấy chỉ chết mới làm thất vọng xã hội.

      “Aiz, đúng dịp hoa trong phủ chúng ta nở, hay nhân cơ hội tổ thức bữa tiệc, mời những người này đến, thuận tiện quan sát chút nhân phẩm cùng trưởng bối của họ, được ?” A Manh nảy ra chủ ý.

      Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng, thấy hai mắt nàng tỏa sáng, hiển nhiên cảm thấy chủ ý này tồi, sờ sờ đầu nàng, lắc đầu : “ cần, kiểu nhìn mặt đoán người này, ai cũng làm, nhưng cũng nhìn ra được cái gì. Mà tại, nàng mang thai, nương lại lớn tuổi, cần phí sức làm như vậy.”

      A Manh bỗng tỉnh ngộ, lại lần nữa dùng đầu mà : “Giống như chàng ở trước mặt người khác đều mang mặt nạ sao?”

      “Cái gì?” Ngu Nguyệt Trác hiển nhiên hiểu “mặt nạ” là gì, nhưng từ mà nàng ra, tuyệt phải từ hay.

      A Manh rụt cổ lại, cười lấy lòng, dám vuốt râu hùm. Kỳ tại nàng là phụ nữ có thai, cho dù nàng làm gì Ngu Nguyệt Trác, tướng quân cũng tức giận mà làm chuyện gì với nàng, cũng như trước kia bắt nạt nàng đến khi nàng khóc. Chỉ là tại A Manh cũng nhận ra điều đó, nên cũng bỏ lỡ thời cơ phản công.

      Ngu Nguyệt Trác cẩn thận đem người nào đó kéo vào trong lòng, cắn cắn môi nàng, đến khi nàng đau đến kháng nghị, lại liếm liếm môi nàng trấn an.

      “Chuyện của Nguyệt Quyên, nàng cần lo lắng, ta an bài tất cả.”

      Về phần kiểm tra muội phu tương lai, Ngu Nguyệt Trác có phương án, cách này so với việc tổ chức yến tiệc để thầm quan sát hữu dụng hơn rất nhiều, cho nên Ngu Nguyệt Trác căn bản chưa bao giờ lo lắng quá, cũng khiến cho A Manh thân làm phu nhân tướng quân lại quá nhàn nhã tự tại.

      *********

      Ngu Nguyệt Trác A Manh lo lắng chuyện của em chồng, A Manh đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời, an tâm tiếp tục làm phụ nữ có thai.

      Hai ngày sau, Ngu Nguyệt Quyên được bỏ lệnh cấm, nhưng có vui sướng, thỉnh an Diêu thị xong, liền vội đến Tỏa Lan viện tìm A Manh.

      Ngu Nguyệt Trác sáng sớm đến quân doanh, A Manh ở thư phòng luyện chữ. Theo lời của nàng, vì cho đứa sau này mang phẩm hạnh của cha nó, nên cần giáo dục oa nhi ngay từ khi còn là phôi thai trong bụng mẹ. Cho nên mỗi ngày nàng đều làm chút chuyện văn nhã, để cho tiểu tử thối trong bụng, à, đúng, cho bé con trong bụng rèn luyện văn hóa hằng ngày, sau khi sinh nó ra, giáo dục tốt cho nó, để nó trở thành đứa bé có văn hóa.

      “Tiểu thư, Nguyệt Quyên tiểu thư đến!” Tri Hạ tiến vào với A Manh.

      A Manh sửng sốt, nghĩ đến sau khi Ngu Nguyệt Quyên được bỏ lệnh cấm lại chạy đến tìm nàng, chẳng lẽ, nàng tức giận đến nỗi vừa được thả chuẩn bị ma đao đến tra khảo nàng mới nguôi giận sao?

      “Ta còn chưa viết xong, em được cho nàng vào!” A Manh ngẩng đầu phân phó, vì bé con, mỗi ngày đều phải cố gắng hoàn thành mới được.

      Ngu Nguyệt Quyên nhăn mặt tiến lại gần, nhìn A Manh luyện chữ, có chút kinh ngạc hỏi: “Tẩu làm gì vậy?

      “Ta luyện chữ, để bồi dưỡng văn hóa cho đứa trong bụng.” A Manh cười tủm tỉm đáp.

      Ngu Nguyệt Quyên méo miệng, “Mới được hai tháng, biết cái gì cơ chứ?” Nàng cũng từng nghe mọi người qua, đứa mới hai tháng căn bản có ý thức, người lớn làm gì chúng cũng biết.

      “Ta biết a, chỉ là muốn giáo dục bé con từ , mặc kệ nó có nghe được hay , cũng phải kiên trì, tránh cho bị sai lệch tư tưởng như trai muội.” A Manh khẳng định mà gật đầu.

      Ngu Nguyệt Quyên lại nghe A Manh xấu trai cao thượng vĩ đại của nàng, lại tức giận: “Tẩu đừng bậy, tư tưởng ta làm sao mà sai lệch? Tẩu còn dám xấu ta, cẩn thận ta…” Đột nhiên phát mình có gì để uy hiếp đối phương, tiểu nương nhất thời ủ rũ.

      A Manh cùng tranh chấp với nàng, tâm tình tốt hỏi: “Sao lại đến đây? Đến xem cháu? cần lo lắng, rất khỏe mạnh.” xong, dưới cái nhìn kinh hoàng của đám Tri Hạ, lấy tay vỗ vỗ bụng, tỏ vẻ tất cả đều tốt.

      Ngu Nguyệt Quyên nhìn nàng lấy tay vỗ vỗ bụng, mà tim nhảy lên, thiếu chút nữa nhịn được mà gào lên, vì sao càng ngày càng hiểu chuyện vậy? Lúc mới được gả đến còn ngụy trang khách khí chút, tại, tẩu làm gì cũng tùy ý sao?

      Tri Hạ đồng tình nhìn tiểu nương bị dọa đến ngẩn ngơ kia, ngược lại vị phụ nữ có thai lại vẫn thản nhiên luyện chữ. Tri Xuân thực chịu khó bưng trà, rót nước, dâng điểm tâm, còn hảo tâm mang ghế lại cho tiểu nương ngồi.

      Ngu Nguyệt Quyên đờ đẫn ngồi xuống, đến khi A Manh luyện chữ xong, mới do dự nhìn nàng, mím môi biết cái gì.

      Thấy bộ dáng này của nàng, A Manh vẫy tay cho nha hoàn trong phòng lui ra, nâng trà lên thổi, thỏa mãn uống trà hoa Tri Xuân pha, ngọt ngào, lại có vị mật hoa trong veo, uống ngon! Chỉ có Tri Xuân mới có thể pha ra hương bị này, những người khác pha, nàng thể nào thấy hợp vị được.

      Qua lúc lâu, Ngu Nguyệt Quyên nhịn được hỏi: “Tẩu có biết ta… chọn người như thế nào ? Ta…” Ta còn chưa muốn bị gả .

      Câu cuối giữ lại trong cổ họng, dám lớn mật ra.

      “Ta cũng biết.” A Manh liếc nàng cái, thấy biểu tình như sắp khóc của nàng, làm như biết. “ muội chọn được vài người, chuẩn bị lén kiểm tra nhân phẩm của họ rồi mới quyết định. Yên tâm , muội là em duy nhất, muội bạc đãi muội, cho dù sau này muội gả , ai dám bắt nạt muội, muội mang binh đến đánh cả nhà .”

      Trong lòng Ngu Nguyệt Quyên còn ủy khuất, nghe A Manh , nhịn được cười tiếng.
      nkhanh3324, Hale205, Abby10 others thích bài này.

    5. Lnmt131

      Lnmt131 Active Member

      Bài viết:
      174
      Được thích:
      221
      Hí hí hí ......* tung bông* chap mới,thích quá hà
      Thaks nàg

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :