1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương4
      Edit :Bear


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Lúc này A Manh cố ý chọn đường ít người nhất, nàng chỉ sợ mình lại ở đường gặp phải cái tên nam nhân tính cách ác liệt kia. A Manh xưa nay tin mình có cái vận khí tốt gì, cho nên cứ theo thói quen nàng làm việc gì cũng lo lắng trước xem chính mình nên làm như thế nào mới có thể tránh được mấy chuyện phiền toái.

      qua hành lang này, là tới Thanh Phong viện.

      Liếc mắt thấy Thanh Phong viện, A Manh hiếm khi lộ ra tươi cười, chuẩn bị quay đầu phân phó Tri Xuân nhanh thêm chút nữa, đột nhiên bên hông bị giữ chặt, trong lúc nàng còn chưa phản ứng kịp, cả người bị bịt miệng kéo tới sơn động sau núi giả.

      "A..."

      Tiếng thét chói tai của nàng bị bàn tay dày rộng ấm áp chận lại, hai mắt A Manh trừng trừng mở lớn, kinh hãi nhìn nam nhân trước mắt từ cao nhìn xuống nàng, đôi mắt đen làm cho da đầu nàng run lên, theo bản năng muốn giãy dụa thoát ra. Nhưng còn chưa nhấc chân cho cú đá vào đũng quần nam nhân dễ dàng chế trụ tay chân vung loạn của nàng rồi, thậm chí cánh tay chế trụ bên hông nàng càng siết chặt hơn, nàng đau đến mức thiếu chút nữa rơi lệ.

      A Manh tại thực xác định, nam nhân này phỏng chừng là có thâm thù với nàng, cho nên mới đặc biệt đến tìm nàng quấy phá, làm cho nàng bị xui xẻo. Xem , tại lại muốn gây ác nữa này, khiến cho nàng nghi ngờ là được mà. Cho nên, A Manh cho rằng, có lẽ mình từng lơ đãng vô tình chọc tới nam nhân ác liệt này mà biết, số nàng bi ai. Đại Sở nhiều nữ nhân như vậy, vì sao chỉ có nàng là chọc tới chứ?

      A Manh uất ức rơi nước mắt, nàng rất muốn lớn tiếng rít gào: Đại ca ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì hả? cần phải làm như vậy chứ, có thù hận gì lần cho ràng , ta đền lại cho ngươi!

      Đại thể là nhìn thấy hai mắt lưng tròng đẫm lệ của của nàng, nam nhân có chút ác liệt cười rộ lên, nhướng bên mày rậm lên, cả người đều tản mát ra loại hơi thở thực khoái trá.

      "Nàng khóc cái gì? phải bị cắn cũng khóc sao?" Ngu Nguyệt Trác lấy tay lau lên lệ mặt nàng, nhưng ngón tay thô to lại làm cho mặt nàng lại sinh đau trận, bởi vậy có thể thấy được, nam nhân này có lẽ chưa từng lau nước mắt cho ai bao giờ.

      A Manh thừa dịp buông tay muốn chạy nhanh né thoát tay , sau đó A Manh rất nhanh biết hành động của mình lại chọc giận nam nhân hỉ nộ vô thường này, bàn tay to bắt lấy cằm nàng, đem mặt của nàng kéo trở về.

      Thắt lưng đau quá, cằm đau quá, phàm là những chỗ bị nam nhân này biết nặng đụng tới đều đau quá. A Manh nhịn xuống nước mắt bởi vì đau mà chảy ra, giọng hỏi: "Ngu đại tướng quân, ngài rốt cuộc muốn làm gì? Nếu ta từng làm chuyện có lỗi với ngài, cầu xin ngài minh xét, cần làm loại chuyện này, loại này..." Loại này phá hư danh tiết của nàng đó.

      A Manh tin tưởng, đối với tiêu chuẩn xã hội nay, nàng bị nam nhân chạm qua, xem như trong sạch nữa rồi . Nàng có nên nghĩ mình may mắn bởi vì nam nhân này hẳn cũng muốn để cho người ta phát ra bọn họ, cho nên mới chọn loại địa phương này núp rồi xuống tay sao?

      Bất quá lúc này thân thể A Manh cùng nam nhân kề sát cùng chỗ, ngay cả hơi thở cũng có mùi thân nam nhân này truyền đến, lại hề khiến cho tim nàng đập nhanh hơn rồi sinh ra thẹn thùng, mà nàng chỉ cảm thấy sợ đến mức nổi da gà, rất muốn cướp đường mà chạy.

      Nghĩ như thế, A Manh lại khẩn trương sợ hãi, khả năng dùng vũ lực của mình rất thấp, nếu nam nhân này muốn làm cái gì, nàng phỏng chừng trốn thoát...

      Nghe xong lời của nàng, Ngu Nguyệt Trác thu lại nụ cười nhã nhặn mặt, nhưng khóe môi khẽ nhếch rất ác liệt làm cho người ta muốn chạy trốn khỏi : "Nàng hề làm chuyện có lỗi với ta, ngược lại là ta làm chuyện có lỗi với nàng đúng hơn. Bất quá... Nàng tại cũng làm việc thực có lỗi với ta rồi."

      "Cái gì?" A Manh hỏi, đầu óc vận chuyển với tốc độ cao, vội vàng tìm ra ý trong lời của .

      Mặt nàng hơi dao động, nam nhân lại lộ ra nụ cười thập phần ác liệt, thân hình cao lớn đem cả người nàng bao phủ vào trong ngực, tiến đến bên tai nàng, nhàng ôn nhu : "A Manh, vết thương cánh tay phải của nàng còn đau hay ? Lúc trước nhất định rất đau ? Thực đáng tiếc ta vẫn nhìn thấy bộ dáng nó lành lại..."

      A Manh trừng mắt to, đột nhiên thân thể ngừng run rẩy, trận khí lạnh từ lòng bàn chân chạy vọt lên đỉnh đầu, cả người đều cương cứng.

      "Làm sao vậy? Nhận ra ta rồi sao?" Ngu Nguyệt Trác khoái trá hỏi, bàn tay ôm nàng cũng buông lỏng vài phần.

      "Ngươi..."

      "Cái gì?" Nam nhân thưởng thức bộ dạng sợ hãi của nàng, nhát gan như vậy, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay chứ?

      A Manh cắn răng, chậm rãi : "Ngươi vô liêm sỉ! Nện chết ngươi!"

      Ánh mắt Ngu Nguyệt Trác khẽ híp lại, đột nhiên nghe được thanh nứt vỡ, đây là thanh của mối nguy hiểm chực chờ, mà nhiều lần nghe được trong những lúc sinh tử cận kề, cảm nhận được nguy hiểm, lập tức ôm nàng nhảy vọt ra bên ngoài. Có tảng đá cực lớn đột nhiên lăn xuống nện mặt đất ngay vị trí mà vừa đứng ban nãy, lún sâu đến ba phần, nếu nó trực tiếp đổ xuống đầu, chết cũng nửa cái mạng.

      Nhưng mà, vận xấu vẫn còn chưa qua hết, A Manh bị vừa kéo ra, quần áo bên hông do đá móc phải mà bị rách, mà da thịt bên hông cũng đột nhiên truyền đến cảm giác nóng rát đau. Mà nam nhân cũng bởi vì hành động quá nhanh, cái ót đụng vào khối đá tảng.

      Ngu Nguyệt Trác phát ra tiếng kêu đau đớn, đầu trận choáng váng, lực đạo giữ lấy nàng cũng nới lỏng vài phần.

      A Manh thấy thế, nhân cơ hội đá tới cước, cũng quản là đá bị làm sao, thấy rốt cục buông lỏng ra, nàng liền nhanh chân rời khỏi sơn động.

      Chạy khỏi sơn động sau núi giả, A Manh nhìn thấy thiếu niên sai vặt giữ chặt Tri Xuân, chẳng trách Tri Xuân biết nàng bị người ta bắt đến sau núi giả cũng hé răng. Có thể là do quá sợ hãi, Tri Xuân lo lắng nhìn nàng cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, đôi mắt đỏ bừng.

      Tên sai vặt vừa nhìn thấy nàng chật vật chạy đến, miệng vẽ thành vòng tròn, vẻ mặt như thể nào tin nổi, giống như thực hoài nghi nàng làm sao có thể từ trong tay chủ tử ác bá nhà mình mà chạy trốn được. Nhớ tới chủ tử nhà mình thần sắc liền biến đổi, cũng để ý tới bọn họ nữa mà chạy nhanh về phía sơn đông sau núi giả.

      Mà A Manh cũng thừa dịp cơ hội này, dắt Tri Xuân chạy về hướng Thanh Phong viện, trong lòng cũng nguyền rủa ngớt.

      Loại chuyện giết địch ngàn tự tổn hại tám trăm hay ho này, nàng bao giờ muốn làm nữa, là đau chết lão nương!
      Last edited by a moderator: 7/8/14
      nkhanh3324, Halong-ngoc, Hale2059 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương5
      Edit : Bear


      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      làm cho Tri Xuân sinh ra loại cảm giác " muốn ôm muốn nhéo muốn giấu vào trong người ". Nếu Tri Xuân là người đại, nàng nhất định dùng từ thực thỏa đáng để hình dung cảm tình của nàng đối với A Manh : Đó là thần tượng. Mỗi ngày đều làm cho nàng cảm thấy tiểu thư nhà mình đáng đến chết người!
      "Tiểu thư, người còn ngài đau làm sao? Có muốn nô tỳ mát xa cho người ?" Nha hoàn Tri Xuân toàn năng hứng trí ngẩng cao hỏi.

      "Cằm đau, mặt đau, thắt lưng đau, chân đau..." Phàm là chỗ bị nam nhân kia chạm qua đều đau. A Manh yên lặng tự oán thầm,rồi sau đó cự tuyệt đề nghị mát xa của Tri Xuân.

      Mặc y phục xong, A Manh ngồi lên tháp thượng dài ở phía trước cửa sổ, trong tay cầm chén trà nóng, ý nghĩ rất nhanh lại bay tới gã nam nhân nào đó mười mấy năm gặp kia, cho đến khi chén trà tay lạnh , khuôn mặt búp bê của A Manh mảnh hờ hững, trong lòng thầm hạ quyết định.

      Mặc kệ nam nhân kia vì sao qua nhiều năm mà vẫn còn ác liệt như xưa, dù sao nàng cũng tính cùng có liên quan gì. Tin tưởng về sau nàng chỉ cần chuyên tâm ở trong phủ, sợ phóng túng chạy đến nhà mà bắt nạt nàng. Vốn hai người là hoàn toàn ở địa vị khác nhau, về sau cũng cùng nhau xuất !

      "A Manh, A Manh..."

      Tiếng Diêu Thanh Thanh gọi nàng từ xa vang lên, chỉ chốc lát sau trận tiếng bước chân cũng truyền đến, sau đó cửa lớn oành tiếng bị tiểu mỹ nhân đá văng ra, tiểu mỹ nhân lại lấy tốc độ phù hợp với hành động của tiểu thư khuê các chạy lại đây, nhào vào người nàng ôm nàng. Thắt lưng A Manh bị nàng đụng tới, đau đến phát ra tiếng xuýt xoa.

      "Nga, A Manh đáng thương, nghe ngươi lại bị thương, vì sao người bị thương luôn là ngươi vậy chứ? đáng thương, để tỷ tỷ ôm cái, đau nha..."

      Vẻ mặt A Manh đen thui, đem nữ nhân dính ở người mình đẩy ra, cẩn thận ôm thắt lưng, : "Thanh Thanh, tuổi ta so với ngươi còn lớn hơn đó."

      Diêu Thanh Thanh nháy nháy đôi mắt đẹp, đặt mông ngồi xuống bên cạnh A Manh, đánh giá A Manh vài lần,rồi thở dài: " có biện pháp, nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi, ta liền cảm thấy ý thức làm tỷ tỷ của mình tự động tràn ra, hận thể cưng chiều ngươi ôm ngươi mà nựng nịu." Thấy A Manh lộ ra vẻ mặt buồn bực, Diêu Thanh Thanh ha ha cười tiếng, lại quan tâm hỏi: "A Manh, saongươi lại bị thương? Lần này bị thương ở đâu nữa vậy? Có cần ta thỉnh đại phu đến xem ?"

      A Manh lắc đầu, " có việc gì, chỉ bị trầy xước chút thôi, bôi thuốc rồi, rất nhanh tốt thôi."

      Nghe xong, Diêu Thanh Thanh gật gật đầu, rồi lại kể cho A Manh nghe việc diễn ra ở yến hội. Bởi vì A Manh chúc thọ Diêu lão phu nhân, cho nên mấy phu nhân quý nữ ở yến hội bận bịu liên lạc cảm tình với nhau cũng nghĩ tới nàng, dù sao nàng có mặt hay cũng có ai để ý.

      "... Cái con Ngu Nguyệt Quyên kia là rất đáng ghét, phải chỉ có ca ca làm đại tướng quân thôi sao, hống hách cái gì. Mẫu thân nàng ta cũng vẫn chỉ là thứ nữ của Diêu gia thôi, chẳng qua là do sinh con trai nên có chút tiền đồ, Ngu tướng quân có muội muội như vậy bất hạnh, sớm hay muộn cũng gây cho Ngu biểu ca thêm phiền toái..."

      A Manh chú tâm lắng nghe Diêu Thanh Thanh quở trách Ngu Nguyệt Quyên, Diêu Thanh Thanh mặc dù có chút hay ghi thù, nhưng bản tính cũng xấu, ngầm làm mấy chuyện xấu xa hãm hại người khác, để mặc nàng hết bực dọc trong lòng đến khi hết giận là xong cả.

      "Thanh Thanh, ta muốn hồi phủ." A Manh .

      Diêu Thanh Thanh nhìn xem sắc trời, nga tiếng, rồi đột nhiên : "Ngươi hôm nay ba lần bốn lượt bị thương, thân thể được ổn, bằng ngủ lại ở đây , ngày mai hãy trở về."

      A Manh lắc đầu, nàng sợ lại sinh ra việc ngoài ý muốn, vẫn là nên sớm là tốt nhất.

      Diêu Thanh Thanh muốn ép nàng, chỉ đành phải an bài người chuẩn bị xe ngựa đưa A Manh hồi La phủ.

      "A Manh, lần khác ta đến La phủ tìm ngươi ~~ "

      "Ừm, được ~ "

      Cùng Diêu Thanh Thanh lời từ biệt, A Manh mang theo Tri Xuân theo ma ma Diêu phủ đưa nàng ra ngoài từ cửa bên hông rời .

      Trước cửa đỗ sẳn chiếc xe ngựa, A Manh nhàng thở ra, cảm thấy hôm nay vận xui hẳn là hết rồi. Quay người cùng ma ma lời từ biệt xong,khi nàng muốn lên kiệu, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm làm lông tơ cả người nàng đều dựng thẳng lên, cảnh giác nhìn lại, nàng thấy nam nhân cưỡi con tuấn mã đen ở cách đó xa.

      Nam nhân vốn là muốn phi ngựa rời , nhưng lại tình cờ phát thân ảnh của nàng, nên quay đầu ngựa lại, đột nhiên hướng về phía nàng nhàng cười tiếng, quả nhiên là phong độ, tuấn nhã đoan chính, nhưng trong đôi mắt đen đó lại khó nén ác ý.

      A Manh cứng ngắc nhìn nam nhân kia, nàng cứng ngắc buông môi dưới, sau đó lấy hành động hoàn toàn phù hợp với các tiểu thư khuê các nhảy nhanh lên xe ngựa, hướng xa phu quát: " mau!"

      Mã phu có chút ngỡ ngàng, nhưng vẫn đáp ứng, kéo dây cương thúc ngựa rời .
      Last edited by a moderator: 7/8/14
      nkhanh3324, Halong-ngoc, Hale2058 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 6
      Edit: Bear


      Xe ngựa chậm rãi rời , vó ngựa phát ra thanh tháp tháp tháp, làn gió xuân se lạnh men theo cửa sổ thổi vào làm cho nàng khỏi rùng mình cái.

      A Manh ôm chặt y phục người, mím môi dựa vào vách xe, nhưng khuôn mặt búp bê vẫn là biểu tình hờ hững.

      "Tiểu thư..." Tri Xuân đặt chiếc túi giữ ấm vào tay nàng, nàng ta như có gì muốn rồi lại thôi, cuối cùng chỉ thốt ra được câu : "Người nên giữ tay cho ấm áp."

      Hai tay nàng bao lấy túi giữ ấm nho , xúc giác ấm áp theo đầu ngón tay lan tỏa vào trong lòng, khiến đầu óc hỗn độn của nàng thanh tỉnh vài phần.

      Nàng cảm thấy chính mình tự dọa mình, tự nhiên lại sợ hãi nam nhân xa lạ, cho dù đành rằng bọn họ từng xảy ra chút chuyện liên quan với nhau, nhưng qua hơn mười năm, giờ gặp lại, cũng là đại tướng quân danh chấn thiên hạ, còn nàng vẫn là thiên kim ngự sử mẹ mất sớm đáng nhắc tới, trong kinh thành có bao nhiêu nữ nhân thế gia xếp hàng chờ gả cho , người như thế căn bản cùng nàng nên có liên quan, chú ý tới nàng, phỏng chừng cũng chỉ là xung động nhất thời khi nhớ chút chuyện hồi còn bé thôi.

      Chính là vậy...

      Tay phải của nàng bất giác xoa lên cánh tay trái, nơi đó có vết sẹo thể phai mờ, mặc dù qua mười mấy năm, nó vẫn ở nơi đó. Nhớ tới lời nam nhân có thanh tuyến kì dị kia : "A Manh, vết thương cánh tay trái còn đau hay ? Lúc trước nhất định là rất đau ? Thực đáng tiếc ta có cơ hội nhìn thấy nó lành lại..." khỏi rùng mình, nàng cảm thấy khó hiểu, có khả năng... Về sau nàng có khả năng thoát khỏi nam nhân như ác ma đó sao.

      Ý nghĩ vừa nảy lên nàng liền cảm thấy cuộc sống là đen tối.

      Nghĩ nghĩ hồi, vì sao nàng phải sống uất ức như vậy chứ, thậm chí còn gặp phải tên có bản tính ác liệt nữa?

      Tri Xuân lui ở trong góc cắn móng tay xem xét khuôn mặt tiểu thư nhà mình càng lúc càng nhợt nhạt, ràng có khuôn mặt búp bê rất đáng , nhưng tiểu thư nhà nàng lại là người thích cười, mặt luôn chút thay đổi, khiến cho phần đáng bị che khuất . Tựa như lúc này, loại thần sắc đạm mạc này, cả người tỏa ra cảm giác sâu xa khó hiểu, làm cho người vốn nhát gan như nàng động cũng dám động.

      biết qua bao lâu, xa phu hu tiếng, sau đó xe ngựa ngừng lại.

      đến La phủ.

      Tri Xuân xuống xe ngựa trước, mang đến cái ghế rồi cung kính đứng bên, nghênh đón tiểu thư xuống xe hồi phủ.

      A Manh nương tay Tri Xuân bước xuống xe, sau đó xoay người cảm tạ xa phu Diêu gia, rồi thẳng hướng La phủ mà .

      Gõ cửa, đại môn rất nhanh liền mở ra, ông lão tuổi cao vừa mở cửa nhìn thấy A Manh, liền cung kính xoay người kêu tiếng "Đại tiểu thư".

      A Manh gật đầu xem như đáp lại, vài bước, đột nhiên nàng nhớ tới cái gì, hỏi: "Nam thúc, cha ta trở lại chưa?"

      "Hồi tiểu thư, lão gia vẫn chưa trở về."

      Nghe xong, trong lòng A Manh có chút thất vọng, nhưng cũng nhiều lời nữa.

      qua sảnh chính, xa xa liền nghe được tiếng cười thanh thúy truyền đến, khóe miệng A Manh khẽ nhếch thành nụ cười yếu ớt, cần phải cũng có thể nhận ra ở La phủ này cười như vậy trừ bỏ kế muội La Ngọc Sa kia của nàng còn ai vào đây.

      Tri Xuân dìu A Manh vào đại sảnh, liền nhìn thấy kế mẫu Hình thị trong đại sảnh cùng kế muội La Ngọc Sa ngồi cùng chỗ, mẹ con cùng bình phẩm tấm tranh thiêu.

      Hình thị là kế mẫu lão thái quân chọn lựa cho cha nàng sau khi mẫu thân nàng qua đời, sau đó kế mẫu rất nhanh liền vì phụ thân hạ sinh thêm nữ nhi. Hình gia ở kinh thành cũng là tiểu thế gia, căn cơ cũng thâm hậu, nhưng bất quá Hình thị có huynh đệ làm quan ở trong triều, tiền đồ cũng khá sáng lạng,nên mới có thể được lão thái quân lựa chọn. Mà người đàn bà tên Hình thị này, A Manh cảm thấy bà ta quá hẹp hòi, ngay cả người chết cũng nể nang, mà sinh ra con cũng là người hẹp hòi.

      "Mẫu thân, muội muội, ta trở về." A Manh tiến lên thỉnh an kế mẫu, sau đó mỉm cười ngồi ở bên, chờ muội muội thỉnh an nàng.

      Mẹ con hai người nhìn thấy nàng xuất , tươi cười mặt rất nhanh liền cứng ngắc, nghe được lời thỉnh an của nàng xong, Hình thị cứng ngắc đáp tiếng,còn La Ngọc Sa dù tình nguyện nhưng cũng thỉnh an nàng.

      Trong đại tộc thế gia quy củ rất nghiêm. La Ngọc Sa lại ghen tị với người tỷ tỷ này, nhưng dù có ghét ngày thường nhìn thấy mặt cũng phải cung kính thỉnh an, kêu tiếng "Tỷ tỷ".

      "A, đại tiểu thư nhà chúng ta trở lại." Hình thị dùng khăn che môi, liếc mắt nhìn nàng cái, : "Xem sắc mặt tỷ tỷ con vui, phải sinh bệnh chứ?"

      A Manh cười đoan trang đáp lời, " làm cho mẫu thân lo lắng, chỉ là đường gặp gió lớn, vô ý bị thổi nên có chút lạnh thôi."

      "Gió rất lớn sao?" La Ngọc Sa trừng mắt to hỏi: "Chớ phải là tỷ tỷ lại cẩn thận bị thương sao? Tỷ tỷ luôn bất cẩn như vậy, làm cho phụ thân vì tỷ mà lo lắng, đúng là bất hiếu nha."(editor : bất cẩn bị té là xui xẻo ai muốn chứ bất hiếu gì ở đây cái con vô duyên này )

      Hình thị rũ mắt xuống, giống như nghe thấy lời của nữ nhi .

      A Manh vẫn cười, nụ cười xứng với khuôn mặt búp bê càng tăng thêm nét đặc biệt tinh xảo lại đáng , nhưng ánh mắt nàng lại toát ra lạnh lẽo,

      "Xem qua lời muội muội ,tỷ cảm kích vì muội muội quan tâm tới tỷ tỷ, nhưng người ngoài biết nghe qua chắc tưởng rằng muội muội nguyền rủa tỷ tỷ cùng phụ thân ấy chứ. A nha, tỷ quên, muội muội vốn bản tính nhanh mồm nhanh miệng, nhưng dù vậy cũng phải nhìn trường hợp mà chuyện nga, bằng lại giống như lần trước càng càng sai, làm cho phụ thân tức giận nha."

      "Ngươi..." La Ngọc sa tức giận đến nóng cả ngực, hai tròng mắt như phun hỏa, hận thể dạy cho nàng bài học.

      "Ngọc Sa, đừng vô lễ." Hình thị chạy nhanh đến giữ lấy nữ nhi, miễn cho nữ nhi khống chế được cảm xúc lại cho người khác nhìn thấy, đến lúc đó chịu tội còn phải lại là bà sao. Kỳ bà cũng tức giận, nhưng bà cũng thể vô duyên vô cớ trách cứ đại tiểu thư La gia cái gì. Người đời có câu cửa miệng kế mẫu khó làm, đặc biệt La phu nhân Diêu thị qua đời là người ai cũng mến, làm cho bà khi vừa vào cửa cũng hận chết nữ nhi bà ấy lưu lại.

      Hình thị miễn cưỡng tươi cười, hỏi: "Vậy hôm nay con ở Diêu phủ thế nào? Lúc chúc thọ Diêu lão phu nhân gây ra cái gì ngoài ý muốn chứ?"

      " có, lão phu nhân là người hiền lành, dễ gần." A Manh khẽ nâng cằm, cười đến đoan trang mà cao ngạo.

      Nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy, mẹ con Hình thị đều cảm thấy khó chịu, nhưng có cách nào khác, miễn cho chính mình đối phó vị đại tiểu thư, lại đột nhiên dính vào chuyện hay ho gì. Đây là kinh nghiệm mười năm qua bọn họ tổng kết lại, nghĩ đến là liền cảm thấy tà mà, hồi tưởng lại mỗi lần họ tìm vị đại tiểu thư này kiếm chuyện, nhưng người cuối cùng lãnh đủ những chuyện kì lạ luôn là bọn họ, khiến cho bọn họ làm việc gì trước hết cũng đều phải thận trọng vài phần.

      Lại thêm vài câu khách khí xong, A Manh lấy cớ thân thể thoải mái nên trở về nghỉ ngơi. Hình thị cũng ngăn cản nàng, nhìn sắc mặt trắng bệch như vừa gặp quỷ của A Manh cũng liền biết lúc này thân thể nàng thoải mái, bà cũng muốn ngăn cản đại tiểu thư La phủ, lão gia mà trở về biết được đau lòng mà mắng bà.

      Đợi chủ tớ A Manh rời xong, La Ngọc Sa rốt cục nhịn được mà bạo phát, "Nương, mẹ nhìn nàng ta xem! Căn bản nàng ta đem mẫu thân đặt vào trong mắt mà, nàng ta là cái gì chứ? Chỉ là mười tám lỡ thôi, giờ này còn chưa gả ra ngoài được, ai mà cười nhạo nàng ta chứ! Lúc con xuất môn, vừa nghe con là tiểu thư La phủ con liền bị đám quý nữ cười nhạo, con nhà họ La gả được..." xong, La Ngọc Sa trận tức khí, nước mắt trong hốc mắt lăn qua lăn lại, trong lòng cực kỳ ủy khuất.

      Hình thị nhíu mày, có chút phiền lòng : "Đừng khóc, ta cũng muốn nhanh chóng đem nàng ta gả ra ngoài, miễn cho mỗi ngày gặp mặt trong lòng lại thấy khó chịu, mà cũng ảnh hưởng đến danh dự của con. Nhưng lão gia mở miệng, ta có muốn nghĩ chọn người để gả nàng ta cũng được."

      Vì chuyện này, bà còn bị lão thái quân kêu mắng trận, cho rằng bà là mẫu thân mà vô trách nhiệm, có lo lắng việc hôn nhân của nữ nhi. Trời biết lão thái quân cũng thích A Manh, nhưng bất quá thấy A Manh lỡ , ảnh hưởng đến thanh danh La gia, nên mới kêu bà mau chóng nghĩ cách chọn người gã A Manh .

      Bà làm sao nghĩ muốn đem A Manh gả ra ngoài chứ? Nhưng lão gia nhà mình lên tiếng, mỗi lần bà đề xuất đến chuyện này, đều bị mắng, dần dần, bà cũng biết ý lão gia, nên đề xuất chuyện này nữa.

      "Vậy chứ ý cha là gì? Vì sao vẫn cho nàng ta đính hôn?" La Ngọc Sa tò mò hỏi, việc này nàng sớm thấy kỳ quái, từ lúc A Manh mười lăm tuổi cập kê, cũng chưa bao giờ thấy phụ thân vội vã đính hôn cho nàng ấy, năm lại năm qua , người bên ngoài cũng đều tung tin đồn nhảm, mà ông cũng làm ra vẻ biết, vẫn cư xử như có việc gì.

      "Hình như... Từ nàng ta có hôn ước, nhưng vì nhà trai có vấn đề, cho nên vẫn chưa thể xuất giá, cũng biết có phải do nhà trai hối hôn hoặc là sinh ra chuyện ngoài ý muốn gì , ý của cha con, là muốn chờ nhà trai tới cửa cầu hôn phải..." Hình thị có chút xác định .

      "Chẳng lẽ nam nhân kia sinh ra bất trắc gì, cho nên mới có cách nào cưới nàng ta qua cửa?" La Ngọc Sa vẻ mặt vui vẻ , "Vậy về sau nàng ta chắc phải vào chùa làm ni rồi, phải sao?"

      " biết, cái này phải xem ý tứ của cha con."

      "Nga..." được đáp án khẳng định như ý muốn, La Ngọc Sa bực mình trận.

      lâu sau, hạ nhân lại tới lão gia trở lại, Hình thị chạy nhanh sửa sang lại búi tóc, mang theo nữ nhi nghênh đón.

      Cùng chủ nhân La phủ La Hoằng Xương trở về còn có thiếu niên mười hai mười ba tuổi, vẻ ngoài tuấn tú, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng, làm cho chính mình thoạt nhìn giống như ông cụ non, mất vài phần đáng . Đây là con trai trưởng của La Hoằng Xương—— La Nghị, đứa con thứ hai của Hình thị.

      "Lão gia, Nghị nhi, các ngươi trở lại." xong, tự mình cầm khăn nóng tới lau mặt cho bọn họ.

      La Hoằng Xương nhìn nhìn, hỏi: "A Manh đâu? Sao thấy nó?" Trước giờ mỗi khi phụ thân là ông trở về, A Manh nếu có chuyện gì đều đến nghênh đón ông, sau đó nhà mấy miệng ăn cùng ngồi dùng bữa tối.

      Tươi cười mặt Hình thị cứng ngắc, : " Thân thể nàng ấy thoải mái, thiếp thân cho nàng ấy trở về nghỉ ngơi rồi."

      La Hoằng Xương quan tâm, khẩn trương hỏi: "A Manh bị làm sao vậy?"

      Nhìn trượng phu khẩn trương, Hình thị lại vừa bực vừa khổ não trận, nhưng bà vẫn ôn nhu trả lời: "Nàng ấy cần thỉnh đại phu, nghỉ tạm chốc liền khỏe lại."

      La Hoằng Xương còn có chút lo lắng, nhân tiện : "Để ta đến thăm con bé, các ngươi dùng bữa trước , cần chờ ta."

      Dứt lời, cũng để ý tới ba mẹ con Hình thị,mà thân liêu bào liền hướng Linh Tê viện của đại nữ nhi tới.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: diễn biến bây giờ còn có chút nặng nề, chờ sau khi bọn họ thành thân, cùng vị mỹ nam đệ nhất kinh thành và nha hoàn thành hàng xóm, cuộc sống náo nhiệt lên ~~~(editor :hix ta cũng ráng đợi nhanh đến đó )
      Last edited by a moderator: 7/8/14
      nkhanh3324, Halong-ngoc, Hale2057 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương 7
      Edit: Bear


      A Manh ôm túi ấm ngồi ở ghế dài ấm áp, xuyên qua cửa sổ mở,nàng có thể nhìn thấy vài cành đào trong viện, chưa tới mùa hoa đào nên ở mỗi nhành cây chỉ có lác đác vài đóa lung lay trong gió.

      Nàng chán ghét thời tiết rét lạnh này, trời lạnh, tay chân vốn thiếu máu mà lạnh như băng, khiến cho cả người nàng đều thấy lười biếng.

      Tri Xuân đến, : "Tiểu thư, lão gia đến đây."

      A Manh nghe xong, mắt khẽ chớp, bỏ nhanh chân xuống ghế mang hài vào, ra ngoài đón.

      La Hoằng Xương vừa đến trong sân, liền thấy sắc mặt nữ nhi tái nhợt ra đón, nhất thời khẩn trương : "Thân thể con khoẻ đừng ra đây. Xem sắc mặt con tiều tụy như vậy, vẫn là cho mời đại phu đến xem chút ."

      A Manh cười tiến lên níu lấy tay ông rồi cùng bước vào phòng, nàng tiếp nhận ấm trà nha hoàn đưa đến rồi tự mình rót cho ông chén, cười : "Cha, con sao, chẳng qua là do hôm nay chúc thọ Diêu lão phu nhân, cẩn thận nên bị thương, ngoài ra có gì đáng lo."

      "Bị thương? Bị thương ở nơi nào? Vết thương nghiêm trọng ?" La Hoằng Xương vừa nghe, càng khẩn trương.

      Thấy ông càng khẩn trương, A Manh khỏi nhe răng cười rộ lên, lộ ra chiếc răng thỏ, quả nhiên cười khẽ đáng : "Cha, con sao, chỉ có da thịt hơi đau, miệng vết thương cũng sâu, lưu lại sẹo, Tri Xuân bôi thuốc cho con rồi." Loại thời điểm này, A Manh thể dối thiện ý với phụ thân.

      Phụ thân là tâm thương lo lắng cho nàng, nàng cũng kính ông, vì vậy nàng cũng muốn chính mình làm cho ông lo lắng nhiều.

      La Hoằng Xương cả lòng đều bị nụ cười khẽ của nàng cười đến mềm nhũn, khỏi từ ái sờ sờ đầu của con. Trong cuộc đời ông, người hiểu ông nhất chính là vợ trước người vì ông lưu lại đại nữ nhi A Manh. Vợ trước là nữ tử dịu dàng nhàn nhã, tình tính hay tài mạo đều vô cùng tốt, có thể lấy được nàng là diễm phúc của ông, nàng là nữ nhân Diêu gia nhưng bất kể thân phận cách xa mà ủy thân cho ông, làm sao mà ông thương trọng cho được. Đáng tiếc ngày vui chóng tàn, vợ trước sau khi sinh hạ A Manh, thân thể liền bắt đầu suy yếu, cho đến khi A Manh ba tuổi, rốt cục cũng vĩnh biệt cõi đời, bỏ lại nữ nhi còn .

      Ở trong lòng La Hoằng Xương, vợ trước là nữ tử hoàn mỹ, là nữ nhân trong lòng khó có thể quên được. Cho nên đối với A Manh ông mọi cách sủng ái, thứ nhất là vì A Manh là trân bảo mà vợ trước lưu lại cho ông, hai là A Manh cũng là đứa làm người ta thương, tính tình dung mạo nàng đều giống như vợ trước, đó là đứa ông lo lắng bỏ và nhiều tình cảm nhất.

      Trong giờ phút này, nhìn thấy A Manh cười đến đáng , hoàn toàn là nữ nhi kiều, làm cho tự đáy lòng ông cảm thấy loại thỏa mãn.

      "Cha, sao cha lại tới đây, dùng bữa chưa?" A Manh hỏi.

      La Hoằng Xương thở dài, "Nghe được thân thể con khó chịu, cha nào có tâm tình dùng bữa."

      A Manh nghe xong, trong lòng cảm động, cũng biết phụ thân hành động như vậy phỏng chừng lại chọc giận Hình thị cùng hai đứa em khác mẹ kia của nàng rồi. Bất quá nàng lại có cảm giác buồn rầu gì, mặc dù nàng cũng muốn cùng Hình thị có quan hệ tốt, nhưng nếu người ta cảm kích, mặc kệ ngươi làm như thế nào đều hận thể mong ngươi chết , dù có là thánh mẫu cũng chịu nổi, huống hồ A Manh chưa bao giờ là thánh mẫu, làm chuyện như lấy ơn báo oán nàng rảnh.

      "Cha, như vậy là tốt, đại phu , dùng bữa đúng giờ bị đau bao tử." A Manh vẻ mặt áy náy : "Cha, nữ nhi tại tốt hơn nhiều, chúng ta đến đại sảnh bồi mẫu thân cùng đệ đệ muội muội dùng bữa ."

      La Hoằng Xương ngăn trở động tác của nàng, thản nhiên : " cần, thân thể con khoẻ, cứ dùng bữa ở tại đây , đừng ép buộc chính mình tới lui nữa."

      "Nhưng mẫu thân cùng đệ đệ..."

      La Hoằng Xương sờ sờ đầu nàng, phân phó nha hoàn ở Linh Tê viện dọn bữa.

      A Manh thấy vậy, cười đến nheo ánh mắt, "Vậy được rồi, nữ nhi cũng chưa dùng bữa, phụ thân lưu lại bồi nữ nhi cùng nhau dùng bữa ." A Manh lay cánh tay phụ thân làm nũng .

      "Được rồi, được rồi, được rồi, đừng lay nữa, cha của con già rồi, ngươi con mãi xương cốt của cha chịu nổi đâu." La Hoằng Xương cười, vờ nổi giận với nữ nhi.

      *******

      Tin tức La Hoằng Xương ở Linh Tê viện dùng bữa rơi vào tai Hình thị, làm cho cả đám người Hình thị và La Nghị chờ La Hoằng Xương cùng nhau dùng bữa hết sức tức giận.

      Hình thị nghe nha hoàn hồi báo, khuôn mặt trầm, mím môi, thần sắc khủng bố. Mà La Nghị mặt chút thay đổi ngồi ở bàn ăn, lạnh lùng nhìn bàn thức ăn sắp lạnh hết, La Ngọc Sa cắn môi, rốt cục thể nhịn được mà dùng tay hất cái chén trước mặt xuống đất.

      Tiếng đồ sứ vỡ vụn thanh thúy vang lên chói tai, khiến cho tất cả hạ nhân trong đại sảnh câm như hến, đều cúi đầu.

      Hình thị nhìn thoáng qua, ý bảo nha hoàn đem tất cả mảnh vỡ dọn lại sạch , sau đó thản nhiên : "Nếu lão gia đến dùng bữa, vậy bây giờ chúng ta cứ ăn ."

      "Nương!" La Ngọc Sa phẫn nộ kêu tiếng. Thời điểm như thế này làm sao còn nuốt trôi được, tức đến no rồi.

      "Dùng bữa!" Hình thị trừng mắt liếc nàng cái.

      La Ngọc Sa đành phải phẫn nộ nắm chiếc đũa nha hoàn vừa đưa tới, trong mắt lên oán độc, nhưng cũng nhịn xuống náo nữa. Nàng còn chưa ngu đến mức phát tác hết ra sau đó họa vô đơn chí rơi vào tai phụ thân, thế nào nàng cũng bị mắng là bất kính với trưởng tỷ linh tinh gì đó nữa.

      "Tỷ tỷ, sao lại phải tức giận như thế làm gì?" La Nghị thản nhiên : "Đại tỷ tỷ tại thân thể khó chịu, phụ thân lo lắng cho nàng là phải. Tỷ cũng phải biết chứ, đại tỷ tỷ từ thân mình tốt, ba ngày có hai lần lại sinh bệnh bị thương, nếu về sau có chuyện chẳng may sao..." xong, La Nghị dùng khăn lau miệng.

      Nghe xong, La Ngọc Sa nhưng nhớ tới vị đại tiểu thư kia, nàng ta đúng là ba ngày hai lần sinh bệnh, thân mình bệnh tật, xem tình hình, biết ngày nào đó liền đời nhà ma ấy chứ, cùng nàng ta tức giận so đo đáng.

      An ủi chính mình phen, tâm tình La Ngọc Sa liền lắng lại.

      *********

      Dùng cơm xong sau, La Hoằng Xương vẫn chưa rời , mà là nhâm nhi trà, nhìn A Manh ngẩn người.

      "Cha." A Manh nhịn được hô tiếng.

      Mặt A Manh bị hơi nóng của trà làm cho có thêm chút huyết sắc, thoạt nhìn cũng tái nhợt như trước nữa.

      La phụ nhìn nữ nhi như hoa như ngọc, đột nhiên : "A Manh, năm nay con mười tám, là đại nương rồi. Ừm, cái kia..."

      Tay A Manh bưng chén trà khẽ run lên, nhưng cũng gì, chờ La phụ tiếp.

      "A Manh, những nương lớn bằng tuổi con, nếu chưa có lấy chồng, cũng định hôn ước rồi. Vi phụ biết vẫn chưa cho con đính hôn, làm phí thời gian của con đến nay, khiến cho người bên ngoài đều coi thường con, cũng vi phụ thất trách, muốn lưu con làm già."

      Sắc mặt La Hoằng Xương có chút trầm, đại thể là vì bên ngoài nhiều lời đồn đãi với đại nữ nhi, nhưng cũng may mắn nữ nhi của ông phải nữ tử của nhà quyền quý trong kinh, cho nên lời đồn đãi cũng lớn lắm.
      "Bất quá, đây cũng có nguyên nhân. Nương của con trước khi qua đời, sớm định hôn ước cho con rồi, đợi sau khi con cập kê đối phương tới cửa cưới. Nhưng vì ít chuyện ngoài ý muốn, nhà trai vẫn chưa hồi kinh, mới khiến hôn của con mới trễ nãi đến hôm nay."

      Nghe được lời cha mình, khóe mắt A Manh khẽ động, trong lòng có chút tò mò, nhịn được muốn nghe ràng hơn. Việc này liên quan tới tương lai của nàng, cổ đại lưu hành ly hôn, ngoa, người nọ là người chung đôi với nàng cả đời, nên đương nhiên nàng phải để ý.

      Nhưng mà, nàng hình như chưa từng nghe mẫu thân qua bà vì nàng định việc hôn nhân, mặc dù mẫu thân qua đời khi nàng mới ba tuổi, nhưng nàng cũng phải là tiểu hài tử chân chính, nên nàng sớm hiểu chuyện.

      Thấy bộ dạng A Manh có chút nghi hoặc, La Hoằng Xương cười cười, giải thích : "Lúc ấy là cha và nương của con cùng đối phương lén nghị định hôn , vẫn chưa báo cho con biết. Sau đó mẫu thân con qua đời, cha khổ sở trong lòng, liền đem chuyện này để qua bên. Thẳng đến khi con cập kê, vốn cha muốn tìm mối hôn nhân cho con, nhưng lúc đó mới nhớ lại tín vật khi đó đối phương đưa cho cha, mặc kệ đối phương có phải vì thăng chức quá nhanh mà quên mất việc này hay , nhưng cha cũng muốn làm người thất tín, nên liền quyết định đợi ba năm. Ba năm sau, nếu đối phương muốn thừa nhận việc hôn nhân này..."

      Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt La Hoằng Xương có chút trầm. Dù sao tại nam nhân cùng nữ nhi đính hôn kia còn là đứa cha bị chịu khi nhục lúc trước rồi, tiền đồ vô lượng, biết bao nhiêu thế gia quý tộc muốn đem nữ nhi gả cho , cũng biết còn muốn nhận thức mối hôn nhân này .

      Đương nhiên, với suy đoán này La Hoằng Xương tự nhiên cho nữ nhi để gia tăng bất an của nàng, mà chỉ : "Người cùng con đính hôn ít ngày nữa hồi kinh, đến lúc đó cha có an bài."

      A Manh biết ý tưởng trong lòng phụ thân, nàng nghe La phụ xong, mặt tự nhiên đỏ ửng, nhu thuận lên tiếng, tâm tình cũng áp lực như vậy nữa.

      Nàng hôm nay gặp được tên nam nhân kia làm cho chấn kinh, trong đầu thậm chí có chút oán trời có thiên lý, cảm thấy chính mình bị ác nam đùa giỡn có ngày yên ổn. nay nghe được phụ thân vậy, nàng kỳ sớm định môí hôn rồi, trong lòng nàng mới nhàng thở ra.

      Là ai cũng tốt, chỉ cần phải nam nhân kia, cuộc sống sau này cũng quá tệ. (editor : tỷ nghe câu ghét của nào trời cho của đó chưa ^^ )

      Nghĩ như thế, A Manh thậm chí có chút chờ đợi đối phương nhanh chút tới cửa thành thân, mau chóng đem mình gả ra ngoài, miễn cho cái tên nam nhân ác liệt kia lại làm ra hành vi gì nữa.
      Last edited by a moderator: 7/8/14
      nkhanh3324, Nguyen Mars, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ☆ Chương8
      Edit :Bear



      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 7/8/14
      nkhanh3324, Halong-ngoc, Hale2056 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :