1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19

      EDITOR: Quân Ngọc Thiên Quân
      Hôm nay là ngày thọ thần của Thái hậu, từ sáng sớm Như Thúy thức dậy, tinh thần phấn chấn bắt đầu ngày làm việc.

      Bởi vì hôm nay ngày sinh nhật Thái hậu, nên Ôn Lương được ngày nghỉ ngơi, lười biếng lại ở giường động đậy, mặc cho Như Thúy ba bận thúc năm lần dục cũng chịu thức dậy, cả người lười biếng nằm bò ở trong chăn, mặt vùi giữa chiếc gối mềm mại, khiến mái tóc dài mà đen nhánh ấy vương rãi mặt nệm màu đỏ,tạo nên cảnh sắc kích thích thị giác ./

      Gả cho chưa được nửa tháng, Như Thúy liền biết vị đại mỹ nam nhân nào đó khiến biết bao người mến mộ đích thị chứa ít “tật hư”, mà người nào đó lại chẳng mảy may chút nào đem những thứ “tật hư” ấy bày ra trước mặt nàng, hoàn toàn “đạp đổ” hình tượng người quân sư trí dũng song toàn. Đương nhiên, Như Thúy cũng cho rằng như thế là tốt, có những “tật hư” này làm cho hình tượng Ôn Lương - quân sư hoàn mỹ càng thêm chân thực —— mà điều kiện tiên quyết là Như Thúy nàng cố gắng đừng luôn vì những “tật hư” của ra những lời đánh giá tức nghẹn người được chứ?

      Thấy lại lười, Như Thúy kéo kéo vài nhánh tóc , cũng thúc giục, cười : "Được rồi, Ôn đại nhân chàng ngủ nhiều cũng là hay, nghe ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn mau có nhiều thịt, thịt mà nhiều là mềm mại khi ngủ ôm mới thực dễ chịu." Nàng lộ ra vẻ mặt hài lòng, mong chờ nhanh thêm nhiều thịt lên chút, để nàng buổi tối có thể thoải mái ôm mà ngủ.

      Ôn Lương bộ dáng lười biếng, bị nàng câu mà mất sạch, mặt đầy vạch đen bật dậy, kéo nàng ôm vào lòng dùng miệng cắn cắn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

      "Ôn đại nhân ngươi đói bụng sao? Còn chưa có súc miệng đâu, hơn nữa ta là người, như vậy mà gặm tươi ăn sống tốt lắm đâu..." ).(

      Lời còn chưa hết theo cái hôn vừa đến mà nuốt vào trong, miệng người nào đó rốt cuộc phát huy loại công dụng khác.

      *********

      Mặc dù hôm nay là ngày thọ thần của thái hậu, nhưng bọn là thần tử, cần giống như các phi tần trong cung từ sang sớm tập hợp đầy đủ tiến đến Trọng Hoa cung chúc thọ Thái hậu, chỉ chờ lúc sẩm tối tiến cung tham gia thọ yến vì thái hậu chúc thọ. Nhưng mà mặc dù cần sáng sớm vào cung, nhưng vì hôm nay là ngày sinh của nhữ nhân tôn quý bậc nhất Đại Sở, trong phố lớn, ngõ sáng sớm liền bắt đầu đốt pháo, thanh bốp bốp đùng đùng lan ra nghe là có mấy phần tựa khí ngày tết.

      Sau bữa ăn sáng , hai phu thê cùng vào thư phòng.

      Như Thúy được Thanh Y đem những sổ sách trong phủ tới, mắt dừng ở phía bàn đọc sách tay cầm lấy cây bút lông sói ở giấy Tuyên Thành nhìn bút pháp phóng khoáng đó quả nhiên là phu quân nhà nàng viết. Đây là lần đầu tiên vào ban ngày nàng và Ôn Lương cùng nhau ở chung trong thư phòng, cảm giác thực mới mẻ. Vốn dĩ nàng là muốn sửa phòng sát vách với phòng ngủ chính gian lại chút thành thư phòng của nàng, nhưng mà còn chưa làm được, vì vậy Ôn Lương đồng ý, để thuận tiện nên nàng cùng dùng chung cái thư phòng .

      Như Thúy ló đầu nhìn trông, nhìn thấy tờ giấy trắng bên lề trái viết bốn chữ phóng khoáng đích thị là bốn chữ: Đồng thành binh pháp, khỏi ngẩn ra, Ôn đại nhân đây là muốn tự viết binh thư? Nhưng lại nhớ ở biên giới thời gian khá dài, nhiều năm cùng người Bắc Việt giao chiến, kiến thức thâm sâu, trong đầu hiển nhiên chứa đầy binh pháp, sách lược, tự viết binh thư cũng thành vấn đề.

      Nghĩ thôi, Như Thúy mỉm cười, giờ khắc này cảm nhận thực ràng được nam nhân này tài hoa thế nào, lòng chợt lay động, chàng hoàn mỹ được thể tưởng được.

      Gả cho , kỳ thực là may mắn của nàng thôi.

      ngày trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời lặn, hai phu thê thay lễ phục hợp nghi, rồi kiểm tra lại lễ vật chuẩn bị cho mừng thọ, có gì ổn, hai người liền ngồi xe ngựa tiến cung.

      Xe ngựa ở trước cửa cung phía Nam dừng lại, trong cung có nguyên do đặc biệt cho phép cưỡi ngựa ngồi xe tiến vào, trừ khi có ân điển ngoại lệ. Hai người xuống xe ngựa, qua trước cửa cung, sau khi thị vệ kiểm tra, liền cùng nhau tiến đến hoàng cung.

      Thời gian còn sớm, nhưng mà người tiến cung chúc thọ rất đông đủ, vội vàng bằng đến sớm, là ngày thọ thần của Thái hậu nương nương ai có lá gan đến muộn, hơn nữa tiến cung còn có hậu bối cùng phu nhân các gia phủ muốn Trọng Hoa cung bái kiến Thái hậu, đến lúc đó cũng có thể trước mặt Thái hậu nương nương để lại ấn tượng tốt.

      Yến hội bắt đầu vào giờ Tuất, cách yến tiệc tối thời gian nửa canh giờ. Trong khoảng thời gian này, Như Thúy phải đến nán lại bên cung Thái hậu, Ôn Lương cũng phải cùng các quan lại khác tụ tập nơi cung điện chờ đợi, thuận tiện cùng những đại thần kia giao lưu chút. Cho nên sau khi tiến hoàng cung lâu, hai người liền tách ra để đến những nơi khác nhau.

      Ôn Lương đối với chuyện kế tiếp có chút lo lắng, nhưng vì thần tử nam nhân, có triệu kiến riêng của bề thể bước vào hậu cung, cho nên chỉ có thể lo lắng dặn dò Như Thúy nhà đầu nhà mình mấy câu.

      "Ôn đại nhân yên tâm , ta rất an phận !" Như Thúy thấy lo lắng có chút mất hứng, đạo: "Hơn nữa trong cung còn có Túc vương phi mà." Có Túc vương phi phía áp chế, nhìn nàng vừa mắt cũng phải nghĩ về lại chút.

      Nghe như thế, Ôn Lương lại lo lắng hơn, ai biết hai nha đầu này cùng nhau tiến cung sau đó lại càng sinh thêm chuyện? Mà thực ra các nàng đều rất an phận, nhưng luôn có người nhìn thuận mắt ắt tìm tới các nàng mà sinh thôi.

      "Được rồi, ta biết nàng rất ngoan ngoãn, nhưng mà thi thoảng bị ức hiếp chút, cũng nên vì vậy cùng người khác đối nghịch."

      "Nhưng nếu là người kia bắt nạt đến quá đáng sao?" Như Thúy nương giọng hỏi.

      "... Vậy nàng để bọn nha hoàn đưa đánh cho cha mẹ đều nhận ra, đại nhân ta là chủ cho các nàng!"

      "Thiếp biết!"

      Bên cạnh Thanh Y, Thượng Khê đờ đẫn gì, nghe hai người này đối thoại cảm thấy cả hai đều là bất lực ngã vào nhau.

      Sau khi cùng Ôn Lương tách ra, Như Thúy mang theo Thanh Y dưới hướng dẫn danh tiểu thái giám về phía Trọng Hoa cung của Thái hậu. Thọ lễ vừa rồi lúc tiến cung giao cho thái giám chờ ở nơi đó tiếp ứng, bọn họ đem các lễ vật đồng thời cùng lúc đưa đến Trọng Hoa cung.

      Trong cung kết hoa giăng đèn, bầu khí hoan hỉ rộng khắp.

      Lúc tới Trọng Hoa cung, xa xa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười đùa. Mà lúc này cùng nhau đến Trọng Hoa cung cũng chỉ có Như Thúy, bên cạnh còn có hai mệnh phụ. Cung nữ canh giữ ở trước cung điện nhìn thấy các nàng, liền thi lễ sau đó liền vào thông báo, rất nhanh liền ra truyền các nàng tiến vào.

      Lúc Như Thúy đến là lúc người trong sảnh nhiều cũng ít vừa khéo thời gian mà đến, hơn nữa đến cùng còn có hai người khác, nên thực đúng là quá gây chú ý. Nhưng biết làm thế nào khi Ôn Lương này là đệ nhất mỹ nam thanh danh quá lớn, thêm nữa nàng lại là truyền kỳ thân phận bước bay cao vạn trượng, có thể ở đây cung phi cung nữ cùng phu nhân đối với nàng hết sức hiếu kỳ, lúc nghe thấy cung nhân báo, đều xao xác đồng loạt quay qua nhìn, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm nàng, muốn nhìn ra xem rốt cuộc nàng có cái gì đặc biệt, để cho Ôn Tử Tu kia cực phẩm đệ nhất nam nhân gạt bỏ hết thảy khó khăn cưới nàng làm vợ.

      Bên Như Thúy cùng tới có hai vị phu nhân thấy trong điện nhiều ánh mắt nhìn chằm chặp như vậy khỏi khẩn trương, cử chỉ liên tục có chút mất tự nhiên. Như Thúy cũng bị điện người nhìn như thế cũng có chút khẩn trương, để ý lúc phu nhân bên cạnh chân bước hơi nhanh, bước giẫm phải làn váy của mình. Như Thúy bước chân nhàng, lúc thấy vướng nàng theo phản xạ cầm lấy váy kéo giật lại, làm vị phu nhân kia trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người mà ngã nhào xuống, tức khắc trang sức đầu rối tung.

      "..."

      Trong điện tức khắc im lặng, lát biết là ai bật cười ra tiếng, sau đó giống như là bị nhiễm, cả đại điện ai nấy mặt đều mang theo ý cười, thế nhưng lại có cười ra tiếng, coi như là chừa cho phu nhân vừa ngã chút mặt mũi.

      Như Thúy cũng giật mình, vội vàng cùng những cung nữ ấy đỡ phu nhân kia lên. Nhưng mà phu nhân kia có lẽ bị mất mặt như vậy nên hề cảm kích, ngầm đem tay nàng giật ra, hung hăng trừng mắt liếc nàng, mặt lại rất xấu hổ.

      Lúc này, giọng Thái hậu ân cần truyền đến: "Phu nhân của Tả thị lang có sao chứ? Người đâu, mau dìu Tả thị lang phu nhân ngồi xuống nghỉ ngơi".

      Mày liễu của Tả thị lang phu nhân cau lại, được cung nữ đỡ trông bộ dáng yếu ớt vô cùng, miễn cưỡng cười : "Thái hậu nương nương, thần phụ có việc gì, chỉ là ngực có chút đau mà thôi, khí lực của Ôn phu nhân thực là rất dũng mãnh". Trong giọng mang theo ý giễu cợt.

      Nghe vậy, người ở chỗ này liền thay đổi đối tượng bị giễu cợt, nhưng lại thấy Như Thúy dường như có bị phản ứng gì, mà hướng Tả thị lang phu nhân kia cười cười, cất tiếng giòn tan : "Cảm ơn Tả thị lang phu nhân khen, ta đúng là khí lực đúng là hơi lớn, đại phu nữ tử có khí lực là chuyện tốt mà, mới thoáng cái liền bị gió thổi bay, mà tháng mười gió thu cũng chỉ là hơi lớn thôi đâu". , mặt lộ ra ý tươi cười, thực rất vui vẻ.

      "..."

      Da mặt này cũng đặc biệt dày, tốt ở chỗ lại quay ngược châm chọc người ta gầy yếu mà chẳng vội vàng tiến lên tự tìm lấy phiến phức.

      Thấy Tả thị lang phu nhân còn lời nào để , Như Thúy nương lại : "Thái hậu nương nương, xin thứ cho thần phụ vô trạng, cũng biết Tả thị lang phu nhân giẫm phải y phục của thần mới làm hại phu nhân ấy bị ngã cái."

      Tình hình là người trong điện cũng thấy ràng, mặc dù biết Tả thị lang phu nhân khi đó là là vô tâm hay hữu ý, nhưng việc này xảy ra đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười. Nếu là tình huống bình thường, phải là người bị giẫm váy té ngã xuống sao? Thế nào tình huống tại này lại đổi lại, ngược lại là người giẫm váy lại bị té ngã?

      Thái hậu sau khi nghe xong, chỉ biết đem việc này trở thành cái chuyện ngoài ý muốn, sai người ta đem Tả thị lang phu nhân đỡ đến bên cạnh ngồi xuống.

      Tả thị lang phu nhân trước ánh mắt mọi người lại càng thêm mắc cỡ vẻ mặt đỏ bừng, nhưng tại loại thời điểm này lại thể mượn cớ thân thể khó chịu tránh , nếu lại càng mất mặt, chỉ có thể cố gắng ở bên ngồi xuống, trong lòng liên tục có ý nghĩ muốn ăn tươi người nào đó, nhưng lại chỉ có thể oán hận vò xoắn khăn tay, ở trong lòng chửi rủa nha hoàn đó may mắn.

      Trải qua việc đột nhiên ngoài ý muốn, Như Thúy cũng có vì thế mà khẩn trương, cùng người phu nhân tiến lên trước Thái hậu thỉnh an.

      Thái hậu để cho nàng đứng dậy ngay, nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén quan sát.

      Hai người vẫn duy trì tư thế quỳ gối hành lễ, Như Thúy điềm nhiên thi hành lễ, cũng cảm thấy mệt nhọc, ngược lại là Đô phu nhân theo thời gian trôi qua bắp chân phát run , thầm hối hận chính mình lúc đó nghe lời Tả thị lang phu nhân làm chi, chờ Ôn phu nhân này cùng nhau qua đây, bây giờ hay rồi, muốn ngáng chân người ta mà được trái lại tự vấp té ngã, tại cùng cùng nhau vì hành lễ bị giày vò,đúng là lợi bất cập hại, được lại còn mất.

      Khi quan sát đủ rồi, Thái hậu nương nương mới chậm rãi gọi dậy cho ngồi, nhưng là thấy người muốn cho nếm mùi đau khổ thần sắc như thường, kẻ khác vô tội sắc mặt lại trắng bệch, Thái hậu trong lòng bất mãn, cảm giác đòn này như đánh vào gối bông mềm, chẳng có cảm giác thành công.

      "Thái hậu nương nương, người xem, Ôn phu nhân này thoạt nhìn trẻ người, nhưng cũng thực may mắn là người lanh lợi, chớ trách..." chuyện phu nhân che môi cười.

      Trong điện người đều hiểu ý của nàng, nếu phải là may mắn, làm sao nữa tử có xuất thân nha hoàn có thể gả cho nhi tử của Trấn Quốc Công được chứ?

      Đối với người trong điện châm chọc, Như Thúy sớm có chuẩn bị trong lòng, cũng có bao nhiêu tức giận, ánh mắt bình bình, thấy phía dưới Thái cách đó xa nơi mấy vương phi ngồi có Túc vương phi, thấy nàng vẻ mặt lo lắng nhìn mình, liền tươi cười đáp lại.

      ------------ to be continue ------------
      EDITOR tự kỉ: ôi, vai ơi, đau quá. NT nàg lợi hại, giết người ko đổi sắc mặt, sốc mà tỉnh như gì. Tội cho Ôn ca phải hy sinh miệng mình để chặn tai họa, đúng là vì nghĩa diệt thân, đúng là quân sư hùng mà *.*
      Còn tội Tả phu nhân, Đô phu nhân, mún nịnh Thái hậu lại tự chuốc phiền háháhá __/./__

      Lần sau bà con mún giết người nên chừa NT ra, ko coi chừng chả bjc tại sao người bị giết lại là mình đó nhá )).((

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20:

      EDITOR: Quân Ngọc Thiên Quân
      Tiếp nhận hết tất thảy, giờ ở trong mắt Như Thúy đều là đám nữ nhân xinh đẹp, chỉnh tề nhân cơ hội này vội vàng tiến lên nịnh hót lão thái thái, theo đó “dùng” quý bà này để làm mai nữ tử nhà mình, thỉnh thoảng ngầm kích động đâm chọt chút để khiến lão thái thái vui vẻ.

      Đáp lại biểu của Như Thúy có áp lực chút nào, bởi vì các nàng rất khó hiểu, Như Thúy đàm đạm mà chớp chớp đôi mắt đào, bày ra bộ dạng “ta đây nghe hiểu các ngươi cái gì”, khiến cho các phu nhân trong lòng khỏi buồn bực, biết nàng là giả ngốc hay là ngốc , nhưng mà cái bộ dạng ”ngây thơ, vô tội” kia đúng là làm người ta khỏi hận.

      Trong điện các phu nhân hiển nhiên nghe thấy được ít lời đồn thổi, nghe Thái hậu nương nương lúc trước là vì Đại công chúa nuôi dưới gối mà chọn trúng nhi tử của Trấn Quốc Công làm Phò mã, ai ngờ giữa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, hơn nữa cái Trình Giảo Kim này thân phận là quá thấp kém. Vì vậy trong mắt người đời, đường đường Đại công chúa của hoàng thất mà lại bại bởi nha hoàn, khiến cho Thái hậu nương nương trong lòng tức giận thôi.

      Mọi người đều biết, Ôn Lương tuy là nhi tử của Trấn Quốc Công, nhưng khi còn bé tốt xấu gì cũng là ở trong cung thời gian dài, chính là Túc Vương kết bạn với đệ đệ Ôn tử này, sau cùng Túc Vương quan hệ tốt phải ví giống như huynh đệ hoặc như phụ tử vậy. Thái hậu nương nương nhớ tới đó trạng cũng kịp chừa cho phủ Trấn Quốc Công ít mặt mũi, hơn nữa Hoàng Thượng lên tiếng, bởi vậy dù có muốn tức giận nữa cũng chỉ có thể chịu đựng có phát tác lên Ôn Lương, nhưng ra Trấn Quốc Công phu nhân bị triệu tiến cung chịu ít trách móc.

      Nhưng mà thể gây khó dễ cho Ôn Lương có nghĩa là thể làm gì đối với tân Ôn phu nhân Như Thúy, lúc này ràng cho thấy Thái hậu muốn làm mất mặt của Ôn phu nhân, ở đây số các phu nhân cũng “có máu mặt” cũng phụ họa theo. Có thể , ở nơi này đứng giữa đa phần là các phu nhân khoảng dưới hai mươi sáu - hai mươi bảy tuổi, nhưng mà có hơn phân nửa là từng đối với mỹ nam đệ nhất kinh thành kiêm trưởng nam của phủ Trấn Quốc Công từng có huyễn tưởng, chỉ là cứ từng năm thêm từng năm, vị mỹ nam này vẫn chưa hồi kinh, tình cuồng dại của những nữ nhân đối với cũng thể thắng nổi tuổi xuân ngừng trôi qua, sau cùng cũng chỉ có thể thất vọng gả về làm thê tử của kẻ khác. Mà trong lúc các nàng hoàn toàn hết hy vọng Ôn Lương lại trở về, vẫn hào hoa phong nhã như trước, lại cưới thê tử có gia thế mà phong thái cùng tướng mạo cũng bằng nữ nhân như các nàng, mặc nhiên làm cho lòng người như bị cây gai đâm vào, thực khó chịu là như vậy, nếu là các nàng sanh muộn vài năm, phỏng chừng vị trí Ôn phu nhân bây giờ chính là của các nàng. Như thế cũng chỉ có thể oán thán tiếng trời sinh ta quá sớm mà thôi!

      Trong lòng thực khó chịu, cộng thêm ý định lấy lòng Thái hậu, bởi vậy trong chốc lát trong điện sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

      Thế nhưng bầu khí như thế cũng chỉ là duy trì lát, xem tình hình cũng khác biệt lắm. Ở bên cạnh, Túc Vương phi ngoan ngoãn giả ngốc nãy giờ chọn đúng lúc mà chen vào, vừa mở miệng sắc mặt của Thái hậu nương nương liền đanh lại, sau đó nén giận trừng mắt liếc nhìn nàng dâu luôn khiến mình phật lòng, thấy nàng vẻ mặt vô tội cười theo, cơn giận của Thái hậu nương nương lập tức trào cao, nhưng lúc tức giận, lại nhìn thấy ở trong lòng Túc Vương phi là tiểu tôn nữ (cháu ) nhắn chăm chú nhìn mình, cục cưng xíu kia bày ra bộ mặt nghiêm túc như đúc phụ thân nó, là có lực sát thương nha, cơn tức giận của Thái hậu nương nương cũng theo đó mà biến mất.

      Bầu khí lại trở lại màn hoà thuận vui vẻ, vui vẻ hoà thuận.

      Túc Vương phi biết cục cưng nhà mình đối thái hậu nương nương mà loại đại sát khí. Vì vậy liền ẵm cục cưng “khoe” ra ngoài, để cho nó cứ quấn lấy tâm trí Thái hậu ngừng. Phút chốc đề tài chuyện phiếm trong điện chuyển dời sang cục cưng xíu xiu người Túc Vương phi, các vị phu nhân cùng nhìn, trông đúng là giống Túc Vương gia như đúc ra từ khuôn ra vậy, áp lực trong lòng khỏi tăng như núi, chỉ có thể thành thực về đứa để mà xu nịnh. Đổi lại cũng khiến Thái hậu nương nương hài lòng ít. Có thể thấy được đối tiểu quận chúa của Túc Vương gia, Thái hậu nương nương chính là rất thương.

      Mãi cho đến tận trước yến tiệc, Như Thúy cũng chưa được chứng kiến cuộc “đại chiến” như Túc Vương phi từng , điều này làm cho lòng của nàng có chút tiếc nuối. { p/s: /////_\\ chị này đúng là ko có máu me ko vui mà}

      Lúc gần đến yến tiệc có cung nhân nhắc nhở, các phu nhân liền thi lễ rồi rời khỏi Trọng Hoa cung đến ngự hoa viên, mà Thái hậu cùng Hoàng đế, Hoàng hậu theo sau là các phi tần cùng về hướng ngự hoa viên. Mà thọ yến lần này củaThái hậu là được tổ chức ở ngự hoa viên.

      Chính là lúc này mới là lúc đèn hoa rực rỡ nhất, cung nhân đem đèn cung đình đồng loạt điểm lên, toàn bộ hoàng thành giờ màu đèn lồng rực rỡ, càng lộ vẻ tôn quý của hoàng thất. Trong ngự hoa viên, ngừng qua lại như con thoi trong biển người là các cung nữ khéo léo bưng, bày lên đủ các loại mỹ thực tinh tế cùng mỹ tửu. Trong hoa viên, ngoại trừ nhóm mặc các màu triều phục, còn có các vương công quý tộc cùng với các viên quan trong ngoài triều, cũng thiếu các vị nam thanh nữ tú chưa thành gia lập thất, phong thái trang phục đúng là sặc sỡ, thực là có phong vị tuổi trẻ.

      Mặc dù là sinh thần của Thái hậu, nhưng ở trường hợp như vậy, rất dễ dàng xây dựng quan hệ cũng là dịp cho các quý nữ ở trong chốn khuê phòng được ra lộ diện, để cho các nam thanh tài giỏi tuấn tú biết nhà ai có con mới lớn. Nếu là vừa mắt, đẹp lòng rất có khả năng xem xét tiến đến hôn nhân chính trị.

      Ừ, cách khác, đây chính là dạng biến tướng của đại hội “kết thân”, chẳng qua là mượn danh sinh nhật của Thái hậu mà thôi. có việc gì để giải khuây, Thái hậu cũng là vui vẻ ngồi xem loại tình huống này. Hàng năm qua sinh nhật của mình lâu, lại nghe truyền ra hai nhà kia kết thành thông gia, mọi người đều được vui vẻ.

      Người dần dần đến gần đủ, ai nấy khẽ đảo sang bên cùng nhau bắt chuyện, mọi người đều căn cứ vào thân phận, địa vị mà ngồi.

      Khi Như Thúy đến, nhìn thấy Ôn Lương cùng hai vị có y phục Hoàng tử phục sức thiếu niên trò chuyện, có lẽ là nghe được tiếng động, liền mỉm cười quay lại, sau khi thấy nhìn phía mình, Như Thúy vội vàng giơ tay vẫy vẫy, thấy ngoắt tay ý bảo nàng qua đó, Như Thúy liền dẫn Thanh Y tới.

      "Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, đây là thê tử Hạ thị". Ôn Lương hướng về hai vị niên thiếu giới thiệu, cũng chỉ ra thân phận của họ.

      Như Thúy tiến lên hành lễ, hướng nhị vị Hoàng tử thỉnh an: "Thần phụ tham kiến Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử".

      Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử còn là thiếu niên tuổi, khuôn mặt tuy còn non trẻ, nhưng lộ ra khí phách hoàng thất, hai vị Hoàng tử đều là được thừa hưởng những gien tốt của hoàng thất, tuấn mỹ khuynh thành, khí chất như hoa, giở tay nhấc chân đều thập phần cao quý, tao nhã. Thế nhưng tất cả những vẻ mỹ mạo tốt đẹp đặt ở người Ôn Lương lại như nắng hạ rực rỡ, liền có vẻ giống như minh châu đặt cạnh ánh sáng lấp lánh, những nét trời sinh xuất chúng của họ hoàn toàn bị ánh sáng rực rỡ kia che lấp hết thảy, chỉ còn vẻ ảm đạm thất sắc.

      Hai vị Hoàng tử cười cùng đứng dậy, cung kính chắp tay kêu tiếng "Sư mẫu" —.— Ôn Lương được Hoàng đế khâm điểm làm Sư phó của các Hoàng tử, hết thảy các Hoàng tử thấy phải hành lễ, thăm hỏi, mà làm Ôn phu nhân, Như Thúy cũng bỗng chốc quang vinh lên thành sư mẫu của các Hoàng tử, bị hai vị hoàng tử cung cung kính kính gọi "Sư mẫu", Như Thúy trong nháy mắt có thể cảm giác được các nữ quyến phóng đủ các loại ánh mắt hâm mộ, đố kị, căm ghét…

      Hai vị Hoàng tử ngầm đánh giá Ôn phu nhân với các lời đồn thổi, ánh mắt thâm trầm, nét mặt cũng biểu gì, lại tiếp tục cùng Ôn Lương hàn huyên vài câu, liền cáo từ rời .

      Thấy thời gian gần đến, Ôn Lương mang theo Như Thúy đến vị trí tương ứng ngồi xuống, cũng quên hỏi han nàng chút về chuyến ở Trọng Hoa cung.

      "Chàng yên tâm , có Vương phi ở đó, hơn nữa Thái hậu nương nương là người hòa ái, dễ gần, đặc biệt thương tiểu quận chúa, cũng rỗi rãnh chú ý thiếp."

      Ôn Lương vẻ mặt hoài nghi, điều này và điều biết về Thái hậu sao có điểm chung hả? Làm sao có thể có nhân cơ hội này làm mất thể diện của nàng chứ?

      Như Thúy tiếp tục cười híp mắt kể: "Thực , tiểu quận chúa hết sức chăm chú nhìn Thái hậu trước mặt các nương nương, Thái hậu nương nương liền hài lòng gì".

      Là bị khí thế kia bức cho nên lời sao?.?

      Ôn Lương rốt cuộc hiểu , khỏi đảo mắt /, nghĩ đời này có thể bị tiểu quận chúa của Túc Vương phủ ảnh hưởng có “rất ít người”, đặc biệt cục này lớn lên giống Túc Vương như đúc vậy, tuổi còn mà toàn thân khí phái khiến cho người ta dám nhìn vào mắt. Thái hậu nương nương ràng là bị vẻ nghiêm túc của tiểu nhi tử này bức cho nghẹn tức vào trong mà thể đả động, nhưng hết lần này tới lần khác đều xuôi giận như vậy, trong tất cả các tiểu tôn nữ, ngoại trừ Đại Công chúa hết mực được cưng chiều còn lại đó là tiểu quận chúa của Túc Vương gia.

      Lúc này, thanh của thái giám vang lên, Thái hậu và Đế hậu cùng theo sau là các phi tần cũng từng nhóm vào, ngự hoa viên vốn là náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều đứng dậy nghênh tiếp.

      ----------- to be continue --------------
      lảm nhảm đêm khuya: QQ cầm-bếch òi bà con ơi, để các hương thận phụ ấu gào thét lâu, mong lượng thứ *vẫy vẫy cánh cụt*
      aygu, chị em xem nàg NT lại bơ đẹp các hương thân phụ lão đag ra sức bốc mặt mũi nhà nàg. Mà QQ ko thấy có dấu hiệu mất mặt nào
      phỏng vấn Thúy nương.
      +QQ: xin hỏi bí quyết giữ gìn da mặt chống lại tác hại của thiên nhiên cũng như con người của com là gì thưa con nuôi êu rấu?
      *Thúy nương: công thức DA truyền ạ.
      +QQ: truyền thế nào cơ?
      *Tn: là truyền DA từ đời này sao đời khác *phe phẩy quạt*
      +QQ: ??_?? truyền như v có thể sử dụng sao, là má con sao má chưa nghe?
      *Tn: độc ngôn tuân di huấn "TÂM MẤT NHỤC MẶT TẮC DÀY"
      +QQ: ta dạy con thế hử?
      *Tn: mà má ơi, bí kíp là má trộn cho THúy nhi mà * cười chớp chớp mắt* chắc lần trước má té xỉu nên quên r nên quên [c18, mn cứ kiểm chứg]
      +QQ: *chớp chớp mắt, nổ đom đóm*
      ------- ta là vạch phân cách lỗ tai và Như Thúy tỷ -------
      +QQ: *té xỉu* *tỉnh lại dặn: đừng ai đỡ hãy để má nuôi mất trí nhớ , sao lại chuyển ra đứa con nuôi nào như má NT này, thất bại* *xỉu tiếp*


      ****Độc ngôn tuân di huấn: "TÂM MẤT NHỤC MẶT TẮC DÀY"
      Đ1: NHỤC NHẤT LÀ DA MẶT DÀY, DÀY NHẤT LÀ MẶT KO BIẾT NHỤC
      Đ2: NHỤC NHẤT LÀ ĐỂ NHỤC LÀM NHỤC, MẶT DÀY MÀI GIẶT MẶT VẪN DÀY
      Đ3: dưới mọi hình thức chà đạp mặt vẫn phải giữ mặt luôn luôn dày, cứ như mặt bị đạp phải của mình mặc dù nó là của mình.
      Đ4: bị nhục, đọc lại tôn huấn Đ1+2
      Đ5: mất mặt, mặt ko chịu dày, đọc lại tôn huấn Đ3
      ..........PHƯƠNG PHÁP TU HÀNH:
      -B1: mài da bằng mã tấu
      -B2: dưỡng da bằng kem chống nhục
      -B3: chống nhục da bằng kem chống phản nhục
      ..........NẾU:
      +n1: da mặt vẫn ko đủ dày, quay lại B1
      +n2: da mặt THÂM do bị đâm thoọc, quay lại B2
      +n2: da mặt dị ứng, tác dụng phụ, phản tác dụng - vẫn bị nhục, quay lại B3-->B2-->B1-->B2-->B3-->B2-->B1
      ...........AND:
      vì: mặt mũi, tương lai của chúng ta
      suy ra: kệ cha mặt mũi, tương lai nhà chúng nó

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hiền thê ngốc nghếch
      Chương 21:
      Edit: Kihae




      Giờ Tuất, tiệc tối đúng giờ tiến hành.

      Hoàng đế mặc long bào màu vàng ngồi ở chủ vị, hai bên trái phải là thái hậu và hoàng hậu thân hoa phục, từ hoàng hậu trở xuống còn có các phi tần được sủng ái.

      Trong lúc mọi người hướng tới thái hậu lời mừng thọ, trong ngự hoa viên người trong cung lạc phường bắt đầu biểu diễn ca vũ, tiếng nhạc bao trùm toàn bộ ngự hoa viên.

      Mọi người mặc dù xem ca vũ, nhưng tâm tư cũng người các ca vũ, mà ánh mắt liên tiếp nhìn lên phía vị trí trung tâm.

      Tối hôm nay, có thể người được chú ý nhiều nhất sau thái hậu là đại công chúa luôn kề cận bên người thái hậu, được nàng an bài ngồi ngay bên cạnh mình, ân sủng cần cũng biết. Đại công chúa chính trực nhưvừa đến tuổi lấy chồng, dung mạo tú lệ, mặc thân cung trang sáng màu, đoan trang ngồi ở đằng kia, hưởng thụ ánh mắt quan sát đầy ngưỡng mộ từ những người đến dự yến tiệc, thản nhiên ung dung nhìn ca vũ biểu diễntrên đàicách đó xa, phong thái công chúa hoàng gia cực kì uy nghi.

      Đại công chúa đến tuổi định hôn phối, lúc trước nghe thái hậu nương nương chọn trúng con của trấn quốc công Ôn Lương, thúc dục hoàng đếchỉ hôn cho cùng đại công chúa, nhưng cuối cùng tình lại chuyển biến thành cái hí kịch, hôn của đại công chúa cuối cùng vẫn còn treo lơ lửng. Mặc dù mọi người biết tin tức nào là chính xác , bất quá bây giờ gặp được đại công chúa ở đây, ít công tử thế gia chưa kết hôn là vì hi vọng có thể lấy được đại công chúa , thuận tiện cũng tỏ ra Ôn Lương chọn đại công chúa cao quý mà lại chọn nha hoàn thân phân thấp hènmà nhìn với ánh mắt khinh bỉ.

      Đường đường công chúa hoàng gia cưới mà cưới nữ nhânxuất thân là nha hoàn, chỉ có nam nhân đầu bị ngập nước này mới có thể làm loại chuyện như thế.

      Trừ việc đó ra, những nữ quyến cùng các quan viên quan tâm đến đại công chúa dùngánh mắt mịt mờ nhìn qua nhìn lại giữa đại công chúa cùng Ôn Lương, sau lại nhìn nữ nhân ngồi chán ngấy như mèo bên cạnh Ôn Lương.

      Ôn Lương mặt mỉm cười, làm như thấy nhữngánh mắt quan sát mình, thản nhiên ngồi gọt táo cho phu nhân ăn.

      Nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt của những nữ quyến này trở nên ảm đạm, so sánh với phu quân nhà mình ngồi bên cạnh chỉ lo uống rượu và xem ca múa, thực làm cho người khác tức muốn chết, quả nhiên nam nhân tốt lại đối xử với gia đình cực kì tốt, trong lòng lại lần nữa đối với cái nha đầu ngu ngốc kia hâm mộ thôi. Dựa vào cái gì nữ nhân xuất thân từ nha hoàn lại được nam nhân tuấn tú tiêu sái đối đãi tốt đến vậy?

      Mà đại công chúa hiển nhiên cũng chú ý tới mànphía dưới, mâu quang ảm đạm, bất quá thể đem cảm xúc buồn bã bộc lộ trước mặt người khác, trong lòng khổ chỉ chính mình có thể biết. Thái hậu và hoàng đế chờ người tự nhiên cũng phát Ôn Lương e dè ngồi gọt táo cho vợ, bất động thanh sắc nhìn sang đại công chúa cái, thấy nàng vẫn đoan trang ngồi thưởng thức ca vũ, khỏi hài lòng mấy phần.

      Thái hậu nương nương vỗ vỗ tay đại công chúa, thương : "Dao nhi, thế gian này hảo nam nhi khôngcó mình Ôn Tử Tu. Ngươi ngĩ lại xem, trong kinh thành vẫn còn rất nhiều thanh niên tài tuấn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, ngươi cẩn thận nhìn xem, nếu là chọn trúng ai hoàng tổ mẫu tác chủcho ngươi."

      Nghe xong đại công chúa rũ mắt xuống, kiều tháitiểu nữ nhingượng ngùng, gắt giọng: "Hoàng tổ mẫu, Dao nhi còn vẫn muốn ở bên cạnh hoàng tổ mẫu thêm mấy năm..."

      Thái hậu bị nàng làm nũng tỏ vẻ quấn quýt si mê chọc cho cười liên tục, nhìn về phía hai người làm cho người ta nhìn chằm chằm kia, lại thấy nam tử tao nhã đem táo gọt vỏ cẩn thận đưa cho nữ nhân bên cạnh, còn cùng nữ tử kia cười , nữ tử tiếp nhận quả táo xinh xắn đem cắt làm hai nửa, sau đó lấy cây tăm xiên vào miểng táo đút cho nam nhân ăn.

      Thực là hai người ân ái đến cực điểm, mọi người thấy màn như vậy đều nguyền rủa bọn họ đời hạnh phúc.

      Như Thúy nương gặm táo, liền với Ôn Lương: "Ôn đại nhân, ta cảm thấy bọn họ hình như chỉ xem chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta đáng nhìn hơn vũ nữ đài ?" xong quay lại cắn miếng táo bự, làm cho khuôn mặt xinh đẹp lập tức thây đổi, hai má phùng lên, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười.

      Vốn dĩ còn nhìn hai người mọi người phát có người nào đó dũng cảm ăn táo như vậy, nhất thời sửng sốt.

      Tướng ăn hung dữ a!

      Ôn Lương nhàn nhạt nhìn xung quanh cái, sau đó cũng nhìn thấy người nào đó động tác mạnh mẽ như vậy, khẽ : "Đúng là so với ca vũ đáng xem hơn."

      "Ai?"

      Như Thúy nương hiển nhiên cũng chú ý tới động tác của mình rất bất nhã, vội vàng giơ tay áo lên che lại bên mặt, sau khi vất vả đem miếng táo kia nuốt xuống, Như Thúy nương nghiêm túc đối với trượng phu bảo đảm bảo: "Vừa rồi là cẩn thận, sau này chú ý hơn ."

      Ôn Lương cười cười cũng có quá để ý, lúc cung nữ ở đằng sau hầu hạ chuẩn bị tiến lên rót rượu, Ôn Lương cười ngăn trở. Mặc dù tửu lượng tốt, nhưng địa bàn của mình, bình thường uống rượu, miễn cho uống rượu hỏng việc.

      Cung nữ kia vô ý thức nhìn về phía Như Thúy ở bên cạnh ăn nho, Như Thúy nương nhìn lại nàng ấy đầy vẻ kinh ngạc, thấy đôi mắt nàng ấy nhìn mình chằm chằm, nhíu mày, hỏi: "Ánh mắt của ngươi trừng giống như dưa hấu, nhìn hơi xấu, là thoải mái sao?"

      "... có." Cung nữ kia cắn răng miễn cưỡng cười .

      Tả hữu tướng ngồi ở hai bên bàn uống rượu, nghe thấy lời của nàng phun đến sặc, dùng hai tay áo che lại mà ho sù sụ. Phu nhân bọn họ ngồi bên cạnh liền lo lắng vỗ ngực cho bọn họ, lại kêu người tới rót trà , làm ra trận rối ren, có thể làm tất cả mọi người chung quanh đều nhìn qua đây.

      Hai vị quan viên thực là xấu hổ muốn chết, chỉ có thể lúng túng hướng mọi người cười, thân thể cẩn thận xê dịch ra xa, sợ mình lại nghe thấy vị Ôn phu nhân lời nào làm chochính mìnhkhông khống chế được. Bất quá bởi hôm nay là sinh thần của thái hậu, hầu hết các quan viên có phẩm cấp đều tới, yến hội hơn trăm bàn, bọn họ muốn cách xa chút cũng biết tránh nơi nào, ràng muốn nghe, nhưng hai lỗ tai lại cứ vểnh lên nghe ngóng.

      "Hai vị đại nhân kia làm sao vậy?" Như Thúy nương kinh ngạc hỏi.

      Ôn Lương bình tĩnh đáp: "Bọn họ chẳng qua là nhất thời cẩn thận uống rượu bị sặc mà thôi."

      Như Thúy nương liếc mắt nhìn bọn họ cái, ra vẻ hiểu biết : "Quả nhiên là uống rượu hỏng việc. Ngài nhìn , mặt đều hồng như trái dưa hấu ... Ừm, Ôn đại nhân ăn dưa hấu." xong cầm lên miếng dưa hấu đưa tới Ôn Lương trước mặt.

      Khóe mắt Ôn Lương co quắp, nàng đây là ý gì?

      Hai vị kia đột nhiên bị thành "Mặt đỏ giống như dưa hấu" cũng đồng thời co quắp, thân thể đều có chút phát run, trong lúc nhất thời biết nên phản ứngthế nào. Trái lại phu nhân của bọn họ liếc mắt nhìn qua, sau đó che miệng cười rộ lên, cảm thấy Ôn phu nhân này trái lại thú vị.

      Như Thúy nương lại ngẩng đầu lên xem ca vũ biểu diễn, ngoài ý muốn nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm diễm clệ ao quý nhìn mình xem thường xen lẫn giễu cợt, đôi mắt từ lúc tiệc tối bắt đầu vẫn nhìn mình chằm chằm, muốn làm bộ nhìn thấy thôi, nhưng bàn của bọn họ nằm đối diện nhau, muốn làm bộ nhìn thấy cũng khó.

      "Nha đầu, đó là phu nhân của Tả thị lang." Ôn Lương : "Cả buổi tối nàng ấy đều nhìn nàng, có phải nàng cẩn thận gây với nàng ấy?"

      "Ta biết!" Như Thúy nương nhàn nhã , "Nàng ấy nhất định còn để ý lúc nãy ở Trọng Hoa cung bị vấp ngã, phu nhân nhu nhược. Nàng ấy giẫm váy ta, ta cũng có té ngã vậy mà nàng trái lại lại chính mình vấp ngã, đáng thương."

      "Chuyện gì xảy ra?" Ôn Lương kinh ngạc.

      Sau đó Như Thúy nương liền đem chuyện xảy ra lúc nàng Trọng Hoa cung bái kiến cho biết, Ôn Lương nghe xong có điều suy nghĩ, biết tình đương nhiên đơn giản giống như Như Thúy như vậy, sợ là có người muốn làm nàng xấu mặt trước các mệnh phụ phu nhân, chỉ tiếc Như Thúy nương phản ứng quá nhanh, có chỉnh được nàng ngược lại tự làm xấu mặt mình.

      "Xác thực phải lỗi của nàng, đừng để ý tới nàng ta!" Ôn Lương trấn an , trong lòng có chút đau lòng.

      Như Thúy nương nhe răng cười, dùng sức gật đầu: "Vâng, ta để ý nàng, người liên quan đến ta,ta cũng để ở trong lòng đâu. Ôn đại nhân, ta rất là độ lượng."

      Ôn Lương cười rộ lên, nha đầu chính là có điểm tốt như vậy, những tình rối rắn để ở trong lòng.

      Sau đó, hai vợ chồng vừa ăn vừa chuyện phiếm thuận tiện thưởng thức ca múa, bộ dạng vô cùng ân ái, quả thực làm cho người ngoài cực kì ghen tị. Về phần đối thoại của hai người có chút làm cho người ta muốn phun rượu, nhìn quan viên và các nữ quyến ngồi hai bên hay thay đổi sắc mặt liền biết bọn họ kỳ thực dễ chịu.

      Tiệc tối trong mảnh náo nhiệt như vậy liền kết thúc.

      Thái hậu rốt cuộc muốn nghỉ, lúc tiệc tối sắp kết thúc, liền kêu đại công chúa và hoàng hậu đỡ bà rời khỏi ngự hoa viên về Trọng Hoa cung nghỉ ngơi, hoàng đế cũng chỉ ngồi thêm chút, liền tuyên bố tiệc tối kết thúc.

      Tiệc tối kết thúc, các vị quan viên cũng dắt nữ quyếnnhà mình nhanh chóng rời khỏi ngự hoa viên hồi phủ nghỉ ngơi.

      Ôn Lương cùng Như Thúy vừa rời khỏi ngự hoa viên lâu, liền bị tiểu thái giám bên người đại hoàng tử ngăn lại.

      "Ôn đại nhân, xin ngài bớt chút thời gian, đại hoàng tử thỉnh ngài đến điện Tường An chuyến." Thái giám cung kính .

      Ôn Lương kinh ngạc : " khuya, biết đại hoàng tử có chuyện gì?" Nhìn sắc trời chút, còn hơn canh giờ nữa hoàng cung khóa cổng .

      Tiểu thái giám lắc đầu chỉ biết.

      Suy nghĩ lúc, Ôn Lương xoay người lại với Như Thúy: "Nha đầu, nàng lên xe chờ ta trước, ta gặp đại hoàng tử xong cùng nàng về nhà." Đợi Như Thúy gật đầu, liền cùng tiểu thái giám hướng nơi ở của đại hoàng tử Tường Khánh điện mà .

      Thấy bọn họ rồi, thái giámdẫn đườngbên cạnhvội : "Ôn phu nhân, thỉnh bên này, nô tài mang ngài xuất cung."

      Như Thúy câu "Làm phiền ", liền dẫn Thanh Y và tiểu thái giám cùng nhau ly khai.

      Ánh trăng mông lung, ánh đèn treo dọc theo hành lang của cung điện phát ra có vẻ yếu ớt, hoa và cây cảnh ven đường có vẻ mỹ lệ lúc ban ngày, trái lại có vẻ có chút trầm khủng bố.

      Như Thúy cảm thấy con đường này càng càng kì lạ, ngay cả thị vệ gác cổng đều thấy, khỏi dừng bước.

      "Uy, tiểu thái giám, có phải nhầm hay ?" Như Thúy kêu lên, dừng bước lại.

      Ai biết thái giám dẫn đường kia lại cắm đầu về phía trước, chỉ chốc lát sau thân ảnh liền biến mất ở khúc quanh phía trước.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22
      Edit: Kihae

      Ôn Lương nhìn chăm chú đứa trước mắt, mặt mày ôn nhuận, khí độ bất phàm, tuổi tuy còn nhưng có xu hướng trở thành bậc quân tử. biết trong hoàng thất chưa bao giờ có người nào là đơn giản, mặc dù đế vương tại nhân hậu minh, nhưng các hoàng tử theo tuổi tác lớn dần, cũng có tâm tư riêng. Qua mấy năm nữa, lúc hoàng thượng già rồi mà các hoàng tử đến tuổi thành niên, biết trở thành cục diện như thế nào .

      chỉ hi vọng, đế vương tại con đường tiên đế . Đương nhiên, có lẽ có Túc vương ở đây, có thể tránh được trận gió tanh mưa máu như năm xưa.

      Thế nhưng, nếu ngay cả đứa bé như thế này cũng bắt đầu tính kế với , trong lòng quả có loại cảm xúc biết gì. Loại cảm giác này thực là quá tệ , lại làm cho nhớ tới cái đêm của mười mấy năm trước, nhị ca bị hại chết tại cái hoàng cung tráng lệ này, tuổi còn nên chỉ có thể ôm cơ thể dần dần lạnh băng cứng ngắc của nhị ca mà khóc rống ngừng.

      Có lẽ, đúng như nhị ca , hoàng cung này thích hợp với , nên có thể bao xa liền xa .

      "Ôn tiên sinh, đệ tử như vậy có đúng ?" Đại hoàng tử dò hỏi.

      Ôn Lương thất thần chỉ là trong nháy mắt, mặt mỉm cười rất hoàn mỹ che giấu thất thần, : "Đại hoàng tử có thể nghĩ như vậy là rất tốt, bất quá đêm khuya, cửa cung rất nhanh muốn khóa, đại hoàng tử nếu còn có vấn đề gì thắc mắc có thể hỏi thần vào buổi học ngày mai."

      Đại hoàng tử khoát tay áo, : "Ôn tiên sinh yên tâm, nếu là chậm trễ canh giờ, Ôn tiên sinh có thể ngủ lại trong cung. Phụ hoàng từng , tiên sinh là sư phụ của ta, cho phép tiên sinh ở Tuyên Đình các nghỉ ngơi."

      Ôn Lương chỉ là cười cười, từ chối cho ý kiến. Đế vương ban ân tuy tốt, nhưng có nhà mà trở về nam nhân này cũng có chút vấn đề.

      Đại hoàng tử thấy thể khuyên, chỉ có thể thất vọng đem xấp giấy Tuyên Thành tràn ngập chữ viết đưa cho : "Đêm nay mạo muội gọi tiên sinh đến, trừ có vấn đề thể chờ đợi được muốn hỏi tiên sinh, còn có sách luận mà học sinh hoàn thành, liền muốn đem cho tiên sinh coi."

      Ôn Lương liếc mắt cái, đây là bài tập giao cho các hoàng tử, cầu họ hoàn thành sách luận, đại hoàng tử tài hoa tệ, ở phương diện sách luậnkinh sử rất có thiên phú, so với các hoàng tử hơn khác hơn được mấy phần.

      Ôn Lương có nhìn, đem nó cất xong, sau đó đối đại hoàng tử : "Đại hoàng tử, sách luận dung này thần đem về nhìn kỹ, ngày mai học thần viết nhận xét chú thích vào và trả lại ngươi."

      Đại hoàng tử có vẻ hơi thất vọng, bất quá vẫn là mỉm cười gật đầu.

      Ôn Lương lại nhìn đại hoàng tử cái, sau đó cáo từ ly khai.

      Đại hoàng tử vẫn khiêm tốn mỉm cười lúc Ôn Lương rời , chậm rãi thu lại, ánh mắt thâm thúy nhìn theo phương hướnghắn ly khai, chân mày hơi nghiêm lại.

      "Đại hoàng tử." Tiểu thái giám tiến lên kêu tiếng, thấy đại hoàng tử nhìn qua, nhanh chóng : "Đại hoàng tử, tình làm thỏa đáng."

      Đại hoàng tử mặt mày cực kì ôn nhã, nhàn nhạt cười, : "Ừm, Dao công chúa và nhị hoàng tử ?"

      "Đúng vậy."

      Nghe xong, đại hoàng tử nhàng cười, "Rất tốt, phân phó người phía dưới đừng lộ ra sơ hở, nếu bị bắt được, liền ép thắt cổ tự tử thôi."

      người Tiểu thái giám đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cung kính đáp tiếng.

      *********

      Ôn Lương cũng thẳng đến Nam Cung môn, mà mang theo Thượng Khê cùng thái giám trung niên dẫn đường gấp gáp hướng chỗ cung điện hẻo lánh bước tới.

      Vị thái giám trung niên này là người của để lại trong cung, đối với nơi giàu sang xa hoa như thế này, chưa từng có quá nhiều hảo cảm. Cho nên, sau khi rời khỏi điện Tường An của đại hoàng tử, rất nhanh liền từ thái giám này biết được nương tử nhà mình bị mang nơi nào.

      Thế nhưng lại là Chiêu An cung, đây chính là nơi được đồn đại khí nặng nhấ ttrong cung, biết có bao nhiêu cung nhân chết oan ở đây, còn có những chuyện ma quái thường xảy ra ở nơi này, bình thường vào lúc nửa đêm, cung nhân chắc chắn tiến đến loại địa phương này. Nha đầu nhà bị mang vào trong đó, phải có suy nghĩ muốn dọa nàng sao?

      Lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, Ôn Lương chỉ hi vọng tình huống nên quá tệ, nha đầu kia mặc dù bình thường có vận may thể tưởng tượng nổi, nhưng ở nơi phức tạp nhất xấu xa đời này, tất cả đều khó lòng phòng bị, coi như là thần may mắn cũng bị hại. Đây phải là điều muốn thấy, cưới nàng, là vì cho nàng danh phận, sau đó chính thức đem nàng trở thành cuộc sống của mình, ngày gặp liền cảm thấy trống trải...

      Ôn Lương suy nghĩ rất nhiều, đường nhanh, quên chuyện ma quái đồn đại trong Chiêu An cung, càng nhìn đến hoàn cảnh trầm khủng bố kia, đường tìm kiếm. Sau đó, khi thấy thực cùng nhũng gì mình tưởng tượng hoàn toàn khác xa, nhịn được đứng ngốc ra chỗ, trong lúc nhất thời phản ứng kịp.

      hoa mắt sao? Vì sao nha đầu nhà lại rất hung hãn bên giẫm lên cái bóng người mặc bạch y, bên an ủi hoàng tử và công chúa bị dọa tới chấn kinh? Cái này và thực hợp a!

      Trong lúc Ôn Lương bị tình phát triển trước mắt làm cho ngây ngốc, thái giám dẫn đường kia cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá rất nhanh liền yên lặng rời khỏi Chiêu An cung trước khi bị người khác chú ý.

      "... Các ngươi đừng sợ, quỷ này đáng sợ . Ngươi nhìn , run rẩy giống như triệu chứng của người điên, hoàn toàn có năng lực nhảy lên cắn chúng ta đâu." Như Thúy nương tận lực an ủi hai người thiếu niên thiếu nữ bị dọa đến thần trí .

      Đại công chúa được người đỡ, mặc dù cảm thấy đá như vậy rất đau chân, nhưng lúc này thể nghĩ nhiều hơn, đối Như Thúy nương vừa lớn mật đuổi tà ma tràn đầy kính phục tình, nuốt nước bọt giọng hỏi : "... Ngươi vì sao đá... Phía dưới của ?". Đại công chúa có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ còn có chuyện gì nàng biết?

      Nhị hoàng tử đồng dạng xanh mặt, nghe thấy lời hiếu kỳ của đại công chúa, trong nháy mắt chỉ cảm thấy đản đau cúc chặt, vị Ôn phu nhân này so với trong tưởng tượng còn muốn hung tàn đáng sợ hơn a. Mà Như Thúy nương trả lời càng làm cho thế giới quan của nhị hoàng tử bị đả kích nghiêm trọng, tam quan gì đó bị phá vỡ, còn giới hạn.

      "Quỷ này vừa nhìn chính là nam quỷ, đối phó nam quỷ đương nhiên phải dùng “liêu chân”... Nga, đại công chúa ngươi hiểu cái gì là “liêu chân” à? sao, chỉ cần biết rằng đây là chiêu nhất thiết phải biết của yếu đuối là được. Ngươi nhìn nam quỷ này, ban đêm ngủ được liền lắc lư dọa người, hẳn là nên cho chút giáo huấn . Đại công chúa, ngươi bị dọa, có muốn tới đá cước hay ?" Như Thúy nương cười đến phi thường xán lạn.

      Đại công chúa vội vàng lắc đầu, tiếng kêu của vừa thảm thiết vừa khủng khiếp, khiến nàng cũng cho rằng nam quỷ này —— muốn chết thêm lần nữa . Quả nhiên chuyện ma quái ở cung Chiêu An là !

      Nhị hoàng tử rốt cuộc hỏng mất, nhìn vẻ mặt hồng hào xán lạn của người nào đó. Nữ nhân hung tàn như thế, vì sao Ôn Tử Tu kinh tài tuyệt diễm lại sống chết muốn cưới nàng ta mà bỏ qua hoàng tỷ xinh đẹp như hoa lại ôn nhu hiền lương a? Hoàng tỷ là nươngmỹ hảo đơn thuần bình thường như vậy mà, có thể sánh cùng nàng là được ông trời ưu ái ngàn vạn lần rồi! Ôn tiên sinh, thông minh tài trí của ngài ở đâu? Đều dùng cho việc gì hết rồi?

      Bên cạnh Thanh Y đồng tình nhìn hai người, trong lòng sớm hiểu được đây là mưu, mặc dù cảm thấy hai vị quý nhân này thực đáng đồng tình, thế nhưng nhìn thấy phu nhân ngốc nghếch nhà nàng có chút tự giác nào ở đằng kia, trong lòng cũng có chút áp lực cực lớn.

      Đối với Thanh Y mà , đêm nay tuyệt đối là đêm nguy hiểm nhưng cũng là đêm dở khóc dở cười nhất trong cuộc đời nàng.

      Vốn dĩ khi tiểu thái giám dẫn đường biến mất, Thanh Y đúng là cực kì hoảng sợ, đặc biệt khi quanh mình vang lên những thanh quỷ dị, tại nơi cực kì yên tĩnh chỉ có cung điện trầm cùng ánh trăng mờ ảo, nghe ra là quá đáng sợ, Thanh Y trong lúc nhất thờisuy nghĩ rất nhiều các loại chuyện cổ quái, chỉ cảm giác mình bị quỷ quái bao vây, sợ hãi đến thiếu chút nữa muốn ngất. Mà lúc này còn thời gian, lúc nàng muốn kéo phu nhân nhà mình ròi khỏi nơi quái quỷ này, đột nhiên xa xa bay tới bóng dáng màu trắng —— bởi vì từ vị trí của nàng, trong mắt Thanh Y bóng trắng bay tới —— thế là, lúcThanh Y bị dọa đến muốn trợn trắng mắt ngất , phu nhân nhà nàng rất bình tĩnh —— kéo nàng chạy =__=!

      Thanh Y bị kéo chạy đến thở nổi, hoàn toàn quên mất việc phải té xỉu, thực ngờ được người nào đó bình thường nhìn bộ dáng xinh đẹp khả ái, nhưng chạy cực kì nhanh, bóng trắng kia còn đuổi kịp các nàng đâu!

      Thanh Y bớt thời giờ quay đầu lại, thấy bóng trắng phái sau vì đuổi theo các nàng mà thở ra hơi, biết vì sao, nàng cảm thấy việc này càng lúc càng khôi hài? Kỳ thực cái bóng kia căn bản phải quỷ?

      Ngay lúc Thanh Y trong lòng thở phào nhõm, đột nhiên trận kinh hô vang lên, giống như là các nàng cùng lúc va chạm vào nhau, dừng lại được động tác, hung hăng loạn thành đoàn, hơn nữa lấy loại tư thế quỷ dị mà đụng vào nhau.

      Thanh Y mặc dù rất khiếp sợ, nhưng do hành vi làm nha hoàn của nàng thường ngày làm cho nàng lập tức phản ứng lại, bò người đứng dậy, lại thấy phu nhân nhà nàng thập phần oai phong trực tiếp ngồi người thiếu nữ, kia phía dưới còn đè thêm người nữa, ba người tựa như chơi trò xếp chồng lên nhau người này đè người kia.

      Nga, tốt, chỉ cần phu nhân nhà ta bị thương tốt rồi, những người khác ai thèm quản ngươi tìm chết!

      Thanh Y nghĩ rất thích thú, bất quá khi thấy bị phu nhân nhà nàng đè mặt đất là đại công chúa và nhị hoàng tử thấy qua lúc tối hôm nay, Thanh Y lập tức bị kinh sợ. Mà càng làm cho nàng bị dọa đến chấn kinh chính là, đại công chúa và nhị hoàng tử bị đè cho bị thương a a a!

      Ngay lúcThanh Y sụp đổ sắp khóc, đột nhiên đại công chúa và nhị hoàng tử hai người hoảng sợ trừng mắt nhìn vị trí phía sau các nàng, kia biểu tình là quá kinh khủng, Thanh Ycũng có chút phản ứng, dường như có trận gió u thổi tới —— ra là gió đêm cuối thu, nổi hết cả da gà, Thanh Y máy móc quay đầu lại, nhìn thấy bóng trắng bay tới, tròng trắng mắt của Thanh Y đảo loạn, muốn té xỉu ngay lập tức ——

      tay đem nàng đưa đến chỗ bên cạnh đại công chúa, sau đó Thanh Y nhìn thấy phu nhân ngốc nghếch làm việc luôn thể để cho người khác hiểu nổi nhà nàng phát uy , đem xoay đại công chúa bị thương ở chân đẩy tới trong ngực nàng, sau đó vén váy hướng bóng trắng kia phóng tới, trực tiếp mau ngoan độc chuẩn xác hướng tới địa phương nào đó của cái bóng trắng lao đến kia hung hăng đá cái.

      "Ngao! ! !"

      Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, bóng trắng kia phụ mong đợi nặng nề té mặt đất co quắp. Như Thúy nương rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp giẫm hai cái lên địa phương nào đó của cái bóng trắng kia, hung hăng kêu lên: "Do ngươi yên phận làm quỷ mà ra đây dọa chúng ta, đây là báo ứng!"

      "..."

      Trong nháy mắt, mọi người chỉ có thể đần mặt, nhìn người nào đó hành hung con quỷ kia, rất muốn , thành quỷ đủ đáng thương, ngươi cũng đừng tiếp tục bắt nạt quỷ nữa!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      QCParagraph'] Chương 23:
      QCParagraph']  

      QCParagraph']Đại khái là thấy nhị hoàng tử bị nha đầu ngốc nghếch khiến cho sụp đổ quá đáng thương, nhìn hồi Ôn Lương rốt cuộc khụ tiếng, nhắc nhở tồn tại của mình.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Đại công chúa và nhị hoàng tử đồng thời nhìn lại, liền nhìn thấy cách đó xa phía trước cómột nam tử đạp ánh trăng tới, lập tức lệ nóng quanh tròng. Người nọ mặt tỳ vết, tươi cười ôn hòa như hoa, cung điện nguyên bản trầm lạnh lẽo bởi vì xuất của , mà toàn bộ thế giới biến thành bộ dáng khác, hoa sen trắng dưới ánh trăng cũng trở nên thánh khiết, ánh trăng nhu hòa chiếu vào người , giống như thủy triều lúc mãnh liệt rút lui được ánh trăng màu bạc chiếu vào tạo cảm giác mộng ảo mỹ lệ, chút tì vết.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Lúc bọn họ còn ngây người, Ôn Lương tiến lại gần, đầu tiên là thản nhiên nhìn "Quỷ" bị nương tử ngốc nghếch nhà giẫm nát dưới chân, thấy nàng phát tầm mắt của mình liền vội vàng lấy ra chân, thu hồi làn váy quy củ đứng yên, bộ dáng cung kính hiền lương, đáy mắt khỏi lướt qua ý cười, sau đó nhìn về phía nhị hoàng tử và đại công chúa nên xuất ở đây vào lúc này, hơn nữa bên cạnh bọn họ còn mang theo bất kì cung nhân nào.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Đại công chúa và nhị hoàng tử tầm mắt cũng theo độngtác của , cũng nhìn thấy người nào đó vừa rồi còn vô cùng hung hãn đuổi tà ma lúc này bộ dạng phục tùng lương hiền, lập tức vẻ mặt tràn ngập hắc tuyến, muốn co quắp cũng được.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Mà vì Như Thúy nương buông chân, "Quỷ" kia cũng nhân cơ hội giãy giụa muốn chạy trốn, Thượng Khê ở phía sau cần người ta nhào tới bắt lấy tay , đơn giản đem chế phục.

      QCParagraph']

      QCParagraph']"Thần tham kiến đại công chúa, nhị hoàng tử." Ôn Lương thi lễ cái, nguyên bản ánh mắt ý cười đào hoa trong chớp mắt liền sắc bén vô cùng, hỏi: "Đêm tối hoang vắng, biết đại công chúa và nhị hoàng tử vì sao ở đây? Các cung nhân hầu hạ bên người đâu?"

      QCParagraph']

      QCParagraph']Đại công chúa và nhị hoàng tử trong lòng hoảng hốt, lúc này mới tự hỏi vì sao Ôn Lương lại ở đây? phải là bị đại hoàng tử gọi rồi sao? Chống lại ánh mắt lanh lẽo kia, hai người lập tức thấy tê dại da đầu.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Đại công chúa mặc dù là công chúađược thái hậu sủng nhất trong cung, nhưng cũng bị thái hậu dạy dỗ thập phần đơn thuần vô tâm kế, bình thường tối đa chỉ là nuông chiều chút, nhưng vì hoàng đế đối với nhi nữ quản giáo rất nghiêm, cái gọi là nuông chiều đều ở trong phạm vi mọi người có thể chịu được.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Nàng bởi vì an bài của thái hậu lúc trước liền kiên định cho là mình gả cho Ôn Lương, từ sau khi ở trong cung len lén thấy qua Ôn Lương, trái tim thiếu nữ liền rung động. Khi đó có biết bao nhiêu vui mừng nhảy nhót, sau khi biết cưới nha hoàn có bao nhiêu thương tâm, thậm chí sinh ra phục, bởi vậy mới có việc đêm nay. Nhưng rốt cuộc cho tới bây giờ khi nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy, cộng thêm lúc này hành tung bị bại lộ, làm việc sai trái, làm cho nàng á khẩu trả lời được, chỉ có thể tái mặt chịu đựng đau đớn từ bàn chân bị thương cũng quật cường hé răng.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Nhị hoàng tử thấy đại công chúa lúc này có chủ kiến, mày có hơi chút nhăn, rồi thảnh thơi miễn cưỡng : "Là bản hoàng tử hẹn hoàng tỷ ra ngắm trăng, nghe thấy nơi này có thanh lạ, liền qua đây nhìn cái. Những cung nhân kia đặc biệt đáng ghét, bản hoàng tử muốn bị người khác quấy rầy, liền để cho bọn họ ở ngoài điện Chiêu An chờ ở<a name="_GoBack'][/URL]cách đó xa ."

      QCParagraph']

      QCParagraph']Đại công chúa vội vàng gật đầu, đôi đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Ôn Lương, ngực lại khỏi nhảy lên.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Lý do mặc dù gượng ép, nhưng Ôn Lương cũng vạch trần, ánh mắt ở người bọn họ đảo qua vòng, sau đó chuyển tớitrên mặt nhị hoàng tử, kinh ngạc hỏi: " xảy ra chuyện gì? Nhị hoàng tử, mặt của ngài..."

      QCParagraph']

      QCParagraph']Nghe thấy lời của , ánh mắt của mọi người chuyển qua mặt nhị hoàng tử, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú kia có bên bị trầy da sưng đỏ, có tơ máu chảy xuống, trắng bệch ở dưới ánh trăng nhìn qua có vẻ có chút làm người ta giật mình.

      QCParagraph']

      QCParagraph']"Nhị hoàng đệ, mặt ngươi bị thương." Đại công chúa lấy làm kinh hãi, "Chẳng lẽ là lúc vừa té ngã bị trầy da ?"

      QCParagraph']

      QCParagraph']Nghe thấy nhị công chúa , nhị hoàng tử nhìn về phía người đầu sỏ gây nên —— Như Thúy nương.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Đại công chúa xong cũng tự chủ được nhìn qua đây, chỉ thấy Như Thúy nương rất vô tội nhìn lại bọn họ, sau đó đối với phu quân nhà nàng : "Ôn đại nhân, ta phải cố ý. Cũng biết ở đây là địa phương nào, tối như mực , còn có quỷ, chúng ta đều bị dọa, chỉ có thể hoảng hốt tìm đường chạy trốn, nhưng ai biết đại công chúa và nhị hoàng tử hôm nay lại có nhã hứngnhư vậy tới chỗ như thế này mà ngắm trăng. Quả nhiên công chúa hoàng tử cùng chúng ta là người bình bất đồng nên nhã tính cũng khác nnhau, cho nên chạy quá nhanh, lại nhìn thấy đường, mới có thể cẩn thận xông tới bọn họ . Nhị hoàng tử, đại công chúa, xin các ngài tha thứ thần phụ." xong, tiến lên cung kính thi lễ cái.

      QCParagraph']

      QCParagraph']"..."

      QCParagraph']

      QCParagraph']Đại công chúa và nhị hoàng tử bị xong trận mặt đỏ tía tai, á khẩu trả lời được. Rốt cuộc là nhược điểm, chỉ cảm thấy người nào đó quả thực là châm chọc bọn họ "Nhã tính" mới có thể chọn loại địa phương quỷ quái như vậy mà ngắm trăng. Trong lòng tuy sinh khí, thế nhưng đối phương mực cung kính, bọn họ đột ngột xuất ở đây khiến người ta nghi ngờ , nếu là trực tiếp làm khó dễ trách cứ, phải cho Ôn Lương biết việ chôm nay cùng bọn họ có liên quan sao?

      QCParagraph']

      QCParagraph']Ôn Lương gật đầu tỏ vẻ hiểu, : " ra là hiểu lầm. Đại công chúa, nhị hoàng tử, thần ở đây thay mặt chuyết kinh (vợ) hướng các ngài xin lỗi, xin tha thứ cho cử chỉ vô tâm của nàng."

      QCParagraph']

      QCParagraph']Ôn Lương là sư phụ của hoàng tử do hoàng đế bổ nhiệm, cũng là đế sư sau này, cổ đại cực kì coi trọng " ngày làm thầy, cả đời làm cha", đệ tử phải hiếu kính với sư phụ như cha mình, mặc dù là con cháuhoàng thất, đối với tiên sinh giáo dục tri thức chobọn họ cũng phải cực kì cung kính. Thêm nữa Ôn Lương tài hoa dào dạt ở chiến trường lập công lớn, được hoàng đế sủng, các hoàng tử với đều dám vô lễ, lúc này thấy hạ thấp tư thái, nhị hoàng tử dám lời phải.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Cho nên, hai người trong lòng cho dù phiền muộn, nhưng cũng chỉ có thể nuốt vào khổ sở, dự đoán việc này nếu để cho phụ hoàngbọn họ biết, còn phải tìm cách che dấu thôi.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Giải quyết xong việc này, Ôn Lương lại nhìn về phía"Quỷ" bị Thượng Khê đè nặng kia. Ôn Lương trong lòng cười lạnh, nếu là đây là "Quỷ" gì đó tuyệt đối chữ cũng tin, chắc chắn có người muốn đối phó mà bày trò, đoán rằng cũng muốn làm quá mức, cho nên mới sai người giả quỷ đến dọa người. Mà nếu phu nhân của ở trong cung bị khiếp sợ, truyền ra tai tiếng tốt gì đó, cuối cùng chịu tội tuyệt đối là nha đầu nhà .

      QCParagraph']

      QCParagraph']Ôn Lương qua, lạnh lùng : "Thượng Khê, buông ra."

      QCParagraph']

      QCParagraph']Thượng Khê lúc buông tay, người nọ lại muốn chạy trốn, lại bị Ôn Lương trực tiếp cước giẫm nát bả vai đạp bay ra ngoài, cả người hung hăng đụng phải cột nhàbên cạnh, kêu lên tiếng đau đớn rồi té mặt đất, vô lực chạy trốn.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Đại thể là lần đầu tiên họ nhìn thấy nam nhân luôn ôn nhu mỉm cười kia sử dụng bạo lực , người ở chỗ này đều sợ đến mở to mắt.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Ôn Lương chắp tay sau lưng, gió đêm làm tóc bay phất phơ, tay áo tung bay. Như Thúy nhìn cái, cảm giác được tâm tình của tốt lắm, khỏi nhớ tới quá khứ, giọng hỏi: "Ôn đại nhân, chân ngài có đau ?"

      QCParagraph']

      QCParagraph']Ôn Lương nhìn về phía nàng.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Như Thúy nương cảm thấy tâm tình tốt, cho nên rất săn sóc : "Ngài cần gì phí tâm như vậy làm gì, trực tiếp ở giữa hai chân giẫm cước cũng chạy nổi, hơn nữa còn uổng khí lực. Ngài đau chân? Trở về ta kêu người đem nước nóng cho ngài ngâm chân liền hết đau." Biểu tình của nàng hệt như chú chó trung thành.

      QCParagraph']

      QCParagraph']"..."

      QCParagraph']

      QCParagraph']Nhị hoàng tử lại lần nữa đản đau cúc chặt, trong lòng rít gào: Thực là quá hung tàn , nữ nhân nếu đều là cùng dạng như vậy, sau này tuyệt đối nên thú vương phi!

      QCParagraph']

      QCParagraph']Thượng Khê cúi đầu, xê dịch chân.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Thấy người nào đó còn muốn điều gì, Ôn Lương xoa xoa thái dương đưa tay lên ôm vai nàng, ôn nhu : "Nha đầu, nàng lúc chuyện thực rất làm cho người ta thích." Nếu phải nơi này có người, tuyệt đối muốn ngăn chặn cái miệng nàng, là làm cho nam nhân làm sao mà chịu nổi a.

      QCParagraph']

      QCParagraph']"... Được rồi, ta câm miệng." Như Thúy nương ngậm miệng lại, vẻ mặt ấm ức .

      QCParagraph']

      QCParagraph']Ôn Lương đần mặt, quyết định nhìn nàng, kêu Thượng Khê kiểm tra Bạch y nhân kia.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Thượng Khê rất nhanh liền kiểm tra xong, với Ôn Lương: "Đại nhân, là thái giám trong cung, bất quá biết là thái giám cung nào."

      QCParagraph']

      QCParagraph']"A a a —— thái giám? phải quỷ?" Như Thúy nương kinh ngạc, sau đó quan sát cái người co rúc kia, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Nguyên lai thái giám cũng đau a! Hiểu, thái giám cũng là nam nhân thôi!"

      QCParagraph']

      QCParagraph']Nghe thấy lời của nàng, mọi người tâm tình thập phần ảo diệu, trong lòng nhao nhao nắm chặt quyền rít gào: Loại “hiểu” này của ngươi cũng quá thần kì rồi? Coi như là thái giám, bị thương thành như vậy cũng đau ? nên coi thái giám và nam nhân bình thường khác nhau quá nhiều!

      QCParagraph']

      QCParagraph']Ôn Lương và nhị hoàng tử cơ hồ có cùng ánh mắt sung huyết mà ra sức trừng người nào đó, ôi, đau dạ dày a!

      QCParagraph']

      QCParagraph']"Được rồi, đại công chúa, nhị hoàng tử, dọa các ngươi bị sợ hãi, thái giám giả làm ma quỷ này có tội, thần lập tức cho người áp giải giao cho thị vệ trong cung thẩm vấn." xong, phân phó Thượng Khê đem người áp xuống. Thái giám kia bị Ôn Lương đá đụng vào cột nhà, nội thương , lúc này hoàn toàn có chút lực phản kháng nào đành để Thượng Khê bắt giữ giải xuống.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Đại công chúa và nhị hoàng tử lên tiếng trả lời, chỉ lặng yên nhìn Ôn Lương tự chủ trương, mấy lần lời đến bên miệng lại nên lời. Mà Ôn Lương tại có tự mình xử trí, cũng vì đêm khuya, là ngoại thần nên ở lại trong cung, cộng thêm ngườiđại công chúa và nhị hoàng tử đều có thương, mặc kệ dàn xếp ổn thỏathế nào, chuyện này tuyệt đối truyền tới tai hoàng đế và thái hậu, Ôn Lương muốn vội vàng lên nhận phiền phức, chuyện này giao cho người trong cung xử lý vẫn tốt hơn.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Hơn nữa, Chiêu An cung bình thường tuy có người, nhưng ban đêm vẫn thường xuyên có thị vệ tuần tra trong này, nhưng đến giờ vẫn có thị vệ nào qua đây, liền biết trong đó vấn đề lớn. Ôn Lương cũng muốn đem Như Thúy tránh ra, thể để cho thái hậu mượn cớ tìm phiền toái.

      QCParagraph']

      QCParagraph'] việc xong xuôi, Ôn Lương lại : "Đại công chúa, nhị hoàng tử, thần gọi người hộ tống các ngài trở lại nghỉ ngơi."

      QCParagraph']

      QCParagraph']Đại công chúa và nhị hoàng tử nhìn chăm chú nhìn cái, miễn cưỡng gật đầu. Ôn Lương lại phân phó, kêu Như Thúy và Thanh Y đỡ đại công chúa bị thương ở chân đến ghế đábên cạnh trong đình ngồi , rồi tự mình ra ngoài Chiêu cung tìm người hầu hạ hai vị hoàng tử và công chúa.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Rốt cuộc đem đại công chúa và nhị hoàng tử giao cho cung nhân, Ôn Lương cũng mang theo Như Thúy ly khai.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Chưa ra đến Nam Cung môn, Thượng Khê trở về. Thượng Khê đến gần Ôn Lương, giọng : "Đại nhân, thái giám kia tự tử ."

      QCParagraph']

      QCParagraph']Ôn Lương cước bộ chậm rãi, mặt đổi sắc tiếp tục trước, thẳng đến khi ra khỏi Nam Cung môn, quảng trườngtrước cửa cung, chỉ còn lại chiếc xe ngựa đơn độc đứng đợi.

      QCParagraph']

      QCParagraph']Ôn Lương trước hết để cho Như Thúy lên xe, sau nhìn về phía Thượng Khê, lạnh giọng hỏi: "Chết như thế nào?"

      QCParagraph']

      QCParagraph']Thượng Khê cúi gập người, áy náy : "Thuộc hạ khi đem thái giám kia áp giải ra khởi cung Chiêu An, liền gặp đội trưởng đội thị vệ, vốn là muốn đem người giao cho Cao thị vệ , nhưng ai biết thái giámkia lại nhân cơ hội trốn thoát, lập tức đâm đầu vào cột tự tử. Thuộc hạ hành bất lực, thỉnh đại nhân trách phạt."

      QCParagraph']

      QCParagraph']Ôn Lương sắc mặt trầm, lúc này nào có thể thấy được cái người lúc nào cũng ung dung phong nhã kia, thẳng đến rèm cửa sổxe ngựa bị xốc lên, hé ra khuôn mặt tươi cười chờ đợi, khuôn mặt liền khôi phục lại bộ dánglúc bình thường, bên khóe môi treo nụ cười phong thái dào dạt.

      QCParagraph']

      QCParagraph']"Ôn đại nhân, chúng ta về nhà thôi." Như Thúy nương gõ cửa sổ xe .

      QCParagraph']

      QCParagraph']Ôn Lương mỉm cười tiếng, với Thượng Khê: "Về phủ trước."

      QCParagraph']

      QCParagraph']"Dạ"

      QCParagraph']

      QCParagraph']Đợi Ôn Lương lên xe ngựa, Thượng Khê cùng Thanh Y ngồi ở vị tríngười đánh xe, đem xe ngựa chậm rãi chạy xa hoàng cung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :