1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 86

      Thiết nghĩ toàn bộ kinh thành chỉ có mình Ôn Lương gan lớn dám xin hoàng đế nghỉ phép bồi thê tử sinh con, Sùng Đức đế vốn có lòng riêng nên đành nghiến răng nghiến lợi miễn cưỡng đồng ý, còn vội vàng phái hai thái y túc trực trong Ôn phủ.

      Lúc Ôn Lương nghe quản gia báo trong cung ban thưởng hai vị thái y, trong lòng hơi khó hiểu, cảm thấy cần thiết, nhưng nghĩ tới Như Thúy sắp lâm bồn nên cũng từ chối .

      Sau khi an bài tốt cho hai vị thái y, Ôn Lương nghĩ thế nào cũng cảm thấy đúng, bèn gọi Thượng Khê tới, dặn dò vài câu sai Thượng Khê làm.

      tới tâm tư mọi người, gần đây Như Thúy nương cảm thấy rất khổ sở, bụng lớn đến thái quá, cúi đầu nhìn xuống căn bản thấy được chân mình, đưa mắt nhìn tay, sưng đến khó coi, sờ sờ đến mặt, toàn là thịt. Gần đây soi gương nàng dám nhìn kỹ, mặt tròn ra vòng, nhìn xấu chịu được. So với mỹ nam khẩn trương bên cạnh, đối lập hoàn toàn, bản thân mình xấu dám nhìn, trong lòng Như Thúy rất ấm ức.

      Xưa nay Ôn Lương thông minh, mặc dù sau khi lấy Như Thúy bị nàng giày vò đến chỉ số thông minh có hơi thấp xuống, giờ trong đầu chứa đầy hình ảnh đứa sắp chào đời, nhưng vẫn còn tài trí hơn người bình thường, rất nhanh phát Như Thúy nương phiền muộn, sờ sờ mặt mình, trái lương tâm: "Nghe phu nhân khi có thai đều như thế, sau khi sinh đứa ra, đốm mặt biến mất. Hơn nữa, so với phụ nữ có thai khác, nha đầu nàng là xinh đẹp nhất."

      Như Thúy nheo nheo mắt, hỏi: "Chàng gặp những phụ nữ có thai khác?"

      "Ách..." chỉ gặp qua Túc vương phi lúc mới có thai, sau đó chưa thấy qua phụ nữ có thai nào khác.

      Nhưng mà lúc này mượn lời Túc vương phi mà , nàng sắp nổi cáu rồi.

      Như Thúy nhìn chằm chằm hồi lâu, uể oải : "Quả nhiên tại thiếp rất xấu, Ôn đại nhân chàng trăng thanh gió mát bình thường chói chang, phối với thiếp là đáng tiếc."

      Thấy thế, Ôn Lương chỉ có thể dùng toàn bộ tâm tư trấn an, chỉ sợ nàng suy nghĩ nhiều ảnh hưởng tâm trạng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Lúc này, Ôn Ngạn Bình chạy tới, vừa đúng lúc nghe được lời Như Thúy nương, cười hì hì lôi kéo tay nàng : "Nương yên tâm, ai dám nương xứng với cha, con đánh chết nha!" Tiểu nương giương nắm tay lên, cười lộ ra hàm răng thiếu hai cái răng cửa -- nguyên bản mọc lại rồi, lớn chút nữa mọc hoàn chỉnh. "Gần đây con học được bộ quyền pháp của sư phụ, mặc dù sức lớn nhưng sư phụ chỉ cần cố gắng đánh vào điểm yếu của đối phương, cũng có thể đả thương địch thủ.

      Ôn Lương toát mồ hôi, đột nhiên có chút hối hận khi mời võ sư dạy võ cho bé.

      Như Thúy vô cùng ngạc nhiên, nhéo nhéo quả đấm của bé, : "Tuy rằng tập võ tốt, nhưng rốt cuộc con là con , bên ngoài luyện thành người đàn ông khôi ngô để làm gì?" Sau này có thể gả ra ngoài sao, Như Thúy nương bắt đầu lo lắng.

      Tiểu nha đầu lập tức nhảy về phía trước, dậm chân kêu lên: "Con là nam tử hán, nam tử hán, con chảy máu đâu!"

      Ôn Lương: "..." Này! Ta còn ở đây đấy! Đừng chuyện nữ nhân đổ máu tế nhị được .

      Như Thúy nương bình tĩnh: "Ừ, nam tử hán quả bí lùn!" xong vỗ vỗ đầu tiểu nương, năm cũ qua, mau lớn nhanh chút.

      Tiểu nương khóc ròng chạy .

      ******

      Tuy xin nghỉ, nhưng chỉ nghỉ được buổi chiều, buổi sáng phải vào triều làm việc, sau buổi trưa là bắt đầu ở nhà bồi Như Thúy nương.

      Như thế, nam nhân hồi hộp căng thẳng, phụ nữ có thai béo phệ, tiểu nương nhảy tới nhảy lui, cái tổ hợp này rất náo nhiệt, Hồ thái y mỗi ngày tới bắt mạch cũng căng thẳng, cảm thấy ba người này đáng tin cậy, mỗi ngày đều ầm ĩ ầm ĩ lại, rốt cuộc muốn náo loạn đến thế nào?

      Quả nhiên, vài ngày sau, Như Thúy nương bắt đầu phát động.

      Khi đó Ôn Lương ở trong Tử Thần điện cùng với hoàng đế, Túc vương và mấy vị đại thần phân tích tin tức từ chiến trường truyền về, bên ngoài vang lên thanh bẩm báo, tiểu công tử Ôn phủ cầu kiến.

      "Là nghĩa tử Ôn Tử Tu phải ?" Sùng Đức đế phản ứng cực nhanh, ngạc nhiên : "Ở chỗ nào?"

      "Hồi hoàng thượng, chờ ngoài cung." Lưu công công đáp, Ôn Ngạn Bình có phẩm cấp, trong cung lại triệu kiến, chỉ có thể chờ ngoài cửa cung. Đến bẩm báo là thủ hạ của Lưu công công, Lưu công công đặc biệt dặn phải chú ý tình huống của Ôn phủ, vì thế lúc nghe tiểu công tử Ôn phủ chạy tới cửa cung cầu kiến, liền biết có chuyện nên nhanh chóng bẩm báo. Bằng lúc bình thường, nào có ai để ý tới đứa bé?

      Sau khi nghe xong, Ôn Lương cũng gấp, mặc dù bình thường Ôn Ngạn Bình hơi nghịch ngợm, nhưng phải là đứa có chừng mực, bây giờ hò hét chạy tới đây, có thể xảy ra chuyện gì rồi. Chắc phải Như Thúy sắp sinh chứ?

      Sùng Đức đế thấy vẻ mặt lo lắng của Ôn Lương, khoát tay cho mấy vị đại thần ra Thiên điện nghỉ ngơi lát quay lại nghị , sau đó phớt lờ Ôn Lương, ra lệnh: "Đưa Ôn tiểu công tử tới đây."

      Lưu công công kinh ngạc, hiếm khi hoàng thượng triệu kiến nghĩa tử của đại thần, chẳng lẽ ai cả đường ? Bất quá vẫn nhanh chóng sai thái giám truyền chỉ.

      Chớp mắt, Ôn Ngạn Bình được dẫn đến. Thần sắc đứa tốt, có lẽ trong lòng có chuyện lo lắng, cho nên lần đầu gặp hoàng đế cũng yểu xìu, tâm tư ở đây, vụng về hành lễ với hoàng đế xong, tiểu nương lập tức chạy tới chỗ Ôn Lương, hai mắt đẫm lệ, rưng rưng : "Cha, nương sắp sinh..."

      Ôn Lương nghe xong, gấp đến giơ chân, ngẩn ngơ lúc, lập tức thi lễ chào hoàng đế cáo lui, lúc được hoàng đế cho phép, tay xách đứa kẹp dưới nách bỏ chạy, quả khiến người trong cung mở rộng tầm mắt.

      "..."

      Sùng Đức đế giương mắt nhìn, ông vẫn chưa thấy được đứa dài ngắn thế nào mà, Ôn Tử Tu to gan.

      Lúc này, Ôn Lương nào có tâm tư quản hoàng đế có cao hứng hay , xuất cung lập tức ngồi xe ngựa hồi phủ, đường hỏi thăm tiểu nương tình huống thế nào.

      Tuy rằng bình thường tiểu nương luôn miệng nhắc nhắc lại đệ đệ, nhưng nước đến chân cũng sợ hãi, đặc biệt vẻ mặt khi Như Thúy đau bụng được chuyển đến phòng sinh rất khủng bố, càng làm bé hoảng sợ, lúc này, nắm chặt tay áo của Ôn Lương, lo lắng : "Ăn xong bao lâu, nương bụng hơi trệ xuống, cũng đau, chờ thêm hai khắc, mặt nương liền thay đổi, là đau bụng. Ma ma nương sắp sinh, nhưng mà sắc mặt nương rất khủng bố, muốn gặp Túc vương phi, Minh gia gia phái người sang Túc vương phủ rồi. Trong lòng con sợ hãi, nên cùng gã sai vặt đến tìm cha..."

      Ôn Lương sờ sờ đầu bé, miễn cưỡng : " cần sợ, nương con được chăm sóc tốt, trong cung còn phái hai thái y tới. Hồ gia gia nhanh chóng tới, sao đâu."

      Tiểu nương khóc thút thít đứng lên, nước mắt rơi xoạch xoạch: " sao? Lúc trước mẫu thân con sinh tiểu đệ đệ cũng đáng sợ giống nương bây giờ, tiểu đệ đệ mực chịu ra, sau đó hít thở thông mà chết, mẫu thân rất đau khổ, chỉ nằm giường...Ô ô ô..."

      Nghe xong, Ôn Lương mới hiểu vì sao tiểu nương lại thích đệ đệ như thế, nguyên lai còn có nguyên nhân này, chẳng trách bé vội vàng tìm mình. Ngoại trừ Như Thúy, người tiểu nương thân thiết nhất chính là , muốn tìm an ủi từ . Ôn Lương kéo bé vào lòng dỗ, cho bé biết Như Thúy nhất định có chuyện gì đâu.

      Trở về Ôn phủ, trong phủ đầy mảng khẩn trương, thấy về vội vội vàng vàng tới hành lễ vấn an.

      Ôn Lương dẫn Ôn Ngạn Bình thẳng ra hậu viện, lúc này Túc vương phi tới, ở trong sân chỉ bào người làm, thấy về lập tức thở ra.

      "Vương phi, bên trong thế nào?"

      Túc vương phi lau mồ hôi trán, tuy rằng vào tháng mười, nhưng từ khi biết tin liền nhanh chóng tới đây, chạy hồi, người đầy mồ hôi. " giờ vừa mới bắt đầu, trước tiên ta sai nha hoàn nấu cho Như Thúy bát mì ăn bổ sung thể lực, để nàng ấy có sức sinh."

      Ôn Lương ngơ ngác gật đầu, sau đó duỗi dài cổ nhìn xung quanh, cửa sổ bị đóng kín, có nhìn được gì đâu, trong lòng bất an, muốn đẩy cửa vào xem thế nào, ai ngờ Hồ thái y, Trấn Quốc Công phu nhân và Tần thị đến.

      "Tránh ra, con muốn làm gì?" Hồ thái y nổi giận quát.

      Người trong sân bị hành động của Ôn Lương làm kinh hãi nghe được thanh Hồ thái y quát mà hoàn hồn, Thượng Khê, Thượng Hà lập tức kéo lại.

      Đầu Ôn Lương đầy mồ hôi -- rất khẩn trương, sau đó đáng thương : "Hồ gia gia, bên trong có tiếng động gì, con muốn xem chút, bằng đứng ngoài cửa sổ nhìn được ?"

      Hồ thái y vừa buồn cười vừa tức giận, mắng: "Nào có đạo lý nam nhân tới phòng sinh? sợ xui xẻo sao? Hơn nữa giờ trời rất lạnh, con muốn thê tử con bị lạnh hả?"

      Ôn Lương nghe được hơi ủ rũ, Tiểu Ngạn Bình nắm tay áo Ôn Lương chạy theo, nghe xong nhanh chóng : "Hồ gia gia, cha thể vào, con vào được ? Con còn , sợ mắc khí."

      " được!" Hồ thái y chút nể tình.

      Từ buồi sáng phát động, mãi đến buổi trưa cũng có động tĩnh, ngược lại máu loãng bưng ra mấy chậu, trong lòng Ôn Lương lạnh ngắt, khuôn mặt nhắn của Ôn Ngạn Bình còn chút máu. Nếu phải Hồ thái y và Trấn Quốc Công phu nhân đến kịp lúc, lớn xông vào rồi. Trái lại Hồ thái y rất bình tĩnh, trong lòng biết khả năng chỉ là hai thai, cần mất nhiều thời gian. Mà mặc dù Trấn Quốc Công phu nhân rất vui khi đứa ra đời, nhưng bà với tư cách là mẹ cả, đến hợp lễ, cộng thêm nếu để con riêng xông vào phòng sinh, lão gia giận lây sang bà, vì thế Trấn Quốc Công phu nhân canh giữ phòng sinh rất nghiêm ngặt.

      Thấy thời gian còn sớm, hạ nhân Ôn phủ chuẩn bị ăn trưa, chẳng qua bây giờ mọi người có tâm trạng ăn uống, tùy tiện ăn chút liền bắt đầu canh giữ trước phòng sinh, nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra đau đớn, đều hãi hùng khiếp vía hồi. Túc vương phi sớm vào cùng Như Thúy, có nàng ở đây, trong lòng Như Thúy cũng có thêm vài phần sức mạnh, đối với việc này Ôn Lương rất cảm kích, thiếu chút nữa đối đãi với nàng như nương của mình luôn rồi.

      Chẳng qua Như Thúy nương cực kỳ may mắn, qua buổi trưa lâu, trong phòng sinh cuối cùng cũng truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, tinh thần mọi người bên ngoài lập tức chấn động, Tần thị luôn cầu nguyện Như Thúy xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng nhàng thở ra, cảm thấy mình nên tới đây, mắt thấy căng thẳng, bản thân mình tới đây ngơ ngác chờ, lạnh đến nỗi chân tay run lên hết, dễ chịu, bằng trông mong người bên trong sinh nhanh lên, để nàng còn trở về.

      Nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, trong lòng Ôn Lương buông lỏng, lúc muốn tới phát thân thể đông cứng, mọi người đều biết trong bụng người nào đó chỉ có , còn phải sinh đứa thứ hai đấy.

      Chớp mắt, nghe được tiếng khóc thứ hai, lần này Ôn Lương nghĩ sinh xong, mình có thể tiến vào, ai ngờ Hồ thái y kéo lại: "Con gấp cái gì?"

      Xưa nay Ôn Lương tôn trọng ông, chỉ có thể uất ức : "Con vào thăm nương tử cùa con được sao?"

      Hồ thái y buồn cười : "Chờ chút ."

      Nghe như thế, lúc mọi người còn cảm thấy kỳ quái, lại nghe từ trong phòng sinh truyền ra tiếng thét kinh hãi: "Còn có ..."

      Mọi người lập tức cứng ngắc, máy móc quay lại nhìn Hồ thái y.

      Hồ thái y vuốt râu mép của mình, chống lại ánh mắt lên án của cháu trai, hơi chột dạ : "Ta thấy bụng nha đầu kia lớn ít, nên đoán có lẽ có ba đứa, nhưng mà muốn tăng thêm gánh nặng cho các con nên mới . Bình an là tốt rồi, cần so đo quá nhiều, phải sao?" Lão nhân gia cười híp mắt .

      Lúc này Ôn Lương thầm mắng chửi người, vừa nghe Hồ thái y như thế, nghĩ đến chuyện mình sai Thượng Khê điều tra, như thế nào còn , sắc mặc khó coi , : "Là hoàng thượng bảo ngài gạt mọi người phải ?" Hay cho trận lừa dối, chẳng trách mấy ngày trước trong đổ phường đột nhiên có người đặt cược trong bụng nha đầu nhà có ba thai nhi, chẳng qua tất cả mọi người nghe được tin tức gì, vì thế rất ít người mua, mọi người đều đoán giới tính đứa bé, bây giờ nghĩ lại, tuyệt đối là hoàng đế thầm ra tay, muốn dùng con của thu món tiền lớn bỏ vào túi riêng.

      Sau khi nghĩ thông suốt, Ôn Lương rất phẫn nộ, trợn mắt nhìn Hồ thái y, có gia gia đùa giỡn cháu trai như thế sao?

      Hồ thái y nhìn trời, trong lòng tự nhủ phải do ông , Ôn Lương tự đoán được đấy, cho nên hoàng thượng ngài đừng giận chó đánh mèo lên lão thần nha.

      chuẩn bị tâm lý, cho nên qua khắc đồng hồ nữa, đứa thứ ba ra, nghe được tiếng khóc vang dội, trong lòng mọi người nhanh chóng thấy mệt mỏi. Tuy rằng sinh thuận lợi, nhưng trong lòng căng thẳng, đặc biệt là tam bào thai ngoài ý muốn này khiến bọn họ kịp chuẩn bị tâm lý.

      ******

      Trong cung, Sùng Đức đế cũng nóng ruột, bởi vì ông lấy nữa số bạc trong túi riêng mang ra cược đó, nếu phải tam bào thai, ông liền thua thảm. Vì thế, sau khi các đại thần ra về, Sùng Đức đế cũng làm gì, lòng vòng trong điện, chờ vận mệnh an bài.

      Mặc dù mang đứa của Ôn Lương ra cá cược là đúng, nhưng giờ hoàng đế rất nghèo, loại biện pháp thất sách này cũng mang ra sử dụng. Những người kia đều là quý tộc thế gia, trăm năm tích lũy, giàu chảy mỡ, Sùng Đức đế cảm thấy thịt bọn họ cũng quá áy náy.

      Qua giờ ngọ lâu, thái giám ra ngoài nghe ngóng cuối cùng cũng trở về.

      "Như thế nào? Là mấy thai?"

      Thái giám thấy dáng vẻ hoàng đế như lửa sém lông mày, mất vẻ thâm trầm như thường lệ, mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: " Bẩm hoàng thượng, Ôn phu nhân sinh tam bào thai, hai nam nữ, bé là muội muội nhất.

      Nghe xong, trong lòng Sùng Đức đế thả lỏng, nhịn được vỗ tay mừng rỡ, lần này bạc lấp đầy kho riêng rồi.

      " với Ôn Tử Tu, phu nhân sinh nở có công, sau khi ba đứa bé được tuổi, trẫm tự mình ban tên." Sùng Đức đế cười , ban ân sủng cho đứa nhà Ôn Lương.

      Hoàng đế cao hứng, nhưng mà sau khi Ôn Lương nghe hoàng đế dám đoạt quyền đặt tên cho đứa của xong, thiếu chút nữa bùng nổ.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 87

      Sùng Đức đế cực kỳ vui mừng vì dùng đứa nhà Ôn Lương cá cược lời khoản lớn, cho nên liền quyết định ban tên cho ba đứa , chuyện này những làm Ôn Lương bạo phát, mà còn khiến lão Trấn Quốc Công mực chờ ôm cháu cũng bùng nổ.

      Sau khi nghe Như Thúy chuyển dạ, lão Trấn Quốc Công liên tục đứng ngồi yên, nên biết rằng đây chính là lần đầu tiên ông có cháu trai nha, ngay cả thứ tôn cũng có, là cháu trai chính thức duy nhất đó.

      đến Trấn Quốc Công cũng rất bi đát, đống tuổi rồi nhưng vẫn có cơ hội ôm cháu trai, tuy rằng trong gia tộc cũng có nhưng phải của ông. Mặc dù đại nhi tử và tứ nhi tử đều thành thân. Nhưng đại nhi tử có bốn đứa con , ba đứa do Tần thị sinh và đứa con thứ xuất. Tứ nhi tử lấy lưu thị vào cửa ba năm mà có tin tức gì truyền đến, thông phòng và thị thiếp cũng có động tĩnh, kết quả chỉ có con dâu thứ ba khiến ông hài lòng đột nhiên cho ông kinh hỉ lớn, ràng là vô sinh, ngờ có khi có chính là hai đứa, hơn nữa nghe trong đó có ít nhất bé trai, sao ông cao hứng cho được?

      Trong lòng Trấn Quốc Công hơi hối hận, nếu sớm biết con dâu thứ ba có thể sinh con, lúc trước ông nên nghe lời chẩn đoán của thái y mà cưỡng cầu con trai bỏ thê nạp thiếp, khiến bây giờ ông khó xử vô cùng, biết đối mặt với con dâu như thế nào, cũng sợ sau này cháu trai lớn lên oán giận gia gia ông đây.

      Sau khi nghe tin Như Thúy chuyển dạ tinh thần Trấn Quốc Công vẫn tập trung, hạ triều liền trực tiếp ở trong phủ chờ tin tức. Ngược lại ông còn muốn tới Ôn phủ chờ, nhưng chuyện nữ nhân sinh con ông là đại nam nhân cũng hiểu, cộng thêm chuyện trước kia có lẽ con dâu còn oán giận ông, sợ mình tới làm bọn nó vui, nên chỉ có thể uất ức chờ trong phủ.

      Sau buổi trưa lâu, người được phái tới Ôn phủ cuối cùng cũng trở về.

      Trấn Quốc Công đợi được hạ nhân quỳ xuống thỉnh an, kéo vội vàng hỏi: "Như thế nào? Bình an chứ? Con trai hay con ?"

      Vẻ mặt hạ nhân rất vui vẻ, cười : "Lão gia đại hỉ, Tam thiếu phu nhân sinh được hai vị tiểu thiếu gia và vị tiểu thư, mẫu tử bốn người đều bình an."

      "A..." Đây tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn, Trấn Quốc Công kịp phản ứng, hỏi: " phải chỉ có hai đứa sao?"

      "Lão gia, Tam thiếu phu nhân mang tam bào thai, hai công tử và tiểu thư đấy."

      Rốt cuộc Trấn Quốc Công kịp phản ứng, mừng rỡ, chuyện lưu loát, quản gia đứng bên cười : "Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia! Lão gia, có phải nên treo cung tên và vải điều đỏ lên ?"

      "Đúng đúng đúng, mau treo cung tên và vải điều đỏ ..., để ta tự mình treo mới được." xong, rất có tinh thần nhảy lên, long hành hổ bộ, cực kỳ vui mừng.

      Cuối cùng cũng mãn nguyện, Ôn gia có hậu, bây giờ nhìn Trấn Quốc Công giống như trẻ ra mười tuổi.

      Ngay lúc toàn bộ Trấn Quốc ông phủ vui mừng khôn xiết, ngờ trong cung có thánh chỉ tới hoàng đế rất thích ba đứa bé nhà Ôn Lương, hoàng thượng ban thưởng đồ vật, hơn nữa còn cho bọn họ biết, trong lòng hoàng đế cao hứng, sau khi ba đứa bé tròn tuổi ban tên thể ân sủng.

      Ân sủng muội muội ngươi a!

      Trấn Quốc công bối rối, cháu vàng mà ông tâm tâm niệm niệm nhiều năm, còn là cháu ruột, từ lúc nghe tin con dâu thứ ba mang thai ông xem từ điển chuẩn bị tên vang dội và dễ nghe cho cháu cưng, tra cứu năm chọn được mấy tên, ngờ kết quả lại khiến ông khó chịu nhưng lại dám vào cung chất vấn hoàng đế, người bận trăm công nghìn chuyện vẫn có thể rảnh rỗi đoạt quyền đặt tên của ông...

      Đặc biệt làm người ta oán hận.

      Đợi Trấn Quốc Công kịp phản ứng, trong lòng khỏi sinh ra ý nghĩ tối tâm, nhưng mà rất nhanh liền thu lại ý niệm bất kính trong đầu, tự mình là người trung quân ái quốc, thế nhưng... tại sao ông vẫn rất muốn mắng chửi người đây?

      Sau khi Trấn Quốc Công phu nhân và Tần thị trở về, tuy rằng trong lòng vẫn nguyền rủa ba đứa bé tốt nhất nuôi sống, nhưng mặt phải tỏ ra rất cao hứng, lại nghĩ rằng về phủ nhìn thấy Trấn Quốc Công thân oán khí u. Mẹ chồng nàng dâu đều có chút hiểu, cháu trai ông tâm tâm niệm niệm sinh ra, sao lại mất hứng?

      "Lão gia, ngài làm sao vậy?"

      Trấn Quốc Công thở dài, trong lòng thầm nhủ mấy lần "Trung quân ái quốc" xong mới vui sướng hỏi thăm tình hình của các cháu trai cháu , hỏi bọn chúng giống ai.

      Trấn Quốc Công phu nhân tươi cười : "Thiếp liếc mắt nhìn, trẻ con mới sinh còn đỏ hỏn, có thể vì tam bào thai nên hơn bình thường chút, nhưng mà thái y chăm sóc tốt lớn lên, thiếp thấy, hai cháu trai mặt mày xinh đẹp giống Lương ca nhi, còn cháu có chút giống lão gia ngài."

      Trấn Quốc Công nghe xong, nhịn được vui vẻ cười, cháu giống ông tự nhiên ông rất tự hào, lúc bình tĩnh lại cảm thấy đây là chuyện xấu, vội vàng hỏi: "Cháu giống ta? Cái này...sau này làm sao bây giờ? Có thể gả được ?"

      Tần thị và Trấn Quốc Công phu nhân thấy bộ dáng ông như thế, trong lòng chua chát, hai người bọn họ đều có con , cũng chưa từng thấy ông cao hứng như thế. Đặc biệt là Tần thị, nàng sinh ba đứa con , mặt cha chồng lạnh nhạt, tuy nhưng nàng biết ông hài lòng với mình, bây giờ Như Thúy sinh con có đứa con , trong mắt có gì ghét bỏ, còn quan tâm đến chung thân đại tương lai, chẳng lẽ cùng là cháu ruột mà giống nhau sao?

      Trấn Quốc Công phủ phản ứng như thế nào, Như Thúy thức dậy thấy trượng phu, con và ba tiểu bánh bao vây xung quanh người.

      Phía dưới vẫn còn đau đớn, khiến nàng dám cử động mạnh, nha hoàn lấy gối lớn cho nàng dựa lưng, nửa người dựa vào mép giường, mỉm cười nhìn mấy người nàng phía trước giường. Vừa sinh xong, sắc mặt nàng tốt, mấy nốt mặt vẫn chưa lặn, người chỉ mặc kiện áo bông sạch , trán quấn vải trắng che khuất trán, quả rất khó coi, nhưng ở trong mắt Ôn Lương, vẫn là nha đầu xinh đẹp lúc mới gặp gỡ.

      Thấy nàng tỉnh, Ôn Lương và Ôn Ngạn Bình rất vui mừng, Ôn Ngạn Bình nhào về phía trước líu ríu ba đệ đệ muội muội đến, chưa xong Ôn Lương còn cẩn thận bế bé đến bên cạnh cho nàng nhìn con của mình.

      Liếc nhìn cái, mặt Như Thúy nương liền nhăn lại, nhìn nhìn Ôn Lương xong lại nhìn mấy tiểu bánh bao, quyệt miệng : "Xấu quá, là đỏ, giống như tiểu hầu tử." Đặc biệt là lúc so với đệ nhất mỹ nam kinh thành càng xấu hơn.

      Ôn Lương và Ôn Ngạn Bình đồng thời 囧, trong lòng bọn họ, tiểu bánh bao nhà mình là đáng nhất, ai biết người nào đó lại ghét bỏ chứ.

      "Phu nhân, đứa mới sinh đều như thế, qua vài ngày nữa lớn lên là tốt thôi." trong các ma ma chăm sóc tam bào thai cười giải thích.

      Như Thúy gật đầu, lúc này mới nhớ tới trước kia khi hầu hạ Túc vương phi cũng từng thấy qua đứa mới sinh, hình như cũng giống thế này, nhưng mà vẫn thắc mắc: "Sao bọn chúng thế? Giống như con mèo , ta thấy đứa nhà khác như vậy mà."

      "Hồ gia gia , bởi vì là tam bào thai nên mới hơn chút." Ôn Lương giải thích, lúc trước cũng bám Hồ thái y hỏi mấy lần, thẳng đến khi Hồ thái y nổi giận mới nữa tin nữa ngờ. "Yên tâm , Hồ gia gia kiểm tra cho bọn chúng, bọn đều rất khỏe mạnh." xong, kéo kéo tay nàng, dịu dàng : "Nha đầu, vất vả cho nàng."

      Như Thúy cười cười, lúc sinh con có Túc vương phi theo bồi nhưng trong lòng nàng vẫn sợ hãi, còn rất đau, nhưng nghĩ tới sau khi sinh xong bèn vui vẻ chịu đựng, đến mẫu thân nào thương con mình, riêng vì người nam nhân này, nàng cảm thấy khổ chút nào.

      Ôn Ngạn Bình điểm điểm ba tiểu bánh bao ngủ, : "Nương, bên tai có nốt ruồi là ca ca, có nốt ruồi là đệ đệ, muội muội là nhất."

      Như Thúy nhìn từng đứa, biết lớn lên giống ai, nhưng trong lòng tràn đầy thương, đưa tay vuốt ve các khuôn mặt nho , cười với Ôn Lương: "Ôn đại nhân, hai trai , sau này cho hai con trai học tiêu học sáo, tái lại phong thái năm đó của chàng và Nhị bá, song tử Ôn gia sáo tiêu kết hợp, vô địch thiên hạ."

      Nghe xong, Ôn Lương giật mình, nhưng thấy nàng cười dịu dàng, nhất thời trong lòng vừa nóng vừa chua xót, biết cái gì chỉ có thể khẽ đáp tiếng.

      "Đúng rồi, tuổi mới được đặt tên, bằng chúng ta đặt nhũ danh cho các con ." Như Thúy thêm.

      đến đây, Ôn Lương lộ ra vẻ vui, đợi Như Thúy hỏi, nghiến răng nghiến lợi : "Hoàng thượng , khi các con tuổi, ngài tự mình ban tên." Trong lòng rất nóng nảy, gần như chửi ầm lên, ban tên muội muội ngươi, vất vả mới có con trai con , đương nhiên muốn tự mình đặt tên, ngay cả cha cũng cho đặt, ai ngờ hoàng đế nhiều chuyện như thế, đặc biệt muốn mắng vua mà.

      Như Thúy ngẩn ngơ, trong lòng rối rắm, sợ hoàng đế ban tên hay cho ba đứa . Suy nghĩ hồi mới : "Nếu đại danh do hoàng thượng ban, vậy chúng ta liền chọn nhũ danh dễ nghe chút cho các con ."

      Cũng chỉ có thể như thế, Ôn Lương thở dài gật đầu.

      Mà Ôn Ngạn Bình cao hứng, vỗ ngực cam đoan dò từ điển, chọn cho đệ đệ muội muội tên hay, Như Thúy và Ôn Lương đều hi vọng ở bé, gật đầu đồng ý, riêng phần mình cũng bắt đầu suy nghĩ.

      Qua vài ngày sau, đứa nảy nở, quả nhiên rất đáng , trắng trẻo nõn nà, khiến người ta hận thể ôm vào lòng nựng nịu. Ôn Lương và Ôn Ngạn Bình thích buông, ngày gặp mấy lần, ôm mấy lần là trong lòng trống rỗng. Mà Như Thúy còn ở cử, có thể gặp các con cả ngày.

      Lễ tắm ba ngày của tam bào thai rất náo nhiệt, Như Thúy ở cữ có cách nào ra ngoài xem, nhưng nghe có rất nhiều họ hàng và nữ quyến nhà đại thần đến xem, cộng thêm ba chậu vàng bạc ngọc khí này kia, khiến các ma ma cười khép miệng.

      Tắm ba ngày xong, đứa được đem về, ba đứa đều khóc trận, trở lại bên cạnh mẫu thân liền kêu hừ hừ, Ôn Ngạn Bình đau lòng, phàn nàn với Như Thúy: "Sao tắm ba ngày nhất định phải làm cho đệ đệ muội muội khóc lên? Muội muội khóc đáng thương, hai đệ đệ cũng ầm ĩ, khóc đến mặt đều nghẹn đỏ hết."

      Như Thúy cười : "Khóc vang mới may mắn." Phong tục như thế, Như Thúy nương cũng có cách nào, lần lượt ôm từng đứa, đến khi đứa đói bụng, chính mình cởi xiêm y cho con và con trai ăn no trước xong mới tới con trai lớn.

      chuẩn bị bà vú từ sớm, tuy rằng biết có ba đứa bé, nhưng Ôn Lương sợ con mình đói bụng nên chuẩn bị hết thảy bốn bà vú, bây giờ còn nhiều thêm đứa. Nhưng mà ban đầu Như Thúy kiên trì tự mình cho đứa bú, mặc dù có bà vú, nhưng nếu lúc bình thường có chuyện gì, chính nàng cho đứa bú, đương nhiên những chuyện này phải giấu vị Ôn mỗ nào đó.

      Ôn Lương và nam nhân thời đại này đều có bệnh chung, cảm thấy đứa uống sữa của bà vú là được rồi. Như Thúy là quý phu nhân phải để người ta hầu hạ. Nhưng mà lúc trước Như Thúy nương hầu hạ Túc vương phi, từng nghe Túc vương phi , sữa mẹ rất tốt cho đứa , còn thấy Túc vương phi lén lút cho đứa bú sữa, cho nên Như Thúy nương cũng làm như thế. Quan trọng nhất chính là, Như Thúy hỏi Hồ thái y, Hồ thái y cả đời hành nghề y, cũng cho rằng sữa mẹ tốt cho đứa , thế nên nàng càng kiên quyết.

      Hôm nay tắm ba ngày cho tam bào thai, kinh thành rơi trận tuyết đầu mùa, tuyết rơi đúng lúc trăm năm được mùa, tất cả mọi người đều sang năm là năm tốt, vô cùng vui mừng, thanh ca tụng tán dương ngớt bên tai.

      vất vả mới tiễn xong vị khách cuối cùng, Ôn Lương đội gió tuyết vào nhà chính, vào cửa trước tiên cời áo khoát dính đầy tuyết ra, sưởi ấm bằng huân hương xong mới vào nội thất, đến đúng lúc nương tử và con chọn nhũ danh cho ba đứa .

      Thấy vào, Ôn Ngạn Bình vô cùng mừng rỡ kêu lên: "Cha, mau tới đây, con và nương chọn nhũ danh cho đệ đệ muội muội này."

      Ôn Lương cười ngồi vào giữa giường đôn thêu, : "A, Ngạn Bình, chọn cho đệ đệ muội muội tên gì hay đây?"

      Tiểu Ngạn Bình rất vui sướng: "Là tên hay nha, Đại Quý, Nhị Quý, Quý Quý ~~"

      Ôn Lương: "..."

      Đại khái Ôn Lương biểu lộ quá vi diệu, nhìn trắng mắt cũng thấy được biểu lộ nên có của , Ôn Ngạn Bình hơi tủi thân: "Chẳng lẽ tên con đặt hay sao?" Sau khi tới kinh thành, bé nghe được rất nhiều người tán dương Ôn Lương, biết học vấn của rất tốt, nên rất hi vọng tên mình đặt được khen ngợi, như thế mới chứng minh bé đặt tên tệ.

      Như Thúy vỗ vỗ đầu tiểu nương: "Ta cảm thấy vẫn là ta đặt tên hơn, ca ca gọi là Trường Trường, đệ đệ là Đậu Đậu, muội muội là Hoan Hoan."

      Ôn Lương: "..."

      "Nương, Quý Quý hay hơn, nữ nhi phải được nuông chiều quý, gọi Quý Quý là thỏa đáng nhất." Ôn Ngạn Bình cố gắng hết sức chứng minh tên mình đặt mới hay, thậm chí chạy tới chỗ tiểu bánh bao kêu lên: "Quý Quý, muội có đúng ?"

      Tiểu bánh bao vừa ăn no, rất có tinh thần phun ra cái bong bóng.

      Ôn Ngạn Bình cực kỳ đắc ý, hùng hồn : "Nhìn , muội muội cũng rất hay."

      "Được rồi, vậy gọi muội muội là Quý Quý, đợi bé lớn lên ta với bé tên bé là do tỷ tỷ đặt đấy." Như Thúy thấy con cũng phối hợp, lập tức giải quyết dứt khoát, sau đó quyết định nhũ danh cho con cả: "Ta hi vọng bảo bảo kiện kiện khang khang, sống lâu trăm tuổi, cho nên Trường là hay nhất rồi, gọi ca ca là Trường Trường."

      "Nương, con là ca ca, đại ca của bọn chúng, sau này con dạy chúng học võ công, con học được bộ quyền pháp mới, tại sư phụ dạy con dùng kiếm, sau này có ai ăn hiếp muội muội, con dẫn chúng đánh bọn đến phụ mẫu cũng nhận ra." Tiểu nương hung tàn .

      Ôn Lương: =__=! Con là tiểu nương, bề ngoài hung bạo như thế, sợ rằng sao này cho nhiều đồ cưới cũng gả được ...

      Nhũ danh của hai tiểu bánh bao được quyết định như thế, tiếp đó hai mẫu tử đồng thời nhìn Ôn Lương, cười vui vẻ với , nịnh nọt: "Ôn đại nhân, chàng xem, thiếp còn chừa đứa cho chàng đặt tên đó, người tên, tuyệt đối thiệt thòi."

      Chuyện thiệt thòi có thể dùng trong trường hợp này sao? Đột nhiên Ôn Lương có loại xúc động muốn xách hai người này lên giáo huấn phen, thậm chí ngay cả nhũ danh của con cũng đến lượt người làm cha này quyết định, có thiên lý ~~.

      Đại khái do quá uất ức, cho nên Ôn đại nhân xưa nay phong nhã vô hạn, tài hoa vô song cuối cùng lấy cho con trai nhũ danh rất hợp thời tiết: A Tuyết.

      Như Thúy, Ôn Ngạn Bình: 囧

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Tám tháng ba vui vẻ, tặng chương mới làm quà cho các nàng đây :yoyo45:

      Chương 88

      Phụ mẫu vô lương tâm cộng thêm tỷ tỷ hung tàn đến chết thừa nhận giới tính của mình, nhũ danh của tam bào thai cứ thế mà định ra, tuy rằng nghe chẳng ra làm sao, nhưng may mắn nhũ danh chỉ do bọn họ gọi mà thôi, người ngoài biết những chuyện này, coi như cứu vãn được chút thể diện.

      Đặt nhũ danh cho con xong, Như Thúy nương bắt đầu thời gian ở cữ nhàn chán.

      Lại , chuyện ở cữ đối với nữ nhân là chuyện vô cùng quan trọng, nhưng cũng là chuyệt rất tàn nhẫn. tháng buồn bực trong phòng, được ra ngoài, được rửa mặt, nếu là mùa hè khó chịu đến bệnh mất. May mắn bây giờ là tháng 11, bên ngoài có tuyết rơi, trời đông giá rét, xuất mồ hôi, tháng tắm rửa nhịn chút cũng vượt qua.

      Buồn chán được nữa thời gian, Như Thúy nương bắt đầu giằng co.

      đến, nàng cũng lăn qua lăn lại cái gì, chỉ xuống giường xoay eo vặn cánh tay nhảy vài cái, muốn làm cho thịt thừa eo giảm xuống. Lúc mang thai, nàng ăn được ngủ được còn có mỹ nam suốt ngày vây quanh giải buồn, do mang thai ba, còn được chăm sóc tốt hơn các quý phụ phu nhân mang thai kia gấp trăm lần, cho nên sau khi sinh xong mới phát bi kịch, eo thừa ra vài vòng thịt, làm sao bây giờ?

      Chỉ có thể thừa lúc ở cữ giảm chứ sao.

      Như Thúy nương vận động giảm mỡ, nhưng trong mắt nha hoàn ma ma lại là chuyện bình thường, mỗi lần gấp đến giậm chân, cuối cùng có cách nào, đem chuyện báo với Ôn Lương, vì thế Như Thúy nương bị dạy dỗ.

      Ôn Lương tài hoa dào dạt, chuyện nhàng, có sách mách có chứng, thao thao bất tuyệt, tới độ Như Thúy nương chỉ có hai lượng trình độ văn hóa choáng váng đầu óc, rốt cuộc lúc dừng lại uống nước, nhịn được biện hộ cho mình: "Thiếp muốn vận động giảm béo mà."

      Ôn Lương tỏ vẻ nghi ngờ, nhéo nhéo gương mặt béo phì của nàng gầy ít, cười : "Giảm làm gì? Bổn đại nhân chê nàng, từ từ được thôi." xong, mắt dạo vòng bộ ngực lớn của nàng, yết hầu khẽ nhúc nhích. chung lúc thích người, cái gì cũng thấy tốt, cho dù tại nàng béo ra vòng, nhưng cảm thấy đây là bộ dáng thướt tha nữ nhân nên có, thể nàng béo, chỉ có thể đầy đặn.

      Như thế, nam nhân giống như trăng thanh gió mát, híp mắt nhìn chằm chằm bộ ngực quá khổ của nàng, trong lòng Như Thúy thể bình tĩnh, nhịn được che ngực lại, rướn người : "Ôn đại nhân, đừng phá hư hình tượng của chàng mà, loại ánh mắt mị hoặc này thích hợp với chàng đâu."

      "..."

      Mặc kệ Ôn Lương phản ứng như thế nào, Như Thúy nương căn bản để trong lòng, thấy đám ma ma cứ nhìn chằm chằm, Như Thúy nương liền kéo người tới, Thanh Y Lam Y và Ôn Ngạn Bình trở thành cơ sở ngầm của nàng, giúp nàng canh chừng.

      Đảo mắt qua tháng, tới ngày tiểu bánh bao đầy tháng.

      *****

      Ôn Lương từ Trấn Quốc Công phủ ra, sắc mặt tốt.

      trách sắc mặt tốt, mới sáng sớm Trấn Quốc Công phủ liền cho người tới truyền lời, muốn trở về Trấn Quốc Công phủ chuyến. Lúc ấy trong lòng vẫn suy nghĩ sắp tới đầy tháng của ba đứa , muốn mở tiệc lớn trong phủ chiêu đãi đồng liêu tới chúc mừng, coi như tâm tình tệ nên mới đáp ứng.

      Nhưng ai biết, lúc tới Trấn Quốc Công phủ, lão đầu tử nhà nghiêm mặt há miệng : "Tới ngày đầy tháng ba đứa , tiệc phải tổ chức trong phủ, phủ của con , bày tiệc biết được mấy bàn..."

      Sắc mặt Ôn Lương đen tại chỗ, bất mãn : "Bây giờ mùa đông giá rét, chuyện phun khí còn muốn đông thành băng, ngài muốn tụi đông lạnh sao?" Sau khi làm phụ thân, tránh khỏi phải bảo vệ con mình.

      "Làm sao lạnh được? Dùng kiệu ấm đưa thê tử con và ba dứa tới đây. Dù sao cũng sắp đến tháng chạp, trong phủ cũng có chỗ ở của các con, bằng quay về ở, tránh cho thê tử con và bọn bị giày vò tới lui." Trấn Quốc Công hùng hồn , nếu phải tại đứa còn chưa đầy tháng, ôn muốn đem đứa đến bên cạnh mình dạy dỗ rồi.

      "Nếu biết giày vò như thế, vậy phiền phức làm gì?" Ôn Lương nhượng bộ chút nào. "Đầy tháng ba đứa làm trong phủ Thái Sư, con viết thiếp mời, làm phiền đến ngài." Dừng chút mới tiếp: "Bây giờ tuổi ngài cao, cũng cần tới lui."

      Câu cuối cùng có chút cứng ngắc, khiến Trấn Quốc Công ngẩn ra, trong lòng chưa kịp cảm động, lại nghe đứa con bất hiếu tiếp: "Đến lúc đó ngài tới dự là được rồi, đó là con của con, cần ngài quan tâm."

      Lời này chạm trúng điểm mấu chốt của Trấn Quốc Công: "Sao ta có thể quan tâm! Đó là cháu của ta!"

      Ôn Lương cười lạnh, "Ngài cũng có ít cháu !"

      Đây phải châm chọc ông tham hoa háo sắc nên mới sinh nhiều con trai như thế nhưng lại có cháu trai sao? Trấn Quốc Công tức giận mắng to: "Hỗn đản! Có con cái chuyện với phụ thân như thế sao?"

      Tâm tình Ôn Lương khó chịu, mặt vẫn thanh thanh đạm đạm, trở về phủ, nha hoàn bà vú thấy sắc mặt tốt, đều cúi đầu cẩn thận hầu hạ, dám phát ra tiếng động gì.

      Ôn Lương cởi áo khoát người ra, chuẩn bị vào nội thất nhìn ba đứa , ai ngờ thấy đứa chạy ra từ trong nội thất, vừa thấy sắc mặt khẽ biến, lập tức đưa tay lên miệng làm loa hô hào vào trong: "Nhanh nhanh, tháo xuống!"

      Tiếp theo là loạt thanh lộn xộn.

      Ôn Lương vừa bực mình vừa buồn cười, tháng này nghe biết bao nhiêu lần "nhanh nhanh, tháo xuống", nghĩ cái gì cũng biết sao? Kéo đứa sắp sửa chạy trốn lại, Ôn Lương vỗ vỗ đầu bé, cười : "Tháo xuống cái gì? Các người làm chuyện tốt gì bên trong?"

      Ôn Ngạn Bình cười hắc hắc, "Cha, ngài minh thần võ, coi như biết , con phải canh chừng cho nương nên muốn làm giống chút."

      Ôn Lương dẫn theo bé tiến vào nội thất, quét mắt qua, liền thấy ghế đôn chồng chất trong góc giường, Thanh Y Lam Y luống cuống tay chân đem chúng trở lại bàn. Mà lúc này Như Thúy nương mới vừa làm chuyện xấu làm tư thế cực kỳ quỷ dị nằm bò giường, bộ dáng vừa co vừa kéo, rất khôi hài.

      Ôn Lương buông đứa ra, qua kéo tay nàng đỡ lưng ra, vuốt ve phần eo cho nàng, thấy sắc mặt nàng dãn ra, cười : "Nàng lại chơi đùa cái gì thế?"

      Thấy nhìn thấu, Như Thúy chỉ có thể quyệt miệng : "Thiếp vừa học bộ quyền pháp với Ngạn Bình chàng về rồi."

      "Còn phải do cha trở về tiếng động, đây là do cha hù ra đấy." Ôn Ngạn Bình cây ngay sợ chết đứng .

      Ôn Lương thở dài, tuy rằng Tiểu Ngạn Bình phải thân sinh, nhưng nuôi riết bé còn sợ người làm cha này nữa, mà nha đầu Như Thúy -- nha đầu kia chính là nàng ngốc, hai người ở cùng chỗ, đúng là giày vò. nên cao hứng vì các nàng chỉ giày vò trong nhà mà ra ngoài giày vò sao?

      Xoa bóp thắt lưng cho nàng xong, Ôn Lương thấy ba đứa bèn hỏi: "Bọn Trường Trường đều ngủ cả rồi sao?"

      Thanh Y trả lời: "Lúc ăn no xong buồn ngủ, ma ma ôm vào ngủ rồi, bây giờ có lẽ tỉnh."

      Nghe xong, Ôn Lương sai người bế ba đứa tới, đặt vào nôi trong phòng. Con lớn nhất Trường Trường còn ngủ, con trai A Tuyết và con Quý Quý rất có tinh thần mở to đôi mắt lúng liếng, biết bọn chúng có nhìn thấy gì hay mà đùa giỡn, miệng toe toét, thoạt nhìn đáng chịu được.

      "Sao Trường Trường vẫn còn ngủ?" Ôn Lương đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhắn non nớt của tiểu bánh bao, da trẻ con non nên dám dùng sức, chỉ giống như vuốt ve bình thường.

      "Trường Trường đệ đệ là người cuối cùng được bú sữa, mất rất nhiều thời gian, A Tuyết đệ đệ và Quý Quý muội muội đều ngủ trước nên giờ tỉnh trước đó, có thể Trường Trường đệ đệ ngủ lúc nữa." Ôn Ngạn Bình phấn khởi , những ngày này bé đều vây quanh mấy đứa , đối với việc nghỉ ngơi của chúng rất ràng, nhưng ngờ vô tình tiết lộ tin tức.

      Mọi người còn chưa hoàn hồn, Ôn Lương hiểu , híp mắt nhìn chằm chằm Như Thúy nương.

      Như Thúy bị nhìn chằm chằm đến toàn toàn thân cứng ngắc, chậm nữa nhịp mới nhận ra, lập tức cảm thấy hỏng bét. Ba đứa có bà vú riêng, khi đói bụng căn bản cần xếp hàng bú sữa, Ôn Ngạn Bình vừa như thế, phải là đánh khai sao? Nàng cho ba đứa bú sữa, A Tuyết và Quý Quý đều ăn no bụng trước, với tư cách là lão đại, Trường Trường là đứa cuối cùng.

      "Ôn đại nhân, chàng đừng giận, sau này thiếp chú ý mà."

      Ôn Ngạn Bình thấy sắc mặt hai người tốt, cũng biết mình lỡ miệng, nhanh chóng bôi dầu vào chân chuồn mất.

      Lại có sách mách có chứng dạy dỗ trận xong, Như Thúy nương bị tới đầu óc choáng váng rất biết điều mà tỏ vẻ sai rồi, trong lòng có hối cải hay là chuyện khác.

      "Ngày kia là tiệc đầy tháng của ba đứa , chi tiết ta dặn Minh thúc làm, bây giờ trời còn lạnh, lúc đó cần bế đứa ra." Ôn Lương bế con lớn nhất tỉnh lên, vừa chơi với bé vừa bàn với Như Thúy chuyện tiệc đầy tháng.

      Như Thúy cũng bế con trai bồi , nghe chi tiết về yến tiệc, trong lòng cảm động, chuyện nhất cũng nghĩ kỹ, nàng căn bản cần hao tổn tâm trí.

      Rất nhanh đến ngày đầy tháng ba đứa , người có mặt mũi trong kinh đều tới, người phân phận cao cũng cho người mang lễ vật tới, nhất thời Ôn phủ đông như trẩy hội, rất náo nhiệt.

      Sau tháng cấm vận, Như Thúy mất canh giờ để tắm rửa, bôi dầu vừng lên tóc, khiến bản thân thơm ngào ngạt xong mới thỏa mãn ra khỏi nhĩ phòng. Mặc xiêm y xong có nha hoàn đến báo với nàng, Túc vương phi đến.

      Hôm nay Túc vương phi tới rất sớm, còn dẫn theo con trai và con , nghe Sở Tê Bạch gấp gáp muốn xem đệ đệ muội muội, sáng sớm náo loạn Túc vương phi muốn qua đây. Về phần Túc vương, tiểu bánh bao cũng biết nhìn sắc mặt đấy, dám ầm ĩ phụ thân nghiêm túc kia.

      Nghe Túc vương phi phàn nàn với mình về chuyện tiểu gia hỏa sầu người ra sao, Như Thúy nhịn được hé miệng cười vui vẻ, sau đó bị Túc vương phi liếc ngang: "Ta chỉ có cục nợ thôi, muội có hai lận đó, tương lai biết giày vò muội thế nào." Tiếp đó sờ sờ đầu con nhu thuận, con là áo bông tri kỷ, giống con trai chỉ biết giày vò nàng.

      Như Thúy cười hì hì: " sao, có Ôn đại nhân đối phó rồi. Hơn nữa muội cũng có hai áo bông tri kỷ."

      Ôn Ngạn Bình dẫn các ma ma bế ba đứa tiến vào, các tiểu bánh báo được bọc trong tả lót màu đỏ chót, mắt tròn đen nhánh chớp chớp, Túc vương phi nhìn thấy khen luôn miệng.

      "Nương, muốn xem đệ đệ, muốn đệ đệ ~~" Sở Tê Bạch kéo y phục mẫu thân mình kêu lên.

      Túc vương phi ôm lấy đại ca trong ba đứa, thả thấp xuống cho con trai nhìn, hiếm khi tiểu bánh bao được thấy bé con hơn mình, cái miệng nhắn cười toe toét, tiếp đó cúi đầu xuống mặt bé con hôn cái vang dội, hai bé con đặt song song giường cũng lần lượt bị bé hôn lần, sau đó mừng khấp khởi kêu lên: "Bạch Bạch hôn đệ đệ muội muội~~"

      "Bạch Bạch, được phi lễ muội muội ~" Túc vưng phi bắt bé trở lại ném cho con , nghiêm túc : "Sở Sở, coi chừng đệ đệ nha."

      Tiểu bánh bao Sở Sở nghiêm túc gật đầu, giữ đệ đệ chặt, sau đó mới cùng nhau tới xem đệ đệ muội muội.

      Qua lát, liền nghe tất cả các phu nhân tới, Như Thúy thể ra ngoài. Túc vương phi thấy nàng làm việc có quy tắc, trong lòng hơi xúc động. Tiểu nha đầu bên cạnh nàng trước kia trưởng thành.

      Kết thúc ngày vô cùng náo nhiệt, Như Thúy thấy rất mệt mỏi. Tam bào thai rất kỳ lạ quý hiếm cho nên người tới xem nhiều lắm, đều vì ba đứa mà tới, sau đó mới hỏi thăm nàng, dùng những phương thuốc cổ truyền kia có thể sinh ba đứa phải , nàng nghe được mặt đầy hắc tuyến.

      Tiễn những phu nhân kia xong, Như Thúy sai người tới tiền viện nghe ngóng xem đám nam nhân kia uống bao nhiêu rồi.

      Hôm nay người tới chỉ có quan văn, mà còn rất nhiều võ tướng là đồng liêu của Ôn Lương trước kia, vì thế rất khó có cơ hội văn võ đại thần đều tụ tập đầy đủ, tuy rằng xưa nay quan văn quan võ ít tiếp xúc, nhưng mà cũng cho Ôn Lương mặt mũi, ai biết Ôn Lương là sủng thần của đương kim thiên tử, thậm chí hoàng thượng còn đợi khi ba đứa tròn tuổi ban tên cho, đây chính là phúc phận trời cho, bởi vậy nhìn thấy địa vị Ôn Lương trong lòng hoàng đế, người chỗ này ai muốn nịnh bợ phen.

      Đương nhiên, bọn biết là, hoàng đế để tâm tới ba đứa như thế, hoàn toàn là do ông mang chúng ra cá cược rót bạc đầy túi nên mới cho chúng mặt mũi. Lúc Ôn Lương biết kể từ khi nương tử mang thai được năm tháng, hoàng đế bắt đầu nhìn chằm chằm vào đứa nhà , trong lòng buồn rầu hận thể ngăn cản được, càng hận đám người trong Thái Y viện kia bị hoàng đế hạ lệnh cho lộ tin tức có khả năng Như Thúy mang thai ba, cuối cùng cũng để nhìn thấu.

      Nha hoàn nghe ngóng rất nhanh trở lại, bẩm báo: "Hồi phu nhân, có mấy vị đại thân vẫn lôi kéo đại nhân uống ." Hôm nay khách nhân phần nhiều là võ tướng Ôn Lương quen biết, câu nệ tiểu tiết, uống đến hứng chí, Ôn Lương ai tới cũng từ chối.

      Như Thúy nhíu mày, hôm nay ba đứa đầy tháng, Ôn Lương cực kỳ cao hứng, coi như có lý do quang minh chính đại uống rượu, chẳng qua nàng hơi lo lắng uống say leo lên nóc nhà ca hát ngâm thơ, bây giờ là mùa đông giá rét, ở bên ngoài đông lạnh sinh bệnh làm sao bây giờ?

      Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng Như Thúy công khai khuyên can, chỉ cho hạ nhân trông chừng thôi...

      Thẳng đến giờ lên đèn, những khách nhân uống đến say khướt mới cáo từ ra về, Ôn Lương cũng say, thơ tính bộc phát muốn bò lên nóc nhà ca hát, bị Thượng Khê sống chết ngăn cản mới leo lên. Mặc dù Ôn Lương nhìn giống công tử văn nhã nhưng ngây người trong quân vài năm, học được ít công phu quyền cước, Thượng Khê phải đối thủ, vì thế Thượng Khê phải tốn ít sức lực.

      Như Thúy nghe sau khi Ôn Lương say rất mạnh mẽ, nghe hạ nhân hồi báo sau khi Thượng Khê dùng hết sức ngăn cản bị thương ở eo mới ngăn bò lên nóc nhà thành công, thở dài tiếng, quyết định cho Thượng Khê nghỉ dưỡng vài ngày, tiếp đó chuẩn bị canh giải rượu mang tới tiền viện.

      Lúc này Ôn Lương uống rượu say, nghỉ ngơi trong thiên sảnh ở tiền viện. Như Thúy đội gió tuyết, vừa tới thiên sảnh, liền nghe được Ôn Ngạn Bình hung tàn chửi bậy và đạo thanh uất ức khóc lóc.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      lại có con bọ ngu ngốc nào bám vào ôn đại nhân hay sao mà làm tiểu trung khuyển dựng lông vậy
      Tồn Tồn thích bài này.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Có nha hoàn định nhân lúc Ôn Lương say giở trò đồi bại đó @Bé Bi. Nhưng Tiểu Ngạn Bình đánh hơi nhanh lắm. sao... sao:yoyo52:
      Chris_Luusong tử mập thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :