1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Cả nhà tính tình giống nhau quá, chào mừng Nàng Tồn tồn
      Tồn Tồn thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 67

      Mặc dù kiện con sóc của Đàm Ký Khê bị người ta cắt lông đối với tiểu chính thái là chuyện lớn, nhưng đối với toàn bộ Đàm gia to lớn mà chỉ là chuyện , đối với Như Thúy và Ôn Lương mà càng phải chuyện gì.

      Chuyện này coi như Ôn Ngạn Bình làm rất tốt, thăm dò được sóc của Đàm Ký Khê thích ăn hạt phỉ, sau đó bỏ ra thời gian mấy ngày lừa nó đến, ngoại trừ Họa Bính bị dụ dỗ, có người khác biết lông của sóc kia là do bé cắt.

      Sau khi Ôn Lương biết, cũng tốt hay tốt, cũng trách bé bất kính với trưởng bối, chỉ là tìm vài chữ để Như Thúy dạy bé biết chữ.

      Ôn Ngạn Bình vốn là con của thợ săn trong núi, cha mẹ biết chữ nào, mặc dù nhà có con , cha mẹ cũng thương, chỉ tiếc bé này tính tình hoạt bát như con trai, tuổi còn gan dạ sáng suốt hơn người, thường chạy theo phía sau mông cha bé lên núi săn. Cha bé thương bé, cũng vui vẻ cho con theo, dù muốn cũng đem con dạy thành dáng vẻ bé trai. Sau khi cha mẹ bé bị bọn cướp giết chết, vì tuổi còn nên tránh được mạng, ở trong hang ổ bọn cướp kiếm ăn hai năm, bọn cướp đều là người thô kệch làm sao nghĩ tới chuyện dạy bé đọc sách tập viết này kia, cho nên trước mắt là mù chữ, chữ cũng biết.

      Ôn Ngạn Bình đối với chuyện mình có thể đọc sách tập viết chữ vô cùng mừng rỡ, hơn nữa bé nghe người hầu Đàm phủ Ôn Lương là quân sư danh chấn thiên hạ, sư phó của hoàng tử, tương lai có thể là đế sư, như vậy bé được hời có cha là người học rộng tài cao, làm con của người sao có thể biết chữ? Để phụ lòng Ôn Lương và Như Thúy, thái độ Ôn Ngạn Bình đoan chính, học rất chăm chú, do tuổi khá lớn nên có thể dễ dàng nhận biết chữ. Bởi vì có chuyện muốn làm, nên dù bị thương suốt ngày ngây ngốc trong phòng, cũng cảm thấy buồn chán, giống trước kia khắc thôi cũng chịu nổi.

      Mà Như Thúy ngoại trừ bồi lão phu nhân, thỉnh thoảng cũng chơi bài với các vị biểu tẩu nghe ngóng chút chuyện bát quái bên ngoài, hoặc đáp ứng dự tiệc cùng với các phu nhân trong thành Bình Tân, những lúc khác đều cất công dạy bảo con học chữ. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhận nghĩa nữ, đối với bé Như Thúy nương kỳ vọng rất nhiều, cũng rất dụng tâm dạy bảo. Nhưng mà sở học của nàng có hạn, nay chỉ có thể dạy bé luyện tập vài chữ, còn muốn sâu vào lễ nghi, thi thư các loại chỉ có thể giao cho Ôn Lương.

      Mà sau khi Ôn Lương nhàn rỗi được mấy ngày, mỗi ngày đều bề bộn công chuyện, thường xuyên theo mấy vị cữu cữu và biểu huynh biểu đệ ra ngoài, sau khi trời tối mới trở về, có đôi khi người toàn mùi rượu, nhưng mà may mắn là có uống say, bằng Như Thúy nương chỉ có thể cầm gậy trúc leo lên nóc nhà đem tên họ Ôn nào đó đánh rớt xuống - Ôn Lương khi uống say thường thích trèo lên nóc nhà ngâm thơ ca hát.

      Vài ngày sau khi Tiểu Hoa bị cắt lông, Đàm Ký Khê chạy đến Phiêu Tương viện chơi, lúc nhìn thấy bóng dáng Ôn Lương, trưng khuôn mặt xinh đẹp ỉu xìu ra. Lần trước được Ôn Lương dẫn đến nội thành chơi ngày, mặc dù ngày hôm sau mệt mỏi, tinh thần tốt nhưng khiến bé hưng phấn vài ngày, cảm thấy chơi cùng Ôn biểu ca tốt hơn nhiều so với đám biểu tỷ muội suốt ngày thích khóc. Mà các ca ca lớn tuổi đều phải làm việc ít khi gặp ở nhà, cộng thêm bé là tâm can bảo bối của lão phu nhân, sức khỏe lại tốt, cơ bản bọn họ dám dẫn bé ra ngoài chơi, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão phu nhân cũng cho phép. Thế nên nhìn tới nhìn lui, chỉ có Ôn Lương dẫn bé chơi vô điều kiện, còn hiểu biết rất nhiều chuyện, làm bé cảm thấy chơi cùng Ôn Lương rất thú vị.

      Vì vậy tiểu chính thái bị nghiện chạy tới tìm Ôn Lương.

      Khi Đàm Ký Khê tới đây chờ, Như Thúy lấy mẫu chữ kiểm tra xem Ôn Ngạn Bình nhận biết được bao nhiêu chữ, nhìn thấy tiểu gia hỏa tới đây, nhanh chóng bảo nha hoàn dâng trà nóng, điểm tâm và hoa quả, đồng thời bế bé ngồi vào ghế dựa.

      Như Thúy tốt tính : "Ôn biểu ca đệ có việc, bình thường ban ngày ở đây."

      "Ôn biểu ca bận việc gì?" Đàm Ký Khê mong ngóng hỏi thăm, từ sau khi Tiểu Hoa bị người ta cắt lông, bé thu liễm lại tính khí tiểu bá vương của mình, sợ nếu chọc phá người ta Tiểu Hoa lại bị cắt lông nữa.

      Đứa ngoan ngoãn được người ta thích, đặc biệt là tiểu chính thái xinh đẹp, làm người ta thích nhịn được. Nhìn khuôn mặt tương tự Ôn Lương, Như Thúy muốn kiên nhẫn cũng được, "Ta cũng biết, nhưng mà nghe chàng hôm nay ít chuyện, sau giờ ngọ trở về."

      Bạn này nghe xong, cao hứng, ngồi ghế quơ quơ chân ngắn, vui vẻ : "Đệ chờ Ôn biểu ca về."

      Lúc này, có người mất hứng hừ tiếng, Đàm Ký Khê cầm khối bánh hoa mai xốp giòn chuẩn bị bỏ vào miệng, nghe được giọng này đảo mắt nhìn qua, thấy tiểu nha đầu còn hơn so với mình, gầy teo vàng vọt khó coi chết được, lại còn có gan hừ bé, khỏi phẫn nộ trừng qua.

      "Biểu tẩu, muội muội này là ai?" Đàm Ký Khê cười ngọt ngào , mặc dù bé mới sáu tuổi, nhưng được lão phu nhân thương, thể trêu vào, dưỡng thành tính tình tinh quái, lúc này có chủ ý.

      "Tiểu biểu đệ, bé là Ngạn Bình, tám tuổi rồi, lớn hơnđệ hai tuổi. Là con của Ôn biểu ca đệ". Như Thúy xong, đưa tay mở bài ra cho Ôn Ngạn Bình tự xem.

      Đàm Ký Khê nghe bé lớn hơn mình nhiều, còn là con Ôn Lương, lập tức nhíu mi, bắt đầu nhìn tới nhìn lui, nhìn thế nào cũng thấy nha đầu xấu xí này vừa mắt, cảm thấy mình giống Ôn biểu ca như thế, con của Ôn biểu ca sao có thể xấu như vậy chứ? có đẳng cấp, người bên ngoài biết cười nhạo.

      "Ta lớn hơn ngươi, cho nên ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ".

      Ôn Ngạn Bình cầm bài tự trong tay, cười ngọt ngào, ngoảnh mặt hất hàm với tiểu chính thái, trong lòng quyết định thích tiểu tử xấu xa này, chỉ ức hiếp bé tại còn chiếm tiện nghi của mẹ, còn nhìn rất giống Ôn đại nhân, là rất đáng ghét.

      " được, ngươi là con Ôn biểu ca, ngươi phải gọi ta là biểu thúc!" Đàm Ký Khê có ý tốt lừa gạt.

      "Nhưng ta lớn tuổi hơn ngươi."

      "Vai vế ta cao hơn ngươi."

      "Phải gọi ta là tỷ tỷ."

      "Gọi ta là biểu thúc."

      "Tiểu tử xấu xa thích khóc nhè!"

      "Nha đầu xấu xí vàng vọt gầy teo"

      Tiểu tử khóc nhè!"

      "Nha đầu xấu xí!"

      "Hừ!"

      "Hừ!"

      Mặt hai đứa đỏ tới mang tai, mỗi đứa hừ tiếng, quay đầu qua bên để ý tới đối phương.

      Như Thúy lần đầu tiên nhìn thấy hai đứa cãi nhau, cảm thấy chuyện này thú vị hơn những người lớn công khai chế giễu, thầm mỉa mai kia nhiều, nhưng mà nay nàng là người lớn, hơn nữa còn là trưởng bối, lại ở nhà thân thích của phu quân mình, thể làm quá mức, bèn : "Tiểu biểu đệ, đệ là người có học thức, sao lại trông mặt mà bắt hình dong như thế? Ôn biểu ca đệ trong mặt mà bắt hình dong là nông cạn. Ngạn Bình, con là vãn bối, phải kính trọng tiểu biểu thúc, tiểu biểu thúc là trưởng bối, nên có thể cho con tiền lì xì nha.”

      Mắt hai đứa tỏa sáng, sau đó quay đầu lại.

      "Biểu thúc, chúc mừng phát tài, đưa lì xì đây." Ôn Ngạn Bình cười híp mắt đưa tay.

      Đàm Ký Khê cái gì có, nhưng tiền lì xì lại có rất nhiều, trước giờ chưa từng để trong lòng, lấy tiền lì xì trong túi mới được bằng hữu của phụ thân nhét cho, ném tiền lì xì cho bé, làm dáng lãnh diễm cao quý nói: "Thấy ngươi cũng biết thức thời, ngươi cũng đến nỗi xấu, ít nhất cũng hiểu được kính trọng trưởng bối."

      Sau khi Ôn Ngạn Bình cảm nhận được trọng lượng của tiền lì xì, trong lòng vui rạo rực, hoàn toàn để ý lời của cậu bé. Có thể , tiền là thứ nay bé vô cùng thích. Có tiền có thể làm được rất nhiều chuyện. Vì thế bao giờ oán giận mình có bối phận hơn nữa. Tươi cười hết sức ngọt ngào với tiểu chính thái, nịnh nọt khen vài tiếng.

      Vậy nên khi phát Ôn Ngạn Bình trước kia mù chữ, nay mới biết vài chữ, hiếm khi Đàm Ký Khê châm chọc, trái lại hai đứa ở chung hòa thuận.

      Đứng bên cạnh quan sát hồi lâu, Thanh Y, Lam Y, Họa Bính cảm thấy phu nhân cao tay, phải người biết điều.

      Chờ sau khi Ôn Lương trở về, nhìn thấy hai đứa ở chung hòa thuận, trong lòng vui mừng, thấy tiểu biểu đệ trong mong mà nhìn chằm chằm mình, tỏ vẻ muốn mình dẫn nó ra ngoài chơi, suy nghĩ lát, Ôn Lương lắc đầu từ chối, tiểu chính thái thất vọng sắp khóc, mới : "Ngày kia là tết nguyên tiêu, đến lúc đó ta xin phép lão phu nhân, dẫn đệ ra ngoài xem hoa đăng, được ?"

      Đứa lập tức nín khóc mỉm cười, ôm cổ Ôn Lương, liên tục biểu ca tốt.

      Như Thúy nhìn chằm chằm hai người, giống cha con, lại nhìn sang Ôn Ngạn Bình, tiểu nương vỗ vỗ má, hình như mất hứng.

      ******

      Hôm nay là tết nguyên tiêu, Đàm phủ lại náo nhiệt phen.

      Ôn Ngạn Bình và Đàm Ký Khê chờ mong hôm nay vô cùng, cuối cùng tới, hai đứa đều hưng phấn thôi. Ôn Lương chỉ đồng ý dẫn Đàm Ký Khê ra ngoài, mà cũng quyết định dẫn theo Ôn Ngạn Bình khỏe hơn nhiều.

      Từ sau khi Đàm Ký Khê lấy tư cách trưởng bối cho tiền lì xì Ôn Ngạn Bình, ngoài mặt Ôn Ngạn Bình nhằm vào người bạn này nữa, nhưng lúc Đàm Ký Khê đến tìm Ôn Lương chơi, thỉnh thoảng vẫn khoe với người bạn Ôn Lương là cha mình, muốn qua đây chơi, phải cho tiền lì xì, làm người bạn nhiều lần tức giận đến giậm chân, dáng vẻ như muốn nhào qua cắn bé.

      Như Thúy thấy hai đứa đùa giỡn có cảm giác gì, nhưng Ôn Lương thấy vài lần luôn có loại cảm giác khác thường, mà loại cảm giác khác thường này nhanh chóng làm hiểu được là cái gì.

      Đêm tết nguyên tiêu, thành Bình Tân rất náo nhiệt, đường treo đầy đèn lồng đỏ, đủ loại sạp hàng , ăn chơi đều có, còn có đám người nhiệt tình thích đoán đố đèn.

      Mà hôm nay, người lớn Đàm phủ đều dẫn đứa ra phố xem hoa đăng, đoán đố đèn. Trước kia thân thể Đàm Ký Khê yếu, chưa bao giờ được ra ngoài lúc trời lạnh, năm nay vì Ôn Lương xin phép, lão phu nhân và phu thê tam cữu cữu thấy người bạn khóc rống, mới mới miễn cưỡng đồng ý cho Ôn Lương dẫn bé ra ngoài xem hoa đăng, hơn nữa còn vô cùng lo lắng mà dặn dặn lại, Đàm Ký Khê có kiên nhẫn nghe người lớn càm ràm, chạy trước bước, trực tiếp đến Phiêu Tương viện tìm bọn người Ôn Lương.

      Lúc Đàm Ký Khê được ma ma bế tới, thấy đứa mặc y phục nam, đầu búi tóc bé trai, dùng khăn vuông quấn lại, y phục là áo choàng màu xanh vân trắng, mặc dù sắc mặt vàng vọt gầy gò, nhưng vẻ mặt rất khí khái hào hùng, đôi lông mày khí bừng bừng, hai mắt trong suốt có thần, bất tri bất giác thay đổi hình dáng bình thường yếu ớt kia, trái lại làm người ta cảm thấy là bé trai tinh thần lanh lợi.

      "Ôn Ngạn Bình, hóa ra ngươi là nam?" Đàm Ký Khê bảo ma ma đặt mình xuống, sau đó thùng thùng thùng chạy tới, vòng quanh Ôn Ngạn Bình.

      tay Ôn Ngạn Bình cầm cái quạt dành cho trẻ con, học dáng vẻ Ôn Lương phe phẩy quạt, hất cầm lên: "Giờ ngươi mới biết! Trước kia ngươi có mắt, vậy mà nghĩ ta là con ! Hừ!"

      Trong lúc nhất thời, Đàm Ký Khê có chút bối rối, trong lòng có vài phần uất ức, ràng lúc trước bé mặc y phục con , sao có thể trách mình chứ. Hơn nữa giờ trong mắt người bạn này, nhìn thế nào cũng thấy Ôn Ngạn Bình giống với đám tỷ tỷ, muội muội ở nhà, có loại khí chất kiều mềm mại của con .

      Như Thúy và Ôn Lương từ bên ngoài vào, vốn dĩ muốn đến xem con chỉnh lý có thỏa đáng hay , ngờ lại thấy bé trai khí hào hùng, hai người đều sửng sờ, suy nghĩ đầu tiên là phải mình nhìn lầm giới tính đứa rồi chứ? Nhìn dáng vẻ này, ràng là bé trai. Đặc biệt là, khi mặc nữ trang, thoạt nhìn đứa vừa khô vừa gầy, thực bình thường đến hơi xấu xí, nhưng khi mặc nam trang vào, làm cho người ta cảm thấy đó là bé trai khí khái hào hùng, càng thích hợp hơn khi mặc nữ trang.

      Như Thúy phản ứng nhanh, dù sao cũng tự mình chăm sóc bé, sao lại biết bé là nam hay nữ được: "Ngạn Bình, sao lại ăn mặc như vậy?"

      Họa Bính bất đắc dĩ đáp: "Là tiểu thư muốn như vậy."

      Ôn Lương tới, nhìn sắc mặt bình tĩnh của đứa , sau đó ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với bé: "Ngạn Bình, con thích mặc nữ trang sao?" Mỗi lần vô tình chú ý tới lúc đứa này mặc váy, được tự nhiên lắm, hai đầu lông mày cứ xoắn xuýt.

      Ôn Ngạn Bình nhíu nhíu mày, sau đó giọng: "Cha, con thích làm con , được ?"

      "Tại sao?" Ôn Lương ôn tồn hỏi, trong lòng giật mình, thảo nào lúc trước vẫn cảm thấy đứa này kỳ quái, ra căn bản là xem bản thân mình là con , hơn nữa lại hơi bài xích nam nhân, cho dù nay mình được bé thừa nhận là cha, cũng có phần bài xích, ngược lại rất thân mật với Như Thúy.

      Tiểu nương mấp máy môi, đến gần Ôn Lương, nén giọng : "Nương , làm nữ nhân rất khổ, nương con...là bị những người đó làm hại.

      Ôn Lương nhìn hốc mắt bé đỏ lên, hai đồng tử đè nén phẫn nộ, trong lòng thở dài, vuốt vuốt đầu bé, dịu dàng : "Đều qua."

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Cuối cùng cũng vào page được. Mai đăng bù cho các nàng nhé. Ta dùng mạng viettel mấy bữa nay tê liệt.:yoyo25:
      garan2602, LạcLạc, song ngư2 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 68

      Qua tết nguyên tiêu, khí năm mới cũng khác biệt nhiều lắm, mặc dù tuyết rơi nữa, nhưng tiết trời mùa xuân se lạnh, khí trời lạnh rất nhanh.

      Dưỡng thương nửa tháng, vết thương của Ôn Ngạn Bình cũng tốt hơn phân nửa, mặt có thêm vài phần huyết sắc. Như Thúy hề hạn chế bé ra ngoài, phần lớn thời gian lúc nữ quyến Đàm phủ mời dạo ngắm cảnh, nàng dẫn theo con mới nhậm chức làm quen việc đời. Chẳng qua chính bé cũng thích loại tụ họp của các phu nhân này, nên bình thường ở lại lâu, cần lo lắng thân thể nghĩa nữ mệt mỏi.

      Lần này xuất , vấn đề cũng kéo tới, vốn các phu nhân nội thành Bình Tân nhận được tin tức Ôn thái sư đương triều nhận nuôi nghĩa nữ, mặc dù nghĩa nữ xuất thân thấp, nhưng cũng là con nhà dân chúng đàng hoàng, có thể khiến nam nhân thông minh như thế nhận làm nghĩa nữ, hẳn là có điểm hơn người, mọi người đều muốn gặp, nếu móc nối quan hệ tốt, cũng có lợi.

      Nhưng mà, bé trai sau lưng Ôn phu nhân kia là ai vậy? Muốn các nàng dối lòng đứa bé kia là bé cũng nên lời nha, ràng chính là dáng dấp bé trai đó, bé kia ở đâu rồi? Các phu nhân cùng ngồi đợi thái sư phu nhân và nghĩa nữ thể nuốt ngụm máu thừa nhận đứa mặc nam trang kia là nghĩa nữ của thái sư đương triều, sau đó trong lòng cảm thấy, ra tin tức bọn họ nhận đều sai rồi, hẳn là Ôn Lương nhận nhận nghĩa tử mới đúng.

      Sau chuyện này, nghĩa nữ bất tri bất giác trở thành nghĩa tử, bản thân Như Thúy cũng kịp phản ứng, lúc gặp mặt những phu nhân thế gia thành Bình Tân kia, đều dịu dàng lên tiếng kêu Ôn Ngạn Bình bên cạnh nàng là "Ôn tiểu công tử." Thế là lâu ngày, mọi người đều cho rằng Ôn Lương và Như Thúy nhận nghĩa tử.

      Qua năm mới, nam nhân Đàm gia bận rộn, mỗi ngày đều có người mời Ôn Lương ra ngoài, hoặc là bận rộn trừng trị vài người, ban ngày khó có thể nhìn thấy mặt. Bận bịu như thế, liền bận cả tháng mới được rảnh rỗi.

      "Cha, hôm nay người hết bận rồi hả?" Ôn Ngạn Bình lôi kéo Đàm Ký Khê chạy tới thư phòng tìm Ôn Lương, hai quả bí lùn cùng vịn cái cạnh bàn cao nhìn Ôn Lương.

      Thức ăn trong Đàm phủ tệ, nhà ba người đều được lão phu nhân dặn dò phòng bếp bồi bổ cho bọn họ mỗi ngày, Ôn Lương bổ đến khí huyết dồi dào, trời tối là lôi kéo Như Thúy nương "đánh nhau" giường. Như Thúy nương bổ đến da dẻ hồng hào mịn màng, cơ thể khỏe mạnh. Còn Ôn Ngạn Bình có lẽ là do hai năm qua cơ thể quá suy dinh dưỡng, chỉ trừ sắc mặt hơi tốt hơn, còn dáng dấp vẫn gầy teo yếu ớt, tám tuổi nhưng vóc dáng chỉ bằng Đàm Ký Khê sáu tuổi, hai đứa sóng đôi, đúng là hai quả bí lùn.

      Ôn Lương gấp thư cầm trong tay lại để xuống bàn, cười nhìn hai đứa bé, cười như cười: "Hết bận sao, hết bận sao?"

      Đàm Ký Khê cố gắng ngước cổ lên, cười: "Hết bận dẫn bọn đệ chơi ~~"

      Ôn Ngạn Bình cười hì hì: "Tiểu biểu thúc thúc ấy muốn Mai Lĩnh xem hoa đào mới nở, nghe chỗ đó thường có quan phu nhân đạp thanh (* chơi trong tiết thanh minh) du xuân, trong rừng có rất nhiều sóc nên muốn dẫn Tiểu Hoa dụ dỗ con sóc cái về sinh sóc con, sinh sóc con cho con con."

      Đúng lúc Như Thúy bưng trà bánh tới, nghe Ôn Ngạn Bình , ngạc nhiên hỏi: "Tiểu biểu đệ, lông Tiểu Hoa mọc dài rồi hả? Sóc cái có ghét bỏ nó có lông ? chịu ở cùng Tiểu Hoa sao?"

      Đàm Ký Khê bực bội, mất hứng : "Biểu tẩu xấu xa, Tiểu Hoa là con sóc xinh đẹp, sóc cái thích nó. Sau này sinh sóc con, đệ đưa cho Ngạn Bình ca ca con sóc ."

      " sao? Được rồi, ta xin lỗi." Như Thúy rất chân thành, nhưng biểu lại giống như thế.

      Đứa hầm hừ, quay đầu liền thấy Ôn Ngạn Bình nhìn mình lom lom, mất hứng : "Sao lại nhìn chằm chằm ta, ta là biểu thúc!"

      Con ngươi Ôn Ngạn Bình đảo vòng, cười hì hì: "Tiểu biểu thúc, thúc bất kính trưởng bối, cẩn thận người xấu lại cắt lông Tiểu Hoa."

      "Hừ, gần đây ta cho Tiểu Hoa phá phách người ta, ai cắt lông Tiểu Hoa?" Vẻ mặt Đàm Ký Khê quang minh chính đại, nhưng mà dáng dấp lại tròn ục ịch, ngược lại xem ra có phần kiêu ngạo, cộng thêm khuôn mặt giống hệt Ôn Lương, Ôn Ngạn Bình nhịn được tay ôm lấy bé dùng sức xoa xoa.

      "Ngươi làm gì? "bị ôm đến thở nổi, bé trai hổn hển: "Ngạn Bình ca ca là đại phôi đản!"

      Ôn Ngạn Bình càng ôm chặt, sau đó dùng sức làm bé hỗn loạn, mới cười hì hì với Ôn Lương: "Cha, hôm nay có chuyện gì dẫn nương và chúng con chơi , hôm trước nương hoa đào ở Mai Lĩnh nở rất đẹp, muốn ngắm lát."

      Sau khi nghe xong, Ôn Lương quay đầu nhìn Như Thúy, Như Thúy cũng cười híp mắt tỏ thái độ, liền biết tiểu nha đầu này lấy Như Thúy làm cớ. Nhưng mà nghĩ đến có khả năng vài ngày nữa bọn họ phải rời khỏi Bình Tân, thể dẫn bọn họ nội thành Bình Tân chơi nữa, nên gật đầu đồng ý.

      Hai đứa cao hứng hô tiếng, Ôn Ngạn Bình kéo tay Đàm Ký Khê chạy ra ngoài, đến viện của Đàm Ký Khê mang Tiểu Hoa tới đây.

      Nhìn hai đứa nắm tay ra ngoài, Như Thúy tới rót cho Ôn Lương chén trà, vui vẻ : "Xem ra chẳng qua là trong lòng Ngạn Bình bị ảnh hưởng, cũng phải thích người khác phái. Chàng thấy nó và Ký Khê phải rất tốt sao?"

      Ôn Lương lại lắc đầu, "Trong lòng nó Ký Khê là tiểu đệ đệ, phải bảo vệ, nhưng nam nhân lớn tuổi hơn chút nó rất kháng cự." Dứt lời trong lòng hơi buồn rầu, nếu bé cứ đề phòng người khác phái như vậy sau này làm sao nghị thân cho bé? Chẳng lẽ bé muốn cả đời mặc nam trang mà sống sao?

      Từ khi phát nghĩa nữ có nhận thức này, bởi vì tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị bọn cướp kia làm nhục, khiến trong lòng bé có bóng ma rất lớn, sau đó đối với loại sinh vật là phái nam này cực kỳ kháng cự, Ôn Lương hơi buồn rầu. Ôn Lương biết thời cơ xuất rất tốt, cộng thêm lúc trước Như Thúy tặng bé chén cháo trứng, nên mới ai cả đường chấp nhận mình, thỉnh thoảng cũng làm nũng này kia với . Nhưng đối với nam nhân khác sắc mặt bé chút thay đổi, thậm chí xem bản thân mình là bé trai vì phòng ngừa sau này số phận bé cũng giống như mẹ bé.

      Biết tâm bệnh của bé, Ôn Lương bèn có mục đích dung túng Đàm Ký Khê đến tìm bé chơi, đáng thương cho Đàm Ký Khê tuổi hiểu chuyện, thực tin rằng trước kia mình có mắt, hiểu lầm giới tính Ôn Ngạn Bình, giờ xem Ôn Ngạn Bình là bé trai giống mình rồi, cho nên bị đối phương ôm hay nắm tay các loại đều tránh . Mà Ôn Ngạn Bình thân mật với cậu bé, ngoại trừ vì Đàm Ký Khê tuổi còn căn bản xem cậu bé là bé trai, tiếp theo là dung mạo Đàm Ký Khê giống hệt Ôn Lương, hoàn toàn đem cậu bé thành đệ đệ có tiền đồ rộng rãi mà đối đãi.

      "Nha đầu, nếu chúng ta nhận nuôi nó, sau này dạy bảo nó tốt." Ôn Lương nghiêng người hôn khóe môi nàng, an ủi.

      Như Thúy gật đầu, ra trong lòng nàng cũng lo lắng nhiều, tươi cười với : " ra thiếp cảm thấy chỉ cần Ngạn Bình vui vẻ là được, cái khác sau này hãy , nhân sinh còn dài mà. Ừ, Ôn đại nhân, chàng thông minh tài giỏi như vậy, về sau chàng phải chọn người vừa ý cho Ngạn Bình là được rồi, tin tưởng có Ôn đại nhân chàng, hôn của Ngạn Bình tuyệt đối có vấn đề."

      Ôn Lương bật cười, "Nàng coi ta có gì làm được à? Nàng xem dáng vẻ tiểu nha đầu như vậy, người nào nghĩ nó là bé chứ? Ta lo lắng sau này phải vì nó mà chọn nàng dâu chứ phải vì nó chọn phu tế."

      Từ sau khi Ôn Lương chấp nhận chuyện cho tiểu nha đầu mặc nam trang, những quần áo bé vì bé mà chuẩn bị đều bị bé khách khí nhét xuống đáy hòm, Như Thúy cũng thương bé, bé làm nũng, liền cho người làm mấy bộ nam trang cho bé.

      Như Thúy cũng nghĩ tới vấn đề này, hơi trầm tư, sau đó căn cứ vào tín nhiệm đối với chỉ số thông minh của Ôn Lương, : " sao, thiếp tin tưởng bất kể là chọn nàng dâu hay chọn phu tế cũng làm khó chàng." Cho nên Ôn đại nhân chàng là người tài giỏi có nhiều chuyện phải làm, cố lên!

      "..."

      Hai đứa rất nhanh liền đem con sóc dài lông trở về, tay nắm tay nhìn hai người cười sáng lạn.

      Ôn Lương bật cười, "Được rồi, vậy chúng ta lên đường thôi."

      *******

      Trong nội viện Thụy Hương viện, mấy vị cữu mẫu bồi lão phu nhân chuyện nhà, có người hầu tới báo biểu thiếu gia dẫn Khê thiếu gia Mai Lĩnh xem hoa đào rồi.

      "A, chút cũng tốt, phái thêm vài người theo hầu hạ." Đại cữu mẫu nhanh chóng phân phó, hai người đều là tâm can bảo bối của lão phu nhân, phải hầu hạ cẩn thận.

      Nhị cữu mẫu che miệng cười cười, với lão phu nhân: "Nương, từ khi Lương ca nhi về, Tiểu Ký Khê cũng hoạt bát hơn nhiều, mỗi ngày đều chạy tới Phiêu Tương viện, quan hệ với nha đầu Ngạn Bình kia rất tốt. Tam đệ muội, hình như tháng này Tiểu Ký Khê cũng bị bệnh, đúng ?"

      Tam cữu mẫu cười: " Đúng vậy, vốn cũng lo lắng trời lạnh như vậy, mỗi ngày nó chạy ra ngoài bị bệnh, ngược lại là ta lo lắng nhiều."

      "Xem ra có bạn cùng tuổi chơi cũng tốt." Đại cữu mẫu tiếp.

      Nhị cữu mẫu đồng ý sẵn giọng: "Lời này của đại tẩu đúng, trong nhà chúng ta bé cùng tuổi với Ký Khê cũng ít, thế nhưng lại thấy Tiểu Ký Khê chạy tới hậu viện chơi với các bé? Ta thấy, nguyên nhân là ở người Ngạn Bình, Tiểu Ký Khê bằng lòng chơi cùng nó, phải là thanh mai trúc mã sao?"

      Tam cữu mẫu tươi cười lập tức phai nhạt.

      Đại cữu mẫu tươi cười thay đổi, chỉ là khó hiểu nhìn mắt tam cữu mẫu, đáp lời.

      "Ai, thanh mai trúc mã cái gì?" Lão phu nhân nghi ngờ hỏi.

      "Chính là Ngạn Bình và Ký Khê ạ." Nhị cữu mẫu cười .

      Lão phu nhân nở nụ cười, "Thương thế của Ngạn Bình tốt lên rồi, đúng là bé trai có tinh thần, Ký Khê chơi với bé trai cùng tuổi, thường xuyên bị bệnh nữa. Con dâu thứ ba, sau này con cũng đừng gò bó bé."

      "..."

      Ba người đồng thời trầm mặt, đại cữu mẫu thở dài cười: "Nương, Ngạn Bình là bé , người hiểu lầm rồi."

      Lão phu nhân tin, cảm thấy đứa tinh thần hoạt bát lanh lợi như vậy, nhìn thế nào cũng giống bé trai, sao lại là bé ? Còn có Tử Tu gạt bà, đó là ngoại tôn của bà kia mà. Lão phu nhân già rồi, làm việc minh mẫn như lúc còn trẻ, nay có hơi 'già mà hồ đồ', ba người biết tật xấu của bà, nên phản bác bà. Chẳng qua tam cữu mẫu hơi vui, mất hứng vì nhị cữu mẫu đem Ký Khê nhà bà và Ôn Ngạn Bình xếp cùng nhau, ngược lại bà tình nguyện xem Ôn Ngạn Bình là bé trai.

      Nghĩ xong, tam cữu mẫu quyết định sau này phải quản chặt con trai, để nó mỗi ngày dính lấy Ôn Ngạn Bình.

      "Đúng rồi, lúc nào Tử Tu hồi Kinh ?" Lão phu nhân đột nhiên hỏi.

      "Dự định là qua tiết hoa triêu* ." Đại cửu mẫu cẩn thận trả lời. Các bà biết phân lượng của Ôn Lương trong lòng lão phu nhân, sang năm, Ôn Lương phải hồi kinh, dù sao nay là sư phó của hoàng tử do Hoàng Thượng khâm điểm, sao có thể ngẩn ngơ bên ngoài lần là nửa năm.

      * Tiết hoa triêu: ngày trăm hoa đua nở, ngày của hoa ( ngày 12 tháng 2 lịch).

      Sau khi nghe xong, lão phu nhân thở dài tiếng, nhất thời nữa.


      ~~

      Editor: Sắp hồi kinh rồi, có nhiều chuyện thú vị chờ chúng ta nha :063::063::063:

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 69

      Ôn Lương vốn muốn ở Bình Tân Thành ngốc đến tháng ba, nhưng hoàng đế gửi bức mật chỉ tuyên trở về. Cho nên sau tiết hoa triêu, Ôn Lương đành phải ngoan ngoãn từ biệt người Đàm phủ hồi kinh.

      Mặc dù Ôn Lương là biểu thiếu gia Đàm phủ, nhưng vì quan hệ với lão phu nhân, địa vị ở Đàm phủ còn quý hơn thiếu gia Đàm phủ mấy phần. Cho nên lúc rời , hầu như toàn bộ Đàm phủ đều ra đưa tiễn , riêng lễ vật còn nhiều hơn hai xe so với lúc bọn họ đến, biết có bao nhiêu thứ trong khố phòng Đàm phủ bị nhét qua đây.

      Hôm lên đường, Ôn Lương bị mấy vị cữu cữu vây quanh, dặn dò số chuyện của nam nhân, Lão phu nhân lôi kéo Như Thúy thao thao bất tuyệt, đều căn dặn nàng cách điều dưỡng thân thể để tương lai sinh đứa bé này kia, mà Ôn Ngạn Bình nhất, lúc này bị tiểu chính thái thấp tủn giống bé ôm, cho bé .

      "Ngạn Bình ca ca được ..., Ký Khê muốn chơi đùa với Ngạn Bình ca ca, Tiểu Hoa còn chưa sinh sóc con mà!" Đàm Ký Khê ôm Ôn Ngạn Bình chặt chẽ, giương miệng gào khóc, gào thét đến nỗi mặt trứng đáng đỏ bừng

      Ôn Ngạn Bình cũng hơi thương xót, tuy rằng thời gian ở Đàm gia lâu lắm, nhưng bé cũng lòng dạ xem tiểu ma vương này là đệ đệ mà thương, biết cậu bé thân thể yếu thường bị bắt ở trong phòng đơn lạnh lẽo, nên lúc rảnh thường chơi với cậu, làm cho người bạn vô cùng thích chơi cùng bé. Bây giờ phải , bé cũng nỡ xa người bạn này.

      "Ta viết thư cho thúc..." Ôn Ngạn Bình chỉ có thể an ủi như thế.

      "Ta chịu, ta chịu! Ta muốn Ngạn Bình ca ca ! Ngạn Bình ca ca ở đây, có ai chơi với ta!" Người bạn tiếp tục gào khóc, đồng thời cũng quên làm mất mặt mũi người nào đó. "Bây giờ chữ mà ngươi biết còn nhiều bằng ta, ngươi nhất định biết viết thư!"

      " bậy, ta viết, hơn nữa nay ta biết rất nhiều chữ rồi." Ôn Ngạn Bình đen mặt phản bác.

      "Ký Khê, đừng làm rộn..." Tam cữu mẫu đau lòng con trai, vô cùng thích hành động thân mật với Ôn Ngạn Bình của con trai. ra khi nghe những gì tiểu nương này trải qua, bà cũng rất thương bé, chỉ là khi phát con trai quá gần gũi với bé, cộng thêm chị em dâu bóng gió, càng sợ sau này Ôn Ngạn Bình trở thành con dâu của mình. Cũng phải bà có thành kiến, chẳng qua Ôn Ngạn Bình dáng dấp bình thường, lại lớn tuổi hơn con trai, căn bản là thích hợp với con trai. Nếu Ôn Ngạn Bình là bé trai hàng giá , ngược lại bà rất vui mừng khi hai đứa gần gũi. Có điều, nay thấy con trai lòng dạ cho rằng Ôn Ngạn Bình là bé trai, tam cữu mẫu cũng mắt nhắm mắt mở để con trai hiểu lầm, hơn nữa còn thầm cho phép nha hoàn nhiều chuyện, tốt nhất lừa đến khi con trai lấy vợ sinh con mới thôi.

      Nữ quyến Đàm phủ thấy người bạn khóc rống như thế, rối rít tới khuyên nhủ. khuyên còn đỡ, càng khuyên, người bạn càng gào khóc đến nước mắt đầy mặt, bày ra khuôn mặt xinh đẹp như hoa, khiến cho tình thương của mẹ lan tràn, các nữ nhân đau lòng ngớt.

      Ôn Ngạn Bình cảm thấy bạn này làm sầu người, cuối cùng cân nhắc chỉ có thể gắng sức đưa tay ôm lấy cậu bé. Người bạn thuận thế dang tay ôm cổ bé, hai chân béo vòng lên eo bé, khuôn mặt nhắn vùi vào cổ bé khóc, khiến cho tiểu nương vốn gầy tong teo thiếu chút nữa bị trẹo eo, cũng may Họa Bính nhanh tay nhanh mắt xoay người đỡ lấy bé.

      màn này thu hút tất cả ánh mắt của mọi người Đàm gia, lập tức dở khóc dở cười, tiểu chú lùn ôm tiểu chú lùn, màn này sao lại khôi hài như thế?

      "Ký Khê, thúc là biểu thúc, chính là trưởng bối, thể chơi xấu như vậy được. Ta và cha nương hồi kinh thôi, sau này quay lại gặp thúc mà. Bằng thúc tới kinh thành thăm ta cũng được, nghe kinh thành rất thú vị." Nghe thấy tiếng khóc của người bạn yếu dần, Ôn Ngạn Bình lại : "Nhưng mà thúc phải dưỡng thân thể cho tốt, thân thể khỏe mạnh cường tráng, sau này muốn đâu chơi cũng có vấn đề gì, đến lúc đó thúc tới kinh thành, ta dẫn thúc chơi khắp kinh thành, sót chỗ nào..."

      ", sao?" Người bạn nghẹn ngào hỏi.

      "." Ôn Ngạn Bình khó khăn dùng khăn tay lau mặt cho cậu bé, sau đó hơi ghét bỏ đem khăn ném cho Họa Bính, cười: "Vẫn mình khóc nhè, thúc chính là biểu thúc, là trưởng bối, dù sao cũng thể khóc như vậy, tốt cho sức khỏe.

      Những lời này quả nhiên làm người bạn mất hứng thu hồi nước mắt.

      Đám người lớn bên kia tạm biệt xong, chờ hai tiểu gia hỏa tạm biệt. Thấy người bạn gần như được con dỗ dành, Ôn Lương cũng tới, sờ sờ đầu tiểu chính thái, cười: "Ký Khê, đợi thân thể đệ khỏe mạnh, cha đệ dẫn đệ tới kinh thành, đến lúc đó biểu ca dẫn đệ chơi."

      Uy tín Ôn Lương xưa nay rất đáng tin, rốt cuộc người bạn cũng nghe lời, mắt còn chứa hai giọt nước mắt gật đầu. Trong lòng Ôn Lương thỏa mãn, muốn thêm, bên cạnh đột nhiên ló ra cái đầu, người nào đó còn giọng lẩm bẩm: " ra hồi bé Ôn đại nhân khóc lên là dáng vẻ này..." Mặt đầy hắc tuyến, nắm lấy móng vuốt của người nào đó, sau đó xoay người về phía mọi người Đàm phủ.

      "Ngoại tổ mẫu, các vị cữu cữu, cữu mẫu, còn có các biểu ca biểu muội, Tử Tu rồi, có thời gian trở về thăm mọi người." Ôn Tử Tu bất đắc dĩ .

      Thấy sắc trời càng ngày càng sáng, nếu lỡ thời gian, mấy vị cữu cữu nhiều lời, gật đầu với , ngược lại vẻ mặt lão phu nhân đầy bi thương, mấy vị cữu mẫu có cách nào khác phải an ủi lão phu nhân.

      Lại quay đầu liếc qua, Ôn Lương dắt Như Thúy và Ôn Ngạn Bình lên xe ngựa, sau đó vén mảnh vải cửa sổ xe, phất tay với đám người trước cửa phủ.

      Xe ngựa chậm rãi về phía trước, rất nhanh liền ra khỏi thành Bình Tân.

      Ôn Lương thấy dáng vẻ sa sút của tiểu nương, vỗ vỗ đầu bé: "Thiên hạ có buổi tiệc nào tàn, sau này gặp lại."

      Tiểu nương mất mác gật đầu, tiếp đó liếc mắt trêu ghẹo nhìn Như Thúy nương xem phong cảnh ven đường, với Ôn Lương: "Cha, bằng người và nương sinh cho con tiểu đệ đệ ." Vừa xong, liền phát vẻ mặt Ôn Lương đờ đẫn trong nháy mắt, tuy rằng rất , nhưng xưa nay bé quen nhìn sắc mặt người khác, khỏi bối rối.

      Sau nửa ngày, Ôn Lương cười cười: " cần khẩn trương, về sau chuyện này con cũng biết."

      Ôn Ngạn Bình hơi khó hiểu, trong lòng đời này còn có chuyện gì làm khó được nam nhân hết sức thông minh như thế, đợi đến lúc bé biết Như Thúy vì cứu mà thân thể bị thương thể sinh con, đối với vị mẫu thân mới nhận này càng thân thiết hơn mấy phần, đặc biệt khi nghe Thanh Y vụng trộm với bé lần này sở dĩ bọn họ đến thành Bình Tân đón năm mới là do trong kinh lời đồn như hổ báo làm tổn thương người, tiểu nương nghe được lông mày dựng thẳng đứng, lập tức quyết định sau này ai cười nhạo nương bé, bé đánh chết tha.

      Sau khi Ôn Lương biết suy nghĩ hung tàn trong đầu tiểu nương, bỗng nhiên lo lắng, hung tàn như vậy, sau này có thể tìm được nhà chồng sao? Nam nhân nào dám lấy bé?

      Lần đầu nhận nuôi nghĩa nữ quá hung tàn, Ôn lương khỏi suy nghĩ, có nên nhận nuôi thêm mấy nghĩa nữ nghĩa tử đáng , dạy dỗ tốt, về sao có thể bảo vệ nha đầu hung tàn này.

      Hai ngày sau, lúc bọn họ qua Vinh Hoa tự, Ôn Lương cho người dừng xe, dẫn tiểu nha đầu vào trong chùa để bé thấp nhang cho cha mẹ mất của bé. Lúc cha mẹ bé bị giết, thi thể và nhà ở đều bị mồi lửa của bọn cướp đốt hết, có chôn cất đàng hoàng, đương nhiên có mộ, trụ trì Vinh Hoa tự hảo tâm, làm mấy lần pháp cho dân chúng chết yểu.

      Thấp nhang xong, bọn họ tiếp tục lên đường, mà tiểu nương ưu tư mất mác mấy ngày, mãi đến lúc gần tới kinh thành, mới vui vẻ trở lại.

      Lúc rời kinh là thời điểm trời đông giá rét, khi trở về là xuân về hoa nở.

      Gần cuối tháng hai, rốt cuộc bọn họ về tới kinh thành.

      *******

      Lúc về đến kinh thành chạng vạng tối, đường nữa tháng làm cho tất cả mọi người cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, có chuyện gì nữa cũng phải nghỉ ngơi rồi hãy .

      Sáng sớm hôm sau, Ôn Lương liền vào triều. Đêm qua chân trước bọn họ vừa tới phủ, chân sau có người trong cung tới, mang theo ý chỉ của hoàng đế, thẳng với người nào đó ngày mai nhất định phải vào triều làm việc, cho phép tìm lý do gì để lười biếng. Thái giám đến truyền lời nhìn chằm chằm, cho dù Ôn Lương có ý kiến gì nữa chỉ có thể xoa mũi nuốt xuống.

      có Ôn Lương, Như Thúy bèn chịu trách nhiệm dẫn Ôn Ngạn Bình làm quen với phủ thái sư. Mặc dù người Ôn Ngạn Bình mặc nam trang nhưng thực tế vẫn là bé , có nhiều thứ phải dạy bé, khiến cho Như Thúy khó xử là tiểu nương tự mình có cảm giác hài lòng, thích người ta gọi là "Thiếu gia" hơn, căn bản xem mình là bé , hơn nữa đứa tám tuổi sớm hiểu chuyện rồi, lại có chủ kiến, khăng khăng mình là bé trai, cộng thêm Ôn Lương dung túng. Như Thúy muốn sửa lại cũng sửa được.

      Ăn sáng xong, Như Thúy gọi quản và hạ nhân trong phủ đến, để bọn họ biết chủ tử mới.

      "Đây là đứa ta và đại nhân các ngươi nhận nuôi, sau này là thiếu gia trong phủ, các ngươi hầu hạ cho tốt. Như Thúy bình thản .

      Quản trong phủ đều do Ôn Lương đề bạt, trung thành với Ôn Lương cần phải , nếu phu nhân mở miệng, bèn gọi thiếu gia, chỉ có Ngọc Sênh Ngọc Dung Ngọc Chi vốn là nha hoàn trong Trấn Quốc Công phủ trong lòng lo lắng.

      Ngọc Sênh dám tin, chẳng qua Tam thiếu gia thành Bình Tân đón năm mới, thế nhưng lại dẫn về đứa xanh xao vàng vọt, nhận làm nghĩa tử, tuyên bố là thiếu gia trong phủ, điều này đại biểu cái gì? Ngọc Sênh trung thành với Ôn Lương cần phải , nhưng có khi tâm tư cũng rất nặng, lúc này có thêm tiểu thiếu gia, trong lòng tránh khỏi nghĩ xấu, chẳng lẽ tam thiếu gia có ý định sinh con, mới nhận nuôi đứa , tương lai thừa kế tước vị của .

      Ngọc Sênh lo lắng, cũng biết "thiếu gia" này phải là "thiếu gia”, biết phải làm thế nào, cắn răng, quyết định tìm người truyền tin tới Trấn Quốc Công phủ, để lão Trấn Quốc Công khuyên nhủ, ngàn vạn lần thể để cho tam thiếu gia bị mê hoặc mà tuyệt tự.

      đề cập đến Ngọc Sênh lo lắng như thế nào, sau khi các quản , ma ma và nha hoàn lui xuống, Như Thúy dẫn tiểu nha đầu đến thư phòng của bé, nhìn sắc mặt bé, thấy sắc mặt bé tốt, quan tâm hỏi: "Có gì thoải mái sao?"

      Nuôi hai tháng, rốt cuộc tiểu nha đầu cũng hơi có thịt, sắc mặt bắt đầu có huyết sắc, chẳng qua so với con của gia đình phú quý người ta mà , da thịt đủ trắng nõn nhẵn nhụi, sau này cần phải dưỡng thêm. Mà đặc biệt, dáng dấp tiểu nương này nhìn như thịt khô, nhưng mà càng làm tăng thêm khí chất mạnh mẽ của bé, khiến người ta cảm thấy đây là bé trai rất thông minh khí. Cho nên khi nãy giới thiệu là "thiếu gia" cũng có người nào nhận ra điểm mấu chốt.

      Ôn Ngạn Bình lắc đầu, thấy dáng vẻ quan tâm của Như Thúy, thân thể nhào vào lòng nàng, cảm nhận được nàng dịu dàng vuốt ve, giọng : "Con chỉ là sợ hết hồn, hóa ra cha...lợi hại như vậy." Cho đến lúc này, bé mới hiểu sâu sắc vị Ôn Lương này là sủng thần của thiên tử Đại Sở, có bao nhiêu tôn quý. Nếu là trước kia, cả đời bé cũng gặp được người.

      Như Thúy hiểu ý tứ của bé, khỏi cười : "Quả thực Ôn đại nhân rất lợi hại, coi thường người của chàng đều có kết cục tốt nhé." Vẻ mặt nàng kiêu ngạo.

      Ôn Ngạn Bình len lén quan sát biểu cảm của nàng, mấy ngày nay, bé phát nữ nhân này là người rất đơn giản, đơn giản đến đôi khi làm người ta thổ huyết, trái ngược với loại người tâm nhãn như bé, có điều lại khiến bé rất thích. Nhớ tới tối hôm qua lúc ngủ nghe được các nha hoàn trong phủ tám chuyện, tuy rằng các nàng rất , nhưng bé nghe sót chữ, trong lòng khỏi kính phục lòng tốt của nàng, từ nha hoàn trở thành quan phu nhân, ra nàng cũng dễ dàng. Nhưng mà, phần lớn là hâm mộ tình cảm của Ôn Lương đối với nàng, rất chân thành tha thiết, làm cho bé cảm thấy nam nhân cũng kinh khủng như vậy.

      Như Thúy cười ôm lấy bé, cảm giác có đứa con cũng tệ.

      lúc Như Thúy dẫn theo con bắt đầu xử lý vụ trong phủ tồn đọng mấy tháng nay, người hầu tới bẩm báo, công công trong cung tới phủ.

      ~~~~~~

      Tác giả ra suy nghĩ của mình, viết đến đây, Vụ muốn xin lỗi mọi người.

      Do "Quan Thế bồ đào" ra, Vụ mới phát thời gian trong quyển này cùng với "Độci thê" khớp nhau, năm đầu Ôn Lương cưới Như Thúy là đón tết Nguyên Tiêu ở kinh thành, mà trong quyển này lại hoàn toàn ở thành Bình Tân. Có lẽ tháng 11 khi đó viết cùng lúc hai quyển, mỗi ngày lại bề bộn công việc, tinh thần rất suy sụp nên mới có sai lầm này, trong lúc nhất thời biết phải làm sao.

      Hôm qua suy nghĩ buổi tối, vốn muốn sửa lại cho khớp với thời gian trong "Độc thê", thế nhưng nhìn lại, phát viết sai quá nghiêm trọng, viết 55 chương có hơn 10 chương sai, làm sao bây giờ?

      Rối rắm ngủ ngon đêm, hôm nay lại nghĩ lâu, quyết định đem quyển này loại ra khỏi hệ liệt, mọi người cứ nghĩ đây là quyển riêng biệt là được rồi. Nếu như xem qua "độc thê" cần vướng mắc cái này. Vì vậy quyển này tính là hệ liệt được rồi, bởi vì thời gian bị rối loạn. Đương nhiên, ngoại trừ "độc thê" thời gian bị rối loạn "hiền thê" và "thê lực" bị ảnh hưởng.

      Vụ cũng cảm thấy rất khổ sở, viết cùng lúc nhiều quyển rất dễ dàng mắc sai lầm, cộng thêm hai tháng nay công việc của ta bề bộn thể kiểm tra lại nên mới mắc sai lầm này. Vụ xin lỗi mọi người, cũng nhanh chóng viết xong quyển này. Quyển này đại khái hơn ba mươi vạn chữ. Viết xong quyển này còn hệ liệt nữa, quá dễ mắc sai lầm.

      xin lỗi, mong mọi người tha thứ!
      hauyen2803, Tiểu Ly 1111, banhmikhet19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :