1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14

      Edit: Thiên Thiên

      Ở trong nội thất, Túc vương phi bị phu nhân ngốc nghếch làm cho trúng gió, ồn ào hồi, ở ngoài đại sảnh, Túc vương cũng khá hơn, “bị” mỹ nam ngốc nghếch nhờ quân sư việc mà cũng biết phải trả lời như thế nào. (chết hình như Ôn Lương bị Như Thúy “lây bệnh” ^^)

      “Vương gia, ta có thể hỏi ngươi chuyện được hay ?” Ôn Lương đảo mắt nhìn xung quanh mình, thấy có người khác liền giọng hỏi: “Có thể cho ta biết, ngươi làm cách nào mà có thể sống chung với vương phi mà bị nàng nghẹn khuất, khó chịu?”

      Túc vương lạnh lùng nhìn .

      Ôn Lương chính là mới lấy vợ, sợ khí thế của Túc vương cho nên lại mặt dày mày dạn tiếp: “Ngươi cũng biết, hai nàng mỗi người tính cách … Trước kia cảm thấy rất thú vị, nhưng bây giờ lấy về nhà, còn có thể cùng nàng lăn qua lăn lại, ách, ta cũng có ghét bỏ nàng, chỉ là muốn vương gia đây chỉ cho ta ít kinh nghiệm, phải ngươi có thể thuần phục được vương phi đấy thôi…”

      Câu cuối cùng rất , bởi vì biểu tình của vương gia càng lúc càng khủng khiếp.

      thực tế, Túc vương chỉ là lạnh mặt theo thói quen, nhưng thể khiến cho Ôn Lương bất an. Hơn nữa, lúc này Túc vương cũng bị hỏi câu khiến biết nên gì.

      Đối với Túc vương mà , Ôn Lương là bạn tốt, cũng như là đệ đệ ruột của , mặc dù cách nhau hai tuổi, nhưng có tính cách ngoan liệt của Ôn Lương cho nên thúc phụ của đem Ôn Lương xem như con ruột mà quản giáo. Lúc này, nhìn thấy cuối cùng cũng thành hôn, vốn tưởng tính tình trở nên trầm ổn, nhưng đâu ngờ rằng, bên ngoài tỏ ra chững chạc, nhưng tính tình vẫn còn chút trẻ con.

      Thấy cặp mắt hoa đào của vẫn trông mong câu trả lời của mình, Túc vương muốn như lúc xưa, cước đạp ra khỏi cửa, nhưng nghĩ đến mất hình tượng, cho nên có chút mềm lòng.

      quyết định cưới, cho dù xấu như thế nào đều tiếp nhận.” Túc vương nhàn nhạt .

      Ôn Lương mở quạt, cười rạng rỡ : “Cái này là đương nhiên, nha đầu kia trừ khi chuyện thà, còn lại đều rất chọc cười người ta, đời này có nàng cũng tịch mịch.”

      Nghe đến đây, Túc vương lại nghĩ đến lúc trước mình vừa mới thành thân, Ôn Lương cũng vừa từ Đồng thàng trở về, đối với việc thành thân luôn hờ hững, tùy ý phóng túng. tại, nhìn thấy mặt mày phấn khởi, vui vẻ, xem ra hôn này là kết đúng duyên rồi.

      Ôn Lương theo Túc vương học hỏi kinh nghiệm, nhưng chút kinh nghiệm hữu dụng đều học được, làm cho có chút nhụt chí. Ở trong mắt của , Túc vương phi và Như Thúy đều cơ tư tưởng quái dị như nhau, lúc trước cảm thấy Túc vương hổ danh, có thể trấn áp được vương phi. tại, chính mình cũng gặp phải tình huống như vậy, quả thực là vừa ngọt ngào lại vừa bức bối, cuộc sống thực rất đặc sắc.

      Túc vương mặc kệ chuyện của , đến chuyện đứng đắn: “Thích khách Bắc Việt hôm trước xuất trong hôn lễ của ngươi, ngươi nghĩ như thế nào?”

      “Còn có thể như thế nào nữa, chứng tỏ vương triều Bắc Việt thực lực yếu kém, muốn diệt trừ mầm tai họa trước mắt.” Ôn Lương nhàn nhạt .

      Túc vương nhăn mày, “Chẳng lẽ chiến tranh lại tái diễn?”

      muốn lập tức nhìn xem bản lĩnh của Bắc Việt vương, nếu thể trấn áp được, những bộ lạc kia có thể tự tách ra khỏi vòng thống trị của vương triều ….” Ôn Lương mi tâm nhăn lại, phong tục văn hóa bất đồng, cần tìm hiểu thêm chút.

      “Mặc kệ là như thế nào, ngươi sau này nên cẩn thận chút, ta phái ít thị vệ thầm bảo vệ ngươi.”

      Ôn Lương cũng sảng khoái, có cự tuyệt an bài của Túc vương.

      *****

      lúc sau chuyện xong, Như Thúy lo lăng cho hai con hồ ly, cho nên dẫn trượng phu cùng Túc vương tiểu quận chúa đến sân trước.

      đường, Ôn Lương thấy Như Thúy chậm rãi, tay dắt tiểu bánh bao ra dáng tiểu đại nhân, sau đó lại quay về phía ánh mắt của tiểu chính thái cách đó xa, dùng ánh mắt như sói hung tàn trừng , Ôn Lương cảm thấy người này rất đáng nghi.

      “Nha đầu, hài tử kia là ai?”

      Như Thúy quay đầu lại, nhìn thấy bé nam đứng yên như tượng, hướng Ôn Lương cười cười, chỉ vào tiểu quận chúa, : “Vương gia mang về tương lại để làm ảnh vệ cho tiểu quận chúa.”

      “Ảnh vệ?” Ôn Lương sờ sờ cằm, bỗng dung cảm thấy hứng thú quan sát cậu bé kia, có vẻ khả ái, nhưng ánh mắt quá hung tàn, giống như những đứa bé bình thường. Nhưng nghĩ đến đây là do vương gia sắp xếp, cũng biết trong đó có nguyên nhân gì .

      Như Thúy cũng giải thích nguồn gốc của cậu bé kia, “Trăn là hai năm trước được đưa về đây, lúc đấy chàng vẫn ở Đồng thành, vương phi mang thai tiểu thế tử thân thể bất ổn, vương gia đưa vương phi đến thôn trang tĩnh dưỡng, có lần có con trăn tập kích ngựa của vương gia, lúc đấy vương gia mang theo đứa bé này về, nghe nó đứa bé này được sói nuôi lớn.”

      Nghe đến đây, Ôn Lương giật mình, chẳng trách hành vi của đứa bé này khác người, nhưng ánh mắt chưa hoàn toàn bị nhiễm hung tàn của dã thú.



      Nghe thấy hai người chuyện, tiểu bánh bao ôm con thỏ béo cũng lại phía bọn họ, ngoái đầu về đứa bé trai kia, mềm mại kêu lên: “Trăn ~~”

      Đứa bé kia nghe thấy tiểu gia hỏa kêu to tiếng “Trăn”, lại trừng Ôn Lương chút, rồi cũng chậm rì rì tiến về phía bọn họ, ánh mắt vẫn hung tàn như cũ, giống như là cảnh giác kẻ thù vậy.

      Ôn Lương cảm thấy rất có hứng với đứa bé này, là lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé kì lạ như vậy, phải là làm gì đắc tội với đứa bé này chứ? Phải chăng là thù nhân của nhau?

      Như Thúy thấy vậy liền giải thích với : “Bởi vì chàng vừa mới ôm tiểu quận chúa, nó muốn xem xem có phải chàng có ý định xấu với quận chúa hay .” Sau đó Như Thúy cúi người xuống, tươi cười hỏi: “Chàng xem, có phải là đứa bé này rất trung thành hay ? Vương phi rất là thích đứa bé này nha.”

      Ôn Lương dở khóc dở cười, bất quá khi thấy đứa bé kia sau khi tiếp nhận con thỏ béo từ trong lòng của tiểu quận chúa đưa tới, quả rất đáng , tuyệt đối đáng , đây chẳng qua là con thỏ, tại sao nhìn con thỏ béo kia lại giống như chảy nước miếng vậy? Chẳng lẽ vương phủ bỏ đói sao?

      Ôn Lương thấy vậy rất tò mò.

      Sau khi thấy hai con hồ ly long trắng muốt gặm 2 củ cà rốt màu đỏ, lại càng tò mò.

      Vô luận nhìn bao nhiêu lần nữa, vẫn cảm thấy Túc vương phủ có thể nuôi dướng được những loại động vật khiến người khác thể nào tưởng tượng được.

      Thỏ béo ăn thịt, hồ ly ăn chay…. Orz, thế giới này quả thực quá kì lạ, hoặc là chỉ có người ngốc nghếch mới có thể nuôi dướng ra loại động vật kỳ quái như vậy.

      Như Thúy cùng lúc âu yếm hai con hồ ly, trong lòng cực kỳ thương xót, rờ chỗ này, xoa chỗ kia, sau đó ra giọng uy hiếp: “ chịu ăn gì cả, nếu còn chịu ăn, sau này cho các ngươi ăn thịt!” (má ơi, hồ ly vốn nên ăn thịt mà TT.TT)

      Ôn Lương: =__=! trời ạ, uy hiếp kiểu gì vậy…?

      Hai con hồ ly như hai quả cầu trắng, lập nghijthee thảm nằm dài ra kháng nghị.

      Tiểu bánh bao “nghiêm túc” nghe thấy lời của Như Thúy, hết sức cao hứng, ôm lấy con hồ ly trán có chum long màu vàng, nhe rang cười cười, nhàng : “Thúy di, tiểu bạch cùng thỏ thỏ cùng nhau ăn thịt ~~”

      Tiểu bánh bao từ lúc mọc rang đến giờ đều rất thích ăn thịt, trùng hợp đúng lúc thỏ con được sinh ra, tiểu bánh bao cho rằng động vật tất cả đều phải ăn thịt, vì vậy liền bắt thỏ con cũng ăn thịt theo, nàng cho rằng như vậy là đối xử rất tốt với thỏ con.

      “Uhm, nếu như tiểu bạch nghe lời, để hai đứa nó cùng ăn thịt như thỏ thỏ.” Như Thúy vừa vừa cười cười.

      Nhìn thấy lớn chuyện với nhau, biết vì sao Ôn Lương cảm thấy tổ hợp này rất đặc biệt.

      Xem xét xong hai tiểu hồ ly, Như Thúy hướng về phía Ôn Lương cười cười nịnh nọt, : “Ôn đại nhân, vương phi bảo tặng cho thiếp hai con hồ ly này làm đồ cưới, thiếp có thể mang về được ?”

      Ôn Lương liếc nhìn tiểu bánh bao chơi đùa cùng hai con hồ ly, mặc dù cảm thấy hai con hồ ly này đáng tin, nhưng mặt lại cười đến thập phần xuân ý dạt dào: “Đương nhiên có thể”

      Như Thúy nghe vậy, rất vui vẻ, lập tức cho người thu xếp cho hai con hồ ly kia, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ kia, Ôn Lương giật mình hình như đáp ứng nàng quá nhanh.

      *******************

      Thiên Thiên: aizzzzzzzz, sắp tới là tết rùi, bộn bề công việc quá , nhưng mà tớ cố gắng hết sức làm truyện cho các nàng :x






    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15

      Edit: Thiên Thiên

      Sau khi dùng xong bữa trưa, lại nghỉ ngơi chút, sau đó Ôn Lương đưa Như Thúy hồi phủ, ngày lại mặt đến đây là kết thúc.

      Trong lúc dùng bữa trưa, đại khái là vì Ôn Lương mới lập gia thất, cho nên Túc vương phá lệ uống với vài chén, mặc dù chưa say, nhưng rượu này chỉ cần uống vài chén cũng khiến người ta đỏ mặt, cho nên lúc bước lên xe ngựa, hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt ngơ ngác của mọi người.

      “Thượng Khê, hồi phủ Thái sư.”

      thanh lười biếng từ trong xe ngựa vọng ra, thanh ôn nhu chậm rãi, khiến cho nữ tỳ theo khỏi đỏ mặt. Chỉ có chú bé đánh xe ngựa là mặt đổi sắc, bình tĩnh quất xe ngựa rời .

      Trong xe ngựa, đầu gối Như Thúy đè lên đùi của Ôn Lương, người nào đó say, tay cầm chặt lấy tay phải của nàng, nên nàng chỉ có thể dùng tay trái lấy khăn tay lau mồ hôi mặt của .

      “Ôn đại nhân, uống rượu tốt cho thân thể, sau này chàng uống ít chút”. Như Thúy khuyên nhủ, Ôn Lương mệ rượu ngon, thói xấu này của luôn khiến cho Túc vương đau đầu, nếu là nhìn thấy động đến rượu, hạ lệnh cấm tuyệt đối. Có lẽ, hôm nay là vì mừng mới thành thân, Túc vương cũng sảng khoái bồi uống rượu, nhưng uống chén, lại thêm chén.

      Bất quá, may mà lần này say, thấy chạy loạn lên nóc nhà, đây là điều làm Như Thúy hài lòng nhất.

      có việc gì, thân thể của ta rất tốt!” Ôn Lương phản bác, rượu là đam mê lớn nhất của , thể bỏ là bỏ được.

      Như Thúy chớp mắt, : “Vương gia uống rượu hỏng việc, hạn chế uống cũng là việc tốt.”

      Ôn Lương tai giật giật, sau đó đem mặt vùi vào bên hông của Như Thúy, truyền đến giọng buồn buồn: “Nha đầu, nàng bây giờ là phu nhân của ta, hẳn là nên nghe lời ta mới đúng….”

      “Thiếp rất nghe lời chàng mà!” Như Thúy kêu oan.

      Ôn Lương kê đầu ở đùi của Như Thúy lại dùng cặp mắt hoa đào liếc xéo nàng, lười biếng : “Vừa nãy ở Túc vương phủ, là ai chỉ vì vương gia câu ra thể thong gì liền đem ta vứt ? Nàng bây giờ là phu nhân của ta, mọi việc nên lấy ta làm quan trọng nhất, trug thành tận tâm với ta mới đúng…”

      Nghe giận dỗi cằn nhằn, Như Thúy biết say, sờ sờ lên cái tai nóng của , cười : “ đúng là ra thể thống gì đấy thôi …. A, phải, là Ôn đại nhân cao hứng quá. Ôn đại nhân, lần sau nếu cao hứng, cũng đừng trèo lên nóc nhà hát nhạc thiếu nhi, thời điểm này gió lớn, thổi tóc bay tán loạn, thoạt nhìn giống như là “quần ma loạn vũ”.”. (chắc ý Như Thúy là Ôn Lương giống như ma đứng trong gió)

      “…”

      Ôn Lương nghẹn hơi, bực quá nên thèm để ý đến nàng.

      Đến phủ thái sư, quản gia đem theo gia đinh trong phủ đến cửa nghênh tiếp.

      Trong xe ngựa, Ôn Lương sửa sang lại quần áo, thần sắc tự nhiên bước xuống xe, nhìn giống như là người say rượu.

      “Cung nghênh lão gia, phu nhân hồi phủ.” Quản gia cùng đám gia đinh thỉnh an hai người.

      Ôn Lương tươi cười, ấm áp : “Phu nhân, đây là Minh thúc, quản gia.”

      Nghe Ôn Lương đặc biệt giới thiệu với nàng, Như Thúy biết Minh quản gia là người rất được Ôn Lương tín nhiệm, cho nên chậm trễ, cười gọi tiếng “Minh Thúc”. Minh thúc chắp tay dám nhận, sau đó ngầm quan sát Như Thúy, mặc dù bộ dáng có chút ngốc nghếch, nhưng nếu mà quan sát kĩ phát ra, lúc nàng cười rất có ma lực, hơn nữa đây là nương mà Ôn Lương tự nguyện cưới về, bất kể thế nào cũng phải hầu hậ cẩn thận. Chỉ là xuất thân của tân nữ chủ nhân…. Sợ rằng bên kia sau này náo loạn.

      Sau khi tiến vào trong phủ, Ôn Lương cùng Như Thúy ngồi ở vị trí chính giữa, nhận lễ của hạ nhân trong phủ, nhân tiện ra mắt tân nữ chủ nhân, sau đó Như Thúy căn dặn vài điều, phát hồng bao cho bọn họ rồi mới để bọn họ lui xuống.

      “Hôm nay mệt , nếu mệt nghỉ ngơi trước .” Ôn Lương ôn nhu .

      Như Thúy vốn cảm thấy mệt, nhưng nhìn thấy biểu thất thường của đám bà tử nha hoàn hầu hạ bên cạnh, liền cười đồng ý, mang theo Thanh Y cùng Lam Y tiến vào phòng ngủ giấc.

      *********************

      Ở phủ trấn quốc công, sau khi Ôn Lương rời , Ngọc Sênh cũng nhanh tay thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đến phủ thái sư.

      “Ngọc Sênh tỷ, tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân hôm nay thực trở lại sao?” Ngọc Dung nhát gan, sợ hãi .

      Ngọc Sênh sau khi nghe xong, động tác chậm rất nhiều, sắc mặt trầm xuống, mím môi : “Tam thiếu gia dặn, tất nhiên là đúng rồi.” , chân mày lại nhảy lên, “Chỉ sợ lão gia nghe được có chuyện ….”

      Thấy lo lắng của Ngọc Sênh là có lý, trong lòng Ngọc Chi và Ngọc Dung đều buồn bã. Các nàng đều là nha hoàn hầu hạ gia đình trấn quốc công, đương nhiên hiểu được mối quan hệ như nước với lửa giữa tam thiếu gia và trấn quốc công, mặc dù hai phụ tử bọn họ mỗi lần gặp nhau hề cãi lộn, nhưng mà đối xử với nhau khách xáo như vậy làm người ta càng thêm bất an. Mà Ôn Lương hôm nay chuyển đến phủ thái sư ở, trấn quốc công hẳn là tức giận đến hộc máu, hẳn là quan hệ phụ tử càng ngày càng xấu, chừng sau này tước vị của trấn quốc công bị suy giảm.

      Ba nha hoàn này từ hầu hạ bên cạnh mẫu thân của , sau khi mẫu thân qua đời, các nàng được điều đến Tử Tu hoa vện hầu hạ, mặc dù tam thiếu gia quanh năm có ở nhà, nhưng cũng có ai dám gây khó dễ cho các nàng, cho nên các nàng cũng hi vọng Ôn Lương có thể trở về thừa kế phủ trấn quốc công.

      Quả nhiên đúng như ban ha hoàn lo lắng, qua giờ ngọ lâu, quản gia phủ thái sư đến báo tin cho trấn quốc công, tam thiếu gia cùng tam thiếu phu nhân hồi phủ thái sư, bảo cần lo lắng.

      Lão trấn quốc công tức giận đến mức đám râu bạc của nhếch lên, đối với Minh thúc lớn tiếng : “Cái gì bảo ta cần lo lắng? Cái tên nghịch tử kia! Thực là tức chết ta! Còn ngươi nữa, thân làm nô tài, tại sao lại khuyên nhủ ? Lúc này là lúc nó mới thành thân, nó lại chờ được liền trở về phủ thái sư, là chúng ta đuổi nó sao? Đây phải là làm trò cười cho kinh thành xem sao?!”

      “Quốc công xin bớt giận.” Đối với tức giận của trấn quốc công, Minh thúc vẫn duy trì bình tĩnh, : “Việc này thiếu gia cũng có suy nghĩ qua. Thiếu gia được hoàng thượng chỉ định làm thầy dạy học của hoàng tử, thiếu gia dám chậm trễ, cho nên mặc dù là tân hôn, nhưng thể chậm trễ việc dạy học cho các hoàng tử, mà phủ thái sư lại gần với hoàng cung, lại rất tiện, đây cũng là lúc trước hoàng thượng ban tặng phủ đệ cho thiếu gia có suy tính qua.”

      Lão trấn quốc công sắc mặt khó coi nhìn Minh thúc, Minh thúc phải là hạ nhân trong phủ, mà là người của phu nhân qua đời của mang từ nhà mẹ đẻ sang, từ lúc tam nhi bị đuổi ra khỏi phủ, Minh thúc cũng rời theo nó, cho nên Minh thúc chỉ gọi Ôn Lương là “thiếu gia” mà thêm bài danh cũng là có nguyên nhân. Vì vậy, đôi lúc Ôn Lương cũng gọi là Minh thúc.

      Đương nhiên, Minh thúc như vậy cũng nhàng hơn nhiều, trong tâm trấn quốc công biết, Ôn Lương lời cũng muốn với , lời này của Minh thúc chẳng qua là muốn chặn miệng trấn quốc công mà thôi.

      Nghĩ đến phu nhân quan đời của , sắc mặt có chút cụt hứng, cũng hỏi cái gì nữa, chỉ là phất tay cái mời Minh thúc hồi phủ.

      Chờ đến lúc Minh thúc rời , nghe thấy tin trấn quốc công phu nhân đến muốn an ủi vài câu, bất quá trong lòng tính toán lợi và hại, phát Ôn Lương rời có lợi hơn nhiều, cho nên trong lòng trấn quốc công phu nhân mừng thầm, lại mong Ôn Lương chọc giận nhiều hơn chút nữa, nghĩ vậy bà liền trở về, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù lời đồn bên ngoài hay ho, nhưng mà đối với việc Ôn Doãn sau này kế thừa địa vị trấn quốc công có lợi.

      Nhưng mà, trong lúc nàng ta cao hứng, mấy chốc, Ôn Uyển cũng nghe được tin vội vã chạy qua bên này, nhào vào trong lòng trấn quốc công khóc lóc, : “Phụ thân, con biết nhất định là do Hạ thị kia xúi dục tam ca rời ! Bởi vì nàng ta biết trong phủ này còn có phụ thân và mẫu thân làm chủ, nàng tại cái gì cũng phải, cho nên muốn ở lại để hang ngày nhìn mặt phụ thân và mẫu thân… Phụ thân, người nhất định phải mang tam ca trở về, nếu mọi người cười nhạo tam ta vì nữ nhân kia mà chuyển , để phụ thân trong mắt…”

      “Uyển Uyển!”

      Nghe lời nàng càng lúc càng kỳ cục, trấn quốc công phu nhân tức giận khiển trách. Ôn Uyển chuyển vừa thô bạo, lại chút cảm xúc, người khác nghe vào chính là tiểu nha đầu hiểu chuyện hồ ngôn loạn ngữ. Chuyện này mà truyền ra ngoài tốt rồi, người ta đồn rằng nàng đối với ca ca và tẩu tẩu bất kính sao, chuyện này đối với thanh danh của nàng tốt chút nào.

      Quả nhiên, trấn quốc công nghe thấy lời này của nàng, cũng tức giận, đẩy nàng ra, giận dữ trừng mắt với trấn quốc công phu nhân, : “Phu nhân, quản giáo Uyển Uyển cho tốt! Lương can hi cùng vợ như thế nào, cũng đến phiên muội tử như nó có thể bàn luận. Uyển Uyển về phòng xem xét lại mình cho tốt! Ba ngày cho phép ra khỏi cửa!”

      Uyển Uyển mở mắt to, đôi mắt đẫm lệ nhìn trấn quốc công, miệng nghẹn ủy khuất được tiếng. Kỳ thực, những lời của nàng sau khi xong liền biết là đúng, chỉ là trong lúc tức giận, trước mặt phụ thân muốn bôi đen hình tượng của Như Thúy mà thôi.

      Chờ mama đem Ôn Uyển trở về phòng lúc, trấn quốc công vẫn còn rất tức giận đến mức vỗ vỗ ngực lúc. Mặc dù lời này của Ôn Uyển cũng có lý phần, nhưng con người giống động vật, rất đa nghi, lúc này trấn quốc công cũng nghĩ đến, chẳng lẽ tam nhi thực là do Hạ thị kia xúi dục?

      Đối với xuất thân của con dâu mới, trấn quốc công rất bất mãn. Bất mãn phải là con người của nàng, mà là cảm thấy xuất thân của nàng khó tránh được trách nhiệm của nàng trong chuyện này. nha hoàn xuất thân như vậy, có thể có được bao nhiêu kiến thức? Ôn Lương là người duy nhất kế thừa địa vị trấn quốc công, nàng làm sao có thể làm tốt được vị trí của phu nhân đứng đầu phủ? Sở dĩ mong muốn Ôn Lương có thể cưới tiểu thư con nhà quyền quý, những tiểu thư kia từ được học nữ công gia chánh, đạo làm thê tử, quản lý sổ sách, được chuẩn bị đầy đủ các kĩ năng để trở thành chủ mẫu gia tộc. Mà nha hoàn như nàng có thể àm gì? còn lo lắng, nữ tử kia tính tình phóng khoáng, kiến thức nông cạn, ở thời điểm mấu chốt lại gây ra chuyện sai lầm.

      “Lão gia, chàng đừng tức giận, mặc dù Uyển Uyển lời khó nghe, nhưng cũng vì quan tâm đến ca ca của nó. Chàng xem, mười mấy năm qua, mặc dù huynh muội hai đứa nó gặp mặt nhiều, nhưng rốt cuộc là huyết mạch tình tâm, vô luận là như thế nào cũng thể cắt được.”

      Trấn quốc công nghe lời của phu nhân, tức giận vơi nửa, còn nửa là do nhiều năm cùng Ôn Lương náo loạn, cũng thành quen, cho nên rất nhanh trở lại bình thường.

      “Mà thôi, Lương ca nhi muốn ở bên kia tùy ý nó . Trái lại Đàm gia bên kia…” đến đây, khỏi có chút chần chừ.

      Trấn quốc công phu nhân ánh mắt lóe lên. Bình Tân Đàm gia từ khi khai quốc đến nay là đại gia tộc, mặc dù Đàm gia sống xa kinh thành, nhưng thể xem thường. Hơn nữa tổ tiên của Đàm gia từng theo thái tổ chinh chiến, lập bao chiến công hiển hách, được thái tổ phòng làm Bình Tân hầu, cho phép muôn đời sau đều giữ danh hiệu như vậy.

      Tiền phu nhân xuất thân từ Đàm gia, nhà mẹ đẻ thế lực quá lớn, xuất thân của trấn quốc công phu nhân tại vẫn còn kém xa, vì vậy, mặc dù nàng them muốn vị trí trấn quốc công, cũng dám manh động, chỉ có thể cẩn thận suy tính, có thể làm cho Ôn Lương từ bỏ là tốt nhất.

      Nghĩ vậy, trấn quốc công phu nhân bèn : “Lão gia, Bình Tân Đàm gia hẳn là biết lựa chọn của Lương can hi, tại bọn họ còn chưa có hành động gì chứng tỏ là quan sát, cũng ta cũng nên gây chuyện, trước tiên xem Đàm gia phản ứng như thế nào .” lại thở dài: “Lão gia, lòng, tỷ tỷ là con cháu Đàm gia, cũng tâm thương Lương ca nhi, bọn họ so với chúng ta cũng rất nóng lòng chuyện chung thân đại của Lương ca nhi, vợ của nó tuy là do hoàng thượng tứ hôn, nhưng rốt cuộc vẫn là có xuất thân thấp kém, Đàm gia chắc cũng thích. Hơn nữa, nếu thực là đối với Lương ca nhi tốt, Đàm lão thái quân hẳn cũng thể để ý tới.”

      Trấn quốc công trước giờ đối với vợ cả luôn luôn kính trọng, lại nghe nàng hân tích có lý, liền quyết định chuyện này tại để yên.



      ******************

      Thiên Thiên: hê hê, tớ đinh tối 30 mới post cơ, nhưng mà nghĩ hai ngày tới tớ siêu siêu bận, cho nên là post trước, chúc các nàng năm mới vui vẻ nhé, hẹn năm sau gặp lại các nàng :-*

      Chúc các nàng nhận được nhiều nhiều nhiều tiền lì xì nhé <3

      (tớ cũng muốn được lì xì mà khổ nỗi lớn quá rùi TT.TT)

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16

      EDIT: Quân Ngọc Thiên Quân
      Sau khi về nhà lại mặt, lại thêm hai ngày nghỉ ngơi, thời gian Ôn Lương nghỉ kết hôn cũng hết.

      Sáng sớm, Như Thúy đến hầu hạ thay y phục, rửa mặt, dùng bữa sáng, sau đó tiễn ra cửa.

      Tiễn hôn phu ra cửa lên triều, chuyện như thế này Như Thúy là lần đầu tiên làm, biểu khá tốt, nhưng Ôn Lương liền có vẻ có chút chưa thoả đáng, hơn nữa chân mày cau lại, thoạt nhìn hôm nay lên triều chỉ đơn giản như vậy, hẳn là còn có chút chuyện gì. Thế nhưng sau khi Như Thúy quan tâm dò hỏi tiếng, lại chỉ là cười cười, với nàng mấy câu liền lên triều, thằng nhóc Thượng Khê lền theo theo ngay phía sau .

      Sau khi Ôn Lương lên triều, Như Thúy cũng nhàn rỗi, bắt đầu lật xem những sổ sách mà Ôn Lương giao cho nàng.

      hồi sau, Minh thúc cũng cầm xấp chứng từ, sổ sách đến đây, để nàng xem qua, : "Thiếu phu nhân, những thứ này là cửa hàng trong phủ cùng sổ sách của điền trang, sau này phải làm phiền phu nhân rồi."

      Như Thúy vừa tiếp nhận, : "Minh thúc, ta hiểu biết nông cạn, nếu có cái gì hiểu hi vọng người chỉ dẫn, miễn cho mình ta cẩn thận làm hỏng những thứ này."

      Minh thúc mỉm cười gật đầu, Như Thúy nói lời thành thực nghe vào tai cũng có vài phần hưởng thụ, chỉ điểm chút nàng chỗ hiểu sau đó hắn mới lui ra.

      Sau ngày về nhà lại mặt, ngay ngày hôm sau, Ôn Lương liền đem những khế ước mua bán nhà cùng các khế ước khác, chìa khoá khố phòng đều giao cho nàng, chính là để cho nàng sau này chưởng quản hết thảy. Ôn Lương bây giờ có thể là toàn tâm toàn ý tin tưởng, hoàn toàn đem gia phủ này từng chút dạy cho nàng tiếp quản, cũng cho mình bất cứ lưu tâm hay ý kiến. Đối với sự kinh ngạc của nàng, hắn chỉ là nhàn nhạt cười : "Ừm, người của nàng tất thảy đều là của ta rồi, còn có cái gì ta thể cho nàng chứ?" zz.zz

      Như Thúy … cuối cùng cũng thể thoái thác được ~.~ may là trước đây nàng theo chăm sóc bện cạnh Túc vương phi cũng giúp Túc vương phi xử lý sự vụ của vương phủ, vì vậy bây giờ mới có luống cuống tay chân. Chỉ là ý này Ôn Lương truyền ra vấp cản Ngọc Sênh đồng ý, vậy nhưng bị Ôn Lương điềm nhiên quan tâm.

      Từ sau về nhà lại mặt ngày đó, bọn họ đã trực tiếp hồi phủ thái sư, Ôn Lương để Minh thúc đến phủ Trần Quốc Công thông báo tiếng, khi trở về lại mang theo them ba nha đầu. Ôn Lương cũng gì, nhớ đền ngày trước đây nhũ mẫu thân tình nên để Ngọc Sênh cùng các nàng lưu lại hầu hạ.

      Thời gian hai ngày này, Như Thúy đem các quản chưởng quản các vị trí trong phủ ra gặp mặt một lượt, trong lòng đã nắm rõ thì sau này việc xử lý các vụ cũng lưu loát hơn, nhừng mà đối với quản lý sổ sách chuyện này vẫn là rất trúc trắc, thời gian cả 1 buổi sáng cũng chỉ lật được chút.

      "Tiểu thư, đã là bữa trưa ." Thanh Y nhắc nhở.

      Lam Y ở bên mài mực, nghe thấy lời Thanh Y, bụng cũng phát ra vài tiếng ọc ọc, làm cho nàng ấy khỏi đỏ mặt.

      Như Thúy xoa xoa thắt lưng, cười : " ra là đến buổi trưa , chẳng trách đói bụng rồi." ̣nh cho người bố trí ngọ thiện, lại nhớ tới Ôn Lương biết buổi trưa có trở về hay , nhân tiện hỏi: "Ôn đại nhân có phái người báo buổi trưa trở về dùng bữa hay ?"

      Thanh Y đáp: "Nô tỳ hỏi Trần ma ma, là người hầu hạ gia trong phủ, gia bình thường nếu có vụ thì buổi trưa trở về dùng bữa."

      Như Thúy gật đầu, liền cho người bố trí ngọ thiện.

      ********

      Giữa buổi trưa Ôn Lương trở về, hơn nữa còn đón về 1 vị lão thái y.

      Vị lão thái y xác thực là rất già , tóc đều hoa râm, ước chừng đã sáu bảy mươi tuổi, vậy mà người vẫn rất minh mẫn, bước chân cũng bình ổn, lộ ra khuôn mặt thon gầy thoạt nhìn thật hiền lành —.— chỉ là lúc này đầy vẻ giận dữ, lại nhìn thì cũng phải là thật sự giận dữ như vậy.

      Ôn Lương đỡ thái y vào, quản gia Minh thúc vừa thấy được vị lão thái y lập tức tới thỉnh an ngay, cung kính : "Hồ lão thái gia, sao ngài tới đây?"

      Lão thái y giận trừng liếc mắt cái, : " có việc gì ta thể đến đây sao?"

      Minh thúc cười cười có tiếp lời, trái lại Ôn Lương sờ sờ mũi, : "Là chúng con phải, biết Hồ gia gia trở về, nếu hẳn là con đã mang theo thê tử lập tức đến thỉnh an Hồ gia gia rồi." , vừa vặn nhìn thấy Như Thúy mang theo nha hoàn qua đây, vội vàng : "Nha đầu nhanh đến đây, đến thỉnh an Hồ gia gia."

      Như Thúy nghe xong, vội vàng bước nhan đến trước Hồ thái y thỉnh an.

      Hồ thái y này là thân thích bên nhà mẫu thân của Ôn Lương, cũng là quan hệ thông gia với Bình Tân - Đàm gia, cưới muội muội của ông ngoại Ôn Lương, mặc dù Ôn Lương cùng là thân thích xa, nhưng cũng cùng các tiểu bối của Đàm gia như nhau, đều gọi tiếng Hồ gia gia. Hơn nữa Ôn Lương hồi bé có khoảng thời gian sống ở Đàm gia, ít lần ở cạnh Hồ thái y, có chút ít bệnh đau nho nhỏ cũng là Hồ thái y chữa trị. Thời gian thiếu niên Ôn Lương quậy phá, cùng đám biểu ca biểu muội nghịch ngợm leo cây lại bị ngã xuống, thiếu chút nữa mất mạng, về sau vẫn là Hồ thái y chạy chữa mới bình an, cho nên Hồ thái y cùng Ôn Lương, khi ở chung lúc thoạt nhìn cũng như là tử tôn bình thường nhưng nhìn thấy mặt lúc nếu phải hợp ý luôn muốn mắng mấy câu.

      Hồ thái y người mặc dù già rồi, nhưng ánh mắt lại sắc bén, đó là loại nhìn thấu thế thông thấu sắc bén, những vãn bối trẻ tuổi ở trước mặt chưa bao giờ dám quá lỗ mãng. Đối mặt Hồ thái y thẩm đạc quan sát, Như Thúy trước sau vẫn tươi cười rạng rỡ, sau khi thỉnh an lão nhân gia, hướng đến Ôn Lương ý bảo đã xong, hai người tả hữu đỡ tiến đến ngọ thiện nơi phòng khách đã bày lên.

      Thêm người, chẳng qua là việc phân thêm bát đũa , bọn nha hoàn rất nhanh liền đem bát đũa bày lên.

      Sau khi dùng qua ngọ thiện, Ôn Lương cho người chuẩn bị trà, để Như Thúy kính trà Hồ thái y, xem như là chính thức gặp mặt trưởng bối.

      Hồ thái y vẫn bình thản, sảng khoái nhận lấy trà, chiếu lệ cũ cho tân nương hồng bao, sau đó bất mãn : "Có phải hay nếu lão già ta đây đến, ngươi cũng nhớ tới lão già ta? May mà ta khư khư chờ các ngươi đến ta kính trà thì..."

      Nghe thấy chỉ trích, Ôn Lương rất oan uổng: "Hồ gia gia, ta nghe Bình An vương phủ đã đem người đến đón gia gia , vì Bình An vương phi mà xem bệnh, trong lòng cũng rất lấy làm tiếc vì thế mà Hồ gia gia thể thay ta chủ trì hôn . Vốn dĩ ta là đã nghĩ đợi khi Hồ gia gia ngài trở về, liền mang thê tử qua lão nhân ngài gia thỉnh an, thế nhưng ai biết hôm nay ở trong cung sẽ nhìn thấy ngài..."

      Hồ thái y thần sắc chầm chậm, nhẹ giọng nói: "Ngươi có tâm này là được rồi, cho ta chủ trì hôn liền miễn , ta sợ đến lúc đó phủ Trấn Quốc Công lại tìm ta hỏi tội. Được, vợ chồng son các ngươi cũng ngồi xuống cùng ta trò chuyện . Thê tử Lương nhi, Lương nhi tính tình nhanh nhẹn,lại là tên tiểu tử nhen thích tính toán, sau này ngươi hãy chăm sóc thật tốt cho ."

      Như Thúy sau khi nghe xong, vội vàng đứng thẳng lưng, nghiêm túc : "Hồ gia gia yên tâm, con như vậy !"

      Thái độ thật nghiêm túc này thực làm cho người ta thích, Hồ thái y nhất thời biết bản tính người nào đó, rất hài lòng gật đầu. đêm qua trở lại kinh thành, sáng sớm hôm nay lại bị hoàng thượng truyền vào cung, xem bệnh dây dưa mãi chưa hết của Thục phi nương nương, mãi đến buổi trưa mới được nghỉ ngơi, cũng nghĩ tới ở trong cung gặp Ôn Lương. Nhớ tới đứa này từ chiến trường trở về, liên tiếp lăn qua lăn lại rốt cuộc lăn qua lăn lại cũng lăn đến thành thân, trong lòng cũng an ủi chút ít, nhưng lại bởi vì việc của Bình An vương phủ mà bỏ lỡ hôn này, trong lòng cũng có vài phần mất mát khổ sở. May là Hồ thái y cũng phải là loại người ̉ hủ, hôm nay gặp Ôn Lương, liền tiện đường qua đây nhìn mặt cháu dâu một chút.

      Sau khi một hồi hàn huyên, Hồ thái y gần đây bận rộn thời gian rất dài, rốt cuộc tinh thần đã quá mệt mõi, Ôn Lương khuyên giữ nên cũng hồi phủ, đến phòng khách Ôn phủ nghĩ lại.

      Sắp xếp xong xuôi để Hồ thái y nghĩ lại, Như Thúy trở về phòng, liền thấy Ôn Lương một thân lười biếng ngồi bên cửa sổ cạnh giường, uống trà, y phục đổi thành bộ xanh nhạt, mặc dù nhìn xuất trần tỳ vết, nhưng tựa như thiếu mấy phần nhân khí.

      Nhìn thấy nàng trở về, Ôn Lương hướng nàng vẫy tay.

      Như Thúy tâm bình khí hòa qua, cười : "Ôn đại nhân, động tác này rõ ràng đem thiếp cùng tiểu bạch xem như nhau."

      Ôn Lương cười : "Nàng là ràng vẫn là tiểu bạch?"

      Như Thúy nghiêm nghị : "Thiếp là chủ nhân của chúng, mà Ôn đại nhân là phu quân của chủ nhân chúng nó!"

      "..."

      Ôn Lương bỗng nhiên cười to, liền ôm lấy eo của nàng, đem nàng ôm vào trong lòng dùng sức cọ cọ ăn đậu hủ. Đến sau khi hai người đều náo loạn chút, Ôn Lương cúi đầu hôn lên cánh môi nàng, : "Nha đầu, hai ngày nữa là sinh nhật thái hậu nương nương, đến lúc đó thái hậu nương nương hẳn là triệu kiến nàng."

      Như Thúy giật mình , "Thái hậu nương nương triệu kiến riêng thiếp? Vì sao? Ai, chẳng lẽ thái hậu nương nương muốn ban mấy cung nữ xinh đẹp đến hầu hạ người?" , đôi mắt nhìn qua nhìn lại ở người .

      Mặt Ôn Lương giờ đầy vạch đen, nha đầu kia đầu rốt cuộc suy nghĩ gì chứ? Vẫn là thái hậu năm đó đối Túc vương phủ can thiệp làm cho nàng lưu lại bóng ma trong lòng ? "Nha đầu, nàng suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng phải nhi tử của thái hậu nương nương, thái hậu nương nương sao quản đến được chuyện riêng của ta. Khụ, bất quá đến lúc đó nếu nhìn thấy đại công chúa, nàng phải thật cẩn thận chút."

      Nghe thấy như vậy, Như Thúy nương nhất thời hiểu, : "Ôn đại nhân, đại công chúa có ý với ngươi sao?"

      Ôn Lương liếc mắt, "Ta ngay cả tiểu nha đầu kia hình dáng ra sao cũng biết, cũng có chọc ghẹo nàng ta. Chẳng qua là ma ma bên cạnh đại công chúa đến nói một câu với ta mà thôi, tuyệt đối để ở trong lòng." xong, thấy nàng đôi mắt yên lặng nhìn mình, Ôn Lương trong lòng mềm nhũn, sờ sờ mặt nàng, ôn nhu : "Yên tâm , ta lúc ở Đồng Thành cũng , cả đời này chỉ có nàng là thê tử, những người khác ta còn chẳng liếc mắt nhìn đến đâu. Nàng phải tin tưởng ta, nha?"

      "À, thiếp lo lắng cái này." Như Thúy trái lại so với bình tĩnh, dưới quan sát chút, cảm thán : "Chỉ là cảm thấy Ôn đại nhân ngài thực là xinh đẹp như hoa, hoa xinh thì thu hút nhiều bướm ong mà."

      "..." Thành ngữ là dùng như thế này sao?

      Ôn Lương tức nghẹn được gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng.
      .
      ..
      ...

      P/s: thật là khùng v bà Như Thuý này, nói sốc mà mặt mày tỉnh hơn ruồi /. quá sức nghẹn cho chàng xinh đợp Ôn ca của te rầu bà con nhẩy. Ôi muội sẽ thầm đọc kinh cầu cho Ôn ca, nếu nhỡ chết nghẹn thì cũng oan ức, nhanh siêu thoát 4.4
      a di đà, thiện tai, thiện tai

      CHÀO BÀ CON, MÌNH SẼ ED TIẾP CHO BỘ NÀY, MONG BÀ CON CHỊ EM MẠI ZÔ ỦNG HỘ. COME ON BABIES, I LOVE YOUS *moa moa* Quân Nhi nguyện săn sóc bạn đọc từ chân đến răng đoá nha. Đến bên em các ty nhoé *chụt chụt*

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17

      EDITOR: Quân Ngọc Thiên Quân
      Mãi cho đến sau khi dùng xong bữa tối, Ôn Lương cho người chuẩn bị xe ngựa tự mình đưa Hồ thái y hồi phủ.

      Phủ Hồ thái y ở cách Ôn phủ hơi xa một chút, ngồi xe ngựa cũng phải hai khắc mới tới. Ôn Lương để ý tới Hồ thái y phản đối, vẫn một mực hiếu thuận đỡ lão nhân gia lên xe ngựa, lão thái y lại bắt đầu giọng điệu hầm hừ, cười mắng chê lão nhân gia đây đã già, vướng bận chân tay yếu kém các loại sao, trái lại nghe giọng điệu lại mười phần hào sảng.

      Như Thúy ở cửa để tiễn, thấy Hồ thái y vẻ mặt hầm hừ , liền cười : "Hồ gia gia, để phu quân đưa gia gia về , nếu phu quân trong lòng cũng yên tâm, ở nhà nhưng lo lắng sao được, lại thêm trằn trọc lăn lộn khổ người." Chậc, đến lúc đó bị lăn qua lăn lại chính là nàng đây /./ (ED: chị cáo quá đấy (e.e) ảnh thì về vẫn cứ dư sức cho chị lăn mấy chục vòng đấy)

      Hồ thái y liếc nhìn nàng cái, cho rằng nàng Ôn Lương bình thường hành vi có chút làm ầm ĩ phiền toái, mặc dù ngoài miệng vài câu, nhưng lão thái y trong lòng vẫn uất ức.

      Hồ thái y lớn tuổi, đa phần mang lớp trẻ hết đến giáo huấn, cho nên dọc theo đường Ôn Lương đều bị lão nhân gia kéo đến mắng, đa số là mắng một mạch là mười mấy năm trở về kinh, chạy đến khu biên cảnh, vì mà các trưởng bối phải lo lắng yên , tóc bạc càng thêm, ngay cả chung thân đại đều hoãn lại, bây giờ vất vả mới trở về, vậy lại cưới cái nữ tử thân phận thấp như thế, mặc dù người còn chưa biết thế nào, nhưng rốt cuộc so ra vẫn kém rất xa so với những quý nữ thế gia tương xứng, lại thể mang lại cho nhiều lợi ích, để cho chúng thành gia, các trưởng bối thế nào cũng thể an tâm.

      Ôn Lương vô cùng điềm tĩnh ngồi mặc mắng, chỉ là nghe thấy gia gia bất mãn với xuất thân của Như Thuý nhà mình, khỏi phản bác: "Lúc trước khi quyết định nên duyên cùng nàng thì con đã biết xuất thân của nàng, cưới nàng là con, cùng nàng hết đời người cũng là con, cũng phải cùng xuất thân của nhà nàng trải qua đời. Vì thế Hồ gia gia đừng hao tâm nghĩ nặng về nó. Hơn nữa, nàng với ta có ơn cứu mạng, nếu phải nàng, hôm nay cái con cũng thể ngồi ở chỗ này cho gia gia ngài mắng...".

      "A phi phi phi, tiểu tử nhà ngươi bậy bạ gì đó?". Hồ thái y lập tức cắt ngang lời của , cả giận : "Gia gia ta mới câu tiểu tử thối nhà ngươi liền bốp chát lại mười câu, phải là bênh chằm chặp thê tử của ngươi thì là gì? Gia sẽ gì thêm đâu." Mặc dù bây giờ trách mắng nhiều thế, nhưng cũng biết là cái hôn này vẫn chung quy nguyên do ở đây, cho nên hôm nay nhìn thấy thê tử Lương nhi, mặc dù tán thành cũng gì thêm.

      Ôn Lương cười hì hì nhìn lão nhân gia, vẻ mặt vô lại, thấy Hồ thái y vừa bực mình vừa buồn cười, vô luận qua bao nhiêu năm thì vẫn dường như là thiếu niên xưa chút nữa ngã mất mạng, là đứa quấn quít bày trò chơi xấu hắn, để ngàn vạn đừng đem thuốc ra khiến cho nó khổ sở.

      "Người trẻ tuổi các ngươi việc gì thì gia cũng thể quản, đối chọi nhiều năm như vậy, gia đoán thấy Trấn Quốc Công tâm cũng đã hồi chuyển, con liền dừng lại , đừng cùng gia phụ mình đối nghịch mãi, phụ thân chỉ có , đừng để sau này con muốn ngang bướng cũng được với ai nữa đâu. Ai, sau này à, hãy cùng thê tử của mình cùng sống những ngày an nhàn, sau đó sinh mấy tiểu tử mập mạp cho lão gia gia ta ngày ngày đều ôm, gia đã thoã lòng rồi..."

      Nghe thấy Hồ thái y cuối cùng lải nhải, Ôn Lương cười nhàn nhạt, rèm mi rũ xuống có ý gì thêm. Kỳ thực biết cuộc đời này đoán sẽ có đứa con của mình, năm ấy Như Thúy vì cứu mà bị một vết đao nơi bụng, thái y chẩn đoán cuộc đời này nàng thể mang thai được. Việc này đã thành nơi lòng một vết bưng mủ muốn đụng chạm tới, lúc ấy nhìn thấy nàng một thân nhợt nhạt mong manh nằm ở giường, lời cưới nàng làm thê từ vô thức mà hứa.
      phải là có tiếc nuối nào, nhưng quyết định cưới, lời hứa đã nói, như vậy nhất định phải đối mặt với thực. Nhưng về sau cũng đã nghĩ thông suốt, sau này đến trong họ, nhận một đứa về nuôi, chỉ cần là dòng máu của Ôn gia, thì phải mình là thân sinh đứa thì có cái gì quan trọng đâu?

      Lải nha lải nhải mãi, xe ngựa cũng đến phủ Hồ thái y.

      Ôn Lương tự mình đỡ Hồ thái y xuống xe ngựa, lúc người đánh xe gõ cửa, Hồ thái y với Ôn Lương: "Ngoại tổ mẫu của con vẫn ngóng trông con trở về, tại con cũng đã thành thân, nếu có thời gian, tấu xin với hoàng thượng chọn ngày mang thê tử của mình trở về Bình Tân ra mắt để lão thái thái xem mặt cháu dâu."

      "Vâng, Tử Tu đã biết."

      Đỡ Hồ thái y vào trong, sau đó Ôn Lương lên xe ngựa hồi phủ.

      *********

      Ngày hôm sau, người trong cung đưa tới thiếp mời sinh nhật lần thứ năm mươi sáu của thái hậu nương nương.

      Như Thúy nghe người trong cung đến, vội vàng thay đổi y phục đến phòng khách tiếp kiến công công đưa thiếp mời. Đến đưa thiếp mời chính là thái giám trung niên dưới bốn mươi tuổi, da trắng bệt, khuôn mặt dài, mặc dù cười nhưng thần sắc hơi cao ngạo. Sau khi quản gia đã nhắc nhở, Như Thúy biết là thái giám tổng quản - Vương công công của Trọng Hoa cung, cũng là thái giám thân cận nhất bên cạnh thái hậu nương nương, ở trong cung phi tần các nhìn thấy cũng phải kính trọng ba phần, cho nên ngạo mạn hẳn là vì điểm này.

      Thế nhưng làm cho nàng kỳ lạ chính là, vì sao lại là thái giám bên cạnh thái hậu nương nương đến đưa thiếp mời? Chẳng lẽ phủ thái sư uy danh cao như vậy?

      "Công công đã mệt nhọc, mời dùng trà." Như Thúy liền sai người dâng trà mời Vương công công.

      Vương công công chắp tay : " cần dùng trà, chúng ta bây giờ liền hồi cung để báo cáo với thái hậu nương nương." Sau đó dưới đánh giá Như Thúy một lượt, trong mắt lộ ra sự xem thường, ngạo mạn : "Hôm nay nhìn thấy Ôn phu nhân, trái lại khiến chúng ta rất mở rộng tầm mắt."

      Như Thuý mặc dù bình thường nhìn có chút chậm chạp, nhưng cũng phải thực sự ngốc , công công kia làm bộ làm tịch như vậy ràng là khinh thường nàng, hoặc là cậy vào điều gì cho nên mới phải biểu ra bộ dạng căm ghét người khác như vậy. cần nghĩ cũng biết người nâng đỡ sau lưng Vương công công này là ai. Về phần thái hậu nương nương thì vì sao thấy khó chịu với nàng, Như Thúy cũng có thể đoán ra phần, thứ nhất là bởi vì Túc vương phi, thứ hai là bởi vì đại công chúa.

      Trong đại sảnh, nha hoàn hầu hạ thấy phu nhân nhà mình bị một thái giám như vậy dè bĩu trong lòng giận thôi, Minh thúc cũng nhíu mày, nhưng lại vì là thái giám nơi hậu cung, chỉ có thể giận mà dám gì.

      Như Thúy nương tựa như nghe thấy, vẫn như trước cười híp mắt : "Đa tạ công công khen, tướng công nhà ta nói, nếu là trong hậu cung có người tới thì khoản đãi cho tốt, nếu để Túc vương biết được khiển trách Túc vương phủ có giáo dưỡng."

      Vương công công lúc này khỏi nhăn mày, nói ý chính là khinh thường nàng ta, đương nghĩ quả nhiên là cái nữ tử xuất thân thấp kém, chính là nghe hiểu ý người. Lại nghe được lời nàng nói phía sau, khỏi một phen hoang mang: "Này cùng Túc vương phủ có quan hệ gì? Ôn phu nhân mặc dù là thái sư phu nhân, nhưng có những lời cũng thể lung tung nha."

      Túc vương là tiểu nhi tử của thái hậu, xưa nay được thái hậu sủng ái, phía còn có hoàng đế dung túng , có thể là trong kinh là nhân vật vạn lần thể đắc tội, Như Thúy nói lời này chính là cảnh báo, Vương công công trong lòng run khẽ, khỏi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Túc vương phải là bởi vì quan hệ cùng Ôn Tử Tu mới có thể miễn cưỡng thu nàng ta thành nghĩa muội? Chẵng lẽ trong đó còn có nội tình gì ai rõ?

      Chỉ thấy Như Thuý lộ ra nụ cười tươi với hàm răng trắng đều, : "Công công đừng là quên mất ta là nghĩa muội Túc vương, ta mặc dù gả qua đây, nhưng trong lòng mình vẫn là người Túc vương phủ."

      Vương công công trong lòng băn khoăn, biết thái hậu nương nương có ý để mình thăm dò chút về Ôn phu nhân này, ý nghĩ khỏi hoang mang, vội vàng tươi cười : "Ôn phu nhân thế trái lại nhắc nhở chúng ta , là chúng ta phải".

      Như Thúy vui mừng gật đầu, " có gì, có lẽ công công là quý nhân hay quên chuyện, lúc này nhắc nhở chút công công cũng là nhớ một chút. Nhưng mà ta thấy công công tinh thần có vẻ tốt, có phải hay thân thể khoẻ? Đến đây, đến đây, uống chút trà, nghỉ ngơi một chút."

      Vương công công nhất thời bị thái độ thành khẩn thân thiết của nàng làm cho lo sợ, vì ý Như Thúy khuyên bảo liền liên tục uống hơn nửa bình trà, nhất thời cảm thấy muốn nhà xí, vội vàng nhịn xuống, phụ họa lời của nàng nói: "Gần đây khí trời hay thay đổi, thân thể quả có chút khó chịu." Chỉ cần nhắc đến việc về Túc vương, tất cả đều là dễ chuyện.

      Sau khi nghe xong, Như Thúy vẻ mặt đồng tình, thành khẩn : "Ta nghe Hồ thái y , này mùa khô ráo, người cần nhiều bổ sung nhiều nước. Nhìn công công làn da hơi khô, có thể thấy là thiếu nước. Đến đây, ở đây cần khách khí, uống nhiều nước chút, chắc hẳn Ôn đại nhân nhà ta sau khi trở về biết công công thân thể có khoẻ mà còn tới đưa thiếp mời sẽ cực kỳ cảm động, cũng đồng ý công công ở đây uống nhiều nước chút, nghỉ ngơi rồi quay trở lại cung."

      "..."

      Liên tục uống hết mấy ấm trà, Vương công công rốt cuộc xanh mặt mau chóng rời , điệu dáng kia nhìn thế nào cũng như chạy trốn thật nhanh.

      Như Thúy trong tay còn mang theo ấm nước, nhìn theo hướng Vương công công vừa rời , chép miệng : "Vương công công bụng thực rộng , ba bình trà lớn đều uống hết như có chuyện gì, hôm khác lại đến, lúc đó nhất định mời uống trà tiếp."

      Thanh Y , Lam Y vẻ mặt đờ đẫn nhìn người nào đó.

      Quản gia Minh thúc đưa mắt nhìn xa, rốt cuộc đã hiểu vì sao thiếu gia nhà mình có đôi khi mang khuôn mặt của kẻ “chiều chồng” từ phòng ra.

      ~~~~~ (continue) ~~~~~~

      ****biện giải: [ “chiều chồng” nguyên cv là “tòng phu”, Hằng tỷ tỷ cho mình ý này tham khảo thấy hay nên giữ lun, bà con thấy thế lào /. tội Ôn ca quá ]
      p/s: moá ơi, cái này em Như Thuý thiến gà thấy đao *hự* vẻ mặt rất chi là vô số tội *híhí ./ * a di đà, tội bạn nhỏ Vương, mượn đao doạ khỉ bị bạn nhỏ Thuý thiến ko thương tiếc. Chỉ lợi cây ven đường, thế là được bón a-mô-ni-ắc miễn phí, hàng tinh khiết ko lẫn bất cứ thứ tinh ... nào khác *.*hắc hắc*.* bạn nhỏ thái giám Vương, em xin phép tạ lỗi -).(-

      Note: ĐIỀU KHOẢN “TÒNG PHU”
      - điều 1 là nhất chồng: ý chồng là số 1
      - điều 2 là theo chồng: ý chồng luôn luôn đúng
      - điều 3 là chiều chồng: ý chồng luôn thoã đáng, sai thể cãi, càn quấy thể giận, mọi phản hồi xin quay lại điều 1
      - điều 4 là chồng sai xin đọc lại điều 2

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18

      EDIT: Quân Ngọc Thiên Quân
      Lúc chạng vạng, Ôn Lương mới hồi phủ, quản gia Minh thúc liền qua báo cáo cùng việc hôm nay.

      Ôn Lương sau khi nghe xong, khẽ mỉm cười, nhìn trong phủ cách đó xa, ở trong sân những khóm cúc đương nở rất kiều diễm, : "Minh thúc, ngươi thấy phu nhân thế nào?".

      Minh thúc sửng sốt, trả lởi cách cẩn trọng: "Phu nhân cung thuận, hiền lương, xử thõa đáng, hấp tấp, nóng nảy”. thấy Ôn Lương cười cười híp mắt nhìn lời nào, Minh thúc cũng biết người nào đó là quá bình tĩnh, so với nóng nảy còn hơn, người như thế thự là…. Ôi chao….. Nghĩ lại, Minh thúc thở dài : "Hành động hôm nay của phu nhân thực có chút ổn, nếu là Vương công công thực tức giận mà bẩm báo thái hậu việc đó, đối với thanh danh của phu nhân tốt".
      Ôn Lương gật đầu, : "Minh thúc, nên lấy tiêu chuẩn bình thường để mà đánh giá nàng, nàng rất là khác người”. khuôn mặt tuấn mỹ tỳ vết lộ vẻ chiều, ánh tịch dương cũng theo thế mà đổi sắc. "Minh thúc, kỳ thực muốn ta , ta bảo hôm nay nàng làm rất tốt! thái giám mà thôi, đừng mơ tưởng leo đến đầu cổ chúng ta mà ngồi! Hơn nữa ngươi xem, nàng cũng làm cái gì cả, chẳng qua là mời Vương công công uống chút trà, nghỉ ngơi chút mà thôi, đúng ?".

      Minh thúc sửng sốt, sau đó trong lòng lên loại cảm giác cổ quái, quá trình việc ... đúng chỉ là như thế. Vương công công có lẽ ngay từ đầu là muốn bới móc những chuyện vụn vặt, nếu quả thực là thái hậu nương nương ở phía sau tính toán, vậy chỉ cần phu nhân có chút bất kính cũng có thể trở thành nhược điểm. Nhưng Như Thúy nương phản ứng tệ, cộng thêm nàng quá mức thành khẩn và bình tĩnh, phía có tức giận cũng tiện làm gì nàng, trong lòng chỉ có thể tự mình bực tức mà thôi.

      Thấy hiểu, Ôn Lương cười ha hả trấn an, : "Minh thúc, có số việc chính là đơn giản như vậy, cho nên cũng đừng suy đoán nhiều."

      Sau khi quản gia rời , Ôn Lương trở lại trong viện.

      tiến đến cửa lớn, liền thấy Như ở chỗ mấy nhóc hồ ly, hai con hồ ly ước chừng là ăn chay mà lớn lên, so với hồ ly bình thường mà có vẻ hơn rất nhiều, trắng trắng màu, sạch lại thơm tho, thực làm cho người ta thích. Mà lúc này, Như Thúy ngồi xổm trước bậc thang, tay cầm cành cây đùa giỡn cùng hồ ly, cành cây phất sang bên trái, hai tiểu hồ ly liền nhón chân chạy đến bên trái, cành cây phất qua bên phải, hai tiểu hồ ly liền nhảy đến bên phải, động tác kích động bình bịch nếu biết chuyện tưởng rằng là hai con chó đàu giỡn.

      Ôn Lương thấy rằng mình lại lần nữa bị hai nhóc hồ ly kỳ lạ này làm nảy sinh mới mẻ.

      Thấy thấy trở về, Như Thúy ôm nhóc hồ ly chạy tới, vui vẻ : "Ôn đại nhân ngài về rồi? Đói bụng rồi sao? Là dùng bữa trước hay là tắm trước?"

      Ôn Lương nhìn chằm chằm “trước ngực” Nhị Thúy nơi tiểu hồ ly úp sấp sát vào, đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt, đem nó xách lên ném cho thằng nhóc Thượng Khê theo phía sau, : "Ta đói bụng, dùng bữa trước." chuẩn bị kéo nàng trở về phòng, chợt thấy vạt áo ngoài bị kéo căng, Ôn Lương cúi đầu, liền nhìn thấy nhóc hồ ly khác, đầu có nhúm lông màu vàng, hồ ly rướn cổ và thân bé dài bấu được vạt áo dài của cắn đắc chí, giống như quả bóng treo lơ lửng ở giữa trung.

      Ôn Lương vốn là lờ , nhưng mới vài bước tiểu hồ ly kia vẫn lắc lư liên tục treo lơ lửng ở giữa trung, bộ dáng kia nhìn vừa ngốc nghếch lại vừa vụng về kia, khiến khỏi cười rộ lên, cảm thấy nhóc hồ ly này đúng là giống người nào đó.

      "Ô kìa, mấy nhóc cũng đói bụng sao? Dù cho đói bụng cũng đừng ăn y phục của Ôn đại nhân nha." Như Thúy nương cúi người xuống, đem tiểu hồ ly xách lên, nghiêm túc : "Sau này còn dám ăn bậy lung tung coi chừng ta chỉ cho mấy nhóc ăn thịt nha!"

      Dưới uy hiếp đầy tàn nhẫn khiến bọn tiểu hồ ly liền nằm ngay đơ giả chết, người ở đây nghe thấy ai nấy đều đờ đẫn gì.

      Mặc dù biết phu thê mới cưới khác là chung sống ra sao, nhưng Ôn Lương thấy rằng Như Thúy nhà mình là “của lạ”, cho nên đối với sai phạm của nàng đôi lúc cũng khoan hồng độ lượng mà cho qua.

      Thời gian dùng bữa, có người ngoài hầu hạ, Ôn Lương cũng có theo quy củ của các đại bộ phận gia đình: "Thực tẩm *", hai người nghĩ cái gì cái đó. Như Thúy đem chuyện hôm nay Vương công công đến đưa thiếp mời với Ôn Lương, sau đó ý kiến của mình: "Vương công công là người thực thú vị, nhưng mà thiếp cảm thấy thái hậu nương nương trong lòng có lẽ thực thích thiếp, trước đây tiểu thư nhà thiếp ít lần bị thái hậu nương nương run run tay chỉ mặt đâu."
      {*Thực – bữa ăn, THỰC - khi ăn chuyện, tránh phạm vì bực mà bỏ cơm, ăn cơm ngon hay những bất nhã khi dùng cơm như sặc, phun cơm hay nước, mắc xương, nghẹn cơm...
      *Tẩm – phòng ngủ, ngũ, TẨM ngũ, vào phòng ngũ bàn chuyện để tránh phạm những cãi vả hay ưu lo của câu chuyện làm trằn trọc khó ngũ, mất ngũ, mộng linh tinh or ác mộng…. }

      Như Thúy tiểu thư là ý chỉ Túc vương phi, Túc vương phi là con dâu thái hậu nương nương, bà mẹ chồng Thái hậu đối với vấn đề nạp thê nạp thiếp Túc vương ngừng đả kích, chỉ trích gay gắt nàng dâu Túc Vương phi , đối với cái việc này mỗi khi diễn ra Túc vương liền thẳng lượt đem những nữ nhân của thái hậu nương nương đưa tới đuổi ra khỏi phủ mà kết thúc sạch , mặc dù việc liên quan tới Túc vương phi, nhưng là thái hậu nương nương đỗ hết bực dọc lên Túc vương phi, cho rằng Túc vương phi được sủng ái mà sinh tật hư. Mà Như Thúy trước đây lại là nha hoàn Túc vương phi, đương nhiên là cũng được thái hậu thích. Hơn nữa có thể chuyện tâm đại công chúa mến Ôn Lương thái hậu nương nương cũng biết, như vậy vấn đề trong đó có thể là rất lớn nha.

      Ôn Lương cười cười, : "Ngươi cũng phải con dâu thái hậu nương nương, lo lắng cái này làm gì?". Hơn nữa với nha đầu mồm miệng lợi hại như thế này, cảm thấy nếu là thái hậu cùng nàng đối đầu, thái hậu đừng để bị chọc tức tới thân thể mới được.

      Như Thúy cười : "Dạ, thiếp biết ạ, song thiếp tự cảm thấy hình như thiếp đặc biệt luôn khiến người khác tức giận, nếu như thiếp cũng giống Ôn đại nhân chàng người người gặp người người đều thích tốt?".

      "... Ta nào có người người gặp người người đều thích chứ?" Ôn Lương khóe miệng co giật.

      Như Thúy nhìn , nghĩ chút lại bổ sung: "Dạ, nếu như Ôn đại nhân người của chàng thêm chút ít “mùi vị thú vị”, đúng là ai gặp người cũng đều thích đó. A, có điều là nghe có chàng coi tiền tài, phú quý như gió thoảng mây trôi, cũng phải người người đều mến. Thế nhưng ở trong lòng thiếp, Ôn đại nhân vẫn là rất tốt."

      Ôn Lương dở khóc dở cười, nha đầu kia ràng là đứng đắn nhưng lại làm cho người ta muốn bẻ lại cũng được.

      Sau lát, Như Thúy đáng nhìn Ôn đại nhân nhà nàng: "Ôn đại nhân, yên tâm , vì chàng cũng gia phủ này thiếp cố gắng!".

      Sau đó cười khanh khách, đôi mắt hoa đào long lanh lay động, Ôn Lương dịu dàng cười theo.
      *************

      Như Thúy đoán sai, thái hậu nương nương đích thực thích nàng.

      Trọng Hoa cung, thái hậu nghe xong Vương công công báo cáo, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng vẫn vẽ lãnh đạm, ở trong lòng lại đánh giá Như Thúy nương: Cùng Túc vương phi giống nhau, là ổ chứa hai cái thứ tâm nhen, ngu ngốc, hai chủ tớ đáng ghét như nhau!

      Sau khi để Vương công công xuống, thái hậu hỏi cung nữ tâm phúc bên cạnh mình: "Uyển Dung, đại công chúa bây giờ ở đâu?"

      Uyển Dung cười : "Tiết trời lạnh, đại công chúa hôm qua vì nương nương mà may chiếc áo choàng, mãi cho đến tận khuya mới ngủ, hôm nay tinh thần khỏe lắm, vừa mới bị ma ma khuyên nghỉ ngơi rồi ạ".

      Thái hậu sau khi nghe xong, mặt lộ ra nụ cười ân cần, giận trách : "Đứa này làm chi tốn sức như vậy, phải còn có người ở thượng y cục làm sao, đâu cần nó tự mình vất vả?". Sau đó lại thân thiết hỏi: "Nó bây giờ phải tâm tình tốt sao? Đứa đáng thương, mẫu phi mất sớm, người độc. Vốn dĩ nhìn nó trưởng thành, nên muốn cho nữ nhi gia phu tốt mà gả, nào biết... Ôi chao". Đồng thời lại tiếng thở dài.

      Cung nhân bên cạnh hầu hạ lặng lẽ liếc nhìn, sáng suốt có tiếp lời.

      Đúng lúc này, ngoài cung vang lên tiếng roi, lại Sùng Đức hoàng đế tới.

      Sùng Đức hoàng đế đến thỉnh an thái hậu, sau đó ngồi vào vị trí bên cạnh thái hậu, như thường hỏi thăm sức khỏe thái hậu cùng thức ăn các loại. Ma ma bên cạnh Thái hậu từng việc mà đáp, thế nhưng thái hậu thần sắc lại là mấy hứng thú, giống như thường ngày vì vậy mà vui vẻ.

      Sùng Đức hoàng đế nguyên do, hỏi: "Mẫu hậu có phải thân thể khó chịu? Có cần thái y đến xem cho người ?"

      Thái hậu nương nương nhìn về phía , mím mím môi mới : "Ai gia thân thể rất tốt, chính là Dao nhi tốt". Dao nhi là nhũ danh của đại công chúa.

      Lúc này Sùng Đức hoàng đế nhướn chân mày, trong lòng có chút lơ đễnh, mặc dù đại công chúa là đứa con đầu tiên của , nhưng sinh ra lúc vẫn là hoàng tử, lúc đó trong triều thế cục hỗn loạn, các hoàng tử nhìn chằm chằm tranh đoạt vị kia tử, thực có sức lực quan tâm nữ nhi này. Về sau khi đăng cơ, đại công chúa lại được thái hậu ẵm bồng chăm sóc. Có thể , đại công chúa là công chúa duy nhất thái hậu chăm sóc mà trưởng thành, tình cảm thái hậu đối với nhi tử này đương nhiên là so với các công chúa giống, được sủng ái đến độ các hoàng tử cũng thể so sánh cùng. Bình thường có chút việc cũng làm cho thái hậu thành giống như chuyện đại , Sùng Đức hoàng đế qua nhiều năm như vậy thành thói quen, thái hậu nương nương thường vì đại công chúa mà cứ chút lại tìm đến.

      "Hoàng thượng, ràng lúc trước là ban hôn Ôn Tử Tu cùng đại công chúa, nhưng vì sao cuối cùng lại là Ôn Tử Tu cưới nữ nhi được quyền quý lại là cái nha hoàn? Đây phải là làm mất mặt ai gia cùng Dao nhi sao? Vì việc này, Dao nhi rất thương tâm. Ai gia thấy tâm Dao nhi đối Ôn Tử Tu là có ý, mỗi khi nhìn bộ dạng miễn cưỡng tươi cười của nó, ai gia trong lòng đau như cắt". Vừa , thái hậu che ngực, xác thực đau lòng khổ sở.

      đến việc này, Sùng Đức hoàng đế sắc mặt cũng tốt, : "Mẫu hậu, Ôn Tử Tu ở chiến trường lập công lớn, nếu nhi thần tùy ý ban cho cái hôn muốn , phải là lạnh nhạt, làm khó công thần sao?"

      Trách sao Sùng Đức hoàng đế sắc mặt tốt, kỳ thực việc này cũng là thái hậu vô ý mà nên. Khi đó quân Đại Sở đánh tan triều đình Bắc Việt, cả nước vui mừng mãi dứt, về sau Ôn Lương theo quân đội chiến thắng trở về, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng, đều là thanh niên tuấn kiệt lại chưa thành thân, hiển nhiên làm cho người ta quan tâm. Đúng lúc đại công chúa gần kê*, có thể bàn bạc hôn , thái hậu nương nương ở giữa nơi những thanh niên tuấn kiệt lại vừa ý Ôn Lương cùng Tịnh Viễn tướng quân Ngu Nguyệt Trác, sai người thầm điều tra gia thế hai người, cuối cùng vừa ý về gia thế lẫn tài mạo thượng thừa của Ôn Lương.
      * kê: là lễ cài trâm – lễ trưởng thành, thành nữ cho nữ nhi, vậy có thể lấy chồng rồi *.*
      Chỉ tiếc chính là, khải hoàn trở về, hoàng đế thầm triệu mấy vị trọng thần, Ôn Lương trước ý định chỉ hôn hoàng đế liền mặt dày mày dạn tỏ lòng mình có nơi chốn, hi vọng hoàng đế vì ban cho hôn này, đối tượng cũng phải là hoàng thân quốc thích, hay là công chúa, mà là nha hoàn bên cạnh Túc vương phi. Vì can hệ đến bên Trấn Quốc Công, Sùng Đức hoàng đế lúc đó cự tuyệt cầu của Ôn Lương, nhưng trong lòng biết với tính tình Ôn Lương muốn từ bỏ ý định là rất khó, hoàng đế cũng muốn mang tiếng ác, liền đem ý nghĩ tứ hôn đại công chúa với dẹp bỏ .

      Nhưng ai biết thái hậu cũng phải người có thể ngồi nhàn rỗi , sớm hành động. Thái hậu nương nương chắc chắn hoàng đế đem đại công chúa tứ hôn với Ôn Lương, việc còn chưa có tin tức để người đem chuyện này tiết lộ cho đại công chúa, để cho đại công chúa lưu tâm đến Ôn Lương. Sở dĩ là như vậy, lại ngờ kết quả lại khác , khiến mọi người cũng khó tiếp nhận được.

      " chấp nhận?" Thái hậu cao giọng: "Dao nhi của chúng ta thế nào cũng là trưởng đại công chúa, tài mạo song toàn, chỗ nào lại khiến chấp nhận?"

      "Mẫu hậu, Dao nhi đương nhiên là tốt, chỉ là nghe Ôn Tử Tu Hạ thị kia với có ơn cứu mạng, chỉ có thể phụ tâm ý của người." Sùng Đức hoàng đế vỗ tay mỉm cười : "Chúng ta coi như là nhìn Ôn Tử Tu lớn lên , biết là người tính tình thế nào, khó có việc làm kiên trì như thế, thỏa mãn cho cũng là lẽ thường".

      Thái hậu nhưng vẫn cả giận : "Dựa vào thân phận Hạ thị kia, tùy ý cho cái vị trí thiếp là được, nào có người còn mang sính lễ đến cưới về làm chính thê?". Chính là nhìn lớn lên, trong lòng ít nhiều xem như nhi tử mà đối đãi, sao có thể để mặc như vậy xằng bậy?

      Biết thái hậu tạm thời trong long thể nghĩ thoáng được, Sùng Đức hoàng đế thở dài, khuyên giãi nữa. Dù sao việc thành kết cục như vậy, thái hậu cứ thế mà bực dọc cũng có cách nào.



      --------------- to be continue ----------------------


      ***màn tự kỉ của ed: đau vai, mỗi cổ, lần đầu xài QT thực tàn nhẫn, mém chết rồi, mờ cả mắt. Còn nàng NT kia là, cho Vương công tỷ uống nước còn xảo biện tỷ ấy thú vị, móa ơi *la hét* là xứng danh HIỀN THÊ NGỐC *tặc lưỡi* còn bảo Ôn ca thêm chút thú vị vạn người yên thích. Ôn ca có khuyết điểm sao? Ôn ca ít người thích sao? *cười gian* ko nhẽ Ôn ca “đánh nhau” với NT làm nàg ấy trừ điểm ca ấy rồi.
      - QQ: ca hãy nâng cao chiến lược “thăm dò”, “tra tấn” và “dụ dỗ” kẻ địch Như Thúy gian xảo, quân sư như ca mà ko hạ được đồn bị vây mang tiếng quạt mo bất lực đó.
      -Ôn ca: *đen mặt* -_____- mún chết hả Quân Quân nhi. Chê mèo lắm lông, miếng tình giắt lưng còn ko có còn bày đặt chỉ giáo người ta, biết xấu hổ.
      - QQ: ))).((( hức, ác nhân.
      -Thúy tỷ:-* dũa móng tay* trâu bò đánh nhau, muỗi hút máu *hêhê*
      -Má Dực: QQ nhi, con ngu chết bệnh tật gì hử *dí tay vào trán QQ, nhìn khinh lắc đầu*
      - QQ: *khóc ròng* /. đời đen như đít nồi rồi, té xỉu lập tức (p/s: cấm đỡ, hãy cho ta mất trí nhớ , ta ko mún nhớ tới những người vô tình này) *khóc thét*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :