1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kihae

      kihae Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      247
      Chương 58:
      Editor : Kihae


      Sau khi mở cửa ra, liền nghe thấy ít thanh hỗn loạn từ trong gió truyền tới, lại lẫn với tiếng gió vù vù, nghe cũng nữa, nhưng theo ánh lửa truyền tới Như Thúy cũng hiểu rằng tiểu hài tử này rồi, đoán chừng là có cường đạo đánh lên đây a.


      Nhìn xung quanh, lại ngoài ý muốn thấy thủ vệ đâu cả, Như Thúy khỏi có chút giật mình, chẳng lẽ thực xảy ra chuyện gì ? Ôn đại nhân đâu rồi ? Hơn nữa có phải nàng ngủ quá sâu rồi hay ? Ngay cả lúc Ôn đại nhân rời cũng biết?


      "Vị đại nhân kia lúc nãy bị thị vệ của các ngươi gọi rồi... cũng có để lại hai thị vệ để bảo vệ ngươi, nhưng lúc nãy bị hai cường đạo dụ chỗ khác, chắc bây giờ bị giết ." Tiểu hài tử trả lời, tuy tuổi còn , nhưng rất biết quan sát sắc mặt người khác, biết nàng có nghi hoặc, liền : "Lúc nãy ngươi hít phải mê dược nên ngủ sâu hơn bình thường nhiều."


      Như Thúy nương chau mày chặt, trái tim hơi trùng xuống, nhưng nàng từng ngây ngốc ở nơi biên cảnh tràn ngập khói lửa vài năm, cũng gặp ít người tử vong rồi, nên hề thất thố.


      "Ngươi biết kế hoạch của bọn cường đạo ?" Như Thúy nương vừa vừa giọng hỏi, mặc dù nàng muốn tìm hiểu chi tiết việc này, nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp, liền chỉ hỏi vài câu đơn giản.


      Tiểu hài thấy thời gian cấp bách lắm rồi, sợ rằng hai tên cường đạo nấp trong chùa giải quyết xong hai người thị vệ rồi, tới tìm nàng, lại thấy nàng có ý định muốn trốn, trong lòng thực lo lắng, vội vàng : "Bọn họ thấy ta con liền sai ta nấp trong chùa thăm dò hành tung của khách hành hương, tìm hiểu về khả năng của các vị hộ vệ, dù sao tuổi ta còn , chỉ cần qua mặt được các hòa thượng trong chùa là được rồi. Còn hai tên cường đạo nấp trong chùa kia, hòa thượng trong chùa đều là những kẻ nhát gan yếu đuối sợ chết, chỉ cần khống chế được bọn họ là xong ấy mà. Những tên cường đạo còn lại sau nửa đêm vào chùa, nội ứng ngoại hợp, đem bọn ngươi bắt hết lần. Nhưng mà… đại nhân nhà ngươi cực kỳ thông minh thiết lập cạm bẫy xung quanh chùa, những tên cường đạo kia hẳn là sống dở chết dở, chỉ là đại nhân nhà ngươi nghĩ đến chuyện còn có cường đạo nấp trong chùa ."


      Ngôi chùa này nằm sâu trong rừng, mặc dù vị trí rất xa thành trì, nhưng bởi vì Bồ Tát ở đây cực kỳ hiển linh, nên hương hỏa của nó từng rất thịnh vượng, bởi vì như vậy, nên mỗi lần tu sửa chùa đều là đại công trình. Nên từ chỗ hậu viện đến chỗ khói lửa phía trước quá xa, Như Thúy nương cũng nghe được thanh gì nhiều, trong lòng khỏi bắt đầu lo lắng, cũng biết Ôn có bắt được bọn cường đạo hay .


      Tiểu hài tử lần này có tới hơn năm mươi tên cường đạo đến đây, mà bọn họ bên này chỉ có hai vị chủ tử cùng hai người nha hoàn, cộng thêm được hai mươi thị vệ, nhân số của đối phương là gấp đôi bọn họ rồi. Còn hòa thượng trong chùa này, cũng toàn sư già và chú tiểu, biện pháp dùng vũ lực là hoàn toàn vô dụng rồi.


      Bất quá Như Thúy nương luôn có lòng tin tuyệt đối với Ôn đại nhân, cảm thấy chỉ cần Ôn Lương xuất mã, có việc gì là làm được. Cho nên bây giờ việc nàng cần làm là bảo vệ bản thân tốt là được rồi.


      Trong bóng tối, tiểu hài tử bị nàng kéo thất tha thất thiểu, muốn mở miệng ra chuyện, lại bị người ta che miệng, sau đó kéo tới giấu sau cây cột.


      Buổi tối mùa đông, ngay cả ánh trăng cũng có, xung quanh tối đen như mực. Mà hôm nay bởi vì có khách nhân ngủ lại trong chùa, Vinh Hoa tự mới phá lệ thắp ngọn đèn ngoài hành lang để cho người lại, ngọn đèn chỉ có thể chiếu sáng góc , còn lại cũng đều là tối đen như mực.


      Nhìn thấy hai thân ảnh cao lớn tiến tới phòng ngủ, tiểu hài tử mới hiểu được tại sao vị phu nhân này lại kéo đến trốn ở chỗ này.


      Thấy bọn họ đẩy cửa vào, Như Thúy tiếp tục kéo tiểu hài tử chạy về phía trước.


      Ngay sau đó , do tiểu hài tử quen thuộc địa hình hơn nên liền đổi thành kéo nàng chạy về phía đại sảnh của chùa. Lúc này hai cường đạo cũng phát ra trong phòng có ai, nghĩ tới lúc nãy tiểu hài tử kia có hành vi dẫn đường lòng vòng cho bọn họ, hai người liền biết thằng nhãi con kia cũng dám phản bội bọn họ, khỏi giận dữ, vác đại đao lên đuổi theo.


      Hai người tốc độ hề nhanh, rất nhanh bị đuổi theo.


      So với cường đạo quanh năm phải rong ruổi để mưu cầu sinh tồn, Như Thúy nương liền yếu thế hơn hẳn, ban đêm lai tối đen như mực, nhìn cái gì cũng chỉ thấy màu đen, thiếu chút nữa là nàng đụng vào tường rồi. Tiểu hài tử có biện pháp, chỉ có thể kéo nàng tránh chướng ngại vật đường, nhanh chóng đưa nàng đến chỗ vị đại nhân kia.


      "Nhãi con, ngươi chết chắc rồi!"


      Hai cường đạo ở phía sau hùng hùng hổ hổ đuổi theo, tốc độ của bọn họ rất nhanh, nữ nhân cùng đứa bé tự nhiên thể nào chạy nhanh hơn bọn , cho nên vẻ mặt của bọn khinh thường nhìn hai người chạy trong bóng tối, giống như chơi trò mèo vờn chuột vậy. Hơn nữa cấp có phân phó, nữ nhân thể giết, cần phải bắt sống, đến lúc đó bất kể là giữ lại dùng hay bán cho kỹ viện đều được cả, cho nên trong lúc nhất thời bọn có hạ thủ.


      Chạy thêm đoạn, hai tên cường đạo hiển nhiên cũng hiểu ra ý đồ của tiểu hài tử, lập tức hề buông tha nữa, mà nhanh chóng xông ra, phải bắt được bọn họ.


      Tiểu hài tử chỉ cảm thấy đầu có tiếng gió vụt qua, sau đó liền bị thứ gì đó ngáng chân ngã sấp xuống mặt đất, kèm theo câu "Cẩn thận", sau đó là tiếng thét “A” lộ vẻ sầu thảm vang lên, tên cường đạo liền ngồi thụp xuống, sau đó cẩn thận đụng đầu vào cây cột bên cạnh, phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó liền có thân ảnh ngã xuống.


      xảy ra chuyện gì vậy?


      cho thời gian suy nghĩ cẩn thận, người khác lại gần từ phía sau.


      "A Xương! !" Người nọ sợ hãi kêu lên, nhưng nghe thấy tiếng đáp lại, liền đoán rằng đồng bọn của gặp chuyện may rồi.


      Có lẽ là bị đồng bạn kích thích, cường đạo vốn có kiên nhẫn nữa rồi, bước tiến lên, còn thong thả như trước nữa, nâng cao đại đao, tiểu hài tử liền chút nghĩ ngợi đem người bên cạnh đẩy ra rồi chính mình xông lên.


      "Ngươi mau..."


      Tiểu hài tử hướng về phía Như Thúy kêu to, xong lại xông vào ôm chân tên cường đạo kia, nhằm giữ chân lại cho Như Thúy chạy thoát.


      Mặc dù trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng đen, nhưng chất lỏng ẩm ướt phun tới mặt cùng mùi máu bay khắp nơi làm Như Thúy hiểu được đứa bé kia nhất định bị thương rồi, trong lòng khỏi có chút gấp gáp, mắt thấy người nọ lại muốn cầm đại đao trong tay chém xuống đứa ôm chân , Như Thúy nương khỏi nhớ lại chính mình lúc còn bé, nếu như lúc trước nàng còn hoài nghi động cơ của đứa , bây giờ nàng cũng cảm động vì hành vi này của , mặc kệ cứu mình là vì cái gì, lúc này nàng muốn thấy bỏ mệnh nơi đây.


      Trong lúc tình thế cấp bách, tay nàng sờ phải thứ lạnh lẽo như băng, là đao. Chính là đao của cái tên lúc nãy bị nàng vô ý đá trúng ngay bộ phận quan trọng nhất của nam nhân, lại xui xẻo cẩn thận đụng đầu vào cây cột đến biết sống chết ra sao.


      Như Thúy nương chút nghĩ ngợi hai tay nắm chặt cây đao kia, sau đó đâm thẳng về phía trước phát.


      "A —— "


      biết cây đao kia đâm trúng chỗ nào, nhưng tên cường đạo kia lại đau tới nỗi rớt luôn cây đao trong tay, cả người cúi gập xuống, quỳ rạp xuống dưới đất, hoàn toàn có khí lực để ý tới cái khác. Như Thúy nương trong lòng mừng thầm, liền kéo theo đứa bé kia, lảo đảo chạy về phía trước.


      Tiếng kêu của cường đạo nọ càng lúc càng thê thảm, trở thành loại báo động, rốt cuộc làm kinh động đến những người khác.


      Phía trước có ánh lửa, Như Thúy vẫn còn sợ hãi rằng những thứ cường đạo ấy đuổi tới nơi rồi, đến khi nàng thấy nam tử mặc áo choàng đen phi tới đây, trong lòng rốt cuộc buông lỏng, chân tay mềm nhũn, ôm tiểu hài tử trong lòng ngồi sững lại mặt đất.


      "Nha đầu!"


      Ôn Lương run như cầy sấy nhìn nàng ngồi sững đất, mặt còn dính chút dịch thể màu hồng, dám đến gần, biểu tình mặt trống rỗng, hai mắt trừng lớn, nguyên bản muốn bổ nhào tới, lúc này lại có chút khiếp đảm.


      Như Thúy nương lau mặt, hướng cười cười, nghĩ tới người trong lòng, vội vàng : "Ôn đại nhân, bị thương rồi, mau sai người tới trị thương cho !”.


      Ôn Lương lúc này mới nhìn đến tiểu hài tử Như Thúy ôm trong lòng, đứa này là quá mức gầy yếu, thoạt nhìn có mấy lượng thịt, chẳng trách có thể bị Như Thúy khiêng . Bất quá bây giờ người toàn là máu, giống như miếng vải rách bị người ta giày vò vạy, phát ra tiếng rên rỉ hết sức thống khổ. Ôn Lương lật lại liền nhìn thấy vết đao sâu ở sau lưng , toàn bộ y phục đều bị máu nhiễm ướt.


      "Người tới, mau đem mang chữa thương." Ôn Lương phân phó cho thị vệ ở bên cạnh.


      Trừ đội trưởng đội thị vệ Lý thị vệ chỉ huy số thị vệ ở phía trước xử lý đám cường đạo cùng với các hòa thượng, Ôn Lương cũng dẫn theo mười người thị vệ qua đây. Sau khi phát ra trong chùa còn hai cường đạo nấp, Ôn Lương liền biết mục tiêu của bọn họ có lẽ là Như Thúy, lúc đó bắt đầu lo lắng rồi.


      Đêm nay bọn họ tới đây tá túc hết sức đột ngột, cũng chỉ theo ít tin tức thu thập được mà suy đoán, cũng biết chắc chắn rằng cường đạo có đến hay . Lúc đó bị bọn thị vệ đánh thức, Ôn Lương mới phát ra bọn cường đạo ấy to gan tới nỗi thả cả thuốc mê vô sắc vô vị vào trong phòng, may mắn lượng thuốc kia nhiều, nên khiến người ta ngủ sâu. Vốn sợ trường quá mức huyết tinh thích hợp cho nàng nhìn thất, cộng thêm mấy ngày gần đây lên đường gấp rút khiến nàng chưa từng được nghỉ ngơi, nên muốn cho nàng được nghỉ ngơi tốt, liền có đánh thức nàng, chỉ để lại hai thị vệ để bảo vệ nàng, nhưng ngờ rằng trong chùa núp sẵn hai tên cường đạo rồi.


      Đến khi thị vệ đem đứa bé kia ôm , Ôn Lương mới biết rằng nàng hề bị thương, trong lòng thở phào nhõm, thầm đem lòng bàn tay run rẩy của đè chặt lại, rồi trấn định ôm lấy Như Thúy nương ngồi mặt đất, trở về phòng của mình.


      Sau khi khôi phục được chút khí lực, Như Thúy nương đột nhiên : "Chờ chút, chỗ đó còn có hai tên cường đạo a."


      Nghe như vậy, hai thị vệ liền cầm đuốc kiểm tra phía sau, lúc thấy được bộ dạng của hai tên cường đạo kia, bọn thị vệ bất giác có cảm giác đản đau cúc chặt, sau đó tập thể cứng ngắc trầm mặc.


      Ôn Lương vững vàng ôm nha đầu nhà tới, tầm mắt đảo qua hai tên cường đạo cái, tên mặt toàn là máu, nằm quay đơ đất biết sống chết gì nữa, tên khom người rên rỉ thống khổ đến tột cùng, mà hai tay của ôm lấy hạ thân cách khó khăn, tay kia là màu đỏ của máu hết sức xinh tươi.


      Như Thúy nương ló đầu ra xem, kỳ quái : " làm sao vậy?"


      Ôn Lương đờ đẫn cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng rất vô tội giải thích: "Vừa nãy muốn giết đứa bé kia, ta trong lúc cấp bách liền lấy dao đâm phát, lúc đó tối như mực , cũng chả biết đâm tới nơi nào rồi."


      Mấy nam nhân ở đây cứng ngắc nhìn nàng, sau đó Ôn Lương lặng yên che lại ánh mắt của nàng, kêu thị vệ kiểm tra lượt, làm cho các nam nhân được trận đản đau kêu thấu —— đao kia của người nào đó chỉ đâm thủng miếng thịt trong đùi của , mà cũng đồng thời chặt đứt mất vật kiêu ngạo của nam nhân, làm sao trong bóng đêm nhìn thấy gì mà nàng có thể chém chuẩn như vậy ? Đây là loại tuyệt kỹ cỡ nào chứ —— thực còn chuẩn hơn cả thái giám chuyên nghiệp ở trong cung nữa, thực là quá hung tàn rồi!


      tên cướp còn lại, mọi người chỉ thấy khắp mặt đều là máu, lại biết rằng ngoại trừ chút ngoại thương này, cũng bị “đối đãi” qua cực kỳ bi thảm giống tên kia, chỉ cho rằng bị hơn, trong lòng cũng có vài phần an ủi, cảm thấy được người nào đó đúng là hề cố ý. Chỉ có vậy thôi, các nam nhân so sánh xong rốt cuộc thấy an ủi ở trong lòng.


      Ôn Lương đờ đẫn kêu thị vệ đến đem hai cường đạo đáng thương này trói chặt lại đưa đến phòng tạm giam, sau đó ngây người ôm người nào đó tỏ ra hết sức vô tội vào phòng.


      Vừa mới ngồi xuống, Thanh Y cùng Lam Y vội vã tiến vào tựa như hai chú thỏ bị hoảng sợ, nhìn thấy vết máu dính mặt Như Thúy nương, cơ hồ muốn té xỉu, may mắn Như Thúy nương rất nhanh giải thích rằng nàng có bị thương, mới để cho hai nha hoàn có chút dễ chịu.


      "Đều do nô tỳ ngủ quên , nếu cũng để phu nhân gặp loại chuyện như thế này..." Lam Y ngày thường hoạt bát nghẹn ngào , nước mắt rơi má.


      Thanh Y mặc dù gì, nhưng cũng là vẻ mặt tự trách, tự trách bản thân sao lại ngủ say như chết như vậy.


      Ôn Lương có giải thích cho các nàng nguyên nhân các nàng ngủ say như chết như vậy là do bọn cường đạo hạ mê dược, phất tay kêu các nàng phòng bếp lấy nước nóng tới đây, để cho Như Thúy nương tẩy thân mình nhếch nhác của nàng.


      Như Thúy lại ngồi yên, sau khi phục hồi lại tinh thần, liền nhớ tới tiểu hài tử bị thương kia, lập tức đứng lên : "Đứa bé kia biết thế nào rồi, ta muốn nhìn cái."


      Ôn Lương lay chuyển được nàng, chỉ có thể mang nàng coi chút.


      đường Như Thúy với Ôn Lương chuyện đêm nay, còn có chuyện tiểu hài tử liều mình cứu nàng, sau khi xong biểu tình mặt có chút buồn bã.


      Ôn Lương thở dài tiếng, : "Là ta sơ sót rồi, ngờ có cường đạo trốn ở trong chùa." Mặc dù biết đêm nay có thể xảy ra chuyện như vậy, bất quá bọn họ mới đến, đêm lại khuya, đâu có thể nào bận tâm quá nhiều? Lại nghĩ tới những thứ cường đạo ấy làm chuyện này rất nhiều lần, mà hòa thượng ở đây cũng là loại nhát gan sợ phiền phức, loại tình huống như vậy chắc xảy ra ít lần, chỉ có thể thương tiếc cho các lữ khách qua đường bị bọn cường đạo ấy giết thôi.


      "Ở đây cũng phải địa bàn của chúng ta, cho dù có cường đạo nấp chúng ta cũng biết, sao có thể trách ngươi?" Như Thúy phản bác: " Ôn đại nhân là người thông minh, những thứ cường đạo ấy làm sao có thể bắt được ngài?" Thấy gật đầu, khỏi lộ ra tươi cười, : "Xem , Ôn đại nhân vẫn rất lợi hại a, trước đó chuẩn bị kỹ càng hết rồi, nếu như là những người khác, sớm bị cường đạo giết lúc ngủ."


      Ôn Lương cười cười, thân thủ sờ nàng phen, nhìn thấy nàng gần ngay trước mắt, sợ hãi lúc trước nhanh chóng biến mất, trong lòng chỉ còn lại mảnh mềm mại.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      đọc đoạn miêu tả số phận của 2 tên cướp mà cười ko khép miệng dc, chỉ có thể là Như Thúy, người có may mắn kinh dị mới có thể làm dc những chuyện như vậy:059::059::059::059::059:

    3. kihae

      kihae Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      247
      Chương 59 :

      Editor : Kihae


      Ôn Lương phát ra, Như Thúy mặc dù cười, nhưng nụ cười kia cực kỳ miễn cưỡng, cầm lấy tay của nàng, vẫn là có chút phát run, lúc nãy cứ nghĩ là do nàng lạnh quá nên run, nhưng hình như đúng rồi.


      "Nha đầu, tất cả đều qua rồi." ôn nhu , trong lòng hết sức thương tiếc nàng. Mặc kệ nha đầu này vận khí tốt đến đâu, cũng vẫn là yếu đuối, chuyện đêm nay làm nàng sợ hãi rồi. Chỉ trách bản thân sơ suất, thiếu chút nữa làm hại nàng rồi...


      "Ừ, ta biết. May mắn có Ôn đại nhân ở đây, nếu đêm nay chúng ta chắc chắn bị cường đạo giết." Như Thúy vẻ mặt ủ rũ, nhưng đối với chỉ số thông minh của Ôn đại nhân nàng vẫn tín nhiệm trăm phần trăm.


      chuyện hồi, cũng đến chỗ tiểu hài tử rồi.


      Tiểu hài tử bị thương được bọn thị vệ an bài trong gian sương phòng khác, cũng thập phần đơn sơ.


      Khi Như Thúy cùng Ôn Lương bước vào, liền nhìn thấy hai thị vệ đứng cứng ngắc ở trong phòng, đưa mắt nhìn nhau, thần sắc thập phần cổ quái, làm cho hai người khỏi suy nghĩ nhiều.


      "Làm sao vậy?" Ôn Lương hỏi, nhìn về phía chiếc giường gỗ đơn sơ ở chỗ kia, có tiểu hài tử nằm ở đó, người đắp cái chăn mỏng, cả người gầy tới độ chỉ có da bọc xương, mặt tái nhợt còn chút huyết sắc nào, khỏi làm cho người ta suy nghĩ sâu xa .


      " có khỏe ? Chẳng lẽ..." Như Thúy sắc mặt lập tức tái nhợt. Tiểu hài tử bé như vậy mà phải chịu đao như thế, trong lòng nàng đau như cắt.


      Thị vệ biết bọn họ nghĩ sai, vội vàng : "... còn chưa có chết, nhưng vết chém kia quá sâu, mất máu quá nhiều, dẫn đến hôn mê bất tỉnh, nếu như chậm trễ việc chữa trị có thể nguy hiểm đến tính mạng. Thuộc hạ giúp xử lý ngoại thương, nhưng vẫn nên tìm đại phu qua khám cho tốt hơn a."


      Như Thúy nghe xong, nàng thả lòng tâm tình lại cau mày lại.


      Ôn Lương trầm ngâm suy nghĩ hồi, liền : "Sáng mai chúng ta liền lập tức vào thành tìm đại phu cho ." Tính toán chút thời gian, Ôn Lương trong lòng thở dài, vốn dĩ chỉ cần hai ngày nữa là đến Bình Tân rồi, bây giờ biết lại phải chờ tới lúc nào nữa rồi.


      xong, Ôn Lương tới, muốn vén chăn lên coi thử vết thương của , ai biết hai thị vệ lập cực kỳ hoảng sợ, cả kinh : "Đại nhân thể!"


      "Các ngươi làm sao vậy?" Như Thúy nương có chút hiểu, thấy tiểu hài tử do đau đớn mà chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, trong lòng liền cực kỳ khó chịu, tiến đến lấy khăn tay ra lau cho


      Đối với nghi ngờ của hai người, hai thị vệ nhìn nhau cái, rồi kiên trì : "Đại nhân, đứa này... Là nữ hài nhi."


      Ôn Lương liền đem tay rụt lại ngay lập tức, mặc dù nàng còn , nhưng trong quan niệm thâm căn cố đế của cho dù nàng còn cũng thể tùy tiện nhìn, thời đại này nam nữ cách biệt cực kỳ nghiêm trong, cho dù là con ruột của mình phụ thân cũng được phép xem.


      Như Thúy nương cũng mở to mắt, cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Các ngươi chắc chắn chứ?"


      Thị vệ bất đắc dĩ đáp: "Phu nhân, lúc nãy thuộc hạ tháo y phục của đứa bé này ra để băng bó, tuyệt đối có cố ý đâu." Đáng ghét nhất chính là, tiểu hài tử này lại mặc y phục của nam hài, tuổi lại còn , cả người lại gầy nhom có lấy lạng thịt, nàng có điểm nào thể mình là nứ hài tử đâu?


      Đây là việc bất đắc dĩ, cũng phải là do bọn họ cố ý. Ôn Lương cũng thông cảm cho bọn họ, có trách cứ, chỉ cầu bọn họ được để lộ ra chuyện này nhằm tránh phá hủy thanh danh của đứa . Trái lại Như Thúy nương lại quay sang nhìn chằm chằm vào đứa , mặc dù con bé gầy nhom, sắc mặt cũng tốt, nhưng thần thái chuyện lúc tối của nó có điểm nào giống nữ hài nhi đâu, ngược lại là mười phần giống như tiểu nam hài, đặc biệt là cặp lông mày dày rậm kia, cực kỳ có khí nam nhân.


      Mặc dù giới tính của tiểu hài tử làm cho người ta kinh hãi, nhưng mọi người rất nhanh chóng liền bỏ qua chuyện này.


      Bởi vì tiểu hài tử bị thương quá nặng, cũng biết lúc nào có thể tỉnh lại, Như Thúy liền gọi Thanh Y cùng Lam Y tới đây, kêu các nàng đổi bộ y phục sạch cho tiểu hài tử, hai nha hoàn biết được tiểu hài tử này cứu Như Thúy, đối với nàng hết sức cảm kích, phục vụ cực kì ân cần chu đáo. Trong suốt quá trình, tiểu hài tử đau đến đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn thể tỉnh lại được, rất nhanh liền phát sốt, làm cho Như Thúy càng thêm lo lắng.


      Rất nhanh , trụ trì trong chùa liền dẫn theo hai vị hòa thượng lớn tuổi qua đây.


      Trụ trì nhìn thấy tiểu hài tử bị thương cũng có chút giật mình, nhìn vẻ mặt của chắc là biết đứa này. Đến khi nghe xong những chuyện mà tiểu hài tử làm, trụ trì thở dài tiếng, niệm tiếng a di đà phật.


      Theo lời của trụ trì kể, những tên cường đạo này mới xuất từ cách đây hai năm, tự chiếm núi xưng vương, nghe đồn bọn chúng đều giết người qua, hai tay đều dính máu tươi, thập phần hung hãn. Từ khi bọn họ đến đây cướp đoạt của khách hành hương rất nhiều rồi, tin tức này truyền khiến mọi người sợ hãi dám đến dâng hương nữa, làm cho Vinh Hoa tự dần dần mất hết hương hỏa. Đương nhiên, bọn cường đạo cũng có chút khôn khéo, phát vùng núi ở đây quá rộng, thường xuyên có thương đội lỡ đường đến đây tá túc, chỉ cần nắm được thông tin, liền có thể cướp được của những thương đội giàu đến chảy mỡ kia, liền đem Vinh Hoa tự giữ lại có phá hủy.


      Trải qua hai năm, vốn dĩ Vinh Hoa tự này rất phồn thịnh, các hòa thượng trong chùa vốn rất đông cũng chạy trốn hết, cuối cùng chỉ còn lại có mấy vị hòa thượng già yếu như bọn họ, bọn cường đạo thấy bọn họ thể làm ra cái gì bất ngờ được, liền giữ lại bọn họ để đánh lừa khách nhân, có ra tay giết chết bọn họ.


      Mà đứa này là con của nhà thợ săn trong rừng, hai năm trước, cha mẹ nó đều bị cường đạo giết chết. Khi đó nàng mới có sáu tuổi, cường đạo thấy nàng là tiểu hài nhi, liền giữ lại làm việc cho bọn chúng. Tiểu hài tử này cũng nhanh nhẹn, hai năm qua lăn lộn trong đám cường đạo cũng tệ, thường xuyên tìm được nơi tá túc của các thương đội, truyền tin tức về các thương đội cho bọn chúng. Các thương đội thấy nàng là tiểu hài tử, lại tự xưng là người coi sóc vườn rau, liền có đề phòng nữa.


      Chắc vì thương xót tiểu hài tử có số phận đáng thương, Ôn Lương mỉm cười cách thần bí, đột nhiên hỏi: "Ở đây có cường đạo như vậy, vì sao lại báo quan ?"


      Lão hòa thượng thở dài sâu, : "Sao lại có báo quan, hòa thượng trong chùa báo quan đều bị bọn chúng chặn đường giết hết, dù có may mắn gặp được quan phủ, bọn họ lại làm bộ như biết, đem án tử đè xuống để ý nữa. Sau đó chúng ta mới biết là bọn cường đạo thu mua hết người trong quan phủ rồi…” xong lời cuối cùng, liền cầm phật châu trong tay niệm tiếng a di đà phật.


      Ôn Lương nhíu mày, cái gì nữa, đứng dậy ra ngoài cùng trụ trì xử lý mấy tên cường đạo kia.


      Theo lời khai của bọn cường đạo bị bắt ở đây, lần này bọn họ dốc hết toàn bộ lực lượng, lại ngờ rằng bị đối phương giết đến trở tay kịp, thương vong nặng nề, chỉ có mười mấy người trốn thoát được, nhưng bị thương nặng, nên chắc chắn quay lại được nữa. Mà bọn họ bên này cũng có vài vị thị vệ bị giết chết.


      Mấy việc như vậy Như Thúy có quan tâm nhiều lắm, chỉ lo cùng Thanh Y và Lam Y chiếu cố tiểu hài tử bị thương, tiểu hài tử sốt rất cao, cả khuôn mặt bị nóng đến đỏ bừng, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ như con mèo . Trong chùa có sẵn các loại thảo dược, các hòa thượng cũng biết bắt mạch chữa bệnh, nên thể trông chờ vào bọn họ. Cuối cùng Như Thúy lấy ít thuốc hạ sốt mà bọn họ tự mang đến đem ra đút cho nàng.


      Tiểu hài tử sốt cao liền bị mê sảng, Thanh Y cùng Lam Y hết sức thương nàng, ràng tiểu hài tử tám tuổi, nhưng lại gầy như đứa bé năm tuổi, ảnh hưởng nghiêm trong đến chuyện phát dục của đứa , chắc là từ sau khi phụ mẫu bị sát hại, đứa ở chỗ bọn cường đạo ngày nào được ăn ngon ngủ yên.


      đêm này mọi người đều thế nào nghỉ ngơi được, tiểu hài tử sốt lên theo từng cơn, làm hai nha hoàn chăm sóc cho nàng mệt đến ngất ngư.


      Trời còn chưa sáng, Ôn Lương lập tức ra lệnh cho bọn thị vệ chuẩn bị để xuât phát.


      Trước khi rời , Ôn Lương với các hòa thượng trong chùa cũng có đêm mất ngủ : "Việc này bản đại nhân chắc chắn xử lý, chỉ hi vọng sư phụ nhớ mình là người xuất gia luôn có lòng từ bi."


      Các hòa thượng đến đưa tiễn nghe xong những lời ấy, đều nhịn được vẻ mặt mừng rỡ, căn bản hiểu ý nghĩa câu của Ôn Lương, chỉ có vị trụ trì vẫn hiền lành như trước, quỳ lạy Ôn Lương sâu, cảm tạ làm việc nghĩa.


      Như Thúy trong tay ôm cái lò sưởi , vén màn xe lên nhìn về phía cánh cửa lớn loang lổ trước cổng chùa, trong lòng thở dài.


      Bởi vì tiểu hài tử vẫn chưa tỉnh, bọn họ lại đường núi, đường xóc nảy, Như Thúy liền đem nàng tới ngồi chung xe ngựa với bọn họ giúp cho nàng thoải mái hơn được chút.


      đường , Như Thúy hỏi Ôn Lương về tình huống lúc đêm qua, từ đó biết được đêm qua bọn họ chỉ bắt được mười lăm tên, giết hai mươi tên, còn lại trốn thoát. Còn số cường đạo bị bắt, Ôn Lương ra lệnh cho thị vệ cắt đứt hết gân mạch của bọn họ, sau đó trói chặt lại giao cho các hòa thượng trông coi. Mà từ lúc trời chưa sáng Ôn Lương sai thị vệ trước, cầm mật thư có ấn tín của đem đến Ninh thành gần đây, đem giao tận tay cho quan phủ nơi đây, cầu quan phủ dẫn người qua đây đem bọn cường đạo dẫn về.


      đến đám cường đạo bị bắt, Ôn Lương liền hướng người nào đó cười đến thập phần ôn hòa, : "Trong đó có hai cường đạo là do nha đầu ngươi tự mình bắt đó, bất quá bọn họ bị thương là nặng, chắc phải nằm giường thời gian dài nha." Còn có nửa đời sau đều phải làm thái giám . Mặc dù nha đầu nhà hành động có chút hung hãn, nhưng Ôn Lương có chút nào đồng tình với hai tên kia.


      Nghe như vậy, Như Thúy nương kết hôn tự nhiên hiểu được cái gì, có chút đỏ mặt : "Lúc đó trời tối như vậy, ta làm sao biết được lại nhắm chuẩn như vậy..." Thấy Ôn Lương vẫn nhìn mình cười cười, Như Thúy nương gãi gãi mặt, giọng chắc nịch đảm bảo : "Ôn đại nhân ngài cứ yên tâm, ta biết nơi đó địa phương yếu ớt nhất của nam nhân, ta tuyệt đối làm như vậy đối với ngươi!"


      "..."


      ********


      đường thúc ngựa , đến buổi trưa bọn họ tới Ninh thành rồi.


      Sau khi bước vào khách điếm, Như Thúy liền gấp gáp sai người tìm đại phu tốt nhất của Ninh thành đến khám cho vết thương của tiểu hài tử, mà Ôn Lương sau khi an bài xong mọi chuyện, liền dẫn theo hai thị vệ tìm quan địa phương của Ninh thành.


      Ôn Lương hành động lần này hết sức mạnh mẽ dứt khoát, hề muốn tha cho bọn cường đạo, muốn nhân cơ hội này lôi hết bọn chúng ra xử lý. Còn những quan lại dám cấu kết với bọn chúng, Ôn Lương cũng vội, có rất nhiều thời gian để thu thập bọn họ.


      Đại phu tới rất nhanh, tiểu hài tử vẫn sốt cao ngừng, lại còn co giật từng cơn, làm Như Thúy sợ tới mức ôm chặt nàng, sợ nàng giãy giụa làm ảnh hưởng tới vết thương người.


      Đại phu xem qua vết thương lần, thay thuốc cho tiểu hài tử, lại kê đơn cho người ta bốc thuốc, sau đó quay sang với Như Thúy nương khẩn trương rằng : "Phu nhân, đứa này bị thương quá nặng, còn có nội thương trong người, ta chỉ có thể cố hết sức rồi, tiếp theo là phải dựa vào ý chí của nàng."


      Như Thúy trong lòng có chút trầm trọng, lặng lẽ gật đầu gì nữa.


      Ôn Lương rời được lúc, lúc trở lại liền thấy Như Thúy bón thuốc cho tiểu hài tử kia, biểu tình rất dịu dàng.


      Ôn Lương sửng sốt lát, rồi tới ngồi bên cạnh nàng.


      Tiểu hài tử mặc dù tình hướng có chút tốt, nhưng may mắn là bản năng sinh tồn của nàng cực kỳ cao, mặc dù thuốc đa phần đều chảy ra ngoài, nhưng nàng vẫn cố nuốt ít.


      "Đại phu như thế nào?" Ôn Lương nắm tay nàng rồi hỏi.


      Như Thúy có chút lo lắng : "Đại phu nàng bị thương quá nặng, chỉ có thể dựa vào ý chí của nàng mà thôi."


      " có chuyện gì đâu, nàng là đứa bé can đảm mà." Ôn Lương lại nhìn về phía khuôn mặt nhắn tái nhợt nằm ở kia, hơi than thở: "Ta cũng muốn cảm ơn đứa bé này, nếu phải là nó, người bị thương chính là ngươi ." Thậm chí có thể bị thương nghiêm trọng hơn nữa.


      Như Thúy há miệng, biết cái gì, đến khi nghe xong cái gì, khỏi mở to hai mắt mà nhìn.


      "Cha mẹ nàng bị cường đạo giết chết từ khi nàng còn tuổi, mặc dù nàng làm cường đạo nhưng cũng phải do nàng nguyện ý, nàng có thể tới báo cho ngươi biết thậm chí liều mình cứu ngươi, chứng minh tâm địa nàng thuần thiện. Chúng ta cũng có đứa , liền quyết định thu dưỡng nàng , coi như là báo đáp ơn cứu mạng của nàng. Nha đầu, sau này ngươi chính là mẹ của đứa bé này a." Nhìn thấy Như Thúy há mồm kinh ngạc, Ôn Lương mỉm cười, lại tiếp: "Khi đó nàng gọi ngươi là nương để ngươi ra mở cửa đó. gọi nàng tiếng nương sau này cứ để đứa gọi tiếp ."


      Như Thúy trầm mặc rất lâu, đè xuống cảm động trong lòng, sau đó : "Ôn đại nhân, ngươi xác định sao? Tính cách của nàng khả năng có chút... Khụ, giống nương gia nga." Nàng sợ sau này bị tính cách của tiểu hài tử dọa đến, Như Thúy vội vàng cho chút ý kiến.


      Cho dù nàng có giống với nương nhà người ta cũng còn tốt hơn so với nha đầu ngốc nhà ngươi luôn làm người ta nghẹn khuất a?


      Ôn Lương nghĩ trong lòng như vậy, cảm thấy chuyện này căn bản có gì quan trọng. Bất quá chờ phát được tính nghiêm trọng của việc này, tình có kết cục rồi thể thay đổi được .
      Last edited: 27/5/16

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      nàng ơi, đoạn "sau này... của ngươi" nên để là "sau này đứa chính là của ngươi" thuận ho8n ah

    5. kihae

      kihae Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      247
      Chương 60 :

      Editor : Kihae


      Tiểu hài tử vẫn chưa tỉnh, Như Thúy cũng có chút lo lắng, bất quá qua ngày hôm sau hô hấp có chút ổn định, đại phu đây là chuyện tốt, chứng minh rằng nàng có chuyển biến tốt, nhưng vẫn còn rất nguy hiểm, cần phải phải cẩn thận chăm sóc, còn khi nào nàng mới tỉnh dậy rất khó a.


      Đại phu , tiểu hài tử này thân hình vốn dĩ gầy yếu rồi, dinh dưỡng lại đầy đủ nữa, người còn có dấu vết bị ngược đãi, biết tích tụ bao nhiêu năm, bây giờ lại còn bị thương quá nặng như vậy, coi như vét sạch chút sức lực còn lại của nàng rồi, suy yếu vô cùng, rất khó có thể trước được nàng có tỉnh lại hay .


      Như Thúy nghe xong, liền biết sau khi cha mẹ của đứa bé này bị bọn cường đạo giết chết, cuộc sống của đứa này liền cực kỳ gian nan, liền thương tiếc nàng nhiều thêm vài phần.


      Bởi vì tiểu hài tử bị thương, bọn họ dừng lại ở Ninh thành hai ngày. Hai ngày này Như Thúy vẫn luôn ở lại khách điếm chiếu cố tiểu hài tử bị thương, Ôn Lương đến quan phủ vài lần, nghe bọn sơn tặc ở khắp núi bị quan binh vây bắt hết rồi, bách tính vùng phụ cận xung quanh Vinh Hoa tự đều vui mừng khôn xiết, cảm thấy năm nay là năm may mắn a. Trái ngược với hân hoan của bách tính trong vùng là lo sợ của mấy tên quan lại địa phương dám cấu kết với bọn cường đạo, có thể đoán được cuộc họp thường niên năm nay của bọn chúng thập phần khủng hoảng a.


      Tiểu hài tử còn chưa có tỉnh, Ôn Lương xem xét lại thời gian đường, phát ra so với thời gian dự tính bọn họ kéo dài hơn mấy ngày rồi, hơn nữa từ Ninh thành tới Bình Tân chỉ còn có hai ngày đường nữa thôi, Ôn Lương khỏi có chút gấp gáp, tuyệt đối vui khi lần đầu tiên cùng với Như Thúy nương đón năm mới lại là ở đường đâu, hơn nữa cũng muốn mang theo Như Thúy nương về nhà của ngoại tổ mẫu để cho bọn họ gặp nàng lần a.


      Ôn Lương suy tư chút, liền hỏi đại phu xem tình hình tại của tiểu hài tử có thể lên đường hay . Đại phu cũng biết là bọn họ phải về Bình Tân thăm viếng, trầm ngâm hồi, liền cho bọn biết, chỉ cần đường chăm sóc bệnh nhân tốt tránh cho nàng lại bị phát sốt lại, cùng với hạn chế xóc nảy là có thể . Mặt khác cũng muốn rằng, tiểu hài tử mãi vẫn thấy tỉnh lại, Ôn Lương có chút lo lắng, muốn nhanh chóng đến Bình Tân tìm danh y đến chữa trị cho đứa . Ninh thành chỉ là thành thị , y thuật của đại phu cao cho lắm, chỉ hi vọng sau khi tới Bình Tân, liền có thể nhanh chóng tìm được đại phu, đứa ngày còn chưa tỉnh lại, là ngày chưa thoát khỏi nguy hiểm a.


      Nghe được lời của đại phu, Ôn Lương lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa, xe trải rất nhiều chăn bông mềm mại, cần phải làm cho nàng thoải mái đường đến Bình Tân.


      Lúc bọn họ thu thập mọi thứ để chuẩn bị xuất phát, lại ngờ rằng người của Đàm gia chờ được tự mình đến đón bọn họ rồi.


      Người mà Đàm gia phái tới là Đàm Ký Xuyên, là trưởng tử của đại phòng Đàm gia, cũng là tôn tử lớn nhất của Đàm gia, Ôn Lương cũng phải kêu tiếng đại biểu ca.


      "Đại biểu ca, sao ngươi lại tới đây?" Ôn Lương hết sức ngạc nhiên.


      Xe ngựa của bọn họ lúc này ở trước cửa khách điếm, chuẩn bị để xuất phát a, ai biết là Đàm Ký Xuyên mang theo gia đinh của Đàm gia đột nhiên xuất đâu. Nếu phải Ôn Lương có trí nhớ tốt, chỉ sợ cũng nhận ra vị đại biểu ca nhiều năm gặp này, đặc biệt là vị biểu ca này thay đổi quá nhiều rồi .


      Ôn Lương còn có chút nhận được người, nhưng Đàm Ký Xuyên lại nhớ mặt mũi của vị biểu đệ này. theo cách của người Đàm gia, dung mạo của giống hệt như vị tài hoa mĩ mạo, phong lưu xuất chúng, thu hút ánh mắt của người khác tới cực điểm, làm cho các tiểu nương ngại rụt rè mà đánh nhau vì , trở thành ký ức hết sức sâu sắc. Hơn nữa cũng bởi vì dung mạo của và mẫu thân giống nhau y như đúc, liền trở thành tâm can bảo bối trong lòng các vị lão gia ở Đàm gia, hàng năm đều ngóng trông trở về.


      Mà Ôn Lương lấy lý do dưỡng bệnh mang theo Như Thúy nương trở về Bình Tân đón năm mới, là muốn tránh lời đồn đại trong kinh thành, hai là chán ghét hành vi buộc bỏ vợ lấy thiếp của ngài Trấn quốc công, ba là nghe thời gian trước ngoại tổ mẫu có bị bệnh nặng hồi, ở giường bệnh vẫn luôn gọi tên , làm có chút ấm áp, có chút tưởng niệm. Ôn Lương cũng biết thân là Ôn gia tử tôn, lại chạy đến nhà ngoại đón năm mới là hành vi cực kỳ hoang đường, mặc kệ lý do của có đúng đắn đến đâu, cũng là đúng rồi. Thế nhưng xưa nay hành vi của vẫn hoang đường như vậy, thêm chuyện nữa có làm sao đâu.


      "Tử Tu, lâu gặp, ngươi vẫn có thay đổi gì hết a." Vẫn đẹp như vậy a. Vị đại biểu ca hề phúc hậu tí nào nhạo báng ở trong lòng, sau đó : "Theo như tin tức ngươi cho người đưa tới, đáng lẽ các ngươi phải đến Bình Tân từ hôm qua rồi, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy bóng dáng các ngươi đâu, lão tổ tông liền lo lắng, kêu ta tìm xem ngươi ở đâu ."


      Ôn Lương nghe xong liền áy náy ngớt, vốn dĩ muốn dấu chuyện mình gặp phải cường đạo, cộng thêm việc tiểu hài tử bị thương nặng, làm hai vợ chồng luống cuống tay chân, liền quên mất việc báo tin tức cho người Đàm gia.


      Sau đó Như Thúy cũng qua đây chào tiếng, thuận tiện gặp mặt vị đại biểu ca này. Đây là nam nhân hết sức trọng ổn, vẻ mặt ôn hòa dễ gần, nhưng cũng ôn hòa như vậy, chuyện với mấy câu, đều ứng đối hết sức đúng mức, thể phong phạm của con cháu nhà thế gia.


      Đối với vị biểu đệ muội này, Đàm Ký Xuyên nhịn được nhìn kỹ, rồi khách khí đáp lễ cái, ngoài mặt vẫn cười, nhưng ai biết trong lòng nghĩ gì. Như Thúy nương biết ánh mắt của vị biểu ca này là đánh giá mình, nhưng so với những ánh mắt xem thường ở chỗ phủ Trấn quốc công vẫn tốt hơn nhiều lắm, cho nên nàng đứng cười khanh khách, tiến thoái đúng mức, khiến cho vị biểu ca này hết sức ngạc nhiên. Vốn dĩ nghĩ rằng nàng xuất thân là nha hoàn, chút phóng khoáng, lại nghĩ ràng nàng có thể bình tĩnh được như vậy.


      Ôn Lương tự nhiên nhìn ra được là đại biểu ca kinh ngạc, trong lòng cười thầm, nha đầu nhà đối mặt với người nào đó hết sức bình tĩnh a.


      đường có thêm vị biểu ca này lại tăng thêm được vài phần náo nhiệt.


      Như Thúy cùng hai nha hoàn ở trong xe ngựa chiếu cố đứa bị thương kia, Ôn Lương cùng Đàm Ký Xuyên cùng nhau cưỡi ngựa ở phía trước, vừa vừa về nguyên nhân chậm trễ của bọn . Đàm Ký Xuyên khi nghe bọn họ gặp phải bọn cường đạo ở Vinh Hoa tự liền lo lắng thôi, sau khi biết biểu đệ thiết lập cạm bẫy khắp chùa, lại chiến đấu kịch liệt với bọn cường đạo lúc nửa đêm khiến lo lắng hết sức, sau đó lại biết được tiểu hài tử bị thương kia là do cứu người, cũng là cảm thán thôi.


      Nếu như trực tiếp cưỡi ngựa chỉ cần ngày nữa là bọn họ có thể tới Bình Tân rồi, nhưng bây giờ xe ngựa lại có người bị thương, nên hành trình phải kéo dài thêm vài ngày.


      Sau ngày đường, bọn họ tới trấn , dừng chân tại khách điếm.


      Ôn Lương ôm tiểu hài tử vẫn hôn mê đặt lên giường, sau đó lập tức kêu người tìm đại phu trong trấn đến, bởi vì tiểu hài tử lại bắt đầu phát sốt rồi.


      Như Thúy có chút lo lắng, đại phu giống hệt người ở Ninh thành, chỉ cần đứa tỉnh lại liền thoát khỏi nguy hiểm rồi.


      Đợi đại phu xem bệnh cho đứa xong, Như Thúy liền nhờ đại phu tiện thể khám bệnh cho Ôn Lương luôn.


      "Tử Tu vẫn còn bệnh ư?" Đàm Ký Xuyên có chút ngốc rồi .


      Như Thúy kỳ quái nhìn cái, trả lời: " đỡ hơn nhiều rồi, nhưng lúc trước bị bệnh nặng lắm, mười ngày nay lại gấp rút lên đường như vậy, cộng thêm mấy ngày nay gặp lại gặp quá nhiều việc, ta lo lắng chịu nổi." Sau đó dùng loại ánh mắt "Ôn đại nhân ngài đáng thương gầy lắm rồi làm cho người ta thương tiếc" nhìn chằm chằm cái vị bị làm cho sặc trà ho đến điên cuồng.


      Đàm Ký Xuyên càng nhìn càng thấy kỳ quái, sau đó cổ quái nhìn Như Thúy nương cái, nhân lúc nàng mang theo nha hoàn sắc thuốc cùng làm dược thiện cho Ôn Lương, vị biểu ca này nhịn nổi nữa liền tiến tới bên người biểu đệ, giọng cảm khái : "Tử Tu a, vị biểu đệ muội này coi bộ rất dễ bị lừa a." Loại tính tình đơn giản như vậy, làm sao đấu lại những thứ hiểm gian xảo trong phủ Trấn quốc công ?


      Nhìn xem kìa, đều bị tên hồ ly Ôn Lương kia xoay vòng vòng, vẫn cho rằng người nào đó cưỡi ngựa cả ngày trời trong mùa đông giá rét là còn ốm yếu cần phải chăm sóc.


      Ôn Lương ho khan tiếng, rất lương thiện : "Đại biểu ca, nàng chỉ là hết sức để ý chuyện của ta, còn những thứ khác…đều rất tốt." Phải là rất nghẹn khuất người.


      Đàm Ký Xuyên mặc dù nghe ra là mỉa mai, nhưng chưa có tiếp xúc qua nên cũng biết gì hơn, bất quá có thể khẳng định là, vị biểu đệ muội này tuyệt đối có chỗ hơn người, nếu cũng để cho vị biểu đệ giảo hoạt như hồ ly này lại tuyên bố lấy nàng làm thê ngay trước mặt mọi người.


      Bọn họ nghỉ ngơi ở trấn đêm, sáng hôm sau tiếp tục lên đường, lúc chạng vạng tối tới Bình Tân rồi.


      Bình Tân là thành cổ có lịch sử hết sức lâu đời, cũng là thành trì lớn của Đại Sở, mặc dù trời đông giá rét , nhưng đường cũng ít người qua lại, bây giờ là hai mươi tám tết, mọi người vẫn mua sắm tết nha.


      Đàm gia ở trong ngõ ở thành đông của Bình Tân, cửa lớn sơn màu đỏ tươi, trước cửa có hai con sư tử đá lớn, phía trước có cây đại thụ lớn, mặc dù rụng bớt lá, nhưng vẫn còn cực kỳ xanh tốt.


      Cửa lớn vẫn mở, có mấy đứa nhóc đứng ngóng chờ, nhìn thấy đội nhân mã tới, thằng nhóc nhận ra đại thiếu gia cưỡi ngựa phía trước, liền lộ ra biểu tình hết sức sung sướng, có đứa còn nhanh chân chạy vào báo cho các vị lão gia cùng phu nhân ngồi trong nhà chờ đợi rằng đại biểu ca dẫn người về.


      Ôn Lương ngẩng đầu nhìn về phía Đàm phủ, có cảm tình với nơi này cực tốt, còn tốt hơn nhiều so với phủ Trấn quốc công là nơi sinh ra, từ bé đến khi trưởng thành ở đây rất nhiều rồi. Nếu Trấn Quốc công phủ chỉ mang đến cho cảm giác thống khổ, Đàm gia mang lại cho cảm giác quan tâm ấm áp như người nhà, mặc dù đây chỉ là nhà ngoại của .


      Ôn Lương hít hơi sâu, cùng Đàm Ký Xuyên xoay người nhảy xuống ngựa.


      Vừa mới xuống ngựa liền nhìn thấy Đàm đại lão gia mang theo hai huynh đệ ra, phía sau là mấy vị phu nhân, vẻ mặt hết sức vui mừng chào đón .


      "Đại cữu phụ, nhị cữu phụ, tam cậu, Tử Tu trở về." Ôn Lương tiến lên chào mấy vị trưởng bối, rồi quay sang cường với các vị phu nhân đứng ở phía sau.


      Mặc dù đường phong trần mệt mỏi, mặt có chút tái nhợt, nhưng có vài người chính là thiên sinh lệ chất, làm cho người ta cảm thấy khó quên. Mọi người nhìn thấy mỹ nam tuấn tú tỳ vết ấy, mặc dù vài năm gặp, nhưng đây là khuôn mặt quá mức mỹ lệ, làm cho người ta muốn quên mà quên được, đừng là nữ nhân, ngay cả nam nhân khi nhìn lâu cũng nhịn được mà tim đập nhanh, đặc biệt lúc mỉm cười chào hỏi, ai có thể kháng cự lại mị lực hấp dẫn của cả.


      Cho nên khi các nam nhân còn chưa có phản ứng, các vị phu nhân nhịn được mà chen tới, bày ra thân phận trưởng bối mà kéo tới, sau đó bắt đầu nghẹn ngào hỏi thăm về cuộc sống của mấy năm nay, sau đó lại đau lòng rằng phải chịu khổ mấy năm rồi, làm cho mấy vị đại lão gia kia muốn liền nghẹn lời, chỉ có thể tức giận đứng trừng mắt.


      Đến tận khi Như Thúy bước xuống xe ngựa, thu hút chú ý của mọi người, mới làm cho mọi người dừng lại .


      "Tức phụ của Lương ca nhi là vị này ?" Đại cữu mẫu cười hỏi: "Lương ca nhi là chúng ta nhìn lớn lên, lúc cưới vợ lại ở xa quá, chúng ta thể uống chén rượu mừng, cũng thể nhìn thấy nàng dâu mới của Lương ca nhi a." Trong thanh có chút tiếc nuối.


      Ôn Lương nhân cơ hội trốn thoát khỏi mấy vị trưởng bối hết sức nhiệt tình ở kia, dẫn Như Thúy qua đây, giới thiệu nàng với mọi người.


      "Được rồi, Lương ca nhi bình an trở về, khí trời vẫn rất lạnh, lão tổ tông vẫn còn chờ a, mau vào nhà trước ." Đàm gia đại lão gia .


      Đại lão gia lời rất có uy nghiêm, tất cả mọi người đều đáp ứng.


      Ôn Lương lại có quên nghĩa nữ tương lai, vội vàng : "Đại cữu phụ, xe còn đứa bé bị thương, phiền ngài thỉnh đại phu y thuật tốt nhất Bình Tân tới khám cho nàng chút."


      Mọi người vừa nghe còn có người bị thương liền hết sức kinh hãi, bất quá bây giờ phải là thời điểm tốt để dò hỏi, Đàm đại lão gia phản ứng cực nhanh, lập tức phân phó gia đinh trong nhà thỉnh đại phu từ Thuận An đường trong thành đến khám bệnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :