1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Meoga

      Meoga Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      21
      À, mình đọc Hiền thê khó làm rồi nên biết được Như Thúy chắc chắn có thai. chờ Như Thúy báo có thai tức là chờ đến lúc bạn ấy có thai ấy, chức tất nhiên ngốc ngốc như bạn ấy sao biết được :runintears::runintears:
      tieunai691993 thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 53:
      Lam Phượng Hoàng

      Đợi sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi, Như Thúy nương đạp rơi hài trèo lên giường, với tay ôm hông , siết chặt lấy , giống như làm vậy khỏe nhanh hơn.

      Ôn Lương mỉm cười, nhưng vẫn : "Nha đầu, đừng dựa gần quá, lây bệnh cho nàng." Lời tuy vậy, nhưng vẫn với tay ôm eo nàng, cho nàng cơ hội lùi ra, đúng là trong ngoài đồng nhất.

      Nàng hiếm khi ba hoa với , tha thiết ôm chặt hông buông.

      Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, biết là thuốc sắc xong, Như Thúy nương xoa đôi mắt buồn ngủ díp lại, ngay ngay ngắn ngắn ngồi vào bên giường, hô tiếng "Vào ", ngoài cửa, Thanh Y bưng thuốc đẩy cửa tiến vào.

      Thanh Y đặt chén thuốc xuống, lại dọn dẹp phòng, rồi bưng tới chậu nước sạch ấm áp, thức thời lui ra khỏi phòng đứng chờ.

      Sờ soạng chén thuốc, nóng khiến nàng vội vàng rụt tay lại, sau đó vắt khăn mặt lau chùi thân thể bị mồ hôi làm ướt dính, thuận tiện giúp thay bộ áo ngủ bị mồ hôi làm ướt.

      Tinh thần Ôn Lương chống chọi được bao lâu, đầu vẫn choáng váng nặng nề, sau khi uống thuốc xong chìm vào giấc ngủ. Như Thúy sờ sờ trán , còn hơi nóng, nhưng nóng như lúc nãy, đại phu , chỉ cần cẩn thận săn sóc qua khỏi đêm nay là được. Lại ló đầu nhìn vết thương trán , bầm đen mảnh, bởi vì lúc nãy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi làm ướt vết thương, khiến cho miệng vết thương thoạt nhìn có chút khủng bố.

      Như Thúy vắt khăn mặt mang đến, cẩn thận lau mồ hôi trán , cầm thuốc thoa đại phu đưa cẩn thận xoa xoa lên vết thương. Phát trán hơi nhíu lại, vội vàng thả lực tay.

      Thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, Ôn Lương mới hạ sốt, Như Thúy nương cũng cảm thấy mình mệt mỏi phờ ra, lăn người trèo lên góc giường, ôm nam nhân thay quần áo sạch cùng ngủ giấc.

      *******

      Ôn Lương ngồi ở giường, sau lưng kê cái gối ôm lớn, mặt vẫn mang vẻ tái nhợt yếu bệnh, mặc bộ áo lót màu trắng, mấy lọn tóc dài đen mượt buông rơi trước ngực, càng tôn lên gương mặt tái nhợt yếu bệnh, vẻ mặt mệt mỏi rã rời, nhưng đôi con ngươi màu mực lại tối đen vô cùng.

      "Đại nhân, đây là những thứ thuộc hạ điều tra được, mời ngài xem qua." Thượng Khê đưa xấp tư liệu cho nam nhân nằm giường.

      Ôn Lương thản nhiên liếc mắt nhìn cái, hỏi: "Bên ngoài có tin đồn gì ?"

      "Bên ngoài đồn đãi khắp nơi, lúc trước có rất nhiều lời đồn nhằm vào phu nhân, bất quá hôm qua sau khi tung lời đồn kia ra, có rất nhiều người ca tụng hành động xả thân trước kia của phu nhân." Thượng Khê giọng , liếc mắt nhìn trộm nam nhân giường, phát lại lộ ra nụ cười cực kỳ tươi đẹp, vội vàng cúi thấp đầu dám nhìn nữa.

      "Ha..." Ôn Lương thấp giọng cười tiếng, xé tờ giấy trong tay vứt xuống chậu than trước giường, mặc cho mảnh giấy chậm rãi biến thành tro, nhưng cặp mắt hoa đào xưa nay vốn dịu dàng mênh mông lại đầy ánh sáng lạnh lẽo. chống tay nâng mặt, nhàn nhạt : "Bọn họ thúc ép như vậy, chẳng qua chỉ muốn ta bỏ vợ cưới người khác mà thôi, ngươi xem, đại công chúa có phải là lựa chọn tốt ?"

      Thượng Khê thịch cái túa đầy mồ hôi lạnh, trong lòng biết những người đó gặp xui, dù có là Thái hậu nương nương... Chọc đến người này, cũng phải chịu khổ. Có lẽ trong mắt người thân cận, nam nhân này thông minh khôi hài, làm việc hết sức lông bông, nhưng hầu hạ mười mấy năm, ta biết nam nhân này còn có khía cạnh u, chẳng qua giấu quá sâu, giẫm đến giới hạn của , vui lòng làm người tốt.

      Tựa như linh nghiệm với suy nghĩ của ta, đợi khi nghe thấy lời dặn dò tiếp sau của chủ nhân, Thượng Khê thầm khiếp vía, muốn gì đó nhưng trông thấy đôi mắt lạnh lẽo gợn sóng kia, chỉ có thể kiên trì vâng lệnh.

      loạt tiếng bước chân vang lên, Thượng Khê giương mắt nhìn ra cửa, vừa vặn nhìn thấy phu nhân nhà mình bưng cái khay dẫn theo hai nha hoàn tiến vào, trong lòng khỏi thở phào nhõm, dường như áp lực trong lòng cũng giảm mấy phần. tự chủ được lại liếc về phía nam nhân giường, liền thấy đôi mắt hoa đào của đầy ý cười nhàng, gương mặt tái nhợt đầy vẻ dịu dàng, dường như nam nhân lạnh lùng nghiêm nghị như lưỡi dao sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

      "Thượng Khê, ngươi lui xuống trước ." Giọng mệt mỏi rã rời vang lên.

      Thượng Khê dạ tiếng, khom người hành lễ, lại hành lễ với Như Thúy nương rồi mới lui ra.

      "Ôn đại nhân, uống thuốc." Như Thúy nương ngồi lên ghế thêu đặt bên giường, với tay sờ sờ trán , ấm ấm mát mát, còn sốt nữa, khỏi hài lòng.

      Nghe thấy uống thuốc, mặt mày Ôn Lương có chút khổ sở, thấy người nào đó ngang ngược ngồi trước giường yên lặng nhìn chằm chằm , chỉ có thể rề rề cầm lấy chén thuốc uống cạn.

      Lúc này Như Thúy mới lộ ra nụ cười tươi, dùng khăn tay lau vết thuốc đọng ở khóe môi , bưng chén cháo thịt bằm đút cho .

      "Ôn đại nhân, sáng sớm hôm nay phủ Trấn Quốc Công có phái người đến. Bất quá thiếp sai người ngăn họ ở ngoài viện, để họ vào quấy rầy chàng nghỉ ngơi." Như Thúy nương vừa chậm rãi múc muỗng cháo đút cho , vừa .

      Ôn Lương im lặng, sau đó cười : "Làm tốt lắm!" Thấy nàng lộ ra tươi cười xinh đẹp, ý cười của càng sâu.

      Ăn cháo xong, Ôn Lương bảo Như Thúy lấy quyển sách đến cho giết thời gian, đồng thời cũng dùng cái lý do tính là lý do trói nàng bên người, : "Bây giờ ta là bệnh nhân, nha đầu nàng phải cẩn thận hầu hạ, đừng có chạy lung tung, có chuyện gì cứ bảo người hầu làm."

      Nghe thấy lời , Như Thúy nương có chút lo lắng, nhoài người xuống bên giường nhìn , hỏi: "Ôn đại nhân, có muốn gọi Hồ gia gia đến khám lần nữa ? ba ngày rồi, bệnh còn chưa hết, thiếp có chút lo lắng."

      Ôn Lương sinh bệnh, ngay ngày hôm sau Như Thúy liền sai người mời Hồ thái y tới. Biết Ôn Lương sinh bệnh, Hồ thái y liền xốc hòm thuốc vội vội vàng vàng chạy tới, kiểm tra xong biết chỉ nhiễm phong hàn phát sốt, mới thở phào nhõm. Hồ thái y xem đơn thuốc mà đại phu kê, thêm vào hai vị thuốc, cải thiện phương thuốc, cũng khiến bệnh mau hết thêm chút. Nhưng ai ngờ bệnh này kéo ba ngày, vẫn thường hay sốt , khiến Như Thúy nương lo sắp hỏng luôn rồi.

      Ôn Lương cười cười, đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, sau đó liền ho sù sụ, sau khi dứt cơn ho, sắc mặt tái nhợt ửng chút hồng, uống hết nước Như Thúy bưng tới để thông giọng xong, liền : " có gì đáng ngại đâu, có lẽ do lâu rồi nhiễm phong hàn, nên lần này bệnh tật cứ ầm ầm trút hết để bù lại thôi."

      "Là thế sao?" Như Thúy nương có chút do dự.

      Ôn Lương gật đầu, cười vô cùng chân .

      Yên lặng nhìn hồi, thấy vẫn mỉm cười nhìn lại mình, Như Thúy nương chép chép miệng, nhớ trong phòng bếp có nấu chút thức ăn bổ dưỡng, dặn được đọc sách quá lâu, mệt mỏi là phải nghỉ ngơi, rồi chạy xuống bếp xem thức ăn xong chưa.

      Ra tới cửa, quay đầu lại nhìn cái, thấy chậm rãi lật quyển sách tay, Như Thúy nương thầm thở dài. Nàng quen nhiều năm, là người bên gối , lại cũng ngu ngốc, sao thể phát mấy lần thừa dịp nàng có mặt liền lén lút đổ thuốc ra ngoài cửa sổ? ràng muốn mau chóng khỏi bệnh.

      Suốt ba ngày này, mặc dù nàng vẫn vây ở bên cạnh chăm sóc , nhưng phải biết mọi việc bên ngoài, biết là ai lôi chuyện trước đây nàng bị thương thể sinh con truyền ra, tại người khắp kinh thành đều biết chuyện này, phản ứng rất mãnh liệt, đại đa số đều thầm ủng hộ Ôn Lương bỏ vợ, mau chóng cưới nữ nhân có thể sinh con. Mà lúc này, các phu nhân quý nữ trong kinh luôn cho rằng Như Thúy nương may mắn vô cùng cũng đều phỉ nhổ nàng, bởi vì tại hành vi của nàng giống như ‘hố xí thể thiếu phân’.

      Đương nhiên, nàng còn chưa kịp tiêu hóa, rất nhanh lại có lời đồn, sở dĩ nàng thể sinh con là vì lúc trước bởi cứu Ôn Lương mà bị thương ở bụng, đây là hành vi dũng, là việc nghĩa, hẳn nên ca tụng, cho nên người đời thể trách móc nặng nề. Mà Ôn Lương biết mọi việc vẫn quyết định cưới nàng làm vợ là biểu đền đáp ân tình, là trách nhiệm nam nhân phải giữ.

      Sau khi nghe lời đồn này, Như Thúy nương cảm thấy, hẳn là bút tích của phu quân dù sinh bệnh cũng an phận nhà nàng, vừa khiến mình tiếp tục bệnh lúc nặng lúc , vừa ném lời đồn ra ngoài, cách làm của nam nhân này khiến nàng chỉ có thể thầm thở dài.

      Bất quá thấy cái vẻ muốn để nàng biết mọi việc, tránh cho lòng nàng phải khổ sở của Ôn Lương, nàng liền xem như biết, dốc lòng dốc sức chăm sóc . Mặc dù thầm muốn với , kỳ thực cần hủy hoại thân thể của mình để dời chú ý của nàng, nàng thực khó chịu, hơn nữa nàng cũng vì chuyện thể giải quyết mà khổ sở đâu.
      hauyen2803, banhmikhet, Parvarty23 others thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 53: (tiếp theo)
      Lam Phượng Hoàng

      Vừa mới ra khỏi cửa phòng, còn chưa tới phòng bếp, Lam Y vội vã chạy đến, : "Phu nhân, Trấn Quốc Công tới."

      Như Thúy nương có chút kinh ngạc, xem ra bởi vì sáng nay để cho người mà phủ Trấn Quốc Công phái tới vào gặp Ôn Lương, Trấn Quốc Công rốt cuộc cũng ngồi yên nổi, đành phải tự mình qua xem tình hình.

      Con trai chính thất duy nhất sinh bệnh, hơn nữa nghe bệnh vô cùng nghiêm trọng, lão Trấn Quốc Công ngồi yên được mới lạ.

      Dặn dò Thanh Y chuẩn bị thức ăn, Như Thúy nương mang theo Lam Y đến chính sảnh. Mới đến cửa phòng, liền nhìn thấy Trấn Quốc Công đầu tóc hoa râm nhanh tới, quản gia Minh thúc ở phía sau.

      Nhìn thấy nàng, nét mặt già nua uy nghiêm của Trấn Quốc Công trong nháy mắt dài ra, cơn giận chợt bùng lên, đặc biệt nhớ tới lời đồn suốt mấy ngày nay, lòng Trấn Quốc Công càng ấm ức ngừng. Giờ hay rồi, kinh thành ai biết chính nam của phủ Trấn Quốc Công cưới nữ nhân thể sinh con, mà con lão còn cố tình xem nàng như bảo vật, nhất định bỏ vợ cũng nạp thiếp, căn bản là muốn cắt đứt hương hỏa của Ôn gia. Mặc dù ngày sau đó, lại có lời đồn mới bênh vực bọn họ, nhưng Trấn Quốc Công vẫn cảm thấy mặt mũi đều bị vứt hết.

      Bất quá hôm nay ông tới phải vì muốn cãi nhau cũng vì muốn mắng người, chỉ là muốn xem thử con trai bệnh thế nào. Nhớ tới việc người hầu về bẩm báo nữ nhân này mượn cớ con trai cần nghỉ ngơi ngăn người lão phái cho vào gặp, cơn giận trong lòng lại bùng lên.

      "Cha, sao ngài lại đến đây?" Như Thúy nương cười khúc khích .

      Trấn Quốc Công hừ tiếng, vừa bước vào viện vừa : "Nếu ta tự đến, người ngoài có thể gặp Lương ca nhi sao?"

      "Cha, lúc này phu quân còn bệnh, thân thể suy yếu, Hồ gia gia nên bị quấy rầy, cũng phải con dâu muốn ngăn cho người gặp mặt. Người xem đó, vì để phu quân dưỡng bệnh, trong phủ cũng đóng cửa từ chối tiếp khách." Như Thúy nương tỏ vẻ vô tội.

      Nghe nàng lung tung, thiếu chút nữa Trấn Quốc Công rít gào với nàng, ràng là vì tránh lời đồn đãi bên ngoài nên mới đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng qua miệng của nàng, cũng biến thành lời hay là tất cả đều vì con của lão. Loại nữ nhân tài mạo thân phận lại to gan lớn mật này, biết rốt cuộc con của lão nhìn trúng ở điểm nào, thậm chí vì nàng mà muốn cắt đứt chuyện lớn hương hỏa của Ôn gia.

      "Hạ thị." Trấn Quốc Công đột nhiên kêu lên.

      Như Thúy nương cung kính đáp lời, khẽ cúi đầu xuống, bộ dạng con dâu khôn ngoan kính cẩn nghe theo.

      Trấn Quốc Công nhìn chằm chằm đỉnh đầu của nàng, biết tại sao nha đầu ngay cả nhìn thấy lão cũng dám chống đối, lúc này lại bày ra bộ dạng con dâu , liền cảm thấy bực bội đau dạ dày, nhưng lời nên vẫn phải : "Ta biết vì cứu Lương ca nhi ngươi mới bị thương ở bụng dẫn đến... Khụ, chuyện này là Lương ca nhi nợ ngươi, cho nên ta buộc nó bỏ vợ. Chẳng qua, nếu vì tốt cho Lương ca nhi, phải ngươi hẳn nên lui bước hay sao?"

      Như Thúy nương ngẩng đầu nhìn ông, lộ vẻ bình tĩnh, "Ý cha là?"

      Trấn Quốc Công dừng bước, nhìn cảnh đông tàn trong viện cách đó xa, : "Bất hiếu có ba điều, con là lớn nhất, Lương ca nhi là nam nhân, ngươi muốn người đời nhìn nó thế nào? Sau này nếu nghĩ lại lúc còn trẻ từng hết sức lông bông quyết định hời hợt, nó hối hận khổ sở sao? Ngươi là vợ nó, lẽ ra nên suy nghĩ cho nam nhân của mình, khuyên nó vào đường ngay lối thẳng."

      Nghe ra ý của ông, Như Thúy lặng im, sau đó giọng : "Nhưng mà phu quân vui."

      Trấn Quốc Công ngờ nàng lại trả lời như vậy, nhìn nàng cái, thấy nàng thấp mi cúi mắt, nhưng trong mắt lại có vẻ đồng ý, lòng chợt rối ren trăm mối. Đương nhiên lão biết con thứ ba vui, từ sau khi con trai thứ hai chết oan, vợ trước chịu nổi đả kích mà sinh bệnh qua đời, con thứ ba chưa từng vui vẻ. Nhưng thế sao? Bây giờ nó còn trẻ tuổi, rất nhiều chuyện còn chưa nhìn thấu, sau này chờ khi nó kế thừa vị trí của ông, tiếp nhận gánh nặng của phủ Trấn Quốc Công, nó hiểu cách làm trước đây của ông.

      "Đó là trách nhiệm của nó!" Trấn Quốc Công trầm giọng , "Nó là chính nam của phủ Trấn Quốc Công, sớm muộn gì cũng phải kế thừa vị trí này."

      Như Thúy nương gì thêm.

      "Khụ, chờ khi nó khỏi bệnh rồi, ta sai người sắp xếp đưa ít chân dung nữ nhân tới, ngươi cũng lựa chọn giúp , sau này sinh đứa bé, ôm đến cho ngươi nuôi, xem như là con của ngươi." xong, cái mặt già của Trấn Quốc Công có chút nhịn được. Nếu vì vợ trước mất sớm, người vợ nay căn bản quản lý được con thứ ba, lão cũng tự mình sắp xếp loại chuyện này, làm gì có đạo lý cha lại nhúng tay vào hậu viện của con trai? Nếu đồn ra, mặt mũi lão già như ông đều mất hết.

      Sau đó hai người đều gì, lúc đến cửa phòng, Thượng Khê lại từ bên trong ra, hành lễ với Trấn Quốc Công, cung kính : "Lão gia, đại nhân tại thân thể người suy yếu, muốn gặp khách, mời ngài về cho."

      Sắc mặt Trấn Quốc Công khẽ nứt ra, trương vẻ mặt giận mà uy, tức giận : "Phản, phản rồi, ta là cha nó mà cũng được bước vào phòng nó sao?"

      Thượng Khê thầm cười khổ, kiên trì: "Lão gia, thân thể đại nhân thoải mái, vừa rồi nhiệt độ cơ thể lại tăng lên."

      Như Thúy nương vừa nghe liền nóng nảy, giả vờ ngốc nữa, hỏi: "Lại bắt đầu nóng lên? Nhiệt độ có cao ?"

      "Xin phu nhân yên tâm, chỉ là sốt , giảm nóng là được."

      Nghe xong, Như Thúy nương vẫn vô cùng lo lắng, với Trấn Quốc Công: "Cha, phu quân bệnh ba ngày, cũng uống thuốc Hồ gia gia kê, nhưng vẫn khỏe hẳn, vừa chú ý lại bắt đầu phát sốt, phải làm sao đây?"

      Trấn Quốc Công nhíu chân mày, y thuật của Hồ thái y đứng đầu Thái y viện, nếu ngay cả thuốc của ông ấy cũng có hiệu quả, chứng tỏ rất nghiêm trọng, lòng thầm sốt ruột, đếm xỉa đến ngăn cản của Thượng Khê, trực tiếp bước vào.

      May mà Trấn Quốc Công cũng biết mấy hôm trước mình và con trai mới ầm ĩ trận, đoán được lúc này con trai cam tâm tình nguyện nhìn thấy ông, cộng thêm sở dĩ con trai bệnh nghiêm trọng như vậy, cũng vì ngày đó ông ném chén trà kia có thể khiến nó nhiễm phong hàn. Lòng thầm hối hận khó chịu nên lời, nhưng mặt mũi lại chịu vứt xuống, nhất thời cũng trực tiếp vào cửa, chỉ đứng trước cửa sổ nhìn dáo dát vào bên trong, thấy nam tử thon gầy sắc mặt tái nhợt ngồi ở giường, vết thương bị ông ném trán nổi bầm xanh tím, thỉnh thoảng ho trận mà giật mình, chợt cảm thấy cực kỳ khó chịu.

      Lúc này Như Thúy cũng chẳng thèm quan tâm đến Trấn Quốc Công, vội bước vào phòng, đỡ Ôn Lương nằm xuống nghỉ ngơi, đắp đệm chăn dày cho , dùng khăn mặt lau mồ hôi lạnh cho .

      lát sau, người vốn nên ngủ đột nhiên mở mắt ra, cất giọng khàn khàn suy yếu: "Cha rồi sao?"

      Như Thúy cũng chú ý là Trấn Quốc Công rời chưa, quay đầu nhìn về phía Thanh Y bên cạnh.

      "Vừa rồi, ông ấy dặn bọn nô tỳ đừng với người."

      Ôn Lương lộ ra nụ cười lạnh dễ phát , lại nhắm mắt, lần này đề phòng nữa mà yên ổn chìm vào giấc ngủ.

      ~~~Tác giả có lời muốn : Bởi vì nghĩ ra tình tiết, cho nên tùy tiện, mọi người đừng bị lừa, ta là mẹ ruột, đối xử với Thúy ngốc rất tốt.

      Tiếp theo, Ôn đại nhân trả đũa ~~~

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      chị thúy wa bá đạo, rất xứng với Ôn đại nhân ah,
      tks nàng

    5. ngkh8599110

      ngkh8599110 Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      47
      Bạn ơi truyền lâu quá có chương mới vậy
      Quan Tiểu Yến thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :