1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Cặp đôi hoàn hảo

    2. Meoga

      Meoga Member

      Bài viết:
      58
      Được thích:
      21
      Mấy nay để ý mà ra được bao nhiêu là chương mới :ex10: . Bây giờ chờ đến lúc Như Thúy báo tin có thai nữa chắc vui ha :5:

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      nếu mà tự biết mình có mang đâu còn là Thúy ngốc nương nữa
      Hotaru_yuki thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 52:
      Lam Phượng Hoàng

      Trăng mây đen, gió đêm gào thét, thế giới biến thành khoảng lờ mờ u tối.

      Mơ mơ hồ hồ bị nóng làm tỉnh giấc, phát thủ phạm chính là người ôm mình, người tỏa ra loại nhiệt độ thể tưởng tượng được, vừa với tay sờ, da thịt nóng cháy của người nọ khiến nàng lập tức tỉnh táo.

      Bị người liều chết ôm chặt, giống như nàng biến thành nhánh cỏ cứu mạng, thắt lưng bị siết đến đau đớn. Bất quá lại đành phải mặc kệ cơn đau, Như Thúy nương để sát vào cổ nam nhân, tiếng vì vừa mới tỉnh ngủ mà có chút khàn khàn, kêu to: "Ôn đại nhân, chàng bệnh rồi, mau buông ra..."

      Người bên cạnh ngủ cực yên ổn, cảm giác người bị mình ôm lấy sưởi ấm an phận, càng siết chặt cánh tay, siết khiến nàng thiếu chút thở nổi. Đại khái bởi vì nàng giãy giụa quá mức khiến phiền, bàn tay to vỗ xuống mông nàng, mơ hồ : "... Đừng làm rộn."

      Như Thúy nương câm nín, thông cảm bây giờ là bệnh nhân, hắng giọng cái, lịch : "Ôn đại nhân, cảm phiền chàng buông tay, thiếp muốn vệ sinh!"

      "..."

      Như Thúy nương rối rắm xoay người xuống giường, mang giày lục lọi thắp sáng đèn bàn, nương theo ánh đèn kiểm tra nam nhân giường, trong ánh đèn màu quýt chín, gương mặt ngọc ửng màu hồng đẹp đẽ, khác hẳn với phong thái tao nhã cao quí xinh đẹp bình thường, khiến trái tim người ta khỏi rung động. Bất quá lúc này hiển nhiên Như Thúy nương có tâm tình thưởng thức nam bị bệnh, lòng đầy lo lắng, vội vàng buông màn giường ngăn khí lạnh lẽo bên ngoài, chạy ra khỏi phòng.

      "Thanh Y, Thanh Y, Ôn đại nhân bệnh rồi, mau cho người gọi thái y."

      Nam chủ nhân sinh bệnh, tất cả mọi người trong Ôn phủ đều nhốn nháo.

      Quản gia Minh thúc vội vã khoác y phục chạy đến, đứng ở cửa phòng xin gặp, được cho phép liền cẩn thận tới, nhìn thấy nữ tử ngồi ở trước giường đắp khăn ướt cho phu quân giường bệnh, gấp gáp hỏi: "Thiếu phu nhân, thiếu gia thế nào rồi?"

      "Sốt cao lùi." Như Thúy nương mím môi , trán nhuộm vẻ u sầu.

      Nghe mà thúc ấy càng nôn nóng, "Thiếu phu nhân, có nên gọi thái y ?"

      Như Thúy nhìn ông cái, trong lòng biết quản gia sốt ruột đến hồ đồ, nén lòng : "Giờ này hoàng cung đóng cửa, cách nào tiến cung gọi thái y. Ta sai người tìm đại phu trong thành."

      Thanh Y đứng vắt khăn bên cạnh nhìn nàng cái, vừa rồi người nào đó cũng gấp gáp đến hồ đồ.

      Nam tử ngủ giường cực yên ổn, chân mày nhíu chặt, thỉnh thoảng hé mắt, tròng mắt hoàn toàn có tiêu cự. Lúc này Như Thúy nương quay đầu xem xét mỉm cười với , nhàng gọi , chờ sau khi phát người trước giường là nàng, lộ ra chút tươi cười trẻ con, nắm tay nàng tiếp tục nhắm mắt lại.

      Minh quản gia nhìn thấy mà trong lòng bỗng có chút xót xa.

      Đại phu tới rất nhanh, thị vệ mời đại phu hầu như là khiêng lão đại phu tới. Đại phu bị giày vò vô cùng khó chịu, vốn muốn tức giận, bất quá còn chưa nổi nóng, lại bị người ta đẩy tới trước giường, giọng nữ gấp gáp : "Đại phu, ngài đừng lề mề nữa, mau mau xem thử phu quân nhà ta bệnh thế nào ."

      Lão đại phu liếc mắt nhìn, cất giọng khó chịu: "Chỉ bị nhiễm phong hàn mà thôi, có gì mà phải khẩn trương."

      Như Thúy nương lại yên lòng, "Đại phu, bệnh cẩn thận cũng thành bệnh nặng! Cho dù chỉ nhiễm phong hàn, với phu quân nhà ta mà , cũng là rất nghiêm trọng, chàng giống với mấy nam nữ tùy tùy tiện tiện kia, từ chàng cao quý, chỉ chút vết thương liền thành chuyện lớn, chẳng lẽ đại phu cho là vậy sao." Dù sao Ôn đại nhân nhà nàng vẫn rất quý báu dễ vỡ. "Aiz, đại phu, hôm nay chúng ta còn đến phòng thuốc của ông băng bó vết thương đó, khi đó ràng ông có trở ngại gì lớn, vì sao lại nhiễm phong hàn?"

      Bị nàng hỏi liên tiếp mấy câu làm ngơ ngốc, lúc này đại phu mới nhìn dung mạo của người bệnh giường, phải là nam nhân hôm nay vừa xuất liền khiến phòng thuốc của lão bị mấy nương trẻ tuổi chen phá thiếu chút nữa là hư cửa sao? Nam nhân bộ bạng xinh đẹp như vậy đúng là chịu tội, dù cưới vợ vẫn là tai họa, hại phòng thuốc của ông náo loạn phen, mấy nương trẻ tuổi gặp bọn họ đường đều mặt dày mày dạn chen đến phòng thuốc, bệnh cũng mua thuốc lung tung, chỉ để ở lâu chút, liếc mắt nhìn nam nhân này nhiều chút. Mà nam nhân này, hôm nay ôm cái trán bị thương tới cửa, trán trắng nõn như ngọc lộ vết thương mặc dù phá hư vẻ đẹp của , nhưng vẫn khiến mấy nương trẻ tuổi tức giận nguôi, mắng cái người dám tổn thương , nghe mà đại phu chỉ có thể lắc đầu thở dài ngớt.

      "Phu nhân đừng nóng vội, để lão xem trước ."

      Đại phu chỉ có thể an ủi cái nương gấp gáp đến độ níu lấy quần áo ông lớn tiếng chất vấn, sau đó mới xem bệnh cho bệnh nhân.

      Sau khi xác định chỉ là nhiễm phong hàn, lại do cảm lạnh khiến sốt cao, chỉ cần làm hạ sốt là được.

      "Mọi người chú ý đừng để bệnh nhân sốt cao hơn nữa, lúc hạ sốt cũng phải chú ý để bị nhiễm lạnh, tránh việc sốt cao lùi. Giờ ta đơn thuốc, sau khi uống xong phải đợi xem tình hình."

      Đại phu vừa vừa kê đơn thuốc, Như Thúy nương chú ý lắng nghe mọi việc, bởi trong phủ đủ vị thuốc, chỉ có thể sai thị vệ theo đại phu về phòng thuốc bốc thuốc.

      "Đại phu, ta rất lo lắng cho phu quân nhà ta, hôm nay ngài ngủ lại trong phủ , ngày mai ta sai người đưa ngài về. Cứ quyết định vậy nhé, đại phu, ngài nhanh về nhanh."

      "..."

      Khóe miệng lão đại phu co quắp nhìn người nào đó tự xong liền vội vội vàng vàng nhào tới trước giường đổi khăn ướt cho bệnh nhân, tự thân tự lực chứ để nha hoàn động đến. Lão đại phu bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mặt theo thị vệ khiêng mình tới lúc nãy, cùng về phòng thuốc bốc thuốc.

      " là, người trẻ tuổi làm việc gì cũng trẻ con nóng vội, nhiễm phong hàn căn bản cần phải khẩn trương như vậy..." Lão đại phu .

      Thị vệ nghe thấy lão đại phu oán giận, vội vàng làm sáng tỏ chút việc của phu nhân nhà mình: "Đại phu, bình thường phu nhân nhà ta xử rất tốt, chỉ khi liên quan đến đại nhân mới có chút nóng nảy. Đây cũng là biểu của việc phu nhân nhà ta kính trọng đại nhân. Hơn nữa đại nhân thực thể sinh bệnh, nếu ..." Thái hậu, hoàng đế, Túc vương, Trấn Quốc Công đều nóng nảy theo... Trong mấy nhân vật lớn đó, tùy tiện lấy ra người cũng có thể đè chết người ta.

      Đại phu hoảng sợ, híp mắt già hỏi: "Đại nhân nhà các ngươi là ai?" Lúc nãy thị vệ đến phủ mời người, chỉ đại nhân nhà bọn họ sinh bệnh, cũng là ai. Bởi trời tối, lại bị thị vệ trực tiếp xách vào Ôn phủ, nên đại phu cũng chú ý mình đến đâu, đương nhiên cũng biết thân phận người sinh bệnh, còn tưởng rằng là thiếu gia của gia tộc quyền quý nào đó, hơn nữa nhìn bộ dáng trẻ tuổi kia, trong lòng suy đoán có lẽ là quan viên mới nhận chức lâu.

      Thị vệ nhìn đại phu cười, khuôn mặt thà lộ ra vẻ kiêu ngạo, "Đại nhân nhà ta chính là thái sư đương triều Ôn Lương - Ôn đại nhân, cũng là quân sư mà hoàng thượng ngự dụng."

      ********

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 52 (Tiếp theo):
      Lam Phượng Hoàng

      Như Thúy nương căn cứ theo lời đại phu lo hạ sốt cho Ôn Lương, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở ngủ ngon của , trong lòng chợt chua xót.

      Nàng cảm thấy, Ôn Lương nhiễm phong hàn đều do lỗi của Trấn Quốc Công, nếu phải do hôm nay ông ấy ném chén trà đập trúng Ôn Lương, lại hắt ướt quần áo , cũng bởi vì thay quần áo đúng lúc mà cảm lạnh. Thế nhưng Trấn Quốc Công lại là cha ruột của phu quân nhà mình, cũng là cha chồng mà nàng phải hiếu thảo, lại thể biểu vẻ bất mãn rồi giận chó đánh mèo, nếu cũng bị người ta là bất hiếu.

      Thế nhưng, nàng thực cảm thấy lúc này Ôn đại nhân ngủ yên ổn như vậy, tuyệt đối là do hôm nay hai cha con cãi nhau. Chẳng lẽ nguyên nhân họ cãi nhau là vì mình? Nhưng nàng lại thể nào rộng lượng, cũng cách nào chấp nhận việc cha chồng muốn phu quân bỏ người vợ là mình.

      Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên loạt tiếng bước chân dồn dập, Ngọc Sênh chỉ mặc bộ áo ngoài mỏng manh đỡ bà lão đến, hai người đều lo lắng dò hỏi tình hình, Thanh Y thay lời đối đáp trôi chảy.

      "Được, được rồi, sao tam thiếu gia lại sinh bệnh?" Bà lão đau lòng lau nước mắt hỏi. Bà lão chính là Ngọc ma ma của phủ Trấn Quốc Công, là mẹ ruột của Ngọc Sênh, bà vốn là nha hoàn thân cận của mẫu thân Ôn Lương, về sau lúc Ôn Lương được sinh ra, trùng hợp bà cũng sinh đứa bé, liền do Trấn Quốc Công phu nhân trước đây sắp xếp làm vú nuôi của Ôn Lương, cho nên Ôn Lương hết sức kính trọng bà, xem bà như trưởng bối của mình. Sau khi Ôn Lương thành thân, liền đưa Ngọc ma ma về phủ, quan tâm lo lắng cho bà.

      Như Thúy nương trả lời, "Ngọc ma ma, có lẽ là do hôm nay phu quân bị thương, lại bị hắt ướt quần áo, sau đó ra ngoài lại bị gió thổi lạnh, cho nên mới sinh bệnh. Đều tại ta, chú ý khiến phu quân sinh bệnh." Trong giọng cũng có vài phần tự trách.

      Ban ngày, bọn họ tham gia bữa tiệc ở phủ Trấn Quốc Công liền rời , lúc đó Như Thúy nương yên lòng, liền kéo đến phòng thuốc nhờ đại phu xem xét vết thương, đại phu chỉ bị thương ngoài da nghiêm trọng lắm, cộng thêm Ôn Lương cũng để ý, cho đến tận lúc ngủ đều vẫn tốt, nhưng ai ngờ ngủ thẳng đến nửa đêm lại sốt cao.

      Việc Ôn Lương bị thương ở phủ Trấn Quốc Công quản gia đều biết, Ngọc ma ma và Ngọc Sênh lại chuyện này lắm, lúc này nghe nàng thuật lại, liền đoán được thiếu gia nhà bọn họ lại gây gổ với Trấn Quốc Công, mà lần này Trấn Quốc Công còn trực tiếp ra tay làm con mình bị thương, khiến bọn họ có chút giật mình, mặc dù lúc còn bé khi Ôn Lương ngổ ngáo, Trấn Quốc Công cũng từng động tới gia pháp, thế nhưng từ khi Ôn Lương đến biên thùy rất ít xảy ra.

      Ngọc ma ma nước mắt càng nhiều, nghẹn ngào : "Sao lão gia lại có thể như vậy... Tam thiếu gia là con của ông ấy mà... Hu hu hu... Phu nhân, ngài sai rồi, ngài chết tam thiếu gia lại càng đáng thương hơn..." rồi che miệng khóc thút thít, như nghĩ tới Trấn Quốc Công phu nhân chết trước đây, trong lòng càng đau buồn.

      Nghe tiếng khóc của Ngọc ma ma, trong lòng mọi người cũng dễ chịu, Như Thúy nương sợ bà lớn tuổi khóc nhiều tổn hại thân thể, vội vàng an ủi.

      "Vì sao tam thiếu gia lại bị thương? Tam thiếu phu nhân, lúc đó sao ngài ngăn cản bọn họ?" Ngọc Sênh đỏ hồng mắt, nhịn được hỏi.

      Ngọc ma ma hoảng sợ, lạnh lùng hô lên: "Ngọc Sênh!"

      Ngọc Sênh cũng để ý, hai mắt trừng trừng nhìn Như Thúy, đánh mất vẻ thận trọng dịu dàng vốn có, căm hận bất bình, trong mắt còn chứa dày đặc đau buồn thương xót.

      Như Thúy chú ý đến nàng ta, lấy khăn ướt hạ nhiệt đầu Ôn Lương ra, thờ ơ : "Ngươi chất vấn ta?"

      "Ta có ý chất vấn phu nhân." Ngọc Sênh đè nén giọng mình, : "Chỉ là... Ta biết trong lòng tam thiếu gia khổ sở, lão gia là cha ruột của tam thiếu gia, tam thiếu gia cũng thầm kính trọng ông ấy, đó chỉ là việc khiến cha con bọn họ thể bình tĩnh nhàng ngồi xuống chuyện mà thôi. Ngài là thê tử của tam thiếu gia, lúc đó ngài hẳn nên khuyên tam thiếu gia, đừng để ngài ấy ngang bướng với lão gia, việc đó có lợi cho tam thiếu gia..."

      Như Thúy ném khăn ướt cho Thanh Y, ngẩng đầu nhìn nàng ta, bình tĩnh : "Ngay cả vì sao bọn họ cãi nhau ngươi cũng biết, mà dám bảo ta phải khuyên phu quân? Ngọc Sênh, đừng quên thân phận của mình!"

      Ngọc Sênh sắc mặt cứng đờ, trừng muốn nứt mắt ra, thầm hận nghĩ: Vì ta biết thân phận của mình, nên mười mấy năm qua mới có thể an an phận phận ở trong phủ Trấn Quốc Công thầm xử lý chuyện của tam thiếu gia! Mà giống như ngươi, làm nha hoàn giữ quy tắc, rù quến thiếu gia nhà ta, tiện đà trở thành nữ chủ nhân trong phủ!!! Thiếu gia nhà ta hẳn xứng đôi với nương tốt đẹp hơn nhiều, chứ phải nữ nhân xuất thân hèn kém!!!

      "Ta..."

      "Ngọc Sênh, sao con có thể chuyện với phu nhân như vậy?!" Ngọc ma ma hốt hoảng .

      Sắc mặt Ngọc Sênh càng cứng ngắc, lát sau, rốt cuộc rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc bên trong, giọng khàn khàn: "Tam thiếu phu nhân, nô tỳ sai rồi." xong, Ngọc Sênh quỳ xuống, thấp giọng: "Chỉ vì nô tỳ thực lo lắng cho tam thiếu gia, mấy năm gần đây tam thiếu gia chịu khổ nhiều quá, nô tỳ... Chỉ hi vọng tam thiếu gia khỏe mạnh. Dù sao lão gia cũng là cha ruột của tam thiếu gia, là cha con thể mang thù, chỉ hi vọng sau này tam thiếu phu nhân khuyên tam thiếu gia nhiều hơn chút."

      Như Thúy phản ứng lại lời nàng ta, nghiêm túc lau mồ hôi lạnh cho người giường, đột nhiên đối diện đôi mắt hoa đào mở to, khỏi sửng sốt, lại thấy nhìn mình tươi cười dịu dàng, trong lòng chợt tràn đầy đầy vui mừng.

      nắm tay nàng đặt trán mình, kéo đến bên môi cọ cọ, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng vì bệnh, nhưng ánh mắt rất trong trẻo, tươi cười bên môi vẫn chưa tan.

      Như Thúy nỗ lực đè nén vui mừng trong lòng, lạnh nhạt : "Ngọc Sênh, ta phải làm thế nào cần người ngoài dạy bảo! Ngươi làm tốt chuyện của mình là được. Lần này xét việc ngươi thực lòng thực dạ quan tâm đến phu quân nên cho qua, lần sau nếu vẫn quá phận như thế, đừng trách ta nể tình."

      Nghe thấy lời cảnh cáo, Minh quản gia thức thời đứng ở bên lên tiếng, mà Ngọc ma ma phát hoảng, hoảng sợ : "Phu nhân, Ngọc Sênh chỉ nhất thời hồ đồ, sau này tuyệt đối phạm phải! Ngọc Sênh, còn mau cảm ơn phu nhân rộng lòng tha thứ ư?"

      Ngọc Sênh cứng mặt, cắn môi lời nào.

      Lúc này, giọng khàn khàn vang lên: "Các ngươi đều lui ra hết , để phu nhân ở đây hầu hạ là được."

      Nghe thấy giọng này, mọi người mừng rỡ thôi, ngẩng đầu nhìn vào trong giường. Lúc này Ôn Lương được Như Thúy giúp nâng người dậy, tóc dài đen như mực lòa xòa trước ngực, gương mặt tái nhợt vì bệnh lại xinh đẹp mê hoặc lòng người, khiến người ta dám nhìn thẳng.

      Ngọc Sênh nhìn nam tử ngồi tựa bên giường, dáng vẻ bệnh tật như vậy biết nhìn thấy vào bao nhiêu năm về trước, có lẽ là lúc phu nhân qua đời năm ấy, khóc ngất tại nơi đặt linh cửu, sau khi tỉnh lại liền bệnh nặng trận, trở nên gầy guộc mảnh khảnh, trong lòng dâng lên nỗi đau buồn chua xót, chậm rãi cúi đầu.

      "Ta khá hơn nhiều, khiến mọi người lo lắng rồi. Minh quản gia, Ngọc ma ma, hai người về trước nghỉ ngơi , chớ vì ta mà tổn hại thân thể." Giọng có hơi yếu ớt, dường như những lời này là cố hết sức, sau đó lại : "Ngọc Sênh, chuyện vừa rồi, ta hi vọng tiếp diễn."

      Trong nháy mắt, sắc mặt Ngọc Sênh tái nhợt giống như hoa tuyết bên ngoài, lát sau cúi đầu nhàng dạ tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :