123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 48:
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      "Ắt xì!"

      Lúc mở cửa, trận gió bắc lạnh băng và hoa tuyết đập vào mặt, mũi vì bị khí lạnh lẽo làm sặc khiến Như Thúy nương hoa lệ hắt hơi cái.

      Thanh Y xách đèn lồng phía sau có chút lo lắng nhìn nàng, : "Phu nhân, người thực cần nô tỳ cùng người sao?"

      Như Thúy nương quấn kín áo choàng dày người, chút nghĩ ngợi mà chối từ: " cần, phải ta cũng biết đường sao, ngươi tiếp tục ngủ ."

      Khóe miệng Thanh Y co rút, trong lòng có chút thất bại, vào thời điểm này, sao nàng ta có thể ngủ được?

      Tối nay là lúc Thanh Y gác đêm, nàng ta vốn ngủ trong căn phòng ở gian ngoài, đầu tiên nghe được tiếng cửa mở, tưởng mình ngủ mơ, có phản ứng gì lớn, chờ thêm lúc, lại nghe được loạt thanh rầm rầm soạt soạt, bỗng giật mình tỉnh giấc, vội vàng xoay người rời giường qua xem, liền nhìn thấy bóng đen từ trong phòng ra.

      Rất nhanh Thanh Y liền biết chuyện hơn nửa đêm Ôn đại nhân chạy đến thư phòng, trong lòng có chút sầu muộn, cảm thấy hẳn duyên cớ hai vợ chồng này cãi nhau là bởi vì chuyện tham dự sinh thần của Trấn Quốc Công. Thanh Y là nha hoàn suy xét tỉ mỉ, là nha hoàn mà lúc trước Túc vương phi chọn riêng đưa theo khi gả Như Thúy, mục đích chính là giúp đỡ người có mắt nào đó chút, để nhắc nhở nàng vào lúc quan trọng. Khi biết mình hầu hạ nương phải gả cho Ôn Lương con của Trấn Quốc Công, liền ngầm nghiên cứu rất nhiều, cũng từng phỏng đoán tính tình Ôn Lương, đại khái cũng hiểu biết chút tính khí của Ôn Lương, cho nên hôm nay lúc nghe thấy phu nhân ngơ ngốc nhà mình thoải mái đồng ý với Tôn ma ma đến tham gia sinh thần của Trấn Quốc Công, trong lòng có loại cảm giác xong.

      Chỉ có thể hận người nào đó hoàn toàn tỏ vẻ đương nhiên, quả là tim phổi, mà nha hoàn các nàng lại gánh lo âu, sợ Ôn đại nhân tức giận. Dù sao hầu hạ bọn họ lâu, cũng biết Ôn đại nhân muốn gặp người của phủ Trấn Quốc Công, mỗi lần đến phủ Trấn Quốc Công cặp mắt hoa đào kia lạnh lẽo khiến người ta dám nhìn gần.

      Được rồi, tại ác mộng trở thành , Ôn đại nhân thực tức giận chạy đến thư phòng, bỏ người nào đó mình trong phòng...

      "Thanh Y ngoan à, đừng nghĩ lung tung, ta gọi Ôn đại nhân về." Như Thúy nương nhận lấy đèn lồng tay Thanh Y, lẩm bẩm: " là, chẳng lẽ Ôn đại nhân biết thân thể mình quý báu yếu ớt sao? Bị trời đông lạnh phá hủy phải làm sao?"

      "..."

      Thanh Y ngây ngốc nhìn bóng dáng nàng vừa lầm bầm vừa lẫn vào bóng tối, lúc sau lau giọt nước mắt chảy xuống như sợi mỳ, trong lòng yên lặng thầm nghĩ: Ôn đại nhân có quý báu hơn nữa cũng là nam nhân, xin người đừng phá hoại hình tượng Ôn đại nhân nữa được ?

      Đêm gió tuyết, càng tới càng cảm thấy tay chân đều đông cứng, thân thể vốn được che ấm áp cũng bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo, co rúm lại trong gió lạnh. ràng trước đây cảm thấy từ phòng ngủ đến thư phòng chỉ cách chưa đầy nửa khắc, chẳng biết tại sao đêm nay lại cảm thấy đường này vô cùng khó .

      "A..."

      Tiếng gió tuyết gào thét che khuất tiếng kêu thảm thiết.

      Chờ khi rốt cuộc Như Thúy nương cũng mò đến được thư phòng, cảm giác mình bị đông cứng thành kem que.

      Trong thư phòng đốt ngọn đèn, bóng người cao to ánh ngược lên cửa sổ.

      Lúc tiếng gõ cửa vang lên, nam tử đứng trước cửa sổ biết nghĩ gì chợt nhíu mày, cho là mình nghe lầm, là tiếng gió tuyết đập vào cửa, chờ thêm chút, thanh kia vẫn kéo dài, do dự lúc, buông miếng ngọc bội cầm trong tay xuống, mở cửa.

      Sau khi mở cửa, người toàn thân đều là tuyết lăn vào, Ôn Lương theo bản năng giữ lấy, ngây ngốc nhìn cái người run run ra sức rên lạnh quá lạnh quá.

      "Nha đầu?"

      Như Thúy nương ngẩng đầu nhìn , phủi lung tung mấy thứ dính mặt, gương mặt đông lạnh phát run lộ ra nụ cười sáng lạn: "Ôn đại nhân, thiếp tới đón chàng."

      "..."

      Ôn Lương nhìn khuôn mặt té bầm tím của nàng, hoa tuyết tóc còn chưa tan, trong lòng vừa chua vừa chát, còn có loại tức giận biết tên nào đó, thế nhưng trách móc vọt tới cổ họng lại thể phun ra, chỉ ôm chặt nàng vào lòng, đá chân đóng cửa, ngăn lại gió tuyết lạnh băng bên ngoài.

      Sau đó lâu, Thượng Khê bưng nước nóng và khăn mặt sạch tiến vào, lại pha trà nóng cho bọn họ, sau đó thi lễ rời , từ đầu tới cuối hề liếc mắt nhìn người nào đó bị nam nhân ôm chặt vào lòng.

      Như Thúy nương ngược lại, cảm thấy tư thế này quá xấu hổ, có chút đứng ngồi khó yên.

      "Ngồi yên , được nhúc nhích!" Ôn Lương nghiêm túc .

      Trộm trộm nhìn cái, gương mặt nam tử vốn tuấn mỹ lúc này nét tươi cười thoạt nhìn có chút lạnh lùng nghiêm nghị, khiến nàng có cảm giác như đối mặt với Túc vương, cái đầu thiếu não trống rỗng, thốt nổi câu nào, ngoan ngoãn bị ôm lên giường trong phòng ở thư phòng.

      "Nàng có mưu đồ gì?" Ôn Lương hỏi.

      "Hử?" Như Thúy nương nháy nháy mắt, hiểu gì.

      Sau khi Ôn Lương hỏi câu này, liền lên tiếng nữa, vắt ráo khăn lông nóng lau mặt cho nàng, lúc chạm đến nơi bầm tím mặt, rốt cuộc nàng cũng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, khuôn mặt nhăn thành cái bánh bao. Sức lực tay Ôn Lương theo bản năng cũng giảm , sau đó lại nâng tay phải của nàng lên, nhìn thấy lòng bàn tay cũng trầy miếng da, vết máu khô, nhưng có thể tưởng tượng lúc đó nàng té thảm thế nào, may mà nàng còn có thể mình sờ soạng tìm đến được đây.

      Thấy nàng mình chật vật xuất , Ôn Lương biết là nên buồn bực tức giận mình, hay giận nàng quá ngốc nữa.

      Tay Như Thúy nương ôm chung trà nóng, ngoan ngoãn ngồi ở trước giường, nhìn nam tử luôn yếu ớt trong cảm nhận của nàng tự mình rửa sạch vết thương cho nàng, sửa sang lại quần áo xộc xệch cho nàng, trong lòng được tự nhiên, muốn ngăn cản , lại bị ánh mắt trấn áp, trong lòng vô cùng dằn vặt, đột nhiên nhớ lại lúc ở Đồng thành mấy năm trước, sau khi tiểu thư nhà mình bị thương từng câu: nam thần trong lòng ngồi xổm trước mặt hầu hạ mình, cái loại cảm giác này thực là lời khó hết, chỉ cảm thấy toàn thân đều bùng nổ.

      Nếu vương gia là nam thần trong lòng tiểu thư, như vậy Ôn đại nhân chính là nam thần trong lòng nàng, được xâm phạm!

      Cho nên lúc này Thúy ngốc nương chỉ thấy cảm động, trái lại còn có cảm giác toàn thân sợ hãi, lông tơ đều dựng đứng.

      Ôn Lương cầm lọ thuốc mỡ giảm sưng trong tay, cất giọng nhàn nhạt: "Còn bị thương ở đâu ?"

      Như Thúy nương nghe được, lắc lắc đầu : "Nơi khác có quần áo che chắn, té nghiêm trọng."

      "Sao lại bị ngã? Nàng ngốc đến vậy sao?" Trong lòng Ôn Lương đại nhân, nương tử nhà mình là nàng ngốc vô cùng may mắn, sao có thể bị thương chứ? Cho nên lúc nhìn thấy nàng xuất , đầu đều trống rỗng.

      "Tại tuyết lớn quá thôi, nhất thời mờ mắt." Như Thúy nương rất nhàng, sau đó nhìn , thở dài: "Ôn đại nhân vẫn lợi hại hơn, có đèn cũng có thể bình an đến thư phòng."

      "..."

      Nghe thế, thiếu chút nữa Ôn Lương tức chết, nha đầu kia chắc phải châm chọc chứ? có mắt cũng phải có mức độ chứ? nhìn thấy tức giận sao?

      Sau khi sửa sang cho nàng sạch , tức giận ngập tràn trong lòng Ôn Lương giảm mấy phần, sau đó ngồi đối diện nàng mắt to trừng mắt .

      lát sau, vẫn luôn bị cặp mắt hoa đào kia nhìn mà tim đập rộn lên, Như Thúy nương lên tiếng, "Ôn đại nhân, thư phòng lạnh như vậy, lại đốt địa long, trong phòng chúng ta ấm hơn, ngủ cũng yên ổn hơn, đúng ?" xong, cười cười lấy lòng .

      Mặt Ôn Lương đổi sắc nhìn nàng.

      "Nàng ngủ lại tới đây làm gì?" mở miệng, giọng có chút khàn khàn, " phải ta bảo nàng ngủ trước rồi sao?"

      Như Thúy nương nhất thời lúng túng, cẩn thận hỏi: "Nàng muốn nghe lời hay là dối?"

      Mi tâm Ôn Lương nhảy lên, theo kinh nghiệm trước kia, mặc kệ là lời hay lời dối đều khiến bừng bừng nóng giận, nha đầu kia sinh ra là để chọc giận mà.

      "Lời lời dối đều hết ra ." Ôn Lương tự rót chén trà nóng cho mình, chậm rãi uống, khói trà mờ mịt nhuộm mờ đôi mắt đen của .

      "Lời dối là, vì lo lắng Ôn đại nhân chàng tức giận, thiếp muốn chàng tức giận; lời là … Ôn đại nhân quý báu yếu ớt như vậy, thiếp đau lòng."

      Quả nhiên, Như Thúy nương vừa xong, liền bị người trực tiếp đẩy ngã xuống giường, nam nhân trực tiếp ngồi xỗm ở thắt lưng nàng, hai tay giữ chặt đôi vai gầy của nàng, va chạm khiến nàng thiếu chút nữa thở nổi.

      "Ôn, Ôn, Ôn đại nhân, quá thô lỗ rồi, hợp với hình tượng của chàng." Như Thúy nương vội vàng khuyên nhủ.

      "..."

      Trong nháy mắt Ôn Lương có loại xúc động muốn cắn giết nha đầu kia, nghẹn chết người ta mà.

      Cuối cùng, chỉ có thể nắm lấy cằm nàng, hung hăng chặn miệng của nàng, để nàng lặng yên an phận.

      Sau khi ngắt lời nương ngơ ngốc nào đó, chút u ám trong lòng Ôn Lương rất nhanh liền biến mắt hẳn, ôm nàng làm ổ giường, kéo chăn qua đắp lên thân thể hai người.

      "Xin lỗi, đêm nay ta mất khống chế." nhàng , hôn lên trán của nàng, trong lòng có chút bực bội khó hiểu. Nếu , chắc nàng bởi vì tới tìm mà ngã bị thương? Thế nhưng cùng với bực bội quá nhiều lại có loại thỏa mãn nên lời.

      Có lẽ thế giới này còn có rất nhiều người giống như nàng, nguyện ý làm việc ngốc vì mình, thế nhưng nàng ngốc lại khiến vui mừng nén được. Ngốc nghếch của nàng lại khiến cho ái mộ, tim quá cứng rắn, rất khó tiếp nhận người ngoài, cách nào có cơ hội khiến cảm động, khiến động lòng mơ tưởng.

      Nhưng nếu động lòng, tùy hứng mặc kệ trời đất khó dung, đều phải nhét người nọ vào thế giới của mình.

      "... Từ sau khi mẫu thân qua đời, ta liền muốn về ngôi nhà đó nữa. Mẹ ta chính là bị... ông ta làm tức chết, ta ghét ông ấy, nếu có thể, cả cuộc đời này ta đều nguyện gặp lại ông ấy! Sinh thần sao chứ, ít nhất ông ấy vẫn còn sống tốt đến năm mươi, còn mẹ ta lại sớm lìa đời ... Ta biết, hằng năm vào sinh thần của ông ấy, ông ấy đều mượn cớ muốn ta về nhà. Thế nhưng ta vui, trở lại làm gì? Nhìn ông ấy trương khuôn mặt cương trực công chính ra sau đó liền nhớ tới mẹ ta, phải là bị cái vẻ cương trực đó tức chết sao? Cho nên những năm gần đây, nếu ở kinh thành, ta đều gây ra mấy chuyện ngoài ý muốn, hề đặt bước chân đến đó..."

      Giọng của càng ngày càng thấp, tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng nét mặt giấu trong bóng đêm lại khổ sở giống như khóc.

      Đại khái là rơi lệ trong lòng.

      Nàng với tay nắm lấy mặt , chui đầu làm tổ trong cổ , bất chấp mặt bị ép tới đau đớn, yên tĩnh im lặng ôm , để phát tiết uất hận khổ sở trong lòng.

      Trong bóng tối, hai người tựa như hai con thú rơi vào cảnh khốn khổ, ở cùng liếm vết thương cho nhau, an ủi nhau.

      -----

      Tác giả có lời muốn : Cãi nhau gì gì đó, thích hợp với tính cách của bọn họ! Cho nên rất nhanh là có thể sau cơn mưa trời lại sáng ~~

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 49:
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Khi tỉnh lại, trời sáng choang, bên ngoài ánh tuyết mờ mịt khiến thoạt nhìn bầu trời như bị đè nén.

      Ôm chăn ngồi dậy, Như Thúy dụi mắt, cẩn thận đụng tới nửa mặt bên phải, trận đau đớn mãnh liệt khiến nàng hít vào hơi, rên rỉ kêu tiếng, dám chạm vào nữa.

      Nàng cảm giác hình như nửa bên phải mặt mình đau đến chết lặng, bị sưng lên chứ?

      Chợt nhớ ra, nhìn nhìn xung quanh, phát là giường trong phòng ngủ. Trở về lúc nào nàng hoàn toàn ấn tượng, nhưng cũng biết hẳn là do Ôn đại nhân nhà nàng ôm nàng về, tối hôm qua nghe tâm của , cứ vậy mà mơ hồ ngủ thiếp .

      Vén màn giường đứng dậy, Như Thúy nương gọi nha hoàn đợi ngoài phòng vào.

      Nha hoàn bước vào là Lam Y, tối hôm qua Thanh Y gác đêm kiêm lo lắng hãi hùng đêm, tinh thần tốt, vừa mới ngủ bù.

      Lam Y vừa giải thích, vừa hầu hạ nàng rửa mặt, nhìn thấy nửa bên mặt sưng lên của nàng, đau lòng lại biết gì cho phải. Thanh Y cũng tỉ mỉ kể lại quá trình cho nàng ta biết, chỉ tối hôm qua phu nhân cẩn thận vấp ngã, bảo nàng ta hầu hạ cẩn thận. Thế nhưng hơn nửa đêm, sao phu nhân lại vấp ngã chứ? Ngã ở đâu? Thoạt nhìn có phải quá nghiêm trọng rồi ?

      Đương nhiên, quả là thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, lại tổn thương gân cốt, dưới loại tình huống đó, Như Thúy nương cũng xem như may mắn, nếu là người bình thường, tối hôm qua cũng trượt té như nàng trực tiếp lăn tới cầu thang phía dưới hành lang, hoặc đập mặt xuống, sớm bị té đầu rơi máu chảy. Như Thúy nương quả nhiên là người may mắn đáng bị người ta hâm mộ ghen ghét, chỉ sưng nửa bên mặt và tay trầy da chút có là gì?

      Sau khi ăn sáng xong, Lam Y bưng chén nước tỏa ra mùi thuốc nồng đậm đến, Như Thúy nương nhăn mặt, : "Ta chỉ bị té, đâu cần phải uống thuốc chứ?"

      Lam Y lộ vẻ cố chấp : "Đây chính là thuốc mà sáng sớm đại nhân đến phủ Hồ thái y nhờ Hồ thái y kê, nếu phu nhân ngài uống hết, phải phụ tấm lòng của đại nhân sao? Hơn nữa uống thuốc mới có thể mau khỏi."

      Thế là Như Thúy nương ngoan ngoãn uống.

      Bởi vì bị thương, Như Thúy nương chẳng có việc gì để làm.

      Sáng sớm lúc Ôn Lương rời , dặn người hầu, phải để nàng yên ổn dưỡng thương, được tới quấy rầy nàng, thể để nàng hao tổn tinh thần. Thế là nha hoàn ma ma hầu hạ bên người nàng đều rất nghe lời cho nàng làm việc, thậm chí ngay cả xem sổ sách cũng bị cấm tiệt.

      Như Thúy nương bảo Lam Y lấy gương đem tới, xuyên qua gương đồng tính là ràng, còn có thể nhìn thấy bên mặt bầm tím, qua buổi tối, dường như cái mặt sưng như bánh bao kia tích vết bầm to, xanh xanh đen đen, cảm giác rất khủng bố, thoạt nhìn tựa như bị người đánh sưng lên.

      "Lam Y, ngươi xem hai ngày có thể tiêu sưng ?" Như Thúy nương có chút lo lắng hỏi. Ngày kia là sinh thần của cha chồng, khi đó phải gặp người.

      Lam Y chớp mắt, sau đó rất nghiêm trang : " biết, có cần gọi đại phu đến xem chút ạ?"

      " phải Ôn đại nhân nhờ Hồ gia gia bốc thuốc rồi sao? Vẫn nên thôi ." Như Thúy nương lười biếng , trương cái mặt bánh bao này ra, người khác nhìn nàng thế nào? "Ra ngoài lỡ người khác nhìn thấy bộ dáng này của ta, tưởng Ôn đại nhân bạo lực gia đình phải làm sao? Ta muốn người khác hiểu lầm Ôn đại nhân."

      "..."

      Lam Y thầm : phu nhân ngài tổn hại hình tượng của Ôn đại nhân chết sao? Nam nhân tuấn tú sáng sủa như vậy, ai cho rằng phẩm hạnh tốt, bạo lực với thê tử chứ? Phu nhân ngài thực nghĩ nhiều rồi.

      Nhìn hồi, Như Thúy nương dặn dò người bên cạnh, nên lộ ra chuyện nàng té bị thương. Cho nên đến buổi trưa lúc những thiếu niên kia đúng hạn qua bái kiến, nàng cũng ra tiếp đãi như bình thường.

      "Minh quản gia, phu nhân các ngươi đâu?" Ăn mặc tựa như quả cầu tròn vo, Tiểu Mập Mạp nhìn quanh hỏi.

      Minh quản gia xin lỗi : "Thân thể phu nhân khỏe, xin mấy vị thiếu gia cứ tự nhiên."

      "Có quá nghiêm trọng ?" Tiểu Mập Mạp quan tâm hỏi.

      " sao cả, phiền Mạc thiếu gia quan tâm rồi." Minh quản gia vẫn mỉm cười.

      Hạng Thanh Xuân, Vệ Triêu Ấp, Chu Chửng Hú liếc mắt nhìn chăm chú, ba thiếu niên quen thói mưu quỷ kế thầm cảm thấy Minh quản gia quá qua loa.

      Sau giờ ngọ khi Ôn Lương trở về, liền nghe Như Thúy nương ngủ.

      Sau khi đuổi nhóm thiếu niên kia xong, để ý đến bọn nha hoàn hỏi có cần dọn bữa trưa , Ôn Lương trực tiếp về phòng, vén màn giường lên, liền nhìn thấy người nào đó ngủ say sưa giường, khóe môi hơi cong, giống như mộng đẹp. Tầm mắt dừng mặt bên phải của nàng, vươn ngón tay nhàng chạm xuống, thấy nàng đau đến nhíu mày, vội vàng dời tay, vẻ mặt có chút luống cuống.

      lát sau, khi tâm tình luống cuống nén xuống, ngồi ghế thêu trước giường nhìn vẻ mặt ngủ say của nàng.

      *******

      Nhóm thiếu niên bị đuổi kia ăn chực cơm thành công, vừa đói vừa lạnh, liền dồn chủ ý lên người Tiểu Mập Mạp, Tiểu Mập Mạp buồn rười rượi dẫn bọn đến tửu lâu nhà mình, càn quét miễn phí trận.

      Sau khi Tiểu nhị bưng thức ăn sở trường của quán lên xong, bọn họ liền vừa ăn vừa chuyện.

      Hạng Thanh Xuân : "Minh quản gia có điều giấu giếm."

      Chu Chửng Hú : "Hình như tâm tình của Ôn đại nhân tốt lắm."

      Vệ Triêu Ấp : "Hơn nữa còn rất vội vã đuổi chúng ta ra cửa."

      Tiểu Mập Mạp : "Vì sao hôm nay Tiếu Tiếu nương tới Ôn phủ?"

      "..."

      Ba thiếu niên hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Mập Mạp, Tiểu Mập Mạp vô tội nhìn lại bọn họ, hỏi: "Gì chứ gì chứ? Ta muốn gặp Tiếu Tiếu nương, được sao? Vệ thiếu, Chửng Hú, Thanh Xuân, mặc kệ thế nào ta cũng coi trọng Tiếu Tiếu nương, cuộc đời này phải nàng cưới, các ngươi nghĩ kế cho ta , nhất định phải cưới được nàng! Các ngươi cũng được có ý với nàng!"

      Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú hé răng, xem như bọn ngầm đồng ý, chỉ có Hạng Thanh Xuân đanh mặt, chống lại ánh mắt ép buộc của Tiểu Mập Mạp, khẩu vị giảm hơn phân nửa.

      "Ngươi muốn cưới ai liên quan gì đến ta? Sao ta phải giúp ngươi nghĩ kế?" Hơn nữa và bọn họ cũng thân quen gì. Dù gì cũng là con cháu của đại hoàng tử, lúc nào cũng có thể gây khó dễ cho những người này, sao có thể giúp bọn chứ?

      "A, chúng ta phải là đồng bạn* sao?" Tiểu Mập Mạp giật mình.

      Hạng Thanh Xuân cảm thấy mình sắp buồn nôn, sắc mặt khó coi : "Ai chúng ta là... đồng bạn*?" (*chả biết để thế nào cho đúng nữa)

      Mạc Tiềm lại như người trai tốt đè lên vai ta, thiếu niên thân thể ốm yếu vừa chú ý liền bị viên thịt béo lùn chắc nịch đè chặt ghế, thiếu chút nữa thở nổi.

      "Đều cùng đến chỗ Ôn tiên sinh chịu phạt, loại tình cảm cùng chung hoạn nạn này còn ai có thể hơn? Ngươi đừng khiêm tốn, hai ta thân quá mà? Đúng ? Thanh Xuân, ta biết ngươi hay xấu hổ, bất quá ngươi vẫn rất tốt, người bạn như ngươi ta nhất định kết giao, cứ vậy ! Ngươi phản đối chính là đồng ý. Cho nên, bạn bè gặp nạn sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Phải ? Thanh Xuân, ngươi giúp ta, đúng ..." Tiểu Mập Mạp lải nhải, dùng rất nhiều câu hỏi.

      Hạng Thanh Xuân bị viên thịt ép tới mức thiếu chút nữa thở nổi, tay đẩy người phía trước, hai mắt nhìn trừng trừng hai người Vệ Triêu Ấp từ tốn ngồi nhai, tiếng động lộ ra ánh nhìn cầu cứu, thế nhưng khiến tuyệt vọng chính là, hai người kia lại quay mặt ! Dứt khoát nhìn tới! đáng hận!!

      Chu Chửng Hú và Vệ Triêu Ấp coi như nhìn thấy, mặc dù bọn họ thông minh, nhưng với chuyện Tiểu Mập Mạp kiên trì quấn lấy bắt bọn họ nghĩ kế, thường người thua tuyệt đối là bọn họ. Cho nên người thông minh muốn thử thách đạo hạnh ép buộc người của Tiểu Mập Mạp, chịu nổi.

      Vì suy nghĩ cho cái mạng của mình, Hạng Thanh Xuân chỉ có thể thỏa hiệp: "Biết, biết rồi... Ta, ta giúp ngươi..." Cho nên gã mập mạp nhà ngươi mau cút xa ra!!!

      "A, thực sao? Thanh Xuân, ngươi quả nhiên là người tốt, em tốt, ta quả nhiên nhìn lầm các ngươi." Rốt cuộc Tiểu Mập Mạp cũng vui vẻ dời cái thân thể tròn vo của , xốc thiếu niên mắt xếch chỉ chút nữa trợn trắng mắt lên, tiện tay rót cho ta chén rượu, muốn uống máu ăn thề.

      Hạng Thanh Xuân nghiêm mặt, ngăn cản hành vi ép buộc của Tiểu Mập Mạp, dưới nhiệt tình của Tiểu Mập Mạp, ngoan ngoãn uống hết chén kia rượu, sau đó vào lúc Tiểu Mập Mạp vui mừng vuốt lưng ta, rốt cuộc nhịn nổi nữa mà nghiến răng nghiến lợi : "Nhóc béo kia, ngươi nên giảm cân !"

      "Ta giảm rồi. Mẹ ta gần đây ta gầy vòng đó, xem ra Ôn tiên sinh trừng phạt quá hung tàn." Tiểu Mập Mạp vẫn thầm sợ hãi.

      "..."

      Hạng Thanh Xuân tức chết được, quyết định để ý tới Tiểu Mập Mạp, cùng Vệ Triêu Ấp thảo luận nguyên nhân khác thường hôm nay của Ôn Lương.

      Tiểu Mập Mạp chen miệng : "Chẳng lẽ là do Ôn tiên sinh lớn tuổi rồi, cho nên tâm tình tốt?"

      "Câm miệng!" Ba thiếu niên quát lên với ta.

      Tiểu Mập Mạp nín bặt.

      Sau đó tiếp tục thảo luận.

      Chu Chửng Hú vuốt cằm, chậm rãi : "Tối hôm qua nghe phụ thân ta , hai ngày nữa là sinh thần thứ năm mươi của Trấn Quốc Công. Cha ta và Trấn Quốc Công có chút giao tình, tối hôm qua phụ thân còn thở dài , mười mấy năm Ôn tiên sinh chưa về nhà chúc thọ Trấn Quốc Công, hi vọng năm nay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà thể về nhà."

      Vệ Triêu Ấp và Hạng Thanh Xuân cảm thấy hình như mình nắm được điều gì, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó trăm miệng lời: "Lập tức chuẩn bị lễ vật chúc thọ."

      "Lấy danh nghĩa gì mà chuẩn bị?" Chu Chửng Hú cười như cười .

      Tiểu Mập Mạp giơ móng vuốt: "Học trò của Ôn tiên sinh có được ?"

      Ba thiếu niên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó cùng với Tiểu Mập Mạp: "Được, chuyện này liền giao cho ngươi, chúng ta góp tiền cho ngươi."

      "..."

      Tiểu Mập Mạp khóc ra nước mắt, bất quá ba người thèm để ý đến ta, tiếp tục giọng thảo luận.

      Bọn họ khát vọng trở thành học trò của Ôn Lương, với danh vọng nay của Ôn Lương, nếu có thể khiến tự mình mở miệng nhận lời với bọn họ, chính là vinh dự lớn lao, gia tộc cũng vì thế mà vui sướng. Cho nên với việc của Ôn Lương cũng chú trọng mấy phần, ngờ quan hệ giữa Ôn Lương và lão Trấn Quốc Công lại bế tắt như vậy, cho nên bọn họ quyết định phải làm chút gì đó.

      "Haizzz, hôm đó, nếu Ôn tiên sinh có chuyện gì, chúng ta cũng giúp tay ." Vệ Triêu Ấp tổng kết.

      Hiếm khi Hạng Thanh Xuân luôn nghịch ý lại phản đối, mà chỉ kiêu ngạo gật gật đầu.

      ******

      Khi Như Thúy nương tỉnh lại, phát có người ngồi lù lù trước giường, đầu óc nặng nề choáng váng lập tức tỉnh táo.

      "Ôn đại nhân?" Nàng dụi đôi mắt nhập nhèm.

      Ôn Lương thu hồi những suy nghĩ mông lung, nhìn mặt nàng, : "Nghe nha hoàn nàng chưa ăn cơm trưa liền ngủ, đói bụng chưa?"

      Như Thúy nương ngáp cái, lúc muốn đứng dậy bị người nắm tay, ngẩng đầu nhìn gương mặt dịu dàng của , khỏi hô lên: "Uống thuốc do Hồ gia gia kê rất buồn ngủ, ngủ no rồi, muốn ăn." Trái lại bụng đầy nước, muốn xả nước.

      Ôn Lương đỡ nàng rời giường, vào lúc nàng cự tuyệt mình giúp đỡ mà vội vội vàng vàng chạy đến nhà vệ sinh xả nước, mặt liền 囧, vội mím chặt môi ra ngoài bảo người hâm nóng thức ăn bưng vào phòng.

      Sau khi dùng bữa xong, Ôn Lương ôm nàng lên giường, bản thân cũng đá hài leo lên, vuốt tóc nàng : "Ngày kia, nếu bầm tím mặt thể biến mất, nàng cũng cần đến phủ Trấn Quốc Công."

      "Dạ?" Như Thúy nương nghiêng đầu nhìn .

      Lông mi dài rũ xuống, che đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cất giọng thờ ơ: "Ta tự về cũng được rồi."

      "Hở?"

      Như Thúy nương thầm nhủ, Ôn đại nhân, chàng làm vậy hình như họp phép tắt đâu?

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 50:
      Lam Phượng Hoàng
      hauyen2803, Tiểu Ly 1111, banhmikhet23 others thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 50 (Tiếp theo)
      hauyen2803, Tiểu Ly 1111, banhmikhet23 others thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Bạn Ôn Lương cũng ko pải dang vừa đâu
      duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :