1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Niwatorijannie

      Niwatorijannie Well-Known Member

      Bài viết:
      151
      Được thích:
      341
      hai vk ck nhà này xứng quá thể :034:
      Ishtar thích bài này.

    2. Hotaru_yuki

      Hotaru_yuki Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      81
      Hahahaha, Ôn đại nhân mún trả thù đại hoàng tử, nhị hoàng tử và đại công chúa vì có gan lập mưu tính kế hại Như Thuý nương(mặc dù nàng cũng ko có bị j:061::061::061::050:), wả nhiên là nhen a, nhưng mà tại thik mới chết chứ :04(1)::060::060::060: . Ths nàng nhìu

    3. duongduong

      duongduong Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      :yoyo14::yoyo20: e tò mò vẻ mặt của đại hoàng tử khi bị tính kế quá

    4. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193
      2 vk ck nhà này thù dai ghê gớm. tks nàng

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 38
      Beta: Ishtar

      boong thuyền, các thiếu niên hai bên mặt cười vui vẻ, bên trong lại là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.


      Đại hoàng tử và nhị hoàng tử ngồi ghế người hầu mang đến, phía sau bọn họ là thiếu niên mắt xếch vỗ về tay áo, cười cười nhìn thuyền du lịch đối diện, cao giọng hỏi: "Vệ Triêu Ấp, các ngươi lúc nào chuẩn bị xong? Thời gian có vẻ hơi dài nhỉ."


      Vệ Triêu Ấp khẽ nâng cằm, kiêu ngạo : "Vì muốn cho các ngươi mở to mắt xem cái gì mới là cao thủ luật, đương nhiên phải chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó bị rung động rồi nhưng vì sợ mất mặt mà thừa nhận hoặc là cố tình gây đòi gặp người liền thể."


      Nghe như thế, đại hoàng tử nhướng mày, nhị hoàng tử cũng có chút kinh ngạc, công tử thiếu niên khác liền xúc động nhịn được, nhao nhao kêu lên.


      "Nếu như tài nghệ bằng người, đương nhiên cam bái hạ phong, Khúc nương ở bên này cũng phải người vô lý." Đại hoàng tử cao giọng , mặt mỉm cười, dạng phong thái cao thượng, làm cho người xem hai bên bờ khỏi sinh tâm thán phục.


      Vệ Triêu Ấp khóe môi khẽ nhếch lên cười, ta muốn nghe chính là những lời này của ngươi. muốn phòng cũng phải mấy nam nhân này, mà là những nữ nhân kia.


      Nhìn thấy nụ cười của , nhị hoàng tử cau mày, trực giác cho thấy bọn họ bị bẫy, Vệ Triêu Ấp mặc dù thoạt nhìn kiêu ngạo, nhưng cũng phải người ngông cuồng như vậy, lúc này có thể ra những lời này, tự nhiên làm cho lòng người sinh nghi hoặc.


      Đúng lúc này, tiếng tiêu thanh thoát mềm mại chợt vang lên.


      Tiếng tiêu kia lúc đầu khoan thai thanh nhã, giống như nước sông mùa thu, róc rách chảy qua, cũng có người chú ý, qua mấy giây, mới phản ứng được, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía khoang thuyền có rèm trúc che lại kia, lại bởi vì vị trí tốt, nên thể thấy người nào ngồi trong khoang thuyền, chỉ mơ hồ có thể thấy góc của tấm bình phong tinh xảo, mơ hồ còn có góc y phục giản dị thêu hoa rơi thảm, còn có mái tóc đen nhánh nhẵn nhụi mềm mại rơi vạt áo, làm cho người ta sinh ra mấy phần ảo tưởng.


      Tiếng tiêu kia du dương thư sướng, lúc cao lúc thấp, trầm thấp mà thanh tĩnh, làm cho người nghe khỏi chìm nổi theo trong cảnh ý của thanh . thanh ồn ào hai bên bờ sông lại lần nữa ngưng bặt, tất cả mọi người đều say mê trong tiếng tiêu. Tiếng tiêu chốc chốc ôn hòa khi mãnh liệt lúc lại thản nhiên khi lại vui vẻ, lúc ôn hòa giống như đặt mình bên bờ sông lặng yên lắng nghe tiếng nước chảy, lúc mãnh liệt giống như khung cảnh tráng lệ hùng vĩ của trăm con sông đổ ra biển, lúc thản nhiên lại tựa như thiếu nữ vô hạn ưu sầu, tự giác muốn ôm vào lòng mà an ủi, khi vui vẻ lại giống như con người kiêu ngạo tùy ý nhìn cảnh hồng trần...


      Thẳng đến khi tiếng tiêu ngừng lâu, đều có tiếng người.


      du thuyền, thiếu nữ dung mạo thanh lệ say mê bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt lộ ra con ngươi xinh đẹp, chăm chú nhìn chằm chằm du thuyền đối diện.


      "Phương Phỉ?"


      Khúc Phương Phỉ qua rất lâu sau, mới phục hồi lại tinh thần, phát người gọi mình là ai, vội vàng xin lỗi : "Đại công chúa, xin lỗi, Phương Phỉ thất thố..."


      Đại công chúa cao quý mặc y phục giản dị trang điểm đúng mực có chút hiểu ý cười cười, : " có gì. Bất quá, tiếng tiêu vừa rồi thực rất êm tai, biết là người như thế nào thổi được." Mặc dù ở trong cung biết ít người có tài nghệ xuất chúng, cũng thể thừa nhận người nọ thổi tiêu vô cùng hoàn hảo, kỹ xảo thành thạo, ý cảnh ưu mỹ, làm cho người nghe vô ý mà đắm chìm vào trong đó.


      "Tất nhiên là người hết sức xuất sắc." Khúc Phương Phỉ hai mắt sáng ngời, "Ta chưa bao giờ biết trong kinh thành còn có người lợi hại như vậy... biết nàng là ai, ta muốn làm quen với nàng."


      Thấy bộ dáng của Khúc Phương Phỉ, các nương ở đây đều nhịn được che miệng mà cười, đều ràng bệnh cũ của Khúc Phương Phỉ lại tái phát, gặp người có tài nghệ cao siêu, đều muốn cùng đối phương tỷ thí trận, hoặc là vừa bàn luận vừa tỷ thí. Mà loại tính cách lòng chìm đắm với nhạc của nàng, cũng thường xuyên trong lúc vô ý đắc tội người mà biết, làm cho người ta cảm thấy nàng bởi vì có tài đánh đàn xuất sắc mà kiêu ngạo, hay bởi vì theo đuổi cảnh giới quá cao mà làm ra ít chuyện làm cho người ta cảm thấy phiền phức.


      tại Khúc Phương Phỉ lại có bộ dáng này, giống như đem ngườivừa thổi tiêu trở thành đối thủ rồi.


      bao lâu, mọi người kịp phản ứng mới phát ra tiếng vỗ tay ầm ầm, so với khúc nhạc vừa rồi Khúc Phương Phỉ diễn tấu, thanh thế càng thêm vang dội hơn, dù cho người hiểu nhạc, cũng nghe ra được tiếng tiêu phía sau càng thêm lôi cuốn người hơn nữa. nhạc là phân quốc gia, mặc dù nhất định phải là người biết thưởng thức, vẫn có thể nghe ra được chênh lệch giữa hai người.


      Chênh lệch quá xa.


      Vô luận là kỹ xảo hay là ý cảnh, đều có thể là đại cao thủ, so với Khúc Phương Phỉ kỹ thuật cao hơn chỉ bậc.


      Đại hoàng tử sắc mặt có chút cứng ngắc, các thiếu niên bên cạnh khiếp sợ nhìn người thuyền đối diện. Vệ Triêu Ấp lúc này cằm cũng nâng cao hơn, bộ dáng liếc nhìn kẻ dưới nhìn người đối diện, mặc dù trong lòng cũng khiếp sợ với tiêu nghệ của người nọ, bất quá mặt lại thể vô cùng vinh quang, mà các thiếu niên phía sau đều cho rằng diễn tấu người là Tôn Tiếu Tiếu, cũng đồng dạng vênh mặt lên, nhao nhao kêu gào ầm ĩ.


      khúc mở màn, bọn họ toàn thắng trận đem tư thái kiêu ngạo của đám người đại hoàng tử đè xuống, khí thế liền tăng mạnh.


      Cách đó xa trong sương phòng của gian tửu lâu cạnh bờ sông, Sùng Đức hoàng đế trẻ tuổi dựa vào trước cửa sổ nhìn về chiếc thuyền giữa dòng sông, kỳ quái hỏi: "Ta vì sao lại cảm thấy tiếng tiêu này quen tai như vậy?"


      Bị hoàng thượng ca ca mạnh mẽ ép buộc ra đây ngồi Túc vương để chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt : "Mười mấy năm trước, đôi công tử phủ Trấn quốc công ở trong cung yến phụng lệnh thánh chỉ diễn tấu trước mặt mọi người, khi đó tiêu địch kết hợp minh diệu tuyệt vời thiên hạ, trong lúc đó ngay cả quan lại biết gì về nhạc cũng khen dứt miệng ."


      Được nhắc nhở như vậy, Sùng Đức hoàng đế rốt cuộc nghĩ ra, ánh mắt chuyển qua chiếc du thuyền kia, sau đó nghĩ tới nguyên do trong đó, khỏi than thở: "Mấy đứa trẻ dư thừa khí lực tranh chấp với nhau, xem náo nhiệt làm gì?"


      Túc vương trả lời, thấy nữ nhi của mình nỗ lực vươn thân hình béo mập nhắn tới đĩa đậu phộng rang muối bàn, nhưng cái bàn kia cao bằng đầu của nàng, thế nào cũng với nổi, khuôn mặt nhắn nghiêm túc nghẹn tới đỏ bừng, liền mang đĩa đậu phộng sang bên này bóc vỏ rồi bỏ vào tay cho nàng.


      "Cảm ơn phụ thân ~~" tiểu bánh bao khuôn mặt nhắn nghiêm túc lộ ra nụ cười đáng .


      Sùng Đức hoàng đế quay đầu lại vừa vặn thấy màn như vậy, bị hấp dẫn, lập tức đem tiểu bánh bao ôm tới ngồi đầu gối, đùa đùa với nàng, : "Uẩn nhi, đại hoàng huynh của con tuổi còn biết tình, đắc tội người đáng sợ, làm sao bây giờ?"


      Tiểu bánh bao mới ba tuổi tự nhiên hiểu cái gì, nhưng nghiêm túc ngửa đầu nhìn hoàng đế, sau đó đưa hạt đậu phộng lột vỏ cho hoàng đế, nghiêm túc : " sợ, có hoàng bá bá và phụ thân!"


      Hoàng đế nhịn cười, : "Hoàng bá bá và cha con cũng có cách nào đâu?"


      Tiểu bánh bao nghiêm túc nhăn chân mày, nỗ lực suy tư chút, lại : "Kêu nương tới!"


      Sùng Đức hoàng đế liếc nhìnTúc vương phi ngồi bên cạnh Túc vương, vẫn là lắc đầu: "Mẹ con cũng được!"


      Tiểu bánh bao tiếp tục suy nghĩ, ánh mắt sáng lên: "Ôn thúc thúc , Ôn thúc thúc là người thông minh!"


      "..."


      Nhìn thấy Sùng Đức hoàng đế ăn nghẹn, vợ chồng Túc vương đều lương tâm mà tỏ vẻ rất vui.


      "Ách... Cái kia, Uẩn nhi a, người mà đại hoàng huynh của con chọc tới chính là Ôn thúc thúc của con, cho nên tại chỉnh đại hoàng huynh của con nha. Đại hoàng huynh của con bị thua thiệt, làm sao bây giờ?"


      Tiểu bánh bao kỳ quái nhìn , nhàng hỏi: "Ôn thúc thúc tức giận sao?"


      "Ân, có chút ." Sùng Đức hoàng đế cũng quá chắc chắn, bất quá có thể xác định tên nhóc kiêu hùng kia là người keo kiệt, hoàng nhi mới thiết kế vợ lần, có thể đoán được hoàng nhi bị người kia ghi nhớ cả đời. Sùng Đức hoàng đế mặc dù cảm thấy con lớn nhất là tự làm tự chịu, nhưng đây là con trai của mình, thế nào cũng thể khiến thời kì thiếu niên của lưu lại bóng ma quá lớn mới tốt.


      "Đại hoàng huynh ngoan, phải đánh mông !" Tiểu bánh bao nghiêm túc .


      Sùng Đức hoàng đế thiếu chút nữa sặc gần chết, bất quá có thể khẳng định là, loại chuyện ngoan phải đánh mông thể nào do hoàng đệ nghiêm túc của dạy cho tiểu bánh bao được, như vậy liền chỉ có ... Quả nhiên thấy Túc vương phi núp ở bên người Túc vương nỗ lực yếu ớt làm giảm tồn tại của chính mình, Sùng Đức hoàng đế đột nhiên cảm giác ban đầu mình chỉ hôn có nhầm người chứ? Quả nhiên nên vì mẫu hậu tâm huyết dâng trào mà tùy tiện tứ hôn cho hoàng đệ.


      Đại khái là ánh mắt Sùng Đức hoàng đế quá đáng sợ, Túc vương đem nữ nhi ôm tới, sau đó : "Muốn thần đem Tử Tu gọi sao?"


      Sùng Đức hoàng đế lại nhìn về phía du thuyền sông, chỗ đó bắt đầu ra đề mục đối thơ, hai bên lần lượt ngâm bài thơ để mọi người hai bên bờ sông bình luận. Nhìn xong, Sùng Đức hoàng đế lại lắc đầu, giọng : "Đành mặc nó vậy, nếu ngay cả chút trở ngại nho như vậy mà cũng thể chấp nhận được, sau này tổn thất càng nặng nề hơn nữa nó làm sao chịu nổi." (đoạn này bạn hoàng đế tới đại hoàng tử)


      Nghe ra ngụ ý của , Túc vương rũ mắt xuống, chậm rãi vuốt ve chén trà.


      ********


      Trong khoang thuyền, ánh mắt Tôn Tiếu Tiếu sớm bị cuộc đối thơ đặc sắc hấp dẫn, tiếc nuối là mình thể lộ diện, cũng thể chạy ra đằng trước nhìn cái.


      Như Thúy nương rất bình tĩnh ngồi bên cạnh Ôn Lương, ăn các loại điểm tâm được chuẩn bị sẵn thuyền, cùng Ôn Lương chuyện phiếm. Đối với mấy tiểu hài tử còn chưa dứt sữa mà có tâm địa xấu xa, Như Thúy nương cảm thấy hầu hạ tướng công nhà nàng ăn điểm tâm chuyện phiếm còn thú vị hơn.


      Trong lúc đó, tiểu mập mạp Mạc Tiềm cũng qua đây mấy lần, xum xoe với tiểu nương là nguyên nhân, nguyên nhân khác là tìm Ôn Lương giúp đỡ cùng ra đề mục. Đương nhiên Ôn Lương thể nào trực tiếp giúp bọn làm bừa, nhưng nhắc nhở hai câu vẫn là có thể, mà những thiếu niên này cũng là học sinh tinh của Thanh Sơn thư viện, vốn hết sức ưu tú, được nhắc nhở vài câu lại càng như hổ thêm cánh, lập tức có thể đánh bại bọn đại hoàng tử. Mà khi bọn thỉnh Ôn Lương ra đề mục, Ôn Lương trái lại thập phần khách khí ra đề mục rất xảo quyệt, thiếu niên hai phe đồng thời đều bị làm khó dễ, nhưng vẫn kiên trì đến cùng.


      Đai hoàng tử ở phía đối diện biết nguyên nhân, vốn vẫn tự tin rằng nhị hoàng tử ít có đối thủ cùng tuổi về mặt thơ từ ca phú, thế nhưng bây giờ xem ra, Chu Chưởng Húc của đối phương còn tài cao hơn nữa, Chu Chưởng Húc là con của Chu học sĩ trong hàn lâm viện, từ được phụ thân giáo dục, về mặt thi từ ca phú rất có nghiên cứu, ngày xưa cùng nhị hoàng tử chẳng phân biệt được cao thấp, nhưng hôm nay xem ra, chọn từ dùng câu so với nhị hoàng tử càng thành thạo hơn nhiều, quả thực phát huy đến cực điểm rồi, chẳng lẽ là có người ở sau lưng chỉ điểm? Hay là Chu học sĩ?


      Hai phe từ lúc định ra đánh cuộc đến giờ, mỗi người đều bắt tay vào chuẩn bị đề mục, nghĩ muốn trong hôm nay đè bẹp đối phương ngay lập tức. Bọn họ chỉ tự mình thu thập tư liệu, cũng lặng lẽ tìm kiếm các sư trưởng giúp ra đề mục. Bởi vì tại đại hoàng tử hề nghi ngờ vì sao Vệ Triêu Ấp có thể ra đề mục xảo quyệt như vậy, chỉ muốn tìm vị cao nhân ra đề kia.


      Đại hoàng tử rối rắm muốn chết, lần này tỷ thí có bách tính hai bên bờ sông đều ra xem, nếu thắng cuộc tỷ thí này, có lợi cho uy danh của ở trong dân gian, càng tăng thêm phân lượng trong lòng phụ hoàng về tài năng của . Nhưng hôm nay xem ra, có khả năng có cách nào tăng thêm uy danh cho , trái lại mặt mũi lại mất hết tại đây rồi.


      đại hoàng tử rối rắm, nhị hoàng tử cũng là thập phần phiền muộn, lại bị đối phương đánh bại , lại còn bị bọn họ ra đề làm khó dễ, điều này làm cho bị đả kích .


      Nhị hoàng tử tâm phiền ý loạn, ngồi lên ghế nghỉ ngơi lúc, thoát khỏi tùy tùng lúc nào cũng bám sát mình, người mình ngồi bên mạn thuyền suy nghĩ về đề mục thơ lúc nãy, mặc kệ nghĩ như thế nào đều phá giải được, càng làm cho đầu to ra, thể bội phục người ra đề mục.


      Ngay lúc nhị hoàng tử hết sức chuyên chú suy nghĩ, ánh mắt trong lúc vô ý quét đến khoang thuyền phía đối diện cánh tay vén màn trúc lên, sau đó cái đầu nhô ra dò xét, ánh mắt hai người vừa vặn chống lại nhau, người nọ rất vô tội lộ ra nụ cười xán lạn vui mừng, hướng vẫy vẫy tay, kêu tiếng "Nhị hoàng tử điện hạ" .


      Nhưng nụ cười này nhìn ở trong mắt nhị hoàng tử, là ấn tượng quá sâu sắc, rất nhanh nhớ lại chuyện khủng hoảng trước đó lâu, tâm hoảng ý loạn, dưới chân vướng phải cái gì, thân thể thể khống chế nghiêng về phía trước, trực tiếp hướng lòng sông mà nhào xuống...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :