1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_yuki

      Hotaru_yuki Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      81
      Wá uy mãnh , cách dẹp đường của Như Thuý nương wá là có 1 ko 2 đối vs nữ nhân, đạp mông a, hahahahaha .Ths nàng nhìu
      Quan Tiểu YếnIshtar thích bài này.

    2. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Ta .chứ như thúy nương quả là thiên tài .lời tức chết người đền mạng .giờ thị mở đường bằng cách đạp vào mông người khác .em phục chị :yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      Ishtar thích bài này.

    3. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Ùi, Như Thúy nương dũng
      Ishtar thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 36
      Beta: Ishtar

      Các thiếu niên tại đây tự chủ được sợ run cả người, lúc này mới chú ý tới trừ Trình Giảo Kim xông ra đạp người —— Như Thúy nương, còn có nam nhân tuấn mỹ cách nào miêu tả được bằng lời.


      Tư thái đào hoa phong nhã như vậy, dung nhan tuấn mỹ tỳ vết, rất ít người có thể gặp được, làm cho trong đầu bọn họ lên thân ảnh người.


      phải là người kia chớ?


      Mấy thiếu niên còn chưa trải đời nhìn thấy vị nam nhân tuấn tú ôn nhuận như ngọc liền liên tưởng đến vị quân sư ngự dụng của hoàng thượng, nghe người kia mặc dù tài hoa dào dạt, nhưng tính cách lại cực kì tà đạo. phóng đãng kiềm chế được, xưa nay thân y phục trắng thuần rêu rao khắp nơi, y phục màu trắng, là ký hiệu của Nhưng bây giờ nam nhân này thân quần áo sẫm màu, đầu tóc cũng bó lại chỉnh tề bằng ngọc quan, mặc dù làm cho người ta quên khác người như thế nào, nhưng nhìn thế nào cũng giống lúc bình thường.


      Ôn Lương nhìn ra nghi hoặc trong mắt bọn họ, cười cười .


      Ngày như hôm nay, có tùy hứng đến đâu cũng mặc đồ trắng tế bái mẫu thân và huynh trưởng. Mà xác thực thích cột tóc, bất quá bây giờ đều là nha đầu nhà thức dậy sớm, tỉ mỉ vì cột tóc, bó lại cũng sao. Trước kia là lười xử lý, tại có thê tử dấu vì xử lý, tự nhiên giống nhau.


      Mà Như Thúy nương hành hung người xong hoàn toàn nhìn tới ánh mắt quỷ dị của đám người tại trường, rất khiêm tốn hỏi: "Ôn đại nhân, ta rất già sao?"


      Ôn Lương cười đến cực kỳ hút hồn: " già, là bọn quá ngây thơ!" Tiểu tử mới mười mấy tuổi đầu, xác thực còn rất bé.


      Ôn mỗ tại có đầy đủ lý do khinh thường những tiểu tử còn chưa lớn này, tại thế nhưng có vợ rồi.


      Như Thúy nương gật đầu: "Đúng, đối với Ôn đại nhân chàng mà , ta vẫn còn trẻ chán!" Nàng mới mười chín tuổi, Ôn đại nhân hai mươi bốn rồi, nàng cũng phải già. Nghĩ như vậy xong, vẻ mặt cảm thấy rất mỹ mãn.


      Ôn Lương đỡ trán, nha đầu kia vì sao lúc nào cũng lấy tuổi của ra mà chọc a?


      Tôn Tiếu Tiếu nhìn hai người này lúc, trong lòng thầm hai người cũng hề già, Như Thúy nương già, biểu ca thoạt nhìn càng giống công tử phong lưu, nhưng nàng nhớ khi mình còn rất biểu ca cũng rất lớn, tại nàng trưởng thành, biểu ca kỳ thực coi như là rất già ?


      Mà nhìn thấy Như Thúy nương hành hung, những thiếu niên kia bao giờ gặp qua nữ nhân hung hãn như vậy, cả đám đều có chút ngốc trệ, đến khi nghe thấy bọn họ đối thoại, càng hỗn loạn hơn nữa trong gió. Trong thư viện những nương kia đều là quý nữ trong gia tộc thế gia, được giáo dục từ bé làm cho các nàng thoạt nhìn đều hiền lương thục đức, dù cho tính tình có lớn chút, tối đa cũng chỉ vênh mặt lên cho người khác xem chút thôi, cũng nữ nhân giống nữ nhân này tùy ý công kích người khác, cực kì hung tàn!


      Lúc này Vệ thiếu gia được hai người thiếu niên nâng dậy, vẻ mặt hung ác trừng mắt Như Thúy nương, mắng: "Ngươi nữ nhân này..."


      Sau đó lại bị hành hung, lần này là cây quạt đập đầu.


      Vệ thiếu gia tàn bạo trừng mắt nhìn nam nhân dùng cây quạt đập , nhìn thấy liền sửng sốt, giật mình nhìn , muốn há mồm, lại thấy nam nhân kia cười khanh khách, thu lại cây quạt vào trong tay, chỉ cần liếc mắt cái cũng đủ làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, làm cho lời muốn ra đều nghẹn lại trong cổ họng.


      "Vệ thiếu, làm sao bây giờ? Nếu chúng ta ỷ vào người đông thế mạnh cùng lên ?!" Thiếu niên mặt tròn —— Mạc Tiềm làm hết phận của quân sư quạt mo.


      Mà tại trường ít thiếu niên cũng nhìn ra cái đại khái, thấy Vệ thiếu gia xưa nay kiêu ngạo bị người ta trực tiếp đập đầu cũng có giậm chân mắng chửi, liền biết Vệ thiếu gia có khả năng nhận thức nam nhân này. Đến khi nghe thấy lời Mạc Tiềm, vài kẻ bị sặc, trong đó Vệ thiếu gia càng ho lợi hại hơn, sau đó vẻ mặt như muốn nuốt sống Mạc Tiềm.


      "Ít ra chủ ý ngu ngốc cho ta nhờ." Chu Chưởng Húc giọng trách cứ, kêu đừng ở lúc mấu chốt mà ngớ ngẩn làm Vệ thiếu thêm phiền phức.


      phải người chúng ta có thể động! Vệ thiếu gia trong lòng ngàn vạn muốn, cam lòng liếc nhìn Như Thúy nương đá mông tới hai lần, sau đó vênh mặt hỏi: "Tiên sinh, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"


      Ôn Lương cười như cười, dùng phiến quạt chỉ vào Tôn Tiếu Tiếu : "Đây là tiểu biểu muội nhà ta."


      Vệ thiếu gia vẻ mặt khổ sở, sau đó xoay người lại hướng đầu Mạc Tiềm ngu ngốc đánh quyền, khi Mạc Tiềm hai mắt đẫm lệ hỏi vì sao, trong lòng càng hận, muốn kéo nữ nhân nào cho đủ số cũng được, vì sao lại coi trọng biểu muội của nam nhân này, bị chú ý rất nguy hiểm a!


      "Ngược lại là các ngươi, hôm nay muốn làm gì ở đây?" Ôn Lương cười khanh khách hỏi, bất tri bất giác, đem quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình.


      Vệ thiếu gia dám lỗ mãng, thành trả lời vấn đề của .


      ra là trước tiết hạ nguyên, các đệ tử Thanh Sơn thư viện tính toán vào ngày náo nhiệt như hôm nay mời mọi người du sông, phẩm thơ luận từ, trà thơ quan hệ hữu nghị. muốn làm việc phong nhã như vậy, nếu chỉ toàn nam nhân thú vị nữa, thế nên liền muốn mời quý nữ ở Thư Khách trai sát vách cùng , nam nữ phối hợp làm việc mới vui, hơn nữa có thể cùng các nàng giao lưu nhiều hơn, trong lòng cũng biết được các nàng, sau này lúc chọn các quý nữ trong kinh thành làm vợ cũng có chút cơ sở.


      Nhưng ai biết người bị phái mời các quý nữ hôm ấy lại là người nóng nảy, người còn chưa mời được ai cùng người khác xảy ra xung đột, sau đó lại đắc tội với mấy quý nữ thân phận cao quý ở Thư Khách trai, bị người ta trực tiếp cự tuyệt , vừa vặn lúc đó đại hoàng tử và nhị hoàng tử cũng chạy sang mời người, những quý nữ ấy vì giáo huấn bọn họ, lên mặt, cao ngạo đáp ứng lời mời của đại hoàng tử và nhị hoàng tử.


      Nguyên bản khi mời được người bụng hỏa khí, lại có hai vị hoàng tử tài trí hơn người thích tranh đua xuất , mặc dù quân thần có khác, nhưng người thiếu niên huyết khí tràn đầy, sớm có mối hận với hai vị hoàng tử lúc còn trong thư viện, thế là bèn quyết định, bọn họ vào lúc du sông trong tiết hạ nguyên, ở thuyền đấu thơ luận thắng thua với đám người kia, người thua phải đáp ứng người thắng điều kiện.


      Vệ thiếu gia tức là Vệ Triêu Ấp, tổ phụ là trọng thần trong triều, xem như người dẫn đầu đám công tử trong thành. Khi nghe bạn trở về bẩm báo, cũng tức giận ngớt, liền cùng đại hoàng tử bọn họ ứng chiến.


      Bất quá bọn họ là thiếu niên tự xưng phong lưu phóng khoáng, nếu vào tiết hạ nguyên du sông cùng bọn họ đấu thơ mà lại có tiểu nương nào ở bên cạnh cổ vũ coi sao được? Lại thể đem tỳ nữ trong nhà kéo cho đủ số, càng thể lầu xanh mời hoa khôi qua đây cùng họ được, đây phải là phong lưu, mà là hành vi ô nhục các quý nữ ở thuyền bên kia, mới ra cái hạ sách thỉnh thiếu nữ đường lên thuyền cho đủ số, chứng minh bọn họ bên này cũng phải là nương nào.


      Thế là Tôn Tiếu Tiếu đáng thanh tú lại mình trở thành mục tiêu của bọn họ.


      Ôn Lương sau khi nghe xong dường như có điều suy nghĩ, sau đó nhìn thấy đứa Vệ gia kia mặt mày hùng hổ nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc về phía mình cầu tình, khỏi mỉm cười nham hiểm.


      "Được rồi, nếu là hiểu lầm, vậy thôi . Các ngươi có hẹn cùng đám người đại hoàng tử, liền thôi." Ôn Lương ôn hòa , khí chất ôn nhuận, thoạt nhìn là người cực kì khiêm tốn, khiến các thiếu niên tâm hồn còn ngây thơ sinh ra hảo cảm.


      Thấy Ôn Lương quay người muốn , Vệ Triêu Ấp đột nhiên lên tiếng : "Tiên sinh, xin chờ chút!"


      Ôn Lương quay đầu lại nhìn , lại thấy tròng mắt thiếu niên chuyển động linh hoạt, sau đó lên phía trước kéo đến bên cạnh thầm. Người ngoài nghe được bọn họ cái gì, bất quá có thể nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ kia vẫn mang gương mặt cười cười, mà Vệ Triêu Ấp vẻ mặt ban đầu cực kì khó coi, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng xong mấy câu, đối phương miễn cưỡng gật đầu.


      Rất nhanh, hai người liền đạt thành nhận thức chung.


      Vệ Triêu Ấp tới, với những thiếu niên kia: "Vị này chính là Ôn tiên sinh, ta mời du sông cùng chúng ta, ta muốn các ngươi tôn trọng như tôn trọng sơn trưởng của thư viện”.


      Mọi người nghe xong, trực giác nhìn về phía Ôn Lương, Chu Chưởng Húc đến lúc này mới giật mình, dòng họ “Ôn” này càng làm bọn họ hoài nghi nhiều hơn nữa. Mạc Tiềm đầu óc vẫn mây như cũ, nghe như thế liền hưng phấn, quơ móng vuốt hỏi: "Vệ thiếu, các nương này cũng cùng chúng ta cùng lên thuyền sao?"


      Vệ Triêu Ấp tức giận : "Ta làm sao biết! Chính ngươi hỏi nàng ."


      Mạc Tiềm lập tức ủ rũ, giương mắt nhìn tiểu nương Tôn Tiếu Tiếu, trong mắt chớp động vẻ ái mộ.


      Tôn Tiếu Tiếu mặc dù tuổi còn , nhưng rất có cá tính, tuy cảm thấy được ánh mắt kì lạ của thiếu niên mặt tròn, nhưng lúc nãy nàng bị bọn họ vây quanh, cũng là thiếu niên mặt tròn này ôn hòa với nàng nhất, trong lòng tất nhiên là có vài phần hảo cảm, ngược lại là Vệ thiếu gia bộ dáng kiêu ngạo muốn chết, trong lòng liền muốn nhìn . Cho nên lúc này nghe thấy lời của , nhịn được trừng cái, mà Vệ thiếu gia bình thường vẫn là bảo bối trong nhà, trong học viện cũng được đồng bọn tôn làm đại ca, bị nữ nhân trừng rất khó chịu, cũng trừng mắt nhìn lại tiểu nương Tôn Tiếu Tiếu.


      Khi mọi người đều mở to mắt mong chờ Tôn Tiếu Tiếu đáp ứng, Ôn Lương tới bên người Như Thúy nương, ôn hòa : "Nha đầu, khó có được hôm nay khí trời tốt như vậy, chúng ta cũng cùng bọn họ du thuyền xem tiết hạ nguyên sông ."


      Như Thúy nương ngoái đầu nhìn về phía những thiếu niên kia, đặc biệt nhìn thấy mấy thiếu niên bị nàng đạp lúc nãy ánh mắt lảng tránh, khỏi che miệng cười đáp ứng. Tôn Tiếu Tiếu vừa nghe Như Thúy nương ứng, ánh mắt sáng lên, cũng nhìn về phía Ôn Lương, biểu đạt mình cũng muốn .


      "Tiếu Tiếu biểu muội cũng cùng chứ."


      Tôn Tiếu Tiếu vừa nghe, thanh thúy đáp ứng, nhảy qua dắt tay Như Thúy.


      Mà những thiếu niên kia cũng hoan hô lên, đặc biệt đôi mắt Mạc Tiềm sáng lấp lánh nhìn Tôn Tiếu Tiếu. Sau đó đám thiếu niên vây quanh tiểu nương bắt đầu mỗi người câu tự giới thiệu mình làm quen, thoạt nhìn rất có hảo cảm đối với tiểu nương.


      Ôn Lương bộ dạng tính tình cực tốt nhìn các thiếu niên làm ầm ĩ, liếc nhìn Vệ Triêu Ấp đứng ở đằng xa, thiếu niên bị nhìn khuôn mặt tuấn tú liền biến thành màu đen, bất đắc dĩ chạy qua đây, đối với Như Thúy nương ấp a ấp úng : "Vừa... Xin lỗi..."


      "Ai? Cái gì?" Như Thúy nương nhíu mày nhìn , bé như vậy, tai nàng thể nghe được đâu.


      Vệ Triêu Ấp trừng mắt liếc nàng cái, lớn tiếng : "Vừa rồi xin lỗi, là ta suy nghĩ ăn bậy bạ, nương kỳ thực vẫn rất trẻ tuổi!" Hứ, đều là lão bà lập gia đình, tuyệt đối trẻ tuổi!


      Như Thúy nương cười híp mắt gật đầu, : "Ta xác thực rất trẻ tuổi, vừa mới thành thân được tháng đâu. Ân, Vệ thiếu gia, ta tha thứ cho ngươi! Bất quá sau này phải luôn mở mắt to, đừng dùng nó làm vật trang sức, cần sử dụng cho hiệu quả nha!"


      "..."


      Vẻ mặt Vệ Triêu Ấp như bị đè nén trừng nàng, lại lần nữa cảm thấy nữ nhân này là người chuyên hại người, sau này cưới vợ tuyệt đối lấy loại nữ nhân như vậy!


      Ôn Lương phái thị vệ quý phủ của Hồ thái y thông báo cho hai vị lão nhân tiếng, liền dẫn thê tử và biểu muội theo những thiếu niên kia tới bờ sông nội thành, chỗ đó đậu mấy chiếc du thuyền, còn có năm sáu người thiếu niên lo lắng chờ đợi, nhìn thấy bọn họ xuất , tất cả đều vui mừng, bất quá chỉ thấy được tiểu nương Tôn Tiếu Tiếu, lập tức đều lộ ra vẻ thất vọng.


      Về phần Như Thúy nương, xin lỗi, nương này tại búi tóc của phụ nữ có chồng, cũng phải tiểu nương non nớt mười hai mười ba tuổi, cho nên bị các thiếu niên này tự động bỏ qua.


      Bất quá khi nhìn thấy Vệ thiếu gia cung kính mời nam nhân tuấn mĩ cầm chiết phiến lên thuyền, các thiếu niên đều có chút mê hoặc, bất quá những người phía sau liều chết nháy mắt ra hiệu, liền cũng có hỏi nhiều, đỡ phải khiến Vệ thiếu gia hỏa khí đầy mình bùng nổ.


      Ôn Lương sau khi chờ người an bài vào trong khoang thuyền ngồi, tự động có người bưng trà bánh và trái cây lên cho . Đúng như lời các thiếu niên, thuyền tỳ nữ, đều là dùng gã sai vặt tới hầu hạ, xem ra đám các thiếu niên được nuông chiều từ bé đều tức lắm rồi.


      Như Thúy nương ngồi ở bên cạnh Ôn Lương, đánh giá chung quanh, kéo kéo tay áo Ôn Lương, giọng hỏ: "Ôn đại nhân, chàng quen biết Vệ thiếu gia kia sao?"


      "Đương nhiên là biết." Ôn Lương bưng chén trà bàn nhấp ngụm trà, bình tĩnh : "Cha từng mang đến trước mặt ta, hi vọng ta thu làm đệ tử. Bất quá khi đó vừa mới trở về còn nhiều việc phải làm, cho nên cự tuyệt!"


      Như Thúy nương liền hiểu, : "Chẳng trách nhìn thấy chàng liền giống như chuột nhìn thấy mèo! Ôn đại nhân, ta cảm thấy Vệ thiếu gia tính tình rất được, lại hơi ngốc nên nếu bọn họ muốn cầu cạnh chàng, chàng cũng nên chỉ dẫn cho bọn họ chút”.


      Nghe ra ý tứ của nàng, Ôn Lương khỏi phì cười tiếng, vỗ xuống tay nàng ôn tồn : "Đây là đương nhiên, đều nghe phu nhân!"


      Như Thúy nương tươi cười rạng rỡ, hết sức ân cần bóc cam quýt cho .


      Mà bên kia, Tôn Tiếu Tiếu lên thuyền lâu, liền theo các thiếu niên tham quan thuyền.


      Tiểu nương vẫn còn mê chơi, căn bản thể ngồi yên chỗ, đối với nhiệt tình của các thiếu niên rất vui vẻ. Nàng tướng mạo xinh đẹp, tươi cười ngọt ngào, cùng các thiếu niên chuyện rất tự nhiên, có kiêu ngạo như các quý nữ kia, trong mắt các thiếu niên, đúng là tiểu nương làm cho người ta thích, cũng làm cho những thiếu niên kia ánh mắt đều đặt người nàng. Trong đó Mạc Tiềm càng tấc cũng rời theo sát nàng, khiến Vệ Triêu Ấp ở phía trước vội vàng an bài tức giận đến thiếu chút nữa đem xốc lên đánh cho trận.


      Người chèo thuyền khởi động mái chèo, thuyền chậm rãi chạy tới giữa sông bên trong thành, hai bênbờ sông là dãy nhà ở cổ xưa, bên bờ còn có các nương mặc y phục giản dị cầm giỏ hoa ngồi lan can, hướng về người đường chào bán hoa tươi do chính các nàng tự tay trồng.


      Mạc Tiềm là tiểu tử mập mạp tròn tròn, mặc dù có tiềm chất làm quân sư quạt mo, quá đáng tin, nhưng giỏi nhất là chọc cười nữ hài tử, tự mình chạy đến chỗ mấy bán hoa mua bó phù dung đưa cho tiểu nương.


      Tôn Tiếu Tiếu rất sảng khoái nhận, còn đáp lại bằng nụ cười tươi, làm tiểu tử mập mạp vui sướng cách nào tả nổi. Những thiếu niên khác thấy vậy, cũng vội vàng mua hoa, bất quá có mấy người vội vàng quá liền đè tiểu tử mập mạp ngã lăn xuống, lập tức thuyền mảnh hỗn loạn.


      Ôn Lương ngồi ở khoang thuyền phía trước ngắm cảnh qua cửa sổ, cũng ngăn bọn họ.


      Những thiếu niên này đều xuất thân từ những gia tộc quyền quý trong kinh thành, bọn họ thoạt nhìn mặc dù biết điều, nhưng đều biết điều gì có thể làm điều gì thể làm. Tôn Tiếu Tiếu mặc dù phải người kinh thành, nhưng quần áo và cách trang điểm cùng khí chất toàn thân có thể đoán được là nàng nữ nhi xuất thân cao quý, bọn họ cũng chỉ có thể nháo như vậy, dám vượt ra ngoài giới hạn.
      lan đỗ, hauyen2803, banhmikhet24 others thích bài này.

    5. duongduong

      duongduong Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      :yoyo14:tem
      tks ss nhiều nha !!!!
      Ishtar thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :