1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Khó Làm - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 15


      Ngày thứ hai, A Nan trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, bị người nào đó đánh thức.


      Mở ánh mắt cay cay nhìn, mơ mơ hồ hồ thấy trước giường có nam nhân mặc triều phục màu đen, bỗng cả kinh, lập tức thanh tỉnh. Xoa xoa ánh mắt còn chua xót, có chút mơ hồ nhìn , nhất thời phản ứng kịp.


      Sở Bá Ninh ngồi bên giường, thấy tiểu thê tử đầu lông lá rối bời, ánh mắt mê mang, khóe môi khẽ cong, sau đó rất nhanh tiến thẳng đến, trực tiếp đem A Nan ôm lên, lấy y phục của nàng cho nàng, : "A Nan, mau tỉnh lại, phải vào cung rồi."


      A Nan nga tiếng, chậm chậm nhận y phục, theo dõi .


      Sở Bá Ninh xoay người.


      Sáng sớm mùa thu phương Bắc mang theo khí se lạnh, A Nan mặc áo đơn màu trắng, cảm thấy dòng khí lạnh thổi vào, khiến nàng nhịn được mà kêu tiếng, xuống giường mang giày, ôm y phục vòng ra phía sau bình phong thay y phục.


      Bởi vì Sở Bá Ninh thích người khác động vào mình, cho nên chuyện mặc quần áo luôn là tự mình động thủ. A Nan thân gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó, nên chuyện "Quần áo đưa tới tay, cơm tới há mồm" tốt đẹp xa xôi kia giống như chuyện của đời trước, khiến nàng cứ mãi sụt sịt thôi.


      A Nan mặc quần áo tử tế xong, nha hoàn ở cửa vào, phục vụ hai người rửa mặt, A Nan ngồi trước bàn trang điểm, cho Như Thúy Như Lam giúp nàng búi tóc.


      Tối hôm qua, vì Sở Bá Ninh đột nhiên cầu mạnh mẽ khác thường, A Nan mất ngủ đến nửa đêm. Sáng sớm hôm nay, đương nhiên mang theo hai quầng mắt thâm, cũng bởi vì thiếu ngủ, mặt trái táo có chút trắng bệch, xem ra có chút giống dưa chua héo.


      A Nan biết hôm nay có trận đánh ác liệt phải đánh, cố gắng lên tinh thần phấn chấn, sai nha hoàn giúp mình mang lên phía chút đồ trang sức trang nhã che giấu quầng thâm, chỉ là hiệu quả tựa hồ lớn!


      Chờ A Nan ăn mặc xong, đồ ăn sáng mang lên.


      Sở Bá Ninh quan sát y phục của A Nan, thân xanh nhạt. Nha hoàn giúp nàng búi tóc lên theo kiểu phu nhân, đầu đồ trang sức rất đơn giản, mặc dù nhìn phú quý, cũng món trang sức bằng vàng nào tượng trưng cho quyền quý.


      Sở Bá Ninh chỉ thoáng liếc mắt nhìn, liền cùng A Nan cùng nhau dùng đồ ăn sáng.


      Trong lúc ăn sáng, gia nhân chuẩn bị xong xe.


      Lúc này sắc trời vẫn có chút mờ mờ, sáng sớm đường phố bóng người thưa thớt, chỉ có vài xe ngựa của quan viên lâm triều ròng rọc qua, khí lành lạnh mà tĩnh lặng.


      xe vào cung mất nửa canh giờ, A Nan thu váy dựa vào vách xe, trong khí an tĩnh lành lạnh sáng sớm này lại có chút buồn ngủ. Sở Bá Ninh nhìn thân hình nàng có chút lay động, bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ gật, lông mi dài cụp xuống, dưới mắt in dấu quầng thâm.


      Đột nhiên, A Nan bị đôi cánh tay ôm vào trong ngực ấm áp, sau đó giọng nam có chút quen thuộc , "Nàng ngủ , khi nào đến ta gọi nàng."


      Thân thể A Nan cứng đờ, lại buông lỏng xuống, tựa vào ngực Sở Bá Ninh, nhắm mắt lại ngủ.


      Xe ngựa ròng rọc kéo tiếp, rồi dừng lại trước cửa cung.


      Khi A Nan bị Sở Bá Ninh giọng đánh thức còn có chút ngây ngốc, đến lúc nghe được bên ngoài Viên nhi :"Vương Gia, vương phi, đến hoàng cung rồi.", thần kinh run lên, lập tức ngồi dậy.


      Lần này A Nan vào cung chỉ dẫn theo Như Lam, Như Thúy ở lại, sợ nàng ở trước mặt thái hậu càn, để lại trong vương phủ. Từ khi A Nan gả cho Túc Vương, đây là lần đầu tiên bái kiến mẹ chồng, hơn nữa mẹ chồng còn là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, bảo nàng làm sao khẩn trương.


      Cả đời này, A Nan thấy Thái hậu mới chỉ có lần duy nhất. Trước kia bởi vì thân phận đủ tư cách, căn bản cần vào cung. Mà lần thấy Thái hậu đó, vì nàng lo lắng mình làm tốt quy củ, nên mắt cũng dám nhìn xung quanh cái. Đối với Thái hậu, ấn tượng chỉ là có chút phúc hậu, có chút hòa ái của phụ nữ trung niên. Nhưng để có thể làm được Thái hậu tuyệt đối đơn giản, A Nan rất tin điểm này. Nếu như nàng biết buổi thưởng hoa yến đó là Thái hậu đặc biệt chọn phi cho Túc Vương, đừng nàng làm cái gì đặc biệt, Thừa Tướng phu nhân tuyệt đối trăm phương ngàn kế cho nàng vào cung.


      "Đừng khẩn trương, mẫu hậu rất tốt." Sở Bá Ninh nhìn thấy A Nan khẩn trương, lúc người, cầm tay nàng dặn dò.


      A Nan miễn cưỡng cười cười với , cũng cảm thấy được an ủi. Từ xưa mẹ chồng nàng dâu chính là vấn đề khó có thể , huống chi mẹ chồng còn là Thái hậu. Vị trí này, nàng có tư chất giả khờ giả dại nên rất khó mà khẩn trương, sợ mình làm tốt, khiến Thái hậu thích mình, cũng làm Sở Bá Ninh khó xử. Nam nhân kẹp ở giữa mẹ già cùng thê tử, mặc kệ thích thê tử thế nào, trong lòng vẫn là hướng đến mẹ già của mình rồi.


      Trong lúc A Nan còn lo lắng, bọn họ tới cung Thái hậu - Trọng Hoa cung.


      Vừa tới Trọng Hoa cung, có cung nữ đứng ở trước điện chờ. Cung nữ vừa nhìn thấy bọn họ, lộ ra nụ cười mừng rỡ, : "Vương Gia, vương phi, nô tỳ chờ các người lâu!"


      "Trữ , mẫu hậu dậy rồi?" Thanh của Sở Bá Ninh tương đối , đối với Trữ này vô cùng tôn trọng.


      " dậy rồi, hoàng hậu nương nương cùng các nương nương đều tới! Chỉ là thái hậu nương nương ngại nhiều người làm ngài nhức đầu, trực tiếp đuổi các nương nương , chỉ chừa lại hoàng hậu nương nương cùng Thục phi nương nương." Trữ .


      Trữ là người lâu năm trong Trọng Hoa cung, là tâm phúc của Thái hậu, cũng nhìn Sở Bá Ninh lớn lên, Sùng Đức Hoàng đế cùng Sở Bá Ninh đối với bà cực kỳ tôn trọng, khiến dưới Trọng Hoa cung cũng đối với bà rất tôn trọng. Thái hậu sai Trữ trực tiếp chờ ở chỗ này, có thể thấy đối với Túc vương phi rất là để ý.


      vào trong điện, Thái hậu ngồi ở chủ vị, ngồi bên là hoàng hậu, phía dưới là cung phi xinh đẹp trẻ tuổi, chính là Thục phi trong Tứ phi, con mà Lục Thừa Tướng gả vào cung, đại tỷ tỷ của A Nan. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thái hậu chỉ lưu lại Thục phi, dù sao A Nan là muội muội của Thục phi, tại gả cho bạn Vương gia, vào cung bái kiến Thái hậu, Hoàng hậu, để tỷ muội gặp nhau cũng là việc nên làm.


      "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!" Chờ Thái hậu ừ tiếng, Sở Bá Ninh lại chuyển hướng tới Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi, "Thần đệ thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương."


      A Nan cũng cung kính tiến lên bái kiến.


      Thái hậu bộ mặt từ ái nhìn đứa con trai của mình rốt cuộc thành thân, mặt vui mừng, lời quan tâm sinh hoạt hằng ngày của Sở Bá Ninh, A Nan là tân nương, nên thể chen lời, Sở Bá Ninh đều nhất nhất đáp.


      Sau đó bắt đầu kính trà.


      A Nan nhận trà cung nữ chuẩn bị, bước tới trước mặt Thái hậu, ôn thuần : "Mẫu hậu, mời uống trà."


      Thái hậu cũng làm khó A Nan, trực tiếp nhận trà, nhàn nhạt nhấp miếng, sau đó tự có cung nữ nhận lấy. Thái hậu híp mắt quan sát A Nan, biết nghĩ gì. A Nan bị bà nhìn tới nhìn lui trong lòng có chút chột dạ, cho đến khi Thái hậu dùng khóe mắt mắt liếc lão ma ma đứng bên cạnh phục vụ, lão ma ma hướng bà gật đầu, Thái hậu rốt cuộc cười, nhìn A Nan cười hết sức từ ái, kéo tay A Nan đến trước mặt kĩ càng quan sát, ánh mắt hiền hoà dịu dàng, giống như A Nan là con mến của bà.


      Ở đây đều là tinh , sao lại phát Thái hậu khác thường? bên hoàng hậu khóe mắt giật cái, che giấu tâm tình, dùng khăn che dưới miệng, chỉ có Thục phi nương nương mấp máy miệng, dùng đôi ấm áp mắt nhìn A Nan.


      Kính trà hoàng hậu, Sở Bá Ninh thấy Thái hậu rất thích A Nan, yên lòng, ít lời liền ra khỏi Trọng Hoa cung có việc.


      "A Nan a, Túc Vương ai gia giao cho con. Túc Vương là con trai của ai gia, ai gia rất thương nó. Ai gia ở trong cung, thể lúc nào cũng theo nó, muốn bên cạnh nó có người chăm sóc, tại nó rốt cuộc thành thân rồi, ai gia cũng xem như an tâm được phần nào."


      "Mẫu hậu, đây là việc mà con dâu phải làm." Lời hay ai cũng biết , mặc dù A Nan là người vụng về, có tiếng ngốc, nhưng thanh nàng ngọt ngào mềm mại, nụ cười thà chất phác đáng , ngọt đến dịu lòng người.


      bên hoàng hậu cũng cười : "Mẫu hậu, Túc vương phi là nàng dâu tốt, là mẫu hậu chọn tốt, nô tì vừa thấy Túc vương phi, thấy thích."


      Nghe Hoàng hậu , mặt Thái hậu cười tươi như đóa hoa. Ai biết số mệnh Túc Vương Sở Bá Ninh khắc thê tuyệt tử, kéo dài tới hai mươi mấy tuổi cũng thành thân, nam tử bình thường bằng tuổi sớm có mấy đứa bé rồi, cả nha hoàn trong phòng cũng có, có thể nghĩ bi thống đến mức nào. đại thần quan viên nào nguyện ý đem con của mình gả cho Túc Vương, chỉ sợ mới vừa đính hôn, con nhà bọn họ chết rồi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh là chuyện kẻ nào thích.


      Lần này, nếu phải Thái hậu trực tiếp sai Hoàng đế hạ chỉ, A Nan chừng cũng gả cho Túc Vương, chừng có nhiều tai nạn, hay khó khăn như vậy. Trong kinh thành ai cũng biết kể từ khi con của Thừa tướng gả cho Túc Vương, khuê nữ ba ngày hai bữa liên tục xảy chuyện ngoài ý muốn, ngay cả lần kính trà này cũng bởi vì bị té, chân bị thương mà kéo dài đến bây giờ. tại, cung nữ trong Trọng Hoa cung đều nhịn được, lặng lẽ xem sắc mặt Túc vương phi, xem ra có chút tiều tụy, vừa nhìn cảm thấy sống được tốt, cũng biết lúc nào sơ ý chút, người còn nữa.


      Hoàng hậu mặt biến sắc, trong lòng cho rằng Túc vương phi sống bao lâu, cảm thấy Túc vương phi cũng là đáng thương, bị buộc gả cho Túc Vương. tháng trước, ở thưởng hoa yến còn là tiểu oa oa trắng nõn nà như hoa, tại...... Cảm thấy Túc vương phi biến thành thiếu phụ luống tuổi yếu ớt xanh xao, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng Hương tiêu Ngọc vẫn....
      minhminhanhngoc, Nhok_Njco, thư hồ8 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 16

      A Nan biết mình ở trong lòng Hoàng hậu bị đánh dấu ấn: "Bất cứ lúc nào cũng có thể Hương tiêu ngọc vẫn, thiếu phụ luống tuổi (*)”, lúc này bị nhiệt tình của Thái hậu làm cho trái tim sợ hãi, trực giác trong này có cái gì mờ ám. Nhưng bây giờ người nàng ở trong cung, nơi này chính là nơi tôn quý, hoa lệ nhất khắp thiên hạ, cũng là nơi phải cẩn thận lời ăn tiếng nhất thiên hạ, thậm chí ngay cả nét mặt của người cũng thể quá lộ liễu.

      (Cho mình cười phát :)) Túc Vương ‘xài đồ’ hao quá!!!)

      Cho nên, A Nan chỉ có thể phát huy bản tính thà chất phác, Thái hậu gì nàng liền ứng theo, cũng phạm sai lầm. Cộng thêm Hoàng hậu ở bên giải trí, Thục phi cũng giúp vào, chuyến gặp mẹ chồng của A Nan lần này coi như là nhõm.


      Bỗng nhiên, Thái hậu cười híp mắt : "Túc vương phi, con tốt, Túc Vương giao cho con ai gia yên tâm. Chỉ là, phủ Túc Vương vắng lạnh, mấy năm nay Túc Vương chỉ lo chính vụ, biết đứa bé kia nghĩ như thế nào, lại ngại người trong vương phủ nhiều làm phiền, trực tiếp đem bọn nha hoàn bỏ hết, chỉ chừa lại vài lão nhân chững chạc. Nhưng bây giờ cưới vương phi, chủ mẫu cũng cần người phục vụ, thể để người khác chê cười."


      A Nan nhắm mắt nghe Thái hậu dùng loại giọng đùa cợt nhanh chậm chuyện, trong lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi, trong lòng chỉ có suy nghĩ: Trọng tâm rốt cuộc tới!


      Hoàng hậu cười đoan trang, phát biểu cái gì. Mặc dù nàng là Hoàng hậu, ở nơi này cũng có tiếng . Nhưng Thái hậu là mẫu thân Hoàng đế, nàng cũng phải kính trọng Thái hậu, nhiều chuyện thể lướt qua Thái hậu mà làm, Thái hậu muốn làm cái gì, nàng chỉ làm bàng quang là được.


      Mà Thục phi mặc dù cũng cười, nhưng nắm khăn tay chặt, nụ cười cũng phai nhạt chút.

      "Túc vương phi, ai gia thấy thế này , nơi này có vài cung nữ tốt, đều là người lanh lợi, sai bảo bưng trà rót nước, tự ở đây. Túc Vương Phi con thấy thế nào?" Thái hậu cười như Phật Di Lặc, thân thiết hiền lành, như vì muốn tốt cho ngươi thôi!


      Nội cung, đặc biệt là nô tài hoàng cung, nơi đó cung nữ nào mà lanh lợi, đều là nô tài biết nhìn sắc mặt, giỏi nhất nhìn ánh mắt chủ nhân làm việc. Dùng lời đại mà , chính là nghề nghiệp cung nữ học ở trung tâm bổ túc. Chỉ là, mọi người cũng biết , xuất thân cung nữ mặc dù thân phận thấp kém, nhưng phải là thể leo lên long sàng, thậm chí từng qua đời sủng phi, ép hoàng hậu Trung Cung thiếu chút nữa bị phế, khiến toàn cung cung phi sợ hãi tức giận. Dĩ nhiên, đây là chuyện thời tiên hoàng.


      tóm lại, cung nữ cũng chỉ có ý muốn, phất lên làm Phượng Hoàng, lật người làm chủ nhân.


      Vẻ mặt A Nan có giây trong nháy mắt trống , ngay sau đó khuôn mặt tươi cười, chậm rãi cúi đầu, nhàng đáp tiếng: " Người mà mẫu hậu ban cho, dĩ nhiên là lanh lợi!"


      Thái hậu lập tức cười, từ ái vỗ tay A Nan : "Ai gia quả nhiên nhìn nhầm, con là đứa bé ngoan! Con cũng cần để ý họ, họ chỉ là người phục vụ, nếu thủ phận, trực tiếp giết, mẫu hậu tuyệt đối cản con."


      A Nan mặt ngoài ôn thuần đáp lời, trong lòng có chút kháng cự loại an bài này, nhưng thân phận của nàng bây giờ, thể cái gì. Mà Thái hậu cũng cần nàng có bất kỳ ý kiến gì, mặc dù là giọng thương lượng, ra chỉ là thông báo tiếng, kết quả hợp thành .


      Chỉ chốc lát sau, vị lão ma ma mang theo năm cung nữ trẻ tuổi tới, quả đều là lanh lợi. Tướng mạo tư chất cần , có thể chọn vào cung làm cung nữ, đây chính là nô tài hoàng gia, chọn đầu tiên là dung mạo.


      Năm cung nữ tới, nhất nhất thỉnh an mấy vị chủ nhân.


      Thái hậu uống hớp trà, đối với mấy cung nữ lạnh nhạt : "Phủ Túc Vương tại thiếu phục vụ, các ngươi theo Túc vương phi đến phủ Túc Vương phục vụ chủ nhân ."


      Mấy cung nữ kinh hãi, theo bản năng nhìn Túc vương phi trong truyền thuyết cái, nhưng vẫn lập tức quỳ xuống tới tạ ơn, có thể thấy được đều là thức thời, về phần trong lòng các nàng ấy nghĩ như thế nào, cũng chỉ có họ mình biết. Thái hậu hiểu nhất Túc Vương, làm sao có thể tùy tiện chọn kẻ biết điều đưa đến phủ Túc Vương khiến người chán ghét?


      Năm cung nữ tạ ân, lại chuyển hướng tới A Nan quỳ xuống, A Nan sau này chính là chủ nhân của các nàng, mặc kệ họ sau này có bản lãnh leo lên giường Túc Vương hay , ít nhất danh nghĩa các nàng phải phục vụ vợ chồng Túc Vương. A Nan cười đến có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn ở trước mặt Thái hậu làm Túc vương phi rộng lượng.


      Hoàng hậu ngồi bên xem cuộc vui, liên quan tới ta. Thậm chí nghĩ năm cung nữ này có phần biết Túc vương phi là có vận khí tốt, có thể chống đỡ được mấy ngày, còn những người còn lại vừa vào phủ Túc Vương là tự tìm cái chết......


      Thục phi vẫn cười, chỉ là nụ cười đạt đến đáy mắt.


      Thái hậu rất hài lòng A Nan thức thời, phất tay sai ma ma mang theo các cung nữ xuống, chờ A Nan rời cung mang về phủ Túc Vương, sau đó lôi kéo A Nan tiếp tục chuyện.


      Nhất thời bên trong Trọng Hoa cung hoà thuận vui vẻ.


      Con người là có lòng tham đáy. Nếu lúc bắt đầu, Thái hậu đối với Túc Vương mong đợi rất đơn giản, chỉ cần có nữ tử có thể gả cho Túc Vương, bình an qua hôn lễ, để Túc Vương miễn bị người giễu cợt khắc thê tuyệt tử. Đến khi biết Túc vương phi chỉ qua hôn lễ, hơn nữa còn cùng vương phi hợp phòng, lòng Thái hậu bắt đầu linh hoạt.


      Phải , Túc Vương lập gia đình ngày thứ hai, Thái hậu từ ma ma nơi đó biết được tiểu tử luôn cự tuyệt cùng người thân cận, thế nhưng cùng vương phi hợp phòng, Thái hậu còn tin. Đến khi ma ma len lén mang vào cung lạc hồng khăn trắng, vẫn cảm thấy có thể. Cho tới hôm nay A Nan vào cung bái kiến, Thái hậu sai ma ma có kinh nghiệm đến xem người, nghe lão ma ma có kinh nghiệm có thể từ tướng mạo khi hành động nhìn ra có hay , lão ma ma nhìn A Nan sau cho Thái hậu đáp án khẳng định. Từ đó, Thái hậu rốt cuộc buông xuống tâm tư.


      Con trai mình có bệnh tiện ra, Thái hậu làm sao biết, nghĩ đến con trai chỉ có thể lấy thê, thậm chí phá vỡ nguyên tắc thích người thân cận, thích sạch , Thái hậu tại hận thể nhét cho con trai mười hay tám nữ nhân, làm tiểu con trai lập tức có đời sau. Hậu nhân của Túc Vương là chuyện trong lòng bà quan tâm nhất bây giờ.


      đến, lại còn là thân phận A Nan có phần thấp chút, khiến Thái hậu cảm thấy áy náy với Túc Vương. Cho nên, bây giờ là nghĩ tới biện pháp bổ sung. Chỉ định thêm thân phận cao quý làm trắc phi—— Về phần thân phận cao quý của trắc phi đó có phải có ảnh hưởng vị trí chánh phi hay , điều này hoàn toàn hề nằm trong phạm vi lo lắng của bà ta.


      Chỉ là, Thái hậu cũng dám tiến người ngay, Túc Vương mới tân hôn nửa tháng, tại liền chỉ người vào, làm trò cười cho mọi người trong kinh thành. Những cung nữ này trong cung được bồi dưỡng đặc biệt, phục vụ người rất có công phu, trước hết để họ vào trong phủ Túc Vương phục vụ, coi như làm người mở đường, thăm dò lòng Túc Vương mới là quan trọng nhất.


      Thái hậu dù sao cũng già rồi, chuyện hồi, liền lộ ra thần sắc mệt mỏi.


      Hoàng hậu cùng Thục phi rất biết điều rời , Thục phi thuận tiện mang theo A Nan trở lại Vĩnh Ninh cung, sau khi cung nữ dâng trà, liền đuổi đám phục vụ .


      "Đây là điểm tâm trong cung làm, muội nhìn có hợp khẩu vị ." Thục phi ra ngồi giường, có chút buồn buồn .


      A Nan đáp tiếng, cầm khối bánh quy xốp gặm miếng.


      Thục phi quan sát A Nan, nàng vào cung tám năm, cũng nhiều năm nhìn kỹ muội muội. Nàng là đại tiểu thư của Thừa tướng, cộng thêm tuổi của nàng và A Nan cách xa nhiều, đương nhiên chú ý tới A Nan, ai biết muội muội luôn yếu ớt như mèo con đột nhiên bay lên đầu cành, gả cho em ruột Đương Kim Hoàng Đế cưng nhất, có thể là phất lên làm Phượng Hoàng.


      Nếu như Túc Vương có số khắc thê tuyệt tử, tin tưởng A Nan may mắn nhất.


      Nhưng đáng tiếc......


      Thục phi lắc đầu, thuận tay rót cho A Nan ly trà.


      A Nan thụ sủng nhược kinh nhận lấy, thận trọng hành động, khiến Thục phi có chút mệt mỏi, thuận mồm : "Muội nay là Túc vương phi, nên lấy khí thế của vương phi ra, đừng làm cho người ta Lục gia biết dạy con ."


      A Nan trầm mặc, mím môi cười, "Đại tỷ đúng."


      Thục phi mỉm cười, : "Chuyện vừa rồi...... Muội cũng đừng để trong lòng. Túc Vương là tiểu con trai Thái hậu nương nương sủng ái, Hoàng thượng tín nhiệm nhất cũng là , sau này loại này chuyện này thiếu được. Túc Vương về sau thể nào chỉ có nữ nhân, quen dần là được."


      A Nan đáp tiếng, trong lòng cũng thầm: Nếu như Túc Vương muốn nữ nhân, nàng cũng ngăn, cùng lắm làm hiền thê lương mẫu chứ sao.


      Thục phi có chút hài lòng lại có chút thở dài, tháng trước Thừa tướng phu nhân vào cung gặp con , mẫu thân nàng từng cho nàng chuyện hôn của A Nan, dù sao cũng là thứ nữ, nuôi lớn, gả ra ngoài chính là con dâu của người khác, cũng cái gì gây khó khăn. Ai ngờ có mấy ngày sau, lại nghe Hoàng đế hạ chỉ đem A Nan gả cho Túc Vương.


      Thục phi có chút nhịn được, lấy chồng trước, trong ấn tượng của nàng, tiểu muội là con nít, trắng phấn nõn nà, đáng . Chỉ là mới tháng, đêm tân hôn hôn mê bất tỉnh, tân hôn ngày đầu tiên bị té gãy chân, tại khuôn mặt nhắn tiều tụy hư héo, biết trải qua cuộc sống như thế nào! Nếu phải là Thái hậu làm Trình Giảo Kim, Thục phi tin tưởng mẫu thân nàng nhất định giúp A Nan tìm người tốt mà gả trước, cả đời mặc dù phải giàu có, nhưng thoải mái vô cùng.


      tại, tiểu muội cũng bị gả cho Túc Vương, Thái hậu còn nhét người vào, trưởng giả ban thưởng, dám từ. Nàng ngoan ngoãn đem chuỗi mỹ nhân mang về, còn có thể như thế nào? Thậm chí về sau, Thái hậu có đưa trắc phi thân phận cao vào vương phủ, phải làm khó A Nan sao? Nhưng thân phận của A Nan còn đó, cũng có ai có thể bà ta làm đúng.


      Thục phi giờ khắc này đúng là đành lòng vì A Nan, cũng là tâm ý.
      minhminhanhngoc, Nhok_Njco, thư hồ9 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 17

      A Nan ở Vĩnh Ninh cung ngồi nửa canh giờ. Trong nửa canh giờ này, nàng ăn đĩa mức hoa quế cao cùng đĩa khoai lang, nửa đĩa hoa quế đường chưng, còn có bình trà, bụng căng phồng, rốt cuộc đợi đến lúc Thục phi tỷ tỷ đem lời nên , nên , tất cả làm kinh nghiệm dạy nàng.


      Thục phi chậm rãi uống hớp trà, sắc mặt có chút xanh xao. Thục phi thấy chính mình bất tri bất giác dùng phương thức giáo huấn dạy dỗ tiểu muội mà lâu dùng này, khiến chính nàng cũng giật mình. Thục phi tại rốt cuộc hiểu vì sao mẫu thân ràng là Thừa tướng gia phu nhân, lại vì thứ nữ chạy ngược chạy xuôi, sau đó lại cảm thấy vẫn vừa lòng.


      Thục phi lặng lẽ xoay mặt, để chính mình bình phục tâm tình, rốt cuộc khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt cười vĩnh viễn mang theo nụ cười ấm áp, làm người ta cảm thấy rất thoải mái. Đây cũng là điểm Sùng Đức Hoàng đế thích nhất, cặp mắt kia, khi nhìn vào làm trong lòng cảm thấy thoải mái.


      "Được rồi, sắc trời còn sớm, Bổn cung cũng giữ muội nữa." Thục phi khoát khoát tay, "Nên , nên , Bổn cung tất cả, tự muội từ từ hiểu , biết, muội có thể trở về phủ Thừa Tướng hỏi mẫu thân."


      A Nan lộ ra khuôn mặt cảm kích, tươi cười, thành khẩn : "Cám ơn tỷ, đại tỷ tỷ, A Nan ghi nhớ."


      Thục phi lộ ra vẻ mỏi mệt, sai cung nữ đưa A Nan ra ngoài.


      Ra khỏi Vĩnh Ninh cung, nhìn thấy Như Lam chờ sẵn trước cửa cung, theo phía sau là năm cung nữ Thái hậu ban thưởng.


      A Nan lặng lẽ nhìn, trong lòng đếm, đây chính là Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất, tự dưng có thêm năm người, náo nhiệt a.


      A Nan cám ơn cung nữ đưa nàng ra ngoài, xoay người về hướng Như Lam.


      "Vương phi, chúng ta về nhé? Vương Gia dặn dò Viên nhi, nếu ngài muốn về phủ, để Viên nhi đưa ngài trở về. Viên nhi để xe ngựa dừng ở cửa Tây Bắc Thanh Hoa chờ ngài." Như Lam cung kính xong, sau đó lạnh lùng liếc mắt năm cung nữ dung mạo tư thái tuyệt trần sau lưng, vô luận lấy ra bất cứ người nào so với vương phi nhà nàng cũng xuất sắc hơn, trong lòng hung hăng đem các nàng định nghĩa thành tiểu tam biết xấu hổ.


      A Nan lặng lẽ xoa nắn bụng phồng lên, ăn no căng, để sắc mặt nàng đẹp mắt, gương mặt trắng noãn giờ hơi tái xanh. Mà bộ dáng nàng, nhìn trong mắt Như Lam, cảm thấy vương phi nhất định là rất đau lòng, càng thêm hận năm cung nữ kia.


      Năm cung nữ bị Như Lam trừng trong lòng có chút hốt hoảng, cho là nếu như nô tì bên cạnh vương phi tha cho họ, cuộc sống của các nàng tốt mà qua —— mặc dù , ra , họ cũng muốn đến phủ Túc Vương a! Chỉ là ý chỉ của Thái hậu nương nương, họ lại có quyền tuân theo.


      "Ừ, vậy chúng ta trở về phủ thôi."


      Sắc mặt A Nan có chút hối hận mới vừa rồi mình sao lại ăn nhiều như vậy. Chỉ là, đó cũng là chuyện có cách nào khác, ai biết đại tỷ tỷ lại có tính cách đó, thích vừa dạy người, vừa liều mạng để người ăn cái gì đấy. Cho nên, tình huống vừa rồi chính là, Thục phi ở nơi nào đó dạy muội muội, nàng ở nơi nào đó ăn ngừng, thỉnh thoảng lại "Vâng, dạ" đáp lời tỏ mình nghe.

      "Vương phi, ngài có sao chứ?" Như Lam nhìn thấy A Nan vẻ mặt trắng bệch, đáng sợ.


      Mà năm cung nữ càng thêm hoảng hốt, sợ A Nan đột nhiên có cái gì bất trắc. Họ đều làm việc trong cung, đều biết lời đồn đãi về Túc Vương, khi Túc Vương cưới phi các cung nữ lén lút mỉm cười , biết vị Túc vương phi có bao nhiêu phúc khí hưởng thụ số mệnh "Túc vương phi". Nhưng bây giờ, họ mới cảm nhận được số mạng của "Túc vương phi" lại cùng nhịp thở với các nàng rồi. Mặc dù họ nghe Túc vương phi sống lâu, nhưng cũng muốn Túc vương phi đột nhiên lại chết ở trước mặt họ đâu, nếu Túc vương phi ở chỗ này có vấn đề, họ là nô tài, cho dù có vô tội hay , cũng rất xui xẻo a.


      A Nan gì, ăn quá no nên khó chịu, loại chuyện mất mặt này, nàng ra đâu.


      Mà da mặt dần tê dại vì no của A Nan khi ra cửa cung, gặp được nhóm thị vệ, cung nữ, thái giám cùng đưa tài liệu tấu chương cho tiểu Quan viên. Thấy Túc vương phi mang theo gương mặt trắng bệch tiều tụy, thành công để lại ấn tượng khắc sâu. Sau đó chưa tới canh giờ, trong cung bắt đầu truyền tin tức Túc vương phi lần đầu tiên vào cung bái kiến mẹ chồng, thế nhưng dẫn chuỗi mỹ nhân rời , hơn nữa bộ dáng gần như sắp chết.....


      A Nan để ý tới ánh mắt của người đường, mang theo Như Lam cùng năm mỹ nhân chậm rãi ra cung, coi như là sau khi ăn xong cho tiêu hóa bớt, kiên trì tới cửa Tây Bắc Hoa Thanh, sau đó bò lên xe ngựa, lên được xe ngựa nằm ngay đơ.


      Trở lại phủ Túc Vương, A Nan cảm giác tốt hơn nhiều. Xuống xe ngựa, thấy lão quản gia đợi ở cửa.


      Tần quản gia vận quần áo chỉnh tề, tóc cũng chải gọn gàng, xem ra cũng giống tính khí Túc Vương. Tần quản gia đầu tiên là cung kính chờ A Nan trở về phủ, sau đó nghi ngờ nhìn có chuỗi mỹ nhân sau lưng A Nan.


      chỉ Tần quản gia nghi ngờ, người đường bên ngoài phủ Túc Vương cũng cực kỳ tò mò nhìn năm mỹ nhân. Phủ Túc Vương, xe Vương gia đều có dấu hiệu, rất có nhận thức tốt, vì vậy chuyện A Nan mang theo xâu mỹ nhân trở về, rất nhiều người thấy được. Thậm chí có số người sụt sịt dứt, bảo rằng Túc Vương vừa mới thành hôn, chỉ có thiếu nữ xinh đẹp để ôm, nay lại có cả đàn mỹ nữ hầu hạ, hưởng được hạnh phúc mỹ mãn của nam nhân.

      "Quản gia, vào phủ rồi hãy ." Như Lam đỡ tay A Nan vào phủ.


      Tần quản gia mặc dù lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng biết lúc này nên gì, cũng an bài người vào phủ.


      Trở về phòng thay quần áo khác, A Nan ngồi ở phòng khách, đối với gương mặt nghi ngờ của Tần quản gia, nghiêm trang : "Mấy vị này là Thái hậu nương nương ban cho phủ chúng ta, tới phục vụ Vương Gia."


      Tần quản gia lộ ra biểu tình bị sét đánh.


      A Nan có chút an ủi trong lòng, chút lời liền phất tay để Tần quản gia mang theo tinh thần đả kích mang theo đám mỹ nhân xuống, về phần ông an bài thế nào về chỗ ở, A Nan tại muốn trông nom.


      Như Thúy rót cho A Nan ly trà tiêu thực, mặt lo âu : "Tiểu thư, sao người vào cung lại mang về đám tiểu tinh vậy? Các nàng ta khi đứng trước mặt người, cho dù so về dung mạo, tư chất đều có thể đem ngài đạp chết! Thái hậu nương nương tại sao có thể làm như vậy? phải muốn khiến ngài ngột ngạt sao? hy vọng Vương Gia đem mấy nàng ta khắc chết hết cho rồi, khỏi phải lãng phí lương thực của chúng ta!"

      A Nan thiếu chút nữa phun ra ngoài ngụm trà.


      Như Lam vừa buồn cười vừa tức giận, ngón tay giơ ra chọc lên đầu Như Thúy, : "Cái đồ ngu này, về sau được lời như thế!"

      "Tại sao?" Bạn nha hoàn ngu ngơ nào đó khiêm tốn hỏi.


      Như Lam gần như muốn hét lên: "Câm miệng!"

      "Tại, tại sao...... Như Lam tỷ tỷ khi dễ người ta...... TAT"


      ......


      Nghe hai nha hoàn "đùa giỡn", A Nan bình tĩnh uống trà.


      bình tĩnh của A Nan vẫn duy trì đến tối, chủ nhân phủ Túc Vương trở về phủ.


      Sở Bá Ninh đứng trong phòng khách, mặt thay đổi nhìn chuỗi mĩ nhân xếp thành hàng trước mặt, sau đó từ từ quét sang A Nan cùng Tần quản gia cái.


      "Đây là cái gì?"


      Đương nhiên là mỹ nhân xinh tươi mơn mởn rồi! Hơn nữa còn là mấy bé sau này của ngài đó, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Tiểu Lục Tiểu Thất ~~

      A Nan ở trong lòng oán thầm, mặt cũng lộ bộ dáng thà chất phác.


      biết có phải A Nan nhìn lầm hay , đột nhiên cảm thấy khí cũng lạnh mấy phần. A Nan liếc nhìn quản gia đứng cách rất xa run vai run chân, xác định phải là ảo giác của mình. Bởi vì có bạn Vương Gia nào đó tâm tình tốt, khiến mùa đông đến sớm.

      "Vương Gia, đây là mẫu hậu thấy trong phủ chúng ta quá lạnh lẽo, có người phục vụ, đặc biệt ban thuởng tới phục vụ chúng ta." A Nan dịu ngoan cười, thủ thỉ thù , đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "chúng ta".

      Lông mày Sở Bá Ninh nhíu lại, chỉ là chút, liền khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, nhìn về phía Tần quản gia : "Dẫn các nàng hồi cung, Bổn vương cần!"

      là gọn gàng linh hoạt, liền cho Thái hậu chút mặt mũi nào.


      Tần quản gia lộ vẻ mặt "Ta sớm biết là như vậy mà.”, sau đó mang theo các mỹ nhân bị ghét bỏ ra.

      Sở Bá Ninh vẫn hề có chút vui vẻ, nhìn chung quanh chút, với A Nan : "Sai người cẩn thận quét kĩ, lau sạch sàn nhà, tránh cho làm dơ chỗ Bổn vương ngồi."

      A Nan : =__=!


      Người ta là mỹ nhân đó, mà cũng chỉ là đứng cái thôi mà......

      Quay lại chuyện mĩ nhân vừa nãy, Sở Bá Ninh tĩnh mịch như mực, mắt nhìn chằm chằm A Nan. A Nan nhất thời cảm thấy cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, khiến nàng có cảm giác nàng vừa vượt qua được mùa đông lạnh lẽo nhất mà nàng từng trải qua.

      A Nan cảm giác mình nên cần thiết giải thích số chuyện, vì vậy cẩn thận : "Đại tỷ tỷ , trưởng giả ban thưởng, thể từ chối. Hơn nữa, trong phủ chúng ta, nha hoàn quả thiếu chút......"

      "Mấy nha hoàn kia chẳng lẽ là nam nhân hay sao?"

      Sở Bá Ninh chặn câu khiến A Nan thiếu chút nữa tắc nghẽn cơ tim, xác định bạn vương gia này rất tức giận, mà nguyên nhân chính là nàng. A Nan cũng rất uất ức a, chỉ có thể cúi đầu, thắt khăn tay rầm rì: "Vương Gia, thiếp thân cũng muốn mẫu hậu vui vẻ, làm khó ngài......" A Nan hề đề cập tới mình lúc trước còn có ý niệm muốn làm "Hiền thê lương mẫu”.

      Sở Bá Ninh híp híp mắt, khí rốt cuộc thoáng chút, : "Sau này đừng mang đám chó mèo hoang dã ấy vào phủ, vương phủ chúng ta phải trạm chứa rác thải, mấy thứ bẩn thỉu đó cứ vứt hết ra ngoài là được.”


      A Nan : =__=!


      Phu quân, đó là mỹ nhân thơm ngào ngạt đó, lòng phải vật bẩn cũng phải là rác a.


      Chỉ chốc lát, nghe quản gia người đưa về cung, Sở Bá Ninh rốt cuộc bỏ qua cho A Nan đáng thương, để người chuẩn bị cơm tối, đại gia đói bụng.


      A Nan cười giúp cởi áo, mặc dù Sở Bá Ninh giọng tốt, nhưng tâm tình nàng vẫn hết sức thoải mái. Thái hậu ban cho thế nào, Vương Gia phu quân nhà nàng là nam nhân thích sạch , muốn chẳng lẽ bà có thể đè đầu bảo muốn hay sao?


      Cho nên, sau này nàng sợ ai đó nhét "Vật bẩn" gì vào vương phủ nữa~~


      A Nan cho là chuyện như vậy nên cứ như vậy kết thúc, ai biết ngày thứ hai, cả kinh thành đều biết nàng chỉ đoản mệnh, mà còn là đố phụ.
      minhminhanhngoc, Nhok_Njco, thư hồ9 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 18

      "Cái gì? Đố phụ?"

      Trong sương viện phủ Túc Vương, A Nan giật mình chỉ vào chóp mũi mình, vẻ mặt dám tin, như thế nào nghĩ mãi cũng , vì sao mình lại biến thành đố phụ trong miệng thế gian.

      "Như Bích tỷ tỷ, tỷ có lầm hay ? Mặt mũi hiền lành như bánh bao, tính tình dù có đánh tiểu thư cũng giận làm sao có thể làm đố phụ? Vừa thấy Vương Gia như chuột thấy mèo co giật ngừng, chỗ nào giống đố phụ nhỉ?" Như Thúy dâng trà cho A Nan, vẻ mặt cũng thể tưởng tượng nổi nhìn Như Bích.

      A Nan trợn mắt nhìn, nha đầu này ngày chọc giận nàng chết sao? Nàng rốt cuộc vì sao phải lưu lại loại nha hoàn như thế này bên người a!

      Mặt Như Bích đầy bất đắc dĩ: "Nô tỳ nghe rất chính xác, có dám lừa dối."

      Như Lam trợn mắt nhìn Như Thúy cái: "Ngươi, con bé ngốc kia, Tính tình Vương phi như thế nào, ngươi có thể tùy tiện bậy sao!"

      Như Thúy le lưỡi, chạy đến bên cạnh A Nan châm trà cho nàng, để nàng uống chút trà bớt giận.

      A Nan mặt hiểu: "Rốt cuộc ta làm chuyện tình gì khiến cho người đời ta là đố phụ nhỉ? Như Bích, đem chuyện em biết nghe thử xem

      "Vương phi, ra đây là chuyện Thái hậu nương nương ban thuởng năm cung nữ hôm qua. Hôm qua cũng rất nhiều người nhìn thấy ngài tự mình mang theo họ trở về, nhưng buổi tối, Vương Gia lại sai quản gia phái người đem họ về cung, cũng rất nhiều người nhìn thấy.

      Trong phủ chúng ta mỗi chiếc xe ngựa đều có dấu hiệu, rất nhiều người nhận ra xe ngựa của chúng ta, lúc mấy cung nữ xuống xe ở cửa cung, cũng rất nhiều người nhìn thấy. Bọn họ đều , vương phi ngài lợi hại, lại dám bác bỏ ý chỉ Thái hậu nương nương, khiến Vương Gia cũng dám lên tiếng......"

      Như Bích càng càng tiếng, chính mình cũng mang gương mặt bất đắc dĩ.

      A Nan khẽ há miệng, biết gì!

      "Nếu như phải là ý tứ của Vương Gia, vương phi có lớn mật đến đâu cũng dám đem cung nữ thái hậu nương nương ban cho trả trở về!" Như Lam cau mày : "Bọn họ chẳng lẽ có đầu óc suy nghĩ chút sao?"

      "Ta nghĩ bọn họ phải có đầu óc, mà là thuần túy muốn xem chuyện cười thôi!" A Nan xong, bất đắc dĩ, xem ra, vốn là nàng nghĩ quá ngây thơ.

      Mặc dù Túc Vương thích Thái hậu an bài, nhưng trần trụi làm mất mặt Thái hậu như vậy, người bình thường trước tiên trách nàng. Làm nữ nhân trong xã hội phong kiến, để trượng phu của mình lưu lại

      nữ nhân, là nàng hiền. Hơn nữa, trong mắt người của thời đại này, nam nhân nào lại tam thê tứ thiếp, chỉ có những kẻ có bản lãnh mới đem thịt đẩy ra khỏi miệng. Vì vậy, đại đa số người cho rằng, chuyện những nữ nhân kia bị đưa về là ý của nàng chứ phải của Túc Vương.

      A Nan cảm giác còn oan hơn cả Thị Kính, ràng nàng làm gì, thậm chí nàng còn phải trải qua dòng nước lạnh rửa tội giữa mùa đông (*), vì sao đám người kia xem cuộc vui về, lại thích phỏng đoán lung tung vậy?

      (Ý chỉ khí lạnh bạn Túc Vương tạo ra tối qua)

      Mà A Nan lo lắng hơn chính là, trải qua chuyện này, biết Thái hậu thấy thế nào, có thể giận chó đánh mèo, cho rằng là nàng hiền huệ, mình độc chiếm Túc Vương, rù quến Túc Vương phản Thái hậu hay ......

      A Nan lập tức nhớ đến những cảnh mẹ chồng ưa nàng dâu gây ra biết bao cảnh khó khăn, đau cả đầu.

      **************

      Bên này A Nan khổ não rối rắm, trong Trọng Hoa cung, Thái hậu cùng Túc Vương hai mẹ con giằng co.

      Sở Bá Ninh vẫn là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đoan đoan chánh chánh, khi giơ tay nhấc chân quý khí thiên thành, ngồi ngay ngắn, loại khí thế cường đại vô hình tản mát ra, làm cho người nào có thể nhìn gần.

      Thái hậu mặt nhăn nhó lạnh lẽo ngồi giường, lời.

      Hai mẹ con hề lên tiếng, cung nữ chờ bị khiển lui xuống, trong lúc nhất thời, bốn phía yên tĩnh.

      Đối với đứa con trai này, Thái hậu luôn có cách cầm bắt , vô luận bao nhiêu quan tâm sủng ái, kiêu ngạo nóng nảy, quan tâm hơn thua, giống như có việc gì có thể làm cho lộ vẻ xúc động. Bởi vì chuyện, Thái hậu thẹn với tiểu con trai, cho tới nay luôn muốn cho điều tốt nhất, nhưng mà, bà cho là tốt, con trai chung quy lại vui, thường bác bỏ ý tốt của bà, hơn nữa mặt đầy nghiêm chỉnh cung kính với mình, cần mẫu hậu đa tâm.

      Thái hậu nhớ tới mỗi lần Túc Vương mặt nghiêm túc cung kính bảo"Mẫu hậu có lòng!" cảm thấy vô cùng tức giận! Bởi vì câu này xong, thường có lý do đem chuyện mà mình an bài bác bỏ.

      Thái hậu biết, tiểu con trai có hiếu, nhưng vẫn hề làm những chuyện ngu hiếu, nếu cũng thể ở tuổi này mà bò đến địa vị này, cũng phải có Hoàng đế tin chìu là có thể tay cầm thực quyền, quyền lợi tương ứng còn phải có năng lực tương ứng mới có thể cầm được.

      Cho nên, lần này, Túc Vương chút thể diện cũng cho, rất khách khí bác bỏ ý tốt của gia mẫu, đem năm mỹ nhân đều lui trở lại.

      Thái hậu tức giận trong lòng, mặc dù là danh nghĩa phục vụ, ra loại "phục vụ" nào tất cả mọi người đều biết . Chỉ là con trai này, Hoàng đế tựa hồ cũng nghe phong phanh, sáng sớm đặc biệt sai người đến cho bà biết bởi vì quốc bận rộn, hôm nay cũng tới đây thỉnh an. Khiến Thái hậu muốn gọi Hoàng đế để nguyện vọng bỗng rơi vào khoảng .

      Cuối cùng, Thái hậu có cách, bà yếu thế, tỏ ý năm mỹ nhân cho mang về, dĩ nhiên phải là năm người cũ —— Thái hậu bày tỏ: nếu bị lui trở về rồi, chuyện đương nhiên chính là Túc Vương thích, vậy chúng ta liền đổi nhóm mỹ nhân xinh tươi mỹ mạo hơn nữa.

      Thái hậu vào lúc Sở Bá Ninh nghiêm túc ở trước mặt mình cất tiếng, bẻ gảy cây quạt trong tay, đem quạt đưa cho cung nữ, đổi cái mới.

      Sở Bá Ninh nhàn nhạt uống trà, lên tiếng.

      Thái hậu là cảm thấy có mặt mũi, tức giận đem tất cả cung nữ, ma ma đuổi ra ngoài, lưu lại hai mẹ con giằng co, vẫn giằng co đến bây giờ.

      hồi lâu, Thái hậu thất bại hạ giọng.

      "Bá Ninh, mẫu hậu cũng là vì muốn tốt cho con. Con đó, thân phận vương phi quá thấp, làm sao xứng với thân phận Túc vương......"

      "Nàng là người mẫu hậu ngài tự mình chỉ định!"

      Sở Bá Ninh ngắt lời bà, cần biết thân phận cao hay thấp, đều là cưới hỏi đàng hoàng cưới vào cửa.

      Thái hậu như có việc gì : "Phủ Túc Vương người phục vụ quá ít, những cung nữ này đều là được dạy tốt, có họ, mẫu hậu cũng yên tâm chút. Bên ngoài những lời đồn đãi kia cũng ít ......"

      " cần! Trong phủ người phục vụ đủ rồi!" Sở Bá Ninh dầu muối vào.

      Thái hậu rốt cuộc nổi giận: "Bá Ninh, đây là mẫu hậu ra lệnh!" Hai mắt nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi, mặt Thái hậu vô cùng đau đớn: "Bá Ninh, mẫu hậu cũng là vì tốt cho

      con. Trước kia, ai gia có thể mặc kệ con, nhưng bây giờ con cưới vương phi, ai gia thể để cho người khác bởi vì chuyện này hãm hại con, con sợ vợ!"

      "Cớ gì ra lời ấy?" Sở Bá Ninh đặt ly trà trong tay xuống, nghiêm túc : "Bổn vương lấy vợ mới nửa tháng, khi nào sợ vợ rồi?"

      "Hành vi bây giờ của con, gọi sợ vợ nên gọi là gì?"

      "Chẳng lẽ nhi thần nhất định phải để nữ nhân khác ngoài thê tử phục vụ giường mới là sợ vợ? Mẫu hậu, có thể có cách này sao?"

      "Ách......"

      Thái hậu lần nữa bị nghẹn, thốt nên lời.

      Cuối cùng, Thái hậu quyết định dứt khoát lấy thân phận Thái hậu ra lệnh. Ngươi dám trả mỹ nhân của ta, ta lại đưa mười tám người nữa đến, hơn nữa là lấy "Thái hậu ra lệnh" đưa qua, để cho ngươi cự tuyệt.

      Sở Bá Ninh ngậm chặt miệng, chuyện nữa.

      Thái hậu đến giường, đôi tay siết chặt quạt tròn trong tay, trong lòng tức thế nào cũng thuận. Bà làm như vậy rốt cuộc là vì ai chứ, vất vả mới có thể cho con trai cổ quái thành thân. Cuối cùng có ai dám là "Đồng tính đồng bóng", nhưng chiều theo tính tình , đoán chừng về sau chỉ có nữ nhân, về sau biết những thứ người kia lại như thế nào. Làm sao mà Thái hậu có thể để con trai lần nữa trở thành trò cười trong kinh thành, là Vương gia "sợ vợ"? Còn bằng đem nguy hiểm bóp chết trong trứng nước. Nếu tại bà ngay cả mấy cung nữ cũng thể nhét cho con trai, sau này chuyện trắc phi, tuyệt đối nhét vào được rồi!

      Bước này, thế nào cũng lui được!

      Mặc kệ thế nào, trong phủ Túc Vương tuyệt đối thể chỉ có vương phi!

      tại Sở Bá Ninh tân hôn chưa đầy tháng, bà có thể nhét người vào, nhưng nhét mấy cung nữ vào, bản lãnh đó bà đương nhiên có.

      Thái hậu đợi, chờ Sở Bá Ninh tỏ thái độ.

      "Nếu như là chỉ ý của mẫu hậu, nhi thần tuân chỉ." Sở Bá Ninh nhàn nhạt .

      Cuối cùng, Sở Bá Ninh nhường bước, rốt cuộc ở trước ý cường ngạnh của Thái hậu, đem ba mỹ nhân diện mạo xuất chúng nhất lĩnh trở về.

      Sở Bá Ninh rời , tĩnh mịch như mực, ánh mắt yên lặng nhìn Thái hậu mấy giây, từng chữ từng chữ : "Mẫu hậu ra lệnh, nhi thần dám theo. Mẫu hậu, ngài nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui trước."

      Sở Bá Ninh chút do dự ra khỏi Trọng Hoa cung, quay đầu lại.

      Thái hậu mặc dù coi như là thắng, nhưng có bất kỳ bộ dáng vui vẻ, ngồi giường, sau khi Sở Bá Ninh , che ngực vuốt vuốt mấy cái, hiển nhiên là bị tiểu con trai chọc đến giận thở nổi.

      đứa bé là món nợ kiếp trước mà, Thái hậu bà kiếp trước nhất định thiếu rất nhiều, kiếp này mới có đứa con trai cổ quái như vậy, là làm vỡ nát trái tim bà mà.

      "Nương nương, xin bớt giận." Ma ma vào, thấy Thái hậu có bộ dạng này, vội vàng xoa ngực thuận khí, cũng dám gì.

      Thái hậu giận đến thở nổi, gần như cắn răng, lại oán vừa hận đấm giường : "Ai gia làm như vậy còn phải là vì nó sao? Nó còn có điểm nào hài lòng? Chẳng lẽ để người ta nó sợ vợ sao? Nó là Vương Gia, làm sao có thể chỉ có vương phi? Đây phải là khiến người trong thiên hạ chê cười sao? là, thằng nhóc này sao lại bướng bỉnh như vậy chứ!"

      Thái hậu biết, Sở Bá Ninh mặc dù mang mấy mỹ nhân về, nhưng tuyệt đối đụng họ ngón tay. chừng đem họ khóa trong góc, nhắm mắt làm ngơ cũng chừng.

      Chỉ có thể , Thái hậu tuyệt đối rất hiểu con trai mình!

      Sở Bá Ninh trở về phủ, mặt ghiêm túc lại càng thêm nghiêm túc, tất cả con mắt của mọi người đều nhìn trừng trừng vào ba mỹ nhân mà mang theo, với lão quản gia bước đến nghênh đón: "Mấy thứ này, ngươi xếp đến góc nào , ai dám chạy loạn, đánh chết là được!"

      Tần quản gia hổ là theo Túc Vương vài chục năm, lập tức liền hiểu tinh túy cao thâm trong lời của Vương Gia: đây là Thái hậu ban thuởng, tùy tiện tìm góc nào nhét vào cũng được, chỉ cần làm dơ chỗ ngồi là được.

      Tần quản gia biết Sở Bá Ninh ý thức hết sức mạnh, bị cưỡng bách mang về mấy mỹ nhân muốn tiếp nhận đủ để khó chịu, nếu như để họ xuất trước mặt, đó phải là khiến Vương Gia khó chịu sao?

      Sở Bá Ninh liền trực tiếp coi thường, đem các nàng trở thành vật bẩn rồi. Có thể thấy được oán khí trong lòng .

      Vì vậy, ba mỹ nhân này, A Nan cũng có nhìn thấy, liền bị Tần quản gia trực tiếp an bài ở nơi vắng vẻ nhất phủ Vương Gia.
      minhminhanhngoc, thư hồ, levuong6 others thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 19

      A Nan biết Sở Bá Ninh mang theo ba mỹ nhân trở về phủ, nghe ba người ở lại phía sau hậu viện, A Nan buông lỏng người.

      Sở Bá Ninh ràng lấy hành động cho gia nhân trong vương phủ biết, ba người kia chỉ là vật trưng bày, chỗ ở cách xa hậu viện, còn phái ma ma lớn tuổi coi chừng, ngay cả hậu viện cũng cho bước vào, ràng muốn gặp lại bọn họ. Cho nên, người làm trong phủ rất có mắt nhìn, đem việc các nàng ấy vào cửa xem là quan trọng, còn tận tâm tận lực hầu hạ tốt chủ nhân chân chính của vương phủ.

      Chỉ là, A Nan có để ý đến, cả trăm gia nhân của Túc Vương phủ cũng có ai để ý việc này, nhưng người bên ngoài rất coi trọng, thậm chí vì chuyện này mà bàn tán xôn xao.

      Chỉ mới mấy ngày mà A trở thành đố phụ biết dạy chồng trong suy nghĩ các vị phu nhân, tiểu thư trong kinh thành!.

      Nguyên nhân rất đơn giản, A Nan lần đầu tiên vào cung bái kiến thái hậu, mọi người từ cung nữ, thái giám cùng người đường đều thấy, Thái hậu ban thưởng đoàn mỹ nhân trở về Túc Vương phủ. Chưa tới canh giờ, cả kinh thành mọi người đều biết Túc Vương cưới vương phi nửa tháng, vương phủ rốt cuộc tiếp đón mùa xuân, lời đồn đãi Túc Vương đoạn tụ đến đây hoàn toàn biến mất, còn ai hoài nghi Túc Vương thích nam nhân.

      Vậy mà, ngày thứ hai, hầu như cả kinh thành đều biết chuyện Túc Vương phủ đem đám mỹ nhân mà Thái hậu ban thưởng cho trả ngược lại hoàng cung. Vì vậy, mọi người đối với Túc vương phi được cho là đoản mệnh có nhận định mới, bởi vì nàng là người lợi hại, ngay cả Thái hậu cũng nể mặt.

      Ngày thứ hai, Túc Vương từ trong cung trở về, sau lưng lại có thêm vài vị mỹ nhân gương mặt càng xinh đẹp so với lần trước.

      Cả ngày hôm đó, mọi người đỏ mắt chờ mong tin tức từ Túc Vương phủ, rốt cuộc nghe được tin đám mỹ nhân lại bị an bài ở cách xa hậu viên. Vì vậy, người ở kinh thành có cái nhìn khác về Túc vương phi đoản mệnh này.

      Túc vương phi tân nhiệm: Thứ nữ nhà Lục thừa tướng —— Lục Thiếu Thất, tính tình thích ghen, là đố phụ đứng đầu kinh thành!

      ràng là người đoản mệnh sắp chết, lại dám ngăn cản Túc Vương nạp tiểu thiếp, đây phải đố phụ là cái gì?

      A Nan nghe mà tức điên lên: ***, nàng sắp chết khi nào? Nàng ngăn phu quân cưới vợ bé khi nào? Vì sao bây giờ nàng lại là đố phụ rồi?!

      A Nan biết thời đại này có bất kỳ sử sách nào ghi lại, rất tốt rất cường đại, mặc dù vẫn là nam tôn nữ ti, nhưng chuyện thị phi cũng chẳng phân biệt thời đại chẳng phân biệt nam nữ.

      Mấy ngày qua, A Nan cũng hiểu Sở Bá Ninh được nhiều người chú ý, còn nhiều hơn diễn viên nổi tiếng. ra , Sở Bá Ninh là người có khí thế cường đại, rất ít người có thể giữ bình tĩnh ở trước mặt . Nhưng ở sau lưng, rất nhiều người vui vẻ bàn tán chuyện tốt xấu về cuộc sống cá nhân của . A Nan nghĩ, mọi người quan tâm từng chi tiết về đời sống riêng của Sở Bá Ninh, tất cả đều là do vị trí của lúc này, cùng với hoàng thượng đối với mực tin tưởng.

      Có thể , Sở Bá Ninh là người có quyền lực chỉ đứng sau đương kim hoàng đế!

      Trong phủ Thừa tướng, Lục Thừa Tướng mày nhíu chặt lại, nét mặt vui.

      A Nan bị người người trong kinh thành là đố phụ đoản mệnh, sau khi Lục Thừa Tướng nghe xong, thể thở nổi, thiếu chút nữa tức chết. Đối mặt với các quan đại thần đồng liêu "Con của ngài lợi hại, thế nhưng có thể thu phục Túc Vương nghiêm túc "

      Người chuyện đó…Ánh mắt mập mờ, Lục Thừa Tướng thiếu chút nữa cầm tấu chương trong tay trực tiếp đập lên mặt bọn họ.

      Lục Thừa Tướng rất tức trong lòng a! A Nan phải con ưu tú nhất của ông, cũng là tri kỉ duy nhất mà ôngyêu thương đấy! ràng là Thái hậu tự quyết định, kết quả là A Nan chịu tội. Lục Thừa Tướng lần đầu tiên về nhà ở trước mặt phu nhân để ý lễ nghi quân thần, miệng lẩm bẩm câu Thái hậu là đúng.


      Đồng thời cũng tức giận còn có Thái hậu, Thái hậu nghĩ tới hành động nhất thời vì mừng của mình, con trai lại bị người đồn đãi thành "Sợ vợ", ngược lại Túc vương phi cũng bị người thành "Đố phụ", Thái hậu lúc nghe được chuyện này bẻ gảy cây quạt, cuối cùng biết nên tức giận với ai, chỉ có thể tự mình hờn dỗi.

      Thái hậu nghĩ, bà lúc ấy nhất định là đầu choáng váng rồi, mới có thể sau nửa đời thận trọng ngồi lên vị trí này, cũng tự nhiên sau mười năm lại làm chuyện bát quái như vậy. Thái hậu than thở, biết mình là vì quá nóng lòng, thế nhưng cũng thể trách bà được! Con trai tính tình cổ quái tự mình biết, vì che giấu chuyện này, tiên hoàng lúc ấy biết ban chết cho bao nhiêu thị vệ cung nữ, có thể lúc ấy quét sạch lần hậu cung, biết bao nhiêu người vô tội bị chết oan. Túc vương —— Sở Bá Ninh người cổ quái này, cũng là sỉ nhục trong lòng tiên hoàng vẫn luôn che giấu, tuyệt đối để người khác có cơ hội biết.

      Tiên hoàng coi trọng việc này, Thái hậu cũng đem nó trở thành gánh nặng trong lòng. Cho nên, biết con trai rốt cuộc còn cổ quái có thể chạm vào người khác, sao nàng có thể mừng rỡ như điên? Thái hậu tưởng rằng con trai cuối cùng cũng đồng ý chạm đến nữ nhân, nên mới gấp gáp đem mấy cung nữ ban thuởng, nghĩ rằng từ nay về sau số mệnh khắc thê tuyệt tử của Túc Vương được giải trừ, để cho nhanh chóng sinh con nối đỗi.

      Nhưng kết quả —— Chỉ có thể cảm khái tiếng: Việc đời khó đoán!

      Thái hậu lo lắng việc Sở Bá Ninh trở thành người "Sợ vợ", tất nhiên Thái hậu quá lo lắng, Túc Vương khí thế cường đại, ít có người dám nhìn thẳng vào. Cái loại nam nhân nghiêm túc đến nghiêm chỉnh này, ai dám "Sợ vợ"?

      Lần này, có thể Thái hậu trắng tay hoàn toàn, cùng con trai của mình giận nhau lần nữa, thứ có được bù lại cái mất a!

      Sau giữa trưa, Túc Vương phủ bên trong sương phòng, A Nan luyện chữ, Như Lam vào, đem tấm thiệp thủ công tinh xảo đến trước mặt A Nan.

      “Vương phi, Tĩnh vương phủ cho người mang thiệp mời đến, muốn mời Vương Gia cùng người Tĩnh vương phủ xem hát kịch!”

      A Nan vừa mở ra nhìn, bên trong nội dung rất có quy cũ, đúng là mời hai vợ chồng mình đến Tĩnh vương phủ xem hát. A Nan lúc này có tâm tình luyện chữ, khép lại thiệp mời đặt nó qua bên.

      "Vương phi, người nghĩ sao? Tĩnh vương gia muốn mời Vương Gia cùng người ngày mai xem hát kịch, như vậy cũng mời các tiểu thư phu nhân, người hay ?" Như Thúy còn giúp A Nan mài mực, thấy hành động của A Nan, có chút hiểu.

      A Nan nhìn nàng cái, : "Sợ là khó xem hát kịch."

      Như Thúy vẻ mặt hiểu, "Sao lại khó xem? phải gần đây kinh thành xuất ca cơ nổi tiếng, giọng hát rất được quan gia các phu nhân thích sao? Ngày mai hát kịch có lẽ còn có ca cơ lên đài ~~ Nhất định rất đẹp a."

      "Chậc! Sợ là chỉ đến xem đệ nhất đố phụ kinh thành sắp chết như ta mới đúng!" Lời của A Nan có ý tốt.

      Như Thúy biết mình chọc trúng tổ ong vò vẽ, vội vàng quy củ đứng ngay ngắn, dám cái gì nữa.

      A Nan nhớ tới ngày hôm qua, Thừa Tướng phu nhân khó có dịp qua vương phủ tới thăm nàng, nàng còn thụ sủng nhược kinh, khi nàng biết được từ trong miệng Thừa Tướng phu nhân là chịu nổi Thừa Tướng phụ thân càu nhàu mới tới vương phủ quan tâm cuộc sống của nàng, thuận tiện hỏi A Nan là Túc Vương an bài các vị mỹ nhân thế nào, A Nan nhất thời biết nên gì.

      Thừa tướng phu nhân đúng là khó : "Chuyện như vậy là do Thái hậu chút nóng lòng, bất kể việc thế nào con làm đều là sai. Lão gia vì chuyện này tâm tình tốt, lo lắng con bị uất ức, Thái hậu bên đó như vậy cũng buồn bực, hai người đoạn thời gian này cũng cố cư xử cho bình thường, đừng gây chuyện......"

      A Nan hiểu lời củaThừa Tướng phu nhân, rồi nàng lại suy nghĩ chút, chuyện thế này cũng đúng là Thái hậu quá nóng lòng, nếu như chờ nửa năm nữa hãy đưa mấy vị mỹ nhân vào phủ, chừng phản ứng lớn như vậy. Dù sao tại trong kinh thành ai nhìn chằm chằm vào Túc Vương phủ, muốn biết Túc vương phi mới cưới về là nàng có thể sống bao lâu bị Túc Vương "Khắc chết", sau đó chuyện công khai ban thưởng mấy vị mỹ nhân vào phủ, trách sao người khác để ý tới. Người biết chuyện còn tưởng rằng Thái hậu lo lắng Túc vương phi yểu mệnh chết sớm, để lại trước mấy người phòng hờ cho Túc Vương đấy.

      Tin tưởng Thái hậu qua việc lần này rút được kinh nghiêm, từng thời khắc cũng nghĩ tới ban thưởng mỹ nhân cho Túc Vương phủ nửa rồi.

      Dĩ nhiên, từ những mỹ nhân kia cho đến Thái hậu, người trong kinh thành còn để ý nhiều đến việc A Nan chết như thế nào, mà quan tâm đến ba người mỹ nhân kia khi nào chết.

      A Nan qua loa nghe được tin tức Như Bích đem về trong lòng cảm giác là rất quái dị.

      Buổi tối, Sở Bá Ninh mang theo gương mặt mệt mỏi trở về phủ.

      A Nan biết vì chuyện dự bị bạc cho chiến tranh sắp đến, luôn sớm về trễ, loay hoay với công việc. A Nan dám nhiều chuyện làm phiền , tỉ mỉ giúp dùng hết bữa tối, lại thấy nhanh chóng vào thư phòng, A Nan suy nghĩ trong lòng đem món gì cho bồi bổ thân thể, tránh cho Thái hậu thấy con trai gầy, nàng chăm sóc tốt.

      A Nan nhớ tới hôm nay vào cung thỉnh an, sắc mặt Thái hậu nhợt nhạt, còn ít lời bóng gió chăm chọc, nàng cũng biết Thái hậu còn oán mình. A Nan biết tư chấtcủanàng kém, tranh đấu giữa mẹ chồng nàng dâu, mình chỉ bị chút ảnh hưởng, còn bằng tham gia vào. đối với lời củaThái hậu, vào tai trái ra tai phải cho rồi.

      A Nan suy nghĩ chút, cảm thấy chuyện Tĩnh Vương mời xem hát kịch này nên cho Sở Bá Ninh tốt hơn, dù sao đầu đần như nàng cũng biết, cảm thấy vào lúc như thế này, Tĩnh Vương chỉ đơn giản là muốn mời bọn họ xem hát kịch.

      A Nan ngồi chờ, chờ đến buồn ngủ, ngáp liên miên, mới thấy Sở Bá Ninh quay lại.

      "Sao còn còn chưa ngủ?" Sở Bá Ninh có chút kinh ngạc nhìn tiểu thê tử đứng trước mặt.

      A Nan từ bàn gần giường lấy ra thiệp mời đưa cho : "Vương Gia, đây là thiệp mời của Tĩnh vương phủ, là muốn mời chúng ta ngày mai đến Tĩnh vương phủ xem hát kịch."

      " !" Sở Bá Ninh trực tiếp cự tuyệt, bên cởi áo người, cười lạnh tiếng : "Bọn họ muốn xem kịch Bổn vương muốn phối hợp!"

      A Nan yên lặng, nghĩ đến ra cũng biết những lời đồn đãi bên ngoài.

      Sở Bá Ninh toàn thân mặc áo đơn màu trắng, trực tiếp lên giường nằm xuống ôm A Nan, sờ sờ gương mặt hơi béo mập mềm mại của A Nan, thanh hơi khàn khàn: "A Nan, chỗ Tĩnh Vương thúc việc chúng ta có hay , ông ấy để ý, đối với chúng ta có lợi ích."

      Tĩnh Vương là em ruột của tiên hoàng, hoàng thúc duy nhất còn sống của đương kim hoàng thượng, năm nay năm mươi mấy tuổi, hàng năm sống ở kinh thành, nhưng là người biết điều, thường làm chút chuyện khiến người ta khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Lúc tiên hoàng còn sống, từng hết cách với ông ta, chỉ có thể càng ban nhiều sủng ái, để cho ông ta ít làm chuyện mất thể diện hoàng gia. Đến khi Sùng Đức đế lên ngôi, Tĩnh vương mặc dù có chỗ kiềm chế, nhưng lúc nào đó, vẫn thay đổi tính cách. Mà ông ta làm trưởng bối, hoàng thượng cũng tiện khiển trách ông ta quá nhiều, có lúc chỉ có thể nhắm mắt mở mắt mặc kệ ông ta giày vò.

      Trong bóng tối, A Nan thấy gương mặt của Sở Bá Ninh, nhàng đáp tiếng, trong lòng im lặng đem "Tĩnh vương phủ" liệt danh sách cự tuyệt quan hệ.

      Nàng cũng muốn để cho người ta xem náo nhiệt!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :