1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 121 Ngoại truyện 6

      Tuy gió tuyết ngừng, nhưng đường vẫn còn tuyết động, giẫm lên là để lại dấu chân. Xe ngựa tuyết phát ra từng hồi thanh kéo nước ròng rọc, hai bên đường lưu lại dấu bánh xe sâu đậm.

      Mặc dù trời rét lạnh, nhưng người đường ít, đều là người ra ngoài hóng gió khi tuyết tan, thậm chí ven đường cũng có ít các đứa trẻ mặc tròn vo như gấu trúc, chạy tới chạy lui trước cửa nhà, chỉ lát thôi là bày ra trò chơi ném tuyết.

      Xe ngựa thẳng đường, xuyên qua ngõ hẻm tối tăm, sau đó dừng trước cửa hộ dân.

      An Thuận nhảy xuống xe, nhảy tới nhảy lui đất mấy cái cho ấm áp sau khi ngồi nửa canh giờ xe ngựa, sau đó An Thuận mới gõ cửa xe: "Thế tử gia, đến Quý phủ rồi."

      Sau khi bên trong xe ngựa có tiếng trả lời, An Thuận mới lưu loát mở cửa, lui sang bên nghênh đón người trong xe bước xuống.

      Sở Khiếu Thiên bước xuống xe xong, đưa mắt quan sát bốn phía, nơi này là hẻm Thanh Bình ở thành Nam, xung quanh phần lớn là dân chúng bình dân, Quý Uyên Từ chọn nhà ở chỗ này, biết cậu ta nghĩ thế nào nữa. Nghĩ nghĩ, cho đến khi dân chúng trong các hộ dân ở trong ngõ nghe thấy tiếng xe ngựa ló đầu ra ngó ngó, bọn họ khỏi chán ghét nhíu mày.

      hơn ba năm người trong hẻm Thanh Bình chưa từng thấy có khách đến thăm Quý phủ, bây giờ lại có tiếng xe ngựa, đương nhiên mọi người rất tò mò quan sát, nhưng khi nhìn thấy nam nhân mặt mày như hung thần, bọn họ nhanh chóng rụt đầu về, dám tùy tiện nhìn nữa. Song khi bọn họ nhìn thấy cái đầu ló ra từ áo choàng màu xanh trước ngực nam nhân, hung thần sát khí gì đó hoàn toàn bị vẻ ngốc nghếch thay thế.

      An Thuận há hốc mồm nhìn tiểu chủ tử bị chủ tử nhà mình ôm lấy, cái đầu rất có sức sống quan sát xung quanh, nhìn dáng vẻ này, biết tại sao, An Thuận có cảm giác nghẹn ngang.

      Sở Khiếu Thiên thèm quan tâm người sống trong ngõ hẻm thấy thế nào, dùng áo choàng bao bọc tiểu bánh bao lại, chậm rãi tới trước Quý phủ, gõ cửa.

      có người mở cửa.

      Sở Khiếu Thiên nhíu mày, Sở Nhị trở về, vả lại còn cho biết, Quý Uyên Từ có chút việc riêng, vài ngày sau mới có ở nhà. Sở Khiếu Thiên sao chờ được, nên tự mình đến Quý phủ xem chút, thuận tiện dò ý Quý Uyên Từ trước. Chẳng lẽ Quý Uyên Từ có chuyện riêng muốn làm, có trong Quý phủ?

      "Cha? Xuống dưới ~~" Đại Bảo ngốc chịu ở yên.

      Sở Khiếu Thiên nghe xong, tuy hơi lo lắng, nhưng cục cưng là bé trai, có ngã đau mới trưởng thành được, muốn gò bó con trai, nên bèn đặt tiểu bánh bao mặc tròn vo như gấu trúc xuống mặt đất.

      Tiểu bánh bao học theo động tác vừa rồi của An Thuận, nhảy tưng tưng đất hai cái, bởi vì bé mặc quá dày, cộng thêm tay chân ngắn ngủn, nên dáng vẻ lắc lư kia nhìn giống như con vịt béo phì, chỉ có đám người Sở Khiếu Thiên lo lắng bé cẩn thận biến thành bánh bao cầu lăn tới lăn lui, ngay cả đám người trong hẻm Thanh Bình tò mò ra nhìn tiểu bánh bao cũng có cảm giác này.

      Sở Khiếu Thiên vừa để mắt tới tiểu bánh bao vừa kiên nhẫn gõ cửa.

      có nhà?

      suy nghĩ biết có nên trực tiếp đạp cửa vào , hay là tìm người trong hẻm Thanh Bình tới hỏi thăm, đúng lúc này tiểu bánh bao dán bàn tay bé của mình lên cửa, sau đó nhàng đẩy cái, tiếp theo thanh đặc thù của tiếng gỗ gãy vang lên, cánh cửa kêu "Két" tiếng mở rộng ra.

      "..."

      Đại Bảo ngửa đầu cười với bạn thế tử gia, "Cha, mở ~~"

      Sở Khiếu Thiên cong khóe miệng, nghĩ đằng nẻo: "Đại Đại giỏi quá, con thay cha giải quyết xong chuyện lựa chọn này rồi!"

      "Dạ, Đại Đại, giúp cha ~~" Tiểu bánh bao kiêu ngạo ưỡn bộ ngực , đáng tiếc do mặc quá dày, nên nhìn thế nào cũng giống như viên cầu lắc lư.

      Vô cùng thê thảm nỡ nhìn!

      An Thuận nghiêng đầu sang chỗ khác, trong lòng có cảm giác mình phải là gã sai vặt tốt, bởi vì luôn để cho hai chủ tử lớn của mình làm chuyện ngốc nghếch ở bên ngoài.

      Sở Khiếu Thiên hoàn toàn xem mình là khách, dắt tay tiểu bánh bao kiêu ngạo bước vào nhà người ta, lớn giọng quát: "Quý Uyên Từ, ngươi ở đâu, lăn ra đây cho bản thế tử mau."

      An Thuận ngăn kịp nên vội vàng đóng cửa chính lại cản trở các ánh mắt tò mò bên ngoài, miễn cho dáng vẻ hung hăng ra hình dáng gì của chủ tử nhà mình lại rước lấy ít hiểu lầm đáng có.

      Đúng lúc này, cách đó xa có giọng dịu dàng mang theo ý cười vui vẻ: "Sở huynh, ta nghe thấy, cần lớn tiếng như vậy đâu, coi chừng tuyết động mái hiên bị huynh quát rơi hết xuống người của ta bây giờ."

      Nghe thấy tiếng , mọi người quay đầu nhìn lại, dưới ánh nắng nhàng của mùa đông, nam tử mặc áo bào trắng ngồi ghế trong sân trống, cười dịu dàng nhìn mấy người tới, mặt mày trong veo dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, vô cùng sạch khoan khoái, sắc mặt cười ấm áp nháy mắt làm cho người ta cảm thấy tinh thần được xoa dịu.

      Có điều, Sở Khiếu Thiên tuyệt đối cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn, ngược lại còn dùng giọng điệu tốt hỏi: "Ta gõ cửa lâu như thế, sao ngươi ra mở cửa." Thế tử gia kiêu ngạo chưa bao giờ trách bản thân mình gấp gáp, mà chỉ biết oán giận người ta để chờ lâu.

      Quý Uyên Từ tốt tính trả lời: " có lỗi, ta xử lý ít dược liệu, vậy nên dừng tay mở cửa cho huynh được."

      Nghe cậu ta xong, lúc này Sở Khiếu Thiên mới thấy trong khoảng đất trống giữa sân có đống thảo dược bị xem kia, biết nổi tên của đống thảo được phơi nắng, mà Quý Uyên Từ ngồi phân loại nó, mùi thuốc nhàn nhạt vương vấn xung quanh.

      "Tay ngươi rảnh, còn miệng cũng rảnh luôn hả?" Suýt chút nữa Sở Khiếu Thiên chống nạnh mắng tên ngốc này rồi.

      "Xin lỗi, ta chỉ cảm thấy tại được, mở miệng đáp cũng được gì, nên đành để các người chờ bên ngoài thêm lát, nhưng ngờ Sở huynh vẫn nóng tính như vậy, chờ được, còn làm hư cửa nhà ta nữa chứ." Mặc dù phàn nàn chút, nhưng giọng của Quý Uyên Từ vẫn rất dịu dàng, sau đó cậu ta với tiểu bánh bao được Sở Khiếu Thiên dắt vào: "Đại Đại, lâu gặp, con còn nhớ thúc thúc ?"

      Tiểu bánh bao nghiêng đầu nhìn cậu ta, có phản ứng.

      Sở Khiếu Thiên cười xòa tiếng, "Chẳng lẽ ngươi biết trí nhớ trẻ con có hạn, vài ngày gặp là nhớ ra người ---"

      Lời còn chưa dứt, tiểu bánh bao nhà reo lên tiếng, sau đó bé thoát khỏi tay , non nớt kêu tiếng "thúc thúc" xong bèn lăn về phía Quý Uyên Từ -- Bởi vì tiểu bánh bao mặc như khối cầu, nên lúc di chuyển, quả giống như quả cầu lăn vậy.

      "Đại Đại, chậm chút, coi chừng ngã bây giờ..." Sở Khiếu Thiên hoảng hốt gọi, hơi sợ hãi nhìn tiểu bánh bao nghiêng nghiêng ngả ngả, sau đó trợn mắt nhìn Quý Uyên Từ. Tại sau lần trước trở về tiểu bánh bao nhận ra , nhưng tên ngốc này cũng biến mất thời gian dài mà khi trở về tiểu bánh bao lại nhận ra , quá công bằng.

      "Đại Đại cẩn thận!"

      Quý Uyên Từ thấy tiểu bánh bao chạy tới như vậy nên hơi lo lắng, cậu ta định đứng dậy đón bé, ai ngờ tiểu bánh bao bất cẩn trượt chân cái, mắt thấy bé sắp ngã đến nơi, cậu ta hết hồn bổ nhào qua. Nhưng có điều bạn thái y ngốc này thường xuyên giày vò người ta cũng đồng thời cũng giày vò luôn bản thân mình, còn chưa đón được người, cậu ta trượt chân ngã về phía trước.

      "Cẩn thận !!!"

      Sở Khiếu Thiên hoảng sợ hồn vía bay lên mây rồi, tên gia hỏa Quý Uyên Từ này té bị thương sao, dù sao cậu ta da dày thịt thô, nhưng tiểu bánh bao nhà da thịt rất mềm mại, bị té xảy ra chuyện lớn đó.

      lúc Sở Khiếu Thiên muốn bay qua cứu người, ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bóng dáng biết xuất từ đâu, tay người nọ bắt lấy eo bạn thái y, tiếp theo thanh trường kiếm móc lấy cổ áo tiểu bánh bao, nháy mắt giải quyết nguy cơ của hai người ngốc kia.

      Chưa kịp thở ra, lúc Sở Khiếu Thiên và An Thuận nhìn thấy động tác của ba người, hai người nhịn được 囧

      Cứu hai tên ngốc thoát khỏi nguy hiểm là nữ nhân mặc y phục màu đen, sắc mặt hờ hững lạnh lùng, giờ nàng ta rất dũng mãnh tay ôm eo nam nhân cao hơn mình cái đầu vào lòng, tay cầm thanh trường kiếm, mũi kiếm móc lấy cổ áo của tiểu bánh bao, treo bé trung.

      Gió lạnh rít gào, tay chân tiểu bánh bao quơ quơ trung, đôi mắt long lanh nhấp nháy nhìn mọi người, nhìn thế nào cũng giống phơi nắng đứa bé.

      Mặt Sở Khiếu Thiên đầy vệt đen tới, lướt qua nữ nhân quen, cẩn thận ôm lấy tiểu bánh bao cách xa thanh kiếm kia.

      Lúc này, Quý Uyên Từ mới kịp phản ứng, cậu ta hơi xấu hổ với nương kia: "A Nhược, cám ơn nàng, nàng lại cứu ta lần nữa." Dừng lát cậu ta còn thêm: "Vị này chính là thế tử An Dương Vương phủ Sở Khiếu Thiên, đứa bé kia là Đại Bảo mà ta hay nhắc với nàng đó, nàng cứu bé, coi như An Dương Vương phủ nợ nàng ân tình, nàng phải nhớ kỹ nha." xong, bạn thái y cười như được mùa.

      nương được gọi là A Nhược lạnh nhạt liếc Sở Khiếu Thiên cái, sau đó mới thu kiếm lại, lạnh lùng : " cần."

      "Ôi! Sao lại cần? Nàng thể như vậy được, mỗi lần làm chuyện tốt đều để lại tên, đây là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới làm..."

      "...Câm miệng!" Sở Khiếu Thiên nhịn nổi nữa quát to tiếng, trừng mắt liếc cậu ta cái: "Vị này là ân nhân cứu mạng của ngươi?"

      "Đúng thế! Nàng tên là A Nhược, vất vả lắm ta mới tìm được đấy."

      Dứt lời, Quý Uyên Từ nhanh chóng mời khách vào đại sảnh uống trà, mặc dù phản ứng hơi chậm chút, nhưng Sở Khiếu Thiên cũng chưa từng hi vọng tên ngốc này nhiệt tình tiếp đãi mình cái gì, nếu có ngày Quý Uyên Từ nhiệt tình tiếp đãi , tuyệt đối cho rằng có uẩn khúc bên trong, dám uống trà cậu ta mời.

      Quý Uyên Từ nhờ trù nương trong nhà mang trà lên, sau đó cậu ta mới ôm lấy tiểu bánh bao, "Đại Đại, lâu gặp, hình như con béo lên rất nhiều nha? Ôi, nhưng vẫn khỏe mạnh như cũ, xem ra lúc thúc thúc có ở đây, Đại Đại rất có sức sống nhỉ." Bắt mạch cho tiểu bánh bao xong, Quý Uyên Từ cười .

      Tiểu bánh bao cười sáng lạn với , giọng ngọt ngào mềm mại: "Đại Đại rất rất khỏe mạnh ~~" xong, bé quơ nắm tay hướng đến mặt bàn gõ cái, mặt bàn liền xuất cái lỗ hình nắm tay.

      "..." Khóe miệng Quý Uyên Từ giật giật, sờ đầu tiểu bánh bao, "Ừ, Đại Đại rất khỏe."

      Sở Khiếu Thiên vừa chậm rãi uống trà vừa lơ đễnh dò xét nương ôm kiếm ngồi bên cạnh, lạnh lùng trong trẻo, có chút biểu tình nào, thản nhiên như thế làm người ta có cảm giác hứng thú, giống như mùa đông rét buốt này vậy, ai muốn ở gần. Nghĩ thế, khỏi nhíu mày, biết loại nữ nhân lạnh lùng này có gì hay mà Quý Uyên Từ nhớ thương lâu như vậy, cũng xinh đẹp, riêng về cửa ải dung mạo là hoàng thượng đồng ý rồi.

      Sau khi Quý Uyên Từ và tiểu bánh bao đều ngốc xong, Sở Khiếu Thiên thẳng vào vấn đề: "Hôm nay ngươi bận gì chứ? Nếu rảnh đến Vương phủ xem bệnh cho cha ta ."

      Quý Uyên Từ nghe xong, cậu ta do dự nhìn A Nhược lát, thấy sắc mặt nàng thay đổi nhìn mình nên hơi uể oải, cậu ta suy sụp : " tại bận."

      "Tốt lắm, xe ngựa ở bên ngoài, cùng luôn ." Dứt lời, Sở Khiếu Thiên ôm tiểu bánh bao vào lòng, "Chúng ta chờ ngươi bên ngoài."

      "Được."

      Ra khỏi đại sảnh, Sở Khiếu Thiên loáng thoáng nghe được giọng sau lưng, đầu lông mày nhăn lại lần nữa.

      "...A Nhược, mình nàng ở nhà có được ? Ta lát về, quá lâu đâu...Nàng có thể ra ngoài dạo chơi, có điều phải về trước khi trời tối, coi chừng lạc đường..."

      *******

      Bên kia, trong An Dương Vương phủ, Liễu Hân Linh giày vò Nhị Bảo, cho bé ngủ quá nhiều, miễn cho bé ngủ đông như rắn.

      Lúc này, Mặc Châu từ bên ngoài vào, tay bưng cái khay, khay có chén canh.

      "Tiểu thư, đây là canh Vương phi dặn đầu bếp trong phủ làm, tiểu thư uống cho nóng?" Mặc Châu .

      Liễu Hân Linh nhíu mày, ngửi thấy mùi vị này nàng hơi buồn nôn nên vội : " uống, đưa lại phòng bếp ."

      Mặc Châu nháy nháy mắt, sau đó nhìn bụng Liễu Hân Linh, cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, chẳng lẽ người..."

      "Ừ." Liễu Hân Linh gật đầu, sờ sờ bụng với Mặc Châu: "Đợi lát nữa Quý thái y đến, muội mời cậu ta tới đây chuyến ." ------
      Last edited: 28/6/18
      SiAm, tart_trung, Thùy Dương9523 others thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 122 Ngoại truyện 7

      Sở Khiếu Thiên nhìn nương sau lưng Quý Uyên Từ, hơi nhướng mày sau đó xoay người dặn dò thị vệ vài câu, thị vệ kia nhận lệnh làm việc, nhanh chóng đánh cỗ xe ngựa đơn sơ đến.

      " nương, mời lên xe." Thị vệ cung kính .

      Sau khi vị nương kia bước lên xe ngựa, Sở Khiếu Thiên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy bạn thái y muốn bò theo cùng, sau đó xách cậu ta đến chiếc xe ngựa khác. Tuy muốn cho những người xa lạ vào Vương phủ, nhưng Sở Khiếu Thiên tin vào nhân phẩm của Quý Uyên Từ, nên rất hào phóng để nương kia cùng đồng hành, mặc kệ nguyên nhân nàng theo làm gì, tiếp xúc nhiều quan sát thêm cũng tốt.

      Sau khi tất cả mọi người lên xe ngựa, xe ngựa bắt đầu di chuyển về hướng An Dương Vương phủ.

      Trong xe ngựa, Quý Uyên Từ thường xuyên thò đầu ra cửa sổ thăm chừng xe ngựa phía sau, nhưng xe ngựa phía sau đóng cửa nên nhìn thấy được gì cả, nương kia cũng nhàm chán thò đầu ra cho người ta nhìn, lúc lâu sau cậu ta mới lưu luyến rút đầu về, tiếp theo dáng vẻ như thất hồn lạc phách, Sở Khiếu Thiên nhìn thấy, gân xanh trán nhảy thình thịch, cảm thấy tên ngốc này có tiền đồ gì cả, mặt mũi nam nhân bị cậu ta làm mất sạch.

      "Có tiền đồ quá nhỉ!"

      Nghe được giọng châm chọc, Quý Uyên Từ nháy mắt mấy cái, sau đó dịu dàng cười cười, tốt tính : "Sở huynh, đáng ra thể như vậy được, ta nhớ trước kia khi huynh nhìn Sở tẩu, hai mắt huynh dời chỗ khác được nữa kìa, còn trốn bên nhìn lén người ta....Này, ta biết rồi, đối với nương tử tương lai của mình, có lẽ phải giống như Sở huynh, có mặt mũi da mặt dày bám lấy, cho nàng có cơ hội nghĩ ngợi lung tung mới được..."

      "Câm miệng, ngươi lại bậy gì đó, bản thế tử ném ngươi ra ngoài bây giờ!" Vẻ mặt Sở Khiếu Thiên sát khí đằng đằng cảnh cáo.

      Quý Uyên Từ rất sáng suốt ngậm miệng, sau đó cậu ta kéo tiểu bánh bao mặc như viên cầu qua, bắt đầu trêu chọc bé.

      Đến Vương phủ, Sở Khiếu Thiên bế tiểu bánh bao xuống xe ngựa, sau đó liền nhìn thấy nữ tử tay cầm kiếm lưu loát nhảy xuống khỏi xe ngựa phía sau, sắc mặt nàng đổi nhìn sang đây, đôi mắt lạnh lùng tĩnh mịch còn lạnh hơn mùa đông giá rét.

      "Ôi, cuối cùng cũng tới rồi."

      Quý Uyên Từ chui ra khỏi xe ngựa liếc nhìn cổng chính Vương phủ, cậu ta duỗi lưng cái cho dãn gân cốt, tiếp theo mới chống tay vào thành xe muốn nhảy xuống. Có điều cảm giác thăng bằng của bạn thái y luôn tốt, vừa chạm chân xuống đất đứng vững, sắp ngã ra đất, căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, bạn thái y này nhào vào tảng đá lạnh như băng nào đó, nếu phải là trầy da cũng bị thương tay chân các loại, rất đáng thương, nhưng chuyện này lại làm người ta đồng tình nổi.

      Đúng lúc này, thanh trường kiếm vút qua, xuyên qua giữa bụng và thắt lưng của cậu ta, kéo cậu ta lại, miễn cho cậu ta ngã xuống lại bị thương.

      Sau khi Quý Uyên Từ đứng vững, cậu ta cười vô cùng thuần khiết với nữ tử cầm kiếm, "Cảm ơn nàng, A Nhược."

      Thấy cậu ta đứng vững, A Nhược mới thu kiếm lại ôm trước ngực, sắc mặt thay đổi chút nào. Ngược lại mấy người bên cạnh và người qua đường ngạc nhiên vô cùng, bởi vì bạn thái y té ngã bị thương nữa, chẳng lẽ cậu ta đổi vận rồi?

      Sở Khiếu Thiên đứng bên cạnh, khóe môi giật giật, đột nhiên cảm thấy, nữ nhân này kỳ lạ, ràng dáng vẻ lạnh lùng biểu tình, nhưng trong tình huống nguy cấp lúc nào cũng cứu được bạn thái y, nhìn ra nàng ta tốt bụng như thế.

      "A Nhược rất tốt bụng." Quý Uyên Từ mang hòm thuốc lên vai, nghiêm mặt với Sở Khiếu Thiên: "Khi còn bé thăng bằng của ta tốt, lúc nào cũng làm mình bị thương, mỗi lần đều là A Nhược cứu ta, võ công A Nhược lợi hại như vậy, nguyên nhân là do ta nên nàng mới luyện được đấy, huynh xem, A Nhược rất tốt với ta phải ?"

      "..."

      Tất cả mọi người xung quanh nghe thấy lời khoe khoang kia, trong lòng bọn họ rất muốn hỏi vị thái y cười vô cùng hạnh phúc câu: Ngươi xác định người ta vì cứu ngươi mà luyện võ nghệ, chứ phải do ngươi đáng tin nên ép nàng phải dốc sức liều mạng tôi luyện bản thân, để tránh bị ngươi liên lụy?

      Chỉ có nữ tử ôm kiếm thản nhiên phía sau có phản ứng.

      Tiến vào Vương phủ, Sở Khiếu Thiên trực tiếp dẫn Quý Uyên Từ đến viện của An Dương Vương.

      Lúc này An Dương Vương phi và Liễu Hân Linh cũng nhận được tin, hai người ở đây chờ Quý Uyên Từ tới.

      Thấy bọn họ, Quý Uyên Từ nhanh chóng bước tới thi lễ: "Bái kiến Vương phi, Sở tẩu, lâu gặp."

      "Quý thái y xin mời, Vương gia làm phiền ngươi rồi."

      kịp chuyện, An Dương Vương phi để Quý Uyên Từ vào phòng trong xem bệnh cho An Dương Vương ngay.

      Liễu Hân Linh nhận lấy con trai từ tay trượng phu, sờ sờ khuôn mặt nhắn lạnh buốt của bé, ánh mắt chuyển đến vị nương ôm thanh trường kiếm màu đen nhanh chậm theo sau lưng Quý Uyên Từ, nhìn cách ăn mặc của nàng ta, giống tiểu thư phú quý có nha hoàn hầu hạ, ngược lại có loại mùi vị riêng, rất khác biệt với các nữ nhân cùng thế hệ mà nàng biết, ngay cả hơi thở người cũng giống.

      Có lẽ cách nhìn của nam nhân và nữ nhân giống nhau, Sở Khiếu Thiên cảm thấy nương này vừa lạnh như băng vừa có gì thú vị, nhưng Liễu Hân Linh lại cảm thấy nàng ấy dùng loại khoảng cách nhất định theo Quý Uyên Từ, làm cho người ta chán ghét, cũng tới quá gần, im im lặng lặng đứng bên cạnh, rất thầm nhưng khiến người ta thể chú ý.

      Chẳng lẽ nàng ấy chính là A Nhược?

      Hình như phát ra ánh mắt của nàng, nương kia nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó dùng loại biểu lộ chậm nửa nhịp gật đầu chào hỏi nàng.

      Liễu Hân Linh cũng cười cười xem như đáp lại, bế Đại Bảo theo vào nội thất.

      Quý Uyên Từ kiểm tra thân thể cho An Dương Vương hồi, sau đó thi châm cho ông, xong đâu đó cậu ta mới tình hình sức khỏe của An Dương Vương cho đám người An Dương Vương phi, cách của cậu ta cũng khác quá nhiều với lời thái y, duy chỉ có điều làm cho người ta yên tâm chính là, tuy cậu ta thể giúp An Dương Vương khôi phục hoàn toàn, nhưng mạng của An Dương Vương tạm thời Diêm Vương thu được, có điều để lại vài di chứng.

      "Về sau cách hai ngày ta đến thi châm cho Vương gia lần, sau trăm ngày, tượng ngực Vương gia bị khó chịu giảm bớt chút. Nhưng mà để lại di chứng, ngài thể làm mấy chuyện vận động kịch liệt được, phải tĩnh dưỡng cho tốt, nếu tim đập quá nhanh mất mạng bất cứ lúc nào." Quý Uyên Từ dặn dò.

      An Dương Vương phi đứng bên cạnh cẩn thận lắng nghe, sau khi nghe xong, mặt An Dương Vương cũng tươi sáng hơn. Trong khoảng thời gian này ông bị giày vò quá sức, rất nhiều chuyện thể lo lắng, cũng may, bây giờ con trai còn là thiếu gia ăn chơi khiến cho ông phải chạy theo phía sau thu dọn cục diện rối rắm nữa, ông cũng nên bỏ gánh nặng, ông rất yên tâm giao hết trách nhiệm cho con trai.

      Kê đơn xong, Quý Uyến Từ muốn cáo từ rời .

      "Quý thái y, xin chờ chút." Trong hành lang, Liễu Hân Linh đột nhiên gọi lại, sau đó nàng cười với Quý Uyên Từ: " lâu gặp, Quý thái y có muốn gặp Nhị Bảo ? Nó rất nhớ ngươi đấy."

      Nghe thế, Quý Uyên Từ vỗ đầu mình cái, "Ai nha, suýt chút nữa quên Nhị Nhị rồi, ta bắt mạch cho Nhị Bảo."

      "..."

      Tuy phải có ý này, nhưng thấy bạn thái y hào hứng bừng bừng, Liễu Hân Linh bèn nuốt lời giải thích xuống.

      "Nhị Bảo nhà ta có nhớ ngươi, ngươi đừng tự mình đa tình."

      Sở Khiếu Thiên hơi bất mãn thầm tiếng, sau đó ấm ức liếc nhìn Liễu Hân Linh. Liễu Hân Linh làm như nhìn thấy, nàng vô cùng dịu dàng mền mại bên cạnh , trong tay dắt theo tiểu bánh bao tròn vo như khối cầu.

      Đến Lãm Tâm viện, Nhị Bảo vẫn nằm giường gạch làm động vật ngủ đông, Liễu Hân Linh dứt khoát gọi bé dậy, sau đó ném bé tới cho Quý Uyên Từ kiểm tra toàn diện.

      Sau khi người hầu dâng trà bánh lên Quý Uyên Từ cũng kiểm tra sức khỏe cho Nhị Bảo xong, lúc này Liễu Hân Linh mới thêm: "Quý thái y, có thể nhờ ngươi bắt mạch giúp ta chút ?"

      Sở Khiếu Thiên nghe vậy, lập tức nóng nảy, "Nương tử, nàng bị bệnh hả? Sao mời thái y đến xem?" rồi, bày ra dáng vẻ gấp gáp chịu được, chỉ thiếu nhảy lên nữa thôi.

      Liễu Hân Linh rất bình tĩnh duỗi đầu ngón tay ra ấn chặt lại, để đừng nhảy tới nhảy lui như đứa trẻ, xong nàng mới vừa vươn cổ tay ra cho Quý Uyên Từ bắt mạch, vừa dịu dàng trấn an nam nhân vô cùng lo lắng bên cạnh, "Yên tâm, thiếp sao, chỉ muốn nhờ Quý thái y kiểm tra chút thôi, đó."

      Sau khi Quý Uyên Từ bắt mạch xong, cậu ta mới với nam nhân lo lắng kia: "Sở huynh, chúc mừng, mạch của Sở tẩu là hỉ mạch."

      "Ôi!" Sở Khiếu Thiên trợn tròn mắt.

      Nhìn thấy dáng vẻ của , Liễu Hân Linh hơi buồn cười, có kinh nghiệm lần rồi, sao vẫn còn vẻ mặt này? Có điều tại Quý Uyên Từ chẩn đoán chính xác nàng mang thai, Liễu Hân Linh nhàng thở ra, trong lòng vừa ngọt ngào vừa vui vẻ.

      Con Liễu gia có thể sinh, nhưng bao gồm nàng trong đó, bởi vì thể chất của nàng yếu hơn các thiên kim tiểu thư khác rất nhiều, vì thế Sở Khiếu Thiên vẫn luôn muốn nàng mang thai lần nữa. Nhưng An Dương Vương và An Dương Vương phi lại hi vọng nàng có thể sinh nhiều chút, đây cũng là nguyên nhân trước đây bọn họ chọn nàng làm con dâu. An Dương Vương phi sớm chết tâm với chuyện để con trai nạp thiếp gì gì đó, bà biết đức hạnh của con mình, cũng muốn trở mặt với con dâu, vì vậy bà mắt nhắm mắt mở mặc kệ con trai muốn làm gì làm, hi vọng duy nhất của bà chính là, con dâu có thể sinh thêm mấy cháu trai nữa.

      Sở Khiếu Thiên choáng váng lâu mới có phản ứng, sau đó sắc mặt tái nhợt, lập tức kéo Quý Uyên Từ chạy ra ngoài, để lại hai ánh mắt nhìn nhau trong phòng.

      Liễu Hân Linh thấy nương tên A Nhược kia muốn đứng dậy theo, nàng vội : " nương, xin yên tâm, phu quân nhà ta làm Quý thái y bị thương đâu, có thể chàng chỉ muốn hỏi Quý thái y vài chuyện mà thôi, họ trở lại bây giờ đó."

      Nghe vậy, nương kia nhìn nàng cái, câu "Cảm ơn" xong nàng ấy lại ngồi vào chỗ của mình, y như lão tăng có biểu lộ gì.

      Đúng như lời Liễu Hân Linh, hai người kia trở lại rất nhanh.

      Vẻ mặt Sở Khiếu Thiên vẫn có chút rối rắm, nhưng còn bối rối như trước, ngược lại y phục của Quý Uyên Từ hơi hỗn loạn, mặt còn có vết trầy, đoán chừng cậu ta lại té sấp mặt nên bị thương rồi, A Nhược nương như có như nhìn Sở Khiếu Thiên vài lần, sát khí nhè tỏa ra khắp nơi, đến khi Sở Khiếu Thiên cảnh giác nhìn sang, nàng ấy mới cúi đầu xuống gì.

      Sở Khiếu Thiên lại cảm thấy nương này vô hại như vẻ bề ngoài lần nữa, chừng nàng ấy là nhân vật cực kỳ nguy hiểm đấy.

      "Được rồi, nếu có chuyện gì, chúng ta cáo từ đây, lần sau chúng ta lại tới thăm các người." Sau khi Quý Uyên Từ vui vẻ gậm khối bánh ngọt mà mình thích nhất, tiếp theo mới với Liễu Hân Linh: "Sở tẩu, ba năm qua sức khỏe của tẩu điều dưỡng rất tốt, chỉ cần có ý ngoài ý muốn, lần này nhất định bình an. Ừm, ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, Sở huynh, huynh phải thu tính tình hung hăng lại chút, được hù dọa nữ nhân có thai. Xong rồi, A Nhược, chúng ta về thôi."

      "Đợi !" Sở Khiếu gọi cậu ta lại, có chút bối rối hỏi: "Lần này là mấy đứa?"

      "Cái gì?"

      Thấy vẻ mặt hiểu của cậu ta, Sở Khiếu Thiên nóng nảy, sát khí giữa hai đầu lông mày lan ra khắp nơi, kiên nhẫn: "Ta hỏi, trong bụng nương tử nhà ta có mấy cục cưng?"

      "...Làm sao ta biết?" Khóe miệng Quý Uyên Từ giật giật, "Ta chỉ là thái y bình thường, phải thần y gì cả, sao ta biết mang thai thời kỳ đầu có mấy đứa ? Huynh hỏi ma ma có kinh nghiệm . Bằng huynh hỏi Sở tẩu cũng được, dù sao đứa bé ở trong bụng tẩu ấy." Quý Uyên Từ vô trách nhiệm đem vấn đề ném cho Liễu Hân Linh.

      Mặt Liễu Hân Linh đầy vệt đen, lúc bạn thái tử gia nhìn qua, nàng chỉ có thể lập lại đáp án mấy năm trước, "Thiếp biết..."Chẳng lẽ bởi vì nàng mang thai nên bạn thái tử gia lại hóa ngốc rồi?

      "Vậy à..." Sở Khiếu Thiên hơi thất vọng, nhưng cũng làm nàng khó xử nữa, dùng loại ngữ khí thương lượng với nàng: "Nương tử, lần mang hai cục cưng quá cực khổ, chúng ta chỉ sinh lần đứa thôi, được ?"

      "..."

      Liễu Hân Linh: =__=! Đừng hỏi ta, lần sinh mấy đứa phải ta có thể quyết định được!!!

      Nhìn thấy biểu của bạn thế tử gia, Quý Uyên Từ nhớ tới mấy năm trước, lần mang thai trước của Liễu Hân Linh, bạn thế tử gia này dùng thái độ cực kỳ im lặng giày vò người, nên cậu ta nhanh chóng kéo nương kia trốn mất.

      Ngày hôm nay, toàn bộ người trong An Dương Vương phủ đều biết thế tử phi có thai lần nữa, cả Vương phủ đều chấn động, mà Liễu Hân Linh thoáng cái trở nên quý giá vô cùng, nàng được bảo vệ giống như thủy tinh dễ vỡ.

      Sau khi Sở Khiếu Thiên báo chuyện này cho tổ mẫu và phụ mẫu xong, còn mặt dày mày dạn tìm An Dương thái phi, nhờ lão nhân gia giúp nhìn xem trong bụng nương tử nhà lần này có mấy cục cưng, lão nhân gia ngờ ngốc như vậy, bà bị dày vò đến dở khóc dỡ cười, cuối cùng chịu nổi nữa, bà trực tiếp đuổi ra khỏi Vinh Thụy đường.

      Bạn thế tử ngốc thấy ai để ý tới mình, vô cùng rối rắm. chỉ nghe mấy ma ma lớn tuổi có kinh nghiệm biết trong bụng nữ nhân mang thai có mấy đứa , thậm chí có thể biết trai hay , cho nên mới lĩnh giáo kinh nghiệm đó chứ, sao lại đá ra ngoài như vậy? Chẳng qua bị lần nương tử sinh con trước đây dọa sợ, nên hi vọng trong bụng nương tử nhà mình có đứa là được rồi, thế nên, rất cần lời cam đoan cho yên tâm.

      Cuối cùng, sau khi Quý Uyên Từ trốn ở nhà cũng được yên, cậu ta bỗng nhớ ra người, "Ôi, huynh có thể hỏi Diêm tiên sinh, lần trước ông ấy có thể đoán ra long phượng thai, chừng lần này ông ấy cũng đoán được."

      Sở Khiếu Thiên nghe xong, hai mắt sáng rực, vỗ tay cười : "Đúng rồi, chừng Diêm tiên sinh có thể đoán được."

      Thế là cần ai đuổi, bạn thế tử gia chạy như cơn gió.

      Rốt cuộc cũng tiễn được tên ngốc kia , Quý Uyên Từ vội vàng đóng cửa lại, hơn nữa còn lập lời thề, về sau dù là ai tới gõ cửa cậu ta cũng mở!
      Last edited: 28/6/18
      SiAm, tart_trung, Kimanh125723 others thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 123 Ngoại truyện 8

      Hai tiểu bánh bao ngồi ngay ngắn, vừa gậm táo vừa nhìn bạn nữ nhân có thai.

      "Sao thế?" Liễu Hân Linh ôm cái bụng lớn ba tháng, cẩn thận ngồi giường gạch, sau đó cười cười với hai tiểu bánh bao đáng nhìn mình.

      Nhị Bảo im lặng gậm táo gì.

      Đại Bảo cười sáng lạn, chỉ về phía bụng nàng : "Nương, thịt thịt ~~"

      "..." Liễu Hân Linh bối rối chút, sửa chữa quan niệm của tiểu bánh bao, "Đây phải thịt thịt mà là tiểu Bảo Bảo, có thể là đệ đệ hoặc là muội muội của Đại Đại. À! Đại Đại và Nhị Nhị muốn có đệ đệ hay muội muội?"

      "Muội muội?" Tiểu bánh bao chỉ vào Nhị Bảo.

      " đúng, là muội muội khác, trong bụng của nương có tiểu bảo bảo." Liễu Hân Linh kiên nhẫn giải thích.

      Hai tiểu bánh bao suy nghĩ lát, sau đó mới : "Muốn đệ đệ!"

      "Ồ! Vì sao thế?" Liễu Hân Linh ngạc nhiên nhìn hai huynh muội nhất trí.

      "Muội muội ~~" Đại Bảo chỉ vào Nhị Bảo sau đó cười sung sướng với nàng.

      Liễu Hân Linh hiểu ý tiểu bánh bao, bé có muội muội rồi nên muốn đệ đệ. Sao đó, nàng lại hỏi Nhị Bảo, "Còn Nhị Nhị sao? Sao lại muốn đệ đệ?"

      Tiểu bánh bao cố gắng suy nghĩ lát mới : "Dễ bắt nạt ~~"

      "..."

      Được rồi, các tiểu gia hỏa đều đến từ Hỏa tinh, người lớn thể hiểu nổi suy nghĩ của chúng.

      Lúc mẫu tử ba người thương lượng xem muốn đệ đệ hay muội muội Sở Khiếu Thiên trở về.

      Ngày xuân tiết trời se lạnh, bên ngoài liên tục có mưa xuân, khi Sở Khiếu Thiên vào, tóc và y phục đều mang theo hơi nước lạnh buốt. Hai cục cưng nhìn thấy bổ nhào qua, làm nam nhân sợ hãi liên tiếp lùi về sau, sau đó thấy các tiểu bánh bao lộ ra vẻ tủi thân, mới nhanh chóng : " người cha ướt, rất lạnh, để cha thay y phục rồi ôm các con được ?"

      Các tiểu bánh bao ấm ức gật đầu, sau đó nhanh chóng xoay người bổ nhào lên người Liễu Hân Linh, hành động này làm cho đám nha hoàn ma ma hầu hạ bên cạnh giật mình thon thót, cho tới khi bạn nữ nhân mang thai có bề ngoài vô cùng yếu duối dịu dàng đưa tay đỡ lấy hai tiêu bánh bao, để các bé nhào đến bụng mình, các nàng mới nhàng thờ ra.

      Khi Sở Khiếu Thiên thay y phục sạch trở lại, hai tiểu bánh bao liền phóng xuống bổ nhào vào lòng . vui vẻ hớn hở ôm lấy hai tiểu bánh bao, sau đó ngồi xuống bên cạnh Liễu Hân Linh, hôn lên mặt nàng cái, đồng thời cũng hôn lên gương mặt non mềm của hai tiểu bánh bao, sau khi các tiểu bánh bao cũng chu môi hôn lại, mới bắt đầu hỏi thăm tình hình sức khỏe của nàng theo thông lệ.

      Liễu Hân Linh để cho hai tiểu bánh bao ngồi giường gạch được trải thảm lông chơi, tiếp theo mới đưa chén trà nóng cho , "Hôm nay chàng lại ngõ Tam Thanh hả?" Thấy gật đầu, trong lòng Liễu Hân Linh thở dài, "Khiếu Thiên, mang thai mấy cục cưng là do ông trời quyết định, sinh ra biết, bây giờ biết cũng làm được gì." Nếu nhiều hơn đứa cũng thể lấy ra liền được, vì thế đừng làm khổ mình nữa.

      Từ tháng mười hai năm trước khi biết nàng có thai, Sở Khiếu Thiên bắt đầu có chút kỳ lạ rồi, kiên quyết nhận định lần mang thai này của nàng là thai đơn mới được, thể tính cách cố tình gây của lần nữa -- Lúc cố tình gây hết lần này tới lần khác đặc biệt hung thần ác sát, làm cho người khác thể nào tiếp nhận nổi, nhưng có chút tự giác nào là mình cố tình gây , ngược lại còn tỏ ra vẻ mình vô cùng chính nghĩa...Orz. Gần đây Quý Uyên Từ chịu nổi nữa nên dụ dỗ ngõ Tam Thanh tìm Diêm tiên sinh gì đó, nghe Diêm tiên sinh này chính là người lúc trước Sở Khiếu Thiên chỉ cần viết chữ bát (八) là đoán ra được thai đầu của nàng mang long phượng thai. Có điều, lúc Sở Khiếu Thiên tìm, ông ấy lại có ở đây, nghe hàng láng giềng hình như ông ấy vân du rồi, cũng biết nơi nào, mấy tháng nay Sở Khiếu Thiên thường xuyên sai người tới ngõ Tam Thanh xem Diêm tiên sinh về chưa, ngừng kiên trì cho tới bây giờ.

      " sao đâu, xem chút cho yên tâm thôi." Sở Khiếu Thiên cho rằng nàng lo lắng nên còn an ủi ngược lại nàng.

      Khóe môi Liễu Hân Linh giật giật, nàng tiếp: " phải Quý thái y rồi sao, sức khỏe của thiếp bồi dưỡng tệ, tốt hơn so với trước kia rất nhiều, có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Huống hồ đây là lần mang thai thứ hai, nguy hiểm như mang thai lần đầu, trong lòng thiếp chuẩn bị, tuyệt đối xảy ra chuyện gì mà...."

      "Nhưng ta cảm thấy Quý Uyên Từ đáng tin, thể tin được." Sở Khiếu Thiên hít hơi, sau đó hơi giận dữ với nàng: "Nàng xem mấy lời cậu ta có ra làm sao , cái gì mà nữ nhân sinh con thuận lợi giống như tiểu vậy, muốn ra là ra ngay...Ách, Linh Nhi, nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ lặp lại lời Quý Uyên Từ thôi, tên kia chính là thô tục như vậy, giống người văn nhã như chúng ta, ngay cả loại lời này cũng được."

      "..."

      Liễu Hân Linh kiềm chế lắm mới nổi bão, hai nam nhân này có thể ngốc thêm chút nữa ? Cái gì là muốn ra là ra ngay, tưởng là tử cung thông với bàng quang chắc? Cũng phải BL sinh con !!! [chỗ này editor hiểu lắm, để nguyên vậy nha]

      Sở Khiếu Thiên biết mình lỡ lời nên cười nịnh nọt nhìn nàng, dáng vẻ kia giống như trung khuyển mong đợi chủ nhân vuốt ve. Liễu Hân Linh lại thở dài, nàng đưa tay sờ sờ đầu thấy hai mắt nam nhân sáng lấp lánh, nếu có đuôi chắc ngoắc ngoắc luôn rồi.

      Sở Khiếu Thiên rất am hiểu câu "Được tấc lại muốn tiến thước", thấy thái độ nàng mềm xuống, lập tức bế nàng đặt lên đùi mình, hai bàn tay dịu dàng khoát lên bụng nàng, "Linh Nhi, khi ta nhìn thấy nàng sinh Đại Bảo và Nhị Bảo khổ sở như thế, trong lòng ta rất sợ hãi. Ta vốn uống thuốc tránh thai của Quý Uyên Từ điều chế, nhưng ngờ mới ba năm mà mất tác dụng rồi, lúc biết nàng mang thai, ta hỏi cậu ta, cậu ta còn hùng hồn biện hộ cho mình, là tất cả thuốc thế gian này đều có hạn sử dụng, hết hạn sử dụng đương nhiên có thai..." đến đây, bạn thế tử gia hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      "Cái gì? Thuốc tránh thai?" Hai mắt Liễu Hân Linh trừng to, nghe thấy những lời vừa rồi nàng trợn mắt há hốc mồm. Nam nhân này thế mà uống thuốc tránh thai? Liễu Hân Linh cảm thấy thế giới này quá huyền huyễn rồi, nam nhân bình thường sao lại uống thuốc tránh thai chứ?

      "Đúng, đúng vậy đó." Sở Khiếu Thiên hơi chột dạ lát, sau đó lại hùng hồn : "Nàng cực khổ như vậy, đương nhiên ta muốn để nàng chịu khổ nữa, thế nên lúc nàng sinh Đại Bảo và Nhị Bảo ta nhờ Quý Uyên Từ điều chế thuốc tránh thai...Có điều bây giờ mang thai, dĩ nhiên ta cũng thể để nàng mất con, ta chỉ hơi lo lắng biết bên trong lại có hai cục cưng hay , khi sinh nàng lại chịu khổ..."

      Liễu Hân Linh im lặng lắng nghe, cuối cùng nàng nhìn thấy đầu đầy mồ hôi nên cầm khăn lau cho , thấy vì hành động của nàng mà hồi máu khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, thái độ kiêu ngạo chịu nổi, có gì là chột dạ cả, nàng đành thở dài lần nữa.

      Đời này có thể nàng thua trong tay nam nhân này rồi.

      Nam nhân này vừa ngốc nghếch vừa ngang ngược vừa thô bạo, lại thêm lý, khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, nhưng nàng, quan tâm nàng, lo lắng cho nàng hơn bất kỳ ai thế gian này.

      Cho nên vĩnh viễn nàng thể nào nổi giận với được.

      "Yên tâm , thiếp sao đâu." Liễu Hân Linh ngửa mặt cọ cọ lên cầm cái.

      Sở Khiếu Thiên cười cười, nâng mặt nàng lên, đồng thời cũng cúi xuống cọ cọ.

      ******

      Lúc Liễu Hân Linh mang thai được năm tháng, bụng nàng lớn như quả cầu hơi.

      Mỗi lần hai tiểu bánh bao nhìn thấy bụng của nàng đều ngạc nhiên thôi, thậm chí ngay cả Nhị Bảo ngủ nhất cũng ngủ nữa, lúc nào cũng theo sau lưng nàng, dùng bàn tay sờ sờ bụng nàng, sau đó cười với nàng kêu "Đệ đệ".

      Sau khi Sở Khiếu Thiên nghe được, nên mỗi lúc về phủ đều nhân cơ hội dạy bảo tiểu bánh bao, "Tiểu đệ đệ là để tỷ tỷ thương chứ phải để ức hiếp, vì vậy sau này Nhị Nhị đừng bắt nạt dệ đệ, biết chưa?"

      "Dạ biết, bắt nạt, thương đệ đệ ~~~" Lúc này Nhị Bảo cười đến đặc biệt sáng lạn.

      Mỗi khi nhìn thấy Liễu Hân Linh đều im lặng quay chỗ khác, miễn cho nàng kiềm chế nổi đánh quyền qua.

      Tháng ba cây cỏ tươi tốt, ánh nắng rực rỡ, hoa bay đầu trời.

      Quý Uyên Từ lại đến châm cứu cho An Dương vương theo thông lệ, sau lưng vẫn có nữ tử ôm kiếm như lúc trước, bây giờ hình ảnh này trở thành cảnh sắc trong kinh thành, thế gia vọng tộc và các đại thần đều biết, Quý Uyên Từ vì nữ nhân lai lịch mà chống đối với hoàng thượng, khiến hoàng thượng tức giận thiếu chút nữa hộc máu dậy nổi, cuối cùng biết hai người thỏa thuận hiệp nghị gì, tuy hoàng đế ngấm ngầm thừa nhận tồn tại của nữ nhân này nhưng ràng chào đón, ông luôn tìm cách chia rẽ bọn họ đấy. Mặc dù thái độ của hoàng đế đối với Quý Uyên Từ hơi mờ ám, nhưng những chuyện của hoàng thất, mọi người đón mò sau lưng chút, người bên ngoài ngầm hiểu nhau là được rồi.

      Đám người kia vốn chỉ hơi kính nể bạn thái y nho mà lại có cam đảm vì nữ nhân mà chống đối với hoàng đế, nhưng mà sau khi nữ nhân này xuất , bạn thái y giảm bớt số việc làm đáng tin cậy, mọi người mới nhìn nương "A Nhược" này với ánh mắt khác, cho đến khi bọn họ cảm nhận được những điều tốt mà nữ nhân này mang lại, nhiều đại thần trong kinh suýt chút nữa chịu được cùng ký tên dâng tấu cho Hoàng đế, mong ông đừng làm khó nữa mà hãy tác thành cho hai người kia , bây giờ Quý thái y rất ngoan ngoãn rồi, làm mấy chuyện đáng tin nữa, nàng ấy tạo phúc cho nhân gian, tạo phúc cho muôn dân trăm họ chúng ta...

      Sau khi Quý Uyên Từ châm cứu cho An Dương Vương xong, cậu ta lại dẫn A Nhược đến Lãm Tâm viện bắt mạch cho bạn nữ nhân có thai.

      Thấy bọn họ đến, hai tiểu bánh bao đều rất vui, sau khi hai tiểu bánh bao gọi Quý Uyên Từ tiếng "thúc thúc" xong lại quay sang A Nhược gọi tiếng "Nhược di", tiếp theo tiểu bánh bao đại Bảo nhắm mắt lao tới người A Nhược như con bọ .

      A Nhược xuất thân từ du hiệp đương nhiên để cho tiểu đậu đinh tay chân ngắn ngủn lao tới, thế là mỗi lần tiểu bánh bao lao tới là A Nhược lại lách người sang bên, sau đó nhìn thấy tiểu bánh bao sắp lao đầu vào tường tạo ra lỗ hổng hình người, An Nhược giơ chuôi kiếm ra trực tiếp câu lấy cổ áo tiểu bánh bao, tránh cho bé làm đổ tường.

      Lúc tiểu bánh bao hoàn toàn bị treo lên trung, bé chẳng những sợ hãi mà còn đặc biệt hưng phấn, nhìn về phía A Nhược kêu lên: "Nhược di, cao cao, cao cao ~~"

      Thanh kiếm trong tay A Nhược run lên, tiểu bánh bao thoát khỏi mũi kiếm, giống như quả cầu tung lên, tiếp theo A Nhược đưa tay bắt được, đặt bé xuống mặt đất.

      Đối với màn này, lần đầu nhìn thấy Liễu Hân Linh cũng sợ đến nỗi tim muốn ngừng đập, nhưng bây giờ nàng rất bình tĩnh, xem như thấy vươn tay ra cho Quý Uyên Từ bắt mạch, để mặc A Nhược võ nghệ cao cường đối phó với hai tiểu bánh bao.

      Nhị Bảo là đứa bé lười biếng, tuy lười biếng nhưng bé vẫn có tính hiếu kỳ đặc thù của trẻ con, vì thế mỗi khi thấy ca ca và A Nhược giống như chơi trốn tìm với nhau, bé ôm vẻ mặt im lặng ngồi bên cạnh quan sát, cho đến khi bé bị ca ca cẩn thận đụng trúng, tiếp theo được A Nhược phi thân đến cứu, vì vậy Nhị Bảo rất nhớ nhung vòng ôm ấm áp của nàng ấy, mỗi khi thấy A Nhược bé muốn A Nhược ôm mình trước, sau đó hạnh phúc vùi vào vòng ôm ấm áp của A Nhược ngủ mất.

      "Sở tẩu, Sở huynh đâu?" Quý Uyên Từ bắt mạch xong, cậu ta bắt đầu vừa kiểm tra sức khỏe cho hai cục cưng vừa hỏi.

      "Chắc là ngõ Tam Thanh rồi." Liễu Hân Linh vừa uống trà thảo dược Quý Uyên Từ điều chế vừa trả lời.

      Bời vì hai cục cưng bị Quý Uyên Từ giày vò, nên A Nhược cũng ôm kiếm đứng bên cạnh quan sát, mặt mày vẫn lạnh lùng như cũ.

      bên ngoài có tiếng động, Sở Khiếu Thiên bước vào, dáng vẻ hấp ta hấp tấp, thấy mấy người trong phòng, vui vẻ thông báo: "Linh Nhi, Uyên Từ, Diêm tiên sinh hồi kinh rồi ~~"

      Tuy Liễu Hân Linh rất bình tĩnh nhưng nàng vẫn rất tò mò nhìn . ra nàng tin tưởng thầy tướng số Diêm tiên sinh gì đó, nhưng Sở Khiếu Thiên cứ nhắc nhắc lại, trong lòng nàng cũng tin mấy phần.

      Sở Khiếu Thiên cười lộ ra hàm răng trắng sáng rất vui vẻ, "Vốn dĩ Diêm tiên sinh chịu xem cho ta, ông ấy xem trộm thiên cơ bị tổn thọ, nhưng ta quấy rầy mãi nên ông ấy cũng có cách nào khác, vì thế ông ấy xem cho ta quẻ, trong bụng nương tử của ta là song sinh, hơn nữa có chuyện gì ngoài ý muốn."

      Mấy lời " có gì ngoài ý muốn" này hàm ý rất rộng, chỉ có người trong cuộc là hiểu hết ý nghĩa của nó.

      "Ồ, vậy hả? Vậy chúc mừng, Sở huynh cần phải lo lắng nữa.'' Quý Uyên từ cười .

      Tâm trạng Sở Khiếu Thiên rất tốt tiếp nhận lời cậu ta, cười ha ha: "Chẳng trách bụng nương tử ta lớn như thế, quả nhiên là song sinh. Ừm, quan trọng nhất là hi vọng các cục cưng đều bình thường chút tốt rồi ~~"

      "Ài, Sở huynh à, lời của huynh đúng, Đại Bảo và Nhị Bảo đều là các cục cưng bình thường...Ách, nhưng lần sau lúc huynh tới nhà ta, huynh nhớ kỹ đừng để Đại Bảo gõ hư cửa nữa nhé."

      "Ngươi cút ngay!"
      Last edited: 28/6/18
      SiAm, tart_trung, Kimanh125722 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Lại song sinh tiếp ah. Ngưỡng mộ quá. Thanks Nàng
      Tồn Tồn thích bài này.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]
      Chương 124 Ngoại truyện 9


      Liễu Hân Linh cẩn thận từng li từng tí vượt qua thời gian làm nữ nhân có thai, trong Vương phủ tất cả mọi người đều chờ đợi, càng đến gần mùa hè bụng của nàng càng lớn giống như quả cầu hơi.


      Mặc dù vất vả nhưng khi nhìn thấy nam nhân còn khổ sở hơn nàng, Liễu Hân Linh im lặng chịu đựng oán than câu.


      Người nam nhân kia luôn có cách khiến nàng phải câm nín.


      Thời tiết càng ngày càng nóng, nhiệt độ cơ thể của nữ nhân mang thai hơi cao, cho dù ngồi yên chỗ cả người cũng đầy mồ hôi.Mỗi ngày, Liễu Hân Linh đều để nha hoàn quạt cho mình, sau đó nàng vui vẻ ăn trái cây chua ướp lạnh. Lúc đầu khi hai tiểu bánh bao nhìn thấy nàng ăn cà chua có vỏ ngoài đỏ tươi, hai đứa đều tò mò sáp tới, Liễu Hân Linh thấy bọn chúng muốn ăn nên có ý xấu đưa cho mỗi đứa trái, sau đó nàng ngoài ý muốn nhìn thấy mặt hai mặt bánh bao nhăn lại thành cục như dưa chua, chọc nàng cười khanh khách.


      Từ đó về sao, Nhị Bảo bao giờ có hứng thú với đồ ăn của nàng nữa, còn Đại Bảo ngược lại, tiểu bánh bao là đứa bị đánh thế nào cũng chừa, mỗi khi Liễu Hân Linh dùng trái cây trêu bé, bé đều nhận lấy cắn miếng, thế là bé bị chua đến nỗi hai mắt đẫm lệ đáng thương, ngốc chịu nổi, song cũng là đáng .


      Cuộc sống của nữ nhân có thai làm cho bạn thế tử phi vốn đứng đắn trở thành người xấu.


      Sở Khiếu Thiên thấy hai tiểu bánh bao đáng thương, ban đầu còn định ra mặt cho hai đứa nó, nhưng khi nhìn thấy bạn thế tử phi cười vô cùng dịu dàng hiền lương lại ỉu xìu, chỉ có thể thầm an ủi hai tiểu bánh bao, để chúng nhớ lâu chút được ăn đồ của nữ nhân có thai.


      Thời tiết nóng bức nên các tiểu bánh bao thể chạy ra ngoài chơi được, bọn chúng chuyển địa điểm đến lương đình được xây giữa hồ nước trong Lãm Tâm viện dể hóng mát, thậm chí mỗi ngày Đại Bảo còn mặc cái yếm màu đỏ và quần ngắn nghịch nước, chơi tới khi y phục ướt đẫm mới chịu trở về, sau đó bị mẫu thân nhà mình đánh cái mông . Còn Nhị Bảo, bé trược tiếp cuộn người nằm kế bên Liễu Hân Linh, khi nha hoàn quạt cho nàng, bé cũng hạnh phúc ngủ mất.


      Lại buổi trưa nóng bức, sau giờ ngọ Liễu Hân Linh ngủ trưa thức dậy, nàng chỉ thấy con ngủ chiếu còn con trai thấy đâu nữa. Nàng hỏi nha hoàn hầu hạ biết được tiểu gia hỏa chạy đến tiểu viện mà An Dương Vương tĩnh dưỡng.


      "Trời nóng như thế, sao nó lại đột nhiên chạy tới đó vậy?"


      Nha hoàn kia nhìn nàng cái: "Lúc tiểu chủ tử nghịch nước vô ý làm gãy cây liễu bên cạnh hồ nước..."


      "...Vì thế nó sợ ta tức giận nên chạy tới chỗ Vương gia?" Khóe miệng Liễu Hân Linh giật giật hỏi.


      "Nô tỳ biết ạ." Nha hoàn cúi đầu, đương nhiên nha hoàn dám tự mình làm chủ thừa nhận gì cả.


      Liễu Hân Linh đỡ eo đến bên cạnh cửa sổ, sát bên cửa sổ là cái hồ sóng nước lăn tăn, bên cạnh hồ vốn có ba gốc liễu bây giờ chỉ còn có hai, thiếu bóng liễu xanh mát che nắng, đột nhiên nàng cảm thấy thời tiết nóng hơn ít."


      "Tiểu tử này..." Liễu Hân Linh hơi giận, nàng quyết định chờ sau khi tiểu bánh bao trở về, nàng đánh cái mông của bé.


      ********


      Bên kia, An Dương Vương vẽ tranh trong thư phòng, đột nhiên gã sai vặt đến báo cho ông biết cháu trai đến đây, ông vội sai người dẫn tiểu bánh bao vào.


      "Gia gia~~"


      Khi tiểu bánh bao nhìn thấy ông, bé rất vui sướng bổ nhào về phía trước.


      An Dương Vương vốn tươi cười muốn tiếp được tiểu gia hỏa hoạt bát, tuy nhiên ông nhanh chóng nhớ lại tiểu bánh bao có quái lực, ông vội nghiêng người né sang bên, sau đó ông nhìn thấy tiểu bánh bao dừng lại kịp sắp lao vào giá sách của mình, nắm tay trực tiếp chống lên giá sách làm cho cả giá sách run lên cái, ông sợ tới mức xách tiểu bánh bao va chạm đến thất điên bất đảo lên kẹp dưới nách, chạy nhanh ra ngoài như lửa cháy sau mông.


      Vừa ra khỏi cửa bên trong bỗng vang lên tiếng "Ầm”, cả giá sách đều sụp xuống, lá thư từ giá sách bay phất phơ rồi rơi xuống đất.


      Tiếng động này đủ khiến cho thị vệ gác viện và gã sai vặt gấp gáp chạy tới, song sau khi họ nhìn thấy tình cảnh trong thư phòng khỏi há hốc mồm.


      "Vương gia, chuyện này..." Sở Trung cứng ngắc hỏi.


      An Dương Vương nhíu mày, sau đó ông cúi đầu xem xét tiểu gia hỏa, thấy hai mắt bé đẫm lệ hết sức tội nghiệp, bàn tay béo che trán, trong lòng ông nhảy dựng lên vội vàng đặt bé xuống, sau đó kéo tay của bé ra, quả nhiên trán sưng lên cục, ông lập tức đau lòng chịu nổi.


      "Lưu Sinh à, gia gia xin lỗi, gia gia cố ý...." Lúc này, An Dương Vương tự trách mình thôi, ông vội vàng sai hạ nhân lấy thuốc tan máu bầm lại đây bôi cho tiểu bánh bao.


      "Gia gia, Đại Đại đau ~~" Tiểu bánh bao ngoan ngoãn ngồi ghế đôn, nước mắt lưng tròng , dáng vẻ đáng thương đó làm cho người có tâm địa sắc đá đến mấy cũng mền nhũn.


      Thế là, An Dương Vương vừa thoa thuốc cho cháu trai vừa rối rắm tự trách mình, nếu như lúc đó ông tránh nhất định ông bị cháu trai có thần lực trời ban đánh bay vào tường làm tranh vẽ tường luôn, với tuổi của ông tuyệt đối mất nửa cái mạng. Có điều khi ông tránh cháu trai hiếu động liền gặp nạn, tuy chỉ đụng đỏ chút, nhưng làm cho An Dương Vương xem cháu trai như mạng đau lòng chịu nổi.


      Thuốc mỡ lành lạnh rốt cuộc làm cho tiểu bánh bao chỉ sụt sịt mũi khóc nữa.


      Mà An Dương Vương nhìn phong thư bị hủy nửa kia, ông chỉ biết thở dài. Nếu bức thư này bị con trai bất hiếu hủy ông nhất định cầm chổi lông gà quất cho nó trận, nhưng mà đây lại là cháu trai....An Dương Vương vô thức nhìn cháu trai ngồi ngoan ngoãn đáng nhìn người ta, cháu trai lớn mới ba tuổi chuyện gì cũng hiểu, bé cũng phải cố ý, sao ông đành lòng cầm chổi lông gà đánh bé cho được....


      Nghĩ xong, An Dương Vương sờ sờ đầu tiểu bánh bao rồi gọi người đến dọn dẹp thư phòng, tiếp theo ông với tiểu gia hỏa:"Hôm nay Lưu Sinh tới tìm gia gia làm gì nào?"


      Tiểu bánh bao đáng thương nhìn ông, sau đó cái miệng nhắn chu ra, bặp bẹ : "Phá cây hư mất, cha đánh mông...."


      ra ý tiểu bánh bao là bé bẻ gãy cây rồi, mẫu thân nổi giận, nhưng phụ thân bé sợ bạn nữ nhân có thai tức giận ra tay đánh tiểu bánh bao, vì để bảo vệ cho bé đành ra tay trước đánh có hai cái tượng trưng mà thôi. Tuy nhiên, sau khi lời này lọt vào tai An Dương Vương lại làm ông càng giận hơn nữa.


      "Đồ con bất hiếu, dám đánh cháu trai bổn vương, để xem bổn vương thu thập ngươi thế nào." Mắng con trai xong, ông lại dịu dàng dỗ dành tiểu bánh bao: "Đừng sợ, gia gia giúp con."


      Đương nhiên tiểu bánh bao cười vô cùng ngọt ngào, "Cảm ơn gia gia ~~"


      An Dương Vương rất thỏa mãn nên sai người chuẩn bị ít trái cây ướp lạnh và trà bánh cho tiểu bánh bao ăn, thấy cháu trai hiếu thảo cầm miếng dưa hấu to nhất đưa cho mình, ông rất cảm động hoàn toàn nhìn thấy tiểu bánh bao gôm hết số dưa còn lại vào lòng mình độc chiếm hết.


      Nửa canh giờ sau, thư phòng được thu dọn xong, giá sách bị hư cũng được người ta mang ra ngoài, bởi vì phải làm giá sách khác nên đống sách có chỗ để kia đành được chất vào góc thư phòng, khi nào làm xong giá sách mới lại bày lên lại.


      Ban đầu An Dương Vương vẽ tranh, có điều vì cố giá sách mà thể tiếp tục được nữa. Bây giờ bức vẽ nằm bàn kia, nước mực còn chưa khô hẳn, bức cá chép vờn hoa sen hoàn toàn bị phá hủy.


      Ông lại mở giấy Tuyên Thành ra lần nữa, lúc ông chấp bút muốn vẽ tranh thấy tiểu bánh bao trèo lên ghế, hai tay chống lên mặt bàn nhìn ông vẽ. An Dương Vương bỗng nhớ tới việc, cháu trai ba tuồi rối, tuy bình thường ông có dạy bé đọc <Tam tự kinh> <Thiên tự văn> và các loại sách khác, nhưng bây giờ cũng có thể cầm bút viết chữ rồi, hơn nữa vẽ tranh có thể giúp đứa rèn luyện tính cách, chừng có thể giúp tiểu gia hỏa khống chế lực đạo của mình...


      Nghĩ như thế, đột nhiên An Dương Vương hăng hái vạn phần, ông sai người lấy mấy cây bút lông sói tới để dạy cháu trai luyện chữ.


      Kết quả...Đương nhiên vô cùng thê thảm.


      ******


      Bên này, Liễu Hân Linh và Nhị Bảo ăn dưa hấu ướp lạnh Sở Khiếu Thiên xong việc trở về, sau đó với Liễu Hân Linh, ngày mai Tĩnh vương phủ mời Tây Sơn ngoài ngoại ô săn bắn, định dẫn Đại Bảo theo.


      "Dẫn Đại Bảo ? Tại sao? Đại Bảo còn mà." Liễu Hân Linh tán thành.


      Sở Khiếu Thiên chớp chớp mắt nghiêm túc : "...Đại Bảo ba tuổi rồi, nó là con trai lớn của ta, sau này Vương phủ phải giao lại cho nó, đương nhiên phải huấn luyện nó từ mới có đủ tư cách làm người kế thừa chứ!" Dứt lời, bạn thế tử gia còn bày ra vẻ có lý chẳng sợ nữa.


      Liễu Hân Linh im lặng lát mới mỉm cười : "Phu quân, có phải còn chuyện gì chưa ? Nếu chàng muốn thiếp hỏi An Thuận cũng biết được thôi."


      Nụ cười mặt Sở Khiếu Thiên cứng đờ, sau đó chột dạ cười cười, ngoan ngoãn kể mọi chuyện, "Hôm nay ta gặp Lô Văn Tổ nên có va chạm với gã chút, sau đó chúng ta đánh cuộc trong buổi săn bắn ngày mai Đại Bảo nhà chúng ta săn được nhiều hơn hay con trai gã nhiều hơn, người thua dập đầu xin lỗi đối phương.


      Liễu Hân Linh cũng cứng ngắc, nàng hỏi lần nữa: "Có phải Tam công tử dòng chính của Lô thượng thư ? Thiếp nghe , con của gã năm nay sáu tuổi rồi, đúng ?"


      "Đúng thế!"


      Nghe vậy, suýt chút nữa Liễu Hân Linh gào thét: Đại Bảo mới ba tuổi thôi!!! Các người dám để đứa mới ba tuổi miệng còn hôi sữa săn bắn, rốt cuộc các người nghĩ thế nào? Đầu chỉ để chưng thôi sao?!!


      Thấy nàng tức giận, Sở Khiếu Thiên sợ nàng giận đến động thai nên vội : " sao sao, ta chăm sóc Đại Bảo, để cục cưng gặp nguy hiểm đâu. Hơn nữa, Lô Văn Tổ biết Đại Bảo có thần lực trời ban, ta dụ con mồi tới rồi để Đại Bảo dùng đá ném thôi. Nàng xem, rất đơn giản đúng ? Nhất định Lô Văn Tổ ngờ có chuyện này, gã rớt cầm dám khinh thường Đại Bảo nhà chúng ta nữa."


      Nhìn thấy vẻ đắc ý của nam nhân, Liễu Hân Linh muốn che mặt.


      Quá vô sỉ, thủ đoạn bẩn thiểu vậy mà cũng làm được, ràng là lừa gạt người ta.


      ra Lộ Văn Tổ chỉ xui xẻo đâm đầu vào, từ khi bệnh tiện của gã được Quý Uyên Từ chữa khỏi, gã lại bắt đầu khôi phục lại cuộc sống hở ra là tụ tập bằng hữu, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, gã vẫn chỉa mũi nhọn về phía Sở Khiếu Thiên như trước, muốn tranh giành hơn thua với . Vì thế, lúc Tĩnh vương phủ mời các đệ tử quyền quý trong kinh thành đến Tây Sơn ở ngoại thành săn bắn, hai người lại chạm trán lần nữa, ngươi câu ta lời đấu khẩu lát, Lô Văn Tổ bị chọc tức như cũ bất ngờ đưa ra màn cá cược này. Sở Khiếu Thiên lại rất có lòng tin vào con trai có thần trời ban nhà mình, nếu Lô Văn Tổ tự mình tìm chết, hành hạ gã ta có lỗi với bản thân, sau đó tức nhiên đồng ý cá cược.


      Cho nên , đứa trẻ sáu tuổi bình thường, dù cho cưỡi ngựa bắn cung tốt thế nào cũng phải là đối thủ của tiểu bánh bao trời sinh có thần lực đâu.


      Thấy Liễu Hân Linh làm mặt nghiêm phản đối nữa, Sở Khiếu Thiên nhanh chóng dời chủ đề, "Đúng rồi nương tử, Đại Bảo đâu? Sao lại thấy nó?"


      "Nó làm gãy cây liễu bên hồ nên chột dạ chạy tới chỗ cha trốn rồi." Liễu Hân Linh đờ đẫn trả lời.


      "Ồ, nó lại lừa người ta sao? Ừm, làm tốt lắm!"


      Này, vẻ mặt kiêu ngạo của chàng là sao đây?


      Liễu Hân Linh thầm phỉ nhổ, sau đó nàng chịu nổi đưa tay nâng trán, gặp phải trượng phu như thế này là TMD * thử thách nhẫn nại của người ta mà! Nàng có cảm giác trình độ chịu đựng của mình lại tiến thêm bước nữa rồi.


      *TMD: Con mụ nó, con mẹ nó.










      [​IMG]
      Last edited: 28/6/18
      SiAm, Sô Cô la Đắng, Halong-ngoc22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :