1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]

      "Thăm, gia gia ~~" Đại Bảo nắm tay muội muội, sau đó nhìn về phía tiểu viện của An Dương Vương.

      Mai Nghiệp Bân thầm nhíu mày, nhẫn nại lát mới để cho tiểu bánh bao kéo vạt áo , trong lòng giật mình hiểu sao sức của bé lớn như vậy, đại nam nhân cũng thể nào giãy giụa được, còn tự chủ bị bé dắt , chuyện này hợp lý gì cả.


      Thế là, đường trong An Dương Vương phủ, rất nhiều người hầu nhìn thấy tiểu chu tử tương lai của bọn họ tay dắt tay muội muội tay kéo vạt áo nam nhân, giống như con vịt lắc lư tới tiểu viện An Dương Vương, làm người ta buồn cười thôi.

      Gân xanh trán Mai Nghiệp Bân nhảy thình thịch, rất muốn nổi giận, nhưng đối với hai đứa mới hơn hai tuổi hiểu chuyện, nổi giận cũng hay. Nhưng mà loại cảm giác bị đứa trẻ dắt thế này, là quá tệ. đặc biệt là trẻ con bước , làm cho đại nam nhân như phải bước như nữ nhân vậy, hỏa khí lại lần nữa bốc lên vùn vụt trong đầu .

      Rốt cuộc cũng đến nơi cần đến, cả người Mai Nghiệp Bân gần như sắp bùng nổ.

      [​IMG]

      Tiểu bánh bao nghiêng đầu, sau đó buông bàn tay bé ra chạy đến bên cạnh An Dương Vương phi vươn tay muốn ôm. An Dương Vương phi cười vui vẻ ôm cháu trai vào lòng, mỗi bên đứa, ba bà cháu vui vẻ hòa thuận, làm cho An Dương Vương đau xót thôi, cũng ghen ghét chịu nổi.

      Mai Nghiệp Bân nhìn thoáng qua, ánh mắt lóe lên: "Ngày mai ta quay về Thông Châu, nên tới đây với người tiếng." Dừng lát, còn bổ sung thêm: "Có thể đời này ta đặt chân tới kinh thành nữa, cảm ơn người bảo vệ ta trong suốt thời gian qua." Mặc dù rất khách sáo lễ độ nhưng mặt lại có chút bày tỏ "Cảm ơn" nào.

      An Dương Vương hoảng hốt, vội vàng : "Con, con cần gì phải như thế..."

      Lời còn chưa xong mọi người nghe thấy tiếng ầm ầm gãy đổ, Mai Nghiệp Bân và An Dương Vương sợ hãi nhìn lại, bọn họ nhìn thấy tiểu bánh bao giơ tay nhấc cột giường bị gãy lên, An Dương Vương phi vẫn ôm Nhị Bảo ngồi ngây ngẩn phản ứng, cũng may bà ngồi ở xa, nếu cột giường ngã xuống đè trúng bà rồi.

      Lúc này, An Dương Vương ngồi ở đầu giường, đột nhiên mồ hôi lạnh toát ra ngừng, khi ông muốn mở miệng chuyện nhìn thấy tiểu bánh bao nhấc cột giường lên, biết ảnh hưởng đến bộ phận nào mà tất cả ván giường và cột giường đều sụp xuống, rèm che được thêu hoa văn phú quý cũng rơi tán loạn, trực tiếp bao phủ nhốt An Dương Vương ở phía trong.

      "...."

      [​IMG]

      Vừa rồi Đại Bảo cẩn thận làm gãy trụ giường, ai ngờ nó sụp xuống." An Dương Vương phi nhìn thấy rất ràng, vì thế bà lên tiếng giải thích, "May là vừa rồi Đại Bảo bắt được trụ giường ngã xuống, nếu đè lên người Vương gia rồi, chuyện này phải cảm ơn Đại Bảo của chúng ta mới được." Dứt lời, An Dương Vương phi mím môi cười cười với tiểu bánh bao.

      "..."

      Sao lại thấy chói tai như vậy?

      Trong lòng An Dương Vương biết có vị gì, ông biết trong lời của Vương phi có châm chọc, giống như có ý kẻ trộm hô hào bắt kẻ trộm. Hơn nữa, có phải Vương phi cưng chiều cháu trai quá rồi ? Nếu cháu trai bị hư, tính tình giống đứa con bất hiếu kia biết là sao bây giờ? Có điều tuy cháu trai cẩn thận làm sụp giường, nhưng An Dương Vương nhìn thấy bé trốn trong lòng An Dương Vương phi nên cũng đành lòng trách mắng. Cộng thêm ông từng nghe con dâu , tiểu gia hỏa vẫn còn , bé chưa hiểu chuyện nên thể biết cách khống chế sức mạnh của mình, xem ra là đáng thương hơn đáng trách.

      " sao, dù gì ta cũng bị thương...Khụ..." An Dương Vương phát Mai Ngiệp Bân vẫn ngây ngẩn cả người nên khỏi giải thích: "Nghiệp Bân à, đâu là các con của Khiếu Thiên, chắc đây là lần đầu tiên con gặp nhỉ, đứa này sức hơn lớn, tuy nhiên nó chỉ là con nít mà thôi." xong, ông cười cười với tiểu bánh bao.

      [​IMG]

      nghĩ ngợi, tiểu bánh bao bỗng quay lại đáng nhìn , chợt nhớ tới vừa rồi bé có hành động thân thiết với mình. Trong lòng Mai Nghiệp Bân lạnh buốt, cảm thấy An Dương Vương phủ quả là nơi đáng sợ, chừng ngày nào đó bị tiểu bánh bao có quái lực này chơi cho vố, bọn chúng khác trời vực với ba cục cưng mà thê tử sinh cho . Thê tử của là người Mai gia lựa chọn tỉ mỉ, nàng là nữ nhân thành thục dịu dàng, ba cục cưng cũng rất ngoan ngoãn nghe lời ---- Ít nhất tốt hơn hai đứa quái dị này nhiều.

      Nghĩ xong, Mai Nghiệp Bân càng kiên quyết giữ ý định ngày mai trở về Thông Châu.

      Lúc Sở Khiếu Thiên vào nhìn thấy phòng hỗn loạn, còn Mai Nghiệp Bân đứng bên cạnh nghĩ ngợi gì đó.

      "Sao thế, sao hôm nay loạn quá vậy?" Sở Khiếu Thiên vừa hỏi vừa quan sát An Dương Vương ôm ngực đổ mồ hôi lạnh bên cạnh, sau đó ánh mắt rơi lên người tiểu bánh bao nhà mình.

      "Cha ~~" Hai tiểu bánh bao cất tiếng gọi, tiếp theo song song bổ nhào vào lòng .

      Sở Khiếu Thiên ôm Nhị Bảo trước rồi mới đưa tay vịn vai Đại Bảo để bé giảm tốc độ lại, xong hết mới ôm bé vào lòng.

      An Dương Vương phi nhìn thấy động tác này khỏi sững sốt, bà lại nhìn An Dương Vương, xem ra con trai của bà có cách riêng của mình khi tiếp xúc với hai cục cưng.

      Sở Khiếu Thiên phớt lờ Mai Nghiệp Bân, sau khi hỏi mọi chuyện xảy ra khỏi cười rộ lên: "Cha à, xem ra vận may của cha tệ đâu, lúc trước khi Đại Bảo học , con bị bé đẩy ngã rất nhiều lần mới nắm được quy luật đấy." xong, lại bắt đầu dạy tiểu bánh bao về sau phải biết kiềm chế, được phá hư đồ trong nhà, nếu cái mông gặp họa.

      Tiểu bánh bao nghe xong vội vàng duỗi bàn tay ra che mông mình lại, vẻ mặt đầy uất ức nhìn mọi người, khiến cho người ta buồn cười thôi.

      [​IMG]
      linhdiep17, SiAm, tart_trung25 others thích bài này.

    2. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Đại Bảo vào cung hk biết có phá nât long sàng của Hoàng đế giống như phá giường của gia gia hk nhể!?

    3. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      Xin chia buồn với bạn hoàng thượng. Cầu bạn bình an qua hôm nay

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]

      "...."

      Mặt Túc vương đen xì, lạnh lùng : "Hoàng thượng đừng lo lắng, các bé đều là đứa bình thường, là do mắt người thấy thôi."

      Lần đầu tiên Sở Khiếu Thiên cảm thấy Túc vương thúc đúng là nam nhân tốt còn lại duy nhất thế gian này, lời này trúng suy nghĩ trong lòng . Nhìn thế nào Nhị Bảo nhà cũng đều đáng vô cùng, ai đáng nhất định mắt có vấn đề rồi!

      "...Hoàng đệ, mắt trẫm rất tốt, ngày hôm qua ngự y vừa kiểm tra xong." Mặt Sùng Đức đế đầy vạch đen, sau đó ông kiềm chế nổi nhìn về phía các tiểu bánh bao xếp hàng nghiêm chỉnh nhìn nhìn dò xét mình, đồng thời các tiểu bánh bao còn dùng đôi mắt đen như bồ đào đáng đánh giá ông.

      Thường , đại đa số các đứa song sinh đều giống nhau, cho dù giống nhau cũng hơn kém nhau bao nhiêu. Nhưng cũng ngược với lẽ thường giống như hai đứa này? Lúc Sùng Đức đế mới gặp chúng, ông cho rằng Sở Khiếu Thiên dám chơi mình, để hai đứa đổi y phục cho nhau cơ đấy.

      [​IMG]

      "Đây là Sở Lưu Sinh đúng , đáng , nhìn tướng mạo này, càng lớn càng giống mẫu thân, rất nhiều quý nữ trong kinh còn kém xa nha." Đến lúc đó có nữ nhân đồng ý gả cho bé sao, Hoàng Đế bỗng thấy tương lai của đôi song sinh tốt lắm.

      "..."

      Sở Khiếu Thiên nắm chặt tay, rốt cuộc nhịn được nữa: "Đại Đại, đừng để hoàng thúc công xem thường con!"

      gì đó?

      Túc Vương và Sùng Đức đế đều hiểu, nhưng tiểu gia hỏa nghe thấy hai mắt sáng lên, sau đó nắm tay quơ quơ, bàn chân củ cải nhấc lên, mục tiêu là băng ghế trước ngự án. Có điều biết có phải do tiểu bánh bao chạy quá nhanh hay mà còn chưa chạm vào ghế, bé té chổng vó.

      [​IMG]

      Mọi ngươi rơi vào im lặng, trong điện chỉ có tiếng thổi khí vù vù và giọng non nớt mềm nhũn của tiểu bánh bao Nhị Bảo: "Đại Đại, đau đớn bay mất ~~~"

      "Chuyện này..." Sùng Đức đế lại rối rắm lần nữa, " phải vừa rồi Lưu Sinh té để lại chứ?"

      Đám người Lưu công công nhìn ông, cho ông ánh mắt rất khẳng định. Dù sao khi nãy sàn nhà vẫn còn rất bình thường.

      Mí mắt Sùng Đức đế giật giật, ông nhịn được nhìn về phía tiểu bánh bao rưng rưng đưa tay bụm trán, nhìn vết thương chỉ hơi đỏ lên do đập đầu mà thôi, rách da cũng chảy máu --- Chẳng lẽ đây là Thiết Đầu Công mà gian hồ đồn đại? Cho nên ngay cả đá cẩm thạch cũng bị đầu đập nứt ra luôn?

      [​IMG]

      Túc Vương xoay mặt sang chỗ khác, da mặt hơi run rẩy chút.

      Lưu công công chôn đầu xuống chân, hai bả vai cũng ngừng run rẩy.

      Sùng Đức ngây ngẩn cả người, sau đó mới : "Sở Lưu Sinh, phải có sức mạnh có thể khiêng khuê nữ người ta về làm thê tử đâu, chuyện này phải phép."

      "Tại sao?" Tiểu bánh bao ngiêng đầu nhìn ông.

      Sở Khiếu Thiên cũng đồng dạng biểu lộ "Chuyện đó căn bản thành vấn đề", vẻ mặt vô cùng bá đạo.

      [​IMG]

      Hai mắt Sở Khiếu Thiên sáng lên, nóng bỏng nhìn Sùng Đức đế, "Hoàng thượng, người muốn ban thưởng cho các cục cưng cái gì?"

      "Đồ tốt Trẫm có nhiều, nhưng cũng gọi là ít, khanh muốn trẫm ban thưởng cho chúng cái gì?"

      "A... Thần cũng biết." Sở Khiếu Thiên xong chớp chớp mắt, " bằng Hoàng Thượng mở kho riêng để hai cục cưng lựa chọn, các cục cưng chọn trúng cái gì để bọn chúng mang , được ạ?"


      Sao Sùng Đức đế lại nhìn ra chủ ý xấu của bạn thế tử gia chứ, nhưng ông nghĩ hai tiểu bánh bao còn , chưa hiểu chuyện gì, để chúng vào chắc cũng chọn trúng gì đâu, nên ông vung tay lên, gọi thái giám dẫn hai tiểu bánh bao đến kho riêng của mình chọn quà gặp mặt.


      Có điều, khi Sùng Đức đế nhìn thấy quà tặng hai cục cưng mang ra, ông bỗng cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình là ngây thơ, bọn chúng còn hiểu chuyện, nhưng đừng quên trong đó vẫn còn có tiểu bánh bao mạnh mẽ vô cùng, có vật nặng nào bé cầm nổi đâu?

      Thế là, ngày hôm nay, kho riêng của hoàng đế bị tổn thất nghiêm trọng.

      *******

      Sau khi Sở Khiếu Thiên vui vẻ dắt hai tiểu bánh bao hồi phủ, lúc định dẫn hai tiểu bánh bao mang quà gặp mặt khoe khoang với phụ mẫu đột nhiên thị vệ đến báo cho biết tin.

      Đây là tin tốt, ít nhất đối với An Dương Vương phủ là như thế.

      Rốt cuộc cũng có tin tức của Quý Uyên Từ.

      Chỉ cần tìm cậu ta trở về, dù cho vết thương An Dương Vương khỏi, cũng hẳn là kéo dài đến năm sau được.
      linhdiep17, SiAm, tart_trung24 others thích bài này.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]

      Sau khi Sở Nhị vừa rời , Sở Khiếu Thiên chịu nổi mắng to: "Tên ngu ngốc kia, nhất định là bản thân cậu ta lạc, sau đó biết cách nào quay lại nên mới phát tín hiệu cho chúng ta tìm, loại chuyện này cậu ta làm lần rồi. Nếu ta phái người tìm cậu ta về, có khả năng cậu ta suốt đời quanh quẩn ở ngoài tìm được đường về kinh thành..."

      Sở Khiếu Thiên mắng lát, đột nhiên thở dài với Liễu Hân Linh: "Nương tử, hoàng thượng biết chuyện Quý Uyên Từ chạy tìm ân nhân cứu mạng của cậu ta để báo ân rồi, đối với chuyện này, hoàng thượng rất vui, có thể sau khi Quý Uyên Từ trở về ta gặp xui xẻo..." xong, khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng bạn thái y ngốc làm liên lụy người khác thêm hồi. Sở Khiếu Thiên cảm thấy, kể từ khi bị Quý Uyên Từ bám lấy, chính là lúc mà xui xẻo nhất.

      Liễu Hân Linh để chén trà trong tay xuống, nàng quan tâm hỏi: "Rất nghiêm trọng hả? Hoàng thượng là người nhân hậu khoan dung, chắc đạo lý như thế chứ?" Lần gần nhất Liễu Hân Linh nhìn thấy hoàng đế chính là đêm tiệc trung thu trước khi rời . Trong ấn tượng của nàng, hoàng đế là người uy nghiêm thâm trầm, nhưng nhìn đủ mọi hành vi dung túng Sở Khiếu Thiên của ông, nàng lại cảm thấy ông là đế vương nhân đức hiền lành, cho nên mới dưỡng ra Bá Vương như vậy.

      [​IMG]

      Bạn thế tử gia nhộn nhạo hận năm bốn mùa biến thành trời lạnh hết luôn.

      Tháng mười , bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.

      Sáng sớm, Sở Khiếu Thiên vẫn ôm cơ thể thơm thơm mềm mềm của nương tử nhà mình ngáy o o...Đúng lúc này, đột nhiên giọng đầy sức sống của Đại Bảo vang lên.

      "Cha, hoa hoa ~~ Cha, hoa hoa ~~"

      Lúc Liễu Hân Linh bị đánh thức, nàng nghe được tiếng bước chân bịch bịch, đương nhiên nàng biết đây là tiếng bước chân đặc thù của hai cục cưng nhà mình, nàng vội vàng đẩy nam nhân ngủ đè lên mình vào bên trong sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng nhìn thấy ai cục cưng bổ nhào về phía trước giường, hai khuôn mặt nhắn ló ra từ màn che, hai đôi mắt sáng long lanh linh động nhìn nàng, đáng cực kỳ.

      Liễu Hân Linh liếc nhìn khuôn mặt nhắn đáng của Đại Bảo, xong lại ngó ngó mặt con ngáp dài ngáp ngắn, sao nàng lại biết, tất nhiên là Đại Bảo thức dậy, sau đó dắt muội muội đến đây, nàng mím môi cười cười, vươn người ra hôn lên khuôn mặt nhắn của các bé cái.

      "Nương, hoa hoa ~~" Đại Bảo chỉ ra ngoài trời.

      "Hoa?" Liễu Hân Linh ngớ người hiểu, tháng mười rồi, hoa sớm tàn, hoa mai còn chưa nở, hoa ở đâu ra?

      [​IMG]

      Cả người Sở Khiếu Thiên cứng ngắc, sau đó uất ức : "Nương tử, lần sau chúng ta sinh vài cục cưng bình thường thôi, được ?"

      Liễu Hân Linh lười để ý đến , nàng xốc lên, chậm rãi ngồi dậy mặc y phục.

      Tuy Đại Bảo rất nghe lời, nhưng dù sao bé vẫn là con nít, năng lực tự chủ cao. Đôi khi thức dậy sớm tìm phụ mẫu, nhìn thấy cửa còn đóng, mà ma ma phản ứng kịp, tiểu bánh bao đưa tay đẩy --- Thế là cánh cửa bị đẩy bung ra. Loại chuyện này xảy ra rất nhiều lần, An Dương Vương phủ phải mời thợ đến sửa lại, nhiều lần, người ta nghĩ sai cũng khó. Đặc biệt là số người biết thế tử phi An Dương Vương có thần lực trời sinh, mọi người khỏi nghi ngờ biết có phải thế tử An Dương Vương làm chuyện xấu khiến cho thế tử phi tức giận đánh nên cẩn thận làm hư cửa...Orz...

      Kể từ đó, thanh danh của Sở Khiếu Thiên dừng lại ở đó, càng ngày càng có nhiều lời đồn đại.

      [​IMG]

      Tiểu bánh bao nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng mềm mại như sữa.

      "Ừ, rất nhiều hoa hoa ~~ Có phải Đại Đại rất thích ?"

      "Rất thích ~~"

      Lúc Liễu Hân Linh chọc Nhị Bảo thức dậy, nàng vừa quay đầu thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hai cha con kia, nàng chỉ có thể lắc đầu thở dài.

      Hai tiểu bánh bao sinh ra ở phía Nam, chưa từng nhìn thấy tuyết, nên các bé rất nhạc nhiên.

      Nhị Bảo đỡ hơn, thời tiết lạnh thế này, bé chỉ muốn cuộn người giường gạch ngủ đông như rắn. Nhưng mà năm bốn mùa lúc nào Đại Bảo cũng tràn trề sức sống, tiểu viện nho thể giữ chân bé được, dù cho có tuyết rơi nữa, bé cũng muốn chạy ra ngoài, gần như toàn bộ Vương phủ, có chỗ nào bé chưa đặt chân tới, là giày vò người ta.

      Dùng bữa sáng xong, Liễu Hân Linh và Sở Khiếu Thiên mỗi người bế tiểu bánh bao tới chính phòng.

      [​IMG]

      An Dương Vương phi biến sắc, bà sắp nổi giận trách đám nô tài hầu hạ tốt kia, thời tiết này mà để hai cục cưng chạy ra ngoài chơi, bị nhiễm lạnh sinh bệnh biết làm sao? Có điều nhìn thấy hai tiểu bánh bao hưng phấn chạy tới, bà bèn ngậm miệng, muốn nổi giận trước mặt cháu trai cháu , sợ dọa đến chúng.

      "Nãi nãi, hoa hoa, xinh đẹp, cho nãi nãi ~~~"

      Nhị Bảo cũng đến chỗ An Dương Vương, duỗi bàn tay bé ra, ngây thơ nhìn ông: "Gia gia, hoa hoa, cho ~~"

      Hai tiểu bánh bao cùng hít nước mũi lúc, dùng đôi mắt to ngây thơ nhìn hai người.

      Phu thê An Dương Vương nhìn bông tuyết trong bàn tay của tiểu bánh bao, nhất thời hai người vừa ấm ức vừa cảm động biết phải gì.

      *********

      Khi Sở Khiếu Thiên nhận được tin Quý Uyên Từ trở về, tinh thần chấn động, dặn dò Liễu Hân Linh chút rồi ra ngoài.

      "Cha~~ Đại Đại chơi ~~"

      tiểu bánh bao ôm lấy chân , cho .

      Sở Khiếu Thiên rút chân ra, nhưng xấu hổ phát , rút ra được....Thế là, bạn thế tử gia bị tiểu bánh bao quấn lấy nên thể đồng ý dẫn bé theo.

      May là lúc này Nhị Bảo vẫn làm côn trùng ngủ đông giường gạch, nếu đừng mong ra khỏi cửa.

      "Bên ngoài rất lạnh, dẫn Đại Bảo theo tốt đâu?" Liễu Hân Linh theo cảm tính phản đối.

      Hình như Đại Bảo nghe hiểu lời đồng ý của nàng, bàn tay bé lập tức ôm chặt cổ Sở Khiếu Thiên, dáng vẻ cho vứt bỏ bé, khiến cho hai người vừa buồn cười vừa tức giận.

      [​IMG]


      Editor: Quý thái y về rồi, sao mà ta khoái cái tính này ghê, phải chi có chuyện riêng về ảnh hay biết mấy :yoyo51::yoyo51:
      Last edited: 29/7/17
      linhdiep17, SiAm, tart_trung26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :