1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]

      Người tới chính là Mai Nghiệp Bân từng va chạm với trước kia. Ba năm trước, Mai Nghiệp Bân đến kinh thành làm việc, An Dương Vương phái người theo dõi ta, sau khi Mai Nghiệp Bân phát , ta bố trí kế hoạch đánh trả ngược lại nhưng trùng hợp bị Sở Khiếu Thiên và Liễu Hân Linh bắt gặp, bọn họ chỉ phá vỡ kế hoạch của Mai Nghiệp Bân mà thậm chí hai người còn đánh nhau trận trong ngõ hẻm, lúc đó Mai Nghiệp Bân đánh lại, ta trực tiếp bị Sở Khiếu Thiên đánh bất tỉnh.


      Ấn tượng của Sở Khiếu Thiên đối với ta rất sâu, chỉ vì tướng mạo Mai Nghiệp Bân giống đến sáu phần mà còn vì thái độ của An Dương Vương, đến nổi từng chất vấn cha xem Mai Nghiệp Bân có phải là con riêng của ông hay . Có điều, sau đó nghe Mai Nghiệp Bân chỉ ở lại kinh thành thời gian ngắn rồi trở về Thông Châu, An Dương Vương cha cũng có hành động gì khác, nên Sở Khiếu Thiên để ý chuyện này nữa.


      Sở Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn ta, trải qua ba năm sinh sống nơi xứ lạ, còn xúc động chướng mắt là vung quyền đánh người như trước kia nữa, biết thế nào là quan sát và chịu đựng, chỉ là hai đầu lông mày vẫn đầy sát khí khiến người ta kinh hãi khiếp sợ.


      So ra, thời gian ba năm Mai Nghiệp Bân cũng có thay đổi nhiều lắm, ta vẫn nhã nhặn mà sâu sắc, chững chạc mà khiêm tốn. So với Sở Khiếu Thiên mà , ta có khí chất tôn quý được dưỡng nhiều năm trong hoàng gia, ta chỉ có hơi thở của người phú quý mà thôi. Khi đứng chung với An Dương Vương, ngoại trừ Sở Khiếu Thiên mọi người đều biết là con của ông ra, người có tướng mạo tương tự với ông như thế, ai có thể nghi ngờ quan hệ giữa hai người.


      Mai Nghiệp Bân nhìn nam nhân râu ria lộn xộn trong phòng, ánh mắt khẽ đảo, khóe miệng giật giật, cuối cùng ra: "Ngươi trở về."


      Sở Khiếu Thiên nhíu mày, cực kỳ thích ánh mắt quái dị của Mai Nghiệp Bân khi nhìn mình, càng thích giọng điệu như chủ nhà của ta, hừ tiếng: "Lão đầu tử biến thành như thế, ta có thể trở về sao?" Sau đó nhìn ta, chờ ta .


      Khi nhìn thấy Mai Nghiệp Bân xuất ở đây, cộng thêm thái độ của cha nương , lờ mờ đoán ra, có điều muốn chấp nhận mà thôi.

      [​IMG]

      An Dương Vương thở hổn hển, trì hoãn hồi lâu mới lên tiếng: "Con sai rồi, mẫu thân Mai Nhị của con tuy là vương phi được ta cưới hỏi đàng hoàng, nhưng bởi vì bà ấy làm sai, phụ hoàng mới hạ chỉ tước phi vị của bà ấy biếm thành trắc phi. Ta biết vì sao phụ hoàng muốn đối phó bà ấy, nhưng sau đó vì tránh tai mắt của phụ hoàng mà ta đưa mẫu thân mang thai con ra thôn trang bên ngoài kinh thành dưỡng thai, để bà ấy bình an sinh ra con. Nhưng mà, lúc sinh con bà ấy bị khó sinh, lúc ấy trong cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên ta thể ở cạnh bà ấy, ta chỉ có thể sai người bảo vệ mẫu tử hai người, chờ khi cục diện trong cung ổn thỏa, lúc ta đến tìm các người thấy con đâu nữa. Lúc đó, hạ nhân hầu hạ trong thôn trang sau khi sinh con lâu mẫu thân con bị hậu sản mà qua đời, sau đó xuất mấy hắc y nhân đến bắt con mất. Ta thể nhìn mặt mẫu thân con lần cuối, con là cốt nhục của ta, làm sao ta có thể để con lưu lạc bên ngoài? Tiếp đó ta phái rất nhiều người tìm nhưng tìm ra, ngờ khi gặp lại, con là đích trưởng tử của Mai gia thành Thông Châu..." Dứt lời, ông yếu ớt thở dài tiếng.


      An Dương Vương rất chậm, mỗi câu phải thở dốc lâu, nhưng có ai cắt ngang. Bất kể là An Dương Vương phi hay là Sở Khiếu Thiên và Mai Nghiệp Bân, bọn họ đều biết chuyện này. Mặc dù An Dương Vương phi gả cho An Dương Vương hơn hai mươi năm, nhưng lúc bà gả đến đây, vị vương phi đầu tiên Mai thị của An Dương Vương qua đời, thậm chí lúc đó tiên đế còn hạ chỉ cho bất cứ ai nhắc đến chuyện này, dần dà, mọi người đều quên mất vị Vương phi đầu tiên Mai thị này, mọi người chỉ biết bây giờ Giang thị mới là An Dương Vương phi.


      " thể nào!" Mai Nghiệp Bân câm hận : "Mọi chuyện phải như thế! Lúc sinh ta ra mẫu thân ta vẫn chưa chết mà là bị các người hãm hại, cho nên sau khi bà ấy sinh ta ra mới vì bảo vệ ta mà chạy trốn suốt đêm ra khỏi kinh thành. Sau đó mới gặp được người của Mai gia ở Thông Châu, nếu phải bọn họ có lòng tốt thu nhận chúng ta, chúng ta sớm... Nhưng mà, cuối cùng mẫu thân ta vẫn bị hại chết ở đường!" xong, oán hận nhìn tất cả mọi người trong phòng. "Mà bà..." ta chỉ vào An Dương Vương phi, lạnh giọng : "Nếu phải bà muốn gả cho An Dương Vương, sao lại hãm hại mẫu thân ta bị phế phi vị, cuối cùng lúc mẫu thân sinh ta, bà mua chuộc ma ma hại mẫu thân ta khó sinh....Bà rất dè chừng thân phận trưởng tử của ta, sợ ta đoạt vị trí của con trai bà!"


      Lúc này, khóe môi An Dương Vương phi mới cong lên tươi cười châm chọc: "Mai công tử, ngươi luôn miệng chúng ta hãm hại Mai thị, có chứng cứ ? Tại sao chúng ta phải hại nữ nhân được lòng hoàng đế? Hơn nữa, nếu là phế Mai thị để ta ngồi lên vị trí này, tại sao có ai đứng ra phản đối? cho ngươi biết, lúc ta gả cho Vương gia, đầu tiên là do tiên hoàng ban hôn, phải ta cố chấp muốn phế mẫu thân ngươi để ta nhảy lên vị trí này. Chưa , tiên hoàng mạnh mẽ độc đoán, ai có thể uy hiếp ông ấy phế mẫu thân ngươi lập ta làm An Dương Vương phi? Về phần những gì của Khiếu nhi, ai cũng đừng hòng cướp !"

      [​IMG]

      "Nghiệp Bân cũng là con trai trưởng của Vương phủ, là huynh trưởng ruột thịt của con!" An Dương Vương phản đối: "Trước khi Mai Nhị bị phụ hoàng phế truất có thai."


      "Nhưng mà mẫu thân ta ngu xuẩn, thế nên sau khi sinh ta ra, ta chỉ trở thành thứ tử mà còn bị người ta hãm hại lưu lạc bên ngoài." Sở Khiếu Thiên sắc bén phân tích: " nữ nhân thể bảo vệ con của mình có gì hữu dụng? Ngay cả tư cách làm mẫu thân cũng có, cho nên mới sinh ra tên đòi nợ đến đây bày ra dáng vẻ bị hãm hại."


      "Khiếu Thiên!"


      An Dương Vương thét lên, hai mắt Mai Nghiệp Bân cũng đỏ ngầu trừng , chỉ có khóe miệng An Dương Vương phi mỉm cười, ánh mắt đầy vui mừng.


      Thấy người trong phòng lại sắp cãi vã, đột nhiên giọng của An Dương thái phi vang lên ngoài cửa: "Các con cần ồn ào nữa, chuyện năm đó các con đều hiểu sai hết rồi."


      Nghe thế, mọi người ngạc nhiên nhìn An Dương thái phi được ma ma dìu vào.


      "Nương..."


      "Nãi nãi."

      [​IMG]

      Mà Mai Nghiệp Bân vẫn cho rằng, vì Giang thị nhắm trúng vị trí An Dương Vương phi mà hại mẫu thân của , cho nên Giang thị vì muốn nhảy lên vị trí này mà chèn ép khiến mẫu thân phị phế truất, khi biết chân tướng, rất hận Giang thị, cũng hận luôn An Dương Vương và Sở Khiếu Thiên. Lần này An Dương Vương bị thương là do chính sắp đặt, vì muốn trả thù An Dương Vương bạc tình phụ nghĩa, trả thù An Dương Vương phi hại mẫu thân ta bị phế, thậm chí cho mẫu thân ta con đường sống để sinh con, tránh cho khi trưởng thành trở thành người cản trở con trai của Giang thị.

      [​IMG]
      linhdiep17, SiAm, tart_trung22 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      tình ra . Tò mò quá để. Thanks Nàng
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]

      "Hoàng cung chưa bao giờ là nơi sạch , người người gào thét, nhiều khi để ý chút là bị người ta khiêng cục đá đập lên chân. Khi đó, tiên đế rất sủng ái Lệ Quý Phi, tiên đế vì nữ nhân đó mà phá vỡ rất nhiều quy tắc, hủy rất nhiều khuôn phép tổ tông để lại, thậm chí vì để cho bà ta hưởng thụ vinh dự đặc biệt chỉ sau hoàng hậu mà muốn phế quý phi vị của ta, để Lệ Quý Phi là vị quý phi duy nhất dưới hoàng hậu, quản lý tất cả chúng phi." Đây là nỗi đau đớn nhất trong đời của An Dương thái phi, bà khỏi cười châm biếm cái, "Khi đó hoàn cảnh của ta trong cung có chút khó khăn, lúc nào Lệ quý phi cũng muốn bắt được nhược điểm của ta để kéo ta xuống khỏi Quý phi vị, tăng thêm lòng tin của tiên đế với bà ta...Mà đúng lúc này, người có tính cách đơn thuần như Mai thị rất dễ bị người ta lợi dụng, nó trở thành con cờ để Lệ quý phi cắn ngược lại ta. Bất đắc dĩ, ta phải trách cứ Mai thị để nó vào cung thỉnh an nữa, trách cho nó bị người trong cung gặm đến mẩu vụn cũng còn."


      đến đây, An Dương thái phi khỏi cười lạnh, "Mai thị là người đơn thuần khiến người ta thương, Mai thị cho là ta thích nó, sợ ta phá hủy tước vị Vương phi của nó nên để lời của ta vào tai, nó vẫn thường xuyên tiến cung nịnh nọt ta như cũ, thậm chí còn nịt nọt sủng phi của tiên đế, muốn nhờ Lệ quý phi tốt vài câu trước mặt ta, nó cho rằng làm như vậy địa vị của mình được củng cố. Nhưng ngờ nó lại bị Lệ quý phi lợi dụng làm chuyện sai trái, mà ta bị tiên đế gán tội biết dạy dỗ con dâu mà bị phế quý phi vị, giáng xuống thành Hiền phi trong tứ phi."


      "Nương của ta..." Mai Nghiệp Bân hơi do dự, nghe thấy lời An Dương thái phi, ta cảm thấy trái tim lạnh đến phát run, bắp bắp sợ hãi muốn biện hộ.

      [​IMG]

      An Dương thái phi nở nụ cười, "Xem ra Mai Gia ở Thông Châu đối xử rất tốt với con, mới nuôi dưỡng ra người có tính cách đơn thuần như thế."


      Mai Nghiệp Bân chỉ cảm thấy nghẹn ngào, cảm giác khó chịu khiến ta mở miệng chuyện được nữa.


      Mai gia quả rất tốt, thậm chí Mai lão gia và Mai phu nhân còn giấu giếm tất cả mọi người, đối đãi với ta như con ruột của mình, để cho ta trở thành đích trưởng tử của Mai gia, hưởng hết vinh hoa phú quý, duy chỉ có điều là dòng dõi thương nhân luôn quấn lấy tim của ta, khiến ta cam lòng. Ba năm trước, đến kinh thành bàn chuyện làm ăn, đây là lần đầu tiên vào kinh. Lúc trước chỉ cần ta có ý định vào kinh là phụ thân tìm cách ngăn cản, trước kia ta hiểu cách làm của phụ thân mà chỉ cảm thấy phụ thân tin tưởng mình, lại càng cam lòng, cho đến ba năm trước mới có cơ hội đến kinh thành. Nhưng mà, chỉ đến nơi này có lần lại khiến ta sinh lòng hoài nghi thân thế của mình.


      Dù là người An Dương Vương phái theo dõi ta, hay là thế tử An Dương Vương có sáu phần giống ta điều làm cho ta vô cùng hoảng sợ. Mãi cho đến khi ta bị thương trở về Mai gia, ta bắt đầu lợi dụng thế lực kinh doanh nhiều năm điều tra tỉ mỉ, ta mới phát mình phải là con cháu Mai gia ở Thông Châu. Vỏn vẹn trong ba năm, thu thập được rất nhiều tin tức giang hồ mới đào ra được thân thế của mình. Mặc dù tin tức của mạng lới tình báo trong gian hồ rất tốt, nhưng chuyện này liên quan đến hoàng thất, vả lại chuyện cách đây quá lâu, bọn họ tra được nhiều, những điều ta biết được đều là do lần theo dấu vết để lại mà có.


      ta rất hận, ràng ta là huyết mạch tôn quý của Sở thị, ràng bây giờ thế tử An Dương Vương phải là ta, ràng tất cả vinh hoa phú quý trong vương phủ phải thuộc về mẫu thân ta mới đúng, chứ phải thuộc về nữ nhân chiếm vị trí của mẫu thân ta kia. Nhưng mà, chính là, ta chỉ là con cháu của gia đình thương nhân thấp kém, đời đời đều là thương nhân. Người người đều Mai gia ở Thông Châu giàu có nhất thiên hạ, nhưng có ai biết nổi khổ trong lòng thương nhân? Sĩ nông công thương, thương nhân đứng hạng chót, địa vị của thương nhân là thấp kém nhất. Thế gian này có quá nhiều ràng buộc đối với thương nhân, mọi người đều khinh thường thương nhân, khiến cho người vốn là dòng dõi Long Phượng như sinh lòng căm phẫn.

      [​IMG]

      Cả người Mai Nghiệp Bân gần như ỉu xìu, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước.


      An Dương thái phi biết chuyện ngày hôm nay đả kích mọi người quá lớn, tuy diện của Mai Nghiệp Bân cũng là vấn đề, nhưng bà chỉ thở dài chứ ra tay xử lý. Hoặc là, trong lòng bà sớm biết trước kết quả, Mai Nghiệp Bân cũng là cháu trai của bà nên bà muốn xử lý mà thôi.


      Đúng lúc này, đột nhiên An Dương Vương thở dốc ồ ồ, An Dương Vương phi hoảng sợ, vội vàng tới xem ông thế nào, bà phát An Dương Vương ngất , cả người run rẩy, hình như bị sốc.


      "Người đâu, mau truyền thái y!" An Dương Vương phi lớn tiếng gọi.


      Mọi người hoảng sợ kêu to tiếng, hạ nhân chờ bên ngoài nghe thấy thấy tiếng kêu từ bên trong vội vàng mới thái ý ở lại Vương phủ chăm sóc cho An Dương Vương. Sở Khiếu Thiên dìu An Dương thái phi tới trước giường, lo lắng nhìn An Dương Vương hôn mê giường, bầu khí trong phòng có chút nặng nề, người người vội vã, chỉ có Mai Nghiệp Bân ngồi yên ghế như người ngoài cuộc, cư xử lạnh nhạt trái với vẻ gấp gáp của mọi người, còn nam nhân bất tỉnh giường...là cha ruột của .

      [​IMG]

      Khóe môi Sở Khiếu Thiên hơi cong lên, có điều chỉ liếc thái y cái, khi thấy thái y nghi ngờ cũng giải thích ràng. Có lẽ khi thái y biết được thuốc này là do Quý Uyên Từ mà cả thái y viện đều né kịp điều chế sùng bái như thế nữa.


      lát sau, An Dương Vương uống thuốc xong, đợi ông ngủ an ổn An Dương thái phi : "Vương phi, Khiếu Thiên, ta mệt rồi, hai con dìu ta về ."


      Nghe thấy An Dương thái phi , An Dương Vương phi và Sở Khiếu Thiên bước tới, mỗi người bên đỡ tay An Dương thái phi, lặng lẽ rời khỏi, nơi này chỉ còn lại hai cha con, Mai Nghiệp Bân hoang mang và An Dương Vương ngủ mê tỉnh.


      Về đến Vinh Thụy đường, An Dương thái phi ngồi xuống với Sở Khiếu Thiên: "Khiếu Thiên, con có cách gì trị thương cho cha con hay ?"


      Tuy rằng phần lớn thời gian con trai đều làm chuyện hồ đồ, đụng đến chuyện tình cảm là biến thành tên ngốc, lại dứt khoát, nhưng rốt cuộc vẫn là con của bà, còn là con trai độc nhất, nhìn nó bị thương nghiêm trọng như thế, trong lòng bà rất khó chịu. Mà khi cháu trai mang thuốc về, trong lòng bà lại dâng lên tia hi vọng.


      An Dương Vương phi cũng muốn biết lúc nãy Sở Khiếu Thiên cho trượng phu uống thuốc gì nên hỏi: "Con đưa cho thái y thuốc gì thế?"


      "Là hộ tâm hoàn dùng để bảo vệ tâm mạch, của Quý Uyên Từ cho con." Sở Khiếu Thiên sờ sờ rây ria lộn xộn cằm, cảm thấy hơi khó chịu. Bởi vì Liễu Hân Linh thích nam nhân để râu, nàng cảm thấy đâm vào mặt đau, với lại hai cục cưng còn , làn da vô cùng mềm mại, vì thế mỗi ngày Sở Khiếu Thiên đều cạo râu sạch , sợ trong lúc vô ý râu đâm vào mặt hai cục cưng. Mà những ngày qua, thời gian ngủ còn có chứ đừng đến cạo râu.


      " ra là thuốc của Quý thái y, chẳng trách..." An Dương thái phi nhàng thở ra. Đối với Quý Uyên Từ...Nếu cháu trai bà gần gũi với cậu ta như thế, đương nhiên bà rất ủng hộ, tuy rằng thân thế của Quý Uyên Từ hơi thần bí, con người cũng đáng tin lắm, nhưng y thuật của cậu ta rất cao, qua lại với cậu ta lợi nhiều hơn hại.

      [​IMG]
      **********

      Trở lại Lãm Tâm viện, Sở Khiếu Thiên quan sát tiểu viện mà rời khỏi ba năm, trong lòng đột nhiên thấy trống rỗng.


      Lúc chưa thành thân, hề cảm thấy Lãm Tâm viên vắng vẻ trống trải, ở riết thành quen, từng ngọn cây cọng cỏ quen thuộc đến nỗi nhắm mắt lại cũng có thể chỉ đúng tên. Sau khi thành thân, hơi thở của nàng nhiễm vào đây từng chút từng chút, làm cho cảm thấy nơi nào có nàng, lòng mới thỏa mãn. Thế nhưng, phong cảnh vẫn như trước mà giai nhân lại ở đây, nơi đây bèn trở nên hiu quạnh lạnh lẽo.


      Sở Khiếu Thiên quan sát lát mới vào phòng, đầu tiền sai người mang nước đến để tẩy thân phong sương, sau đó cẩn thận cạo râu, cuối cùng chịu đựng được nữa mệt mỏi ngã ra giường ngủ quên trời quên đất.


      Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Khiếu Thiên chính thức tiến cung bái kiến hoàng đế.


      Vừa mới bước vào Tử Thần điện, lúc vừa chuẩn bị quỳ xuống thỉnh an nhìn thấy nam nhân đứng phía dưới bậc thang trước ngự án, lòng run lên, tự chủ được hồi hộp. Sau vài năm tôi luyện, ý chí của trở nên cứng rắn, còn là công tử ăn chơi hồi thiếu niên nữa, tính tình cũng luyện thành chính chắn già dặn, nhưng khi đối diện với nam nhân thay đổi cuộc đời mình, vẫn chột dạ theo bản năng.

      [​IMG]

      Sở Khiếu Thiên cũng chẳng để ý đến kết quả lắm, dù cho hoàng thất lén lút thừa nhận thân phận của Mai Nghiệp Bân, nhưng chuyện năm đó là bí mật, thể chiêu cáo thiên hạ. Đặc biệt là đứa con trong bụng Mai thị năm đó được ghi chép là chết non trong ngọc diệp hoàng gia. Có thể , đối với bên ngoài, đứa con trong bụng Mai thị là do Mai thị khó sinh mà chết. Hoàng gia thể thừa nhận đứa cháu do thương nhân nuôi lớn, tin rằng Mai gia ở Thông Châu cũng muốn chuyện này công bố khắp thiên hạ.


      "Được rồi, nếu như con trở về cứ an tâm ở trong kinh, chuyện Oa quốc còn phải làm phiền con. Sau này khi đường biển được khai thông, qua hệ của Đại Sở và Oa Quốc trở nên hòa hảo, con chính là đại công thần."


      Sở Khiếu Thiên lại quỳ xuống, cung kính tạ ơn.


      xong chuyện công, tiếp theo là đến chuyện tư. Sùng Đức đế vô cùng hứng thú với đôi long phượng thai của Sở Khiếu Thiên, ông dặn khi nào hai cục cưng hồi kinh nhất định phải dẫn vào cung cho ông gặp mặt. Sở Khiếu Thiên oán thầm, con của phải vật trưng bày, gặp cái gì mà gặp? Có điều chỉ dám oán thầm trong lòng thôi chứ dám ra khỏi miệng, dù sao Túc vương vẫn còn ở đây, sợ hoàng đế, nhưng lại rất sợ Túc vương đấy, vừa nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của hoàng thúc là đau đớn.


      "À, hoàng đệ, trong nhà Khiếu Thiên có đôi long phượng thai, trong thư trẫm nghe rất thú vị, hôm nào đệ và Túc vương phi cố gắng chút, sinh cặp long phượng thai cho trẫm chơi đùa chút." Sùng Đức đế cười với Túc vương.


      Khuôn mặt nghiêm túc của Túc vương đen lại, giọng vừa lạnh vừa cứng ngắc: "Hoàng huynh, con cái phải đồ chơi, thể chơi được!"


      "..."


      Sở Khiếu Thiên và Sùng Đức đế đều cảm thấy có dòng nước lạnh chảy qua, trong lòng hai người run lên cái.


      "Hoàng thượng, nếu có chuyện gì, thần cáo từ trước." Sở Khiếu Thiên vội vàng .


      Sùng Đức đế làm lễ rửa tội trong dòng nước lạnh như băng của hoàng đệ quý nhà mình, thấy Sở Khiếu Thiên giúp mình phá vỡ cục diện bế tắc này, nên ông nhanh chóng gật đầu: "Ừ, con về , bảo thái y chăm sóc cho An Dương Vương tốt, để An Dương Vương thoải mái buông lỏng tinh thần dưỡng bệnh, trẫm phê chuẩn cho huynh ấy nghỉ bệnh."


      "Tạ ơn hoàng thượng."


      Nhanh nhẹn tạ ơn xong, Sở Khiếu Thiên lại tạm biệt Túc vương, sau đó vội vã ra khỏi Tử Thần điện.


      *********


      Trở lại kinh thành phồn hoa như trước, Sở Khiếu Thiên có chút quen, đặc biệt là khí nóng bức, có gió biển mang theo vị mặn thổi vào mặt, cảm thấy được tự nhiên cho lắm.


      Sở Khiếu Thiên thở dài, lúc qua ngõ hẻm, nhìn thấy sạp bán bánh nướng bèn dừng lại mua hai cái.


      "Lão đại, lão đại?"


      Tay áo Sở Khiếu Thiên bị người ta kéo lấy, định đá bay người cả gan dám cản đường mình ra nghe thấy hai giọng khiến giật mình, cảm thấy hơi quen tai, quay đầu nhìn lại thấy hai người mặc trang phục binh lính ti chế Tiền Đông và Thiệu Mẫn.


      "Ồ, ra là các ngươi, là trùng hợp. Sở Khiếu Thiên tươi cười vui vẻ, vẫn rất thân thiết với hai cấp dưới ngày xưa của mình.


      Tiền Đông và Thiệu Mẫn giật mình nhìn , ngờ ba năm trôi qua mà có thể gặp lại ---, phải là, bọn họ ngờ Sở Khiếu Thiên hồi kinh nhanh như vậy, xem ra thánh sủng vẫn giảm chút nào.


      Có điều, thấy hồi kinh, hai người đều rất vui vẻ, sau đó có thể cùng làm việc, cùng kề vai sát cánh tửu lâu uống rượu.


      bàn rượu, ba người liên tục cạn chén.


      Sau ba tuần rượu, Thiệu Mẫn mới : "Lần này lão đại trở về nữa chứ?"


      " biết." Sở Khiếu Thiên lắc lắc chén rượu, cười : "Ngây người ở thành Khai Dương cũng rất vui, có người quản thúc, muốn làm gì cũng được."


      Thành Khai Dương là đất phong của An Dương Vương, trời cao hoàng đế xa, ngài chính là thổ bá vương, ai dám quản ngài? muốn sống nữa chắc? Tiền Đông và Thiệu Mẫn thầm phỉ nhổ.


      Uống thêm lát, Tiền Đông đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy người nên Tiền Đông vội la lên: "Lão đại, nhìn kìa, kia phải là Tam công tử nhà Lô thượng thư sao. Ôi, mỗi lần nhìn ta ngoắc đuôi chạy theo Lô tam thiếu phu nhân, thuộc hạ thấy buồn cười thôi, biết tại sao ta lại chịu uất ức như thế, hình như có nhược điểm gì bị Lô tam thiếu phu nhân bắt được, bây giờ ta bị thê tử quản rất nghiêm."


      Sở Khiếu Thiên và Thiệu Mẫn nhìn theo, đúng vậy, đúng là Lô Văn Tổ. Lúc này Lô Văn Tổ cũng giống công tử thế gia hở ra là hô hào bằng hữu kết bè kết phái ba năm trước, bây giờ ta ân cần cười dạo phố cùng Lô tam thiếu phu nhân, khi mọi người chú ý lại bày ra vẻ thù hận u, nhưng khi Lô tam thiếu phu nhân vừa quay đầu lại, lập tức tươi cười ân cần nịnh nọt, quả khiến người ta thấy buồn cười.


      Hai người đều cười rộ lên, sau đó nhìn thấy nụ cười mặt đối phương, đột nhiên hai người có chút ngầm hiểu được ý của nhau.


      Thiệu Mẫn giọng : "Nghe ba năm trước Lô tam công tử bị bệnh lạ, làm cho tính tình của ta ngày càng quái dị, ba năm nay, bởi vì bệnh tình của mình mà ta đuổi hết thiếp thất ra khỏi phủ, chỉ để lại mình Lô tam thiếu phu nhân giúp sinh con. Nếu phải khuê nữ của Lô Văn Tổ năm nay hơn năm tuổi mọi người đều nghi ngờ chỗ đó của ta bị bệnh, ngốc đầu dậy nổi đấy."


      Thiệu Mẫn vừa vừa dò xét sắc mặt của Sở Khiếu Thiên, thấy cười như cười, trong lòng Thiệu Mẫn hiểu ra, Lô Văn Tổ có ngày hôm nay, tuyệt đối là do kiệt tác của bạn thế tử gia này. Thiệu Mẫn khỏi cảm khái, dù cho ở trong kinh thành nhưng vẫn có thể gây ra sóng gió mới ghê chứ. Nhìn Lộ Văn Tổ bị hại thê thảm, nam nhân bất lực còn là nam nhân sao? Có khác gì thái giám đâu?


      "Còn phải sao!" Tiền Đông vừa vỗ đùi vừa , "Ba năm nay, nghe ta cũng thanh lâu, thủ thân như ngọc làm cho người ta tưởng có bệnh. Ừm, hình như ba năm qua chưa từng nghe tin thê thiếp ta có thai phải? Ngay cả hoa khôi Lệ Thúy Các mà ta từng muốn lập làm thiếp cũng trả lại cho Sở tam công tử. Ha ha, hoa khôi kia là xui xẻo, lúc nàng ta trở lại bên Sở tam công tử Sở tam công tử thành thân, vả lại thê tử ngài ấy còn là con Diêu gia tôn quý, làm sao để cho nữ tử xuất thân hoa khôi bước vào cửa, nàng ta bị người ta đá ra ngoài từ sớm rồi..."


      ....


      Sau khi tạm biệt hai người Tiền Đông và Thiệu Mẫn, Sở Khiếu Thiên lại tửu lâu mua ít điểm tâm mà An Dương Vương phi thích ăn, sau đó mới chậm chạp hồi phủ.


      Trở về phủ, đầu tiên Sở Khiếu Thiên thăm An Dương Vương, lúc tới thấy Mai Nghiệp Bân ở đấy rồi, ta đút cho An Dương Vương uống thuốc, mà vẻ mặt An Dương Vương rất cảm động.


      màn phụ tử tình thâm này, khiến cho mắt Sở Khiếu Thiên hơi giật giật, nhưng cũng đóng sập cửa mà ngay tưc khắc.


      "Cha, hôm nay cha khỏe nhiều chưa?" Sở Khiếu Thiên đứng ở trước giường hỏi.


      Mai Nghiệp Bân hờ hững đứng lên, lui về bên, chào hỏi cũng chuyện.


      An Dương Vương nhìn thấy hai con trai của mình đối xử với nhau như người xa lạ thở dài: "Hôm nay con tiến cung hoàng thượng gì?"


      "Hoàng thúc có thể gì? phải như vậy sao!" Sở Khiếu Thiên liếc Mai Nghiệp Bân, thấy mặt ta cảm xúc, ác ý cười rộ lên: "Hoàng thượng , ta là con trai Mai gia, điểm ấy thể thay đổi, hoàng thất thể làm ra chuyện tai tiếng như thế được."


      Mai Nghiệp Bân nghe xong sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt càng có cảm xúc.


      An Dương Vương áy náy nhìn Mai Nghiệp Bân, ông muốn lại thôi, cuối cùng chỉ : "Là ta thiếu nợ mẫu tử hai người, ta thể bảo vệ các người tốt."


      Khóe môi Mai Nghiệp Bân giật giật, lạnh lùng nở nụ cười.


      Dù cho ai mắc nợ ai, nay trong mắt người ngoài, là tội nhân làm hại Vương gia đương triều bị thương, mặc kệ nguyên nhân trong đó thế nào, nhưng tội của thể tha được. Lời của hoàng đế, có nghĩa là hoàng thất khoan dung độ lượng, truy cứu trách nhiệm của nữa, nhưng lại phá hỏng kế hoạch của .


      Cả đời này chỉ có thể là con trai của Mai gia, con trai của thương nhân.


      Hoặc là, sau khi hoàng thất biết , địa vị của ở Mai gia giống như trước nữa. Có thể vì bù đấp cho mà hoàng thất mắt nhắm mắt mở với Mai gia, còn Mai gia cũng thể bạc đãi .


      Nếu như năm đó Mai gia xem như con trai trưởng mà nuôi lớn, bây giờ khi được phơi bày, Mai gia càng đối xử tệ với . Nhưng mà, những thứ này lại phải là những thứ mà muốn.


      Sở Khiếu Thiên lặng lẽ ngồi chút, rồi mới rời .


      Mai Nghiệp Bân ngồi thêm lát, đội nhiên : "Đợi khi thương thế của người tốt hơn, ta quay về Thông Châu."


      "Con..." An Dương Vương hoảng sợ lắp bắp, ông vội : "Cần gì phải thế, con cứ ở lại vương phủ, ta tin rằng Khiếu Thiên ngại có thêm huynh trưởng đâu...Ôi, ta biết, trong lòng con rất có vướng mắc và khó chịu với chúng ta, vậy , con có thể dẫn theo thê tử và con của mình đến kinh thành sống..."


      " cần!" Mai Nghiệp Bân lạnh lùng cắt ngang lời ông, "Tuy ta họ Mai nhưng ta cũng là con cháu Sở gia, ta cần các người bố thí."


      Có điều, cả đời này, ta luôn oán hận người của Sở gia mà thôi.


      ******


      Sở Khiếu Thiên đem điểm tâm đến thiên thính trong Lạc Tiên viện, nhìn thấy trong thiên thính ngoài An Dương Vương phi còn có trắc phi Dương thị và tiểu nương khoảng ba tuổi.


      "Nương, con về rồi, đây là điểm tâm của Phạm ký, nương nếm thử ."


      Dương thị nhìn thấy Sở Khiếu Thiên, bà nhanh chóng đứng dậy dẫn tiểu nương kia đến chào hỏi .


      "Đến đây, Hiểu Tụ, đây là ca ca của con, thỉnh an ca ca ." Dương thị dịu dàng dụ dỗ tiểu nương rụt rè nhút nhát kia.


      Tiểu nương nhìn nhìn Sở Khiếu Thiên, sau đó bé lại quay đầu về phía Dương thị và An Dương Vương phi, giọng : "Hiểu Tụ bái kiến ca ca...."


      "Đây là..." Sở Khiếu Thiên hoảng hốt, biết mình có muội muội, chẳng lẽ là do Dương thị sinh?


      "Đây là muội muội con do Uyển di nương sinh ra." An Dương Vương phị lạnh nhạt giải thích: "Lúc Uyển di nương sinh Hiểu Tụ khó sinh mà chết, nên đứa này mới được đưa sang cho Dương di nương dạy bảo." Chuyện này An Dương Vương phi muốn làm bẩn tai con trai, vì thế bà có nhắc tới trong thư, cho nên Sở Khiếu Thiên và Liễu Hân Linh biết. Dù sao bọn họ rời khỏi kinh thành, loại chuyện phiền phức này An Dương Vương phi có thể tự xử lý, bà muốn cho con trai và con dâu biết.


      Sau khi Sở Khiếu Thiên nghe xong, mới liếc nhìn tiểu nương kia chút, thấy vẻ mặt nhút nhát của bé hơi giống Uyển di nương, theo bản năng thích lắm, nhưng cũng gì thêm, mà chỉ lấy từ trong tay áo ra cái ngọc bội đưa cho muội muội, xem như quà gặp mặt.


      Hình như tiểu nương kia rất sợ , bé dám đưa tay nhận lấy, Dương thị phải nhận giúp rồi bảo tiểu nương cảm ơn.


      Thấy Sở Khiếu Thiên tới, biết hai mẫu tử có chuyện muốn , Dương thị rất biết điều dẫn Hiểu Tụ rời .


      An Dương Vương phi trò chuyện với con trai lát, sau đó bà chợt nhớ ra, đưa cho phong thơ, cười : "Hôm nay thê tử của con gửi thư, có thể mười ngày nữa bọn họ đến kinh thành."


      "Ồ?" Có thể , đây là tin tức tốt nhất trong suốt mấy ngày qua, Sở Khiếu Thiên mở to mắt nhìn, " sao ạ?" xong, đoạt lấy thư, đọc nhanh như gió.


      An Dương Vương phi hiểu tính của , nên đành cười mặc cướp . Bà còn tình cảm với trượng phu từ lâu, bây giờ con trai và cháu trai mới là thứ bà coi trọng nhất, bà ép buộc trượng phu, chỉ cần đụng đến con trai của bà là được. Những thứ thuộc về con trai bà, bà tuyệt đối cho phép bất kỳ ai cướp .


      Xem xong thư, Sở Khiếu Thiên cảm thấy viên mãn vô cùng, trải qua mấy ngày nay, thấy nhớ thê tử và hai cục cưng vô cùng, cảm thấy khoảng thời gian ở thành Khai Dương là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời mình.


      Sở Khiếu Thiên cho mẫu thân nghe về cuộc sống ở thành Khai Dương, cộng thêm vài chuyện thú vị của hai cục cưng, làm cho Lạc Tiên viện tràn ngập tiếng cười.


      ******


      Sở Khiếu Thiên bắt đầu đếm từng ngày ngóng trông thê tử và các con hồi kinh, mỗi phút đều làm cho cảm thấy sống ngày bằng năm.


      Bây giờ cuối cùng Sở Khiếu Thiên cũng hiểu được tâm trạng của Liễu Hân Linh và hai cục cưng khi chờ trở về ở thành Khai Dương, quả nhiên rất khó chịu. Mỗi ngày sau khi hạ triều, chuyện đầu tiên làm là chạy đến cổng thành, ngắm nhìn đường xá chán ngắt, khiến cho binh sĩ thủ thành đều nhận ra , Tiền Đông và Thiệu Mẫn tốt tính cũng trích thời gian ra ra cổng thành bồi làm hòn vọng thê, nhưng được hai ngày, bọn họ thấy mất mặt quá nên tìm cớ chạy mất.


      Ngay lúc Sở Khiếu Thiên mong chờ từng ngày, qua mười ngày.


      Ngày thứ mười, sáng sớm chạy ra cửa thành đóng quân, cho đến nửa đêm gió thu lạnh giá nhưng vẫn thấy người về, là tổn thương tinh thần người ta, ngay cả binh sĩ thủ thành cũng kiềm chế nổi rơi vài giọt lệ đồng cảm với . Tuy bạn thế tử gia ngày ngày ngồi xổm ở đây gây cản trở giao thông, nhưng bây giờ rất đáng thương,


      Đến ngày thứ mười Sở Khiếu Thiên vẫn tiếp tục chờ, biết phải chờ đến khi nào, nhưng giao thông vẫn tắc nghẽn vì như trước.


      Vẫn luôn thấy người, trong lòng Sở Khiếu Thiên bắt đầu lo lắng, chịu đựng được mà suy đoán, có khi nào đường xảy ra chuyện, có khi nào Đại Bảo và Nhị Bảo đường mệt nhọc ? Hoặc là đường gặp người xấu bắt bọn họ lại? Hoặc là ba người bị kẹt lại chỗ nào thoát được....Đủ loại linh cảm tốt xuất trong lòng bạn thế tử gia, làm cho sắc mặt ngày càng khó coi, hận thể lật tung đường xá lên tìm người.


      May mắn, lúc sắp kiềm chế nổi nữa Túc vương xuất , sau đó kéo , nếu mặt mũi của hoàng thất bị tên ngốc này làm mất hết.


      xe ngựa Túc vương phủ, Túc vương nghiêm túc nhìn nam nhân ngồi nghiêm chỉnh chờ bị dạy dỗ, đôi mắt Túc vương sâu thẩm làm cho da đầu người ta run lên, ai dám đối mặt.


      "Có tiền đồ quá nhỉ?"


      Giọng bình tĩnh của nam nhân khiến cho trái tim Sở Khiếu Thiên run rẩy, suýt chút nữa bổ nhào qua ôm lấy chân Thập Thất hoàng thúc quý nhà mình mà nịnh nọt, để hoàng thúc đừng hành hạ trái tim nữa.


      Có thể , bất luận qua bao nhiêu năm, Sở Khiếu Thiên sợ trời, sợ đất làm bá chủ phương sợ nhất là vị hoàng thúc chỉ lớn hơn có ba tuổi này, sợ nam nhân này còn hơn hoàng thượng và An Dương Vương nữa.


      "Ôi, Thập Thất hoàng thúc, con chờ thê tử và các cục cưng của con mà, Sở Khiếu Thiên chịu nổi hơi thở lạnh lẽo của Túc vương nên lắp bắp giải thích: "Trong thư thê tử con , bọn họ vốn phải đến từ ngày hôm qua rồi, nhưng tới giờ vẫn thấy họ, con lo lắng..."


      Túc Vương đăm chiêu nhìn , ngay lúc Sở Khiếu Thiên sắp chống nổi ánh mắt của hoàng thúc mình nữa, Túc vương mới lạnh nhạt : "Về phủ trước , trưa mai bọn họ mới về đến."


      "Ồ!"


      Sở Khiếu Thiên còn muốn hỏi lại nhưng bị bạn Túc vương thích sạch giơ chân đạp xuống khỏi xe ngựa.


      Sở Khiếu Thiên chịu đựng xúc động muốn xoa xoa mông, thầm nghĩ, qua bao nhiêu năm rồi mà Thập Thất hoàng thúc vẫn cho mặt mũi như thế, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc lại còn nghiêm túc, vậy mà vị Thập Thất hoàng thẩm đoản mệnh kia chịu đựng được thúc ấy mới tài chứ, bị thúc ấy khắc chết, đúng là vô cùng may mắn.


      Được rồi, Sở Khiếu Thiên cảm thấy, nữ nhân có thể chịu nổi Thập Thất hoàng thúc mạnh mẽ nhà nhất định cũng là nữ nhân rất dũng mãnh, dám tính toán với vị Thập Thất hoàng thẩm dũng mãnh đả thương nữa -- Dù sao cũng thể trêu chọc Túc vương đương triều được.


      Tuy rằng trong lòng muốn, nhưng Túc vương mở miệng, Sở Khiếu Thiên đành phải kết thúc hành động đóng quân ở cửa thành làm mất hết thể diện hoàng gia này, dẫn theo tùy tùng mở đường hồi phủ.


      Ngày hôm sau, lúc Sở Khiếu Thiên hạ triều, lại chạy đến cửa thành đóng quân tiếp.


      Mặt trời mùa thu cũng chói chang lắm, trái lại khi phơi nắng làm người ta có cảm giác lười biếng, đặc biệt muốn nhắm mắt lại ngủ giấc. Đột nhiên Sở Khiêu Thiên cảm thấy có thể hiểu được hành vi lúc nào cũng híp mắt lười biếng muốn ngủ của Nhị Bảo nhà rồi, cảm giác rất tuyệt vời.


      Thời gian trôi qua từng chút , rất nhanh đến buổi trưa.


      Hai mắt sở Khiếu Thiên mở to nhìn xe ngựa dập dìu, cho đến khi cỗ xe ngựa bất ngờ xuất trước cổng thành.


      "Phu quân!"


      Giọng dịu dàng vang lên, sở Khiếu Thiên hơi thẫn thờ chút, sau đó nhìn thấy màn xe ngựa được bàn tay trắng nõn vén lên, lộ ra khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần.


      "Phu quân, sao chàng ở đây?" Liễu Hân Linh vui vẻ hỏi, mặc kệ cảm giác mệt mỏi vì lộ trình dài đăng đẳng, nhưng vừa tới nhìn thấy nam nhân mình thương, nàng rất vui vẻ.


      "Cha ~~" Hai cục cưng cũng ló đầu ra, tươi cười với .


      Bỗng nhiên Sở Khiếu Thiên cảm thấy ngực mình nóng rát, dòng nhiệt dâng lên cao, tản ra khắp cơ thể, cuối cùng thu hết về tim.


      Ngày hôm nay, đường xá ngoài cửa thành ngoài dự đoán lại bị bạn thế tử gia làm tắc nghẽn.


      HOÀN CHÍNH VĂN
      nguyenhuyen9305, linhdiep17, SiAm24 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Còn 10 ngoại truyện nữa nhé các nàng:th_18::th_18:
      mattroiden2810, susuxiu lão gia thích bài này.

    5. xiu lão gia

      xiu lão gia Well-Known Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      391
      Nàng ơi c115 cái đoạn lệ quý phi gì đó, đọc cứ thấy thiếu thiếu thế nào ý

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :