1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]

      Liễu Hân Linh bế bé lên, hôn lên gương mặt nhắn của bé cái, nhận lấy khăn lông ướt nha hoàn đưa lau mặt cho bé, khăn ướt lành lạnh ma sát khuôn mặt, rốt cuộc làm cho tiểu bánh bao còn mơ ngủ tỉnh hẳn. Cứu tỉnh tiểu bánh bao, Liễu Hân Linh đặt bé xuống trước bàn ăn, đưa khối bánh phù dung cho bé gặm, tiếp theo lại nhận lấy tiểu bánh bao khác ngủ trong lòng của ma ma.

      Vừa rồi Đại Bảo chỉ mơ ngủ chút, còn Nhị Bảo vẫn ngủ say sưa. Liễu Hân Linh có chút bận tâm đối với tật tham ngủ của Nhị Bảo, tuy nhiên Quý Uyên Từ kiểm tra, sức khỏe Nhị Bảo rất khỏe mạnh, tổng thể có vấn đề gì. Liễu Hân Linh đương nhiên rất tin tưởng vào y thuật của Quý Uyên Từ, nhưng nàng vẫn còn lo lắng chút xíu, trình độ y thuật của thời đại này khiến nàng yên lòng, nàng cho rằng chuyện Nhị Bảo tham ngủ còn có nguyên nhân khác, nếu có nguyên nhân khác biết làm thế nào đây? Có điều thời đại này thể siêu linh tinh...Xem ra, sau này nàng phải chú ý chút mới được.

      Nghĩ như thế, nhưng động tác tay Liễu Hân Linh vẫn ngừng lại, sau khi lau mặt cho tiểu bánh bao xong, tiểu bánh bao vẫn tỉnh dậy, ngược lại do lau mặt xong thoải mái hơn, nên bé tiếp tục vùi mặt vào lòng nàng ngủ tiếp. Liễu Hân Linh rất bình tỉnh kéo tiểu bánh bao ra khỏi lòng mình, sau đó cù cù vào hong bé mấy cái, tiểu bánh bao mới mếu miệng tỉnh lại.

      hổ là mẫu thân, công phu đối phó với tiểu bánh bao nhà mình luyện được rất thuần thục, tiểu bánh bao nhà mình có nhược điểm gì nàng cũng nắm trong lòng bàn tay, đương nhiên là có biện pháp đối phó.

      “Đại Đại, Nhị Nhị ăn điểm tâm ~~” Liễu Hân Linh mỉm cười với hai tiểu gia hỏa, chuyện mà nàng vẫn làm với hai tiểu bánh bao mổi sáng.

      [​IMG]
      Tiểu bánh bao hoảng hốt, lập tức đưa tay che mắt muội muội, làm cho muội muội uống sữa đậu nành cẩn thận làm đổ lên y phục hai đứa, may mắn sữa đậu nành để lâu, nóng lắm nên bị phỏng.

      Tiểu bánh bao thấy thế bèn tức giận rống lên tiếng: “Nhị Nhị!”

      Lúc này, Nhị Bảo muốn giật bàn tay che mắt mình xuống, nhưng bé chỉ có sức mạnh của đứa trẻ bình thường, thể làm gì với ca ca trời sinh có thần lực...Cho nên, tiểu bánh bao Nhị Bảo rất bình tĩnh ngồi chờ ca ca ngốc nào đó bị mắng.

      “Đại, Đại, con làm gì thế?”

      Giọng rất dịu dàng vang lên nhưng lại khiến tiểu bánh bao run lên cái, bé chậm rãi xoay đầu nhìn mẫu thân dừng đũa, đáng thương nhìn nàng, non nớt : “Nương, Nhị Nhị…”

      “Đại Đại, hư!” Lúc này Nhĩ Bảo cũng mềm mại non nớt lên tiếng.

      “Nhị Nhị, ngốc!” Đại Bảo mếu miệng.

      “Đại Đại, hư!”

      “Nhị Nhị, ngốc!”

      “…”

      [​IMG]
      bé rất vô tình từ chối bạn thế tử gia muốn gần gũi. Thế là, Sở Khiếu Thiên lại bị đả kích.

      Liễu Hân Linh thờ ơ lạnh nhạt, phớt lờ ánh mắt cầu xin giúp đỡ của bạn thế tử gia, nhìn sắc mặt , ừm..xem ra ngủ giấc rất thoải mái nên tinh thần dồi dào, phục hồi rất nhanh, quả nhiên là sức mạnh của tuổi trẻ.

      Lúc Sở Khiếu Thiên thức dậy, tinh thần vui vẻ lập tức bị thái độ lãnh đạm của ba mẫu tử đả kích.

      Liễu Hân Linh sai ma ma dẫn hai tiểu bánh bao thay y phục bẩn, sau đó lại sai người mang phần bát đũa sạch lên, bày ra trước mặt Sở Khiếu Thiên.

      Sở Khiếu Thiên gãi gãi mặt, ngập ngừng hỏi: “Nương tử, nàng làm sao thế?”

      Liễu Hân Linh chậm rãi uống sữa đậu nàng, nghe hỏi nên nàng nhướng mắt nhìn cái, thái độ rất bình tĩnh, dịu dàng trả lời: “ có gì đâu, phu quân đói bụng chưa, ăn điểm tâm nhanh .”

      “…A”

      Trực giác của dã thú khiến cho bạn thế tử gia đột nhiên hiểu sao thấy lạnh sóng lưng, hình như làm sai chuyện gì phải, cố gắng tự kiểm điểm mình, vừa trở về, có lẽ chưa làm chuyện xấu gì mà? Có chăng chỉ là lúc mới vào thành có tên côn đồ có mắt chặn đường muốn cướp , sau đó bị đạp cước chổng vó lên trời mà thôi.

      [​IMG]
      tướng quân nên chỉ có thể đành như thế. Mặc dù phải người trong quân doanh, cần phải lo những công việc trong quân, nhưng là người thừa kế tương lai của vùng đất này, nên thành Khai Dương xảy ra chuyện gì cũng phải báo với tiếng. Thế nên hình thức ở chung của Sở Khiếu Thiên và Vệ tướng quân là như vậy.

      Chân trước Sờ Khiếu Thiên vừa , chân sau Quý Uyên Từ đến tận cửa, nghe Liễu Hân Linh Sở Khiếu Thiên bị Vệ tướng quân gọi rồi, cậu ta lập tức vung vẩy chạy như điên, khiến người ta chỉ biết lắc đầu. Liễu Hân Linh biết cậu ta gấp gáp muốn tìm Sở Khiếu Thiên để cáo từ Tây Bắc tìm người, trong lòng nàng cảm thấy có phải Quý Uyên Từ quá nóng lòng rồi . Hơn nữa, bạn thái y này còn gấp đến độ quên mình là dân mù đường, có người dẫn , biết cậu ta có lạc đường đây?

      Mọi người hết, Liễu Hân Linh bắt đầu chuẩn bị công việc của ngày, xử lý vụ trong phủ sau đó chơi với hai tiểu bánh bao.

      *****
      [​IMG]

      Nữ nhân có thể thông cảm chuyện nghiệp của nam nhân, nhưng mặt tình cảm vẫn có chút gì đó oán trách, bởi thế nam nhân nhất định phải dỗ dành. Có điều bình thường nam nhân để ý đến cảm xúc vụn vặt này của nữ nhân, nữ nhân làm thê tử cũng thể ra bên ngoài. ra An Thuận cảm thấy thế tử phi rất để ý nhưng lại tỏ vẻ gì thôi. Ai ngờ thế tử gia có trực giác nhạy bén như dã thú nên phát thế tử phi lãnh đạm với ngài ấy chứ? Càng thể tưởng tượng nổi chính là, thế tử gia mình có phải quá thê nô rồi , ngay cả chuyện xíu vậy mà cũng so đo.

      Sở Khiếu Thiên bừng tỉnh, về đến nhà nhìn thấy thê tử và các con nên rất vui vẻ, lại vội vàng bồi dưỡng tình cảm với các con mà quên mất chuyện mình rời cả năm nay làm nàng lo lắng hoảng sợ hơn tháng, sau đó mình còn lâu như thế, chẳng trách nàng tức giận.

      Ừm, đêm nay trở về phải ràng mới được!

      đại nam nhân ở trước mặt thê tử hề có tự trọng giống như trung khuyển nghĩ như thế, sau đó khen ngợi gã sai vặt: “An Thuận, ngươi là hiểu tâm tư nữ nhân nha, xem ra lăn lộn tệ lắm, tiếp tục duy trì.”

      Mặt An Thuận méo mó, lập tức bị nội thương, nội lưu đầy mặt: “Ôi ôi, mình như vậy rốt cuộc là vì ai chứ?

      Sở Khiếu Thiên quân doanh chuyến, lúc gặp Vệ tướng quân, hai người chuyện hết hai canh giờ, đến dân tình và thủy quân của Oa quốc lát, sau đó lại giải thích chút về chuyện biển cùng kẻ địch lúc trước, còn về phần những chuyện làm ở Oa quốc, đó là cơ mật, phải trực tiếp báo cáo cho hoàng đế mới được. Tuy nhiên, đối với chuyện Sở Khiếu Thiên có ở trong thành chín tháng, Vệ tướng quân giải thích với người bên ngoài là phải ra biển tuần tra, nên có ai nghi ngờ vấn đề này, nếu như có nghi ngờ cũng có chứng cứ gì. Hành tung của có ai biết, nên tức nhiên có ai ngờ chạy tới Oa quốc làm gián điệp.

      Rời khỏi quân doanh, Sở Khiếu Thiên lại tra xét thành Khai Dương, sau đó còn số món ăn vặt mà nữ nhân thích và số đồ chơi cho trẻ con. Lúc mặt trời sắp xuống núi, mới vô cùng vui vẻ hồi phủ.

      Sở Khiếu Thiên đặt đống đồ lên mặt bàn, nịnh nọt bày bánh mứt trước mặt bạn thế tử phi, sau đó lấy hai con rối trêu chọc hai tiểu bánh bao, sử dụng tất cả vốn liếng, hôm nay nhất định phải làm cho hai tiểu bánh bao gọi là phụ thân.

      Đúng lúc này, bạn thái y lạc đường suốt cả ngày vì tìm được quân doanh thở hồng hộc chạy về.

      Nhìn thấy cậu ta về, hai tiểu bánh bao còn vui mừng hơn lúc gặp phụ thân của các bé, cả hai cùng nhào tới ôm chân cậu ta, ngẩng khuôn mặt đáng lên mềm mại gọi: “Thúc thúc ~~~”

      Quý Uyên Từ đáp tiếng, cậu ta cũng thèm để ý cả người mình đầy mồ hôi mà ngồi xổm xuống, lần lượt hôn lên mặt các tiểu bánh bao cái. Các tiểu bánh bao cũng rất vui vẻ hôn lại , dáng vẻ hôn qua hôn lại này khiến bạn thế tử gia đỏ mắt.

      Gào khóc NGAO!!! Đích thị tên gia hỏa này đoạt mất các con của , quá ghê tởm, phải giết cậu ta!

      [​IMG]
      linhdiep17, tart_trung, Kimanh125726 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Hôm nay đọc được quá . Thanks Nàng
      nancy1986 thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]

      Sở Khiếu Thiên nghiêm mặt từ bên ngoài vào, nhìn thấy thê tử của mình ngồi dựa vào giường, sắc mặt mới dịu lại chút, có điều trong lòng vẫn rất giận bạn thái y biết điều, cảm thấy người nọ chính là nhân vật phiền phức, khiến cho phiền lòng. Đại Bảo Nhị Bảo nhà chưa bao giờ khiến phải lo lắng cả. Bây giờ Sờ Khiếu Thiên hơi hối hận, lúc trước nên tham lam y thuật của tên thái y kia mà đồng ý dẫn cậu ta theo đến thành Khai Dương. Nếu cậu ta đến đây bây giờ cần có trách nhiệm gì cả, cứ để hoàng đế hao tâm tổn trí .

      “Quý thái y làm sao rồi?” Liễu Hân Linh rót chén trà đưa cho .

      Sở Khiếu Thiên nhận lấy uống hơi cạn sạch, vẻ mặt hung dữ, “Tên ngu xuẩn đó trèo tường đấy! Nhưng mà bị thị vệ đánh rớt xuống rồi!”

      Liễu Hân Linh: = __=! Quý thái y đáng thương.

      Liễu Hân Linh rất muốn hỏi thắc mắc vừa rồi của mình, nhưng nàng lại do dự biết có nên hỏi hay . Tuy nàng hiểu có thể dừng lại đúng lúc, nhưng Sở Khiếu Thiên lại muốn giấu giếm nàng, ôm nàng cùng ngồi giường, cúi xuống cọ lên cổ nàng, tiếp theo còn cắn lên xương quai xanh nàng cái.

      [​IMG]

      Liễu Hân Linh suy nghĩ về chuyện lúc nãy, nên cho đến khi bị đè giường, y phục cũng bị cởi hết nửa nàng mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy động tác vội vàng của nam nhân, nàng chỉ im lặng. Có điều, biết nam nhân này biến mất suốt chín tháng, bên cạnh còn có cung chủ nổi tiếng của Oa quốc nhìn chằm chằm, nàng muốn kiểm tra chút xem có trong sạch hay .

      Thế là, mặc dù người Liễu Hân Linh bị gặm lung tung, nhưng nàng vẫn tỉnh táo cởi y phục của , khi nhìn thấy vết sẹo dữ tợn lồng ngực , nàng khỏi giật mình. Nàng xác định, trước kia nàng chưa từng thấy qua vết sẹo này, xem ra hẳn là bị thương trong chín tháng vừa qua. Vả lại, nhìn vết sẹo này, có thể thấy lúc đó bị thương nghiêm trọng biết bao nhiêu.

      “Đây là bị thương lúc nào?” Liễu Hân Linh lật người đè ngược xuống dưới thân, bàn tay mềm mại mơn trớn vết sẹo bắt đầu từ bả vai trái kéo dài xuống ngực kia, tuy lành nhưng nhìn thấy dấu vết để lại vẫn khiến nàng khó chịu.

      Sở Khiếu Thiên bị bàn tay mềm mại sờ đến nhộn nhạo, hồn muốn bay lên, đồ vật dưới thân trướng sưng chịu nổi, kêu gào muốn phát tiết. chín tháng chưa chạm qua nàng, lúc trước ở bên ngoài thấy người còn đỡ, bây giờ ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, nếu có phản ứng phải nam nhân. Nhưng nàng kiên trì muốn biết, nếu mình cho nàng đáp án, nàng tuyệt đối cho mình chạm vào.

      [​IMG]

      Nàng nằm trong lòng thở dốc, tay đặt lồng ngực mướt mồ hôi của , tỉ mỉ vuốt ve vết sẹo kia, khiến cho quái vật mềm nhũn vùi trong người nàng lại bắt đầu cứng ngắc.

      Có điều lần này nàng lại bất chấp cơ thể yếu ớt của mình, trực tiếp rời khỏi người , làm cho đồ vật kia trượt hẳn ra ngoài.

      “Linh Nhi…” Sở Khiếu Thiên tủi thân kêu lên.

      Liễu Hân Linh liếc cái, dưới phần bụng bằng phẳng của nam nhân là mảnh rừng rậm màu đen, dưới mảnh rừng rậm là vật thô to dữ tợn vừa ngốc vừa xấu xí, nó run rẩy nhè muốn được thương.

      Liễu Hân Linh cười cười nhìn nam nhân đáng thương, nụ cười vẫn dịu dàng như trước, thân thể trần truồng mềm mại xương dán lên lồng ngực trần trụi của , bộ ngực mềm mại nhàng cọ vào cánh tay của , cọ đến khi nam nhân khí huyết sôi trào muốn bổ nhào qua đè nàng dưới thân, để nàng thút thít nỉ non cầu xin tha thứ…Thế nhưng là, bàn tay bé vô cùng mạnh mẽ đặt ngực , khiến thể nào nhúc nhích.

      Người thiểu năng cũng biết bầu khí lúc này đúng, mặc dù Sở Khiếu Thiên bị giày vò thê thảm nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên, chỉ dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, hi vọng nàng cho mình thoải mái lần nữa, chỉ mới ăn được chút xíu thịt vụn, chưa có thỏa mãn đâu!

      “Phu quân, nghe cung chủ Oa quốc cứu được chàng, sau đó chàng vì báo ân mà đồng ý lên thuyền cùng về Oa quốc…”

      [​IMG]

      Nhìn gấp đến độ năng lộn xộn, lời chí khí gì cũng ra được, trái tim Liễu Hân Linh mềm nhũn, nàng quyết định trêu nữa.

      “Được rồi, thiếp tin tưởng chàng.” xong nàng còn ngẩng đầu hôn lên môi cái.

      Nghe thấy giọng của nàng, cả người Sở khiếu Thiên uể oải, thân thể cường tráng đè lên người nàng. Bị giật mình như thế, đồ vật gì đó còn trụ nổi nữa, chỉ còn trận hoảng sợ.

      Đối với nữ nhân này giống với những nữ nhân khác, nàng lý trí đến đáng sợ, mặc dù cả thể xác và tình thần đều bỏ ra, nhưng nếu làm chuyện có lỗi với nàng, nàng nhất định lý trí rời khỏi , có lẽ những trói buộc của thế tục khiến nàng thể rời , nhưng nàng tuyệt đối thương nữa, cũng để ý đến nữa. Mà chịu nổi kết quả này, càng có chí khí phát , vạn phần có khả năng chấp nhận chuyện nàng thương nữa.

      Ai cũng biết cung chủ Oa quốc là người ngây thơ tỳ vết, nhưng lại vì nam nhân mà hạ dược . May mắn, khi đó phát có chuyện đúng nên đạp cho cung chủ Oa đạp, tiếp theo lập tức lệnh cho Sở Nhất Sở Nhị mang chạy suốt đêm rời khỏi phủ đệ của cung chủ Oa quốc. Mặc dù rời , có điều có nữ nhân giải dược làm đau đớn suốt ba ngày ba đêm, nhưng ít nhất làm ra chuyện gì có lỗi với nàng.

      Sở Khiếu Thiên cũng hiểu, dưới loại tình huống đó, rằng dược tính của thuốc khống chế thần trí, nhưng bản thân vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ đến nàng, nên đồng ý cho Sở Nhất Sở Nhị tìm nữ nhân trong sạch giúp giảm bớt đau đớn cho cơ thể. Trong đầu luôn có ý niệm là thể phản bội nàng. Nam nhân nào có tam thế tứ thiếp, hoan hảo với những nữ nhân khác cũng thể xem là phản bội nàng? Chỉ là…Vừa nghĩ đến chuyện có lẽ nàng đau lòng, lập tức cắn răng chịu đựng.


      [​IMG]

      “Linh Nhi…” Giọng Sở Khiếu Thiên vừa buồn bã vừa chột dạ, dè dặt dán sát vào nàng, “Do ta sợ thư tín an toàn, nếu giữa đường sơ suất bị người Oa phát phải khiến nàng nguy hiểm sao? Hơn nữa ta cũng biết Quý Uyên Từ mọi chuyện với nàng, vì thế…Ui, nàng đừng nóng, ta tìm Quý Uyên Từ gây , nhưng Quý Uyên Từ cũng đáng tin, dám với nàng ta bị cung chủ Oa quốc cường bạo. Sau này nàng đừng quá tin vào lời cậu ta, cậu ta là người đáng tin đâu.”

      Sở Khiếu Thiên hồi, lại dè đặt đặt móng vuốt lên eo nàng, phát nàng có phản ứng, trong lòng vui vẻ, lập tức được tấc lại muốn tiến thước ôm nàng vào lòng, kéo chăn mềm người nàng ra, có lòng tốt nhắc nhở: “Linh Nhi trời nóng lắm. đấp chăn dày quá bệnh đấy. Nghe lời, nàng giận ta cũng được nhưng đừng làm khổ bản thân.” xong còn quá đáng ôm nàng vào lòng, bản thân mình chen vào giữa hai chân nàng cọ cọ.

      Liễu Hân Linh bị cọ đến tức giận nổi nữa, nàng thấy dè dặt biết sai, khuôn mặt vốn hung thần ác sát bây giờ lại đầy vẻ nịnh nọt, khiến nàng vừa bực mình vừa buồn cười.

      “Chỉ tha cho chàng lần này, lần sau được tiếp tục như vậy nữa!” Nàng cảnh cáo.

      “Ừ ừ ừ, ta biết rồi!” Sở Khiếu Thiên vội vàng cam đoan, dù sau đợi lát nữa làm xong rồi hãy .

      Thấy nàng khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng, Sở Khiếu Thiên lập tức sấn tới, bàn tay to dao động người nàng, ánh mắt tóe lửa nhìn chằm chằm mặt nàng, “Linh Nhi, ta còn muốn muốn…”

      Liễu Hân Linh sao lại cảm giác được vật kia chống lên bụng nàng, mặc dù nàng giận nhưng cũng muốn qua ải dễ dàng, nàng bèn thò tay nhéo vật kia rồi ngước nhìn , nàng thấy hai mắt sáng lấp lánh, giống như trung khuyển chờ chủ nhân khen thưởng, chỉ thiếu ngoắc đuôi nữa thôi.

      “Linh Nhi…” đưa mính tới, ý bảo nàng động đậy .

      Liễu Hân Linh rũ mắt, ngáp cái, đột nhiên : “Nhưng mà thiếp mệt rồi.”

      “Ôi….!”

      Sở Khiếu Thiên ngây ngốc nhìn nàng, sau khi phát nàng nhắm mắt vùi vào lòng mình ngủ, còn phát ra tiếng hít thở nhàng, rốt cuộc nhịn được đau thương.

      Vừa rồi nên giải thích làm gì, làm trước rồi sau! Qúa đau lòng! Đều tại Quý Uyên Từ quản được cái miệng thối của mình mà ra….
      linhdiep17, Mup12022010_, tart_trung25 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]

      Sở Khiếu Thiên thấy nàng xoay người dám nhìn mình, biết mình thất bại rồi, trong lòng khỏi buồn bực, sau đó dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn đám nha hoàn hầu hạ trong phòng, chúng nha hoàn bị vẻ mặt hung ác của nhìn chằm chằm chôn đầu xuống đất, mới hài lòng thu hồi tầm mắt, trả lời câu hỏi của nàng: "Hôm nay có chuyện gì cả, ta ở nhà với nàng và các con."


      "A..." Liễu Hân Linh lên tiếng, vạch trần tâm tư của .


      Rửa mặt thay y phục xong, Liễu Hân Linh ra ngoài sai người dọn bữa sáng, lúc quay đầu nhìn lại thấy bạn thế tử gia ôm hai tiểu bánh bao đến, sau đó đặt hai tiểu gia hỏa lên trường tháp trong thiên thính, bắt đầu ngồi xổm xuống chơi với các tiểu bánh bao. Hai tiểu bánh bao còn ngáy ngủ, vì thế Sở Khiếu Thiên chỉ có thể sờ sờ khuôn mặt , bàn tay , cái bụng và bàn chân của các bé -- Thậm chí còn sờ sờ con côn trùng dưới thân con trai -- Thế là bạn Đại Bảo bị bạn thế tử gia chọc tỉnh, còn Nhị Bảo bị ngược đãi nên vẫn bình tĩnh ngủ.


      "A a a..." Tiểu gia hỏa bị chọc tỉnh kêu lên tiếng rồi vung chân.

      [​IMG]


      Sau khi dùng bữa sáng xong, Liễu Hân Linh dẫn hai tiểu bao tử dạo hoa viên tiêu thực, Sở Khiếu Thiên lập tức hấp tấp theo sau, Quý Uyên Từ thấy thế cũng theo.


      "Sở huynh, ta ngờ huynh là loại người này, đạo đức suy đồi, biết cảm ơn, tính tình lại xấu, coi chừng Sở tẩu nhìn bộ mặt của huynh cần huynh..."


      "..."


      Gân xanh trán Sở Khiếu Thiên giật giật, khá khen cho tên ngốc to gan này... duỗi tay xách bạn thái y lên, mặt mày dữ tợn : "Đạo đức bổn thế tử suy đồi thế nào? biết cảm ơn ra sao? Tính khí xấu ở đâu?"


      Quý Uyên Từ hùng hồn: "Tối qua huynh cho người đánh ta rớt xuống tường, xem như là làm trở ngại nhân duyên của người khác, phải đạo đức suy đồi là cái gì? Ta cho huynh biết, cản trở nhân duyên của người khác bị lừa đá đấy, coi chừng Đại Bảo và Nhị Bảo nhận huynh là cha! Huynh trốn nhà gần năm, nếu có ta giúp huynh chăm sóc cháu trai và cháu , mỗi ngày bắt mạch cho bọn chúng, bọn chúng bây giờ có thể gặp và nhận huynh là phụ thân sao? Còn có, vẻ mặt huynh bây giờ chính là tính tình xấu!"


      "Ngươi lung tung, coi chừng bổn thế tử đánh ngươi!" Sở Khiếu Thiên thở hỗn hển nghĩ đến gì đó, khỏi tức giận : "Ngươi còn dám , là ai cho nương tử ta biết ta bị nữ nhân khác cường bạo? ràng là nàng ta hạ dược ta thành, bị ta đá cước, mới đụng đầu ngón tay là tính là cường bạo thế nào! Ngươi có muốn mở mang kiến thức chút ? Có muốn biết nam nhân bị nữ nhân cường bạo ra sao ?" Sở Khiếu Thiên nhe răng cười.

      [​IMG]

      Quý Uyên Từ nhíu mày hơi kích động : "A Nhược phải là nữ nhân lai lịch !" Ngừng lát, cậu ta còn thêm: "Khi còn bé chúng ta gặp nhau, sau đó nàng theo sư phụ nàng mất. Lần trước chính nàng cứu ta, nếu phải nàng xuất kịp thời ta chết từ lâu rồi. Sở huynh, nếu hoàng thượng xen vào việc của ta, cùng lắm chức thái y này ta làm nữa."


      Sở Khiếu Thiên nhìn cậu ta lâu sau đó xoa bóp tâm mi, tức giận : "Tức nhiên ngươi có thể làm rồi, nhưng cái chức thế tử này lão tử có khả năng làm! Ngươi thoải mái quá nhỉ, muốn có gánh nặng người, còn bổn thế tử như hòa thượng thể trốn khỏi miếu, nếu hoàng thượng trách tội xuống, ta có thể chịu phạt sao?"


      " sao đâu, chỉ cần huynh ta tự chạy trốn, hoàng thượng trách huynh đâu. Hơn nữa hoàng thượng thương huynh như thế, ta tin rằng ngài ấy thái y rách việc mà trách cứ huynh..."


      "Ngươi cũng biết mình rách việc ha!" Sở Khiếu Thiên châm chọc.


      Quý Uyên Từ sờ sờ ót, vẫn tươi cười nhã nhặn như cũ.

      [​IMG]

      tay Sở Khiếu Thiên khẽ nâng thân thể của Nhị Bảo ngủ trong lòng lên chút, tay vò lá thư tay thành cục, đột nhiên biết như thế nào."


      "Cha~~"


      Lúc này, Đại Bảo cầm cái lục lạc vui vẻ chạy vào.


      Sở Khiếu Thiên đưa tay ra đón lấy thân thể của Đại Bảo, vui vẻ hôn lên khuôn mặt nhắn của tiểu bánh bao cái, lấy khăn lau mặt cho bé. Tiểu bánh bao thấy muội muội vùi vào lòng phụ thân ngủ ngon lành, bé bỗng nhiên duỗi ngón tay béo đẩy muội muội qua bên, chen thân thể của mình lên.


      "Đại Đại, được bắt nạt muội muội!" Sở Khiếu Thiên nâng con lên, cẩn thận đặt bé xuống giường.


      Tiểu bánh bao Đại Bảo mở to đôi mắt đen như bồ đào vô tội nhìn Sở Khiếu Thiên, làm cho trái tim mềm nhũn. ràng con mới cần nuông chiều, con trai là phải mài giũa, nhưng mà mỗi lần con trai bày ra khuôn mặt giống thê tử như đúc, bạn thế tử gia lập tức trở nên có khí phách.


      Sở Khiếu Thiên ôm Đại Bảo vào lòng, nhận lấy cái lục lạc bé đưa rung lên, lục lạc phát ra hồi thanh trong trẻo.


      Tiểu bánh bao lấy lại lục lạc, bé hết sức vui vẻ hôn lên mặt cái, sau đó trượt khỏi người chạy ra ngoài.


      Sau Khi tiểu bánh bao rồi, Sở Khiếu Thiên mới nhìn Liễu Hân Linh, thấy nàng cúi đầu chăm chú thêu thùa, suy nghĩ chút, quyết định thẳng thắn: "Linh Nhi, Sở Thập gửi thư , Cung chủ Oa Quốc kia mất tích. Theo như tung tích nàng ta, có khả năng đến Đại Sở rồi."

      [​IMG]
      linhdiep17, Mup12022010_, tart_trung24 others thích bài này.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]

      Tiểu bánh bao Nhị Nhị là bà cụ non có sức sống, bé ngáp cái, thấy ca ca nhìn mình lom lom nên rất bình tĩnh gọi theo: "Nhị Nhị, ~~"

      "..."

      Quý Uyên Từ nhìn Nhị Bảo có tinh thần, trong lòng cậu ta chảy mồ hôi ròng ròng. Gần đây Nhị Bảo bị Liễu Hân Linh giày vò rất nhiều, tật xấu lười biếng thích ngủ giảm ít, nhưng mà dáng vẻ bà cụ non hợp tuổi vẫn có tinh thần hoạt bát gì cả, khiến người ta rất lo lắng.

      "Được, ta dẫn các cháu , có điều hai đứa phải ngoan ngoãn đó, Đại Đại được chạy lung tung, biết chưa?" Quý Uyên Từ đặc biệt dặn dò tiểu bánh bao tràn trề sinh lực.

      "Quý thái y, chuyện này tốt lắm..." Ma ma chăm sóc hai tiểu bánh bao nghe Quý Uyên Từ muốn dẫn hai bé xuất phủ chữa bệnh miễn phí, các bà khỏi lo lắng. Dù sao hai vị chủ tử còn , bên ngoài trời rất nắng, lại nhiều người, nếu các chủ tử xảy ra chuyện gì, bọn họ đảm đương nổi.

      Quý Uyên Từ biết lo lắng của các bà nên : "Vậy các ngươi xin chỉ thị của thế tử phi , nếu Sở tẩu cho phép ta mới dẫn hai cục cưng ra ngoài.

      [​IMG]

      "Được rồi, con rống cái gì!" Liễu Hân Linh buồn cười cầm khăn lau mồ hôi mặt cho tiểu bánh bao : "Các con phải nghe lời Quý thúc thúc đấy, được chạy lung tung, biết chưa?"

      "Dạ dạ ~~"

      Liễu Hân Linh dặn dò hai con xong lại với Quý Uyên Từ: "Quý thái y, vậy Đại Bảo và Nhị Bảo phải làm phiền ngươi rồi."

      " sao cả, bọn chúng đều là bé ngoan."

      Liễu Hân Linh tiếp tục dặn dò nha hoàn hầu hạ tiếng, sau đó lại sai ma ma chuẩn bị thêm ít đồ ăn vặt và nước uống mang theo, xong hết mới tiễn bọn họ ra cửa.

      *******

      Quý Uyên Từ dẫn hai cục cưng đến y quán lớn nhất thành Khai Dương, phía trước y quán dựng lều sẵn, bên ngoài dân chúng xếp hàng từ sớm đợi Quý đại phu đến.

      "Quý đại phu, ngài tới."

      "Quý đại phu, chào buổi sáng."

      ...


      [​IMG]

      Quý Uyên Từ mím môi cười cười, " phải con của ta đâu, nhưng hai bé là do ta nhìn lớn lên, cũng tính là con của ta rồi." xong, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

      phải sao, hai tiểu gia hỏa có thể bình an khỏe mạnh như thế đều là do công sức của đấy, nên xem hai bé là con của mình rồi.

      Bạn thái y vui vẻ cười , tuy nhiên lời này mà để bạn thế tử gia biết, chừng cậu ta bị đạp cước mất.

      Buổi sáng bắt mạch kê đơn nhưthế nhanh chóng trôi qua.

      Người đến khám bệnh rất thân thiết với Quý Uyên Từ, bọn họ rất kính trọng hành động chữa bệnh miễn phí của cậu ta, cho nên khi nhìn thấy cậu ta dẫn theo hai tiểu bánh bao càng khoa trươngkhen ngợi. Hai tiểu bánh bao nghe hiểu, nhưng nghe riết cũng biết là người ta khen mình. Có điều Nhị Bảo chỉ lười biếng híp mắt cười cười với người khen, còn Đại Bảo rất đắc chí, bé ưỡn cao bộ ngực , lớn tiếng : "Đại Đại là bé ngoan!" Thế là càng nhận được nhiều lời khen hơn nữa.

      [​IMG]

      Quý Uyên Từ nhiệt tình dẫn hai vị khách từ xa đến tới khách điếm đặt hai gian phòng, khiến cho hai nương kia rất cảm kích cậu ta, xem cậu ta là ân nhân của mình.

      Nụ cười thánh thiện của bạn thái y bình thường có thể làm cho người đối diện cảm thấy cậu ta là người tốt. Lúc này bạn người tốt với hai vị nương kia: "A La nương yên tâm, mặc dù bây giờ Lâm Thiên mà nương muốn tìm có tin tức, nhưng ta tin nếu còn ở thành Khai Dương này nhanh chóng tìm được thôi, có điều hai người chắc phải đợi mấy ngày."

      "Ừm, chúng ta biết, cảm ơn ngài." xong, vị A La nương và nha hoàn của nàng vô cùng cảm kích cúi đầu cảm ơncậu ta lần nữa.

      Quý Uyên Từ sờ sờ mũi, tuy rằng vị nương này là cung chủ nổi tiếng của Oa quốc, nhưng hình như nàng ta quá ngây thơ rồi, chẳng trách đường đường là cung chủ mà lại chạy tới địch quốc tìm nam nhân.

      Hai bên khách khách khí khí, đột nhiên có tiếng động vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại nhìn thấy tiểu bánh bao còn chưacao qua đầu gối người ta ngây thơ nhìn họ, trong tay tiểu bánh bao trắng nõn mềm mềm cầm khúc gỗ...Khúc gỗ?

      Quý Uyên Từ lập tức nhìn về phía cái bàn bát tiên bên cạnh tiểu bánh bao, phát cái bàn kia thiếu mất chân.

      [​IMG]

      "Sở huynh, chuyện là như thế, huynh xem nên xử lý hai người kia thế nào?" Quý Uyên Từ uống hơi cạn sạch chén trà lạnh, giải khát được tý mới thêm: "A La cung chủ kia nhìn qua rất ngây thơ, tuy hơi vụng về ngốc nghếch chút nhưnglà người biết phải trái. Nếu nàng ta thừa kế vị trí chúa công rất có lợi cho chúng ta."

      năm qua Quý Uyên Từ giúp truyền tin cho hoàng đế và Sở Khiếu Thiên làm mật thám ở Oa quốc, nên đối với chuyện của Oa quốc cậu ta cũng hiểu chút, bây giờ nhịn được mà bắt đầu tham gia thảo luận.

      "Tức nhiên rồi, ngày kia đưa nàng ta trở về Oa quốc." Sở Khiếu Thiên hừ tiếng.

      Quý Uyên Từ liếc mắt nhìn : " có tác dụng gì đâu, người đưa trở về rồi vẫn có thể tiếp tục tới, có cách gì khác ? Loại người ngây thơ này ra rất cố chấp." xong, cậu ta còn tuôn hết lời trong lòng mình ra: "Ta này, Sở huynh Oa quốc làm chính mà, sao lại chọc tới nương người ta vậy? Ta nghe A La cung chủ , mẹ nàng ta là người Đại Sở, là vũ cơ hầu hạ phụ thân chúa công của nàng ta, bởi vì sinh ra nàng ta nên mới được thăng vị. A La là con duy nhất của chúa công cho nên mới trở thành người thừa kế tương lai củaông ta. Thân phận của nàng ta rất phức tạp, cho nên nàng ta rất có cảm tình với Đại Sở, đặc biệt là nam nhân Đại Sở, nàng ta hi vọng vị hôn phu của mình là nam nhân Đại Sở đấy. Có điều, nghe tại Oa quốc cũng có rất nhiều nam nhân Đại Sở sinh sống, tại sao nàng ta lại nhìn trúng huynh nhỉ?"

      [​IMG]
      linhdiep17, Mup12022010_, tart_trung23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :