1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Muốn post hết lượt tới chương 116 cho kịp tiến độ mà hok rảnh làm thế lào đây :yoyo65::yoyo65:

    2. saoxoay

      saoxoay Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      86
      Chỉ cần truyện thoát ổ VIP là độc giả thỏa mãn rồi, hehe. Hai mươi mấy chương còn lại nàng editor đáng cứ mần từ từ, chúng mềnh đọc từ từ mới .
      Hồi truyện mới ra càng post nhiều càng thích, tới hồi truyện gần hoàn lại cảm thấy nuối tiếc... sắp hết rồi. :3

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]
      Liễu Hân Linh biết tính tình Sở Khiếu Thiên rất hung hăng, nhưng phải người ngu xuẩn có đầu óc, ngược lại còn rất thông minh. Có lẽ rất nhiều người bị người lớn thương nên sinh ra kiêu ngạo tùy hứng, vô pháp vô thiên, cộng thêm hoàng đế dung túng nên khiến vọng tưởng, ngay cả hoàng tử cũng được đãi ngộ như . Nhưng mà, phải vì được hoàng đế sủng ái mà an phận làm thiếu gia ăn chơi trác tán. Mấy năm qua, từ từ bắt đầu làm việc cho hoàng đế, uổng công – thể Sùng Đức đế nhận được hồi báo khi tin tưởng bồi dưỡng , được hoàng đế huấn luyện trở thành người trung thành với hoàng đế và tận tâm với hoàng tử tôn thất. Hoàng đế muốn chế tình hình khu vực Giang Nam, đưa đến Giang Nam làm thám tử, bèn dụng tâm bày bố, nắm giữ tình hình khu vực Giang Nam trong lòng bàn tay. Hoàng đế muốn đối phó người Oa nhiều năm quấy phá vùng duyên hải, muốn lấy tin tức Oa quốc, bèn tự mình sắp xếp Oa quốc thăm dò tin tức.

      phụ lòng hoàng đế, làm chính mình thất vọng.

      Lần này Sở Tứ trở về, chỉ báo cho nàng tin tức của Sở Khiếu Thiên, mà còn mang ý nguyện của về. muốn náo ở Oa quốc năm, muốn xây dựng thế lực Đại Sở ở vùng Tây Nam Oa quốc, từ từ thâm nhập vào Oa quốc. nhắn nàng cần phải lo lắng, năm sau trở về bình an.

      [​IMG]
      độ này được đâu? Huynh ấy sợ người Oa phát ra thân phận của mình hả?”

      Sở Tứ càng đổ mồ hôi nhiều hơn, Sở Tứ cảm thấy mình tìm được tri rồi, trong lòng hơi cảm động. “Quý thái y, khi thế tử vừa được người ta cứu lên, ngài ấy nghe cung chủ tiếng tâm của Oa quốc cứu mình, ngài ấy rất cảm kích. Tuy nhiên…lúc biết được cung chủ vừa ý ngài ấy…Ngài ấy bèn trực tiếp đạp người ta xuống biển luôn…”

      “…”

      Liễu Hân Linh nhịn xuống xúc động muốn che trán -- động tác tày thích hợp làm trước mặt người ngoài, nàng chỉ yếu ớt hỏi: “Vậy sau đó thế nào, hành động của thế tử lỗ mãng như thế, thị vệ người Oa thuyền làm thế tử bị thương chứ?”

      “Xin thế tử phi yên tâm, võ công thế tử gia tệ, lúc đó thị vệ người Oa muốn bắt ba người chúng ta lại, nhưng Sở Nhị vội vàng nhảy xuống biển cứu cung chủ Oa quốc lên, xem như là trả ơn cứu mạng cho bọn họ, cộng thêm chuyện cung chủ Oa quốc muốn bảo vệ thế tử gia, cho nên dù các thị vệ thuyền có nổi giận cũng làm gì được ngài ấy. Huống hồ, thế tử vốn định sau khi tới Oa quốc tách khỏi cung chủ Oa quốc, tự mình làm việc độc lập, ngài ấy ở chung với cung chủ Oa quốc đâu.” ra, bạn thế tử gia kêu ngạo sống thuyền rất thoải mái, hành vi ngạo mạn vẫn thay đổi. Thậm chí còn hèn hạ vô sĩ lấy chuyện Sở Nhị cứu Cung chủ Oa quốc làm cớ, bọn họ cũng cứu dược cung chủ Oa quốc, dù sao cũng trả xong ơn cứu mạng ngài ấy lúc trước -- Vấn đề là, nếu ngài đạp người ta xuống biển, người ta cần ngài cứu hả?

      Nghĩ đến trình độ vô sĩ của chủ tử nhà mình, nhất thời Sở Tứ có cảm giác ngẩng đầu lên nổi. Loại chuyện này, có đánh chết Sở Tứ cũng dám tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa, Sở Tứ tin rằng, với tính khí của thế tử gia nhà mình, ngài ấy tuyệt đối để cho nữ nhân mình chán ghét có cơ hội đến gần đâu, nếu cung chủ A La của Oa quốc kia thức thời, nàng ta đành phải chịu giày vò thôi. Bá Vương hèn hạ vô sĩ lại tùy hứng hung dữ phải ai cũng chịu đựng được đâu.

      [​IMG]
      có tin tức, thỉnh thoảng Quý Quyên Từ tiết lộ cho nàng biết chút.

      Tuy nhiên, hành động này của Quý Uyên Từ lại làm cho nàng hoàn toàn yên tâm. Ít nhất nàng có thể biết được nam nhân kia làm cái gì, có bình an hay . Như vậy đủ rồi, những chuyện khác phải chờ về mới tính sổ được. Chỉ là thời gian năm, nàng có thể chờ ~~

      Tuy nhiên, Liễu Hân Linh có thể chờ được, nhưng hai tiểu bánh bao đợi được nữa.

      Hai bé vẫn còn quá , trí nhớ có hạn, người nếu vắng mặt quá lâu trong lúc hai bé còn thế này, qua thời gian hai bé từ từ quên mất người nọ, cho đến khi còn nhớ nữa, tới khi gặp lại, chỉ có thể là người xa lạ.

      Lúc Sở Khiếu Thiên mới mất tích, mỗi ngày Đại Bảo tập đều muốn chạy ra ngoài tìm phụ thân, khiến người ta chua xót bấc đắc dĩ. Đợi đến khi Đại Bảo cần vịn đồ vật tập nữa, Đại Bảo quên mất người nam nhân từng ôm bé chơi đùa, dạy bé gọi cha luôn rồi.

      Đại Bảo còn như thế, đừng đến Nhị Bảo lười biếng quan tâm đến mọi chuyện.

      Vì thế trong thời gian phụ thân bôn ba ở nước khác làm chuyện xấu, hai tiểu bánh bao phát triển rất tốt, hơn nữa đại nam nhân mà hai bé quen thuộc chuyển từ bạn thế tử gia sang bạn thái y.

      Mỗi ngày Quý thái y đều đến bắt mạch kiểm tra sức khỏe cho hai tiểu bánh bao, cậu ta trở thành đại nam nhân quen thuộc nhất với các bé nên rất thân thiết. Nếu bạn thế tử gia trở về thấy hai cục cưng của mình bị bạn thái y ngốc nghếch cướp mất vị trí, biết có trực tiếp vung nắm đấm lên đánh người hay ?

      [​IMG]

      Nha hoàn nhớ đến mùa hè năm trước, khi hải tặc lên bờ quấy phá, thế tử phi của bọn họ đúng lúc gặp phải, sau đó mình nàng tiêu diệt toàn bộ hải tặc, trong nháy mắt, chuyện này làm thành Khai Dương hoàn toàn chấn động. Lúc đó, nhìn thấy thế tử phi An Dương Vương phủ phát uy còn có các ngư dân nhặt trai bờ biển, cho nên chuyện này nhanh chóng được lan truyền, chuyện thế tử phi dùng sức mạnh đánh hải tặc làm cho dân chúng trong thành Khai Dương sùng bái nàng vô cùng, nhưng họ lại hề sợ hãi khi biết nàng có quái lực – Dù sao hải tặc vẫn luôn quấy phá cuộc sống của bọn họ, cho nên đối với hùng ra tay bảo vệ cuộc sống của mình, bọn họ tuyệt đối sợ đâu. Mà qua chuyện này, ai tại vùng duyên hải Giang Nam này biết đến bạn thế tử phi An Dương Vương phủ xưa nay chủ ru rú trong nhà, trình độ kính của dân chúng đối với nàng biết từ lúc nào vượt qua thế tử An Dương Vương phủ rồi.

      Vì thế so với nữ chủ nhân này, loại tiểu chủ nhân có quái lực kia tính là gì. Mặc dù đôi lúc cũng sợ tiểu chủ nhân có quái lực làm đám hạ nhân hầu hạ như bọn họ bị thương, nhưng may mắn có thế tử phi dạy dỗ, tiểu chủ tử càng ngày càng hiểu chuyện, bé rất cố gắng kiềm chế xúc động tránh làm người khác bị thương.

      Liễu Hân Linh cười cười, “Ta biết rồi, bây giờ ta qua đó dẫn bé về.”

      Sau khi để nha hoàn lui xuống, Liễu Hân Linh cúi đầu nhìn tiểu bánh bao ngủ say trong lòng mình, khóe miệng nàng hơi run rẩy. So với ca ca hoạt bát, tiểu nha đầu này chỉ lười biếng thích ngủ thôi, mà bé thích nhất là được vùi đầu ngủ trong lòng nàng, giống như đây là chỗ thoải mái nhất thế gian. Dù cho bây giờ trời nóng oi bức, ràng lúc nào ngủ tiểu bánh bao cũng đổ mồ hôi nhưng lại chịu đổi chỗ khác. Liễu Hân Linh bất đắc dĩ chỉ có thể quạt cho bé, miễn cho ngũ tạng tiểu nha đầu bị nóng hỏng mất.

      [​IMG]

      ràng nhũ danh là Đại Bảo Nhị Bảo, nhưng hai tiểu gia hỏa phát hai từ “Đại Bảo” “Nhị Bảo” tốt, nên tên mụ chuyển từ “Đại Bảo” “Nhị Bảo” sang “Đại Đại” và “Nhị Nhị”. Mọi người đành gọi theo hai tiểu gia hỏa.

      lát sau, Liễu Hân Linh nắm tay con ngáp dài ngáp ngắn chậm rãi đến tiểu viện của Quý Uyên Từ tìm con trai hoạt bát.

      Ngày mùa hè, sau giờ ngọ mặt trời vẫn hạ nhiệt, thời tiết vô cùng nóng bức. Dù cho ven đường có mái hiên và bóng cây che nắng, cả người Liễu Hân Linh còn đổ mồ hôi chứ đừng tới tiểu bánh bao ỉu xìu vì nóng, bé híp mắt chầm chậm như thế trông giống như bà cụ non có sức sống, thấy vậy mặt Liễu Hân Linh đầy vạch đen.

      Cuối cùng cũng đến tiểu viện của Quý Uyên Từ, vừa mới bước vào ma ma tới báo cho nàng biết, tiểu bánh bao phơi thuốc với Quý thái y ở trong sân. Liễu Hân Linh dùng khăn lau mồ hôi, rốt cuộc đành bế tiểu bánh bao lười chịu tiếp tiến đến sân phơi thuốc.

      Thời tiết rất nóng, có điều trong lương đình có cây che và gió mát, là nơi rất thích hợp để người ta nghỉ ngơi hóng gió.

      [​IMG]
      có ai chú ý tới mình, nên lập tức hủy thi diệt tích, như vậy ai biết bé lại phá hỏng đồ đạc rồi ~~.

      Tuy tiểu bánh bao còn , nhưng mẫu thân vẫn luôn dạy bé được phá hư đồ đạc, nếu bé chính là đứa trẻ hư, phải bị phạt. Tiểu bánh bao sợ trời sợ đất, nhưng lại sợ mẫu thân luôn cười dịu dàng ấp áp của mình, bởi vì mẫu thân rất mạnh, bé thể nào chạy thoát khỏi tay mẫu nhân nên chỉ có thể ngoan ngoãn chịu phạt. Dần dà, bé phát chỉ cần mẫu thân cười dịu dàng vô hại với mình, vô thức nhắc nhở bản thân là bé sắp gặp rắc rối rồi.

      Tiểu bánh bao cẩn thận che giấu bàn tay chứa đầy bột phấn của mình , bàn tay mập mạp chà lau vào y phục, sau đó bé ghé mặt vào bàn quan sát góc bàn bị mẻ kia, bé cảm thấy góc bị mẻ vẫn rất ràng, cho nên tiểu gia hỏa đầu óc đơn giản trực trèo lên bàn, thân thể nhắn nằm bàn đá, dùng cơ thể bé của mình che chỗ bị mẻ.

      Khi Liễu Hân Linh đến, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ bịt tai trộm chuông này của tiểu gia hỏa, nàng lập tức nghẹn họng.

      Con cho rằng tự mình che lên phía có ai biết con làm chuyện xấu sao? Đừng có ngốc như thế được ?!!!

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]

      Bởi vì tiểu bánh bao có thần lực trời ban, chỉ cần cẩn thận chút là gây huyên náo người ngã ngựa đổ, bé thường xuyên bị Liễu Hân Linh gọi đến giáo huấn, cho cùng là muốn tiểu bánh bao trở thành đứa trẻ ngoan, như thế mới được người ta thích. Vì vậy, tâm hồn nho của tiểu bánh bao hiểu được phải làm đứa trẻ ngoan mới bị mẫu thân giáo huấn. Cho nên, tiểu bánh bao hồn nhiên tỳ vết lại biết đạo lý lớn ở phía sau – Bé chỉ hiểu nhất định mình phải là đứa bé “ngoan” --Về phần phải ngoan thế nào bé còn quá , hiểu được – Nên chỉ có thể cường điệu mình rất ngoan.

      “A ~ hả?” Liễu Hân Linh cười như cười cầm khối bánh đào nhét vào tay con con chuẩn bị học theo ca ca trèo lên bàn đá nằm ngủ, để cho bé có cái gậm chơi thôi lại ngủ nữa.

      Liễu Hân Linh hơi bực mình, Nhị Bảo rất lười biếng, bé thích giao tiếp với người khác, ngoài ra còn rất bướng bỉnh. Nhưng để được ngủ, tùy lúc bé làm ra ít chuyện khiến người ta nghẹn họng. Ví dụ như lúc này, bé nhìn thấy ca ca nằm bàn đá, hình như rất dễ chịu thoái mái mà mẫu thân cũng có ý la rầy ca ca, cho nên tiểu bánh bao cũng học theo, bàn tay béo chồm lên bàn đá chuẩn bị gục đầu xuống ngủ, nhưng ngờ mẫu thân lại gõ đầu bé cái, bàn tay bị nhét khối bánh đào, thế là tiểu bánh bao chỉ có thể mím môi rưng rưng gậm bánh đào.

      Quý Uyên Từ nhìn thấy toát hết mồ hôi, sau đó cậu ta nhìn về phía Đại Bảo vẫn cố chấp chịu rời bàn đá. Tiểu gia hỏa bị mẫu thân nhìn nên hơi chột dạ, cái đầu cúi xuống dám nhìn ai.

      Tiểu gia hỏa muốn che giấu, nhưng hết lần này đến lần khác bạn thái y rất thức thời: “Ơ kìa, Đại Đại, con nằm như vậy mệt hả?” Quý Uyên Từ xong rút khăn tay treo bên hong tiểu gia hỏa ra lau mồ hôi cho bé.

      “Thúc thúc…” Tiểu gia hỏa vẫn chịu nhúc nhích, tội nghiệp nhìn cậu ta, non nớt : “Đại Đại, rất ngoan ~~”

      [​IMG]

      “Đúng rồi, Quý thái y, mười lăm tháng năm là sinh thần của Đại Bảo và Nhị Bảo, ừm..nếu ngày đó ngươi rảnh, hi vọng ngươi có thể tham dự tiệc sinh thần của hai bé. Phụ thân của các tiểu bánh bao có ở đây, nàng đành mời Quý Uyên Từ thay thế chức vụ phụ thân chơi với bọn lát.

      “Đương nhiên ta rảnh!” Quý Uyên Từ hai lời, vỗ ngực cam đoan. Có điều động tác này của cậu ta lại làm cho vật nhét vội vàng lúc nãy rớt ra.

      Đại Bảo nhìn thấy, bé nhanh như chớp nhảy khỏi ghế nhặt vật kia lên đưa cho Quý Uyên Từ, “Thúc thúc, cho ~~”

      Mặt Quý Uyên Từ đỏ lên, lúng túng nhận lấy, cậu ta sờ sờ đầu Đại Bảo, giọng cám ơn.

      Liễu Hân Linh liếc nhìn cái, đó là chiếc khăn giặt nhiều lần nên trắng bệch, khăn có trang trí gì dư thừa, mơ hồ có thể nhìn thấy được góc khăn có thêu chữ “Nhược” vụng về, phía còn lưu lại vài vết máu khô, giặt ra hết. Hơn nữa, khăn còn có vết rách, có dấu vết được vá lại. Liễu Hân Linh khỏi nhớ lại lúc nàng vừa đến đình nghỉ mát thấy Quý Uyên Từ ngây ngốc cầm kim may vá, nàng đoán cái khăn này rất quan trọng với cậu ta cho nên cậu ta mới nhờ người khác làm, đại nam nhân lại tự mình luồn kim xỏ chỉ. Măc dù tình cảnh rất buồn cười nhưng Liễu Hân Linh phải người nhiều chuyện, chẳng qua nàng chỉ mím môi cười cười gì, tùy cậu ta che giấu.

      Hai tiểu bánh bao cũng rất tò mò với hành động của Quý Uyên Từ, cả hai cùng nghiêng đầu nhìn cậu ta cẩn thận phủi bụi chiếc khăn cho sạch sau đó cất kỹ vào trong người. Phải , bọn hổ là song sinh, hành động của hai tiểu bánh bao giống nhau vô cùng, hai cặp mắt đen như bồ đào trong suốt mở to nhìn người, người bình tĩnh thế nào bị hai cặp mắt như thế nhìn cũng được tự nhiên.

      [​IMG]
      “A Nhược”, Liễu Hân Linh thích thú lặp lại, “A Nhược”, phải là chữ “Nhược” chiếc khăn kia chứ? Chẳng lẽ chiếc khăn kia là do nữ tử đó để lại cho cậu ta? Phải vậy ?

      Đương nhiên là có khả năng đó!

      “Đúng, chính là A Nhược. Ngày đó A Nhược cứu ta, máu dính vào y phục của nàng ấy, nàng ấy bèn dùng cái khăn này lau xong vứt , ta nhặt lại đấy…” Quý Uyên Từ hơi xấu hổ tiếp: “Vốn dĩ ta cũng dám khẳng định nàng ấy là A Nhược mà ta biết, nhưng khi nhìn thấy chiếc khăn, ta có thể khẳng định chính là nàng ấy. Sở Huynh đồng ý phái người tìm A Nhược giúp ta, để ta báo đáp ơn cứu mạng của nàng ấy. Nhưng mà lâu như thế, chút tin tức của nàng ấy cũng có, mấy ngày trước rốt cuộc cũng có tin tức truyền về, A Nhược xuất ở Tây Bắc…”

      Thấy bạn thái y ngừng nghỉ, Liễu Hân Linh nhớ tới cách bạn thái y này muốn báo ân, nàng khỏi há hốc mồm. Cậu ta vô cùng vui vẻ muốn lấy thân báo đáp, nhưng biết con nhà người ta có chấp nhận chuyện cậu ta muốn lấy thân báo đáp hay đâu. Nếu cứ cố chấp đuổi theo như vậy, ai biết người ta có chấp nhận cậu ta ? Hơn nữa nàng nhìn ra được Sở Khiếu Thiên tán thành chuyện cậu ta và nương kia có liên quan đến nhau, thậm chí vấn đề tìm người cũng chỉ tùy tiện dặn dò thuộc hạ, căn bản sai người lòng tìm kiếm. Có điều ngờ hơn năm mà lại có tin tức.

      [​IMG]“Sinh thần vui vẻ” với mình. Đặc biệt là Đại Bảo, mỗi khi có ai “Sinh thần vui vẻ” với bé, tiểu gia hỏa đều ưỡn ngực trả lời “Hừm…” vang dội, dáng vẻ nho đó, nhìn thế nào cũng đáng .

      Về phần bạn Nhị Bảo…Liễu Hân Linh chỉ có thể thở dài. Còn phải là…chỉ cần chú ý chút, bé nhanh chóng tựa vào người ca ca ngủ mất tiêu. Càng làm cho nàng nghẹn lời chính là…Đại bảo có sức mạnh, kéo tiểu bánh bao ngủ khắp nơi cũng biết mệt, cho nên bé rất hào phóng để muội muội ngủ lưng mình, mang theo muội muội chạy khắp nơi chơi đùa, như vậy, xem như hoàn thành nhiệm vụ mẫu thân giao -- Phải dẫn muội muội chơi, để cho muội muội ngủ thành đứa béo phì!

      Nhưng mà…Thân ái, bé để muội muội ngủ người bé, còn bé chơi mình, cạn lời luôn!!

      [​IMG]
      từ thuở còn thơ, nàng nhất định thể để cho Nhị Bảo trở thành nương lười biếng.

      Sau khi dùng bữa tối xong, Liễu Hân Linh dẫn hai tiểu bánh bao bộ tiêu thực trong hoa viên, đám nha hoàn ma ma cẩn thận theo hầu hạ phía sau.

      Mùa hè ngày dài đêm ngắn, trời chiều buông xuống nhưng phía chân trời vẫn cỏn nắng chói chang, ráng chiều xinh đẹp kinh tâm động phách, nhộm đỏ cả vùng trời. Xa xa nhìn lại, cảnh sắc xinh đẹp như thế, khiến cho trái tim bồi hồi, cách nào hít thở nổi.

      Gió biển chạng vạng thổi mang theo hơi lạnh, Liễu Hân Linh dắt tay con thong thả dạo, con trai chạy nhảy tung tăng phía trước, khi nhìn thấy khóm hoa nào đẹp bé ngó ngó rồi phá hư, nghe thấy tiếng côn trùng trong bụi cỏ bé chuôi vào, hoạt bát chịu nổi. Còn Nhị Bảo là đứa lười, nếu phải nàng dắt tay bé tản bộ, bé nhất định để ma ma bế, sau đó bé ngủ trong lòng ma ma, mặc cho ma ma bế bé tản bộ.

      “Nương, ngủ ~~” Nhị Bảo ngáp cái, khóe mắt ẩm ướt, trông có vẻ đáng thương vô cùng.

      Liễu Hân Linh hề mềm lòng, nàng xoa bóp bàn tay mềm mại non nớt của bé, giọng trả lời: “Nhị Nhị ngoan, thêm hai khắc nữa, nương dẫn con vào tắm rửa sạch rồi ngủ nha ~~”

      “A ~~” cái miệng nhắn của tiểu bánh bao mím lại, dáng vẻ ủ rũ như bà cụ non, có chí tiến thủ.

      Lúc nàng trấn an con , bên ngoài tiểu viên vang lên loạt tiếng người lộn xộn. Liễu Hân Linh nhíu mày, nàng định sai nha hoàn xem xem xảy ra chuyện gì tiếng động càng lúc càng gần, sau đó trước cửa tiểu viện xuất thân ảnh cao lớn.

      Thân ảnh cao lớn vừa xuất cướp hết lực chú ý của tất cả mọi người, cảm giác tồn tại rất mãnh liệt, khiến cho ai chú ý đến .

      ràng mặt trời lặn, nhưng khi vừa nhìn thấy người nọ, nàng cảm thấy mắt mình bị ánh sáng chiếu vào gây chua xót đau nhức.

      “Nương tử, ta trở về!”

      Giọng nam nhân khàn khàn, khuôn mặt tuấn đầy vẻ mệt mỏi nhưng giấu được sung sướng vui vẻ.

      Liễu Hân Linh nhìn , nhất thời cổ họng nàng đắng chát, ra lời. Cho đến khi luồng hơi thở tràn ngập nam tính quen thuộc vây quanh nàng, nàng mới nhận ra, cuối cùng nam nhân kia cũng về.
      linhdiep17, tart_trung, Kimanh125722 others thích bài này.

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      [​IMG]

      Con trai và con đều ruồng rẫy , là đau khổ! Hu…hu…hu TAT

      cho phép, Nhị Nhị, cho, ôm ~~” Tiểu bánh bao chậm rãi từng chữ.

      Sở Khiếu Thiên: “TAT, nương tử, con trai và con cho ta ôm…”

      Liễu Hân Linh từ bên ngoài vào, nàng hề đồng cảm với , chỉ : “Nha hoàn chuẩn bị thức ăn, chàng dùng bữa tối trước .”

      Sở Khiếu Thiên dùng tay kéo nàng ôm vào lòng, ra sức cọ qua cọ lại an ủi tâm hồn bị thương vì bị con trai con ghét bỏ của . Nữ nhân trong lòng vẫn mềm mại thơm ngát như thế, mùi vị quen thuộc khiến cho nhịn được than tiếng, …Xa cách quá lâu, lâu đến nỗi hàng đêm nhớ nữ nhân này đến mức ngủ được.

      Liễu Hân Linh bị cọ nên rất muốn trốn tránh, hơn nữa cái dáng vẻ này nhìn thế nào cũng giống con chó lớn, giống như con chó lớn nàng nuôi bị lạc đường cuối cùng cũng trở về được.

      Dưới thúc giục liên tục của Liễu Hân Linh, thậm chí nàng còn phải uy hiếp, bạn nam nhân thiếu điều muốn treo người nàng rốt cuộc đành phải bất đắc dĩ đến thiên thính dùng bữa. Liễu Hân Linh hừ tiếng, bế hai tiểu bánh bao đặt xuống đất, sau đó dắt tay hai bé cùng ra.

      [​IMG]
      cạnh, nàng phải quan tâm chăm sóc chúng nên cảm thấy gì. Bây giờ cuối cùng người cũng xuất ở trước mặt, nàng mới biết nàng rất nhớ .

      dùng bữa, Quý Uyên Từ nhận được tin cũng chạy tới.

      Nhìn thấy Sở Khiếu Thiên, Quý Uyên Từ mặc kệ có phải dùng bữa hay , như vậy có lễ phép hay , cậu ta rất kích động đánh quyền qua: “Sở huynh, rốt cuộc huynh về rồi!”

      “Khụ khụ khụ…” Sở Khiếu Thiên bị đánh bất ngờ nên miếng cơm nuốt xuống bị mắc nghẹn ngang cổ họng, thiếu chút nữa nghẹt thở. Liễu Hân Linh vội vàng rót cho chén trà, vội vàng nhận lấy uống ngụm nuốt xuống.

      Quý Uyên Từ xấu hổ, mặc dù hại Sở Khiếu Thiên thiếu chút nữa nghẹn chết nhưng trong lòng cậu ta vẫn rất vui, vì vậy cậu ta thèm quan tâm đến ánh mắt đằng đằng sát khí của bạn thế tử gia. Sở Khiếu Thiên về là tốt rồi, bây giờ mình có thể lập tức Tây Bắc tìm người ~~

      Có điều, ràng Sở Khiếu Thiên chào đón cậu ta, đặc biệt khi thấy các tiểu bánh bao còn thân thiết với tên ngốc này hơn mình, vả lại sau khi phát ra hai tiểu bánh bao thân thiết với mình hoàn toàn là do bạn thái y ngốc này dạy ra, hận thể trực tiếp đá lên mông bạn thái y cái.

      [​IMG]
      đằng, khiến người ta dám nhìn thẳng. Người có vẻ chững chạc hơn, màu da vốn trắng trẻo cũng biến thành rám nắng khỏe mạnh, tính tình gàn dở độc ác sau năm rèn luyện trở nên trầm tĩnh hơn, lúc chuyện, khí thế trầm ổn lạnh lùng, làm cho nàng có cảm giác lạ lẫm.

      Tuy nhiên, khi lên tiếng, cảm giác quen thuộc lại quay về, thoáng cái thời gian thân thiết năm trước trở lại gần hơn, có xa cách, người cũng quen thuộc hơn.

      Rất nhanh, Sở Khiếu Thiên ném bạn thái y mời mà tới ra ngoài, bên trong chỉ còn lại nhà bốn người.

      vất vả mới dùng xong bữa tối, sau khi nghỉ ngơi lát, Sở Khiếu Thiên bắt đầu tiếp tục bồi dưỡng tình cảm với hai con, lúc này Liễu Hân Linh lại vô tình đuổi tắm. Nàng chịu đựng lâu rồi, toàn thân người kia toàn là vị muối biển, biết phiêu bạt biển bao lâu rồi, thúi như thế, người lớn, ngay cả hai đứa cũng chịu nổi, nàng nhất định cho ôm hai cục cưng đâu.

      Hai tiểu bánh bao cẩn thận nhìn theo cho tới khi nam nhân mất, sau đó xoay đầu nhìn mẫu thân nhà mình.

      [​IMG]

      Liễu Hân Linh chậm rãi lau khô tóc cho , sau đó ngửi ngửi, xác nhận người có mùi vị gì khác thường nên nàng hào phóng : “Được rồi, rất sạch , chàng chó thể chơi cùng bọn rồi !!, nhớ kiềm chế chút, đừng để Đại Bảo làm bị thương.” Giọng điệu dặn dò kia giống như với đứa .

      Mặt mày Sở Khiếu Thiên đầy vạch đen phản bác: “Linh Nhi, ta phải chơi với các bé, mà là bồi dưỡng tình cảm. Còn có, Đại Bảo làm sao có thể làm ta bị thương!!!” Lời này khiến người ta tự ái.

      [​IMG]
      linhdiep17, tart_trung, Kimanh125726 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :