1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Trời ơi, có chương tiếp theo nàng, mặc dù nghĩ Linh tỷ thắng nhưng maô háo hức xem mọi người ngỡ ngàng ntn quá. :yoyo58::yoyo53::yoyo36::yoyo36:

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 74
      Beta: Ishtar

      Nghe được lời của nữ nhân Nam Di này, ánh mắt Sở Khiếu Thiên bỗng chốc lạnh , nếu phải Liễu Hân Linh đè lại, tin tưởng sớm kích động nhảy ra mắng chửi người rồi.


      Bởi vì Sở Khiếu Thiên lên tiếng, trường mảnh an tĩnh, loại an tĩnh này so với lúc trước hoàng tử Nam Di chỉ đích danh Sở Khiếu Thiên còn quỷ dị hơn. Dù sao, người bị võ sĩ Nam Di này điểm danh là nương khuê tú giống như có võ vẽ gì a, chuyện thắng thua còn là vấn đề, lúc này để cho bọn họ hoài nghi người Nam Di ràng là muốn báo thù.


      Mặc dù chỗ ngồi cách khá xa, nhưng đoàn người vẫn có thể thấy người Nam Di quắc mắt nhìn chằm chằm phương hướng Sở Khiếu Thiên cùng thiếu nữ dịu dàng thanh tao lịch bên cạnh , bộ dáng nhu nhược mảnh khảnh cùng phong cách trầm tĩnh văn nhã này chính là tiêu biểu của nữ tử khuê các Đại Sở, có gì đặc biệt, tựa như quý nữ được nuông chiều trong nhà. Để cho nàng ra ứng chiến, ràng là khi dễ người chứ sao.


      Lần này mọi người khỏi mắng thầm người Nam Di biết xấu hổ, vì báo thù cho hoàng tử bọn mà ngay cả nữ nhân nhu nhược cũng bỏ qua. Có câu , thê nữ có tội, nam nhân phạm sai lầm, để vợ con gánh chịu, càng nên để nữ tử nhu nhược như vậy gánh chịu chứ.


      Nghĩ tới đó, mọi người khỏi dậy lên đồng cảm với thế tử phi An Dương vương, phải gánh họa cho trượng phu, là quá đáng thương.


      Sứ thần Nam Di thấy bộ dáng thế tử phi An Dương vương cũng có chút đỏ mặt, nhưng thể nghiêm mặt mặc cho A Y Na làm việc. A Y Na là thị vệ của hoàng tử Mộc Hợp, cũng là trong những cơ thiếp của hoàng tử, rất được hoàng tử tin chìu. Mà A Y Na rất trung thành với hoàng tử, hành động lần này mặc dù là theo ý bọn họ, nhưng nàng cũng muốn báo thù cho hoàng tử.


      Khung cảnh bên trong yên tĩnh, đột nhiên có đạo thanh tươi cười vang lên: "Ai nha, vị nương A Y Na này có ý muốn cùng nữ tử Đại Sở chúng ta so cầm kỳ thi họa sao? nương nên biết, nữ tử Đại Sở chúng ta xưa nay đều được nuông chiều, hiền lương thục đức, đa tài đa nghệ, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, cũng hứng thú dùng bạo lực như nam nhi a."


      Mọi người nghe được thanh này, thầm trầm trồ khen ngợi, nhìn về phía vừa phát ra tiếng , chính là Tĩnh vương ngồi cách hoàng đế xa. Tĩnh vương mang mặt nụ cười so với bình thường khác nhau là mấy, nếu là bình thường, bọn họ cảm thấy Tĩnh vương cười đến đáng đánh đòn, lão chính là lưu manh đáng tin cậy, nhưng bây giờ lại cảm thấy lão lưu manh này là thân thiết đáng .


      Cũng phải sao, người Nam Di biết tình hình Đại Sở, còn đặc biệt khiêu chiến khuê tú Đại Sở, coi là cái gì a? Làm người cũng phải biết xấu hổ chứ? Chẳng lẽ nam nhân tỷ thí thua phải lấy lại danh dự từ người nữ nhân sao?


      A Y Na nghe được lời của Tĩnh vương hàm châm chọc cũng giận, kiêu ngạo : "Tĩnh vương thế ổn, A Y Na tuy là nữ tử nhưng chưa bao giờ thua nam nhi, ở nước Nam Di chúng ta, nữ tử và nam nhân đều cùng tập võ, cùng ra chiến trường. Hơn nữa, ba cuộc tỷ thí tối nay cũng được hoàng đế của các người đồng ý, là so tài võ nghệ, nên làm theo quy củ, thể bởi vì đối phương là người nào mà dừng lại! Hoặc là, Đại Sở các người muốn lật lọng?" xong, ánh mắt lãnh thẳng tắp nhìn về đám người Sở Khiếu Thiên.


      Nghe như thế, nam nhân có chút nóng nảy đều chịu nổi. Đặc biệt là ở trong lòng người dân Đại Sở đều có suy nghĩ nước Nam Di chính là quốc gia mọi rợ chưa được khai hóa, trình độ văn minh hết sức thấp, sao có thể so với lễ nghi hoàng triều Trung Nguyên? nha đầu Nam Di lại dám Đại Sở bọn lật lọng tự phản lời mình, đây ràng mới chính là tác phong của Nam Di các ngươi.


      Mọi người còn chưa kịp mở miệng phản bác, lão lưu manh lại lên tiếng: "Hả? Xem ra nương A Y Na chấp nhất muốn so tài như vậy, chẳng lẽ là vì mới vừa rồi hoàng tử các ngươi bị thế tử An Dương vương đả thương, cho nên các ngươi muốn gây phiền toái cho thế tử phi An Dương vương? Ai nha, xem ra người Nam Di các ngươi cũng là đặc biệt có đạo lý, chẳng lẽ chưa từng nghe qua khách tùy chủ tiện (khách phải theo chủ) sao? nương A Y Na nếu tính toán cùng nữ tử Đại Sở chúng ta so tài lục nghệ được ?"


      Lục nghệ là sáu môn cầm kỳ thi họa nữ công gia chánh, là nữ tử Đại Sở đều cần phải có sáu loại tài nghệ này, dĩ nhiên, đây chỉ hình thức, quý nữ có gia thế tốt trong kinh thành, chỉ cần biết cầm kỳ thi họa là đủ, chỉ có nữ tử nhà bình thường mới phải học cả nữ công gia chánh. Mọi người đều biết, bởi vì điều kiện đặc thù của nước Nam Di, khiến cho người Nam Di thượng võ, tính khí hung hãn, là nữ tử cũng thua thiệt, bị giới hạn nơi khuê phòng, nữ tử cần phải học cầm kỳ thi họa các loại. Tĩnh vương đây phải là cười nhạo giáo dục của nước Nam Di đối với nữ tử chứ?


      Vì vậy thanh này của Tĩnh vương vừa dứt, trong đám quan viên đột nhiên có người nhịn được liền bật cười ra tiếng, sau đó giống như lan truyền, đám quan viên còn lại cũng cười to ồn ào cả lên, cười đến nỗi mấy tên sứ thần Nam Di mặt đỏ tới mang tai, đứng ngồi yên.


      "Ngươi. . . . . ." A Y Na rốt cuộc vẫn nhịn được, tức giận muốn gì đó liền bị A Mộc Nạp giữ chặt.


      Hôm nay mặt mũi của nước Nam Di cũng mất hết, trong lòng A Mộc Nạp biết tại còn dây dưa nữa chỉ làm chuyện cười cho Đại Sở, muốn mượn cớ bỏ qua trận tỷ thí thứ ba ai ngờ, hoàng đế Đại Sở cuối cùng cũng mở miệng.


      "Tĩnh vương, sứ thần Nam Di quản ngại xa xôi tới đây, nên vô lễ." Thanh Sùng Đức hoàng đế mặc dù rất , nhưng cũng kèm theo uy nghiêm của bậc đế vương, vừa mở miệng, tiếng cười lập tức ngừng lại "Tuy là khách tùy chủ tiện, nhưng Đại Sở từ trước đến giờ cùng Nam Di quan hệ rất tốt, vả lại lúc trước trẫm qua, phải so hết ba cuộc tỷ thí hết mới thôi. Thế tử phi An Dương vương, ngươi có bằng lòng tiếp nhận khiêu chiến của nương A Y Na ?"


      "Hoàng thượng!" Sở Khiếu Thiên cùng An Dương vương đồng thời lên tiếng.


      Sở Khiếu Thiên bất mãn, cảm thấy nữ nhân nước Nam Di này biết trời đất là gì, lại dám có chủ ý đánh vợ , khiến lửa giận của dâng cao, hối hận mình mới vừa rồi xuống tay quá , nên trực tiếp phế tên hoàng tử Nam Di kia. Mà An Dương vương thầm lo lắng con dâu bị thương, cũng muốn cho con dâu chấp nhận khiêu chiến, lên đài tỷ thí cùng người Nam Di.


      Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Liễu Hân Linh, Liễu Hân Linh vẻ mặt trấn định, chỉ là nâng lên đôi mắt long lanh nhìn về phía nữ nhân Nam Di đối diện, thanh dịu dàng nhu hòa : "Hoàng thượng, thần nữ tiếp nhận."


      Sở Khiếu Thiên vừa nghe, trợn to hai mắt, trong lòng tức giận. Nhưng lại bị ngón tay nhàng nhấn đùi , nhất thời thể động đậy, tính khí dữ dội cũng bớt mấy phần. Sở Khiếu Thiên lần nữa khóc ròng trong lòng, quái lực đáng ghét aaa.


      Thái độ thản nhiên của Liễu Hân Linh làm cho các quan viên lau mắt mà nhìn, nhất thời dâng lên cỗ kính nể. Biết thất bại, nhưng đối mặt với người Nam Di gây , nữ tử Đại Sở chúng ta cũng sợ hãi mà lui về phía sau, giỏi lắm!


      Liễu Hân Linh an ủi siết chặt tay Sở Khiếu Thiên, để cho cần phải lo lắng, rồi hướng sang vợ chồng An Dương vương nhàng gật đầu, sau đó cùng cung nữ đến cung điện lân cận thay quần áo.


      Cung nữ này đem bộ y phục cưỡi ngựa của nữ tử Đại Sở đưa cho nàng, y phục này khá đơn giản, cho nên cử động rất thoải mái, khi đánh nhau cũng bị trở ngại.


      Đợi nàng thay xong quần áo, cung nữ này thừa dịp có người chú ý, giọng : "Thế tử phi, đây là thuốc Quý đại nhân sai nô tỳ giao cho ngài, Quý đại nhân nghe người Nam Di xưa nay hiếu chiến hung ác, vì để phòng ngừa ngài bị thương nên dặn dò ngài để nó bên người, vật này có thể làm võ lực của người Nam Di bị suy yếu rất nhiều."


      Liễu Hân Linh chỉ nhìn nàng ta, cũng cầm lấy.


      Cung nữ này có chút gấp gáp, liên tục nhìn bên ngoài, giống như sợ có người phát . Nghe được người bên ngoài thúc giục đem vật nhét vào tay Liễu Hân Linh, sau đó khéo léo lui sang bên để cho nàng ra ngoài. Liễu Hân Linh liếc cái, là chiếc hà bao được làm tinh xảo, chất lượng tệ, vừa nhìn biết nó từ đâu tới. Liễu Hân Linh thầm cười lạnh, muốn hãm hại người cũng cần phải làm như vậy chứ, chẳng lẽ chủ sau lưng biết Quý Uyên Từ thần kinh này mặc dù là thái y, nhưng tiêu xài rất hoang phí, căn bản nhà chỉ có bốn bức tường thôi sao? Loại hà bao tinh này lấy đâu ra?


      Liễu Hân Linh nghĩ tới lúc trước Quý Uyên Từ có đem đến hai cái hà bao đường may xiên xiên xẹo xẹo, khiến người làm nữ nhân như nàng cũng phải xấu hổ, nghe đó là do nữ đầu bếp của nhà giúp làm, cái này mới chính là hình tượng của Quý Uyên Từ.


      Liễu Hân Linh mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, thừa dịp cung nữ này chú ý tiện tay đem cái hà bao vứt vào trong gian trữ vật. Chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc, đem cho Quý Uyên Từ xem chút đây là thuốc gì.


      Lúc nàng ra thấy A Y Na chọn lựa binh khí, thấy nàng ra ngoài, A Y Na lạnh lùng quét tới cái, trong mắt có khinh miệt cùng oán độc, sau đó chọn trường tiên đen nhánh. Liễu Hân Linh dịu dàng cười, nhìn ánh mắt đành lòng của mọi người, ung dung tới, trực tiếp cầm lấy cây trường côn.


      Thấy Liễu Hân Linh trực tiếp giơ lên cây trường côn phù hợp hình tượng, mọi người đều che mặt kích động. Trong đống binh khí này cũng có kiếm và trường tiên rất thích hợp cho nữ tử sử dụng, vì sao nàng lại chọn cây gậy đây? Thấy nàng cầm cây gậy ở trong tay, rối rắm trong lòng a! Đặc biệt là kết hợp với bộ dáng dịu dàng văn nhã kia, càng thêm ổn.


      Lúc này, đạo thanh kích động vang lên: "Biểu tẩu, cố gắng lên!"


      Tạ Cẩm Lan rốt cuộc để ý mẫu thân cảnh cáo, nhảy dựng lên cổ vũ Liễu Hân Linh. Đặc biệt khi thấy Liễu Hân Linh cầm cây trường côn dài hai thước khuôn mặt xinh đẹp bé của tiểu chính thái đều đỏ lên, bộ dáng kích động hận được xông lên ôm lấy nàng. Thấy bộ dáng Tạ Cẩm Lan, Sở Khiếu Thiên nhịn được trừng mắt liếc cu cậu cái.


      "Cẩm nhi, ngồi xuống!" Tạ Thiên Nhan có chút ngượng ngùng bắt đệ đệ ngồi xuống, hơi lo lắng nhìn Liễu Hân Linh lên đài.


      Có thể , lo lắng của Tạ Thiên Nhan và mọi người, so với mới vừa rồi đối với Sở Khiếu Thiên ứng chiến còn rối rắm hơn, đối với thế tử phi An Dương vương, trong lòng mọi người đều sụt sịt cảm khái, đành lòng nhìn kết quả cuối cùng. Hơn nữa, đoán chừng cũng là mấy trăm năm rồi ở Đại Sở lần đầu tiên mới có nữ nhân tham gia tranh tài võ thuật ở cuộc tỷ thí công khai như vậy, mà bọn họ lại cảm thấy rối rắm.


      Nghĩ tới, mọi người lại nhịn được nhìn về phía vị hoàng đế uy nghi sắc mặt lạnh nhạt như cũ, còn có vợ chồng An Dương vương vẻ mặt lo lắng, cuối cùng là Sở Khiếu Thiên mặt đen lại. Bọn họ đều cho rằng Sở Khiếu Thiên là sợ thê tử mình thua, ai ngờ được rằng Sở Khiếu Thiên cách nào chịu được những thứ Nam Di ghê tởm kia lại dám có chủ ý đánh tới nữ nhân của , là đáng chết!


      Mặc kệ người ở dưới đài có ý kiến gì, hai nữ nhân đài vẫn giằng co.


      A Y Na mặc dù xem thường bộ dáng yếu đuối của nữ nhân Đại Sở, nhưng cũng cẩn thận hơn mấy phần, hoàng tử phân phó nàng nhất định phải làm thế tử phi An Dương vương bị thương, cho phép nàng được phạm sai lầm dù chỉ nửa phần.


      Mà Liễu Hân Linh tâm tình nhõm hơn nhiều, nàng chống cây trường côn so với nàng cao hơn rất nhiều ở đài, khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt nhu hòa, thấy thế nào cũng giống là muốn so tài với người.


      "Tranh tài bắt đầu!"


      Thanh thái giám đài lanh lảnh rơi xuống, trường tiên trong tay A Y Na quét đất quăng tới đây, gõ thẳng vào mặt. Liễu Hân Linh nghiêng người để roi này đánh trúng mình, kết quả khiến cái roi kia dây dưa đến trường côn trước người nàng.


      Theo như ý muốn của A Y Na, nàng ta muốn ở cuộc tranh tài này từ từ hành hạ thế tử phi An Dương vương, giống như mới vừa rồi thế tử An Dương vương làm với hoàng tử bọn họ. Cho nên vừa ra trận, nàng ta dùng roi cuốn lấy vũ khí của đối phương. Hơn nữa theo nhãn lực của nàng ta, bước chân của thế tử phi An Dương vương đều đều, vừa nhìn liền biết đó là nữ tử yếu đuối có võ công, tất nhiên phải là đối thủ của nàng ta. Vì vậy, roi của nàng ta đánh ra cũng chỉ dùng năm phần sức so với bình thường.


      Quả nhiên, chiêu đắc thủ, roi cuốn lấy trường côn, A Y Na cười lạnh, muốn đánh bay trường côn lại đột nhiên phát , nàng ta cách nào nhúc nhích, roi giống như quấn vào khối núi lớn, có hung hãn hơn cũng nhúc nhích được chút nào.


      Người bên dưới cũng tràn đầy cảm giác khẩn trương, thấy A Y Na quất ra roi này đến roi khác, tâm cũng treo đến cổ họng. Chỉ là, thấy roi này chỉ quấn ở trường côn thương tổn người, mới an tâm chút ít. Vậy mà, thế tử phi An Dương vương hết sức nhu nhược theo nhận định của bọn họ chẳng những có né tránh, ngược lại còn lớn mật dùng tay kéo cái trường tiên kia, sau đó nhàng kéo tới, A Y Na phòng bị, thậm chí ngay cả người cùng roi cũng trực tiếp bị kéo té sấp về phía trước.


      Ô, phải là nương Nam Di này quá cẩn thận rồi chứ?


      Mọi người đều ôm cái ý nghĩ này, trực giác cho rằng là A Y Na quá tự phụ cho nên mới trúng kế, bị nương yếu đuối kéo roi quật ngã, có mất thể diện hay chứ? Chẳng lẽ bản lĩnh của võ sĩ Nam Di chỉ có thế thôi sao?


      A Y Na bối rối rơi xuống, chỉ là phản ứng của nàng ta rất nhanh, trực tiếp bỏ cái roi kia, lộn cái nhảy đứng dậy, nhìn về phía thân hình đối thủ nhúc nhích chút nào mắt tóe lửa.


      Liễu Hân Linh rất bình tĩnh, nhìn đến ánh mắt hận ăn được thịt người của nữ nhân đối diện, cái roi kia bị nàng tiện tay vứt xuống đài, sau đó nhìn về phía võ sĩ Nam Di đứng lên, trong lòng suy nghĩ nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh. Phản ứng mới vừa rồi của A Y Na khiến nàng hiểu được phản ứng và tốc độ của A Y Na đều thấp, nếu đánh tay đôi, hơi sức nàng có lớn hơn nữa cũng bị đả thương.


      Nghĩ như vậy, Liễu Hân Linh nắm trường côn quất vào A Y Na nhào tới.


      Vậy mà, nàng ra sức hơn nữa tốc độ cũng nhanh, lần này, A Y Na nhanh chóng tránh được. Rất nhanh, A Y Na lấn đến gần, mắt mở to, sắc mặt hết sức kinh người, khóe miệng lên nụ cười khinh miệt lại lạnh lẽo, sát ý trong con ngươi làm cho lòng người rung động.


      Liễu Hân Linh nheo mắt lại, ngươi dám tới đây ta cũng khách khí.


      A Y Na trực tiếp nhào tới người nàng, đôi tay siết chặt cổ áo của nàng, muốn làm cho nàng khó thở. Liễu Hân Linh thầm hận thân thể nhu nhược của chính mình, cắn răng nhịn, trực tiếp vung quyền đánh vào ngực A Y Na.


      A Y Na vốn có để quả đấm đó vào trong mắt, nhưng khi cả người bay ra ngoài rồi, nàng ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cho đến khi ngã xuống lôi đai bên kia, mới phát ngực đau đến nỗi giống như bị lửa thiêu, cổ họng ngòn ngọt, phun búng máu ra ngoài, sau đó là ho kịch liệt, đau đến nỗi nàng ta cách nào nhúc nhích được, chỉ cảm thấy xương ngực đều bị gãy hết.


      Liễu Hân Linh đứng lên, cho A Y Na thời gian phản ứng, trực tiếp gậy nhấc A Y Na lên quét ra ngoài. A Y Na giống như diều đứt dây, cả người bay xuống khỏi lôi đài, lúc rơi mặt đất phát ra tiếng vang lớn.


      Mọi người ngây ngốc nhìn thiếu nữ cầm trường côn trong tay, nụ cười dịu dàng, từ lúc bắt đầu tranh tài cho đến lúc kết thúc tới phút, đối thủ biết tại sao lại rớt xuống lôi đài rồi, hơn nữa còn đại thắng? Đây được coi là cái gì a? tương phản này cũng quá lớn rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      "A, biểu tẩu thắng rồi."


      Tạ Cẩm Lan nhìn khí quỷ dị lúc này, vui mừng nhảy lên.


      tiếng hoan hô này của Tạ Cẩm Lan cũng làm cho khí ở đây sốn lại, phá vỡ ngu ngốc trì trệ của mọi người, bọn họ đều rất vui mừng, khỏi dùng loại ánh mắt thẩm định quan sát thiếu nữ dịu dàng đài mỉm cười yếu ớt, mảnh khảnh nhu nhược như cũ, bước chân nhàng. Họ khỏi hoài nghi, cuộc tỷ thí mới vừa rồi chẳng lẽ còn có nguyên do nào khác sao?


      Sở Khiếu Thiên cũng nhìn thiếu nữ đài, vẻ mặt kiêu ngạo. Quả nhiên, đối mặt với lực lượng mạnh mẽ thần mã cũng thành mây bay a. Hơn nữa nhìn nàng gọn gàng linh hoạt trực tiếp đem người đánh bay làm tâm tình của tốt.


      Lúc này, hai thị nữ Nam Di qua đỡ A Y Na dậy, thấy sắc mặt thất bại của nàng ta, còn có vết máu bên môi, khỏi nóng nảy mà kiểm tra vết thương, loạt tiếng Nam Di, giống như muốn tình huống tại cho sứ thần Nam Di nghe. Mà sứ thần Nam Di nghe được lời của hai người thị nữ, sắc mặt cũng nặng nề, sau đó lại hỏi mấy câu, A Y Na nhịn đau trả lời.


      Thấy cử động của người Nam Di, quan viên tại chỗ cũng nhịn được mà nhìn bọn họ, muốn biết bọn họ giở trò quỷ gì.


      Lúc này, A Mộc Nạp ra, chào cái rồi ra: "Hoàng thượng, A Y Na bị thương rất nặng, nàng hoài nghi thế tử phi An Dương vương dùng thuốc với nàng."


      Giọng điệu A Mộc Nạp cứng rắn, Sở Khiếu Thiên vỗ trán: "Càn rỡ!" Mắt tràn đầy sát khí nhìn mấy người Nam Di chung quanh, thanh cũng trầm mấy phần, "Thua chính là thua, cần gì kiếm cớ? Người Nam Di các ngươi là loại tiểu nhân, đánh lại, dám thế tử phi của bản thế tử dùng thuốc, mắt các ngươi bị mù hay sao?"


      Liễu Hân Linh thầm cau mày, lúc này hiểu hành động lúc trước của cung nữ đưa thuốc cho nàng có liên quan tới người Nam Di. Chỉ là, nàng tin tay của người Nam Di có thể duỗi dài như vậy, tất nhiên là có người lén lút giúp người Nam Di, để bọn họ ở đấu trường bị thua hết hoặc là bị thương.


      "Ai nha, nếu hoài nghi, xin thái y tới nghiệm thương phải là được rồi sao?" Tĩnh vương lên tiếng "Cũng có thể mời đại phu Nam Di các ngươi tới xem cho nương A Y Na chút, tránh cho các ngươi nghi thần nghi quỷ."


      Tĩnh vương hết sức khách khí, khiến cho sứ thần nước Nam Di mặt đỏ lên, nhưng thể phản bác. Bọn họ tại hi vọng lời A Y Na là chính xác, nếu lần này đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi.


      ra bọn họ cũng tin tưởng thiếu nữ xem ra nhu nhược vô hại như vậy lại có thể thắng được A Y Na, A Y Na ở nước Nam Di là võ sĩ số , nam nhân cũng rất ít thắng được nàng, nữ nhân Đại Sở yếu đuối như vậy làm sao có thể thắng được?
      linhdiep17, ly sắc, SiAm41 others thích bài này.

    3. DangThuy

      DangThuy Active Member

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      115
      Em xin cái tem làm kỉ niệm :th_125:
      Có người chuẩn bị bẽ mặt ròy, hí hí :tam:
      Ishtar thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 75
      Beta: Ishtar


      Người Nam Di chất vấn đối với Đại Sở mà là vẻ mặt mang hàm ý coi thường, nếu phải tại Đại Sở cùng Bắc Việt tham chiến, nên đắc tội với nước Nam Di sớm đem bọn sứ thần Nam Di này đánh ra ngoài rồi.


      giống với Đại Sở và Bắc Việt trăm năm cừu oán, Đại Sở cùng Nam Di quan hệ tương đối mập mờ, trăm năm qua ngoài mặt đều là mảnh hài hòa, vả lại hàng năm quốc chủ Nam Di cũng phái người sứ Đại Sở, cùng Đại Sở giao hảo. Nhưng nếu thực lực của Đại Sở suy thoái, Nam Di ngần ngại mà bỏ đá xuống giếng, xâm lược Đại Sở.


      Mọi người mặc dù đối với chuyện bị người Nam Di chất vấn hết sức tức giận, cảm thấy đề nghị của Tĩnh vương vô cùng tốt, nhưng cũng có người dám càn rỡ, chỉ có thể nhìn về vị trí đầu não kia, mong Hoàng đế tới định đoạt chuyện này.


      Sùng Đức hoàng đế nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, ánh mắt rơi vào thiếu nữ lôi đài dừng chút, : "Nếu A Mộc Nạp các hạ hoài nghi, như vậy để cho thái y cùng vu y của các ngươi tới đây xem cho nương A Y Na chút ."


      Hoàng thượng lên tiếng, hơn nữa muốn tỏ vẻ công bằng, mọi người chỉ có thể kìm nén bực bội, chờ kết quả.


      Bởi vì người Nam Di hoài nghi thế tử phi An Dương vương dùng dược vật đánh ngã A Y Na mới thắng được, cho nên Liễu Hân Linh chỉ có thể bị thị vệ canh chừng ở lôi đài, được rời khỏi. Sở Khiếu Thiên thấy tình cảnh này, cơ hồ mắt cũng đỏ lên vì tức giận, nhìn sát khí sắp bộc phát này, mấy người gần liền lẳng lặng cách xa ra chút, sợ vị thế tử gia vô pháp vô thiên này khó chịu liền trực tiếp lật bàn đánh người —— bọn họ cũng cho là có hoàng thượng ở chỗ này, kìm chế lại, nên cẩn thận chút tốt hơn.


      Sắc mặt A Y Na lúc này hầu như xám trắng, giống như bị bệnh gì nặng ở thời kỳ cuối, toàn thân mềm nhũn phải dựa vào người hai thị nữ mới có trượt ngã xuống đất, hai người thị nữ cẩn thận đặt nàng ta lên cái ghế, cũng chỉ là động tác như vậy, thế nhưng làm nàng ta đau đến nỗi ngũ quan cũng có chút vặn vẹo, nhịn được lại ho ra búng máu.


      Thấy tình trạng thê thảm của A Y Na, trong lòng mọi người nhịn được mà lẩm bẩm: nhìn thương thế này, phải là giả bộ chứ? Nhưng là, thế tử phi An Dương vương cũng làm cái gì nặng với nàng ta a? Làm sao lại bị thương nặng như vậy chứ? chút hoài nghi trong lòng, mọi người nhịn được lại dùng loại ánh mắt thẩm định quan sát thiếu nữ dịu dàng ung dung lôi đài, bộ dáng văn nhã thanh tú như thế, nhìn ra nàng mới vừa rồi ra tay lưu loát bản lĩnh như vậy. Thậm chí bọn họ ngờ là nàng từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, tia sợ hãi, làm cho trong lòng bọn họ dâng lên cỗ kính nể. Nhìn lại chút bộ dáng hung thần ác sát của Sở Khiếu Thiên bên kia, tự đáy lòng mọi người sinh ra loại tiếc nuối.


      nương tốt như vậy lại gả cho thế tử An Dương vương, là đáng tiếc a!


      Rất nhanh, thái y Đại Sở cùng vu y Nam Di thay nhau tiến lên kiểm tra thân thể cho A Y Na, sắc mặt hai người cũng có chút kinh dị.


      "Như thế nào?" A Mộc Nạp có chút lo lắng tự mình hỏi thăm vu y.


      Ở nước Nam Di, đại phu bọn họ được xưng là vu y cũng là có điển cố, bởi vì phương thức trị liệu của vu y giống với đại phu của Đại Sở tứ chẩn "Nhìn, nghe, hỏi, cắt", mà là thông qua loại trùng đặc biệt theo mạch máu tiến vào cơ thể con người để kiểm tra, phương thức này vừa máu me lại ghê tởm, nhưng trong mắt người Nam Di là vô cùng thần thánh. Bất quá người Đại Sở nhìn loại phương thức chẩn bệnh này đều cho rằng khác gì vu cổ (phù thủy).


      Thấy vu y Nam Di này lấy ra con trùng trắng trắng mập mập, ở cổ tay A Y Na nhàng rạch nhát, sau đó đem con sâu đặt vết thương chảy máu, rất nhanh con trùng kia vặn vẹo uốn éo thân thể mập mạp, sau đó từ trong mạch máu A Y Na tiến vào thân thể của nàng ta, người ở gần cũng có thể thấy con trùng kia chạy dọc theo mạch máu ở dưới da.


      Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy cũng nhịn được cảm giác có chút sợ hãi, lại mấy người Nam Di chung quanh lộ ra nét mặt sùng kính nhìn con trùng thần thánh, hơn phân nửa người chỗ này nhịn được đều muốn buồn nôn.


      Khi con trùng trở ra, vu y nước Nam Di cẩn thận dùng cái hộp bằng gỗ đen đựng nó, sau đó mới đáp lời A Mộc Nạp lời, "A Mộc Nạp đại nhân, nội phủ của A Y Na đại nhân bị chảy máu, xương ngực bị gãy, phải lập tức trị liệu, à, vì thương thế này quá nghiêm trọng, có thể A Y Na về sau thể tập võ được nữa."


      ", thể nào." A Y Na vừa nghe xong, bi phẫn, lại phun ngụm máu ra ngoài.


      Vẻ mặt A Mộc Nạp cũng hết sức trầm.


      Bởi vì bọn họ tiếng Nam Di, cho nên mọi người đều hiểu chuyện gì, cho đến khi có quan viên dịch lại lời của bọn họ, quan viên tại chỗ cũng hít hơi, rối rít nhìn về phía thiếu nữ lôi đài lẳng lặng chờ kết quả, thế nào cũng thấy thiếu nữ dịu dàng văn nhã như vậy thể có thủ đoạn hung tàn thế này, trực tiếp đánh gãy xương người. . . . . . orz. . . . . . có khả năng này chứ?


      Thấy A Y Na hộc ra máu, lúc này thái y vội vàng tiến lên châm kim cho nàng ta, để nàng ta còn hộc máu nữa, cũng làm giảm đau đớn ở ngực. Chờ mọi người thấy thái y xen vào việc của người khác là ai nhịn được khóe miệng có rút, nhất thời có ý kiến gì.


      Quý Uyên Từ nhìn ánh mắt của mọi người, bắt mạch cho A Y Na, lại kiểm tra thân thể của nàng ta, khỏi có chút thương cảm : "Vị nương này, nội phủ ngươi xuất huyết nhiều, có đoạn xương bị gãy lìa cắm vào phổi của ngươi, nếu chữa trị nhanh, nửa đời sau của ngươi đều phải nằm liệt giường."


      Người Nam Di vừa nghe, cũng khác biệt lắm với vu y của bọn họ, khỏi đối với có vài phần kính trọng. Hơn nữa lúc này thương thế của A Y Na phải cấp bách điều trị, xin ý chỉ của Sùng Đức hoàng đế, vội vàng để cho người đem A Y Na chữa trị.


      Chờ người bị thương rời , lúc này tại chỗ ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vị thiếu nữ nhìn như vô hại nào đó lôi đài, trong lòng yên lặng suy đoán, nàng rốt cuộc có khả năng gì mà lại khiến võ sĩ nước Nam Di bị thương thành như vậy, cũng giống như là chuyện xảy ra ngoài ý muốn a. Yên lặng hồi tưởng lại, mới vừa rồi động tác nàng cầm trường côn đem người ném xuống đài đúng là dứt khoát lưu loát, hoàn toàn giống như tiểu thư khuê các bình thường hết sức chậm chạp.


      Chẳng lẽ, đây chính là bản lĩnh của thế tử phi An Dương vương sao? Lực sát thương còn hơn cả nam nhân? Hoặc là lớn hơn rất nhiều so với nam nhân.


      "Hoàng thượng, xin ngài cho phép kiểm tra thế tử phi An Dương vương, xem nàng có mang dược vật theo hay ." A Mộc Nạp lại lên thỉnh cầu.


      Sở Khiếu Thiên vừa nghe liền tức giận, lại lần nữa vỗ bàn quát lên: "Tại sao?"


      Đúng vậy a, tại sao nha? Mọi người lặng lẽ phụ họa cho lời của Sở Khiếu Thiên, mọi người đều theo dõi cuộc tỷ thí, cho dù muốn dùng thuốc cũng đủ thời gian chứ? Hơn nữa A Y Na bị thương vừa nhìn chính là bởi vì thua trí đâu có liên quan đến dược vật.


      A Mộc Nạp lạnh lùng nhìn , ngoài miệng lại khách khí uyển chuyển, "Thế tử An Dương vương xin bớt giận, A Y Na bị thương nghiêm trọng như thế khiến chúng ta thể hoài nghi trong đó có vấn đề, dù sao thế tử phi cũng bị công kích."


      "Càn rỡ! Mình vô năng lại đổ cho người khác!" Sở Khiếu Thiên gân xanh nhảy thình thịch trán, "Hơn nữa nàng là thế tử phi của Đại Sở ta, cũng phải là nữ nhân tùy tiện của Nam Di các ngươi, ai dám đụng vào nàng?" xong, trực tiếp đạp bay cái bàn trước mặt, mà cái bàn kia trùng hợp lại rơi vào dưới chân A Mộc nạp, bọn họ bị dọa sợ vội vàng lui về sau mấy bước, nếu phải có thị vệ chỗng đỡ sau lưng, thiếu chút nữa ngã nhào đất rồi.


      Mà Sở Khiếu Thiên cũng nhân cơ hội này đến trước lôi đài, nắm lấy tay thê tử của mình, mặt mày đằng đằng sát khí, giống như sát thần cho phép bất luận kẻ nào đến gần người phía sau .


      "Khiếu Thiên!" An Dương vương cả giận , "Trở lại!"


      An Dương vương phi cũng lo lắng nhìn con trai, trong lòng cực kỳ nóng nảy, lại ngại vì bây giờ là yến tiệc trung thu, hoàng thượng vẫn còn chưa lên tiếng.


      "Ngươi. . . . . ."


      Sứ thần Nam Di cũng bị hành động to gan của làm cho sợ hết hồn, sau đó khỏi nhìn về phía Sùng Đức hoàng đế. Bọn họ cho là, cử chỉ này của thế tử An Dương vương khiêu chiến quyền uy hoàng đế của Đại Sở, theo lý hoàng đế tức giận, sau đó sai người bắt thế tử An Dương vương lại. Đáng tiếc, bọn họ ngờ là Sùng Đức hoàng đế chỉ nhăn đầu lông mày, thanh nhàn nhạt : "Thế tử An Dương vương, lui ra!"


      ". . . . . ."


      Bình tĩnh như vậy, chơi nha! Sao ngài dùng lý do "ngự tiền thất nghi" (trước mặt hoàng đế mà vô lễ) trực tiếp bắt lấy chứ? Sứ thần Nam Di lệ rơi đầy mặt, bọn họ cảm thấy mình nhất định còn chưa hiểu hết phong tục Đại Sở cho nên mới chịu ủy khuất như vậy, chuyện này cũng quá phù hợp thực tế .


      Phân nửa quan viên có mặt cũng cúi đầu, đành lòng nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của sứ thần Nam Di. Ai nha, chẳng lẽ các ngươi thăm dò ràng, Sở Khiếu Thiên chính là cục cưng của hoàng đế đó nha? Cho nên , loại cảm giác nghẹn khuất này bọn họ hưởng thụ qua vài chục năm rồi, tại còn có người cùng hưởng thụ nghẹn khuất với bọn họ, là quá hạnh phúc.


      Sở Khiếu Thiên tình nguyện chuyển sang bên, sau đó bất động.


      Mọi người thấy động tác của , khỏi khóe miệng co giật, gì. Ít nhất cũng còn biết nhường, nên so đo với quá nhiều.


      Hiển nhiên Sùng Đức hoàng đế cũng có quá nhiều cầu đối với , nhìn sứ thần : "A Mộc Nạp các hạ, trẫm nghe vu y các ngươi hầu hạ thánh tử có thể tìm ra tất cả các loại dược vật trong vòng dặm, trẫm tò mò, hôm nay biết có thể để cho trẫm mở rộng tầm mắt phen hay ?" Dừng chút, lại : "Còn nữa, cũng xin A Mộc Nạp các hạ tha lỗi, nữ tử Đại Sở kim quý, hơn nữa từ được dạy nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên nếu muốn kiểm tra người thế tử phi An Dương vương có mang theo dược vật hay , xin vu y mời thánh tử đến xem."


      Nghe được lời của Sùng Đức hoàng đế, có vài người biết "thánh tử" kia là vật gì. Cũng có vài người tìm hiểu qua phong tục Nam Di mới biết "thánh tử" này thần bí thế nào, hôm nay có thể thấy được, cũng cởi ra nghi ngờ trong lòng bọn . Người Nam Di có thể hầu hạ "thánh tử" lại phải tìm kiếm dược liệu để nuôi nó là quá nghịch thiên, y thuật Đại Sở mặc dù so với Nam Di tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng ở phương diện khác cũng có chỗ kém hơn, tỷ như cái "thánh tử" này có thể phụ trợ vu y tìm kiếm dược liệu trân quý. Người học y nào cũng muốn thấy được vật này.


      Mấy thái y trong thái y viện thậm chí còn kích động đến mặt cũng có chút ửng đỏ, vô cùng mong đợi người Nam Di thẳng thắn chút lấy "thánh tử" ra cho bọn nhìn xem là vật gì.


      A Mộc Nạp cắn răng, hôm nay cưỡi hổ khó xuống, cuối cùng chỉ có thể gật đầu với vu y bên cạnh .


      Vu y này lấy ra cái hộp màu tím, thái độ so với con trùng vừa rồi còn thành kính hơn, cẩn thận từng li từng tí mở ra, sau đó đặt nó lên đất, chầm chậm lui ra.


      Mọi người bị thái độ cẩn thận này của khiến cho cũng có chút khẩn trương, đợi ước chừng năm phút, mới nhìn thấy con trùng màu vàng trong hộp từ từ bò ra ngoài, hơi giống con bọ chút, nhưng vỏ bên ngoài của con trùng này lơn hơn chút xíu, hơn nữa rất đáng , cho dù phái nữ trời sanh ghét sâu trùng nhưng cũng cách nào ghét con trùng màu vàng kim này.


      Thấy con trùng này, mọi người nhịn được khóe miệng co giật: đây chính là "thánh tử" vô cùng thần bí của Nam Di? Là lừa bịp sao?


      Thấy con trùng kia xuất , cặp mắt của Quý Uyên Từ sáng lên, hận thể nhào tới đem nó làm của riêng ngay lập tức. cũng biết lúc này nên làm gì, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phái Sùng Đức hoàng đế, thấy nheo lại con ngươi hướng mình gật đầu, vị thái y vui vẻ hí hửng lặng lẽ rời .


      Liễu Hân Linh an tĩnh đứng lôi đài, tò mò nhìn con trùng màu vàng kim kia vây quanh mình, nó vòng vo tầm vài vòng, giống như con chuột dừng chút ngửi ngửi, lâu chịu rời . Liễu Hân Linh biết người mình tại có thuốc men gì, cái túi cũng bị nàng vứt vào gian trữ vật lâu rồi, tìm được mới hay a. Mà con trùng này vây vây quanh nàng, có lẽ là lúc trước cung nữ đưa thuốc còn lưu lại chút mùi, mới có thể khiến con trùng này ‘lưu luyến rời’.


      Lại vòng vo vài vòng, con trùng màu vàng kia mới bò trở về trong hộp, vu y Nam Di vội vàng cẩn thận từng li từng tí khép cái hộp lại, mặt thành kính đem nó cất .


      "Như thế nào? Có tìm được thuốc hay à?" Sở Khiếu Thiên lại tới, vẻ mặt giễu cợt hỏi.


      Mặc dù Sở Khiếu Thiên hỏi rất phách lối, bộ dáng tiểu nhân đắc chí, nhưng Liễu Hân Linh sau lưng rất ràng nhìn thấy tay chắp sau lưng tự chủ được nắm thành quả đấm, nghĩ đến mới vừa rồi có lẽ cũng rất khẩn trương. Sở Khiếu Thiên có thể khẩn trương được sao, lúc bắt đầu bữa tiệc, bởi vì Quý Uyên Từ đưa hai gói thuốc cho Liễu Hân Linh, Sở Khiếu Thiên chỉ sợ đến lúc đó con trùng kia tìm được hai hà bao này, đến lúc đó liền khó chối. Mặc dù tin mình có thể che chở nàng, nhưng ít chuyện tốt hơn.


      Mà A Mộc Nạp cùng mấy sứ thần Nam Di chứng kiến con trùng màu hoàng kim kia trở về sắc mặt liền trở nên hết sức khó coi, lúc này lại nghe được câu hỏi của Sở Khiếu Thiên, thiếu chút nữa hộc máu. Cũng từng gặp qua người phách lối nhưng bọn chưa từng thấy người lớn lối đến như vậy khiến cho người ta chỉ muốn đánh cho ngu người.


      "Hoàng thượng, xem ra là A Y Na bị trọng thương đến thần trí mơ hồ nên mới nhầm lẫn như vậy, xin ngài tha thứ chúng ta vô lễ." A Mộc Nạp yên lặng nuốt búng máu xuống cổ họng, hành lễ với Sùng Đức hoàng đế đồng thời tạ lỗi.


      Sùng Đức hoàng đế cười cười, rất rộng lượng tha thứ cho bọn họ, hơn nữa còn an ủi đôi chút. Mấy tên sứ thần Nam Di biết bọn họ hôm nay rơi đài thảm hại như vậy, thậm chí ngay cả thánh vật cũng phải đưa ra trước mặt Đại Sở, nghĩ đến sau khi về nước, quốc chủ biết được tuyệt đối giận tím mặt.


      "Cám ơn ngài khoan dung độ lượng cùng nhân từ." Ánh mắt A Mộc Nạp chợt lóe, lại : "Nhưng chúng ta cũng có chút tò mò, thế tử phi An Dương vương làm như thế nào mà khiến A Y Na bị thương thành như vậy? A Y Na là nữ võ sĩ nổi bật nhất trong nước chúng ta, thậm chí ngay cả nam nhân cũng rất ít người có thể qua mặt nàng, cho nên ta tò mò thế tử phi An Dương vương dùng cách nào mà đả thương được nàng như vậy. Có thể xin hoàng thượng giải thích cho chúng ta hiểu hay ?"


      Lúc này, Sở Khiếu Thiên đứng ở dưới lôi đài muốn ôm nương tử nhà xuống dưới, nghe được lời A Mộc Nạp , ánh mắt của tất cả mọi người đều ném về phía hai người, thấy vị thế tử gia coi ai gì mà hành động, nhịn được khóe miệng lại kéo kéo.


      "Dĩ nhiên là. . . . . ." Sở Khiếu Thiên đem Liễu Hân Linh giấu ở phía sau, nghênh đón ánh mắt khác nhau của mọi người, lạnh lùng : "Nữ tử Nam Di các ngươi chỉ bình thường thôi, sao có thể là đối thủ của người Đại Sở chúng ta? Coi như phong tục hai nước bất đồng, nữ tử Nam Di các ngươi từ thượng võ, nữ tử Đại Sở ta cũng thua các ngươi."


      ". . . . . ."


      Lời này là đủ phách lối cuồng vọng, cho dù muốn quản nhưng ngay cả Sùng Đức hoàng đế cũng đều nhịn được nghĩ muốn vỗ trán: Wey wey Wey, phải nữ tử nào cũng đều có quái lực của thế tử phi nhà ngươi a!


      " sao?" A Mộc Nạp cả kinh trong lòng, nhịn được ngạc nhiên hỏi.


      "Ừ, thiên chân vạn xác." Sở Khiếu Thiên cũng bày ra vẻ mặt thành , "Ngươi mới vừa rồi cũng nhìn thấy, thế tử phi của ta phản ứng chậm, hơi sức cũng lớn, nương A Y Na rất lợi hại, nhưng nương Đại Sở ta lại hơn bậc." xong lại bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, giống như mới vừa rồi người đánh thắng chính là .


      Chỉ là sức lực khó tin này. . . . . . phải chứ?


      Mấy tên biết Sở Khiếu Thiên láo hết ý kiến.


      A Mộc Nạp bị dọa đến sững sờ, lại nhìn vị thế tử phi kia cái, thấy thế tử An Dương vương đứng trước mặt ngăn lại tầm mắt của , biết lễ giáo Đại Sở sâm nghiêm, nữ tử dễ dàng cùng nam nhân tiếp xúc, chỉ có thể tiếc nuối thu hồi tầm mắt, trong lòng càng cảm thấy hỏng bét.


      Nước Nam Di xưa nay rất khao khát Đại Sở trù phú này, chỉ là khó tìm được cơ hội xuống tay. Vốn là tính toán thừa dịp Đại Sở cùng Bắc Việt giao chiến mà nhân cơ hội kiếm chác. Nhưng dò xét trong ba cuộc tỷ thí ngày hôm nay, để cho hoàn toàn hiểu được trình độ võ lực của hai nước, hoàng tử của bọn bị thế tử vô học vô thuật đánh bại, nữ võ sĩ giỏi nhất của Nam Di bọn họ cũng bị nữ nhân yếu đuối của Đại Sở đánh bại. Chẳng lẽ người Đại Sở bây giờ ai cũng lợi hại như vậy?


      Sứ thần Nam Di lo lắng trùng trùng suy đoán trong lòng, các vị quan viên cũng thầm nghi ngờ tò mò, ba cuộc tỷ thí kết thúc, bữa tiệc lại tiếp tục. Chỉ là bởi vì hoàng tử Nam Di Quốc cùng cơ thiếp của liên tiếp bị thương, vả lại bị thương , người Nam Di còn tâm tư nào mà dùng yến, Sùng Đức hoàng đế hiểu chuyện, rất nhanh liền để cho bọn họ rời .


      Liễu Hân Linh tiếp tục ngồi bên cạnh Sở Khiếu Thiên, quan tâm ánh mắt dò xét nghi ngờ quanh mình, dịu dịu dàng dàng mà cười. Nàng biết mới vừa rồi nàng đánh bại A Y Na kia, khiến người khác bắt đầu hoài nghi, chỉ là bởi vì Sở Khiếu Thiên giải thích trước bước, cho dù có người hoài nghi, cũng thể tùy tiện hỏi người trong cuộc chứ? cẩn thận lại bị thế tử gia nóng nảy trực tiếp quyền đập tới.


      Sở Khiếu Thiên hất cằm ngồi tại chỗ của mình, thách thức quan sát của mọi người, làm cho người ta sinh ra loại dục vọng muốn đập chết . Chỉ là, khi thấy rất ân cần gọt táo cho vị thế tử phi nào đó mọi người nhịn được khóe miệng rút gân, thầm rũ mí mắt xuống.


      Bọn họ bây giờ khẳng định, vị thế tử phi An Dương vương này tuyệt đối là nữ nhân lợi hại, cho nên mới khiến cho thế tử An Dương vương sau khi cưới liền thay đổi tập tính trêu hoa ghẹo nguyệt thường ngày, chuyên tâm canh chừng thế tử phi của mình. Bọn họ còn tò mò, thế tử An Dương vương làm sao có thể sau khi thành thân lại như thay đổi thành người khác, còn gây chuyện thị phi, cũng lưu luyến thanh lâu nữa, ra là bởi vì cưới nữ nhân lợi hại, bị quản thúc nghiêm ngặt.


      Lại , nữ nhân này lợi hại như vậy, bất kỳ nam nhân nào cũng dám làm gì, tránh cho sơ ý chút cũng bị đả thương, tựa như võ sĩ Nam Di kia, xương đều bị đánh gãy.


      là quá hung tàn rồi!


      Vì vậy, trong đêm tiệc trung thu mọi người suy đoán lung tung ở trong lòng, còn vị thế tử gia nào đó lo lấy lòng ai kia, mọi chuyện kết thúc.
      linhdiep17, SiAm, lan anh ngo45 others thích bài này.

    5. DangThuy

      DangThuy Active Member

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      115
      Êm xin thêm cái tem nữa...

      Văn má Vụ đúng là ... Êm cười đau cả ruột :034:

      C Ishtar quá năng suất :th_125:
      Quan Tiểu Yến thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :