1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngocha12691

      ngocha12691 New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      1
      mình chờ bạn edit lâu quá nên mình đọc xong bản cover nếu cần pm cho mình mình phụ bạn nha!

    2. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      thanks. có chuyện gì đây a? chắc lại chuyện mụ uyển di cả đây mà. ghét bà này quá

    3. Ledoan2099

      Ledoan2099 Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      37
      Thanks bạn

    4. Isis Nguyễn

      Isis Nguyễn Well-Known Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      1,022
      Chương thứ 66

      Beta: Isis Nguyễn



      Liễu Hân Linh hỏi ra mới biết được An Dương vương cùng Sở Khiếu Thiên ở đại sảnh tiền viện, liền cũng hỏi nữa, rất nhanh liền tới đại sảnh.


      "Đứa con bất hiếu này, muốn tức chết lão tử sao?!"


      Còn chưa đến đại sảnh, xa xa nghe tiếng An Dương vương trung khí mười phần mắng chửi, dĩ nhiên, chính là là rất nhanh liền vang lên tiếng phản bác kém cạnh hơn, Sở Khiếu Thiên mạnh miệng trả lời hết sức có thứ tự, hoàn toàn cho lửa giận của phụ thân đưa vào mắt.


      Liễu Hân Linh bước chân chậm lại, nhìn chung quanh, phát đại sảnh cũng có bóng dáng ai, mà cách đại sảnh xa, quản gia Sở Thắng đứng ở nơi đó.


      Liễu Hân Linh hiểu, xem ra Sở Thắng đối với loại chuyện như vậy thành thói quen, mặt mũi của vương phủ, xảy ra loại chuyện như vậy liền sai hạ nhân tránh , tránh cho hai chủ tử gây gổ lại làm thành chuyện mất mặt cho hạ nhân nhìn thấy.


      "Thế tử phi." Sở Thắng thấy nàng, vội vàng tiến lên hành lễ.


      Liễu Hân Linh gật đầu cái, hỏi: "Quản gia, cha mẹ cũng ở bên trong sao?"


      Sở Thắng gật đầu đáp tiếng, nghe bên trong vương gia tức giận trách cứ thế tử từ đến lớn làm đủ loại chuyện biết điều, khỏi cười khổ. Sau đó nhìn Liễu Hân Linh, muốn lại thôi, cuối cùng chỉ có thể : "Thế tử phi, ngài cũng vào khuyên nhủ thế tử gia thôi."


      Liễu Hân Linh có chút hiểu, nghe Sở Thắng lời này, xem ra là Sở Khiếu Thiên làm sai rồi, cho nên mới vượt qua khuôn phép với nàng những lời như vậy. Nhưng vẫn gật đầu cái, khiến Huyền Châu ra bên ngoài đại sảnh, mình vào đại sảnh.


      Mới vừa vào tới đại sảnh, lại thấy vật bay tới trước mặt, Liễu Hân Linh đầu có chút lờ mờ nhận ra, còn chưa phản ứng kịp bị ôm vào lồng ngực, sau đó vật kia sượt qua gương mặt của nàng bay ra sau lưng rơi xuống nền nhà, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy. Liễu Hân Linh có chút sợ, liếc cái thứ vừa bay tới, là ly trà, nếu mình bị vật kia nện vào, biết là ra sao đây.


      chỉ nàng bị hoảng sợ, mấy người trong đại sảnh thấy màn như vậy cũng bị dọa đến sợ, trong lúc nhất thời á khẩu được gì. An Dương vương thậm chí còn duy trì tư thế tay cầm roi tay ném cái ly. Mà trong tay cầm cái trường tiên đen nhánh Liễu Hân Linh chưa từng thấy qua, nhưng có nghe An Thuận đề cập tới, đây là roi phóng phật trong nội đường, mỗi khi thế tử gia làm ra chuyện gì khó có thể chấp nhận được, vương gia rút nó ra, nó giống như là gia pháp của An Dương vương phủ rồi, Sở Khiếu Thiên đáng thương khi còn bé ít lần bị đánh.


      Bên ngoài Sở Thắng thấy trong phòng ly trà bị đập bể đất, cũng sợ hết hồn, chỉ là cũng biết chuyện gì vừa xảy ra, lập tức lên tiếng, may mắn là có nện vào thế tử phi, nếu thế tử chính xác có thể liều mạng rồi.


      Liễu Hân Linh phát nam nhân ôm lấy nàng tay siết bên hông có chút run rẩy, liền hô hấp cũng nặng nề mấy phần. Sau lát, nàng rốt cuộc thở bình thường, khỏi vỗ vỗ nam nhân bên cạnh. ôm nàng rất chặt, xương cũng có chút đau rồi, có thể thấy được chuyện mới vừa rồi dọa cũng sợ.


      "Phu quân, có việc gì, trước buông ta ra được chứ?" Liễu Hân Linh mềm mỏng .


      Nghe được lời của nàng, An Dương vương lúc này cũng kịp phản ứng, trong nháy mắt mặt mo sung huyết đỏ bừng, lúng túng vừa áy náy. ngờ mình cùng nhi tử gây gổ lại để con dâu nhìn thấy, thậm chí thiếu chút nữa thất thủ nện trúng con dâu. Nếu là con dâu bị thương, An Dương vương rùng mình cái, mặt mũi vương phủ này cũng cần nữa rồi.


      Mặc dù chuyện phụ thân dạy dỗ nhi tử này nhìn quen lắm rồi, cũng còn lạ, nhưng ở An Dương vương phủ, Sở Khiếu Thiên chưa bao giờ nghe phụ thân dạy dỗ, mỗi lần cũng chống đối thậm chí còn trốn , theo tiêu chuẩn thời đại này hoàn toàn chính là đứa con bất hiếu , giống con trai trong nhà khác ngoan ngoãn cho phụ thân mắng xối xả vào mặt. Cho nên, An Dương vương cảm thấy để con dâu nhìn thấy chuyện này, rất mất thể diện, làm phụ thân mà uy nghiêm cũng có.


      Nhưng con dâu tại sao lại ở nơi này?


      An Dương vương nghĩ tới, trực giác thấy vương phi bên mặt cũng lo lắng, xụ mặt xuống, tức giận lườm nàng cái, biết con dâu tất nhiên là do vương phi gọi tới. Hừ, cho là gọi con dâu tới, bỏ qua cho đứa con bất hiếu này hả?


      "Hân Linh à, có sao chứ?" An Dương vương xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng hỏi.


      Liễu Hân Linh cười với , "Cha, có việc gì." xong, Liễu Hân Linh thầm đem tay Sở Khiếu Thiên kìm bỏ ra, trưởng bối còn nhìn, ôm quá lâu nàng cũng biết xấu hổ chứ.


      Sở Khiếu Thiên thuận theo nàng dời tay mình , hai mắt nhìn nàng chòng chọc, thấy nàng có chuyện mới hạ lỏng xuống khẩu khí kia. Nhưng nghe được lời của phụ thân, nhất thời cỗ tức giận lại lên.


      "Cha! Già rồi nên mắt mờ hả, thiếu chút nữa thương tổn nương tử ta có biết hay ? Nàng cũng phải là những thứ nữ nhân cường tráng kỳ kỳ quái quái ở hậu viện kia, nàng rất mảnh mai đấy!" Sở Khiếu Thiên tả oán .


      An Dương vương vừa nghe, có chút tức giận, "Hỗn tiểu tử, lăng nhăng gì đó? Hân Linh, lui ra bên để tránh bị thương." An Dương vương trong lúc cấp bách vội vàng tiếng cho con dâu, tránh cho lại xảy ra chuyện mới vừa rồi suýt chút làm người khác bị thương.


      Liễu Hân Linh vừa nghe, vừa nhìn về phía An Dương vương phi, thấy nàng gật đầu, liền khéo léo đứng sang bên.


      Chỉ thoáng, trong đại sảnh hai phụ tử lại bắt đầu giằng co.


      Bởi vì vừa mới xảy ra chuyện thiếu chút nữa làm bị thương người khác, tâm tình hai cha con bị kích động cũng bình tĩnh lại, mặc dù có căng thẳng như vừa rồi nhưng cũng đủ nóng nảy mọi người xung quanh. Liễu Hân Linh biết hai cha con này rốt cuộc là vì cái gì mà đấu đá, chỉ có thể khéo léo đứng bên yên lặng nhìn. Chỉ là, cũng bởi vì nàng đến, khiến cho An Dương vương ngượng ngùng sợ làm ra quá nhiều chuyện mất khống chế trước mặt con dâu, tức giận cũng giảm xuống, cũng làm cho An Dương vương phi cảm thấy hành động gọi con dâu tới đúng đắn, nhìn tình huống này, cần phải dùng tới thái phi để xin cho con trai.


      An Dương vương hít hơi sâu, nhịn được kích động, tận lực tâm bình khí hòa đối với nhi tử mặt mày đều là sát khí : "Khiếu Thiên, cũng trưởng thành, nên biết chuyện nặng . Vị kia là hoàng tử Trác Mộc Hợp được Nam Di vương sủng ái nhất, hôm nay đánh bị thương, chẳng lẽ muốn khơi lên chiến tranh giữa hai nước sao? Như vậy bên ngoài những người khác nhìn thấy thế nào đây? Còn có những quan viên kia sớm xem ta thuận mắt cũng nhân cơ hội cáo trạng, nếu hoàng thượng rốt cuộc có ngày che chở nữa, còn có thể làm những việc xằng bậy như vậy sao? Trước khi làm việc gì sao lại dùng đầu óc suy nghĩ cái đây?"


      Sở Khiếu Thiên trầm mặt, ánh mắt nửa hí xưa này đều nhàng nhàng, vẻ mặt nhúc nhích chút nào.


      "Là con trai duy nhất của bổn vương, bổn vương có thể hại ngươi sao? Trước kia làm sai nhiều chuyện bổn vương có thể mặc kệ. Nhưng bây giờ lại ở ngoài đường phố đánh vương tử Nam Di quốc, vô pháp vô thiên tới mức này, muốn hại thanh danh của bổn vương hả? Bổn vương làm sao lại nuôi ra cái nghiệp chướng này!" An Dương vương có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép tức giận mắng, thấy nhi tử có phản ứng gì, khiến cho có cảm giác mình mới vừa rồi là nước đổ đầu vịt rồi.


      Liễu Hân Linh nghe được lời An Dương vương, cũng có chút ưu tâm. ra Sở Khiếu Thiên là bởi vì đánh vương tử Nam Di quốc mới chọc cho An Dương vương giận dữ. Ít ngày trước, nàng nghe Quý Uyên Từ qua sứ thần Nam Di quốc tới thăm Đại Sở, khi đó Sở Khiếu Thiên vẫn bận rộn mấy ngày vì nghênh đón sứ thần nước Nam Di. Nam Di quốc xưa nay cùng Đại Sở đều là duy trì mối quan hệ ngoại giao mập mờ, mặc dù là hai nước lân cận, nhưng nếu Đại Sở yếu , Nam Di quốc cũng khách khí chút nào hướng Đại Sở phát tác, nếu Đại Sở cường thịnh, Nam Di quốc cũng cùng Đại Sở giao hảo.


      Sùng Đức hoàng đế lên ngôi mười hai năm, chăm lo việc nước, Đại Sở mềm yếu u ám giống thời kì cuối của tiên đế trị vì, Nam Di quốc nay sứ Đại Sở lại có chút ý vị dò thăm. Mà nay, quan hệ hai nước mập mờ , Đại Sở lại cùng Bắc Việt giao chiến, nay cũng thể khơi hỏa chiến cùng các nước ở phương Nam, nếu ảnh hưởng tới chiến tranh với Bắc Việt. Nhưng là, Sở Khiếu Thiên lại đả thương hoàng tử Nam Di quốc, chuyện này cũng nên làm chứ.


      Chờ An Dương vương mắng xong lát, Sở Khiếu Thiên cuối cùng mở miệng, "Cha, hoàng tử Nam Di quốc này cũng phải thứ gì hay ho, nhi tử đánh cũng là vì Đại Sở chúng ta, đánh tàn là may cho rồi!"


      An Dương vương nghe xong lời này lại trực tiếp nhảy lên: "Coi như phải , ngươi tính toán làm cái gì hả, lại còn dạy dỗ !"


      " chọc phải ta!" Sở Khiếu Thiên nheo lại mắt, xếch lên khóe mắt sát khí ngất trời, "Nếu nhìn vào địa vị hoàng tử của , bản thế tử còn trực tiếp phế đấy!"


      ". . . . . ." An Dương vương tay run rẩy chỉ vào , giận đến ngực đều đau rồi, dưới chân lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã quỵ, vội vàng chống lên bên bàn mới có bị ngã xuống đất.


      "Vương gia!"


      An Dương vương phi nhanh chóng đứng dậy vịn , An Dương vương thuận thế ngã ngồi ghế, vuốt ngực thở nặng, sắc mặt trắng bệch.


      Sở Khiếu Thiên cũng có chút nóng nảy, trong lòng thầm hối hận, mau sai người gọi Quý Uyên Từ tới đây. may là Quý Uyên Từ còn trong vương phủ làm khách, rất nhanh liền qua tới. Thấy bộ dáng An Dương vương, Quý Uyên Từ lời, lấy ra nhánh ngân châm cho An Dương vương.


      Quý Uyên Từ rốt cuộc thu hồi ngân châm, sắc mặt của An Dương vương cũng khôi phục sắc đỏ, mấy người đều thở phào nhõm.


      Quý Uyên Từ bắt mạch cho An Dương vương, sắc mặt nghiêm túc : "Vương gia, hạ quan phải , những ngày này phải tĩnh dưỡng, thể để nóng nảy tức giận sao? Vương gia, hạ quan cho thêm mấy phương thuốc nữa, được ngại uống. Còn nữa, bởi vì lần này nổi giận, khiến cho bệnh tình tăng thêm, phải nghỉ ngơi tháng mới được."


      ". . . . . ."


      An Dương vương liên tục cười khổ, nghỉ ngơi cái gì, sợ, thuốc của Quý Uyên Từ luôn tốt, nhưng là những mùi đó còn hơn cả độc dược, là khó có thể nuốt xuống. Nhớ tới mùi vị kinh khủng của thuốc kia, An Dương vương tại hiểu vì sao nhi tử từng len lén vứt sạch thuốc Quý Uyên Từ đưa cho uống để hạ hỏa, bình thường cũng bao giờ đụng tới.


      Sở Khiếu Thiên nghe được lời Quý Uyên Từ cũng có chút đồng tình cha mình, nghĩ đến mới vừa rồi tức đến nỗi này cũng là lỗi của mình, khỏi có chút áy náy. Nhưng dù trong lòng có áy náy, tuyệt đối cũng tán thành An Dương vương mới vừa rồi mắng mấy cái lời kia, dù sao mỗi người đều có ý nghĩ của mình, cho là đúng chuyện, nhất định đồng ý. Hơn nữa, lần này vương tử Nam Di quốc là phạm đến , mới ra tay, cũng phải là nhất thời tức giận.


      Nghĩ tới đây, Sở Khiếu Thiên rốt cuộc tận lực dùng giọng ôn hòa ra ý của mình, "Cha, ta biết Trác Mộc Hợp là hoàng tử Nam Di, nhưng dám lấn áp dân chúng Đại Sở, ta nhìn thấy nên thể nhịn được chuyện này. Cha, ta có làm sai, dù những đại thần kia muốn làm gì, hoàng thượng muốn trách cứ, ta cũng hối hận chuyện mình làm. Lần sau nếu gặp lại ta vẫn đánh ." xong, Sở Khiếu Thiên mặt lãnh, mắt mang sát khí.


      Nhìn sát khí đằng đằng của con trai như vậy, An Dương vương có chút kinh hãi. Từ khi nào mà cái đứa bé dạng con nhà giàu vô dụng lại biến thành bộ dáng như vậy? Hình như là hai năm trước, bởi vì tức giận nhi tử này có tiến bộ tốt, ngầm cho phép Túc Vương làm chuyện khiến nhi tử phải tách khỏi gia đình ba tháng. Ba tháng sau, nhi tử trở lại sát khí giữa hai lông mày xua được, cả những tính cách trước đó đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất.


      biết loại biến hóa này là tốt hay xấu, sau lại nhìn bắt đầu làm việc cho hoàng thượng, hề cùng đám bạn bè bất hảo khắp nơi trong kinh thành gây chuyện thị phi như trong quá khứ, vui mừng nhi tử rốt cuộc trưởng thành. Nhưng đứa này lại càng cả gan làm loạn, cố kỵ gì, nay thậm chí ngay cả hoàng tử Nam Di cũng dám đánh, tương lai là phải liền hoàng thượng cũng đưa vào mắt rồi hả?


      Nghĩ như vậy, An Dương vương phát ra tiếng thở dài, chợt kéo lấy tay của con trai, chăm chú nhìn .


      "Cha?" Sở Khiếu Thiên có tránh ra, có chút kỳ quái nhìn .


      An Dương vương yên lặng nhìn lát, rốt cuộc buông lỏng tay ra, thở dài, : "Ngoài đường phố đánh vương tử Nam Di, chuyện này hoàng thượng cũng bao che được, ngày mai có thể có quan viên nhắc tới, đến lúc đó cha hứng chịu, con cần quá kích động. Mấy ngày nữa là tiết trung thu, hoàng thượng thiết yến đêm trung thu trong cung, đến lúc đó sứ thần Nam Di có thể đưa chuyện hoàng tử ra ."


      An Dương vương cảm thấy não nhân trận trận đau thương, cuối cùng biết cái gì cho phải, chỉ có thể mệt mỏi phất tay để cho nhi tử cùng con dâu rời khỏi. An Dương vương phi thấy vẻ mặt mệt mỏi, liền đỡ trở về phòng nghỉ ngơi, khó được lời nhàng mềm mỏng an ủi trượng phu, mà phải như trong quá khứ loại chỉ cần đụng tới nhi tử của nàng liền tựa như mẫu thú bình thường sẵng giọng cùng , khiến An Dương vương hồi thụ sủng nhược kinh.


      An Dương vương nhìn mặt của vương phi dịu dàng nghĩ, vương phi mình nếu có thể ít cưng chiều nhi tử chút, tốt hơn.


      **************


      Bên kia, Sở Khiếu Thiên mang theo Liễu Hân Linh cùng Quý Uyên Từ cùng hướng Bão Tâm viện.


      Liễu Hân Linh trầm mặc theo, thỉnh thoảng nhìn cái, vẫn là nhìn thấy Sở Khiếu Thiên buông ra được nhăn mặt nhăn mày, Quý Uyên Từ biết chuyện, mặt vẫn là nụ cười vô hại, dường như cho dù trời có sập cũng khiến phải phiền não.


      Lúc này, Sở Khiếu Thiên bỗng nghĩ ra cái gì, đột nhiên dừng bước, mấy người cũng chỉ có thể dừng lại theo nhìn .


      "Uyên Từ, có phải có loại thuốc khiến nam nhân bị bất lực chứ?" Sở Khiếu Thiên hoắc mắt xoay người nhìn về phía Quý Uyên Từ, mặt trầm : "Ta muốn bỏ thuốc cho vương tử Nam Di này, nhìn sau này còn có thể dùng nửa người dưới làm chuyện ác , cho là Đại Sở dễ khi dễ sao?"


      Quý Uyên Từ lĩnh ý, có chút khốn đốn khó khăn hướng nhìn Liễu Hân Linh, lời này để chị dâu nghe được có chuyện gì sao?


      Liễu Hân Linh cũng giống như Quý Uyên Từ, chỉ có thể cố gắng trở về vẻ mặt vô tội, trong lòng nghĩ tới, trung thu năm nay, đoán chừng yên bình rồi.
      linhdiep17, SiAm, lan anh ngo40 others thích bài này.

    5. DangThuy

      DangThuy Active Member

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      115
      Đỏ tẹo!

      Vô sỉ, thế tử à, sợ vợ mình bỏ mình sao? Đen tối thế ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :