1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Isis Nguyễn

      Isis Nguyễn Well-Known Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      1,022
      Chương thứ 64

      Beta: Isis Nguyễn


      Liễu Hân Linh có chút tập trung.


      Uyển di mang thai chuyện này nàng có ý kiến gì, cảm thấy chuyện này rất bình thường, chỉ là sợ Sở Khiếu Thiên có chút lo lắng. Dù sao lòng nghĩ đuổi Uyển di , nay lại có chuyện như vậy, đoán chừng An Dương vương tuyệt đối đuổi Uyển di ra ngoài. Hơn nữa, nàng cũng từng nghe số người , An Dương vương cả đời này chính là mệnh dòng độc đinh, dưới ảnh hưởng của loại tư tưởng này, Sở Khiếu Thiên vẫn quen mình chính đứa con duy nhất của cha mẹ, nếu đột nhiên có thêm vị huynh đệ tỷ muội, cũng biết nghĩ sao.


      Chỉ là, Liễu Hân Linh vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Khi nàng bị chỉ hôn cho thế tử An Dương vương nàng nghe qua rất nhiều lời đồn đãi về An Dương vương phủ, trong đó có An Dương vương này chính là chỉ có độc đinh mệnh, cho nên mới phải coi trọng hôn của con trai như vậy, muốn nhi tử có thể tìm được nàng dâu sinh cho nhiều tôn tử. Cho nên, nàng nghe được chuyện Uyển di mang thai này, lại bị ảnh hưởng của những thứ kịch cẩu huyết cùng tiểu thuyết đại kia, phản ứng đầu tiên chính là Uyển di cho An Dương vương đội nón xanh, khỏi hồ đồ chút.


      Sắc trời dần dần tối, bầu trời ngập tử sa sắc, chỉ có chân trời còn lưu lại chút sắc trời chiều.


      Huyền Châu đốt đèn lên, nhất thời cả phòng mảnh sáng rỡ.


      Huyền Châu thấy nàng dựa vào trường tháp phía trước cửa sổ, tay ôm gò má, ánh mắt sương mù, bộ dáng biết mộng du tới chỗ nào, : "Tiểu thư, mới vừa rồi có nha hoàn tới hỏi bố thiện hay chưa?"


      Liễu Hân Linh hồi hồn, nhìn sắc trời chút, lắc đầu mà : "Trước , chờ thế tử trở lại hẵng ."


      Huyền Châu đáp tiếng, ra ngoài bưng cái đĩa bánh phù dung mới vừa làm xong vào đặt lên cái bàn trường tháp, : "Tiểu thư, ngài ăn trước chút lấp bao tử ."


      Liễu Hân Linh liếc mắt nhìn, lắc đầu cái, "Để đó , ta có khẩu vị."


      Huyền Châu vừa nghe, liền biết nàng vẫn còn lo lắng, liền an ủi: "Tiểu thư ngài cần lo lắng cho thế tử, lại còn thân phận Uyển di, dù nàng sinh ra đứa bé, cũng chỉ là thứ xuất, tuyệt đối ảnh hưởng tới thân phận của thế tử. Hơn nữa, nếu là sinh bé , vậy càng cần lo lắng rồi. Nếu là nam hài, chờ sau khi lớn lên, thế tử sớm thừa kế vương phủ, hoàn toàn phải lo lắng."


      Liễu Hân Linh sửng sốt chút, thấy Huyền Châu rất nghiêm túc phân tích cho nàng, khỏi : "Ta có lo lắng chuyện này." Cái thế giới này quy củ sâm nghiêm, coi trọng chính thứ, con thứ và con trưởng lại càng tuyệt đối phải phân chia thứ bậc. Trừ phi con trai trưởng bất trị đến thế tục khó tha thứ, khiến người làm phụ thân vì lợi ích của gia tộc mới có thể để con thứ thừa kế gia nghiệp. Chỉ là đó là chuyện của nhà bình dân bách tính, Hoàng thất cũng hứng thú kiểu này.


      Chờ trời tối hẳn, Sở Khiếu Thiên cùng Quý Uyên Từ cùng trở về.


      Sở Khiếu Thiên mặt nhìn ra cái gì, Quý Uyên Từ giương mắt nhìn Liễu Hân Linh, sờ sờ bụng.


      Nhìn ra được hai người đều đói, Liễu Hân Linh trước buông xuống bỏ qua chuyện trong lòng.


      lát sau, bữa tối được dọn xong, ba người ngồi ở trước bàn ăn dùng bữa.


      Quý Uyên Từ vừa ăn vừa : "Uyển di thân thể có chút tốt, nếu là nàng ta hảo hảo dưỡng thai, đoán chừng thể giữ nổi thai nhi này. Hắc, Sở huynh, xem ra về sau huynh có thêm vị huynh đệ tỷ muội rồi. A, chị dâu, món sườn chua ngọt này ngon quá, tiểu đệ hi vọng ngày mai vẫn có thể ăn nó." xong, hướng Liễu Hân Linh ấm cùng cùng mà cười chút, hoàn toàn có chút gì khách khí, bắt đầu vì bữa trưa ngày mai mà đòi hỏi món ăn rồi.


      Liễu Hân Linh cười gật đầu biểu nhớ, liếc Sở Khiếu Thiên cái, thấy có gì bày tỏ, liền hỏi: "Quý thái y, Uyển di mang thai sao? Vì sao lúc trước đại phu chẩn được đây?"


      "A, cái này là bởi vì thai này của Uyển di còn chưa đủ tháng để biết chính xác, mạch tượng , cho nên đại phu này cũng dám khẳng định. Nếu phải lần này bởi vì bị kích thích thiếu chút nữa bị đẻ non, đoán chừng cũng chẩn ra được." Quý Uyên Từ vừa ăn vừa trả lời, mặc dù nhét miệng đầy thức ăn, nhưng tướng ăn cũng khó coi, ngược lại xem ra còn rất là lịch .


      Liễu Hân Linh rốt cuộc hiểu , yên lặng loại bỏ khả năng An Dương vương bị cắm sừng. Tính toán thời gian, Uyển di đoán chừng là mang thai trước khi bị cấm túc, trái lại rất tốt số. Đây là đứa con thứ hai của An Dương vương, cho dù là thứ xuất, An Dương vương nhất định vô cùng coi trọng, mà Uyển di mặc dù mang thuốc mê vào phủ muốn gây bất lợi đối với chủ tử cũng có thể nhờ chuyện này mà miễn trừng phạt.


      vậy, biết An Dương vương phi nghĩ sao. Còn nữa, Sở Khiếu Thiên vừa nghĩ như thế nào đây? chẳng lẽ hoàn toàn để ý sao? Mang theo ý nghĩ này, Liễu Hân Linh bắt đầu len lén quan sát Sở Khiếu Thiên .


      Ăn tối xong, ba người lại ra thiên sảnh uống trà chút chuyện, Quý Uyên Từ rất nhanh liền bị Sở Khiếu Thiên đuổi , trước khi , vị thái y còn trút đĩa hạt dẻ lấy , mọi người thấy vậy đều biết gì cho phải.


      Cả buổi tối, Liễu Hân Linh đều yên lặng quan sát Sở Khiếu Thiên, muốn nhìn ra có thêm vị huynh đệ tỷ muội mà cảm thấy khổ sở phiền não hay . Nhưng là, vẫn như thường ngày ăn cơm tản bộ xong rồi tắm rửa cuối cùng lười biếng ngồi ở trường tháp hóng gió đêm tiện tay cầm quyển sách lật ra, hoàn toàn có vẻ mặt khổ não để ý cái gì. Chỉ là, biết thế nào, tai của càng ngày càng hồng, hồng đến giống như bị ngã bệnh.


      Liễu Hân Linh nhịn được đưa tay lên sờ sờ tai của , sau đó nàng nhìn thấy nam nhân này thiếu chút nữa nhảy lên, phản ứng lớn đến nỗi khiến cho nàng sợ hết hồn, thực giật mình nhìn .


      Sở Khiếu Thiên thấy nàng trợn to đôi thủy mâu, bộ giật mình, tai đỏ hơn. Nhưng vẫn là cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường, thân thể hướng bên cạnh dời , hỏi: "Linh nhi, nàng muốn làm gì vậy?"


      Liễu Hân Linh im lặng nhìn tới trước mặt giống như phụ nữ đàng hoàng đề phòng bị sắc lang đùa giỡn, hồi lâu mới : " có gì, Khiếu Thiên, tai của chàng là đỏ đấy." Sau khi xong, Liễu Hân Linh ngạc nhiên nhìn vị thế tử gia mặt dày đột nhiên cả khuôn mặt cũng căng thẳng, ánh mắt dao động, bộ dáng thuần tình ngượng ngùng muốn chết.


      Liễu Hân Linh khóe miệng rút ra, đột nhiên biết gì.


      Trong lúc nhất thời, trong phòng rất an tĩnh, chỉ có ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu to dứt.


      hồi lâu, nam nhân thuần tình rốt cuộc chịu nổi loại trầm mặc này, khẽ ném quyển sách trong tay , lơ đãng : "Cái đó, Linh nhi, nàng nhìn ta cả buổi tối, có phải hay , có phải hay . . . . . ."


      Liễu Hân Linh nhìn ràng mặt vui sướng nhưng cố giả bộ làm ra bộ dáng cẩu thả, đột nhiên cảm thấy nam nhân này rất thuần khiết. Có lẽ, cũng là do loại thuần tình này, cho nên mới đối với nàng để ý độc chiếm như vậy, liền cũng ngại có nữ nhân đến gần nàng.


      Mà bởi vì nàng hồi lâu có trả lời, rốt cuộc lại để cho vị thế tử gia ngượng ngùng nhịn được nhìn sang, mắt nhàng dịu dàng, trong mắt có chờ đợi. Liễu Hân Linh suy đoán ra chờ đợi cái gì, nhưng nhạy cảm của phái nữ cho nàng có cảm giác mình nên lời tốt nào đó mới có thể đạt được hiệu quả.


      Liễu Hân Linh hắng giọng cái, thấy vị thế tử gia nghiêm túc nghiêm mặt lại kéo dài tai , nén cười : "Cũng có gì chuyện, chẳng qua là cảm thấy phu quân rất đẹp mắt thôi."


      ", vậy sao? Ha ha, ta cũng cảm thấy như vậy!" Sở Khiếu Thiên cười khúc khích , chờ phát mình cái gì xong, đột nhiên mặt tối sầm, thô thanh thô khí : "Nương tử, nam nhân thể là đẹp mắt, phải là dũng mãnh có khí thế!" Sở Khiếu Thiên chính nghĩa cách nghiêm túc, chỉ là nếu mặt đỏ như vậy mới càng có sức thuyết phục.


      "A, là như thế sao? Ta biết rồi." Liễu Hân Linh biết nghe lời phải.


      Nhưng là, đợi nàng xong lời này, lại phát nam nhân cũng vui mừng, đôi ánh mắt vốn là trong trẻo kia nửa hí lên, liền lông mày cũng kéo thẳng xuống.


      Liễu Hân Linh tiến tới, sờ sờ mặt tuấn của , cười : "Nhưng là, trong lòng ta, ta vẫn cảm thấy phu quân rất đẹp mắt."


      Đây được coi là lời tâm tình thân mật nhất giữa vợ chồng rồi, quả nhiên nghe được lời của nàng..., nam nhân lại lần nữa đỏ mặt, hoàn toàn còn bộ dáng hung thần ác sát lúc trước để cho nàng nhịn được cười lên, lại lần nữa xác định nam nhân này rất đơn thuần về phương diện tình cảm nam nữ. Mặc dù nàng đối với loại chuyện tình cảm này cũng có kinh nghiệm, nhưng dầu gì thời đại Internet phát triển, cũng xem qua chút tiểu thuyết ngôn tình, cũng biết đại khái, cũng có thể áp dụng đôi chút ở cổ đại. Nhìn đến bộ dáng kia, chỉ làm cho nàng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, đột nhiên có loại cảm giác thích.


      Liễu Hân Linh thầm cười, đột nhiên ngang hông căng thẳng, cả người cũng bị bế lên. Ngẩng đầu liền nhìn đến ánh mắt trong trẻo của có gì đó đúng, nhất thời thầm kêu hỏng bét.


      "Nương tử, ra nàng cũng rất đẹp mắt, đấy!"


      Sở Khiếu Thiên trực tiếp ôm nàng đến giường, tiện tay vung màn xuống, liền nhiệt tình như phát hỏa, trực tiếp hôn lên môi của nàng.


      Liễu Hân Linh đưa tay dính vào ngực , có thể cảm thấy phía da phát ra nhiệt nóng, biết tâm tình tại bị kích động, suy nghĩ chút liền đẩy ra, mà còn rất nhiệt tình đáp trả. Rất nhanh, nàng bị hôn làm cho có khó thở, cho đến khi nàng kháng nghị mà đẩy cái, Sở Khiếu Thiên rốt cuộc thả môi nàng ra, hôn dần dần xuống.


      Sở Khiếu Thiên vừa hôn vừa nhanh chóng đem y phục nàng cởi ra, bàn tay vuốt ve da thịt nàng, đối với mềm mại trắng nõn xúc cảm thích buông tay. Mà nụ hoa trước ngực nàng cũng đăc biệt thích, ngón tay rất chịu khó vuốt ve, da thịt nàng trắng noãn, rất nhanh liền bị in ra dấu vết, thấy thế, vội vàng hôn lên thương trấn an, hình như sợ làm đau nàng.


      Liễu Hân Linh bị thuần thục trêu chọc, rất nhanh mềm nhũn thân thể. Thành thân mấy tháng, nam nhân này giống như là thay da đổi thịt, từ ban đầu thô lỗ đến bây giờ thành thạo trêu đùa, kỹ xảo dần dần nâng cao, thậm chí còn quen thuộc hết những điểm mẫn cảm thân thể nàng, rất dễ dàng liền làm cho nàng có hơi sức phản kháng, sau đó là người nào đó càng thêm lớn mật phóng túng hưởng thụ. Có lẽ, nam nhân ở giường trời sanh là có thể thông hiểu đạo lí, căn bản cần người khác dạy bảo.


      Rất nhanh, nàng cảm thấy cái đó to lớn ở trước mật thất của nàng, tiết ra chút chất lỏng. Nhưng lại vội tiến vào, mà là từng điểm từng điểm chọc lộng. Liễu Hân Linh cặp mắt mê ly nhìn tới trước , thân thể có chút trống , để cho nàng nhịn được đặt tay ở cổ của , im lặng thúc giục. Sau đó, nàng nhìn thấy ánh mắt tối dính vào nụ cười, đột nhiên ôm nàng lật người, để cho nàng cả người cũng ngồi xếp bằng ở trong bụng .


      Bởi vì cái tư thế này, thân thể của hai người càng thêm thân mật dán sát ở chung chỗ, trước ngực nàng nhô lên đè xuống lồng ngực bình thản cứng rắn của , hai cánh tay tận lực ôm eo của nàng, khiến nàng cả người cũng đè ở trong ngực , đặc biệt là nàng mở hai chân trực tiếp kẹp ở eo , vật lớn cứng rắn cũng bị nàng kẹp chặt.


      cúi đầu nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, ánh mắt chuyên chú, cặp kia dính vào liễu tình - mắt xếch quyến rũ đến nỗi nàng cách nào dời . Sau đó, nàng bị cặp mắt kia mê hoặc hết sức mơ mơ màng màng, cảm thấy mông mình bị cái tay nâng lên, sau đó lại để xuống cái đó trực tiếp cắm vào, lập tức đến đáy.


      "A. . . . . ."


      Liễu Hân Linh lập tức bị căng đến khó chịu, tư thế này khiến cho vật kia vào sâu, giống như đâm đúng chỗ, để cho nàng cảm thấy trong thân thể mảnh nhức nhối.


      Sở Khiếu Thiên hôn mặt mày nàng ướt mồ hôi, nâng hông của nàng bắt đầu tiếp tục.


      Liễu Hân Linh ngước đầu phát ra tiếng rên rỉ, mỗi lần ma sát, cũng làm cho nàng cảm thấy thân thể bủn rủn như muốn phát tiết ra ngoài giống, loại cảm giác đó khiến nàng tự chủ được mà hóp bụng kẹp chặt dũng đạo, ngừng muốn thú dữ trong cơ thể nàng đưa đẩy gạt ra khỏi cơ thể, nhưng động tác này lại làm cho càng thêm nhạy cảm hưng phấn, tăng tốc nhanh hơn.


      Nàng phát hình như đặc biệt thích cái tư thế này, hai người mặt đối mặt ôm nhau, đem tất cả của nhau thản nhiên ra ở trước mặt đối phương, có gì che giấu, thân mật như nhất thể. Cho nên mỗi lúc thế này, cũng đặc biệt hưng phấn, sức lực cũng mạnh hơn hẳn, nhiều lần đem nàng xuyên qua hoàn toàn.


      biết bao nhiêu lần, nàng rốt cuộc bị ôm áp đến giường, sau đó nghe được tiến tới bên tai bên nặng nề vừa thở hổn hển vừa : "Linh nhi, nàng phải lo lắng chuyện của Uyển di, dù sao vô luận nàng ta sinh hạ ra cái quái gì cũng uy hiếp được nàng và mẹ ta. Hừ, đợi nàng ta sinh xong đứa này, khiến nàng ta phải cút ra khỏi vương phủ."


      "Chàng. . . . . . Chàng có để ý?" Đôi tay của Liễu Hân Linh hư nhược ôm lấy bả vai ướt mồ hôi của , kinh ngạc hỏi. ra là biết mình tối nay lo lắng, nhìn phản ứng này, đoán chừng là cẩu thả, xem ra chính mình lo lắng vô ích.


      "Có cái gì tốt mà phải để ý?" Sở Khiếu Thiên hướng lên húc cái, vật cứng to và dài sâu tiến vào trong cơ thể nàng, nghe được thanh nàng hút khí, cười đến hết sức hài lòng. "Ta trưởng thành, chờ đứa bé kia lớn lên, còn biết phải đợi bao nhiêu năm nữa, hoàn toàn thể uy hiếp. Hơn nữa đứa bé kia có thể hay có thể lớn lên còn là chuyện đấy. Nàng cũng biết, đứa bé quá yếu rất khó nuôi lớn. Mà này, Linh nhi, bằng chúng ta cũng sinh đứa , sau đó tức chết cha cùng Uyển di. Dĩ nhiên, đứa bé của chúng ta tráng kiện khỏe mạnh, cũng giống với đứa bé kia của Uyển di."


      Liễu Hân Linh có chút im lặng nhìn , nào có chuyện con trai sinh con tức ông nội? Còn nữa, thế nào như vậy chắc chắn Uyển di xảy chuyện hại chết con đây?


      Sở Khiếu Thiên thấy nàng trả lời, nhịn được lại hung ác hướng nàng hạ xuống, hỏi: "Nương tử, có được hay ?"


      Liễu Hân Linh bị dùng sức xuyên qua làm cho phía dưới tê rần, thân thể run rẩy kịch liệt, thế nhưng tiết thân, lập tức ra lời. Nhưng người nam nhân còn chưa thấy đủ, thậm chí hết sức ác liệt dung tốc độ nhanh hơn chọc nàng, cưỡng chế muốn câu trả lời thuyết phục của nàng. Liễu Hân Linh bị làm cho đầu trống , toàn thân vô lực, chỉ có thể mơ hồ gật đầu.


      Chờ tất cả sau khi kết thúc, Liễu Hân Linh toàn thân vô lực nằm ở ngực ướt mồ hôi mà buồn ngủ, mà trong cơ thể nàng cái nào đấy nửa mềm còn cố chấp chịu rút ra, biết nam nhân này còn chưa ăn no, cho nàng thời gian nghỉ ngơi chờ vòng kế tiếp.


      "Nương tử, nàng còn tốt đó chứ?"


      Sở Khiếu Thiên vuốt lưng của nàng, thanh là tình chuyện qua đặc hữu khàn khàn hấp dẫn, nghe được nàng cơ hồ muốn phun máu mũi. Nàng đối với loại thanh này đặc biệt nhạy cảm, mà Sở Khiếu Thiên chỉ dáng dấp tuấn, liền thanh cũng đặc biệt có mị lực, thường thường lúc hai người làm tình chỉ cần nghe được cái chủng loại thanh đặc hữu kia, mỗi lần làm nàng vô cùng hưng phấn, cũng dễ dàng bị dẫn vào trong kích tình.


      Liễu Hân Linh nhàng đáp tiếng, hồi lâu hỏi: "Cha xử lý như thế nào chuyện cháu Uyển di?"


      "Chu thị tối nay bị đưa ra phủ rồi, dù sao chỉ cần nàng xuất ở trước mặt chúng ta, ai cần để ý nàng về sau như thế nào. Về phần Uyển di." Sở Khiếu Thiên bĩu môi, "Chân tướng con gián đánh chết, bởi vì nàng mang thai ngoài ý muốn, cho nên còn ở lại trong vương phủ. Chỉ là, nhìn cha có bộ dạng tiền đồ, giống như tuyệt để ý việc làm của Uyển di rồi. Hừ, chúng ta mặc kệ chuyện này, dù sao mẹ cũng biết phải làm sao. Nếu như Uyển di còn biết chết sống còn nghĩ tới nhúng tay vào Ôm Tâm viện, nàng cũng cần khách khí, trực tiếp đánh nàng ta khiến cho nàng ta đến việc lo liệu cuộc sống thường ngày của bản thân mình cũng thể là được."


      Liễu Hân Linh rũ mí mắt xuống, xem ra là biết thủ đoạn của mẫu thân mình, chỉ là giả vờ biết thôi. Chỉ là nghe được câu sau cùng của , lại để cho nàng cảm thấy có chút buồn cười, sẳng giọng: "Ta thích đánh người."


      Sở Khiếu Thiên cũng cười thân ái nhìn gương mặt của nàng, "Ừ, ta hiểu nương tử biết điều biết điều ~~" xong, lật người đè nàng dưới thân hạ thể khôi phục lại tinh thần hướng thân thể nàng chỗ sâu càng đẩy mạnh.


      "Uy. . . . . ." Liễu Hân Linh muốn cự tuyệt, rất nhanh liền bị ngăn chận miệng.


      ************


      Ban đêm, An Dương vương phi tóc rối bù ngồi ở trước bàn trang điểm, nhàn nhạt hỏi: "Vương gia tối nay nghỉ ở chỗ Uyển di?"


      Ngọc Nương lau tóc cho nàng, nghe được lời của nàng..., gật đầu : "Đúng vậy, vương gia vẫn có rời , mới vừa sai người tới tối nay nghỉ ngơi ở đó."


      An Dương vương phi vẻ mặt lạnh lẽo, hừ : "Còn biết là nam hay nữ, lại vội vàng tiến lên quan tâm."


      Ngọc Nương cười cười, tiếp: "Đúng vậy! Hơn nữa Quý thái y cũng , Uyển di hôm nay tâm tình kích động, thiếu chút nữa đẻ non đứa bé, nếu hảo hảo dưỡng thai, đoán chừng mất giữa chừng."


      An Dương vương phi cười lạnh, "Theo đầu óc Uyển di có đức hạnh này, sợ là ngày nào đó liền đem khối thịt trong bụng kia làm hư, trừ phi vương gia ngày ngày đều phải coi chừng nàng." Ngón tay thon dài nhè vỗ về vòng ngọc cổ tay mình, khuôn mặt luôn luôn được bảo dưỡng tốt của An Dương vương phi thể lạnh nhạt.


      Mặc dù hôm nay bởi vì Uyển di mang thai nên có đuổi nàng xuất phủ, nhưng nàng cũng vội, dù sao mấy năm này Uyển di có bày trò cũng ra khỏi lòng bàn tay của nàng, tại dựa vào mảnh thịt trong bụng cũng tạo nổi sóng gió gì. Chỉ là, An Dương vương phi có chút hiểu, vì sao nhi tử đột nhiên làm khó dễ Uyển di đây? Trước kia Uyển di cũng phải là bày trò qua, nhưng chưa từng nhìn thấy nhi tử đặt nàng ta ở trong mắt.


      Ngọc Nương rủ mắt xuống, tiếp: "Nhìn vương gia coi trọng như vậy, có thể vương gia sai người của mình coi chừng Uyển di thôi."


      "Vậy, tùy thôi. Dù sao hòa thượng Bạch Mã Tự bắt bát tự cho vương gia có vương gia cả đời này chỉ có Khiếu nhi là con trai, chúng ta cần lo lắng." An Dương vương phi nhàn nhạt cười cười.


      Nghe được ý trong lời chủ tử, Ngọc Nương cũng cười phụ họa, nhanh nhảu cầm lấy tinh dầu bảo dưỡng tóc cho chủ tử.


      An Dương vương phi nhắm nửa con mắt, : "Ta tại chỉ mong Hân Linh sớm mang thai, khi đó Uyển di biết khối thịt kia trong bụng của nàng ta trước mặt Khiếu nhi, căn bản chả đáng gì. Để xem nàng còn vì vậy mà đắc chí, hiểu chuyện ."


      An Dương vương phi xong, đột nhiên mày cau lại, chần chờ lát, hỏi: "Ngọc Nương, Hân Linh gả tới đây cũng bốn tháng rồi, cũng điều dưỡng thân thể mấy tháng, vì sao còn chưa có tin tức gì đây?"


      Ngọc Nương vừa nghe, cười : "Vương phi, chuyện này gấp được. Trước thế tử phi còn chưa điều dưỡng tốt, năm đó người gả cho vương gia cũng là nửa năm sau mới mang thai thế tử, nhìn thế tử phi, đoán chừng cũng giống ngài thôi."


      An Dương vương phi vừa nghe, liền gật đầu, "Ừ, đợi thêm hai tháng xem sao."
      linhdiep17, ly sắc, SiAm38 others thích bài này.

    2. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      tks
      oxy501 thích bài này.

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Ghen vs nữ nhân, bạn của Ngu Nguyệt Trác a

    4. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Thích Thiên quá cơ. Kaka, mụ Uyển di đáng ghét

    5. mattroiden2810

      mattroiden2810 Well-Known Member

      Bài viết:
      218
      Được thích:
      240

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :