1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 60.

      Edit: Mỹ Lệ.
      Beta: Lyly.


      Kể từ lần trước Uyển di làm ra chuyện kia sau đó bị An Dương vương cấm túc, hậu viện vương phủ này lại bắt đầu náo nhiệt lên. có Uyển di uy hiếp, các di nương vương phủ thừa dịp cơ hội này ra sức quyến rũ vương gia, có thể là trăm hoa đua nở.

      Ngoài Uyển di đó ra, những di nương này trái lại rất cảm tạ Sở Khiếu Thiên cùng Hân Linh, dù sao Uyển di ràng muốn đem cháu nàng kín đáo đưa cho thế tử, cuối cùng lại trộm gà được còn mất nắm gạo, mình lại bị cấm túc, thực là đáng đời a.

      Mặc dù Uyển di bị cấm túc rồi, nhưng Chu Tuyền Nhi vẫn lưu lại vương phủ có rời . Đối với chuyện này, vương phủ cũng so đo, dù sao Uyển di bị cấm túc rồi, nàng là nương chưa chồng cũng thể tùy ý lại trong vương phủ, cũng coi như có chuyện gì.

      , nghe thế tử phi bị thương, các di nương đều đem theo quà thăm bệnh, Uyển di sai người đến thăm bệnh cũng là hợp tình hợp lý, nhưng nàng trực tiếp khiến Chu Tuyền Nhi mang quà tặng tới đây là cái ý tứ gì?

      Cho nên Liễu Hân Linh nghe được bẩm báo Chu Tuyền Nhi tới sửng sốt chút .

      Lục Y lúc ấy cho dọn dẹp đồ trang sức bàn trang điểm, vừa nghe liền tức giận, "Tiểu thư, Chu Tuyền Nhi này nhất định là đối với thế tử còn chưa từ bỏ. Lần trước gây chuyện, nghe rất nhiều thị vệ đều nhìn đến thân thể của nàng rồi, làm gì chọn được cái thị vệ để gả cho? Ngược lại nhất định phải tìm chết đây? Đây phải là suy nghĩ muốn làm chủ tử sao! Vội vàng muốn làm thiếp như vậy cũng ngại mất mặt, tổ tông mười tám đời Chu gia cũng bị nàng làm cho mất hết mặt mũi."

      Nghe vậy, Liễu Hân Linh cùng Mặc Châu đều nhìn nàng.

      Lục Y bị hai người nhìn có chút rối rắm, nhưng vẫn thoải mái : "Mọi người nhìn cái gì a? Mặc dù sợ thế tử gia, nhưng thế tử gia là trượng phu của tiểu thư, sao có thể để cho những loại nữ nhân hạ tiện kia biết từ đâu nhảy ra tùy tiện mơ ước?"

      Có thể thấy vị nha hoàn nào đó bị Sở Khiếu Thiên ảnh hưởng, mở miệng là một tiếng "dã nữ".( nữ nhân hạ tiện)

      Mặc Châu mặt thay đổi vỗ vỗ đầu Lục Y, tiếng "Rất tốt", sau đó chuyển sang Liễu Hân Linh, : "Tiểu thư, Lục Y đúng, xem ra phải lấy ra chút bản lãnh cho những thứ nữ nhi an phận kia, thế tử gia cũng phải là tùy tiện có thể mơ ước."

      Liễu Hân Linh khóe miệng run rẩy, thấy Mặc Châu ánh mắt sáng quắc, so với nàng còn có bộ dáng tích cực hơn, có chút áp lực lớn. Mặc Châu hình như còn gấp gáp muốn xua đuổi những nữ nhân mơ uớc làm tiểu tam của nam nhân của nàng hơn cả nàng a.

      Chỉ là, bây giờ ngày ngày trôi qua cũng có chút nhàm chán, gặp Chu Tuyền Nhi xem xem nàng muốn làm cái gì cũng tốt vô cùng. Ừ, có lẽ nàng cũng nên khiến mọi người biết chút, nàng cũng phải giống như bề ngoài dạng nhu nhược, muốn mơ ước nam nhân của nàng, cũng phải xem nàng có cho hay .

      Nghĩ như thế, Liễu Hân Linh trong lòng liền có kế hoạch, khỏi đối với Mặc Châu cười tiếng, "Ừ, các ngươi đúng. Mặc Châu, chúng ta liền chuẩn bị ."

      "Dạ, tiểu thư!" Mặc Châu mặc dù mặt chút thay đổi, nhưng thanh nguội lạnh lại cao vút.

      Lục Y nháy mắt mê man nhìn hai người chuyện, đầu lên dấu chấm hỏi to. Sau đó rất nhanh bị Mặc Châu gọi đến làm việc.

      Liễu Hân Linh sửa sang lại y phục, bảo Mặc Châu đỡ nàng đến thiên sảnh ngồi, sau đó gọi Chu Tuyền Nhi còn đứng ngoài cửa Ôm Tâm viện chờ vào.

      *********

      Chu Tuyền Nhi cẩn thận từng li từng tí cùng mama sau lưng vào Ôm Tâm viện, dọc đường tới, trong long nàng có chút rung động. Ôm Tâm viện này mỗi cảnh vật, đều tinh xảo lịch tao nhã, đẹp rực rỡ, cùng Lạc Tiên viện phân cao thấp. Uyển di mặc dù là ái thiếp vương gia, nhưng viện chỗ nàng ở chỉ là quy cách bình thường, có chút nào đặc biệt, thậm chí ngay cả bài biện cũng có bao nhiêu hào hoa. Chu Tuyền Nhi mặc dù hay bước chân ra khỏi phòng tìm hiểu tình hình lắm, nhưng phần lớn thời gian nghe Uyển di lén lút mắng vương phi, cũng hiểu vương phi nay mặc dù được vương gia sủng ái, nhưng cũng là người lợi hại, khiến cho Uyển di ngoại trừ được vương gia sủng ái, còn những thứ đồ khác cũng có nhiều phần, ăn mặc đồ dùng,đều là đúng cấp bậc của di nương, thể nào so sánh cùng loại xa xỉ hào hoa hưởng thụ như chính thê được.

      Chu Tuyền Nhi nhìn viện xinh đẹp, nghĩ tới mình ở trong đó, giống như uất ức trong lồng ngực liền cũng giảm mấy phần, cũng hiểu được Uyển di nương tâm tâm niệm niệm lúc nào cũng nghĩ phải lấy được nhiều thứ hơn. Nàng hình như cũng có chút động lòng rồi.

      Nha hoàn dẫn dắt nàng tiến vào nhìn thấy hành động nàng bí mật quan sát Ôm Tâm viện, môi nhếch lên có chút khinh bỉ. Chu Tuyền Nhi vẫn còn quá ngây thơ, thể bằng tài diễn trò của Uyển di, rất dễ dàng bị nhìn thấu. Chỉ là nàng ta cho là Ôm Tâm viện này chỉ cần nàng ta là cháu di nương có thể vào sao? Dã tâm quá lớn, cho tới bây giờ cũng có kết quả tốt.

      tới thiên sảnh, gặp nha hoàn xinh đẹp mặc quần áo màu xanh lá cây đứng ở nơi đó.

      Nhìn thấy nàng, Chu Tuyền Nhi có chút khẩn trương cũng có chút tự ti, phát cái nha hoàn này y phục mặc người so với nàng còn hoàn hảo hơn. Chỉ là vào trong vương phủ, để cho nàng cho nàng mất thể diện, mới có thể lấy tiền riêng đặt mua cho nàng mấy bộ đồ mới hơi đắt. Mà Chu Tuyền Nhi cũng phát , nhìn thấy Lục Y này, nha hoàn dẫn đường vốn là căng thẳng lộ ra nụ cười lấy lòng.

      "Ai nha, Lục Y nương làm sao lại ra ngoài? Thời tiết nóng thế này, nương ở trong phòng phục vụ thế tử phi mới phải. Ai, Lục Y nương, ta mang Chu nương tới."

      Lục Y che miệng cười tiếng, : "Khổ cực nhà ngươi rồi, thế tử phi ngồi bên trong, chờ Chu nương đây. Chu nương, mời vào." Lục Y liếc nhìn nha hoàn Chu Tuyền Nhi mang tới, lại : "Chỉ là thế tử phi còn dưỡng thương, muốn yên tĩnh, muốn thấy nhiều người, Chu nương, nha hoàn của nương nên ở bên ngoài đợi thôi."

      Chu Tuyền Nhi vừa nghe, thân thể hơi run chút, nhưng là vẫn biết đạo lý để cho nha hoàn của mình chờ bên ngoài thiên sảnh.

      Vào thiên sảnh, Chu Tuyền Nhi thấy thiếu nữ ngồi chủ vị, mặc cung trang màu đậm, nổi bật lên da trắng như ngọc, xinh đẹp tuyệt trần ôn nhã, phong cách như lan. Nàng khẽ quay đầu nhìn sang, đôi thủy mâu vốn hẳn rất nhu hòa lại làm cho người ta có loại cảm giác dám nhìn thẳng. Chu Tuyền Nhi ngắm nhìn nàng đặt chân trái gối, khỏi nhớ lại lời Uyển di với nàng.

      Uyển di , thế tử phi nay bị thương chân, tất nhiên thể phục vụ thế tử gia. Thế tử gia chính là ở độ tuổi nhiệt huyết, thể rời bỏ nữ nhi, hi vọng nàng tìm đúng thời cơ vô tình gặp gỡ thế tử, nếu là có thể được thế tử gia coi trọng, cùng thế tử xảy ra chuyện vợ chồng, đến lúc đó vương phi dù phản đối thế nào, thế tử cũng phải nạp nàng vào cửa.

      Chu Tuyền Nhi biết Uyển di có đúng hay , nhưng có kinh nghiệm lần trước, nàng thực có can đảm làm tiếp loại chuyện đó, cho nên lần nào cũng bị Uyển di đâm đầu của nàng mắng nàng nhát gan sợ phiền phức. Mà hôm nay, nàng ban đầu ra cũng biết tại sao Uyển di để nàng thay mặt tới đây thăm thế tử phi bị thương. giờ nàng có lẽ hiểu chút, Uyển di muốn cho nàng vào Ôm Tâm viện, hi vọng nàng nhìn thấy Ôm Tâm viện hoa mỹ, sau đó trong long nổi lên tâm tư tranh đoạt.

      Hơn nữa, họ cũng nhận được tin tức, nghe gần đây thế tử gia buổi trưa ngày nào cũng trở về phủ, nếu là nàng chọn tốt thời gian qua, có lẽ còn có thể vô tình gặp gỡ thế tử gia. Đến lúc đó, chỉ cần có biện pháp ngăn lại thế tử gia, cho ngửi thấy loại thuốc mê được Uyển di chuẩn bị, vậy thế tử gia có thể theo nàng định đoạt rồi.

      Nghĩ như vậy, Chu Tuyền Nhi trong lòng vừa hưng phấn vừa sợ. Tâm tư này khiến cho nàng nhìn thấy thế tử phi ngồi bên khỏi có chút chột dạ khẩn trương.

      Chu Tuyền Nhi khẽ cúi đầu, dám nhìn thẳng nương ngồi bên , bước từng bước tiến lên hành lễ.

      "Chu nương cần đa lễ, mời ngồi. Lục Y, pha trà." Liễu Hân Linh .

      Lục Y dâng trà, Mặc Châu liếc nhìn nàng, bảo nàng đến ngoài cửa coi chừng. Trong sảnh trừ Liễu Hân Linh cùng Chu Tuyền Nhi, liền chỉ có Mặc Châu phục vụ bên. Chu Tuyền Nhi mặc dù kỳ quái, nhưng nhớ tới lúc trước Lục Y thế tử phi thích nhiều người ầm ỹ, trong lòng liền hề suy nghĩ nhiều nữa.

      Chu Tuyền Nhi cẩn thận ngồi nửa cái mông, thái độ có chút rụt rè, cũng làm sao dám ngẩng đầu nhìn. Lại làm ra vẻ khiếp sợ của tiểu bạch thỏ, giống như chỉ cần to chút cũng có thể hù dọa nàng khóc.

      Liễu Hân Linh trong lòng có chút chán ngán, nhưng mặt vẫn là duy trì nụ cười dịu dàng hàn huyên cùng với nàng, biết là nàng thay mặt Uyển di bị cấm túc đến thăm bệnh, liền hỏi thăm lại chút tình hình Uyển di cùng cảm tạ quà tặng của nàng, bắt đầu từ từ uống trà, chờ nàng mở miệng.

      Chu Tuyền Nhi có chút đứng ngồi yên, biết nên gì, hơn nữa, nàng đến thăm bệnh, thể quấy nhiễu quá lâu, cũng thể ở lâu, nếu còn gì để , nàng phải rời . Nhìn xem thời gian, cũng biết thế tử gia về chưa, nếu là nàng giờ rời khỏi, có thể hay cùng thế tử bỏ lỡ. . . . . .

      Chu Tuyền Nhi trong lòng có chút nóng nảy, muốn lấy dũng khí để gì đó đột nhiên nhìn thấy phía nghiêng đầu nhìn nàng, trong tay chút để ý vuốt vuốt ly trà, sau đó lộ ra nụ cười rất dịu dàng, : "Chu nương nhìn có chút gấp gáp, phải là có chuyện gì gấp chứ? Nếu là có việc gấp, cũng phải ở lại uống trà đâu."

      " có, có!" Chu Tuyền Nhi lập tức lắc đầu, nàng còn chưa muốn .

      "Vậy là Chu nương hôm nay tới nơi này còn có chuyện khác sao?"

      " có, có." Vừa mới lắc đầu, lại vội vàng gật đầu, gấp rút : "Có, có. . . . . ."

      "A, Chu nương có chuyện gì?"

      Chu Tuyền Nhi đầu óc cấp tốc chuyển động, cuối cùng thấy bên ngoài sân có chậu hoa đỗ quyên xinh đẹp nở hoa, : "Nghe thế tử phi ngài thích hoa, nơi này ngài nuôi được hoa đỗ quyên cực tốt, cho nên muốn mạo muội tới hỏi thăm cái phải làm thế nào mới có thể đem nó trồng được tốt như vậy?"

      Liễu Hân Linh lạnh nhạt : "Đó là hoa người làm trồng, chỉ là nhìn thấy đẹp nên sai đem nó bày trước cửa thưởng thức thôi."

      "Vậy, vậy sao?" Chu Tuyền Nhi miễn cưỡng cười cười, lại biết gì rồi.

      Liễu Hân Linh trong lòng than thở, ràng là có khả năng diễn trò, có bản lãnh, cũng cần mơ ước nam nhân nhà khác a. Nhìn nàng ta ra sức suy nghĩ tìm chuyện để được lưu lại, nàng còn lười phải ứng phó với nàng ta đấy. Nhưng là, chỉ cần vừa nghĩ tới Chu Tuyền Nhi làm như thế, chỉ là vì chờ Sở Khiếu Thiên trở lại, trong lòng nhất thời có chút ghê tởm.

      Nếu như nàng vì xem cuộc vui mà cho Chu Tuyền Nhi hả hê như ý nguyện nàng là đứa ngốc rồi.

      Chu Tuyền Nhi thấy Liễu Hân Linh chuyên, nhất thời trong lòng có chút lo lắng, rốt cuộc ngẩng đầu lên cẩn thận từng li từng tí nhìn, lại thấy khóe môi thiếu nữ mỉm cười, nhưng ánh mắt tĩnh mịch thấy chút ý cười nào, nhất thời có loại cảm giác mình bị nàng xem thấu, giống như mình xích lõa đứng trước mặt nàng để nàng quan sát, hết sức chật vật. Trái tim thình thịch đập loạn, Chu Tuyền Nhi cảm giác mình sắp bị loại khí này làm nghẹn thở.

      Đột nhiên, Chu Tuyền Nhi trợn to hai mắt, nhìn đột nhiên dịu dàng cười với nàng, mà ly trà được nàng vuốt kia phát ra tiếng vang vỡ vụn chỉ có ở đồ gốm sứ, sau đó từng mảnh sứ trong tay bể thành mảnh vụn. Lại sau đó, nàng ấy thu tay lại, nàng cũng nhìn thấy ly trà kia biến thành dạng gì.

      "Ai nha, là ta cẩn thận bóp nát thôi."

      Thanh ôn hòa uyển chuyển thở dài vang lên, cái tay kia rốt cuộc mở ra, bên trong chỉ có nhúm bột.

      Con ngươi hơi co lại, Chu Tuyền Nhi ngốc lăng nhìn ly trà bị bóp nát. Vậy mà trong thời tiết tháng bảy, Chu Tuyền Nhi ra thân mồ hôi, cả người giống như từ trong nước vớt ra ngoài, mồ hôi đầm đìa lớn chừng hạt đậu từ gò má cứng ngắc chảy xuống.

      Sau đó, nàng ấy lại nhìn nàng, lộ ra cái loại nụ cười dịu dàng như khi bóp nát ly trà trái tim thể tiếp tục gánh nặng, cái loại sợ hãi tuyệt vọng hít thở thông rốt cuộc khiến cho thần kinh của nàng đông cứng tới cực điểm, Chu Tuyền Nhi bộc phát.

      "A a a a a ——"

      Chu Tuyền Nhi thét lên lấy vẻ nhu nhược bề ngoài tương xứng tốc độ quay người chạy như điên, vọt ra khỏi thiên sảnh, đẩy ra hai nha hoàn đứng chắn ở cửa, đường để ý ánh mắt kinh dị của hạ nhân hướng cửa Ôm Tâm viện chạy như điên.

      Quá đáng sợ! Quá đáng sợ! Quá đáng sợ!

      Nàng bị thế tử phi giết chết! thế tử phi nhất định là biết lòng nàng xấu xa, cho nên mới phải bóp vỡ cái ly kia cảnh cáo nàng, nếu nàng dám đến gần thế tử, nàng cũng giống như cái ly bị bóp vỡ kia bị bóp chết dạng!

      Nàng cần chết a a a a!

      Liễu Hân Linh cùng Mặc Châu đưa mắt nhìn bóng dáng của Chu Tuyền Nhi chạy như điên, sau đó Liễu Hân Linh yên lặng che mặt.

      Mặc dù nàng nghĩ nàng ta cũng chỉ kinh hách chút, nhưng có nghĩ đến Chu Tuyền Nhi có tiền đồ như vậy, chỉ là chút khí cộng thêm áp lực trong lòng, nàng ta cứ như vậy bộc phát rồi.

      Mặc Châu rất bình tĩnh tiến lên đem đống bột dùng khăn lau sạch, nghiêng đầu đối với người che mặt nào đó : "Tiểu thư, nhìn tình hình Chu nương kia, đoán chừng nàng về sau cũng dám đối với thế tử có ý tưởng gì nữa đâu. Có lẽ, cả đời này nàng ta cũng dám mơ mộng với bất kì người nào luôn. Tiểu thư, làm tốt lắm! Đe dọa thầm thế này so với uy hiếp còn hữu hiệu hơn. Quả nhiên trước mặt võ lực bất cứ thứ gì đều là mây bay mà!"

      Liễu Hân Linh khóe miệng co giật, loại giọng sùng bái này là thế nào a? Nàng. . . . . . biết Chu Tuyền Nhi sợ hãi đến vậy. Hơn nữa nàng còn thể rất là hàm súc mà, vốn là còn muốn tìm cây gậy sắt tới trước mặt Chu Tuyền Nhi trực tiếp bẻ cong queo như vậy mới có thể đạt tới mục đích đe dọa ~~~ ti vi phải đều diễn như vậy sao?

      **********

      Chu Tuyền Nhi cao giọng thét lên đường chạy ra khỏi Ôm Tâm viện, thiếu chút nữa cùng vị thái y tới cửa bắt mạch xem bệnh cũng vào cửa đụng nhau.

      Vì vậy, vì tránh đụng tới Chu Tuyền Nhi, Quý thái y vốn là muốn giống như người luyện võ lưu loát đẹp trai nhảy đến bên tránh ra, ai ngờ lại cẩn thận vấp phải chân của mình, nhất thời cùng xông tới trực tiếp cùng Chu Tuyền Nhi đâm vào nhau.

      Chu Tuyền Nhi ngửa ra sau, lại kêu tiếng"A", trợn trắng mắt hôn mê.

      Quý Uyên Từ cũng bị đụng phải đặt mông ngồi đất, cái hòm thuốc cũng rơi đất.

      " nương!" Nha hoàn thở hồng hộc theo đuổi đến thấy Chu Tuyền Nhi bất tỉnh, nhất thời gào lên khóc.

      "Quý thái y, ngài sao chứ?" Mấy nha hoàn từ Ôm Tâm viện theo ra ngoài, thấy Quý thái y té ngã, cũng vội vàng tiến lên đỡ cùng thăm hỏi.

      Quý Uyên Từ nhịn kích động muốn xoa cái mông mình, lưu loát đứng lên, vừa hỏi: " nương này là ai, xảy ra chuyện gì?"

      "Quý thái y, vị này là cháu Uyển di, mới vừa rồi thay mặt Uyển di tới đây thăm thế tử phi, cũng biết nàng thế nào nổi điên, đột nhiên hét rầm lên liền xông ra ngoài. Ai nha, bình thường nhìn nàng bộ dáng yếu ớt, ngược lại ngờ vừa có thể chạy vừa có thể la như vậy, quả nhiên là thể xem bề ngoài." nha hoàn có dụng tâm khác mà đáp lời.

      Quý Uyên Từ nhặt lên cái hòm thuốc mình thích, căn cứ vào đạo đức nghề nghiệp, tới ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Tuyền Nhi hướng nha hoàn mượn khăn mùi soa che cổ tay Chu Tuyền Nhi vì nàng mà bắt mạch.

      "Vị Chu nương này có việc gì, thân thể rất khỏe mạnh, chỉ là kinh sợ quá độ dẫn tới hôn mê, châm xong châm là có thể tỉnh."

      xong, Quý Uyên Từ lại từ trong hòm thuốc lấy ra cây ngân châm châm huyệt vị đầu Chu Tuyền Nhi.

      Quả nhiên, tới mấy giây, Chu Tuyền Nhi từ từ tỉnh lại, hai mắt mê ly, vẻ mặt mới vừa tỉnh ngủ.

      Lúc này, Liễu Hân Linh cũng được Mặc Châu cùng Lục Y đỡ xuống vội vội vàng vàng chạy tới, thấy thế, mặt lo âu hỏi, "Chu nương có sao chứ?"

      Nhìn thấy nàng xuất , vốn là nha hoàn vây quanh Chu Tuyền Nhi cũng tránh ra để cho nàng tới.

      Chu Tuyền Nhi vốn là còn có chút mê mang, chờ nghe được thanh ôn uyển giống như gặp ác mộng, trong tầm mắt còn xuất gương mặt thanh tú mỹ lệ kia sắc mặt sợ đến trắng bệch, đột nhiên sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng chính là thét chói tai, lấy loại bản lĩnh giống như bình thường có tập võ lưu loát mà nhanh nhanh chóng chóng dùng cả tay lẫn chân bò dậy, giống như con thỏ nhanh chóng lao ra ngoài, rất nhanh liền để lại cho mọi người cái bóng dáng nho của nàng.

      Mọi người đều há to miệng, nhìn nương vốn hẳn nên nhu nhu nhược nhược đột nhiên bộc phát tốc độ hung hãn chạy trốn, khỏi hai mặt nhìn nhau, đều nên lời.
      linhdiep17, ly sắc, SiAm25 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 61

      Edit: Mỹ Lệ.
      Beta: Lyly.



      Cho đến khi còn nhìn thấy bóng dáng Chu Tuyền Nhi chạy trốn, mọi người mới thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía vị thế tử phi nào đó đứng ở cửa Ôm Tâm viện.

      Liễu Hân Linh cười đến hết sức dịu dàng vô tội, bộ biết chuyện gì.

      Mọi người đều thấy thế tử phi yếu ớt, chân còn bị thương, bộ đều phải được nha hoàn đỡ, xem ra có tính uy hiếp rồi. Cho nên, thực là Chu Tuyền Nhi này đột nhiên bị ma nhập rồi,nếu làm như vậy là để làm gì.

      "Chị dâu, vị Chu nương kia làm sao?" Quý Uyên Từ có chút ngạc nhiên hỏi. Mới vừa rồi vì Chu Tuyền Nhi mà châm cứu, đứng gần đó nhất, nhạy cảm phát Chu Tuyền Nhi khác thường, chính là bởi vì nghe được thanh Liễu Hân Linh mới có phản ứng này. Sau đó cuối cúng tỉnh lại chính là thấy chủ tớ Liễu Hân Linh, mới đột nhiên bỏ chạy.

      Liễu Hân Linh bình tĩnh mỉm cười," ra ta cũng biết tại sao, Chu nương hôm nay là thay mặt Uyển di tới, vốn là chúng ta uống chung trà, chuyện, ai biết Chu nương lại đột nhiên kêu tiếng, lập tức liền chạy . Ngay lúc đó nha hoàn ngoài cửa chờ cũng biết nàng là bị cái gì làm kinh sợ, là đáng thương đấy."

      Bên ngoài Ôm Tâm viện, thị vệ nha hoàn kéo dài lỗ tai lắng nghe bát quái đồng thời lộ ra nét mặt kinh ngạc, len lén liếc nhìn thế tử phi mặc cung trang màu đậm trước cửa, thấy thế nào cũng có vẻ nhắn mềm mại dịu dàng, lại hồi tưởng mới vừa rồi Chu Tuyền Nhi loạn xạ chạy mất dạng, quả nhiên bộ dáng bình thường nhu nhu nhược nhược kia đều là giả vờ sao? Bọn họ quả quyết cảm thấy Chu Tuyền Nhi cường tráng như vậy, thế tử phi nơi nào có thể khi dễ được nàng?

      Quý Uyên Từ gật đầu, sau đó cũng ôn hòa cười tiếng, : "Vị Chu nương này mặc dù biết bị cái gì kích thích, nhưng vẻ ngoài xem ra thân thể rất là cường tráng, đợi nàng bình tĩnh lại, đoán chừng trừ thanh hầu hơi khó chịu, cũng cái gì đáng ngại."

      Lời của thái y chuyên nghiệp luôn là khiến người tin phục, nghe được lời thái y, trong lòng càng thêm xác định Chu Tuyền Nhi thân thể cường tráng. Nghĩ đến Chu Tuyền Nhi, khỏi lại nghĩ tới Uyển di diễn xuất nhu nhược, chừng Uyển di ngày thường cũng là giả vờ nhu nhược, cái loại đó ba ngày bệnh , năm ngày bệnh nặng, chắc cũng là giả bộ ?

      Nghe vậy, Liễu Hân Linh dịu dàng cười tiếng, "Ừ, chỉ cần Chu nương có việc gì là an tâm rồi."

      Nha hoàn phục vụ nhìn nam nữ này mặt toàn nụ cười vô hại, đột nhiên biết tại sao có chút cảm thấy lạnh, khỏi cảm khái, Quý thái y cùng thế tử phi đều là rất ôn hòa, cho nên mới có thể dễ dàng tha thứ được thế tử gia tính khí dữ dội này thôi.

      Liễu Hân Linh lại phân phó nha hoàn Lạc Tiên viện của Uyển di chuyến, đem chuyện này bẩm báo với nàng, còn những chuyện khác cũng liên quan tới nàng. Ai nha, nàng còn là người bệnh nha, nếu là nam nhân nào đó tính khí dữ dội biết nàng vì chút chuyện linh tinh làm phiền lòng, lại muốn lên cơn.

      Chờ phân phó xong mọi chuyện, Liễu Hân Linh vừa nhìn về phía Quý thái y, có chút kinh ngạc : "Quý thái y hôm nay là tự mình tới? Phu quân cùng trở lại sao?" Mấy ngày qua Liễu Hân Linh cũng quen tình cảnh buổi trưa cả hai cùng nhau trở về phủ. Chỉ là Liễu Hân Linh cảm thấy Sở Khiếu Thiên giống như đề phòng Quý thái y, bộ dáng giống như sợ bị chó cướp mất miếng ăn vậy.

      Nghĩ tới, Liễu Hân Linh khẽ mỉm cười, mỗi lần nhìn màn này cũng làm cho nàng cảm thấy rất buồn cười.

      "Mới vừa rồi chỉ huy nha môn, nghe hôm nay có sứ thần Nam Di tới Đại Sở, mang theo quân tuần tra Đông Thành rồi." Quý Uyên Từ vỗ vỗ bụi bẩn hòm thuốc, hướng nàng ôn hòa cười : "Vì thể trì hoãn vết thương của ngài, cho nên hạ quan trước."

      "A, như vậy lại phiền toái thái y rồi."

      Hai người khách khí hàn huyên xong, Liễu Hân Linh bảo nha hoàn đỡ nàng trở về phòng, sau lưng theo mấy nha hoàn từ nhà mẹ, Quý Uyên Từ đem theo cái hòm thuốc của mình theo xa xa, hết sức thủ lễ.

      Trở lại thiên sảnh, Quý Uyên Từ như thường ngày thay Liễu Hân Linh chẩn mạch, lại vì nàng làm kiểm tra cố định, hỏi thăm thương thế của nàng, : "Chỉ cần chưa tới mười ngày là có thể lại bình thường. Chỉ là có câu “thương gân động cốt trăm ngày”, hạ quan khuyên ngài nên nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa."

      Liễu Hân Linh gật đầu cái, "Ta biết, cám ơn nhiều, Quý thái y." xong, lại để cho nha hoàn pha trà trong lúc thái y dọn dẹp hòm thuốc, thuận tiện đem chút trái cây cùng bánh ngọt bưng lên cho thái y.

      Quý Uyên Từ cũng có khách khí bắt đầu uống trà ăn trái cây điểm tâm, bộ bộ dáng muốn lưu lại chỉ để ăn chực.

      Liễu Hân Linh cười cười, trong lòng biết là chờ Sở Khiếu Thiên trở lại cùng nhau dùng cơm trưa, cũng có đuổi.

      Quý Uyên Từ ăn chút bánh quy xốp lót bụng, nhìn về phía Liễu Hân Linh, chậm rãi : "Chị dâu, ta mới vừa rồi ngửi thấy có vị thuốc mê người vị Chu nương kia. Chỉ là rất nhạt, nếu phải thầy thuốc cực kỳ khó nhận thấy được."

      Liễu Hân Linh hơi biến sắc mặt, nhìn chung quanh thiên sảnh, đều là tâm phúc của nàng cho nên cũng có ngăn cản Quý Uyên Từ tiếp.

      "Cho nên, ta suy đoán, mới vừa rồi Chu nương hành động khác thường, chính là nàng cẩn thận dính vào thuốc mê, sau đó sợ bỗng dưng bất tỉnh bị bắt gặp nên hành động khác thường như thế."

      Nghe Quý Uyên Từ giải thích, Liễu Hân Linh cùng Mặc Châu rốt cuộc hiểu Chu Tuyền Nhi vì sao lại sợ hãi như vậy rồi, khỏi có chút dở khóc dở cười. chuẩn bị làm chuyện xấu, kết quả là kẻ mới vào đời lại bởi vì khẩn trương mà đem chính mình bị dọa cho sợ trước. Đoán chừng nàng đoạn đường này chạy điên khùng thét chói tai, vương phủ rất nhiều người cũng nhìn thấy, coi như sau đó Uyển di vẫn kiên trì lưu nàng ở vương phủ, Chu Tuyền Nhi đoán chừng cũng có mặt mũi lại xuất môn .

      Muốn làm tiểu tam nữ tử này lực chiến đấu cũng quá thấp , thực là để cho nàng dở khóc dở cười a. Xem ra Uyển di lúc này chọn con cờ có tác dụng tới, biết nàng biết chuyện này, có thể hay giận đến phát run. Liễu Hân Linh khẽ cau mày, nếu là Uyển di lại đem chuyện này tìm vương gia náo loạn, cũng phiền toái, xem ra nàng nên chuẩn bị sẵn sàng trước.

      Bỏ qua chuyện Chu Tuyền Nhi, cả hai lại chuyện lát đều là tùy ý mà . Kể từ khi Liễu Hân Linh bị thương, đều là Quý Uyên Từ tới chẩn mạch, hơn nữa bởi vì quan hệ của cùng với Sở Khiếu Thiên, nên Liễu Hân Linh cùng Quý Uyên Từ cũng tương đối quen thuộc.

      , vị thái y này tính tình rất bất thường, lại cho Liễu Hân Linh ấn tượng tốt vô cùng, nam tử rất lịch ôn hòa, nếu là ở đại, đoán chừng chính là loại nam nhân điển hình, vô cùng dễ dàng khiến người khác sinh ra cảm giác thân thiết. Nhưng là, chỉ cần vừa mở miệng chuyện, thỉnh thoảng thốt lên những lời mà ai nghe được cũng chỉ muốn đánh . Dĩ nhiên, ngoài điểm này ra cũng tệ lắm, nghiêm túc, có trách nhiệm, trượng nghĩa, nghe lời, tương thân tương ái cùng lòng trách nhiệm, cơ hồ là lão công mà phái nữ đại muốn lấy.

      "Lại , còn biết Quý thái y là như thế nào cùng phu quân quen biết đấy?." Liễu Hân Linh uống trà, giống như lơ đãng : "Lần trước ở Tĩnh vương phủ, nhìn Quý thái y hình như là biết nhau từ lâu?"

      Quý Uyên Từ vừa nghe, phản ứng là lập tức ghé đầu liếc nhìn ra ngoài, giống như xác nhận vị phách vương long có thể hay đột nhiên về tới. Chờ phát có, thở phào nhõm tuy thấy vẻ mặt tò mò của Liễu Hân Linh, khỏi có chút xấu hổ : "Cái đó, chị dâu, đừng thấy lạ a, có số việc phải ta muốn , mà là Sở huynh cho phép a."

      Vì thế, Sở Khiếu Thiên thậm chí tiếc ngày ngày như đội trưởng nhà lao theo tới đây coi chừng, mỗi lần thấy cùng với Liễu Hân Linh tiếp xúc ánh mắt kia đặc biệt khó coi, khiến Quý Uyên Từ có cảm giác nếu là cái gì nên , lập tức bị vị thế tử gia kia trực tiếp giết trong nháy mắt.

      Vì mạng này, cho nên tuyệt đối phải cẩn thận.

      " đến, ta cùng Sở huynh quen biết, là hai năm trước. Khi đó ta trong núi hái thuốc, bất tri bất giác khá xa, lại vô tâm chọc phải con heo rừng. Lúc ấy, nó húc bụi dược liệu rất trân quý, ta nhìn thấy tự nhiên tức giận nó làm hại cây dược liệu trân quý kia, cho nên liền mắng nó đôi câu lại đá nó mấy đá." đến đây, gương mặt trắng của Quý Uyên Từ lên hai đóa hồng vân, hình như vì mình hành động ngây thơ lúc ấy mà ngượng ngùng.

      Liễu Hân Linh giựt giựt khóe miệng, heo rừng cùng dược liệu gì đó liên quan sao?

      Lục Y cùng Mặc Châu cúi đầu cười trộm, vị Quý thái y này quả nhiên thú vị, trách được tiểu thư sau mỗi lần gặp đều giọng ngừng về những điều bất thường của đây.

      Gãi gãi đầu, Quý Uyên Từ lại tiếp tục : "Sau đó con heo rừng kia tới đuổi ta, cho nên ta thể làm gì khác hơn là chạy. May mắn thay, lúc ấy Sở huynh cũng ngủ trong núi, vì vậy Sở huynh rất trượng nghĩa tới giúp ta. Chỉ là khi đó Sở huynh quá mệt rồi, cuối cùng chúng ta chỉ có thể cùng nhau chạy cho nó đuổi theo." Lúc này, Quý Uyên Từ ngẩng đầu nhìn Liễu Hân Linh cái, cái nhìn này có chút kỳ diệu, chờ Liễu Hân Linh nghe được lời kể tiếp, nhịn được mà cười đến co rút khóe miệng.

      "Ta cùng Sở huynh chạy lâu cũng có thoát khỏi được con heo rừng đó, cuối cùng Sở huynh nổi giận, là súc sinh mà cũng dám khi dễ . Vì vậy Sở huynh quyết định chạy, quyết định quay đầu lại giết nó. Con heo rừng kia lại là dã trư trưởng thành, hình thể rất lớn, hơi sức cũng kinh người, sợ Sở huynh bị thương, cho nên ta liền cầm chút bột thuốc vãi ra xung quanh, nghĩ tới nó ngửi thấy được bột thuốc lại quay ngược lại."

      Liễu Hân Linh gì, có thuốc, làm gì lúc trước lấy ra, để con heo rừng đuổi theo lâu như vậy phải là cảm thấy rất thú vị đấy chứ?

      "Cho nên, cuối cùng liền đến phiên Sở huynh chạy đuổi theo con heo rừng kia." Đại khái cảm thấy chuyện này có chút mất thể diện, Quý Uyên Từ tranh thủ thời gian giải thích : "Sở huynh chính là người nóng tính, bị heo rừng đuổi theo chạy lâu như vậy tự nhiên phát hỏa khí, muốn đem con heo rừng làm thịt, chúng ta liền cùng đuổi theo nó. Chỉ là thịt heo rừng rất khó ăn, chúng ta cũng chỉ ăn được vài miếng phải ném ."

      ra đây chính là lời Quý Uyên Từ lần trước "Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt hai ta còn cùng nhau đuổi theo con heo rừng trong núi." Biết chân tướng, Liễu Hân Linh là ba đường vạch đen xuống. ra hai người người này thần kinh rất bình thường.

      "Phu quân lúc ấy làm sao lại ngủ trong núi đây?" Liễu Hân Linh lại hỏi, đường đường là thế tử vương phủ, ra cửa chưa bao giờ thiếu nô bộc bên cạnh, cho nên Liễu Hân Linh cảm thấy điểm này rất kì quái.

      "Điều này ta cũng biết, chỉ là ta cùng Sở huynh ở trong núi được tháng mới rời . Khi đó làm phiền Sở huynh, ta mới có thể hái được rất nhiều dược liệu tốt." Quý Uyên Từ vẻ mặt cảm tạ ân đức, thỉnh thoảng còn có đối với Sở Khiếu Thiên bộ sùng bái."Sở huynh rất lợi hại a, đường đường là thế tử vương phủ, người thị vệ nào chăm sóc, thế nhưng có thể mình trong núi sinh tồn, khiến ta sinh bội phục. Cũng là khi đó ta liền quyết định kiếp này nhất định phải làm bằng hữu với Sở huynh !"

      Nghe kể tiếp chính là quá trình thế tử lưu manh hạng nhất cùng thái y nhị phẩm cùng nhau gieo họa cho kinh thành, Liễu Hân Linh cũng có thể suy đoán được.

      "Lúc ấy ta ở trong Tĩnh vương phủ nghe được tin tức chị dâu bị thương, tiểu đệ cũng rất kinh ngạc. ngờ về thăm nhà chuyến, Sở huynh thế nhưng đột nhiên thành thân rồi. Thấy chị dâu có chút cảm thấy quen mắt, sau lại mới nhớ tới trước kia có lần chúng ta gặp qua trong Bạch Mã Tự." Quý Uyên Từ xong, lại theo bản năng ngẩng đầu hướng ngoài cửa nhìn, thấy có ai, lại tiếp tục : "Lúc ấy, tiểu đệ thấy Sở huynh nấp đằng sau pho tượng Phật trong Bạch Mã Tự nhìn lén, vẻ mặt rất chuyên chú, tiểu đệ chưa từng thấy Sở huynh có loại nét mặt đó, cho nên ta liền nhớ."

      Là như thế này sao? ra là nàng bị vị thế tử gia rình coi qua. Chỉ là, nàng lại cảm thấy có chút đúng, Sở Khiếu Thiên nhất định là gặp nàng từ trước đó rồi.

      Liễu Hân Linh suy tư, đột nhiên nghe được bên ngoài thanh nha hoàn thỉnh an, liền biết là Sở Khiếu Thiên trở lại.

      Sau đó, Liễu Hân Linh trong lòng liền im lặng, vị thái y nghe được thanh này, thế nhưng tự mình làm mình bị sặc, bộ dáng "có tật giật mình".

      Cũng cần thành như thế chứ?
      linhdiep17, ly sắc, SiAm26 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương thứ 62


      Edit: Mỹ Lệ
      Beta: QH

      Sở Khiếu Thiên vừa mới vào cửa, trước tầm mắt là thiếu nữ ở vị trí cùng mỉm cười, điều này làm cho tâm tình của rất là vui vẻ. Nhưng khi thấy phía ghế bên phải có nam nhân lấy tay áo che mặt, liều mạng ho khan, sắc mặt của Sở Khiếu Thiên bỗng dưng biến đổi.

      Quý Uyên Từ vốn dĩ có bụng dạ tốt, nhìn thấy sắc mặt Sở Khiếu Thiên khẽ biến, khỏi đem tay áo giơ càng cao ho đến lợi hại hơn.

      Đám người Liễu Hân Linh cùng Huyền Châu im lặng nhìn bạn thái y nào đó với bộ dáng "giấu đầu lòi đuôi", cái bộ dáng này phải là muốn cho người khác biết mình làm cái gì trái với lương tâm sao, có thần kinh rung rinh cũng cần đến nỗi vậy chứ?

      "Ngươi làm gì đấy?" Sở Khiếu Thiên tới ngồi bên cạnh Liễu Hân Linh, nhận lấy khăn lông ướt nha hoàn đưa tới lau mồ hôi mặt, đè nén tính khí hỏi.

      " có, có gì. . . . . ." Quý Uyên Từ ấp a ấp úng đáp.

      Sở Khiếu Thiên trực tiếp đem khăn lông ướt vứt xuống người nha hoàn, chậc tiếng, mặt khinh bỉ : "Đừng giả bộ với ta, ta biết ngươi bao lâu rồi, đầu ngươi có bao nhiêu sợi tóc ta cũng biết, làm sao có thể biết bộ dạng ngươi bây giờ là bộ dáng làm chuyện xấu chứ? Ngươi lại giấu ta làm cái gì? mau, cũng đừng trách ta ép ngươi." xong, bẻ bẻ ngón tay.

      Liễu Hân Linh có chút buồn cười châm ly trà nóng cho , Sở Khiếu Thiên tùy ý uống hớp, chân mày cau lại, hiển nhiên là hài lòng ly trà nóng đó. Cũng phải, trời nóng bức thế này, mới từ bên ngoài trở về, thân mồ hôi, vừa ướt lại nhớp nháp, trở lại uống chén trà nguội là thoải mái nhất rồi. Cho nên Sở Khiếu Thiên che giấu chút nào mình bất mãn đối với trà nóng, chỉ là khi nhìn sang Liễu Hân Linh cười khanh khách cố gắng nuốt xuống kích động muốn đổi trà.

      Quý Uyên Từ mắt thấy mình giấu được, định đem tay áo để xuống, có chút xấu hổ : "Sở huynh, huynh về rồi. Mới vừa rồi tiểu đệ chỉ là cùng chị dâu chuyện tại sao chúng ta lại quen biết thôi, có gì khác đâu. đó, dĩ nhiên, cũng có cả chuyện lần đầu chúng ta cùng đến Bạch Mã Tự làm việc huynh núp ở phía sau Phật tượng nhìn lén chị dâu, những chuyện khác , tiểu đệ thề!" Vẻ mặt Quý Uyên Từ bộ cực kỳ áy náy, sau đó đàng hoàng ngồi ở chỗ đó chờ nghe mắng.

      Nhất thời, Huyền Châu, Lục Y cùng cúi đầu. Vị thái y này quá thực thà !

      Mặt của Sở Khiếu Thiên bỗng dưng sung huyết đỏ bừng, hít hơi sâu, rốt cuộc nhịn được gầm thét lên: "Ngươi là đồ đàn bà lắm mồm sao? Còn dám uốn ba tấc lưỡi? Thích bậy như vậy nên rừng sâu núi thẳm mà lại hướng về phía con heo rừng sao? Xem ra đầu ngươi nhất định là bị heo ủn qua, mới có thể ngu xuẩn như vậy! Chưa từng thấy qua cái loại óc heo này! Còn nữa, ta nhìn lén ai cả, khi đó chỉ là trùng hợp nhìn thấy thôi, biết ?" xong, tầm mắt sắc bén như thực chất trừng hướng người trong nhà, ý uy hiếp cần cũng biết —— Ngoại trừ Liễu Hân Linh.

      Liễu Hân Linh nghiêng đầu liếc nhìn mắt nhìn phía trước, nhìn dáng vẻ nam nhân nghiêm chỉnh uy hiếp người khác. thực tế, nếu là tai của đỏ như vậy, như vậy lời có tác dụng hơn.

      Quý Uyên Từ bị chửi qua, ngược lại khôi phục bình thường bộ dáng, ôn hòa : "Sở huynh, đầu óc tiểu đệ tuyệt đối có bị heo ủn qua, ngược lại khi còn bé ở tại ở nông thôn thân thích nhà lúc cẩn thận bị heo ủn dưới eo, nằm ba ngày mới có thể xuống giường. Còn nữa, Sở huynh, huynh chỉ cần láo, đặc biệt thích chuyện lớn tiếng, cái thói quen này phải thay đổi đấy."


      "Câm miệng! Ngươi cũng có ai ngươi câm." Thanh Sở Khiếu Thiên càng lớn.

      Vì vậy Quý Uyên Từ lần này rất là thức thời ngậm miệng lại. Trong lúc nhất thời, thiên sảnh có chút an tĩnh.

      Sở Khiếu Thiên ngồi cứng đờ, thậm chí dám lệch đầu nhìn sang người nào đó, chỉ sợ mình khống chế được mà đỏ mặt lên, đến lúc đó mặt ngoài mặt trong cũng còn. Hơn nữa nam nhân đỏ mặt là quá yếu , mới thừa nhận mình đỏ mặt, chỉ là bởi vì thời tiết quá nóng thôi! Đúng, chính là như vậy!

      hồi lâu, Liễu Hân Linh phá vỡ trầm mặc, đột nhiên : "Ừm, phu quân à, đói bụng rồi, thiếp cho nha hoàn dọn bữa thôi."

      Sở Khiếu Thiên lệch đầu nhanh nhìn nàng cái, nhàn nhạt ừ tiếng, bỗng chốc đứng lên, tới xốc Quý Uyên Từ lên, bỏ lại câu: "Chúng ta ra ngoài trước, lát lại trở lại", liền sải bước ra cửa, về hướng thư phòng.

      Liễu Hân Linh đưa mắt nhìn bọn họ rời , rốt cuộc nhịn được dùng tay áo che miệng phì cười, nếu phải còn có nha hoàn ở đây, nàng sớm ôm bụng cười to. Nam nhân này lại lần nữa nảy sinh nhận thức gì đó với nàng, là quá đáng ! Bộ dáng xù lông kia, càng xem càng giống bạn thú nào đó bị kích động đến xù lông.

      "Ai nha, tiểu thư, xem ra lúc trước thế tử có gặp qua tiểu thư rồi, sau đó người ta thích tiểu thư đấy." Lục Y mặt đầy mơ mộng : " trách được thế tử đợi tiểu thư lâu như vậy, tuyệt hướng bên ngoài phát cái hình dạng kia, ra là còn có chuyện như vậy nha." Giờ khắc này, Lục Y rốt cuộc cảm thấy Sở Khiếu Thiên có đáng sợ như vậy, ít nhất bộ dáng xấu hổ là làm cho người ta sợ nổi.

      Huyền Châu lườm nàng cái, cảnh cáo : "Chớ lắm mồm, chuyện của chủ tử cho phép ngươi bừa à, cẩn thận thế tử biết phạt ngươi!"

      Lục Y vừa nghe, sống lưng nhanh chóng nhảy lên loại lạnh lẽo, chỉ có thể tội nghiệp nhìn Liễu Hân Linh.

      Liễu Hân Linh khoát xuống tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt : "Chuyện này các ngươi biết là được, được cho ai."

      Huyền Châu cùng Lục Y đáp tiếng.
      Last edited by a moderator: 3/8/14
      ly sắc, SiAm, lan anh ngo34 others thích bài này.

    4. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      Trong cái hệ liệt này, mình thik nhất bộ "Hiền thê khó làm" + bộ này!! Thanks nàng!!!
      aaatieen, tieunai691993Bé Bi thích bài này.

    5. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      muốn ném đá bà Uyển di & cái gì Chu Chu ấy!! *Ném*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :