1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hiền Phu - Ngọc Giao (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Phần V


      Khi Phiên Vân nằm gối lên đùi Mặc Thư nhàn nhã đọc sách, xe ngựa bỗng dưng dừng lại. Vì quá đột ngột, cả xe rung lắc mạnh, mắt thấy Mặc Thư sắp bị ngã vào thanh gỗ ở phía sau, Phiên Vân theo phản xạ lập tức bật dậy, ôm lấy y để che chắn. Đợi chấn động qua , Mặc Thư đầu tiên là lo lắng kiểm tra xem Phiên Vân có bị va trúng chỗ nào , sau đó mới ý thức được nàng vừa bảo vệ cho mình, trong lòng bỗng ngọt ngào như ướp mật.

      để Mặc Thư kịp ân ái thân mật với Phiên Vân của y, bên ngoài vang lên tiếng thét hùng hồn:
      "Lý Mặc Thư, mau nộp mạng!"

      Phiên Vân giật mình vén rèm quan sát, thấy đoàn người của mình bị bao vây bởi toán người áo đen che kín mặt. Lần này thăm phụ thân nên nàng mang theo nhiều người, tuy Mộc gia quân đều dũng thiện chiến, nhưng hai quyền khó địch lại sáu tay, tình thế mấy khả quan.

      Buông rèm xuống, Phiên Vân trầm tư nghĩ ngợi. Sao có thể như thế? ràng nàng ...

      "Vân nhi yên tâm, nếu chỉ đám ô hợp cũng có thể lấy được mạng Mặc Thư Mặc Thư vong mạng từ mười mấy năm trước rồi." Lý Mặc Thư bình tĩnh nắm lấy tay nàng, mỉm cười dịu dàng đặt lên trán nàng nụ hôn.

      Rầm tiếng, xe ngựa bị xẻ ra thành bốn mảnh. Phiên Vân nhanh như chớp ôm lấy Mặc Thư bay ra cách đó khoảng xa. đám thích khách xông lên, Phiên Vân tuốt kiếm, Mộc gia kiếm pháp nhanh gọn chuẩn xác, chỉ thấy mỗi khi đường kiếm sắc lạnh lóe lên là có kẻ gục xuống. Nhưng lợi thế của đối phương là quá đông, trong khi toán này đối phó với nàng những tên khác nhắm vào Mặc Thư. Từ bé đến lớn, cái mà y học chỉ là cầm kỳ thi họa, may vá thêu thùa, đối diện với lưỡi đao ánh kiếm khó tránh khỏi lúng túng. Phiên Vân vội vàng phá vòng vây đến cứu y. Nhưng, trong đầu nàng chợt vang lên thanh ...

      "Vân nhi, nhất định phải thay tỷ tỷ báo thù!"

      khắc đó, Phiên Vân dừng tay lại. Phải rồi, nàng thể ra tay với y. Nhưng đám người này có thể thay nàng! Nàng chỉ việc khoanh tay vờ như thấy mà thôi!

      Lý Mặc Thư bị đám thích khách dồn đến bên mép vực. Y dùng hai tay bảo vệ bụng mình, đưa mắt nhìn về phía Phiên Vân.

      Nàng đứng yên, hai tay buông thõng. Đám thích khách lén nhìn nàng, rồi lại nhìn Mặc Thư, có chút biết làm sao.

      Nàng quyết định ... bỏ rơi y.

      Mặc Thư chua chát cười. Cuối cùng ... vẫn là như thế. Từ đầu chí cuối, vẫn là tự y đánh giá quá cao giá trị của mình, tự chuốc lấy khổ. Nếu sớm biết, y thà dựng lên vở kịch thử lòng này, tự dối mình cho xong ... quá trần trụi, quá khốc liệt, quá sức ... thể chịu được ...

      Bỗng nhiên, hai mắt Mặc Thư bỗng hoa cả lên, đầu óc quay cuồng, y mất thăng bằng, trượt chân té ngã.

      Phía sau là vực sâu.

      Mặc Thư hoảng sợ nhận ra điều này, nhưng đành bất lực, chỉ kịp vòng tay che chắn phần bụng.

      Phiên Vân nhìn theo, chợt giật mình.

      "Tính mạng của Mặc Thư nằm trong tay nàng ..."

      "Mặc Thư nghe , khi hoài thai mà nghĩ nhiều đến ai đứa bé sinh ra rất giống người ấy. Như vậy... Con của chúng ta sau này, nhất định tiểu Phiên Vân rồi ... Vân nhi biết , khi bé nàng rất đáng , nho , tròn tròn, mềm mềm, tựa như nắm bột vậy. Ta thích nhất lúc nàng giơ hai tay đòi ôm, khi ấy mắt nàng long lanh ngần ngận nước, giống hệt chú mèo con bị bắt nạt ..."

      Phiên Vân thứ gì điều khiển mình. Khi nàng lấy lại lí trí, thấy bản thân rơi xuống đáy vực bằng tốc độ khủng khiếp.

      Nàng cứu Lý Mặc Thư.

      Nàng cứu kẻ thù của mình. chút do dự.

      Y được cứu, còn nàng mất đà lao thẳng xuống vực.

      Phiên Vân khẽ nhắm mắt chờ đợi cái chết đến gần, trong lòng chỉ có ý nghĩ duy nhất.

      ... Mẫu thân, tỷ tỷ, Phiên Vân xin lỗi ...

      ... Cuối cùng, Phiên Vân vẫn ... thể giết được kẻ thù.

      Vì kẻ thù ấy, phải ở bên cạnh, mà là ...

      ... Ở trong tim Phiên Vân.

      _________

      @Giao: Nam phụ sắp xuất cách máu chó như bao tiểu tam trong truyền thuyết ... :v
      linhdiep17 thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Phần VI


      ra chỉ đến lúc sống sắp lìa xa ta, ta mới thấy cuộc đời này tới vậy. Phiên Vân mỉa mai nghĩ. Nàng cố gắng bám lấy nhánh cây chìa ra bên vách núi, mặc cho đôi tay rướm máu. Nàng muốn sống. Bằng mọi cách nàng phải sống. Nàng ... Muốn thấy mặt đứa con chưa chào đời của mình. Dù rằng ... phụ thân của nó, là kẻ thù của nàng...

      Vân nhi...

      Tiếng gọi thảng thốt bi thương dội vào vách đá vang vọng khắp bốn bề là điều cuối cùng Mộc Phiên Vân cảm nhận được trước khi lịm dần trong cơn đau nhức tột độ.

      --- -------

      Có tiếng chim hót.

      Có mùi hương ngai ngái của mạ non, quyện cùng mùi thuốc găn gắt.

      bàn tay ấm thô ráp nhàng đắp thuốc lên vết thương đau rát của nàng.

      Phiên Vân khó nhọc nhấc lên mí mắt. Ánh sáng từ ngoài song cửa ùa vào, khiến mắt nàng nhất thời chịu được, phải nhắm lại lúc mới thích ứng kịp.

      "Ngươi tỉnh rồi à?" giọng trong trẻo vang lên bên tai.

      Phiên Vân ngước mắt lên, chỉ thấy thiếu niên trạc tuổi nàng, người gầy gò, da ngăm đen, mặc bộ y phục sờn cũ bằng vải thô, nhưng đôi mắt của lại rất sáng, con ngươi đen lay láy như hắc minh châu.

      Nàng cố chống tay ngồi dậy, động tác này đụng tới miệng vết thương khiến nàng đau đến nhíu mày nhăn trán. Thiếu niên vội vàng ngồi xuống đỡ lấy nàng, quát:
      "Ngươi làm gì thế? Ở yên cho ta! Ngươi muốn bị liệt luôn đấy à?"

      Phiên Vân nhìn y, hơi giật mình. Từ là Mộc Vương gia cao quý, lại quen nghe Mặc Thư dịu dàng dỗ dành, có thể đây là lần đầu tiên nàng bị ai đó quát vào mặt như thế.

      Thiếu niên thấy nàng nhìn mình có chút mất tự nhiên, vội bỏ tay ra, lớn tiếng :
      "Nhìn cái gì? phải lo cho ngươi đâu, ta chỉ sợ ngươi nằm liệt chịu khổ ta thôi!"

      Phiên Vân bật cười thành tiếng. Đứa bé này ... đời làm sao có kẻ ngốc như thế chứ?

      Thiếu niên thấy nàng cười mình bực lắm, lại phùng mang trợn mắt lên dọa:
      "Cười cái gì? được cười! Còn cười ta vứt ngươi ra đường đấy!"

      Phiên Vân cố nén cười, hỏi vào chuyện chính:
      "Vị ... công tử này, là công tử cứu tại hạ? Xin đa tạ ân cứu mạng của công tử."

      Thiếu niên hừ tiếng, bảo:
      "Chỉ tiện tay thôi, ta vẫn thường mang thú rừng bị thương về nhà như vậy, ngươi đừng bận tâm, chỉ cần nhanh khỏe lại rồi cho ta nhờ là được."

      Phiên Vân khẽ nhíu mày. Nàng biết thiếu niên này có ý xấu, nhưng miệng lưỡi ... khó lòng mà ưa thích cho nổi.

      "Xin hỏi công tử, nơi này cách đế đô Đại Yên bao xa?" Cố gắng nhẫn nhịn, Phiên Vân gượng cười hỏi.

      Thiếu niên định trả lời, khịt khịt mũi vài cái liền cuống quýt chạy tới chỗ bếp lò, tắt lửa, nhấc nắp siêu thuốc lên, đoạn thở phào cái, lẩm bẩm:
      "May quá, vẫn chưa bị cạn hết."

      Đổ thuốc ra bát, mới đáp lời câu hỏi của nàng khi nãy:
      "Đế đô? Ta chưa từng nghe thấy bao giờ. Tòa thành gần đây nhất là Kim Hà thành cũng cách thôn Lưu Gia này gần trăm dặm."

      "Kim Hà thành?" Phiên Vân kinh ngạc. Nếu nàng nhớ lầm đây là thành nằm sát biên giới phía Bắc của Đại Yên, từ đây đến đế đô ít nhất cũng mất ba, bốn tháng.

      Thiếu niên thấy vẻ mặt suy tư của nàng, liền hỏi:
      "Sao? Ngươi muốn đến đế đô gì đó ư? Vậy cũng phải đợi ít nhất là , hai tháng nữa, sức khỏe của ngươi tại chưa ra đến ngõ ngất rồi, đừng xa."

      Phiên Vân nghe ra trong lời của có ý quan tâm, tuy rằng thái độ mấy thân thiện nhưng có lẽ bụng dạ thiếu niên này khá là thà, liền sinh ra chút hảo cảm. Chí ít, với loại người khẩu xà tâm phật này, nàng phải căng thẳng đề phòng quá mức.

      Thiếu niên đưa cho nàng bát thuốc, bảo:
      "Nhanh uống !"

      Phiên Vân nhận lấy, mỉm cười :
      "Đa tạ công tử. làm phiền công tử, thấy thẹn trong lòng. Tại hạ họ Mộc, tên Vân, chẳng hay công tử phải xưng hô thế nào cho tiện?"

      Thiếu niên xua tay:
      "Người đế đô các ngươi đều rườm rà thế sao, công tử tới công tử lui nghe khó chịu quá! Ta chẳng phải công tử gì cả! Ta họ Lưu, tên Thuần, mọi người trong thôn đều gọi ta là A Thuần, ngươi cũng gọi vậy !"

      Phiên Vân hơi mất tự nhiên. Ở đế đô, khuê danh của nam nhi ngoài phụ mẫu ra chỉ có thê chủ mới được gọi ... Bảo nàng gọi là ... A Thuần, ... có chút ngượng miệng.

      A Thuần lại dường như cảm thấy gì bất thường, tiếp:
      "Từ nay ngươi ở gian ngoài này, còn ta ở gian trong. Tuy rằng ta là nhi, trong nhà chỉ có mình, nhưng ta trước với ngươi, tốt nhất ngươi nên an phận chút, nếu có ý đồ xấu với ta ... Hừ! Ta nghiền ngươi ra làm phân bón ruộng đấy!"

      Phiên Vân thực dở khóc dở cười. Thiếu niên A Thuần này ... Nếu xấu phải, ngoại trừ da hơi ngăm ngăm hợp chuẩn mực vẻ đẹp của nam nhi Đại Yên ra tổng thể khuôn mặt vẫn khá thanh tú, đôi mắt sáng ngời như sao rất khả ái. Nhưng mà ... Phiên Vân từ bé lớn lên cạnh đệ nhất mỹ nam của Đại Yên là Lý Mặc Thư, các quý công tử trong kinh thành nàng còn chẳng để vào mắt, nữa là thôn nam gầy teo chưa dậy như . chỉ dung mạo thoát tục, Mặc Thư còn dịu dàng chu đáo, lời dễ nghe, tinh thông cầm kỳ thi họa, hiểu nàng đến từng li từng tí. Nếu so với nhau, Lý Mặc Thư chính là mẫu đơn - vạn hoa chi vương, còn A Thuần ... cùng lắm chỉ là cỏ đuôi chó thôi. từng thưởng qua mẫu đơn, Phiên Vân nghĩ mình có hứng thú với cọng cỏ đuôi chó này, trừ phi mắt và não nàng bị ngã đến hỏng rồi.

      Tất nhiên, khi ấy Phiên Vân của chúng ta hề biết đến cái định luật máu chó trong mọi câu chuyện: Nữ chính luôn luôn bị (bắt buộc phải) mù.

      _________

      Đế đô, Mộc Vương phủ.

      "Vẫn chưa tìm được Vân nhi à?" Lý Mặc Thư ngồi án thư, khuôn mặt luôn ấm áp hòa nhã nay trắng bệch như còn giọt máu.

      Y mệt mỏi phất tay cái, đám thủ hạ run bần bật quỳ bên dưới vội vàng vui mừng rốt rít tạ ơn tha mạng, đoạn cuống cuồng lui ra ngoài. Vừa đến bục cửa, phân nửa trong số đó đột nhiên ngã xuống đất, tắt thở.

      Lý Mặc Thư ra hiệu cho Trâm Nhi thu dọn đống xác sạch , rồi mỉm cười nhìn số người còn lại, khẽ :
      "Bản quân muốn lần tới nằm ở đấy là các ngươi đâu, các ngươi hiểu chứ?"

      Đám người vội run run vâng dạ. Lý Mặc Thư khoát tay cho chúng lui. Gian phòng rộng lớn thoáng chốc chỉ còn lại mình y.

      Đưa tay mân mê cây trâm bạch ngọc tóc, Mặc Thư khẽ thở dài tiếng.

      Vân nhi, nàng nhất định phải bình an ...

      Bởi vì ...

      Nếu nàng còn, sợi dây duy nhất níu giữ nhân tính trong ta, cũng đứt ...

      Cho nên, xin nàng, nhất định phải bình an trở về bên ta.

      __________

      *Ngoại truyện: tích cây trâm ngọc

      "Tỷ phu, tỷ phu, hôm nay để Phiên Vân chải tóc cho huynh nha!" Tiểu Phiên Vân cọ cọ vào lòng Mặc Thư làm nũng.

      Mặc Thư chiều xoa đầu con bé, bảo:
      "Được, tất cả đều nghe theo Vân nhi."

      Tiểu Phiên Vân hăm hở nghịch mái tóc óng ả như suối như tơ của Mặc Thư, mất gần nửa canh giờ mới xong búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo. cài lên đó chiếc trâm bạch ngọc mà nét chạm khắc còn vụng về thô sơ, cười tít mắt :
      "Đây là quà sinh thần của tỷ phu, Phiên Vân tự tay khắc đó, có đẹp ?"

      Mặc Thư đau lòng xoa xoa đôi tay xíu chi chít vết xước của tiểu Phiên Vân, mắng :
      "Khờ quá, lần sau được làm mình bị thương nữa, biết chưa?"

      Dừng lúc, y tiếp:
      "... Theo quy củ, nữ nhi chỉ tặng trâm ngọc cho Chính quân của mình để biểu thị thân phận khác biệt, tỷ phu ... có tư cách nhận món quà này của Vân nhi, Vân nhi nên giữ lại cho Chính quân tương lai hơn ..."

      Tiểu Phiên Vân lắc đầu nguầy nguậy:
      "Sao được chứ! Cùng lắm ... Sau này tỷ phu làm Chính quân của Phiên Vân , vậy là nhận được rồi, phải ?"

      Mặc Thư dịu dàng nhìn bé, lúm đồng tiền bên má càng lúc càng sâu.

      "Được. Đó là do chính Vân nhi , hãy nhớ kỹ đấy..."

      ... Nếu sau này dám thay lòng, đừng trách ta ...

      ... Đừng trách ta ...
      linhdiep17 thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Phần VII


      Thời gian thấm thoắt trôi qua, chẳng mấy chốc mà Phiên Vân ở Lưu Gia thôn dưỡng thương được ngót tháng. Trong tháng này, sức khỏe của nàng hồi phục đáng kể, nàng cũng học được thêm rất nhiều thứ mà trước đây chưa từng phải động đến.

      Thiếu niên A Thuần cứu và cho Phiên Vân ở nhờ mưu sinh bằng cách lên núi hái thuốc, sau đó mang lên thành trấn bán lại đổi lấy bạc mua gạo và thức ăn. Có lần, Phiên Vân thấy vừa hái thuốc về, mồ hôi nhễ nhại lại còn phải ngồi phân loại phơi khô, trong lòng liền dâng lên cảm giác hổ thẹn của kẻ ăn nhờ ở đậu, bèn thử đề nghị:
      "A Thuần ... Ta giúp đệ, được ?"

      A Thuần nhìn nàng có vẻ tin tưởng:
      "Tỷ? Có được ?"

      Phiên Vân lập tức nổi lên lòng tự ái to ơi là to, vỗ ngực :
      "Sao được! Đệ đừng xem thường ta, tỷ phu của ta thường bảo ta rất thông minh đấy!"

      A Thuần khinh thường:
      "Thông minh? Thế ai là người nấu cơm làm cháy nhà bếp, rửa bát làm vỡ hết cả rổ bát, giặt đồ để y phục trôi mất?"

      Phiên Vân cúi đầu, cười gượng:
      "Đó chỉ là ... cố ngoài ý muốn thôi mà. Ta cam đoan nhé, lần này thế nữa đâu!"

      cho cùng cũng thể trách nàng. Từ sống trong gấm lụa, lại quen được Mặc Thư hầu hạ chăm sóc chu đáo, đừng nấu cơm, rửa bát, giặt đồ, bình thường cả chải tóc, mặc y phục cho mình nàng cũng chẳng cần động tay đến. Nếu Lý Mặc Thư trông thấy đôi tay củaVân nhi bảo bối nhà y đầy vết bỏng do nấu cơm, vết đứt bởi mảnh bát vỡ cắt phải, vết phồng vì ngâm nước giặt đồ, chắc chắn đau lòng xót dạ vô cùng.

      Sau lúc thuyết phục năn nỉ, cuối cùng A Thuần cũng chịu dạy cho Phiên Vân cách phân loại và phơi thuốc. Về mặt này, chẳng vì sao nàng lại học rất nhanh, chưa đầy nửa canh giờ nhận dạng được hết thảy loại thuốc. A Thuần ngạc nhiên nhìn nàng, thành khen:
      "Tỷ cũng đến nỗi vô dụng đâu!"

      Nụ cười của Phiên Vân méo xệch. Tên tiểu tử này, câu dễ nghe chết sao! Nếu là Mặc Thư, y nhất định mỉm cười dịu dàng, xoa đầu nàng khích lệ:
      "Vân nhi giỏi quá!"

      Con người mà, mặc kệ người ta hay khách sáo cho có lệ, nghe lời ngọt ngào bao giờ cũng thích hơn. Thuốc đắng dã tật, ai lại chả biết, nhưng có đôi khi, biết là đằng, thích lại là chuyện khác.

      Dù thế nào , rốt cục Phiên Vân cũng thành công được A Thuần tin tưởng giao cho trọng trách phân loại thuốc đem phơi khô. Có những hôm thuốc nhiều, Phiên Vân còn phụ giúp cùng mang ra thành trấn bán. Người dân trong thôn đa phần đều làm nông, tính tình cởi mở thà, thấy hai người cùng nhau cũng thường hỏi chuyện, có người còn thương A Thuần thui thủi mình nên mở lời làm mai. Những lúc như thế, Phiên Vân chỉ biết dở khóc dở cười, còn A Thuần hung hãn thường ngày lại kỳ quái đến lạ, đỏ mặt mấy câu đại loại như "Ai thèm lấy tỷ ấy!", "Đừng bậy!", rồi liền bỏ chạy biến , hại Phiên Vân chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả. Thành thực mà dù nàng và Mặc Thư cái gì cũng làm rồi, thậm chí con cũng sắp có, nhưng nàng vẫn mấy về nam nhân. Mặc Thư kiểm duyệt rất ngặt, chung quanh nàng hoàn toàn có bóng động vật giống đực nào, nếu có cũng với nhau được mấy câu. Còn đối với Mặc Thư ... Y thuộc phạm trù nam nhân bình thường, cũng phải là người mà với trình độ của nàng có thể hiểu được.

      Ngày tháng cứ thế trôi qua. Cuộc sống bình lặng ở Lưu Gia thôn đôi lúc khiến trong lòng Phiên Vân chợt nảy lên ý nghĩ: Cứ vậy mà sống ở đây đến hết đời cũng tốt. có thù hận, tranh đấu, giằng xé; có danh lợi, mưu kế, giả dối... cuộc sống đẹp đẽ biết mấy.

      có lúc, Phiên Vân nghĩ, thôi cần về đế đô nữa.

      Hãy cứ để Mộc Vương gia Mộc Phiên Vân chết như thế.

      Nhưng mà, trong giấc mơ mỗi đêm, nàng đều trông thấy người. Y thẫn thờ ngồi bên án thư, áp cây trâm bạch ngọc lên má, tuyệt vọng trông đợi nàng quay về.

      Thế là, Phiên Vân lại lưỡng lự.

      đêm, khi nàng ngồi sắp xếp lại mớ dược thảo cùng A Thuần, đột nhiên ngập ngừng hỏi nàng:
      "Này ... Vân tỷ tỷ, tỷ ... nôn nóng về đế đô như vậy, là vì muốn gặp lại Mặc Thư gì kia sao?"

      Phiên Vân giật mình đánh rơi nhánh thảo dược tay xuống. Nàng vội lấy lại bình tĩnh, nhặt nó lên, hỏi:
      "Sao đệ biết tỷ phu của ta?"

      "À, hóa ra chỉ là tỷ phu thôi sao!" Hai mắt A Thuần sáng lên, con ngươi đen láy càng thêm phần long lanh.

      Thấy nàng nhìn mình, mới chột dạ giải thích:
      "Ta nghe tỷ hay gọi cái tên đó trong lúc ngủ, cứ nghĩ là phu lang của tỷ ..."

      Phiên Vân lắc đầu, bảo:
      "Ta chưa có phu lang."

      ... Nhưng con sắp có đứa.

      Nào ngờ A Thuần nghe tới đây liền mừng rỡ nắm lấy tay nàng, hai má đỏ bừng :
      "Vậy A Thuần làm phu lang của tỷ, được ? Tuy rằng ta được đẹp, được dịu dàng hiền thục, nhưng ta rất khỏe, ta còn có thể làm rất nhiều việc..."

      Nhìn đôi mắt to tròn như cún con đong đầy mong đợi của thiếu niên, Phiên Vân khẽ lắc lắc đầu, :
      "A Thuần, nơi mà ta ở ... thích hợp với đệ."

      Bởi vì quá đơn thuần, tựa như tên của vậy. A Thuần, A Thuần, ở nơi đó, thứ hại chết ta chính là đơn thuần.

      Nàng phủ nhận, khi ở cạnh A Thuần, nàng cảm thấy thoải mái, vui vẻ hơn ở bên Mặc Thư nhiều lắm. Tuy rằng đó là cuộc sống cơ cực, thiếu thốn đủ bề, lụa là gấm vóc, nhưng chí ít tâm hồn được thanh thản, phải lo nghĩ, đề phòng, đóng kịch. A Thuần khác với Mặc Thư, đơn giản như tờ giấy trắng, vui buồn ghét đều lên mặt, khi dối đỏ mặt, khi mừng vui hai mắt sáng long lanh lên, biết giấu giếm cảm xúc gì cả. Còn Lý Mặc Thư, y là câu đố bí , mê cung mà Phiên Vân giải cả đời cũng trọn. Ở cạnh y, nàng luôn phải cảnh giác cao độ, chỉ cần lơ là khắc, nàng bị y mê hoặc, quên mất phương hướng, quên cả lối về.

      Nếu Phiên Vân là thiếu nữ bình thường, sinh ra trong gia đình thường dân, nàng chọn A Thuần. Nhưng, nàng phải. Phiên Vân sinh ra trong gấm nhung lụa là, ở nhà vương giả, đó là số mệnh, cho dù nàng cố chối bỏ đến đâu cũng thể chạy trốn này. Người thích hợp đứng bên cạnh nàng, phải là A Thuần.

      A Thuần là nhánh cỏ đuôi chó, mộc mạc, hoang dã và có sức sống mãnh liệt. Nơi thuộc về là đồng cỏ mênh mông, đất trời rộng lớn, gió lộng bạt ngàn. Nếu đem nhốt vào cung vàng điện ngọc, cỏ xén cây trồng, chết.

      Cho nên ...

      "A Thuần, tin ta , nếu lựa chọn ta, rồi đệ phải hối hận."

      ...

      "Nếu muốn khóc, cứ khóc , muốn đánh ta, cứ đánh. Khóc rồi, đánh rồi, có thể sáng mai ngủ giấc dậy, đệ cảm thấy, kỳ thực chuyện hôm nay chẳng đáng để đệ phải đau lòng vì nó. Trong lòng chúng ta luôn có người, đó là người chúng ta từng ngỡ rằng có họ trời sụp, đất lở. Nhưng khi lớn lên chút, quay đầu nhìn lại, người ấy chẳng qua chỉ là người từng qua đời ta mà thôi. có họ, trời vẫn xanh, đất vẫn rộng, và chúng ta vẫn sống. Điều khác biệt duy nhất, chính là bên cạnh ta thay người khác mà thôi."

      --- ---------

      Đế đô, Mộc Vương phủ.

      "Bẩm Đại quân, trạm tình báo ở Kim Hà thành gửi thư mật cấp báo."

      "Kim Hà thành?" Lý Mặc Thư vươn tay ra khỏi lớp rèm the, nhận lấy phong thư. Chẳng ai trong thư viết gì, chỉ thấy tay y chợt run run, những ngón tay thon dài trắng bệch nắm chặt tờ giấy.

      lúc sau, y đưa phong thư lại gần ngọn đèn dầu. Tờ giấy nhanh chóng bén lửa, cháy rụi thành tro. Lý Mặc Thư vuốt ve cây trâm ngọc mát lạnh tay, khẽ :

      "Truyền lệnh xuống dưới, hãy chuẩn bị ngựa xe, bản quân muốn phải đến được Kim Hà thành trong vòng tháng."




      __________

      @Giao: Cảm thấy tội A Thuần, cầu mong em có thể sống sót sau khi Lý "Hoạn Thư" đánh ghen tới nơi. :v


      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Trích dẫn:
      Này tỷ trả tiền thuốc men cho muội , té k biết bao nhiêu hố rồi http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif
      Khụ, .... quá hay.... nhưng mà cũng chả biết cmt thế nào, nghĩ nhiều lắm mà chẳng biết viết sao, thôi coi như muội xé tem nha *roẹt roẹt roẹt*
      Ủng hộ nà *hôn*
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      Thank muội ủng hộ nà. :3

      Tỷ giúp muội rèn luyện kỹ năng nhảy hố cát mờ. :v vậy thôi chứ hố này ban đầu là đoản, giờ có bôi bôi ra cho dài tí (để chèn thêm đất diễn cho bạn Thuần tiểu tam), nhưng chắc cũng xấp xỉ mười phần hoặc hơn tí nữa thôi, với dung lượng ngắn như vậy nên hố này sớm lấp xong thôi, muội đừng lo. :))
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Trích dẫn:
      Hống típ chương mới.trong chờ hjhj
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      Thank bạn ghé ủng hộ nha, chương mới đây. ^^
      linhdiep17 thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Phần VIII


      A Thuần quả là nhánh cỏ đuôi chó kiên cường.

      Sau khi khóc đêm, sáng dậy lại vẫn vui vẻ ríu rít với Phiên Vân như thường. Phiên Vân thấy thế, trong lòng cũng được nhõm phần nào. Nếu vì nàng mà khiến A Thuần còn là A Thuần luôn vô tư vô lự nữa, nàng mang cảm giác tội lỗi cả đời này mất.

      Thời gian là phương thuốc chữa lành mọi vết thương tốt nhất. Lại tháng nữa trôi qua, cả hai dường như đều lãng quên những chuyện xảy ra đêm đó.

      Buổi sáng, khi sương sớm còn đọng khóm trúc sau nhà, A Thuần vác gùi thuốc lên thành trấn bán. Phiên Vân vội vàng mang giúp . Hai người vừa vừa cười vui vẻ, đoạn đường bỗng trở nên ngắn ngủi lạ thường. Khi mặt trời vừa đứng bóng, họ cũng vừa tới nơi.

      A Thuần nhanh nhẹn vào hiệu thuốc quen, bà chủ là người đàn bà luống tuổi có khuôn mặt phúc hậu, gùi thuốc được trả cái giá khá cao. A Thuần cười tít cả mắt, thấy trán Phiên Vân lấm tấm mồ hôi, liền dùng ống tay áo của mình lau cho nàng, bảo:
      "Hôm nay có tiền, chốc nữa ta mua con gà về, nửa nấu cháo, nửa nướng lên, tỷ thấy thế nào?"

      Nếu là Phiên Vân của trước đây, mấy món ăn bình thường này làm sao nàng lại để tâm đến, nhưng bây giờ, chúng lại khiến nàng vui vẻ vô cùng.

      "A Thuần, ta thấy đệ nên tự lau cho mình trước , cả mặt lấm lem kia kìa!" Phiên Vân đưa tay bẹo má A Thuần.

      A Thuần vội vàng đưa tay sờ sờ má mình, cuống quýt hỏi:
      "Lấm lem? Ở đâu vậy? Có phải ở đây ? Hay là ở bên này?"

      Nhìn cái vẻ ngơ ngác của , Phiên Vân khách khí bật cười ngặt nghẽo, :
      "Lừa đệ đấy, A Thuần ngốc!"

      đoạn, nàng nhanh chân chạy vèo , đề phòng A Thuần "hạ độc thủ".

      Bấy giờ A Thuần mới biết mình bị trêu, tức giận đuổi theo, vừa đuổi vừa thở phì phì dọa dẫm:
      "Được lắm, Mộc Vân! Tỷ có giỏi đứng lại đây!"

      " đứng đấy, làm gì nhau nào?" Phiên Vân vừa chạy vừa quên trêu tức cọng cỏ đuôi chó phía sau.

      nam nữ vô tư cười đùa phố, tiếng cười khanh khách giòn giã của thiếu nữ lan ra thành chuỗi dài vang vọng.


      Khung cảnh cười đùa đầm ấm đó lọt vào mắt kẻ ở cách đấy xa, lại trở nên chướng mắt lạ lùng. Nó như cái gai nhọn cắm sâu vào tim y. Có khắc nọ, y muốn lột hết những phần da của thiếu niên kia từng tiếp xúc với người y thương ra.

      Kiềm chế suy nghĩ tàn độc trong đầu, Lý Mặc Thư hít sâu hơi, bàn tay nắm chặt đến độ móng tay đâm vào da thịt ứa máu. Y cố nặn ra nụ cười dịu dàng, phụ trợ thêm cho dáng vẻ hiền phu chuẩn mực giả tạo kia. Con người ở đế đô, vốn rất quen thuộc đắp lên mình lớp ngụy trang hoàn hảo giả tạo.

      Phiên Vân mải chạy, chợt thấy trước mặt từ đâu xuất cỗ kiệu. Kiệu có tám người khiêng, cáng kiệu làm bằng gỗ quý, tỏa hương thơm dìu dịu, rèm kiệu là gấm thượng hạng, thêu chỉ bạc, hết sức tinh xảo. Phiên Vân theo quán tính, suýt đâm sầm vào nó. Biết người kiệu ắt phải kẻ tầm thường, nàng muốn nảy sinh phiền toái đáng, liền chủ động khom người nhận lỗi:
      "Tại hạ lỗ mãng thất lễ, xin quý nhân lượng thứ cho."

      "Xem ra Vân nhi ở đây rất vui vẻ phải?"

      Bất ngờ nghe thấy giọng quen thuộc vang lên từ trong kiệu, Phiên Vân giật bắn người, ngẩng đầu lên nhìn. A Thuần vừa tới nơi, cũng theo ánh mắt của nàng, trông về hướng chiếc kiệu tám người khiêng ở gần đó.

      Rèm lụa được đôi tay trắng mịn tinh xảo như tạc bằng ngọc vén lên, để lộ ra bóng người thoát tục bên trong. A Thuần là nam nhi mà cũng nhất thời phải ngơ ngẩn cả người. Lần đầu tiên mới sâu sắc cảm nhận được chênh lệch giữa mình với ai đó xa xôi diệu vợi như thế. Chỉ thấy nam nhân trong kiệu mình vận xiêm y bằng gấm màu nguyệt bạch, đai lưng khảm ngọc lấp lánh. Suối tóc đen nhánh được búi lơi bằng chiếc trâm bạch ngọc, sóng mắt lấp lánh, đuôi mắt cong cong dịu dàng khôn tả, khóe môi luôn mang theo nét cười ôn hòa. Y đẹp. rất đẹp. Đó là vẻ đẹp của mệnh phu quý tộc thanh tao và nhã nhặn, của sản phẩm hoàn mỹ được hun đúc ra bởi cơ man nào quy củ, lễ nghi phong kiến chốn lầu vàng điện ngọc.

      ___ ___

      Đại Hưng tửu lâu, Kim Hà thành.

      nhã gian của gian tửu lâu được xem là sang trọng nhất cái thành biên quan bé, khí trở nên đặc quánh nặng nề đến lạ. Đáng lẽ cửu biệt trùng phùng phải mừng mừng tủi tủi, ngàn lời vạn lời chẳng hết nhớ thương ... Nhưng ! Hai con người kia chỉ lẳng lặng ngồi nhìn nhau giữa khói hương nghi ngút, rằng, im lìm như hai kẻ xa lạ. A Thuần ngồi bên, chẳng biết phải làm sao, cuối cùng sốt ruột chịu nổi nữa, liền lên tiếng giục:
      "Này, hai người chứ, đến đây chỉ để nhìn nhau à?"

      Lý Mặc Thư mỉm cười thong dong rót trà ra cốc, nhìn đến A Thuần, khẽ liếc Phiên Vân, lặp lại câu khi nãy lần nữa:
      "Xem ra Vân nhi ở đây rất vui vẻ phải? Vui đến mức ... quên cả đường về nhà. Nếu như thế, Mặc Thư chỉ đành phải đến đón nàng thôi."


      Dừng chút, y rủ mi, khẽ tiếp lời:
      "Có lẽ là Mặc Thư đến đúng lúc, làm phiền đến Vương gia ..."

      Phiên Vân bấy giờ mới phản ứng lại, cười cười kéo tay y, :
      "Tỷ phu! Huynh gì vậy! Phiên Vân vốn muốn trở về đế đô, chỉ ngặt nỗi vết thương chưa khỏi hẳn. Phiên Vân gặp tỷ phu, nhất thời mừng quá nên mới ngây người thôi, tỷ phu lại nghĩ xấu cho Phiên Vân!"

      Mặc Thư nghe nàng bị thương, lập tức ghen tuông nhen đều trở thành mây khói. Cõi đời này vốn dĩ luôn có nhân quả báo ứng, nó xui những kẻ tưởng chừng máu lạnh vô tình gặp khắc tinh của mình. Có những người như thế, đối với phần còn lại của thế gian, họ tính toán tỉ mỉ từng bước, nhưng đối với ai đó, họ lại quên hết tất thảy, chỉ biết vui buồn theo từng ánh mắt, nụ cười của người kia.

      Những cái mài vừa kéo da non khắp tay chân Phiên Vân khiến Mặc Thư xót đứt ruột gan, tạm thời quên tồn tại của A Thuần. Y đặt tay nàng kề bên môi, hôn khẽ lên những ngón tay chi chít vết chai sau mấy tháng sống cuộc sống thường dân kia, âu yếm như dỗ dành đứa trẻ:
      "Mấy tháng này khổ cho Vân nhi ..."

      Chợt thấy vai áo của Phiên Vân có vết rách , Mặc Thư liền vẫn như vô số lần trước kia, nhàng lấy cái túi kim chỉ trong ống tay áo ra, tỉ mỉ chăm chú đưa từng đường kim mũi chỉ khâu lại cho nàng.

      Trong mắt Phiên Vân, những việc này vốn rất đỗi bình thường. Nàng sống bên cạnh Lý Mặc Thư từ bé, bởi tính tình hiếu động nên thường xuyên làm xiêm y người bung tà sứt chỉ. Vì thế, y để túi kim chỉ trong người, cứ mỗi khi áo nàng bị rách ở đâu, y lại lấy ra, khâu ngay cho nàng, lâu dần thành thói quen, mười mấy năm chưa từng đổi dời.

      A Thuần ngẩn người nhìn cảnh tượng trước mắt. Nó ấm áp, đẹp đẽ. Đẹp đẽ tới mức, dám nhìn lâu, lại thể dời mắt . Có khoảnh khắc, dường như cảm thấy, bản thân là kẻ thừa trong gian phòng này. Họ cùng thuộc về thế giới, còn lại tài nào vào thế giới đó.

      Trong thoáng chốc, tựa hồ có hạt bụi bay vào mắt A Thuần, cay cay ... và xót.
      ___________


      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Trích dẫn:
      Hừ....*roẹt* ngắn quá đọc k ... >__<
      Hừm.... A Thuần đáng thương, cầu nguyện bé được siêu thoát,....
      Dc rồi, muội cũng k có ý định nhảy hố cát đâu -__- tỷ cứ lo lấp hố
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      Ặc, dạo này tỷ bận nên khi nào rảnh mới tranh thủ viết được chút thôi muội. ^^
      Cừu non A Thuần pk lão hồ ly Mặc nhi => ....

      Sau khi đặt tên cho Mặc nhi là Mặc Thư tỷ mới sực phát ra nó trùng hợp với Hoạn Thư lạ. :v Kiểu con nhà quan và ghen khủng khiếp, nhưng ghen có trình độ, chung là ... thâm đó. :v

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Trích dẫn:
      Sao nữ9 hông cường gì hết vậy bạn? Tại mình quen đọc nữ tôn yy rồi :))) thanks bạn nha. Mong A Thuần đc hp.
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif


      Vì Giao thấy các truyện nữ tôn khác nữ chính cực kỳ cường, nam chính cực kỳ nhược, nên Giao viết khác khác tí cho vui. :v ra nữ chính quá nhược đâu, bạn ý chỉ được người viết cho bàn tay vàng toàn năng thôi. Giao có xu hướng "mẹ ghẻ", cho các nhân vật có chút khuyết điểm. :)) Phiên Vân ở trong hoàn cảnh khá gò ép, bị Mặc Thư ngấm ngầm quản lý và bó buộc, tất nhiên, lúc đầu, ý chưa điên đến độ để cho Mộc Phiên Vân có khả năng đe dọa đến mình sống sót, nên khi ấy, để tồn tại, nữ chính nhất định phải là Mộc Phiên Vân ngây thơ, cả tin, và vô hại với Lý Mặc Thư. Túm lại là nữ chính thể tỏ ra cường ngay được bởi 2 lý do: Thực quyền bị tỷ phu nắm hết lấy gì để cường; phải diễn kịch ra vẻ vô hại để bảo vệ mình và chờ thời cơ báo thù.

      A Thuần khiến Giao khá phân vân, nửa muốn bảo vệ ẻm xem như bảo vệ phần thuần khiết còn sót lại của thế giới trong Phiên Vân, nửa lại muốn "bức tử" ẻm để rằng thế giới này tàn khốc lắm, đơn thuần mãi tồn tại được đâu. >_<

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Trích dẫn:
      Bao giờ có chap mới ach, hóng !!! ^^
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif


      Dạo này Giao gần thi học kỳ với thi HSG rồi ấy, nên viết chương hơi chậm bạn nhé. Sorry nhiều. :3
      linhdiep17 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :