1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hiếu gia hoàng hậu - Thai Thành Liễu (13/48)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 11: Đau Thương Xóa Tan Niềm Sợ Hãi


      Mùa hè bước qua vội vã, nháy mắt tới đầu thu, ta vào cung cũng được ba tháng. Bức tường cao của tử cấm thành vẫn tươi đẹp như ngọn lửa đỏ rực, ngăn cách ta và thế giới bên ngoài, tựa như hai đường thẳng song song vĩnh viễn chẳng gặp nhau. Từ sau kiện bát thuốc đó, Thượng Quan Bùi cũng còn đến điện Chiêu Dương nữa. Ta nghĩ, nhất định đạt thành giao ước nào đó với mẫu thân mình: Mạc Phu nhân trong khoảng thời gian ngắn tới tìm ta gây phiền phức, mà Thượng Quan Bùi cũng tới lâm hạnh ta. Hoàng hậu được Hoàng thượng lâm hạnh, vĩnh viễn có hoàng tử, vì thế, cuộc chiến khói súng bây giờ mới chính thức bắt đầu.

      Ngày mai chính là tiết Trung thu mười lăm tháng tám, dựa theo quy củ, Hoàng thượng triệu tập tất cả các thiên hoàng quý tộc tại điện Hi Dương, trọng thần triều đình cũng tụ tập lại, quân thần cùng chung vui, mừng ngày tốt lành. Đây cũng là ngày lễ long trọng đầu tiên ta tham dự kể từ khi làm Hoàng hậu, vì thế trong lòng vẫn cảm thấy có chút căng thẳng. Mỗi ngày ta đều nghe Liêu báo cáo với ta, đêm qua Thượng Quan Bùi ngủ lại ở chỗ phi tần nào, ta vẫn chỉ trưng ra bộ mặt cảm xúc, tựa như nghe việc vặt của láng giềng vậy, ngoại trừ gật đầu và biết”, còn chút tâm tình biến hóa gì. Nhưng mỗi khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống, chiếc giường khổng lồ kia đều khiến cho ta cảm thấy sợ hãi. Tình cảnh của đêm hôm đó giống như thước phim, từng chút từng chút lên trước mắt ta.

      “Nếu như nàng phải họ Tư Đồ, là tốt biết bao”. Ngón tay dài hữu lực, gương mặt sáng ngời có thần. Đêm hôm đó ta mơ màng ngủ, còn nằm ở bên cạnh ta. Nếu như vĩnh viễn trở lại điện Chiêu Dương, vậy cả đời ta phải kết thúc trong quạnh như vậy sao? Mỗi lần suy nghĩ này thoáng vụt qua, đều khiến ta cảm thấy nghẹt thở. Mỗi lần như vậy, ta đều phải uống cốc nước lớn, cố gắng hít sâu để cho mình trấn tĩnh lại. Ta sợ hãi sao? Sợ bản thân còn chưa trải qua những năm tháng thanh xuân, giống như rơi vào đầm lầy, từ từ chìm sâu xuống, mà có khả năng cứu vãn? “Hứa , theo ta tới Ngự hoa viên lát. Ta tới xem điện Hi Dương sắp xếp ra sao rồi”.

      Ta có thể cảm nhận được cảm giác sợ hãi tới nghẹt thở kia lại dần dần dâng lên, ta dám tiếp tục ở trong điện Chiêu Dương nữa. Cuối thu, bầu khí trong lành, khiến cho lòng người thoải mái lên ít. Giẫm con đường mòn phủ kín màu lá rụng vàng úa, bên tai ta tràn ngập tiếng lạo xạo của lá khô gãy vụn dưới chân, lại có chút cảm giác vui thích. Tựa vào lan can đứng cầu, phóng tầm mắt về phía hàng cây xum xuê những chùm hoa quế vàng rực rỡ ở phía xa xa, từng đợt hương thơm thấm lòng người bao bọc lấy ta. Ngẩng đầu nhìn cung điện ngói đỏ cây xanh thấp thoáng xung quanh và các cung nữ nội thị mực cung kính theo phía sau hầu hạ, trong lòng ta là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Những thứ này đều là ta lấy đời tịch mịch liêu cùng tranh đấu ngừng để đổi lấy huy hoàng vinh quang, liệu có đáng hay ? Mà cho dù có đáng hay , ta còn có đường lui sao?

      Bước tới phía bên kia cây cầu, liền bắt gặp điện Hi Dương rộng rãi sáng sủa, lẳng lặng nằm bên bờ Ngự hồ. Những đóa hoa sen từng nở rộ khoe sắc mùa hè giờ héo tàn, cũng sớm bị dọn dẹp sạch . Ngự hồ được trang bị ngọn đèn lưu ly mới, đến buổi tối, ánh nến bên trong đèn lập lờ, càng làm tôn thêm ánh sao và trăng sáng, là cảnh đẹp mỹ lệ như thế nào đây? Đột nhiên ánh mắt của ta bắt gặp lá cờ màu vàng óng bay phấp phới, thị vệ đại nội san sát, lẽ nào Thượng Quan Bùi cũng ở điện Hi Dương? Ta cho đám tùy tùng phía sau lui xuống, chỉ dẫn theo Hứa và hai thị vệ Ngự Lâm quân tới. Trong lòng ta thầm có chút vui mừng, kỳ thực ta hi vọng có thể gặp lần trước thịnh yến, có thể tạo thành giao ước ngầm, chí ít nên để tới ngày mai, trước mặt chúng thần lại khiến mọi người cảm thấy Đế Hậu xa cách. Cho dù là gia đình đế vương, chuyện phu thê bất hòa cũng thể truyền ra ngoài. “Nương nương” tất cả thị vệ đại nội đều vội vàng quỳ xuống. Từ sau kiện bát thuốc đó, uy tín của ta ở trong cung bỗng chốc được nâng cao.

      Ta phất phất tay, cho bọn họ bình thân. Vừa muốn nhấc chân bước vào đại điện, bỗng nhiên Thống lĩnh thị vệ Lý đại nhân vội tiến tới câu bên tai ta: “Nương nương, Hoàng thượng đưa Đinh Phu nhân vào trong điện Hi Dương”. Ừ tiếng, ta quay lại nhìn cái, Lý Thống lĩnh lập tức cung kính cúi đầu, dám nhìn thẳng vào ta. “Hứa , căn dặn của bổn cung, tất cả mọi người đều phải ở bên ngoài chờ đợi, được phép tiến vào”. Ta nhấc chân tiến vào đại điện, trong đại điện trang trí thêm nhiều đồ mới, đèn lồng mới, màu đỏ tươi thắm, mấy chiếc bàn gỗ đào màu đỏ sậm, đệm dựa bằng tơ lụa màu sắc rực rỡ tỏa ra ánh sáng êm dịu lấp lánh, tất cả đều báo trước ở nơi này chuẩn bị tổ chức bữa thịnh yến. Nhưng nhìn bốn phía, trong đại điện bóng người, khắp nơi đều thấy bóng dáng Thượng Quan Bùi và Đinh Phu nhân. Ta lập tức nâng cao cảnh giác, xà ngang và trụ đứng đổ xuống bóng đen dài, ngăn cách điện Hi Dương đèn đuốc với khung cảnh bên ngoài rực rỡ sắc thu, hình thành thế giới u khác.

      Ta luồn tay vào bên trong ống tay áo, từ từ chạm vào ngăn túi bí mật giấu cây dao găm, men theo góc tường vào phía bên trong điện. Đột nhiên ta nghe thấy tiếng chuyện mơ hồ truyền tới từ bên trong. Ta hơi cúi người, áp sát vào tường lần mò tới phía sau tấm rèm trong điện. Xuyên qua song cửa sổ, nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống tháp quý phi, Đinh Phu nhân nằm nghiêng tháp, đắm mình trong ánh nắng mùa thu ấm áp. Thượng Quan Bùi ngồi xổm trước mặt nàng, ngửa đầu lên nhìn nàng, tuy ta nhìn thấy gương mặt , nhưng hiểu sao vẫn có thể tưởng tượng ra gương mặt ngập tràn hạnh phúc của . “Tại sao ta vẫn thấy”. Ta kinh ngạc, giọng của Thượng Quan Bùi lại có thể giống như hài tử làm nũng. Tay trái của nhàng đặt bụng Đinh Phu nhân, cằm đặt đầu gối nàng, ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú. Gió thổi qua, ta chỉ thấy phần tóc dưới gáy khẽ bay bay, phản chiếu ánh sáng mặt trời như sợi đay đen bóng. “Vừa nãy Bảo Bảo xác thực đạp thần thiếp cái, Có điều tại có lẽ nó muốn nghỉ ngơi”. Giọng dịu dàng của Đinh Phu nhân khiến cho ngay cả ta cũng sinh ra cảm giác an tâm. Tay phải của nàng nhàng mơn trớn trán Thượng Quan Bùi, giúp vén những sợi tóc khẽ lay động.

      “Bảo Bảo bắt nạt mẫu thân”. vẫn cam lòng, chịu buông tha. “Chờ con ra, xem cha trừng chị con như thế nào”. áp sát vào bụng dưới của Đinh Phu nhân, cười đùa. Nghe thấy vậy, Đinh Phu nhân khẽ thở dài tiếng, cúi đầu nhìn về phía bụng mình như tự nhủ: “Chờ con ra đời, còn biết có bao nhiêu người muốn trừng trị con đây”. Lông mày nàng cau lại, dáng vẻ có vài phần giống với tư thái quyến rũ của Tây Thi mắc bệnh. “Phu nhân!” Thượng Quan Bùi cắt ngang lời nàng: “Ta tuyệt đối cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra với nàng và Bảo Bảo”. nắm chặt lấy tay Đinh Phu nhân: “Ái thê, nàng cần phải lo lắng. Nàng chỉ cần dưỡng thân thể cho tốt, thay ta nuôi dưỡng hài tử trắng trẻo mập mạp. Nếu như thần linh phù hộ, là tiểu hoàng tử, ta nhất định để nó làm Thái tử, tương lai kế thừa ngai vàng”. Giọng của rất kiên quyết, nước mắt của ta lại tràn mi.

      “Nhưng còn Tổ huấn…” Đinh Phu nhân vẫn yên lòng. “Xuỵt!” Thượng Quan Bùi dùng ngón trỏ nhàng chặn đôi môi Đinh Phu nhân: “Ta rồi, nhất định có cách, cho dù khó khăn như thế nào, nàng cứ an tâm”. Ta lặng lẽ rời khỏi đại điện, yên lặng tựa như chưa từng tiến vào bên trong. Bên ngoài, ánh mặt trời xán lạn, chiếu lên thân người ấm áp, nhưng lại hiểu vì sao, trong lòng ta lại mơ hồ cảm thấy giá lạnh. “Lý Thống lĩnh, cần với Hoàng thượng bổn cung tới”. Ta tin tưởng làm theo ý ta. Phiền phức tất yếu, đừng nên trêu vào hơn, Lý Thống lĩnh là người thông minh.

      Dùng qua bữa tối, ta cho toàn bộ cung nữ lui ra, mình ở trong tiểu thư phòng điện Chiêu Dương. Bên tai liên tục tua tua lại cuộc đối thoại nghe được buổi chiều, ra giữa chúng ta cuối cùng vẫn thể nào có chuyển biến tốt. lúc xuất thần, Hứa ở bên ngoài giọng thông báo tiếng: “Nương nương, tam công tử chờ ở ngoài điện đợi yết kiến”.

      Tam ca? phải huynh ấy phương Bắc điều tra án rồi sao? Tại sao lại trở về? “Cho người vào ” trong lòng ta căng thẳng, mí mắt bỗng giật giật.

      Hơn ba tháng gặp, tam ca ràng gầy ít. gương mặt râu xanh rậm rạp và đôi gò má xương xương nhô ra đều về cuộc hành trình mệt nhọc. Nhưng tam ca vẫn di truyền tướng mạo tốt xưa nay của Tư Đồ gia, cho dù phong trần mệt mỏi, vẫn khó nén được khí bức người.

      “Tam ca, tay của ca sao vậy?”. Ta chợt kinh hãi phát ra tay trái của huynh ấy băng bó. Tam ca vội đáp lời, chỉ cẩn thận kiểm tra trong ngoài thư phòng, đủ mọi ngóc ngách, mãi tới tận khi vững tin là có ai nghe trộm, mới ngồi xuống bên cạnh ta, giọng trả lời: “ đường về, ta bị ngã từ lưng Hắc Tử”. Hắc Tử là bảo mã Tây Vực tam ca của ta cưỡi năm năm, vẫn luôn nghe lời thuần phục. Tam ca từ giỏi cưỡi ngựa, kém gì so với nhị ca. Sao có thể ngã từ ngựa xuống? Tam ca cảnh giác nhìn xung quanh mới tiếp tục : “Thời gian, lộ trình trở về của ta bảo mật rất nghiêm ngặt, ngoại trừ tấu lên Minh Hoàng và phụ thân, những người khác hẳn là cũng hay biết”. Tay của ta tự chủ nắm chặt ly trà trước mặt, ly trà nóng bỏng trong tay vì sao vẫn thể nào xua giá lạnh thấu xương này? Là ! động thủ sao?

      “Vụ án của cậu điều tra đến đâu rồi?” Ta vội hỏi. “Lần này vỡ đê là ở giai đoạn cuối cùng của công trình kiến tạo đoạn đập lớn. Mà thủ hạ của cậu là Tổng quản trướng phòng Hoàng Đức Quyền tại lại mất tung tích, tất cả sổ sách cũng cánh mà bay. Mà là kẻ phụ trách nhập hàng của công trình giai đoạn này. tại mất tích, việc này xem ra là muốn cậu phải chịu oan”. Ngữ khí tam ca nặng nề.

      “Tam ca, bất luận sống chết như thế nào, nhất định phải tìm ra Hoàng Đức Quyền. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”. Ta biết, và những sổ sách kia là hi vọng duy nhất giúp cậu thoát tội. “Ta nhận được tin tức đáng tin cậy, là Hoàng Đức Quyền này, mẫu thân trước đây là người hầu hạ ở chỗ Binh bộ Thượng thư tiền nhiệm Đinh Thiệu Phu. Là nhũ mẫu của nguyên phối của Hoàng thượng – Đinh Phu nhân. Vì thế ta hoài nghi…”. Ta ca nữa, nhưng ta hiểu ý của huynh ấy, đập Bắc Đại vỡ đê, rất có khả năng là do Thượng Quan Bùi cố ý thiết kế cạm bẫy, vì hãm hại cậu ta. Đập lớn vỡ đê, bách tính tử thương hơn vạn người, chỉ để diệt trừ Tư Đồ gia chúng ta sao? Cái giá này cũng thể là quá lớn. Nếu đúng như tam ca sở liệu, vậy Thượng Quan Bùi, ngươi quá nhẫn tâm rồi!

      “Nếu như là quan hệ thân mật như vậy, khả năng Hoàng Đức Quyền bị giết người diệt khẩu là lớn, có thể vẫn còn sống”. Ta cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực. “ trễ rồi”. Tam ca trầm giọng: “Vì bảo toàn Hạ gia và Tư Đồ gia, cậu sáng nay …” Tam ca nghẹn ngào, nên lời. “ làm sao?” Ta vội hỏi, nước mắt cũng lăn xuống, kỳ thực ta biết đáp án.

      “Phụ thân tối hôm qua dùng bồ câu đưa tin cho cậu, lợi hại. Cậu sáng nay treo cổ tự vẫn, cũng dâng tấu thư lên Hoàng thượng, chấp nhận đem hết gia tài sung vào quốc khố, động viên bách tính tử thương phương Bắc. Ta nghĩ Hoàng thượng tạm thời truy cứu những người khác của Hạ gia”.

      Cậu của ta, treo cổ tự vẫn! Đệ đệ duy nhất của mẫu thân ta, người có bộ ria mép dài mọc rất buồn cười, người ta luôn cầu cứu, người lén lút đưa ta ra ngoài xem hoa đăng, người đặt ta vai cười đùa ầm ĩ, cậu của ta, treo cổ tự vẫn rồi! “Phụ thân cũng có biện pháp nào khác. Chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người”. Ta thực thể nào tưởng tượng được khi cậu xem bức thư phụ thân gửi tới, là tâm tình như thế nào, khi cậu đối mặt với lụa trắng treo xà nhà, là tâm tình như thế nào? Trưởng tôn của cậu hôm trước mới vừa đầy tháng.

      “Còn có việc”. Tam cả hiển nhiên đối với bi thương của ta cũng cảm động lây, năm người huynh đệ tỷ muội chúng ta luôn luôn có quan hệ rất tốt với cậu.

      “Hoàng thượng mượn thịnh yến tiết Trung thu, muốn triệu nhị ca về kinh. Vì việc này, phát ra tới bảy đạo thánh chỉ để nhị ca từ Mạc thành vào kinh dự tiệc. Nếu phải nhị ca thoái thác, săn thú bị ngã, bị thương ở chân…”. “Nhị ca tuyệt đối thể trở về!” Ta bật thốt lên. Chỉ có nhị ca ở Mạc thành, người nhà chúng ta mới có thể bình an sống ở kinh thành.
      “Nhị ca sao lại hiểu được quan hệ lợi hại này”.

      Tam ca cau mày, hạ thấp giọng : “Nhưng cái cớ như thế này cũng thể dùng nhiều. Dù sao là Hoàng thượng, chúng ta là thần tử, sao có thể tuân theo mệnh lệnh của ”. Tam ca đột nhiên tiến sát về phía ta, gần tới mức ta có thể ngửi thấy mùi mã thảo người huynh ấy: “Vì lẽ đó, muội nhất định phải nhanh chóng sinh hoàng tử, bởi vì cha quyết định…” tiếng của huynh ấy thấp tới mức thể thấp hơn, ta dựng thẳng lỗ tai, cũng chỉ nghe được cách đại khái.

      Tam ca tiếp tục nữa, chỉ giơ tay lấy ngón trỏ chấm vào nước trà, viết xuống mặt bàn hai chữ. Ta trợn to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn hai chữ này, lại ngẩng đầu nhìn về phía tam ca. Hai con ngươi đen như mực của tam ca dưới ánh nến chiếu rọi tỏa ra ánh sáng lấp lánh, huynh ấy dùng sức gật đầu với ta.
      Hai chữ này là: “Đoạt vị!” [1]

      ——[1] Nguyên văn là bốn chữ: “Thủ nhi đại chi”, nhưng vì nghĩa tương tự nên mình để hai chữ “Đoạt vị” cho dễ hiểu——







      Chương 12: Thập Phân Hảo Nguyệt, Bất Chiếu Nhân Viên [1]

      “Lộ tòng kim dạ bạch
      Nguyệt thị cố hương minh” [2].
      ——[1] Chưa tìm được nguồn và bản dịch của hai câu này.
      Tạm dịch:

      “Trăng thập toàn thập mỹ
      Chẳng soi trọn bóng người.”
      [2] Hai câu thơ trích trong bài “Nguyệt dạ ức xá đề” của Đỗ Phủ.

      Dịch thơ:
      “Đêm nay sương móc rơi trắng xóa
      Trăng nơi cố hương vẫn sáng ngời”.——

      Tiết Trung thu, là ngày vui cả gia đình đoàn viên. Nhưng tiết Trung thu năm nay, có rượu hoa quế mẫu thân tự tay ủ, có bánh tiểu nguyệt a tỷ cố ý làm cho ta, có đèn kéo quân các ca ca tỉ mỉ chế tác, có câu chuyện Hằng Nga trốn lên cung trăng phụ thân kể ta nghe, lại càng có cảnh cả nhà sum họp cùng nhau ngắm cảnh thưởng trăng, chỉ có lầu cao, tường chắn vây lấy điện Chiêu Dương quạnh quẽ vô hạn. Ta lặng yên như con búp bê sứ, động đậy ngồi trước gương, để mặc Hứa vấn mái tóc dài của ta thành kiểu “ngàn sao nâng nguyệt” hoa lệ phiền phức. Lông mày như vẽ, mắt sáng tựa sao, nữ tử cao quý xinh đẹp trong gương: gương mặt nhẵn mịn, tóc dài đen nhánh, hoàn toàn để lộ ra khí sắc thanh xuân. Nhưng ở trong cung điện lạnh lẽo này, thanh xuân của ta chậm rãi phai tàn.

      “Tiểu thư, người xinh đẹp như vậy, nam nhân nào nhìn thấy mà động tâm. Hoàng thượng đêm này nhìn thấy người, hì hì…”. Hứa tiếp nữa, chỉ cười khúc khích mình. như vậy sao? Trong lòng ta ôm hi vọng quá lớn. Nhưng có giọng khe khẽ vẫn hưa từ bỏ ý định ở đáy lòng ta nhàng hỏi: như vậy sao? Lạc Nhi chạy vào đại điện: “Nương nương, Thái hậu giá lâm, ở ngoài điện!”. Thái hậu? Trong lòng ta “bừng” tiếng nổi lên lửa giận. Mạc Phu nhân này thực là gan to bằng trời, tưởng rằng bản thân vào ở trong điện Từ Dương, chính là thái hậu danh chính ngôn thuận? Vậy uy nghiêm của Hoàng hậu Tư Đồ gia đặt vào đâu? Có số việc ta có thể mở con mắt nhắm con mắt coi như biết, nhưng chuyện này là trăm nghìn con mắt trong hậu cung nhìn vào. Mạc Phu nhân, Thái hậu, hừ! Chuyện nực cười!

      Ta “xoạt” tiếng đứng dậy, lạnh lùng phân phó: “Vậy hãy để cho vị Thái hậu này từ từ chờ đợi bên ngoài điện ”. Ta quay sang Hứa : “Hứa , lấy quần áo đêm nay bổn cung phải mặc, dùng hương hoa mân côi ướp cẩn thận chút”. Ta từ thích mùi hương mân côi, bởi vì đây là hương thơm người a tỷ ta. “Hương mân côi đích thực là dễ chịu, nữ hài tử Tư Đồ gia đều giống nhau, thích mùi hương này”. Giọng ôn hòa từ ngoài điện truyền vào, ta thoáng ngẩn ra, thanh này sao lại quen thuộc như thế? Ta đột ngột quay đầu, nhìn thấy bóng người cao gầy từ ngoài điện chậm rãi tiến vào, váy màu tím nhạt, áo khoác màu đen, dung nhan xinh đẹp, phong thái ung dung, phải biểu Thái hậu Hiếu Vân còn có thể là ai?
      “Biểu ” ta bước nhanh tới ngênh đón, nhào vào vòng tay giang rộng của bà. Tuy rằng bình thường ta và biểu cũng thân cận cho lắm, nhưng ở nơi hậu cung sâu thẳm, quạnh, bất cứ người nào của Tư Đồ gia cũng đều khiến ta cảm thấy thân thiết. người có mùi mân côi dễ chịu, khiến cho ta có cảm giác như được về nhà. Ta đột nhiên phản ứng lại, vội vàng quỳ gối hành lễ: “Nhi thần tham kiến Thái hậu”. Bà là của ta, nhưng vẫn là Thái hậu. Ta là Hoàng hậu Tư Đồ gia, bà là Thái hậu Tư Đồ gia, điều này thể nào thay đổi. “Gia nhi, đứng lên . Nơi này có người ngoài, cần câu nệ những thứ này”. Biểu đỡ ta đứng dậy, nắm tay của ta tới ngồi bên tháp quý phi. Hai người sóng vai ngồi xuống, tay của vẫn buông ra. “Ai gia từ điện Trường Dương trở về, chuyện đầu tiên chính là tới đây thăm con. Đứa trẻ này, con gầy quá rồi”. Ánh lệ lấp lóe trong đôi mắt biểu . “Mấy ngày nay con phải chịu ủy khuất, ai gia đều nghe Liêu kể lại. Thực là làm khó con. Tiện nhân này, dám đổi biện pháp mưu hại con, lúc trước đáng lẽ ai gia nên…”. Giọng của biểu tràn đầy oán hận, bàn tay nắm tay ta đột nhiên xiết chặt, khiến tay của ta bị xiết đến đau đớn.

      “Biểu , có chuyện gì. Con vẫn có thể ứng phó được”. Giọng của ta đầy sợ hãi, ở trước mặt người nhà, cảm giác oan ức bỗng nổi lên.

      “Hồi cung cũng ngơ ngẩn chừng mười ngày rồi. Người già rồi, vẫn là điện Trường Dương thích hợp với sinh hoạt của lão thái bà này hơn. Hơn nữa, nơi đó cách Tiên Đế cũng gần, ai gia cũng phải lo lắng điều gì”. Khi tới Tiên Đế, trong ánh mắt biểu tỏa ra bình yên nhàng, ngay cả ta là người ngoài cuộc cũng bị cảm hóa, khiến ta chợt có niềm kích động muốn khóc. Trong lòng ta thầm nghĩ, bọn họ lúc đó nhất định là tình cảm rất sâu đậm. “Phùng , mang hành lí của ai gia chuyển về điện Từ Dương trước . Ai gia còn muốn ở lại điện Chiêu Dương lát”. Biểu phân phó.

      “Thái hậu nương nương” Liêu đứng bên muốn lại thôi, dáng vẻ khổ sở. “Điện Từ Dương… chuyện này…” Liêu nhìn ta tìm kiếm sợ trợ giúp. Ta hiểu ý, cũng khó trách Liêu cảm thấy khó xử, đây quả thực là chuyện khó có thể mở miệng. “Biểu , Mạc Phu nhân mấy ngày trước chuyển vào điện Từ Dương”. xong những lời này, ta cũng muốn nhìn vẻ mặt của biểu , nhìn Hoàng hậu Tư Đồ gia bị người ta ức hiếp như vậy, ta cũng sinh ra cảm giác bi thương mèo khóc chuột. “Ừ, sao?”. Ta kinh ngạc nhìn biểu vẫn bình tĩnh, nhịn được ngẩng đầu nhìn ánh mắt của bà. Trong đôi tròng mắt trắng đen ràng của biểu nhìn ra chút tâm tình rung động nào. “Phùng , đưa hành lý của ai gia đến điện Từ Dương, giao cho chấp của điện Từ Dương, ai gia sau canh giờ nữa qua, để nàng thu dọn cho xong điện Từ Dương, dọn hết những thứ sạch ra ngoài”. “Nô tì tuân chỉ”. Phùng cung kính lui ra. “Liêu , lát nữa để Mạc Phu nhân tới điện Từ Dương hầu hạ, dùng nhiều thị nữ chải đầu như vậy rồi, chỉ có nàng là tay nghề tốt nhất”.
      Thái hậu để tần phi của Tiên Đế hầu hạ, cũng phải là chuyện thể. Ta nghĩ, dù qua nhiều năm như vậy, niềm phẫn hận khi bị chính tì nữ bên cạnh phản bội, biểu vẫn thể buông xuống được. Ta định khuyên nhủ biểu câu, bây giờ giống ngày trước, nhi tử của “tiện nhân” trong miệng của bà bây giờ là thánh thượng. Nhưng nhìn thái độ kiên định của biểu , ta lại ra được. Biểu còn gì nữa, trượng phu mất rồi, con trai cũng mất, con dâu còn, nếu như chút tôn nghiêm còn sót lại này ta cũng để cho bà giữ lại, bà còn cái gì đây? Tiễn biểu rồi, ta mình đứng đình lang nhìn ra xa. Trời thu, cảm giác lạnh giá dần dần rệt, ta nhịn được rùng mình. Nhìn sắc thu hiu quạnh, ta khỏi lo lắng cho tương lai mờ mịt của chính mình và tiền đồ của Tư Đồ gia. Biểu nhục mạ Mạc Phu nhân như vậy, Thượng Quan Bùi chịu để yên sao?

      Điện Hi Dương đèn rực rỡ mới lên, ca múa mừng cảnh thái bình, quạt lụa tựa hoa bay, người đẹp duyên dáng mỹ lệ. Ngẩng đầu lên, trăng tròn trong sáng, cúi đầu nhìn, sóng nước mênh mang. Ta theo quan chủ trì xuyên qua cây cầu sau điện Hi Dương, trong lòng khỏi thầm tán thưởng cảnh đẹp tựa chốn bồng lai này.

      “Năm nay trăng đúng là rất tròn”. Giọng của biểu xa xăm, thời điểm trăng tròn người đoàn viên này, bà nhất định là tưởng niệm trượng phu và nhi tử ở thế giới khác. Ta nhìn về phía biểu , gò má của bà dưới ánh trăng nhu hòa tỏa ra ánh sáng rực rỡ như trân trâu, ngay cả ta cũng phải cảm thán tiếng trước vẻ đẹp của bà. Biểu cùng lắm mới chừng bốn mươi tuổi, lại bảo dưỡng tốt như vậy, nhìn qua nhiều nhất là ba mươi. Nhưng gương mặt đẹp thế nào? Nữ tử là vì người tri kỉ mà trang dung, nay người tri kỉ qua đời, nào còn để ý gì tới hoa dung kiều nhan nữa? Thanh vang dội của quan chủ trì vang lên: “Thái hậu nương nương giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm”. Ta đỡ tay biểu , cất bước vào điện Hi Dương, quần thần ào ào quỳ xuống hành lễ. “Thái hậu nương nương vạn phúc kim an, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Ta nâng mất, nhìn thấy phụ thân, đại ca và tam ca, nụ cười nhất thời lên gương mặt. Cánh tay tam ca tuy rằng còn quấn băng, nhưng tinh thần nhìn qua tốt hơn rất nhiều. “Chúng ái khanh hãy bình thân”. Tư thái của biểu vẫn trước sau như .

      khi chuyện, thanh của quan chủ trì lại vang lên từ phía sau: “Hoàng thượng giá lâm. Thái phi Mạc Phu nhân giá lâm. Các vị nương nương hậu cung giá đáo”. Ta nương theo tiếng vang nhìn lại, thấy Thượng Quan Bùi mặc thân áo bào đỏ thẫm, có vẻ như rất phấn chấn, mái tóc buộc cao, khác biệt là bao so với vẻ tuấn tú phiêu dật trong ấn tượng của ta. dìu người phụ nữ trung niên nhắn, ta nghĩ vị này hẳn là Mạc Phu nhân trong truyền thuyết. Ta khỏi nhìn kĩ bà ta thêm vài lần, cuộc sống an nhàn tại xem ra cũng thể bù đắp cho những vết tích gian khổ trước đây để lại người bà ta. Lớp trang điểm đậm vẫn che giấu nổi nếp nhăn nơi khóe mắt và ánh mắt đục mờ. Nhưng dù tới những vết tích của tháng năm này, bà ta vẫn chỉ là nữ nhân tướng mạo bình thường, quả thực là thể so sánh với biểu nhã nhặn cao quý bên cạnh ta. Lúc trước bà ta rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mê hoặc Tiên Đế?
      “Thần thiếp tham kiến thánh giá”. Ta chầm chậm hạ người phúc lễ trước mặt . “Hoàng hậu hãy bình thân”. Giọng của lạnh lùng, nghe ra cảm giác vui mừng của ngày lễ lớn. Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Bùi hướng về phía biểu quỳ lạy: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu”. Tất cả phi tần hậu cung phía sau , bao gồm cả Mạc Phu nhân đều quỳ xuống hành lễ, cung cung kính kính đồng thanh: “Thần thiếp tham kiến Thái hậu, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Ta nhìn ra được, biểu rất hưởng thụ thời khắc đứng vạn người này, mặt bà tràn đầy kiêu ngạo cùng niềm hạnh phúc chân thực. Nhi tử tình địch của bà, cho dù nguyện ý, nhưng ở trước mặt tất cả mọi người, vẫn phải dựa theo quy củ quỳ xuống gọi bà tiếng mẫu hậu. Đây có lẽ là chiến lợi phẩm cuối cùng của biểu trong trận chiến thể giành thắng lợi này.

      “Hoàng thượng, đứng dậy ”. Thanh của biểu ôn nhu như nước, ngay cả ta đều phải cảm thán khả năng diễn kịch của bà tốt, xem ra ta còn rất nhiều thứ phải học con đường tới điện Chiêu Dương.

      “Hoàng thượng trăm công nhìn việc, thực là cực khổ rồi. Ai gia nhìn mà cũng cảm thấy đau lòng”. Biểu tay dắt Hoàng thượng, tay dắt ta, dáng vẻ mẫu từ tử hiếu hòa thuận, về vị trí chủ tọa. Ta nhịn được quay đầu liếc nhìn Mạc Phu nhân, bà ta chỉ cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, lẳng lặng theo sau lưng, đầu là tầng tầng lớp lớp trang sức dường như có thể đè ép bà ta xuống, so với thân thể gầy yếu lại có chút cảm giác buồn cười. Nữ nhân như vậy, nhìn thế nào cũng giống chủ mưu của kiện bát thuốc kia.

      Thái hậu ngồi phía sau bức rèm che, còn ta và Thượng Quan Bùi là lần đầu tiên trong vòng ba tháng sóng vai ngồi bên cạnh nhau. Chúng ta tuy rằng gần trong gang tấc, thế nhưng ngoại trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc. Ta suy nghĩ làm sao mở miệng phá vỡ tình cảnh bế tắc này, Thượng Quan Bùi lên tiếng trước: “Hoàng hậu, mấy ngày nay, trẫm đến điện Chiêu Dương thăm nàng, là bởi vì trẫm mới đăng cơ lâu, quốc bận rộn…”. “Thần thiếp hiểu , thần thiếp chỉ mong Hoàng thượng bảo trọng thân thể”. Ngữ điệu của ta cao, mặt lại đỏ lên trước, chỉ có thể cúi đầu xuống sâu. cho là ta thẹn thùng, bật lên tiếng cười. Nhưng ra ta cúi đầu là cố nén nước mắt, hài cốt của cậu còn chưa lạnh, ta ở đây miễn cưỡng vui cười với ngươi. đột nhiên tiến sát lại gần thân thể ta, tựa bên cần cổ ta thấp giọng câu: “Đêm nay trẫm đến điện Chiêu Dương”. Hơi thở của lan ra cổ ta, gây cảm giác ngưa ngứa. Ta ngẩng đầu nhìn , trong mắt đầy ý cười, căn bản nhìn thấy bi thương vừa rồi: “Thần thiếp cung nghênh thánh giá” ta khẽ nâng mày liếc mắt, quyến rũ nở nụ cười, lại bổ sung thêm câu: “Thần thiếp ở Ngọc Thang trì cung nghênh thánh giá”. thoạt tiên là sững sờ, tiếp đó bất cười ha ha.

      Phụ thân mang theo hai ca ca tới chúc rượu, còn chưa đứng lại, Thượng Quan Bùi bưng ly rượu đứng dậy trước: “Lão Tể tướng, chén này nên là ta mời ngài mới đúng. xong hơi cạn sạch, khiến cho phụ thân ta kinh hãi, cũng vội vàng uống sạch rượu trong chén. “Lão Tể tướng, ngài vừa là trọng thần tam triều, lại là nhạc phụ của trẫm, ngài đối với hoàng triều Thượng Quan có cống hiến to lớn, trẫm trong lòng đều hiểu. Còn có hai vị quốc cữu, cũng là trụ cột tài năng của triều đình, sau nãy trẫm còn phải dựa vào các vị, cùng gây dựng nghiệp lớn”. Giọng của Thượng Quan Bùi rất thành khẩn, nếu phải biết cục diện của chúng ta tại, ngay cả ta cũng đều phải tin tưởng thành ý của . “Chúng thần kinh hoảng!”. Phụ thân ta và hai vị huynh trưởng vội vã quỳ xuống. Thượng Quan Bùi liền vội vàng tiến lên vài bước, đỡ phụ thân ta dậy: “Chuyện của Yến Vương, trẫm cũng rất bất an. Việc này đến đây dừng lại thôi, tiền tài Hạ gia giao nộp cũng đủ động viên bách tính gặp tai họa ở phương Bắc. Chuyện đập lớn vỡ đê trẫm cũng muốn liên lụy tới nhiều người nữa”. Lời này của Thượng Quan Bùi vừa ra, ta ngược lại lại sinh ra cảm giác bất an, nhưng nhất thời cũng nghĩ ra nguyên cớ, chỉ cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt.

      chút chuyện vui ”. mặt Thượng Quan Bùi đột nhiên tràn đầy ý cười: “Nhị quốc cữu – Trấn Quan Đại Tướng quân, từ khi nguyên phối phu nhân Khởi An Quận chúa khó sinh mà qua đời, vẫn còn chưa tái hôn”. “Nhị đệ thâm tình đối với nhị đệ muội mất, nếu như muốn lấy kế thất, chúng ta cũng muốn ép ”. Đại ca nghe thấy nửa lời đầu của Thượng Quan Bùi, chân mày càng nhíu chặt hơn. “Ai. Có câu , bất hiếu có ba việc, vô hậu là lớn nhất. Cho dù thể quên được vong thê, nhưng cũng thể có con nối dõi. Như vậy , muội muội của Đinh Phu nhân năm nay vừa tròn mười chín tuổi, tài mạo đều tốt. Trẫm liền làm chủ, giả nàng cho Trấn Quan Đại Tướng quân, chọn ngày lành tháng tốt để Tư Đồ Giác về kinh thành thành hôn ”. Thượng Quan Bùi chủ ý định, cho phép người khác phản bác. quay đầu nhìn về phía ta, khẽ mỉm cười: “Hoàng hậu, hỉ như vậy là thân càng thêm thân, nàng vui mừng sao?”. nắm tay ta, dáng vẻ vô cùng phấn khởi. Ta chỉ có thể gật đầu mỉm cười, liên tục vui mừng, nhưng cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13: Cố Nhân Kiếp Trước, Vẫn Bước Chung Đường

      Làn hơi nóng mịt mờ tỏa ra từ suối nước nóng vây quanh, ta chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ gian yên tĩnh này. Da thịt người bị hun tới mức đỏ lên, giống như tâm trạng lo lắng yên giờ khắc này của ta. Rốt cuộc trong hồ lô của Thượng Quan Bùi bán thuốc gì, gả muội muội của thê tử cho nhị ca ta, e rằng khả năng là vì thân càng thêm thân là lớn. Lấy vợ thành thân, lại là Hoàng thượng tự mình chỉ hôn, nhị ca tất phải trở lại kinh thành. Tổ chế có quy định, võ tướng vào kinh, binh sĩ theo được vượt quá năm trăm người. nếu như Thượng Quan Bùi muốn nhân lúc này “dùng rượu tước binh quyền” [1], tuyệt đối là thời cơ tốt. Nhị ca tại vẫn có thê thất, vì thế cũng có lí do gì để từ chối cái gọi là ý tốt của . Thời điểm huynh ấy trở về, mấy ngàn nhân mạng của Tư Đồ gia đều là ngàn cân treo sợi tóc. Nghĩ tới đây, ta khỏi rùng mình cái. Chuyện hôn này nhìn thế nào cũng cảm thấy có dấu vết của mưu. Nhị ca nhất định được trở về. Còn muốn dùng lí do gì để từ chối, ta cùng phụ thân và huynh trưởng phải bàn bạc kĩ càng.

      ——[1] Dùng rượu tước binh quyền: Ý dùng tước cao lộc hậu để tước bỏ quyền lực——

      “Thượng Quan Bùi!” Ta nghiến răng, căm hận rít lên ba chữ này, nhưng ngờ vừa mở miệng liền có đôi bàn tay chạm vào tấm lưng trơn nhẵn của ta. Ta vừa rồi quá tập trung vào suy nghĩ của mình, nên mới phát có người tới gần. Bàn tay lạnh lẽo đối lập với làn nước ấm nóng, ta khỏi kinh hãi. Vừa định mở miệng gọi thị vệ, đôi bàn tay kia bò lên trước ngực ta. Ta cúi đầu nhìn xuống, ngón tay cái đeo chiếc nhẫn phỉ thúy sáng ngời, dưới ánh dạ minh châu của thiên điện chiếu rọi tỏa ra màu xanh lá cây u ám. Ta biết chiếc nhẫn này. Chủ nhân của nó là Thượng Quan Bùi. “Hoàng thượng” ta thấp giọng kêu tiếng, vừa định xoay người lại hành lễ, chợt giật mình phát cả người trần như nhộng, trong lòng thẹn thùng, xoay người cũng được, mà xoay cũng được.

      lúc tình thế khó xử, hai bàn tay của từ phía sau vươn tới, nhàng ôm lấy bờ vai ta. Cằm của tựa vai ta, những sợi râu thô ráp tua tủa đâm vào làn da ta, vừa ngứa vừa đau. Lưng của ta dán vào lồng ngực rộng lớn của , qua ma sát da thịt, ta có thể cảm giác được, cũng là toàn thân ở trần, trong lòng ta khỏi hoảng loạn. Nếu phải hai tay ta vịn vào mép hồ, ta nghĩ mình nhất định xụi lơ ngã xuống. “Hoàng thượng…”. Giọng của ta tới mức ngay cả ta cũng gần như nghe thấy, nụ hôn của nhàng rơi xuống lỗ tai ta, men theo đường cong uốn lượn tới tận vai. Hai chân của ta rốt cuộc chống đỡ được nữa, vô lực nằm trong lồng ngực của . Ngón tay dài mạnh mẽ của từ từ men theo bờ vai ta, nhịp nhàng như đánh đàn, xuống đầu ngón tay bám chặt mép hồ. “Cổ nhân miêu tả, da thịt mỹ nhân mịn màng như ngọc, quả nhiên sai chút nào”.

      Giọng của trầm thấp, mị hoặc như u linh giữa đêm đen. Đầu ngón tay của chợt dừng lại ở hình vẽ hồ điệp màu đỏ như máu ở cánh tay phải ta, đó là bức họa điệp do danh gia Vương Lạc Nương dùng tô đồng sơn mùa thu nhiễm chu sa vẽ lên cho ta. Chu sa của tô đồng sơn màu sắc tươi đẹp, phong phú có thần, bền như vàng đá, thời gian lâu dài cũng phai. Mà ngọc đái phượng điệp này dưới bút họa của Vương Lạc Nương, càng trở nên sống động, tựa như chỉ cần hơi có động tĩnh, vỗ cánh bay mất. Ngón tay của vuốt hình phượng điệp nhiều lần, trong miệng lẩm bẩm: “Thân tự Hà Lang toàn Phó Phấn, tâm như Hàn Thọ ái Thâu Hương”. Còn đợi ta tiếp lời, hôn lên đó. Đôi môi của mềm mỏng ẩm ướt, tập trung tựa như thưởng thức ly rượu ngon tuyệt thế. Bởi vì khoảng cách quá gần, ta còn có thể ngửi thấy mùi rượu mỏng manh người . Ta biết là say rồi, nhưng giờ khắc này ta cũng làm sao tỉnh táo như thường được?

      “Hồ điệp này…” Giọng của hơi khàn khàn, ta nghiêng người nhìn lại, trán của ướt đẫm mồ hôi hột, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. “A tỷ của nàng hẳn là cũng có con?” hỏi. sai, thế nhân bởi vậy mà xưng tụng ta và a tỷ là “tuyệt đại song xu, phượng điệp tề phi”. “Đúng là người thần thiếp và a tỷ đều có hồ điệp này. Vào nghi thức trưởng thành mười sáu tuổi của a tỷ, phụ thân mời Tứ Thủy Vương Lạc Nương đến vẽ cho a tỷ. Lúc đó thần thiếp mới mười tuổi, ở bên cạnh cũng làm ầm lên muốn vẽ. Phụ thân lay chuyển được, nên để Vương sư phụ cũng vẽ cho thần thiếp con, giống y như đúc con vẽ người a tỷ. Chỉ có điều người a tỷ là màu son, còn thần thiếp là màu chu sa”. tới a tỷ, ta cụp mi, vẻ mặt khỏi trở nên nhu hòa. Ánh mắt chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm phượng điệp cánh tay, giọng càng lúc càng .

      “A tỷ của nàng vẽ phượng điệp này hẳn là để che vết sẹo ”. đột nhiên ra câu này, ta khỏi giật mình quay đầu nhìn về phía . Ánh mắt của vẫn dừng lại hồ điệp, chú ý tới kinh ngạc của ta. “Bệ hạ làm sao biết cánh tay phải của a tỷ ta có vết sẹo”. Chuyện này ngoại trừ người chí thân bên cạnh, những người khác tuyệt đối thể nào biết được, nên ngạc nhiên của ta cũng dễ dàng lí giải. “Nàng, nàng là vì ta mới phải nhận vết sẹo này, làm sao ta có thể biết được”. Ngữ khí của có chút kích động, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy chuyện với ta mà dùng chữ “trẫm”.

      “Ngày này sáu năm về trước, cũng là ngày tết Trung thu đoàn viên sum vầy…” Người tuy vẫn ở bên cạnh ta, mà giọng lại tựa như từ xa xăm vọng lại. “Điện Hi Dương vẫn tràn đầy tiếng cười như thế, chủ và khách đều vui vẻ. Nhưng ta và nương ở trong cung Cảnh Thu lại đói bụng tới mức sắp ngất . Chúng ta bình thường cũng chỉ có bữa cơm mỗi ngày, mà hôm đó Ngự Thiện Phòng vì chuẩn bị tiệc tối của điện Hi Dương, căn bản là rảnh quan tâm sống chết của hai người chúng ta. Khi đó nương bệnh rất nặng, toàn bộ cung Cảnh Thu bóng người. Ta còn cách nào khác, chỉ có thể ra ngoài tìm chút đồ ăn tới cho nương”. Mồ hôi trán ngưng tụ thành từng giọt , dọc theo sống mũi cao của lăn xuống dưới. cũng phát , ánh mắt miên man tựa như trở lại cái đêm sáu năm về trước ấy. Khi ấy cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi ngây ngô.
      “Buổi tối hôm đó ta tình cờ gặp nàng. Nàng mặc thân váy màu tím đậm, mỹ lệ tựa như Hằng Nga tiên tử. Ta cho rằng nàng gọi người đến bắt ta, nhưng nàng chỉ điềm tĩnh đứng bên hành lang, đôi mắt như nước hồ thu có thể nhấn chìm hết tất cả”.

      A tỷ ta năm ấy vừa tròn mười sáu tuổi. Vậy hẳn là lần đầu tiên nàng tiến cung, tham gia thịnh yến tết Trung Thu. Ta nghĩ nàng nhất định là tỉ mỉ chọn lựa trang phục, bởi vì đó cũng là lần đầu tiên nàng gặp vị hôn phu tương lai. A tỷ của ta, như tiên nữ mỹ lệ, điềm tĩnh hiền hòa như Bồ Tát. Chỉ dựa vào miêu tả của , trước mắt ta liền ra bóng hình xinh đẹp thoát tục siêu phàm của a tỷ. Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng ngăn nổi nỗi đau bắt đầu lan ra. từng bị tổn thương, tại vết thương khép miệng, đóng vẩy, tự cho là ổn, nhưng khi chạm đến, lại rách toạc mà thể nào ngăn cản. A tỷ! Trong lòng ta khẽ gọi. “Chỉ trong chớp mắt nàng thấy tăm hơi. Khi nàng lại xuất lần nữa, trong tay có thêm cái khay, khay là đĩa bánh trung thu. Nàng nhét chiếc khay vào trong tay ta, sau đó yên lặng rời …”.

      Ta cảm giác được những giọt nước lạnh lẽo từ cằm uốn lượn xuống cần cổ của ta. Ta dám quay đầu lại, ta luôn luôn dám nhìn thẳng nước mắt nam nhân. Nam nhi dễ rơi lệ, nhưng chỉ là chưa tới lúc thương tâm. tại rơi lệ là vì cảnh ngộ bi thảm khi đó hay là vì a tỷ của ta, ta cũng muốn nghĩ nữa. “Sau đó, cái khay bị Trần phát , bà ta cứng rắn ta ăn trộm, kéo nương từ giường dậy, mang theo cả ta tới điện Chiêu Dương. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy phụ hoàng, nàng biết ? Ta cho tới tận năm mười sáu tuổi, mới lần đầu tiên nhìn thấy phụ hoàng của chính mình. Ông ta chỉ ngồi đó, lời, nhìn nương khóc ròng mặt đất, cầu khẩn đủ đường, nhìn Trần chửi rủa ta như tát nước, ông ta cũng làm gì. Còn có hoàng huynh của ta, chỉ dùng ánh mắt căm ghét nhìn ta, có ai chịu tin tưởng lời của ta, người người đều nhi tử của tiện nhân, làm tặc tử cũng có gì là lạ. Trừ a tỷ của nàng, a tỷ của nàng chỉ cúi đầu. Ta biết nàng ấy dám là nàng ấy cho ta bánh trung thu, nhưng ta trách nàng ấy, chút nào”. đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp chôn trong cổ họng, tựa như cười mà phải cười, khiến cho ta cảm thấy lạnh sống lưng.

      “Ta tức giận, quay về phía phụ hoàng gào to lên. Hoàng hậu tiện tay cầm ly trà ném về phía ta. Lúc đó a tỷ của nàng lập tức nhào tới đẩy ta ra, dùng thân thể che trước mặt ta. Chén trà rơi xuống nơi ta vừa đứng, mảnh vỡ bay ra, bắn vào cánh tay a tỷ nàng. Khắp nơi đều là máu…”. Tiếng của nghẹn ngào, ôm lấy tay của ta ngừng phát run, cho dù làn nước rất ấm áp. Mẫu thân cho rằng vết sẹo khó coi, nên để phụ thân tìm Vương Lạc Nương tới vẽ con ngọc đái phượng điệp vết sẹo. Nhưng người trong nhà ai cho ta biết, vết sẹo của a tỷ là từ đâu mà tới, cho tới hôm nay, ta mới biết ngọn nguồn. Ta nghẹn lời, biết nên gì với nam tử thấp giọng khóc phía sau ta. người mang tới cho đau khổ vô hạn là nữ nhân Tư Đồ gia, người dũng cảm quên mình vì ngăn trở ly trà, cũng là họ Tư Đồ.

      Ta chậm rãi xoay người, vòng tay nhàng ôm vào trong lòng. ngoan ngoãn như đứa bé, chỉ ôm lấy ta chặt. Ta khỏi sinh ra mê hoặc trong phút chốc, nam tử cao lớn tuấn tú này, nam tử thiên hạ chí tôn này, tại ở trong lòng của ta, hai cơ thể trần trụi, tựa như là, phải Hoàng thượng, ta phải Hoàng hậu, ta nhớ là họ Thượng Quan, cũng để ý ta mang họ Tư Đồ, chỉ là hai người chúng ta, nam nhân và nữ nhân dưới ánh trăng tĩnh lặng ôm lấy nhau. ngẩng đầu lên nhìn ta, trong mắt có đau đớn, có mờ mịt, có cam lòng, có giãy giụa, như đứa bé lạc đường, lại như binh sĩ kiên cường. Ta để suy nghĩ nhiều, nhón chân lên chạm vào đôi môi của . Đầu lưỡi của có chút vị ngọt ngào, bàn tay ôm cánh tay của ta càng thêm dùng sức, chân của ta quấn lấy hông , ngay bên trong hơi nước lượn lờ mông lung, hai chúng ta hợp lại làm . Đêm nay, thực đúng là ngày lành trăng tròn người đoàn viên.

      Nửa đêm nằm mơ, ta giật mình tỉnh giấc, toàn thân đều đau nhức, tựa như trải qua trận đại chiến thế kỉ. Muốn trở mình, mới phát cánh tay quấn chặt hông ta. Là ! ra đêm điên loan đảo phượng phải là hồi mộng xuân, thực nằm bên cạnh ta, ngủ say như đứa trẻ mới sinh, vùi đầu ở cần cổ ta, nhìn thấy gương mặt , chỉ có hô hấp đều đều để lại cảm giác ẩm ướt cổ ta. Tối nay, có người ngủ yên, có người chưa chợp mắt. Vừa định đưa tay chạm vào đôi môi hơi cong lên của , nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào hỗn loạn.

      Tiếng bước chân, tiếng náo động ầm ĩ, tiếng cầu cứu sợ hãi, lập tức từ bốn phương tám hướng vây quanh. Ta vội hất tay ra, bật dậy từ giường, vội vàng khoác sa y mỏng lên người, lao ra ngoài điện. Góc phía Tây Nam hậu cung ánh lửa ngút trời, bầu trời cũng bị nhuộm thành sắc đỏ như máu, mặt trăng từ lâu trốn thấy tăm hơi. Hứa sắc mặt tái nhợt chạy tới: “Tiểu thư, ổn rồi, điện Từ Dương lấy nước”.

      Cái gì? Điện Từ Dương lấy nước? Biểu ! Ta chạy về hướng điện Từ Dương, lại bị bàn tay to lớn kéo lại. Quay đầu nhìn thấy chính là Thượng Quan Bùi. “Buông tay”. Dưới tình thế này, ta căn bản để ý tới quân thần chi lễ. Giọng của khàn khàn nhưng mất ôn nhu, hai con ngươi trong bóng đêm mịt mùng chợt lên chút ánh sáng lấp lánh: “Bên ngoài gió lớn, nàng ăn mặc phong phanh như vậy, lại chân đất, bị cảm lạnh”. cũng chỉ mặc áo trong đơn bạc, gió đêm mùa thu có chút hơi lạnh thấu xương. lấy áo khoác của chính mình từ trong tay cung nữ khoác lên người ta, ta chỉ xuất thần nhìn , nhất thời hiểu . Mà động tác sau của lại càng khiến cho ta bất ngờ, ngồi xổm xuống, ngay trước mặt tất cả cung nhân mang đôi giày thêu của ta cẩn thận từng chút vào chân ta. Hai chân của ta lạnh lẽo, bị nắm trong lòng bàn tay ấm áp của , khẽ run lên. Toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt, nhưng ở trong mắt ta, dường như là thiên trường địa cửu.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :