Chương 40 Nghiệp chướng
Editor: Rea
“Đinh!” tiếng, thang máy liền ngừng lại. Lưu Nhiên và Thù Man đợi người khác ra ngoài hết rồi mới ra.
Trong hành lang đầy người, Hoàng Cung quả vô cùng náo nhiệt, hề có điểm gì khác thường.
Hai người ra ngoài nhưng chưa kịp được vài bước điện thoại của Lưu Nhiên vang lên rồi. tất nhiên là biết ai gọi tới cho nên có ý muốn nghe, chỉ là tay ôm eo Thù Man bỗng nhiên siết mạnh.
Thù Man nghiêng đầu nhìn : “Làm sao vậy?”
Lưu Nhiên hơi kéo kéo môi, có ý muốn nhưng lại thôi.
“ bận sao? Nhưng lại tiện với em?”
“, Thù Man. Đối với em, có gì thể .” Ánh mắt Lưu Nhiên nhìn Thù Man có chút phức tạp ……… " chỉ là biết nên mở miệng như thế nào thôi."
Tay Thù Man ôm eo , cười : “Vậy đừng là được rồi.”
Lưu Nhiên lẳng lặng nhìn hồi rồi hạ quyết tâm, giọng mang theo chút cẩn thận: “Thù Man, nếu như em gặp những người đàn ông khác, em cảm thấy hứng thú với họ em rời bỏ sao?”
“A…..” Thù Man liền cười ra tiếng: “Văn Hoa, bây giờ còn giống rồi, bắt đầu mất bản tính. tới cùng sợ cái gì? Còn nhớ lời mà em với ngày đó ?”
“Đương nhiên nhớ , em là vẫn ở cùng , tuy nhiên lại .” Lưu Nhiên nhớ lại từng câu từng chữ mà ngày đó, “Đúng vậy Thù Man, là đàn ông, người đàn ông em đến nỗi thể thoát ra được. Nhìn em và người đàn ông khác….Tình huống như vậy, ghen tỵ, phát cuồng, đau lòng, chịu nổi!”
Ánh mắt nhìn tràn đầy ảm đạm, chua xót, đau đớn, bị thương……..
Thù Man vẫn cười: “Văn Hoa, em chưa bao giờ ép , phải sao? tàn nhẫn máu lạnh của em, biết sao?”
cười, tươi cười lạnh nhạt giống như trước kia, đáy mắt bình tĩnh hề che giấu rất ràng. Đáy lòng của rỉ máu, giống như bị người ta đâm dao, cơn đau từ lồng ngực tràn ra liền hành hạ .
nên làm sao bây giờ?
Cho dù có đau đến chết, cũng biết tình của dành cho nhưng cần, phải làm thế nào đây?
giống như ánh mặt trời xuyên qua khe hở trong khí bụi bặm, cho rằng ở rất gần , đều ở trong lòng bàn tay ….Nhưng kỳ cho tới bây giờ cái gì nắm bắt được.
“Thù Man, có đôi khi muốn bóp chết em, !” Lưu Nhiên liền cười khổ, giọng hình như có chút cảm khái vô hạn: “Thù Man, em là tinh mà ông trời phái xuống để hành hạ , là ma chướng mà Lưu Nhiên thể thoát cũng thể trốn được. có biện pháp gì để thoát ra cho nên chỉ có thể bị giam cầm.” Trái tim của vì quá mà đau khổ, lại vô cùng bất đắc dĩ.
có thể làm được ? ràng là biết được câu trả lời, bất luận thế nào lại có biện pháp làm giảm đau hoặc ít chút.
Trái tim phải quyết định rồi hay sao? Chỉ cần là muốn, mặc kệ là có hay đều cho .
“Thù Man, em hãy cho biết, bức tranh của em về sau có thêm ai khác vào nữa ?” Lưu Nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cười nhạt, nhìn vào chỗ sâu nhất trong mắt , cố chấp muốn hỏi.
muốn nghe chính miệng ra, cho dù biết rất cái đáp án kia, nhưng lại vẫn bướng bỉnh như vậy- Đây là do tình mà nảy sinh chuyện thể, khó tránh khỏi bị mờ mịt, cho dù bạn có thông minh bao nhiêu, lý trí đến đâu-chỉ cần khi bị dính độc tình đều trở nên bướng bỉnh thể lý..
Lưu [lqđ] Nhiên mặc dù nhìn thấu trước mắt,cũng biết nhiều về nhưng cũng biết, dối , căn bản là khinh thường giả dối. Bức vẽ của chẳng khác nào nơi sâu nhất trong nội tâm của , cho nên mới muốn hỏi.
“ , nơi này….” Thù Man liền chỉ vào đầu của chính mình, “Em vẽ nó vào đây, nơi này rất nên thể chứa được quá nhiều. Chỉ có Văn Hoa, duy nhất mình Văn Hoa chiếm hết, tuy nhưng Thù Man lại muốn quên.”
“Cũng vì bất cứ chuyện gì mà vẽ ai vào nữa, bất luận là người đàn ông nào, cho dù là đàn ông của Chu gia. Mãi cho đến ngày em chết , mang theo nó vào địa ngục và chôn theo cùng chỗ.”
Đáy mắt của Thù Man từ đầu đến cuối chỉ có bình tĩnh, giọng lạnh nhạt giống như chuyện liên quan đến mình.
Lưu Nhiên ôm chặt Thù Man vào lòng, liền nén cơn đau lại, ôm chặt đến nỗi khiến bị đau. Khép mắt, đáy mắt khô khốc phát đau, có những lời này của , còn cầu mong gì nữa, cho dù cả đời này cũng vừa lòng rồi.
“ tinh hại người, nghiệp chướng!” Từ kẽ răng Lưu Nhiên oán hận phun ra mấy chữ, mắt đau đớn nhìn Thù Man, giơ tay lên dùng sức nhéo chóp mũi của , kéo mạnh.
“Ha ha…..” Thù Man liền cười ha ha ngừng.
“Đúng vậy, em đúng là nghiệp chướng và rắc rối của nhân gian. Mà lại là con quỷ coi thường thế tục, cho nên nguyện ý đem theo nghiệp chướng bên người, bởi vì chúng ta giống nhau, linh hồn cũng rất phù hợp nữa.” Thù Man nhìn bằng ánh mắt trong veo, giọng cũng rất lạnh như là chỉ là tường thuật lại câu chuyện của ai đó mà thôi.
Lưu Nhiên liền mỉm cười thở dài, ánh mắt hết sức chân thành và mê luyến: “Thù Man, vì em….Văn Hoa nguyện ý mất bản tính, làm con quỷ của nhân gian ở bên cạnh em, cùng với em. Chúng ta ở chung chỗ….Vĩnh viễn….Địa ngục cũng được, tai họa và rắc rối của nhân gian cũng được, tất cả kiếp số của chúng ta được an bài rồi. Tất cả nghiệp chướng kiếp này của tên là Thù Man, chỉ cần là Thù Man muốn, có cho em, có tìm, chém giết mà đoạt lấy đều cho em hết.”
“Văn Hoa, tốt….. tốt!” Thù Man liền kiễng chân khẽ hôn môi , ghé sát vào lỗ tai nỉ non: “Văn Hoa, chỉ cần rời bỏ em, em vứt bỏ , mãi đến khi hoặc em chết - chết rời!”
“Được, chỉ cần có nghiệp chướng của , có Thù Man của , như thế nào cũng đều được.” xong, liền cúi đầu xuống hung hăng chiếm lấy môi , điên cuồng gặm cắn, quấn quýt si mê……..
đời này có chuyện nguyên tắc đúng sai, làm sao có thể phân định được ràng ai là nghiệp chướng, ai là kiếp số!
lâu sau, Lưu Nhiên mới buông Thù Man ra. Hai người cùng mỉm cười nhìn đối phương, cười ha ha ngừng.
“ thôi.”
“Được.”
HẾT PHẦN I.
PHẦN II
Chương 1 Tình cảm
“Chậc, các người phải làm sao đây, đợi hơn 1 giờ mà bọn họ vẫn đến, điện thoại gọi cũng tiếp.” Nam Tạm nghịch điện thoại trong tay, liền buồn phiền than thở-trong lòng lại càng buồn bực trầm.
“Aiz, cậu sốt ruột cái gì, theo như tôi được biết Văn Hoa cũng có mấy ngày gặp được nha đầu kia đâu, hay là họ…..” Bạch Thành cười cười, lấp lửng.
nửa trong lòng còn tự -“Phỏng chừng chính là đại chiến giường 300 hiệp!” Trong lòng buồn bực, vì sao trong đầu luôn có hình bóng của , đuổi được.
“Trong lòng cậu bỉ ổi.” Nam Tạm mấy khi trừng mắt nhìn Bạch Thành, vòng vèo lại quay về câu chuyện : “Về sau đừng nữa, nghe mấy chuyện nhảm nhí này, thiếu gia tôi được thoải mái.”
Lúc này cửa liền mở ra, Lưu Nhiên ôm thắt lưng của Thù Man tới, nhìn thấy rượu bàn nhúc nhích, lại nhìn sang mấy người kia, mỉm cười hỏi: “Thế nào các cậu lại uống rượu?”
“ phải đợi các người sao, ngồi xuống , đứng đó làm gì?” Phú Tu cười , tròng mắt nhìn Thù Man rời. nhìn cách công khai hề che giấu, căn bản cũng muốn giấu giếm tâm tư của mình, dù sao ngày đó bọn họ cũng ràng với nhau.
Lưu Nhiên ôm Thù Man rời liền mỉm cười rồi qua, ngồi xuống bên rìa sofa: “Thế nào, hôm nay rượu hợp khẩu vị sao?” hỏi bằng giọng vẫn nhàng như cũ.
“Thù Man, mấy ngày rồi chúng ta gặp, hôm nay trò chơi vẫn chơi như cũ chứ? nhớ muốn chết nụ hôn nồng nhiệt kia của em, chậc chậc….” Mấy kẻ hư hỏng gây tai họa liền ngửa thẳng bài ra.
Nam Tạm chép miệng, giống như mơ về nụ hôn mãnh liệt nồng cháy ngày đó, trong nháy mẳt thần sắc liền biểu lộ ra ngoài.
Thù Man cười nhạt nhìn ta,ngữ điệu vô cùng chân thành: “Có vài thứ nếm lần là đủ rồi, đồ tươi mới, nếu như lại nếm lại lần nữa mất hương vị tươi mới của lần đầu tiên, giống như ăn sáp nến vậy, rất tẻ nhạt vô vị.”
Chậc, mấy kẻ gây tai họa trừ đương Nam Tạm ra, trong lòng liền cười lớn, ngoài mặt họ đều ngắm nhìn Thù Man, nha đầu kia vẻ mặt lạnh nhạt lại mắng người hề thô tục, còn giống như là như vậy. Truyện chỉ được đăng tại *******************, những nới khác chỉ là hàng coppy xin phép.
Lại nhìn qua sắc mặt Nam Tạm, quanh năm đều đeo mặt nạ cười cợt giờ vỡ ra còn lại chút gì, đáy mắt vô cùng kinh ngạc lại tức giận, ngay cả khóe miệng cũng giật giật.
là khó có được nha, nhìn cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt của em nhà mình, mấy kẻ gây tai họa kia khỏi mừng thầm, là quá sướng, là đặc sắc!
Trong lòng Nam Tạm cũng tức giận, tiểu nha đầu kia miệng lưỡi cũng quá độc ác, dám Nam đại thiếu gia là cái gì đó- kỳ trong lòng lại khen khôn khéo.
Giật mình chút, Nam Tạm khôi phục lại như lúc ban đầu. mặt lại lên nụ cười lịch lãm, giọng điệu ngạo mạn, ánh mắt phóng đãng, trong đáy mắt thâm sâu giấu tình cảm chỉ mình mình biết, đối với phong tình vạn chủng lại lạnh lùng trước mắt lại chân tình.
“Thù Man, muốn thử lần nữa ? Chứng thực lại nụ hôn của có phải vô vị tẻ nhạt như ăn sáp nến ?”
Thù Man liền lắc đầu cười mang theo tà khí, khiêu khích : “ được, quả rất vô vị, tôi nếm rồi, vừa rồi là đưa ra kết luận.”
vừa xong, vẻ mặt vừa mới khôi phục của Nam Tạm biến mất, trái tim cũng tan nát theo.
So với vừa rồi, Nam [lqđ] Tạm tại tức giận hơn,nghiến răng kẽo kẹt, như vậy-quả thực muốn nhào lên đem Thù Man cắn xé nuốt vào bụng mới hả giận.
“Ha ha…..” Mấy kẻ gây tai họa kia rốt cuộc nhịn được liền cười ra tiếng.
“Ha ha….” Thù Man cũng cười ra tiếng đến nỗi đầu vai run rẩy.
“Aiz, là vật bướng bỉnh.” Lưu Nhiên mỉm cười đem ôm vào lòng, ngón trỏ sủng nịch vuốt xuôi theo chóp mũi Thù Man, khẽ hôn khóe môi .
“Được rồi, giận cái *, bỏ .” Phú Tu cười hòa giải, an ủi vỗ vai Nam Tạm, bưng ly rượu bàn lên, nhấp ngụm, giương mắt nhìn Thù Man, trong lòng lại rối rắm, nhớ lại khi đó mở miệng làm tâm , vẫn lại là…..
“Uống rượu .” Bạch Thành bưng ly rượu bàn lên đưa tới tay cho Nam Tạm.
“ phải là chỉ đùa cho vui thôi sao, giận gì chứ.” Lý Khanh cười tham gia, kỳ trong lòng sớm cười tới rút ruột.
“Được, uống rượu .”
Đám người nhao nhao nâng chén lên, sắc mặt vẫn bình thường như cũ, ba lần bốn lượt nâng chén, chén rồi lại chén, lại trở lại hình dáng hào sảng như trước.
khí hôm nay cùng quá khứ giống nhau, ít rộng rãi, nhiệt tình và thoải mái từ trong lòng.
Còn phải sao, trong lòng mỗi người hôm nay đều chứa cùng chuyện phải tính toán nhặt với nhau.
trắng ra là, vài người cũng có ý tốt gì. Bề ngoài phong lưu phóng khoáng, tiêu sái sang trọng, có tiền, có quyền, có diện mạo, có gia thế, nhưng trái tim lại chứa độc dược. Những chuyện mà mấy vị thiếu gia này làm, chỉ cần vừa làm thôi kinh thiên động địa rồi.
Tay nâng ly rượu để sát môi, khóe mắt của Ly Khanh cũng rời kia, nhìn cười, nhìn và em của mình khẽ hôn. Nhìn mắt mấy người em khác, khi đó mắt phát ra tình cảm mà trái tim cũng biết.
Nhớ lại- động chút là nhớ tới , vẫn lại muốn chuyển tầm mắt nhìn , tới cùng là có chỗ nào tốt, vẫn là bộ dáng kia, tại động chút là toát ra phong tình, nội tâm cũng nhiễm khí, chọc người, càng nghĩ càng thấy phức tạp.
Hôm nay tới Hoàng Cung, tâm của mấy người kia đều giống nhau, cứ bị xoay vần, người ngồi-là “con mồi” vinh dự Thù Man của bọn họ ngày đó.
Có phải là con mồi hay , chỉ có mấy kẻ gây tai họa kia biết nhất, đều ngầm đồng ý nhưng mặt vẫn là bộ dáng phong lưu phóng đãng.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên, Lưu Nhiên lấy nó ra, là điện thoại trong nhà, môi liền để sát vào tai Thù Man: “Thù Man, ra ngoài nghe điện thoại.”
“ .” Thù Man ngẩng đầu, khẽ lên tiếng.
Lúc uống hết lượt rượu, Thù Man cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, đặt ly rượu xuống vào toilet, sau đó Phú Tu cũng đứng dậy, vội vàng theo.
Còn lại mấy người kia nhìn bóng dáng của Phú Tu theo , chậc- họ liền chột dạ khó hiểu, hình như ta ra tay rồi!
đến bên cạnh bồn rửa mặt, Thù Man mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, vỗ vỗ lên đôi má nóng đỏ của mình, nhất thời liền tỉnh táo lại ít.
Túm lấy tờ giấy lau mặt, ngẩng đầu lên vừa mới định ra ngoài thấy Phú Tu dựa vào tường, đứng ở bên ngoài toilet.
Thù Man ngang qua, liền cười nhạt với .
Phú Tu nhìn Thù Man, ánh mắt cực kỳ chân thành, giọng ôn nhu tha thiết: “Thù Man, thích em, .”
Thù Man liền ngửa đầu nhìn về phía , cười nhạt, ý vị sâu xa: “Thích bộ dáng phóng đãng của em ở giường à? Hay là cái khác? Hử?”
Last edited by a moderator: 12/11/15