1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Yêu nghiệt trở về - Băng Lãnh Nữ Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 36 Quyến luyến

      Chu Nham Hải đến chỗ góc rẽ hành lang dừng lại, cả dáng người cao ngất thon dài liền dựa vào vách tường, lấy gói thuốc ra rồi hút ngay 2 điếu liền. Màn khói dày che đôi mắt thâm thúy khép hờ, cả người mình trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm.

      biết, Hinh Nhi của giấu cái gì đó, nhưng tin mình rất nhanh tìm được đáp án thôi.

      Dập tắt điếu thuốc trong tay, Chu Nham Hải liền đến phòng của Thù Man. gõ cửa mà dùng tay cầm nắm cửa rồi nhàng vặn mở, vốn biết Hinh Nhi cho đến bây giờ vẫn giữ thói quen khóa cửa. Cửa mở ra, trong phòng đều là mảnh tối đen, xông vào mũi là mùi thuốc lá nhàn nhạt. Chu Nham Hải nhíu mày, Hinh Nhi của biết hút thuốc sao?


      Đôi chân thon dài liền bước tới, Chu Nham Hải tiến vào phòng nhưng định bật đèn, hơi híp mắt lại để thích ứng căn phòng tối đen. Mọi vật dần lên trong bóng đêm, liền nhìn về phía giường lớn.

      Nhưng đó có người mà muốn tìm, mền gối giường vẫn ngay ngắn như cũ, hề có dấu vết bị đụng đến.

      Tầm mắt khẽ chuyển động, bên cạnh cửa sổ là bóng dáng mỏng manh đơn, quỷ mị, đây chẳng phải là người mà muốn tìm đây sao?

      Môi vểnh lên, tự giác liền nở nụ cười sủng nịch nhàn nhạt, Chu Nham Hải đến bên cạnh giường mở công tắt đèn bàn lên, bóng tối liền biến mất, cả căng phòng thoáng chốc được bao phủ bởi tầng sáng nhạt ấm áp nhu hòa.

      " hai, đến rồi." Thù Man xoay người lại, hai tay để sau lưng, muốn để biết được cổ tay mình lại bị thương, dùng giọng ôn nhu và mỉm cười nhìn người đàn ông của chính mình.

      "Ừ." Chu Hải liền nhàng đáp lại, bước vài vài bước là đến cạnh cửa sổ, theo thói quen liền dùng tay xoa lên mái tóc đen của Thù Man, tay cầm cánh tay bị thương của , khí lực lớn nhưng đủ để cho thể thoát ra được.

      nhìn thẳng vào , dùng giọng điệu để cho Thù Man thể kháng cự được: "Hinh Nhi, đưa tay đây cho xem."

      Trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, biết là chính mình thể từ chối rồi liền khẽ vươn cánh tay bị thương ra, cánh tay trắng nõn là vết thương dữ tợn, máu ngừng chảy ra làm nhiễm đỏ cả ống tay áo làm đau mắt .

      Trái tim của Chu Nham Hải liền giống như bị bàn tay bóp chặt, vô cùng đau đớn!

      Lửa giận bắt đầu lan tràn dữ dội, nhưng vẻ mặt trước mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, ...... là tức chết !

      "Em là đồ ngốc sao, biết đau sao? Vẻ mặt vô cùng tức giận, nhưng giọng lại vô cùng thương tiếc vô hạn.


      Sắc mặt lại trở nên trầm, sau cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: "Ai.... ..."

      Bàn tay ấm áp liền vuốt ve khuôn mặt gầy yếu trắng xanh của Thù Man: "Hinh Nhi, đau lòng, em....sao có thể tổn thương chính mình như vậy?"

      nhàng kéo ngồi xuống giường, săn sóc đem gối đầu lót dưới lưng để thoải mái dựa vào còn mình ngồi xuống ghế, nhìn cái rồi mới ngồi xổm xuống ngăn kéo lấy băng gạc và cồn ra đặt bên cạnh . Nâng tay Thù Man lên, động tác của vô cùng cẩn thận vì sợ chạm trúng chỗ đau của , khẽ dùng cồn khử trùng vết thương còn đọng máu cổ tay trắng nõn.


      "Đau ?" Ạnh thổi lên vết thương, ngước mắt nhìn Thù Man hỏi.

      " đau." đáp lại bằng thanh nhàng, nở nụ cười nhat với .

      "Vết thương sâu như vậy, nha đầu em sao lại ra tay độc ác như vậy?" Chu Nham Hải cau mày nhìn vết thương tay em mình, lộ ra cả thịt non cùng máu, vô cùng đau lòng, hận chính mình thể đau thay , trái tim lại đau như kim đâm.

      Thù Man thả lỏng người dựa lưng vào gối đệm, nhắm mắt lại mặc cho cẩn thận ôn nhu vì mình mà băng bó vết thương. liền tự giễu chính mình, tình huống bị thương như thế này lúc phát bệnh nhất rồi, dù sao cũng chỉ là dao cắt tới xương.

      Con người khác trong , con người khát máu kia hề ra ngoài làm tổn thương người khác nữa.

      Chính mình bị như vậy, cả đời cũng muốn nhớ lại.

      Chu Nham Hải xử lý vết máu sạch xong liền dùng băng gạc trắng băng lại cẩn thận cuốn thành từng vòng , sau đó ngón tay thon dài của linh hoạt tạo ra cái nơ con bướm xinh đẹp.

      Ngồi xuống bên người , vươn cánh tay hữu lực ra ôm lấy thân thể gầy yếu vào lòng để cho ngồi lên chân mình. Mặt vùi sâu vào tóc nhàng ma sát, hít sâu mùi thơm nhàn nhạt người , tâm thỏa mãn liền thở dài tiếng.


      Chẳng biết từ lúc nào lại mê luyến mềm mại của , cả mùi thơm của nữa, vẫn tìm thấy đáp án được.

      " hai à, Hinh Nhi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi sao?" Thù Man vốn định trách mắng , nhưng lại như vậy.... ........

      Chu Nham Hải ngẩng đầu lên, thân thể liền ngửa ra sau thế là hai người liền ngã xuống giường. kéo chăn bao hai người lại, tay càng ôm chặt lấy người trong lòng hơn.

      tại lúc này, được ôm trong ngực, được ngửi thấy mùi thơm mà mê luyến, đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy vui sướng, ý chí bỗng nhiên trở nên mãnh liệt, tất cả điều này làm cảm thấy mù mịt.

      Rất muốn ôm như thế này, vĩnh viên cũng buông ra.

      Thân thể bị chuyển động, Thù Man liền có chút hoảng hốt giật mình, đầu gối lên tay , thân thể giống như cuộn lại trong lòng .

      "Hinh Nhi ngoan ngủ , ở cùng em, đợi em ngủ rồi ." Giọng của vô cùng trầm thấp từ tính, ánh mắt vô cùng ôn nhu dừng mặt .

      Ánh sáng trong đôi mắt khẽ chuyển động, dường như mềm mại có thể vắt ra nước được. Lúc này chỗ đen tối nhất trong lòng chính là bao giờ buông ra thơm mềm trong lòng mình ra.


      Chống lại đôi mắt ôn nhu như nước của , trong lòng vô cùng kinh ngạc, -ánh mắt của kìa, vô cùng nhu tình nha! ràng là chỉ có giữa những người nhau.

      Chẳng lẽ.....Trong lòng Thù Man vô cùng cân nhắc điều này......

      Mặt lại vùi vào trước mặt , khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt ánh lên tia gian xảo tà khí, có đúng như trong lòng nghĩ hay phải thử mới biết được.
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37 Nghiệt tình

      Editor: Rea

      Thù Man ngẩng đầu lên, mặt cùng với mặt của gần nhau trong gang tấc, hơi thở của phun lên mặt khiến cảm thấy hơi ngứa.

      Môi liền khẽ cong lên, lông mày giãn ra, đồng tử đen như mực trong đôi mắt sáng trong, ý cười trong mắt Thù Man rất sâu, khuôn mặt diễm lệ tươi đẹp mang theo mị hoặc thần sầu nhìn những đường nét góc cạnh khuôn mặt tuấn tú của , hai cặp mắt giao nhau, mở miệng, hơi thở thơm như hoa lan: "Cảm ơn hai!".

      Thân thể Chu Nham Hải liền cứng đờ sững sờ ngay tại chỗ, con ngươi đen mê ly của nhìn người như tinh trước mặt, trái tim khẽ run rẩy, đập liên hồi.

      Thù Man ngẩng đầu lên dùng đôi môi mình nhàng đặt lên cánh môi lạnh giá của , hôn an ủi, giọng giống như hơi nỉ non, lại mang theo khêu gợi khàn khàn: “Môi của lạnh, thoải mái.” Đầu lưỡi liền linh hoạt thăm dò, cẩn thận đụng chạm cánh môi của .

      Thời khắc đó, Thù Man cảm nhận được ràng là hô hấp của cứng lại. thân thể ôm mình cũng cứng ngắc theo.

      giống như người say, dùng đầu lưỡi mềm mạl liếm dọc theo môi , tinh tế miêu tả, phác thảo, liếm láp- mãi đến khi hô hấp của tăng lên, trong lòng Thù Man hiểu mục đích đạt được rồi cũng nên ngừng lại thôi.

      liền nhắm mắt lại che tà khí sắp tràn ra từ trong đáy mắt mình, ngáp to cái, trầm thấp lầm bầm câu: “ hai ngủ ngon, Hinh Nhi ngủ đây.”

      “Được rồi…..” Nhìn gương mặt xinh đẹp của , hai đôi lông mi dài như cánh quạt tạo thành bóng mờ, mãi đến khi hơi thở đều đều của truyền đến Chu Nham Hải mới thở sâu ra hơi giải phóng luồng khí ngột ngạt đè nén lâu trong lồng ngực.

      Nụ hôn vừa rồi của , được miêu tả hình dáng môi, mang theo cỗ tê dại khó , hô hấp cũng giống như ngừng lại, giờ phút này tim đập nhanh như trống đánh.

      Mùi vị chết tiệt kia tốt!

      tại thể kiềm chế bản thân mình, muốn hung hăng hôn lên hai mảnh môi kiều diễm ướt át của ….Chu Nham Hải liền vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm môi của chính mình. môi mềm mại. Cảm giác
      như mùi vị ngọt ngào của còn lưu lại đó.

      Ánh mắt chăm chú dừng lại gương mặt của ngủ sâu trong lòng. Dưới ánh đèn, môi của kiều diễm ướt át, hơi cong cong, hình như trong lúc ngủ mơ cười, làm cho trái tim của mê mệt.

      muốn mùi vị ** vừa rồi, nhưng là em .

      Nhưng, đôi môi mềm mại kia, mùi vị say nồng kia cùng thân hình mềm mại, lại hung hăng lắc đầu, trong lòng tự với mình: được muốn, được...

      Suy nghĩ lại cảnh vừa rồi lần nữa, lại nhịn được nhấm nháp, có phải là cái ** kia hay ?

      kiềm chế được, liền giơ tay lên dùng đầu ngón tay ma sát hai mảnh môi tươi đẹp của , cảm giác sao lại tốt đẹp như vậy chứ, mềm mềm trơn trơn như vậy giống như mang theo điện.

      Chỉ là, vừa sờ lên liền... Trong lòng ngực , tim lại đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập hơn.

      được, được......

      Nếu là hôn mùi vị kia ...... bụng dưới lại căng thẳng, tâm lại muốn nổi điên......

      Cảm xúc phức tạp và rối rắm cứ tràn tới cùng với tội ác cấm kỵ, trong lòng Chu Nham Hải liền với chính mình, chỉ lần thôi, là ngay bây giờ.

      biết rằng dù chỉ là bây giờ, chỉ là lần này thôi liền bị hãm sâu vào vũng bùn, thể tự mình thoát ra được, về sau đều bị em nghiệt trước mặt này kéo vào địa ngục.

      cúi đầu, lông mi dài bắt đầu run rẩy, môi nhàng dán lên đôi môi mềm mại của .

      Hoàn hảo – Khẽ đụng vào, mùi vị kia làm sao mới có thể nếm được đây?

      Lướt qua, khẽ liếm, muốn buông ra, lại muốn tiến thêm bước......

      Thuận theo trái tim của chính mình, chỉ là thay đổi bằng hành động đoạt lấy nhưng vẫn ôn nhu, ngừng hôn sâu, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở miệng của để tràn ra hương vị say nồng, cạy mở hàm răng khép chặt của rồi tiến vào – dịu dàng quấn lấy cái lưỡi kia, quay cuồng.

      Trong lòng thõa mãn liền thở dài tiếng, trong miệng tràn đầy mật dịch say nồng.

      Chu Nham Hải say mê cùng hăng hái nhưng cái hôn mất ôn nhu, bá đạp hấp thu mùi vị say nồng trong miệng – cái gì cũng nghĩ, cái gì cũng muốn, trong đầu chỉ có mảng trống sau đó liền thấy pháo hoa sáng chói nở rộ, cảm giác như vậy là tốt.

      "Ưhm......" Chỉ nghe khẽ rên tiếng, lông mi dài liền run rẩy, mắt mở ra tràn đầy mảnh sương mù dày đặc nhìn . Bộ ngực phập phồng lên xuống do dùng sức để thở, mặt ửng đỏ, đôi môi khép mở diễm lệ cùng lẳng lơ, giống như tinh có thể câu dẫn chết người ta.

      Mặc kệ, để ý, giờ phút này chẳng quan tâm cái gì nữa, chỉ muốn hung hăng vuốt ve cánh môi kiều diễm kia, ôm gắt gao tinh làm chết người kia vào trong lòng, hôn , .

      " tinh, Hinh Nhi......" khẽ thầm, hô hấp nặng nề. Môi bá đạo cực nóng liền dán xuống, bắt được môi Thù Man liền gặm cắn, giống như muốn hút khô khí trong lồng ngực của ra.

      Nhiệt độ trong phòng tăng vọt, khí đầy rẫy mùi vị ái muội......

      "Ưhm, ......" Thù Man nghiêng đầu, né tránh môi lưỡi của điên cuồng, thân thể liền vùng vẫy, đưa tay ngăn cách hai người, muốn đẩy người đàn ông mạnh mẽ giam mình trong ngực bằng đôi tay rắn chắc ra.

      "Hinh Nhi, Hinh Nhi......" mơ màng, lẩm bẩm kêu tên của người tình trong lòng.

      " hai, làm sao vậy? tỉnh lại ......" Thù Man liền vỗ hai má của Chu Nham Hải, giọng gọi người đàn ông chìm trong sương mù.

      "Hả..." Chu Nham Hải hung hăng thở ra hơi, buông thõng hai cánh tay xuống, nhìn chằm chằm vào vẫy vùng trước mặt , trong mắt đỏ sậm là tràn đầy mê luyến, nơi đó cực nóng.

      Giống như ngay sau đó muốn ngốn sạch bông hoa ngon miệng trước mặt mình.

      Chống lại đôi mắt đỏ sậm đầy thâm tình tràn ngập ** mê ly mang theo khiêu gợi của , liền cười lên.

      "Ha ha ha......" nghiệt ngủ đông ở đáy lòng thức dậy, ta điên cuồng cười to.

      Người đàn ông trước mặt, là trai cùng chung huyết thống, sinh ra tình cấm kỵ đối với ta.

      Đồng tử đen như mực tràn đầy ý cười, chút tà khí liền tràn ra nơi đáy mắt của : "Ánh mắt của như vậy......" Giọng điệu của Thù Man liền trêu chọc người đàn ông trước mắt, "Làm cho em có cảm giác...... Em nghĩ muốn "làm" em."

      "Hinh Nhi......" Trong đáy mắt của vẫn khối tình ý say mê.

      Đột nhiên, ý cười trong mắt liền biến mất, khuôn mặt ôn hòa trở nên lạnh lùng.

      Thù Man tránh thoát khỏi hai tay của , đưa lưng về phía Chu Nham Hải, kéo lại chăn đem mình bọc kỹ lưỡng.

      Giọng trong trẻo mà lạnh lùng, mang theo xa cách: " hai, còn sớm nữa nên về ngủ ."
      Last edited by a moderator: 7/10/15
      PhongVy thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 38 Vui đùa

      Editor: Rea

      nhìn quay lưng lại với mình, lại hơi run rẩy.Bên tai là giọng trong veo mà lạnh lùng, mang theo xa cách.... ...... ....

      Đầu óc của Chu Nham Hải sớm tỉnh táo lại, liền vọt lên ngồi dậy, ** khắp người bị tiêu diệt còn thấy bóng dáng đâu nữa.

      Chết tiệt, -vừa rồi làm gì? Suýt chút nữa là đem .......

      vẫn còn là người sao, quả thực chính là súc sinh cũng bằng, thế nhưng....Thế nhưng làm tổn thương em mình, nảy sinh suy nghĩ xấu xa.

      “Thực là con mẹ nó đáng chết, Chu Nham Hải, mày mẹ nó đáng chết!” Tiếng chửi rủa ảo não liền ngừng vang lên, hung hăng nắm chặt tóc của chính mình, trong lòng lại càng đem mình ra mắng hàng trăm ngàn lần, hận thể đao đâm chết chính mình.

      nhất định là cực kỳ thất vọng về , cũng rất tức giận ? Nhìn bóng lưng gầy yếu run rẩy kia, khóc thương tâm kia, nhất định là hận chết rồi, bị chính trai ruột mà mình thích nhất, tin tưởng nhất đối xử như vậy.... .........

      “Bốp!” tiếng, Chu Nham Hải liền tự cho mình cái tát đau vào miệng.

      “Mình mẹ nó đáng chết!” hối hận tự trách mình.

      hề nhìn thấy Thù Man của đưa lưng về phía nở nụ cười vang dội, cũng nhìn thấy ánh mắt tà ác của .

      Cái lưng run rẩy kia, khóc chỗ nào, đó là cố nén cười đến khổ sở mà- chậc chậc, bạn xem, đó là người tinh quái đến dường nào nha!

      Tim thót lại giờ lại càng đau, vào lúc này rất muốn bế vào lòng, an ủi , giải thích với .

      Nhưng lo sợ, cũng dám, sợ nhìn thấy nước mắt của , sợ ghét .

      giơ tay lên muốn đụng vào thân thể , nhưng cánh tay vươn ra lại run rẩy, chỉ có thể cứng còng giữa trung, nhát gan dám vươn lên phía trước.

      Trái tim nhát gan, luống cuống, hỗn loạn, ảo não, hối hận tràn ngập.

      “Thực xin lỗi Hinh Nhi, tha thứ cho hai, tha thứ cho được ? dám nữa, chính là tên súc sinh, lại dám xuống tay cầm thú với Hinh Nhi.” thanh của rất , rất đáng thương tội nghiệp , lại mang theo nồng đậm mùi vị đau buồn.

      Thù Man gì, chỉ là lấy ta dùng sức che miệng lại cho tiếng cười tràn ra, đầu vai lại càng run rẩy mạnh hơn.

      Nhưng dưới mắt Chu Nham Hải lại là cảnh tượng khác. Trái tim ngày càng đau, tiểu tâm can nhà bọn họ, bảo bối của nâng trong lòng bàn tay lại bị chính chọc cho khóc, khóc rất nhiều, thương tâm như vậy đúng là muốn lấy mạng mà!

      muốn chết ! Đúng là muốn lấy mạng mà!

      Chu Nham Hải như muốn phát điên, biết phải nên làm thế nào cho tốt, lại chật vật tự nắm chặt tóc mình, dùng sức xoa nắn khuôn mặt tuấn tú của mình, giờ phút này hối hận ngừng, hề để tâm đến bất kỳ điều gì, trong lòng lại càng ngừng đau, , đau vì !

      được, thể mặc kệ được, nếu như Hinh Nhi tha thứ cho , …..

      tay ôm lấy thân hình gầy yếu vào trong ngực như ôm lấy con búp bê, liền mắt nhắm lại rồi bắn chuỗi liên hồi những điều kiềm nén nãy giờ: “Hinh Nhi, hai chính là súc sinh, thực xin lỗi….Thực xin lỗi, chỉ cần em tha thứ cho , em cái gì, đều đáp ứng, được ?" Giọng mang theo ngữ thương cảm, ai mà đồng ý được chứ?

      “Ha ha…. hai cầm thú, ôi, buồn cười quá…..haha….buồn cười chết em rồi….Haha…..” Tiếng cười của như chuông bạc vang lên cùng giọng mơ hồ nghe .

      Thù Man rốt cuộc nhịn được liền ôm bụng cuộn mình thành đống nho , cười ngừng.

      “Hả?” Trong lòng Chu Nham Hải vô cùng hỗn loạn, nhìn trong lòng cười lăn lộn, đây là tình huống gì? Dù là đối phó rất nhiều hồ ly thành tinh thương trường, có thể là thiên tài kinh doanh, nhưng giờ phút này lại hiểu, suy nghĩ cũng rất hỗn loạn, lại có biện pháp để suy nghĩ ra. Lại càng biết nên cái gì càng khiến thêm rối.

      ….. cái gì? cực kỳ buồn cười sao?

      Hơn nửa ngày, Chu Nham Hải mới tỉnh táo lại, có khả năng từ lúc bắt đầu bị vật này đùa giỡn, lại bị quay vòng vòng, giống như người đần độn.

      “Hừ!” Hung hăng hừ tiếng, răng nanh kêu kẽo kẹt, hận chết , cái người này đúng là tiểu tinh làm chết người mà, lại dám đùa giỡn ? Hại lo lắng, trái tim treo lơ lửng liền hạ xuống.

      Cánh tay hữu lực của liền lôi vào trong ngực mình, biểu tình hung ác hận thể nuốt luôn vào bụng, Thù Man cười đến bị sặc nước bọt mà ho khan, "Khụ khụ...." thức thời liền nhanh chóng giơ hai tay lên, bộ dáng vô cùng lấy lòng vừa nhìn thấy thương, dùng sở trường làm nũng của mình, giọng lại càng mềm mại vô cùng: " hai, Hinh Nhi sai rồi còn được sao, vừa rồi....chỉ là vui ùa với thôi."

      "Vui đùa....Hả?" Khuôn mặt tuấn tú của liền tới gần, bộ ngực cũng phập phồng lên xuống, từ trong hàm răng kẽo kẹt miễn cưỡng phun ra ba chữ, ánh mắt nhìn thâm thúy như hồ nước sâu.

      "Ha ha...." Thù Man cười sáng lạn, thân thể theo bản năng muốn tránh thoát ôm ấp của , cũng muốn hứng lấy cơn giận sắp phun trào của .

      “Rất buồn cười, chơi rất vui, hả?” càng thêm tới gần , lông mi dài nheo lại, con ngươi [rea] nguy hiểm nhìn chằm chằm vào người muốn thoát khỏi gông cùm mình, thanh lại càng đậm bi thương.

      “Ha ha….” Thù Man khô khốc cười khan hai tiếng, cẩn thận nhìn Chu Nham Hải, thầm nghĩ bộ dáng tại của bây giờ có thể hù chết người đấy, nếu chạy mới chính là đồ ngốc.

      , vì sao lại đùa giỡn , mau, …. Có phải muốn chuyện vừa rồi lặp lại lần nữa , hả?”

      có, Hinh Nhi chỉ là….Chỉ là….” thanh xíu, liền mở to mắt như tiểu bạch thỏ, bộ dáng đáng thương tội nghiệp, hy vọng có thể làm cảm động người đàn ông, đồng thời giải thoát chính mình ra.

      “Chỉ là, chỉ là cái gì, hả?” Ánh mắt nguy hiểm, liền tiếp tục tra hỏi.

      “Chụt!” Thù Man để sát môi mình vào môi , hôn cái kêu.

      Theo phản xạ thân thể Chu Nham Hải liền cứng đờ.

      Thù Man chính là chờ thời khắc này liền tránh thoát khỏi hai tay của , thân thể trơn trượt lui về phía sau, chỉ hai động tác liền nhảy xuống giường lớn, tiếp tục lui về phía sau, lẩn rất xa, trong mắt là nụ cười gian vì thực được kế hoạch. hai của đúng là thú vị, ha ha!

      “Hừ…..” Chu Nham Hải khẽ ngâm ra tiếng, theo bản năng vươn tay ra muốn ôm lại , nhưng…..chỉ có hai tay là vẫn duy trì tư thế như cũ, cứng ngắc giữa trung, nhưng trong tay sớm trống rỗng, còn bóng dáng của .

      Chu Nham Hải nhìn đứng cách giường vài mét, chống lại nụ cười xấu xa của , con ngươi nguy hiểm liền khép mở, thanh trầm thấp khêu gợi, mang theo bá đạo, cho cự tuyệt: “Hinh Nhi, lại đây!”

      Thù Man nhàng lắc đầu, thân thể triệt để lui về phía sau, cười , thái độ kiên quyết; “ cần, qua trừng phạt Hinh Nhi, trừ phi về phòng ngủ .”

      “Em tới sao?” khép hờ đôi mắt lại càng thêm nguy hiểm.

      “Đúng vậy.” vẫn giữ thái độ kiên quyết như cũ.

      ?”

      “Vâng.”

      Hai người đứng song song, nam nữ mắt to trừng mắt , bất phân thắng bại.....
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 39 Để ý

      Editor: Rea

      Trong quán trà lộ thiên cao cấp Vương Phủ, đôi nam nữ ngồi đối diện nhau hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Người đàn ông ngồi tựa vào ghế mây, người là chiếc áo sơmi rộng rãi màu khói, bên dưới là chiếc quần tây thẳng thớm bằng vải tổng hợp, mang đôi giày màu trắng thoải mái.

      Dáng vẻ của lười biếng nét mặt sâu sắc, đeo kính mắt, toàn thân toát lên vẻ nho nhã phong độ của người trí thức, đồ mặc phối hợp quanh người lại càng nho nhã cao quý. Khuỷu tay chống mặt bàn, mười ngón tay nắm lại, chống cằm, ánh mắt chuyên chú si mê nhìn về ở phía đối diện.

      mặc chiếc áo cánh dơi màu xanh rộng rãi có thêu hình chim công dài đến tận bắp đùi, cổ áo chữ V lộ ra xương quai xanh tinh xảo và đầu vai bạch ngọc. Váy bút chì màu đen bao chặt lấy hai đùi thon dài mảnh khảnh xinh đẹp, hai chân vén lên lộ ra đôi giày cao gót dây mảnh đỏ tươi, khung xương thanh tú, ngón chân cực trắng tinh , ngón chân là màu sơn giống như màu sơn ngón tay, thanh lệ nhưng mất vẻ quyến rũ, mạnh mẽ. Đây là con Khổng Tước màu lam, mang phẩm chất của biển.

      chừng hơn hai mươi tuổi, ngũ quan tinh xảo, phải là diễm lệ tuyệt mỹ, cũng trang điểm đậm nhưng vẫn xinh đẹp chói mắt như cũ. Môi đỏ tươi trơn bóng, mắt nhàng khép hờ. ngồi tựa vào ghế mây hưởng thụ buổi trưa nhàn hạ, hai ngón tay trái thon dài trắng mịn cầm lấy điếu thuốc còn bốc khói, thỉnh thoảng hít ngụm khói, tay phải cầm quyền tạp chí thời trang lật xem.

      Tư thế của vô cùng nhàn nhã, đối mặt với tầm mắt thâm tình chăm chú như say của người đàn ông.

      người đàn ông tao nhã như vậy, mang theo khêu gợi xinh đẹp ngồi uống cà phê ở quán trà lộ thiên, làm sao có thể khiến mắt người ta sáng lên được, cảm thán quả là đôi tình nhân xinh đẹp tinh xảo.

      mái tóc đen dài uốn thành từng lọn lớn, mái tóc được xõa ra che phủ cả lưng ghế mấy. Thêm đôi mắt hai mí sáng trong, con ngươi đen nhánh. Mặc dù có trang điểm nhiều nhưng giữa hai đầu lông mày lại có chút hoa văn, là cực kỳ hợp mốt.

      ngồi ghế dựa, trong mắt lại có trầm ổn bất đồng với tuổi tác của mình, giữa hai đầu lông mày có hoa văn khiến người ta say mê. Khí chất độc đáo người cũng khác so với các cùng tuổi. nhìn lạnh lùng, lại hút thuốc, nhưng cũng hư hỏng. đắm chìm dưới ánh sáng mặt trời tự nhiên liền toát ra vầng sáng lấp lánh, loại khí chất thản nhiên, hề giống như cố làm ra vẻ, lại cực kỳ bình tĩnh.

      “Thù Man, tháng gặp, em có nhớ ?” thanh của ôn nhu mà trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, môi vẽ ra đường khiêu gợi, thâm tình ngưng tụ trong đôi mắt .

      “Ừ, rất nhớ.” để điếu thuốc trong tay xuống, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tạp chí. hề ngẩng đầu lên nhìn , thanh nhàn nhạt, chưa hề thay đổi giống như ngày xưa.

      “Tiệc sinh nhật của em tham gia được ?”

      “Được.”

      “Là bạn trai của em? Hay là….?”

      “Là bạn trai.”

      “Lý Khanh và bọn Phú Tu có được mời ?”

      biết, còn phải xem ông nội và ba có mời hay , em sao cả, chỉ cần là được.”

      sao? Thù Man, em để ý , đúng ?”

      “Đúng vậy, em để ý.”

      giới thiệu cho người nhà của em sao?”

      .”

      “Có thể là em cực kỳ thích , có phải ?"

      “Phải.”

      " trước mặt các vị khách mời sao?"

      "Ừ."

      “Thù Man, em ?”

      .” Giọng lạnh lùng vang lên.

      “Sao?” kinh ngạc liền kêu lên, trong lòng khỏi thắt lại cái, trong lòng liền nghi ngờ sao lại mắc bẫy nhỉ, phương pháp này được áp dụng ở nước ngoài và thành công, phải kết quả cũng sớm chứng minh được rồi sao?



      Chương 39 (tt)

      Editor: Rea

      “Văn Hoa, chúng ta nên thôi, bọn họ chờ cũng lâu rồi.”

      “Được.” liền đứng lên đem cánh tay ôm lấy eo mảnh khảnh của , hai người cùng nhau rời khỏi quán trà lộ thiên.

      Trong thang máy đặc biệt của Hoàng Cung, Thù Man và Văn Hoa gặp đôi nam nữ. kia mang
      đôi giày cao gót ba tấc, mang tất chân, có thể nhìn thấy lông măng chưa được loại bỏ sạch . Váy liền áo màu đen, thân hình được coi là xinh đẹp hoàn mỹ, chỉ có thể là khỏe mạnh đầy sức sống. Tóc ta rất đen, chỉ được buộc qua loa, trán có tóc mái. Quan hệ của ta và người đàn ông kia giống như đôi tình nhân bình thường, hai người hôn nhau mãnh liệt, xem như thấy ánh mắt đánh giá của Thù Man.

      “Vật này, em rất hâm mộ phải ?” Giọng mềm mại ái muội cùng hô hấp của phả lên vành tai và cổ của .

      Thù Man gì, chỉ là giơ cánh tay lên ôm cổ Lưu Nhiên, kiễng chân lên, môi đỏ tươi liền hôn môi , đầu lưỡi tham lam quấn lấy, miêu tả cánh môi của , triền miên tỉ mỉ hôn.

      “A…..” Trong ngực của Lưu Nhiên vô cùng chấn động, cười trầm rồi hóa thành chủ động, chộp được môi liền gặm cắn, mang theo nồng đậm tình , cái hôn càng thêm sâu sắc, mãi đến khi Thù Man hít thở thông mới buông ra.

      “Thù Man, đêm nay về nhà, theo được ?” Lưu Nhiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt mê ly của Thù Man.

      “Được, em cũng muốn Văn Hoa, ở trong mơ cũng muốn.” Thù Man nỉ non, hai cánh tay ôm chặt lấy cái eo gầy gò rắn chắc của , mặt cách áo sơmi ma sát khuôn ngực gầy gò của . Qủa rất nhớ , họ tách ra cũng được hơn 1 tháng rồi.

      “Thù Man, em, rất , cực kỳ .” Lưu Nhiên tham lam hít vào mũi mùi thơm hoa nhài người Thù Man, môi nỉ non thâm tình bên tai , tràn ngập tha thiết, hết sức chân thành.

      “Ừ, em biết….Đúng là ... .....Văn Hoa, em chưa bao giờ biết cái gì gọi là , giải thích được, muốn nghĩ, cũng muốn thử.”

      “Em vẫn muốn như thế này, chỉ muốn là Thù Man riêng biệt, đồng ý cũng muốn vứt bỏ hay thay đổi cách thức của mình."

      "Cho dù người đó là , là duy nhất Văn Hoa mà em muốn nhớ kỹ, cũng thể được".

      "Nếu như thể chấp nhận được Thù Man như vậy, hoặc là chán ghét em, Văn Hoa- có thể ra bất kỳ lúc nào.” Ánh mắt bình thản của Thù Man nhìn , giọng lại quan điểm cùng quyết định của bản thân mình.

      trách em, tóm lại ngày rồi em hiểu ra được, biết được, ngày đó của chúng ta nhất định đến.” Ánh mắt bình tĩnh cùng kiến định đáng sợ.

      Nhưng đều biết, ngày đó-Cái ngày mà Thù Man biết , vì tình hủy diệt cả nội tâm, đau khổ đến mức chết tâm.
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 40 Nghiệp chướng

      Editor: Rea

      “Đinh!” tiếng, thang máy liền ngừng lại. Lưu Nhiên và Thù Man đợi người khác ra ngoài hết rồi mới ra.

      Trong hành lang đầy người, Hoàng Cung quả vô cùng náo nhiệt, hề có điểm gì khác thường.

      Hai người ra ngoài nhưng chưa kịp được vài bước điện thoại của Lưu Nhiên vang lên rồi. tất nhiên là biết ai gọi tới cho nên có ý muốn nghe, chỉ là tay ôm eo Thù Man bỗng nhiên siết mạnh.

      Thù Man nghiêng đầu nhìn : “Làm sao vậy?”

      Lưu Nhiên hơi kéo kéo môi, có ý muốn nhưng lại thôi.

      bận sao? Nhưng lại tiện với em?”

      , Thù Man. Đối với em, có gì thể .” Ánh mắt Lưu Nhiên nhìn Thù Man có chút phức tạp ……… " chỉ là biết nên mở miệng như thế nào thôi."

      Tay Thù Man ôm eo , cười : “Vậy đừng là được rồi.”

      Lưu Nhiên lẳng lặng nhìn hồi rồi hạ quyết tâm, giọng mang theo chút cẩn thận: “Thù Man, nếu như em gặp những người đàn ông khác, em cảm thấy hứng thú với họ em rời bỏ sao?”

      “A…..” Thù Man liền cười ra tiếng: “Văn Hoa, bây giờ còn giống rồi, bắt đầu mất bản tính. tới cùng sợ cái gì? Còn nhớ lời mà em với ngày đó ?”

      “Đương nhiên nhớ , em là vẫn ở cùng , tuy nhiên lại .” Lưu Nhiên nhớ lại từng câu từng chữ mà ngày đó, “Đúng vậy Thù Man, là đàn ông, người đàn ông em đến nỗi thể thoát ra được. Nhìn em và người đàn ông khác….Tình huống như vậy, ghen tỵ, phát cuồng, đau lòng, chịu nổi!”

      Ánh mắt nhìn tràn đầy ảm đạm, chua xót, đau đớn, bị thương……..

      Thù Man vẫn cười: “Văn Hoa, em chưa bao giờ ép , phải sao? tàn nhẫn máu lạnh của em, biết sao?”

      cười, tươi cười lạnh nhạt giống như trước kia, đáy mắt bình tĩnh hề che giấu rất ràng. Đáy lòng của rỉ máu, giống như bị người ta đâm dao, cơn đau từ lồng ngực tràn ra liền hành hạ .

      nên làm sao bây giờ?

      Cho dù có đau đến chết, cũng biết tình của dành cho nhưng cần, phải làm thế nào đây?

      giống như ánh mặt trời xuyên qua khe hở trong khí bụi bặm, cho rằng ở rất gần , đều ở trong lòng bàn tay ….Nhưng kỳ cho tới bây giờ cái gì nắm bắt được.

      “Thù Man, có đôi khi muốn bóp chết em, !” Lưu Nhiên liền cười khổ, giọng hình như có chút cảm khái vô hạn: “Thù Man, em là tinh mà ông trời phái xuống để hành hạ , là ma chướng mà Lưu Nhiên thể thoát cũng thể trốn được. có biện pháp gì để thoát ra cho nên chỉ có thể bị giam cầm.” Trái tim của vì quá mà đau khổ, lại vô cùng bất đắc dĩ.

      có thể làm được ? ràng là biết được câu trả lời, bất luận thế nào lại có biện pháp làm giảm đau hoặc ít chút.

      Trái tim phải quyết định rồi hay sao? Chỉ cần là muốn, mặc kệ là có hay đều cho .

      “Thù Man, em hãy cho biết, bức tranh của em về sau có thêm ai khác vào nữa ?” Lưu Nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cười nhạt, nhìn vào chỗ sâu nhất trong mắt , cố chấp muốn hỏi.

      muốn nghe chính miệng ra, cho dù biết rất cái đáp án kia, nhưng lại vẫn bướng bỉnh như vậy- Đây là do tình mà nảy sinh chuyện thể, khó tránh khỏi bị mờ mịt, cho dù bạn có thông minh bao nhiêu, lý trí đến đâu-chỉ cần khi bị dính độc tình đều trở nên bướng bỉnh thể lý..

      Lưu [lqđ] Nhiên mặc dù nhìn thấu trước mắt,cũng biết nhiều về nhưng cũng biết, dối , căn bản là khinh thường giả dối. Bức vẽ của chẳng khác nào nơi sâu nhất trong nội tâm của , cho nên mới muốn hỏi.

      , nơi này….” Thù Man liền chỉ vào đầu của chính mình, “Em vẽ nó vào đây, nơi này rất nên thể chứa được quá nhiều. Chỉ có Văn Hoa, duy nhất mình Văn Hoa chiếm hết, tuy nhưng Thù Man lại muốn quên.”

      “Cũng vì bất cứ chuyện gì mà vẽ ai vào nữa, bất luận là người đàn ông nào, cho dù là đàn ông của Chu gia. Mãi cho đến ngày em chết , mang theo nó vào địa ngục và chôn theo cùng chỗ.”

      Đáy mắt của Thù Man từ đầu đến cuối chỉ có bình tĩnh, giọng lạnh nhạt giống như chuyện liên quan đến mình.

      Lưu Nhiên ôm chặt Thù Man vào lòng, liền nén cơn đau lại, ôm chặt đến nỗi khiến bị đau. Khép mắt, đáy mắt khô khốc phát đau, có những lời này của , còn cầu mong gì nữa, cho dù cả đời này cũng vừa lòng rồi.

      tinh hại người, nghiệp chướng!” Từ kẽ răng Lưu Nhiên oán hận phun ra mấy chữ, mắt đau đớn nhìn Thù Man, giơ tay lên dùng sức nhéo chóp mũi của , kéo mạnh.

      “Ha ha…..” Thù Man liền cười ha ha ngừng.

      “Đúng vậy, em đúng là nghiệp chướng và rắc rối của nhân gian. Mà lại là con quỷ coi thường thế tục, cho nên nguyện ý đem theo nghiệp chướng bên người, bởi vì chúng ta giống nhau, linh hồn cũng rất phù hợp nữa.” Thù Man nhìn bằng ánh mắt trong veo, giọng cũng rất lạnh như là chỉ là tường thuật lại câu chuyện của ai đó mà thôi.

      Lưu Nhiên liền mỉm cười thở dài, ánh mắt hết sức chân thành và mê luyến: “Thù Man, vì em….Văn Hoa nguyện ý mất bản tính, làm con quỷ của nhân gian ở bên cạnh em, cùng với em. Chúng ta ở chung chỗ….Vĩnh viễn….Địa ngục cũng được, tai họa và rắc rối của nhân gian cũng được, tất cả kiếp số của chúng ta được an bài rồi. Tất cả nghiệp chướng kiếp này của tên là Thù Man, chỉ cần là Thù Man muốn, cho em, tìm, chém giết mà đoạt lấy đều cho em hết.”

      “Văn Hoa, tốt….. tốt!” Thù Man liền kiễng chân khẽ hôn môi , ghé sát vào lỗ tai nỉ non: “Văn Hoa, chỉ cần rời bỏ em, em vứt bỏ , mãi đến khi hoặc em chết - chết rời!”

      “Được, chỉ cần có nghiệp chướng của , có Thù Man của , như thế nào cũng đều được.” xong, liền cúi đầu xuống hung hăng chiếm lấy môi , điên cuồng gặm cắn, quấn quýt si mê……..

      đời này có chuyện nguyên tắc đúng sai, làm sao có thể phân định được ràng ai là nghiệp chướng, ai là kiếp số!

      lâu sau, Lưu Nhiên mới buông Thù Man ra. Hai người cùng mỉm cười nhìn đối phương, cười ha ha ngừng.

      thôi.”

      “Được.”

      HẾT PHẦN I.



      PHẦN II

      Chương 1 Tình cảm


      “Chậc, các người phải làm sao đây, đợi hơn 1 giờ mà bọn họ vẫn đến, điện thoại gọi cũng tiếp.” Nam Tạm nghịch điện thoại trong tay, liền buồn phiền than thở-trong lòng lại càng buồn bực trầm.

      “Aiz, cậu sốt ruột cái gì, theo như tôi được biết Văn Hoa cũng có mấy ngày gặp được nha đầu kia đâu, hay là họ…..” Bạch Thành cười cười, lấp lửng.

      nửa trong lòng còn tự -“Phỏng chừng chính là đại chiến giường 300 hiệp!” Trong lòng buồn bực, vì sao trong đầu luôn có hình bóng của , đuổi được.

      “Trong lòng cậu bỉ ổi.” Nam Tạm mấy khi trừng mắt nhìn Bạch Thành, vòng vèo lại quay về câu chuyện : “Về sau đừng nữa, nghe mấy chuyện nhảm nhí này, thiếu gia tôi được thoải mái.”

      Lúc này cửa liền mở ra, Lưu Nhiên ôm thắt lưng của Thù Man tới, nhìn thấy rượu bàn nhúc nhích, lại nhìn sang mấy người kia, mỉm cười hỏi: “Thế nào các cậu lại uống rượu?”

      phải đợi các người sao, ngồi xuống , đứng đó làm gì?” Phú Tu cười , tròng mắt nhìn Thù Man rời. nhìn cách công khai hề che giấu, căn bản cũng muốn giấu giếm tâm tư của mình, dù sao ngày đó bọn họ cũng ràng với nhau.

      Lưu Nhiên ôm Thù Man rời liền mỉm cười rồi qua, ngồi xuống bên rìa sofa: “Thế nào, hôm nay rượu hợp khẩu vị sao?” hỏi bằng giọng vẫn nhàng như cũ.

      “Thù Man, mấy ngày rồi chúng ta gặp, hôm nay trò chơi vẫn chơi như cũ chứ? nhớ muốn chết nụ hôn nồng nhiệt kia của em, chậc chậc….” Mấy kẻ hư hỏng gây tai họa liền ngửa thẳng bài ra.

      Nam Tạm chép miệng, giống như mơ về nụ hôn mãnh liệt nồng cháy ngày đó, trong nháy mẳt thần sắc liền biểu lộ ra ngoài.

      Thù Man cười nhạt nhìn ta,ngữ điệu vô cùng chân thành: “Có vài thứ nếm lần là đủ rồi, đồ tươi mới, nếu như lại nếm lại lần nữa mất hương vị tươi mới của lần đầu tiên, giống như ăn sáp nến vậy, rất tẻ nhạt vô vị.”

      Chậc, mấy kẻ gây tai họa trừ đương Nam Tạm ra, trong lòng liền cười lớn, ngoài mặt họ đều ngắm nhìn Thù Man, nha đầu kia vẻ mặt lạnh nhạt lại mắng người hề thô tục, còn giống như là như vậy. Truyện chỉ được đăng tại *******************, những nới khác chỉ là hàng coppy xin phép.

      Lại nhìn qua sắc mặt Nam Tạm, quanh năm đều đeo mặt nạ cười cợt giờ vỡ ra còn lại chút gì, đáy mắt vô cùng kinh ngạc lại tức giận, ngay cả khóe miệng cũng giật giật.

      là khó có được nha, nhìn cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt của em nhà mình, mấy kẻ gây tai họa kia khỏi mừng thầm, là quá sướng, là đặc sắc!

      Trong lòng Nam Tạm cũng tức giận, tiểu nha đầu kia miệng lưỡi cũng quá độc ác, dám Nam đại thiếu gia là cái gì đó- kỳ trong lòng lại khen khôn khéo.
      Giật mình chút, Nam Tạm khôi phục lại như lúc ban đầu. mặt lại lên nụ cười lịch lãm, giọng điệu ngạo mạn, ánh mắt phóng đãng, trong đáy mắt thâm sâu giấu tình cảm chỉ mình mình biết, đối với phong tình vạn chủng lại lạnh lùng trước mắt lại chân tình.

      “Thù Man, muốn thử lần nữa ? Chứng thực lại nụ hôn của có phải vô vị tẻ nhạt như ăn sáp nến ?”

      Thù Man liền lắc đầu cười mang theo tà khí, khiêu khích : “ được, quả rất vô vị, tôi nếm rồi, vừa rồi là đưa ra kết luận.”

      vừa xong, vẻ mặt vừa mới khôi phục của Nam Tạm biến mất, trái tim cũng tan nát theo.

      So với vừa rồi, Nam [lqđ] Tạm tại tức giận hơn,nghiến răng kẽo kẹt, như vậy-quả thực muốn nhào lên đem Thù Man cắn xé nuốt vào bụng mới hả giận.

      “Ha ha…..” Mấy kẻ gây tai họa kia rốt cuộc nhịn được liền cười ra tiếng.

      “Ha ha….” Thù Man cũng cười ra tiếng đến nỗi đầu vai run rẩy.

      “Aiz, vật bướng bỉnh.” Lưu Nhiên mỉm cười đem ôm vào lòng, ngón trỏ sủng nịch vuốt xuôi theo chóp mũi Thù Man, khẽ hôn khóe môi .

      “Được rồi, giận cái *, bỏ .” Phú Tu cười hòa giải, an ủi vỗ vai Nam Tạm, bưng ly rượu bàn lên, nhấp ngụm, giương mắt nhìn Thù Man, trong lòng lại rối rắm, nhớ lại khi đó mở miệng làm tâm , vẫn lại là…..

      “Uống rượu .” Bạch Thành bưng ly rượu bàn lên đưa tới tay cho Nam Tạm.

      phải là chỉ đùa cho vui thôi sao, giận gì chứ.” Lý Khanh cười tham gia, kỳ trong lòng sớm cười tới rút ruột.

      “Được, uống rượu .”

      Đám người nhao nhao nâng chén lên, sắc mặt vẫn bình thường như cũ, ba lần bốn lượt nâng chén, chén rồi lại chén, lại trở lại hình dáng hào sảng như trước.

      khí hôm nay cùng quá khứ giống nhau, ít rộng rãi, nhiệt tình và thoải mái từ trong lòng.

      Còn phải sao, trong lòng mỗi người hôm nay đều chứa cùng chuyện phải tính toán nhặt với nhau.

      trắng ra là, vài người cũng có ý tốt gì. Bề ngoài phong lưu phóng khoáng, tiêu sái sang trọng, có tiền, có quyền, có diện mạo, có gia thế, nhưng trái tim lại chứa độc dược. Những chuyện mà mấy vị thiếu gia này làm, chỉ cần vừa làm thôi kinh thiên động địa rồi.

      Tay nâng ly rượu để sát môi, khóe mắt của Ly Khanh cũng rời kia, nhìn cười, nhìn em của mình khẽ hôn. Nhìn mắt mấy người em khác, khi đó mắt phát ra tình cảm mà trái tim cũng biết.

      Nhớ lại- động chút là nhớ tới , vẫn lại muốn chuyển tầm mắt nhìn , tới cùng là có chỗ nào tốt, vẫn là bộ dáng kia, tại động chút là toát ra phong tình, nội tâm cũng nhiễm khí, chọc người, càng nghĩ càng thấy phức tạp.

      Hôm nay tới Hoàng Cung, tâm của mấy người kia đều giống nhau, cứ bị xoay vần, người ngồi-là “con mồi” vinh dự Thù Man của bọn họ ngày đó.

      Có phải là con mồi hay , chỉ có mấy kẻ gây tai họa kia biết nhất, đều ngầm đồng ý nhưng mặt vẫn là bộ dáng phong lưu phóng đãng.

      Điện thoại trong túi bỗng rung lên, Lưu Nhiên lấy nó ra, là điện thoại trong nhà, môi liền để sát vào tai Thù Man: “Thù Man, ra ngoài nghe điện thoại.”

      .” Thù Man ngẩng đầu, khẽ lên tiếng.

      Lúc uống hết lượt rượu, Thù Man cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, đặt ly rượu xuống vào toilet, sau đó Phú Tu cũng đứng dậy, vội vàng theo.

      Còn lại mấy người kia nhìn bóng dáng của Phú Tu theo , chậc- họ liền chột dạ khó hiểu, hình như ta ra tay rồi!

      đến bên cạnh bồn rửa mặt, Thù Man mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, vỗ vỗ lên đôi má nóng đỏ của mình, nhất thời liền tỉnh táo lại ít.

      Túm lấy tờ giấy lau mặt, ngẩng đầu lên vừa mới định ra ngoài thấy Phú Tu dựa vào tường, đứng ở bên ngoài toilet.

      Thù Man ngang qua, liền cười nhạt với .

      Phú Tu nhìn Thù Man, ánh mắt cực kỳ chân thành, giọng ôn nhu tha thiết: “Thù Man, thích em, .”

      Thù Man liền ngửa đầu nhìn về phía , cười nhạt, ý vị sâu xa: “Thích bộ dáng phóng đãng của em ở giường à? Hay là cái khác? Hử?”
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :