1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Yêu nghiệt trở về - Băng Lãnh Nữ Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lưu Nhiên nhìn Thù Man ngẩn người, trong lòng lại bất đắc dĩ và đau lòng. yên lặng như vậy, dường như trong phòng này chỉ có mình , mà giống như tồn tại. Loại cảm giác này tốt, làm cho đáy lòng sinh ra cảm giác bất an.

      liền đến bên cạnh Thù Man, tay dụi tắt điếu thuốc sắp rớt xuống bàn tay , tầm mắt nhìn khuôn mặt vẫn trắng xanh như cũ, gọi hoàn hồn: “Thù Man, suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?”

      “…..” Thù Man liền sững sờ, thanh của Lưu Nhiên đột nhiên cắt đứt tranh đấu trong lòng .

      Trước mặt là khuôn mặt của Lưu Nhiên, trong lòng lại mờ mịt, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, bên trong cái gì cũng có,căn bản nghe cái gì.

      Trong lòng liền sinh ra bất mãn, tay nắm cằm , ngón tay hơi dùng lực, đau đớn làm hoàn hồn.

      “A, Văn Hoa…Làm sao vậy?” Thù Man đột nhiên tỉnh mộng, loại đau đớn kia lại từ từ biến mất.

      hỏi em làm sao vậy? Em nhìn được khỏe. Thù Man, em như vậy làm rất lo lắng, rất đau lòng.” lại nhìn chằm chằm vào mắt , chi mong được vào trong lòng , hy vọng bóng đêm đem cắn nuốt.

      Thù Man cười: “Em khỏe mà, chỉ là ngủ ngon, em ngủ chút tốt thôi.” xong, Thù Man đứng dậy về giường: “Văn Hoa, ngủ cùng em.”

      “Ừ được rồi.” Lưu Nhiên liền trả lời ràng, nghe thanh của biết lấy lòng mình, thoải mái trong đáy lòng cũng mất rồi.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24 Kẻ điên

      Editor: Rea

      Đêm khuya, trong phòng rất yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của người đàn ông ngủ say, vẫn chưa phát ra trong lòng mình tỉnh lại.

      Trong bóng đêm, Thù Man mở to mắt sâu thẳm, sáng trong, rực rỡ giống hệt như mắt mèo.

      Trong thời khắc thân thể chịu sai khiến của nghiệt, Thù Man ngủ được, nhìn trần nhà hơn giờ. Vừa rồi lại nằm mơ, ở trong mơ thấy lại lúc giải phẫu thi thể của bé trai 12 tuổi.

      Thù Man tới cạnh thi thể trong thạch thất, đứng trước giường đá cạnh lọ đựng thi thể. Cậu nhắm hai mắt lại, có hô hấp. Cái bụng rộng mở, da thịt lộ ra ngoài, các bộ phận đều trần trụi lộ ra, có thể nhìn thấy cả mỡ cùng với các bắp thịt. Cậu nằm yên tĩnh trong nước, toàn bộ thân thể bị ngâm trong foocmon biến sắc, giống như màu của đậu tương.

      tại trong thạch thất chỉ còn lại cỗ thi thể này, nẳm lẻ loi trong foocmon. Hai thi thể nam và nữ khác bị ông lão vứt bỏ. Bởi vì bọn họ để lâu rồi, còn tươi mới nữa.

      Đột nhiên, cổ tay Thù Man bị bàn tay lạnh lẽo nắm lấy…..

      cúi đầu, nhìn bé trai mở hai mắt ra, hai con mắt tối đen như mực, chảy ra niêm dịch màu đen, nhìn Thù Man.

      Hốc mắt của bé trai chính là do Thù Man giải phẫu, để chúng trong bình thủy tinh riêng biệt, chế thành tiêu bản, để trưng bày trong thạch thất.

      Thù Man trấn định hồi lâu nhìn về phía tiêu bản trưng bày, giờ phút này rỗng tuếch, đôi mắt của đưa bé chẳng biết đâu. có chút phiền muộn liền thở dài tiếng, lại lần nữa nhìn về đứa bé, thanh nhạt nhẽo hỏi: “Cậu tìm mắt của mình sao?”

      Miệng của cậu bị vỡ ra giống như cười, cái môi lành lặn, lại nhìn thấy cả cấu tạo của khoang miệng, răng trắng dày đặc, bộ dạng hung ác đáng sợ.

      đáng tiếc, biết nó đâu rồi.” Thù Man tránh thoát khỏi tay cậu, liền cười an ủi : “Kỳ cần tìm, giờ bộ dáng của cậu sợ là cũng sắp bị vứt bỏ, rất nhanh giống như đôi mắt, chẳng biết đâu.”

      thanh của Thù Man vẫn phiêu đãng trong khí, cũng về tới căn phòng của mình từng ở. đứng trước gương to, nhìn thân thể gầy guộc của mình, vuốt ve xương quai xanh của mình, đột nhiên cảm thấy lạnh tới thấu xương.

      có ai thưởng thức vẻ đẹp của , bởi vì là người câm điếc, người lại thọt, vô dụng. Nếu có người đàn ông rằng đẹp, thế đẹp. nhìn gương, rồi lại nhìn mình. Thù Man muối hỏi trong gương: “Trò chơi chúng ta chơi khi nào dừng lại?” Vẫn như cũ ai cho câu trả lời.

      Thù Man nhíu mày, cũng liền nhíu mày.

      Trong lúc xoay người, lại bên cạnh bờ đê, đến gần con sông bị ô nhiễm, nhìn sông là thi thể động vật trôi.

      Ngồi xuống bờ sông, rút ra điếu thuốc, Thù Man thấy được khối ** biến hóa, chân trái bị cố định, làn da bị mở ra, thấy được xương cốt của mình.

      Giấc mơ này kì quái, kiếp trước vô cùng chân , lưu lại đều là bóng lưng đơn, nhạt nhẽo, ánh mắt vô tình, tiếng than thở thê lương…..

      Kiếp trước của Thù Man, sống 27 năm, kì chính là đứa trẻ đơn. cực kỳ khát vọng có người coi trọng , đối xử tốt với , muốn hòa nhập với mọi người, muốn cảm thụ những thứ tốt đẹp, làm cho người ta thấy được tồn tại. chán ghét thơ ơ của chính mình, oán hận những người bàng quan khi người khác la mắng .

      Ông lão rất đúng, thói quen là cái gì đó cực kỳ đáng sợ, khi đó thói quen biến thành nội tâm, bản năng, cũng giống như quen thói băng lãnh, máu lạnh và tàn nhẫn. Trùng sinh, sau khi là Chu Nham Hinh, nghĩ muốn thay đổi bản thân nhưng vẫn quên linh hồn chính là Thù Man.

      Vì sao đơn giản đó khiến cảm thấy xa xỉ, sao lại khó thế?

      Lấy ra tay của đặt bên hông mình, Thù Man ngồi dậy xuống giường. cần bật đèn, ở trong bóng đêm mặc quần áo, mang giày, rửa mặt chải đầu, ngay ngắn trật tự.

      Chuẩn bị xong, liền đến bên cửa sổ, lấy diêm ra, châm điếu thuốc, người dựa vào khung cửa, trong đêm khuya liền nghe tiếng lá cây xào xạc, máu trong thân thể chiếm lấy nên đầu óc trống rỗng. Đầu ngón tay vân vê điếu thuốc, tạo thành làn khói rất dài, Thù Man cảm thấy trong khí yên tĩnh như vậy cũng có hương vị can đảm.

      Hút thuốc xong, Thù Man tới cạnh bàn, cầm lấy con dao dùng để gọt trái cây mâm. Khi vừa vào đây, dùng qua nó, tuy thân dao có chút cũ kỹ, sáng bóng, nhưng vẫn sắc bén như cũ.

      Thân thể có chút gầy yếu, mu bàn tay nổi lên từng sợ gân xanh. Lưỡi dao hôn lên làn da, run rẩy mang theo nguy hiểm.

      Cổ tay liền dùng sức, lưỡi dao ở da nhảy vũ điệu đẹp đẽ.

      Thù Man nhàng mở ra cổ tay, lộ ra lớp thịt tươi mới ở phía dưới. lại dùng lực sâu hơn, lưỡi dao liền bị chìm ngập trong thứ đỏ tươi sềnh sệch.

      Chất lỏng đỏ tươi chảy ra, men theo mu bàn tay trắng xanh chảy xuống khe hở, tí tách….Tí tách….tụ lại dưới sàn, máu chảy thành dòng suối , tạo nên loại giai điệu cực kỳ êm tai.
      Đau theo thần kinh lan tỏa tới đánh úp về phía đại não, Thù Man liền cảm thấy thân thể hưng phấn, nghiệt trong nội tâm tham lam hưởng thụ cảm giác đau đớn:“A….” hơi khép hờ mắt hỏi chính mình: “Mãn nguyện ? Thân thể ta đau đớn, ngươi hưởng thụ được ?”

      Trong lúc ngủ mê, Lưu Nhiên đột nhiên ngồi bật dậy, trong bóng đêm chỉ cần liếc mắt là có thể thấy . Xoay người bật đèn lên, liền thấy đứng bên cạnh bàn, mặt treo nụ cười ma mỵ. Rea tại *******************.

      Tầm mắt dời xuống, tim của bắt đầu lạnh xuống và run rẩy. “Thù Man, em làm cái gì vậy?” Lưu Nhiên gầm lên, vội vàng nhảy xuống giường tới trước mặt , chân trần đạp lên mặt đất tạo nên rung chuyển.

      Lưu Nhiên liền bóp chặt cánh tay đổ máu của Thù Man, hy vọng có thể làm cho máu ngừng chảy: “Thù Man, em đúng là kẻ điên!” Lưu Nhiên phẫn nộ trừng mắt với trước mắt, trong khí toàn là mùi máu tươi dày đặc, khuôn mặt ôn hòa tuấn tú của vì phẫn nộ liền trở nên hung dữ.

      Thù Man có lẽ cảm giác được phẫn nộ của , mặt là nụ cười diễm lệ bức người, toàn thân tỏa ra khí nồng đậm, ánh mắt cũng rất bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt,đôi môi trắng xanh khép mở, thanh nhàng : “Văn Hoa, em rồi, em có bệnh,có đôi khi em sợ hãi chính bản thân mình.”Truyện chỉ được đăng tại *******************.

      Nghe giọng điệu bình thản của ra điều này, Lưu Nhiên áp chế suy nghĩ muốn bóp chết xuống đáy lòng mình, hít vào sâu, răng nanh cọt kẹt rung động: “ chết tiệt, biết có bệnh mà gặp bác sĩ sao?”

      cần, bản thân em cũng chính là bác sĩ, rất tốt mà.”

      “Tốt cái rắm, em học y lúc nào?” Lưu Nhiên quả nhiên bị chọc giận.

      “Em là Thù Man.” “Lão tử biết, tại ngậm miệng lại, lập tức bệnh viện.”

      “Nơi đó chữa được, biết sao, Văn Hoa?”

      “Câm miệng!”
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25 Tà mị

      Editor: Rea


      Lưu Nhiên oán hận nhìn trước mặt, bên vừa giúp băng bó vết thương, bên vừa oán hận lầm bẩm: “Thù Man, em là chết tiệt, đem chính mình tổn thương thành như vậy em thấy đau sao?”

      “Ha ha…” Thù Man hơi khép hờ mắt, cười mê hoặc bất thường, giọng điệu của ngạo mạn liền nhìn lại : “ nhìn thấy sao, em cực kỳ thích loại cảm giác này, thích cái cảm giác run rẩy khi lưỡi dao chạm vào da thịt.”

      “TMD em phải là người, em là kẻ điên!”

      Lưu Nhiên liền gào thét, trừng mắt nhìn Thù Man, muốn xét nát những khí này, của đáng đánh đòn.

      “Em mà.” Thù Man vẫn cười nhạt như cũ.

      “Hừ….” Lưu Nhiên phun ra hờn dỗi tích tụ sâu trong ngực,cố gắng chế trụ lửa giận từ trong đáy lòng, lâu sau giọng điệu của mới khôi phục lại ôn nhu cũ, liền nhàng dụ dỗ: “Thù Man, em nghe lời , ngày mai chúng ta liền trở về Bắc Kinh, biết tiến sĩ tâm lý học nổi tiếng rất nhiều kinh nghiệm, mọi chứng bệnh ta đều chữa khỏi, ấy là bạn của .”

      “…..” Thù Man chỉ nhắm mắt, thèm để ý tới lời khuyên giải an ủi của . “Thù Man, em làm tổn thương mình như vậy, rất đau, so với làm bị thương chính mình còn đau hơn.”

      Lưu Nhiên nhìn thẳng vào nhắm mắt, biết chính mình thể khuyên nhủ được gì, lại chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Lưu Nhiên liền ngồi xuống giường, đem giận gần chết nhàng ôm lên chân mình, cầm lấy khăn lông ướt chà xung quanh vết thương mu bàn tay, lên vết máu khô của .

      Lưu Nhiên lại đau lòng nhìn Thù Man, gương mặt nhắn của vì bệnh nên tái xanh, lần này lại chảy nhiều máu như vậy lại càng trắng bệch như tờ giấy. Giờ phút này rất an tĩnh, từ từ nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng , thân thể vừa gầy lại vừa nhưng vẫn nhúc nhích.

      giống như con mèo ốm yếu làm người ta thương và đau lòng. Lại giống con gấu bông yếu ớt, vừa đụng vào ngã, như vậy giày vò tâm khiến cảm thấy đau lòng.

      cái cách tự ngược, cái cố chấp của , càng bộ dáng yếu ớt của lúc này, gương mặt trắng xanh có chút máu chẳng những hề cảm kích, lại tỏ ra lạnh lùng với .

      Bạn xem, là làm cho người ta phải tức giận mà! Tức chết còn phải thỏa hiệp.

      muốn , em chính là định mệnh của lão tử, về sau Lưu Nhiên đem Thù Man trở thành tổ tông, biết ?”

      Nghe xong, Thù Man muốn cho cái xem thường lớn, cả nửa ngày mới ra câu như vậy, chẳng phải là làm sợ sao?

      “Ngày mai chúng ta liền trở vể Bắc Kinh, vết thương của em làm tổn thương đến mạch máu, lại rất sâu, chảy nhiều máu thế leo núi được, sau khi tịnh dưỡng khỏe lúc nào em muốn chúng ta quay lại đây, được ?”

      Thù Man liền mở mắt, cánh tay bị thương liền xoa lên mặt : “Văn Hoa, em như vậy, sợ sao?”

      “Vậy sao, muốn buông tay ư?” Lông mày của Lưu Nhiên liền nhăn lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Thù Man, em làm sợ đâu, Lưu Nhiên dễ dàng động tâm, động rồi từ trước tới nay thay đổi, nếu muốn bỏ em, trừ phi em chết .”

      Người đàn ông đứng trước mặt rất cố chấp, nếu sợ, vậy sợ cái gì,ví dụ như cùng ở chung chỗ, phản đối cũng vô dụng. Người đàn ông này cũng cố chấp giống mình.

      25(tt)


      Nguyệt Linh Nhi: Nam chính ra gần đủ hết rồi đó bạn, chỉ còn 1 dấu hàng ở mấy chương sau


      Chỉ là muốn đáp lại, nhưng có khả năng cho lại càng có biện pháp đáp lại tình của , về sau bọn họ cùng nhau quấn quýt si mê cùng chỗ chỉ có kết quả, đó chính là tổn thương, làm tổn thương .


      “Văn Hoa, em rồi, em có tâm, máu cũng đóng thành băng đá, cố chấp cùng em ở chung chỗ kết quả em cũng biết...” Trong lời của Thù Man chỉ có lạnh lùng.


      sao, em cũng rồi mà, đến lúc đó vẫn lùi bước em cùng bắt đầu lại. vẫn muốn biết, lần này em tự ngược có phải vì em làm theo lời khi đó ?”


      phải.” Khi đó Thù Man còn đáng sợ hơn tối nay rất nhiều, muốn nhớ lại chuyện đó nữa.


      chờ, chờ nhìn em đáng sợ đến đâu nhưng phải cho em biết sợ...”


      “Tốt! Đúng là Văn Hoa, hẳn là em nên chỉ có người đàn ông là , có lẽ là hai, ba người, hoặc là nhiều hơn....” Thù Man liền bình tĩnh nhìn vào mắt .


      Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, ngữ khí mang theo tia nguy hiểm: “Chẳng lẽ thỏa mãn được em sao. Thù Man?”


      Coi như thấy tia trầm trong mắt , Thù Man lại cười nhạt: “Em chỉ là muốn nhiệt độ cơ thể đàn ông, thích loại cảm giác tươi mới nguy hiểm.”


      Trong mắt liền tràn ra khiêu khích nhìn về phía , tiếp tục khiêu khích: “Thế nào, tiếp nhận được sao? Em chưa bao giờ hứa hẹn là của cả, phải sao?”


      Thù Man bước xuống giường, chân trần bước sàn nhà đến cạnh bàn, liền đốt điếu thuốc, tư thế của thong thả mà tao nhã.


      Miễn cưỡng dựa vào mép bàn, đôi mắt tà khí liền liếc nhìn người đàn ông ngồi giường, sau khi thở ra tia khói trắng, gương mặt trắng xanh sau màn khói của nhìn thấy biểu tình.


      Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ có thanh của cất lên.


      “Văn Hoa.....”


      “Chẳng lẽ tiếp nhận được, hay là muốn thừa nhận?”


      “Thù Man vốn chính là người như vậy, ở trong linh hồn ta là ma quỷ tươi đẹp biết thỏa mãn, thích phóng đãng **, điên cuồng sợ thế tục, mê luyến nguy hiểm và kích thích, nội tâm điên cuồng nhưng lại phủ đầy sương mù, chỉ cần là hắc ám, em đều thích cả.”


      “Cho nên, em sống trong địa ngục, ai có thể cứu được em hết!”


      Lưu Nhiên nhìn mình trong làn khói, thấy trong mắt loại điên cuồng, phóng đãng, mang theo xinh đẹp bức người, môi vẽ ra độ cung hoàn mỹ, vẻ diêm dúa lẳng lơ mị hoặc, chính là đóa hoa xinh đẹp, sống ở địa ngục, từ trong thân thể tản ra loại tử vong trí mạng.


      Thù Man, ấy là tinh cắn nuốt linh hồn và máu của đàn ông.


      ấy chính là đóa hoa của địa ngục, giống như tên của , đó là tinh đột lốt người!


      hóa thân của nghiệt xinh đẹp, phải chính mình bị trúng độc của ấy rồi sao.


      buông tay được, ấy như vậy, làm sao có thể bỏ mặc được, làm sao có thể buông tay, mặc dù giờ phút này ấy những lời này......


      “Ha ha....” Đột nhiên Lưu Nhiên cười như gió xuân, liền xuống giường, động tác của cực kỳ tao nhã phong độ, đôi chân thon dài di chuyển vài bước liền đến bên cạnh Thù Man, ngón tay trắng nõn thon dài chạm vào người liền tinh tế vuốt ve.


      Độ cong ở khóe môi của lại càng thêm sâu, khuôn mặt tuấn duật phát sáng, cười mà hề mang theo độ ấm, trong nháy mắt liền trở nên diễm lệ, tà mị, Lưu Nhiên nhìn Thù Man, giờ phút này giống hệt như con rắn xinh đẹp, khạc ra cái lưỡi đỏ tươi như máu của mình


      “Thù Man, chúng ta cùng xuống địa ngục !” Lời của liền biến mất giữa những kẻ răng.

      .............................................


      Môi của chủ động chạm vào môi của , liền vươn lưỡi ra miêu tả hình môi của : “Văn Hoa.... muốn em....”
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      tìm mãi ko thấy dc cv của truyện

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 26 Đen trắng

      Editor: Rea

      Ánh mắt tà mị của người đàn ông cùng thanh vô cùng hấp dẫn, hấp dẫn đến nỗi liền vươn gáy trắng nõn của mình ra, chạm vào răng của .

      “Thù Man, cũng có biện pháp để buông em ra được,em như vậy, càng làm cho muốn giữ lấy em, chúng ta cùng trầm luân .“

      “Cùng trầm luân vào địa ngục của em !"

      Thù Man nhìn khuôn mặt tà mị của , trong mắt liền ánh lên hưng phấn cùng nỗi sung sướng, đôi môi nhếch lên chạm vào cổ mê luyến nỉ non: “Văn Hoa, chúng ta giống nhau,em như vậy, rất !”

      “Thù Man, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục !” Lời của liền biến mất giữa những kẻ răng.

      Người đàn ông cuồng dã mà bá đạo gặm cắn môi của trong lòng, tay dùng lực vuốt ve bộ ngực mềm mại của .

      Lưỡi quấn lấy nhau cùng nếm thấy hương vị tanh tanh, trong linh hồn bọn họ là loại nghiệt giống nhau!

      Cánh tay hữu lực của người đàn ông ôm lấy đến bên giường. Lưu Nhiên từ cao nhìn xuống ở dưới, tiếp theo liền bổ nhào lên, ánh mắt u nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp, tiếng trở nên trầm thấp khàn khàn: “ tinh chết tiệt, muốn tìm người đàn ông khác sao, mỗi đêm làm cho em xuống giường được, xem em làm sao tìm người khác.”

      tay của Lưu Nhiên thần tốc cởi áo sơmi của mình ra, tay cởi ra cúc quần của , hai tay cực kì phối hợp, miệng thở hổn hển, đáy mắt bùng lên ngọn lửa.

      “Ha ha….” Thù Man cười tươi đẹp mà kiêu ngạo, tay cởi thắt lưng của , tay xoa bóp ** cao thẳng. cổ tay là vết máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả băng gạc trắng tinh,nhuộm đỏ cả quần ngủ kaki của .

      Môi liền chủ động chạm vào môi của , đầu lưỡi vươn ra miêu tả hình môi của : “Văn Hoa….muốn em….”

      tinh chết tiệt, uhm….” Cùng với tiếng kêu rên, cái cực nóng chống đỡ nơi tư mật mềm mại tư mật của .

      “Uhm….Văn Hoa, tiến vào …uhm….” Thù Manđộng tình vặn vẹo cơ thể, ngâm nga thành tiếng.

      tinh, em….muốn ….” cố nén dục hỏa cuồng bạo trong cơ thể nhằm làm động tình ở dưới thân thỏa mãn.

      “Văn Hoa, em….Muốn ….” liền nhìn vào mắt , đôi môi khép mở nũng nịu gọi tên của , ra ái ngữ.

      Lưu Nhiên liền thỏa mãn cười, dùng thắt lưng mạnh mẽ tiến lên, đem chính mình điên cuồng vào nơi mềm mại, đong đưa.....

      đêm xuân tình ái muội, đôi ma quỷ xinh đẹp giường, điên cuồng phát tiết** trong cơ thể, đòi giữ lấy cơ thể nhau cùng cuồng dã, phóng đãng...

      Khi ánh bình minh tiến vào căn phòng hai người sớm bước ra cửa. Lưu Nhiên mang theo cái giỏ mây lưng, bên trong là giá vẽ, giấy, lọ nước nhưng có thuốc màu. Họ qua con đường đầy đá, bước tới dòng suối trong thấy đáy.
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :