Chương 19 Lạnh nhạt
Editor: Rea
xinh đẹp với vòng eo mềm mại và sợi tóc tán loạn gối.
Hai luồng rất tròn của lên xuống, chạm vào ánh mắt của người đàn ông trông hết sức diễm lệ, may mỵ và phóng đãng.
Giờ phút này, làm cho Lưu Nhiên si mê mình điên đảo,linh hồn hắc ám bên trong điên cuồng, xao động. nhu nhược, ta muốn nghe được thanh sung sướng kêu to của .
Tiến vào, xâm nhập, di chuyển, va chạm.....
“ tinh, em muốn kẹp đứt sao?” Động tác của rất mạnh mẽ, làm cho thân thể của thoải mái mà run rẩy.
tiến sát vào , muốn thấy mình trong đáy mắt của ,như vậy mới có thể cảm nhận được và mình cùng nhau hòa tan, kết hợp.
Nhưng ở nơi đó chỉ có mảnh sương mù mênh mông và vẻ mặt say mê của Thù Man.
Đáy lòng Lưu Nhiên liền mất mát, chua xót, cam lòng, vì sao trong mắt mình có , mà linh hồn lại bỏ xuống được ràng buộc với .
Trong mắt , trong lòng có , vì cái gì, dựa vào cái gì, cam lòng, rồi lại đau lòng, chua xót.
Trong mắt Lưu Nhiên liền lên tia ngoan độc, biên độ của lớn hơn nữa, liên tục va chạm thân thể xinh đẹp dưới thân, giống như muốn đánh bay ,chọc thủng .
thẳng tắp tiến vào thân thể của , vào lòng, đáy mắt, linh hồn, để cho cảm giác được chính mình, trong lòng in lại chính mình, ràng buộc với bản thân mình.
"Thù Mạn, gọi tên ..."
" tinh, gọi tên ..." Mỗi động tác, Lưu Nhiên lại dùng sức lần, bất chấp tất cả, hành động của điên rồi, nhưng lại hết sức chân thành, muốn nghe dưới thân gọi tên mình.
tại, khi và chìm đắm trong bể dục, muốn chính mình bảo vệ tia lý trí, muốn rơi vào tay giặc, chính mình muốn nghe gọi tên của , như vậy mới giảm bớt thống khổ và cam lòng của mình.
"Văn Hoa...Văn Hoa..." Thù Man liền đáp lại Lưu Nhiên có chút thô bạo.
", em là của , ..." Lưu Nhiên liền nhấn mạnh ý định, muốn tại giờ phút này, có lương tâm hứa hẹn thuộc về chính mình.
Hôm nay, đủ tỉnh táo, đê tiện cũng được, giờ phút này, muốn thừa nhận, về sau phải là của Lưu Nhiên.
nghe tiếng đáp lại, nghe thấy điều mình muốn, lại càng tăng tốc, hung ác xuyên thủng thân thể , biểu đạt bất mãn trong lòng.
"Văn Hoa..." Thần tốc va chạm, **sắp xảy ra, trong đầu Thù Man trống rỗng, cái gì, còn chú ý nữa.
chỉ có thể thống khổ, thoải mái rên rỉ và hừ : "Uhm,.... Sướng...Văn Hoa....Huhu...."
Thời khắc mấu chốt, đột nhiên thả chậm động tác, cả tần suất và biên độ, bắt đầu tra tấn ma sát , biết sắp **, chính thân thể cũng kháng cự, nhưng vì mục đích của mình...
"Uhm..." Thù Man hờ giận chỉ nhíu mày, mắt đầy sương mù.
Lưu Nhiên nhìn người dưới thân, vẻ mặt nghiêm lại, nhìn bắt đầu nhăn lông mày, va chạm lúc sâu lúc nông, muốn cho khó chịu, lại nhấn mạnh thêm: ", em là của , Thù Man là của Lưu Nhiên, ...."
"...." Thù Man liền im lặng, đầu ngoảnh sang bên, dám nhìn , ánh mắt của hết sức chân thành, hứa hẹn nổi, cũng có biện pháp hứa hẹn.
Nhìn Thù Man quay đầu, Lưu Nhiên biết, muốn trả lời, cũng muốn hứa hẹn.
"Em hứa cũng được, nhưng từ nay về sau đừng nghĩ rời khỏi !" thanh của Lưu Nhiên cực kỳ bình tĩnh, cho Thù Man biết quyết định của mình.
Sau khi dứt lời, động tác của lại trở nên cuồng dã, so với vừa rồi lại càng thêm mãnh liệt, quả thực muốn va chạm tới nát xương. Thù Man biết, phát tiết đáy lòng phẫn nộ và bất mãn, im lặng trầm mặc, thể thái độ bất mãn của mình.
Sau hồi trầm luân tại bể dục, liền gầm tiếng, tứ chi của run rẩy, kết thúc.
** bình ổn lại, hai người nằm song song nhau, giống như lần trước ôm nhau gắn bó. Lưu Nhiên nhìn người bên cạnh, trong mắt mang theo chua chát, đau xót, liền hỏi , cố chấp muốn biết đáp án.
"Thù Man, tại sao?"
"Văn Hoa, em và vốn chính là loại người giống nhau, sao lại phải hỏi? Nguyên nhân phải biết nhất sao..." Thù Man thản nhiên trả lời, chống lại ánh mắt bi thương của .
"Ha ha.... là máu lạnh...." liền cười chua xót, tiếng cười tràn đầy trào phúng, tự giễu chính mình.
Người đàn ông nỉ non tự giễu: "Đúng vậy, em và đều giống nhau, biết, chính là loại kết quả này..."
"Là em xứng đáng với Lưu Nhiên, là tại em..."
"Thù Man, sao em lại có thể máu lạnh như vậy? Sao lại có thể..." Đóng lại ánh mắt chua xót của mình, trong thân thể có gì đó nát vụn...
Trước kia, những khác, những người Lưu Nhiên vô cùng, nhưng họ.
Giấu ôn nhu ở sau lưng, luôn lạnh lùng và chân giống như những lưỡi dao sắc bén nhìn thấy có thể đem người khác cắt đầy những thương tích.
, Lưu Nhiên, luôn mang loại mặt nạ ôn nhu, khoác áo nho nhã, làm như thấy những bị làm cho tổn thương máu chảy đầm đìa.
Khi đó cũng nghĩ là chính mình có ngày gặp kết quả giống như vậy, chính mình cũng bị thương, là xứng đáng.
như vậy, những bị làm tổn thương nặng, cái loại vết thương nhìn thấy, nhưng lại đau triệt nội tâm, giờ phút này có thể cảm nhận được, có lẽ là thiên lý tuần hoàn, sau này có báo ứng.
từng làm tổn thương các như vậy, thờ ơ nhìn các khóc tê liệ tâm phế, nghe các nguyền rủa chính mình: "Lưu Nhiên, tôi nguyền rủa , gặp báo ứng, sớm hay muộn gặp người mà , đến lúc đó đau khổ hơn tôi gấp trăm ngàn lần! Hàng vạn lần!"
tại báo ứng đến, đại khái là ông trời biết được, tại báo ứng bắt đầu sao?
Người đàn ông bên cạnh, người tản ra loại nồng đậm đau thương.
"Ai..." Thù Man thở dài, ngồi dậy, lại gần , giơ tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo tuấn mý.
gian yên tĩnh, trong phòng còn đầy rẫy mùi vị tình dục.
Thù Man đứng dậy xuống giường, nhặt nội y, mặc áo ngủ vào, chân trần đến bên cửa sổ.
P/s: Ai thích thịt nào!
Last edited by a moderator: 13/2/15
linhdiep17 thích bài này.