1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Yêu nghiệt trở về - Băng Lãnh Nữ Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19 Lạnh nhạt

      Editor: Rea


      xinh đẹp với vòng eo mềm mại và sợi tóc tán loạn gối.

      Hai luồng rất tròn của lên xuống, chạm vào ánh mắt của người đàn ông trông hết sức diễm lệ, may mỵ và phóng đãng.



      Giờ phút này, làm cho Lưu Nhiên si mê mình điên đảo,linh hồn hắc ám bên trong điên cuồng, xao động. nhu nhược, ta muốn nghe được thanh sung sướng kêu to của .

      Tiến vào, xâm nhập, di chuyển, va chạm.....

      tinh, em muốn kẹp đứt sao?” Động tác của rất mạnh mẽ, làm cho thân thể của thoải mái mà run rẩy.

      tiến sát vào , muốn thấy mình trong đáy mắt của ,như vậy mới có thể cảm nhận được và mình cùng nhau hòa tan, kết hợp.



      Nhưng ở nơi đó chỉ có mảnh sương mù mênh mông và vẻ mặt say mê của Thù Man.

      Đáy lòng Lưu Nhiên liền mất mát, chua xót, cam lòng, vì sao trong mắt mình có , mà linh hồn lại bỏ xuống được ràng buộc với .


      Trong mắt , trong lòng , vì cái gì, dựa vào cái gì, cam lòng, rồi lại đau lòng, chua xót.

      Trong mắt Lưu Nhiên liền lên tia ngoan độc, biên độ của lớn hơn nữa, liên tục va chạm thân thể xinh đẹp dưới thân, giống như muốn đánh bay ,chọc thủng .

      thẳng tắp tiến vào thân thể của , vào lòng, đáy mắt, linh hồn, để cho cảm giác được chính mình, trong lòng in lại chính mình, ràng buộc với bản thân mình.

      "Thù Mạn, gọi tên ..."

      " tinh, gọi tên ..." Mỗi động tác, Lưu Nhiên lại dùng sức lần, bất chấp tất cả, hành động của điên rồi, nhưng lại hết sức chân thành, muốn nghe dưới thân gọi tên mình.

      tại, khi chìm đắm trong bể dục, muốn chính mình bảo vệ tia lý trí, muốn rơi vào tay giặc, chính mình muốn nghe gọi tên của , như vậy mới giảm bớt thống khổ và cam lòng của mình.

      "Văn Hoa...Văn Hoa..." Thù Man liền đáp lại Lưu Nhiên có chút thô bạo.

      ", em là của , ..." Lưu Nhiên liền nhấn mạnh ý định, muốn tại giờ phút này, có lương tâm hứa hẹn thuộc về chính mình.

      Hôm nay, đủ tỉnh táo, đê tiện cũng được, giờ phút này, muốn thừa nhận, về sau phải là của Lưu Nhiên.

      nghe tiếng đáp lại, nghe thấy điều mình muốn, lại càng tăng tốc, hung ác xuyên thủng thân thể , biểu đạt bất mãn trong lòng.

      "Văn Hoa..." Thần tốc va chạm, **sắp xảy ra, trong đầu Thù Man trống rỗng, cái gì, còn chú ý nữa.

      chỉ có thể thống khổ, thoải mái rên rỉ và hừ : "Uhm,.... Sướng...Văn Hoa....Huhu...."

      Thời khắc mấu chốt, đột nhiên thả chậm động tác, cả tần suất và biên độ, bắt đầu tra tấn ma sát , biết sắp **, chính thân thể cũng kháng cự, nhưng vì mục đích của mình...

      "Uhm..." Thù Man hờ giận chỉ nhíu mày, mắt đầy sương mù.

      Lưu Nhiên nhìn người dưới thân, vẻ mặt nghiêm lại, nhìn bắt đầu nhăn lông mày, va chạm lúc sâu lúc nông, muốn cho khó chịu, lại nhấn mạnh thêm: ", em là của , Thù Man là của Lưu Nhiên, ...."

      "...." Thù Man liền im lặng, đầu ngoảnh sang bên, dám nhìn , ánh mắt của hết sức chân thành, hứa hẹn nổi, cũng có biện pháp hứa hẹn.

      Nhìn Thù Man quay đầu, Lưu Nhiên biết, muốn trả lời, cũng muốn hứa hẹn.

      "Em hứa cũng được, nhưng từ nay về sau đừng nghĩ rời khỏi !" thanh của Lưu Nhiên cực kỳ bình tĩnh, cho Thù Man biết quyết định của mình.

      Sau khi dứt lời, động tác của lại trở nên cuồng dã, so với vừa rồi lại càng thêm mãnh liệt, quả thực muốn va chạm tới nát xương. Thù Man biết, phát tiết đáy lòng phẫn nộ và bất mãn, im lặng trầm mặc, thể thái độ bất mãn của mình.

      Sau hồi trầm luân tại bể dục, liền gầm tiếng, tứ chi của run rẩy, kết thúc.

      ** bình ổn lại, hai người nằm song song nhau, giống như lần trước ôm nhau gắn bó. Lưu Nhiên nhìn người bên cạnh, trong mắt mang theo chua chát, đau xót, liền hỏi , cố chấp muốn biết đáp án.

      "Thù Man, tại sao?"

      "Văn Hoa, em và vốn chính là loại người giống nhau, sao lại phải hỏi? Nguyên nhân phải biết nhất sao..." Thù Man thản nhiên trả lời, chống lại ánh mắt bi thương của .

      "Ha ha.... là máu lạnh...." liền cười chua xót, tiếng cười tràn đầy trào phúng, tự giễu chính mình.

      Người đàn ông nỉ non tự giễu: "Đúng vậy, em và đều giống nhau, biết, chính là loại kết quả này..."

      "Là em xứng đáng với Lưu Nhiên, là tại em..."

      "Thù Man, sao em lại có thể máu lạnh như vậy? Sao lại có thể..." Đóng lại ánh mắt chua xót của mình, trong thân thể có gì đó nát vụn...

      Trước kia, những khác, những người Lưu Nhiên vô cùng, nhưng họ.

      Giấu ôn nhu ở sau lưng, luôn lạnh lùng và chân giống như những lưỡi dao sắc bén nhìn thấy có thể đem người khác cắt đầy những thương tích.

      , Lưu Nhiên, luôn mang loại mặt nạ ôn nhu, khoác áo nho nhã, làm như thấy những bị làm cho tổn thương máu chảy đầm đìa.

      Khi đó cũng nghĩ là chính mình có ngày gặp kết quả giống như vậy, chính mình cũng bị thương, là xứng đáng.

      như vậy, những bị làm tổn thương nặng, cái loại vết thương nhìn thấy, nhưng lại đau triệt nội tâm, giờ phút này có thể cảm nhận được, có lẽ là thiên lý tuần hoàn, sau này có báo ứng.

      từng làm tổn thương các như vậy, thờ ơ nhìn các khóc tê liệ tâm phế, nghe các nguyền rủa chính mình: "Lưu Nhiên, tôi nguyền rủa , gặp báo ứng, sớm hay muộn gặp người mà , đến lúc đó đau khổ hơn tôi gấp trăm ngàn lần! Hàng vạn lần!"

      tại báo ứng đến, đại khái là ông trời biết được, tại báo ứng bắt đầu sao?

      Người đàn ông bên cạnh, người tản ra loại nồng đậm đau thương.

      "Ai..." Thù Man thở dài, ngồi dậy, lại gần , giơ tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo tuấn mý.

      gian yên tĩnh, trong phòng còn đầy rẫy mùi vị tình dục.

      Thù Man đứng dậy xuống giường, nhặt nội y, mặc áo ngủ vào, chân trần đến bên cửa sổ.

      P/s: Ai thích thịt nào!
      Last edited by a moderator: 13/2/15
      linhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20 Ước hẹn

      Editor: Rea

      đứng bên cửa sổ, mặc bộ áo ngủ rộng mở, dài đến mắt cá chân, dây lưng cũng gài lại, lộ ra nội y ren bên trong. Tóc đen cuộn sóng của có chút rối tung, ngón tay dài mang theo điếu thuốc.

      Ánh mặt trời phủ khắp người , sau lưng là cây cối tươi tốt nhưng hề thế tục hay quá lố chỉ cảm thấy càng nhìn càng vừa mắt, thoải mái, càng nhìn lại càng xinh đẹp chói mắt làm Lưu Nhiên có chút si mê.

      Giờ phút này nhìn thấy vẻ đẹp khác, dường như là cây hoa thủy tiên phản chiếu hình bóng của mình, xinh đẹp mang theo cao ngạo và đơn độc, nhưng lại biết bây giờ đẹp như vậy khiến cho bất kỳ ai thấy đều động lòng.

      cứ đứng dựa vào cửa sổ như thế, da thịt trắng mịn dưới ánh mắt trời có vẻ trong suốt, môi đỏ bừng khép mở, bên hút thuốc bên nhìn ra ngoài cửa sổ, xem như cái gì cũng nhìn thấy.

      Căn phòng yên tĩnh, bên tai là tiếng nhàn nhạt mà tự nhiên, nhìn khiến cho người ta lộ ra vẻ xúc động,đó là loại cảm giác kích động cùng hưởng thụ.

      “Em có máu và thân thể lạnh lẽo, thân thể và tâm cùng lạnh như nhau, nhưng mặt lại treo nụ cười như gió, cái này giống như loại hình thức, từ khi sinh ra em biết là gắn liền với mệnh khổ,nếu làm theo bị hủy diệt.”

      “Cho nên, em hy vọng làm hòa tan lạnh giá của em, làm ấm áp lạnh lùng của em, phá tan nụ cười của em.”

      “Như vậy em có cảm giác được an toàn, cảm thấy chính mình giống như hòn đảo , yên tĩnh bất động, tuân theo quy luật vận động và thích ứng với biến hóa."

      "Em đối với nhiệt tình của bất kì ai đều xa cách, đối với những người đàn ông tuấn mỹ, em chỉ sinh ra hứng thú với họ, làm nở rộ vẻ xinh đẹp của mình, phóng xuất khí và phóng đãng, cùng ta si mê, giao hợp, đó là bởi vì em chưa bao giờ dụng tâm, cho nên khi ra em lưu luyến cùng dứt khoát, cho dù làm tổn thương mọi người cũng sao cả."

      "Bởi vì ra của em đồng nghĩ với việc vứt bỏ, mặc kệ là người, hay là vật, qua năm tháng rồi em quên hề lưu lại dấu vết nào xem như nó chưa từng tồn tại, ngay cả trí nhớ cũng keo kiệt làm sao có được và tình cảm."

      Thù Man tới bên giường, ma sát khuôn mặt của , nhìn sâu vào mắt : "Văn Hoa, người phụ nữ như em đáng cho thổ lộ tình cảm, giống như mình của trước kia, được sao? Trong số mọi người, người em muốn làm tổn thương nhất chính là , bởi vì và em đều giống nhau, đáy lòng đều đầy sương mù nhưng ít ra vô cùng thành , như vậy đủ cho lý do em muốn làm tổn thương ."

      "Vậy chúng ta cứ giữ nguyên mối quan hệ này, mãi đến khi chán ghét nhau, hoặc là có ngày em ra , được sao ?"

      "Em cực kỳ thích , thích cảm giác cùng giường, khi đó thoải mái đừng nên ép em phải rời , được chứ, Văn Hoa?"

      "Nếu em hiểu , nên biết khi mở miệng vào lúc đó, nghĩa là động tâm rơi vào tay giặc, buông tay, tuyệt đối !" Đáy mắt của cố chấp đáng sợ, dường như là nhát dao chí tử, hung hăng cắm vào thân thể Thù Man, như muốn xé nát .

      "Ai...Hà tất... hiểu được em bao nhiêu? Có đôi khi em thấy bản thân em sợ, em có bệnh...." Thù Man đưa tay lên ngực, nhìn về phía . "Nơi này, có bệnh cực kỳ nghiêm trọng."

      "Em nghĩ tin sao, sợ sao, Thù Man?"

      Giờ phút này Thù Man chỉ cảm giác được trong thân thể đầy rẫy vô lực, người đàn ông này, là...

      "Thôi, em cũng tin, về sau phải biết, nếu khi đó lui lại, chạy trốn, cũng sợ hãi, chúng ta bắt đầu lại, được ?"

      "Được!" liền đáp ứng , rốt cuộc buông xuống tâm tư vào buổi sáng, nở ra nụ cười nhạt.

      "Mặc quần áo vào , chúng ta thôi."

      "Vâng."

      ------------------------*---------------------------

      Khoảng sân trước mắt, cực kỳ rộng lớn. Mái ngói màu xanh, có những bức phù điêu từ thời xưa, có những bụi dây leo chằng chịt. Kiến trúc từ thời cổ xưa, kết cấu chỉ toàn là gỗ, bên trong thờ phụng tất cả tổ tiên của dân tộc Di. Nghe hai ngàn năm trước, vương tộc rộng lớn bị hủy diệt, phải trốn đến đây để sinh sống.

      Dòng họ chạy nạn đến đây, đến vùng đất rừng sâu núi thẳm này, đây là nơi mà núi gần sông, dãy núi tầng tầng lớp lớp, xuống chút lại có bờ biển, họ nhìn thấy được nơi đây là miền đất phúc, vì thế lưu lại nơi này.

      Khi họ tiến vào bên trong, sau cơn mưa mùi đất ẩm mốc bốc lên, hành lang dài u cổ xưa ra, hành lang rất dài, bức tường cao che khuất cả ánh sáng mặt trời, có chút trầm đáng sợ.

      Xuyên qua hành lang dài, là tiến vào gian chính của miếu thờ. Ngôi miếu thờ trước mắt trải qua hàng ngàn năm mưa gió vẫn bảo tồn được kết cấu hoàn mỹ như cũ, Thù Man ngửa đầu nhìn lâu, mãi cho đến khi cổ đau cứng ngắc.

      Nơi này làm cho nhớ tới am ni từng sinh sống, nơi đó có miếu thờ lâu đời, có người tu sửa. Đây là nơi thờ phụng tổ tiên của dân tộc Di, họ hy vọng được tổ tiên phù hộ mang lại thịnh vượng. Còn am ni , là nơi màu vàng, có khói nhang lượn lờ, Phật Tổ mặt hiền lành từ cao nhìn xuống chúng sinh, thờ ơ nhìn trần thế đầy bi thương, hỉ, nộ, ái, ố.

      Phật giáo là tín ngưỡng rất phổ biến, mỗi tháng vào ngày 15 và mùng , thôn dân gần đó và thành phố biết đến nơi này, tiếc công trèo đèo lội suối , rất lâu cũng phải đến đây thắp hương, bởi vì nghe am ni thờ Phật rất linh nghiệm.

      Mặc dù tính là thịnh vượng, nhưng cũng đủ để nuôi sống nhiều lắm những ni , mỗi ngày cơm cháo rau dưa, nghiên cứu kinh kệ, trái lại cũng có thể suy trì sống.

      Đối với những người thờ phụng Phật Tổ ông lão thần bí sống núi lại cười nhạt đối với hàng vạn người trung kính thờ Phật.

      Ông lão cho Thù Man cảm giác thần bí, toàn thân đều là câu đố, mặc dù nhìn ông cực kì mộc mạc nhưng lại lộ ra cao quý, thanh tao. Tuy ông ở chốn thâm sơn cùng cốc nhưng cái gì cũng biết, khi Thù Man còn ở đây, đều là do ông dạy bảo. Có lẽ là thân phận cũng đơn giản.
      minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 21 Ông lão

      Ông lão sống mình ở đằng sau núi, thân trong hang động. Chưa từng có ai đến thăm viếng, bên người có nuôi con sói vô cùng hung ác. Theo trí nhớ, Thù Man xuống núi năm 25 tuổi, nhưng ông lão vẫn chưa từng thay đổi, tuy là đầu tóc bạc trắng, nhưng hề già nua, đúng là kì lạ.

      Khi đó Thù Man còn quá , chỉ mới bảy tuổi. Có lần khi chơi trong núi rồi lạc đường, sức khỏe lại yếu, lại tàn tật, thọt chân, ngày cũng tìm ra đường đến am ni , vì vậy cảm thấy vô cùng đói ở nơi hoang dã.

      Ngẫu nhiên, cũng là cơ duyên, Thù Man được ông lão cứu giúp, ở lại sơn động nửa tháng, cũng biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu đặc sắc. Trở lại am ni , sư thái chỉ nhìn cái, cũng hỏi đâu, vì sao lại lạc lâu như vậy, lúc đó Thù Man mới biết cái gì gọi là lạnh lùng.

      Từ đó về sau, Thù Man thường xuyên tới hang động của ông lão, nghe ông lão rất nhiều về thế giới bên ngoài, dạy cho về chuyện đông tây.

      Nhưng ông chưa bao giờ cho biết về bản thân mình, tên cũng . Ông , Thù Man cũng hỏi, miệng khàn khàn nên cũng có cách hỏi được. Cứ như vậy qua mười mấy năm, khi Thù Man xuống núi, sau khi nhìn lần, ông lão chỉ hai chữ: “Bảo trọng!”. Cũng thêm gì nữa.

      Về sau, Thù Man cũng gặp lại. Thù Man trở về tìm, đúng là tìm thấy cái sơn động kia nữa, giống như tồn tại qua, Thù Man nghĩ, có lẽ ông lão muốn thấy nữa hoặc là cảm thấy duyên phận giữa hai người hết, muốn gặp lại cũng là điều tất nhiên.

      Lại nhớ lại ngày đó, ở ghế đá bên ngoài sơn động, ông khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt, vẻ mặt yên lặng, thanh cực kỳ trong trẻo mà lạnh lùng, với : “Trong cuộc sống tối tăm lạnh lùng, tồn tại vô tình, tàn khốc, đó là hàng ngàn người trần tin vào Phật.”


      “Đức Phật, bỏ qua thất tình lục dục, tồn tại ở thế giới khác, cao cao tại thượng, thờ ơ nhìn xuống nhân thế này hứng chịu khổ cực của thất tình lục dục, đúng là loài người ngu muội còn mù quáng thờ phụng, từ bi vi hoài, đúng là buồn cười tới cùng cực.”

      Khi đó, Thù Man còn quá , hiểu gì, sau khi ra khỏi núi rồi tiêp xúc với tình người ấm lạnh, Thù Man mới biết, lời của ông lại đúng như thế.

      Đối với ông lão, Thù Man vô cùng cảm kích, tôn kính nhưng lại cực kỳ e ngại.

      Cảm kích vì ông dạy cho mình rất nhiều, những thứ đó giúp hiểu được thế giới này, thưởng thức ánh mắt của nhân thế, nhìn ra được đáy lòng của nhiều người dấu hắc ám, hề sạch .

      Tôn kính ông, vì ông chưa bao giờ coi mình là trẻ tàn tật, vĩnh viễn dùng thái độ ngang hàng để đối xử, cùng ở chung với mình, lấy ánh mắt ngang hàng để đối đãi với mình.

      E ngại ông, vì ông tàn nhẫn, máu lạnh, vô tình.Mặc dù về sau, Thù Man cũng trở nên tàn nhẫn, máu lạnh và vô tình.

      Đúng với căn nguyên, khi đó lưu lại cái bóng mờ, cho đến khi lớn lên và tại khi trọng sinh vẫn còn ở đó.

      Thù Man chưa bao giờ nảy sinh hận ý với ông lão, mặc dù tàn nhẫn và máu lạnh của ông trở thành bệnh tâm lý của , rất khó chữa trị, nhưng Thù Man vẫn hận ông như cũ. Nếu có ông, có lẽ Thù Man thể sống sót trong xã hội, cũng hiểu được nhiều chuyện như vậy, lại càng bình tĩnh được trước bất kì chuyện gì xảy ra.

      Câu kia của ông rất đúng, thế gian, bất luận là đông hay tây, nếu muốn phải trả giá nhiều, cho nên Thù Man hẳn là hận đối với bất kì kẻ nào hay là vật gì. Mặc dù những chuyện này làm tổn thương đến , chỉ biết cảm ơn, cảm ơn những thương tổn này làm cho học được, càng thấy ràng hơn.

      Sơn động kia mặc dù lớn, nhưng trong sơn động lại có Bát Quái Càng Khôn. Sơn động rất sâu, có rất nhiều bí mật, sinh ra nghiệt và quỷ trong lòng của Thù Man.

      Lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ hắc ám này, máu lạnh gì đó, là khi mười hai tuổi.

      Đó là ngày trời đầy mây, có mưa, trời vô cùng u. Thù Man và ông lão có hẹn, ngày hôm sau khi đến tìm, thấy ông đâu. Chỉ thấy con sói ngồi trông chừng hang động, Sam.

      Thù Man nghĩ, có lẽ ông lão lên núi hái thuốc, nên ngồi chờ lúc, ngồi ở ghế đá bên ngoài cửa động, Thù Man đợi mãi cả buổi chiều, mãi đến khi mặt trời lặn, ông lão mới từ trong sơn động ra, Sam theo bên người ông.

      Ông nhìn chuyện, chỉ là ngồi đối diện, yên lặng, giống như là suy nghĩ điêu gì đó, Thù Man cũng quấy rầy, chỉ an tĩnh ngồi chờ, chờ ông tự mở miệng.

      Trời hoàn toàn tối lại, vào mùa hè, tiếng sét vang dội của bầu trời, mưa như trút nước,rốt cuộc ông lão cũng mở miệng.

      Ánh mắt cũng bình tĩnh như xưa, nhìn Thù Man: “Thù Man, cháu biết ? Người muốn sống đời này, rất nhiều thứ, muốn có được phải trả giá lớn.”

      Thù Man hiểu được, thành nhìn ông, đem tờ giấy tùy thân viết ra mấy chữ: “Thù Man biết ông dạy cho cháu rất nhiều, nhưng Thù Man cái gì cũng làm được cho ông.”

      Chỉ nhớ khi ông lão nghe xong câu trả lời của , nở nụ cười, nụ cười đó là lần đầu tiên thấy ông cười, hình dung như thế nào nhỉ? quỷ dị, đáng sợ, trầm, băng lãnh, tàn nhẫn,làm cho Thù Man dựng tóc gáy, rét mà run, tự đáy lòng lạnh thấu xương tủy,thân thể cứng ngắc.

      “Ta dạy cháu rất nhiều, đúng là có vài thứ, đến giờ vẫn chưa dạy, dó chính là,tàn nhẫn,máu lạnh, vô tình….”

      thể phủ nhận, lúc đó Thù Man có bao nhiêu sợ hãi, thân thể run rẩy, muốn chạy, nhưng thân thể lại nghe lời. Ông lão như thế giống như ác quỷ khủng bố, ngay hôm sau ăn luôn vào bụng.

      “Thù Man, cháu sợ sao? Sợ là đương nhiên, nhưng chỉ cần là thói quên, sợ nữa.”

      “Thói quen là thứ cực kỳ đáng sợ, so với bất kỳ thứ gì còn đáng sợ hơn. Lúc đó cháu tìm ta, bắt đầu theo ta học tập, cũng định cháu phải học tập mấy thứ này, bởi vì đây là cái giá phải trả! ”

      Sau tháng, Thù Man giống như là dạo xuống địa ngục vòng, sau đó, cũng còn là Thù Man của trước đây nữa.

      Mỗi khi nhớ tới chuyện đó, sơn động giống như địa ngục kia, tràn đầy máu,cho đến bây giờ, tim Thù Man vẫn đập nhanh như cũ.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      “Ầm!” Có thanh truyền đến, nhưng Thù Man vẫn ngồi như cũ mặt đất, dường như nghe thấy gì. Tiếp theo, thanh của ông lão liền vang lên sau lưng: “Bị dọa đến vậy sao? Cũng là cháu quyết định muốn chết? Hừ!” Tiếng hừ lạnh của ông bị chìm vào tiếng đóng cửa của thạch thất.

      Bốn phía lại tĩnh mịch như cũ, Thù Man mới phản ứng kịp. chữ của ông rơi vào trong não của , nhắc nhở nếu muốn quay về, nghe lời chỉ có chết,chỉ có chết,chết,chết!

      Chết, chờ chết!

      Toàn thân Thù Man liền phát lạnh, cả người giống như bị rơi vào hầm băng, xương cốt đều đông lại.Truyện chỉ được đăng tại *******************.

      , muốn chết, muốn ra khỏi nơi này. Đúng vậy, tuyệt đối muốn chết ở nơi này. ngày đêm, thời gian của còn nhiều.

      Người chết có cái gì đáng sợ? phải chết rồi sao?

      Thù Man lại đứng lên, nhìn về phía thi thể kia. Đúng vậy, cử động, có gì đáng sợ, liền di chuyển bàn chân tê dại, ánh mắt Thù Man càng lại gần trốn tránh, nhìn thẳng vào xác chết kia….

      lâu sau, Thù Man xoay người nhìn về hai chiếc giường đá còn lại, máy móc xốc chăn che lên, vẫn lại là hai cỗ thi thể. cỗ có bị mổ bụng, là người đàn ông, cái còn lại là của .

      Xốc lên vải che của cái lọ chân cao, đụng vào ánh mắt là ánh sáng lóe lên, đủ loại dao cắt, kìm. Còn lại là bao tay cao su.

      Thù Man đứng yên lặng như cũ nhìn những cổ thi thể kia, nhìn những con dao, cây kéo, cây kìm mãi đến khi ánh mắt phát đau.

      Nhắm mắt lại, bình ổn lại tâm trạng hỗn loạn, trong mắt Thù Man chỉ có bình tĩnh, đờ đẫn cùng tịch mịch.

      Chỉ sau tám ngày, Thù Man đọc sách, xem thi thể, mang bao tay cao su, lật tới lật lui thi thể mổ bụng, lẩm nhẩm tính toán, ghi lại những nơi mình thấy, kết hợp với sách, viết lại suy nghĩ của mình.

      Khi bắt đầu giải phẫu thi thể của kia để quan sát cấu tạo bất đồng của nam và nữ, lưỡi dao sắc bén mang theo lạnh lẽo tối tăm cắt vào da, bắp thịt, lại mở đùi ra xem, mỗi khối cơ gân bắp thịt.

      Từ lúc bắt đầu hơi e ngại, tay ngừng run rẩy, cảm giác thực đến vô cảm, lạnh lẽo rồi thuần thục, đối mặt với những thi thể này cũng giống như đối với thực vật.

      Ngày cuối cùng, trước mặt của ông lão, Thù Man thuần thục giải phẫu thi thể người đàn ông kia,mỗi bước đều ngay ngắn, trật tự, thao tác thuần thục, sạch lưu loát, kéo dài, tâm trạng đúng là kì diệu, bình tĩnh,giống như dao trong tay phải để cắt thi thể vậy.

      Rốt cuộc cũng khỏi nơi có ánh mặt trời sau mười ngày, khi nhìn thấy ánh mặt trời mắt bị đau, thân thể choáng váng, ông lão bắt đầu quen với bóng đêm, thân thể chỉ là cái bắt đầu,sau đó lòng của nhiễm hắc ám, thích nó, nó, kích thích điên cuồng,để cho hắc ám và sương mù mọc rễ trong máu.

      Mãi đến khi những thứ hắc ám này sinh ra linh hồn, trở thành nghiệt hóa quỷ, đúng như tính toán hoàn mỹ của ông, tạo ra tâm tư khác trong linh hồn của .

      Thù Man hiểu rất , kế tiếp còn rất nhiều điều tàn nhẫn đợi chính mình.
      Last edited by a moderator: 27/3/15
      linhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23 Bệnh trạng

      Editor: Rea

      “Thù Man, Thù Man….Em làm sao vậy?” Lưu Nhiên lắc tay đứng ngay ngốc, có chút lo lắng nhìn . Ánh mắt trống rỗng nhìn giống như tượng gỗ, sắc mặt trắng xanh giống như có sinh mệnh.

      Từ trong hồi ức trở ra, Thù Man còn có chút hốt hoảng, lại nhìn khuôn mặt Lưu Nhiên kề sát mặt mình mới từ từ chuyển lại bình tĩnh, kéo kéo khóe môi : “ có gì, chỉ là em nhớ tới chuyện, sao, chúng ta về buổi chiều còn phải lên núi.” xong, liền xoay người ra khỏi miếu.

      Ra bên ngoài, Thù Man liền cảm thấy bước chân của mình có chút hư , thân thể rất , đến mức có thể bay lên và sắp có cảm giác biến mất. Thời khắc này, ánh mắt giống như có năng lực đặc biệt nào đó có thể nhìn thấy làn da mình trở nên trong suốt, tầm mẳt nhìn xuyên qua da và bắp thịt, nhìn thấy nội tạng bên trong.

      Mỗi tế bào trong tứ chi đều trống rỗng, tụ tập nhanh chóng trong trái tim . Lòng mang theo trống trải, cái loại cảm giác này mang theo u, mang theo nỗi đau khổ, bao phủ toàn bộ thân thể Thù Man.

      Cảm giác như vậy Thù Man quá quen thuộc, giống như trước kia mỗi lần thường bị. Quen thuộc đên nỗi giống như nó cùng tồn tại với từ đơn giản trở thành linh hồn phức tạp.

      Thù Man biết, chính mình phát bệnh rồi, nghiệt ngủ đông trong linh hồn muốn thức tỉnh.

      Mỗi lần thức tỉnh nó đều muốn khống chế , chiếm cứ , để cho thấy mình chưa từng tồn tại, bị xiềng xích trong hư vô, cần phải làm chút hành động để chứng minh rằng mình còn sống.

      Lưu Nhiên nhìn Thù Man phía trước, thân thể đơn bạc gầy yếu, bóng dáng độc, lại có chút thê lương. mang đôi giày vải mềm mại, nhanh đường. Nhìn như vậy, trong lòng lại sinh ra loại ảo giác vớ vẩn, khi giữa miếu thờ và trong hành lang gấp khúc u, toàn thân mặc chiếc áo dài màu trắng, phảng phất như chiếc bóng, hai chân phải , mà là bay.

      Cứ như vậy, hơn nửa lộ trình, cách nhau mười bước chân. Họ cứ giữ nguyên khoảng cách như vậy, tiến vào cầu thang, trở lại căn phòng.

      Thù Man ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, có chút vội vàng châm điếu thuốc, từ từ nhắm hai mắt lại hung hăng rít hơi, muốn để cho loại cay độc xua đáy lòng trống rỗng và đau nhức.

      Con thú bị giam cầm trong đáy lòng nổi giận gào thét: Cho ta….Cho ta….

      Thù Man biết, biết nó muốn loại đau khổ này, phải là cái loại đau đớn nhạt nhẽo như bây giờ, đau giống như bị con kiến gặm cắn. Nó muốn đau đến tê tâm liệt phế, muốn xe nát , cái loại đau đớn này làm cho người ta sản sinh loại cảm giác kích thích muốn thân thể bị xé nát.

      Đó là cực hạn của nỗi đau tâm hồn. cho nó được, thể cho nó, cũng cho nó.

      Mỗi lần như vậy, Thù Man đều dùng bình tĩnh để áp chế nó, hoặc lấy vết thương của da thịt, lấy máu đỏ tươi để phong ấn nó, trong lòng cũng biết , con thú nổi giận trong lòng , cái gọi là nghiệt cùng quỷ, chính là tích tụ lâu dài của sương mù trong cơ thể mình, trở thành bệnh. Năm mười hai tuổi đó lưu lại cho bóng ma tâm lý quá nặng, tồn tại quá sâu, bị điên là mạnh mẽ lắm rồi. Loại bệnh tâm lý này, y học gọi là tâm thân phân liệt.

      Người bệnh mắc bệnh này, nghiêm trọng trở thành loại người mà theo cách của mọi người là bệnh thần kinh, nhân cách phân liệt, biến thái. Tính ra là rất , bị mắc chứng này, thích suy nghĩ và bịa đặt ra thứ có, để phóng thích và trốn tránh những áp lực tinh thần, cũng là lấy cớ.

      Thù Man biết rất bị bệnh, cần phải khám bác sĩ, mắc bệnh cũng hơn mười năm, nếu muốn điều trị cũng cần là bác sĩ có cấp bậc.

      lại càng biết, người càng biết nhiều bản thân lại càng có vấn đề về tâm lý, đây chính là tính phản xạ của thần kinh não, hợp chất đơn giản trở thành hợp chất phức tạp, cho dù là bác sĩ tâm lý giỏi nhất, cũng thể chữa khỏi, chỉ có thể lợi dụng phương pháp thôi miên, lập ra tâm lý mới mới có thể giảm bớt bệnh trạng.

      Bệnh nhân của căn bệnh này, đều là phụ nữ, bọn họ còn biết hơn ai hết trong thôi miên, thiết lập ám chỉ đối với thần kinh não có rủi ro rất lớn, chút sai lầm bao giờ tỉnh lại được nữa. Cho nên nếu biết bản thân mắc chứng bệnh này, cũng đến bệnh viện để điều trị. Nhìn chung, chỉ cần ảnh hưởng quá lớn, loại bệnh này ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường.

      Cho nên, Thù Man cực kỳ lý tính, biết mình bị bệnh gì, cho nên điều trị, chỉ là dạng , ít nhất thay đổi nhân cách. Bệnh của cũng chỉ là người có nhân cách phân liệt, thích phán đoán cùng bịa đặt.

      Cái cảm giác tê tâm liệt phế này, bị đau đớn xé thành từng mảnh , thậm chí muốn đem mình xé nát, kỳ đều nằm ở sâu trong lòng Thù Man, hợp chất đơn giản trở thành hợp chất phức tạp, tạo ra loại bệnh trạng khát vọng.

      Mặc dù lý tính, nhưng bản thân lại có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể áp chế, giảm bớt,mỗi lần phát bệnh bản thân và lý trí đều điên cuồng, giống như là hai người khắc khẩu, làm cho đầu rất đau, giống như muốn nứt ra.
      Last edited by a moderator: 13/4/15
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :