1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Yêu nghiệt trở về - Băng Lãnh Nữ Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10 Tâm tư

      “Muốn uống cái gì?”


      Bên tai Thù Man truyền đến thanh đàn ông ôn nhã, ngẩng đầu, chống lại là ánh mắt cười của người đàn ông----

      “Jameson.” Thù Man cười yếu ớt giọng trả lời.


      “A….? Hinh Nhi biết Jameson sao?” Lưu Nhiên cười, này cho kinh hỷ càng ngày càng nhiều.

      Thù Man lười biếng dựa vào sofa, mắt lim dim liếc người đàn ông có vẻ mặt thú vị, ảm đảm cười, nụ cười kia mang theo tia kiềm chế được.


      Môi mọng của khẽ mở, thanh trong trẻo nhưng mất tia mềm mại: “Jameson Whisky nổi tiếng cả trong nước và ngoài nước, người sáng lập là John Jameson. Cả đời ông ta có quá nhiều huyền thoại y như chuyện xưa cùng với Whisky Ireland làm xoay vần lịch sử. Lưỡng giả lương hòa tan, người có thể nhấm nháp nó có thể thấy được những tang



      thương và huyền thoại. Ai uống rượu này cũng biết, rượu như tri kỷ, như thịnh yến, như nàng phong tình, muốn dụng tâm, dùng tình cảm để cảm hóa ấy, phải học, phải cảm giác được mùi rượu thơm xông vào mũi, khiến cho người ta cảm giác say mê hạnh phúc, hương vị cực kỳ mềm mại như tơ lụa, mang theo chút tạp vị nào. Nhớ lại công thức sản xuấtkỹ càng của nó và lịch sử xa xưa, người ta thích nó còn hơn cả whisky, hoặc là si mê cũng được. Chẳng lẽ thời khắc đó, biết là nó được sinh mệnh mới sao?”

      Chẳng biết từ lúc nào, nhạc ngừng, ghế lô còn ồn ào, những diêm dúa lòe loẹt biết tung tích, trong ghế lô chỉ còn thanh êm ái của Thù Man, vang vọng.

      Có lẽ mấy nghiệt kia cũng phát ra, giờ phút này tầm mắt của bọn họ quấn quanh tại , người ngày xưa làm cho bọn họ e sợ phòng tránh còn kịp, nghe được thanh trong sáng và mềm dẻo của chậm rãi , nhìn chăm chú kể ra chuyện lịch sử.

      Giờ phút này, trong mắt bọn họ, mỗi thần thái, chăm chú, trầm mê, trong mắt tầng sương mỏng…

      Sương mù đen tối dưới ánh đèn, người tràn đầy mị hoặc phong tình, giống như ngôi sao chổi, tươi đẹp thần bí, làm cho bọn họ tự giác nhìn kỹ, mê muội…

      “Bốp bốp…” Lưu Nhiên vỗ tay tán thưởng, trong mắt tràn đầy kinh hỷnhìn bên cạnh: “Hinh Nhi, em làm kinh hỷ, ha ha… Xem ra tìm được bảo bối rồi!”

      Tiếng vỗ tay làm thanh tỉnh mấy người nghiệt, ánh mắt mê man nhìn Thù Man biết mất, bắt đầu nhìn bằng con mắt phức tạp.

      Đối với tán thưởng của , Thù Man chỉ cười yếu ớt, tầm mắt liền chuyển sang mấy người khác: “Các kêu tôi tới, phải muốn chơi trò chơi sao? Bắt đầu , muốn chơi trò gì?”

      “Được thôi, em muốn chơi trò gì?” Lý Khanh nhìn Thù Man, ánh mắt phức tạp.

      “Tùy .” Thù Man nhún vai, vẻ mặt sao cả.

      “Ha ha…” Nam Tạm cười, tà khí phi thường: “Em là tùy, vậy chúng ta thi đánh quyền, người nào thua phải cùng người thắng hôn nồng nhiệt tình cảm, em thấy thế nào?”

      “Được, cái này được!” Phú Tu phụ họa.

      “Tôi đồng ý!” Bạch Thành trừng mắt nhìn Nam Tạm: “Ai mà biết cậu khỏe mạnh. TMD. Lão tử mười lần chín lần thua rồi.” Thù Man chỉ cảm thấy buồn cười, xem ra người đàn ông này sợ là nếu mình thắng chiếm được tiện nghi của ta, nếu thiệt là thiệt chứ, còn sợ, ta là người đàn ông lại sợ…

      Bất quá, nghĩ lại thấy cũng đúng, lúc trước bọn họ chán ghét mình, gai mắt mình, cảm thấy bị chịu thiệt cũng bình thường thôi…

      Khi Bạch Thành ra, mấy người còn lại đều thầm kêu xong rồi, xác định chắc là muốn làm chuyện xấu…

      Mấy người Phú Tu chỉ cảm thấy đau đầu thôi. Bạch Thành này, TMDkhông có đầu óc, cũng biết suy nghĩ lại nữa, nếu ta tham gia cũng sao, sao lại thay đổi đại cục chứ, TMD, đáng đánh đòn!

      “Bạch Thành, sao Hinh Nhi còn chưa có ý kiến. MD cậu có phải là đàn ông ?” Nam Tạm đứng dậy, vừa rống, vừa nháy mắt ra hiệu với ta.

      “Sao? A… Tôi có ý kiến, các người chơi , tôi tham gia!” Nhìn Nam Tạm nháy mắt ra dấu với mình, Bạch Thành nhớ tới hành động của mình lúc nãy, vội vàng thanh minh lập trường của .

      Trong lòng Thù Man oán thầm, Bạch Thành phải là người ngốc, nhưng sao cả, chơi chơi, chẳng lẽ lại thắng nổi sao? Lại , những người chơi này đều sai, bộ dạng đều là cực phẩm.

      Nhưng, tiện nghi là cả hai bên cùng chiếm, cũng phải người dễ đối phó, cũng làm cho bọn họ dễ chịu được.

      “Hinh Nhi, em nghĩ sao?” Lưu Nhiên nhìn Thù Man bình tĩnh liền hỏi.

      Tùy thôi, nhưng…” nửa, Thù Man nhìn về phía mấy người kia, trong mắt lóe ra, tia cười giảo hoạt, môi tà khí cong lên: “Người thua phải uống rượu, nhưng cho dù tôi có uống, cũng phải là rượu nguyên chất, được pha thêm, các thấy sao?”

      Mọi người liền cả kinh! Sau đó liền hiểu ra, khinh thường…

      Xem ra nha đầu kia ghi thù từ lần trước, nhưng ta biết được sao…

      Cái nào là hành… là vung quyền… con xúc xắc… vẫn lại là tửu lượng…

      Cũng xem bọn họ là ai, hoành hành bốn mươi chín thành, trong vòng vương quyền lẩn quẩn, sắc vương, tửu lượng lại thể chê…

      Trong kinh thành này, cái vòng lẩn quẩn nào mà bọn họ chơi đến phát ngấy chứ…

      “Được, thành vấn đề!” Phú Tu liền đáp ứng, hình như sợ thay đổi ý định…

      Thù Man cười: “Tôi biết vung quyền, liền chơi trò đơn giản nhất , đổ xúc xắc, mỗi người con xúc xắc, đặt ở trước mặt mỗi người.
      Last edited by a moderator: 1/12/14
      minhminhle, Winterlinhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11 Mê loạn

      Editor: Rea

      Con xúc xắc đong đưa, Thù Man nhàng nhấc cốc lên nhìn thoáng qua, hời hợt, lại đưa mắt nhìn mấy người khác: “Mười lăm ba!”


      Trong lòng Thù Man cực kỳ ràng, con xúc xắc này cực kỳ giống như đánh bạc, chơi đùa chỉ là chiến thuật trong lòng, toàn bộ giống như lừa dối, nửa nửa giả, Hư Tắc Thực Chi, Thực Tắc Hư Chi, để cho đối thủ nhìn thấy biểu cảm của mình, đoán được trong lòng mình nghĩ gì, vậy cơ hội thắng có hơn phân nửa.

      Nhưng đây là nơi ăn chơi, cũng dễ dàng mà qua mặt, cho nên Thù Man dứt khoát lừa dối, chưa câu , để xem bọn họ có gan hỏi hay .

      Câu kia như thế nào, càng là thông minh, người tinh thông trò này, càng nghĩ nhiều đến như vậy, bọn họ nhất định nghĩ đến, có lá gan để lừa dối bọn họ, kêu là mười lăm ba, kỳ là nửa điểm đều có, 1 điểm cũng có, bộ số từ hai ba bốn năm sáu, theo như luật lệ chơi xúc xắc, số

      này bằng .

      Bọn họ chắc đều cho rằng, ít nhất cũng nửa nửa giả, kết hợp với cái cốc của mình, bọn họ cũng bắt phải mở, là người đầu tiên , phía sau còn có bốn người nữa ---

      Mấy người kia nhìn nhau, ai nhìn đến cái cốc của Thù Man ----

      “Mười lăm bốn!” Phú Tu kêu to, thấy ai gì nên : “Tiếp tục !”

      “Mười sáu ba!” Lưu Nhiên cười yếu ớt, vẫn là bộ dáng nho nhã.

      “Mười sáu năm!” Lý Khánh liền đuổi kịp Phú Tu.

      “Ha ha... Lão tử cũng tin đâu!”, nhìn Thù Man,Nam Tạm : “Mười bảy ba!”

      “Mở!” Thù Man , sau đó để lộ cái cốc của mình, “Về !”

      bận nhưng vẫn ưng xem sắc mặt của mấy người khác –

      Thù Man biết, nếu mở, bọn họ cũng mở miệng, bởi vì bọn họ chỉ biết đến cái cốc của chính mình ---

      Cốc được mở ra ----

      “A! Cái gì đây? TMD!”Nam Tạm nhìn cái cốc, ảo não quát to.

      đúng là...” Phú Tu liền than thở.

      “TiểuHinh Nhi, em là....? cái cũng có mà lại dám kêu?”Lưu Nhiên giơ tay,vuốt xuôi chóp mũi của Thù Man, trêu chọc.

      Nam Tạm cười yếu ớt nhìn Thù Man, bẹp miệng phen, bộdáng giống như bị người chà đạp qua đáng đánh đòn, giốngnhư để mặc cho Thù Man chiếm tiện nghi——

      “Hinh Nhi, đến đây , em thắng rồi. hôn !”

      Thù Man tà khí cười:“Hôn , đó là chiến lợi phẩm của tôi,nhưng mà..” Thù Man liếc nhìnquầy rượu chứa đầynhững bình rượu bằng thủy tinh,‘Những bình rượu đó, phải uống mộtgiọt cũng chừa!”

      thành vấn đề! Nhưng phải hôn nồng nhiệt đó...”Nam Tạm liền đồng ý, bộ dáng rất hào sảng, vẫn quên nhắc nhở Thù Man.

      Thù Man cười yếu ớt, đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh, vòng quangười của Lưu Nhiên, ngồi xuống bên cạnh Nam Tạm, chân thon dài gác lên ngồi đùi của , cánh tay vòng qua cổanh. Bởi vì động tác qúa lớn, nên váy đầu gối bị hất lên, đùi trắng nõn nhất thời bị lộ ra trong khí, gợi cảm mịhoặc.

      tiến lên, hơ thở phun ra tại gò má của người đàn ông, môigần sát, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, hôn môi của , dưới ánh đèn mê ly, dáng người mông lung, mị nhãn như tơ, tìnhcảnhnày, để cho người khác phái khô cổ họng, yết hầu phát căng, hầu kết xoay động, nuốt nước bọt ừng ực.

      Môi kề môi, lưỡi phấn nộn miêu tả, liếm láp người đàn ông, tay của Thù Man nâng mặt lên:“Hé miệng, đượcchứ?” Âmthanh mềm mại, uyển chuyển êm tai, hấp dẫn người đàn ông mở ra khớp hàm căng cứng.

      Giờ phút này, Nam Tạm bị trước mắt mê hoặc, phối hợp hé miệng, đầu lưỡi trắng mịn thăm dò vào khoang miệng , quấy động, thăm dò, day , chạm trong từng tấc khoang miệng, cùng lưỡi của chơi đùa.

      Hô hấp càng lúc càng nhanh, lưỡi quấn quanh trong miệng quay cuồng, cánh tay của người đàn ông vòng quanh eo của , gắt gao ôm thân thể mềm mại vào lòng, nụ hôn cuồng dã mà cực nóng, Nam Tạm từ bị động biến thành chủ động, tùy ý mút nước bọt trong miệng của .

      Người nhìn lại càng miệng đắng lưỡi khô, bụng dưới phát đau—

      “Ưhm...” Nam Tạm rên ra tiếng.

      Chỉ thấy, Thù Man tránh thoát khỏi xiềng xích của , nhảy ra khỏi vòng ôm ấp, đứng ở đằng kia, mắt trong veo, cười yếu ớt nhìn người đàn ông sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly.

      cánhtay của Nam Tạm vẫn duỗi ra giữa trung, theo bản năng, như là giữ lại cái gì, muốn, khôngmuốn buông thân thể mềm mại rời khỏi vòng ôm của mình.

      Mấy người đàn ông nhìn Nam Tạm nhưvậy, lại nhìn Thù Man từ đầu đến cuối cũng có trầm mê trong đó, đáymắt sáng trong, nụ cười yếu ớt, trong lòng khỏi phức tạp.

      Đáy lòng ảo não, thống hận, cam lòng, đủ loạicảm xúc pha trộn, giống như có lửa--- ảo não vìsaomình lại như vậy, thống hận chính mình vô dụng, khó chịu vì tâm tư của mình lúc này, cam lòng vì sao người hôn phải là mình---

      Nam Tạm lại càng ảo não muốn chết, phải ảo não vì mình trầm mê, mà là ảo não chính mình có nhấm nháp đủ say nồng trong miệng, tình nhân lại sớm còn trong ngực mình.

      Bọn họ sao lại có thể bị mê hoặc, chỉ là nụ hôn thôi mà,chỉ là đồ đê tiện mà bọn họ hết sức ghét bỏ mà thôi ---

      “Uống rượu , nụ hôn kết thúc rồi.” Thù Man cười nhắc nhở người đàn ông có vẻ mặt ảo não thôi.

      “Hừ!’ Hừ tiếng, Nam Tạm liền đứng dậy, cầm chai rượu lên, “Ừng ực!” vài tiếng, đem bình rượu dốc ngược lên trời.

      Đặtbình rượu xuống, nhìn Thù Nam: “Tiếp tục!”

      Chiếc cốc lay động, ván mới lại bắt đầu---

      Những người đan ông lại mang đủ loại tâm tư, hoặc là chờ mong, hoặc là cân nhắc,hoặc là phẫn nộ,hoặc là chua xót---

      P/S: Vì ta chơi chơi đổ xúc xắc bao giờ nên cũng biết chính xác cách chơi mà chỉ cố gắng dịch sát theo bản cv, nếu có gì sai sót mọi người hãy bỏ qua nhé~~
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      PhongVylinhdiep17 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12 Rối loạn

      Editor: Rea

      Theo như quy tắc chơi xúc xắc, người thua phải kêu trước, mọi người đong đưa cốc, nhìn về phía Nam Tạm-----

      “Mười lăm sáu!” Nam Tạm hô.

      “Mười sáu bốn!” Lý Khanh ngồi bên cạnh Nam Tạm tiếp.

      “Mười sáu năm!” Sau Lý Khanh là Thù Man.

      Thù Man vừa dứt lời “Mở!” Lưu Nhiên và Lý Khanh cùng kêu lên hô mở, người ôn hòa, người hơi gấp rút.



      Thù Man cười, nhìn về phía hai người, thầm: “Gấp như vậy sao? Đúng là nhìn ra.” xong liền xốc chén lên, số 1.

      “Là em thua rồi, có!” Nam Tạm để lộ ra cốc của mình, cười đắc chí vừa lòng.

      “Hinh Nhi, lần này em thua rồi, thắng.” Lý Văn Hoa vẫn cười ôn hòa như thế: “Khanh Tử và A Tu đều là 8, thêm nữa em cũng đủ 16 số nha.”



      Phú Tu và Lý Khanh để mở cốc ra, đúng là như vậy----

      “Đúng là thua rồi”, Thù Man thầm câu, nhìn về phía Nam Tạm và Lưu Nhiên, lông mi nhấp nháy, ánh mắt sáng trong, giống như mắt mèo: “Vậy nhóm các đồng thời kêu mở, xem như người đó thắng ?”

      “Đều tính xong rồi!” Nam Tạm kết luận.

      Lưu Nhiên gì, chỉ là cười nhìn về mấy người khác, hình dáng sao cả, tất nhiên là được tính trước kỹ càng----

      “Kết quả này, tôi đồng ý, sao cũng là tôi chịu thiệt.” Thù Man lắc đầu.

      “Vậy em muốn như thế nào?” Lý Khanh nhìn Thù Man lắc đầu, vẻ mặt cân nhắc hỏi.

      “Nếu em chọn người ?” Phú Tu tham gia, chỉ sợ đủ nháo.



      Bạch Thành quét mắt qua mọi người, thờ ơ lạnh nhạt, nhưng xem thú vị mười phần.

      “Được thôi.” Thù Man nhìn vẻ mặt chờ mong của Nam Tạm, lại nhìn Lưu Nhiên ôn hòa, ngón tay trỏ xanh nhạt trơn bóng duỗi ra, chỉ về Lưu Nhiên: “Tôi chọn Văn Hoa!”

      “Tại sao?” Vẻ mặt của Nam Tạm cam lòng.

      “Bởi vì tôi qua rồi, tôi đối với Văn Hoa vô cùng hứng thú, vô luận là thân vẫn lại là tâm.” Thù Man cười tươi, ánh mắt vô tư, lại còn mang theo tà khí.



      xong liền đứng dậy, chuẩn bị lấy rượu, chai rượu đến trước mặt, giương mắt nhìn----

      Chỉ thấy Bạch Thành đứng trước mặt, từ cao nhìn xuống, trêu tức , có chút mùi vị nhìn xuống. Mặc dù Thù Man cũng đứng, người cũng thấp, cao 1m65, nhưng Bạch Thành lại

      cao hơn cái đầu có dư.

      Thù Man vẫn giữ nụ cười yếu ớt, tiếp nhận chai rượu trong tay Bạch Thành,giơ lên, uống hơi, nhanh chậm, sau hơn mười phút chai rượu thấy đáy----

      Sau khi cồn có tác dụng, gương mặt ửng đỏ, môi diễm lệ, mắt mê ly, thân thể có chút say đến bên cạnh bàn, để chai rượu xuống, liếc mắt về người đàn ông vẫn duy trì vẻ nho nhã, ôn nhu, trong lòng thầm than: “ ta đúng là loại người giống mình nha!”

      Ngoắc ngón tay với Lưu Nhiên, mị nhãn như tơ nhìn chăm chú vào , thanh mềm mại giống như là lông chim bay: “Văn Hoa, đến đây.”

      Người đàn ông cười lại gần Thù Man, cánh tay duỗi ra, đem ôm vào lòng, hô hấp nhàng vỗ về đôi má của Thù Man: “ tinh, em mị hoặc như vậy là muốn câu dẫn người nào? Vẫn , có phải ở đây em cũng muốn buông tha ai ?”

      “Ha ha…” Mặt vùi vào ngực , Thù Man cười run rẩy hết cả người: “Ai tôi cũng muốn câu dẫn, chỉ muốn đem ….”

      Nâng khuôn mặt đỏ bừng lên, hai tay đặt lên gáy , kéo đầu xuống, ánh mắt mê ly đối diện với mắt , nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước chạm vào vành tai , lưỡi mềm mại liếm: “ nghĩ rằng, làm sao để lừa gạt lên giường, mặc cho tôi muốn làm gì làm, được ?”

      tinh!” Lưu Nhiên thầm tiếng, trực tiếp khi dễ đôi môi đỏ tươi ướt át của , hung hăng hôn, hoàn toàn tương phản với nhu thuận hằng ngày.

      “Uhm…” Thù Man rên ra tiếng, hoàn toàn tránh né, ngược lại đón nhận , hai người hôn đến điên cuồng, hôn đến quên mình, càng hôn càng xuất thần, cực nóng----

      Nháy mắt nhiệt độ trong phòng tăng vọt lên, hai người ôm hôn xuất thần kia, nhiệt độ như sốt cao, như muốn đem người chung quanh hong khô, hóa đá----

      Tay Thù Man trượt vào áo sơmi của , tìm đến quả cầu nho , vuốt ve, lôi kéo, đổi lại làm thân thể người đàn ông nháy mắt cứng ngắc----

      tinh, em muốn ở chỗ này muốn em sao?” Hô hấp của Lưu Nhiên gần như tắc nghẽn dồn dập, buông môi của Thù Man ra, thở phì phò, bàn tay to bắt lại bàn tay của làm loạn trước ngực , nhìn vào mắt , u, đen tối, giống như vòng xoáy, dẫn người hãm sâu vào.

      Giờ phút này cảnh cáo thiên hạ trong lòng, hy vọng có chừng mực, phải là người quân tử gì, phải là Liễu Hạ Huệ, nếu như còn tiếp tục, ngần ngại ở chỗ này, trước mặt nhiều người như vậy mà muốn .

      Thù Man sao có thể biết, những nghiệt này là người như thế nào, sợ sao? để ý sao?

      Giờ phút này, chỉ muốn được giải phóng----toàn thân nóng quá----ma quỷ tươi đẹp ở đáy lòng chỉ muốn cắn nuốt lý trí của ----

      Nóng quá---- biết, ở đây có người lén trộn rượu rồi----

      để ý tới Lưu Nhiên, kiễng chân lên chộp lấy môi , vuốt ve môi mềm mại, liếm láp, đầu lưỡi miêu tả hình môi---- ánh mắt mê ly, giống như có màn sương mỏng, thanh nhàng nức nở như con mèo: “Văn Hoa, Em thích , Văn Hoa, em biết em và là người giống nhau…”

      Bộ ngực sữa cao ngất kề sát , cọ cọ, đầu ngón tay xuyên qua tóc , đáy mắt sương mù phản chiếu gương mặt tuấn dật của , mắt u, để cho Lưu Nhiên thấy rằng, giờ phút này, ----trước mắt xinh đẹp như tinh này----chỉ có ----

      Ôm lấy ngừng tức giận vào lòng, hướng vào phía sofa, trực tiếp đem đặt dưới thân, hôn lên môi của , cổ, gáy, lan tràn xuống, in lại cái hoa hồng diễm lệ, gieo xuống dấu vết của Lưu Nhiên ----

      “Nóng quá…Văn Hoa…Uhm…” Thù Man vặn vẹo thân thể, xé rách quần áo người, đầu vai trần bại lộ dưới ánh đèn ái muội.

      Lưu Nhiên nhìn người dưới thân mất lý trí, ánh mắt mê loạn, nhìn đôi bàn tay nhắn kia ngừng xé rách quần áo của chính mình, quay đầu----

      Nhìn mấy người hứng thú và ánh mắt hưng phấn, trong lòng liền hiểu ---- hiển nhiên bọn họ cũng thường xuyên làm như vậy---

      “Hinh Nhi, em …” Vỗ vỗ vào đôi má của tình nhân, thấp giọng gọi, “Hinh Nhi, Hinh Nhi, em tỉnh lại …”

      “Văn Hoa, Văn Hoa, dẫn em , dẫn em … Em nên ở đây…” Bảo vệ tia lý trí cuối cùng trong đầu, Thù Man gọi dẫn ra khỏi nơi này, ngờ lại bị bỏ thuốc, bá đạo.

      “Được!”

      Nghe câu trả lời của , Thù Man yên tâm, tia lý trí sau cùng cũng bị cắn nuốt mất----

      Lưu Nhiên chỉnh lại quần áo cho Thù Man, ôm lấy vặn vẹo sofa----

      “Văn Hoa, cậu làm sao?” Lý Khanh nhìn Lưu Nhiên, thể tin nổi.

      Mấy người khác lại càng kinh ngạc, ta--- là Văn Hoa mà họ biết sao? Là người trông ôn hòa, nhưng kỳ thực luôn máu lạnh Lưu Nhiên?

      “Tôi đối với ấy cảm thấy hứng thú, cho nên ấy là của tôi.” Ngữ khí nhàng bâng quơ, sắc mặt ung dung.

      xong, ôm lấy Thù Man ra khỏi phòng, hề để ý tới mấy người có tâm trạng khác nhau----

      p/s chương sau có thịt nè!
      Last edited by a moderator: 15/12/14
      PhongVylinhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13 Ưu thương

      Editor: Rea

      Trong ghế lô rất yên tĩnh, mấy nghiệt ngồi vây quanh lại chỗ, sắc mặt trầm bất định, trong tay vuốt ve ly rượu, hiển nhiên trong lòng vui, ly rượu trong tay đột nhiên nảy lên, hơi được nuốt xuống bụng.

      “Khanh Tử, cậu sao? Chúng ta có thể xem mà.” Đặt ly rượu xuống, mày kiếm của Phú Tu nhếch lên, nhìn về sắc mặt u tối của Lý Khanh.

      “Các người khẳng định ta đến phòng lầu sao?” Bạch Thành vẻ mặt cà lơ phất phơ.

      “Dược tính rất mạnh, lại - được hạ với số lượng lớn, cậu biết hơn ai hết mà, ta muốn chạy xa chút, điều này là thể.” Nam Tạm cười xấu xa, ánh mắt xoay vòng, hiển nhiên trong bụng có suy nghĩ xấu xa.

      “Nếu Văn Hoa biết chúng ta…..” Lời còn chưa dứt, Bạch Thành có chút lo lắng nhìn về mấy người kia.

      tại lo lắng có tác dụng gì, sao lúc trước lại đề nghị*****?” Nam Tạm tức giận mắng.

      !” Sau khi hung hăng dập tắt điếu thuốc lá, Lý Khanh đứng dậy rời khỏi ghế lô, mấy người khác liếc mắt lẫn nhau, sau đó nhanh chóng đuổi kịp, đem lo lắng vừa rồi quẳng ra sau đầu.Truyện chỉ được đăng tại *******************, ở những nơi khác chỉ là hàng chôm chỉa.

      Thang máy tốc hành chạy thẳng tới lầu 68—là sào huyệt của nhóm nghiệt---

      Lưu Nhiên nghĩ tới những người em này đuổi theo mình, nhưng biết, bọn họ lại dám đuổi sau lưng mình, gắn camera siêu tại phòng của !


      Mấy người này từ đại viện lớn lên, được cưng chiều từ , từ đến giờ mối quan hệ cũng tệ, gia thế cũng tương đương. Từ khi tốt nghiệp đại học được vài năm, mọi người cũng tản ra, mỗi người đến quốc gia khác nhau, sau khi xuất ngoại trở về, có người vào bộ đội, có người tùy tiện ở .

      Chơi đủ rồi, tham gia quân ngũ cùng cơ quan, mấy người lại ở cùng nhau, hùn vốn mở mấy công ty bất động sản, làm ăn cũng tốt gặp trở ngại.

      Năm đó, công ty buôn bán có lời, họ lại thương lượng phen, quyết định lấy tiền lãi của công ty, tại tầng cao nhất của Hoàng Cung mỗi người mua
      căn nhà.

      Căn nhà này, Lưu Nhiên rất ít khi ngủ lại đây, số lần ở lại chỉ có thể đếm đầu ngón tay.

      Trái lại mấy người kia thường mang theo phụ nữ về thác loạn trác táng, có khi là cực kỳ cuồng dã, phóng đãng.

      Lưu Nhiên là người kín tiếng, cho nên vấn đề tình dục phóng đãng giữa bọn họ, tham gia, cho dù có ở tại đó cũng thờ ơ lạnh nhạt, coi như xem hồi xuân cung đồ sống.

      Lần này đúng là xuân cung đồ, có điều diễn viên chính là . Sau khi biết, trong lòng có thể thoải mái được sao? Mấy nghiệt kia luôn làm bất ngờ, nhưng lần này đùa giỡn Lưu Nhiên phải là ý tốt gì!

      Phòng khách rộng rãi, trang hoàng tao nhã lịch , tường treo vài bức danh họa, cả trong chuyện lẫn ngoài nước, cả căn phòng lấy vải kha ki làm chủ đạo, có vẻ hết sức sạch .

      Phòng khách là gian mở, cùng phòng ngủ ngăn cách nhau bởi bức tường cao, phòng tắm có kính thủy tinh là hàng nhập khẩu, đều treo ở đại sảnh vô cùng tinh xảo, xinh đẹp.

      Trong phòng tắm, ở bên trong bồn tắm lớn xa hoa, Thù Man quần áo đầy đủ ngâm mình trong nước lạnh, cơ thể nóng rực được dịu bớt, nhưng ý thức vẫn có chút ngơ ngẩn.

      Lưu Nhiên dựa vào bức tường thủy tinh, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, hai chân bắt chéo, tư thế tao nhã, thanh thản. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn nhắm chặt hai mắt, áp chế tác dụng của thuốc, dáng người lồi lõm đầy đủ.

      “Hinh Nhi, vẫn khỏe chứ?”

      “Văn Hoa, gọi em là Thù Man, được chứ?” Thù Man vẫn nhắm hai mắt, hô hấp vẫn chưa ổn định, hơi thở mỏng manh.

      “Thù Man?”

      “Vâng.”

      lâu sau, Lưu Nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng, muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng vẻ mặt của vẫn lạnh nhạt: “Vì sao?”

      “Trước mặt , Văn Hoa, em chỉ là Thù Man, chỉ muốn nghỉ làm Thù Man” Tại trước mặt người đàn ông này, là trước mặt của đồng loại, muốn làm thế thân, giờ phút này chỉ là Thù Man.

      Giờ phút này, mệt mỏi quá, thân người và tâm, thương cảm bao vây linh hồn , ưu thương tới đột ngột như vậy, làm kịp phòng ngự!

      Tên có lẽ là chỉ dùng để xưng hô, đối với Thù Man lại là quan trọng nhất, cái tên này cực kỳ phù hợp với linh hồn , tinh xảo, ôn nhu, ngang bướng, mị hoặc!

      “Cực kỳ thích hợp với em.”

      “Cuối cùng cảm nhận được, em phải ấy, nhưng em bây giờ, rất thích.” Lưu Nhiên cười yếu ớt, từ từ tiến lên, đầu ngón tay day , chạm vào mặt vẽ phác thảo hình dáng của , mặt mày, đôi môi tươi đẹp, lần, giống như mê muội, quyến luyến, đau lòng.

      Thù Man phản bác, cũng gì.

      có thể thừa nhận đây phải là sao? Chỉ sợ , cũng tin.

      “Phật , kiếp trước có nhân, kiếp này có quả. Cho nên trước khi người được sinh ra, được định sẵn kiếp số, nhất định phải sống cho tốt, cũng có kết quả thôi.” Thù Man mở mắt ra, nhìn dung nhan tuấn tú trước mặt, nỉ non: “Văn Hoa, tin ?”

      “Ừ, biết vì sao, liền tin em, tin vào lời em , Thù Man.” Mắt của người đàn ông cực kỳ chân thành.

      “Sư thái , kiếp trước em là bông sen trong cốc của Phật, cho nên có duyên với Phật. Kiếp trước đau khổ, sinh hoạt khổ hạnh, linh hồn bơ phờ, tâm linh khô kiệt, cho nên kiếp này em mới có tất cả, cũng cần phải nở rộ ánh sáng của chính mình, cho dù ngắn ngủi, cho dù dầu cạn đèn tắt, cũng là tình nguyện, ít ra em cũng có thể phát sáng, dù là trong nháy mắt.”

      thanh của phiêu đãng trong khí, chìm nổi, khuôn mặt đỏ bừng giống như chìm vào ưu thương, phiền muộn, bàng hoàng, mênh mông, khắc vào đáy lòng của Lưu Nhiên, cũng tiến vào gian khác, là tâm của mấy nghiệt kia.

      “Có lẽ cả đời em có được thân thể khỏe mạnh, sinh mệnh mới, chỉ là phần ước hẹn, hoàn thành tâm nguyện, thậm chí là đến gian khác, mình lĩnh hội nội tâm ma chướng, mình nhấm nháp máu lạnh lẽo trong người, mình bị ma quỷ chôn giấu trong người giày vò, mãi đến khi chúng nó theo sinh mệnh của em mà chết … trừ khử.”

      “Bến đồ của cuộc đời mỗi người, chỉ cần theo số mệnh an bài sẵn, đường chậm chạp xuống phủ, sinh mệnh mang đến ngọt ngào và thống khổ, tại năm xưa nhạt nhẽo, xem xuân hoa thu nguyệt tàn, thừa nhận sinh lão bệnh tử. Cả đời đó, có ?”

      thanh của trống rỗng, đáy mắt yên lặng, sắc mặt phiền muộn ưu thương.

      “Thù Man, Thù Man, Thù Man, Thù Man…” Lưu Nhiên biết làm sao để an ủi , chỉ có thể gọi từng tiếng , vuốt ve , để cho cảm nhận được ở bên , ít nhất vào giờ phút này phải độc.

      Thù Man cảm nhận được tâm ý của , cánh tay vòng qua cổ : “Văn Hoa, ôm em ra ngoài.”
      Last edited by a moderator: 23/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13 Ưu thương

      Editor: Rea

      Trong ghế lô rất yên tĩnh, mấy nghiệt ngồi vây quanh lại chỗ, sắc mặt trầm bất định, trong tay vuốt ve ly rượu, hiển nhiên trong lòng vui, ly rượu trong tay đột nhiên nảy lên, hơi được nuốt xuống bụng.



      “Khanh Tử, cậu sao? Chúng ta có thể xem mà.” Đặt ly rượu xuống, mày kiếm của Phú Tu nhếch lên, nhìn về sắc mặt u tối của Lý Khanh.

      “Các người khẳng định ta đến phòng lầu sao?” Bạch Thành vẻ mặt cà lơ phất phơ.

      “Dược tính rất mạnh, lại - được hạ với số lượng lớn, cậu biết hơn ai hết mà, ta muốn chạy xa chút, điều này là thể.” Nam Tạm cười xấu xa, ánh mắt xoay vòng, hiển nhiên trong bụng có suy nghĩ xấu xa.


      “Nếu Văn Hoa biết chúng ta…..” Lời còn chưa dứt, Bạch Thành có chút lo lắng nhìn về mấy người kia.

      tại lo lắng có tác dụng gì, sao lúc trước lại đề nghị*****?” Nam Tạm tức giận mắng.

      !” Sau khi hung hăng dập tắt điếu thuốc lá, Lý Khanh đứng dậy rời khỏi ghế lô, mấy người khác liếc mắt lẫn nhau, sau đó nhanh chóng đuổi kịp, đem lo lắng vừa rồi quẳng ra sau đầu.Truyện chỉ được đăng tại *******************, ở những nơi khác chỉ là hàng chôm chỉa.

      Thang máy tốc hành chạy thẳng tới lầu 68—là sào huyệt của nhóm nghiệt---

      Lưu Nhiên nghĩ tới những người em này đuổi theo mình, nhưng biết, bọn họ lại dám đuổi sau lưng mình, gắn camera siêu tại phòng của !


      Mấy người này từ đại viện lớn lên, được cưng chiều từ , từ đến giờ mối quan hệ cũng tệ, gia thế cũng tương đương. Từ khi tốt nghiệp đại học được vài năm, mọi người cũng tản ra, mỗi người đến quốc gia khác nhau, sau khi xuất ngoại trở về, có người vào bộ đội, có người tùy tiện ở .

      Chơi đủ rồi, tham gia quân ngũ cùng cơ quan, mấy người lại ở cùng nhau, hùn vốn mở mấy công ty bất động sản, làm ăn cũng tốt gặp trở ngại.

      Năm đó, công ty buôn bán có lời, họ lại thương lượng phen, quyết định lấy tiền lãi của công ty, tại tầng cao nhất của Hoàng Cung mỗi người mua


      bởi vì tôi hận ấy, mà vì tôi ấy. Tôi hận tôi ấy.”

      “Tôi vốn cho là, loại tình cảm này biến mất khi Tô San biến mất, nhưng mà…” Cổ họng Lâm Duệ nghẹn ngào: “Nhưng mà tôi sai lầm rồi.”

      Đúng, sai lầm rồi. Mất Tô San nỗi đau đó sinh mạng thể chịu đựng nổi.

      khẽ cúi người, tư thế mặc dù hèn mọn nhưng giọng vẫn vang vang có lực.

      “Làm ơn cho tôi cơ hội, tôi xin lấy sinh mạng ra thề, người vĩnh viễn bây giờ hối hận với lựa chọn hôm nay.”

      Hạ Tâm Di há mồm muốn , nhưng lại thể gì. Đúng lúc giằng co Lâm Gia Thịnh lại nhấc chân phá cửa mà vào.

      “Lâm Duệ, mày cũng cần coi ai cũng là kẻ ngu. Trong lòng mày tính toán gì, cho là tao biết sao?” trán ông nổi đầy gân xanh, bởi vì tức giận mà mặt cũng đỏ lên.

      “Nam tử hán đại trượng phu, muốn tranh giành cái gì, cũng phải dựa vào hai bàn tay mình. có việc gì đừng học những trò bỉ ổi của mẹ mày.” Lâm Gia Thịnh càng càng giận, cuối cùng bước nhanh tới, cước đá thẳng vào ngực Lâm Duệ.

      Hạ Tâm Di nhìn thấy tình hình ổn, vội vàng đem Lâm Gia Thịnh ôm lại, kéo về sau mấy bước: “Gia Thịnh, bình tĩnh chút, con trẻ có gì đúng, từ từ dạy dỗ là được, tại sao có thể động chân động tay như vậy?”

      “Em buông ra. Hôm nay nhất định phải đánh chết tên nghịch tử này. Nếu San San sớm bị nó hại chết.”

      Lâm Gia Thịnh cố hết sức thoát khỏi Hạ Tâm Di, nhưng lại dám dùng quá nhiều sức, nên chỉ đành dùng đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Duệ, làm như hận ăn tươi nuốt sống được .

      Lâm Duệ lẳng lặng quỳ gối, nhìn Lâm Gia Thịnh cùng Hạ Tâm Di giằng co, mặt vẫn là nụ cười, giống như thưởng thức màn kịch vui.

      Lâm Gia Thịnh nhìn thấy càng tức giận, vơ tay nắm lấy đèn bàn ném vào đầu .

      “Xoảng” tiếng vang lớn, máu chảy dài khuôn mặt Lâm Duệ. Đèn thủy tinh nát vụn dưới đất.

      Hạ Tâm Di sợ ngây người, cũng dám chần chờ mà nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Gia Thịnh, quay đầu về phía Lâm Duệ, la lớn: “Còn mau ra ngoài. nhanh lên.”

      Dưới thúc giục của Hạ Tâm Di, Lâm Duệ rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy, chú ý sờ sờ lỗ tai của mình, đầu ngón tay đỏ thẫm máu.

      Nhìn bàn tay đỏ máu, nụ cười bên môi càng rực rỡ.

      Bầu khí yên lặng kì quái làm cho Lâm Gia Thịnh cùng Hạ Tâm Di hẹn mà cũng dừng động tác, đồng loạt nhìn về phía Lâm Duệ.

      Chỉ nghe thấy giọng cười : “Cha, người cũng nên đem người khác biến thành người ngu. Người tôi muốn lợi dụng Tô San, vậy xin hỏi người, người thương Tô San có mấy phần lòng?”

      Ánh mắt Lâm Duệ lại nhàn nhạt di chuyển về phía Hạ Tâm Di: “Còn bà nữa, mẹ kế vĩ đại của tôi, bà đối xử tốt với tôi, có mấy phần là lòng?”

      Im lặng, im lặng…

      Lâm Duệ lùi về sau bước chợt cười to lên, nụ cười như kiềm chế được.

      Tình cảm trong nhà giàu, cho tới bây giờ cũng toàn là giả dối. Cái gọi là lòng, chỉ là câu chuyện cười mà thôi.

      Cũng may là, San San của vẫn luôn trong sáng như vậy, giống như ánh trăng, làm cho cuộc sống ảm đạm của thêm phần tươi sáng.

      Lâm Duệ xoay người ra cửa, tìm ánh trăng của mình.

      Xích đu trúc, Tô San ôm gối ngồi đó, kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại ở trong tay. Có tin nhắn mới đến từ số điện thoại xa lạ mà biết.

      -- Lục Minh Viễn.

      cần tới tìm tôi.” ta viết như vậy.

      Tô San chậm rãi đem điện thoại bỏ vào trong túi, ánh hoàng hôn đỏ cả chân trời, thở dài hơi, cảm thấy trong đầu vô cùng hỗn độn, giống như trước mắt có cuộn chỉ len, càng lăn càng lớn, đầu mối ngày càng nhiều, nhưng vẫn mãi tìm ra được.

      “San San.” Sau lưng bỗng có người gọi , Tô San quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Duệ đứng thẳng người dưới gốc cây cổ thụ.

      cười, vẻ mặt trở nên nhu hòa, lo lắng hỏi: “Sao vậy? có gì chứ?”

      Lâm Duệ theo bản năng nghiêng người, để cho Tô San thấy bên tai bị thương của mình, nửa đùa nửa : “Còn có thể xảy cái gì? Cũng chỉ là sợ ăn hiếp em thôi.”

      tiến lên nắm lấy tay Tô San, mặt mũi dịu dàng : “Nhưng mà, thời gian làm bọn họ thay đổi suy nghĩ.”

      Tô San khéo léo gật đầu : “Ừ, vậy chúng ta được rồi chứ?”

      Vừa đúng lúc này, quản gia Tề bước tới khom người : “Tiểu thư, xe chuẩn bị xong, ngay sao?”

      Vẻ mặt Tô San vui vẻ: “ cần, cháu nữa.”

      Chú Tề thoáng ngẩn ra, ngay sau đó liền đáp ứng: “Đúng rồi.”

      Chỉ có Lâm Duệ từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt đứng bên, khóe miệng lên nụ cười như cười. Giống như mặc kệ Tô San vừa muốn đâu, rồi vì sao lại , nhưng cũng đều nằm trong tầm kiểm soát của
      Last edited by a moderator: 23/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :