1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Yêu nghiệt trở về - Băng Lãnh Nữ Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5 Xuất viện

      Editor: Rea

      Hôm nay là ngày Thù Man xuất viện, Chu lão gia tự mình tới đón, sáng sớm chưa đến tám giờ, xe đứng chờ ở ngoài cửa bệnh viện, người lái xe mặc quân trang toàn thân, vẻ mặt nghiêm túc cung kính đứng chờ tại chỗ. Thù Man nắm khuỷu tay của ông cụ, khóe môi cong cong, đáy mắt quanh quẩn tia cười, ngọt ngào như mật, bất kể ai thấy cũng có cảm giác thể xác và tinh thần đều sung sướng.

      Kỳ mấy nghiệt ngạo mạn tìm mọi cách để thăm dò , người nhà bị mất trí nhớ, lại càng lo lắng và thương tiếc. Bất quá chỉ đêm ngắn ngủn, liền có thể xuất viện, đặc biệt Thù Man rất ghét bệnh viện, kiếp trước vì thân thể gầy yếu mà thường xuyên phải đến đây.

      Sau khi làm các loại kiểm tra xong, tất cả đều là dụng cụ chữa bệnh tiên tiến nhất, các chuyện gia đều tự mình thao tác, làm kỹ từng chi tiết, sợ sai sót, kết quả kiểm tra, đương nhiên là có kết quả. Sau khi kiểm tra kết thúc, viện trưởng họp bàn nửa giờ, sau cùng đưa ra kết luận, ý kiến nhất trí là mất trí nhớ tạm thời, là do Chu Nham Hinh bị kích động, trong tiềm thức, tính phản xạ bài xích, tự chủ vứt bỏ những chuyện làm đau lòng, muốn nhớ lại tất cả, cùng với sinh hoạt cũ.
      Tóm lại, đối với kết quả này
      Hôm nay là ngày Thù Man xuất viện, Chu lão gia tự mình tới đón, sáng sớm chưa đến tám giờ, xe đứng chờ ở ngoài cửa bệnh viện, người lái xe mặc quân trang toàn thân, vẻ mặt nghiêm túc cung kính đứng chờ tại chỗ. Thù Man nắm khuỷu tay của ông cụ, khóe môi cong cong, đáy mắt quanh quẩn tia cười, ngọt ngào như mật, bất kể ai thấy cũng có cảm giác thể xác và tinh thần đều sung sướng.

      Kỳ mấy nghiệt ngạo mạn tìm mọi cách để thăm dò , người nhà bị mất trí nhớ, lại càng lo lắng và thương tiếc. Bất quá chỉ đêm ngắn ngủn, liền có thể xuất viện, đặc biệt Thù Man rất ghét bệnh viện, kiếp trước vì thân thể gầy yếu mà thường xuyên phải đến đây.

      Sau khi làm các loại kiểm tra xong, tất cả đều là dụng cụ chữa bệnh tiên tiến nhất, các chuyện gia đều tự mình thao tác, làm kỹ từng chi tiết, sợ sai sót, kết quả kiểm tra, đương nhiên là có kết quả. Sau khi kiểm tra kết thúc, viện trưởng họp bàn nửa giờ, sau cùng đưa ra kết luận, ý kiến nhất trí là mất trí nhớ tạm thời, là do Chu Nham Hinh bị kích động, trong tiềm thức, tính phản xạ bài xích, tự chủ vứt bỏ những chuyện làm đau lòng, muốn nhớ lại tất cả, cùng với sinh hoạt cũ.

      Tóm lại đối với kết quả này với Thù Man còn gì tốt hơn, CHu Nham Hinh trước kia chết, phải sao? Cho dù cách chữa trị tót thế nào?Thân thể đổi chủ.Có thể làm khác sao?

      Bây giờ Thù Nam có được sinh mệnh mới, về sau có thể tùy ý mà sống, tùy ý phóng thích hắc ám bị mai tang dưới đáy lòng tiêu xài linh hồn điên cuồng ngủ đông, ma quỷ tươi đẹp, làm nghiệt!

      sợ bất kỳ kẻ nào thấy được bản tính của , sợ họ hoài nghi hay kinh ngạc, ngại gì chứ, bọn họ nghĩ thay đổi?Có thể thay đổi sao? đặt trước mắt họ, thân thể này vẫn như cũ.

      Giờ phút này, trong lòng Thù Man có loại hưng phấn mà trước đây chưa từng có, kêu gào kích thích, ma quỷ torng lòng muốn được giải phóng, “ Thả ta ra ngoài, Thả ta ra ngoài!”

      ra ngoài cửa lớn của bệnh viện, ánh mặt trời chiếu xuống, bao phủ toàn than của Thù man, ánh mặt trời làm cho mở được mắt ra được, theo bản năng giơ tay che khuất nó, mở ra khe ở đón nhận ánh sáng chói mắt, mặc dù chói mắt, lại hơi nóng, nhưng Thù Man lại thích.

      “Bảo bối, lên xe !” thanh cưng chiều của ông cụ truyền vào lỗ tai của Thù Man.

      “Vâng, ông nội ông lên trước , ngồi vào trong ấy” Thù Man liền đỡ ông cụ lên xe.

      “Ha ha… là đứa bé ngoan, ông nội thích bảo bối của ông nội như vậy” Chu Hoành Vũ vẻ mặt vui mừng nhìn về phía cháu .

      Thù Man lên xe, lái xe liền cẩn thận đóng cửalại, cắm chìa khóa, khởi động xe, chiếc Audi A9 liền di chuyển, nhanh chóng mà vững vàng. Phong cảnh hai bên đường nhanh chóng lùi lại, cây cối hai bên đường tươi tốt, nhà cao tầng vô số, ảnh ngược ở kính xe sặc sỡ, tạo nên chuỗi phong cảnh.

      Thù Man bị những cảnh loang lỗ nghiền nát này hấp dẫn, tất cả suy nghĩ liền hãm trở vào, giống như trở về vớ hai mươi năm trước khi sống tại am ni . Giống như thấ được Tuệ Ni Sư Thái từ bi, mặt có những nếp nhăn, những biểu tình rất có thể thấy rang. cùng sư thái ngồi tại Phật đường, ngồi xếp bằng, môi khẽ mở, đọc quyển kinh Phật.

      Kinh Phật dẫn nhân thâm tệ, suy nghĩ sâu xa, tỉnh lại thấy mình sống ở thế gian tội nghiệt. Khi đó mặc dù miệng đọc kinh Phật, trong đầu cũng luu chuyể kinh văn, nhưng đáy lòng lại bay đến nơi trần thế. Lại còn nhớ ngày đó, Tuệ Ni sư thái gọi vào thiện phòng, sắc mặt bình tĩnh như biển, mí mắt hơi khép lại, từ đầu tới cuối, mãi khi ra khỏi căn phòng đó, cũng chưa thấy mở ra.

      “Thù Man, tâm con chưa bao giờ an tĩnh, tại bất an, Thanh Đằng Cổ Phật, kinh Phật, phải là điều con muốn”

      “Trời sinh con bị câm, thân thể gầy yếu, con tu hành cùng với Phật Tổ, Phật sớm an bài, hy vọng con sớm ngộ ra đạo, quay về cửa Phật”

      “A di đà Phật!” Niệm kinh Phật xong, lão nivẫy vẫy tay “ thôi…”

      “Bảo bối, con làm sao vậy?”

      “Dạ?” Ông cụ làm đứt dòng suy nghĩ của Thù Man, đột nhiên tỉnh lại, gần trong gang tấc là khuông mặt lo lắng của ông cụ.

      Khóe môi liền lên nụ cười, cười trở thành bản năng của Thù Man: “ ông nội, con sao, chỉ là có chút hoảng hốt”

      “Ừ có việc gì tốt rồi.” Vẻ mặt cảu ông cụ vẫn lo lắng, dặn dò: “ thoải mái ở đâu, nhất định phải , được giấu, nghe

      “Vâng” Thù Man liền gật đầu.

      Quay đầu lại nhìn bên ngoài cửa sổ, tiến vào đại viện, cây hai bên đường lớn, giống như cây ngô đồng, cành to lá màu lục che nắng, bóng cây lắc lư.

      “Thủ trưởng đến nhà rồi”

      Cảnh vệ viên lập tức mở cửa xe, Thù Man liền tự mình xuống xe. Lọt vào tầm mắt là tòa nhà hai tầng, hàng rào có dây leo quấn quanh, cửa cổng chạm khắc hoa văn. Bên cạnh cửa sổ là hai bảo vệ, dáng người đứng thẳng, quântrang sạch , nhìn thấy ông cụ liền cúi đầu vấn an. Đôi vợ chồng trung niên chờ ở cửa, hai bên là hai người thanh niên tuấn, tướng mạo có bảy tám phần giống nhau.

      “Hi Nhi, vào nhà ” Chu mẫu liền tiến lên, ôm lấy cánh tay , vẻ mât sủng nịnh.

      “Em ” Đó là giọng của người đàn ông trưởng thành, gọi Thù Man, ngữ khí gượng gạo, thân thiện, gọi cho qua. Người đàn ông trẻ tuổi, thái độ lạnh lùng, đơn giản trầm mặc, ánh mắt cũng keo kiệt, muốn bố thí cho .

      “Ba, mẹ” Thù Man gọi đôi vợ chồng trung niên, cha mẹ của thân thể này, sau đó quay đầu về phía của hai người đàn ông, tươi cười ngọt ngào: “ cả, hai”. Làm hai người nhất thời sững sờ.

      Sau đó liền theo Chu mẫu lên lầu, biết vì sao hai người kia sững sờ, khóe môi càng thêm cong sâu sắc.

      Chu Nham Hải và Chu Nham Bắc liếc nhau, nghĩ thầm rằng xem ra điều ba me , người dị nhân nhà họ làm cho họ đau cả đầu quả thay đổi, “ Mất trí nhớ sao?”
      Last edited by a moderator: 9/11/14
      hikari2088, PhongVy, minhminhle2 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6 trai

      Editor: Rea


      Trong phòng đọc sách ở lầu hai, hai em Chu gia ngồi ở cạnh cửa sổ sát mặt đất, tư thế lười biếng, mỗi người chiếm cứ góc của sôpha, bàn trà thủ công là hay ly ca phê, lặng im gì.

      Chu Nham Băng nhìn em trai, phá vỡ im lặng: “A Hải, em nha đầu kia bị bệnh sao?”

      Chu Nham Hải cực kỳ phong độ, mí mắt trợn lên, trực tiếp tặng cho trai cái xem thường: “Ai, em này, bệnh viện kiểm tra rồi, là chuyên gia tốt nhất, chỉ cần tin tưởng là được rồi.”

      hiểu, chú ở Mỹ ba năm mà xem như là có vậy, động chút liền…. nghĩ khi chú tham gia quân ngũ khác rồi.”

      “Cốc cốc!” Lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa.

      Hai em khỏi liếc ngầm nhau, đều nhìn về phía cửa, buông ly cà phê trong tay xuống, Chu Nham Băng liền giọng: “Vào !”

      Cửa bị đẩy ra, Thù Man toàn thân mặc áo vải bông màu đỏ tươi vào, nhìn về hai người đàn ông ngồi sôpha dưới cửa sổ, mắt to sáng trong như ngọc, mang theo nụ cười ấm áp: “ cả, hai, em muốn xem vài cuốn sách, mẹ em tới đây tìm được, em lấy được ?”

      Hai người nhìn về phía mắt cười của , hình như giống như trước kia bài xích người này, tự giác liền gật đầu.

      “Cám ơn hai , các người cứ tiếp tục, cần phải để ý đến em.” Sau khi cảm ơn, Thù Man thẳng đến bên giá sách cực cao gần chạm đến trần nhà, bắt đầu tìm từ tầng dưới, tìm cuốn sách mình muốn xem.

      Phía sau hai luồng mắt như hình với bóng, vẫn quấn quanh người của Thù Man.

      “Nham Hinh?” Chu Nham Hải nhìn lưng của , nhàng kêu tiếng.

      “Vâng?” Thù Man xoay người, nhìn về phía hai người đàn ông, “Làm sao vậy?”

      “A….., có việc gì, em….Dù sao….” Chống lại ánh mắt sáng trong của , Chu Nham Hải đột nhiên biết nên làm gì, theo bản năng liền giơ tay cào tóc: “Trước kia em chưa bao giờ bước vào thư phòng.”


      Thù Man gì, trong lòng oán thầm, đó là trước kia mà.

      Đứng lên đến cạnh , như vậy, để cho khỏi sinh ra tia hảo cảm, chưa suy nghĩ ra: “Em muốn tìm sách gì, tìm giúp em.”

      “Vậy, cảm ơn hai.” Thù Man nở ra nụ cười đẹp ngọt ngào, thanh mềm mại: “Hinh Nhi muốn tìm sách về tôn giáo, Linh Hồn chết của Sidney Shelton, Tình, trước đây có hai bản, nhưng bản nguyên văn vẫn tốt hơn, nhưng bản dịch cũng rất tốt.”

      Nghe xong Chu Nham Hải liền sững sờ, đó chính là rung động, rung động đến từ đáy lòng. muốn xem tác phẩm văn học nổi tiếng của nước người, lại—nguyên văn càng tốt, biết xem sao?

      Đáy mắt vẫn tràn đầy vô tư chân thành.

      “Khụ.” Ho tiếng để che dấu đáy lòng rung động, “Nham Hinh, em biết tiếng sao?”

      Nghe hai ngưỜi chuyện, Chu Nham Băng cũng cực kỳ tự nhiên đến bên cạnh hai người, tò mò nhìn về phía vẫn nở nụ cười yếu ớt, cực kỳ mong chờ đáp án của .

      “Ha ha….” Thù man liền cười , trong mắt lóe ra tia sáng, giọng điệu trêu tức hỏi lại: “ hai, lẽ trong mắt Hinh Nhi vô dụng đến thế sao? Là cái gì cũng biết sao?”

      phải trước kia em rất ghét đọc sách sao, phải là từ đến lớn chưa bao giờ em thi đậu cuộc thi nào.” Chu Nham Băng đến bên cạnh hai người, giọng điệu trong veo mà lạnh lùng, thẳng ra, có thể là có chút tàn nhẫn, vạch trần vết sẹo nội tâm đen tối mà “Chu Nham Hinh” muốn ai động vào, cũng là nhắc lại chuyện trước kia bằng cấp nghề nghiệp.”

      Ánh mắt của Chu Nham Băng và Chu Nham Hải vẫn chăm chú nhìn nụ cười thay đổi của , lại càng buông tha bất kì biểu tình gì mặt .

      làm cả, tận lực khó xử cũng được, rất tò mò, cũng chờ mong, xem trả lời như thế nào-

      “Ai…..” Thù Man thở dài, thanh cực kỳ ủy khuất, ánh mắt bi thương: “Qúa khứ của Hinh Nhi, trong mắt các tệ như vậy sao? Nghĩ đến Hinh Nhi là nghĩ đến sỉ nhục của Chu gia sao? Như vậy…..”

      Mắt to tầng hơi nước-----

      Tay của Thù Man, nắm tay hai người nhìn mình chăm chú, đến bên cạnh sô pha bên cạnh cửa sổ---

      Hai em Chu gia cũng có tránh né, mặc cho nắm----

      Sau khi Thù Man ngồi xuống, liền nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời cuối mùa xuân chiếu ánh sáng lên người , lên mặt---

      Giống như tăng thêm cho tầng yên tĩnh, như như , màn lụa mỏng ấm áp----

      môi từ đầu tới cuối vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt----

      Giờ phút này bình tĩnh, tốt đẹp, hấp dẫn tầm mắt của bọn họ----

      Thư phòng rất yên tĩnh, trừ bỏ thanh của tiếng hít thở ra, chỉ có thể nghe thấy tiếng của , tiếng trầm thấp, lại ôn nhu ----

      “Hinh Nhi nhớ mình trước kia là cái dạng gì nữa, những thứ này chịu nổi, mãnh liệt, kiêu căng, trong đầu còn trí nhớ, chỉ là nghĩ đến cái gì, cứ làm cái gì………..”.

      “Mặc kệ trước kia em là cái bộ dạng gì, tính cách có bao nhiêu xấu xa nữa, bao nhiêu hiếu thảo.Em chỉ hy vọng về sau, em cùng ông nội, ba mẹ, các , có thể sống chung yên ổn, dùng ánh mắt kì lạ, soi mói để nhìn em, được chứ?”

      “Dù sao em và các cũng có cùng huyết thống, phải em là em của các sao?”

      nhìn bọn họ bằng thái độ khẩn thiết và chân thành----

      Ngữ khí cực kỳ thành khẩn----

      Khuôn mặt nhẵn nhịu, nhắn, mang theo dấu vết của bệnh tật nên hơi trắng xanh, môi cũng hơi khô nứt----

      Cặp mắt đen trắng ràng, lại mang theo chút ưu thương----

      Chu Nham Băng khẽ cau mày, nhìn kia, em của bọn họ, biểu của lúc này, giọng điệu này, lại tự nhiên, như thể chính là như vậy.

      Chu Nham Hải vươn hai tay ra, nhàng ôm lấy ----giờ phút này thấy đau lòng cho đứa trẻ này----

      chỉ cảm thấy, giờ phút này tiếp nhận được này, về sau chính là em của , thương , cưng chiều ---

      Ngày trước em như vậy khiến thấy hổ thẹn, nhục nhã----

      tại cũng rất dễ dàng thay đổi để tiếp nhận ----

      Thù Man rúc vào ngực của ngực của người đàn ông mang theo mùi thơm ngát-----

      Trong ngực tràn đầy ánh nắng mặt trời ấm áp, cho cảm giác an toàn—

      tốt,

      Dễ dàng như vậy, bịa đặt vài câu mà , cái ánh mắt điềm đạm đáng , được lời, làm thay đổi trai khi vào cửa chán ghét ----

      “Ha ha…..” Trong lòng của Thù Man liền cười lạnh, “ đúng là cực kỳ dễ dàng.”

      Cọ cọ khuôn mặt nhắn trong lòng của người đàn ông, tại góc độ mà hai người nhìn thấy, Thù Man cong lên khóe môi----

      Đáy mắt ý cười rất sâu, tự nhiên tràn ra tia tà khí----

      Chỉ là hai người đàn ông kia cũng phát ra khí chất khéo léo người của thay đổi---- ----
      Last edited by a moderator: 18/11/16
      minhminhle, Winterlinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7 Ở chung

      Editor: Rea


      Hội quán Hoàng Cung cực kỳ phồn hoa ở trung tâm của Đại lộ HongKong. Nội thất xa xỉ, bên trong quái hoành hành, ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc đủ hết cả, là nơi cực kỳ bỉ ổi, tới đây chơi đùa đều là thiếu gia Phú Nhị Đại hoặc là khốn khiếp của Đại viện.

      Tóm lại câu, có tiền, phải có quyền-----

      Bên trong ghế lô cũng có ồn ào như xưa, nhạc cũng có, năm nghiệt với tư thế tao nhã ngồi sofa, cầm ly rượu khẽ uống, chuyện.

      Yên tĩnh như vậy từ lúc ba giờ chiều vẫn bảo trì nguyên vẹn như vậy đến gì cũng gần hai giờ.

      Mấy nghiệt đều nhàm chán hết sức, xương cốt đều kêu gào, muốn điên cuồng, muốn phóng thích, nhưng trong Hoàng Cung đều là đại bản danh sơn trại của bọn họ, sớm chơi hết ngàn lần ngừng, hiểu đến còn cái gì có thể làm cho bọn họ cảm thấy kích thích.

      “Thực là TMD nhàm chán, lão tử phải che đậy lông rậm rồi.” Bạch Thành giận dữ than thở ra tiếng.

      Mấy người khác thấy bộ dáng như vậy, đều lắc đầu cười ----

      Phú Tu đột nhiên nhìn qua Lưu Nhiên, ngừng nháy mắt với Nam Tạm, hiển nhiên là nghĩ tới việc gì hay----

      Nam Tạm hiểu được, dù bận vẫn ung dung đặt ly rượu xuống, có ý tốt nhìn về phía Lưu Nhiên toàn thân tao nhã---

      “Văn Hoa, phải ngày đó nha đầu rất quan tâm tới chú hay sao, vì sao đến giờ vẫn chưa gọi điện thoại cho chú?” Nam Tạm liền lim dim mắt dài, nhìn chăm chú vào vẻ mặt ôn nhã của người nào đó.

      ấy thay đổi phải là như ban ngày hay sao, hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Lưu Nhiên bắt chéo hai chân, thưởng thức ly rượu trong tay, vẻ mặt biết.

      “Cái kia, hay là cậu gọi điện thoại cho ấy ?” Phú Tu khẩn trương liền đề nghị trước.

      “Đúng vậy, tôi cảm thấy được đấy.” Lý Khanh cười yếu ớt tham gia.

      “Cắt, tôi mấy người các cậu, TMD ăn no rửng mỡ, nha đầu kia dễ dàng quấn lấy các cậu, trái lại các cậu bị coi thường, chủ động trêu chọc ấy.” Bạch Thành vẻ mặt khinh miệt, nhìn quét qua vòng.

      “Ha ha…..” Nam Tạm cười ra tiếng, nhìn về phía Bạch Thành, trong mắt lóe ra tia sáng: “Cậu phải biết đấy chứ? là thú vị nha, nha đầu kia khai chiến trắng trợn với Văn Hoa đó.”

      Vẻ mặt Bạch Thành mờ mịt, nhìn về phía em tốt, tâm tư xem như hiểu được, nhóm người này ai mà hiểu, chỉ là thứ đồ chơi linh tinh thôi.

      “NND, đúng là JJ tốt mà, kẻ biết chuyện lại lừa gạt huynh đệ, quá có suy nghĩ.” Bạch Thành oán giận câu.

      “Vậy….Nghĩa là, tôi phải gọi điện thoại cho ấy sao?” Lưu Nhiên ôn nhu cười, nhìn về phía mọi người, đáng đánh đòn vì biết rồi mà còn cố hỏi.

      Nhất thời liền nhận được mấy tiếng khinh thường----trong lòng liền thế này: “Còn giả bộ nữa!”

      Lưu Nhiên lấy điện thoại trong túi quần ra, nhấn vài nút, để điện thoại vào tai---mí mắt buông xuống, khóe môi hơi nhếch lên-

      Tuy mấy nghiệt kia trong lòng mắng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Lưu Nhiên lấy ra điện thoại----

      Chu gia-----

      Thù Man toàn thân lười biếng, thoải mái cuộn mình sofa dưới cửa sổ, đầu gối vào gối, chân duỗi ra trong lòng của Chu Nham Hải. Thù Man xem tác phẩm nước ngoài, hai ly trà lài thơm ngát mùi thơm xông vào mũi, vẫn bốc lên hơi nóng----

      Chu Nham Hải dựa vào lưng sofa, chuyên chú xem văn kiện tay, có khi giương mắt nhìn người lười biếng như mèo kia, nhìn đôi chân khép lại trong lòng mình, ý cười tự giác lan tràn đáy mắt, mang theo sủng nịch----

      Nham Hinh như vậy, từ nội tâm làm cho hết sức thích----

      Có lẽ đôi khi cũng muốn, cũng tự hỏi, từ lúc nào mà bọn họ lại thân thiết như vậy nha-----

      Mỗi lần gặp vấn đề này, hai người từng chút từng chút suy nghĩ lại, lần lượt trở về lúc-----

      Từ ngày xuất viện đến nay, từ lần gặp nhau trong thư phòng, đến nay được tháng, giống như rất thích nơi này, luôn ở trong thư phòng tại lầu hai đọc sách, khi công ty cũng ở lại đây, mỗi lần đều có thể gặp .

      Mỗi lần nhìn thấy, cũng chỉ cười chào hỏi, tương trợ lẫn nhau, sau khi ở chung, cảm thấy được ở cùng trong nơi, cảm giác rất tốt.

      an tĩnh của , nụ cười nhàn nhạt mặt, như gió mát mơn trớn đôi má, cực kỳ thoải mái, dễ dàng làm cho người ta cảm thấy thân thiết, sinh ra hảo cảm, muốn tiếp xúc gần hơn.

      Bởi vì nụ cười như gió nên người tản ra loại cảm giác bình yên, luôn thoải mái như vậy, từ từ cũng bắt đầu nở rộng nụ cười với , keo kiệt ngôn ngữ giống như trước kia nữa, bắt đầu chuyện với nhau.

      Lâu ngày, bắt đầu đụng chạm, liền có vẻ tự nhiên. Chẳng biết từ lúc nào, bắt đầu kề cận với , xem như là người đặc biệt trong nhà.

      Cuối cùng vẫn thích đọc sách, hoặc là thiêm thiếp ngủ chân , hoặc là bò vào lòng sưởi ấm, mặc dù là cuối mùa xuân, nhưng chân tay của lại luôn lạnh lẽo.

      Nhớ khi đụng vào bàn tay lạnh như băng của , liền hỏi : Hinh Nhi, sao tay em lại lạnh như vậy? Chẳng lẽ em lạnh sao?”

      Vậy mà lại cười phen, khờ dại lại hơi chút tự giễu : “Em là động vật máu lạnh mà, cho nên rất lạnh đó, bên trong máu cũng rất lạnh đó, đây là cực kỳ bình thường nha. Cho nên tay chân lạnh đều là điều bình thường mà.”

      Lúc ấy cũng cười, cũng gì, chỉ là mỗi lần ở chung chỗ, lại theo thói quen giúp giữ ấm tay chân---

      Thù Man nhìn bộ dáng thèm để ý của , thầm nghĩ: “Sao lại tin tôi? Tôi cũng phải gạt người, đó đều là lời , tôi là người máu lạnh.”
      Last edited by a moderator: 18/11/16
      minhminhle, Winterlinhdiep17 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8 Hạt giống

      Editor: Rea



      Bưng ly trà bàn lên uống ngụm, Thù Man nhìn người đàn ông đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ý cười quỷ dị trong mắt lại lên.

      biết rất , người đàn ông này bây giờ chắc nhớ lại, lại có cảm giác giống , hoặc là bọn họ trong tháng này ở chung chỉ là chuyện vặt.

      Trong lòng Thù Man cười : “Ha ha… ảnh hưởng của mình đối với ta vẫn rất lớn, nếu như lại tiến lên thêm bước nữa, ta phản ứng như thế nào nhỉ?”

      lát sau, quyết định dò xét phen! Khiêu chiến lý trí của người khác, điểm mấu chốt trong nội tâm, là điều Thù Man thích nhất, nhân tính hắc ám cùng khói mù, bản tính tham lam, mỗi người đều cố che giấu, phải sao?

      Ma quỷ trong cơ thể nóng nảy, kêu gào, muốn hành động----

      Mọi người đều biết, Chu Nham Hải là trai của Chu Nham Hinh, cũng là trai của Thù Man, phải sao?

      Vì sao lại là Chu Nham Hải, mà phải là Chu Nham Băng? Cái này rất đơn giản, bởi vì chỉ có bộ dáng tuấn tú, dáng người thon dài, mà tính cách lại trong trẻo, lạnh lùng mà ngạo nghễ, những thứ này làm cho Thù Man đặc biệt thích.

      Chu Nham Băng giống như vậy, mặc dù thông minh lanh lợi tuấn, có lẽ vì tham gia huấn luyện quân ngũ, cho nên thân thể quá mức cường tráng, tính cách cũng cường hãn bá đạo, phải dạng Thù Man thích, cho nên Thù Man lựa chọn dạng mà mình thích, buông tha cho Chu đại thiếu gia.

      Kiếp trước, áp lực của Thù Man rất lớn, thân tàn miệng khàn gông cùm xiềng xiếc làm cho sống quá mệt mỏi, chịu quá nhiều hành hạ, sinh hoạt hằng ngày cũng quá chán nản, cho nên sau khi trùng sinh, ma quỷ tươi đẹp ở đáy lòng lúc nào là kêu gào để được phóng thích.

      Bạn , ấy chính là quái ư, quả chính là như vậy!

      nghiệt tu dưỡng đủ rồi, muốn được giải thoát khỏi cái lồng chim!

      Óc thể , Thù Man được coi là người có thế tục và đạo đức, chỉ có cái muốn, cái gì cũng làm được.

      Giờ này, nghĩ nhìn ra, Chu Nham Hải em của mình, bị người đời phỉ nhổ sau khi cấm kỵ luyến dưới đáy lòng mọc rễ, trong veo, lạnh lùng mà ngạo nghễ của vỡ tan, khi đó phấn khích nên khiến bao nhiêu người hướng tới!

      Con ngươi đầy tà khí của Thù Man nhìn vào người đàn ông cong khóe môi, lát sau, lại dời tầm mắt tiếp tục xem quyển sách tay----


      Bên này, Chu Nham Hải vẫn chìm đắm trong suy nghĩ nên vẫn phát ra ánh mắt kì dị của người nọ-----

      Chu Nham Hải thích biểu thân mật của , bởi vì thân mật này chỉ có với mình, đối với cả giống như trước kia có gì khác biệt, có khi muốn, hoặc là biết, dù sao cả ở trong quân ngũ nên về nhà rất ít.

      Vừa ngọt ngào, lại vừa mừng thầm. muốn tìm hiểu nguyên nhân, cứ như vậy tốt sao---

      Có khi ở cùng , có khi cả ở nhà ba người ở cùng nhau----


      ly trà, quyển sách, an tĩnh rúc sôpha, từ từ nghiên cứu, có khi quá ngày, làm cho ngạc nhiên----

      là khó tin----- văn kiện của , đều đem đến văn phòng xử lý.


      Khi đứng bên cạnh , luôn cảm thấy được tâm yên ổn, loại cảm giác rất thoải mái----

      Loại cảm giác này kỳ diệu, coi như bao nhiêu bất an, chỉ cần ở bên cạnh , là có thể biến mất.

      Về điểm này, cùng với cả cư nhiên hiểu ngầm là có tư tưởng giống nhau, về sau nếu phải là tình huống quan trọng, văn kiện của công ty, đều cầm về nhà xử lý, điểm quan trọng là---có thể ở cùng tại chỗ, cùng gian-----

      Hô hấp cùng nhau---cảm thụ mang đến cho mình yên ổn---


      Thư phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng lật trang sách-----

      giai điệu êm tai phá tan gian yên tĩnh----

      “Như chiếc thuyền con, dập dìu theo gió, xem thuyền chài bờ sông….”

      Thù Man cầm điện thoại lên, màn hình là dãy số xa lạ----


      Đè nút nghe xuống, thanh mềm mại, mang theo tia lười biếng gợi cảm cùng để ý: “Vâng………”

      “Là sao, ở nhà….Làm sao vậy? A…..Được….”

      Suy nghĩ bị tiếng chuông cắt ngang, Chu Nham Hải có chút mờ mịt nhìn vẻ mặt của Thù Man nghe điện thoại, chờ cúp điện thoại rồi hỏi: “Hinh Nhi, ai vậy?”

      “A có gì, Lưu Nhiên gọi bọn họ ở Hoàng Cung, muốn em đến chờ lát.”

      Vừa nghe đến Lưu Nhiên, mày của Chu Nham Hải liền cau lại, giọng điệu cũng mang theo tia bất mãn: “Hinh Nhi, về sau đừng nên giao du với bọn họ nữa, em phải nhớ kỹ, lần này là vì sao em lại phải nhập viện.”


      Thù Man liền tặng cho Chu Nham Hải nụ cười xấu xa, đứng dậy bổ nhào vào người đàn ông, ôm lấy cổ của Chu Nham Hải, làm nũng bên tai : “ hai, nên lo lắng được chứ, Hinh Nhi phải nha đầu biết trời cao đất dày trước kia rồi, biết chừng mực, yên tâm !”


      hai, cho Hinh Nhi được ? Được ? tháng này, Hinh Nhi đều ở nhà, trừ đọc sách, vẫn là đọc sách, rất nhanh chán….” Vẻ mặt của Thù Man thương cảm để lấy lòng .

      Chu Nham Hải lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, đáy mắt sủng nịch rất ràng----

      “Được rồi, được chơi đùa quá trớn, sau khi xong gọi điện thoại để đón em.”

      “Vâng, cảm ơn hai!” Thù Man cười rộ lên, khuôn mặt nhắn tiến lên, hôn môi Chu Nham Hải “Chụt!”, sau khi hôn xong đầu lưỡi phấn nộn liền liếm láp cánh môi hơi lạnh của , nhìn người đàn ông ngẩn ra, tràng cười như chuông bạc từ trong miệng của Thù Man liền tràn ra.


      Bên môi của Thù Man treo nụ cười gian, xoay người rời khỏi thư phòng, để ý tới người đàn ông vẻ mặt đờ đẫn---

      Thư phòng yên tĩnh, người đàn ông đứng, ngón tay thon dài vuốt qua ơi người con vừa mới hôn qua, vuốt ve----

      Trong khí vẫn còn lưu lại mùi thơm của , khóe môi có thể cảm giác được đôi môi mềm mại nhẵn nhụi của ----

      Tâm vẫn còn căng thẳng, lại mang theo chút vui sướng, kích động, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bỗng nhiên đỏ ửng----

      Có cái gì bất đồng trong nháy mắt sao?


      Giờ phút này Chu Nham Hải , bầu trời có mây, buổi chiều trong xanh, trong lòng có hạt giống “Nghiệt” gieo xuống, chỉ có thể đợi kẻ chủ mưu gieo hạt giống này xuống tới tưới nước.

      Cái gọi là hạt giống “Nghiệt” nảy mầm, điên cuồng lớn dần, đem cắn nuốt, kéo gia nhập vào địa ngục---

      Tại cửa vào của hội quán Hoàng Cung, Lưu Nhiên cao lớn vững vàng, thân thể nghiêng đầu dựa vào cây cột được chạm trổ tinh xảo màu trắng ngà, hai ngón tay thon dài mang theo tia khói thuốc.


      Người đàn ông tuấn mỹ, nho nhã kiềm chế, tiêu sái khí suất, làm tầm mắt của người qua đường ngừng lại, ánh mắt hận thể xuyên thủng người của người đàn ông, trong lòng lại càng nhịn được tán thưởng: đúng là người đàn ông đẹp trai nho nhã tuấn duật!

      Chậc chậc, bạn xem, đây là nghiệt đội lớp áo nho nhã đây mà! Đúng là giết người!
      Last edited by a moderator: 18/11/16
      minhminhle, Winterlinhdiep17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9 Đánh giá

      Editor: Rea

      Thù Man xuống xe thấy người đàn ông nho nhã tuấn mỹ kia, môi tự động nhếch lên, đáy mắt ngưng đọng tà khí, chân thon dài bước về phía người đàn ông, gót giày nện vào nền gạch, lộp cộp giòn tan, giống như đánh vào trái tim đàn ông.


      Trong tầm mắt của , chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nữ cao gầy, tắm trong ánh mặt trời mà lững thững bước đến, dáng người thướt tha, mặt mày cong cong, vòng eo mảnh khảnh, hết phong tình, pha thêm chút mị hoặc xinh đẹp.

      Ánh mắt giống như bị nhiễm sương mù, tâm cũng có chút hoảng hốt, tuy chỉ là khoảnh khắc, nhưng cũng tỉnh táo trở lại, người nọ đến trước mắt, hương thơm quanh quẩn bên chóp mũi, hơi thở ấm áp, thanh mềm mại ngay bên tai.


      “Văn Hoa, khỏe chứ? Xuống đón em sao?”

      Nụ cười ôn hòa trở lại, tay vòng quanh eo của , tư thế tự nhiên tao nhã, tiếp sát vành tai của , vươn đầu lưỡi ra liếm cái, ý tứ hàm súc quyến rũ khiêu khích mười phần, thanh từ tính trầm thấp: “Đương nhiên, tới đón tinh của , đây phải là vinh hạnh sao?”


      Thù Man mặc cho người đàn ông ôm mình, ý cười mặt vẫn tắt, cánh tay vòng qua eo , tại nơi mà tầm mắt mọi người thấy được, hai ngón tay bấm cái, chuyển động 360 độ, cảm giác thân thể cứng lại, ý cười của Thù Man ngày càng sâu, thân thể càng lại gần , giống như muốn treo người của , môi để sát vào tai của người đàn ông, thanh rất : “ là muốn uống máu của ”, chóp mũi cố sức ngửi hai lần, hít vào sâu, thanh lại càng mềm dẻo, mang theo mê hoặc: “Em ngửi được, thơm.”

      “Ha ha….” Lưu Nhiên cười ra tiếng, trong ngực chấn động lên xuống, mắt đối diện với Thù Man, thanh mang theo tia khàn khàn: “Máu của Văn Hoa có thể được Hinh Nhi thích, tinh, hoan nghênh bất cứ lúc nào cũng có thể uống.”

      Đổi lấy vài tiếng cười duyên của Thù Man----


      Đại sảnh rộng lớn, người đến người , mọi người hẹn mà bị đôi ôm nhau kia hấp dẫn, ánh mắt hướng về phía bọn họ, kiêng nể gì mà trêu đùa đôi tình nhân thân mật, tiếng huýt gió bỗng nhiên nổi lên.

      Chỉ thấy hai người cùng nhau mà đến, người đàn ông tuấn nhã, và mỹ nữ xinh đẹp, tinh xảo, vốn là đôi tình nhân cực kỳ đẹp đôi, hai người đứng chung chỗ vô cùng xứng.


      Thang máy tới lầu 23, Lưu Nhiên đặc biệt lịch lãm vươn tay ra làm động tác mời: “Xin mời, tinh xinh đẹp của .”

      Thù Man cười yếu ớt, nắm lấy bàn tay của Lưu Nhiên ra khỏi thang máy, hướng đến căn phòng mà bọn họ cùng thuê.

      Trong phòng, còn lại mấy nghiệt ngồi uống rượu, thỉnh thoảng lại đùa giỡn với mấy quấn quanh người như rắn, chà đạp mỹ nhũ xinh đẹp của các , nhóm mỹ nữ lại càng lớn mật ngồi giạng chân đùi của người đàn ông, vặn vẹo vòng eo xinh đẹp, quấy rầy bộ vị mẫn cảm của họ, động tác phóng đãng kiều diễm, đôi môi tràn ra tiếng rên rỉ vụn, tay vói vào áo sơmi, vuốt ve vào trong ngực gầy gò gợi cảm của họ.

      Khi Thù Man tiến vào, nhìn thấy màn phóng đãng tình dục này.

      Mấy nghiệt đều lim dim suy nghĩ, động tác cân nhắc khi nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân vào, động tác tay vẫn chưa dừng lại, lại càng chà đạp liên hồi, làm cho những ngồi đùi phải hét chói tai.

      Ngọn đèn đen tối, đèn màu lóe lên, biểu tình trụy lạc, **, cảnh tượng liên tiếp dội vào ánh mắt.

      Nhìn ánh mắt của mấy người kia, trong lòng của Thù Man liền cười lạnh, sắc mặt ung dung bình tĩnh, nhưng vẫn cười yếu ớt như cũ, kéo người đàn ông bên cạnh đến sofa trống rồi ngồi xuống, sao lại biết mục đích của bọn họ được, muốn cho chịu nổi sao, muốn nhìn thấy e lệ sao? chừng bọn họ lại thất vọng rồi, trường hợp như vậy, đối với quả đáng để nhắc tới.

      Kiếp trước , Thù Man từng chứng kiến những cảnh tượng sao với những cảnh này kích thích cả trăm lần. Kiếp trước làm nghề gì, ra chỉ sợ ai sợ hãi kinh ngạc, “Gíam đốc”, giám đốc công ty điện ảnh về tình dục.


      Những nơi phồn hoa đô thị như thế này, chôn dấu phía dưới nó là công ty điện ảnh đen tối, kinh doanh rất nhiều, đếm cũng xuể ** nơi. Ở nơi đó, mỗi ngày trình diễn ****, vô số kể.

      Mỗi ngày đối mặt với những va chạm da thịt về tình dục, vẫn có thể cười yếu ớt lạnh nhạt như cũ, thờ ơ nhìn tới, trong mắt có khinh bỉ, có chán ghét, cũng có cảm giác ghê tởm. có cái gọi là nhìn quen mà sợ hãi, phải cái gọi là sinh tồn mà ra lãnh khốc, là vì từ đầu xem đó là công việc.



      Đồng nghiệp trong công ty là quái vật, ông chủ tàn nhẫn trong công ty cũng rất tán thưởng lạnh nhạt của , tâm tình nhã nhặn và sợ hãi, lại càng tán thưởng thể , cho nên ngại cho biết rất nhiều bí mật đen tối, cho nên có thể theo ông ta 7 năm mà bị diệt khẩu, mãi cho đến khi chết bởi việc ngoài ý muốn.

      có thể học nhiều thứ tiếng, có thể tiếp xúc với những vật xa xỉ, toàn bộ đều là do tán thưởng của ông chủ đối với mình.

      Nhớ ông chủ từng qua với : “Trong xã hội to lớn giả tạo này, kỳ đáy lòng của bọn họ lại còn dơ bẩn hơn cả những tên tội phạm, hơn cả trùm buôn lậu thuốc phiện, thực ghê tởm, suốt ngày khoác áo cao thượng và nhân nghĩa, miệng đầy chuyện đạo đức cao cả, tinh thần trọng nghĩa giả tạo, làm những chuyện bỉ ổi bằng loài cầm thú, nhưng ít ra chúng ta vẫn là chân . Bởi vì chúng ta dám đem nội tâm tham lam biểu ra bên ngoài, chính là cầm thú chân chính, những kẻ cặn bã.”

      “Thù Man, sống thành chút , xem tôi này, tận tình hưởng thu, tiêu xài, tuy tiền của tôi sạch, thủ đoạn quang minh minh, nhưng là do tôi kiếm được, cho nên tôi có thể thanh thản, cho dù sau khi chết phải vào địa ngục, ít nhất bây giờ còn sống có thể hưởng thụ được.”

      có biết vì sao tôi là người tội ác tày trời, miệng niệm kinh Phật, chưa từng xuất ngoại, người như tôi, tại sao lại được người bên ngoài bầu vào vị trí nghị viên ? Bởi vì tiền phân chia sạch hay sạch, chỉ cần có là được.”

      “Tôi thích , cho nên thích cái gì, tôi có thể cho cái đó, nếu ngày tôi thích nữa, tôi có thể bóp chết như bóp chết con kiến, bởi vì tôi có tài sản và quyền lực.”



      theo tôi lâu như vậy có biết vì sao ? phải vì tàn tật, miệng khàn, mà là và tôi là những linh hồn xao động bất an giống nhau, coi như có thể tục, có điểm đạo đức. Cho nên, có thể sống đến tận bây giờ, con tôi có thể dối tôi, nhưng tôi chưa từng dung túng nó như vậy.”

      “Ở trong mắt mọi người, tôi rất keo kiệt, biết , đó là bởi vì tôi chịu khổ nhiều lắm…..Rất nhiều….”

      Khi đó ông chủ những lời này, giọng điệu thê thảm mà thê lương-----

      Thù Man cảm thấy được lợi , ông chủ rất đúng, đây đúng là thực xã hội, tâm linh xấu xí chịu nổi, đây chính là tình đời tàn khốc-----
      minhminhle, Winterlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :