1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Yêu nghiệt trở về - Băng Lãnh Nữ Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4 là người đàn ông của tôi sao?

      Editor: Preiya

      Mấy ngày nay thần trí của Lý Hướng Đông có chút yên ổn vì mắt phải của ông liên tục nháy. Ông đoán có lẽ là sắp có chuyện gì sắp xảy ra. Và có lẽ đây cũng phải là chuyện tốt gì!

      Ông chỉ sợ bị tên nghịch tử kia chọc giận thôi!

      Sợ hãi có ích gì? Hoàn toàn có ích!

      Chuyện kích thích cũng phải ông chưa từng thấy qua, có phòng bị cũng được!

      chỉ lần Lý Huấn Đông muốn hung hăng giáo huấn đứa con vô liêm sỉ của ông, nhưng điều này có thể làm được sao?

      Nhà ông có cái gì tự hào, chính là tên tiểu tử này!

      Lý Hướng Đông chỉ biết lắc đầu thở dài, ông có cách nào cả!

      Ông khẳng định là chuyện này có liên quan đến tên tiểu tử Lý Khanh nhà ông! Cũng bởi vì “chiến tích vĩ đại” ở bên ngoài của mà ông nhìn thấy, trong lòng cũng ghi nợ rất ràng!

      Ngạn ngữ có : “Lỗi là ở cha dạy được con”, con của ông trở thành cái dạng này chính là do lỗi của ông! Trong quân doanh ông được coi là người chỉ huy của ngàn người nhưng đối với đứa con trai duy nhất ông hoàn toàn có cách nào cả.

      Xét cho cùng vạn câu đạo còn bằng chữ “!”

      Bạn hãy nhìn mà xem, đây chính là người cha bất đắc dĩ, cho dù chức quan có cao, cho dù có quyền lợi ngập trời cũng chống lại được quan hệ máu mủ.

      Nhưng cũng linh nghiệm, bởi vì lúc ông suy nghĩ tên tiểu tử nhà ông trở về nhà.

      Lý Khanh đẩy cửa vào………

      “Ba, con có chuyện muốn với ba.” vào trong, tay nhanh chóng cởi nút thắt áo khoác ra, tiện tay đem áo ném lên sô pha.

      Rồi ngôi xuống, nhìn Lý Hướng Đông bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Tốt nhất là ba nên chuẩn bị tinh thần , chuyện này phỏng chừng rất kích thích.” liền dứt khoát tiêm cho ba mũi phòng ngừa trước.

      Lý Hướng Đông lên tiếng, mi nhíu chặt lại.

      Ông nghĩ thầm, mình chính là tài giỏi , vừa nghĩ tới chuyện xảy ra rồi.

      Được rồi,

      Tốt nhất nên có chuẩn bị trước, chừng bị kích động!

      Kích động mà Tiểu Tổ Tông kia cho ông chưa đủ hay sao?

      Mỗi việc, từng chuyện mà ở bên ngoài làm ra đều kinh tâm động phách,

      So với chuyện này hơn hay lớn hơn đây?

      Ài!

      Ông liền thở dài, sao có thể thở dài được chứ?

      Chẳng lẽ đời trước ông gây nên nghiệp chướng gì ư? Sao đời này lại gặp nhiều chuyện phiền toái như vậy?

      thể để cho ông được yên ổn sao?

      Đối với ông nội Lý của chúng ta lại nghĩ như vậy đâu!

      Câu cửa miệng của ông chính là: Cháu của tôi rất tốt, ai dám tốt thử xem! Cháu của tôi rất thông minh, lại còn có tài, tuổi còn trẻ mà là thiếu tướng rồi! So với lúc tôi còn trẻ giỏi hơn nhiều.

      Ài!

      Ba Lý vẫn tiếp tục thở dài!

      lâu sau………

      Lý Hướng Đông tự châm cho mình điếu thuốc, ông quyết tâm xây dựng ý chí vững rồi mới liếc nhìn con trai mình ngồi ghế sô pha, mở miệng: “ , tại có chuyện kích động gì ta cũng chịu được.”

      Con kích động ta thử xem, càng kích thích lão tử càng mong chờ đây!

      “Được, xong rồi con , lúc này tính tính nóng nảy của ba và ông nội được dịp bùng phát.” Lý Khanh thản nhiên cười, dựa vào kinh nghiệm quá khứ mà từng đối đầu với ông vô số lần, lấy lời của mình đâm vào ông, khiêu chiến uy nghiêm của ông.

      Lý Hướng Đông cũng cười, sắc mặt ông trầm ổn, mày kiếm thâm thúy khẽ nhếch lên, cũng hề tức giận la mắng như trong quá khứ.

      Ý trong mắt ông chính là: Tính toán của con thất bại rồi sao? Lần này lão tử mắc mưu của con nữa đâu!

      Tầm mắt của hai người giao nhau trong khí, làm xẹt qua tia lửa điện……..

      Chậc, dáng vẻ này hề giống ba con, giống cặp đối thủ dúng hơn!

      Lý khanh nhìn vẻ mặt của ba mình, trong lòng khỏi bật cười: Xem ra lần này chuẩn bị đủ tốt!

      định mở miệng khiêu khích cha mình phen, thử xem ông có thể chịu đựng trong bao lâu….

      Nhưng,

      Ngoài cửa truyền vào tiếng của người cảnh vệ: “Báo cáo Phó tư lệnh, có tham mưu Bạch tới thăm!”

      Người cảnh vệ còn chưa xong tham mưu Bạch toàn thân mặc quân trang từ ngoài sân tiến vào thư phòng, mặt ông là nụ cười vạn năm đổi.

      “Chú Bạch, chú tới rồi.” Lý Khanh liền đứng dậy, mỉm cười chào hỏi.

      “Ừ, Thành Nhi cháu ở nhà, xem ra đúng là đây.” Bạch Huy nhìn Lý Khanh bằng ánh mắt thâm sâu.

      Được, Lý Khanh hiểu rồi, ra ba của Bạch Thành ở nhà mà lại chạy đến nhà , xem bộ dạng ông chắc là đến để xem náo nhiệt.

      “Bạch Huy, ông cũng rảnh rỗi quá , chạy tới nhà tôi để làm gì?” Lý Hướng Đông vẫn ngồi yên ổn ở sau chiếc bàn, ông nhìn lão Bạch mỉm cười tiến vào thư phòng, bằng giọng điệu lạnh lùng vui.

      Trong lòng ông cảm thấy khó hiểu: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Lão hồ ly mặt cười này sao lại tới nhà mình?”

      “Ha ha…” Bạch Huy liền cười , ngại vẻ mặt thối của Lý Hướng Đông, ông ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo, tư thế vô cùng thoải mái.

      “Thế nào, chào đón tôi sao?”

      “Biết thế còn hỏi.” Ba Lý tức giận trừng mắt.

      “Tôi tới thăm ông, đó là mục đích, vừa lòng chưa!” Ông liền thảy cho người kia ánh mắt khiêu khích.

      “Hồ ly thối!”

      “Bạo Tử Long!”

      Hai vị quan lớn bắt đầu tranh cãi nhau cực kỳ phong độ……….

      Khụ, Lý Khanh liền cảm thấy xấu hổ.

      Tuy là quen nhìn thấy cảnh này rồi, cũng thấy sợ hãi nữa- mà hai người này cứ gặp mặt nhau là cãi biết mệt.

      Nhưng vẫn kiềm được, đầu liền đầy vạch đen.

      Nếu để cho tướng sĩ biết bộ dáng này của người tham mưu trưởng mà bọn họ sùng bái trong lòng, họ thất vọng thành ra bộ dáng gì nữa!

      Đúng lúc này……

      “Báo cáo Phó tư lệnh! Ngài thủ trưởng tới thăm ngài!” Người cảnh vệ lại xuất tại cửa ra vào, báo cáo.

      “Hả?” Lý Hướng Đông liền nhíu mày.

      Tinh quang trong mắt Bạch Hàn chợt lóe lên rồi biến mất, việc hình như ngày càng thú vị rồi.

      Lý Khanh liền vỗ trán: Ông nội, ông cũng tới xem náo nhiệt sao?

      Chương 4 (tt)

      Editor: Preiya

      Bàn thở Phật tỏa khói hương nghi ngút, hai chiếc lư đồng đứng nghiêm trang, trước chiếc bàn hình hoa sen là người đàn ông đứng với bộ dáng độc. Hình như phát ra có người đứng phía sau mình, liền xoay người lại nhìn, khóe miệng nở nụ cười nho nhã.

      Trong đôi mắt ôn hòa sáng ngời của hình như có chất lỏng trong suốt chảy ra. nhìn say đắm rồi đưa tay vẫy với : “Đến đây, đến đây Thù Man….. chờ em, chờ em từ rất lâu rồi.” Giọng của rất êm tai, nhưng lại có chút xa xôi, phiêu đãng trong khí tạo cảm giác chân .

      đến trước mặt , cực kỳ tự nhiên giơ cánh tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn của bằng động tác vô cùng dịu dàng, giống như đây là việc mà thường hay làm: “ gọi tôi sao? là ai vậy?”

      liền cúi đầu xuống hôn lên trán của , khi đó ý cười trong mắt vì lời của mà biến mất: “Thù Man, sao em lại có thể quên chứ? Em vĩnh viễn quên , mãi cho đến khi chết rồi mà.” Giọng của rất bi thương, ai oán.

      Thù Man lắc đầu, muốn cho biết là quên mất chính bản thân mình rồi, nhưng trong đầu chỉ còn lại bóng dáng đơn của , hề quên , chỉ là nhất thời nhớ ra tên mà thôi.

      Nhưng chờ mở miệng ngay lập tức bóng dáng của biến mất, giống như người đàn ông thâm tình vừa chuyện với hề tồn tại, cảm giác nhẵn nhụi khi vuốt ve mặt và nhiệt độ của chỉ là ảo giác.

      Từ trong giấc mơ tỉnh lại, Thù Man liền chống lại đôi mắt sâu thẳm nhìn , bên trong đôi mắt đó là đau đớn và tình cảm mãnh liệt.

      là ai vậy?” Thù Man hỏi ta.

      em, Thù Man!” trả lời , chỉ nhàng .

      lại lặp lại lời của mình thêm lần nữa,

      “Thù Man của …. em…..Thù Man…..”

      Trong giọng của , từng tiếng mà lặp lại chính là tình nồng nàn,

      Khiến cho Thù Man cảm nhận được rất ràng.

      Khi ta gọi 2 chữ Thù Man đó, ánh mắt của ra rất bi thương và giọng điệu cũng vậy.
      Cứ như thể đó là loại chấp niệm.

      Thù Man nhìn chăm chú, đầu ngón tay của liền miêu tả đường nét gương mặt tuấn tú của : “ là người đàn ông của tôi sao? Cho nên bởi vì tôi quên , vừa rồi đối xử lạnh lùng với nên mới đau khổ như vậy?” có cách nào để xác định mối quan hệ của mình và .

      “Đúng vậy Thù Man, chính là người đàn ông của em.” Môi của hơi run rẩy, khẽ vươn ra hôn lên mặt của , đến trán, cằm, rất tỉ mỉ.

      “Thù Man, em cũng quá ác độc, trong mắt em đều là chán ghét , em cũng biết- khoảnh khắc đó, bị em xé nát rồi.”

      liền cảm nhận được nhiệt độ và cả nụ hôn của rất quen thuộc với mình,

      hôn rất chuyên tâm, chăm chú…….

      Thù Man nghĩ, có lẽ từng có quan hệ thân thể rồi sao?

      Rồi mở mắt nhìn : “ giờ muốn tôi, có phải ?”

      “Đúng vậy, muốn em, rất muốn, rất muốn, muốn đến nỗi các lỗ chân lông trong cơ thể đều kêu gào.” kiên định trả lời , dã thú trong lòng khó có thể kiềm chế được.

      Khuôn mặt điển trai của liền tới gần , nhìn chăm chú vào ánh mắt , mút lấy gáy của , khẽ liếm thùy tai xinh xắn rồi nhàng thổi khí: “Có thể , Thù Man?”

      chỉ cười khẽ gì, đưa môi tới gần chạm vào môi của ….

      Bốn cánh môi chạm vào nhau, dây dưa, ma sát lẫn nhau.

      Chữ “Thù Man” trong giọng của mang theo hương vị ** cực nóng.

      Ngón tay thon dài của ôm lấy cổ của , để thân thể của hai người dính sát vào nhau, trong đôi mắt của là ngọn lửa đỏ rực khiến phát đau.

      “Tiểu tinh, em hại cả cuộc đời rồi, nhưng cho dù có tệ hơn như vậy nữa vẫn muốn chịu đựng tai họa của em, tình nguyện!” ai oán nhìn , trong lời đều là bất đắc dĩ.

      Giống như đứa trẻ chịu ủy khuất vậy.

      “Ha ha…..” Thù Man liền cười lên, nhưng vẫn im lặng , tay nhàng vuốt ve khuôn mặt của , khẽ thở dài.

      còn nhớ gì của quá khứ nữa.

      Cho nên, cũng biết phải đối mặt ra sao với người tự xưng là người đàn ông của này, cũng biết nên gì với hoặc là căn bản nên gì.

      Giờ phút này, ý thức trong đầu Thù Man rất mờ mịt, trống rỗng, mà thân thể trái lại với ý thức dần nóng lên đáp lại - khi hôn môi và chạm vào chỉ khiến cho thấy được an ủi, thể xua những cảm giác kia được.

      chỉ cảm thấy bất lực, máu trong cơ thể sôi sục kêu gào giữ lấy ham muốn **…..

      Trong mắt của người đàn ông, trong ánh mắt dưới thân đều là tà khí ngưng đọng lại, nhưng con ngươi của lại có màn sương mờ che điều đó, ngăn cách tầm mắt của .

      Nó cũng khiến cho bị ngăn cách bên ngoài thế giới của , thể xâm nhập vào được……

      Chu Nham Hải cảm thấy tuyệt vọng, thể xâm nhập vào đó được, có lẽ là vĩnh viễn.

      Ưu thương và sợ hãi ùa tới trong nháy mắt, bao phủ lấy toàn bộ cảm giác của .

      Linh hồn của khóc rất to, khó có thể kiềm chế được- đau, rất đau……

      có cách nào để cứu chữa, đau đến nỗi sắp mất hơi thở và cả sinh mệnh.

      Tay của chậm rãi lướt qua cổ và bả vai của , trong mắt là nỗi đau thương vô vọng, trong khóe mắt là chất lỏng trong suốt.

      Nó hội tụ thành từng giọt, từng giọt từ khóe mẳ rơi xuống……

      Đó là nước mắt chân .

      Nước mắt từ gò má chảy xuống bốn cánh môi đôi dính liền với nhau.

      Nhìn thấy nước mắt của , Thù Man vô cùng bất đắc dĩ….

      khiến cho đau đớn như vậy sao?

      Hương vị của nước mắt mặn chát, vô cùng thê lương và khổ sở.

      Nó giống như axit làm cho bị thương tích đầy mình!

      có thể cảm nhận được rất nỗi đau của , nhìn thấy như vậy, nội tâm bình tĩnh của chợt gợn lên những con sóng……

      biết là do áy náy, hay đau khổ, thậm chí là cảm thấy thõa mãn.

      ra lại độc ác và vô tình như vậy!

      vui thích khi nhìn thấy người khác chìm trong đau khổ….

      Thù Man liền hôn lên bờ môi của , nhàng mút lấy, hai cánh tay của gắt gao ôm lấy eo của .

      Những gì có thể làm được chính là dùng thân thể để bù đắp lại, bởi vì trái tim quá hoang phế, thể phục hồi lại được nữa.

      Người đàn ông liền nở môt nụ cười chua sót, dùng lực siết lấy , khiến thân thể hằn lên những dấu vết của .
      Last edited: 5/10/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5 Bản chất thể chấp nhận được

      Editor: Preiya

      Chu Nham Hải si mê nhìn từng thần thái của người nằm dưới thân mình, trong lòng thầm hút từng ngụm khí.

      này muốn chết mà!

      Vẻ mặt hãm sâu vào tình dục của lúc này, mái tóc đen hỗn độn xõa ra hai bên gối, đôi gò má ửng đỏ, mị nhãn như tơ, đôi môi đỏ sẫm ướt át nhàng khép mở hút lấy khí, nhàng “ưm” tiếng”.

      Xinh đẹp, diễm lệ, phóng đãng…………

      biết trước là có thần thái rất mê người.

      Chỉ là ngờ được, bộ dáng của giờ phút này chỉ mê người mà còn muốn đem tinh khí của đàn ông ép khô nữa!

      thanh của giọng kia, mềm mại và phóng đãng, ăn sâu vào tận xương tủy .

      Chu Nham Hải thể nhẫn nại được nữa, dục hỏa mãnh liệt trong thân thể kêu gào muốn được phóng thích!

      tinh câu hồn chết người này!

      vẫn biết là luôn ở trước mặt mà bày ra bộ dáng này…….

      Nhưng người si mê đâu chỉ có mình Chu Nham Hải .

      tại vô cùng muốn hoành hành ngang ngược cơ thể , tiến sâu vào bên trong, dày vò thân thể , chỉ có như vậy trái tim mới có thể dễ chịu được chút.

      Thù Man, thể đau lòng cho em nữa rồi!

      Nhưng mà trái tim lại với rằng, tuyệt đối được đối xử thô bạo với em.

      Cho dù em chưa bao giờ để tới thái độ mà đối xử em!

      Cho dù em hề câu nào, nhưng chỉ ánh mắt lạnh nhạt của em cũng có thể đẩy xuống vực sâu!

      vẫn muốn quyết định dứt khoát,

      Cả đời của Chu Nham Hải có lẽ là được thêm người nào nữa, thân thể và trái tim này chỉ dành cho mình tinh của …….

      Cho Thù Man của ….

      Đột nhiên liền bắt lấy tay của chạm vào chỗ ở giữa hai chân của , để cảm nhận được nó cấp bách đến mức độ nào.

      “Thù Man… muốn vào… muốn vào….”

      Giọng của khàn khàn, trầm thấp và hơi thở cũng rất nặng nề.

      nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của , liền cười khanh khách thành tiếng, tạo thành bộ dáng vô cùng xấu xa giống như con mèo ăn vụng, đầu ngón tay nhàng ma sát lên hầu kết của , thở ra khí nóng phun lên môi của khiến cho thân thể của run lên.

      “Ha ha……” Thù Man càng cười càng lỗ mãng khiến đầu vai run lên. nghiêng thân qua kề sát vào làm cho chóp mũi hai người chạm vào nhau, bằng giọng trào phúng:“Người đàn ông của tôi ơi, chúng ta có quan hệ thân mật như vậy rồi mà tôi lại biết tên là gì?”

      tay của ôm lấy eo của , liền khẽ vuốt ve sườn thắt lưng, tay kia nhàng vuốt ve chiếc cằm mềm mại, ngón tay cái của vuốt ve da thịt non mịn sau tai của , bằng giọng giận dữ: “ tinh, nghe cho đây, là Chu Nham Hải, là trai của em.”

      “Hả, trai sao?” Thù Man liền cười khẽ, ngửa thân mình ra phía sau, nhìn cân nhắc về người đàn ông này.

      Nhưng ta lại hề né tránh cái nhìn của .

      “Chúng ta có chung huyết thống ?”

      Môi liền khẽ nhếch lên, nhìn thẳng vào mắt Thù Man.

      “Vậy……..tên của tôi là gì?” Ý cười trong mắt của tắt hẳn.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6 Vĩnh viễn phản bội

      Editor: Preiya

      Đêm về khuya, trong căn phòng tối đen như mực, khí rất yên tĩnh và có chút lành lạnh.

      Tỉnh lại từ trong mơ, Thù Man ngồi xếp bằng giường, đốt điếu thuốc rồi từ từ hút.

      Khói thuốc hư vô ngập tràn trong khí, tản ra thành các hình ảnh trừu tượng khiến Thù Man cảm thấy rằng nó giống như hình ảnh màu đỏ mà thấy trong mơ.

      Trong giấc mơ đó, có căn phòng với ngọn đèn ảm đạm, trong phòng tràn ngập hương vị **…

      chiếc giường rộng rãi mềm mại……... .......

      Thân thể của hai người nọ gắt gao dựa sát vào nhau như để sưởi ấm.

      Đôi môi nóng bỏng, thân thể nóng lên, họ cùng nhau dây dưa triền miên,

      Họ cùng kích động rên rỉ, tình cảm mãnh liệt như lửa nuốt hết thân thể của hai người trẻ tuổi nọ.

      “Ừhm……” Và cả những tiếng rên rỉ động tình.

      Khuôn mặt của người đàn ông và đều tràn đầy**, nhìn rất sống động.

      Nhưng cảnh tượng đó lại khiến cho giật mình!

      Hai người kia chính là và người đàn ông kia,

      Hình ảnh đó vẫn còn tồn tại trong đầu , người đàn ông tươi cười ôn nhu đứng trước bàn thờ Phật, nhìn thâm tình và gọi là Thù Man.... ...... ......

      Khi đó mắt của ta đỏ ngầu, bên trong là đau đớn vô cùng.

      Tay của liền vuốt ve đôi mắt của , lại bị bắt được rồi để sát vào môi mình, nhàng vuốt ve và nỉ non: “Thù Man, nếu như em muốn rời khỏi nhất định phải nhớ tới , được ?”

      là người chiếm giữ góc ký ức của em, đây chính là lời hứa duy nhất của chúng ta, được hứa với người khác.”

      ta lại giọng thở dài, mặt ra vẻ rất đau thương và kinh hoàng.

      Thù Man vuốt ve hàng lông mì dày đặc của , cảm thấy lòng mình có chút xao động……....

      “Được, tôi làm như vậy.”

      nghe thấy chính mình trả lời như vậy.

      Hút điếu thuốc xong Thù Man mới phát ra,

      có dung mạo thanh tú ngồi đối diện với , im lặng mỉm cười nhìn .

      ta xuất rất đột ngột và im ắng, hề gây ra tiếng động nào.

      Khi nhìn thấy ta, hơi thở của liền dừng lại…

      người của ta có mùi hương mà quen thuộc, theo khí bay vào lồng ngực .

      Khi hai tầm mắt giao nhau, trực giác cho Thù Man biết là chính mình chưa thực quên hết tất cả, cho nên đối với ngồi đây, biết ta, hơn nữa còn biết rất .

      Giống như là phần của thân thể vậy……...

      Loại nhận thức này cùng chắc chắn, nhưng lại biết lý do của nó!

      Cả hai người đều gì, dường như thăm dò vào bên trong nội tâm của nhau, ăn ý phi thường diễn ra bên trong căn phòng tối đen tĩnh mịch. Cửa sổ mở ra khiến cho ánh trăng chiếu vào, rọi lên thân thể của hai .

      Mái tóc đen dài của kia có chút rối, che khuất 2/3 gương mặt ta, chỉ để lộ ra đôi con ngươi đen bóng, trong ánh sáng nhạt của ánh trăng dường như nó ánh lên màu xanh nhạt.

      lâu sau đó,

      ta mới mở miệng, phá tan yên tĩnh: Tôi hát bài cho nghe nhé!

      hề hỏi đến đồng ý hay cho phép của Thù Man, ta chỉ đơn giản là thông báo cho biết.

      Giọng trong trẻo của ta và tiếng hát thê lương vô vọng khiến cho lòng người khác phải xao động.

      Trong con ngươi trong suốt của em,

      Cảnh trong mơ lên như thế nào,

      Trái tim của lại tan vỡ thêm lần nữa,

      Sông Mịch La vẫn chảy, gây nên bao vết thương cho trí nhớ,

      vô số lần thấy tuyệt vọng và áp lực,

      Nhận ra còn nơi để gửi gắm tình cảm nữa,

      Người cười nữa, biết,

      Chính là xa cách thể chạm tới được,

      Vết thương thể chữa lành, đáy lòng chưa nguôi ngoai,

      Trong bóng đêm cũng thể kiềm nén tưởng niệm,

      Sắc đỏ, màu đỏ tươi báo hiệu kết cuộc,

      Khi chúng ta gặp nhau, vận mệnh bắt đầu luân hồi, bất luận là ai, cho dù là ai cũng thể nhìn thấy bí mật,

      Sa đọa, sa đọa, sa đọa,

      thể quay đầu, cho dù là có tội,

      Tiếng hát vang lên chầm chậm, trôi theo dòng sông uyển chuyển,

      chứa những tình tự thể bỏ qua,

      Chờ đợi, đau thương, trống rỗng, lạc lối, đau đớn, đẫm máu……….

      Thù Man bắt đầu chậm rãi đánh giá người xuất đột ngột lúc đêm khuya này, có cảm giác hiểu rất .

      ta mặc chiếc váy màu xanh có thêu hình chim khổng tước, chân mang đôi giầy thêu màu đỏ diễm lệ, cách ăn mặc này là quỷ dị và lỗi thời. Giống như chết nằm trong quan tài lúc trước vậy. Đột ngột xuất trong đêm khuya thanh vắng, ta mang khuôn mặt tiều tụy tái nhợt giống hồn dã quỷ độc, thê lương.

      Nhưng Thù Man hề thấy sợ hãi, cũng rất thích cách ăn mặc lỗi thời này của ta.

      cảm thấy cách ăn mặc này rất hợp với mình- mộc mạc, tinh xảo mà diễm lệ.

      là ai, vì sao đêm khuya lại tới đây, bị bọn họ phát sao?” Thù Man liền mỉm cười, hỏi ta bằng giọng điệu bình thản.

      ta : Tôi chính là , Thù Man! Tôi sinh ra từ bên trong góc tối của bản thân , cho nên bất kỳ ai cũng thể phát ra tồn tại của tôi, bọn họ thể nhìn thấy tôi được, trừ chính bản thân ,Thù Man à!

      Ai….! Rồi ta giọng thở dài, hình như trong đó có rất nhiêu bi thương và phiền muộn.

      Thù Man à, quên hết rồi, ngay cả chính mình cũng nhớ sao?

      Tôi thất vọng, rất thất vọng đó Thù Man!

      Thù Man, chúng ta có quan hệ rất mật thiết, có chung linh hồn và giữa chúng ta hề có khe hở nào tồn tại!

      Tôi chịu chung nổi tuyệt vọng và độc của , cũng chịu đựng tất cảm xúc dao động và vết thương thân thể hoặc là những vết thương mới xuất .

      Chúng ta cùng nhau hưởng thụ đau đớn vui vẻ này, thản nhiên nhìn lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt làm máu chảy ra. Sau đó vết thương khép miệng, lưu lại thêm vết sẹo người nữa, thể đếm hết được.

      Tuy nhiên, cho đến tận bây giờ việc tạo nên những vết thương này đều là do tùy hứng của tôi…... .....

      Nhưng động hắc ám thân thể tôi là do tự tạo ra mà,

      Thù Man, có biết là tôi đau đớn như thế nào ?

      Sao có thể vứt bỏ tôi cách lạnh lùng như vậy? Khiến cho tôi mất ý thức và tỉnh táo, ở trong góc mình thương tâm rơi lệ như vậy?

      Thù Man, đối với tôi và cả bản thân mình đều quá độc ác rồi! đáng được tha thứ nữa!

      ta điên cuồng chất vấn và lên án Thù Man, vì ta cảm thấy như vậy là đương nhiên.

      Nhưng lại thể phản bác lại lời của ta được……...

      Lúc này, trái tim của rất bình tĩnh và tịch mịch, lên án của ta mà mảy may xao động.

      Môi của kia hơi nhếch lên, tạo thành nụ cười ôn nhu mà lại có điểm trào phúng. Thù Man cho rằng đây chính là bản năng và thói quen của ta. Giống như nó đều xuất bất kỳ lúc nào và kể đến đối tượng là ai.

      nhìn ta như vậy, cảm nhận được mỗi câu của ta đều chạm đến chỗ sâu trong tâm hồn mình, nơi che giấu phần tính cách đáng ghê tởm mà người ta thể nhìn thấy.

      Như vậy những lời thương cảm của ta hoàn toàn là dối, chỉ là ta thấy hối tiếc cho mà thôi. Trong hối tiếc đó lại lộ ra chút nỗi buồn đẹp đẽ.

      ta đột nhiên đứng lên đến trước mặt , dùng bàn tay ấm áp của mình chạm vào những đầu ngón tay có chút lạnh của ……

      Đôi mắt trong suốt của ta đột nhiên xuất dòng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống dưới……

      Nhưng vẻ mặt của ta hề có chút bi thương nào, chỉ là hơi đau lòng…

      Ai!

      ta lại thở dài, dùng vẻ mặt tái nhợt chán nản của mình với : Thù Man à, là tôi chưa từng trách đâu, tôi biết là chưa bao giờ biết thương chính mình cả!

      Vậy nên tôi mới khóc thay đó.

      Thù Man, có nhìn thấy vậy? Lúc này trong mắt tôi toàn là nước mắt đấy, tôi thể ngừng khóc được.

      Mỗi giọt nước mắt rơi xuống chính là từ linh hồn đáng thương của đấy!

      Nhưng lại ghét những giọt nước mắt này, chỉ muốn nó biến mất còn dấu vết nào mà thôi!

      ta lại bắt đầu khóc thành tiếng đau khổ………

      đứng trước mặt này giống như mất kiểm soát của chính mình, ta xử rất điên cuồng hệt như người có bệnh tâm thần vậy!

      Thù Man gì, chỉ im lặng nhìn ta.

      xem như nhìn thấy nước mắt và vẻ mặt đau khổ của ta và hề lời nào.

      Sau đó ta nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh của mình, giống như ta , những vệt nước mắt nhanh chóng biến mất còn dấu vết nào.

      Rồi ta nắm lấy tay của , : Thù Man, nên tin vào những lời của tôi nãy giờ, bởi vì biết là tôi dối mà.

      Sau đó ta nở nụ cười đơn rồi xoay người lại, rất nhanh biến mất còn thây gì nữa.

      Giống như là ta chưa từng xuất vậy……….....

      yên tĩnh trong phòng được khôi phục lại, chỉ còn mình Thù Man độc đứng hút thuốc trong bóng tối.

      giờ trong đầu của trống rỗng, thể ngủ được, cũng biết nên làm gì…………..

      Bầu trời u, mưa bụi lất phất bay và có sương mù bao phủ bốn phía.

      đứng im nhúc nhích trong màn mưa như vậy hơn ba giờ. Mưa làm cho mái tóc dài của ướt sũng, nước mưa từ tóc chày xuống đôi gò má và tiếp tục chảy xuống.Khuôn mặt của lúc này lạnh lùng hệt như bức tượng.

      cho phép bọn họ đến gần, cũng cho bọn họ che dù cho và họ cũng được dầm mưa vì .

      Thái độ của Thù Man rất kiên quyết, để cho họ có bất kỳ phản đối nào, chỉ có thể đứng im lặng và bất lực nhìn như vậy, nhìn bị nước mưa làm cho ướt hết, bọn họ thể ngăn được tự bạc đãi thân thể yếu ớt của chính mình.

      biết rất , bọn họ đều thương , nhưng đây mới chính là điều mà muốn.

      Họ cứ đứng song song như vậy trong im lặng, thời gian dần dần chậm rãi trôi qua. Trái tim của những người kia đều chịu giày vò, vỡ tan ra thành từng mảnh nhưng cũng thể làm gì được cho cả.

      “Nham Hải, tôi đau lòng quá, cậu sao?”

      Khuynh Hữu giọng nỉ non, tay đặt lên lồng ngực đau đớn, tinh tế cảm nhận nỗi đau chưa từng có.

      Chu Nham Hải thể trả lời ta được, trái tim trống rỗng……

      ràng là nỗi đau lan tràn trong huyết mạch hành hạ .

      “Nham Hải, cậu vẫn muốn kiên trì sao?” Ngạn Thủ mỉm cười nhìn khuôn mặt tiều tụy của ta, cảm thấy người đàn ông này còn cứu chữa được nữa rồi.

      Chu Nham Hải liền cười khổ, tự giễu mình : “Tôi còn kiên trì chưa đủ sao?” Trừ bỏ thỏa hiệp ra, còn có thể làm được cái gì bây giờ?

      vẫn hiểu rất rằng, ở trong mắt hề bất kỳ có ý nghĩa gì cả.

      Mặc kệ là của trước kia, hay là của bây giờ cũng vậy.

      Cho dù hai người có quan hệ thân thể mật thiết đến vậy.

      Ngạn Thủ nhìn thấy biến hóa trong đáy mắt của ta, nhìn thấy toàn bộ quá trình hành hạ bản thân của Nham Hải, và kết quả cuối cùng cũng có thể đoán ra được rồi.

      Chu Nham Hải liền đứng dậy nhanh về phía người đứng trong màn mưa kia, nhàng ôm vào trong ngực. đau lòng cúi xuống hôn lên cằm của , giọng trở nên khàn khàn, xác lập chuyện với : “Thù Man, cần hành hạ chính mình như vậy nữa, người đàn ông em nhớ tới trong đầu, đưa em ….Tới gặp ta…”

      Thù Man ngửa đầu lên nhìn bằng ánh mắt bình thản, hỏi bằng giọng cực kỳ khẳng định: “ à, biết ta là ai sao?”

      “Có lẽ là vậy, mà cũng có lẽ là phải.” Kỳ vô cùng khẳng định, nhưng lại hề muốn ra để có thể ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, vạn nhất nếu như…...

      liền mỉm cười, trong mắt ngưng tụ tà khí, bằng giọng cực kỳ trong trẻo: “ à, em biết là hề muốn như vậy, nhưng lại cố tình làm thế.”

      Kỳ là em cũng cũng cần gặp ta gấp, bởi vì em có dự cảm rất mãnh liệt rằng em nhớ lại ta rất nhanh thôi.

      Ba ngày trôi qua, nhàm chán hưởng thụ cảm giác hành hạ bản thân mình, ra chỉ là vì muốn hưởng thụ cảm giác độc ác này……

      thành công khiến cho nghe theo lời , đồng thời cũng cùng sa vào tội nghiệt, cho đến khi kết thúc!

      nhìn thấy độc ác và biến thái dần dần sinh trưởng trong người mình.

      Nụ cười khổ sở của Chu Nham Hải , biết , nhưng thể mở miệng hỏi được, vậy nên dùng bướng bỉnh của mình để ép phải mở miệng, để khiến cho phải thỏa hiệp với ……..

      Quả là tàn nhẫn, rất tàn nhẫn……

      Nhưng là bởi vì còn , Thù Man!

      thể ngừng tàn nhẫn máu lạnh này được………

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6(tt)

      Editor:preiya

      Khi Chu Nham Hải gọi tới Lưu Nhiên họp ở công ty…... ....

      Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của rất tệ, ánh mắt cũng tối sầm lại, bàn tay nắm điện thoại dùng sức đến bàn tay trở nên run rẩy, trắng bệch. Phú Tu vừa nhìn biết là có liên quan đến Thù Man, vì người khiến cho Lưu Nhiên thay đổi sắc mặt cũng chỉ có mình .

      Trái tim của Phú Tu lập tức nhảy vọt lên tận cổ họng, vội vàng phất tay để cho cấp dưới đứng sững sờ lui ra ngoài……... .....

      Khi trong phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ, mới lo lắng hỏi: “ A Nhiên, có phải Thù Man gặp chuyện gì may rồi ?" Bọn họ gặp ba ngày rồi, hơn nữa cũng gọi cho vì họ nghĩ rằng chỉ muốn yên tĩnh vài ngày, giống như lần trước trở về từ Vân Nam vậy.

      có gì, chỉ là ấy có chút ổn thôi.” Lưu Nhiên liền đứng dậy ra ngoài, “Chúng ta đến ngõ 46.”

      Xe chạy rất nhanh, vượt qua mười cái đèn đỏ mới đến được thành Nam. Đem xe đậu ở bên ngoài ngõ, sau đó hai người vội vã nhanh vào bên trong.

      Đến nơi, họ nhìn thấy người đàn ông toàn thân mặc bộ đồ đen đứng đợi ở đó, người ta ướt đẫm, chứng tỏ đứng đợi từ rất lâu rồi. Nhưng dường như ta lại hề để ý tới việc đó mà chỉ mỉm cười buồn bã.

      Người đàn ông này bọn họ đều biết, là Tô Khuynh Hữu.

      Khuynh Hữu gì, chỉ gật đầu với Phú Tu và Lưu Nhiên rồi xoay người vào bên trong, hai người kia cũng nhanh chóng theo sau.

      Hai người theo Khuynh Hữu qua cánh cổng cũ kỹ, vừa bước vào cửa nhìn thấy cảnh tượng…... ...

      Chính là,

      Lưu Nhiên và Phú Tu đứng chết trân trước cửa, trái tim của họ liền bắt đầu cảm thấy đau đớn…

      mang vẻ mặt nhợt nhạt, toàn thân ướt đẫm đứng trong màn mưa.

      Là bảo bối của bọn họ.

      Sao lại như vậy……... ...... .....

      Nhưng vẫn cười.

      cười với bọn họ,

      đúng hơn là chỉ cười với mình Lưu Nhiên.

      đến rồi sao?”

      đến rồi đây, Thù Man!”

      “Tôi có quên !” Thù Man liền mỉm cười,giơ tay lên chỉ vào đầu mình,” ở đây này.”

      Lưu Nhiên đến trước mặt của , nhìn vào mắt và mỉm cười, “ biết, biết rồi.” Rồi ôm chặt lấy vào lòng, chặt đến nỗi giống như muốn gắn chặt vào người .

      Sau đó cúi xuống hôn lên cổ của , đến đôi môi lạnh lẽo rồi đường dọc xuống đến xương quai xanh.

      giọng nỉ non: “Thù Man, là A Nhiên, là A Nhiên của em, là A Nhiên của Thù Man.”

      Độtt nhiên cảm thấy có chất lỏng nóng ấm đọng lại da mình.

      khóc!

      Thù Man giơ tay nâng mặt của lên, dùng đầu ngón tay mình ma sát hai mắt đỏ bừng của , lau nước mắt nơi khóe mắt bằng động tác dịu dàng.

      “A Nhiên, tốt, rất tốt!” liền nụ cười xinh đẹp, ánh sáng trong đáy mắt khẽ chuyển động, rồi tiến sát vào lòng , dùng cánh môi của mình ma sát xương quai xanh của .

      Khi những người đàn ông khác nhìn thấy màn này,

      Chậc, trái tim của họ đều bị đâm nhát, làm cho máu chảy ra!

      Đau, họ cảm thấy rất đau!

      chưa từng đối xử với bọn họ như vậy………....

      Đột nhiên, nụ hôn ma sát liền biến thành cú cắn dữ dội, Thù Man cắn mạnh lên động mạch gáy của cái, hàm răng của cắn chặt vào da thịt của !

      “A….!” Lưu Nhiên đau đến nỗi hít hà…….

      Nhưng trong mắt của vẫn hàm chứa ý cười và sủng nịch, mặc kệ muốn làm gì làm!

      Chuyện của đều do quyết định, tùy ý muốn làm gì!

      đau đớn thấu xương này lan vào tận trái tim yếu ớt của , là do nghiệp chướng của ban cho!

      Nó khiến thấy thỏa mãn!

      “A….!” Mặc dù đau đớn đến nỗi kêu thành tiếng, nhưng vẫn cố chịu đựng- “Thù Man, Thù Man!”, si mê gọi tên bằng giọng điệu quyến luyến!

      Lưu Nhiên hề vùng vẫy, vẫn ôm chặt lấy , nỉ non: “Nghiệp chướng của , nghiệp chướng của !”

      Răng của xuyên qua da của khiến máu tươi chảy ra tiến vào miệng , theo dạ dày lan dần xuống toàn bộ cơ thể …...…..

      Về sau, trong người có máu của , giữa còn giới hạn nào nữa.

      Như vậy là tốt!


      Thù Man buông ra, liền cười “khanh khách”, tiếng cười của nghe êm tai!

      Đôi môi của bởi vì dính máu càng trở nên ma mị mê hoặc.

      “Đẹp quá!” Những người đàn ông đều tán thưởng, giống như con quỷ hút máu, nhưng người lại tản ra hương vị thuần khiết thần thánh.

      Đôi môi của giống như tỏa sáng trong màn đêm vậy!

      Trái tim của bọn họ bị thời khắc đó làm cho phát điên, bởi vì nghiệt xinh đẹp này, con quỷ thuần khiết………

      Thời khắc điên cuồng, giây phút run rẩy!

      Họ cần được ai cứu vớt cả!

      liền bóp chặt lấy cái cổ của Lưu Nhiên, kiễng chân hôn lên trán của khiến mi tâm của lưu lại dấu son môi màu đỏ.

      Khi buông ra, dùng đầu ngón tay thon của mình miêu tả vết thương của , ma mị trong đáy mắt ngày càng lan rộng: “A Nhiên, nhớ cho kỹ, vết thương này là của em cho , là của em!”

      “Em biết trong lòng cũng có vết thương chảy máu, cũng là do em cho.” Ngón tay của lại trượt xuống trước ngực : “Em để cho nó lành lại, nếu như nó lành lại, em lại xé toạc nó ra, và cũng làm chính mình bị thương khiến cho cả hai chúng ta cùng nhau bị đau!” Giọng của rất ôn nhu nhưng cũng mang theo độc ác, tàn nhẫn, với đồng thời cũng tự với bản thân mình.

      Lưu Nhiên liền mỉm cười, nhìn sâu vào mắt : “Toàn bộ của A Nhiên đều là của Thù Man, bao gồm của sinh mệnh của !” Nếu em chính là ma quỷ trở thành vật tế cho em!

      nâng gương mặt xinh đẹp của lên, trong đôi mắt đẹp đẽ liền trào ra chất độc, với bằng giọng điệu chân thành, tha thiết: “Thù Man, A Nhiên của em vĩnh viễn rời khỏi em, phản bội em!”

      Nhưng ngay sau đó,

      Thân thể của mỉm cười nhìn thẳng vào chợt ngã xuống..

      nhắm nghiền mắt lại, sắc mặt trở nên trắng bệch!

      “Thù Man, Thù Man!” Lưu Nhiên lập tức ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn đột nhiên ngã xuống của .

      gọi tên bằng giọng run rẩy.

      tình chuyển biến đột ngột khiến những người đàn ông khác đứng cách đó xa giật mình……

      Lúc này đây,

      Tim của họ xoắn lại,

      Nỗi lo sợ nhanh chóng ập đến………………………

      “Vào….vào nhà trước …..”

      “Nhanh lên!”

      Lưu Nhiên bồng Thù Man lên, nhanh vào trong phòng nghỉ.

      “Để ấy nằm xuống giường !”

      “Ngạn Thủ, mẹ nó cậu nhanh tay lên chút!”

      Sau đó là trận luống cuống chân tay xảy ra…….

      Rốt cuộc,

      có chuyện gì đâu, chỉ là ấy dầm mưa quá lâu nên thân thể bị mệt thôi.” Ngạn Thủ đưa tay ra bắt mạch của , sau đó đặt tay lên trán xem nhiệt độ, “Tốt lắm, bị sốt, ngủ giấc khỏe lại thôi.”

      “Hô………..” Mấy người đàn ông liền thở ra hơi nhõm.

      “Các người ra ngoài , để cho ấy ngủ chút.” Lưu Nhiên nhíu mày, mắt vẫn chăm chú nhìn Thù Man.

      Giọng điệu của tốt, ý là đuổi khách, mặc kệ bọn họ là ai nữa……..

      Những người kia cũng ngại thái độ như vậy của , họ cũng biết lòng lo cho Thù Man nên cũng rất phối hợp xoay người ra ngoài.

      Vừa mới ra đến cửa,

      “Chu Nham Hải, mẹ nó là đồ súc sinh!” Phú Tu bước nhanh đến trước mặt , bộ dáng rất độc ác………

      chăm sóc ấy như vậy sao?” Hai tay của nhanh chóng nắm lại thành quyền, hung hăng đánh lên mặt của Chu Nham Hải.

      hề có phòng bị, Chu Nham Hải bị trúng quyền của Phú Tu liền ngã xuống, đầu chạm mạnh vào cột gỗ hành lang.

      Nhưng Phú Tu đồng ý bỏ qua như vậy sao?

      đợi Chu Nham Hải kịp phản ứng, lại đá thêm cước nữa!

      Tay cũng nhàn rỗi, tạo thành quyền vung tới trước!

      , mấy ngày nay làm gì ấy?” Phú Tu chất vấn bằng giọng đầy căm hận.

      “Mẹ nó đáng chết, đáng chết!” Hai mắt của Phú Tu đỏ bừng, bên trong đều là độc ác!

      Mặt của Chu Nham Hải đầy máu, nằm mặt đất lại bị trúng thêm vài cước nữa của Phú Tu.

      Nhưng vẫn hề né tránh hay chống đỡ, cũng đánh trả lại!

      Giờ phút này mặt của Chu thiếu gia nhìn thấy nữa rồi, mặt toàn bộ đều là máu!

      Dáng vẻ bây giờ của là thảm hại!

      Nhìn lại hai người bên cạnh, tiểu Phật và Khuynh Hữu cũng là những kẻ gây tai họa đây này!

      Nhưng hai người này đứng dựa lưng vào tường, bộ dáng vô cùng lười biếng, ánh mắt họ rất thản nhiên, hề có ý định lên ngăn lại.... .....

      “Hừ, xương của rất cứng đó, còn có thể đánh nặng tay hơn nữa!” Nhìn người nằm im nhúc nhích mặt đất, Phú Tu liền hừ lạnh châm chọc.

      Phú Tu tức chết! rất muốn giết chết Chu Nham Hải!

      Nhưng như vậy cũng giúp ông đây rửa hận được đâu!

      Rót cuộc hiểu ý nghĩa câu ấy có chút ổn” của Lưu Nhiên khi đó rồi!

      quên , nhưng điều này khiến tức giận!

      Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy vẻ ma mị trong mắt ……

      chắc chắn là “bệnh tình” của lại càng nặng thêm rồi!

      Hôm nay cắn A Nhiên, nhưng nếu đổi lại là tự tổn thương chính mình sao?

      Ông đây……….....

      Tim của ông đây liền cảm thấy đau đớn…….

      Con bà nó, tên kia là nên đánh, đáng bị đánh mà!

      Sau trận hành hung người khác, Phú Tu cũng cảm thấy mệt mỏi nên cả người lảo đảo lui ra sau hai bước, liền ngồi xuống hành lang oán giận nhìn người cả người đầy máu nằm hành lang kia.

      Chu Nham Hải bị thương rất nặng!

      Nhưng quả có chuẩn bị từ trước rồi, sau khi đánh xong, kế tiếp có phải bọn họ nên “ chuyện” cho tốt ?

      Lần xảy ra chuyện này là suy nghĩ thấu đáo.

      đánh ta mà hề hối hận gì!

      trút giận của mình lên ta, để cho ta thể lại gần Thù Man nữa.

      Dù sao , dựa huyết thống này ta vẫn là trai ruột thịt của !

      Đối với mấy người bọn , Chu Nham Hải vẫn ngầm thừa nhận nên bọn họ vẫn còn chuyện phải làm với ………..

      Huống chi, còn có Lưu Nhiên tâm tư khó đoán nữa.

      Chu Nham Hải có tư cách tranh giành với bọn họ sao?

      Thù Man, đó là tàn nhẫn lạnh lùng, trong lòng ấy chỉ nhớ đến mình “Lưu Nhiên” mà thôi!

      Bạn xem, đây còn phải là tinh tai họa hại chết người hay sao?

      Mấy người bọn họ trời sinh đều thâm độc tựa như quỷ thần, cố chấp, lại còn tàn nhẫn độc ác, chuyện mà bọn họ muốn làm có thể làm được sao?

      Nhưng chỉ trừ thứ duy nhất: Nghiệp chướng mang tên Thù Man!

      hại chết người này, buông xuống được ai có thể so bì với chứ?

      Chu Nham Hải cố gắng chịu đựng, từ từ đứng lên nhưng thân thể vẫn hơi lảo đảo, đến đối diện Phú Tu rồi, cả người dựa vào tường rồi trượt xuống, ngồi bệt xuống đất………

      F*uck! Trong lòng Phú Tu mắng thầm….

      ta còn dám cười với cơ đấy.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7 muốn bị em quên mất

      Editor: Preiya

      Phú Tu cảm thấy nụ cười của ta chính là khiêu khích .

      Trong mắt của ta lan tràn chất độc!

      Mẹ nó trò chơi này cũng vui vẻ gì!

      Thù Man may khi gặp phải những người đàn ông này, nếu phải là bụng đầy chất độc cũng là những người đầy mưu mô quỷ kế.

      Họ trải qua gần nửa đời người, mãi cho đến tận bây giờ mới phát ra, thứ tốt nhất và cũng là nghiệp chướng của đời họ chính là Thù Man.

      là người khiến cho những “tiểu thái tử”, những vị thiếu gia nổi danh làm hại nhân gian nửa đời người này cái gì cũng vứt bỏ dưới chân, cái gì cũng thèm ngó ngàng tới.

      người bọn họ đều có đủ: Khôi hài, phóng đãng, ngạo mạn, lạnh lùng, cởi mở cùng cố chấp……

      Tình thân, tình bạn, tình , tôn nghiêm, lễ giáo!

      Những thứ đối với đám tai họa ngạo mạn này đáng cọng lông…….

      Nhưng kết quả là, đám người cao ngạo ấy, những “tiểu thái tử” tên tuổi vang dội phong lưu tiêu sái ấy gặp phải “kiếp số” của mình, trốn thoát được, căn bản là họ cũng định trốn!

      Họ phát ra “kiếp số này” trở thành tình cố chấp nhất, là duy nhất mà bọn họ cả đời…..

      Nhưng mà, người cố chấp này đâu chỉ có người?

      Hình ảnh đám người cùng bị vướng mắc bởi nghiệp chướng hương diễm, kích thích và cấm kỵ!

      Làm sao có thể buông xuống được?

      Làm thế nào để buông tay đây?

      Vì có thể có được vị trí ở bên cạnh , cần danh chính ngôn thuận mà bọn lão tử sẵn sàng đánh đổi tất cả, bày ra tâm tư độc ác, cả sáu người hề kiêng nể nhau mà phơi bày ra toàn bộ, cho dù sau này có phải đánh nhau tới đầu rơi máu chảy nữa!

      Bọn họ cam tâm tình nguyện vì tất cả đều xứng đáng!

      tại, ở lòng chỉ có cực phẩm phúc hắc Lưu Nhiên…….

      Nên sao Phú Tu có thể lo lắng được?

      Lúc ở xe, suy nghĩ dưới trăm lần tại sao Chu Nham Hải lại chủ động gọi cho Lưu Nhiên, là vì sao chứ?

      Đến bây giờ có thể xem là hiểu thấu rồi. hề gọi Lưu Nhiên bằng A Nhiên và coi như người xa lạ.

      Sao vô duyên vô cớ lại như vậy?

      Hơn nữa ở đây lại có tiểu Phật nổi tiếng khắp cả thành phố nữa.

      Trong cái vòng luẩn quẩn này lại có tiểu Phật nổi danh xuất , ai lại biết tiểu Phật Ngạn Thủ này giỏi nhất là cái gì, sở trường nhất là cái gì chứ.

      Đó phải là niệm kinh siêu độ, cũng phải là cúng bái hành lễ, mà chính là………....

      Tên cầm thú kia, ta…… ta dám………………..

      Độc ác, ta độc ác!

      ta làm như vậy giống như cầm dao đâm vào tim bọn họ nhát vậy!

      Được, được lắm- Kế tiếp bọn lão tử làm cho ta bị rối đến mức gà bay chó sủa, kêu cha gọi mẹ nữa ……... ...

      bọn họ đổi họ sang họ của Chu Nham Hải!
      tức chết mà! Phú Tu tức giận đến nỗi sắp phát điên rồi.

      “Cậu đánh đủ chưa? Nếu chưa đủ đánh tiếp . Nếu đánh đủ rồi chúng ta chuyện.” Chu Nham Hải nén đau , máu theo miệng từ từ chảy xuống.

      Cảnh tượng như vậy khiến người ta cảm thấy kinh hãi…………..

      Phú Tu liền hít sâu hơi vào, chỉ im lặng nhìn ta.

      lát sau, liền xoạt chân dài ra nhảy xuống khỏi lan can rồi xoay người lại nhìn hai người đàn ông thờ ơ đứng dựa vào tường kia, : “Muốn chuyện cũng được, nhưng phải là bây giờ, đợi bọn họ quay lại tôi tiếp.” Những chữ sau cùng được cách hết sức chậm rãi và cẩn trọng.

      Lời còn chưa dứt, thẳng vào bên trong phòng.

      Để lại ba người đàn ông với những tâm trạng khác nhau………

      Là mỉm cười đau đớn chấp nhận số phận?

      Hay là gì khác?

      Ai!

      Chỉ còn lại bất đắc dĩ và rắc rối phiền muộn cứ thi nhau ập đến……….

      Có thể cho biết là và em còn có thể có được ngày mai ?

      Có thể cho biết, cuối cùng có thể có được nhớ thương của em hay ? Cho dù chỉ là chút thôi cũng được.

      Những thứ mà em cho chỉ là lạnh lùng và những tiếng thở dài,

      Có thể cho ánh nhìn say đắm của em được ?

      vốn hề muốn gánh vác thâm tình, hay lời đương chỉ là lời dối thể thực được.

      Nhưng chỉ vì em, Thù Man!

      cam tâm tình nguyện lâm vào mạo hiểm, cho dù ngày mai có là ngày cuối cùng nữa………..

      Tình cảm chính là lò hỏa thiêu, nó thiêu đốt trái tim của , ép khóc ra nước mắt, cho dù muốn đến gần cũng thể đến gần được. Cho tới bây giờ, tất cả các cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố của đều giao cho em nắm giữ cả.

      Chương 7 (tt)

      Editor: Preiya

      đến Lý Khanh, Nam Tạm, Bạch Thành, ba ngày trước ba kẻ hư hỏng này bị Lưu Nhiên tống ra khỏi thành phố bắt làm việc khổ sai rồi.

      Lúc này ba kẻ tai họa ở Vũ Hán, họ bận đến nỗi rối tung đầu óc nhưng hẹn mà lại cùng nhớ đến tinh trong tim của họ.

      Thời điểm bận nhất họ cũng nhớ tới , lúc rảnh rỗi lại càng nghĩ tới đến nỗi ngứa tim ngứa phổi, lại càng nhớ đến thân thể của , rất nhớ.

      Họ muốn gặp , muốn nhìn thấy nghiệp chướng làm nhiễu loạn thần trí của họ…….

      Nhớ đến đôi môi đỏ mọng, và cả cái eo thon của nữa………..

      Và đóa hoa bí của còn tuyệt hơn mọi từ ngữ thế gian này!

      Trong lúc còn sống, trong lúc còn có thể nhìn thấy em!

      Tất cả của đều giao hết cho em, tinh của ơi!

      Nhưng , trái tim sớm rời khỏi lồng ngực của rồi!

      Em hãy giữ lấy nó , và hãy lấy luôn cả những thứ khác nữa!

      Nếu như tình cảm và năm tháng có thể dễ dàng vứt bỏ được,

      nguyện ý từ bỏ tất cả………………………..

      Lời của em, thích nghe, nhưng
      thể hiểu hết được!

      Tình của dễ thấy như vậy, nhưng em lại xem như nhìn thấy nó!

      Bài thơ tình diễm lệ đau buồn này, đúng là do ba kẻ họa thủy làm ra để khắc họa người trong tim họ!

      Đêm đó, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của , nước mắt rơi xuống mà thể tự kiềm lại được, rồi nhàng bên tai em: Thù Man, thực rất hận em!

      Bởi vì, thể rời khỏi em được nữa rồi!

      chính mình, nhưng cũng chính là nỗi lòng tha thiết của những người kia nữa………….

      cười và trả lời rằng: Bạch Thành, cứ hận tôi .

      Nỗi hận của với tôi có lẽ cũng tốt, dù sao đó cũng là loại cảm xúc mãnh liệt!

      trả lời cho , đồng thời cũng trả lời cho tất cả mọi người.

      liền vùi đầu vào trong ngực , thầm trong lòng: Thù Man, em có thể dễ dàng khiến vui vẻ, nhưng cũng có thể dễ dàng khiến cho đau khổ.

      khí trong phòng yên tĩnh cách quỷ dị.

      Ba kẻ nghiệt nằm sô pha giả chết, vẻ mặt của cả ba đều ngẩn ngơ ngây ngốc.

      Họ nằm im, hề định tỉnh dậy làm việc nữa……..

      “Ồ?” Trong lòng Phương Thụy cảm thấy nghi ngờ, và Lưu Hàn liền liếc mắt nhìn nhau.

      Hai người dùng ánh mắt trao đổi trong im lặng.

      “Ba vị thiếu gia hôm nay có tinh thần, nhiều năm rồi tôi hề thấy vẻ mặt này nha, lúc trước đều cùng chúng ta điên cuồng trận, sao hôm nay lại có bộ dáng hồn xiêu phách lạc thế này, thân thể họ khỏe sao?”

      “Có lẽ là họ có tâm chăng?” Lưu Hàn liền bĩu môi, vươn người đứng thẳng lên.

      Phương Thụy thèm để ý tới hình tượng mà trợn mắt lên, dựa người vào sô pha : “Tôi đoán ra được, lão tử đoán nữa, vậy trực tiếp hỏi thôi.”

      Rồi nhìn về phía ba người kia, lông mày nhíu chặt lại, tức giận mở miệng : “Tôi ba vị đại gia này, chúng ta nửa năm gặp rồi. dễ gì mà gặp được nhau mà các người lại như thế này, làm cho em khó chịu đấy.”

      Vẻ mặt của Phương Thuy vô cùng muốn hóng chuyện bát quái, “Đúng vậy, đúng vậy…. cho bạn tốt là tôi nghe , đây rốt cuộc là chuyện gì, sao các người lại mất hồn như vậy?”

      “Có thể có chuyện gì sao?” Bạch Thành giọng than thở câu rồi chuyển động thân người, miễn cưỡng ngồi dậy.

      “Ha…..” Lưu Hàn liền cười , đảo mắt nhìn qua ba người kia lượt, trêu tức: “Giao tình của chúng ta cũng phải là năm hay nửa năm, mau thành khai báo !” Ý muốn , những thứ này qua mặt lão tử được đâu.

      Nam Tạm cười khẽ, liền hút ngụm khói thuốc, vừa định mở miệng chuyện …………

      Điện thoại của Lý Khanh đặt bàn trà bỗng reo lên.

      Nghiêng người qua cầm nó lên, Lý Khanh nhìn thấy tên người gọi màn hình, ra là Phú đại thiếu gia gọi tới.

      mỉm cười, nhấn nút nhận cuộc gọi, đặt điện thoại lên bên tai…………..

      Cả người liền đổ ra phía sau dựa lưng vào ghế sô pha, bằng giọng có chút mệt mỏi: “Tu, có chuyện gì sao?”

      “Chuyện thế nào rồi?” Từ trong điện thoại truyền ra giọng đàn ông trầm thấp.

      “Ừhm, cũng tệ lắm, tôi đoán trễ lắm là mai xong!”

      “Trước tiên bỏ hết , các cậu lập tức quay về đây ngay ” thanh tít tít truyền tới, hiển nhiên là đầu bên kia ngắt máy.

      hề có lời giải thích nào…………………..

      Mày đẹp của Lý Khanh liền nhíu lại, cậu ta rất lo lắng sao?

      Đúng, chỉ có thể là như vậy thôi.

      Nam Tạm nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Giờ này sợ là còn chuyến bay nào rồi.” Rồi nhướng mày nhìn về phía Phương Thụy nhưng hề gì.

      Phương Thụy mỉm cười gật đầu, đứng dậy mở cửa ra ngoài: “Tôi sắp xếp ngay đây.”

      Những việc ăn ý này sớm được hình thành từ lâu rồi, chỉ cần dùng ánh mắt là người kia lập tức hiểu ……………..

      tới giờ sau, ba người kia lên xe di chuyển tới khu đậu trực thăng chuyên dụng thành phố Vũ Hán để bay tới Thủ đô.

      Ba giờ sau, trực thăng đáp xuống bãi đáp trống trải.

      Họ vừa bước xuống thấy Phú Tu đứng cạnh hàng rào của bãi đáp.

      Trước hết ba người quay sang cảm ơn người phi công điều khiển trực thăng đưa họ trở về, đợi trực thăng cất cánh rồi mới xoay người về phía Phú Tu.

      Trở lên xe, Lý Khanh ngồi ở ghế trước, Bạch Thành và Nam Tạm ngồi ở ghế sau.

      Phú Tu hề nóng nảy la hét với bọn họ, hình như có cái gì đó đúng lắm phải?

      Còn chuyện mà ta định tới là chuyện gì vậy?

      Nhìn có vẻ rất bình tĩnh, có lẽ cũng phải là chuyện gì lớn.

      Khụ, Phú đại thiếu bình tĩnh ư?

      Quỷ cũng tin……………

      Sao ba kẻ kia biết được tâm tư thâm độc của được chứ………….

      Trong đầu nghĩ thầm: lát nữa lão tử cho các người hồi kích thích tốt!

      Lão tử chỉ còn biết trách tên họ Chu kia, cho dù trong lòng tự an ủi mình nhưng vẫn còn cảm thấy khổ sở, như vậy khiến khỏi đau lòng, bảo bói của ơi……………

      Nhưng sao có thể chịu đau khổ mình được chứ.

      phải gọi thêm những người kia tới chịu chung với , cùng đau khổ, cùng khó chịu mới được! Cho đau chết bọn họ !

      Bạn xem, chỉ là , mà là nhiều tên quỷ xấu xa lòng dạ độc ác nữa!

      Nhưng , ba người theo Phú Tu đến chỗ khu nhà cũ kỹ kia, vừa vào nhà bọn họ gặp được người mà bọn họ nghĩ tới mấy ngày nay, tinh mà họ nghĩ tới từng phút, từng giây.

      Lúc này chắc ngồi tựa vào giường và mỉm cười nhìn họ.

      Nhưng,

      “A Nhiên à, những người này…….là bạn của sao?” giọng hỏi Lưu Nhiên đứng bên cạnh mình.

      Sao cơ……ánh mắt của nhìn mấy người bọn là sao? Nó rất xa cách và lạnh lùng.

      tinh của bọn họ biến thành người khác rồi sao?

      Chỉ mới ba ngày gặp,

      nhận ra bọn họ rồi ư?

      Rốt cuộc ba kẻ nghiệt liền cảm thấy nỗi kinh hoàng ập tới………..

      “Thù Man à…….” Họ gọi bằng giọng run rẩy.

      “Ồ, ra các biết tôi à, nhưng ngại quá, tôi nhớ các là ai cả.” mỉm cười, cách áy náy.

      Chậc chậc,

      Ba kẻ nghiệt đáng thương của tôi! Họ liền trở nên ngơ ngẩn trong chốc lát, mắt mở to nhìn vẻ mặt xa cách của …….

      Trong đầu liền cảm thấy như có ai đó cầm dao đâm mạnh vào……….

      Đau quá!

      Toàn bộ chúng ta cùng đắp chung tấm chăn mà lăn lộn điên cuồng!

      Thân thể hiến dâng cho , trái tim cũng hãm sâu vào đó, công đạo của bọn họ đều do quyết định.

      Quyết tâm có thể so sánh với liệt nữ thời cổ đại đấy!

      Sinh ra để làm người của , chết cũng phải quấn lấy , trở thành ma quỷ của !

      Nhưng, kết quả lại là………….

      xem họ là “bạn của Lưu Nhiên” sao? Lại còn “ngại quá, tôi nhớ các là ai cả.”

      Cả ba người chỉ nghe thấy tiếng vang “ầm” lớn trong đầu, giống như bị tia sét đánh trúng vậy, làm cho đầu óc bị mờ mịt rồi!

      quên hết tất cả.

      cho bọn họ cơ hội cứu vãn nào.

      Chỉ trong nháy mắt thân thể của họ liền bị mất hơi sức, cũng có phòng bị khiến thân thể bị trượt xuống, ngồi giường, tay run rẩy nắm lấy thành giường, giương hai mắt đỏ bừng nhìn nghiệp chướng của bọn họ.

      Chậc chậc, những đứa trẻ đại thiếu gia tai họa đáng thương của tôi………………

      ấy là độc ác, chỉ nhận ra mình người “chính thống” thôi! Còn bọn họ chỉ là bạn của ta… …………..

      Các người biết tôi nhưng tôi hề biết các người là ai cả, ai cũng nhận ra hết!

      Lúc đầu, giường chỉ là thiếu nữ thuần khiết, nằm dưới thân đàn ông mà bị nhiễm màu sắc tình dục, trở thành ma quỷ điên xuồng phóng đãng, bởi vì trong người có bản chất quỷ mị.

      bị làm cho say mê, vì thế muốn cùng trở thành ma quỷ sa đọa, vì như vậy càng thích hợp với kẻ phóng đãng như , khiến cho trong người tràn đầy chất độc!

      Trong lòng những người đàn ông này, Thù[ddlqd] Man giống như tế bào ung thư thời kỳ cuối sinh trưởng với tốc độ rất nhanh, thân thể và linh hồn bọn bị chinh phục, tùy quyết định lấy!

      Vận mệnh của họ được bắt đầu như vậy……………

      biến đổi những vị thiếu gia nổi danh ngày xưa này, loại bỏ bản chất phong lưu phóng đãng của họ , để họ tình nguyện trở thành những người đàn ông trung thành với mình .

      Bất đắc dĩ cũng được, tình nguyện cũng được!

      thương cũng được, mà oán hận cũng được!

      Họ thể quay đầu lại nữa rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :