1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Yêu nghiệt trở về - Băng Lãnh Nữ Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 2 là ai?

      Editor: Preiya

      Ngạn Thủ chợt nghiêng thân thể qua làm cho toàn bộ thân gần sát vào mặt của Thù Man khiến mặt của hai người gần trong gang tấc.

      Hơi thở của liền phảng phất gò má của . liền nghe thấy được mùi thuốc lá bạc hà thơm ngát từ trong miệng - nhìn vào đôi con ngươi trong suốt lạnh lùng nhưng lại thâm trầm khiến người ta có thể bị hãm sâu vào của .

      Môi của khẽ chạm như có như vào vành tai của , thấp giọng nỉ non bằng chất giọng từ tính khàn khàn cùng hơi nóng từ miệng bay vào trong tai , mang theo mùi vị ái muội: “Thù Man, vết thương của tôi bị xé mở rồi, muốn nó càng thêm đau đớn, như vậy khiến vui vẻ hay sao?”

      “Như vậy mới thích hợp với bản tính của , xứng đáng với ma tính xinh đẹp diễm lệ phải sao?” Theo bản năng Thù Man liền muốn nhắm mắt lại, muốn nhìn thẳng vào ta.

      Ánh mắt của làm cảm thấy vô cùng nguy hiểm, giống như trong nháy mắt ánh mắt đó có thể cắn nuốt lý trí và tỉnh táo của .

      Phát thấy tính toán của Thù Man, sao Ngạn Thủ lại cho phép được chứ- liền vươn tay ra chụp lấy cằm của , ép buộc nhìn : “Thù Man, nhìn tôi được chứ?” Giọng của rất , thanh cũng rất êm tai, mê hoặc lòng người.

      Khoảnh khắc khi bốn mắt chạm nhau, Thù[lqd] Man chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng nề, cơ thể mất điều khiển, ý thức ngày càng rời xa .

      Ngạn Thủ ôm sắp bị thôi miên vào lòng, cười ôn nhu nhìn . Ngón tay thon dài mềm mại của nhàng phác họa ngũ quan xinh xắn của , thầm: “Thù Man, sao biết được Ngạn Thủ sống tốt chứ, người sống tốt là phải ?”

      “Trong lòng có ma tính, so với tôi mạnh hơn nhiều. cười là đẹp, nhưng nụ cười kia là vô số đau đơn và có nhiều miệng vết thương phải ?”

      “Thù Man, quả là rất đau đấy.” liền cúi đầu xuống hôn lên môi , hề có ái muội, mà chỉ là đau lòng.

      “Có lẽ Nham Hải quyết định cho quên là phương thức tốt nhất. Tuy nhiên nó lại xuất phát từ ý nguyện của .”

      Ngạn Thủ vẫn chưa quay đầu lại: “Vào .”

      Lời còn chưa dứt hai người kia vào từ cửa sau, phải là Chu Nham Hải và Tô Khuynh Hữu hai kẻ gây tai họa vừa có việc phải sao?

      ngờ hai người lại kiên nhẫn như vậy, ấy vừa tiến vào các người cũng trở lại.” Ngạn Thủ chỉ khẽ cười trêu tức hai người, vẻ mặt tỏ vẻ hiểu .Truyện chỉ được đăng tại *******************.

      Chu Nham Hải liền đến bên cạnh ta, tay đưa ra tiếp nhận Thù Man, đem thân thể mềm mại của ôm chặt trong lồng ngực, như vậy mới có chút cảm giác an tâm. liền hôn lên mặt , trán, khóe mắt, đôi má, khóe môi, trong ánh mắt của xin lỗi và đau đớn khó che giấu được.

      quyến luyến gọi tên từng tiếng, từng tiếng : “Thù Man, Thù Man, Thù Man”. Từng giọt nước mắt mặt chảy xuống, rơi xuống mặt của trong lòng mình.

      người đàn ông trưởng thành như vậy lại khóc như đứa trẻ, thể tự kiềm chế bản thân.*******************

      Thù Man, tha thứ cho , hãy tha thứ cho - cầm thú lại làm tổn thương đến em, bởi vì do quá em muốn giữ em lại mà nên.

      Thù Man, em!

      quá em, đến nỗi trở nên điên cuồng đến nỗi lý trí của hoàn toàn thay đổi, thể khống chế được hành động của mình cho dù biết hành động của tổn thương đến em nhưng phải làm như vậy.

      “Nham Hải, đưa Thù Man cho Ngạn Thủ , tình hình giờ phút này thể làm việc chậm trễ được. Khuynh Hữu nhíu mày nhìn người đàn ông chìm ngập trong đau khổ kia, cảm thấy bực bội và bất lực nên thể an ủi ta được.

      Trong cao ốc văn phòng của tổng tham mưu chính trị.

      Thủ
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      TRÙNG
      Last edited: 19/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: là ai? (tt)

      Editor: Preiya


      Nhưng trời chiều theo ý người, Ngài luôn khiến cho trong lòng người ta vui mừng tưởng rằng khi đó mọi chuyện đều êm đẹp nhưng sau đó lại khiến cho mọi người lâm vào trắc trở.

      Bạch Thành trực tiếp trở về khu nhà đại viện, hôm nay là ngày cuối tuần, lão già nhà làm việc và ở trong thư phòng xử lý công vụ. Vừa vào cửa, thẳng vào thư phòng của ông.

      cũng thèm gõ cửa vào nữa mà cứ thế thẳng vào.

      “Ba, con có chuyện muốn với ba.” Sau khi tới cạnh bàn làm việc, liền ngồi xuống đối diện ông.

      “Có chuyện gì?” Ba Bạch xem văn kiện, ông ngẩng đầu lên nhìn đứa con trai của mình, đột ngột xông vào nên ông liền khỏi thấy nghi ngờ.

      Sao hôm nay thằng nghịch tử nhà ông lại chịu về nhà nhỉ, ông liền là biết là có chuyện!Truyện chỉ được đăng tại *******************.

      Nhưng là- có chuyện muốn với ông bằng vẻ mặt trịnh trọng cùng khẩn trương chưa bao giờ có trong ánh mắt .

      !” Ba Bạch đặt văn kiện trong tay xuống, ông hứng thú nhìn về phía thằng con, đây là lần đầu tiên Thành Nhi chủ động đến tìm ông, ông muốn nghe xem muốn chuyện gì.

      “Con Thù…Chu Nham Hinh.” nhìn thẳng vào mắt ba mình, vô cùng kiên quyết.

      “Chu Nham Hinh?” Ba Bạch liền nhướng mày, nha đầu kia ông biết, tất cả cán bộ cao cấp trong quân đội ai là biết tới , ta toàn thân hư hỏng , lại còn rất điêu ngoa.

      Nhưng Chu lão gia lại vô cùng cưng chiều ta giới hạn, mọi việc ông đều chiều theo ý của .

      Nghe khoảng thời gian trước nha đầu kia nằm viện bởi vì quấn lấy tên tiểu tử của nhà họ Lý.

      Thành[ddlqd] Nhi phải vô cùng chán ghét và muốn vứt bỏ ta ư?

      Vậy tình huống tại là gì đây?

      Con của ông lẽ điên rồi sao, hay là bị động kinh?

      Lần này vừa mở miệng ra biến từ ghét thành ư? Biến đổi này cũng quá lớn .

      ta vừa mới tỉnh dậy thôi, sao lại tạo ra thay đổi lớn như vậy?

      Trong lòng ba Bạch cân nhắc, ông nghĩ rằng: Có tình, trò hay hay diễn kịch đây?

      Bạch Thành à, sao biết là lão già nhà lại vô tình như vậy chứ?

      thiệt thòi cho khi là con của ông ta.

      “Sau đó sao?” Ba Bạch tựa lưng vào ghế da, sắc mặt ông vẫn thản nhiên ,liếc mắt nhìn Bạch Thành cái. Kỳ trong lòng ông rất kích động, tên tiểu tử nhà ông từ hề biết thương, cũng biết tình cảm là gì, vậy mà tại cư nhiên ” người khác với ông.

      Lại còn với bộ dáng cực kỳ thâm tình nữa chứ!

      chỉ mình con, mà cả Khanh tử, Phú Tu, Nam Tạm, Văn Hoa nữa, bọn họ cũng ấy, bọn con đều muốn buông tay.” Căn bản là Bạch Thành cũng định giấu diếm ba mình, vốn trở về nhà ngày hôm nay là để ngả bài, mặc kệ cha có đồng ý hay đều thể ngăn được , cũng đừng nghĩ ngăn được .

      “Cái gì? Còn có tiểu tử của nhà họ Lý nữa sao?” Trong lòng ông liền thầm, chuyện này hình như càng ngày càng thú vị rồi.

      trọng điểm .”

      “Đời này chúng con đều muốn ở cùng chỗ với ấy.” Giọng của vẫn kiên quyết như cũ.Bản dịch này chỉ được đăng tại ddlqd, nếu bạn thấy ở nơi khác là hàng coppy xin phép.

      thể , Bạch Thành của tại khiến cho ba của thấy kinh hãi thôi, nhưng sắc mặt ông vẫn giữ nguyên như cũ.

      Nhưng Bạch Huy là ai chứ, ông là người quen với trận mạc hơn hai mươi mấy năm, vì quân đội trung ương mà bày mưu tính kế, sóng gió mạo hiểm gì mà ông chưa từng thấy qua?

      Cho dù có lại kinh sợ thêm lần nữa vẫn chưa đủ để ông thay đổi sắc mặt.

      Có thể được ba Bạch là người vô cùng mạnh mẽ biết chừng nào!

      Trong lòng ông liền hơi cân nhắc chút, ở chung chỗ ư? Lại là ở cùng với năm người đàn ông sao? Đây là chuyện gì vậy?

      Thêm nữa là tất cả bọn chúng đều có gia thế tương đương, lại cùng tài giỏi tuấn như nhau, tất cả đều liều lĩnh, cao ngạo, ngang bướng ai bì nổi, chính là nhân vật lớn trong nhà.

      Nhưng năm đứa này đều cùng muốn sao? Lại còn là đứa con điêu ngoa của Chu gia nữa chứ!

      thể tin được!

      Ban đầu tất cả đều chán ghét ta hề che giấu. Bây giờ lại thay đổi trời vực. Đó là vì nguyên nhân gì nhỉ, khiến cho thái độ của mấy tiểu hỗn đản này lại thay đổi?

      Rất đáng để ông tìm tòi, nghiên cứu!

      Như vậy là mấy lão già kia cũng nghe được tin tức giống ông, vô cùng kích thích chết người!

      Bọn họ có vẻ mặt đặc sắc nào đây?

      Haha….Tròng lòng của Bạch[ddlqd] Huy liền cười to…..ông rất chờ mong đây!

      Chỉ trong chớp mắt mà tâm tư của ba Bạch chuyển đổi cả trăm lần.

      “Được..” Bạch Huy thu hồi suy nghĩ lại, ông nhàng gật đầu bày tỏ hiểu rồi, giọng điệu có vẻ bình thản, ý cười ở khóe môi ông vẫn chưa hề giảm.

      “Sao cơ?” Nhưng khi Bạch Thành nhìn thấy nụ cười khó hiểu này của ba mình, liền cảm thấy xong rồi, rất khó hiểu……..

      Ông ấy bị kích động sao? Ông cũng hề chuyển sắc mặt như dự định?

      Vẻ mặt tại của ông rất bình tĩnh, miệng còn cười cười, sao lại thấy rất đáng sợ vậy nhỉ?

      “Con phải rất chán ghét nha đầu kia sao?” Khuỷu tay của ba Bạch chống bàn, hai tay ông nắm lại với nhau, ung dung hỏi .

      “Đó là trước đây thôi.” Bạch Thành đáp. vốn là rất chán ghét Chu Nham Hinh, vô cùng chán ghét. Lại nhớ lại bộ dạng hoa si của trước kia khiến cảm thấy ghê tởm. Nhưng từ lúc tỉnh lại lại khiến cho thấy động lòng, liền ngay lập tức linh hồn cư trú trong cơ thể , chính là “Thù Man”- tinh trêu chọc người, rất tốt nhưng chỉ có bọn họ mới biết.

      Nhưng cũng , cũng thể cho ba của biết được.

      “Ba còn nhớ vào khoảng thời gian trước, mấy người các con rất ghét Chu nha đầu của Chu gia kia tại lại thay đổi, có lẽ cũng phải hơn ba tháng rồi phải ?” Ông bắt đầu thăm dò .

      Vâng ạ. Bạch Thành kiệm chữ như vàng, chữ cũng ra.

      Trong lòng của ba Bạch liền cảm thấy thất vọng.

      “Con sao?”

      “Vâng!

      “Mấy người khác cũng vậy sao?”

      “Phải.”

      “Các con hẹn nhau, tối nay về nhà là để chuyện sao?”

      “Vâng.”

      Quả nhiên là ông tính toán sai chút nào, phim chiếu rất đặc sắc, có lẽ ông nên trực tiếp chạy đến trường để xem xét, dù sao cũng sắp là người nhà, ừ- quyết định vậy , trước hết là nên đến nhà họ Lý xem sao.

      “Ra ngoài .” Ông liền nhanh chóng đuổi Bạch Thành ra ngoài, kế tiếp ông nên hành động thôi…Nếu trò hay này sao diễn tiếp được chứ?

      “Sao kia?” Bạch Thành thất thần, hiểu nổi, ba làm sao vậy?

      hề nhúc nhích, “Ba ,đây là sao vậy?”


      “Ta phản đối cũng vô dụng phải ?”

      liền lắc đầu, “Vô dụng thôi.”

      Ba[ddlqd] Bạch cười, liếc nhìn Bạch Thành cái: “Vậy phản đối nữa.”

      “Sao?...” hơi gật đầu rồi xoay người ra ngoài, có chút thích ứng nổi với lão già mạnh mẽ nhà hôm nay, trong lòng liền cảm thán.... ...

      Này, chuyện này….. thể tin được.

      Ba của quá mạnh mẽ, quá mạnh mẽ! Khi ông biết được chuyện kinh hãi thế tục này vậy mà cũng hề thay đổi sắc mặt.

      Sao Bạch Thành có thể biết được lão già nhà tại tính toán cái gì kia chứ, nếu biết chỉ sợ kinh hãi mà chết mất.Truyện chỉ được đăng tại diễn dànlqd.

      Trong gian phòng phía trong khu nhà, ba người đàn ông chăm chú nhìn vẫn say ngủ.

      vẫn còn ngủ say, hề có dấu hiệu sắp tỉnh lại nào.

      Bọn họ nhìn chớp mắt như vậy gần mười tiếng đồng hồ rồi.

      “Sao ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Chu Nham Hải vô cùng căng thẳng, mày nhíu chặt lại, từ lúc bắt đầu thôi miên đến giờ mày của vẫn chưa từng giãn ra.

      “Đúng vậy, lâu lắm rồi, giờ cũng sắp khuya rồi.” Khuynh Hữu đưa mắt nhìn bầu trời khuya dần ngoài cửa sổ, nâng tay lên nhìn đồng hồ: “ hơn chín giờ, ấy ngủ cả ngày rồi đấy.”

      Ngạn Thủ vẫn lời nào, cúi đầu suy nghĩ.

      Lúc này hẳn là thức dậy rồi, nhưng ấy vẫn…..

      Lẽ ra, sau khi kết thúc quá trình thôi miên, trong tiềm thức của con người xảy ra quá trình, tin tức được truyền vào dây thần kinh phản xạ đến tuyến yên khiến cơ thể trở nên suy yếu trong chốc lát, cần được nghỉ ngơi. Căn cứ vào thể trạng khác nhau của mỗi người, thần kinh não hoạt động khác nhau, thời gian thức tỉnh có khác biệt, tuy nhiên hầu hết đều sau ba giờ đồng hồ tỉnh lại.

      Tất cả quá trình và tượng thôi miên đều bình thường.

      Trong lòng Ngạn Thủ vẫn càu nhàu, nghĩ ra có sai sót ở chỗ nào.

      Ở bước mấu chốt nhất khi thôi miên ý thức đều thuận lợi, điểm phản kháng Thù Man cũng có. Việc thôi miên người phức tạp thế này cũng phải là lần đầu tiên làm.

      Vậy nguyên nhân ở đâu vậy?

      Chu Nham Hải và Khuynh[Preiya] Hữu cùng nhìn về phía Ngạn Thủ im lặng, trong lòng hai người đều rất sốt ruột!

      Nhưng cho dù có lo lắng nhiều hơn nữa họ cũng có biện pháp. Bọn họ cơ bản là hiểu được nguyên tắc của thuật thôi miên này.

      Căn phòng hoàn toàn rơi vào im lặng.

      lâu sau,

      Chu Nham Hải thể chờ đợi nổi nữa, trong lòng nóng như có lửa đốt, cả người đều bị nướng cháy rồi. liền quăng ánh mắt độc ác hướng về phía Ngạn Thủ còn im lặng, rống to: “Ngạn Thủ, sao cậu , sao cuối cùng lại thành ra như thế này?”

      Ngạn Thủ liền ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía Chu Nham Hải: “Thôi miên hề có vấn đề.” Giọng điệu của vô cùng chắc chắn.

      “Vậy là nguyên nhân gì?” Khuynh Hữu cũng bình tĩnh nổi nữa, mặt lên vẻ nôn nóng.


      là tôi cũng biết do nguyên nhân gì. Tình huống như vậy, tôi cũng chỉ mới gặp lần đầu.” vô cùng bất đắc dĩ .

      Ba người đàn ông là nhóm cực phẩm nghiệt gây tai họa trong lòng đều cảm thấy lo lắng.

      Họ nên làm gì bây giờ?

      Nhưng họ hề phát ra, trong lúc họ lo lắng chờ đợi,

      ngủ kia thức dậy.

      “Đây là đâu?”

      Giọng của truyền vào tai của ba kẻ gây tai họa, nghe giống như sét đánh……..

      Với tốc độ cực nhanh, họ đồng thời chạy đến bên giường ,

      “Tỉnh dậy rồi!”


      “Thù Man, em có sao ?”

      “Em có cảm thấy chỗ nào khỏe ?”

      Mỗi người hỏi câu, cả ba người đều nhìn chằm chằm vào .

      Trong lòng họ đều nhàng thở ra.

      Nhưng,

      chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà, hề nhìn tới bọn họ.

      “Thù Man.”

      “Thù Man.”

      “Thù Man.”

      Mỗi người bọn họ đều gọi .

      xem như nghe thấy bọn họ gọi mình, mắt vẫn nhìn lên trần nhà hề chớp. Sau đó từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh.

      Cái nhìn này rất hư vô mù mịt, như mây trôi gió thoảng, trong mắt hề có cảm xúc nào, vô cùng xa cách!

      “Các người là ai?”

      Mấy chữ này từ đôi môi đỏ mọng khép mở của bay ra, bằng giọng trong trẻ mà lạnh lùng.

      Ba người đàn ông ở bên cạnh giường,

      Tiểu Phật Ngạn Thủ và hai ngươi kia liền cảm thấy có tiếng nổ vang lên trong đầu họ, giống như bị sét đánh khiến họ ngây ngốc.

      nhớ họ sao?

      Đây chưa phải là điều sốc nhất!

      “Sao tôi lại ở đây?”

      “Thù Man là ai vậy?”

      Đầu óc của ba người kia đều hơi mơ hồ, họ trở nên kinh ngạc và sợ hãi….

      Họ thấy vô cùng kinh hãi: Thù Man là ai vậy?

      Họ đều biết rằng sau khi tỉnh lại quên rất nhiều chuyện và rất nhiều người.

      Nhưng chỉ là họ nghĩ tới- ấy quên họ sao?

      quên triệt để như vậy.

      Quên luôn cả chính bản thân mình.

      Chu[ddlqd] Nham Hải tin những điều trước mắt .

      quên mối quan hệ với , nhưng sao lại….

      liền vươn tay ra muốn chạm vào , nhưng tay còn chưa kịp chạm tới ,

      được đụng vào tôi!” lạnh lùng nhìn , giọng cực kỳ ghét bỏ, mặt đều là chán ghét.

      Tay của Chu Nham Hải cứ như vậy mà dừng giữa trung, hơi thở của trở nên đồng đều, cẩn thận gọi tên : “Thù Man, Thù Man” bằng giọng run rẩy.

      “Thù Man là tôi sao?” liền hơi nhíu mày.

      “Đúng vậy!” Giọng của Chu Nham Hải có chút gấp gáp, vẫn đưa tay ra, bắt lấy tay nắm chặt trong tay mình, “Thù Man, sao em có thể đối với như vậy? Em nhớ sao?” nhìn bằng vẻ mặt vô cùng bi thương.

      “Tôi nên nhớ sao?” Thù Man từ từ rút bàn tay bị nắm về, tầm mắt dừng lại ba người đàn ông rồi cẩn thận đánh giá họ.

      “Ngạn Thủ, ấy đây là….” Khuynh Hữu thể tin nổi vào mắt mình, thôi miên này cũng quá đáng tin rồi.

      khẽ đụng vào tiểu Phật đứng bên cạnh, hỏi: “Đây lẽ là di chứng sau thôi miên sao?

      Tiểu Phật liền lắc đầu, kết quả này sớm nằm ngoài dự đoán của rồi, làm gì có di chứng nào chứ.

      Ngạn Thủ mở miệng thăm dò: “ lẽ trong đầu hề nhớ tới hình ảnh nào sao?”

      Chỉ thấy nhàn nhạt liếc mắt về phía : “Có sao? sao?” liền hỏi lại bằng dáng vẻ lạnh lùng.

      Chậc- những lời này trực tiếp khiến cho Ngạn Thủ thể được gì.

      Khuynh Hữu hơi nhún vai, qua vỗ vỗ đầu vai của Chu Nham Hải, nhàn nhạt mở miệng: “Nham Hải, xem như ấy tỉnh lại lần nữa, đây cũng phải là chuyện xấu.”

      “Phải.” Chu Nham Hải nhàng đáp lại, nếu việc đến nước này chỉ còn cách cư xử với bình thường trở lại như trước thôi.
      Last edited by a moderator: 18/11/16
      Tranglinh0808 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3 Ký ức vĩnh hằng

      Editor: Preiya

      “Thù Man à, chính là….” Chu Nham Hải vừa mới mở miệng, lời chỉ được nửa …….

      “Trong đầu tôi lên hình ảnh mơ hồ của người đàn ông. Tôi cố gắng để nhìn ta nhưng cố thế nào cũng nhìn thấy được.”

      “Nhưng tôi biết rằng ta rất quan trọng đối với tôi, tôi thể, cũng được phép quên ấy.”

      Giọng của rất nhàng, nghe vô cùng êm tai.

      Nhưng những lời này lại đâm vào trái tim của hai người đàn ông nọ. Bản dịch này chỉ được đăng tại *******************, nếu bạn nhìn thấy nó ở những nơi khác đó là hàng coppy xin phép.

      Khiến cho họ cảm thấy sợ hãi vô cùng!

      Hình ảnh mơ hồ của người đàn ông ư?

      Rất quan trọng với ấy, thể quên cũng được phép quên ư?

      Là ai vậy?

      Là Lưu Nhiên sao?

      Khả năng này cũng rất lớn!

      Khuynh[ddlqd] Hữu liền cảm thấy đau nhức cả đầu, nhìn sang ngồi dựa lưng vào giường………

      Sao Lưu Nhiên lại đặc biệt như vậy? Sao đối với ta lại quan trọng như thế?

      Vẻ mặt của tiểu Phật rất lạnh lùng, dù sao việc này cũng hề liên quan đến . Nhưng có thể khiến cho nhớ mãi quên, bị thôi miên rồi mà vẫn thể quên, người đàn ông tên là Lưu Nhiên kia khiến rất muốn gặp ta lần.

      Người bị kích động nhất vẫn là Chu Nham Hải, vẻ mặt của rất đau khổ, toàn thân đều trở nên lạnh lẽo, nỗi đau trong lòng khó mà nguôi ngoai được………

      Chính là người đàn ông kia sao?

      mà hao tổn toàn bộ tâm trí,

      Chỉ vì muốn quên những người đàn ông dây dưa với , nhất là Lưu[Preiya] Nhiên.

      Mà lúc này, hẳn là quên ..…….

      quên tất cả mọi người, thậm chí còn nhớ cả bản thân mình.

      Nhưng lại vẫn nhớ tên Lưu Nhiên kia.

      Tuy vậy tại Thù Man nhớ gì về ta, nhưng nhớ lại có phải là chuyện xảy ra sớm hoặc muộn hay ?

      chừng vừa thấy mặt ta là nhớ lại.

      Chuyện này làm sao có thể được?

      cảm thấy mình quá buồn cười, cũng quá ngu xuẩn.

      cho rằng khi thôi miên rồi đạt được kết quả mà mình muốn, để từ nay về sau rời khỏi nữa……..

      Kết quả là,

      tự đánh mình bàn tay, tự nâng cục đá mà đập vào chân mình!

      Trái tim của tại vô cùng giận dữ, oán hận, hề giống người đàn ông độ lượng.

      Thà rằng đối xử độ lượng với ….. Sát ý chợt nổi lên khiến lục phủ ngũ tạng của bị tổn thương, muốn đem những thứ tồi tệ này để che giấu đau đớn người mình.Bản dịch này chỉ được đăng tại *******************.

      chính là độc ác như vậy, bản tính tự nhiên bị mất rồi.

      Thù Man, em liên tiếp cắt nát trái tim của rồi, em muốn phải chết sao!

      Chu Nham Hải nhìn giường, bàn tay liền siết chặt lại thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt gây đau đớn nhưng đau đớn trong lòng còn kịch liệt gấp trăm lần.

      Vừa rồi ánh mắt mà nhìn rất lạnh lẽo, mặt đều là ghét bỏ, từ chối đụng vào người .

      Kết quả như vậy chính là báo ứng phải ?

      “Nham Hải, chúng ta ra ngoài trước , để ấy được yên tĩnh .” Ngạn Thủ liền đến bên cạnh Chu Nham Hải, giơ tay vỗ vỗ lên đầu vai . Cái vỗ này của dùng khá nhiều sức, thầm an ủi người đàn ông yếu đuối này.

      Chu Nham Hải thở dài tiếng, nhưng giận dữ trong lồng ngừng vẫn chưa giảm. nhìn lạnh lùng dựa vào giường kia, mệt mỏi liếc nhìn thêm cái nữa rồi nhắm mắt lại, xoay người ra ngoài.

      Ba người đàn ông ra ngoài hết.

      Thân thể của Thù Man dựa vào giường, hề muốn mở mắt ra- mặc kệ cho ba người kia có ở đây hay .

      cảm thấy người mình tại còn chút sức lực nào, cơ thể cần được nghỉ ngơi còn những cái khác quan trọng.

      Bọn ho kêu là Thù Man, vậy chính là Thù Man. vì bất cứ lý do gì, cảm thấy được, cái tên này vốn chính là của mình.

      liền chậm rãi tiếp nhận trí nhớ trống rỗng của bản thân. Như vậy cũng tốt, rất tốt! Điều này khiến cho vô cùng thoải mái, chưa từng thấy thoải mái như vậy. Thân thể và ý thức trong nháy mắt đều sắp mọc cánh bay , có thể là bay đến bất cứ đâu.

      Từ nay về sau, trời cao đất rộng, còn trói buộc, còn bị khống chế, có ràng buộc tồn tại, còn liên lụy tới ai……..

      Có thể tự làm mọi việc mình, còn vướng mắc với ai, hoặc là tùy ý điên cuồng..

      cần để ý tới kết quả, quan tâm đến làm tổn thương ai!

      Như vậy tốt, rất tốt!

      Tại đại viện quân khu số 4………….

      Trong phòng khách nhà họ Phú, già trẻ đều tề tựu đông đủ, khí vô cùng căng thẳng.

      Mẹ Phú ngồi sô pha, vẻ mặt của bà rất đờ đẫn, mắt nhìn vào đứa con trai quỳ gối dưới đất, đáy lòng kinh hãi còn chưa thể bình tĩnh lại được.

      Tình huống như vậy, chuyện hoàng đường thế này làm sao bà có thể tiếp nhận được đây?

      Bà cũng ngờ được là, con trai bảo bối của bà, đứa con cao ngạo ai bì nổi lại bị người làm cho rung động đến như vậy, tìm về cho bà đứa “con dâu” sao?

      “Năm người!”- Tất cả những đứa trẻ đó đều là những người tuấn mà trong vạn người mới tìm được 1 người, đều là bảo bối trong gia đình, là những đứa trẻ mà bà nhìn chúng lớn lên.

      Bọn trẻ đều bướng bỉnh như nhau, muốn năm người đàn ông và cứ như vậy mà sống chung ư?

      Mà họ lại cùng rung động vì 1 “nổi tiếng” như vậy!

      Rung động! Trừ bỏ rung động ra còn lại là kinh sợ, chuyện như vậy làm sao bà có thể tiếp nhận được?

      Nghĩ nghĩ lại, nước mắt bà liền rơi xuống ngừng như những hạt châu, bả vai cũng vì vậy mà rung lên……

      Mẹ Phú chuyện cũng được rành rọt, bà liền khóc thút thít: “Nghiệp chướng, chúng ta nghiệp gì sao..Tu[ddlqd] Nhi…Sao con lại điên rồ như vậy chứ?” đau lòng quá, đứa con độc đinh của nhà họ Phú bọn họ sao lại mê hoặc đến mức này đây?

      bị ta mê hoặc đến nỗi gần điên rồi.

      Trong lòng bà thể chấp nhận nổi cầu của con mình, bà rất đau lòng!

      tinh hại người của nhà họ Chu kia!

      Ba Phú rất thất vọng và đau khổ, ông liền ôm lấy vợ mình vào lòng, giọng an ủi bà: “Liễu Nhi, Liễu Nhi, em đừng tức giận, xem trừng trị đứa con đại nghịch bất đạo này đây.” Ông chỉ thấy bất đắc dĩ và tiếc nuối khi rèn sắt thành thép.

      Phú Tu quỳ dưới sàn, vẻ mặt của rất kiên định, trong mắt chính là cố chấp và muốn thỏa hiệp. Để chống lại vẻ mặt bình tĩnh của ông nội , liền khom lưng xuống, dập đầu mạnh xuống đất 3 cái, gây ra tiếng “bang, bang.”

      “Ông nội, cháu của ông chính là đứa bất hiếu vô liêm sỉ, từ cháu được ông thương, lúc trưởng thành còn thể để ông bớt lo lắng về cháu, cháu phụ kỳ vọng của ông, làm cho ông đau lòng, bây giờ cháu xin thỉnh tội với ông.” Lời xin lỗi của từ tận đáy lòng mình.

      “Xin ông hãy thành toàn cho cháu .”
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3 (tt)

      Editor: Preiya


      Phú Tu vừa mới cầu xin xong, ba Phú an ủi vợ liền đứng lên : “Mày đứa nghịch tử này, nhìn mẹ mày tức giận , lại còn khiến cho ông nội tức giận, vậy còn chưa đủ sao? Tức chết lão tử rồi!” Ba Phú cực kỳ tức giận mắng, ông giơ chân lên đá thẳng vào cái.

      Phú lão gia liếc nhìn đứa cháu cái, lại quay sang nhìn vẻ tức giận của con trai, ông vẫn im lặng gì.

      Phú Tu vẫn cử động, quỳ tại chỗ mặc cho ba mình đánh.

      Khi bị cước đá vào người khiến gục xuống, lại đứng lên rồi quỳ thẳng như cũ.

      Lông mày mặt cũng chưa từng nhíu lại.

      Ý chính là- Ba đánh , ba cứ đánh , chỉ cần ba nguôi giận con sẵn sàng cho ba đánh chết, chỉ cần Người đau lòng nữa đánh chết con cũng được!

      Phú lão gia híp mắt lại, trong đôi mắt nhắm của ông có tia sáng chuyển động.

      Ba Phú đánh đến khi thấm mệt, ông thở hổn hển.

      Nhưng khi nhìn sang người bị đánh vẫn động đậy, hừ, bộ dáng này chính là định liều chết với ông.

      Ba Phú liền thấy tức giận, ông hận thể đánh chết .

      Nhưng, ông thực đánh chết sao?

      phải là ông nỡ, chỉ là ông sợ ba mình nhảy ra đánh chết mình.

      “Khụ…….” Phú lão gia ho tiếng, ông tỏ ra vẻ uy nghiêm của trưởng bối, nhìn về phía con mình.

      Phú[ddlqd] Hàn hiểu được ánh mắt của ba mình, hiển nhiên là ông có cách xử lý rồi. Sau đó ông liền trừng mắt nhìn Phú Tu rồi mới xoay người trở lại sô pha.

      Phú lão gia nhìn cháu, trong giọng của ông nghe ra tức giận, nhưng trong ánh mắt là ý cười: “Cháu xác định sao?”

      “Vâng!”

      thay đổi ý định?”

      “Vâng!” Phú Tu liên tục gật đầu, nhìn ánh mắt của ông mình, lẽ ông đồng ý rồi sao?

      Phú Tu vội vàng thể quyết tâm: “Ông nội, cháu đảm bảo, nếu ông đồng ý chuyện này, về sau mọi chuyện cháu đều nghe lời ông, tuyệt đối cãi lởi nửa câu,.”

      Điều này biểu cho quyết tâm lớn của Phú Tu, hứa “ nghe lời ông!”. Đây là điều kiện rất khó, ba và Phú lão gia đều hiểu rất .

      Phú lão gia cười nhạt, ra trong lòng ông tính toán biết bao nhiêu lần rồi, ngẫm lại những người kia cũng hề thua kém cháu ông, còn thêm những lão chiến hữu kia nữa; trong đầu ông suy tính hơn cả trăm lần, rồi lại quay sang nhìn cháu mình, thầm ra quyết định.

      Ông liền nhíu mày : “ sao? Cái gì cũng chịu nghe lời ta sao?”

      Trong lòng Phú Tu khỏi hồi hộp, tóc gáy của dựng hết cả lên, nhìn ông nội mình nhếch mép, đôi mắt thâm thúy cũng nhếch theo- trong lòng chỉ sợ đây là điềm báo gì….Rất ràng đây phải là chuyện tốt.

      Đây chính là lên nhầm thuyền giặc rồi!

      Đúng vậy, từng khẳng khái đáp ứng với ông, hề định dối, cho dù biết đó là “đoạn đầu đài”, muốn lên cũng phải lên, mà lên rồi còn chỗ trốn nữa- Nhìn sắc mặt của ông nội mình, Phú Tu cảm thấy vô cùng đau đớn mà gật đầu.

      Bất cứ giá nào cũng phải lên đoạn đầu đài, dũng mà hy sinh!

      “Ha ha……..” Phú lão gia liền cười sảng khoái, “Nếu Tu Nhi như vậy ông cẩn thận suy nghĩ lại, phải biết rằng có được hứa hẹn của Tu Nhi phải là dễ đâu!”. Ông liền cảm thán câu như vậy.

      Nhưng thâm ý trong mắt ông …………..

      Theo bản năng Phú[Preiya] Tu liền nuốt nước bọt cái, chậc chậc, hương vị trong đó đều là đau khổ- Nhưng vì Thù Man, mọi thứ đều đáng giá.

      “Ông nội, như vậy là ông đồng ý rồi sao?”

      “Ngày mai đem nha đầu kia tới đây cho ta gặp, ngược lại ta muốn xem ta biến thành cái dạng gì khiến cho cháu ta lại động lòng như vậy.”

      “Sao?” Phú Tu nhíu mày, có chút khó xử, lập tức đồng ý với ông.

      Thù Man sao có thể tới đây được? Những điều này đều là do tình nguyện!

      “Như thế nào? được sao?” Phú lão gia cũng bắt đầu nhíu mày.

      , được ạ.” Phú Tu giãn mày ra, cười đáp lại.

      đồng ý với ông, nhưng trước tiên cần phải dỗ cho tốt. Nếu đồng ý những cố gắng hôm nay của đều uổng phí.

      Trong sân ……….

      “Người mà ấy …….là Lưu Nhiên.” Khuynh Hữu cực kỳ khẳng định như vậy. đứng dựa lưng vào tường, lấy ra ba điếu thuốc cho ba người: “Xem ra, toàn bộ những hao tâm tổn trí này của chúng ta đều mẹ nó phí công rồi.” có chút bất lực.

      Ngạn Thủ ngồi ghế đá, tư thế của rất thoải mái, ung dung bình tĩnh. Cảm xúc của bọn họ hề làm ảnh hưởng tới .

      Mắt liếc nhìn Khuynh Hữu cái, tay đốt điếu thuốc trong tay, hút lấy ngụm khói khiến khói bao phủ trước mặt, che đậy vẻ mặt lạnh lùng và ý cười trong mắt của .

      “Chỉ là hình dáng mơ hồ thôi mà, thể lên được cái gì cả, cho dù có gặp lại thế nào?”

      “Thôi miên, ám chí thành công, ta quên những người đàn ông khác- nhưng có điều, bản tính của ta vĩnh viễn thể thay đổi được!”

      Chu Nham Hải trầm mặc, hút thuốc liên tục, vẻ mặt thâm trầm của nhìn ra chút cảm xúc nào.

      “Nham Hải, để tôi kể chuyện của mình chút nhé.” Ngạn Thủ hỏi ý của , chỉ bình tĩnh cho ta biết.

      “Từ khi tôi bắt đầu nhận biết tất cả, ba mẹ của tôi cãi nhau ngừng. Mỗi lần đều cãi nhau ầm ĩ, mẹ tôi đều điên cuồng khóc lớn còn ba say rượu. Ba tôi say rượu liền bắt đầu đánh chửi tôi ngừng. Như vậy người tôi đều có những vết sẹo bầm tím, lúc đó tôi chỉ biết cuộn mình vào góc tường, như con chó hấp hối, ong ta lại khoái trá cười to, giống như tôi khiến cho ông ta rất vui vẻ và hưng phấn vậy.”

      “Khi đó, tôi chỉ có tâm nguyện, mọt nguyện vọng rất mãnh liệt đó là nhanh lớn lên để giết chết cái người tự xưng là ba của tôi. Nhưng chờ tôi lớn lên ta chết, bởi vì say rượu cãi nhau với mẹ mà ra ngoài, bị trúng gió độc mà chết giữa đêm khuya đường.”

      “Nhìn thi thể của ông ta được cảnh sát đưa về, trong lòng tôi cảm thấy vui sướng chưa từng có, nhưng từ đó cũng khiến tôi mất tâm nguyện và mục tiêu sống. Tôi biết sau này như thế nào, cũng sống tiếp như thế nào. Cho nên tôi quyết định trốn nhà bỏ , làm ăn xin lưu lạc bên ngoài mãi đến khi gặp được sư phụ và được ông ấy cưu mang.”

      Ánh mắt của vẫn nhìn 2 người, mang theo ý cười đẹp đẽ, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm kia lại vô cùng đờ đẫn, vô hồn……….

      Giọng của rất , vô cùng , chỉ vài câu bâng quơ là miêu tả những gì mình trải qua, nhưng trong những câu chữ mà bọn họ nghe được đều tiềm tàng tuyệt vọng, đau đớn dữ dội.Truyện chỉ được đăng tại *******************.

      Nhưng phải như tới những chuyện đau khổ mà mình trải qua trong những năm qua mà là đến chuyện câu chuyện xưa có chút trớ trêu, liên quan tới mình vậy.

      “Tôi và các biết nhau mười năm, mãi cho đến bây giờ chúng ta vẫn hợp nhau như cũ, nhưng các lại thể hiểu hết được bản tính của tôi.”

      Hai người kia liền im lặng gật đầu.

      “Đúng là Thù Man nhìn thấu nó ngay trong lần đầu tiên gặp tôi, trong nháy mắt đó- Khiến cho Ngạn Thủ tôi còn chỗ trốn, loại thấu hiểu lợi hại đó giống như thanh kiếm sắc bén có thể xuyên qua linh hồn.”

      ấy thấy được linh hồn thương tổn của tôi, đau khổ và nghèo túng của tôi, cả ma tính chảy trong máu của tôi và cả độc ác trong mắt tôi nữa !” Ngạn Thủ cảm thán cười, nụ cười khuynh thành tuyệt đẹp.

      “Phật : Do nguyên nhân và kết quả của kiếp trước, cho nên người trước khi sinh ra đều có trước bắt đầu và kết thúc. Chúng ta chỉ cần dựa vào vận mệnh trước kia mà làm theo, chờ đó sinh- lão- bệnh - tử. Nhưng tham niệm của lý tính lại khin cho mọi người vùng vẫy mà phản kháng lại vận mệnh tốt được an bài từ trước, cho dù loại phản kháng này có kết quả, được báo đáp, thậm chí là cái chết.”

      “Nhưng có số người vẫn khăng khăng cố chấp như cũ!”

      “Cậu tới tôi sao?” Chu Nham Hải liền cười giễu, nhìn về phía Ngạn Thủ nhưng trong mắt đều là cố chấp: “Cậu muốn tôi nên dừng lại sao? Những điều này làm sao tôi hiểu chứ, nhưng đối với người rơi vào địa ngục chỉ biết càng trở nên điên cuồng thể tự kiềm chế. Tôi biết chính mình là kẻ điên, nhưng nó ngủ say àm bị ý trí chèn ép. Tới khi Thù Man xuất và làm thức tỉnh điên cuồng trong lòng tôi, khiến nó tỉnh lại và thể nguyển tiếp nữa.”

      “Cho nên, đây là lý do khiến cậu làm tổn thương ấy.” Ngạn Thủ liền thản nhiên .

      Chu Nham Hải im lặng, vốn là ích kỷ và chiếm đoạt, nếu có nhiều hơn hai người cùng chia sẻ bất kỳ là ai cũng lựa chọn vế sau.

      Kết quả như vậy, thể thiếu nhân tố và đầu sỏ là Ngạn Thủ , hơn nữa cũng cảm thấy hối hận. có lập trường và quyền để chỉ trích Chu Nham Hải được, toàn bộ nguyên nhân chỉ vì .

      “Nham Hải, tồn tại của Lưu Nhiên cậu thể trốn được đâu.” Khuynh Hữu nhìn cười, “Nếu vậy chỉ có thể chấp nhận này thôi, so với tôi cậu còn hiểu hơn mà.”

      “Tôi hiểu, tôi hiểu rất mà……..” gần như là nghiến răng nghiến lợi , “Tôi vào xem ấy.” Rồi đứng dậy vào trong, mỗi bước chân của dường như vô lực.

      Xe Lý Khanh vừa mới rẽ vào cửa đại viện liền có lính gác đứng hai bên hành lễ.

      vị trí của ghế trước, tư thế ngồi của Nạm Tạm cực kỳ đứng đắn, liếc nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trong đầu đều là cảnh đẹp của tối qua. Bản dịch này chỉ được dăng tại *******************, nếu bạn thấy nó ở nơi khác chính là hàng coppy xin phép.

      Lưu Nhiên nằm ở phía trước, Thù Man nằm ở giữa, nằm ở phía sau. Cả ba người om chung chỗ, cảm nhận được hơi lạnh người của và hô hấp của phả lên sườn tai của . Trái tim của hai người đều đập loạn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, nhảy vào trong thân thể của người khác.

      ** dưới thân đều chôn sâu trong cơ thể mẫn cảm của , có dòng điện mãnh liệt chạy khắp cơ thể, khẽ hừ lạnh trêu chọc mỗi dây thân kinh khiến của cả ba người gần như điên cuồng.

      Miệng vết thương của bị nứt toác ra, từng gột máu chảy xuống nhuộm đỏ vùng bụng trắng nõn của , theo làn da chảy xuống hai chân của .

      Mặt của đỏ ửng, nhàng mút lấy máu của , hình ảnhmáu màu đỏ và làn da trắng nhẵn nhụi của thât là đẹp, nhưng lại đâm vào mắt khiến đau đớn.

      si mê thân thể khít khao của , và lại gọi tên từng tiếng .

      Lúc hung hăng vọt vào cơ thể của , trong nháy mắt đó cảm giác được là ôm rất chặt, vô cùng chặt, đến nỗi nghĩ muốn cắt đứt , giống như quãng đời còn lại của ra trước mặt.

      Sau thời khắc đó, còn lại đều gọi tên người đàn ông khác ; “A Nhiên….A Nhiên..” Từng tiếng gọi của rất nỉ non, lại mê mẩn như vậy, rất ôn hòa và triền miên.

      Nhưng lại khước từ tình say đắm của ta.

      Lúc đó lớn tiếng gọi , nhấn mạnh: “Thù Man, còn , còn có nữa, Thù Man được quên , Thù Man!” muốn biết được tồn tại của , tiếng hét của giống như muốn tiến vào trong linh hồn của vậy.

      trả lời , vẻ mặt vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là đôi môi lạnh lẽo của liền hôn mắt của , trong mắt vẫn là mảnh sương mù, hề có hình ảnh gì.

      để sát vào, hung hăng chộp lấy môi , cắn nuốt lấy khí trong miệng , muốn cho hít thở thông. Ánh mắt nhìn cự kỳ si mê, cũng biết rất , trái tim khi đó còn thuốc chữa nữa, cánh tay của nắm chặt cái cổ trắng mịn của , muốn bóp gãy cái cổ đó, nhìn từ từ còn thở nữa trước mặt mình, rồi theo xuống suối vàng.

      đến phút đồng hồ sau liền buông ra, buông ra bởi vì nỡ……….

      lại mỉm cười như cũ, thân thể phóng đãng xinh đẹp, diễm lệ gì sánh nổi.

      liền ngẩng đầu lên thấy trong đôi mắt của A[Preiya] Nhiên tích tụ khối chất lỏng trong suốt nơi khóe mắt, nó rơi xuống tóc .

      biết đêm nay lòng của A Nhiên bị ôn nhu lạnh lùng này xé nát, cho nên cảm thấy đau khổ, bi thương mà thể biểu đạt ra được nên mới rơi lệ.

      liềm ôm vào trong ngực, hôn lên khuôn mặt và cả người có phần tiều tụy của , từ mặt, lông mày, đôi má, khóe môi, sau đó từ cổ lan tràn đến mỗi tấc da thịt, giống như loại nghi thức nào đó.

      Sau cùng, : “Thù Man, mà thành quỷ cũng kéo em theo cùng !” Vẻ mặt của vô cùng trịnh trọng, đây là lời thề của Nam Tạm , bên trong là tinh cảm mãnh liệt mà cự tuyệt.

      A Nhiên nằm phía sau lưng liền cười ha ha, nước mắt vẫn ngừng rơi, : “Vậy cùng nhau suối vàng .”

      nhắm nghiền mắt, tay vuốt ve và A Nhiên bằng động tác vô cùng ôn nhu, khóe môi giương lên độ cong rất đẹp, giọng : “Được, em chưa bao giờ tính buông tha các . Có các bên cạnh, có lẽ em còn độc nữa, là tốt!”

      “Thù Man, chúng ta cùng sống cùng chết với nhau!” Đây là câu đầu tiên của Phú Tu tới, trong mắt là ánh sáng chuyển động.

      giờ, rất muốn giữ lấy thân thể của em, hung hăng va chạm, muốn rất nhiều!” Bạch Thành như vậy, ** của muốn nổ tung.

      “Tôi cũng muốn có lần đầu tiên, Thù Man, em có cho tôi ?” Lý Khanh cực kỳ vô sỉ.

      Những người bằng cầm thú này biết xấu hổ, họ muốn cùng Thù Man đau khổ và đổ máu, muốn chiếm giữ địa phương mà họ chưa từng chạm tới, khiến hận thể đánh chết bọn họ được.

      vừa mới tính toán trong đầu hành động để đối phó Bạch Thành và Phú Tu vung quyền lên đánh cái, đêm này nhất định là điên cuồng, năm người đàn ông độc ác điên cuồng sinh lòng dục niệm với , dưới ánh trăng quyến rũ như tinh làm rung động lòng người.

      thân thể và linh hồn như bữa yến tiệc thịnh soạn, lại chân như vậy.

      trái tim thấp thỏm, đầu óc trống rỗng, ý thức của thân thể phiêu diêu, ** thoải mái, nhưng khó có thể bỏ qua bi thống quấn quanh khắp thân thể.

      Trong khoái cảm cực hạn, phảng phất mùi vị của cái chết lan tràn trong các giác quan.

      Trong máu liền bốc lên nghiệt ái, lan tràn trong sinh mệnh đến tận cùng, đến cả kiếp sau……..

      Thù Man trải qua “lễ rửa tội” càng trở nên hoàn mỹ!

      Như vậy mới trở thành tinh chân chính, hút tinh khí trong linh hồn của năm người đàn ông chúng ta!

      “Thù Man, Thù Man…….” Tình cảm chân thành của bọn họ đều thể lên mỗi tấc da thit của , gắn liền với linh hồn run rẩy của người đàn ông .

      Thân thể mềm mại của dây dưa cùng với bọn họ, tạo thành khoái hoạt cực độ. khiến cho ** của bọn họ thấy vui sướng, quấn chung chỗ, trái tim của bọn họ đều đặt bầu ngực run rẩy của , mỗi lần họ tiến vào đều nức nở rên rỉ, khiến họ thể phòng bị được.

      tinh hãm sâu dưới thân thể của bọn họ ơi!

      Tại sao mắt của em vẫn trong trẻo, hề có cảm xúc như vậy!

      Đêm nay tất cả đều ngưng tụ lại trong ký ức vĩnh hằng của ,

      bị chất độc của em ăn mòn rồi!

      Nhưng tình nguyện!

      ** tàn sát bừa bãi, linh hồn trở về với thân thể.

      Đây là cảm nhận duy nhất của Nam Tạm vào lúc này, là cảm thụ chân nhất trong lòng !
      Last edited by a moderator: 18/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :