Chương 27 Mưu đồ
Editor: Preiya
“ ấy…. giờ ngủ sao?”
“Ừ.” Nam Tạm nhàng đáp lại, “Ở xe ngủ nên Văn Hoa bế ấy vào phòng, sau khi chắc chắn ấy ngủ say dễ tỉnh lại nên mới đến đây.”
Mấy người kia liền thở phào nhõm, đồng thời cũng ngả lưng ra sau dựa vào sôpha. Những lời Nam Tạm vẫn chưa làm cho bọn họ yên tâm, những điều đó chạm vào trí óc làm cho thần kinh họ vẫn mãi căng thẳng. Trong nháy mắt sức lực trong cơ thể bỗng nhiên tan biến, nhưng giờ đỡ hơn rồi.
Trong phòng lại rơi vào khí im lặng, chỉ nghe được thanh hô hấp đều đều trong khí.
Thời gian lại lặng lẽ trôi …
giờ, những người đàn ông ngay cả sức lực để chuyện cũng có.
Lưu Nhiên thu hồi ánh mắt sắc bén và khôi phục lại vẻ ưu nhã của mình, mỉm cười nhìn bọn họ: “Muốn nghe tôi kể chút về giấc mơ mấy hôm nay ?”
Bọn họ vẫn im lặng, lại gật đầu.
liền đốt điếu thuốc, lưng dựa vào sôpha, mắt hơi khép hờ hơi suy nghĩ chút rồi mới mở miệng chuyện bằng thanh ôn hòa nhàng, lộ ra chút mù mịt: “Những ngày này, hằng đêm tôi đều mơ thấy giấc mơ giống nhau. Giấc mơ đó đều khiến cho tôi cảm thấy vô cùng bất an, thậm chí là sợ hãi, tuy chỉ là mơ nhưng cảm giác lại rất , có lẽ đó là điềm báo trước.”
“Trong giấc mơ tôi đứng giữa nơi hoang vu, mây tối đen còn mặt trời đỏ như máu dần dần khuất bóng. Tôi đứng trước phần mộ, đó khắc những dòng chữ từ xa xưa nên tôi thể đọc được tên của người nằm đó nên cũng chẳng biết phần mộ này mai táng ai."
"Bốn phía cây cối đều khô héo, xơ xác. Bên tai là tiếng gió hú nghe như tiếng khóc oán than, tôi hề thấy sợ hãi nhưng lại thấy vô cùng bất an và cảm giác bi thương từ đâu kéo đến bao trùm vào trong ý thức. khắc kia, tôi rất muốn bỏ chạy, rời khỏi những thứ xa lạ này nhưng chân lại nhúc nhích được, cứ như bị mọc rễ vậy.”
Những người kia hơi nhướn mày nhìn Lưu Nhiên, biết tại sao ta lại có giấc mơ vớ vẩn này nữa?
Theo như tính tình của ta mà , đây là cố ý sao?
Sau khi phun ra ngụm khói, Lưu Nhiên nhìn những người còn lại nhíu mày, nghĩ chắc trong lòng bọn họ có rất nhiều câu hỏi nhưng để tâm lắm. Dụi tắt điếu thuốc tay xong, lại tiếp tục : “Ngay sau đó, những cảnh vật trước mắt tôi bắt đầu trở nên vỡ nát, giống như tấm gương bị bể, sau đó tôi lại được quay trở lại nhà và nhìn thấy tờ giấy giường mà Thù Man viết cho tôi: Văn Hoa, em phải rồi!
cần nhớ tới em vì em xứng đáng!
xin lỗi! làm bị tổn thương cuối cùng vẫn làm bị tổn thương, cho nên em mới xin lỗi .
biết , em sống quá mệt mỏi rồi
Bệnh của em hề có dấu hiệu giảm bớt, bất luận là ai cũng thể chữa nổi đâu.
Thù Man kỳ vốn thuộc về thế giới này, cho đến bây giờ cũng phải….
Mọi sinh hoạt ở nơi này đều xảy ra theo nguyên tắc, là mệt mỏi!
Thế giới này quá mục nát, vừa tối như mực lại vừa lạnh như băng, chẳng hề có ý nghĩa!
Từ khi vừa mới sinh ra em là thứ bị vứt bỏ, là thứ ai cần đến.
Con người rồi cũng chết , sinh mệnh biến mất. Người còn sống, mỗi ngày bị rút mất phần linh hồn, hề có điểm dừng, cuối cùng cũng chết.
Cho nên em muốn đến nơi mà mình cần và hề muốn quay trở lại!
"Vô cùng sợ hãi, tôi vô cùng bối rối liền lái xe như điên về đến Chu gia, chỉ muốn nhìn xem ấy có ở nhà hay chỉ là đùa giỡn với tôi. Nhưng khi về đến Chu gia, chờ đón tôi chính là linh đường màu trắng xóa cùng với đám người đến phúng viếng và sắc mặt bi thương tuyệt vọng của người nhà họ Chu."
" khung ảnh là gương mặt cười nhạt của Thù Man, đôi mắt ấy nhìn tôi chăm chú nhưng lại để ý đau thương của tôi."
"Tôi căn bản thể tin được toàn bộ điều này, chuyện này thể là được, ngày hôm qua ràng ấy cùng tôi triền miên và rúc vào lòng tôi ngủ say."
"Làm sao có thể được chứ, có khả năng này được? Tôi liền rống to lên như kẻ tâm thần: Tôi muốn gặp ấy!"
"Ngay sau đó tôi gặp được ấy…. ấy nằm trong hòm thủy tinh, gương mặt bình thản và đôi môi mang theo độ cong quen thuộc, chỉ là đôi mắt khép lại như ngủ."
" ấy mặc bộ váy dài trắng đơn thuần, chân mang đôi giày thêu màu đỏ."
"Tôi liền vội vàng chạm tay vào mặt ấy, cả bàn tay đều run rẩy."
"Cảm giác là….Rất lạnh………."
"Tôi quả là kẻ nhát gan, ngay cả thăm dò hơi thở của ấy cũng dám."
"Bởi vì tôi biết rất rằng, ấy hề thở. có."
"Nỗi đau trong tim thể bằng lời được, cả đôi mắt đều khô khốc hề rơi giọt nước mắt, bởi vì tôi khóc được."
"Hai tay tôi dùng sức lắc lắc thân thể của ấy, lặp lặp lại câu hỏi: Vì sao? Tại sao lại như vậy?"
"Khi đó Chu Nham Hải đến gần, trong đôi mắt đỏ hoe của ta đều là sát khí, gương mặt của ta vô cùng dữ tợn, chất vấn tôi bằng giọng điệu căm ghét: Lưu Nhiên, cậu quên rồi sao? Thù Man tự sát vì chúng ta, là vì chúng ta nên ấy mới tự sát!"
"Chúng ta làm gì còn mặt mũi nào mà sống nữa, đồ chết tiệt, lẽ ra cậu phải chết theo ấy mới phải…"
"Bây giờ cậu ở đây làm cái gì?"
"Nhắc nhở chúng tôi rằng ấy chết sao? thể trở về nữa sao?"
“Khi từ trong giấc mơ tỉnh lại, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, ra toàn bộ những thứ đáng sợ này chỉ là do bóng đè!”.
xong, Lưu Nhiên lại thong thả đốt điếu thuốc rồi nhả khói, mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như cũ.
Bọn họ nhìn - từ đầu tới cuối ta chỉ kể lại bằng giọng điệu thản nhiên, kinh hoàng khi nãy dường như chỉ là loại ảo giác .
là như vậy sao?
Tôi cũng biết nữa….
“Này mẹ nó….Đây là giấc mộng quái gì vậy? Tôi thao!” Bạch Thành vô cùng liều lĩnh mắng ra tiếng, ánh mắt giận giữ trừng Lưu Nhiên: “Họ Lưu kia, cậu cố ý sao? Có phải hôm nay cậu muốn kích thích tôi , tôi … .….. Tôi đau lòng, cậu lại còn..” liền đứng dậy đến quầy bar, tay mở bình rượu mạnh trực tiếp trút vào miệng.
“Văn Hoa, tôi vẫn biết mình có cách nào để hiểu được tâm tư của cậu vì cậu quá mức thâm trầm, trong mấy người chúng ta chỉ có Khanh tử là may ra đoán được vài phần. Nhưng cho đến bây giờ cậu đối với chúng tôi cũng coi như sòng phẳng, nhưng từng người chúng ta đều có lập trường riêng, khi Thù Man xuất nó lại càng thêm ràng.” Phú Tu nhìn thẳng vào mắt : “Cậu dựa vào nội tâm của mình để ngăn cản hay can thiệp chúng tôi đến gần Thù Man, chuyện này cũng thể là đúng hay sai, bởi vì tình chính là ích kỷ mà cậu lại quá ấy cho nên tôi hiểu những gì cậu làm.” ấy cho ta đau khổ và tình , tại sao lại khong phải là Phú Tu .
Nam Tạm vẫn gì, chỉ ngồi im lặng nhìn vẻ mặt của từng người rồi chờ đợi đáp án. vô cùng chắc chắn rằng đáp án này lập tức được công bố ngay thôi.
Lý Khanh đốt điếu thuốc, thản nhiên nhìn Bạch Thành táo bạo rồi chuyển tầm mắt qua nhìn Lưu Nhiên. Tầm mắt của hai người liền chạm nhau, bên trong là thâm ý sâu sắc.
“Ha ha…” Lý Khanh liền cười tiếng rồi nhàn nhạt mở miệng: “Văn Hoa, tôi biết cậu muốn cái gì rồi. thẳng ra chứ.” Cậu cứ nhìn tôi mãi khiến tôi khó chịu.
“Được thôi.” Đưa ra đáp án vô cùng dứt khoát, Lưu Nhiên liền mỉm cười hướng về phía Bạch Thành điên cuồng uống rượu: “Cậu lại đây!”
Chương 28 Ích kỷ
Editor: Preiya
Bạch Thành liền quay người trở về sôpha, đặt bình rượu cầm trong tay lên bàn trà rồi ngồi xuống, ánh mắt nhìn Lưu Nhiên có chút kinh hoàng: “Trong lòng lão tử khó chịu quá, chỉ vì giấc mơ mà cậu . Nó quá giống với cách làm của ấy, những điều kia cứ như ấy vậy.”
“ , tôi hề nghĩ rằng…cũng hề nghĩ tới là chính mình lại có ngày như vậy….. thể nào vì mà….. thể tin nổi! Đau lòng giống như…..” Tay với lấy bình rượu vừa đặt xuống lại tu hớp nữa, tròng mắt đỏ bừng.
tay Phú Tu chống cằm, mắt nheo lại suy tư.
Nam Tạm ngồi bắt chéo chân, đầu miễn cưỡng tựa vào sôpha.
Suy nghĩ trong đầu bay tán loạn………
ấy muốn rời .
ấy thế giới này quá mục nát, có ý nghĩa.
ngờ suy nghĩ của ấy lại tịch như vậy…..
Những điều này…Từng giây từng phút đều hành hạ ý thức của mình, thần kinh của mình đều xoắn lại, dễ chịu chút nào!
Lý Khanh liền cười nhạt: “ , cậu dây dưa cũng hết nửa ngày rồi.” vừa hút thuốc vừa chậm rãi .
“Tôi cực kỳ ích kỷ.” Đột nhiên ra câu, trong mắt tia tàn độc lan tràn như chất trà trôi trong nước, từ từ lan ra.
“Hả, ích kỷ như thế nào?” Nam Tạm nhìn , cười hỏi.
Lưu Nhiên từ từ đứng dậy đến bên cạnh cửa sổ, thân thể dựa vào khung cửa cách tao nhã, thanh trầm trầm lan trong khí, nụ cười vẫn luôn nở môi mang theo nét quý phái. Nhưng ánh sáng lợi hại trong đôi mắt kia, độc chết người!
Nhàn nhạt liếc qua mỗi người cái, mới mở miệng: “Thù Man rồi, trong sinh mệnh của ấy mỗi người đàn ông chỉ đều là khách qua đường, giống như thời gian vậy, qua rồi để lại dấu vết.”
Những người đàn ông kia đều im lặng gật đầu, ta rất đúng.
Họ giống như trở về quá khứ: Còn nhớ ngày đó mê người có nụ cười thê lương kia dùng giọng trong trẻo mà lạnh lùng như vậy, làm cho họ động tâm. Ừhm, đúng là vừa vừa hận!
“Đương nhiên là trong đó tính bao gồm cả tôi-Lưu Nhiên vào.Bởi vì tôi đồng ý. Thù Man vĩnh viễn quên tôi, đem tôi khắc sâu vào trí nhớ của mình, mãi cho đến khi chết.” Kèm theo câu đó là vẻ mặt sung sướng của .
Nhìn vẻ mặt của như vậy, trong lòng mấy nghiệt đều giận sôi gan. tức chết!
Nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thôi, đây phải là sao?
Mình thể phản bác lại ta, dù chỉ là nửa phần.
“Những điều này tôi vốn định với các cậu, bởi vì tôi muốn nhìn thấy tất cả những người gần gũi ấy, cùng chia sẻ ấy với tôi và cùng ấy. Nhưng bởi vì các người ham muốn vợ tôi nên đây là chút khiển trách . Thỉnh thoảng hãy cho phép tôi ích kỷ và độc ác chút bởi vì lương tri của tôi mất rồi. ”
“Tôi quyết định làm người nữa mà làm ma quỷ. Tội ác trong lòng tôi phát triển vô cùng tốt và đến giai đoạn thành thục. Để nó lớn được phải cần rất nhiều đau khổ của người khác để tẩm bổ, vậy chất dinh dưỡng đó chính là các người ! Là em tốt của tôi ngày xưa!” Lưu Nhiên liền nở nụ cười tươi đẹp, ánh mắt thâm thúy có phản phất chút điên cuồng: “Tôi muốn vĩnh viễn đem theo nghiệp chướng bên người, tình nguyện làm ma quỷ được cứu rỗi.”
Lý Khanh liền cười haha: “ hổ danh là Lưu Nhiên, là trai tốt của tôi, tốt, tốt!” Biểu như vậy là liều lĩnh, vừa đủ ích kỷ lại vừa thâm tình, rất sòng phẳng! Như vậy mới đúng là thể chân thành nhất nội tâm của cậu.
Lời của Lưu Nhiên rất mạnh mẽ, sảng khoái…
Nhưng,
Trong nụ cười của Lý Khanh có hàm chứa ý nghĩa gì đó, châm chọc trong lời của cũng chẳng hề có ý che giấu.
Nhưng sắc mặt của ba người kia …..Chậc, là đặc sắc nha, hề tốt chút nào.
Họ đều mang vẻ mặt trầm và ánh mắt mờ mịt nhìn Lưu Nhiên.
Họ nghĩ: Mẹ nó Lưu Nhiên là độc ác!
Hôm nay ta những lời này ra, là quá liều lĩnh nhưng là muốn cho mình hiểu cho dù là thế nào mình cũng thể bằng ta được, cũng có tư cách so đo với ta.
“Haha….” Lưu Nhiên nhìn sắc mặt của ba người kia, cười vô cùng thoải mái: “Cơn ác mộng này lặp lặp lại nhiều lần làm cho tôi suy nghĩ nhiều quá rồi.”
cầu ích kỷ và ham muốn chiếm hữu, cùng với độc ác của hề che dấu mà bộc lộ ra ngoài.
“ tại, nội tâm của tôi rất bình tĩnh và hiểu thông suốt rồi. Tôi còn sợ hãi và kích động nữa, cho dù là ác mộng trong mơ có trở thành thực tôi cũng sợ. Bởi vì tôi và ấy cùng chết với nhau. Sinh cùng chăn, chết cùng huyệt, lời định.”
Giọng của hết sức ôn nhu, lại hết sức chân thành và lưu luyến giống như người ở ngay trước mắt , đọc lời thề thâm tình với .
“Có lẽ ngôi mộ kia trong giấc mơ của tôi chính là dự báo cho nơi an nghỉ sau này.”
“Văn Hoa, cậu cực kỳ ích kỷ….Nhưng ích kỷ của cậu lại làm cho tôi vô cùng rung động, !” Phú Tu cười, ánh mắt bình thản, khóe môi cong làm cho gương mặt tuấn mỹ của càng thêm tuấn tú: “Tôi tự biết mình bằng cậu, cũng dám so sánh với cậu.”
“Ừ, cậu biết tốt rồi.” Lưu Nhiên thản nhiên gật đầu, giọng rất .
“Haha……” Bốn nghiệt kia cùng cười, sau đó lại im lặng .
Tròng mắt của họ lại lần lượt luân chuyển…..
Trong lòng tất cả đều ràng…….
Sau lần này, Lưu Nhiên quả ngăn bọn họ tiếp cận Thù Man, việc hạ quyết tâm với mà quả quá khó khăn-khó khăn!
Bạch Thành liền đứng dậy, đến bên cạnh Lưu Nhiên, cười với ta nhưng lời nào rồi vươn hai tay ra.
Lưu Nhiên cũng mỉm cười vươn hai tay ra, ôm lấy . Đó là cái ôm nhiệt huyết giữa những người đàn ông, sòng phẳng, rộng lượng,thông suốt, xúc động!
Giờ phút này, có gì cũng là đủ.
thể tại trong lòng các nghiệt đều có nhận thức giống nhau.
cần bất cứ lời thề nào, chỉ cần ở bên cạnh chung sống và toàn tâm toàn ý .
Họ chỉ muốn như vậy thôi, như vậy là đủ!
Khó có thể tưởng tượng là từng sống giữa hai thế giới! Kiếp trước tới cùng là thế giới như thế nào tạo nên ấy như thế này? Mình thể biết được, ấy cũng với mình sao?
Trong lòng ấy là nghiệt quỷ biết tên, ý thức của vĩnh viễn thoát khỏi. ấy cứ khăng khăng muốn sống trong đám sương mù ấy, muốn bị người ta bước vào cũng muốn có người tham gia cùng, tự bản thân hưởng thụ cảm giác tổn thương.
Cho nên ấy mới tự hại chính mình, tự cắt vào thân thể của mình để cho những thứ máu tươi này chứng minh tồn tại. ấy luôn luôn như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đều mang dáng vẻ thản nhiên. Nụ cười của ấy luôn nở, giống như thói quen. Mỗi lần nhìn thấy ấy, mình đều có thể cảm nhận được đau đớn từ trái tim.
Nếu như muốn ở cùng ấy phải từ bỏ rất nhiều thứ: trách nhiệm, gia đình…..
Mình hạ quyết tâm rồi, mình kiên quyết về phía ấy!
Kiếp số cũng được! Nghiệp chướng cũng được! Luân hồi cũng được! Vi phạm luân thường đạo đức cũng được! Chỉ cần có ấy, là đủ rồi!
Chương 29 Cách thức
Editor: Preiya
Thù Man nằm ghế sôpha. Trong bóng đêm, ánh mắt sáng lên như bảo thạch.
ta lại chuyện với từ trong bóng đêm.
ta : Thù Man, tôi chờ quá lâu rồi. Tính nhẫn nại của tôi dùng hết rồi, đấy!
Hay là, ThùMan sợ hãi đúng ? Tôi muốn những thứ kia khiến cho sợ hãi, căn bản là muốn đụng vào chúng nó phải ?
“Haizz….” Thù Man giọng thở dài, liền nhắm mắt lại: “Tôi sợ hãi, xem tôi còn có thể sợ gì chứ?”
“Tôi từng chết lần, hay là cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng có cảm giác được sống lại.” bằng giọng điệu lạnh nhạt và ưu thương.
“Thù Man trước kia sống như thế nào? Tôi thể tưởng tượng được nha.”
“Mỗi lần trước khi ngủ, tôi đều xem mình có còn thở hay có nghe được máu chuyển động trong thân thể rồi mới ngủ. Tôi từng mơ thấy mình đột nhiên chết đường, vẻ mặt vô cùng bình thản kỳ lạ. Về sau giấc mộng đó lặp lặp lại nhiều lần, cho nên kiểu chết này trở thành nguyện vọng mà tôi cực kỳ khát vọng.”
“ có biết , tôi chưa từng nghĩ tới việc tự sát, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua.”
“ nhiều lần tôi suy nghĩ trong đầu rằng, những cách tự hủy sinh mệnh có phải nên là quyền được chết hay hoặc nó diễn ra trong lúc có phương thức chết cách đau khổ.”
“Tự sát quả là tàn khốc, phải tự tay mình kết thúc sinh mệnh của mình mà trước khi chết phải gặp nỗi sợ hãi lớn. Cắt mạch máu sợ đủ sâu cho nên phải dùng đến sức lực của toàn thân đến nỗi đem cổ tay của bản thân. Nhảy lầu thi thể trở thành mớ hỗn độn còn thắt cổ phải trải qua giai đoạn thở nổi… chung tất cả những cách đó đều giữ lại được tôn nghiêm của bản thân.”
“Tôi chính là vì muốn giữ lại linh hồn và tôn nghiêm của chính mình cho nên cũng chỉ thuận theo tự nhiên hoặc là chết ngoài ý muốn chứ hề tự sát.”
ta liền từ trong góc tối ra, đến trước mặt Thù Man rồi quỳ gối xuống, từ từ vươn tay ra chạm vào mặt .
Thù Man nhìn giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt ấy. Giọt nước mắt đau đớn kia sáng ngời như viên trân châu, lấy tay đặt dưới mắt ta, như muốn đón được những giọt nước mắt đó.
Sau đó ta đẩy tay Thù Man lại rồi : ra tôi có khóc đâu Thù Man, tôi chỉ khóc thay thôi! Hốc mắt tôi chảy nước mắt của , nước mắt này chính là bằng chứng của đau đớn mà muốn ra.
ta lại vươn tay ra ôn nhu vuốt ve mặt của rồi nhàng tiếp: Thù Man, luôn khóc trước mặt tôi mà bản thân lại hề biết. khóc vì bi thương, yếu đuối và nhục nhã của mình, vì tham lam của tôi nữa. Thù Man à, nước mắt có thể phóng thích tội lỗi của khỏi đáy lòng hay sao?
Đáp án kia phủ định bản thân , Thù Man.
Bởi vì tôi chính là ý chí phân liệt trong đầu của , trống trải và tham lam cùng với thái độ kiên định trong tình cảm của tôi đều do ban cho nhưng cứ mực trốn tránh cách hèn hạ, lừa dối tất cả mọi người để chứng tỏ mình vẫn ổn, tinh thần hề suy sụp, cố gắng bỏ qua vết thương từ đáy lòng. Nhưng lại tránh thoát được lực hút đen tối của tôi rồi lần lượt bị tôi kéo vào tội nghiệt mà thể thoát ra được.
ra chính là đứa trẻ bị thương, nhưng chỉ có mình tôi nhìn thấy như vậy.
Trong giọng điệu của ta hình như chứa đựng thương cảm: Thù Man, tôi cực kỳ đau lòng vì đó, đấy!
Nhưng tôi lại thể khống chế được mình, cứ muốn phải tự cắt da thịt chính mình, càng nhiều càng tốt. Vì tôi quá khát vọng thứ máu sềnh sệch thơm ngọt của và khoái cảm run rẩy của da thịt khi lưỡi dao sắc bén cắt vào!
Nhưng bao lâu nữa chúng ta mới lại lưu luyến lẫn nhau, gặp lại nhau nữa đây?
Thù Man chỉ im lặng nhìn ta. lâu sau, mới cúi đầu, cười mỉa mai: “…. thể nào! có ngày đó được, nếu như là có, vì sao tôi chết qua lần rồi tại sống dậy chiếm cứ thân thể của người khác mà vẫn còn tồn tại?”
ta : Thù[lddlqd] Man, phải rất ghét tôi sao? Tôi có thể cảm nhận được, hy vọng tôi biến mất.
Thù Man liền nắm tay ta chà trong lòng bàn tay mình, : “, tôi rời bỏ được. có , tôi cảm thấy mình vô cùng độc, giống như người bị chìm sâu vào trong đáy biển, bị nước biển bao phủ thể hoạt động được. Sống thế gian có người hiểu mình, tôi biết phải tiếp tục sống thế nào nữa.”
“Tôi chết khi còn sống, còn trải qua nghèo khổ tận cùng làm cho trái tim già nua vỡ nát và cả tri giác cũng còn. Vào đầu xuân khi những loài hoa khác mới lộ nhụy hoa của tôi nở đều khiến cho người khác kinh sợ. Nhất định tôi giãy chết trong đơn giá lạnh và khi những đóa hoa khác nở ra đóa hoa của tôi cũng nhàng khô héo, thể kết thành quả được."
“Đây chính là phương thức sống của tôi đấy.”
ta lại : Được rồi Thù Man, tôi rời bỏ đâu. Tôi biết là cực kỳ cần tôi nên cho dù ghê tởm chính tôi nhưng vẫn dung túng tôi như cũ, vì những điều hắc ám này mới đích thực là . Tuy nhiên nhốt tôi lại làm tôi vô cùng vui. Nhưng tôi trách cứ lý do và tư cách của vì giữa chúng ta cần phải nhiều.
Giọng trong trẻo của ta phảng phất trong khí, rồi ta đứng lên, khẽ mỉm cười vươn hai tay ra chờ đến ôm ta nhưng cái bóng của ta trong bóng đêm rất mờ.
Thù Man liền đứng dậy, ôm lấy thân thể hư vô của ta. Đây chính là sợi dây liên kết duy nhất của các , liên kết bằng linh hồn. tại cả 2 người đều ôm lấy đối phương, hề sợ hãi vươn mình ra trong bóng đêm đen đặc.
Trong sinh mệnh của mình, họ thấy được ngàn vạn biến hoá tươi đẹp. Luôn trẻ trung, dồi dào sức sống, già nua, yếu đuối.
ta rời khỏi vòng tay của Thù Man, mỉm cười nhìn rồi bằng giọng vô cùng êm tai. ta : Thù Man, giờ tôi rất muốn được an ủi, tôi rất nhớ dung mạo xinh đẹp diễm lệ của khi chìm trong vũng máu. Tôi biết là cũng cần nó mà, …..Thân thể này quá hoàn mỹ nên cần phải có thêm vết thương mới rồi.
….Tôi đợi đấy….
“Được, tôi biết rồi.” Thù Man bĩnh tĩnh trả lời lại với ta.
Trong bóng đêm lại châm điếu rồi cuộn người sôpha hút thuốc. Sau đó trở lại phòng tắm, mở nước rồi kiểm tra nhiệt độ cẩn thận, chiếc gương tường phản chiếu nét khuôn mặt cùng ánh mắt yên tĩnh lạnh nhạt của .
liền cởi áo ngủ ra rồi bước vào bồn tắm….
Giữa làn hơi nước mù mịt, ý thức của cực kỳ tỉnh táo và cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ thân thể mình như hơi thở của con thú .
Chương 30 Nỗi oán hận thầm kín
Editor: Preiya
“Tôi muốn xem Thù Man, hình như tâm trạng lúc nãy của ấy tốt…..Tôi thấy an tâm.” Trái tim của Phú Tu đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại , trong đầu vẫn còn sợ hãi về hình ảnh kia nên kiềm chế nổi suy nghĩ lung tung, sợ ….
Lời này vừa ra những người khác có thể ngồi yên được sao?
Tất cả mọi người đều đứng lên.
“ thôi.” Lưu Nhiên liền mỉm cười, đứng dậy nhanh ra cửa.
Cửa vừa mở ra, trong lòng những nghiệt có chút hồi hộp, từng người lần lượt trước sau bước vào cửa, trong phòng rất tối và yên tĩnh.
Mùi khói thuốc nhàn nhạt cùng với mùi rượu hòa lẫn vào nhau phảng phất trong khí, làm nhạt hơi thở người.
Lưu Nhiên với tay bật đèn lên, trong nháy mắt căn phòng được chiếu sáng.
“Chắc là ấy ở trong phòng tắm.” Lưu Nhiên đến chỗ sôpha rồi ngồi xuống, nhìn chai rượu bàn trà rồi nhàn nhạt ra câu như vậy.
“Để tôi xem sao.” xong, Nam Tạm đến chỗ phòng tắm. Trước mặt là cánh cửa thủy tinh mờ in hoa che kín bên trong, nhìn từ ngoài vào thấy được bên trong. cố nhìn qua khe hở hẹp chỉ thấy được khuôn mặt nho .
liền giơ tay đẩy cửa ra, “Haha…..” khỏi tự nhiên cảm thấy buồn cười.
Nghe thấy tiếng cười của Nam Tạm, bốn người còn lại cũng vào theo. Sau khi nhìn qua khe cửa, họ đều….Khụ, vừa cười vừa lắc đầu.
Họ liền thấy- trong phòng tắm rộng 30 mét vuông cùng ánh sáng đèn vàng có chút tối mờ, hơi nước tràn ngập khí nóng, trần truồng nằm dựa đầu vào mép bồn tắm, bộ ngực sữa nửa lộ ra mặt nước, hai má ửng hồng, mắt nhắm lại, hơi thở đều đều.
Chậc, giống mỹ nhân ngư mê người!
“Vật này, ngủ như vậy sợ bị sặc nước sao. Phú Tu liền bước vào, ngồi xổm xuống cạnh bồn tắm nhìn , cúi đầu dán môi mình mình vào môi thầm: “Phòng tắm này có thiết bị điều chỉnh nước nóng tự động, xem ra em rất hưởng thụ nhỉ.”
“ ấy thích ngâm mình trong này.” Lưu Nhiên liền tới, tay cầm theo chiếc khăn tắm, “Tu, giúp tôi bế ấy lên .”
“Được rồi.” Phú Tu nghiêng người, đưa tay chuẩn bị bế mỹ nhân ngư trong bồn tắm ra. Nhưng tay vẫn chưa kịp chạm vào da thịt như ngọc kia mỹ nhân ngư mở mắt ra, vẻ mặt thản nhiên, trong đáy mắt mông lung giống như được bao phủ bởi tầng sương mỏng.
“Tôi ngủ, chỉ là cảm thấy mệt mỏi ngay cả mí mắt cũng muốn động thôi.” Tự mình than thở vài câu sau đó vẫn nhắm mắt lại nằm trong nước, có ý muốn nhúc nhích.
“Thù Man, nếu như em muốn đứng dậy cởi quần áo sau đó bồi em tắm, chúng ta cùng nhau tắm uyên ương nhé." Bạch Thành đến cạnh bồn tắm, đứng từ cao nhìn xuống thưởng thức ngọc thể trắng mịn, bản thân cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn bổ nhào vào , chặc lưỡi tán thưởng: “ đẹp!”
“Hử?” Thù Man liền mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh Bạch Thành thân quân trang cao ngất, đôi mắt chứa đầy rẫy **. Quay đầu nhìn đằng sau, theo thứ tự là Phú Tu, Nam Tạm, Lý Khanh. Tất cả bọn họ đều cười nhưng Thù Man thấy nụ cười kia rất hạ lưu, hạ lưu của bọn họ đều phơi bày ra rất ràng và hề che giấu.
Đám hỗn đản này hình như tề tựu đủ hết rồi.
thu hồi tia nhìn đánh giá lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước. đứng dậy rất tự nhiên, hề có nửa điểm ngượng ngùng, nâng đôi chân thon dài bước ra khỏi bồn tắm lớn, bộ ngực cao vút, cái mông đầy đặn, eo thon dài khiến cho bọn họ nhìn sót cái gì làm cho cổ họng nuốt nước bọt liên tục, huyết mạch sôi trao và bụng dưới thóp lại, hô hấp dồn dập.
đến bên cạnh Lưu Nhiên, vươn hai tay ra ôm cổ , đầu dựa vào vai : “Ôm em về Văn Hoa, em mệt mỏi quá.”
“Ừ, mệt mỏi ngủ .” Động tác của vô cùng dứt khoát, dùng khăn tắm che đậy mỹ thể khiến cho những đồ dê xồm hổ báo nuốt nước bọt ngừng kia rồi bồng lên xoay người rời .
đám người phía sau oán hận nhìn bóng dáng thon dài rời khỏi kia, trong lòng hung ác mắng: Lưu Nhiên chết tiệt, con bà nó cậu là người sao? Là người sao?
Mẹ nó chứ cậu nhìn xem tôi khó chịu này…….Sh*t, cậu dám độc chiếm ấy lâu như vậy……
** của tôi bị khơi gợi lên rồi này…Cậu tới đây nhìn xem có bao nhiêu mãnh liệt, nhìn lều trại giữa hai chân vươn cao rồi này…..
tức chết tôi mất, bây giờ nếu như lão tử có đạn bắn xuyên thủng nóc nhà cậu ngay!
Lưu Nhiên cẩn thận lau khô nước người Thù Man rồi mặc áo ngủ vào cho , sau đó nhét vào chăn rồi dịch góc chăn cẩn thận lại. cúi đầu dựa sát vào người , khẽ hôn môi và mỉm cười: “Ngủ , Thù Man.”
“ ngủ cùng em sao?”
“Sao lại chứ, xem mấy tên kia ra sao . sợ mấy tên súc sinh kia đập bể nhà mất.” Lưu Nhiên liền cười tà, bộ dáng hư hỏng.
“Haha…….” Thù Man cười đến hỏng mất, hai mắt ánh lên tia sáng như con chuột ăn vụng: “ sợ bốn cây súng kia bắn thành cái nia sao?”
“Tiểu tai họa!” Lưu Nhiên liền nhào lên giường đem áp dưới thân mình, hôn lên thái dương, vành tai của , bàn tay sủng nịch trêu chọc chóp mũi: “Kẻ hư hỏng, sao lại chọc mấy tên cầm thú đó hả?”
“Ôi, dính nhau quá nhỉ?” Ngoài cửa, Nam Tạm dựa vào khung cửa, hai tay ôm ngực, phong thái cũng xem như đẹp mắt, chỉ là ….Bên trong ánh mắt u oán kia đều là ghen tỵ, mắt phượng hẹp dài liếc nhìn hai người.
Chậc, toàn thân ta đều tỏa ra sát khí!
Thù Man liền ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn , ngoắc tay: “Nam Tạm đến đây…..Đến đây .” liền vỗ vỗ vị trí bên người: “Ngồi chỗ này.”
Nam Tạm qua đó rồi ngồi xuống giường, mặt mày khó chịu cùng giọng ủy khuất ai oán: “Em còn thấy được tôi sao? Lúc nào trong mắt em cũng chỉ toàn mình Văn Hoa! Tôi muốn khiếu nại!”
Last edited by a moderator: 30/6/16