1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Yêu nghiệt trở về - Băng Lãnh Nữ Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 9 Hương vị

      Editor: Rea

      Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kì dị.

      Khuynh Hữu cùng Chu Nham Hải cùng nhìn nhau, hai tầm mắt giao nhau trong khí có thể nhìn ra trong đó ngọn lửa mơ hồ.

      “Mẹ nó cậu điên rồi phải ?” Đôi mắt phượng xinh đẹp của Phượng Hữu chứa nội tâm cực kỳ phức tạp, lửa giận của phẫn nộ đến cực điểm.

      “Lão tử chính là điên rồi, điên rồi, hành động bị điên rồi…….Nhưng lão tử cam tâm tình nguyện!” Cố chấp trong mắt người đàn ông rất đáng sợ, thâm trầm đen tối, lại càng thêm thâm trầm xuống.

      Thù Man vẫn lười biếng như cũ, cuộn mình chân của Chu Nham Hải, ngước mặt lên, vẻ mặt chăm chú nhìn góc mặt của .

      Ngay sau đó, liền chuyển động ánh mắt nhìn sang người đàn ông kia, quả là biểu tình của ta cực kỳ đặc sắc, trong lòng Thù Man liền thầm đánh giá.

      Khóe môi khẽ cong, ánh mắt liền sáng trong lạ thường, Thù Man dường như xem bộ phim câm cực kỳ kinh điển, tư thế thoải mái vui vẻ.

      Hai ánh mắt kia vẫn tiếp tục trừng nhau.

      Thời khắc đó thế nhưng Chu Nham Hải vẫn quên thiên hạ trong lòng, sợ buồn, sợ khát, càng sợ thoải mái-chậc chậc! Bạn xem điều này mấy người đàn ông làm được! Đến lúc này, ta hoàn toàn……. Ôn nhu săn sóc.

      liền đưa tới trà nóng, dùng giọng ôn nhu mềm mỏng: “Bảo bối, uống trà …..xem trò vui còn chưa nghiền sao?”

      Bạn xem …..Để cho trong lòng Khuynh Hữu liền kêu mẹ nó, hành vi của Chu Nham Hải đều bày ra trắng trợn, người ta bây giờ……..Ai…..Chính là mẹ nó bị người khác coi thường!

      Trong lòng Khuynh Hữu liền hung hăng khinh bỉ của bây giờ, đồng thời cũng oán hận mắng chính bản thân mình.

      “Sao, ừ....Rất ngon!” Thù Man liền gật đầu bày ra bộ dáng tươi cười khiến Khuynh Hữu trơ mắt đứng nhìn….khóe miệng liền giật giật, tức giận trong lòng vốn định phát ra ngoài tại chỉ có thể liên tục lên mấy vạch đen trán.

      lâu sau-“Haizz…..Được rồi, Nham Hải, bản thân tôi cũng định mẹ nó khuyên cậu, dù biết chủ ý của cậu…..dù khuyên cũng như .” Dáng vẻ của Khuynh Hữu vừa bất đắc dĩ lại thở dài, mở miệng thỏa hiệp.

      “Cám ơn!” Hai chữ đơn giản nhưng giọng của tràn đầy chân thành.

      hai em đói bụng rồi.” Ánh mắt Thù Man vô cùng chân lại mang theo mùi vị đáng thương tội nghiệp, nhìn Chu Nham Hải, giọng .

      “Haha….” liền bật cười, nhìn thiên hạ trong hình dạng mèo , mặt là biểu tình sủng chết người: “Vật của đói bụng, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn bữa ngon, ăn ở nhà- xuống với ông nội tiếng.”

      cũng ngẩng đầu lên: “Khuynh Hữu, cậu cũng -hôm nay ở lại đây, cùng bồi ông chơi cờ.” Chu Nham Hải lại khôi phục lại mặt mày bình tĩnh như cũ.

      “Được….” Mày của Khuynh Hữu vẫn nhíu lại như cũ, vẫn chăm chú nhìn Thù Man và nhàng đáp lại.

      “Được rồi, em thay quần áo, các xuống lầu trước .” Thù Man liền giọng , đứng dậy rời khỏi thư phòng.

      Ở cửa lớn của Chu gia, cách trạm gác vệ binh ba mét có chiếc Lamborghini màu xanh đậu phía trước. Khuynh Hữu lim dim suy nghĩ, chân dài bắt chéo dựa chiếc xe thể thao hình giọt nước, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc. Tư thái hút thuốc phong lưu, suất khí lại mang theo ngang tàng, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

      Trong xe, Chu Nham Hải tựa vào chỗ ngồi sau tay lái, mắt nửa khép cùng chuyện với Khunh Hữu ở ngoài xe hút thuốc, giọng trầm thấp lại mạnh mẽ, nhưng lạnh nhạt êm tai: “Khynh Hữu, tôi chỉ có thể cho cậu biết-bời vì cậu là bạn duy nhất của tôi, bởi vì tôi biết cậu trách tôi.”

      “Nham Hải, tôi biết-trong lòng cậu chịu khổ sở.” Dùng lời trấn an , giọng Khuynh Hữu cực kỳ nhạt, nhưng trong lời đều là lý giải chân thành.

      Nếu như chứng kiến cùng cách lý giải của có thể làm cho Nham Hải trở lại xuất phát lúc đầu, để cho ta có thể dễ chịu chút, như vậy-Khuynh Hữu nguyện ý trở thành người duy nhất biết chuyện này.

      Chu Nham Hải nữa, khóe môi liền vẽ ra đường cong thoải mái. Người bạn thân duy nhất này-giải thích nỗi khổ của , hiểu được nỗi khổ của , cũng chấp nhận đoạn tình cấm kỵ và hiểu ý của , nguyện ý làm người chứng kiến đoạn tình cảm này

      Vốn là- cho rằng, như vậy có thể coi là tốt rồi.

      lạc đường trong nỗi khổ cấm kỵ, chỉ cần có thể , cho dù cuối cùng có hồi kết, đều sao cả.

      Nhưng ai biết-khi gặp đưực những người đàn ông kia, thấy được thâm tình sâu như biển trong mắt họ đối với bảo bối của , khi đó loại tình thế bắt buộc này lại trực tiếp lăng trì , lăng trì trái tim của !

      Khi đó, mới biết được, ra-bảo bối của lại lạnh lùng vô tình như vậy.

      Chu Nham Hải sợ, sợ hãi-sợ mình mất , sợ lạnh lùng xoay người ra , bỏ , cần đến .

      Vì lâu dài về sau có thể ở bên cạnh bảo bối, chính đề xuất ra điều kiện, điều khiến mình đau lòng, cũng đem em tốt nhất cũng kéo theo vào địa ngục.

      Khuynh Hữu nhìn Thù Man tới cửa- mặc 1 chiếc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, váy màu xanh. chân là đôi giày thêu màu đỏ tươi, mặt thêu hai đóa sen uyên ương khéo léo tinh xảo. Mái tóc đen tuyền được búi bởi cây trâm gỗ đào đơn giản, phối cùng gương mặt trắng nõn trang điểm, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, làm cho người ta cực kỳ thoải mái, loại thoải mái phát ra từ nội tâm.

      ăn mặc theo lối phục cổ hơi quỷ dị, nhưng lại có độc đáo người, khí chất giống như là thục nữ dịu dàng thời Minh, nhưng lại mất vẻ tự tin. thể nghi ngờ là Khuynh Hữu lại cảm thấy rất đẹp.

      Cách ăn mặc này, cặp giày thêu màu đỏ kia quá sáng, quá nổi. Trong xã hội đại ngày nay nơi có những người phụ nữ ăn mặc phóng khoáng, dường như cái này còn phù hợp. Nhưng trước mặt lại mặc nó cách bình thường.

      Khuynh Hữu từng nhìn thấy vô số phụ nữ, nhưng cười nhạt như gió này, sớm thoát ly khỏi thế gian phù phiếm lỗ mãng, linh hồn sớm thăng hoa.

      Khuynh Hữu cảm thấy được- bây giờ cực kỳ im lặng, bình thản mà cực kỳ ít . thích mộc mạc, giống như bẩm sinh như vậy. có lý do, chỉ là do Khuynh Hữu nhận định như vậy.

      Nhưng khi tinh tế cảm nhận, thưởng thức, trực giác của lại dao động. ôn hòa ít của lại xen vào bén nhọn khó hiểu, xem ra hài hòa nhưng lại rất chân , dũng cảm nhưng có ưu thương quanh quẩn.

      Trong khi đánh giá cũng đánh giá lại .

      Khi đó Thù Man đánh giá người này rất chi tiết. Người gọi là Khuynh Hữu, mặc chiếc áo sơmi trắng rất đơn giản, theo chất liệu đây là y phục được chế tác tinh xảo giá tiền xa xỉ, làm tôn thêm con người của . Có vẻ thích sạch , dựa vào thân xe, diện mạo tao nhã, thần thái vô cùng phóng khoáng.

      Thân hình cao lớn rắn chắc, dáng người được bảo trì rất tốt, bắp thịt cùng khung xương thường xuyên được rèn luyện.

      Thù Man thích những trang phục như vậy, khiêm tốn mộc mạc nhưng chứa 1 loại cao quý. Người lựa chọn trang phục như vậy, mà lại là 1 người đàn ông đẹp trai tuấn lãng, Thù Man nhìn thích mắt, tin tưởng vào khuynh hướng lựa chọn quần áo cùng nội tâm 1 người là cơ bản giống nhau.

      Giống như Văn Hoa, hay Chu Nham Hải-đó là 1 loại phẩm chất mà từ trong nội tâm thể ra, mặc dù có lúc chỉ là ngụy trang.
      Last edited: 12/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 10 Tò mò

      Editor: Rea

      Bọn họ lái xe đến nhà hàng kiểu tây cách đó 3 dặm, sau khi xuống xe cùng nhau vào. Gió ban đêm mang theo hơi nóng đầu hè và mát mẻ của cuối xuân thổi qua người làm váy của Thù Man tung bay, gió phất qua cả mặt làm cho mọi người cực kỳ thoải mái.

      Người phục vụ trắng trẻo dễ nhìn dẫn 3 người vào, bên trong phòng rất rộng rãi và được trang trí tao nhã, ngọn đèn sáng cũng quá tối nhìn đẹp mắt.

      khí trong bữa ăn khá tốt. Đồ ăn đều là những món cao cấp, được sắp xếp thứ tự trước sau ngay ngắn trước mặt. Rượu vang, món chính là ốc sên hấp, thịt bê rán, mùi vị tuyệt hảo, vừa thơm lại vừa mềm.

      Món tráng miệng ngọt được chính đầu bếp ở khách sạn 5 sao đặc biệt đích thân chế biến. Là Tiramisu với màu sắc đúng chuẩn và hương vị rất ngon.

      Trong lúc dùng bữa, người phục vụ vô cùng chu đáo cẩn thận cùng với người quản lý nhà hàng lại tự mình ân cần hỏi thăm, hiển nhiên Chu Nham Hải chính là khách quen ở đây, mà ảnh hưởng của thìkhông hề tầm thường. Bọn họ cùng hưởng thụ bầu khí bữa tối tốt đẹp khiến tâm trạng cũng tốt hẳn lên.

      Sau khi dùng xong món chính, cả 3 người cùng nhàn hạ nhấm nháp chút thức uống. Thù Man uống trà xanh, hương thơm thoang thoảng còn Chu Nham Hải và Khuynh Hữu lại uống cà phê mùi thơm nồng.

      Họ đều gì, chỉ ngồi im lặng nghe tiếng nhạc jazz cổ điển, khép hờ mắt lại suy nghĩ và tận tình hưởng thụ bình yên này.

      Khuynh Hữu ngồi đối diện Thù Man, tầm mắt như có như đánh giá , giống như đánh giá đồ vật, lại giống như có lời muốn ….nhưng vẫn mở miệng.

      muốn cái gì?” Thù Man liền mở mắt ra, bình thản nhìn người đàn ông muốn lại thôi, khẽ cười nhạt, giọng cũng ôn hòa.

      “Tôi có thể ra lời từ đáy lòng ?” Ánh mắt Khuynh Hữu cực kỳ phức tạp cùng thái độ chân thành.

      “Đương nhiên, có gì mà thể.” Thù Man liền thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay thon dài của bắt đầu ma sát thành chén sứ.

      “Tôi có thể hỏi 1 vấn đề ? Có lẽ vấn đề này….Ừhm, trắng ra có chút tàn khốc.”

      “Đương nhiên.” Ý cười của Thù Man vẫn như cũ, giọng điệu ôn hòa cùng sắc mặt bình thản.

      “Tôi cảm nhận ….Phải là.. Tâm tư của rất thâm trầm, hoặc đó là tính cách của , mặc dù là cười, rất đẹp, nhưng tôi lại cảm thấy những thứ này phải là chân , làm cho tôi có biện pháp nhìn thấu!” Lời của rất thành , cũng che giấu nỗi lo sợ nghi ngờ của mình.

      “Ừhm, còn gì nữa?” Thù Man cười đáp lại, nhìn Khuynh Hữu có chút đùa giỡn.

      “Còn có…. bây giờ, là người khiến cho đàn ông động tâm.”

      “Ha ha….” Thù Man liền cười ra tiếng, cười cười nhìn , thái độ có chút ngạo mạn: “ như vậy là Khuynh Hữu…. động tâm với tôi rồi sao?”

      “Cũng phải, tôi chỉ là hiếu kỳ thôi.” Khuynh Hữu liền trả lời cực kỳ thành .

      người đàn ông thăm dò người khác phái đến cùng, đó là dấu hiệu nảy sinh tình cảm, hoặc đó là dấu hiệu nguy hiểm khi rơi vào tay giặc.” Tục ngữ đúng, lòng hiếu kỳ là cái gì đó khó nên lời, nó những hại chết mèo mà còn có thể hại chết người.

      Về sau mà , Thù Man cũng có ý gì nhưng rất tin tưởng, đáy mắt mình truyền đạt ý tứ mà người đàn ông ngồi đối diện lại hiểu rất ràng- ta là người thông minh cơ trí, đầu óc lại cực kỳ sáng suốt.

      “Ha ha….” Người đàn ông liền thấp giọng cười, thanh êm tai, trong mắt tràn đầy hứng thú: “Hinh Nhi, thú vị…”

      “Vậy sao?” Ánh mắt Thù Man chứa đầy thâm ý, môi khẽ nhếch lên: “Tôi xem những lời này là lời khen ngợi của .”

      “Có thể.” liền hào phóng thừa nhận, hứng thú trong mắt ngày càng sâu.

      “Cám ơn.” Thù Man chân thành .

      Giờ phút này, trong lòng Khuynh Hữu sáng tỏ, đau đớn, vùng vẫy của Nham Hải…Đều nằm ở thay đổi độc đáo này của !

      cho là, đoạn tình cảm này đối với Nham Hải là tình sao, được bao lâu, hoặc là cảm thấy có kết quả sao?” Khuynh Hữu liền rất nhanh thay đổi, sắc mặt trầm, mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Thù Man vẫn cười nhạt, nhìn thấy hơi cong môi lên, mắt chút gợn sóng nhưng lại muốn thấy được biến hóa ở nơi đó, dù chỉ là chút nhất.

      Hiển nhiên là Khuynh Hữu thất vọng, trong mắt vĩnh viễn là dịu dàng, cũng là cực kỳ lạnh lùng trong ve, giống như loại chuyện đó liên quan đến mình- “A, là sao, tôi cũng thể nào biết được đâu, tại tới có vẻ hơi xa, về phần tới khi nào bây giờ có hay tôi và trai cũng thừa nhận đó là đương, tôi cho rằng đây chỉ là chúng tôi cần lần nhau-là phương thức an ủi cấm kỵ mà thôi.”

      “Hay là , chuyện này chỉ là trò chơi cấm kỵ kích thích, có bắt đầu hay cũng sao cả, phải sao?” Thù Man cười rất nhạt, ánh mắt chuyển về phía Chu Nham Hải im lặng nãy giờ, giọngnói bình thản ôn hòa như cũ: “ trai, đừng bảo là nghe hiểu đấy.” Lời của lại lãnh khốc tàn nhẫn, những câu đó giống như con dao cắt thân thể của , chảy ra máu tươi nhìn thấy được.

      lạnh nhạt dịu dàng này hung hăng xé rách lục phủ ngũ tạng của Chu Nham Hải, làm vô cùng đau khổ.

      vùi trong đó sâu như vậy, có cách nào tự kiềm chế cũng ai có thể cứu thoát .

      Khuynh Hữu liền nghiêng đầu nhìn về phía , mày rậm nhăn lại, giọng bất đắc dĩ: “Nham Hải, cậu hà tất phải như vậy?” ấy căn bản là có tính toán, cũng muốn đáp lại, ấy ….Đây chỉ là trò chơi của ấy mà thôi, ấy ràng như vậy, hề giấu giếm, cậu cũng nghe mà?

      Chu Nham Hải hơi nhíu mày, trong mắt đều ràng là đau lòng, nhìn khẽ cười duyên lại cực kỳ lạnh nhạt, nỗi đau đâm xuyên trái tim , lan tràn đến tứ chi-ngay cả da cũng thấy đau.

      liền nhàng gật đầu: “Em ấy chưa bao giờ qua cái gì, cho tới hôm nay đều là tôi đơn phương-mà tôi, vẫn cách nào bỏ xuống được, vì em ấy-tôi nguyện ý, hối hận!” thanh của trầm thấp khổ sở, hàm chứa mùi vị bi thương rất nồng đậm, nhưng lời và ánh mắt của vẫn kiên định như lúc ban đầu.

      ấy- trở thành chấp niệm.

      “Cậu…” Khuynh Hữu biết nên với người đàn ông này cái gì bây giờ, “Tùy cậu, dù sao loại đau khổ này ai có thể thay thế được.”

      “Hinh Nhi, chỉ cần có thể em, dù làm cái gì cũng nguyện ý.” Tay của liền lướt qua mặt bàn đem tay của Thù Man nắm trong tay mình, ánh mắt hết sức chân thành tha thiết, bên trong hàm chứa si mê hối hận cùng cam nguyện….

      Nhưng thâm tình cố chấp, hết sức chân thành của lại làm cho Thù Man cảm thấy vô vị, tẻ nhạt, đây phải là kết quả mà mong muốn- chưa từng nghĩ tới, người đàn ông lạnh lùng như lại dễ dàng đắm chìm, giao phó trái tim mình như vậy.

      tiếp tục chơi đùa với sao? Thù Man tự hỏi lòng mình…..Đại não có chút hoảng hốt, lại tìm được đáp án.

      Trùng sinh sống lại, mặc kệ dùng loại dáng vẻ nào, cố ý tiếp cận người nào, phóng đãng cũng được, nghiệt tươi đẹp cũng tốt.

      Kết quả Thù Man mong muốn, đơn giản là nhìn thấy kích thích đạo đức cùng với **, mà là điên cuồng vô vọng.

      muốn đền bù lại cho kiếp trước tịch mịch và trống rỗng của mình.

      Những thứ này, chẳng qua là tới tô vẽ thêm cho linh hồn và sinh mạng trắng đen của .

      Nhưng mà, kết quả lại được như mong muốn.

      Như Lưu Nhiên, người đàn ông này Thù Man cũng có cách nào giải thích tại sao lại tồn tại. Nếu có cách giải thích, liền cho xâm nhập vào sinh mạng kỳ lạ của mình, người kỳ lạ, mà cũng muốn né tránh kỳ lạ đó.

      Nhưng chỉ là mình Lưu Nhiên mà thôi, những người khác Thù Man nghĩ cho phép bọn họ trở thành những người kỳ lạ khác.
      Last edited by a moderator: 21/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11 Trái tim

      Editor: Rea

      Ngồi đối diện , có sắc mặt lạnh lùng cùng đôi môi khẽ nhếch lên.

      Lúc này, Chu Nham Hải rốt cuộc hiểu ra lại vô tình như vậy.

      Mặc dù vẫn cười dịu dàng nhưng trái tim lại lạnh lùng, thờ ơ, mặc kệ là tại hay là trong quá khứ, giống như lúc tỉnh lại.

      lại càng có thêm ảo giác và nhận thức, vốn dĩ từ trước đến giờ vẫn vậy-như vậy mới thích hợp với .

      Trái tim của liền bóp nghẹn lại, hơi thở dồn dập và có dấu hiệu hít thở thông.

      Bàn tay theo bản năng liền nắm chặt lại, tăng thêm sức mạnh siết chặt lấy bàn tay trong tay mình-bàn tay bị bóp đến biến hình, xương cũng bắt đầu kêu răng rắc.

      biết, đáp lai tình cảm của mình , tất cả đều do đơn phương tình nguyện!

      Tay Thù Man bị bóp chặt khiến phát đau, cơn đau theo xương sống liền tràn đến não bộ.

      Thù Man vẫn im lặng, đáp lại thâm tình của , tay liền truyền tới đau đớn khiến cho cả người cảm thấy sung sướng, cơn đau đối với loại cảm giác hưởng thụ, cơn đau này mang đến khoái cảm, tuyệt hảo.

      Càng làm cho nghiệt trong lòng trầm mê, bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

      ta cười và mở mắt ra nhìn Thù Man bằng ánh mắt dịu dàng và tàn nhẫn.

      Vẻ mặt Thù Man liền có chút hoảng hốt, thanh tỉnh trong đầu chỉ còn lại 1 nửa, ý thức từ từ, từ từ bị nghiệt trong lòng ăn mòn- giống như có thể ngửi được mùi máu tươi cách đó xa.

      Thù Man biết, “chính mình khác”, điên cuồng, xao động, ta tỉnh lại rồi.

      Trong đầu liền có thanh chuyện-"những thứ sắc đỏ tàn nhẫn kia… Những thứ vô cùng điên cuồng tinh tế kia......."

      xa rồi….. xa rồi….

      Cái bóng kia bị chính cố ý tận lực quên lãng và quẳng đó, tuy bây giờ mặc dù chỉ còn là 1 hình dáng mơ hồ nhưng Thù Man biết, nó muốn hồi sinh lại trong tương lai xa.

      Những thứ kia…cũng sắp lai lần nữa trình diễn trước mặt .

      Trong mắt Khuynh Hữu ngồi đối diện …..

      Trong mắt của Chu Nham Hải trái tim đều đặt người ấy….

      Mắt rũ xuống, lông mi dài tạo nên vầng trăng mờ mờ, dung mạo của khiến người ta cảm thấy bình tĩnh an nhiên nhưng toàn thân lại tản ra cảm giác bi thương, lạnh lẽo và hoang vắng.

      Bọn họ sao có thể biết, giờ phút này Thù Man lại phát bệnh, đối kháng kịch liệt với ý thức của bản thân.

      “Ha ha…” Thù Man liền cười , giễu cợt khinh miệt bóng dáng trong bóng tối đứng song song với : “ muốn hoàn toàn thức tỉnh sao? Muốn lần nữa làm chủ suy nghĩ của tôi, muốn cho cảnh tượng máu tanh đó xảy ra lần nữa sao?”

      Khóe môi liền nâng lên thành đường cong tàn nhẫn khiêu khích, thanh lạnh lẽo ngược lại giọng lại dịu dàng ngân nga như nước: “A, chậc chậc-xem ánh mắt khát vọng của kìa, thân thể và mặt vặn vẹo kia kìa…. làm cho tôi ghét........lại càng khiến cho tôi vui vẻ.”

      “Để tôi cho biết, đừng mơ tưởng-đừng để tôi phải tự tay hủy hại , cho dù đó là cái giá là linh hồn của tôi và cùng nhau bị hủy diệt.”

      nghiệt kia hề để ý tới khiêu khích tàn nhẫn của Thù Man, ta cười nhạt và mang theo ánh mắt dịu dàng nhìn , giọng thanh đạm: “Thù Man, cần phải gắng gượng chống đối tôi làm gì, thả tôi ra ngoài được ? Chúng ta cùng hợp tác giống như lần trước vậy…..”

      “Thù Man, tôi rất nhớ lạnh lẽo của lưỡi dao sắc bén, thanh của nó khi cắt qua da thịt đấy…..”

      sao đâu, Thù Man-tôi hiểu muốn cái gì, đến đây ….Thả tôi ra ngoài…” Giọng hấp dẫn lòng người của ta đầu độc Thù Man, muốn đoạt lấy ý thức của .

      “Hừ!” Thù Man liền hừ lạnh tiếng, ánh mắt tàn khốc nhìn ta, môi khép lại câu- muốn lãng phí câu chữ nào cả.

      ta lại tiếp tục cười lạnh, trào phúng nỉ non: “Thù Man, phụ công xây dựng của ông lão đấy.”

      quan tâm đến thái độ của Thù Man, ta tiếp tục cố cho xong: “Đến đây Thù Man, cần phải phủ định tồn tại của tôi nữa, thừa nhận - thể rời bỏ tôi, phải là cũng rất hưởng thụ cái loại điên cuồng đó sao?”

      “Thù Man, nếu phải trong nội tâm sinh ra khát vọng gọi tôi làm sao tôi lại sinh ra được-kể từ năm mà tôi sinh ra, vẫn luôn sáng chiều làm bạn cùng , sao lại rời xa tôi được?”

      “Nếu có tôi, Thù Man- có thể sống được sao?”

      “Thù Man, tôi muốn máu, rất nhiều hương vị tuyệt đẹp ngot ngào của máu, những người đàn ông kia-tôi rất là thích đấy.”

      “Thù Man, còn kháng cự cái gì? Chúng ta cũng phải là người, chúng ta là nghiệt khát máu mà.”

      “Thù Man-chẳng lẽ muốn nhốt tôi vào góc tăm tối nhất để cho tôi ngủ say rồi để lại linh hồn bị khuyết tật của mình sao?”

      “Thấy , Thù Man? Thân thể của gào thét, cổ họng khát quá….Nó mình khát…”

      Thù Man liền nhắm mắt lại, khóe mắt hình như có chất lỏng lướt qua.-“Thù Man, mực cho rằng mình còn sống sao, ít nhất là đội lốt người khác phải ? Còn tôi, tôi vốn là 1 con dã thú tàn nhẫn. Tôi cũng cần máu đỏ tươi để tẩm bổ.”

      Những hình ảnh mơ hồ kia ngày càng ràng, dung mạo rất khủng bố trong vũng máu- ra là chính mình sao?

      Thù Man lại nghĩ tới, những thứ xưa cũ kia...

      ra phai nhạt.

      Tại sao? Giờ phút này lại nhớ tới nó mà thể tàn nhẫn với chính mình?

      Thù Man liền giương mắt cười nhạt nhìn ta, chất vấn: “Tại sao? Rốt cuộc tôi phải làm gì mới bằng lòng bỏ qua cho tôi? Chẳng lẽ tôi chỉ còn con đường tự hủy diệt chính mình?”

      tại trực tiếp nhảy ra đây là do tôi tổn thương thân thể đủ sao?” nhhìn mặt ta, Thù Man lại thở dài bất đắc dĩ, giọng : “Haizz… muốn cái đó, loại đau tê tâm liệt phế này tôi cho được, !”

      “Ha ha….Thù Man, có thể cho mà, phải làm rất tốt sao? Giống như bây giờ, làm rất tốt!” ta liền cười, trong mắt tràn đầy điên cuồng hủy diệt.

      Mạch máu rách ra, chất lỏng đỏ tươi che mắt Thù Man lại, che mất thân thể của từ trong hơi thở, nặng nề mùi máu tươi.

      Thù Man nghĩ, có lẽ quá chìm đắm trong thứ hạnh phúc giả dối này.

      Thứ tàn nhẫn khát máu trong linh hồn khiếm khuyết của thức tỉnh.

      Thỏa hiệp , Thù Man lựa chọn thỏa hiệp với ta : “Được, tôi đồng ý để cho thức tỉnh nhưng đừng mơ tưởng là chúa tể hoàn toàn, đừng mơ tưởng!” Đáy mắt giờ chỉ có tàn nhẫn vô hạn, Thù Man liền hung hăng nhìn chằm chằm ta.

      “Được, Thù Man, chính là như vậy , chính là vẻ mặt này, để cho chính mình nghe được mùi máu !” ta liền đến cạnh Thù Man, đưa ra đôi tay trắng xanh lạnh lẽo vuốt ve mặt , chạm vào lông mi của , thanh rất dịu dàng giống như dòng nước xẹt qua nội tâm: “Thù Man, chỉ có tôi tồn tại mới đứng được ở nơi sâu nhất của địa ngục, đúng ? Cần gì phải kháng cự tôi?”

      “Tôi biết rồi, cho , chỉ là phải bây giờ…. còn sao?” Thù Man nhìn ta, thanh của rất lạnh lẽo, lông mi dài che kín đôi mắt trống rỗng.

      “Ha ha….Thù Man, như vậy rất tốt, phải biết , miễn là còn sống chỉ có thể là tôi….Tôi cũng chính là , bởi vì chúng ta là thể thống nhất, phân ra, vĩnh viễn cũng chia ra, thể rời bỏ lẫn nhau, giống như người thích hợp nhất….Ha ha…” thanh hư vô quỷ mị ai oán, hóa thành nguyển rủa tàn ác vĩnh viễn vang vọng trong đầu Thù Man, lâu ngừng……

      Hành hạ ….Để nhắc nhở ….

      Hôm đó, khi Thù Man kết thúc trận thí nghiệm máu tanh kia, đứng trước mặt ông lão bằng sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt trầm ổn.

      Giờ phút này, những lời đó,

      Dung nhan chân của ông lão, thanh lạnh lẽo vẫn còn trước mắt, bên tai ràng, có lực như thế.

      Ông lão mỉm cười nhìn , đưa tay vuốt ve tóc : Thù Man, đứa bé ngoan, xem ra cháu hắc ám thành thói quen, trái tim cũng bị nhuộm đen rồi, như thế nào, rất thích nó sao?

      Tư vị hắc ám mọc rễ trong máu có phải rất tốt ?

      Hắc ám sinh ra linh hồn-trở thành nghiệt, hóa thành quỷ-nếu như cháu cảm nhận được nó Thù Man-cháu thành công rồi.

      Ha ha….Tiếng cười lạnh đó quắp lấy linh hồn Thù Man, để cho thể yên bình được.
      Last edited: 21/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12 Tình cảm

      Editor: Rea

      Trong lòng Thù Man liền thở ra hơi dài, bây giờ lại giống như người tỉnh táo.

      biết mình thể tiếp tục như vậy nữa, bởi vì mực lừa gạt chính mình.

      Thù Man vẫn luôn ích kỷ như vậy, tham lam muốn hấp thu nhiệt độ cư thể của bọn họ, và tình cảm để làm tinh khí nuôi dưỡng sinh mệnh khô cạn của mình, bây giờ lại muốn hút máu tươi của bọn họ.

      Có lẽ lúc vừa mới bắt đầu trong lòng quyết định cách bốc đồng rằng cho phép bản thân mình được cứu, chính là người tà ác giả nhân giả nghĩa như vậy!

      Thù Man dùng sức hít vào mùi vị hơi thở của bản thân, trái tim liền cảm thấy thỏa , trong lòng lại tự giễu cợt lại bật cười, vì sao mình lại thích hơi thở mang mùi máu làm người ta chán ghét như vậy?

      Đây chính là chân chính- Thù Man, cho dù có thả ta ra, lừa mình dối người rằng ta ép , người mà gọi là nghiệt quỷ.

      ra là chính ta mới là đầu sỏ gây nên tội ác. Cho dù là vậy, vẫn muốn thay đổi cũng chưa từng hối hận, bởi vì đây là điều mà muốn sao?

      Những người đó, những người đàn ông kia…..

      Có lẽ, giữa những người đàn ông ông này, trừ Văn Hoa nhìn thấy bộ dạng chân của ra, bọn họ nếu như nhìn thấy diện mạo chân nhất của , bị dọa cho sợ ? Vẻ mặt của bọn họ như thế nào đây?

      Có lẽ lúc bọn họ biết được chân tướng cũng là lúc mà cảm thấy hạnh phúc!

      Chu Nham Hải nhìn người ngồi cúi đầu im lặng, suy nghĩ của liền rối rắm, tay gắt gao nắm chặt thành quyền khiến móng tay đâm sâu vào da thịt, tự hỏi mình lần nữa: “ phải làm sao, phải làm như thế nào? Làm sao để cho em phải làm như thấy em, đối với , chỉ cần em đối tốt với chính mình là được, đừng lạnh lùng như thế được ? rất đau lòng!”

      biết vì lý do gì, trong lòng của hai người đàn ông đều nhói 1 cái mang theo sợ hãi!

      Bộ dáng của lúc này, cái loại cảm giác tồn tại như có như làm cho bọn họ có cảm giác như lúc nào cũng bị mất , chân .


      trai….”

      ngẩng đầu lên, đôi mắt lúc này trong veo trở lại nhưng biết lúc này lòng lại hoàn toàn khác, còn nửa tỉnh nửa mê, loại cảm giác đó khó mà .

      Hình như hề tỉnh táo lại hoàn toàn, bởi vì ý nghĩ thất vọng của Thù Man quá ràng, có lẽ vẫn lâm vào trạng thái như vậy, là do Thù Man chủ quan cho rằng ta chỉ ngủ mà thôi.

      Nhìn vào mắt cách chân thành, Thù Man liền cười nhạt, dù biết còn cố hỏi: “…..Vì sao lại thích cùng em ở chung chỗ? Vì sao lại để cho mình hãm sâu vào như vậy? Chẳng lẽ là vì thân thể mềm mại, khoái cảm loạn luân điên cuồng kích thích sao?”

      “Hay là-Em hình như quên mất, ngày đó chúng ta càng có thăm dò lẫn nhau thêm, bởi vì….Đêm đó là do em phá hư !”

      Thù Man cười đến ma mị, mắt liếc nhìn Chu Nham Hải, giọng thanh đạm hấp dẫn: “Hay là…..liền tối nay cũng được, xem?”

      Lông mày Chu Nham Hải nhíu chặt lại, nghe được thanh cõi lòng của mình tan nát-đây chính là điều muốn sao?

      rất muốn lớn tiếng phản bác: “ phải như vậy Hinh Nhi, muốn…. phải như vậy!” Môi khẽ mở ra, nhìn đầy chân thành nhưng ở sâu trong đáy mắt giễu cợt, tà khí cũng thèm che dấu, lời của liền giống như xương mắc tại cổ họng ra được.

      có tư cách phản bác lời lại càng có cách nào lừa gạt mình, bởi vì trong lòng muốn cùng ** ngày càng mãnh liệt!

      chính là xấu xa chịu nổi như vậy, thân thể đau như bị xé rách, nỗi đau lan tràn cắn nuốt

      Cả người Chu Nham Hải lạnh như băng, chỉ cảm thấy cảm giác bất lực sinh ra ngày càng nhiều, liền chán chường tựa vào lưng ghế ngồi ủ rũ trầm mặc-giờ phút này, như vậy khiến phản bác được!

      Cảnh tượng bọn họ giằng co đêm đó……..

      “Hinh Nhi…” Mắt liền híp lại, lông mi dài cụp xuống hàm chứa nguy hiểm.

      trai….” vẫn cười tự nhiên như cũ, môi đỏ mọng hé mở.

      Ba phút sau… “Haizz…..” Trong lòng tên đàn ông tự than vãn như có như cho ra kết luận: ta đủ kiên nhẫn, mạnh bằng tinh này, được chưa?

      “Được rồi , em tới đây, qua đó.” Giọng của tựa hồ đủ kiên nhẫn nữa nhưng ánh mắt hàm chứa sủng nịch, lời vừa phát ra, đôi chân thon dài của bước 1 bước xuống, lao thẳng vào .

      trai….” Thù Man liền cười nhạt nhìn người đàn ông tới gần mình, dáng người xinh của bị vùi lấp dưới bóng dáng cao to của , thân thể lui đến vách tường rồi thể lui tiếp được nữa.

      Thù Man đem toàn bộ sức nặng của thân thể đánh lên bức tường phía sau lưng, hai tay ôm trước ngực tạo thành bộ dáng phòng thủ.

      “Hinh Nhi, thế nào? Bây giờ còn muốn xin tha thứ sao?” Khóe miệng nhếch lên, liền híp mắt lại đem đè lại giữa tường và mình, hô hấp nóng hổi của phun mặt .

      “Nếu trốn thoát, vậy trốn nữa.” Thù Man đưa 2 tay ra vòng cổ của , hơi ngửa đầu thổi khí vào tai : “Bây giờ tính sao đây?” cười nhạt cùng phong tình vạn chủng.

      “Em định như thế nào hả Hinh Nhi, em xem muốn làm thế nào đây? Hà?” Giọng của rất hấp dẫn, cúi đầu xuống để môi mỏng càng lại gần trêu đùa ma sát da thịt nhẵn nhụi như ngọc của , cảm nhận động mạch dưới da của khẽ đập.

      “ Ha ha….” Thù Man chỉ khanh khách cười khẽ khiến thân thể mềm mại khẽ run rẩy nhưng trả lời, nhìn vào mặt bằng ánh mắt lay động mị hoặc, lại khẽ đưa lưỡi ra, liếm hầu kết của rồi trượt xuống, xuống nữa….Động tác của rất chậm, rất tỉ mỉ chu đáo, giống như thưởng thức viên kẹo ngon.

      “Ưhm…” liền động tình kêu rên, thanh trở nên run rẩy và run rẩy rên rỉ: “ tinh…” Hai cánh tay đem siết chặt vào lòng, ôm ở trong ngực.

      Giờ phút này, trái tim của Chu Nham Hải đập nhanh kịch liệt, đáy lòng liền nở rộ đóa hoa tội ác, dụ hãm sâu vào trong đó khiến đầu óc bị mơ hồ, tỉnh táo.

      Đáy mắt u khó lường đen như mực liền nhiễm ** dày đặc, bên trong là con thú ngủ đông.

      “Hinh Nhi, tiểu tinh của .” nỉ non rên rỉ mà quên mất cả bản thân.

      Nhưng,

      trai à, ông nội lên ngay đó.” Thù Man mở mắt nhìn đồng hồ treo vách tường, “Bây giờ còn sớm nữa đâu…” Thù Man cười cười nhìn vẻ mặt mê ly của , vốn là chìm trong **.

      Tâm trạng của rất phấn khích….

      muốn nhìn thấy phản ứng của , ra sao nhỉ, khẩn trương? Hay là….

      Thù Man vừa xong

      “Cộc cộc!” Tiếng gõ cửa vang lên.

      Mắt Thù Man liền phát sáng rực rỡ, trong suốt nhìn phản ứng của người đàn ông trước mặt mình.

      Nhưng mà, sắc mặt của thay đổi, vẫn bình tĩnh như trước.

      Haizz, Thù Man rất thất vọng đối với biểu của như thế.

      Trong lòng của Chu Nham Hải vô cùng bực tức, nhìn thấy vui vẻ như thế, ánh mắt mong đợi như thế, khụ, bộ dáng thất vọng này làm cho thấy…...

      “Bé hư này, muốn chơi sao? Em dám…” oán hận trừng mắt nhìn rồi lại cúi đầu hung hăng hôn lên môi , sau đó mới tình nguyện buông hai tay ôm [lqđ] ra….

      liền lùi về phía sau 1 bước trừng mắt với :“Ngày mai xem em trốn thế nào? Xem trừng phạt em ra sao, dám quyến rũ à.”

      Chậc chậc…….

      Trong đầu của Chu Nham Hải đều là đoạn phim ngắn của lúc đó….

      Thù Man liền dời tầm mắt, nhìn thấy Khuynh Hữu tỏ ra khó hiểu, môi liền cong lên: “ hỏi tôi có phải là hay sao? Ha ha…..” cười ra tiếng khiến môi vẽ thành đường cong giễu cợt, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch, thanh xa xôi, giống như hồn dã quỷ độc ngàn năm thầm…

      “Con người khi còn sống, thời gian ngắn dài giống nhau, từ khi rẻ trung cho tới khi trưởng thành, già nua. Trong thời gian này, có bao nhiêu cái gọi là được sinh ra, đến cuối cùng có mấy ai đủ năng lực để nhớ nó chứ?

      “Kết quả cuối cùng là như thế nào? Mấy ai có thể nhớ đây? hay là hai? Ngày xưa trái tim bị chấn động, vinh dự khi được gọi là người , sau này lại trở thành nước chảy bèo trôi, từ từ bị quên lãng, thậm chí nhớ nổi mặt của ta hay ta nữa là…”

      “Loại tượng này, chẳng qua là do thời gian lâu dài làm cho nội tâm ghi nhớ và tiếp nhận thôi!” Mặt của Thù Man chỉ có bình tĩnh vô hạn, thản nhiên ra những lời này như là việc liên quan tới mình.

      rút lại bàn tay bị người đàn ông nắm chặt về….

      Nghiêng người, Thù Man lấy hộp thuốc lá nằm mặt bàn rồi rút điếu, đốt lên và hít sâu hơi, sau đó phun ra làn khói màu trắng ngà làm cho khuôn mặt của vùi sau làn khói, chứa loại mùi vị thần bí.

      Cả hai người đàn ông đều nhìn thấy , nhưng lại thể nào chạm đến .

      Trái tim lại khỏi thấy mất mác.

      Bây giờ ấy nhìn tôi, nhìn vào mặt tôi nhưng trong con mắt đen như mực kia có gì cả, có gì cả!

      Dường như có cái động đáy hình thành ngay trước mắt muốn hút tôi vào đó, muốn làm cho tôi đắm chìm!

      “Đối với chữ , tôi đọc qua rất nhiều sách và tiểu thuyết, nhìn thấy số phận nữ chính hoặc là ly kỳ gay go, hoặc là có kết thúc bi thương, hoặc là hạnh phúc, hoặc là trong thực tế có rất nhiều cặp đôi tan tan rồi hợp hợp.”

      “Tôi thấy rất nhiều, và có 1 kết luận-bọn họ quá ngu ngốc, cũng quá ngu xuẩn, hình dung thích hợp hơn nữa là ngu muội!” Giọng của Thù Man vô cùng giễu cợt, ánh mắt khinh miệt nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng.

      cái gì mà hết, thể dứt bỏ được, thiếu 1 chút cũng được, tôi cảm thấy mẹ nó vô nghĩa!”

      “Ha ha….” Thù Man liền cười đến diễm lệ, giọng trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt phát sáng rực rỡ, thanh mềm mại mị hoặc, nảy sinh ra nọc độc, thái độ kiêu ngạo, sắc mặt lạnh nhạt giống như việc liên quan đến mình.

      trai, cũng biết là tôi có Lưu Nhiên rồi, còn cố tình quyến rũ mấy tiểu gia hỏa kia nữa…”

      “Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vẫn còn lòng tham đáy tới quyến rũ , trai ruột thịt của mình, tôi chính là phóng đãng như vậy, nội tâm cũng phóng đãng như vậy đấy, là người phụ nữ dâm đãng vô sỉ!”

      “Hinh Nhi, thích em như vậy, nguyện ý, cho phép em mình như vậy.” nhìn bằng ánh mắt giận dữ nhưng lại rất đau khổ.

      , mặt là nỗi đau cùng lời sáo rỗng, nhưng trong đáy mắt xinh đẹp kia lại dấu thẫn thờ trống rỗng rồi lại toát lên vẻ mê luyến say đắm, cùng nụ cười nhạt quyến rũ người.
      Last edited: 21/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13 Vô tình gặp mặt

      Editor: Rea

      “Tôi mình như thế nào?” Thù Man cười như cười nhìn Chu Nham Hải: “Dâm đãng vô sỉ sao?”

      “Sao….Chính là….”

      “Chỉ cần tôi vui vẻ là được, vậy thế nào?”

      “Tôi muốn đòi lại kiếp phù du năm xưa của mình, đem lỗ mãng quấy loạn hồng trần, đem cái thế giới dơ bẩn đục ngầu này điểm thêm màu đỏ tươi, bao giờ có thể khôi phục lại như trước nữa…”

      “Biết cái gì gọi là điểm đỏ ? Chính là nó giống như người bị đốt cháy bởi ** đó!”

      “Bao nhiêu sinh mạng bị nó chiếm đoạt rồi?”

      “Chỉ có tôi, bởi vì bị nó thiêu đốt mà huy hoàng-ở bên trong thứ ánh sáng rực rỡ đó, mình tồn tại, cho ánh sáng đó che lấp, chuyện tốt đẹp đến dường nào!” thanh của giọng rất mê hoặc, mang ánh mắt hời hợt, giờ phút này lại tươi đẹp tỏa ra thứ ánh sáng làm người ta xúc động.

      Giờ phút này, ở trong mắt hai người đàn ông, hề nghi ngờ là cực kỳ xinh đẹp, mê người, quyến rũ, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, trong mắt là ánh sáng bức người, giống như thanh kiếm sắc bén, lóe ra u quang của cái chết, thanh kiếm nhuộm máu đỏ tươi. Ánh sáng kia, thanh kiếm dính máu kia, hung hăng đâm vào trái tim của người đàn ông, làm nó nứt toác, cơn đau lan tràn ra, khoái cảm tên lan tràn từ đại não xuống toàn thân.

      Loại cảm giác này thể thành lời, giống như ma túy, trong nháy mắt liền sinh ra nhàng vui vẻ, thân thể giống như bay mây, cảm giác dục tiên dục tử liền xâm nhập vào xương cốt.

      sao?” Ánh mắt Thù Man khẽ chuyển động, “Cũng chỉ là trò ma thuật vượt ra ngoài quy luật sống của các người, mang theo say mê và vui vẻ, còn tác dụng nào khác. Trao đổi nhiệt độ, thân thể lẫn nhau, tình cảm và yếu ớt. Muốn mỗi lúc đều có thể nhìn thấy đối phương, muốn cùng đối phương thể nguyện, muốn ở cùng chỗ, chỉ thế mà thôi.”

      “Nguyên tố hóa học và sinh lý bên trong cơ thể con người, quyết định người người khác say đắm là vô cùng ngắn ngủi, ổn định, sau khi hết rồi kết thúc. Về sau chống đỡ cục diện như thế nào, muốn xem cảm giác nhẫn nại có thể duy trì được bao lâu.” Thù Mang cười xinh đẹp, tỉnh táo phân tích luận chứng.

      Hai người đàn ông họa thủy ngàn dặm mới tìm được kia sớm mất năng lực tư duy, tâm hồn kích động cuồng loạn, ở bên trong thầm tán thưởng , than thở, thần phục, rồi lộ vẻ xúc động, loại đau lòng đó lan tràn đến tim rồi.

      Khuynh Hữu bị trước mắt làm cho vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi!

      Từ khi nào ta trở nên chói mắt như thế này? là làm cho kinh ngạc!

      thể tin được là tâm hồn và trái tim đau đớn bởi vì ngồi đối diện.

      Hai người đàn ông lộ vẻ xúc động, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người đối diện, muốn rời mắt.

      Trái tim và máu của Chu Nham Hải quay cuồng, càng ngày càng mê đắm , hơn nữa việc bây giờ đến gần hủy diệt rồi, tự với chính mình: “Chu Nham Hải, sa đọa , trầm mê , cho dù có huyết thống sao chứ, nhất định phải lôi kéo ấy cùng trầm luân, cho dù chết cũng buông tay ấy!”

      thể, cũng tuyệt đối cho ấy rời khỏi mình, cho dù ấy có đối xử lạnh nhạt với mình, cho dù là dùng xích sắt khóa ấy lại, cho dù là làm đau 1 phần mình đau gấp trăm lần cũng hối tiếc!”

      Khuynh Hữu mắt chớp, chăm chú nhìn Thù Man.

      Trong lồng ngực phập phồng của khó hiểu dâng trào, nội tình khó hiểu to lớn.

      ra là, mê người như vậy, quấn chặt lấy đôi mắt của , để cho có cách nào rời mắt, làm cho trái tim run rẩy ngừng.

      theo đuổi tâm tư của mình giữa đám đàn ông xa lạ hoặc quen thuộc, trăn trở và lưỡng lự về bản thân, nhưng thái độ vẫn thản nhiên mà ngạo mạn.

      trả lời, cho phép, lưu luyến, lại thản nhiên buông thả vẻ mị hoặc đẹp đẽ của mình, thể tham lam chân nhất của bản thân.

      Nội tâm thờ ơ, nhưng lại vô cùng tỉnh táo, điệu bộ điên cuồng phóng dã **, tư thái chói mắt ma mị, chính là phương thức phát tiết và giãi bày thỏa đáng nhất của .

      Vĩnh viễn vô vị như vậy, buông thả mình, để ý bất luận kẻ nào bị tổn thương, bao nhiêu người bị tổn thương.

      Đối với tất cả mọi chuyện đều hiểu rất .

      Khuynh Hữu có trực giác, loại trực giác mãnh liệt này thể coi thường được.

      cảm nhận trước mặt này, Tô Khuynh Hữu mà mất lý trí, bắt đầu điên cuồng cùng dây dưa .

      phải là người, là tinh rơi xuống phàm trần muốn gieo tai họa cho tất cả đàn ông, là loài ma quỷ xinh đẹp!

      Khuynh Hữu chỉ cảm thấy mình bi điên rồi, mất lý trí, trái tim cũng trở nên thể hiểu nổi, nhưng lại vô cùng hưng phấn.

      Tô Khuynh Hữu , giờ phút này vô cùng muốn, vô cùng nguyện ý bị gieo họa.

      Lưu Nhiên và Nam Tạm từ phòng bao ra ngoài, hai người cùng sóng vai tới cửa chính, lại lơ đãng liếc mắt về phía cửa phòng bao mở rộng, nhìn thấy….

      “Này! Văn Hoa! phải cậu muốn tìm Thù Man sao?” Mi tâm Nam Tạm hơi nhíu lại, nhìn người bên cạnh bước chân dừng lại, liền hiểu nhìn theo tầm mắt của …..Mắt khỏi sáng lên, chậc, ra là vậy.

      “Tiểu tinh.” thầm tiếng, môi cong lên, Lưu Nhiên liền di chuyển chân dài, Nam Tạm theo sát phía sau, hai người hướng về phía của Thù Man tới.

      “Thù Man.” Lưu Nhiên đứng ở bên cạnh bàn, hai tay cắm trong túi quần, tư thế đầy ưu nhã mỉm cười nhìn Thù Man, khẽ gọi tên . nhìn thấy Chu Nham Hải và người đàn ông ngồi bên cạnh ta, chỉ là cười nhạt, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

      “Văn Hoa.” Thù Man liền ngửa đầu, cười nhìn , liếc mắt nhìn thấy Nam Tạm đứng bên cạnh: “Sao các lại ở đây?”

      “Tụ tập thôi, cũng muốn hàn huyên chút về chuyện xấu trong công ty, bọn Lý Khanh cũng ở đây, Thù Man, Văn Hoa ta muốn đón em, cùng với cậu ấy.” Nam Tạm chen vào, mặt là nụ cười nhạt, đưa ngón tay chỉ về hướng khác, bả vai hơi nhún nhún: “Bất quá vừa mới ra cửa nhìn thấy em rồi.”

      “Ừ, vốn dĩ định tìm em.” Lưu Nhiên liền cười liếc nhìn đáp lời Nam Tạm

      Chu Nham Hải cùng Khuynh Hữu nhìn hai người đàn ông đột nhiên xuất này, nghe bọn họ thân mật gọi là Thù Man.

      “Thù Man, Thù Man?” Trong lòng họ ngừng lặp lại cái tên này, liền nghi ngờ, đây là tên của sao? Sao mình lại biết?

      Chu Nham Hải và Khuynh Hữu đồng thời nhìn vào mắt hai người đàn ông kia, nhìn thấy chân tình lan tràn trong đáy mắt họ.

      Lại thấy nhìn Lưu Nhiên cách dịu dàng, gọi cách ôn nhu, chậc, Khuynh Hữu cũng biết tâm ý mình ra sao nữa….. là mẹ nó có cảm giác.

      Trái tim của Chu Nham Hai liền tức giận, máu ghen sôi trào, chậc, chua lắm, lại đau nữa, thế nào…Chưa từng cho biết có tên khác là Thù Man, tại sao cho biết?

      Nam Tạm ngồi vào bên cạnh Thù Man, tay liền ôm chặt hông của , môi mỏng lại gần sát vành tai của , khẽ ma sát lên….

      lại đưa lưỡi ra liếm vành tai trắng nõn mượt mà của , đổi lấy nụ cười khẽ của Thù Man.

      Lưu Nhiên vậy mà ngăn hai người, mặc cho bọn họ tùy ý hồ đồ.

      Mặt khác liền liếc sang phía đối diện, khi thấy ánh mắt của hai người kia trong nháy mắt chuyển sang tối tăm, sắc mặt trầm Nam Tạm cười ha ha khiến lồng ngực chấn động, nhíu mày đưa tới ánh mắt khiêu khích.

      Phảng phất giống như muốn : Như thế nào, Rất hâm mộ hay ghen tỵ sao? Đúng là hiệu quả mà lão tử muốn!
      Last edited: 21/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :