1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại - Võng du] Sát thủ vú em - Khuynh Phong Phủ Trúc (Hoàn - 108c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 103: Băng vệ sinh

      Tuy Chỉ Gian Lưu Sa buồn bực nhưng vẫn chơi rất vui vẻ.

      Lúc đánh Boss thứ hai, Chinh Chiến Công Tước hiển nhiên dồn sức như vừa rồi nữa, kết quả là thù hận hề thuộc về mình . Bảo rương vừa rớt ra, bốn người trực tiếp click mở. Đợi đến khi đánh xong luôn Boss thứ ba, cả bốn đều thu hoạch được kha khá.

      Đương nhiên, đó cũng chỉ là do tâm lý thôi. Thứ cần bỏ tiền ra dùng lúc nào cũng sướng hơn so với tiêu tiền mua.

      Chương trình ngày Tết, bốn người nhất trí quyết định xem. Vì thế, làm gì tiếp theo trở thành vấn đề.

      Cũng thể bốn người nắm tay tám mắt đẫm lệ nhìn nhau đến sáng hôm sau chứ? phó bản đúng là còn chỗ nào chơi, nhưng mà Tết nhất còn phó bản đúng là phải người.

      Loại trò chơi quốc dân như đấu địa chủ là ba người, nếu đá ra cũng hợp. Mạt chược phải ai cũng biết.

      [Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Bắn trứng? Pikachu? Kim cương? Tìm điểm khác nhau?

      Hai tên con trai lập tức gửi chuỗi chấm lửng ở kênh [Đội ngũ], đúng là tự hạ thân phận mà.

      [Đội ngũ] Hoa Sinh Mê: Aiz, vậy chơi trò tục khí chút, hay mạo hiểm?

      [Đội ngũ] Mùa Đông Khóc: Có bốn người chúng ta, bỏ qua , trực tiếp mạo hiểm luôn !

      Bốn người đứng nhìn nhau mấy phút, nghĩ ra được trò gì khác nữa, chỉ có thể đồng ý.

      Lập tức, tất cả tụ tập lên YY. Cách chơi chính là phó bản 35 đánh quái đầu tiên, ai xui xẻo đấu điểm thấp nhất bị mọi người trừng phạt.

      Lúc này, tất cả đều yên lặng cầu nguyện, cầu cho cái kẻ xui xẻo kia phải mình. Nhưng bất luận thế nào cũng phải có em dính chưởng, vì thế người đó là… Chinh Chiến Công Tước.

      Hai người Ôn Tiễu và Mùa Đông Lạnh cười đến chết sống lại YY. Chỉ Gian Lưu Sa trực tiếp vỗ tay hoan hô, thời cơ chỉnh người tốt thế này, sao có thể bỏ qua cho được!

      “Công Tước sắp gặp tai ương!” Mùa Đông Lạnh lập tức ồn ào: “Cơ hội này phải dành cho Lưu Sa. A Tiễu, cho bà !”

      “Hả? Liên quan gì tôi?” Ôn Tiễu mờ mịt.

      Chinh Chiến Công Tước lại rất bình tĩnh: “Đừng khẩn trương. Chỉ cần phải là Củ Lạc và Lãnh Nữu Lưu Sa muốn gì cũng được. Ổng phải kiểu người ác liệt lắm, bởi vì ổng nghĩ ra.”

      Chỉ Gian Lưu Sa lại bị khinh bỉ.

      Ai nghĩ ra được. Cơ hội tốt để báo thù thế này sao có thể suy nghĩ cho kỹ đây!

      “Chậc…” Chỉ Gian Lưu Sa nghiêm túc động não: “Gọi điện cho tổng đài 10086 tỏ tình.”

      Lãnh Nữu và Ôn Tiễu đồng thời cười tiếng, đúng là rất kém cỏi mà.

      Chinh Chiến Công Tước hai lời, lập tức cầm lấy điện thoại bấm số. Bên kia YY liền truyền đến nhạc chờ tổng đài.

      “Chào mừng bạn đến với tổng đài di động Trung Quốc. Để kiểm tra số dư tài khoản, xin ấn phím 1…”

      ấn phím hỗ trợ khách hàng trực tiếp, đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng dịu dàng động lòng người của tiểu thư tổng đài.

      “Tổng đài số 9527 xin phục vụ quý khách.”

      “Ừm.” Chinh Chiến Công Tước trả lời: “Giúp tôi kiểm tra những dịch vụ đăng ký sử dụng.”

      “Vâng, xin chờ chút.” Tiểu thư tổng đài cũng thấy có gì bất thường.

      “Cuối năm rồi mà còn làm, vất vả.” Chinh Chiến Công Tước như lầm bầm, lại như chuyện với người bên cạnh. Loại cảm giác này là lạ, nàng tổng đài cũng gì.

      Chỉ lát sau, bên kia đọc danh sách những dịch vụ dùng nhưng mới được nửa Chinh Chiến Công Tước dùng tốc độ cực nhanh : “Tiểu ca cách vách nhà bảo tôi đến thổ lộ là ổng thích . Vậy thôi. Xin chào.”

      Đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, cúp máy.

      Nhưng mà Chỉ Gian Lưu Sa lại cảm thấy thích hợp. phải bảo tỏ tình sao, thế nào lại biến thành tỏ tình giùm người khác?

      Ôn Tiễu và Mùa Đông Lạnh còn ôm bụng cười, Chinh Chiến Công Tước nghiêm trang lên tiếng: “Lưu Sa, ông chuẩn bị .”

      giống như kẻ xui xẻo tiếp theo nhất định là Chỉ Gian Lưu Sa vậy!

      Chỉ Gian Lưu Sa chỉ cười nhạt. mới tin mình xui như Chinh Chiến Công Tước đâu. Người dính chưởng tiếp theo nên là Bạo Lực Nữu Hoa Sinh Mê mới đúng!

      Bốn người tiếp tục đánh Boss tiếp theo. Boss vừa chết, bảng đấu điểm liền xuất . Ôn Tiễu bấm phát 100 điểm, nháy mắt bóp chết hy vọng của Chỉ Gian Lưu Sa.

      Lại nhìn điểm số của Chinh Chiến Công Tước, 27!

      Chỉ Gian Lưu Sa lập tức hưng phấn hẳn lên. Điểm thấp như vậy, chắc chắn là tên quỷ xui xẻo Chinh Chiến Công Tước nữa rồi!

      Vì thế, tự tin bấm nút. Lạch cạch tiếng, 26!

      Chỉ Gian Lưu Sa nháy mắt sửng sốt…. Tại sao luôn là 1 điểm?!?

      Lúc này, Ôn Tiễu và Mùa Đông Lạnh gần như là đập bàn mà cười. Oan oan tương báo.

      “Lần này cho Công Tước cơ hội ?” Ôn Tiễu lập tức tranh thủ cho người nhà: “Lãnh Nữu bà đừng nhúng tay nga, để cho Công Tước đến!”

      làm đâu.” Chinh Chiến Công Tước lại chủ động buông tha cho cơ hội báo thù: “Củ Lạc, em đến . Hai ta đều như nhau mà.”

      Bên Mùa Đông Lạnh truyền đến tiếng đập bàn…

      Chỉ Gian Lưu Sa chỉ thiếu mỗi việc lấy khăn tay ra lau mồ hôi. Có dự cảm xấu…

      “Bạo Lực Nữu…” Chỉ Gian Lưu Sa lập tức lấy lòng: “Chúng ta thương lượng chút được ?”

      Ôn Tiễu gật đầu: “Ừm… Thương lượng được. Nhưng mà ông xem vừa rồi ông bảo Công Tước tỏ tình với em khác tính sao đây? Nếu ông bảo ảnh tỏ tình với tôi bây giờ tôi chắc chắn chỉnh ông rồi. Bằng ông hỏi vợ ông thử xem, Lãnh Nữu, là thành viên trong tổ cầm thú, bà thấy chúng ta có cần đoàn kết nhất trí chống ngoại ?”

      “Cần, cần.” Mùa Đông Lạnh cũng là người xem náo nhiệt chê chuyện lớn: “Tôi gì hết, tôi chỉ xem thôi.”

      Chỉ Gian Lưu Sa trở thành trong những tên xui xẻo nhất trong game.

      Ôn Tiễu suy nghĩ, lại suy nghĩ. Tầm mắt rời khỏi màn hình máy tính mà đảo vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại ở hộp đựng đồ.

      Chơi game này, quan trọng nhất chính là thoáng, nếu đụng phải ai quá nghiêm túc, vậy tuyệt đối chính là lúc tình bạn kết thúc.

      Có điều khi chỉ có bốn người bọn họ cái gì cũng dễ dàng hơn. Đừng thấy Chỉ Gian Lưu Sa bình thường có vẻ đứng đắn, lúc này cũng đều bỏ xuống hết.

      “Như vầy .” Ôn Tiễu vừa , Chỉ Gian Lưu Sa liền hít hơi: “Gọi điện cho người bạn nữ ngoài đời của ông, bảo ấy mang băng vệ sinh đến.”

      “Phụt!!!” Mùa Đông Lạnh lập tức phun, chỉ thiếu mỗi việc vỗ tay khen ngợi.

      Chinh Chiến Công Tước lại có vẻ bình tĩnh, chỉ chậm rãi câu “ tệ.” rồi an vị chờ xem Chỉ Gian Lưu Sa biểu diễn.

      “Bạo Lực Nữu, quá độc ác.” Chỉ Gian Lưu Sa tức giận bất bình: “Tôi bị chơi hỏng như Tiểu Giả đâu.”

      “Số lần ông bị tôi chơi hỏng còn ít sao?” Ôn Tiễu khinh thường.

      Mùa Đông Lạnh lúc này lại đột nhiên lên tiếng: “Sao tôi nghe hai chữ ‘chơi hỏng’ lại cảm thấy ý nghĩa rất sâu xa, hai người các người chơi cái gì?”

      bao giờ có thể nhìn thẳng vào hai chữ ‘chơi hỏng’ nữa rồi.” Chinh Chiến Công Tước từ từ cảm thán.

      Bên đây Ôn Tiễu và Mùa Đông Lạnh bắt đầu gây áp lực cho Chỉ Gian Lưu Sa. Bên kia, Chinh Chiến Công Tước vừa gọi điện cho tổng đài lại nếu Chỉ Gian Lưu Sa từ chối, vậy tuyệt đối bị khinh thường.

      Vì thế, Chỉ Gian Lưu Sa bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm lấy điện thoại, bắt đầu bấm số.

      “Alô.” Bên kia YY truyền đến tiếng Chỉ Gian Lưu Sa, xem ra là thông: “Tiểu Lục à?”

      “Vâng.” Đầu dây bên kia ràng có giọng nữ, Chỉ Gian Lưu Sa gạt người.

      “Mang… cho tôi… ít… băng… vệ sinh… đến đây.” biết nên chuyện thế nào nữa rồi. Đây là mặt mũi đều quăng ra sau nhà hết.

      nàng kia phỏng chừng bị Chỉ Gian Lưu Sa dọa sợ ngây người, nhất thời nên lời.

      phút trôi qua, đợi đến khi bên kia cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, nàng mới hỏi đứt quãng: “ dùng… hay là… mẹ dùng…”

      “Đại khái… là… tôi dùng.” Chỉ Gian Lưu Sa trả lời.

      “À…” Bên kia kia cảm thán tiếng: “Ban đêm… hay là… ban ngày…”

      “Sao còn phân nhiều như vậy?” Chỉ gian Lưu Sa nổi giận: “Bảo em mang đến mang đến , hỏi nhiều vậy làm gì!”

      “Hỏi câu… cuối cùng…” nàng kia phỏng chừng cũng bị hù sợ: “Muốn bao nhiêu?”

      Chỉ Gian Lưu Sa tức giận quăng điện thoại. Lần này chỉ quăng mặt mũi ra sau nhà mà quăng ra ngoài vũ trụ luôn rồi!

      Đợi đến khi Chỉ Gian Lưu Sa ngắt điện thoại, mang phone trở lại YY chỉ có tiếng cười của hai nàng Ôn Tiễu và Mùa Đông Lạnh mà còn cả Chinh Chiến Công Tước.

      nàng kia rất thông minh!” Mùa Đông Lạnh vừa cười vừa : “ nhanh gọi cho người ta vừa rồi là giỡn , bằng 30 Tết đưa đến cho bây giờ.”

      “Ừ.” Chỉ Gian Lưu Sa đột nhiên trở nên bình tĩnh: “ ấy đưa đến đâu. Nghỉ Tết, ba ngày trước về quê rồi.”

      “Í?” Giọng Ôn Tiễu nháy mắt nâng lên quãng 4: “Quan hệ thế nào?”

      “Trợ lý của tôi.” Chỉ Gian Lưu Sa trả lời: “Nếu ấy dám lung tung tôi liền cho cuốn gói. Hửm, mấy người hiểu mà.”

      Ba người nhất trí tỏ vẻ biết. Có điều hành động lần này của Chỉ Gian Lưu Sa khiến mọi người rất vừa lòng.

      Vốn cũng muốn bắt Ôn Tiễu và Mùa Đông Lạnh chịu lần, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy hai kẻ da mặt dày này có chỗ nào biết xấu hổ. Loại trò chơi này, người càng xấu hổ mới càng vui.

      Vừa qua 12 giờ, mọi người liền giải tán. Dù sao cũng là Tết, có rất nhiều việc cần phải làm, ví dụ như tảo mộ.

      Mà khoảng thời gian sau Tết, mọi người ai cũng có chuyện riêng, chúc tết này nọ, có nhiều thời gian chơi game.

      Mùng 5, Chinh Chiến Công Tước phải tham gia hôn lễ của thư ký Ngư. Mùng 8, ba người kia đều phải làm trở lại. Vừa đến 15, Ôn Tiễu cũng trở lại trường. Tết rảnh cũng đúng, mà bận cũng sai.

      Tóm lại, trong khoảng thời gian này, mọi người muốn gặp mặt nhau cũng khó.

      Kiểu như game, nghiện cũng phải, thời gian chơi cũng cảm thấy có gì quá khó khăn.

      Đợi đến khi Ôn Tiễu sắp xếp xong mọi thứ, có thời gian vào lại game về trường.

      Lúc này, thời gian rảnh cũng nhiều, bởi vì phải làm luận văn tốt nghiệp và thực tập.

      Hiếm khi mới rảnh rỗi lên game lần, Chinh Chiến Công Tước lại có online. Hỏi người trong bang mọi người đều thời gian này Công Tước cũng xuất , chắc là công việc bận quá.

      Ôn Tiễu cầm di động lên nhìn tên trong danh bạ, định gửi tin nhắn sang hỏi chút lại thấy ngượng ngùng. Đúng lúc này, lão Trần lại sắp họp, cho nên hai người liền rời khỏi phòng.

      Lão Trần cũng thời gian lên game, nghe khoảng Tết bán acc.

      “Đồ của bà bán sao rồi?” đường , Ôn Tiễu vẫn luôn hỏi Trần Vũ về chuyện acc game.

      “Cũng ổn rồi. Trang bị lúc trước xử lý tốt, bảo thạch cũng vừa bán xong, giờ chỉ còn cái acc rỗng. Acc này vốn cũng định chơi nữa, treo mạng xem thử có ai mua , có thể kiếm thêm chút tiền cũng tốt.” Trần Vũ trả lời: “Của bà sao? bán à? Thời gian này lu bu lắm, sau này phỏng chừng cũng rảnh nữa.”

      Ôn Tiễu gật gật đầu. ra sớm biết mình có thời gian chơi nữa. Lúc trước cũng có mấy lần muốn với Chinh Chiến Công Tước nhưng lại chưa mở lời được, tuy nhiên chắc cũng biết.

      Lúc đầu cũng phải là bận đến mức chút thời gian đăng nhập cũng có. Có đôi khi gõ Word, Ôn Tiễu nhịn được login nhìn xem Chinh Chiến Công Tước có mạng , nhưng mà bất luận là game hay các phần mềm chat, đều giống như bốc hơi mất.

      Ôn Tiễu nhớ đến lời Công Tước từng khi trước, nhưng cảm thấy bất luận có bận thế nào ít nhất cũng nên với tiếng.

      Thời gian là thứ rất kỳ lạ, cũng muốn cứ như vậy liền bặt vô tín.

      Có điều còn may, sáng đẹp trời Ôn Tiễu vừa mở mắt, phát mình nhận được tin nhắn.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104: Tạm biệt

      Tin nhắn được gửi đến lúc ba giờ sáng, khi đó Ôn Tiễu còn hẹn hò với Chu Công.

      Đợi đến khi đọc được là bảy tám giờ sáng rồi.

      “Gần đây công việc rất bận, mỗi ngày hai giờ sáng mới về đến nhà, sáu bảy giờ lại nữa rồi. Còn mấy hạng mục bàn bạc, công trình thi công, ít nhất cũng phải nửa năm. Gần đây lên game được, xin lỗi.”

      Ôn Tiễu cầm điện thoại ngẫm nghĩ hồi rồi nhắn lại: “Em cũng lu bu nhiều việc. Mấy tháng nay lo chuyện thực tập và luận văn nên cũng có thời gian chơi game. Cứ để nó vậy .”

      ……

      Mãi đến giờ ăn trưa, Chinh Chiến Công Tước mới hồi : “Ừ, cứ để xem thời gian. A Tiễu, nếu tiếp theo có hạng mục nữa biết đến khi nào mới rảnh được.”

      Ôn Tiễu yên lặng thở dài hơi. Sao lại biết chứ. Lúc trước Chinh Chiến Công Tước mình nghỉ chơi năm, vậy có nghĩa khi bận, nhanh mấy tháng, lâu năm. Cũng thể nào bận đến mức tháng có nổi giờ online, nhưng mà tháng lên game lần còn ý nghĩa gì nữa?

      Mọi người đều trưởng thành hết rồi, game chỉ là giải trí thôi, phải nhu cầu tất yếu như ăn ngủ, đương nhiên là phải xếp sau chuyện ngoài đời rồi.

      Có đôi khi nghĩ nếu có thời gian vậy cứ nghỉ thôi, bán acc cũng được số tiền ít, dùng để lòng vòng còn hay hơn chơi game. Nhưng vừa nghĩ đến có nhiều người bạn như vậy, còn cả Chinh Chiến Công Tước nữa, liền nhịn được muốn giữ acc này lại.

      Cho dù đây chỉ là cái acc sang tay, phải tự tạo rồi nuôi từ đầu nhưng chơi lâu vậy rồi cũng có tình cảm. Cũng như nhân vật được tạo ra dưới ngòi bút vậy, viết viết mãi rồi nó cũng tự mình có suy nghĩ.

      Hoa Sinh Mê trong game là bạn lữ của Chinh Chiến Công Tước, là partner hoàn mỹ, là tổ hợp ăn ý, chưa bao giờ tách ra. Nhưng mà suy cho cùng đó cũng chỉ là game thôi.

      phải lại là năm nữa đó chứ?” Ôn Tiễu đùa: “Em mới chờ lâu vậy đâu.”

      “Ít nhất nửa năm.” Lần này Chinh Chiến Công Tước trả lời rất nhanh: “Sớm biết vậy lúc trước đẩy Lãnh Nữu cho Lưu Sa.”

      “Làm gì chứ?” Ôn Tiễu thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Trông em thiếu trai đến vậy sao? Lại , em cũng rảnh chơi nữa mà.”

      Ước chừng do tại là giờ dùng cơm trưa nên có thể nhín ra chút thời gian rảnh, Chinh Chiến Công Tước hồi rất nhanh: “ ra từ trước Tết cũng bận rồi. A Tiễu, nếu có em, chắc từ năm trước nghỉ.”

      “Xem ra mị lực của em là thể khinh thường.” Ôn Tiễu trả lời: “Bằng khi nào nhín chút thời gian lên mạng , chút là được rồi, ly hôn nhé?”

      Chinh Chiến Công Tước do dự chút. Hiển nhiên, rất bận, nhưng cuối cùng vẫn trả lời: “Được.”

      Trong khoảng thời gian này, acc Chinh Chiến Công Tước từng đổi mật mã lần, Ôn Tiễu vẫn luôn biết. Nếu muốn ly hôn tự mở hai acc cũng được. trước giờ vẫn rất yên tâm với .

      Chinh Chiến Công Tước đương nhiên nghĩ Ôn Tiễu bảo online là để ly hôn. Cho dù có bận hơn nữa vẫn rút ra chút thời gian được.

      ra cũng sớm , trước kia tìm partner trong game là vì sợ mình đột nhiên bận hẳn lên, thể nào quan tâm đến đối phương, nhưng mà cuối cùng vẫn kiềm chế được.

      Những người có thể khiến mất kiềm chế vốn rất ít, bởi vì cũng là người rất thực tế.

      Đây là vấn đề thuộc về ý thức trách nhiệm, cho dù chỉ là trò chơi.

      Đợi đến khi Chinh Chiến Công Tước gửi tin nhắn có thể online được tuần sau. Lúc đó Ôn Tiễu ở ngoài đường, nhận được tin nhắn liền vội vàng chạy về phòng. đăng nhập mấy phút rồi Chinh Chiến Công Tước mới xuất .

      Đối với cặp đôi tự dưng lặn mất thời gian rồi lại tự dưng xuất cùng lúc này, mấy người có thêm bạn với cả hai đều tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng.

      [Hảo hữu] Mùa Đông Khóc: Đù, hai người các người cùng nhau mất tích lại cùng nhau xuất , đây là quen nhau ngoài đời luôn sao?

      [Hảo hữu] Mạt Nhã Huyên: Aiz, Lãnh Nữu vậy tôi cũng thấy có lý, hai người các người cần ân ái vậy được ?

      [Hảo hữu] Hoa Sinh Mê: Online cũng bị thành ân ái, đây là logic độc đáo của ai vậy?

      [Hảo hữu] Hùng Phong Vĩ Nghiệp: đừng có xạo. Lời chỉ có thể tin nửa thôi.

      [Hảo hữu] Chinh Chiến Công Tước: Còn tôi?

      [Hảo hữu] Chỉ Gian Lưu Sa: Hai phần. (2/10 ))

      kênh [Hảo hữu], đống nước miếng tung bay. Lúc này, Ôn Tiễu mới phát ra Chỉ Gian Lưu Sa sớm thêm bạn với quá nửa thành viên Quân Lâm rồi, té ra mới là người cuối cùng sao?

      [Hảo hữu] Mùa Đông Khóc: hai người các người gần đây đâu vậy? đám ra vẻ thần thần bí bí. , lát nữa lập đội đánh nhau. Chỉ Gian Lưu Sa ở ngoại ô Nam Tinh Thôn, cùng giết !

      [Hảo hữu] Thông Hoa Đại Toán: !!! Lãnh Nữu tổ ! giết bang chủ của địch!

      [Hảo hữu] Chỉ Gian Lưu Sa: Đệch, tôi chọc nổi, tôi trốn còn được sao?

      [Hảo hữu] Im Lặng Như Tờ: Lưu Sa, ông thể khí phách chút mà toàn liên minh Lâm Uyên Các đến ngoại ô giúp đỡ sao? Nhìn bộ dạng sợ vợ của ông kìa!

      ……

      Nhìn đủ loại đùa giỡn trong kênh [Hảo hữu], Ôn Tiễu đột nhiên cảm thấy có chút ưu thương.

      Niềm vui này từng thuộc về , nhưng sau này còn nữa.

      Chơi game lâu vậy rồi, cho dù người khác có chỉ lo chơi bời lêu lổng, học hành đàng hoàng, vẫn chưa từng để ý. Đối với những mọt sách xung quanh hay người lớn mà , cả ngày đắm mình trong game đúng là sa đọa, nhưng bản thân biết mình làm gì.

      chưa từng vì chơi game mà sao nhãng việc học hay những chuyện cần làm. Cũng như người khác đọc tiểu thuyết hay xem phim vậy, chính là thích chơi game.

      có trò chơi nào mười năm vẫn như ngày, cuối cùng cũng phải .

      Chinh Chiến Công Tước gửi lời mời vào đội đến, Ôn Tiễu nhanh chóng ấn xác nhận.

      Hoa Sinh Mê có trang bị tốt nhất server, nhưng lại đứng bên cạnh người lợi hại nhất

      “Sắp phải ra ngoài nữa rồi.” Chinh Chiến Công Tước pm : “Bảy giờ rưỡi phải họp.”

      Ôn Tiễu liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 7 giờ 10.

      muốn quanh co, cho nên liền gọn gàng dứt khoát: “Chúng ta bán acc .”

      “Hả?” Chinh Chiến Công Tước kinh ngạc : “Em bỏ được?”

      cái acc thôi, có gì bỏ được hay .” Ôn Tiễu trước giờ vốn quyết đoán: “Em chỉ là luyến tiếc , chưa từng luyến tiếc acc game.”

      Acc Chinh Chiến Công Tước này toàn thân cao thấp cộng lại cũng chưa chắc chỉ năm con số. Cho dù có tiền nữa cũng thể nào bỏ cái acc đó chơi. Vốn Ôn Tiễu cũng từng do dự, nhưng lúc này lại rất kiên định.

      Chinh Chiến Công Tước cũng sớm nghĩ đến chuyện bán acc nghỉ chơi, chỉ vì Ôn Tiễu cho nên vẫn nỡ thôi.

      Nhưng acc này cũng dễ bán. Giống như nhà ở bình thường bán dễ, nhưng nếu muốn bán căn biệt thự khó khăn hơn nhiều. Dù sao người nguyện ý bỏ nhiều tiền ra mua cái acc game cũng có nhiều.

      Chinh Chiến Công Tước cũng biết điều này, cho nên Ôn Tiễu đoán ra cũng từng để ý xem gần đây có ai muốn mua acc đại thần hay , vẫn thấy ai mua nên mới án binh bất động.

      “Nếu em xuất , có lẽ vĩnh viễn cũng có vợ trong game.” Chinh Chiến Công Tước : “Tuy cảm thấy em sướt mướt như những bình thường nhưng nếu em thấy chút khổ sở nào cũng tin. Muốn khóc sao?”

      Ôn Tiễu khịt mũi. Có trời mới biết khổ sở đến mức nào khi nghĩ đến chuyện bán acc, chỉ là muốn để người khác biết thôi.

      Từ trước đến giờ quen khoác bên ngoài biểu tim phổi, nếu vì chuyện bán acc mà gào khóc lần chắc có rất nhiều người được mở mang tầm mắt.

      Nhưng suy cho cùng cũng là con , cũng như có bạo lực thế nào nữa vẫn là vú em, vú em có thể thêm máu.

      Thời gian trôi qua nhanh. Bọn họ với nhau mấy câu rồi lại đồng thời im lặng.

      “Em có từng… thích ngoài đời ?”

      Khi nhìn thấy những lời này của Chinh Chiến Công Tước, Ôn Tiễu đột nhiên run cả người.

      phải vì quá sến, mà là vì đột nhiên nhớ đến có người từng đứng dưới lầu ký túc xá của . đứng đắn như nhân vật trong game, cũng im lặng như khi online, chỉ là người hết sức bình thường, đẹp trai đến mức kinh thiên động địa, cũng có mị lực khiến người ta vừa gặp , nhưng hình ảnh như vậy lại khắc sâu vào tâm trí .

      từng cho rằng qua mạng là thực tế, là ấu trĩ, là buồn cười. chưa bao giờ nghĩ ngày mình lại khinh bỉ mình của tại. Tình biết bắt đầu từ khi nào, đến khi nhìn lại đậm sâu.

      Từng thích sao?

      “Có.” Ôn Tiễu trả lời: “ công khai tới tìm em như vậy, em thích được sao. Còn ?”

      “Có.” trả lời rất kiên quyết: “Nếu vậy, bán acc .”

      Này… là chuyện gì xảy ra?

      Nhất thời Ôn Tiễu thể phản ứng lại kịp. Vì từng thích, cho nên bán acc?

      Có điều chỉ giây lát đáp lại ngay: “ bán nguyên acc đúng ? Em vẫn là xử lý trang bị, bảo thạch riêng kiếm tiền , rồi acc này bán.”

      “Hửm? bán?”

      “Đúng vậy, bán.” Ôn Tiễu trả lời: “Vốn cái acc rỗng bán cũng bao nhiêu, ai mua acc liền tặng luôn acc Hoa này . Hy vọng đến tay chủ nhân tiếp theo, bọn chúng vẫn còn có thể cùng nhau.” nhìn quan hệ tiên lữ max level của hai người, cảm thấy rất luyến tiếc.

      Ôn Tiễu dù để ý tiền bạc nhưng có khoản này cũng sao.

      Chinh Chiến Công Tước đương nhiên biết ý : “Được. phải , kịp nữa rồi.”

      Ôn Tiễu nhìn đồng hồ, sắp bảy giờ rưỡi.

      Thanh toán trang bị, thanh toán bảo thạch cũng phải chuyện hai ngày có thể xong. Nhanh tuần, lâu có thể cả tháng. cách khác, mấy ngày tới, acc này vẫn còn phải bày hàng.

      Chinh Chiến Công Tước vừa xuống mạng, Ôn Tiễu liền gỡ trang bị và bảo thạch.

      Khi sau này mình và Chinh Chiến Công Tước chơi nữa ở kênh [Hảo hữu] và [Bang hội], khung chat riêng của lập tức bị bao phủ bởi tin nhắn.

      Lãnh Nữu lập tức gọi điện đến hỏi, nhưng Ôn Tiễu quyết định, thay đổi.

      phải bọn họ muốn chơi, mà là có thời gian.

      Ai cũng có ngày phải , mọi người đều có thể hiểu.

      Đáng tiếc, Lãnh Nữu bất đắc dĩ : “Từ nay về sau chỉ còn mình tôi chiến đấu.”

      “Còn Lưu Sa mà.” Ôn Tiễu trả lời: “ nhau tướng sát còn kích thích mãnh liệt hơn cả kề vai chiến đấu. Lãnh Nữu, ở lại chơi vui vẻ. Đây chỉ là trò chơi thôi, dù tôi chơi nữa, chúng ta vẫn là bạn.”

      “Đương nhiên.” Mùa Đông Lạnh trả lời: “Chừng nữa bán acc rồi mà có rảnh trực tiếp lên acc tôi chơi . Nếu ngày nào đó bà xử lý xong hết mọi chuyện mà tôi vẫn còn chơi bà nhất định phải trở về.”

      “Bao lâu?” Ôn Tiễu hỏi: “Lại chơi năm, hay là mười năm?”

      Mùa Đông Lạnh bên kia đầu dây trả lời. Cho dù muốn chơi mười năm cũng chưa chắc game này mở cửa lâu như vậy.

      Đôi khi can đảm hơn Ôn Tiễu, nhưng thực tế bằng. Chính vì còn mang suy nghĩ lí tưởng hóa, cho nên nhìn mới có vẻ tiêu sái hơn.

      Nhưng mà sao? Nếu rời có quyết tuyệt được như Ôn Tiễu hay ?

      Ngoại trừ trò chơi, chúng ta còn có cuộc sống nữa.

      Khi Ôn Tiễu xử lý xong mọi chuyện rồi xuống mạng đêm khuya. Nửa đêm, điện thoại lại báo tin nhắn mới, vẫn là Chinh Chiến Công Tước.

      cho chính mình thời gian nửa năm. Nếu bận rộn như vậy mà vẫn nhớ em, đến tìm em.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105: Hơn nửa năm

      Nửa năm, cho bản thân cơ hội, cũng cho đối phương cơ hội.

      Ôn Tiễu trả lời tin nhắn này, nhưng trong lòng cũng trỗi dậy ngàn cơn sóng dữ.

      Bản thân cảm thấy đừng nửa năm, tháng chơi game là quên mất bảy tám phần chuyện trong đó rồi.

      Ôn Tiễu thanh lý trang bị rất nhanh. Có người bạn thương nhân như lão Trần ở cùng phòng, muốn bán xong trang bị và bảo thạch với tốc độ nhanh mà vẫn bị mất giá quả rất dễ dàng. là người quyết đoán, khi xử lý trong hết thảy cũng trực tiếp gỡ game khỏi máy.

      Trong thời gian đó, Chinh Chiến Công Tước có gửi tin nhắn đến lần, biết acc kia bán cho người trong bang liên minh, luôn cả acc Hoa. Acc Hoa cho vợ người kia chơi, hai cái acc vẫn ở cùng nhau. Điều này khiến Ôn Tiễu cảm thấy rất vui mừng.

      Nửa học kỳ sau của năm thứ tư, khi tất cả mọi chuyện trong trường đều giải quyết xong, Ôn Tiễu liền về nhà tìm công việc thực tập, tối về tranh thủ làm luận văn, thể nhín ra được chút thời gian nào để chơi game.

      Ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy, mỗi khi ngẫu nhiên chuyện phiếm với lão Trần cũng có thể nhắc đến những chuyện khi còn chơi game, chỉ là thời gian lâu dần, ấn tượng cũng từ từ phai nhạt.

      phải người thích sống trong quá khứ. Có số chuyện nếu giấu trong lòng rồi nên đụng tới, nếu , tưởng niệm như vỡ đê mà ùa về, lại làm vỡ phòng tuyến trong lòng.

      Mấy tháng liên hệ gì, có đôi khi nghĩ nếu người ngày nào cũng rạng sáng mới ngủ, sáng sớm phải dậy quả là mệt chết .

      QQ và YY của Công Tước vẫn luôn trong trạng thái offline. Mà chữ kí của vẫn là câu khi trước: Cố gắng phấn đấu, đừng để mình trở thành cái xác hồn.

      Lúc này, Ôn Tiễu cũng đứng trước ngã rẽ cuộc đời. Chờ đến khi thực tập kết thúc, tốt nghiệp rồi tìm công việc chính thức, sau đó cũng giống như trăm ngàn người khác, cuộc sống gói gọn trong đoạn thẳng nối hai điểm*, thỉnh thoảng tự thưởng cho bản thân chút niềm vui.

      *R: tui đoán, đoán thôi nhe, là từ nhà tới chỗ làm, xong từ chỗ làm về nhà, ngày nào cũng vậy.

      Cuộc sống là do con người trải nghiệm, có vui hay đều chỉ là kiểu phương thức biểu đạt.

      Mỗi lần QQ có tin tức, đều cảm thấy hoảng hốt trong giây lát, tưởng rằng có người nghiên cứu cách tấn công của Hoa, nghiên cứu phương pháp đánh liên server sau đó gửi nội dung sang, nhưng mở ra lại thấy là lão Trần.

      “Bà làm gì đó?” Lão Trần hỏi.

      “Làm luận văn a.” Ôn Tiễu trả lời: “Mỗi ngày tìm đống tư liệu, nghiên cứu đề tài mà trước đó có vô số người nghiên cứu. Tại sao thể làm bài báo cáo về việc phân tích kỹ thuật chơi game chứ? Tôi tuyệt đối thu phục trong 5 giây.”

      “Ngủ rồi mơ.” Trần Vũ khinh bỉ : “Tôi sắp bị đám luận điểm này làm cho phiền gần chết rồi. Còn kiểm tra độ tương tự nữa chứ, đầu óc tôi cũng đâu có bất thường đâu, sao có thể nghĩ ra quan điểm gì khác người cho được.”

      đúng.” Ôn Tiễu cười : “Luận văn ấy, ra cũng như con người. ràng là đứa đội sổ, lại luôn muốn làm cho bản thân mình nổi bật. Mày xem bản chất mày như vậy rồi, mấy đời tốt nghiệp sớm mò thấu hết, còn giả vờ thanh thuần cao nhã gì nữa. Đúng ?”

      “Mấy lời này của bà mà để giáo viên hướng dẫn biết lập tức lôi bà ra ngoài xử bắn!”

      “Giáo viên hướng dẫn mà nghe được lời này chỉ có thể là do bà mà ra. Thầy bắn chết tôi, tôi bắn chết bà.” Ôn Tiễu chút để ý: “ ra, chắc thầy ấy cũng biết . Hướng dẫn nhiều khóa tốt nghiệp như vậy rồi, sao có thể biết mấy thứ này cho được. Cũng giống như giở phao trong giờ kiểm tra vậy đó, từ tiểu học đến đại học đều phải dùng.”

      Trần Vũ gửi lên cái emo ngoáy mũi: “Tôi bây giờ cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi mà vui vẻ chút trong khổ sở. Mấy ngày nữa về trường bảo vệ luận văn rồi ăn bữa, sau đó chắc là vài năm gặp.”

      “Thôi .” Ôn Tiễu : “ ràng là biết nên nhưng vẫn làm mà. Aiz, qua mấy ngày nữa rồi .”

      Bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong, Ôn Tiễu ở lại thành phố S mấy ngày, chơi khắp nơi cùng Trần Vũ rồi về nhà tiếp tục cuộc sống.

      Chỉ chớp mắt, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng nhận luôn rồi.

      Cho nên lúc này, thời gian cũng đến tháng chín.

      Tính tính từ khi rời game đến giờ hơn nửa năm.

      Trong điện thoại chỉ có tin nhắn của bạn bè. Chắc là, quên rồi.

      Vốn chỉ là đoạn tình cảm trong game mà thôi. Ôn Tiễu mở video năm ngoái quay lên, nhìn hai nhân vật Hoa Sinh Mê và Chinh Chiến Công Tước từ Triều Động hết tất cả phó bản, lại cảm giác như cách đây cả thế kỷ.

      Cuối tuần sau khi tốt nghiệp, Ôn Tiễu rất bận rộn. lên kế hoạch mua sắm thay thế chơi game, tinh thần và dung mạo đều chuẩn bị xong hết. nương tùy ý trước kia giờ cũng bắt đầu ăn diện lên, thể là xinh đẹp nhưng ít ra cũng gọn gàng, tươm tất.

      chuẩn bị ra ngoài dạo phố mua sắm, Ôn Tiễu vừa nhấc điện thoại, chuẩn bị gọi cho bạn thân chuông di động lại đột nhiên vang lên. cầm điện thoại xem thử, nhất thời tay run.

      Chinh Chiến Công Tước biến mất nửa năm, nay đột nhiên xuất !

      Ôn Tiễu biết vẻ mặt mình tại là phức tạp, rối rắm đến độ nào, chỉ biết rằng bàn tay cầm di động của run rẩy.

      “Alô, xin chào.”

      “Là .” Giọng Chinh Chiến Công Tước bên kia điện thoại vẫn như trước: “Củ Lạc, còn nhớ ?”

      nhớ lắm, hai, là ai vậy?” Ôn Tiễu buông túi xách, nằm xuống giường: “Xưng tên ra được ?”

      Chinh Chiến Công Tước bên kia giọng cười tiếng. Vốn cũng có hơi khẩn trương, nhưng giọng điệu của Ôn Tiễu như vậy nhất thời khiến trầm tĩnh lại. vẫn giống khi trước, chỉ cần phải mặt đối mặt vẫn là bộ dáng ‘tôi đây điêu nhất’.

      “Ừ, được. là Trương Tranh Trạm, tìm Ôn Tiễu.” thanh thanh cổ họng, nghiêm trang .

      “À, Ôn Tiễu sao?” Vì nhìn thấy chữ nên trong nháy mắt, Ôn Tiễu bị cái tên của làm chấn động: “Ôn Tiễu chết rồi, có gì xuống địa phủ tìm. Aiz, gọi là gì? lại lần nữa tôi nghe!”

      “Trương Tranh Trạm, có vấn đề gì sao?”

      có.” Ôn Tiễu trả lời: “Cơn gió nào thổi trúng gọi điện cho em vậy? phải quên mất Củ Lạc năm xưa Dung ma ma ăn bên hồ trong Đại Minh cung rồi sao?”

      “Sao có thể.” khẽ thở dài: “Chỉ là muốn biết nếu nửa năm liên hệ có phải quên được người hay thôi.”

      “Đừng có sến với em.” Ôn Tiễu xùy. Tuy rất muốn ‘bà đây sớm quên rồi’, nhưng mà làm được. “Bây giờ làm gì đó?”

      “Cà phê Lam Điệu.”

      Ôn Tiễu ngẩn người. Cái tên này rất quen a, hình như tuần rồi mới qua!

      ở…” Ôn Tiễu nhất thời chuyện thể lưu loát nổi. có thể đừng nhanh tay lẹ chân đến vậy được !

      “Ừ, ở thành phố A. Từ nhà em đến đây nhiều nhất là nửa tiếng thôi đúng ?” Trong giọng Chinh Chiến Công Tước mang theo chút khiêu khích, chút như muốn ’em còn mau đến đây’.

      Ôn Tiễu rối loạn, thậm chí biết bây giờ phải làm gì.

      Tuy phải lần đầu gặp mặt, mà lần đó cũng có khẩn trương như bây giờ!

      Thấy bên Ôn Tiễu vẫn im lặng, Chinh Chiến Công Tước cũng gì.

      “Nửa… nửa tiếng… chắc là đủ.” Ôn Tiễu cuối cùng cũng phản ứng lại được. vừa lên tiếng, Chinh Chiến Công Tước liền thở phào hơi.

      sợ Ôn Tiễu chịu gặp , hoặc là trong nửa năm gặp này, người ta sớm có bạn trai rồi. Nếu phải trùng hợp đến thành phố A bàn chuyện làm ăn, cũng xuất cách mạo muội như vậy. Trước giờ luôn là người lên kế hoạch rất chặt chẽ, nhưng mà đến đây rồi, nếu gặp Ôn Tiễu lần, cảm thấy rất mất mát.

      Cho dù chỉ là gặp mặt uống ly nước như bạn bè bình thường cũng được.

      “Ừ, vậy cho em thêm hai mươi phút trang điểm.” rất bình tĩnh, nhưng mà Ôn Tiễu lại thiếu chút nữa tức giận quăng điện thoại.

      Vốn định ra ngoài dạo phố, ra chuẩn bị xong hết rồi, cần gì hai mươi phút trang điểm nữa chứ! Điều khiến rối rắm chính là xe của bị mẹ chạy mất rồi…

      Vì thế, vốn định bộ đoạn, sau đó giao thông công cộng hoặc bắt taxi gì đó. Đương nhiên, nếu là dạo phố cũng ngại bộ.

      Sau khi ngắt điện thoại, Ôn Tiễu nhanh chóng xuống lầu mang giày rồi bước thẳng ra đường cái.

      Nửa giờ sau, chiếc taxi dừng trước cửa quán cà phê Lam Điệu.

      Ôn Tiễu bước vào, liền thấy Chinh Chiến Công Tước ngồi cạnh cửa sổ.

      Chinh Chiến Công Tước gật đầu cười cười với . Ôn Tiễu cũng khách khí ngồi xuống gọi ly Latte.

      “Sao lại đến đây?”

      “Vừa lúc có việc cần đến đây bàn bạc.” Chinh Chiến Công Tước cười : “Xinh hơn năm ngoái rồi.”

      Ôn Tiễu thiếu chút nữa cho cái liếc mắt xem thường: “Em còn tưởng mất tích rồi, định đăng thông báo tìm trẻ lạc đây.”

      “Em muốn tìm còn khó sao?” Chinh Chiến Công Tước từ từ : “Em muốn tìm thôi.”

      là thời đại nào rồi, nếu muốn tìm người gọi cú điện thoại là xong. Nhưng mà thời gian qua hai người ai gọi cho bên kia lấy cuộc, đều là muốn khiến bản thân mình quên thôi.

      Chỉ tiếc nửa năm trôi qua, những thứ nên quên vẫn thể quên được.

      Ôn Tiễu xấu hổ nhấp ngụm cà phê, cúi đầu biết gì.

      Để cứu vãn bầu khí đột nhiên trầm xuống, hai người liền với nhau mấy chuyện đơn giản như hôm nay ăn gì uống gì, gần đây thời tiết ra sao, công việc dạo này thế nào, vân vân. Sau đó lại đến tin tức thời , cái gì mà tranh chấp hai bờ, tượng nóng lên toàn cầu. Cuối cùng là phân tích xu hướng cổ phiếu, lại phân tích đến vấn đề biến đổi khí hậu sắp tới.

      Cuộc chuyện đẳng cấp cao, xuyên qua cổ kim, vượt luôn biên giới này khiến mấy bàn bên cạnh líu lưỡi hết.

      Mọi người đều nghĩ chắc hai người bên kia bị điên rồi!

      Ôn Tiễu cảm thấy mình điên rồi. Lật bàn, rốt cuộc trọng điểm của bọn họ là cái gì?

      “Còn nhớ khi trước lúc bán acc ?” Chinh Chiến Công Tước nhìn sâu vào Ôn Tiễu.

      đương nhiên vẫn nhớ.

      cho chính mình thời gian nửa năm. Nếu bận rộn như vậy mà vẫn nhớ em, đến tìm em.

      “Nửa năm.” Chinh Chiến Công Tước đan tay: “Dạo này em thế nào, có bạn trai chưa?”

      đoán xem.” Ôn Tiễu tựa vào sô pha, chút khẩn trương.

      “Nếu muộn tháng, có phải em quen bạn trai ?” Chinh Chiến Công Tước là người rất tinh ý. Cũng như lúc trước có thể liếc mắt cái nhìn thấu trạng thái của Ôn Tiễu, bây giờ cũng có thể đoán được cuộc sống tại của thế nào.

      vẫn chờ, nếu chẳng đến gặp như vậy.

      “Thực tự tin.” Ôn Tiễu cười : “Ngoài đời phải như trong game, có rất nhiều khác biệt, ví dụ như địa lý.”

      biết.” Chinh Chiến Công Tước vẫn vô cùng bình tĩnh. Người luôn cố gắng hết mình như , đoán chắc chuyện gì có thể khiến kích động được: “ người trưởng thành. chịu trách nhiệm với hành động của mình.”

      Nếu nửa năm vẫn thể quên cần gì phải từ bỏ chỉ vì khi bắt đầu, nó là mối tình qua mạng chứ?

      Ôn Tiễu cố nén kích động trong lòng, vờ trấn định : “Như vậy, nghĩ sao?”

      “Đánh trận.” Chinh Chiến Công Tước nhướn mày mỉm cười, “Thắng em theo , thua theo em!”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106: Đại kết cục

      Trong nháy mắt, Ôn Tiễu thấy mình như bị sét đánh. Vì lâu quá chơi game nên ăn ý với Chinh Chiến Công Tước bị mai sao?

      Nhưng hai phút sau, liền phản ứng lại: “Được.”

      trả lời rất quyết đoán, ràng, cho nên lúc này người sửng sốt lại chuyển thành Chinh Chiến Công Tước.

      Hai người nhanh chóng rời khỏi quán cà phê, đến tiệm net gần đó, mỗi người đều tự động liên hệ acc.

      Khi Lãnh Nữu nhận được tin nhắn hỏi mượn acc của Ôn Tiễu, Mùa Đông Lạnh trực tiếp phát tin tức này lên bang: Củ Lạc và Chinh Chiến Công Tước trở lại!

      Quân Lâm Thiên Hạ nhất thời náo nhiệt hẳn lên, sau đó liền thấy acc Mùa Đông Khóc được Ôn Tiễu đăng nhập.

      [Bang hội] Mạt Nhã Huyên: Củ Lạc, ngờ em còn biết trở về.

      [Bang hội] Mân Côi Du Nhiên: Củ Lạc, mọi người rất nhớ cậu. Có phải cậu và Công Tước định chơi lại ?

      [Bang hội] Thông Hoa Đại Toán: Đệch, Củ Lạc, Công Tước đâu? Sao chỉ có mình em, phải ổng có acc lên đó chứ!

      [Bang hội] Mùa Đông Khóc: Ặc… Mình chỉ mượn acc lên nhìn cái thôi. Bình tĩnh, bình tĩnh. Em cũng biết Công Tước ở đâu.

      [Bang hội] Huyết Sắc Tịch Dương: Hoa đại thần mau lên YY! Ca biết , có ca, cuộc đời chỉ huy của em bị Lãnh Nữu quở trách vô số lần! Em cần được an ủi!

      [Bang hội] Cưỡi Heo Cướp Ngân Hàng: Hoa đại thần, em chơi, tại server này chính là địa bàn của Lãnh Nữu rồi!

      [Bang hội] Mùa Đông Khóc: Tôi hiểu rất tính cách nguy hiểm của Lãnh Nữu mà, dùng lòng bàn chân cũng có thể nghĩ ra.

      [Bang hội] Thỏ Bảo Bối: Củ Lạc moah, hai người chơi lại sao?

      [Bang hội] Mùa Đông Khóc: có, chỉ là ôn lại chút thôi. Sao thấy Chớ Có Hỏi?

      [Bang hội] Độc Túy: Ổng cũng nghỉ luôn rồi.

      Trò chơi đến rồi , người chơi thay đổi, bạn bè cũng hợp rồi tan.

      Ôn Tiễu nữa, mình mở acc đến khu PK.

      đâu? lên acc nào?” Ôn Tiễu hỏi Chinh Chiến Công Tước ngồi bên cạnh: “Mọi người trong bang đều hỏi kìa. lên chào tiếng sao?”

      “Lát nữa.” Chinh Chiến Công Tước mở cửa sổ game, hình như vừa mượn acc ai đó.

      phải hỏi mượn acc Lưu Sa đó chứ? Vậy phải ăn đứt em rồi sao? công bằng!” Ôn Tiễu tỏ vẻ kháng nghị.

      thực tế, từ đầu bọn họ cũng có giao kèo phải dùng acc gì đến solo, cho nên dù Chinh Chiến Công Tước có mượn acc Chỉ Gian Lưu Sa cũng xem như phạm quy.

      Nhưng mà hiển nhiên, Chinh Chiến Công Tước định ăn hiếp Ôn Tiễu như vậy.

      phút sau, Khiêu Hải Tự Sát Ngư xuất .

      Acc này từ khi Ngư nghỉ chơi ai động đến nữa. Người biết mật mã ngoại trừ bản thân cũng chỉ có Chinh Chiến Công Tước và Ôn Tiễu. muốn bán acc, cho nên acc này vẫn giống hệt khi xưa.

      Tuy Cung Thủ PK đơn lợi hại, nhưng trang bị của acc này lại quá chênh lệch với Mùa Đông Khóc, thế cho nên Ôn Tiễu thể hoài nghi có phải Chinh Chiến Công Tước muốn đến thành phố A phát triển nên mới cố ý nhường hay .

      Nhưng lập tức phủ định suy nghĩ đó ngay. Thành phố A cùng lắm chỉ xem như đô thị loại hai, kinh tế hoàn toàn thể so sánh với thành phố mà Chinh Chiến Công Tước sống.

      Khả năng duy nhất chính là quá tự tin, cảm thấy bất luận thế nào cũng có thể thắng được .

      Cả hai người đều đụng vào game nửa năm rồi, cho dù đầu óc chiến lược vẫn linh hoạt nhưng xúc cảm chắc chắn đều lạ lẫm nhiều.

      Ôn Tiễu cẩn thận nhìn cách sắp xếp các skill của acc Mùa Đông Khóc, nhớ lại những thao tác trước kia, sau đó cho Chinh Chiến Công Tước ánh mắt ‘chờ bị đánh ’.

      Chinh Chiến Công Tước lại trừng mắt nhìn lại , cố tình hiểu.

      liếc mắt đưa tình sao?” Ôn Tiễu lập tức cười ra tiếng: “Lát nữa bị ngược đừng khóc.”

      “Nếu em thua sao?” Chinh Chiến Công Tước tràn đầy tự tin.

      Ôn Tiễu nghiêm túc suy nghĩ. Đây dúng là vấn đề khó có thể trả lời. Chẳng lẽ thua rồi theo sao?

      Cái này gọi là gì? Bắt đầu mối quan hệ ? Hình như vẫn chưa tiêu sái đến cảnh giới đó.

      Khi Khiêu Hải Tự Sát Ngư xuất , trong bang lại náo nhiệt phen. Mọi người đương nhiên biết người online chắc chắn là Chinh Chiến Công Tước.

      [Bang hội] Thông Hoa Đại Toán: Công Tước, ông đến rồi! Ông biết tôi nhớ ông đến mức nào ?!?

      [Bang hội] Mạt Nhã Huyên: Tỏi lại quên uống thuốc rồi. Công Tước, ông định dùng acc thư ký Ngư để tái nhậm chức sao?

      [Bang hội] Huyết Sắc Tịch Dương: Công Tước, Quân Lâm cần ông. có ông, Chỉ Gian Lưu Sa chính là kẻ độc tài. Cũng may còn có Lãnh đại thần kiềm chế. Ông mau trở lại !

      [Bang hội] Mân Côi Du Nhiên: Chỉ có mình tôi thắc mắc tại sao Củ Lạc và Công Tước vừa online chạy đến khu PK sao?

      ……

      Kênh [Bang hội] im lặng trong phút. Sau phút, mọi người trong Quân Lâm đồng loạt chạy đến khu PK.

      thể nào.” Ôn Tiễu hoảng sợ: “Hai người chúng tôi solo trận thôi mà cổ động viên cũng đông vậy sao?”

      Chinh Chiến Công Tước cười như cười: “Nếu lên [Truyền ] trận PK này cược người em cảm thấy toàn server có chạy đến xem hay ?”

      “Chúng ta kín đáo chút được chứ?” Ôn Tiễu trịnh trọng : “Nếu Tiểu Giả biết chúng ta vừa online làm oanh động có thầm nguyền rủa chúng ta hay ?”

      “Em xem.” Chinh Chiến Công Tước chỉ vào màn hình: “Lãnh Nữu biết Lưu Sa biết sao? Lưu Sa biết rồi Im Lặng và Tuyết Nhi có thể biết sao? Ba đầu sỏ biết Lâm Uyên Các lại biết sao?”

      Ôn Tiễu nhìn theo tay chỉ. Đòe mòe! Giả Trang Bất Khả Tư Nghị đứng ở khu PK rồi!

      Chinh Chiến Công Tước bị vẻ mặt của Ôn Tiễu lúc này chọc cười: “Trước kia lúc chơi mình em cũng như vậy sao?”

      .” Ôn Tiễu lắc đầu : “Bình thường lầm bầm lầu bầu như bị tự kỷ vậy. Em điên thế còn thích ?”

      Chinh Chiến Công Tước đột nhiên vươn tay, Ôn Tiễu mất tự nhiên ngửa ra sau, ai ngờ chỉ bình tĩnh vỗ vai : “ diễn trò đáng tiếc.”

      Ôn Tiễu nháy mắt hóa đá.

      Vì trang bị acc Mùa Đông Khóc tốt hơn Khiêu Hải Tự Sát Ngư nhiều nên đây là trận PK Ôn Tiễu đuổi Công Tước chạy. Độ linh hoạt của Cung Thủ rất cao, Ôn Tiễu ngồi bên cạnh Chinh Chiến Công Tước thể thừa nhận trước kia vẫn còn đánh giá thấp lắm. Ví dụ như tại, hoàn toàn thể đuổi kịp .

      Bị Vạn Hoa đuổi theo là chuyện rất phiền toái, bởi vì Vạn Hoa có rất nhiều skill khống chế, bị đánh choáng lần nghĩa là có lần thứ hai, ít nhất cũng phải ăn bốn chiêu của đối phương mới thôi. Ôn Tiễu gần như lựa chọn con đường ngắn nhất, nhưng Chinh Chiến Công Tước lại hay buông bẫy đường khiến thể chạy vòng.

      Hoa vốn quen bị người ta rượt đánh, có thể dùng điều này để phát huy ưu thế lớn nhất của chức nghiệp. Nhưng mà ngay từ đầu Ôn Tiễu quá tự tin, cho nên mới bỏ qua chiến thuật chạy trốn mà chủ động công kích. Điều này cũng giống hệt như sai lầm trước kia Giả Trang mắc phải.

      Mà trong khi bị truy kích, Chinh Chiến Công Tước vẫn cố vận dụng kỹ năng Tản Xạ và Vạn Tiễn Toàn Tâm hết mức có thể. Tuy gây thương tổn quá lớn cho Ôn Tiễu vì công kích đủ cao nhưng xưa nay Ôn Tiễu cũng chưa bao giờ khinh thường bất kỳ loại thương tổn nào.

      đột nhiên dừng bước, quay đầu chạy theo hướng ngược lại. Chinh Chiến Công Tước ở đằng trước cũng ngừng. biết khi Ôn Tiễu phát vấn đề lập tức thay đổi ngay mà.

      Đây là ưu điểm của . giống như Giả Trang, biết có lợi mà vẫn muốn cứng rắn tiếp tục.

      Ôn Tiễu lập tức thoát khỏi trạng thái chiến đấu mà nhảy lên tọa kỵ, sau đó lén nhìn màn hình Chinh Chiến Công Tước bên cạnh mấy cái. biết Ôn Tiễu ăn gian nhưng vẫn gì, vậy càng khiến cảm thấy cố ý nhường mình.

      phải vốn định đến đây khai thác thị trường đó chứ? Hay là nhận công trình nào ở đây?” Ôn Tiễu vừa điều khiển nhân vật vừa hỏi thử.

      có.” Chinh Chiến Công Tước trả lời: “Ở đây có nhà cung ứng nước sơn nên đến xem sản phẩm mới thôi.”

      “À.” Ôn Tiễu đáp lại tiếng, thừa dịp Chinh Chiến Công Tước muốn hồi máu lại đột nhiên vọt lên.

      Nộ Lôi Oanh!

      Khiêu Hải Tự Sát Ngư bị đánh choáng đứng tại chỗ.

      Các kỹ năng của Vạn Hoa đồng loạt được tung ra, nháy mắt khiến acc Ngư rớt nửa máu.

      thể , chơi game là phải có trang bị. Nếu là acc của trước kia giết người tuyệt đối tay bằng Lãnh Nữu!

      sắp thua.” Ôn Tiễu nhắc nhở.

      Chinh Chiến Công Tước lại bình tĩnh chưa vẫn chưa phát : “Chưa chắc.”

      Khán giả Quân Lâm và số ít của Lâm Uyên Các vẫn luôn chạy theo bọn họ từ đầu tới giờ. Đương nhiên, quân số được đông đảo như lần Chinh Chiến Công Tước solo với Chỉ Gian Lưu Sa.

      Đây là cơ hội tốt!

      Kỹ năng đánh choáng của Hoa có thời gian phục hồi, Chinh Chiến Công Tước lập tức kéo cung Phá Giáp!

      Nhưng skill này căn bản vô dụng với Ôn Tiễu, người nãy giờ vốn mất bao nhiêu máu!

      Chinh Chiến Công Tước đột nhiên chạy nữa, bắt đầu chiến thuật cắm rễ. Nhưng làm vậy ràng khiến người trang bị kém hơn là càng chịu thiệt.

      Ôn Tiễu đột nhiên cảm thấy trong này nhất định có bẫy!

      Chinh Chiến Công Tước trước giờ vốn cũng chẳng phải người tốt lành gì, sao có thể chịu thua như vậy được!

      Nhưng ràng mắt thấy dây máu của tuột xuống dưới 10000, lại nhanh chóng xuống dưới 5000, trong khi Ôn Tiễu còn những hơn 20000. Này là chiến gì đây!

      nghiêng đầu nhìn Chinh Chiến Công Tước có vẻ rất nghiêm túc bên cạnh, trong lòng càng khó hiểu.

      Bất luận thế nào, thắng trước sau!

      chiêu Huyền Nguyệt Trảm tung ra, thấy dây máu của sắp cạn!

      Đúng lúc này, Ôn Tiễu đột nhiên dụi hai mắt mình, thiếu chút nữa đập bàn la hét: “Đệch!”

      Khán giả xem cũng kinh ngạc. Dây máu của Khiêu Hải Tự Sát Ngư nháy mắt đầy lại!

      Đây là skill mới gì vậy!

      ! Ăn gian!” Ôn Tiễu nghiến răng với Chinh Chiến Công Tước bên cạnh.

      Này đương nhiên phải skill gì mới. Cho dù Ôn Tiễu nghỉ game nửa năm nhưng cũng thể nào quên hết mọi chuyện.

      Trong game có loại đạo cụ, mỗi acc từ khi mới tạo chỉ có thể được năm món, lợi hại hơn tất cả đạo cụ bình thường khác, quả giống như thần dược thêm máu, chính là Tiên Giới Thuấn Hồng, công dụng như tên, nháy mắt đầy máu. Đạo cụ có thể nhận khi lên cấp 10 này, đa số mọi người khi đó còn chưa biết chơi rành dùng hết. Đương nhiên, cũng có số ít biết nhìn xa để dành lại, ví dụ như Khiêu Hải Tự Sát Ngư.

      Đạo cụ này là cố định thể chuyển giao, cho nên acc cả đời chỉ có được năm bình đó thôi.

      Hiển nhiên, trước khi Chinh Chiến Công Tước chọn dùng acc Khiêu Hải Tự Sát Ngư biết acc này vẫn còn thứ đạo cụ quý hiếm đó rồi.

      Tuy là ăn gian nhưng thực tế, Ôn Tiễu cũng thể gì. Bởi vì vừa rồi khi thoát khỏi trạng thái chiến đấu, cũng hồi máu lúc, tất nhiên là khủng bằng Chinh Chiến Công Tước.

      còn bao nhiêu?” Ôn Tiễu nghiêng đầu nhìn qua màn hình : “Hai bình, vậy còn đánh cái beep gì nữa! Này phải đấu ba sao!”

      Chinh Chiến Công Tước nhịn được cười, thiếu chút nữa ngã người vào máy tính.

      “Vậy hồi đầu chạy cái gì a, trực tiếp đánh luôn là được rồi!” Ôn Tiễu nhe răng: “Có tin em cắn chết luôn ?!?”

      “Người ở ngay trước mặt, muốn cắn thế nào cứ thoải mái!” Chinh Chiến Công Tước làm ra vẻ ’em mau đến cắn ’, khiến Ôn Tiễu tức giận thôi, dứt khoát trực tiếp đứng lên ‘cắn’ lên mặt ngụm.

      Chinh Chiến Công Tước giật mình, mặt ‘xoạt’ tiếng đỏ ửng.

      Mấy người ngồi gần đó đều ghé mắt nhìn, bị Ôn Tiễu trừng: “Nhìn cái gì, chưa thấy người ta đương sao?”

      Vì thế, số người quay nhìn sang lại càng nhiều.

      Chinh Chiến Công Tước trực tiếp kéo Ôn Tiễu ngồi xuống ghế, thanh thanh cổ họng: “Bình tĩnh.”

      Đương nhiên, lúc này người đen mặt chỉ có dân tình trong quán net mà còn cả quần chúng làm khán giả trong khu PK nữa. Đệch, hai người này sao PK giữa chừng lại đột nhiên cùng nhau bất động rồi! Chẳng lẽ là bị người ngoài hành tinh bắt cóc sao?

      [Truyền ] Chỉ Gian Lưu Sa: Người đâu người đâu? Đánh được nửa chịch* rồi hả?

      *R: nguyên văn ML, là make love, okay?

      Ôn Tiễu và Chinh Chiến Công Tước ngồi trước máy tính thiếu chút nữa phun huyết. Này là Chỉ Gian Lưu Sa sao?

      Đương nhiên phải, đây ràng là Mùa Đông Lạnh mở acc. Nếu còn ai khác chuyện hào phóng như vậy nữa chứ?

      Ôn Tiễu thấy acc Lãnh Nữu cũng còn rất nhiều phù truyền nên cũng trực tiếp lên đáp trả.

      [Truyền ] Mùa Đông Khóc: Vừa chịch vừa đánh nhau, bà có ý kiến sao?

      Mặt Chinh Chiến Công Tước bên cạnh liền đổi màu.

      [Truyền ] Chỉ Gian Lưu Sa: Đờ mờ, có cần thắm thiết tới vậy ? Bà lên là để tức chết quần chúng FA à?

      Mọi người [Thế giới] đều hiểu lắm, tại sao đối thoại của Chỉ Gian Lưu Sa với vợ lại kỳ quái như vậy? Tình ngoài giá thú? Tam giác tình ?

      Có điều xem ra acc Mùa Đông phải Mùa Đông Lạnh.

      [Truyền ] Mùa Đông Khóc: Rồi sao? Có ý kiến? Có ý kiến đến 3P!

      Quá phóng túng! Quần chúng kênh [Thế giới] chịu nổi, lại chém!

      [Truyền ] Chỉ Gian Lưu Sa: Được, bà chờ đó, Công Tước đừng chạy!

      Giờ lại càng vui. Cái gì? Chinh Chiến Công Tước trở lại!

      Mọi người sắp xếp suy nghĩ lại chút, tại người chơi acc Mùa Đông Khóc nhất định là Hoa Sinh Mê.

      Chinh Chiến Công Tước trực tiếp xếp mình vào hàng ngũ liên quan mà xem diễn, thuận tay lên kênh YY Quân Lâm chào tiếng.

      “Công Tước, ông cuối cùng cũng chịu lên YY rồi!” YY ầm ĩ trận, Chinh Chiến Công Tước chỉ khẽ ừ.

      Ôn Tiễu vẫn hồn nhiên chưa phát Chinh Chiến Công Tước lên YY, vừa spam [Truyền ] với Lãnh Nữu vừa thuận miệng hỏi câu: “ chuyện với ai vậy?”

      Vì thế, giọng xuyên qua YY Chinh Chiến Công Tước mà đến tai mọi người.

      Chinh Chiến Công Tước nháy mắt hóa đá.

      YY im lặng giây rồi bùng nổ: “Công Tước, ông ở cùng với Củ Lạc!!!!!!!”

      Dấu chấm than đủ để biểu đạt nội tâm như vạn con thảo nê mã gào thét chạy qua của các thành viên Quân Lâm lúc này nữa rồi. Chấn động! Chuyện này còn chấn động hơn bất kỳ tin hot nào!

      Có người phát triển ra đời !!!

      Ngay cả Lãnh Nữu spam [Truyền ] cũng giật mình, theo kịp tốc độ spam.

      Ôn Tiễu vẫn còn mờ mịt, biết gì hết. Công Tước thấy vậy khều khều tay , lại chỉ chỉ cửa sổ YY màn hình mình.

      Sau đó, mặt Ôn Tiễu giống hệt như hát hí khúc, từ đỏ chuyển trắng, từ trắng chuyển xanh, lại từ xanh chuyển tím, thiếu chút nữa thành cầu vồng.

      vậy mà lại đem mình bán!

      “Ôi đệch phải như mọi người nghĩ đâu!” Ôn Tiễu lập tức quát lên với micro.

      Mọi người còn chưa trả lời nghe thấy bên kia YY truyền đến giọng Chinh Chiến Công Tước đắc ý đùa giỡn: “Vậy là như thế nào?”

      trật tự!” Ôn Tiễu đập quyền lên vai .

      Liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người, thể nhịn nữa!

      Đám tiểu đồng bọn YY nổi giận. Tưởng tụi này có não sao? ràng vậy mà còn nhìn ra?

      Cho dù Ôn Tiễu có mười cái miệng cũng thanh minh được.

      tức giận dựng ngón giữa với Chinh Chiến Công Tước, rồi được đáp lại bằng nụ cười vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch của .

      Ôn Tiễu giận dỗi nâng cằm nghe Chinh Chiến Công Tước chuyện với mọi người trong bang, thỉnh thoảng liếc trộm mấy cái.

      Làm sao bây giờ, chẳng lẽ thực chuyển .

      đương nhiên cùng Chinh Chiến Công Tước ngay. Đây cũng phải game, có thể là tổ chức hôn lễ được ngay, cũng có thể vui cái là trực tiếp ly hôn. Đây là chuyện cả đời!

      Lãnh Nữu vẫn luôn pm hỏi tình hình, vì thế cũng yên lặng kể lể than khóc chuyện Chinh Chiến Công Tước vô sỉ gài bẫy thế nào ra, vốn tưởng rằng được Lãnh Nữu đồng tình, ai ngờ ấy lại gửi đến cái emo: “Hai người các người xứng!”

      Ôn Tiễu cảm thấy mình là rất uất ức.

      “Lưu Sa đâu rồi?” Ôn Tiễu hỏi.

      “Ra ngoài rồi, tối mới về.” Mùa Đông Lạnh trả lời: “Cứ chơi như vậy, trong nhà cũng thúc giục kết hôn rồi. Tôi cũng phiền muốn chết.”

      Mùa Đông Lạnh lớn tuổi hơn Ôn Tiễu, cũng đến độ bàn chuyện cưới gả rồi. Có điều là người có chủ kiến như vậy, nhất định để người khác quyết định tương lai mình đâu.

      “Tôi thấy Công Tước tốt lắm mà. Hơn nữa tuy ở cùng thành phố với bà nhưng ít ra cũng cùng tỉnh.” Mùa Đông Lạnh : “Nếu tôi có cơ hội đó là trực tiếp đẩy ngã rồi!”

      “Bà cảm thấy tôi nên đáp ứng sao?” Ôn Tiễu pm hỏi lại, cũng liếc mắt nhìn Chinh Chiến Công Tước mấy lần.

      Khí chất như đúng là kiểu Ôn Tiễu thích, nhưng mà lại bị vướng vấn đề địa lí.

      Nếu có tình cảm kiểu ‘ phải nhất quyết lấy’ tất nhiên chút do dự, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình cố chấp với người như vậy.

      Khung [Tán gẫu riêng] của Ôn Tiễu xuất thêm người, là acc Khiêu Hải Tự Sát Ngư, hiển nhiên là trong quán net quá nhiều người nên thể chuyện.

      biết em băn khoan điều gì.” : “Thử kiểu mới . Gần đây cũng rảnh, có thời gian đến thăm em, nếu được hẵng tính đến chuyện lâu dài. Nhân phẩm của , hừm, em hẳn là yên tâm mà đúng ?”

      Nhân phẩm gì đó yên tâm rồi, nhưng điều lo lắng là khoảng cách.

      Nếu khoảng cách là vấn đề còn lo gì nữa?

      “Được.” nhận được câu trả lời của Ôn Tiễu. Chỉ có chữ, nhưng đủ.

      Rời khỏi quán nét, Chinh Chiến Công Tước ở lại thành phố A thêm hai ngày, sau đó vui vui vẻ vẻ mang tin của vợ tương lai về nhà.

      Chuyện tình cảm, khi xác định phát triển rất nhanh.

      Ôn Tiễu cũng bắt đầu nộp hồ sơ lí lịch đến thành phố của Chinh Chiến Công Tước. Nhị vị phụ huynh tiến bộ của cũng cản con đến thành phố lớn phát triển.

      Con người vốn là hướng chỗ cao mà . Cho dù chỉ qua thành phố khác kinh tế cũng là nhân tố rất quan trọng.


      xa cũng bao lâu, Ôn Tiễu liền thuận lợi giành được cơ hội.

      Khi vấn đề khoảng cách cuối cùng cũng được giải quyết, tất cả đều biến thành đương nhiên.

      Dùng cách mà người khác khinh thường nhất để sáng tạo cuộc sống của mình. Khi tình qua hai máy tính còn ngăn cách bởi máy tính, câu chuyện cũng kết thúc viên mãn.

      Tác giả: Đúng, đây là đại kết cục trong truyền thuyết!

      ra viết cái kết cục như vậy tôi cũng suy nghĩ lâu lắm. Ý định đầu tiên của tôi là mọi người chơi nữa, trực tiếp giải tán, như vậy có vẻ khá chân . Nhưng nếu viết vậy, tôi lo lắng cho an toàn của mình… Có thể nhận được nguyên nhà gạch đá hoặc trứng thối gì gì đó… Cho nên thôi.

      Bởi vì đây là truyện thuần võng du nên muốn đề cập quá nhiều đến đời .

      Quyển này được rất nhiều bạn bè ủng hộ, cũng có rất nhiều độc giả theo từ đầu đến cuối, Trúc Tử xin cảm tạ. Tất cả các bạn like, comment, và cả im lặng ủng hộ nữa, khiến tôi vô cùng cảm động.

      […]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 107: Bị rảnh

      #Tuyển tập truyện ngắn của Đại Hùng.

      [Đối tượng xem mắt cực phẩm của tôi]

      Tôi tên Đại Hùng, năm nay 32 tuổi, độc thân. Là người đàn ông thành công, tôi tuyệt đối có thể xếp vào hàng ngũ thanh niên tài tuấn.

      Chính vì vậy nên bảy bà , tám bà dì, chục ông chú của tôi đều bức thiết muốn se tơ hồng, làm mai cho tôi.

      Sau khi trải qua tám lần xem mắt cùng vô số lần gặp Như Hoa*, trái tim tôi như rơi xuống vực thẳm. Tôi vẫn luôn tự nhủ rằng Như Hoa cũng là hoa, thể vì các ấy là Như Hoa liền phủ định giống loài của người ta.

      *R: Như Hoa thường chỉ xấu nữ, hơn nữa còn có những hành động tăng mạnh hình tượng xấu nữ, thí dụ: móc mũi công khai )).

      Hôm nay, tôi sắp xem mắt lần thứ chín, con của đồng nghiệp của bác Hai của em dâu của chị của mẹ của tôi.

      Vừa bước vào quán cà phê, trước mắt tôi tiền sáng ngời! Đây phải Như Hoa! Mà là nàng xinh đẹp như hoa!

      Tôi rất phong độ ngồi xuống: “Chào em, là Đại Hùng.”

      Em ngại ngùng cười cười gật đầu chào tôi.

      “Rất vui được gặp em.”

      Em tiếp tục ngại ngùng mỉm cười.

      Trong đầu tôi như quay quay. Em đúng là nương dễ xấu hổ, dịu ngoan như cừu con vậy.

      “Có thể cho biết tên em ?”

      Em vẫn cười ngại ngùng như trước, khẽ gật đầu.

      phút trôi qua, em cười ngại ngùng…

      Năm phút trôi qua, em cười ngại ngùng…

      Mười phút trôi qua…

      Sao còn chưa chịu chuyện vậy trời!

      cảm giác ổn dâng lên trong lòng tôi, lúc này, em mới mở miệng chuyện!

      Nhưng khi nghe được giọng trầm thấp vang dội của em, tôi lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên.

      Em trai kia nhìn tôi cách vô tội, nhìn tôi… Tôi nhanh trí móc cục xà bông ra, đê lại bàn.

      ~

      [Mẹ]

      Mẹ tôi là người rất ba trấm.

      Chỗ tôi ở là thắng cảnh du lịch, mỗi năm có ít khách du lịch đến. ngày nọ, mẹ tôi ăn cơm với bạn ở khách sạn, kế bên là bàn của du khách nước ngoài.

      Chỗ này của chúng tôi có loại hải sản, chợ mua tính theo cân, nhưng khách sạn lại bán theo con. Giá con ở khách sạn khoảng 100 đồng, chẳng khác gì nhiều so với loại 10 đồng ký ngoài chợ, chỉ là hơi to hơn chút.

      Mẹ: Thứ này ở chợ kế nhà tôi có rất nhiều.

      Du khách: Vậy sao? Này ăn ngon lắm!

      Mẹ: thích sao? Nếu thích lần sau đến xxx (chỗ nhà tôi) chơi, tôi mời mọi người ăn, tùy tiện mọi người ăn bao nhiêu cũng được, ăn chừng nào no thôi.

      Du khách: Thứ này đắt lắm, vậy rất ngại!

      Mẹ: chợ mua, muốn ăn bao nhiêu mua bấy nhiêu!

      Du khách (lấy di động ra): Được! Vậy cho số điện thoại !

      Mẹ: Tôi có di động.

      Du khách: Vậy địa chỉ nhà cũng được?

      Mẹ: Tôi biết chữ.

      Du khách: , cháu viết.

      Mẹ nhanh chóng đọc ra cái địa chỉ lạ hoắc bằng tiếng địa phương…

      Mẹ mẹ chỉ là muốn báo cho đám du khách kia rằng bọn họ bị chém thôi mà…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :