1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Vì vậy chúng mình ly hôn - Phong Tử ( Hoàn - 56c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Gặp lại

      phải đây là lần đầu tiên Dương Hàng nhìn thấy phụ nữ có ý tưởng với Dung Trình, cũng hiểu được phần lớn loại ý tưởng này chỉ là vì bề ngoài, rất nông cạn, đơn giản là thèm thuồng quyền thế sau lưng Dung Trình. thực tế, người muốn kề cận Dung Trình rất nhiều. Lúc trước, để xử lý những chuyện như thế này, uyển chuyển, hai là trực tiếp từ chối.

      Đây cũng là trong những công việc phải làm.

      Khác với những lần trước chính là, người phụ nữ trước mặt rất thông minh, đả động tới đồ mà trong lòng khao khát nhất. Nhưng đó cũng chỉ là khát vọng mà thôi, vẫn chưa tới mức mất lý trí.

      “Ân tiểu thư biết đùa. Mặc dù rất muốn giúp , nhưng đề nghị của nằm ngoài phạm vi khả năng của tôi.” Đây là câu trả lời của sau khi nghe xong đề nghị giao dịch của Ân Nhân, cần suy nghĩ nhiều từ chối.

      Hình như Ân Nhân ngờ trả lời như thế, mở to mắt, thanh sắc bén chất vấn: “ lại từ chối tôi?!” ta kinh ngạc nhưng vẫn còn dư thừa sức lực để cười chế nhạo, “Tôi còn tưởng người chị họ bé này của tôi nhiều lắm! Xì, ra chị ấy còn bằng chuyện vặt vảnh như thế này!”

      Dương Hàng im lặng.

      suy nghĩ, đây là bởi vì lòng để tâm, mới hi vọng bất kỳ vết nhơ nào dính dáng đến thích thuần khiết của .

      Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại lên tiếng giải thích. Bởi vì điều này hoàn toàn cần thiết đối với người quan trọng, giống như người phụ nữ trước mặt này.

      Ân Nhân thấy giúp đỡ, cho nên quy tội nhát gan, sợ mất công việc của mình, vì vậy ngôn ngữ càng trở nhên khắc nghiệt: “Xem ra tình cảm của đối với chị họ của tôi cũng chỉ có thế. Chị ấy ưa đại khái cũng vì thấy nhát gan, thấy đáng mặt đàn ông!” xong, ta đẩy mạnh ra, tức giận bỏ , vừa vừa đạp gót giày cao gót đùng đùng.

      Dương Hàng đứng yên chỗ nhúc nhích. hồi lâu, bấm số điện thoại trong danh bạ. Sau khi điện thoại được tiếp thông, làm như có việc gì xảy ra, với người ở đầu dây bên kia:

      “Nè, có ai đãi tiệc tiễn đưa bạn bè kiểu em hả? Vứt bạn bè qua bên? Bây giờ em ở đâu…”

      Đột nhiên, đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng hô , cắt đứt nửa chừng câu hỏi của . tự chủ được mà thở hắc ra, chờ tiếng động bên đầu kia giảm mới lo lắng hỏi thăm: “Sao thế?”

      Sau khi hỏi xong, tiếp tục đợi thêm lúc đối phương mới trả lời lại.

      có việc gì, có việc gì.”

      Dương Hàng xác nhận lần nữa: “?”

      .” Đối phương cười cười, “ vẫn còn ở tiệm nước giải khát hả? Tôi tới tìm .”

      ~~~

      Thích Nam ôm cánh tay bị đụng, vẻ mặt hốt hoảng nhìn bóng lưng cao gầy thon gọn kia. Dưới ánh mắt quan sát đăm đăm của , hình như đối phương cảm cảm được mong mỏi trong lòng , quay đầu lại, tươi cười với .

      cảm thấy đầu óc choáng váng, người mềm nhũn dựa vào người Dung Trình, ôm lấy cánh tay .

      Người nọ thấy vậy mặt mày lại càng tươi lên, vừa cầm điện thoại di động chuyện, vừa nhướng nhướng mày về phía , có ý trêu đùa.

      Thích Nam mềm nhũn người, dựa vào Dung Trình, nuốt nước miếng cái ực: “Rất đẹp trai…”

      Dung Trình cũng hất người ra, chỉ là lạnh lùng : “Vòng ngực của ta so với em…”

      Lần này Thích Nam mất dáng mê trai, hung dữ nhìn Dung Trình chằm chằm, ma sát mạnh mẽ bộ ngực khiến người kiêu ngạo lên cánh tay của vài cái, hất cằm lên hỏi: “Chú à, chú cái gì đó?”

      Dung Trình chỉ cảm giác cánh tay của mình rơi vào mảnh mềm mại, lúc này mới ý thức được, dám to gan làm ra hành động khiến người ta ngờ được trước mặt công chúng. Trong lòng biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể thở dài thầm lặng:

      “Mau đừng làm rộn.”

      Thích Nam nghe lời cũng nhượng bộ, liếc nhìn : “Mới vừa rồi muốn gì hả?”

      Dung Trình dừng lại chút, mặt thay đổi : “ , em mà cạ cạ nữa chúng ta phải quay về khách sạn đó.”

      Thích Nam sửng sốt, ngay sau đó cười hai tiếng cách quái dị: “Khà khà, Dung Dung, chẳng lẽ cái này gọi là định lực của đàn ông à?” Ánh mắt của dời xuống nửa người dưới của , tò mò, rất có khuynh hướng chủ động trực tiếp sờ lên. Cũng may còn nhớ tới hoàn cảnh lúc này, rất khắc chế mà nhúc nhích, nếu thế nào cũng bị bắt bỏ tù vì tội: lưu manh.

      Chẳng qua tay chân có thể khống chế, nhưng tự do lời : “Em nè Dung Dung, đừng làm việc nhiều quá nhé, có chút thời gian rảnh rỗi nghiên cứu với Dương Dương nhà chút làm thế nào để nâng cao định lực, như vậy mới có thể hạ xuống được.”

      Dung Trình thể bình tĩnh được nữa rồi, góc bên khóe miệng khẽ co rút.

      Thích Nam càng càng hăng, suy nghĩ dâng trào như nước chảy, Dung Trình thể nhịn được nữa đưa tay bịt miệng lại.

      Thích Nam giận đến trợn mắt, đợi đến khi kéo được tay xuống, quay đầu lại nhìn, có vẻ mặt khí khái hùng đụng vào mình trước đây lâu im hơi lặng tiếng bỏ .

      tiếc nuối miệng méo xẹo.

      Thích Nam ghi hận Dung Trình ngăn cản tư tưởng của mình thăng hoa, vì vậy kéo vòng vòng phố buôn bán lâu, bắt xách toàn bộ đống đồ mua được, đến khi túi tiền sắp trống rỗng mới tìm xe trở về khách sạn.

      Bọn họ ở biệt thự bãi biển số 77, trước mặt là mặt biển xanh biếc, sau lưng là công viên quốc gia, phong cảnh vô cùng tuyệt vời. Khi xe của bọn họ dừng lại trước cửa biệt thự, từ xe bước xuống, Thích Nam cũng thấy trước mặt biệt thự số 78 bên cạnh cũng có chiếc xe ngừng lại. Lúc này phục vụ viên của khách sạn giúp khách mang hành lý vào

      Từ trước tới nay Thích Nam bao giờ yên tĩnh, mặt xuất biểu tình nhao nhao muốn xem thử. với Dung Trình bước xuống xe: “Dung Dung, thử xem hàng xóm mới của chúng ta có cao hứng có bạn mới tới chào hỏi…” , bóng dáng cao gầy chậm rãi ra từ căn biệt thự số 78.

      Thích Nam dời ánh mắt lên người người nọ, sau đó…

      im bặt, làm như mình chưa từng cái gì, với Dung Trình: “Dung Dung, mang đồ vào nhà nhanh chút.” xong, cầm hộp thịt bò mua ở siêu thị, lắc lắc: “Tối nay nếm thử tài nấu nướng của em!”

      đưa lưng về phía với tay lấy mấy túi đồ, Dung Trình nghe vậy vẻ mặt trở nên có chút phức tạp.

      Trước cửa biệt thự số 78, Tống Dịch xa xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, ta nhướng nhướng mày, chút nghĩ ngợi về phía . Mới vừa được hai bước nhìn thấy người đàn ông từ xe bước xuống.

      biết người này, là Dung Trình của nhà họ Dung ở thành phố M.

      dừng bước.

      thấy hai người gì đó.

      gì nhỉ?

      “Hình như chúng ta bị người kỳ quái nhìn chằm chằm.” Thích Nam cọ sát bên người Dung Trình, “Đừng lề mề nữa, nhanh lên, chúng ta trở vào trong nhà .”

      Dung Trình nghiêng nghiêng đầu, thấy người vừa , quay đầu lại: “Em quen biết ta?”

      —— Tống Dịch nhìn Thích Nam với ánh mắt tuyệt đối phải là người xa lạ.

      Thích Nam méo miệng: “So ra còn thua kém mối quan hệ ngồi xuống trao đổi kỹ thuật tán của hai người.”

      Dung Trình: “……”

      tiếp, im lặng xách mấy túi đồ xuống. Hai người sửa sang lại chút rồi cùng nhau vào biệt thự. Trước khi vào cửa, liếc mắt nhìn sang nhà hàng xóm ——

      Tống Dịch còn đứng đó, có lẽ vào nhà.

      kịp nghĩ nhiều, bị Thích Nam giục vào nhà.

      Dung Trình hao tổn ít nước miếng khuyên can Thích Nam từ bỏ ý định muốn làm đầu bếp. Tuy nhiên, vẫn như cũ, phá hoại ít nguyên liệu nấu ăn, cũng may bọn họ mua ít đồ. Mà người nào đó phá hư đồ ăn hoàn toàn ý thức được điều này, thỉnh thoảng ở bên cạnh ‘chỉ điểm’ cho đầu bếp. Cũng may tính tình người đầu bếp mới nhậm chức rất hiền lành, cho nên khí phòng bếp coi như ấm cúng.

      Lúc ăn cơm, Thích Nam đối mặt với bàn ăn phong phú, đột nhiên xụ mặt, than thở : “ biết Tiểu Trác Tử như thế nào? Còn khỏe mạnh bình yên ?”

      Việc muốn ăn và đa sầu đa cảm hề thua kém nhau. Sau khi cảm khái qua , tống miệng đầy thức ăn, từ trong hoài cảm, san sẻ chút ý tưởng với người đối diện: “Dung Dung, thịt bò này hơi thiếu vị cay.”

      Dung Trình quen với cá tính của , nghe vậy bình tĩnh gật đầu: “Lần sau để ý.”

      Thích Nam thấy phối hợp, giơ ngón cái lên tán thưởng: “ giỏi!” Khen xong lại buồn buồn, có thể vẻ mặt biến đổi chê vào đâu được, “Nghe thành phố Z là nơi đất cằn sỏi đá ổ chuột cũng bị đào bới lên. Cho dù Tiểu Trác Tử muốn toi luyện cũng nên chạy tới mấy chỗ này chứ. Đột nhiên em cảm thấy bội phục quyết tâm và ý chí của cậu ấy! Ôi, ngày mai gởi cho cậu ấy rương bột ớt cay biết thành phố Z có chuyển phát nhanh ?”

      Dung Trình tiếp tục thản nhiên dùng cơm.

      Thích Nam có cảm giác tình nghĩa của mình và Dung Trác giống như chuyện rương ớt cay vậy. cảm thấy mình tận trách nhiệm mà người bạn có thể làm, trong nháy mắt, lo lắng quanh quẩn trong lòng như mây tan trời sáng. cao hứng trở lại, hào hứng bừng bừng thảo luận cảnh sắc Lục Đảo: “Dung Dung, cảnh biển nơi này đẹp, có cảm thấy thế ?”

      “Ừ.”

      “Phong cảnh đẹp như thế này, tối nay có thể cho em ngủ với ?”

      Dung Trình: “…..”

      “Em muốn rèn luyện định lực của đó. Em suy nghĩ rồi, phải chưa từng trải qua cái loại xử nam già hàng năm chỉ dùng ‘ngũ chỉ nương’* như lão Dương kia, cho nên nhiệm vụ nặng nề này hãy để cho em gánh !” xong, vỗ vỗ ngực mình, “Em gánh nổi mà!”

      *ngũ chỉ nương: bàn tay năm ngón – tự hiểu nha các nàng :a29: Chịu thua chị Nam này.

      Dung Trình: “…Ăn cơm.”

      Lần này Thích Nam tranh cãi với , giống như đứa bé ngoan nghe lời: “Dạ.”

      ngoan ngoãn nghe lời lại khiến Dung Trình cảm thấy kỳ lạ, nhìn chằm chằm.

      “Nhìn cái gì?” Thích Nam gắp thức ăn cho , “Dung Dung, ăn nhiều chút, dự trữ nhiều năng lượng, em khỏe lắm đấy!”

      Khóe miệng Dung Trình giật giật.

      Giống như sau khi lên trang web nào đó mình xong, vứt bỏ vẻ ngoài thẹn thùng ra hết, tư tưởng hoàn toàn trở thành ‘tự do’.

      Rốt cuộc Thích Nam tự do được ngủ với Dung Trình như ý nguyện, kết quả năng lượng dự trữ của mình lại đủ, co quắp giường ngồi dậy nổi. Nhìn lại Dung Trình, ngày hôm sau tinh thần sảng khoái. Thích Nam nhìn thấy cảnh này thể bốc lửa, ghẹn tỵ thôi.

      hối hận dứt, tức giận : “Sau này em ngủ với nữa!”

      Lúc này Dung Trình giống như lão ma ma, hầu hạ mặc quần áo, nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi: “Ừ, về sau ngủ với em.”

      Thích Nam cào móng tay lên ngực , cảm thấy tâm thần có chút rối loạn, nhưng bây giờ mệt lã người ra, có sức lực áp đảo , cho nên suy nghĩ chút rồi bỏ qua.

      Dung Trình để mặc sờ loạn người mình, chỉ đến khi mặc quần áo, mới kéo bàn tay của vào tay áo, tốn nhiều công sức mới bao kín lại được.

      Đợi sửa soạn xong nghe được tiếng chuông cửa.

      đứng dậy xuống lầu mở cửa.

      lát sau, Thích Nam lê chân xuống lầu. Xuống lầu xong nhìn thấy Thái tử gia của Tống thị ngồi trong phòng khách.

      nhướng mắt lên tiếng chào ta, đợi ta đáp lại thẳng vào phòng bếp.

      “Dung Dung, cháo em muốn xong chưa?” vừa vào phòng bếp vừa hỏi Dung Trình ngồi đối diện với Tống Dịch.

      Tống Dịch nhìn thấy tinh thần tốt lắm, tay nắm chặt.
      ThiênMinh thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Gặp lại (2)

      Thích Nam tới phòng bếp tìm tòi, phát cháo của mình còn chưa chín lắm, vì vậy lại từ từ ra. Lần này ngang qua phòng khác, lơ là Tống Dịch nữa. đến bên cạnh Dung Trình, ngồi xuống đùi của như người xương.

      “Tổng giám đốc Tống, Minh Đảo các người có phong tục sáng sớm gõ cửa người khác à?” ngồi đùi Dung Trình, mắt lướt vòng chung quanh, xác định có lễ vật rồi mới tiếp, “Còn tay ?”

      Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra thân mật giữa và Dung Trình, đương nhiên Tống Dịch cũng vậy. Ánh mắt ta u ám, mượn động tác cầm chén trà lên để che giấu khác thường của mình.

      Hương trà lượn lờ, hơi nước mờ mịt.

      ta thong thả uống ngụm trà, lúc này mới giải thích: “Tôi nghĩ tới việc tình cờ gặp phải Tổng giám đốc Dung, nhớ tới Tổng giám đốc Dung rất có hứng thú với đề án khai phá khu vực phía Tây của Minh Đảo, lại nghe Tổng giám đốc Dung hợp tác với nhà họ Mạc được thuận lợi, cho nên có thể mượn danh nghĩa vô tình gặp mặt ở Lục Đảo mà mời Tổng giám đốc Dung hợp tác với Tống thị hay ? Bởi vì hành trình của Tổng giám đốc Dung, lại sợ bỏ lỡ cơ hội tốt, cho nên lúc này mới mạo muội quấy rầy.”

      Nghe vậy, Thích Nam khỏi liếc mắt nhìn ta cái, thầm nghĩ, mặc dù nửa người dưới của Thái tử gia Tống thị tin cậy, nhưng ta phải là tên ngốc thương trường. Nhìn hình thức bên ngoài lần này mà , hay, còn rất phô trương.

      ra là như vậy, đó là tôi hiểu lầm Tổng giám đốc ngài… Vậy hai người chuyện , tôi nên tránh ra.” xong liền đứng dậy bỏ . Trước khi vẫn quên nồi cháo mình chờ đợi, “Dung Dung, giúp em trông chừng nồi cháo.”

      Dung Trình đáp ứng.

      Quả rất có hứng thú với đề nghị hợp tác của Tống Dịch. trở lại thành phố M cũng chỉ vì chuyện hợp tác với nhà họ Mạc được thuận lợi. Nếu như cành ô liu* Tống thị đưa ra có thành ý, Tống thị đúng là đối tượng hợp tác tốt hơn nhiều so với nhà họ Mạc.

      *cành ô liêu: biểu tượng của hòa bình

      [​IMG]

      Nền móng của Tống thị cắm sâu trong giới địa ốc, ảnh thị SEC chỉ là phần . Có hợp tác của Tống thị dự án khai phá khu vực phía Tây của Minh Đảo gia tăng lợi thế.

      Chỉ là, tất cả điều kiện tiên quyết đều phải dựa vào thành tâm hợp tác của Tống thị.

      Thích Nam hiểu những thứ này, cũng hề có hứng thú. tuyệt đối muốn ngồi nghe những chuyện khô khan như vậy, ra ngoài dạo chơi còn tốt hơn.

      nghĩ sao làm vậy.

      Biệt thụ của bọn họ ở gần khu công viên tự nhiên, chất lượng khí rất tốt. ra cửa, dạo vòng quanh khu biệt thự dọc theo con đường mòn đá cuội. Đương nhiên, chỉ là người duy nhất có ý tưởng này, vì vậy gặp gương mặt quen thuộc của người đội trời chung.

      “……”

      “……”

      Hai người nhìn nhau chán ghét, ai lên tiếng.

      đúng dịp.”

      Ngoài miệng Thích Nam giống vậy, mặt ra mấy chữ to chói lọi ——

      OMG, muốn trùng hợp thế đâu!

      thầm nghĩ, làm sao Tống Dịch này có thể mình tới Lục Đảo chơi! ra bạn của ta ở chỗ này.

      Tô Yên —— cũng chỉ có Tô Yên mới đạt tới trình độ ‘nhìn nhau chán ghét’ của Thích Nam —— hình như cũng có chút kinh ngạc. chỉ có kinh ngạc, ta còn có chút bình tĩnh. Cho đến khi ta nghe được Thích Nam chủ động chào hỏi, lời bật ra khỏi miệng ta phải là đáp lại, mà là nghi vấn:

      “Tại sao ở đây?”

      Thích Nam nghe xong vui vẻ : “Chẳng lẽ kiến thức của tôi nông cạn sao ta? Tại sao tôi biết Lục Đảo trở thành hòn đảo tư nhân của rồi? Chuyện này xảy ra từ khi nào vậy?”

      Tô Yên cau mày.

      trách thể thích Thích Nam được, cách chuyện tức chết người mà. Khoan dung dịu dàng tới đâu cũng khó có thể thích ta!

      Dĩ nhiên, nàng lại quên mất người ra tay kiếm chuyện với người khác trước cũng là ta.

      Mặc dù thích, nhưng tính cách của cho phép Tô Yên có thói quen xụ mặt trước mặt người khác. Từ trước tới giờ ta chỉ thích lấy nước mắt làm vũ khí. ta kìm chế bực dọc trong lòng, còn có thể nhè nhàng yếu ớt hỏi ra câu: “ cũng ở đây sao?”

      ta nhíu mày lại, bộ dạng càng lộ ra vẻ yếu đuối, kết hợp với giọng mềm mại như nước được rèn luyện nhuần nhuyễn, nghe ra chỉ cảm thấy… suy nghĩ khốn đốn đều tràn ra hết rồi.

      Tinh thần Thích Nam vốn được tốt, nhịn được ngáp cái: “Nếu giống như và Tống Dịch cùng tới đây, đúng vậy, chúng tôi ở kế bên.” xong, dừng lại chút, cười hỏi: “Hỏi ràng như thế có phải là muốn sang nhà chào hỏi ?”

      Tô Yên nghẹn họng.

      Lúc này, có khách du lịch ở cùng khu biệt thự này ngang qua, lên tiếng chào các cách thân thiện: “Hai chị em tản bộ à? Thấy quan hệ của hai người tốt quá khiến người ta hâm mộ .”

      Thích Nam: “……”

      Tô Yên: “……”

      Hình như du khách này cũng ý thức được câu của mình khiến khí ở đây trở nên kỳ lạ, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ phải chị em sao?”

      Tô Yên vội vàng khoát tay phủ nhận: “Chúng tôi phải, phải.”

      Dường như du khách này lại càng kinh ngạc hơn, quan sát các lần nữa. Cái nhìn này khiến Thích Nam nảy sinh dự cảm xấu, quả nhiên——

      “Dáng dấp của hai người giống nhau!” Du khách cười ngượng ngùng , “Xin lỗi xin lỗi. Dáng vẻ hai người giống hai chị em! Hai người nhất định phải là bạn tốt!”

      Hai người Thích, Tô im lặng lần nữa.

      Du khách thân thiện này thấy thiện ý của mình lại phá hỏng người ta lần nữa, mặt có chút gắng gượng, tùy tiện vài câu trời dưới đất rồi vội vã bỏ .

      Mặc dù ta bỏ , Thích Nam rúng động trong lòng, nhưng cũng phải vì vậy mà để lộ ra mặt. lờ mờ nhớ lại lời của Dương Hàng.

      và Tô Yên… giống nhau như vậy?

      khỏi đưa mắt nhìn sang Tô Yên, nghĩ tới người nọ cũng quan sát . Vì vậy hẹn mà ánh mắt hai người chạm nhau.

      Hai người dời tầm mắt cùng lúc.

      khí có vẻ ngượng ngùng, khí trời miền biển ẩm ướt, vậy mà trong vòng gian hẹp này lại giống như bốc lửa.

      Trong lúc im lặng, đột nhiên Thích Nam vỗ ót mình cái, làm như chợt nhớ ra cái gì: “Nguy rồi, cháo của tôi cháy mất! Gì kia ơi, tôi trước nhé!” xong, đợi Tô Yên trả lời, xoay người chạy về biệt thự số 77.

      Bước của hơi hỗn loạn, vẻ mặt càng thêm hoảng hốt.

      Đến khi trở lại biệt thự, người đầu tiên muốn tìm là Dung Trình, nhưng lại có mặt ở phòng khách.

      Trong phòng khách chỉ còn lại mình Tống Dịch.

      ấy đâu?”

      lên lầu gọi điện thoại.”

      “… À.”

      Thích Nam tìm chỗ ngồi cách xa Tống Dịch, vùi người ghế sa lon bất động.

      Tống Dịch nhìn tập trung, lên tiếng nhạo báng: “Hết hồn hết vía như vậy, lẽ ra cửa gặp người thuở ban đầu?”

      Thích Nam lười biếng trả lời ta, hai tay ôm đầu gối mình xuất thần.

      Tống Dịch nhíu mày, suy nghĩ chút, đứng dậy tới trước mặt , đưa ngón tay chọt chọt cánh tay của lắc lư: “ đúng là người tình cũ hả?”

      Thích Nam bị ta chọt phiền chịu hết nổi, ngẩng đầu trừng mắt. Lúc này, muốn vung chân lên đá lên mặt của ta, cho ta biết, ở địa bàn của , làm người minh nên chọc nổi khùng!

      Choáng, nhìn ra hoàn toàn rơi vào trạng thái u buồn!

      Tống Dịch mặt dày nhìn ra ánh mắt công kích kia chút nào, lơ đễnh: “Hừm, còn trừng tôi! muốn cái gì?” Vừa vừa tiếp tục chọt .

      Tâm tình Thích Nam vui, bị ta quậy đến mức loạn cả lên, trong lòng phát hỏa, đốt cháy toàn bộ. Ánh mắt sắc như dao, nghiến răng từng chữ cảnh cáo: “Tống Dịch, chọt tôi thử cái nữa xem!”

      Giống như Tống Dịch chọc tới nghiện, chơi rất vui vẻ, vừa chọt vừa cười: “ gọi tôi là Tổng giám đốc Tống nữa rồi hả?”

      Đột nhiên Thích Nam hết giận, nhìn ta nhoẻn miệng cười. Khi ta vẫn còn sững rờ, nhào tới đớp cái lên ngón tay vừa làm loạn kia của ta, nghiến mạnh, để lại dấu răng sâu!

      “Ai bảo chọt tôi!”

      Tống Dịch quá đổi kinh ngạc, thể tin được nhìn dấu răng tay mình: “… là chó hả?”

      Thích Nam nhe hàm ra của mình về phía , ra oai : “Tôi là sói đó, còn chọc tôi nữa, tôi gặm nát xương ra còn mống nào!”

      “Ha ha.”

      “Cười cái gì?”

      hiểu vì sao, Tống Dịch cảm thấy bộ dáng của lúc này đáng . Vừa thương tiếc cho khiếu thẩm mỹ sa sút của mình, ta vừa đưa tay ra, đặt lên đầu của , dùng sức vuốt vuốt, bộ dạng giống như nhào nặn chú chó lớn vậy.

      Lần này tới phiên Thích Nam sửng sốt nên lời.

      thể nào tưởng tượng nổi ta có gan làm như vậy, chỉ biết trừng mắt đớ người ra, nhất thời quên cả phản kháng.

      Giọng của Tống Dịch truyền đến từ đỉnh đầu của : “Nhóc con, em và Dung Trình…”

      Tiếng bước chân từ lầu truyền tới ngăn lại câu chưa xong của ta.

      ta thu lại tay mình về, thản nhiên trở lại ngồi vào chỗ của mình, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, rót thêm cho mình ly trà nóng. Lúc Thích Nam quay đầu nhìn về phía ta, ta giơ giơ ly trà về phía .

      “Có muốn ?”

      Thích Nam quay đầu về cách nặng nề.

      Từ lầu xuống, Dung Trình nhìn thấy tức giận sửa sang lại tóc của mình, đưa mắt hỏi thăm .

      nhếch miệng : “Bên ngoài gió lớn.” xong liếc xéo người nào đó cái.

      Dung Trình hỏi nữa, ánh mắt dường như suy nghĩ điều gì.

      Sau khi tiễn Tống Dịch về, rốt cuộc Thích Nam cũng được ăn món cháo mong đợi lâu. Quá trình ăn uống này hết sức yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi quái dị. Dung Trình có đưa mắt nhìn vài lần, nhưng cũng chú ý đến.

      Đến khi dùng xong bữa sáng, Dung Trình mới với : “Thích Nam, em lại đây.”

      Lúc này, Thích Nam mới bước ra từ thế giới của mình, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”

      Mặc dù ngờ vực, nhưng vẫn theo ra phòng khách.

      Hai người ngồi đối mặt nhau

      , sao vậy?” Dung Trình cũng vòng vo với , trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      Thích Nam sửng sốt, ngay sau đó lại méo miệng: “Dung Dung, gạt em.” Lời trách móc của mang theo chút hốt hoảng, “ phải em và Tô Yên giống nhau sao? Nhưng đây là !”

      Chính cũng có cảm giác mình giống Tô Yên ở bất cứ điểm nào, nhưng khi có người cho biết hai người giống nhau, cũng dối mình dối người. Dù sao nữa, có ai trăm phương ngàn kế tạo ra lời dối như vậy.

      Dung Trình nghĩ tới để ý đến chuyện như vậy, ngừng chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì?”

      Thích Nam che mặt mình, .

      Dung Trình cũng im lặng, đợi .

      lúc sau, giọng của Thích Nam truyền tới từ dưới bàn tay của , có chút mệt mỏi rã rời.

      “Em nghĩ hình như em có đứa em, mặc dù em chưa bao giờ nhìn thấy qua.”

      Dung Trình ngước mắt nhìn .

      Thích Nam buông tay xuống, lộ ra khuôn mặt vốn bị che lại. Dường như chìm đắm trong ký ức nào đó, ánh mắt xa xăm cố định.

      “Hình như con bé họ Tô.”

      “…. Cùng họ với người đàn ông kia.”
      ThiênMinh thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Chuyện cũ

      Con út của nhà họ Thích, Thích Hướng Vi, sinh ra bị bệnh ở buồng tim, chết, nhưng phải tịnh dưỡng. Ông cụ bên nhà họ Thích rất thương tiếc bà, từ mang bà theo người, vì vậy được thương cưng chiều.

      Thích tiểu thư được thương cưng chiều thích tranh đấu thương trường, tính tình trầm tĩnh, thích những việc tao nhã như cầm kỳ thi họa, so với những người thừa kế khác như lang như hổ của nhà họ Thích bà thuần lương giống như động vật ăn cỏ. Bởi vì tranh quyền, cho nên bà càng được ông cụ bên nhà thích.

      Sau đó, đứa con quý của nhà họ Thích xuất ngoại du học, quen biết thanh niên ‘tài giỏi đẹp trai’ du học bên ngoài, qua lại được mấy lần câu được người.

      ‘Tài giỏi đẹp trai’ là người có tham vọng tâm chí mạnh mẽ, tự nhận là dựa vào nhà họ Thích để có thể mở rộng tương lai, thi triển tài nghệ. Vì vậy thích vị tiểu thư họ Thích này cho lắm nhưng cũng miễn cưỡng lui tới với bà.

      Mà ông cụ nhà họ Thích vì thương con út trời sinh mang bệnh yếu đuối, hài lòng lắm với ‘tài giỏi đẹp trai’ có vẻ cao ngạo này, nhưng cuối cùng cũng phải mắt nhắm mắt mở để bọn họ ở chung với nhau.

      ‘Tài giỏi đẹp trai’ ở rể nhà họ Thích, sau khi ông ta ‘gả’ vào nhà họ Thích, ông ta mới phát , nhà họ Thích muốn chỉ là người có thể khiến cho Thích Hướng Vi vui vẻ, người có thể quan tâm chăm sóc làm bạn với bà. tài giỏi thông minh của ông ta chẳng là cái gì cả.

      Người có khả năng muốn dựa vào cây to nhà họ Thích này có ngàn ngàn vạn vạn, chút tài cán cỏn con như ông ta quả phải là chuyện hiếm.

      Vì vậy bi kịch bắt đầu, vừa đạt được những gì ông ta muốn, còn trộm gà được, mất cả nắm gạo, bị vây trong lao tù nhà họ Thích.

      Dĩ nhiên ‘tài giỏi đẹp trai’ bất mãn, khi ông ta bất mãn chịu săn sóc tỉ mỉ vị tiểu thư nhà họ Thích này rồi.

      Tâm tư của Thích Hướng Vi có thể so với sợi tóc, nhạy cảm phát chồng của mình thay đổi. Từ được nuông chiều, đương nhiên bà tiếp nhận nổi, vì vậy, rất hợp lẽ, bọn họ bắt đầu chiến tranh lạnh, cải vã… sau đó…

      Bà mang thai.

      ra đời của Thích Nam cũng thể nào làm hòa hoãn được mối quan hệ bằng mặt bằng lòng của cặp vợ chồng này. Hơn nữa, bọn họ cải vã ngày càng nhiều, ‘tài giỏi đẹp trai’ chịu nổi, bắt đầu từ từ ngủ đêm bên ngoài.

      Vì vậy, bao lâu xảy ra chuyện.

      ‘Tài giỏi đẹp trai’ trật đường rầy.

      Cũng lâu lắm, chỉ trật đường rầy, ngay cả em bé cũng được ôm.

      Cảm thấy tìm được tình đích , ‘tài giỏi đẹp trai’ nhịn được áp bức của nhà họ Thích, muốn mỗi ngày phải cải vã với Thích Hướng Vi, dứt khoát quyết định ly hôn.

      Quá trình thuận lợi, nhưng kết quả cũng được như ông ta mong muốn. Ông ta mang theo con bé, cùng nhau chung sống hạnh phúc vui vẻ với tình đích thực của mình.

      Về phần con quý của nhà họ Thích, bởi vì bị người chồng lạc lối đả kích, những cơ thể suy sụp, tinh thần cũng có chút thất thường.

      Thích Hướng Vi thích đứa con này của bà. Bà chán ghét gương mặt của đứa bé bởi vì gương mặt của nó có chút tương tự như ‘tài giỏi đẹp trai’ lòng lang dạ sói kia. Lúc tinh thần thất thường, bà đoạt nó từ tay của người bảo mẫu, nhốt nó vào trong tủ treo quần áo, cho người nào đụng tới.

      Đến khi tâm tình bà tốt lại, ý thức được người bị bà nhốt lại chính là cục thịt từ người mình sinh ra ôm nó ra, siết vào lồng ngực, lẳng lặng lau nước mắt.

      Trong trí nhớ của Thích Nam, người phụ nữ như vậy. Bà thích ngồi bên cửa sổ đàn dương cầm, bà lịch nhã nhặn lại xinh đẹp, khúc nhạc mềm mại từ trong người bà tràn ra. Nét mặt của bà điềm tĩnh, lúc nhận ra nhìn bà, bà quay đầu lại mĩm cười với .

      Em bé Thích Nam vì nụ cười này mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      Nhưng phần lớn thời gian, người phụ nữ kia mĩm cười.

      Người phụ nữ kia quá đơn lạnh lẽo, bà muốn bày tỏ, cho nên bà rất thích trò chơi này. Bà thích nhốt Thích Nam đằng sau cánh cửa tối đen của tủ quần áo, kể lể dong dài đau khổ và oán hận của bà qua cánh cửa.

      Ban đầu Thích Nam hiểu, nghe dần dần cũng bắt đầu hiểu ra.

      Lúc người phụ nữ kia nhìn thấy trong mắt em bé Thích Nam bắt đầu ra ý hận, bà cảm thấy rất vui vẻ. Bà hi vọng người hận cũng giống như bà. Vì vậy, hết lần này tới lần khác, bà ngại phiền toái, tố khổ với . Mà bây giờ, nguyện vọng của bà đạt được.

      Thích Nam nghe nhiều, trong lòng khỏi sinh ra loại tình cảm quái dị. Có lúc, nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cửa sổ, nghĩ tới chuyện từ phía sau đẩy bà cái, chỉ cảm thấy cần nhìn thấy bà nữa cuộc sống tốt hơn.

      Chẳng qua là những lúc như vậy, nghĩ đến những nụ cười ít ỏi kia.

      giống như chú chó ghẻ, đói tới phát khùng, chỉ cần chút bố thí như thế cũng khiến che chở chặt, buông tay.

      hận, lại khát khao.

      Về sau nữa, người phụ nữ muốn đẩy xuống lầu tự mình nhảy xuống, ngay trước mặt .

      Từ lúc đó trở , Thích Nam bắt đầu tự bảo vệ mình rất tốt, bởi vì trước khi đó, trong lúc hề phòng bị, có quá nhiều người tổn thương chút kiêng kỵ.

      Đến khi Thích Nam lớn hơn chút nữa, thỉnh thoảng có nghe được tin tức của người đàn ông kia từ miệng của người nhà nhà họ Thích. Nghe ông ta mở công ty , kinh doanh tệ, vợ con mỹ mãn. Chỉ là, hình như bởi vì trong cuộc đời của ông ta, ông ta phụ lòng số người, trời đất khiển trách, bao lâu sau, vợ ông ta cũng qua đời trong tai nạn xe cộ.

      Người đàn ông vợ mình sâu đậm chịu nổi đả kích, từ đó say rượu đánh bài, bao lâu sau tán gia bại sản, mất công ty, mất nhà cửa, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện chết , giày vò đứa con mà người vợ quý kia để lại.

      Bất quá những chuyện này đều liên quan tới Thích Nam. gặp lại người đàn ông kia, dần dần mất cả tin tức của ông ta.

      Cho đến hai mươi năm sau, nhìn thấy ông ta lần nữa.

      Vì vậy giống như cơn ác mộng bị sinh sôi nảy nở, những chuyện cũ tưởng mình lãng quên lại như thủy triều tràn về, bao phủ lấy . nhìn thấy chính mình trong trí nhớ bi thương thể nào lành lại, cảm thấy hít thở xong, bắt đầu cảm thấy bất an, muốn thoát .

      Vì vậy, đề ra ly hôn với người cưới vì quan hệ giữa hai gia đình, người đàn ông duy nhất khiến lòng yên tâm lệ thuộc vào.

      Bởi vì vô cùng sợ hãi.

      giây trước khi người phụ nữ kia liều mạng nhảy xuống, em vô cùng oán hận. nhiều lần em muốn đẩy bà xuống, nhưng chính vì chút khát vọng hèn mọn kia mà giãy giụa kìm chế. Mà bà ta cứ như vậy, tùy ý nhảy xuống, giống như đè nén giãy giụa của em chẳng qua đáng đồng. Để trải qua cuộc sống dài đằng đẳng như vậy, em phải sống như đứa ngốc.”

      Thích Nam cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, ánh mắt sớm còn tiêu điểm.

      “Mà người đàn ông kia, em nghĩ rằng có lẽ ông ta cũng quan tâm em có hận ông ta hay .” Khóe môi Thích Nam giật giật, cong lên đường tự giễu, “Bởi vì trong mắt ông ta chưa hề nhìn thấy em.”

      “Người em mà em chưa từng gặp mặt, em cũng hi vọng nhìn thấy. Có lẽ là bởi vì ghen tỵ, ghen tỵ ấy từng trải qua hạnh phúc như vậy. Đó là hạnh phúc em khát vọng nhất nhưng chưa từng được nếm qua.” tới đây, ánh mắt của dần dần lấy lại tiêu điểm, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện, chuyện giống như đùa giỡn, “Dung Dung, nếu như dám ăn hiếp em, ngồi đó chờ em trả thù . Em đè nén u ám trong đầu, nhưng lại giống như loại thú dữ lúc đói bụng, ăn thịt người!”

      Dung Trình im lặng.

      Thích cười cong đôi mắt thành hình lưỡi liềm: “Ha, bị hù sợ hả? Bị dọa sợ cũng cho trả lại hàng, em ỷ lại rồi! nghe nè Dung Dung, nghe được em từng bi thảm như vậy, chuẩn bị an ủi em chút nào sao? Ít nhất cũng phải ôm em thương ít chứ!”

      Lần này Dung Trình tiếp tục im lặng nữa, hỏi: “Em cần?”

      Thích Nam trợn mắt: “Dĩ nhiên!” xong, mặt dày giống như trước đây, vui vẻ chạy tới, ôm gấu Dung Trình, cạ cạ mặt mình vào mặt , “Dung Dung, em rất cần!”

      Dung Trình để mặc cho càn quấy.

      Thích Nam ôm hồi thấy đủ, lúc này mới hài lòng chuẩn bị đứng dậy. Nhưng vào lúc này, cánh tay vòng ra sau lưng , đè ót của xuống. Bất ngờ kịp đề phòng, đầu của bị ép lên bộ ngực kiên cố, tiếp theo là bàn tay mạnh mẽ nắm chặt hông của .

      Cả người của rơi vào lồng ngực ấm áp, giống như được bảo vệ chặt chẽ.

      sửng sốt, ngay sau đó hốc mắt nóng ran.

      “Dung Trình, tốt nhất được rời khỏi em.” Giọng của ong óng, “Cho dù thương em.”

      ~

      “Cho dù em thương , cũng phải kiên trì sống chung với em, bởi vì nỡ bỏ rơi người đơn như em…” Trong TV, nam chính nhìn chằm chằm nữ chính, đôi mắt tràn đầy thâm tình.

      Tô Yên bị nam nữ trong vở kịch làm cảm động, thiếu chút nữa cầm được nước mắt.

      Lúc này, Tống Dịch từ bên ngoài vào.

      Nước mắt của Tô Yên sắp tràn ra lại rụt trở về, đứng bật dậy, mặt vui mừng: “Dịch, về rồi?!”

      Tống Dịch nhìn ta, chỉ là cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Tô Yên thấy lạ nhìn sang, khóe mắt nhìn thấy hai hàng dấu răng in tay ta, kinh ngạc kêu lên: “ bị cắn?!”

      thanh bén nhọn của đâm vào tai Tống Dịch đau nhói, ta nhìn cái: “Có gì kinh ngạc chứ?”

      Tô Yên thấy mình lo lắng cho ta mà trái lại ta còn trách cứ mình, có chút uất ức, cắn cắn môi: “Em chỉ lo lắng cho .”

      Tống Dịch thấy lại có khuynh hướng chảy nước mắt, khóe miệng co quắp lại: “… Được rồi, sai, nên em như vậy.”

      Lúc này Tô Yên mới bật cười: “Tay của … bị sao thế?”

      biết Tống Dịch nghĩ tới cái gì, khóe miệng mang theo chút vui vẻ: “Bị sói con cắn mà thôi.”

      Nhìn cái biết dấu răng tay ta là do người tạo nên, làm gì có sói với chẳng sói. Ánh mắt Tô Yên lóe lên, nhìn ta lúc, cuối cùng vẫn là nhịn được, hỏi: “Dịch, vừa rồi đâu vậy?”

      “Hàng xóm.” Tống Dịch hề giấu giếm.

      Hàng xóm?

      —— cũng ở đây sao?

      —— Đúng vậy, chúng tôi ở kế bên.

      Tô Yên nhớ tới Thích Nam từng với mình như vậy. Cho nên… tay của ta là bị…

      Hình như ta hề tức giận khi bị cắn, lúc nhắc tới chuyện này còn có vẻ vui vẻ…

      ta…

      biết Tô Yên nghĩ tới điều gì, bỗng dưng trừng mắt lên, nàng kinh ngạc có chút ngây người, giống như bị mất hồn.

      nhớ tới, Tống Dịch từng dây dưa với Thích Nam trong khách sạn Thạch Hạ.

      nhớ tới, Tống Dịch từng chạy tới tổ kịch cãi lộn với Thích Nam như có người bên cạnh.

      nhớ tới, vốn là Tống Dịch định tiếp nhận mình lần nữa, nhưng tới giờ phút cuối lại thay đổi ý định. Sau khi hai người ở chung với nhau, đối xử với tốt hơn so với trước kia, nhưng lại thích thân mật với . ràng đối xử với giống như lúc trước, cũng như đối xử với những người con khác bên cạnh giống nhau. từng vì điều này mà vui mừng dứt.

      nhớ tới, trước đây lâu, có người và Thích Nam hơi giống nhau.

      Cho nên…

      Đây là Tống Dịch… xem là người nào?

      Tô Yên thể tin nổi, nhìn về phía Tống Dịch. Người kia cảm giác được ánh mắt của nhìn sang, sắc mặt có chút kỳ quái.

      “Chuyện gì?” ta hơi cau mày hỏi.

      Tô Yên mấp máy môi, hai tay nắm chặc: “Tay của là bị Thích Nam cắn?”

      Tống Dịch ngạc nhiên: “Tại sao em biết?”

      Tô Yên trả lời, cơ thể giống như trong lúc bất chợt bị rút toàn bộ sức lực, lảo đảo hai bước, cuối cùng ngã ngồi xuống ghế sa lon. Hình như chợt hiểu ra điều gì, trái tim co rút từng trận, lạnh thấu xương.
      ThiênMinh thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Xác nhận

      Lúc Thích Nam ở bên ngoài biệt thự số 78 dòm ngó dáo dác, bị Tống Dịch bên trong biệt thự bắt gặp, ràng trán người họ Thích nào đó dán mấy chữ ‘Mưu đồ bất chính’ to đùng, vậy mà khi bị bắt gặp còn giả đò làm bộ tự nhiên thong dong sửa sang lại quần áo, sau đó từ từ điềm đạm vẫy vẫy tay, chào câu, “ đúng dịp.”

      Mặt mày Tống Dịch đen sì: “Em vào nhà người ta ăn trộm, gặp phải chủ nhà liền câu ‘ đúng dịp’ à?”

      Thích Nam nghe vậy, lập tức đàng hoàng cãi lại: “ bậy! Từ trước tới nay tôi hề giở trò trộm cướp, đừng chửi bới nhân cách của tôi!”

      Tống Dịch khoanh tay lại, quan sát : “Vậy xin hỏi ngài tới đây vào lúc này là muốn cái gì? Thị sát dân tình?”

      Thích Nam ra vẻ kinh ngạc: “Bị phát rồi à?!” Kinh ngạc xong rồi lại làm bộ làm tịch kéo kéo vạt áo của mình, “Nếu bị phát , vậy để tôi sang nhà thị sát luôn .”

      Tống Dịch: “……”

      Có cần phải nhập vai lẹ giống vậy ?!

      Thích Nam thấy ta phối hợp với mình, cũng bỏ ý niệm chọc phá, liếc nhìn phía sau ta, hỏi: “ ta có ở đây hả?”

      Dĩ nhiên ‘ ta’ ở đây chính là muốn ám chỉ Tô Yên.

      Tống Dịch trả lời : “Ra ngoài rồi.”

      “Ra ngoài tốt, cảnh vật Lục Đảo đẹp như vậy, lẽ vùi đầu trong khách sạn làm phụ sao?” Thích Nam tới đây liền chuyển đề tài, “Tổng giám đốc Tống, có thể giúp tôi việc được ?”

      Tống Dịch cảm thấy kỳ lạ tại sao nàng tìm đến mình, nhưng ngoài miệng vẫn tha, trêu chọc : “ giúp.”

      Thích Nam trợn mắt: “Lần trước tôi giúp !”

      Tống Dịch lười biếng trả lời: “Trong đời của em chỉ biết tính toán chi li vậy sao?”

      Thích Nam xoay người .

      tức giận bỏ , rất có ý chí trở lại.

      Tống Dịch thấy vậy, vừa khâm phục thái độ cầu người chảnh của , vừa lên tiếng gọi lại, “Nè, nhóc kia, em xác định muốn thử cầu xin tôi lần phải … Được rồi, tôi giúp em. thử coi, em muốn tôi giúp cái gì?”

      Lúc này Thích Nam mới cảm thấy hài lòng, vui vẻ quay đầu trở lại: “ sớm chút.”

      Tống Dịch: “……” Từ khi nào hình thức giúp đỡ và chào hàng sản phẩm lại giống nhau vậy kìa?

      Khóe miệng co rút chút: “Muốn tôi giúp em cái gì?”

      Thích Nam cũng khách sáo: “Tôi muốn biết tên họ của ba Tô Yên, hỏi giúp tôi được ?”

      Tống Dịch cảm thấy kỳ lạ, theo như thấy, và Tô Yên chỉ quan hệ sơ sài, làm gì lại dính tới cha của Tô Yên đây? Ách, chuyện này chả liên quan gì tới nhau cả.

      “Tại sao em cảm thấy hứng thú với bọn họ vậy?” ta gặn hỏi nghi ngờ của mình.

      Vẻ mặt Thích Nam nghiêm túc: “Tôi nghi ngờ ông ta là tên cặn bã bỏ trốn sau khi thiếu tôi món nợ khổng lồ!”

      “… Em có muốn tôi giúp gì ?” Dĩ nhiên Tống Dịch tin lời dối banh trời này của , “Làm ơn thà chút, được ?”

      “Được rồi, bị nhìn ra. ra cháu trai của Dung Trình rất ngưỡng mộ con người ta. Ừ, chính là Tô Yên, cho nên muốn đột phá từ người kia.” Thích Nam ra vẻ ta đây rất khó xử, “Cháu của Dung Trình cũng chính là bạn của tôi. Cậu ấy tìm đến tôi bảo giúp tay, tôi cũng rất khó xử. Tôi đây chính là sợ phải giải thích rành mạch, làm thế chẳng khác gì khiến người ta thoải mái. Với quan hệ của và Tô Yên, đây phải là tôi giúp cậu ấy đoạt bạn người ta à? Tội chết!”

      Tống Dịch: “……” Càng ngày càng bị cái cớ của làm cho phát điên, khoát tay cái, : “Bỏ , em cần giải thích, tôi giúp em lần này.”

      Thích Nam sáng mắt nhìn ta: “Tốt lắm! Người tốt được trời phù hộ.”

      Tống Dịch: “……”

      Thích Nam thấy mục đích đoạt được, trao đổi vài câu với xong, chuẩn bị rời khỏi bị Tống Dịch gọi lại.

      “Có việc gì?” hỏi.

      Ưu tư lướt nhanh qua mắt Tống Dịch, đắn đo hồi, cuối cùng vẫn hỏi: “Em và Dung Trình là thế nào vậy?”

      “Thế nào là thế nào?”

      “Hai người… lui tới?”

      “Phốc, tổng giám đốc Tống đổi nghề làm phóng viên giải trí từ hồi nào vậy hả? Chỉ là tin tức của diễn viên con cấp 18 như tôi có giá trị gì đâu, đừng phí tâm đào móc.” Thích Nam cười hài hước, “Nếu muốn có giá trị, còn phải làm phiền tổng giám đốc Tống ngài ném cho tôi hai bộ tác phẩm, thổi phồng tôi chút.”

      Tống Dịch : “Em muốn dạng nhân vật gì?”

      Thích Nam tự chế giễu mình, cho nên cũng biến đối phương thành trò đùa, vì vậy chút cố kỵ, : “ cần quá tốt, nữ chính trong phim của Tống Cảnh là đủ rồi.”

      Tống Dịch suy nghĩ hồi, trầm ngâm: “Lúc rãnh rổi tôi hỏi giúp em.”

      Thích Nam bị dọa đến xanh mặt: “ đùa phải ? Hả?”

      Đột nhiên Tống Dịch trở nên vui vẻ: “ phải đây là kỳ vọng của em à? Em kinh ngạc như vậy khiến tôi càng cảm thấy phải ra, người ‘ cần quá tốt, nữ chính trong phim của Tống Cảnh’ phải là em rồi.”

      Vẻ mặt Thích Nam nghiêm túc: “Tổng giám đốc Tống, tôi chỉ cho hay mà thôi, phải ước hẹn.”

      “Phốc, chẳng lẽ em muốn ‘tay bắt sói trắng’ à?” Tống Dịch cười , “Trong làng giải trí có quy tắc như vậy.”

      Thích Nam nghiêm mặt : “Đột nhiên tôi cảm thấy công việc thực tế, làm người đàng hoàng cũng có gì tốt, cố gắng và phấn đấu cũng là phần thể thiếu trong cuộc sống. Làm thanh niên có ý chí, tôi càng sợ khó khăn khốn khổ, càng ép càng mạnh mẽ! bước lên trời chỉ là mộng đẹp qua đêm, tôi lẫn lộn chuyện làm nữ chính giữa mộng và thực tế rồi.”

      “Phốc.” Tống Dịch bật cười, “ muốn nữa hả?”

      cần.”

      “Cũng đừng hối hận.”

      “… đừng ráng dụ dỗ tôi có được ?”

      “Ha ha!”

      “Tôi phải rồi.” Khác với Tống Dịch cười đến nổi khoe răng, giờ phút này, Thích Nam chuyện rất thận trọng, mặt trang nghiêm, “Chúa tôi có tội, tôi phải tìm giáo đường sám hối, bởi vì giây kia, tôi dao động.”

      Khóe miệng Tống Dịch co quắp lại.

      Trước khi , Thích Nam cũng quên đề nghị ta cách thân thiện: “Gì chứ, có thời gian cũng nên giáo đường nhiều chút. Chúa , phạm vào tội gọi là ‘ham muốn’.” xong, chuồn mất.

      Tống Dịch: “……”

      ta nhìn rời khỏi, lúc này mới xoay người trở về bên trong biệt thự.

      Lúc ta vào, Tô Yên mà ta ra cửa ngồi đàng hoàng ngay ngắn trong phòng khách ngẩn người ra, nghe được tiếng chân của ta, ngón tay giật giật, nhưng lại ngẩng đầu lên.

      Tống Dịch nhìn ta cái, tự mình lên lầu. được nửa, ta nghe được giọng sau lưng.

      “Là Thích Nam?”

      ta dừng bước, “Ừ.”

      Đột nhiên Tô Yên bật cười: “Quả nhiên.”

      Tống Dịch cảm thấy sau khi nàng tới Lục đảo trở nên có chút kỳ quái, nhưng vẫn muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân. Giờ phút này, ta cũng cảm thấy giống như thế, nhưng lại nhớ tới ‘ủy thác’ của Thích Nam, cho nên dừng hẳn lại.

      “Cha em…”

      ta chỉ vừa mới mở miệng, Tô Yên giống như mèo bị đạp trúng đuôi, lông toàn thân đều dựng đứng lên, mặt phòng bị.

      Tống Dịch sửng sốt, ngay sau đó tiếp tục câu hỏi chưa xong của mình: “… tên gì?”

      Hình như Tô Yên được bình tĩnh, nàng cười méo mó: “Chuyện gì? Tại sao lại hỏi cái này?”

      “Tùy tiện hỏi chút thôi.”

      Tô Yên cẩn thận quan sát ta, giống như muốn tìm được chứng cứ chính xác có thể chứng minh lời của ta. Quan sát hồi, nàng thở phào nhỏm.

      ___ Hình như ấy chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.

      nàng thu lại lại phòng bị quanh người, làm bộ trả lời rất tự nhiên: “Tô Chấn, đó là tên của ông ấy.”

      “Ừ.” Tống Dịch hỏi thêm nữa.

      ~

      Dĩ nhiên Thích Nam giáo đường, Lục Đảo cũng có giáo đường. chỉ là dạo bên ngoài vòng rồi quay trở lại biệt thự. Lúc trở về, bước rất , có lẽ là chột dạ. Dù sao chính là người giây trước tình nồng ý mật ôm ấp người ta, giây sau lại tìm cớ tiểu.

      Bên trong biệt thự yên tĩnh, Thích Nam đảo mắt tìm kiếm xung quanh, sau khi xác định Dung Trình ở dưới lầu, mới yên lòng bước vào.

      Chân phải vừa hạ xuống an toàn___

      đâu vậy?”

      Hết hồn!

      thanh vang lên đột ngột dọa Thích Nam giật mình. Chân mới vừa đặt xuống lại nhanh chóng rụt về như phản xạ có điều kiện, giống như ăn trộm. Đến khi ý thức được mình phải là kẻ trộm chân chính, mặt bừng bừng ý chí như trống vỗ.

      “Dung Dung, làm người ta sợ muốn chết!”

      Dung Trình đứng trước cửa thang lầu, từ từ xuống, vừa vừa hỏi: “Mới vừa rồi em đâu?”

      Thích Nam : “ xác định chuyện.”

      Đoán khó chuyện muốn xác định là chuyện gì.

      “Kết quả?”

      “Còn chưa có kết quả.” Thích Nam muốn dây dưa về đề tài này, hỏi ngược chuyện khác, “Dung Dung, hôm nay chúng ta có tiết mục gì?”

      Dĩ nhiên Dung Trình có tiết mục, nhưng xét thấy Thích Nam là người thể ngồi yên, thế là hai người có tiết mục lại ra cửa có mục đích. Lúc bọn họ ngang qua biệt thự số 76, đúng lúc có người từ trong biệt thự ra.

      Thích Nam tùy ý nhìn thoáng qua, có thể phân biệt qua loa đó là đôi nam nữ trẻ tuổi. Sau khi nhìn thoáng qua xong, nhịn được nhiều chuyện, nhạo báng : “Hình như khu biệt thự này được các cặp tình nhân xem trọng cách đặc biết, 77 là của chúng ta, 78 là của Tống Dịch và Tô Yên, còn 76…”

      quay lại nhìn nam nữ kia.

      Lần này nhìn thoáng qua, cho nên sau khi nhìn kỹ lại…

      Dung Trình phát đầu giống như bị nhựa cao su thượng hạng dính chặt, hồi lâu cũng quay lại.

      nhìn cái gì?”

      hỏi xong cũng nhìn sang. Lúc này, Thích Nam bị câu hỏi của đánh thức, bỗng dưng xoay bắn đầu lại, đồng thời tay ôm cổ .

      “Con bà nó, giữa ban ngày gặp quỷ! Hù chết người!” Mặt mày nàng tái mét, mượn Dung Trình che mặt mình .

      Hành động khoa trương của khiến Dung Trình tò mò. muốn nhìn sang tìm hiểu xem chuyện gì đột nhiên mặt bị hai cánh tay ôm cứng.

      Dung Trình: “……”

      Hai tay Thích Nam vẫn ôm chặt mặt , vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo: “Đừng nhìn, bị phát là hỏng bét. Thường thường những thứ đồ này bị người nhìn thấy như hồn bất tán mà theo sát sau lưng .”

      “……” Khóe miệng Dung Trình hơi nhếch lên, kéo tay xuống, “Bọn họ đến gần sau lưng em rồi.”

      Cơ thể Thích Nam cứng đờ.

      Dung Trình gật đầu chào đôi nam nữ đến gần cái, coi như chào hỏi.

      vừa đến đưa tay vỗ vỗ bả vai Thích Nam, : “Lại làm bộ thấy tôi?”

      Thích Nam ý thức được mình thể thân được nữa, vì vậy điều chỉnh sắc mặt nhanh, mỉm cười rạng rỡ, quay đầu lại thân mật nhiệt tình gọi tiếng: “Chị Vaan~”

      Vân Thi Thi nhướng mày: “ phải nhìn thấy tôi sao?”

      Thích Nam điều chỉnh mỗi góc cạnh mặt mình thành trạng thái vô tội: “Em chỉ là rất bất ngờ, mà!” xong, len lén liếc nhìn ông thần mặt lạnh sau lưng Vân Thi Thi, vừa đúng lúc cũng bị người kia bắt gặp.

      vội vàng thu lại ánh mắt, giả đò nhìn thẳng phía trước.

      láo, rất bất ngờ.

      Gặp Vân Thi Thi mình ở Lục Đảo có gì kỳ lạ.

      Gặp Viên Hoa mình có gì kỳ quái.

      Nhìn thấy hai người cùng nhau bước ra khỏi biệt thự, miễn cưỡng cũng có thể tạm tiếp nhận được. Nhưng…

      Cánh tay của ông thần mặt lạnh lại lạc eo của Vân Thi Thi đấy?!

      Chuyện này vô cùng kỳ quái nha!
      ThiênMinh thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Mở màn

      “Cho nên, hai người đây là…”

      Vân Thi Thi hào phòng thừa nhận: “Chính là như em nghĩ.”

      Coi như sớm có suy đoán, nhưng sau khi nhận được xác định Thích Nam vẫn kinh ngạc, phản ứng chậm mất nửa nhịp. nhai nhai lại mấy lần câu trả lời mà theo hơi có chút kỳ dị, rốt cuộc cũng mất bộ dạng ngơ ngác, mặt có phản ứng.

      Chỉ là phản ứng của có vẻ phong phú quá mức.

      vẻ mặt phức tạp khó phân biệt kia lại có chút thuộc về thương hại. Đối tượng chính là Vân Thi Thi.

      Vân Thi Thi đen mặt, tuyệt đối muốn tra hỏi, rốt cuộc là nàng này thương hại mình cái gì, nhất định câu trả lời này như mình mong đợi. Bởi vì muốn phân tán chú ý của nàng có đầu óc tràn đầy những ý tưởng kỳ quái, lên tiếng kể về tin đồn thú vị ở Lục Đảo.

      “Nghe chiều hôm qua, có người đàn ông cầu hôn ở di tích Thạch Lâm. Các người cũng biết, du khách ở di tích rất nhiều, ta tốn ít tâm tư mới có thể xin được nơi cầu hôn có nhiều du khách như vậy. Lúc ta quỳ xuống, trong nháy mắt, có rất nhiều người tập trung lại, náo nhiệt, ồn ào, chúc mừng… khí rất vui vẻ.” Vân Thi Thi dừng chút, “Người đàn ông lắp ba lắp bấp, mặt trắng bệch, chờ đợi bước cuối cùng. Lúc này, ta mở hộp nhẫn ra…”

      Thích Nam thay: “Chiếc nhẫn biến mất?”

      “Phốc, đúng vậy, cánh mà bay!” Vân Thi Thi hồi tưởng lại màn kia, vẫn còn cảm thấy buồn cười, “Em tưởng tượng được vẻ mặt của người đàn ông kia đâu… Phốc!”

      Thích Nam cười, nhìn Vân Thi Thi cười thể kìm nén được, trừng mắt, “Cho nên, hôm qua hai người chúc phúc cho đôi tình nhân? Mạo hiểm bị người khác nhận ra?”

      Vân Thi Thi: “……” nghẹn họng, thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.

      Cho nên… rốt cuộc ra sức lãng sang chuyện khác là vì cái gì? Tại sao nàng này lại có thể quay trở ngược lại bắn trúng mình?!

      hết cách.

      Thích Nam nghẹn họng Vân Thi Thi xong, lúc này dây thần kinh chậm nửa nhịp mới thức tỉnh, cười lớn: “Ha ha ha, người đàn ông kia quá ngớ ngẩn rồi!”

      Những người khác ở chỗ này: “……”

      Phản ứng có phải là quá chậm vậy hả?

      Cứ thế, Thích Nam cười ngừng, vừa cười vừa câu rất kinh ngạc: “Chắc là người đàn ông kia rất ngu ngốc, chút phòng bị! Chẳng lẽ ta chút đề phòng người mà ta muốn cầu hôn hay sao? Ngộ nhỡ người ta muốn gả cho ta, trộm mất chiếc nhẫn rồi sao? Phốc, đúng là chưa từng thấy!”

      Ba người ở đó: “……”

      Bọn họ có cảm giác, lời của mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới… Lý do như thế mà cũng nghĩ ra được…

      Cùng lúc, nơi khác Lục Đảo, người đàn ông cầu hôn gặp phải quạ đen vẫn còn ngượng ngùng lúng túng cho tới tận bây giờ mỗi khi nhớ tới việc này ôm mặt tự thôi miên mình đừng nhớ tới nữa. chuẩn bị thôi miên thành công bỗng dưng ta hắc xì cái to.

      Trong nháy mắt, thôi miên hoàn toàn sụp đổ.

      Ở bên này, Thích Nam biết cuộc trò chuyện của dẫn đến phản ứng như thế nào. Sau khi nàng cười mình cho xong quên hết mọi chuyện, chuyển sang bám riết Vân Thi Thi, muốn moi ra hành trình của ấy. chứng minh, thủ đoạn của tệ, ngờ moi được hành trình của người ta.

      Vì vậy sau khi xuất phát, chuyến hai người của Vân Thi Thi và Viên Hoa lại có thêm hai người nữa bám theo đuôi.

      Mà trong đó, cái đuôi Thích Nam có giây phút nào ngừng miệng.

      Vọng Giác ngắm biển hả?” Vừa biết xấu hổ vừa bám theo sát đuôi, chu miệng bày tỏ ghét bỏ, “Đó là nơi khách du lịch bầu chọn thành nơi vắng vẻ và buồn chán nhất. Nếu như Lục Đảo bị biển người bao phủ ai chọn Vọng Giác hết.”

      Là người đề nghị Vọng Giác, Vân Thi Thi thể phản bác được.

      lựa chọn nơi đó vì biết nó ít người. Đối với nhân vật công chúng mà , thể nghi ngờ đây chính là điểm cuốn hút .

      Mặc dù Vọng Giác được khách du lịch coi trọng, nhưng Vân Thi Thi cảm thấy, nếu như mình lựa chọn nó cũng nên binh vực nó chút. Nhưng mà vắt hết óc cũng nghĩ ra điểm để ca ngợi nó. Rốt cuộc, cũng chỉ có thể yếu ớt câu: “… Em có thể mà.”

      “Tại sao ?” Mặc dù nhìn thế nào cũng vừa mắt, nhưng Thích Nam vẫn chịu buông tha dự định này, “Em và Dung Dung muốn xem, xem ngồi bên cạnh hồ bơi và ngồi cạnh nó có gì khác nhau…À, có thể là thiếu chút gió, nhưng cũng có thể để quạt kế bên thổi ào ào mà…”

      Vân Thi Thi càng nghe càng chóng mặt, rốt cuộc cũng chịu nổi mà mời khắc tinh của người nào đó ra___

      khẽ đẩy Viên Hoa cái: “ thu thập nghiệt này .”

      Thích Nam thính tai nghe được lời của , trợn mắt: “Em sợ, em có lá bài chủ chốt rồi! Dung Dung, lên ! Giương cái mặt đẹp trai của ra!”

      Dung Trình: “……”

      Viên Hoa: “……”

      Khóe miệng Vân Thi Thi co quắp lại, khỏi liếc mắt nhìn Dung Trình cái… Ừ, thể phủ nhận, đẹp trai, nhưng___

      “… Nó có lợi ích gì?”

      Thích Nam kinh hãi: “Chẳng lẽ chị nỡ lòng tổn thương gương mặt như vậy sao?”

      Vân Thi Thi: “……”

      vuốt mặt, mặt như tượng đá, nhìn thẳng về phía trước: “ nhanh , còn sớm nữa.” Nhìn bộ dạng này, chắc là tạm thời ấy muốn chuyện với nữa rồi.

      Thích Nam muốn đáp lại đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, lấy điện thoại di động ra nhìn____

      dãy số xa lạ.

      nghi ngờ tiếp nhận. Điện thoại vừa mới thông, có cảm giác kích tố theo tín hiệu vô tuyến mà truyền tới.

      sai, người gọi điện thoại là Tống Dịch. ta dùng cách nào mà biết được số điện thoại của .

      Tống Dịch gọi tới là muốn cho biết, chuyện nhờ ta có kết quả. Chỉ là kết quả như thế nào Tống Dịch lại để treo lơ lửng, chịu ràng, cũng như giải thích hành động cũng mình___

      “…Kết quả quan trọng như vậy, nếu như gặp mặt để có phải có vẻ tôn trọng hay ? Em cảm thấy thế nào?”

      Thích Nam giận: “Tôn trọng? Vậy tắm rửa xông hương xong rồi hãy tới đây!”

      Tống Dịch bị sặc cũng giận, trả lời cách lười biếng: “Được, em ở đâu?”

      Cuối cùng, Thích Nam cũng phải chịu bại dưới khát vọng của mình. hi vọng lấy được đáp án này, cho nên trước khi kết thúc cuộc chuyện, cho đối phương biết chỗ mình muốn tới.

      Sau khi cúp điện thoại, Thích Nam bị bỏ rơi lại vài bước đuổi theo đoàn người, chụp lấy tay Dung Trình ở phía sau, càu nhàu: “Em cảm thấy gần đây chàng công tử này thiếu thốn tình , thay đổi cách tìm cảm giác thực rồi!”

      Nghe vậy, Dung Trình như có điều suy nghĩ.

      Vân Thi Thi nghe được những lời này của , quay đầu lại chế giễu: “Có lẽ công tử người ta coi trọng em đấy!”

      Vẻ mặt Thích Nam thản nhiên: “Lần trước người bị chị như vậy, bao lâu sau em được biết, các người trở thành quấn quít rời rồi còn gì nữa.”

      Vân Thi Thi lặng lẽ quay đầu .

      Thích Nam quan tâm đến kết quả ở Tống Dịch như vậy, nhưng Tống Dịch lại giống như cố ý trêu đùa , để đợi lâu cũng tới. Bọn họ tới Vọng Giác rồi mà ta cũng xuất .

      Trước sau Vọng Giác vắng lạnh, Vân Thi Thi và Viên Hoa tìm chỗ có phong cảnh tốt làm thế giới của hai người. Vì vậy sau khi hẹn giờ trở về xong, hai người bọn họ tách ra.

      Thích Nam tùy tiện tìm tảng đá ngầm bên bờ biển ngồi xuống, bao lâu sau ngồi ngây người ra, ầm ĩ như trước nữa.

      Dung Trình đứng sau lưng , lẳng lặng nhìn hồi. Sau đó ngồi xuống bên cạnh .

      “Để ý lắm à?” hỏi.

      Thích Nam ngừng lại chút: “Dạ phải, ngứa ngáy giống như con rận bò người, quấy nhiểu tâm tư vậy.”

      “Biết rồi như thế nào?”

      thế nào hết, chỉ là muốn biết, vậy thôi.” Thích Nam đặt đầu lên gối của mình, “Ưm, sau này có thể tránh… Có vài người, giống như lời vậy.”

      Dung Trình đưa tay ra, vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt sau tai, động tác rất tự nhiên.

      Sau khi làm xong động tác này, mới hỏi: “Cần giúp tay ?”

      Thích Nam ngước mắt lên, liếc cái: “ giúp như thế nào?”

      “Kỹ năng diễn xuất của người mới thể đảm nhiệm được nhân vật, bị những người khác chen vào đẩy về phía sau cũng phải là có khả năng.”

      Thích Nam ngập ngừng chút: “… Đây chính là người mới Thái tử gia Tống thị coi trọng, phải là người mới bình thường.”

      Dung Trình thản nhiên: “ nghĩ cách.”

      Thích Nam: “……”

      lúc sau, cười ‘phốc’ tiếng, cạ trán lên người , vừa cạ vừa cười mắng: “Kẻ có tiền đại gian đại ác!”

      Dung Trình lên tiếng, chỉ là nghiêng đầu nhìn .

      Cũng chỉ là khuôn mặt tươi tắn linh hoạt của khiến thích, nghĩ.

      Thích Nam cười đùa xong, dựa đầu vào vai : “Nếu như con bé là… nếu như thôi, cũng đừng làm cái gì cả, chúng ta cứ coi như con bé tồn tại. Em cũng tuyệt đối hi vọng Dung Dung của em để ý đến em ấy, cho dù là bất kỳ lý do nào cũng được.”

      Dung Trình quan sát , thấy có ý dối trá, gật đầu theo .

      “Ừ.”

      Khu Vọng Giác bị nghiêng, phong cảnh nổi bật, khách du lịch lại thích, cho nên khu này rộng lớn nhưng người ít. Bất quá, đối với những người khác mà , yên tĩnh cũng có vẻ đẹp của yên tĩnh. Ngồi những tảng đá khổng lồ, trò chuyện trong gió biển nhè , cũng rất thú vị.

      “Chắc là Tống Dịch kia đường tới đây bị mỹ nữ trong áo tắm dụ dỗ mất linh hồn rồi, giờ biết chạy theo người đẹp nào rồi!” Khóe mắt Thích Nam nhìn thấy con cua bò lên tảng đá ngầm, vươn ngón tay ra chọc chọc, thọc nó tới đầu óc choáng váng tìm được đường , “Em nên hi vọng quá nhiều ở ta.”

      Bọn họ ở Vọng Giác rất lâu đợi người, vậy mà vẫn nhìn thấy bóng dáng của Tống Dịch.

      Thích Nam thôi trêu chọc bạn nhiều chân này nữa, vỗ tay cái: “ đợi nữa! Dung Dung, chúng ta tìm đạo diễn Viên bọn họ !”

      Dung Trình ý kiến.

      Địa thế Vọng Giác phức tạp, Thích Nam phải trổ ra hết tài nghệ mới có thể nhảy qua mấy đám nham thạch khổng lồ, đến bên kia còn vắng vẻ hơn.

      “Trốn bên kia kỹ thế, biết làm gì nữa?” Thích Nam lấy tay vịn Dung Trình, mượn sức nhảy đến khu bằng phẳng, lấy lại giọng bình thường, lúc này mới đưa mắt tìm kiếm bốn phía.

      Từng cụm đá ngầm bên kia trống trãi, cho nên tốn bao nhiêu thời gian tìm thấy. Chỉ là lúc tầm mắt nhìn thấy hai người kia, khóe mắt của giãn ra.

      “…À, ra tới chỗ yên lặng này để phóng thích bản tính trời sinh!”

      nhìn hai người hôn nhau dứt ra được ở xa xa, huých cùi chỏ lên cánh tay Dung Trình: “Chúng ta tránh trước nhé, cho họ chút thời gian phóng thích hoàn toàn cái .”

      Vì vậy hai người lại lui xuống.

      Hai người quay trở về nhìn thấy, có người cũng tới Vọng Giác bằng con đường khác. ta cũng nhìn thấy hai người Vân, Viên hôn nhau say đắm. biết xuất phát từ mục đích gì, ta chụp lại vài cái màn này.
      ThiênMinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :